Hai người ra khỏi thạch lao, đi về phía đại sảnh. Thạch Phá Thiên nói: “A Tú! Người nào thấy ta cũng tưởng là Thạch Trung Ngọc, ngay cả Thạch trang chúa cùng Thạch phu nhân cũng không phân biệt được. Sao Tú muội lại không nhận lầm?”
Mặt A Tú đỏ lên một chút, rồi lại lợt lạt. Nàng dừng bước lại. Lúc này hai người đang đi trên một lối nhỏ trong vườn hoa. Người A Tú hơi lảo đảo, phải vịn vào một gốc bạch mai mới đứng vững, da mặt vừa mềm mại vừa trắng bạch như cánh hoa mai. Nàng định thần lại nói: “Gã Thạch Trung Ngọc này đã từng hà hiếp muội. Tiểu muội buồn giận quá, phải nhảy xuống vực thẳm tự tận. Đại ca! Đại ca có chịu trả thù cho muội hay không?”
Thạch Phá Thiên ngần ngừ nói: “Gã là đứa con yêu độc nhất của ông bà Thạch trang chúa. Thạch trang chúa cùng Thạch phu nhân đối với ta rất tốt. Ta… ta… không thể giết con trai của họ.”
A Tú cúi đầu, hai giọt nước mắt lăn xuống má, nghẹn ngào nói: “Tiểu muội mới yêu cầu Thiên ca một việc đầu tiên mà Thiên ca đã chối từ. Sau này… nhất định Thiên ca sẽ bức hiếp tiểu muội, cũng như ông nội đối với bà nội vậy. Tiểu muội… tiểu muội đi mách Sử bà bà và má má đây!” Nàng nói xong, lấy tay che mặt chạy vọt đi.
Thạch Phá Thiên gọi: “A Tú! A Tú! Tú muội hãy nghe ta nói đã!”
A Tú vừa khóc thút thít vừa nói: “Đại ca không giết gã, thì vĩnh viễn tiểu muội không nhìn đến đại ca!”
Miệng nói, chân vẫn bước đều, chớp mắt hai người đã đến trước đại sảnh. Thạch Phá Thiên theo nàng đi vào, thì thấy trong đại sảnh kiếm quang lấp loáng, bốn người đang đánh nhau kịch liệt. Bạch Vạn Kiếm, Thành Tự Học và Tề Tự Miễn, ba người cùng vung kiếm vây đánh một lão già râu ngắn mặc áo bào xanh.
Thạch Phá Thiên vừa thấy đã buột miệng kêu lên: “Lão bá bá! Lão bá mạnh giỏi không! Cháu vẫn thường nhớ đến bá bá”. Thì ra lão già đó chính là Tạ Yên Khách ở Ma Thiên Nhai.
Tạ Yên Khách bị ba tay đại cao thủ phái Tuyết Sơn vây đánh mà vẫn ung dung như thường. Lão dùng hai bàn tay không để đối phó với ba thanh trường kiếm, vẫn rất tự do tự tại. Chẳng những lão không khốn đốn chút nào mà lại chiếm được thượng phong.
Bất thình lình Tạ Yên Khách nghe tiếng người la gọi, liền đưa mắt nhìn qua, bất giác giật mình la lớn: “Tại sao… tại sao lại thêm một gã này nữa?”
Những tay cao thủ đang lúc tranh phong, đâu thể xao lãng phân tâm được? Giữa lúc Tạ Yên Khách giật mình kinh ngạc, Bạch, Thành, Tề chớp lấy cơ hội, trong nháy mắt đã phóng kiếm đâm vào bụng lão. Ba người cùng học một thầy, cùng ra chiêu Minh Đà Tuấn Túc, thế kiếm vừa mau lẹ vừa hiểm độc.
Thạch Phá Thiên thấy mũi kiếm đã chạm đến chiếc áo xanh của Tạ Yên Khách, tựa như ba người cùng sắp đâm thủng bụng lão. Chàng hốt hoảng kêu lên: “Cẩn thận!”
Đồng thời chàng tung người nhảy vọt vào, nắm lấy sau lưng Bạch Vạn Kiếm kéo lui ra mấy bước.
* * *
Tiếp theo nghe hai tiếng “rắc rắc”, Tạ Yên Khách trong lúc nguy cấp đã thi triển tuyệt kỹ Bích Châm Thanh Chưởng. Tay trái lão chấn gãy trường kiếm của Tề Tự Miễn, tay phải chấn gãy trường kiếm của Thành Tự Học.
Hai phát chưởng này tuy lão phát ra cực kỳ mau lẹ, mà áo cũng đã bị hai thanh kiếm đâm rách hai vệt dài. Rồi lão xoay song chưởng lại, vận nội lực phóng ra. Thành, Tề hai người bị bắn văng đi, lưng giáng vào vách đá đánh huỵch một tiếng. Xà cột rung lên, bụi cát rơi xuống như mưa rào. Lại nghe đánh bốp một tiếng, thì ra Bạch Vạn Kiếm đã tát Thạch Phá Thiên một phát.
Tạ Yên Khách đưa mắt nhìn Thạch Phá Thiên, rồi lại ngó gã Thạch Trung Ngọc đứng trong góc nhà. Trong lòng lão rất đỗi kinh nghi, cất tiếng hỏi: “Ngươi… hai ngươi sao lại giống nhau như thế?”
Thạch Phá Thiên nét mặt hớn hở vui mừng, lên tiếng: “Lão bá bá đến đây để cứu cháu phải không? Đa tạ bá bá, cháu vẫn khỏe, họ không giết cháu.” Rồi chàng quay sang bên kia nói tiếp: “Đinh Đinh Đang Đang! Thạch đại ca! Cả hai người cũng đến đây ư? Thạch trang chúa! Thạch phu nhân! Bọn họ có đả thương trang chủ và phu nhân hay không? Vậy là con yên tâm rồi. Sư phụ! Gia gia tự đeo xiềng tay xích chân vào rồi, không chịu ra ngoài nữa. Gia gia bảo sư phụ cứ lên núi Bích Loa đi!”
Chỉ trong chốc lát, chàng lên tiếng nói với Tạ Yên Khách, Đinh Đang, Thạch Trung Ngọc, vợ chồng Thạch Thanh và Sử bà bà mỗi người mấy câu, giọng nói rất rõ ràng dõng dạc. Ai nghe cũng giật mình kinh hãi.
* * *
Ngày trước Tạ Yên Khách ở trên đỉnh Ma Thiên Nhai, một mình rèn luyện Bích Châm Thanh Chưởng. Một hôm lão hứng chí muốn thử xem bản lãnh mình đã đến mức nào, liền phát huy toàn bộ nội lực để ra chiêu. Đúng lúc ấy Trước thủ hồi xuân Bối Hải Thạch thống lãnh tám cao thủ bang Trường Lạc đến Ma Thiên Nhai, nói là để đón bang chúa họ về. Họ cứ nhất định nói bang chúa đang ở trên Ma Thiên Nhai.
Tạ Yên Khách vừa ra một chiêu đã bắt được Mễ Hoành Dã. Nhưng về sau lão cùng Bối Hải Thạch động thủ, thì một là họ Bối bản lãnh hơn người, hai là lúc ấy nội lực lão đã bị hao tán hết, lão bèn quyết định nhân lúc chưa thất bại mà rút lui chạy trốn. Lão đánh ra một chưởng rồi rút lui ngay. Tuy lão chưa thua hẳn, nhưng để người khác xông thẳng vào nhà, bức bách phải xuống núi, quả là chuyện nhục nhã nhất trong đời lão.
Tạ Yên Khách suy nghĩ lại, lần ấy mình chịu để người áp bức chỉ vì trong lúc luyện công đã tiêu hao nội lực quá mức, không thì đối phương đông người hơn nữa lão cũng không sợ. Nếu không báo được mối thù này thì đâu phải là bậc trượng phu? Tạ Yên Khách liền sắp xếp kế hoạch trước rồi mới hành động sau. Lão tìm một nơi hẻo lánh, luyện thêm mấy tháng tuyệt kỹ Bích Châm Thanh Chưởng đến mức độ xuất thần nhập hóa, không còn chỗ nào sơ hở, rồi mới tìm đến tổng đà bang Trường Lạc ở Trấn Giang.
Vừa mới vào cửa, lão đã phóng chưởng đánh chết bốn tên hương chủ, khiến cho bang Trường Lạc lập tức phải chấn động. Khi ấy, Thạch Phá Thiên đã bị Đinh Đang lừa gạt đánh tráo lấy Thạch Trung Ngọc đưa đi rồi.
Thạch Trung Ngọc toan cùng Đinh Đang xa chạy cao bay. Không ngờ bang Trường Lạc chỗ nào cũng bố trí đông người, chưa tới nửa ngày đã gặp Thạch Trung Ngọc rồi đưa gã về tổng đà. Bọn Bối Hải Thạch từ đó về sau giám thị hết sức cẩn mật, nghĩ rằng: “Thằng lỏi này lúc trước thì đầy hào khí, nhưng về sau nghĩ lại sợ hãi, toan chạy trốn. Trên thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như thế?” Mấy chục người kề cận ngày đêm, canh giữ không rời, bất kể hắn ta có xảo trá như thế nào cũng không trốn được.
Thạch Trung Ngọc khó khăn lắm mới thoát khỏi thành Lăng Tiêu, lại gặp phải kiếp nạn ở Hiệp Khách Đảo. Trong lúc hắn sầu não không sao nói hết, đã cùng Đinh Đang thương nghị mấy lần. Hai người đều quyết định là bất luận thế nào cũng không đi Hiệp Khách Đảo, nhưng ở trong tổng đà cũng khó mà chạy trốn, chỉ còn đợi dọc đường đến Hiệp Khách Đảo sẽ tìm cách thoát thân.
Thạch Trung Ngọc không biết làm sao, đành tạm thời mạo xưng là Thạch Phá Thiên rồi sẽ tính sau. Gã là tay cực kỳ lanh lợi, trong bang Trường Lạc từ trên xuống dưới gã đều nhẵn mặt, tính nết ai thế nào gã cũng hiểu cả. Gã giả trang làm Thạch Phá Thiên mà không để mọi người nghi ngờ, so với việc Thạch Phá Thiên giả mạo gã còn dễ hơn nhiều. Nhưng gã có tật giật mình, không dám ra oai ra phước như khi làm bang chúa trước kia. Hằng ngày gã chỉ ru rú trong phòng, đùa giỡn với Đinh Đang. Ai hỏi đến đại sự trong bang thì gã chỉ ậm ừ, không dám có quyết định chi hết. Mọi người trong bang Trường Lạc cũng chỉ mong đến kỳ hạn để đưa gã đi Hiệp Khách Đảo. Gã không hỏi han gì, họ lại càng được yên ổn.
Ngày trước Bối Hải Thạch đến Ma Thiên Nhai đón Thạch Phá Thiên về, mới phóng một chưởng đã bức bách Tạ Yên Khách phải bỏ đi. Lão biết việc này còn gây rắc rối, vẫn ngấm ngầm lo lắng. Nhưng lão thấy chưởng pháp của Tạ Yên Khách tinh thâm mà nội lực lại bình thường, không xứng với danh tiếng của họ Tạ lừng lẫy trong võ lâm, nên cũng chẳng thèm để ý làm gì nữa.
Về sau Bối Hải Thạch phát giác Thạch Phá Thiên không phải là Thạch Trung Ngọc, biết mình đã vô duyên vô cớ đắc tội với một cao thủ võ lâm, thì trong lòng cũng có phần hối hận. Nhưng việc tiếp đồng bài đi dự yến Lạp Bát chúc là việc cấp bách vô cùng, trong bang chẳng thể không có bang chúa để đứng ra gánh lấy vụ này. Lão bèn nhân lúc Thạch Phá Thiên bị hai luồng nội lực âm dương xung đột làm bất tỉnh, ngụy tạo dấu hiệu trên người Thạch Phá Thiên.
Trước kia Thạch Trung Ngọc được Bối Hải Thạch cùng mọi người đưa lên làm bang chúa Trường Lạc Bang, mới được vài ngày gã đã bỏ trốn mất. Sau đó Bối Hải Thạch bắt được gã về, bèn lột sạch quần áo ra giam lại mấy bữa để gã khó mà trốn được, về sau Thạch Trung Ngọc lại trốn thoát, nhưng trên người gã có những dấu vết hoặc thương tích gì thì Bối Hải Thạch đều đã nhìn rõ hết.
Bối Hải Thạch tuy không phải là y sinh chính thức, nhưng lão bị bệnh lâu ngày nên nghiên cứu y thuật đến mức cao minh. Bao nhiêu dấu vết trong mình Thạch Trung Ngọc lão đều nhớ rất rõ, bèn ngụy tạo những dấu vết trên vai, trên đùi, trên mông Thạch Phá Thiên giống hệt như Thạch Trung Ngọc, không sai một ly. Thậm chí tình nhân gã là Đinh Đang, kẻ thù gã là Bạch Vạn Kiếm, song thân gã là vợ chồng Thạch Thanh cũng bị lừa gạt.
Bối Hải Thạch nghĩ rằng lần này Thạch Trung Ngọc đã trốn thoát, mà gã lại rất giảo quyệt lanh lợi, tất không xuất hiện trước ngày Lạp Bát, nên lão phải làm liều. Thạch Trung Ngọc và Thạch Phá Thiên hoàn toàn giống nhau không khác chút nào, chẳng những gạt được người ngoài, mà ngay chính Thạch Phá Thiên về sau cũng tin là thật không nghi ngờ gì nữa.
Thật ra Thạch Phá Thiên và Thạch Trung Ngọc tuy tướng mạo giống nhau, nhưng không thể giống hết mọi chỗ được. Có điều sau khi đã xem đúng mấy dấu tích thì ai cũng hết sức yên trí, dù có chỗ nào không giống lắm cũng bỏ qua không kể đến.
Thạch Phá Thiên vốn không hiểu nhân tình thế thái, những chuyện rắc rối chàng không sao hiểu được, bèn tin vào lời nói của người ngoài. Chàng cũng cho là sau khi mình bị bệnh nặng một thời gian, đã quên hết những việc đã qua. Không ngờ hai sứ giả Thiện Ác của Hiệp Khách Đảo quả thực bản lãnh hơn người, đã tìm được Thạch Trung Ngọc rồi đưa từ kỹ viện thành Dương Châu về, thành ra bao nhiêu mánh khóe của Bối Hải Thạch đều bị phanh phui.
Tuy Thạch Phá Thiên đã chịu tiếp nhận chức bang chúa bang Trường Lạc để hứng lấy kiếp nạn cho toàn bang, nhưng thể diện Bối Hải Thạch coi như mất sạch. Lão bèn tìm chỗ kín ẩn lánh, không dám thò mặt ra nhìn Thạch Phá Thiên nữa. Vì thế mà vụ Thạch Trung Ngọc giả làm Thạch Phá Thiên, lẽ ra rất khó qua mắt Bối Hải Thạch, nhưng lại không bại lộ.
Khi Tạ Yên Khách đến cửa đích danh khiêu chiến, Bối Hải Thạch nghe tin họ Tạ đã đả thương liên tiếp bốn tên hương chủ thì lượng sức mình không tài nào thắng được ông ta. Một mặt lão ra nhà đại sảnh để sắp xếp mọi việc, một mặt lão sai người mời cho bằng được Thạch bang chúa ra đối phó.
Thạch Trung Ngọc từ chối hai ba lần. Những người vào mời gã toàn là hương chủ, đà chủ, đứng chật ních trong phòng. Tin tức cứ truyền vào liên tục: “Bối Hải Thạch cùng lão họ Tạ đang đánh nhau kịch liệt ngoài sảnh đường, xin bang chúa ra định đoạt!”
Có người nói: “Bối tiên sinh bị Tạ Yên Khách đánh trúng một chưởng vào vai. Tay trái tiên sinh hình như không nhúc nhích được nữa.”
Có người nói: “Bối tiên sinh chém đứt được nửa tay áo Tạ Yên Khách. Lão họ Tạ thừa cơ đánh một chưởng trúng trước ngực Bối tiên sinh.”
Có người nói: “Bối tiên sinh ho sù sụ, miệng ứa máu tươi. Bang chúa mà không ra mặt thì Bối tiên sinh khó lòng thoát chết.”
Có người lại nói khích: “Lão họ Tạ lớn tiếng khoác lác, tuyên bố chỉ dùng hai bàn tay không là đủ đánh bay cả bang Trường Lạc. Bang chúa mà không ra mặt thì lão phóng hỏa đốt tổng đà của chúng ta!”
Thạch Trung Ngọc nghĩ bụng: “Lão họ Tạ mà đốt mất tổng đà của Trường Lạc Bang, thì không những chẳng liên quan gì đến ta, mà còn là chuyện tốt. Tốt nhất là lão họ Tạ kia mau mau giết sạch các ngươi đi.” Nhưng gã bị đám hương chủ đà chủ ép bức quá, không sao tránh mặt được nữa, đành bấm bụng bước ra đại sảnh. Gã định bụng ra lệnh cho toàn bộ hảo thủ của Trường Lạc Bang xông lên hết, bất kể là ai sống ai chết, hay tốt nhất là lưỡng bại câu thương chết chung tất cả, thì mình có thể thừa cơ hội mà chạy trốn.
Ngờ đâu, Tạ Yên Khách vừa trông thấy gã liền giật mình kinh hãi la gọi: “Cẩu Tạp Chủng! Té ra là ngươi!” Lúc này Bối Hải Thạch nằm co ro dưới đất, hơi thở chỉ còn thoi thóp, vạt áo đầm đìa máu tươi.
Thạch Trung Ngọc khiếp sợ đến mức muốn hô hào mọi người xông lên liều mạng mà cũng không thể thốt ra lời được, chỉ run rẩy nói: “Thì ra là Tạ tiên sinh!”
Tạ Yên Khách cười lạnh nói: “Hay lắm! Hay lắm! Thằng lỏi này quả nhiên đã làm bang chúa của Trường Lạc Bang!” Nhưng lão nghĩ lại hết mọi việc, cũng không nén nổi lạnh toát cả người.
Lão nghĩ thầm: “Hỏng bét! Hỏng bét! Thằng cha Bối Hải Thạch thật là tâm cơ ghê gớm! Năm xưa ta từng có lời thề, sẽ làm bất cứ việc gì theo lệnh của người đem Huyền Thiết Lệnh đến cho ta, việc này mọi người đều biết cả. Lão biết mình lấy lại Huyền Thiết Lệnh từ tay thằng Cẩu Tạp Chủng, bèn tính trăm phương ngàn kế đến Ma Thiên Nhai đón gã về, dựng lên làm bang chúa bù nhìn. Dụng ý của lão không ngoài chuyện bắt mình nghe lệnh của Trường Lạc Bang. Tạ Yên Khách ơi là Tạ Yên Khách, ngươi tự phụ là thông minh quán thế, nhưng lại một lúc hồ đồ, hôm nay tự chui vào cái lưới này. Rồi đây, chúng làm dao làm thớt, mình làm cá làm thịt, không còn ngóc đầu dậy được nữa.”
Ta nên biết, người đang lo lắng điều gì thì gặp chuyện gì cũng bất giác liên hệ đến điều đó. Kẻ trèo tường vượt ngục thì tưởng chừng khắp thiên hạ chỗ nào cũng có công sai truy nã mình. Hung thủ gây án thì nơm nớp lo sợ mọi người đã nghi ngờ mình. Thanh niên nam nữ nặng lòng vì nhau thì cho là câu nói nào, động tác nào của đối tượng cũng vì mình mà nói mà làm. Ngay cả những người thông minh tuyệt đỉnh cũng khó tránh khỏi có tâm trạng như thế. Tạ Yên Khách bị ám ảnh bởi lời thề Huyền Thiết Lệnh, tâm trạng lão hiện giờ cũng vậy.
Lão càng nghĩ lại càng khiếp sợ, đoán chắc Bối Hải Thạch đã bố trí cơ quan lợi hại từ trước. Hai mắt lão đăm đăm nhìn Thạch Trung Ngọc, im lặng chờ xem gã ra lệnh cho mình làm việc gì, nghĩ bụng: “Giả tỉ thằng lỏi này bảo mình chặt hai tay đi, từ đây biến thành phế nhân sống dở chết dở thì biết làm thế nào?” Nghĩ tới đây, lão không nén nổi, hai tay run rẩy từng cơn.
Giả tỉ Tạ Yên Khách lập tức chạy trốn khỏi tổng đà bang Trường Lạc, rồi suốt đời tránh mặt gã Cẩu Tạp Chủng này, thì dĩ nhiên tránh được vấn đề nan giải này. Nhưng nếu làm như vậy thì từ đây trở đi, danh hiệu của lão không còn trên chốn giang hồ nữa. Đó hãy còn là chuyện nhỏ, ngày trước lão đã lập lời thề độc. Nếu lời thề linh ứng thì còn thảm khốc hơn nhiều so với chuyện phải cụt hai tay.
Ngờ đâu trong lòng Thạch Trung Ngọc cũng sợ hãi vô cùng. Gã thấy sắc mặt Tạ Yên Khách lộ vẻ quái dị, không hiểu lão muốn hạ độc thủ với mình thế nào. Hai người cứ đăm đăm nhìn nhau, chỉ trong chốc lát mà cả hai người đều thấy lâu bằng mấy ngày.
Sau một lúc nữa, Tạ Yên Khách lớn tiếng nói: “Được rồi! Ta đã nhận lấy tấm Huyền Thiết Lệnh từ tay ngươi! Ngươi muốn ta làm việc gì cho ngươi thì cứ nói ra. Tạ mỗ này một đời vùng vẫy giang hồ, dù gặp chuyện khó bằng trời thì cũng coi là chuyện nhàn hạ giải sầu mà thôi.”
Thạch Trung Ngọc nghe lão nói vậy, kinh ngạc đến ngẩn người ra. Nhưng hắn đã từng nghe nói đến chuyện Tạ Yên Khách phát Huyền Thiết Lệnh, lại là người rất thông minh cơ trí, chỉ xoay chuyển ý nghĩ một chút là hiểu ngay. Gã biết nhất định Tạ Yên Khách đã nhận lầm mình là thằng ngốc đang làm con ma đi đến thành Lăng Tiêu chết thế. Nghe Tạ Yên Khách nói bất luận mình đưa ra vấn đề gì nan giải đến đâu, lão cũng hết sức làm cho bằng được, gã sung sướng chẳng khác gì bắt được của báu từ trên trời rơi xuống.
Gã biết võ công lão này tuyệt cao, chẳng việc gì mà lão không làm nổi. Nhưng gã tự hỏi: “Mình bảo lão làm việc gì bây giờ?” Rồi gã lộ vẻ ngần ngừ không quyết định.
Tạ Yên Khách đã nhận ra thái độ của Thạch Trung Ngọc là vừa kinh hãi vừa sợ sệt. Lão liền nói: “Tạ mỗ đã từng tuyên bố, người nào trên chốn giang hồ đã lấy được Huyền Thiết Lệnh, thì Tạ mỗ quyết không đụng vào người đó một ngón tay. Ngươi còn sợ gì nữa? Cẩu Tạp Chủng! Ngươi còn chưa chết, thật là mạng lớn! Nội công của ngươi đã luyện đến mức độ nào rồi?” Lão đoán rằng thằng lỏi này ngại khó hoặc biếng nhác, sau này không luyện công nữa. Nếu không, hai luồng nội khí âm dương xung kích nhau trong cơ thể thì làm sao gã sống được đến ngày nay?
Thạch Trung Ngọc nghe ông ta gọi mình là Cẩu Tạp Chủng, chỉ tưởng rằng ông ta mở miệng thóa mạ mình thôi, chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Về sau gã tự nhủ: “Sau khi thằng ngốc kia đến thành Lăng Tiêu thổ lộ chân tướng, bọn Bạch Tự Tại, Bạch Vạn Kiếm, Phong Vạn Lý khi nào chịu bỏ qua? Nhất định chúng sẽ đến đây để tìm ta, mình khó mà chường mặt ra giang hồ nữa. Nay được cơ hội tốt này, sao mình không nhờ lão giải quyết cho xong đi? Lực lượng phái Tuyết Sơn cùng Trường Lạc Bang cũng tương đương nhau, kẻ tám lạng người nửa cân. Thế mà một mình Tạ Yên Khách có thể dẹp được Trường Lạc Bang, thì chắc là ta có thể dựa vào song chưởng của lão để đánh cho phái Tuyết Sơn một trận muôn đời chưa phục hồi được.”
Gã tính toán xong liền nói: “Tạ tiên sinh quả nhiên là người thủ tín, khiến cho ai cũng phải kính phục. Việc mà tại hạ muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, người tầm thường mà nghe thấy tất phải tái mặt. Nhưng Tạ tiên sinh đã có bản lãnh thiên hạ vô song, thì đó lại là một việc nhẹ nhàng chẳng đáng gì.”
Tạ Yên Khách nghe giọng lưỡi Thạch Trung Ngọc dường như không có ý làm khó mình thì trong bụng mừng thầm. Lão hỏi ngay: “Ngươi muốn nhờ ta việc gì?” Ông ta cũng chưa được bình tâm lắm, nên cũng không lưu ý đến chuyện Thạch Trung Ngọc nói chuyện văn nhã, hoàn toàn khác thằng ăn xin Cẩu Tạp Chủng.
Thạch Trung Ngọc nói: “Tại hạ cả gan xin Tạ tiên sinh đến thành Lăng Tiêu, tru diệt sạch sẽ phái Tuyết Sơn từ trên xuống dưới, không để sống sót một người nào.”
Tạ Yên Khách ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng: “Tuyết Sơn là một phái lớn nổi tiếng trong võ lâm, uy danh Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại lừng lẫy gần xa. Lão ta là một đại cao thủ, ta khó mà thắng được, huống chi lại phải tiêu diệt hết cả phái đó thì đâu phải chuyện dễ dàng? Nhưng đối phương đã đưa ra vấn đề này, thì ta phải làm cho bằng được, còn hơn suốt ngày cứ phải lo lắng run rẩy, nghi này cái nọ. Sau khi ta diệt xong phái Tuyết Sơn thì không còn phải lo âu gì nữa, suốt đời tiêu diêu khoái lạc.”
Lão bèn gật đầu nói: “Được! Ta đi đây!” rồi trở gót đi luôn.
Thạch Trung Ngọc gọi giật lại: “Tạ tiên sinh! Hãy khoan đã!”
Tạ Yên Khách quay lại hỏi: “Còn gì nữa?” Lão nghĩ bụng: “Thằng chó lộn giống này kêu mình đi diệt phái Tuyết Sơn, chắc là do chủ ý của bọn Bối Hải Thạch. Không hiểu bang này có thâm thù gì với phái Tuyết Sơn mà mượn tay mình tiêu diệt đối phương? Mình đi sớm được khắc nào hay khắc ấy, biết đâu bọn Bối Hải Thạch lại chẳng đưa ra ngụy kế gì khác.”
Thạch Trung Ngọc nói: “Tạ tiên sinh! Tại hạ muốn đi theo tiên sinh để đích thân trông thấy tiên sinh lo liệu việc này.” Lúc gã nghe Tạ Yên Khách nhận lời đến thành Lăng Tiêu để tru diệt phái Tuyết Sơn, bèn nghĩ ngay rằng đây là cơ hội tốt nhất để mình thoát khỏi bang Trường Lạc, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Lời trọng thệ của Tạ Yên Khách ngày trước chỉ nói là khi nhận được Huyền Thiết Lệnh thì phải làm cho người ta một việc. Nhưng chuyện Thạch Trung Ngọc muốn cùng đi lại có liên quan đến việc mà gã bảo lão làm, lão không tiện cự tuyệt bèn nói: “Được! Ngươi cứ việc đi với ta.”
Bang chúng bang Trường Lạc rất đỗi hoang mang, đưa mắt nhìn Bối Hải Thạch để xem lão chỉ thị ra sao. Thạch Trung Ngọc dõng dạc lên tiếng: “Bản tòa đã nhận lời mời đến Hiệp Khách Đảo, thì sẽ một mình gánh vác chuyện này. Ta nhất định không để huynh đệ trong bang bị làm khó dễ, mọi người cứ yên tâm.”
Bối Hải Thạch đang bị trọng thương, lại không ngờ được Tạ Yên Khách phải nghe hiệu lệnh của Thạch bang chúa. Lão không còn sức để cản trở, đành thều thào nói: “Bang… bang chúa… bảo… bảo… bảo trọng. Xin thứ… thứ lỗi cho thuộc hạ… không tiễn chân được.”
Thạch Trung Ngọc chắp tay từ biệt mọi người, rồi theo Tạ Yên Khách ra khỏi tổng đà.
Tạ Yên Khách cười lạnh, lên tiếng thóa mạ: “Thằng Cẩu Tạp Chủng này nghe lệnh của Bối đại phu, muốn ta đi diệt phái Tuyết Sơn. Phái Tuyết Sơn với ngươi thì có rắc rối gì? Bối đại phu dựng ngươi lên làm bang chúa, chẳng qua chỉ vì muốn ngươi đến chết ở Hiệp Khách Đảo mà thôi. Thằng ngốc này nói chuyện nghĩa khí với bọn gian tặc xảo trá, thật là hồ đồ đến cực điểm. Sao ngươi không kêu ta làm chuyện gì có ích cho ngươi hơn?” Nhưng đột nhiên lão lại nghĩ: “May mà hắn không bắt ta làm bang chúa Trường Lạc Bang để thay hắn đi chết ở Hiệp Khách Đảo”. Võ công của lão tuy rất cao, nhưng vẫn rất kiêng nể Hiệp Khách Đảo, nên nghĩ đến đó thì không khỏi hoan hỉ, vừa cười vừa mắng thầm: “Con mẹ nó! Coi như lão gia hên vận, giả tỉ thằng ngốc này bớt ngốc đi một chút thì chắc chắn lão gia gặp chuyện xúi quẩy rồi.”
Lúc này Thạch Trung Ngọc đã ra hiệu lệnh, Tạ Yên Khách hoàn toàn không phải sợ hãi gì hắn nữa. Chỉ trừ việc động thủ đánh đập gã là không được, còn lão muốn ăn nói ngông cuồng hay sỉ nhục gã cũng không phạm gì đến lời thề. Gã mà muốn yêu cầu lão làm một việc thứ hai, lão có thể không lý gì đến. Thạch Trung Ngọc không dám nhiều lời, chỉ mỉm cười nói: “Thật là đắc tội.”
Đinh Đang thấy Thạch Trung Ngọc đi theo Tạ Yên Khách rời khỏi Trường Lạc Bang, bèn cố đuổi kịp để đi cùng với hai người lên thành Lăng Tiêu. Thạch Trung Ngọc tuy có Tạ Yên Khách là cao thủ hạng nhất đi kèm, nhưng khi đến thành Lăng Tiêu vẫn khiếp oai Bạch Tự Tại. Gã liền khuyên Tạ Yên Khách âm thầm tập kích chứ đừng đánh ra mặt.
Tạ Yên Khách nghe gã hiến kế rất hợp ý mình, ba người bèn lẻn vào thành Lăng Tiêu. Thạch Trung Ngọc đã ở trong thành này nhiều năm, nên đường lối cửa ngõ gã đều thuộc hết. Trong thành lại đang gặp tai biến, các nơi yếu điểm dọc đường không ai bảo vệ, ba người đi vào thành không phí một chút sức.
Tạ Yên Khách động thủ giết bốn tên đệ tử đời thứ ba của phái Tuyết Sơn rồi đi vào cửa giữa. Lão nghe được người phái Tuyết Sơn bàn lén với nhau, có người giận dữ, có người sợ sệt, có người muốn chạy trốn ngay, có người muốn xem tình hình ra sao rồi mới tính tiếp. Tạ Yên Khách và Thạch Trung Ngọc biết được thành Lăng Tiêu vừa có nội loạn đại biến, cùng nghĩ đây là cơ hội trời cho. Rồi lão lại biết vợ chồng Thạch Thanh đã bị bắt giam.
Thạch Trung Ngọc tuy có những hành vi ác độc vô sỉ, nhưng còn giữ được tình cảm với cha mẹ. Gã không mở miệng yêu cầu Tạ Yên Khách, chỉ lẳng lặng dẫn lão đến nhà giam trong thành để lão xuất thủ giết mấy người, cứu Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu ra, rồi mới vào đại sảnh. Lúc ấy Sử bà bà, Bạch Vạn Kiếm, Thạch Phá Thiên đang ở trong thạch lao nói chuyện với Bạch Tự Tại.
Tạ Yên Khách định bụng gặp ai giết nấy, giết cho kỳ sạch phái Tuyết Sơn. Nhưng Thạch Thanh, Mẫn Nhu cực lực khuyên can. Thạch Thanh dùng lời nói khích lão: “Nếu đúng là anh hùng hảo hán thì phải cùng chưởng môn phái Tuyết Sơn là Uy Đức tiên sinh quyết một trận sinh tử. Lúc này chủ nhân không xuất hiện, tiên sinh giết bọn đệ tử hậu bối của lão thì sao tránh khỏi lời nghị luận trên giang hồ? Người ta sẽ đồn đại Ma Thiên cư sĩ cậy lớn hiếp nhỏ, bắt nạt người yếu, sợ kẻ cương ngạnh.”
Tạ Yên Khách nói lạnh nhạt: “Đây là cuộc tru lục tận số, ta cứ gặp già giết già, gặp trẻ giết trẻ, khỏi cần phân biệt trước sau.”
Lát sau Sử bà bà cùng Bạch Vạn Kiếm đi ra, chỉ mấy câu nói không lọt tai là xảy ra động thủ. Võ công Bạch Vạn Kiếm tuy cao thâm, nhưng chưa phải là địch thủ của chủ nhân Huyền Thiết Lệnh. Mới được mấy chiêu, hắn đã liên tiếp gặp nguy hiểm. Bọn Thành Tự Học, Tề Tự Miễn nghe Tạ Yên Khách tuyên bố tận diệt phái Tuyết Sơn, liền xông ra giáp công. Nhưng ba người chọi một cũng không chịu nổi Bích Châm Thanh Chưởng cực kỳ lợi hại của Tạ Yên Khách.
Lúc Thạch Phá Thiên đi vào đại sảnh thì Sử bà bà cùng Lương Tự Tiến cũng đang định nhảy vào vòng đấu để hợp công Tạ Yên Khách. Không ngờ Tạ Yên Khách gặp lúc kinh nghi, cục diện lập tức biến đổi rất nhiều.
* * *
Thạch Trung Ngọc thấy võ công Thạch Phá Thiên cao cường như thế, dĩ nhiên là thập phần sợ hãi. Hắn chỉ sợ phái Tuyết Sơn tính sổ nợ cũ, Thạch Phá Thiên chắc cũng làm khó dễ mình, nhưng thấy A Tú bình yên vô sự thì cũng yên tâm được phần nào.
Đinh Đang tuy thương yêu gã Thạch Trung Ngọc phong lưu đàng điếm, chán ghét chàng Thạch Phá Thiên ngớ ngẩn không có vẻ phong tình, nhưng dù sao cũng đã kề cận lâu ngày, không khỏi có chút tình bè bạn. Cô nàng thấy Thạch Phá Thiên còn sống cũng mừng thầm trong bụng.
Vợ chồng Thạch Thanh đến bây giờ mới biết người mình dẫn lên núi Tuyết Sơn không phải là con trai, mà lại là gã thiếu niên Thạch Phá Thiên kia, thì không khỏi vừa thẹn thùng lại vừa buồn cười. Lần thứ nhất nhận lầm con đã đành, không ngờ lại nhận lầm một lần thứ hai nữa. Hai vợ chồng nhìn nhau lắc đầu, bụng bảo dạ: “Từ đây e rằng chuyện vợ chồng Huyền Tố Trang Chúa nhận lầm con sẽ biến thành giai thoại của võ lâm, bằng hữu sẽ đem mình ra mà chế giễu.” Cả hai cùng hỏi: “Thạch bang chúa! Sao bang chúa lại phải giả vờ đau họng để đánh tráo Ngọc nhi đi?”
Sử bà bà nghe Thạch Phá Thiên nói trượng phu mình không chịu ra khỏi nhà lao, lại giục mình lên núi Bích Loa, vội hỏi: “Lão với ngươi tỉ võ ai thắng ai bại? Sao lão bảo ta lên núi Bích Loa?”
Tạ Yên Khách hỏi: “Tại sao lại có hai gã Cẩu Tạp Chủng! Chuyện này là như thế nào?”
Bạch Vạn Kiếm lên tiếng: “Thằng lỏi Thạch Trung Ngọc kia! Ngươi dám cả gan dẫn xác đến thành Lăng Tiêu ư?”
Đinh Đang cũng hỏi: “Ngươi không theo lời ta dặn, để tiết lộ bí mật rồi phải không?”
Cả đại sảnh xúm xít vào, mỗi người hỏi một câu. Dù Thạch Phá Thiên có mười cái miệng cũng không thể trả lời cùng một lúc tất cả bấy nhiêu câu hỏi. Bỗng thấy một thiếu phụ trung niên từ nhà sau đi ra, hỏi A Tú: “A Tú! Trong hai thiếu niên kia, gã nào tử tế, gã nào hư đốn?”
Thiếu phụ này là vợ Bạch Vạn Kiếm, mẹ A Tú. Từ ngày A Tú nhảy xuống vực thẳm, bà thương nhớ con gái mà hóa điên cuồng, thần trí hồ đồ. Bọn Thành Tự Học, Tề Tự Miễn, Liêu Tự Lệ âm mưu làm phản cũng bỏ mặc không hỏi gì đến bà. Hôm nay A Tú theo bà nội vào thành, việc đầu tiên là tới thăm mẫu thân. Mẹ vừa thấy con gái trở về, tinh thần tỉnh táo lại được quá nửa, nhưng tới bây giờ mới lên tiếng hỏi.
Sử bà bà lớn tiếng nói: “Đừng huyên náo nữa! Ai cũng hỏi loạn cả lên, thì còn biết đằng nào mà nghe?” Mọi người nghe bà ta nói đều im lặng hết, chỉ có Tạ Yên Khách còn cười khẩy một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Sử bà bà lại nói: “Ngươi hãy trả lời ta trước. Ngươi tỉ võ với gia gia thì ai thắng?” Bọn đệ tử phái Tuyết Sơn đều trố mắt ra nhìn Thạch Phá Thiên, không khỏi nơm nớp trong lòng. Đám sư đệ, sư điệt và đệ tử Bạch Tự Tại tuy bất mãn lão về tật ngông cuồng hung dữ, nhưng nếu lão thua chàng thiếu niên này thật thì còn gì là oai danh phái Tuyết Sơn, dĩ nhiên mọi người cũng mất thể diện.
Thạch Phá Thiên đáp: “Dĩ nhiên là gia gia thắng. Cháu làm sao xứng đáng thí võ với gia gia? Gia gia nói là muốn dạy cho con vài công phu thô thiển, đánh trúng con đến bảy tám chục quyền, hai ba chục cước, còn tay chân con không động vào được người gia gia cái nào.”
Bọn Bạch Vạn Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm. Sử bà bà liếc nhìn chàng hỏi: “Sao ngươi không bị thương chỗ nào?”
Thạch Phá Thiên nói: “Đó là gia gia có ý hạ thủ lưu tình, về sau gia gia đánh chán rồi ngồi phệt xuống đất. Cháu thấy gia gia hơi thở không thông, bế tắc hô hấp, liền trợ lực cho gia gia dễ thở. Bây giờ gia gia đã trở lại bình thường rồi.”
Tạ Yên Khách cười lạnh nói: “À, ra thế đấy!”
Sử bà bà lại hỏi: “Gia gia ngươi nói những gì?”
Thạch Phá Thiên nói: “Gia gia nói, Bạch Tự Tại này tự đại gì đó, tội nghiệt gì đó… ở nhìn vách làm gì đó… các ngươi ra lẹ đi, từ nay ta không muốn nhìn thấy ai nữa, kêu bà nội đi lên núi Bích Loa đi, vĩnh viễn đừng trở về thành Lăng Tiêu.”
Thạch Phá Thiên một chữ cũng không biết, nên những thành ngữ “tội nghiệt thâm trọng”, “cuồng vọng tự đại” “nhìn vách hối lỗi” mà Bạch Tự Tại đã nói, chàng chẳng hiểu gì nên không nhắc lại được. Tuy nhiên mọi người cũng đoán được phần lớn.
Sử bà bà giận dữ nói: “Lão coi ta là hạng người nào? Sao lại kêu ta lên núi Bích Loa?”
Sử bà bà có nhũ danh là Tiểu Thúy, lúc đương xuân dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường. Bọn thanh niên trong võ lâm vì mụ mà mê man tâm thần không phải là ít. Trong đám này thì Bạch Tự Tại và Đinh Bất Tứ là hai nhân vật có giá hơn hết. Bạch Tự Tại vốn là con người ngông cuồng tự đại, Sử Tiểu Thúy không ưa lão, nhưng song thân mụ lại thích võ công cùng danh vọng của lão. Thế là mụ được gả cho chưởng môn phái Tuyết Sơn.
Lúc mới thành thân, Sử Tiểu Thúy thường đấu khẩu với trượng phu, cứ mỗi phen cãi vã lại oán trách song thân. Mụ nói là nếu được gả cho Đinh Bất Tứ thì chắc không đến nỗi khổ sở thế này. Thật ra Đinh Bất Tứ hành sự cũng rất quái dị, nhân phẩm còn kém Bạch Tự Tại nhiều. Nhưng người đời quen đứng núi này trông núi nọ, mà Sử Tiểu Thúy cũng thích chọc tức trượng phu, nên hay đem chuyện Đinh Bất Tứ ái mộ mình thêm mắm thêm muối vào kể cho chồng mình nghe. Những chuyện nhỏ xíu mà mụ cũng phóng đại mười phần, khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Bạch Tự Tại nghe mà nhảy dựng lên nhưng lại không làm gì được.
May mà hai người thành hôn chưa được bao lâu thì sinh hạ Bạch Vạn Kiếm. Sử Tiểu Thúy lo chăm sóc con, không rời khỏi thành Lăng Tiêu nửa bước, mấy chục năm không gặp Đinh Bất Tứ lần nào. Dù Bạch Tự Tại đem lòng ghen tuông, nhưng cũng biết vợ không thể ngoại tình được. Không ngờ đến lúc tuổi già lại xảy ra chuyện Thạch Trung Ngọc hãm hại A Tú. Sử Tiểu Thúy bị Bạch Tự Tại đánh cho một tát, mụ tức giận bỏ ra khỏi thành Lăng Tiêu, xuống thung lũng tuyết cứu được A Tú.
Nhưng mụ vẫn chưa nguôi giận, bèn dắt cô cháu gái vào Trung Nguyên du ngoạn cho đỡ bực dọc, đồng thời bắt trượng phu phải một phen lo lắng. Oan gia đụng đầu ngõ hẹp, lúc mụ đến phủ Võ Xương thì gặp Đinh Bất Tứ. Hai người chia tay từ lúc thiếu thời, ngờ đâu khi bạc hết đầu lại gặp nhau.
Nói chuyện một hồi, té ra Đinh Bất Tứ lại rất si tình, đến nay vẫn chưa lấy vợ. Bây giờ gặp mụ, lão năn nỉ mời mụ lên núi Bích Loa để hàn huyên mấy bữa. Hai người tuổi đã lục tuần, chẳng còn gì mối tình nam nữ. Sở dĩ Đinh Bất Tứ mời mụ lên chơi, chẳng qua là để thỏa mãn tâm nguyện từ hồi còn trẻ. Lão chỉ cần người trong mộng đặt chân lên núi Bích Loa thì có chết cũng cam tâm.
Mặc cho Sử bà bà dứt khoát từ chối, Đinh Bất Tứ cứ năn nỉ hoài. Lão cứ theo đuổi, nhất định không chịu buông tha. Sử bà bà khí tức xông lên, từ đấu khẩu chuyển sang động thủ. Hai người tỉ đấu, võ công Sử bà bà còn kém Đinh Bất Tứ nhiều. May mà lão không có ý sát hại mụ, mỗi khi tới lúc sinh tử quyết liệt thì lão lại nương tay.
Sử bà bà vừa tức giận vừa nóng nảy, thuê thuyền đi dọc sông Trường Giang gấp rút luyện nội công, đến nỗi bị tẩu hỏa nhập ma. Mụ thấy mình sắp bị Đinh Bất Tứ cưỡng bách lên núi Bích Loa, đã định cùng cháu gái nhảy xuống sông thì khéo sao lại gặp Thạch Phá Thiên giải vây. Về sau Sử bà bà lên đảo Tử Yên lại gặp hai anh em họ Đinh. Mụ không muốn gặp lão, càng không muốn gặp con trai trong cảnh khó xử, liền dắt A Tú bỏ đi lánh mặt.
Đinh Bất Tứ mấy chục năm nay không gặp Tiểu Thúy, phen này trùng phùng mà không thỏa nguyện, bèn tính bài cưỡng ép, dù sao cũng bắt mụ đặt chân lên núi Bích Loa một lần mới chịu thôi. Lão tự biết một mình mình không phải là địch thủ của phái Tuyết Sơn, bèn muối mặt đến cầu viện huynh trưởng là Đinh Bất Tam, dù trước nay anh em lão vẫn không hòa thuận với nhau.
Hai anh em dẫn nhau đến thành Lăng Tiêu, định ép Sử bà bà lên núi Bích Loa. Lão chỉ mong mụ đặt chân lên núi một lần, rồi sẽ lập tức lấy thuyền đưa bà ta trở về. Nhưng lúc huynh đệ họ Đinh lên thành Lăng Tiêu, Sử bà bà lại chưa trở về. Đinh Bất Tứ bèn dựng chuyện nói là Sử bà bà đã từng lên núi Bích Loa, cùng lão bàn luận về quyền kiếm, ôn lại mối tình xua. Lão đã không cưới được Sử Tiểu Thúy, khi có cơ hội liền cố bắt tình địch phải tức giận.
Ban đầu Bạch Tự Tại không tin, nhưng Đinh Bất Tứ cứ mồm năm miệng mười kể lể võ công của Sử bà bà đã đến chỗ tuyệt diệu phi thường. Lão trình bày một cách rõ ràng tường tận những chiêu thức mà Sử bà bà đã luyện trong ba bốn chục năm nay, khiến cho Bạch Tự Tại không khỏi đem lòng ngờ vực. Hai người lời qua tiếng lại, rồi xảy cuộc động thủ ngay trong thư phòng. Đinh Bất Tứ trúng phải một chưởng của Bạch Tự Tại, bị trọng thương. Đinh Bất Tam liền hộ vệ lão rời khỏi thành Lăng Tiêu.
Vụ này lẽ ra chẳng có chi quan hệ, nhưng Bạch Tự Tại vừa nóng giận vừa căm tức, hờn giận trong lòng không có nơi phát tiết khiến lão nổi điên. Lão tàn sát những người vô tội, gây nên phong ba bão táp trong thành Lăng Tiêu.
Lúc Sử bà bà về thành, thấy tình hình trượng phu như vậy thì trong lòng hết sức hối hận. Bệnh điên của chồng, một phần vì tính tình tự đại, còn một phần thật đã vì mình mà phát khởi. Bây giờ mụ nghe Thạch Phá Thiên nói trượng phu giục mình lên núi Bích Loa vĩnh viễn đừng trở về, còn lão tự biết đã gây nên tội lỗi thâm trọng, nên ở lại trong thạch lao quay mặt vào tường để ăn năn sám hối. Mụ liền quyết định chủ ý: “Hai người đã đồng tịch đồng sàng gần hết đời người, bây giờ đến lúc tuổi già, có lý đâu lại phải chia tay? Lão đã quyết ở trong thạch lao để tự trừng phạt chính mình, thì ta cũng ở trong nhà lao bầu bạn với lão cho đến cùng, tránh cái thảm cảnh lão chết không nhắm mắt được.”
Sử bà bà lại nghĩ: “Ta đã bắt Ức Đao phải nhường chức chưởng môn, chỉ vì ta muốn thay nó lên đảo Hiệp Khách phó ước, tránh cho A Tú cái họa góa bụa ngay từ thuở nhỏ, phòng không chiếc bóng một đời. Vụ này khó mà lưỡng toàn được, bây giờ biết làm thế nào? Ta đành tạm gác lại việc này, từ từ hãy nói, bây giờ phải vào xem lão điên kia trước đã.” Mụ liền quay lưng đi vào thạch thất. Bạch Vạn Kiếm cũng lo lắng cho phụ thân nên muốn theo vào, nhưng hắn lại nghĩ đến đại địch đang ở trước mắt, bản phái đang lúc hưng vong, đối phó với Tạ Yên Khách là chuyện khẩn yếu nhất.
* * *
Tạ Yên Khách hết nhìn Thạch Trung Ngọc lại ngó Thạch Phá Thiên, thật khó mà biết được ai thật ai giả. Xem cử chỉ và cách nói năng thì Thạch Phá Thiên giống Cẩu Tạp Chủng hơn, nhưng lão nghĩ tới võ công cao thâm của Thạch Phá Thiên, chỉ một chiêu đã kéo lùi Bạch Vạn Kiếm, thì lại sinh lòng nghi hoặc. Lão cho là chàng thiếu niên quê mùa ở Ma Thiên Nhai với lão ngày trước không thể có bản lãnh này. Chàng mới chia tay lão được mấy tháng, khi nào võ công lại tăng tiến mau đến thế?
Đột nhiên mặt lão xanh lè, lớn tiếng quát hỏi: “Hai thằng lỏi này, thằng nào là Cẩu Tạp Chủng?” Tiếng quát của lão làm chấn động mọi người, trái tim ai nấy đập loạn lên, đất cát trên nóc nhà cũng đổ xuống ầm ầm. Ai cũng biết lão đang phẫn nộ tới cực điểm, chỉ cất tay là giết người.
Thạch Trung Ngọc không biết ba chữ Cẩu Tạp Chủng là tên thật của Thạch Phá Thiên. Gã cho là Tạ Yên Khách đang giận dữ mà thóa mạ, lại tưởng mưu kế của mình đã bị lão khám phá. Bây giờ chỉ còn cách mặt dày chống chế được lúc nào hay lúc ấy, về sau sẽ tính chuyện trốn đi. Gã nghĩ vậy liền đáp: “Tại hạ không phải. Nó… nó mới là Cẩu Tạp Chủng.”
Tạ Yên Khách trợn mắt lên nhìn Thạch Trung Ngọc, cười lạnh hỏi: “Ngươi thật không phải là Cẩu Tạp Chủng ư?”
Thạch Trung Ngọc bị mục quang của lão làm run lên bần bật, đáp ngay: “Tại hạ không phải.”
Tạ Yên Khách quay lại nhìn Thạch Phá Thiên hỏi: “Thế thì ngươi là Cẩu Tạp Chủng à?”
Thạch Phá Thiên gật đầu đáp: “Đúng thế! Tạ lão bá! Ngày trước ở trên núi, cháu được lão bá dạy võ công, đột nhiên toàn thân cháu phát hàn phát nhiệt, đau khổ không chịu nổi rồi ngất đi. Sau cháu tỉnh lại thì gặp rất nhiều chuyện quái lạ, hết chuyện này đến chuyện khác, mãi đến bây giờ. Mấy tháng nay lão bá có khỏe không? Không biết ai đã giặt giũ nấu ăn cho lão bá? Cháu cũng thường nhớ đến lão bá. Cháu không giặt áo nấu cơm cho lão bá, chắc lão bá phải mệt nhọc lắm.” Giọng nói của chàng đầy vẻ quan tâm.
Tạ Yên Khách không còn nghi ngờ gì nữa, thầm nghĩ: “Thằng ngốc này đối với ta rất tốt.” Rồi lão quay lại nói với Thạch Trung Ngọc: “Ngươi mạo xưng người này để giỡn chơi với ta. Hừ! Lá gan của ngươi thật là to.”
Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu thấy sắc mặt Tạ Yên Khách xanh lè, hai mắt quắc lên, thì biết lão đã bị con mình lừa gạt, phẫn nộ đến cực điểm. Lão mà nhấc tay một cái là con trai mình phải chết ngay tại chỗ. Hai người vội vàng nhảy ra đứng chắn trước mặt Thạch Trung Ngọc. Mẫn Nhu cất giọng run run nói: “Tạ tiên sinh! Tiên sinh là người lớn khoan nhân đại độ, xin tha thứ cho một thằng nhỏ chưa biết gì. Ta… ta sẽ bảo nó dập đầu chịu tội với tiên sinh.”
Tạ Yên Khách đang phiền não vô cùng, không chỉ vì đã bị Thạch Trung Ngọc lừa gạt, mà chính yếu là vì lời thề Huyền Thiết Lệnh lại chưa xong được. Lão cười lạnh nhạt nói: “Con của ngươi dám lừa gạt Tạ mỗ, đâu thể chỉ dập đầu mấy cái mà xong việc được? Mau lui ra!” Chưa dứt lời, lão vung tay áo một cái, hai luồng đại lực đẩy tới như bài sơn đảo hải.
Thạch Thanh, Mẫn Nhu nội lực không phải tầm thường, mà cũng đứng không vững, phải lùi lại mấy bước. Thạch Phá Thiên thấy Mẫn Nhu kinh hãi vô cùng, hai hàng nước mắt đã trào ra. Chàng vội la lên: “Lão bá đừng giết y.”
Tạ Yên Khách đã vận nội lực vào hữu chưởng, sắp đánh tới. Lúc này cho dù mấy chục người trong đại sảnh đồng thời ngăn cản cũng chưa chắc cứu được tính mạng của Thạch Trung Ngọc, nhưng Thạch Phá Thiên chỉ hô một tiếng là lão đã sửng sốt quay lại hỏi: “Ngươi muốn ta không giết hắn ư?” Lão thấy mình chỉ cần tha mạng cho thằng lỏi hèn hạ này là hoàn thành lời thề ngày trước, thật là một việc nhẹ nhàng. Bất giác lão lộ vẻ hoan hỉ.
Thạch Phá Thiên nói: “Đúng thế! Người này là con của Thạch trang chúa và Thạch phu nhân. Đinh Đinh Đang Đang cũng thương yêu y lắm. Nhưng… nhưng… y có những hành vi bất hảo, khinh khi A Tú, lừa gạt mọi người, khi làm bang chúa bang Trường Lạc đã gây ra nhiều chuyện tồi bại…”
Tạ Yên Khách hỏi lại: “Ngươi yêu cầu ta đừng giết hắn phải không?” Tạ Yên Khách là một tay kiêu hùng hơn đời, tuy tiếng tăm không tốt nhưng võ công tuyệt đỉnh. Thế mà lão nói câu đó cũng hơi run giọng, chỉ sợ Thạch Phá Thiên lại thay đổi ý kiến.
Thạch Phá Thiên nói: “Đúng thế! Xin lão bá đừng giết y. Nhưng người này hại người đã nhiều, tốt nhất là lão bá đem y theo giáo huấn điều hay lẽ phải, để y trở thành người tốt rồi hãy thả y ra. Tạ lão bá! Cháu biết lão bá tâm địa rất tốt, đã đem cháu đi nuôi dạy mấy năm lại rèn luyện võ công. Từ khi cháu không tìm thấy má má, chỉ nhờ lão bá dưỡng dục cho mới thành người. Thạch đại ca đây mà đi theo lão bá, nhất định được lão bá dạy cho trở thành người tốt.”
Dùng bốn chữ “tâm địa rất tốt” mà nói về Tạ Yên Khách thật là không hợp. Lão vừa nghe thấy đã lấy làm phẫn nộ, cho là Thạch Phá Thiên mỉa mai mình, mặt lại xám xanh. Nhưng lão nghĩ lại, không khỏi cười dở khóc dở, hiểu Thạch Phá Thiên nói câu này bằng một tấm lòng thành thật. Lão nhớ lại mấy năm ở cùng chàng trên Ma Thiên Nhai, lúc nào lão cũng tìm cách hại chàng mà chàng vẫn chất phác ngây thơ, chẳng nghi kỵ chút nào. Lúc chàng bị bắt đi mấy tháng, lão phải tự mình giặt giũ nấu ăn cũng thấy mất thời gian.
Lão hiểu rằng từ lúc chàng lạc mất mẫu thân, mình biến thành nơi để dựa dẫm cùng quyến luyến, nên việc gì cũng chỉ nhìn thấy mặt tốt mà thôi. Lão dạy nội công là cố ý làm cho chàng mất mạng, nhưng chàng lại cảm ơn không ngớt. Bây giờ lão thấy chàng muốn mình giáo huấn Thạch Trung Ngọc, liền nghĩ bụng: “Thằng ngốc này ăn nói hồ đồ. Tạ mỗ đi đâu cũng chỉ một mình mới là một trang kỳ nam tử, không chịu đàn dúm với ai. Khi nào ta chịu để thằng lỏi đê hèn ấy quấn quít bên mình?” Lão liền đáp: “Ta đã ưng thuận làm cho ngươi một việc. Ngươi yêu cầu ta đừng giết gã, ta theo lời ngươi mà tha mạng cho gã là được rồi. Chúng ta từ đây ly biệt, vĩnh viễn không gặp nhau nữa.”
Thạch Phá Thiên nói: “Không! Không! Lão bá mà không giáo huấn y, y lại đi lừa người, hại người, rồi rốt cuộc cũng bị người khác giết chết. Khi đó Thạch phu nhân cùng Đinh Đang lại phải đau lòng. Cháu cầu xin lão bá giáo huấn y, trông nom y. Nếu y chưa trở thành người tốt thì lão bá đừng để y rời khỏi lão bá. Mẹ cháu đã từng dạy cháu không được cầu xin gì người khác, nhưng… nhưng việc này thật sự là quan trọng, cháu chỉ còn cách cầu xin lão bá mà thôi.”
Tạ Yên Khách chau mày, thầm nghĩ: “Việc này thật là rắc rối, kể ra cũng chẳng khó gì, nhưng không phải là đơn giản. Chính mình có phải là người tốt đâu, làm sao dạy cho người ta thành người tốt được? Huống chi thằng lỏi Thạch Trung Ngọc lại quen gian trá dẻo miệng, e rằng đức Khổng Phu Tử sống lại cũng chưa chắc giáo huấn nổi gã thành người tốt. Nếu mình ưng thuận việc này, há chẳng phiền lụy suốt đời một cách vô ích ư?” Lão bèn lắc đầu lia lịa nói: “Không được! Việc này ta làm không được. Ngươi đề nghị việc khác đi, dù khó hơn nữa ta cũng làm cho ngươi.”
Thạch Thanh đột nhiên cười ha hả nói: “Ai cũng cho rằng lời nói của Ma Thiên cư sĩ nặng như núi, vì thế mà Huyền Thiết Lệnh mới chấn động giang hồ. Nếu sớm biết chủ nhân Huyền Thiết Lệnh cự tuyệt lời yêu cầu của người ta, thì bao nhiêu người ở Hầu Giám Tập đâu đến nỗi phải chết oan uổng.”
Tạ Yên Khách đột nhiên dựng đứng lông mày, giận dữ lớn tiếng hỏi: “Sao Thạch trang chúa lại nói thế?”
Thạch Thanh đáp: “Vị tiểu huynh đệ đây cầu xin tiên sinh dạy dỗ đứa con của tại hạ, tuy là làm khó tiên sinh, nhưng ngày trước tiểu huynh đệ này đã giao tận tay tấm Huyền Thiết Lệnh cho Tạ tiên sinh. Lúc ấy chính mắt vợ chồng tại hạ trông thấy, ngoài ra còn Cảnh huynh, Vương huynh, Kha huynh, Hoa cô nương và nhiều người khác nữa cũng chứng kiến. Trước nay thiên hạ vẫn đồn, Ma Thiên cư sĩ nói ra điều gì, ngàn vàng khó chuộc. Thế mà sao Tạ tiên sinh lại từ chối lời thỉnh cầu của vị tiểu huynh đệ này?”
Tạ Yên Khách tức giận nói: “Ngươi đã sinh con sao không biết dạy con? Thằng con bất hiếu này làm bại hoại gia phong, sao ngươi không phóng chưởng đánh chết nó đi?”
Thạch Thanh nói: “Con của tại hạ bản tính ngỗ ngược như quỷ sứ, nếu không gặp nghiêm sư dạy dỗ thì khó mà thành người được.”
Tạ Yên Khách giận dữ quát lên: “Dạy cái quỷ gì? Ta mà đem thằng lỏi này đi, thì chỉ trong ba ngày là dạy nó thành người chẳng ra ngươi, quỷ chẳng ra quỷ.”
Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Thạch Thanh, la lên: “Sư ca…” Bà cho rằng con mình mà giao cho Tạ Yên Khách đem đi thì dữ nhiều lành ít. Bà muốn Thạch Thanh đừng nói khích lão nữa.
Ngờ đâu Thạch Thanh lờ đi như không biết. Ông nói: “Anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ mà nói đến chủ nhân Huyền Thiết Lệnh, không ai không đưa ngón tay lên khen ngợi, ai cũng phải thán phục. Những hành vi bội tín, vi phạm lời thề, đâu phải là việc làm của Ma Thiên cư sĩ tiếng tăm lừng lẫy?”
Tạ Yên Khách bị Thạch Thanh dồn cho cứng lưỡi. Giả tỉ lão kiếm chuyện để từ chối thằng ngốc Thạch Phá Thiên không hiểu việc đời thì rất dễ dàng, nhưng cãi lý với người lịch duyệt giang hồ như Thạch trang chủ thì thật khó lòng. Lão biết thòng lọng đã quàng vào cổ, chỉ còn cách ưng thuận cho xong, liền nói: “Được rồi! Không ngờ Tạ mỗ đã quá nửa đời người mà còn bị thằng Chó Lộn Giống này làm cho phiền lụy.”
Lão dùng chữ Cẩu Tạp Chủng để gọi Thạch Phá Thiên, mà thực ra là ám chỉ Thạch Trung Ngọc, nói vòng vòng để thóa mạ người. Thạch Thanh làm gì chẳng hiểu, nhưng ông chỉ mỉm cười không đáp. Mặt Mẫn Nhu thì ửng đỏ lên rồi biến sang nhợt nhạt.
Tạ Yên Khách quay lại nhìn Thạch Trung Ngọc nói: “Thằng lỏi kia! Ngươi lại đây, đi theo ta! Nếu ngươi không trở thành người tốt, thì mỗi ngày lão gia phải lột của ngươi ba lớp da.”
Thạch Trung Ngọc bở vía, hết ngó song thân lại nhìn Thạch Phá Thiên, chỉ mong chàng đổi lại lời yêu cầu khác. Thạch Phá Thiên lại nói: “Thạch đại ca! Đại ca bất tất phải sợ hãi. Tạ lão bá bề ngoài giả vờ hung dữ, mà thật ra là người tốt nhất trên đời. Hàng ngày đại ca chỉ cần thổi cơm nấu thức ăn cho lão bá ăn, giặt giũ quần áo cho lão bá, rồi trồng rau đốn củi nuôi gà. Lão bá có giơ tay lên dọa thì cũng không đụng đến đại ca đâu. Ta từng ở với lão bá nhiều năm, lão bá đối với ta chẳng khác gì mẫu thân vậy, lại còn luyện võ công cho ta nữa.”
Tạ Yên Khách nghe Thạch Phá Thiên so sánh mình với mẹ chàng thì không khỏi thở dài, thầm nghĩ: “Mẫu thân ngươi là một mụ điên, đặt tên con mình là Cẩu Tạp Chủng. Thằng lỏi này ăn nói mỗi lúc một hồ đồ, dám đem ví một mụ điên với Ma Thiên cư sĩ mà nhân vật giang hồ nghe tới phải kinh hồn táng đởm, thật chẳng ra thế nào.”
Thạch Trung Ngọc buồn khổ vô cùng. Gã lẩm bẩm: “Ngươi bảo ta giặt quần áo, trồng rau, đốn củi, nuôi gà, thì có khác gì đòi lấy mạng ta? Thế còn chưa đủ, ngươi lại còn bảo ta hằng ngày thổi cơm nấu nướng cho lão ma đầu này ăn. Ta có biết thổi nấu bao giờ đâu?”
Thạch Phá Thiên lại nói: “Thạch đại ca! Nếu y phục của Tạ lão bá bị rách thì đại ca nhớ khâu vá lại. Ngoài ra Tạ lão bá thích ăn đổi món, vậy đại ca đừng nấu nướng cho lão bá ăn một món đến mười ngày.”
Tạ Yên Khách nheo mắt nhìn Thạch Trung Ngọc cười lạt mấy tiếng, rồi quay lại hỏi Thạch Thanh: “Thạch trang chúa! Khi ở Hầu Giám Tập, hai vị cũng muốn tìm Huyền Thiết Lệnh của lão phu. Chẳng lẽ khi đó trang chúa đã định thuê Tạ mỗ làm gia sư để dạy dỗ công tử thay cho trang chúa chăng?” Miệng lão nói, hai mắt lại nhìn Thạch Trung Ngọc từ đầu xuống đến gót chân. Thạch Trung Ngọc chạm phải mục quang của lão cứ như chuột thấy mèo, cả người bủn rủn, hoảng sợ đến mức hồn như đã lìa khỏi xác.
Thạch Thanh nói: “Tại hạ không dám. Chẳng giấu gì tiên sinh, vợ chồng tại hạ có một kẻ đại thù đã giết hại một đứa con khác. Người đó từ bấy đến nay không biết đã lẩn trốn phương nào. Vợ chồng tại hạ tìm khắp nơi mười mấy năm nay, vẫn chẳng thấy tông tích đâu.”
Tạ Yên Khách nói: “Giả tỉ ngày ấy trang chúa có Huyền Thiết Lệnh của lão phu, thì bảo lão phu đi trả thù giúp hay sao?”
Thạch Thanh nói: “Việc báo thù tại hạ không dám phiền tới đại giá. Có điều Tạ tiên sinh thần thông quảng đại, chắc có thể điều tra ra được hành tung của người đó.”
Tạ Yên Khách nói: “Nếu ngày ấy vợ chồng trang chúa lấy được Huyền Thiết Lệnh, thì Tạ mỗ thật cảm ơn trời phật.”
Thạch Thanh xá dài nói: “Nếu hài tử được nhờ tiên sinh dạy dỗ cho thành người, thì Thạch Thanh cảm tạ vô cùng! Vợ chồng tại hạ từ nay về sau sẽ thắp nhang khẩn Phật, cầu cho Tạ tiên sinh thọ mạng lâu dài.” Ông nói hết sức khiêm cung, giọng điệu thành khẩn vô cùng.
Tạ Yên Khách hừ một tiếng rồi đột nhiên đưa tay tháo một cái bao dài dài trên lưng ra, vứt xuống đất đánh “binh” một tiếng. Tay trái lão đưa ra nắm lấy cổ tay Thạch Trung Ngọc, rồi tung mình nhảy ra khỏi đại sảnh. Thạch Trung Ngọc kêu rầm lên. Tiếng kêu mỗi lúc một xa dần, chỉ chớp mắt đã ra ngoài mười trượng.
Giữa lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đinh Đang vung tay tát vào mặt Thạch Phá Thiên đánh bốp một cái, lớn tiếng la gọi: “Thiên ca! Thiên ca!” rồi vọt mình đuổi theo.
Thạch Phá Thiên đưa tay lên xoa má, kinh ngạc hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang! Sao muội lại đánh ta?”
Thạch Thanh cúi xuống lượm chiếc bọc lên, vừa cầm vào tay đã biết là vật gì rồi. Ông mở bọc ra, thì quả nhiên là song kiếm Hắc Bạch của vợ chồng mình.
Mẫn Nhu thấy bảo kiếm được trả về mà vẫn không lộ vẻ vui mừng, hai mắt đẫm lệ. Bà hỏi: “Sư ca… Sao sư ca lại để Ngọc nhi… Ngọc nhi đi theo lão?”
Thạch Thanh thở dài nói: “Nhu muội! Tại sao Ngọc nhi lại trở thành như thế này, muội có biết không?”
Mẫn Nhu nói: “Sư ca… sư ca lại trách tiểu muội quá nuông chiều nó chứ gì?” Bà nói xong, hai hàng nước mắt lăn xuống má.
Thạch Thanh nói: “Sư muội đối với Ngọc nhi thật quá hiền từ, nhất là từ ngày Kiên nhi bị người hại chết, sư muội lại càng cưng chiều Ngọc nhi quá mức. Ta thấy nó còn nhỏ tuổi nhưng đã có những hành vi tai ác, mà trước mặt muội thật khó mà dạy nó, nên mới quyết định đưa nó lên thành Lăng Tiêu. Ngờ đâu nó hư đốn quá, làm hại vợ chồng mình không còn mặt mũi nào nhìn thấy các huynh đệ phái Tuyết Sơn nữa. Tạ tiên sinh mưu trí hơn Ngọc nhi nhiều, thủ đoạn cũng gấp mấy nó. Trị độc phải dùng độc, chỉ có tiên sinh mới trị được nó mà thôi. Sư muội hãy yên tâm, Ma Thiên cư sĩ tuy hành động chỉ theo ý mình, nhưng vẫn là người thủ tín nhất thiên hạ. Vị tiểu huynh đệ đây đã xin ông ta dạy bảo Ngọc nhi, nhất định tiên sinh sẽ làm cho chu đáo.”
Mẫn Nhu nói: “Nhưng… nhưng Ngọc nhi từ thuở nhỏ được nuôi dưỡng sung sướng, làm sao nó biết thổi cơm nấu nướng?” Bà vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống như mưa.
Thạch Thanh đáp: “Những chuyện đó chính vì quá chiều con mà ra.”
Bỗng ông thấy Bạch Vạn Kiếm đi vào nhà trong, đoán rằng hắn vào báo cho Bạch Tự Tại cùng Sử bà bà hay. Thạch Thanh ghé tai vợ nói nhỏ: “Nếu không để Tạ tiên sinh đưa Ngọc nhi đi, thì vụ này ở đây cũng chưa chắc đã xong một cách dễ dàng. Nội biến ở phái Tuyết Sơn cũng từ Ngọc nhi mà phát khởi lên, khi nào họ chịu bỏ qua cho nó?”
Mẫn Nhu nghĩ lại, biết chồng nói đúng. Bà chậm chạp lau nước mắt rồi nhìn Thạch Phá Thiên nói: “Ngươi đã cứu mạng cho con ta, mà ta… ta… không biết… Ngươi tốt như thế, còn nó lại hư đốn như thế. Nếu ta có được… được đứa con…”
Bà muốn nói: “Nếu ta có được đứa con như ngươi thì tốt biết bao!” Nhưng câu này vừa đến cửa miệng, bà kìm lại được không nói ra. Thạch Phá Thiên thấy Thạch Trung Ngọc được bà thương yêu, thì trong lòng cảm xúc vô cùng. Chàng nhớ tới hai lần bà nhận lầm mình là con, đối với chàng cũng đã thương yêu như vậy. Chàng chạnh lòng nhớ tới mẫu thân mình không biết hiện ở nơi đâu, mà cũng không hiểu tại sao tình mẫu tử của mẹ đối với chàng lại khác xa Mẫn Nhu đối với con bà. Nghĩ tới đó, chàng không khỏi buông tiếng thở dài.
Mẫn Nhu lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ! Sao ngươi lại giả trang làm Ngọc nhi, suốt dọc đường giấu giếm chúng ta?”
Thạch Phá Thiên đỏ mặt lên ấp úng: “Đó là… Đinh Đinh Đang Đang…”
Chàng nói chưa dứt lời, đột nhiên Vương Vạn Nhận chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa la lên: “Không… Không xong rồi! Sư phụ đâu mất rồi.”
Mọi người trong đại sảnh đều giật mình kinh hãi, giật giọng hỏi: “Sao lại đâu mất?”
Vương Vạn Nhân chỉ biết kêu lên: “Sư phụ không thấy đâu nữa.”
A Tú kéo tay áo Thạch Phá Thiên bảo: “Chúng ta đi nhanh lên!” Hai người gấp rút chạy về phía thạch lao. Thạch Phá Thiên đến ngoài thạch lao thì thấy trong đường hầm đầy đệ tử phái Tuyết Sơn. Mọi người thấy A Tú đến, vội tránh ra để nhường lối.
A Tú cùng Thạch Phá Thiên tiến vào trong thạch lao thì thấy vợ chồng Bạch Vạn Kiếm đang đỡ Sử bà bà ngồi dưới đất. A Tú la lên: “Gia gia! Má má! Bà nội… bà nội làm sao vậy? Người bị thương rồi sao?”
Bạch Vạn Kiếm mặt đầy sát khí nói: “Có nội gián! Bà bà bị điểm huyệt bằng thủ pháp bản môn, gia gia thì bị bắt đem đi. Ngươi trông coi bà bà, để ta đi cứu gia gia.” Nói xong, hắn tung mình vọt đi ngay. Trước mặt hắn có một tên đệ tử chi ba cản lối, đang lúc nóng nảy, Bạch Vạn Kiếm đẩy mạnh một cái hất gã ra ngoài rồi rảo bước chạy đi.
A Tú giục Thạch Phá Thiên: “Đại ca! Huynh giúp bà nội vận khí giải huyệt đi.”
Thạch Phá Thiên đã được Sử bà bà dạy cho phép Thôi Cung Quá Huyệt giải khai huyệt đạo, chàng cứ theo đúng cách đó mà làm. Chẳng mấy chốc, chàng giải khai xong ba chỗ đại huyệt của bà ta đã bị điểm.
Sử bà bà la lên: “Các ngươi đừng náo loạn nữa! Chưởng môn đã điểm huyệt ta, rồi tự mình bỏ đi.”
Ai nghe thấy cũng phải ngạc nhiên nghĩ bụng: “Té ra Uy Đức tiên sinh vừa thấy mặt phu nhân đã động thủ liền. Chính Uy Đức tiên sinh ra tay điểm huyệt, chẳng trách Bạch sư ca không giải khai nổi.”
Lúc này chưởng môn của phái Tuyết Sơn là ai, thật sự không rõ ràng. Ngày thường mọi người đã quen gọi Bạch Tự Tại là chưởng môn, nên cứ xưng hô như cũ. Mọi người đang nghi ngờ bản phái lại phát sinh nội biến, e rằng khó mà tránh khỏi đánh nhau chết chóc. Họ nghe nói đây là chuyện xích mích giữa hai vợ chồng chưởng môn mới yên tâm, liền đưa tin ra ngoài.
Bạch Vạn Kiếm được tin lại quay trở về, lên tiếng hỏi nói: “Má má! Vụ này là thế nào?” Giọng nói của hắn ra chiều bất mãn.
Mấy hôm nay chuyện gì cũng rối ren, khiến cho con người lanh lợi minh mẫn đến như Khí Hàn Tây Bắc cũng phải biến thành con rùa mất đầu. Bây giờ vụ này lại từ song thân hắn mà ra, hắn phiền não khó chịu mà không biết phát tác vào đâu được.
Sử bà bà giận dữ nói: “Ngươi chưa hỏi rõ đầu đuôi, sao đã dám trách mẫu thân?”
Bạch Vạn Kiếm đáp: “Hài nhi không dám!”
Sử bà bà nói: “Gia gia ngươi muốn cho mọi người được yên ổn, nên đã thân hành đến Hiệp Khách Đảo rồi.”
Bạch Vạn Kiếm thất kinh nói: “Gia gia đến Hiệp Khách Đảo rồi ư? Tại sao lại thế?”
Sử bà bà nói: “Còn sao nữa? Gia gia ngươi mới thật sự là chưởng môn của phái Tuyết Sơn, lão không đi thì ai đi? Ta vào nhà lao nói chuyện với gia gia, nếu lão tự nhốt mình cả đời trong ngục, thì ta cũng ở chung với lão suốt đời. Khi nói đến hẹn ước ở Hiệp Khách Đảo không biết ai đi mới phải, lão hỏi đầu đuôi câu chuyện, ta kể hết cho lão nghe. Lão bèn nói, lão là chưởng môn, dĩ nhiên phải đi. Ta khuyên lão cứ thong thả để bàn tính tìm kế vẹn toàn, lão bèn nói: “Ta có lỗi với phái Tuyết Sơn, đã hại chết bao nhiêu đệ tử vô tội, nghĩ lại chỉ muốn đập đầu vào tường chết ngay lập tức. Ta chỉ còn cách chết vì phái Tuyết Sơn để chuộc lỗi, đồng thời để phu nhân, con trai, con dâu, cháu gái, cháu rể và mọi đệ tử của ta rút kinh nghiệm làm người.” Thế rồi lão đưa tay điểm huyệt đạo của ta, móc lấy hai tấm thẻ đồng mời đi dự yến. Chắc là bây giờ lão đã đi xa rồi.”
Bạch Vạn Kiếm dậm chân nói: “Má má! Gia gia tuổi đã già, mà thân thể lại chưa hoàn toàn hồi phục thì đi thế nào được? Đáng lẽ để hài nhi đi mới phải.”
Sử bà bà hỏi: “Đến bây giờ mà ngươi còn chưa hiểu được tính khí gia gia ư?” Dứt lời, mụ cất bước đi ra ngoài thạch lao.
Bạch Vạn Kiếm vội hỏi: “Má má… Má má đi đâu thế?”
Sử bà bà đáp: “Ta là chưởng môn phái Kim Ô, chắc cũng đủ tư cách để lên Hiệp Khách Đảo.”
Bạch Vạn Kiếm ruột rối như tơ vò. Hắn lẩm bẩm: “Thôi thì mọi người cùng liều mạng mà đi, chết hết ở Hiệp Khách Đảo là cùng”.