Nói về Cao Minh, Cao Giác giải ngự tửu đến thưởng Viên Hồng, Viên Hồng biết mặt hai anh em họ Cao là Ðào tinh và Liễu quỷ ở núi Kỳ Bàng, còn hai anh em họ Cao cũng biết Viên Hồng là con vượn bạch ở núi Mai Sơn nên gặp nhau mừng rỡ lắm.
Kế đó thiên sứ trở về Triều Ca còn Viên Hồng, Cao Minh, Cao Giác đồng hợp lực dẫn quân khiêu chiến.
Tử Nha nghe tin tướng Thương khiêu chiến liền hỏi các tướng:
– Ai dám ra đối địch?
Na Tra xin đi, Tử Nha nhậm lời.
Na Tra lên xe, xông ra trận, hỏi hai tướng:
– Chúng bay lên gì?
Cao Minh nói:
– Ta là Cao Minh, em ta là Cao Giác vâng lệnh Viên nguyên soái ra binh bắt Tử Nha, ngươi là ai dám ra đây thế mạng?
Na Tra nổi giận mắng:
– Loài yêu quái dám vô lễ.
Nói rồi đâm một thương, Cao Minh đưa búa ra đỡ, Na Tra hiện ba đầu tám tay đánh với hai tướng.
Qua mấy hiệp, Na Tra quăng Càn khôn quyện lên đánh trúng đầu Cao Giác đổ hào quang và quăng Cửu long thần hỏa trạo lên chụp Cao Minh đốt một hồi.
Thấy hai tướng địch đâu mất, Na Tra trở về thưa với Tử Nha:
– Tôi đập Cao Giác một Càn khôn quyện nát ra tro và đốt Cao Minh trong nơm phép tiêu thành khói.
Tử Nha nghe nói mừng rỡ, khen Na Tra oai hùng.
Chẳng ngờ Cao Minh, Cao Giác không chết chạy về dinh ra mắt Viên Hồng thưa:
– Khương Thượng cậy các tướng thần thông thu thành đoạt ải, nay gặp chúng ta thì chúng nó không làm gì nổi.
Viên Hồng khen ngợi chẳng cùng.
Hôm sau, sai anh em họ Cao đến dinh Châu khiêu chiến nữa.
Quân vào báo:
– Có Cao Minh, Cao Giác đến khiêu chiến.
Tử Nha lấy làm lạ hỏi Na Tra:
– Ngươi nói là hai anh em họ Cao đã bị người giết hết sao lại còn đến đây?
Na Tra nói:
– Có khi hai tướng ấy học phép Tiềm thân nên mới khỏi. Xin Nguyên soái cho tôi ra trận xem thử.
Tử Nha truyền sáu trăm chư hầu đồng theo xem trận.
Khi ấy Cao Minh nói với Cao Giác:
– Na Tra nói anh em chúng ta có phép Tiềm thân nên bảo Tử Nha ra trận để dò xét. Tử Nha lại truyền sáu trăm chư hầu đi theo, vậy anh em ta phải trổ tài một phen cho chúng biết.
Nói vừa dứt lời đã thấy nơi dinh Châu quân sĩ kéo ra đông nghịt, Tử Nha ngồi trên Tứ Bất Tướng, hai bên các tướng theo hầu, đàng sau mấy trăm chư hầu đông nghẹt.
Khương Thượng lướt tới, gọi Cao Minh, Cao Giác nói:
– Các ngươi dám ngịch mạng trời, chuốc họa vào thân sao?
Cao Minh cười ngất nói:
– Khương Thượng! Ta cũng biết ngươi là học trò núi Côn Lôn, song lâu nay ngươi chưa gặp người hay cứ tưởng mình là giỏi. Hôm nay ta cho ngươi thấy lẽ cao thấp.
Nói rồi đâm một kích. Dương Nhậm giục thú tới, đưa giáo Phi Vân đỡ liền.
Cao Giác xách búa xông vào, Lý Tịnh cầm kích lướt tới ngăn lại.
Dương Tiễn đứng ngoài xem rõ, biết Cao Minh, Cao Giác không phải người, nhưng không rõ loài yêu gì hiện thân.
Dương Nhậm đánh với Cao Minh một hồi, liền lấy quạt Ngũ hỏa quạt một cái, Cao Minh la lên một tiếng, hóa khói đen bay mất.
Còn Lý Tịnh quăng cái tháp vàng lên, chụp Cao Giác, nhưng khi giở ra thấy cái tháp không.
Viên Hồng thấy hai tướng bại tẩu, liền sai Ngô Long, Thường Hạo ra tiếp.
Thường Hạo hét lớn:
– Có ta đến đây, chớ khá dễ ngươi.
Dương Tiễn nổi xung, giục ngựa ra cự chiến.
Ngô Long xông vào, bị Na Tra cản lại giao công, còn Viên Hồng quyết đánh một trận mà bắt Tử Nha liền xách thiết bảng vào trận.
Lôi Chấn Tử, Vi Hộ thấy Viên Hồng xông vào lập tức cản lại.
Lôi Chấn Tử vỗ cánh bay lên, giơ côn đập xuống, Vị Hộ quăng Gián ma xử đánh Viên Hồng.
Viên Hồng biết Gián ma xử là báu vật cầm trong tay thì nhẹ, nhưng quăng lên cao rớt xuống thì nặng như núi, nên hiện hào quang bay đi.
Gián ma xử sa nhằm con ngựa của Kim Viên Hồng nát như tương.
Dương Tiễn quăng Hạo thiên khuyển, Thường Hạo hóa gió bay đi.
Na Tra quăng nơm phép ra, Ngô Long hóa mây xanh bay mất.
Té ra Tử Nha thắng trận cũng như không, liền thâu binh về trại.
Dương Tiễn thưa:
– Cứ giao chiến như vậy thật vô ích. Khi thầy tôi gần về có dặn binh tới Mạnh Tân sẽ gặp Mai Sơn thất quái ngăn trở, phải ráng giữ gìn. Nay tôi thấy mấy tướng ấy đều có hào quang, chắc là chúng nó. Xin sư thúc phải dùng phép gì mới được.
Tử Nha suy nghĩ một hồi rồi lập trận bát quái cửu cung, sai Lý Tịnh trấn giữ hướng Ðông, Na Tra trấn giữ hướng Tây, Lôi Chấn Tử trấn giữ hướng Nam, Dương Nhậm trấn giữ hướng Bắc, Dương Tiễn thủ tại trung ương.
Các tướng đều đóng nọc bằng cây đào, trên nọc có dán bùa, bốn phía đều có cắm sẳn đồ ô uế như máu chó mực, gà ô, phân, nước tiểu.
Tử Nha lại trao mỗi tướng nột cái thiệp, dặn:
– Nếu thấy ta dụ Cao Minh, Cao Giác vào trận, phải dùng đồ ô uế đổ lên cây đào, thì loài yêu quái biến không được.
Lại dặn Dương Tiễn:
– Nếu ngươi thấy bốn cửa đổ vật ô uế trên nọc rồi thì ngươi dùng phép ngũ lôi đánh xuống.
Các tướng đều tuân lệnh, đâu đó sắp đặt sẳn sàng.
Bấy giờ Cao Giác nghe Tử Nha bàn soạn cũng nực cười.
Cao Minh thấy bố trận thì cười ngất. Bởi Cao Minh mắt thấy xa ngàn dặm, còn Cao Giác thì tai nghe ngàn dặm, cho nên việc gì trong trại binh Châu hai người cũng biết.
Hai anh em cười nói với nhau rằng:
– Chúng khéo bày chuyện con nít, dễ gì mà bắt anh em ta được.
Hôm sau Khương Thượng dẫn binh khiêu chiến.
Viên Hồng nghe tin sai Cao Minh, Cao Giác ra đón địch.
Hai anh em họ Cao ra trước trận cười lớn nói:
– Tử Nha! Ngươi xưng là đại Nguyên soái Tây Kỳ, song không bằng một đứa thất phu? Nếu ngươi có tài thì điều binh khiển tướng, sao lại đóng nọc đào, dán bùa tà, dùng phân với nước đái đàn bà mà làm gì. Ta không phải yêu tinh ủy mỵ, dùng phép tà đạo đâu.
Nói rồi áp tới đánh liền.
Nam Cung Hoát, Võ Kiết xông ra hỗn chiến, cái búa đồng của Cao Minh chạm với siêu đao của Nam Cung Hoát nẩy lửa, còn cây thương của Võ Kiết rất lẹ, địch với cây kích của Cao Giác cũng tài.
Tử Nha thấy bốn tướng đánh cầm đồng, liền múa gươm xông vào trợ chiến.
Ðánh được ít hiệp, Tử Nha giục Tứ Bất Tướng chạy ngay, Cao Minh cười lớn:
– Tử Nha, ta biết ngươi muốn dụ ta vào trận cửu cung bát quái, song ta há sợ sao.
Nói rồi Cao Minh, Cao Giác đồng đuổi theo Tử Nha.
Bấy giờ Lý Tịnh, Na Tra, Lôi Chấn Tử, Dương Tiễn đang trấn tại các cửa trận, thấy hai tướng rượt Tử Nha nhảy vào, liền vội vã đổ những vật ô uế lên đầu cây đào.
Dương Tiễn bắt ấn sấm nổ vang trời.
Vi Hộ và Tử Nha xông ra cố ý bắt hai tướng chẳng ngờ hai tướng ấy đã hóa hào quang xanh bay mất.
Tử Nha ngơ ngác thu binh về trại, nổi giận nói:
– Trong dinh có kẻ phản phúc, đem tin báo với giặc thì biết ngày nào thành công.
Dương Tiễn thưa:
– Xin sư thúc xét lại, binh tướng Tây Kỳ theo Nguyên soái đến đây, trước cự ba mươi sáu đạo binh, sau qua năm ải, nhiều trận sinh tử còn chưa nói lộ ra ngoài, huống chi nay đã gần tới Triều Ca lẽ nào theo giặc. Tôi coi Cao Minh, Cao Giác là loài yêu mỵ, chắc nó độn vào dinh nghe lóng mà thôi. Ðể tôi đi thăm dò, tìm cho ra gốc tích của nó rồi sẽ liệu.
Tử Nha nói:
– Ngươi định đi đâu bây giờ?
Dương Tiễn thưa:
– Không nên nói trước. Nếu bàn tính trước chúng biết được khó thành công.
Tử Nha không hỏi nữa, và tối hôm ấy Dương Tiễn một mình lén ra đi.
Bên kia, Cao Minh, Cao Giác vào dinh ra mắt Viên Hồng, thuật chuyện phá trận:
– Bữa nay Dương Tiễn đi đâu không biết, chắc là đi tìm lý lịch của chúng ta, song chúng nó làm gì tìm được?
Nói rồi ba tướng đồng cười với nhau.
Trong lúc đó, Dương Tiễn độn thổ đến động Kim Hà, thấy cửa đá đóng chặt, bèn gõ cửa và kêu.
Ðồng tử ra hỏi:
– Sư huynh về đây có chuuyện gì?
Dương Tiễn nói:
– Ta về yết kiến thầy có việc gấp, hãy vào thưa giùm.
Ðồng tử vào thưa lại. Ngọc Ðảnh chơn nhơn đòi Dương Tiễn vào và hỏi:
– Ngươi về đây làm gì?
Dương Tiễn đem hết các việc tường trình một hồi.
Ngọc Ðảnh chơn nhơn nói:
– Hai con quái vật ấy là Ðào Tinh, Liễu Quỷ. Ðào Tinh râu đỏ, Liễu Quỷ mặt xanh. Nguyên tại Kỳ bàn có cây liễu và cây đào lâu năm, lớn lắm, rễ bò ba mươi dặm, thọ khí âm dương nhờ hơi nhật nguyệt thành ra hai con tinh. Tại núi ấy có miễu Huỳnh Ðế Hiên viên, trong miễu có lên cốt hai con quỷ sứ bằng đất, một con tên là Thiên lý nhãn, một con tên là Thuận phong nhĩ, Ðào Tinh, Liễu Quỷ nhập vào hai cốt ấy, nên Thiên lý nhãn trông thấy ngàn dặm, Thuận phong nhĩ nghe xa ngàn dặm, nếu ngoài ngàn dặm thì không thấy, không nghe được. Vậy ngươi bảo Tử Nha sai người đến Kỳ Bàn sơn bứng gốc đào, cột liễu, đốt cho tiêu ra tro, và đập nát hai cái hình quỷ sứ trong miễu Hiên viên, thì nó hết linh, hết phép, rồi làm theo kế này, tự nhiên trừ tuyệt.
Dương Tiễn tuân lệnh từ tạ lui ra về, ra khỏi núi Ngọc Tuyền, trở lại Mạnh Tân.
Tử Nha thấy Dương Tiễn về ra mắt, liền hỏi:
– Ngươi đi việc ấy ra thế nào?
Dương Tiễn lắc đầu không nói.
Tử Nha hồ nghi hỏi:
– Bữa nay ngươi làm gì lạ vậy?
Dương Tiễn nói:
– Bữa nay đệ tử chưa dám tỏ bày, xin cho mượn cây cờ lệnh để sai khiến chút việc.
Tử Nha biết có việc mật nhiệm, nên không dám hỏi nữa, liền lấy cờ lệnh đưa ra.
Dương Tiễn lãnh cờ ra sau dinh điểm ba ngàn binh truyền hai ngàn quân cầm hồng kỳ phất bốn phía, còn một ngàn quân thì đánh trống, xáng thanh la, nghe chát lỗ tai trông lòa con mắt.
Tử Nha lấy làm lạ, không hiểu cớ gì.
Dương Tiễn lại gần thưa:
– Cao Minh, Cao Giác là Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ, nên phất cờ đỏ cho Cao Minh không thấy, xáng thanh la cho Cao Giác không nghe.
Nói rồi thuật hết mọi chuyện, và thưa:
– Thầy tôi dạy trừ căn nó rồi phải dùng phép thiên la địa võng cho ngút khói tỏa tứ bề, dụ chúng nó vào vòng, quăng Ðả Thần Tiên đánh mới được.
Tử Nha mừng rỡ y lời, sai Lý Tịnh đem ba ngàn quân đào gốc hai cây ấy, lại sai Lôi Chấn Tử đi đập hai cốt quỷ sứ trong miễu Hiên viên.
Hai tướng đều tuân lệnh.
Lúc ấy Cao giác nghe bên binh Châu gióng chiêng nổi trống, liền bảo Cao Minh:
– Anh xem thử bên dinh Châu làm cái gì vậy?
Cao Minh nói:
– Cờ đỏ phất tứ bề, coi lòa con mắt, không thấy vật gì cả. Hiền đệ nghe thử chúng đang nói chuyện gì đó?
Cao Giác nói:
– Chiêng trống vang trời, chát lỗ tai muốn điếc, dầu nó nói chuyện gì cũng chẳng nghe được.
Hai anh em hồ nghi và tức tối vô cùng.
Còn Tử Nha đợi Lý Tịnh và Lôi Chấn Tử trở về mới dám bày binh bố trận.
Bữa sau, Lôi Chấn Tử trở về thưa:
– Tôi đập cốt trong miễu Hiên viên nát tan, và tự lịnh đốt luôn miễu ấy làm cho tuyệt tích trừ căn, để chúng nó hết chỗ nương dựa, đợi phạt Trụ xong sẽ cất miễu lại cho ngài.
Tử Nha khen phải, truyền Na Tra, Võ Kiết lập trận Ngũ hành, xung quanh đều có bùa, chính giữa để một cái chén.
Lập trận xong rồi, Lý Tịnh trở về thưa lại:
– Hai cây cổ thụ đã bị đào tận gốc.
Tử Nha mừng rỡ, chờ đến sáng đem quân ra khiêu chiến.
Bỗng nghe quân vào báo:
– Trịnh Luân vận lương đã về.
Tử Nha truyền vào, Trịnh Luân đem nạp quan ấn, và nghe Thổ Hành Tôn đã chết, Trịnh Luân buồn bã vô cùng.
Bấy giờ Viên Hồng đánh với binh Châu đã lâu mà không phân thắng bại, nhóm các tướng truyền rằng:
– Ðêm nay chúng ta thừa lúc bất ngờ đi cướp trại địch, quyết một chuyến cho thành công.
Nói rồi liền khiến Cao Minh, Cao Giác, Thường Hạo, Ngô Long, bốn người chia làm bốn hướng đi trước. Còn các tướng Ân Phá Bại, Lôi Khai, Ân Thành Tú, Lỗ Nhân Kiệt đi theo biến ứng.
Các tướng đều tuân lệnh kéo binh ra đi.
Cũng lúc ấy binh Châu, Tử Nha đang ngồi đàm đạo bỗng thấy trận gió thổi tới, cát bay mịt mù, liền đánh tay biết rõ, vội sai quân đóng nọc đào làm phù phép bủa lưới dưới trên như sa mù, nhìn không thấy trận rồi truyền Lý Tịnh thủ hướng Ðông, Dương Nhậm thủ hướng Bắc, Vi Hộ và Dương Tiễn thủ giữa đài. Còn Nam Cung Hoát, Võ Vương trong dinh. Các tướng đều tuân lệnh.
Ðến canh hai, Cao Minh, Cao Giác đi đầu, Thường Hạo, Ngô Long đi đội giữa, khi đến gần trại Châu chia làm bốn mặt công phá, còn các tướng Ân Phá Bại, Lôi Khai, Ân Thành Tú, Lỗ Nhân Kiệt cũng chia làm bốn đạo tiếp ứng.
Lỗ Nhân Kiệt nói với Ân Thành Tú:
– Ðêm nay đi cướp trại, chẳng những không thắng mà còn lâm hại nữa.
Ân Thành Tú hỏi:
– Vì sao vậy?
Lỗ Nhân Kiệt nói:
– Tử Nha dùng binh như thần, lại thêm nhiều tướng tài phép lẽ nào không đề phòng, chúng ta thủng thẳng đi sau, coi mòi bại trận thì chạy trước.
Lúc này Cao Minh, Cao Giác đã đến dinh Châu liền phát ba tiếng pháo.
Hai tướng xông vào hai mặt, Ngô Long và Thường Hạo tiếp theo.
Tử Nha đứng trên đài xõa tóc làm phép gió thổi mây bay, khói dậy sa mù tối tăm trời đất.