Lúc Thạch Phá Thiên tự nhào vào lưỡi kiếm của Mẫn Nhu, chàng bị thương không lấy gì làm trầm trọng, mà cũng chẳng đau đớn gì cho lắm. Sau khi Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu đi khỏi, trong bóng tối chàng cảm thấy có người đưa tay ra bịt miệng mình, rồi người mình được nhấc bổng lên, đem đặt vào gầm bàn thờ. Sau một lúc, Thạch Phá Thiên lại thấy người đó ôm mình vọt ra khỏi miếu, rồi chạy đi rất nhanh. Đi được một quãng xa, người đó nhảy xuống một con thuyền nhỏ. Sau khi thắp đèn sáng, Thạch Phá Thiên giương mắt lên nhìn thì thấy người ngồi cạnh đèn chính là Đinh Đang. Chàng mừng rỡ không biết đến thế nào mà nói, reo to: “Đinh Đinh Đang Đang! Ai đã đem ta về đây?”
Đinh Đang bĩu môi làm mặt giận đáp: “Đương nhiên là gia gia rồi, còn ai vào đấy nữa.”
Thạch Phá Thiên ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy Đinh Bất Tam đang ngồi bó gối ở đầu thuyền, ngẩng mặt nhìn lên trời. Chàng liền hỏi: “Gia gia! Gia gia đưa cháu đến đây làm chi?”
Đinh Bất Tam hắng giọng một tiếng rồi nói: “A Đang! Gã này đúng là một thằng ngốc, ngươi lấy làm chi? Bây giờ ngươi chưa chung phòng với gã lần nào, chém gã một đao đi cho gọn.”
Đinh Đang lo lắng nói: “Không, không! Thiên ca vừa một phen trọng bệnh, đã quên mất rất nhiều việc. Nhất định chàng sẽ khỏi mà.” Nàng quay lại bảo Thạch Phá Thiên: “Thiên ca! Để muội xem vết thương xem thế nào?” Nàng nhẹ nhàng mở vạt áo trước ngực Thạch Phá Thiên ra, lấy khăn dấp nước lau huyết tích xung quanh vết thương, rịt thuốc cho chàng rồi xé áo buộc vết thương lại.
Thạch Phá Thiên nói: “Cảm ơn Đinh Đinh Đang Đang! Nàng cùng gia gia nấp dưới gầm bàn ở đó phải không? Cứ như đang chơi trốn tìm vậy, vui thật.”
Đinh Đang hỏi: “Thế mà Thiên ca còn nói giỡn được ư? Lúc gia gia và má má huynh đấu kiếm với gã họ Bạch, trong lòng muội hoang mang đến thế nào huynh có biết không?”
Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi: “Gia gia má má ta ư? Muội nói người mặc áo đen đó là gia gia, còn phu nhân áo trắng đó là má má của ta…” Chàng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Má má ta không giống thế, không đẹp như bà ấy đâu.”
Đinh Đang thở dài nói: “Thiên ca! Huynh bị cơn trọng bệnh này thật là thiệt hại, ngay cả cha mẹ mình cũng không nhớ nữa rồi. Muội thấy bảy mươi hai đường Tuyết Sơn Kiếm Pháp của huynh cũng không thành thuộc lắm. Chẳng lẽ ngay cả võ công huynh cũng quên hết rồi hay sao? Cái… Cái này làm sao được?”
Thì ra lúc Thạch Phá Thiên bị Bạch Vạn Kiếm bắt đi, hai ông cháu Đinh Bất Tam lập tức theo dõi. Khi Bạch Vạn Kiếm đi vòng vòng xem xét ngoài miếu, hai ông cháu thừa cơ núp dưới bàn thờ, thấy được hết tình hình vợ chồng Thạch Thanh đấu kiếm cùng Bạch Vạn Kiếm. Đinh Bất Tam vốn tưởng Thạch Phá Thiên tiến ra xuất thủ là có dụng ý gì, nào ngờ chàng sử kiếm tồi tệ quá khiến lão tức đến bể bụng, mắng thầm liên tục: “Thằng ngốc, thằng ngốc.” Nhân lúc Bạch Vạn Kiếm đang tìm hỏa đao hỏa thạch, lão đã cứu Thạch Phá Thiên ra ngoài.
Bỗng nghe Thạch Phá Thiên nói: “Võ công của ta ư? Ta chẳng hiểu chút võ công nào hết. Câu này ta lại càng không hiểu.”
Đinh Bất Tam không nhịn được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng quát: “A Đang! Cháu mê nó ở chỗ nào vậy? Sao lại đòi lấy một thằng ngốc hồ đồ như thế này? Tên nó là Cẩu Tạp Chủng thật là đúng lắm, để ta phóng một chưởng đánh chết đi cho xong. Mọi việc ngươi cứ để gia gia lo liệu, nhất định ta sẽ kiếm cho ngươi một chàng thiếu niên anh tuấn khác. Y phải là người thông minh, văn võ song toàn, có khí phách anh hùng để xứng với ngươi, và đáng là cháu rể ta.”
Đinh Đang hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng, nghẹn ngào nói: “Cháu… cháu không lấy người khác. Chàng… chàng không phải là kẻ ngốc, chỉ vì… chỉ vì lâm trọng bệnh nên đầu óc mê muội trong một lúc mà thôi.”
Đinh Bất Tam giận dữ nói: “Sao lại nói là mê muội trong một lúc? Cha mẹ nó rõ ràng rất giỏi võ công, thế mà nó lại tự xưng là Cẩu Tạp Chủng. Nó mà không phải là thằng ngốc thì gia gia ngươi là thằng ngốc. Ta thấy nó lúc nào cũng như bị quỷ ám, khiến ai cũng phải tức đến vỡ mật. Chân tay nó cứ quờ quạng, mỗi kiếm chiêu sơ hở đến hàng trăm chỗ, đối phương muốn đâm vào đâu cũng được. Rõ ràng người ta đã thu kiếm về mà gã còn tự nhào vào lưỡi kiếm của đối phương để bị thương mới chịu! Cái hạng bị thịt này, ta mà không giết thì sớm muộn cũng bị người hạ sát. Giang hồ sẽ đồn đại là cháu rể của Đinh lão tam bị kẻ khác đâm chết, thì ta còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa? Không được! Không thể không giết.”
Đinh Đang mím môi hỏi: “Gia gia! Gia gia muốn thế nào thì mới không giết chàng?”
Đinh Bất Tam đáp: “Hà hà! Như thế nào mới không giết gã ư? Không thể không giết, nếu không thì sau này Đinh lão tam sẽ mất thể diện. Người ta nghe nói Đinh Bất Tam tự tay hạ sát cháu rể mình thì chẳng lấy chi làm lạ, nhưng nếu họ đồn cháu rể của Đinh lão tam bị người hạ sát thì còn ra thể thống gì nữa?”
Đinh Đang nói: “Nếu thế thì gia gia đi trả thù cho chàng chứ có sao đâu?”
Đinh Bất Tam cười ha hả nói: “Ta mà đi trả thù cho những đứa tồi tệ như thế ư? Ngươi tưởng gia gia ngươi là người thế nào?”
Đinh Đang vừa khóc vừa nói: “Chính gia gia đã kêu cháu bái đường với chàng, bây giờ chàng đã là trượng phu của cháu rồi. Gia gia giết chàng đi, không phải biến cháu thành góa phụ hay sao?”
Đinh Bất Tam vò đầu bứt tai nói: “Khi ấy ta cũng đã thử qua, biết nội công của nó cũng không phải tệ, đáng làm cháu rể của ta. Ngờ đâu nó lại là một thằng ngốc. Còn nhất định muốn ta đừng giết nó, thế cũng được, nhưng phải nghe ta một điều.”
Đinh Đang thấy có cơ hội, cả mừng hỏi: “Phải nghe việc gì? Gia gia nói ngay đi!”
Đinh Bất Tam nói: “Ta nói nó là thằng ngốc đáng giết, ngươi lại nói nó không phải là thằng ngốc, không đáng giết. Được rồi! Ta hẹn cho nó trong vòng mười ngày phải đi tỉ võ với Bạch Vạn Kiếm và giết thằng cha Khí Hàn Tây Bắc đó, hay ít ra là đánh bại hắn, thì ta mới tha mạng nó, rồi cho ngươi cùng nó làm vợ chồng thật sự.”
Đinh Đang thở ra một hơi. Vừa rồi nàng thấy Bạch Vạn Kiếm đúng là một tay kiếm thuật thần thông, Thiên ca làm sao địch nổi với tay đại danh gia về kiếm thuật đó được? E rằng chàng luyện đến hai chục năm cũng chưa xong. Nàng liền nói: “Gia gia! Điều kiện của gia gia thật là khó khăn, không thể nào làm được.”
Đinh Bất Tam nói: “Khó cũng vậy mà dễ cũng vậy. Nếu nó không hạ được Bạch Vạn Kiếm, thì ta phải phóng chưởng đập chết cái đồ vô dụng đó đi.” Nói xong, lão tự thấy mình thật thông minh, thằng lỏi này dù sao cũng không làm được chuyện đó, nên rất tự đắc trong lòng.
Đinh Đang sầu khổ vô cùng, ngoảnh mặt nhìn Thạch Phá Thiên thì thấy chàng vẫn thản nhiên như không. Nàng khẽ nói: “Thiên ca! Gia gia muội ra điều kiện trong vòng mười ngày Thiên ca phải đả bại Bạch Vạn Kiếm. Huynh tính sao?”
Thạch Phá Thiên hỏi lại: “Bạch Vạn Kiếm ư? Kiếm pháp y rất giỏi, ta làm thế nào mà đả bại y được?”
Đinh Đang đáp: “Đúng thế, nhưng gia gia muội nói là nếu huynh không thắng được y, lão nhân gia sẽ giết huynh đó.”
Thạch Phá Thiên cười hì hì nói: “Tự nhiên sao lại vô cớ giết người? Gia gia nói đùa mà muội tưởng thật ư? Gia gia là người tốt, không phải là người xấu, dĩ nhiên không giết ta.”
Đinh Đang thở dài nghĩ bụng: “Thạch lang quả là bệnh thành ngu ngốc, không hiểu sự đời. Bây giờ ta đành tạm vâng lời gia gia rồi sẽ tính, trong vòng mười ngày nhất định sẽ tìm ra biện pháp để chàng trốn đi.” Nàng liền nhìn Đinh Bất Tam nói: “Được rồi, cháu đồng ý với gia gia. Trong vòng mười ngày chàng sẽ đả bại Bạch Vạn Kiếm là xong.”
Đinh Bất Tam cười lạnh nói: “Gia gia đói rồi, làm cơm ăn đã. Ta nhắc ngươi ba điều: một là không dạy, hai là không trốn, ba là không tha. Điều thứ nhất là gia gia quyết không truyền dạy võ nghệ cho thằng ngốc. Điều thứ hai là ngươi đừng hòng tha cho nó trốn thoát, nếu gia gia phát giác nó định đào tẩu thì dù chưa đủ mười ngày cũng giết ngay lập tức. Còn điều thứ ba, ta bất tất phải giải thích.”
Đinh Đang hỏi: “Gia gia đã bảo chàng là kẻ ngốc, thì dù gia gia có dạy võ nghệ chàng cũng không hiểu, sao lại không dạy?”
Đinh Bất Tam đáp: “Dù ta có chịu dạy, thì trong vòng mười ngày nó cũng chẳng thể giết Bạch Vạn Kiếm được. Dạy mười năm chưa chắc là đủ.”
Đinh Đang nói: “Thế thì gia gia không đủ bản lãnh dạy người. Võ công thiên hạ vô địch như gia gia mà không dạy được đồ đệ giỏi hơn đồ đệ của Bạch Tự Tại phái Tuyết Sơn ư? Chẳng lẽ lão Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại gì gì đó còn giỏi hơn gia gia sao?”
Đinh Bất Tam mỉm cười nói: “A Đang! Kế khích tướng của ngươi không được hay lắm. Thằng ngốc như thế này thì cho dù là thần tiên cũng không dạy nổi. Ngươi không nghe thấy vợ chồng Thạch Thanh nói gì với Bạch Vạn Kiếm ư? Thằng ngốc này đã học võ nghệ nhiều năm trên phái Tuyết Sơn, thế mà kiếm pháp của nó y hệt như con mèo một chân.” Người ta thường nói là kiếm pháp như mèo ba chân, nhưng lão tên là Đinh Bất Tam nên kị húy không nói đến chữ Tam, mèo ba chân sửa thành mèo một chân.
Gặp lúc gió đông đang thuận, thuyền giương buồm chạy ngược sông Trường Giang đi về hướng Tây. Bầu trời càng lúc càng sáng, nhưng khắp trên mặt nước vẫn mờ mịt sương mù. Đinh Đang nói: “Được lắm! Gia gia không dạy thì cháu dạy. Cháu không đi làm cơm nữa, phải dạy võ công cho Thiên ca đây.”
Đinh Bất Tam tức giận hỏi: “Ngươi không đi làm cơm, định để gia gia chết đói chăng?”
Đinh Đang đáp: “Gia gia muốn giết trượng phu của cháu, chi bằng cháu để gia gia chết đói trước đi là hơn.”
Đinh Bất Tam quát: “Không, không! Phải đi nấu cơm trước.”
Đinh Đang không lý gì đến lão nữa, quay sang bảo Thạch Phá Thiên: “Thiên ca lại đây. Muội dạy cho huynh một bộ công phu, để trong vòng mười ngày huynh đánh bại được Bạch Vạn Kiếm.”
Đinh Bất Tam gắt: “Chỉ ăn nói lung tung. Việc đó ngay cả ta còn làm không nổi, con tiểu a đầu như ngươi sao có thể làm được?”
Hai ông cháu cãi vã nhau hoài, thực ra chỉ vì Đinh Đang đang sầu muộn. Nàng biết Đinh Bất Tam tính tình cổ quái, năn nỉ lão cũng vô dụng, chỉ còn cách bướng bỉnh, hậm hực, họa may khiến lão hồi tâm chuyển ý được phần nào chăng? Mặt khác, Đinh Đang định bụng: “Ta không làm cơm cho gia gia ăn. Khi gia gia đói, thì chỉ còn cách dừng thuyền lên bờ tìm mua cái gì ăn, mình sẽ thừa cơ mà đưa Thạch lang chạy trốn.”
Ngờ đâu, Thạch Phá Thiên thấy Đinh Bất Tam đói đến mặt mũi nhăn nhó, chính chàng cũng thấy bụng đói meo. Chàng không hiểu được dụng ý của Đinh Đang, bèn đứng dậy nói: “Để cháu đi làm cơm.”
Đinh Đang tức giận nói: “Thiên ca vừa mới bị thương, bây giờ cử động nếu vết thương lại vỡ ra thì làm thế nào?”
Đinh Bất Tam nói: “Thuốc kim sang của nhà họ Đinh chúng ta linh nghiệm như thần, rịt vào là khỏi ngay lập tức. Huống chi, vết thương của gã chẳng trầm trọng gì thì còn chi đáng ngại? Thằng nhỏ ngoan, mau đi nấu cơm cho gia gia ăn.” Lão vì muốn ăn cơm, không gọi chàng là thằng ngốc nữa.
Đinh Đang hỏi: “Chàng nấu cơm cho gia gia ăn, thì gia gia có giết chàng nữa không?”
Đinh Bất Tam đáp: “Nấu là nấu, giết là giết. Hai việc này riêng rẽ chẳng có liên quan gì đến nhau, sao lại đem việc nọ xọ vào việc kia được?”
Thạch Phá Thiên nắn thử vết thương trước ngực, quả nhiên không đau đớn gì mấy. Chàng bèn xuống chỗ lái thuyền vo gạo nấu cơm. Cuối thuyền có một lão già ngồi bẻ bánh lái, hoàn toàn không nghe ba người nói chuyện. Một mình Thạch Phá Thiên loay hoay thổi cơm cùng nấu nướng món ăn. Công việc này chàng rất thành thạo, chỉ trong khoảnh khắc đã nướng xong hai con cá rất thơm tho, rồi dọn nồi cơm trắng nóng hổi bốc hơi thơm phức ra.
Đinh Bất Tam vừa ăn vừa khen ngon luôn miệng. Lão nói: “Giả tỉ võ công của ngươi chỉ được bằng phân nửa tài nấu bếp của ngươi thì ta không thể giết ngươi được. Mà nếu ngươi đừng bái đường thành thân với A Đang, chỉ xin làm đầu bếp cho ta, thì chẳng những ta không giết ngươi mà dù ngươi bị kẻ khác hạ sát thì ta cũng không chịu để yên. Chỉ tiếc là ta đã định thời hạn mười ngày. Lời nói của Đinh Bất Tam này nặng như núi, nhất định không sửa đổi. Nếu ta hạn định một tháng thì được ngươi nấu cho ăn thêm hai mươi mấy ngày, há chẳng không tốt hơn sao? Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, không còn cách gì sửa chữa được nữa.” Nói xong, lão thở dài một tiếng.
* * *
Ăn cơm xong, Thạch Phá Thiên ngồi sóng vai với Đinh Đang rửa chén bát ở đằng lái thuyền. Đinh Đang thấy gia gia ngồi phía mũi thuyền, liền khẽ bảo Thạch Phá Thiên: “Lát nữa muội sẽ dạy Thiên ca môn cầm nã thủ pháp, Thiên ca phải dụng tâm nhớ thuộc lòng mới được.”
Thạch Phá Thiên hỏi: “Ta học xong rồi đi tìm Bạch đại hiệp để tỉ võ có phải không?”
Đinh Đang hỏi lại: “Chẳng lẽ Thiên ca biến thành ngẩn ngơ thật rồi chăng? Thiên ca… Thiên ca từ trước đến giờ có thế này đâu?…”
Thạch Phá Thiên hỏi: “Ngày trước ta như thế nào?”
Đinh Đang hai má ửng hồng đáp: “Trước kia, hễ Thiên ca gặp muội là nói chuyện còn ngọt hơn đường phèn, cười cười nói nói lanh lợi vô cùng, khiến tiểu muội cảm thấy vui lòng hởi dạ. Còn bây giờ huynh nói ra câu nào cũng làm cho người ta chán ngấy, đã thật sự ngốc nghếch rồi ư?”
Thạch Phá Thiên thở dài nói: “Thực ra ta không phải là Thiên ca của Đinh Đinh Đang Đang đâu. Y biết cách làm cho Đinh Đinh Đang Đang vui lòng, còn ta chẳng biết chi hết. Vậy Đinh Đinh Đang Đang đi mà kiếm y, có phải hay hơn không?”
Đinh Đang dịu dàng thỏ thẻ: “Thiên ca! Chẳng lẽ huynh giận muội rồi ư?”
Thạch Phá Thiên lắc đầu nói: “Sao ta lại giận Đinh Đinh Đang Đang được? Ta nói thật, mà Đinh Đinh Đang Đang vẫn không tin.”
Đinh Đang nhìn nước sông chảy cuồn cuộn bên mạn thuyền, lẩm bẩm một mình: “Không biết đến bao giờ chàng mới trở lại như xưa?” Nàng ngơ ngẩn xuất thần, vô ý đánh rớt một cái bát sành xuống sông. Cái bát chỉ lạng qua lại dưới làn sóng biếc mấy cái rồi chìm xuống mất tăm.
Thạch Phá Thiên nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Vĩnh viễn ta không trở thành Thiên ca của Đinh Đinh Đang Đang được, suốt đời ta cứ… ta cứ ngẩn ngơ thế này mãi, thì Đinh Đinh Đang Đang cũng vĩnh viễn không vui lòng, có đúng thế không?”
Đinh Đang nghẹn ngào muốn bật khóc, đáp: “Muội không biết! Muội không biết!” Đột nhiên nàng cực kỳ phiền não muốn phát tác, bèn cầm hết cái bát này đến cái bát khác liệng xuống sông.
Thạch Phá Thiên nói: “Ta… nếu mồm mép ta lanh lợi, Đinh Đinh Đang Đang thích ta nói năng hoạt bát cho vui thì ta sẽ nói liến thoắng suốt ngày không ngớt cũng chẳng ngại gì. Nhưng… nhưng ta thật sự không phải là Thiên ca của Đinh Đinh Đang Đang, dù muốn giả vờ cũng không giả vờ được.”
Đinh Đang đưa mắt nhìn Thạch Phá Thiên. Lúc ấy mặt trời mới mọc, nắng mai tươi hồng chiếu vào mặt chàng, đôi mắt chớp chớp ra chiều khẩn thiết. Nàng nhẹ thở dài rồi nói tiếp: “Nếu huynh không phải là Thiên ca thì sao trên vai lại có vết sẹo do muội cắn vào, sao huynh cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lả lơi với vợ của Triển hương chủ trong Trường Lạc Bang, rồi Hoa cô nương ở phái Tuyết Sơn? Mà nếu huynh đúng là Thiên ca thì sao đột nhiên trở nên ngớ ngẩn, không phong lưu hoạt bát như trước chút nào?”
Thạch Phá Thiên mỉm cười đáp: “Nếu ta làm trượng phu của Đinh Đinh Đang Đang mà thực thà chất phác, lại không hay hơn ư?”
Đinh Đang lắc đầu đáp: “Không! Thà huynh giống như lúc trước, khoái hoạt ham vui, cướp vợ của người ta cũng được, ghẹo con gái người ta cũng được. Muội không muốn thấy huynh đàng hoàng như lúc này.”
Thạch Phá Thiên vẫn chưa hiểu rõ việc cướp vợ của người ta, lập tức hỏi: “Cướp vợ của người ta để làm chi? Lão bá bá nói là không xin người ta trước mà đã lấy đồ của người ta, thì là tiểu tặc. Ta cướp vợ của người ta thì có gọi là tiểu tặc không?”
Đinh Đang nghe chàng càng nói càng ngớ ngẩn, thật không hiểu được nên nhịn không nổi nữa. Đột nhiên khí tức xông lên tận cổ, nàng đưa tay nắm lấy tai chàng kéo một cái thật mạnh, chảy cả máu ra. Thạch Phá Thiên đau quá, hất mạnh tay một cái. Đinh Đang cảm thấy một luồng nội lực mãnh liệt phi thường kích vào cánh tay mình, vội buông chàng ra. Người nàng bị hất mạnh về phía sau, suýt đụng gãy cả cột chống mui thuyền.
Đinh Đang la lên một tiếng: “Úi chao!” Rồi nàng lớn tiếng mắng: “Đồ vũ phu quỷ sứ! Đánh vợ mà mạnh tay như thế ư?”
Thạch Phá Thiên ấp úng: “Xin lỗi, xin lỗi! Ta… ta không cố ý đâu.”
Đinh Đang nhìn xuống cánh tay mình thấy sưng vù lên và tím bầm lại, đột nhiên vẻ mặt đang tức tối bỗng trở nên mừng rỡ. Nàng nắm chặt lấy hai tay Thạch Phá Thiên lắc đi lắc lại mấy cái nói: “Thiên ca! Quả nhiên Thiên ca đang giả vờ để gạt muội.”
Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi: “Ta giả vờ chuyện gì?”
Đinh Đang nói: “Võ công Thiên ca chẳng mất đi chút nào hết!”
Thạch Phá Thiên nói: “Ta có biết võ công gì đâu?”
Đinh Đang nũng nịu nói: “Huynh cứ nói bừa nữa đi, xem muội còn lo lắng cho huynh nữa không?” Chưa dứt lời, nàng đã vung tay lên tát vào má bên trái Thạch Phá Thiên. Thạch Phá Thiên nghiêng đầu đi, đưa tay ra đỡ, nhưng chưởng pháp gia truyền của Đinh Đang cực kỳ lợi hại. Thế chưởng vừa huyền diệu vừa mau lẹ, Thạch Phá Thiên đỡ không đúng cách, dĩ nhiên không đỡ được. Chàng cảm thấy mặt mình đau nhức, bị nàng tát trúng vào má.
Nhưng cánh tay của Đinh Đang lại chấn động mạnh, cứ như cái má của Thạch Phá Thiên đã đánh bàn tay nàng vậy. Đinh Đang lại la hoảng: “Úi chao!” Tiếng la hoảng của nàng còn hãi hùng hơn lần trước.
Nàng tưởng võ công của Thạch Phá Thiên không mất hoàn toàn, dĩ nhiên sẽ tránh được cái tát của mình, nên phát chưởng đó đã phát huy kình lực âm nhu rất lợi hại, vì nếu không vận đủ nội lực thì chưởng phóng ra không nhanh được. Nàng không ngờ cái gạt của chàng lại vụng về đến thế, đúng là người không hiểu võ công, nhưng khi tay nàng vừa chạm vào má chàng thì lại bị chấn động rất dữ dội. Nàng vội đưa tay trái nắm lấy tay phải, nhìn thấy nửa mặt bên trái chàng đã in dấu bàn tay, thành một vết màu đen lõm hẳn xuống.
Hắc Sa Chưởng của nàng đã được ông nội dạy cho, hết sức lợi hại. May mà nội lực của nàng so với Thạch Phá Thiên thì quá nông cạn, nên chàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Nhưng dấu bàn tay đen đó cũng in vào má chàng, nửa tháng sau cũng chưa chắc đã mất hẳn. Nàng cảm thấy vừa thương xót vừa áy náy, bèn ôm choàng lấy lưng Thạch Phá Thiên, dụi mặt mình vào má trái chàng, vừa khóc vừa nói: “Thiên ca! Thực tình muội không biết, té ra Thiên ca vẫn chưa hoàn toàn bình phục.”
Thạch Phá Thiên được người đẹp ôm lấy, quên cả đau thở dài nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Nàng lúc thì tức tối, lúc lại vui mừng là nghĩa làm sao? Ta không hiểu được.”
Đinh Đang lo lắng nói: “Bây giờ… bây giờ biết làm thế nào? Biết làm thế nào?” Nàng buông Thạch Phá Thiên ra, thò tay vào bọc lấy ra một cái bình sứ, vừa móc thuốc viên trong bình cho Thạch Phá Thiên uống vừa nói: “Ôi chao! Chỉ mong không để sẹo lại là tốt rồi.”
Hai người ngồi bên nhau ở đằng lái thuyền, chẳng ai nói gì nữa. Hồi lâu, Đinh Đang mới ghé vào bên tai chàng nói nhỏ: “Thiên ca! Sau khi chàng bệnh thì võ công quên sạch, nhưng nội lực vẫn còn nguyên như cũ. Để muội đem cầm nã thủ pháp chỉ điểm cho Thiên ca, sẽ rất hữu ích về sau.”
Thạch Phá Thiên gật đầu nói: “Muội mà chịu dạy thì ta sẽ cố dụng tâm để học.” Đinh Đang đưa mấy ngón tay khẽ xoa dấu bàn tay đen sì trên mặt chàng, trong lòng hối hận vô cùng. Đột nhiên nàng đặt môi lên vết bàn tay, khẽ hôn một cái.
Hai người đều nét mặt ửng hồng bẽn lẽn, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được. Đinh Đang sửa lại mái tóc rồi đem mười tám đường cầm nã thủ biểu diễn từng đường một cho Thạch Phá Thiên xem. Ngay lúc đó nàng đã dạy được sáu đường, Thạch Phá Thiên đều nhớ hết, rồi hai người chiết giải những chiêu thức đó. Ngày hôm sau lại dạy được thêm sáu đường.
Ba ngày trôi qua, Thạch Phá Thiên đã luyện đến thuộc lòng mười tám đường cầm nã thủ pháp. Tuy bộ cầm nã thủ này chỉ có mười tám đường, nhưng biến hóa vô cùng phức tạp. Mấy ngày nay chàng cùng Đinh Đang phân tích mười tám đường cầm nã thủ, Đinh Bất Tam chỉ ngồi nhìn lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại chê bai mấy câu.
Đến ngày thứ tư, vết kiếm thương trước ngực Thạch Phá Thiên đã bình phục rất nhiều. Đinh Đang thấy Thạch Phá Thiên luyện võ tiến bộ rất nhanh, trong bụng mừng thầm. Cứ mỗi lần nàng nghe Đinh Bất Tam mắng chàng là thằng ngốc, thì nàng lại hỏi: “Gia gia! Mười tám đường cầm nã thủ của nhà họ Đinh ta, nếu một thằng ngốc mà học thì phải hết mấy ngày mới xong?”
Đinh Bất Tam nghẹn họng không biết đáp sao. Lão thấy Thạch Phá Thiên quả đã học thuộc cầm nã thủ rồi, bèn nghĩ bụng: “Thằng lỏi này tuyệt không si ngốc chút nào. Hoặc là nó giả bộ, hoặc là đã quên hết những việc trước kia thật rồi.” Nhưng tính lão cố chấp, khi nào chịu thua cháu gái mà im miệng? Lão miễn cưỡng đáp: “Có loại ngốc thông minh, cũng có loại ngốc ngu dốt. Thằng ngốc thông minh thì chỉ nửa ngày là hiểu, còn thằng ngốc đần độn như Thạch lang của cháu thì phải ba ngày mới học được.”
Đinh Đang cong môi lên cười hỏi: “Gia gia! Ngày trước gia gia học bộ cầm nã thủ pháp này mất mấy ngày?”
Đinh Bất Tam nói: “Làm gì mà mất mấy ngày? Ta nghe tằng tố ngươi nói qua một lượt là xong. Kể cả luyện tập, không đầy nửa ngày là ta đã thành thuộc hết rồi.”
Đinh Đang phá lên cười rồi nói: “Ha ha! Thì ra gia gia thuộc vào loại ngốc thông minh.”
Đinh Bất Tam sầm mặt quát lên: “Ăn nói bậy bạ, chẳng còn biết thứ bậc trên dưới là gì nữa!”
Giữa lúc ấy, một con thuyền nhỏ từ phía hạ lưu đang đuối tới. Đoạn sông này hai bên bờ rất hoang vắng, dòng chảy cũng ổn định. Con thuyền này cũng thuận gió trương buồm, lại thêm bốn người chèo rất gấp, nên cứ lướt vèo vèo, mỗi lúc một gần lại. Đinh Bất Tam đã thấy hai hán tử áo trắng đứng ở đầu thuyền. Một gã lớn tiếng gọi: “Có phải thằng lỏi họ Thạch ở trên thuyền đó không? Dừng thuyền lại mau! Dừng thuyền lại mau!”
Đinh Đang khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: “Gia gia! Phái Tuyết Sơn lại truy đuổi Thạch lang rồi!”
Đinh Bất Tam hớn hở nói: “Bọn họ mà bắt thằng ngốc này đi chém một ngàn đao, một vạn đao thì mới hả dạ ta.”
Đinh Đang hỏi: “Không hiểu chúng muốn bắt kẻ ngốc thông minh hay muốn bắt kẻ ngốc ngu dại?”
Đinh Bất Tam đáp: “Đương nhiên là bắt thằng ngốc ngu dại. Ai dám bắt thằng ngốc thông minh?”
Đinh Đang mỉm cười nói: “Không sai! Kẻ ngốc thông minh mà lại võ công cao cường thì còn ai dám đắc tội?”
Đinh Bất Tam ngẩn người ra, tức giận nói: “Con nha đầu này! Ngươi dám uốn lưỡi nói quanh để thóa mạ gia gia ư?”
Đinh Đang lại hỏi: “Giả tỉ phái Tuyết Sơn giết cháu rể của gia gia, rồi sau này Trường Lạc Bang đến đòi người, thì Đinh Bất Tam lão gia có còn thể diện không?”
Đinh Bất Tam đáp: “Sao lại không có thể diện? Rất có thể diện nữa mà khác.” Nhưng lão cũng thấy câu nói của mình nghe không xuôi tai, bèn tiếp: “Ai mà dám nói Đinh lão tam ta không có thể diện, ta sẽ bẻ gãy cổ hắn ngay lập tức.”
Đinh Đang lẩm bẩm như tự nói với mình: “Người khác thì không dám nói gì thật. Chỉ sợ Tứ gia gia của ta gan dạ hơn người, dám nói gia gia chỉ có một đứa cháu rể mà để người ta giết mất. Không biết gia gia có dám bẻ cổ em ruột của mình hay không? Mà cho dù có gan thì cũng không biết có đủ bản lãnh không?”
Đinh Bất Tam giận dữ nói: “Ngươi nói võ công của lão tứ mạnh hơn ta ư? Thúi lắm, thúi lắm! Nó kém ta rất nhiều.”
Hai ông cháu cãi cọ một lúc, chiếc thuyền kia đã đuổi gần tới nơi. Hai hán tử áo trắng trên con thuyền nhỏ bỗng lớn tiếng quát: “Thằng lỏi Thạch Trung Ngọc ở bang Trường Lạc có trong thuyền đó không? Sao không dừng thuyền?”
Thạch Phá Thiên hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang! Có người đuổi tới nơi, bây giờ biết làm thế nào?”
Đinh Đang nói: “Muội biết làm thế nào được? Thiên ca là nam nhi, chẳng lẽ không có chủ định gì ư?”
Lúc ấy con thuyền nhỏ chỉ còn cách chừng hơn một trượng. Hai hán tử áo trắng vừa la hét om sòm vừa tung mình nhảy vọt sang đằng lái thuyền này, ngay chỗ Thạch Phá Thiên đang ngồi. Cả hai đều cầm trường kiếm, hàn quang lóe mắt. Thạch Phá Thiên thấy hai gã này đều là đệ tử phái Tuyết Sơn mà chàng đã gặp trong tòa miếu thổ địa, bèn tự hỏi: “Không hiểu mình đã đắc tội gì với bọn họ, mà họ cứ cố tình đuổi theo mình như thế?”
Nghe soạt một tiếng, một gã đã phóng trường kiếm đâm tới vai chàng. Ba ngày nay Thạch Phá Thiên đã cùng Đinh Đang chiết giải các chiêu thức võ công, hễ chàng hơi chậm chân tay một chút là bị nàng nắm tai mà kéo, cũng đã chịu không ít khổ sở. Nhờ thế mà lúc này chàng đã mau lẹ hơn nhiều, so với lúc tỉ kiếm cùng vợ chồng Thạch Thanh tại miếu thổ địa đã khác lắm rồi.
Chàng vừa thấy thanh kiếm của địch phóng tới, liền lập tức ra chiêu thứ tám là Phụng Vĩ Thủ, tay phải vung ra theo đường vòng tới phía trước, chụp được cổ tay hán tử đó vặn một cái. Gã lập tức la lên một tiếng, thanh kiếm trong tay rớt xuống. Thạch Phá Thiên lại thuận đà hất khuỷu tay phải lên một cái. Khuỷu tay chàng đập trúng vào cằm hán tử nghe đánh bốp. Quai hàm gã bị gãy liền, miệng hộc máu tươi, mười mấy cái răng cũng phun ra theo máu.
Thạch Phá Thiên hoàn toàn không ngờ chiêu Phụng Vĩ Thủ của mình lợi hại đến thế. Chàng sợ quá đứng thộn mặt ra, trống ngực đánh thình thình. Tên đệ tử thứ hai phái Tuyết Sơn đang muốn tiến lên giáp công Thạch Phá Thiên thì đột nhiên thấy sư huynh đã bị trọng thương. Gã sư huynh này bản lãnh còn cao hơn hắn nhiều. Hắn liệu chừng nếu mình xông lên thì cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, việc cứu người còn khẩn cấp hơn nhiều.
Hắn quyết định được chủ ý, liền ôm xốc sư huynh lên. Lúc ấy thuyền nhỏ và thuyền lớn đang chạy song song bên nhau, tên đệ tử này bèn cắp gã sư huynh bị thương, nhẹ nhàng nhảy trở về thuyền nhỏ. Hắn lớn tiếng quát tháo đồng bọn hạ buồm xuống, cho thuyền quay đầu lại chạy xuôi theo dòng nước về phía đông. Chẳng mấy chốc hai con thuyền đã cách nhau khá xa, nhưng những tiếng thóa mạ vẫn theo gió văng vẳng vọng lại.
Thạch Phá Thiên thấy trên ván thuyền hãy còn vũng máu tươi và mười mấy chiếc răng thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa áy náy, ấp úng nói: “Chuyện này… chuyện này… ta thật là có lỗi.”
Đinh Đang từ trong khoang thuyền chui ra đến bên Thạch Phá Thiên, mỉm cười nói: “Thiên ca! Vừa rồi Thiên ca xuất chiêu Phụng Vĩ Thủ cũng không đến nỗi tồi!”
Chàng nghe đến đây liền lắc đầu nói: “Tại sao Đinh Đang không cho ta hay trước? Giả tỉ ta biết trước chiêu thức này đánh người lợi hại đến thế thì ta đã không học nữa.”
Đinh Đang cảm thấy trái tim tựa hồ chìm xuống. Nàng than thầm: “Bệnh ngớ ngẩn của chàng ngốc này lại phát tác rồi, nói toàn chuyện vẩn vơ.” Nàng lấy làm khó chịu bèn nói: “Đã học võ công thì chiêu thức lợi hại chừng nào hay chừng đấy. Vừa rồi nếu Thiên ca không sử chiêu Phụng Vĩ Thủ vừa đúng lúc vừa chuẩn xác như vậy thì trường kiếm của đối phương đã đâm vào vai huynh rồi. Huynh không đả thương người thì tất bị người đả thương, vậy huynh muốn đánh người ta hay thích để người ta đánh mình? Nói thực ra, đối phương bị đánh gãy mấy cái răng còn là nhẹ lắm, chứ trong võ lâm đã xảy cuộc động thủ thì lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi. Lòng dạ của huynh dù có tốt nhưng lỡ lòng dạ đối phương độc ác thì sao? Giả tỉ họ đâm một kiếm giết chết huynh, thì lương tâm huynh có tốt gấp mười cũng chẳng có ích gì.”
Thạch Phá Thiên trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp: “Tốt hơn hết là Đinh Đinh Đang Đang dạy ta thứ công phu không thể đả thương hoặc đánh chết người ta, đồng thời đừng để đối phương đánh mình chết hay bị thương, mọi người đều hoan hỉ kết bạn với nhau, đừng oán thù gì nữa.”
Đinh Đang nhăn nhó cười nói: “Thiên ca nói toàn chuyện ngớ ngẩn không đâu. Đã là người học võ thì khi động thủ phải thí mạng, chẳng lẽ giống như trẻ con chơi cút bắt hay sao?”
Thạch Phá Thiên nói: “Ta chỉ thích chơi trò cút bắt chứ không thích động thủ thí mạng. Nhưng tiếc là không có ai chơi cút bắt với ta, A Hoàng cũng không biết.”
Đinh Đang càng nghe càng giận, dậm chân nói: “Thiên ca thật là hồ đồ. Ai phải nói chuyện với huynh thì số mạng người đó thật là xui xẻo.” Dứt lời, nàng hầm hầm bỏ đi không lý gì đến chàng nữa, chui vào khoang thuyền nằm ngủ.
* * *
Đinh Bất Tam nói: “Ngươi đã thấy chưa? Ta đã bảo nó là thằng ngốc, thì nó đúng là thằng ngốc. Võ công lợi hại cũng là thằng ngốc, mà võ công tệ hại cũng là thằng ngốc. Chi bằng ngươi giết nó đi càng sớm càng tốt, để đỡ phải bực mình.”
Đinh Đang tự nhủ: “Nếu Thạch lang thật sự vĩnh viễn hồ đồ như vậy thì mình ở với chàng thế nào được? Hay là cứ nghe lời gia gia mà một đao giết chết chàng đi, để lòng mình thanh tịnh?” Nhưng nàng nhớ tới trước kia chàng chưa mắc bệnh, nói toàn những lời ngọt ngào khả ái. Dù chàng chẳng nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn mình một cái, thì đầu mày cuối mắt cũng thố lộ tình yêu nồng nàn, mình khác nào được uống rượu ngọt, tâm hồn ngây ngất say sưa. Từ khi phải chia ly, mình tương tư chàng đến điên đảo thần hồn, ngờ đâu chỉ sau một cơn bệnh là vị lang quân tuấn tú thông minh đã biến thành một pho tượng gỗ ngẩn ngơ hủ lậu.
Đinh Đang càng nghĩ càng phiền não trong lòng, không nén nôi phải để nước mắt tuôn ra giàn giụa. Nàng bèn kéo tấm chăn mỏng lên trùm kín đầu. Đinh Bất Tam nói: “Ngươi khóc thì có ích gì? Có khóc thì cũng không thể biến một tên si ngốc thành một trang tài tử được.”
Đinh Đang tức mình đáp: “Cháu thử khóc cho con người ngớ ngẩn biến thành thông minh, thử xem có được không?”
Đinh Bất Tam nổi giận quát lên: “Cả con nhãi này cũng ăn nói hồ đồ mất rồi!”
Đinh Đang khóc thầm, nghĩ bụng: “Hoa Vạn Tử cô nương phái Tuyết Sơn đối với Thạch lang có vẻ rất giận dữ, dường như cũng chưa bị chàng hưởng thụ. Chàng đối với những cô nương đẹp đẽ như thế mà còn không muốn chọc ghẹo, ra vẻ nam tử hán đại trượng phu. Nếu ta phải lấy pho tượng gỗ ngớ ngẩn này làm chồng, thì còn có lạc thú gì nữa.” Đinh Đang khóc tới nửa đêm rồi nghĩ bụng: “Ta đã cùng chàng bái đường thành thân, danh chính ngôn thuận nên nghĩa vợ chồng. Mấy hôm nay, ban ngày luyện công thì chàng cũng luyện rất đàng hoàng, không tìm cơ hội đụng chạm vào người của ta cái nào. Ban đêm thì ngủ bên nhau, khoảng cách chỉ mấy thước, mà chàng chẳng lần nào lại thân cận với ta một tí, cũng chẳng nắm tay sờ chân mình một lần nào cả. Thế thì đâu có phải là vợ chồng mới cưới? Đừng nói là vợ chồng son, cho dù là vợ chồng già bảy tám chục tuổi cũng phải thân thiết hơn mới đúng.”
Nàng lắng tai nghe thấy Thạch Phá Thiên nằm ở phía sau, hơi thở chầm chậm đều đều, rõ ràng đang ngủ say sưa. Lửa giận bốc lên, Đinh Đang rút thanh Liễu Diệp Đao bên mình ra, nghiến răng lẩm bẩm: “Lấy phải ông chồng tượng gỗ này, để y sống trên thế gian phỏng được ích gì?” Đinh Đang thủ dao trong tay, ngần ngừ một lúc rồi lẳng lặng đi ra phía lái thuyền. Nàng lẩm bẩm: “Thạch lang! Thạch lang! Đây là do chính chàng thay đổi, đừng trách lòng ta phụ bạc!”
Nàng giơ Liễu Diệp Đao lên, toan chém xuống đầu Thạch Phá Thiên, nhưng tay nàng chợt run run rồi dừng lại. Nàng nắm lấy vai chàng, nhè nhẹ lật người qua một bên, để nhìn chồng một cái nữa trước khi giết chết. Thạch Phá Thiên đang ngủ li bì, bị nàng lật người lại mà vẫn không biết gì. Dưới ánh trăng lò” mờ, Đinh Đang nhìn thấy mặt chàng vẫn đang cười, không hiểu chàng đang ở trong giấc mộng đẹp nào. Nàng nghĩ bụng: “Thôi thì ta cứ để chàng tan giấc mộng vui rồi hãy ra tay. Chàng chết sớm hay chết chậm chốc lát cũng chẳng có gì quan trọng.” Thạch Phá Thiên vẫn không hay biết gì hết. Đinh Đang ngồi bó gối ngắm nghía mặt chàng, chỉ chờ chàng ra khỏi giấc mộng thần tiên là hạ thủ ngay.
Một lúc sau, không hiểu Thạch Phá Thiên đã tỉnh lại chưa hay vẫn đang trong giấc mơ, chỉ nghe chàng lên tiếng gọi: “Đinh Đinh Đang Đang… tại sao muội giận? Nhưng nàng giận bao nhiêu lại càng xinh đẹp bấy nhiêu. Nàng xinh đẹp lắm… xinh đẹp vô cùng. Dù ta có ngắm hàng ngàn hàng vạn ngày cũng không chán mắt. Một vạn ngày… mười vạn ngày… không, năm mươi vạn ngày vẫn là không đủ…”
Đinh Đang im lặng nghe, bao nhiêu hờn giận chất chứa trong lòng đều tiêu tan hết. Nàng tự nhủ: “Thạch lang, Thạch lang! Cả lúc ngủ mơ mà chàng cũng không quên muội. Sao lúc tỉnh chàng không thổ lộ những câu ân ái nồng nàn này, có phải sung sướng biết bao nhiêu? Rồi sẽ có một ngày, cái bệnh hồ đồ của chàng sẽ khỏi, sẽ nói với muội những lời như thế.” Đinh Đang còn đang ngẫm nghĩ, chợt thấy những giọt sương đọng trên mép mui thuyền nhỏ xuống làm ẩm ướt sạp ván. Nàng lại thấy Thạch Phá Thiên chỉ phong phanh một chiếc áo mỏng thì không khỏi quan tâm, liền rón rén vào trong khoang lấy chiếc chăn đơn đắp lên người chàng. Nàng tần ngần ngắm nhìn Thạch Phá Thiên một lúc nữa rồi mới quay vào trong khoang thuyền.
Bỗng nghe Đinh Bất Tam cất tiếng thóa mạ: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, mà ngươi cứ chui qua chui lại như loài chuột nhắt, đã định ra tay mà lại không dám hạ thủ. Nhát gan như ngươi thì còn làm nên trò trống gì nữa? Thật cũng không biết có phải dòng họ Đinh nhà ta hay không.”
Đinh Đang nghe gia gia mắng nhiếc, thì biết là lão đã nhìn rõ hết mọi cử động của mình. Nhưng lúc này lòng nàng đang rạo rực vui tươi, nên bỏ hết ngoài tai những lời nhiếc móc, trong đầu cứ văng vắng những câu nói trong mơ của Thạch Phá Thiên. “Nàng xinh đẹp lắm… xinh đẹp vô cùng. Dù ta có ngắm hàng ngàn hàng vạn ngày cũng không chán mắt.” Nghĩ tới đây Đinh Đang không khỏi mỉm cười hoan hỉ. Nàng nghĩ: “Anh chàng ngu ngốc này lúc nằm mơ cũng thốt ra những lời si ngốc. Cho dù có sống một trăm năm cũng chỉ mới ba vạn sáu ngàn ngày, làm gì được mười vạn hay năm mươi vạn? Nhưng biết Đinh Đang này được bao nhiêu ngày tuổi xuân tươi đẹp để chàng nhìn ngắm thương yêu?”
Đinh Đang ở vào tình trạng dở khóc dở cười, trằn trọc suốt đêm. Trống điếm canh tư nàng mới mơ màng ngủ được. Nhưng nàng vừa nhắm mắt được một lát, bỗng bị thanh âm của Thạch Phá Thiên làm tỉnh giấc. Chàng ở phía sau lớn tiếng la lên: “Trời ơi! Thật là kỳ lạ! Đinh Đinh Đang Đang! Sao chăn của muội lại biết chạy lên mình ta? Chẳng lẽ nó mọc chân hay sao?”
Đinh Đang ngẩn người ra. Nàng hổ thẹn vô cùng, nhỏm dậy vọt về phía lái thuyền. Thạch Phá Thiên thấy nàng tới, liền cầm chiếc chăn giơ lên hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang! Thế này có lạ không? Cái chăn này…”
Đinh Đang mặt đỏ bừng, giật lấy cái chăn khẽ gắt lên: “Đừng nói nữa! Cái chăn có chân có chi là lạ đâu?”
Thạch Phá Thiên nói: “Cái chăn có chân mà không kỳ lạ ư? Muội nói đi, cái chân của nó ở chỗ nào?”
Đinh Đang không đáp, ngẩng đầu nhìn ra thì thấy lão thuyền phu đang nhổ sào cởi dây đẩy thuyền đi, lão liếc mắt nhìn nàng tựa như cười mà không phải cười. Nàng ngượng quá, mặt đỏ như gấc chín, nũng nịu nói: “Huynh còn nói nữa ư?” Rồi nàng vươn tay ra, nắm lấy tai chàng mà kéo thật mạnh. Thạch Phá Thiên đưa tay lên, bất giác sử chiêu Hạc Tường Thủ trong Thập Bát Cầm Nã Thủ. Đinh Đang vòng tay lại chụp xuống nách Thạch Phá Thiên, chàng vội đưa ngang khuỷu tay trái ra để phong tỏa thế chụp của đối phương, đồng thời vung tay phải lên chụp xuống vai nàng.
Đinh Đang vội quăng cái chăn trong tay xuống sạp thuyền để ra chiêu phản kích. Nàng biết nội lực của chàng rất lợi hại, nên không dám công nhiên đối chưởng. Chớp mắt hai người đã qua lại mười mấy chiêu, Đinh Đang ra tay mỗi lúc một mau lẹ hơn, nhưng Thạch Phá Thiên để ý nhìn từng thế một, không để sơ hở chút nào. Được mấy chục chiêu nữa, Đinh Đang thi triển chiêu Long Đằng Trảo chụp xuống đầu Thạch Phá Thiên, chàng vội đưa cổ tay lên gạt ngược lại.
Chàng xuất thủ cực kỳ mau lẹ, Đinh Đang rút tay về không kịp, bị năm ngón tay chàng phất trúng vào huyệt đạo nơi cổ tay. Nàng liền cảm thấy một luồng kình lực nóng bỏng chuyền vào cổ tay, rồi từ cổ tay chuyền qua cánh tay, ra sau lưng, tiếp tục chuyền xuống dưới. Lúc luồng kình lực từ lưng chuyền xuống đến đùi, Đinh Đang không đứng vững nữa, người nàng nghiêng đi rồi ngã lăn ra. May mà nàng lại ngã trúng vào cái chăn mà nàng vừa bỏ xuống sạp thuyền.
Thạch Phá Thiên lại nổi lòng trẻ con, cúi xuống lấy cái chăn quấn quanh người Đinh Đang rồi bế nàng lên, mỉm cười nói: “Tại sao Đinh Đang lại nhéo ta? Ta phải liệng Đinh Đinh Đang Đang xuống sông cho cá nuốt.”
Đinh Đang bị Thạch Phá Thiên ôm chặt lấy, tuy cách một lần chăn mỏng mà nàng đã thấy bủn rủn cả người. Nàng vừa hổ thẹn vừa vui mừng, mỉm cười nói: “Thiên ca dám…”
Thạch Phá Thiên cướp lời: “Sao ta lại không dám?” Rồi chàng để nguyên chăn, khẽ ném Đinh Đang vào trong khoang thuyền. Đinh Đang chui trong chăn ra, lại chạy ra ngoài. Thạch Phá Thiên sợ nàng đánh nữa, vội lùi lại một bước, đưa hai tay ra thủ thế chuẩn bị tiếp chiêu.
Đinh Đang mỉm cười nói: “Thôi, không đùa nữa! Tư thế của Thiên ca chẳng khác gì anh chàng đi chụp ếch, chẳng ra phong độ cao thủ võ lâm chi hết!”
Thạch Phá Thiên cười nói: “Ta có phải cao thủ võ lâm gì đâu?”
Đinh Đang nói: “Muội xin chúc mừng Thiên ca đã học được Cầm Nã Thủ Pháp đến mức độ tinh vi hơn cả sư phụ. Muội là thầy dạy môn này cho Thiên ca, mà đành chịu kém đồ đệ mất rồi.”
Bỗng nghe Đinh Bất Tam ở trong khoang thuyền cất giọng lạnh lùng nói: “Nhưng nếu ngươi muốn tỉ thí với Bạch Vạn Kiếm phái Tuyết Sơn thì hãy còn kém xa lắm.”
Đinh Đang nói: “Gia gia! Thiên ca học võ công nhanh như vậy, giả tỉ chàng được gia gia truyền thụ cho một năm hay dăm bảy tháng, thì dù chẳng trở nên cao thủ thiên hạ vô địch, cũng không đến nỗi quá kém cỏi làm phương hại đến thanh danh của gia gia. Có đúng thế không?”
Đinh Bất Tam cười lạnh nói: “Đinh lão tam đã nói ra thì không sửa đổi được. Thứ nhất, ta đã nói nó mà lấy ngươi làm vợ thì đừng hòng học võ công của ta. Thứ hai, ta đã hạn định trong vòng mười ngày nó phải đả bại được Bạch Vạn Kiếm. Nó chỉ còn sống được năm ngày nữa, còn nói gì đến chuyện một năm hay nửa năm?”
Đinh Đang nghe mà phát lạnh trong lòng. Mới đêm qua nàng toan tự tay hạ sát Thạch Phá Thiên, bây giờ nàng lại phập phồng lo sợ về chuyện chàng sẽ bị mất mạng dưới tay gia gia. Nhưng quả thật gia gia đã nói cái gì là làm đúng theo cái ấy, như thế thì phải làm sao mới được? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, xem ra chỉ còn có cách trước đây mình đã nghĩ, phải tiếp tục truyền dạy võ công cho chàng, lấy mười tám đường cầm nã thủ làm căn bản để thực hiện cơ mưu.
Thế rồi mấy ngày sau đó, chỉ trừ lúc ăn uống hay đi ngủ, Đinh Đang dùng hết thì giờ, đem hàng mấy trăm biến thế của mười tám đường cầm nã thủ luyện đi luyện lại cho Thạch Phá Thiên, về sau, Thạch Phá Thiên đã luyện môn này đến chỗ cực kỳ tinh thục, dù chẳng cần phát huy nội lực cũng có thể chiết giải ngang tay với Đinh Đang.
Sáng sớm ngày thứ tám, Đinh Bất Tam đằng hắng một tiếng rồi nhắc: “Chỉ còn lại ba ngày.”
Đinh Đang nói: “Gia gia! Gia gia muốn Thiên ca đả bại Bạch Vạn Kiếm, cháu thấy cũng chẳng khó gì. Tuy kiếm pháp của Bạch Vạn Kiếm ở phái Tuyết Sơn lợi hại thật, nhưng đâu có bằng được võ công của nhà họ Đinh ta? Môn cầm nã thủ của Thiên ca luyện cũng khá lắm rồi, có thể chỉ dùng hai bàn tay không mà đoạt được trường kiếm trong tay Bạch Vạn Kiếm. Chàng tay không đoạt được trường kiếm của người ta, có thể gọi là thắng lợi hay không?”
Đinh Bất Tam cười lạnh nói: “Con tiểu a đầu này nói sao nghe dễ quá. Một chút xíu bản lãnh này mà đòi đoạt được trường kiếm trong tay của Khí Hàn Tây Bắc ư? Thôi thôi, ta can ngươi, đừng mơ tưởng hão huyền nữa. Ngay gia gia ngươi đây, nếu tay không cũng chưa dám nói đến chuyện đoạt kiếm trong tay gã họ Bạch.”
Đinh Đang nói: “Thì ra gia gia cũng không đoạt được. Thế thì cháu thấy võ nghệ của gia gia cũng… hừ hừ… cũng chẳng qua… hừ hừ…”
Đinh Bất Tam giận dữ hỏi: “Cái gì mà hừ hừ?”
Đinh Đang ngang đầu nhìn trời đáp: “Hừ hừ là hừ hừ chứ sao, chính là cháu định nói võ công của gia gia rất khá.”
Đinh Bất Tam nói: “Ngươi nói chuyện quỷ quái gì vậy? Hừ hừ chính là nói võ công của ta bình thường, chẳng có chi kỳ lạ.”
Đinh Đang đáp: “Chính gia gia nói võ công của gia gia bình thường chẳng có gì kỳ lạ, chứ không phải là cháu nói.”
Đinh Bất Tam nói: “Ngươi hừ hừ cũng được, hà hà cũng được, nhưng nói sao thì nói, trong mười ngày mà nó chưa đánh bại Bạch Vạn Kiếm thì ta phải giết cái thằng ngốc con này.”
Đinh Đang cong môi lên nói: “Gia gia hẹn cho Thạch lang trong mười ngày phải đả bại được Bạch Vạn Kiếm, nhưng nếu trong mười ngày mà không tìm được gã họ Bạch, thì có phải là lỗi của Thạch lang hay không?”
Đinh Bất Tam nói: “Ta đã nói mười ngày là mười ngày, tìm được cũng tốt mà không tìm được cũng tốt. Trong vòng mười ngày mà nó chưa đánh bại Bạch Vạn Kiếm, thì ta giết.”
Đinh Đang lo lắng nói: “Bây giờ chỉ còn có ba ngày, gia gia bảo Thạch lang đi đâu kiếm cho ra gã họ Bạch đây? Gia gia… gia gia thực không chịu nói lý lẽ chút nào.”
Đinh Bất Tam mỉm cười nói: “Nếu Đinh lão tam này mà còn đi nói chuyện đạo lý với thiên hạ, thì đã không phải là Đinh Bất Tam nữa rồi. Ngươi cứ vào chốn giang hồ mà nghe ngóng, thử xem có ai thấy Đinh Bất Tam nói chuyện có lý lẽ chưa?”
* * *
Đến ngày thứ chín, trên môi Đinh Bất Tam vẫn nhoẻn một nụ cười. Có lúc lão liếc nhìn Thạch Phá Thiên bằng con mắt rất kỳ lạ, ba phần coi thường còn bảy phần sát khí.
Đinh Đang biết gia gia mình nhất định sẽ giết Thạch lang vào ngày thứ mười. Đừng nói lúc này võ công của Thạch lang còn kém xa Bạch Vạn Kiếm, cho dù có thắng được hắn thì chỉ trong hai ngày ngắn ngủi trên sông Đại Giang mờ mịt, biết tìm đâu cho thấy Bạch Vạn Kiếm?
Hôm ấy trời đã quá ngọ, Đinh Đang cùng Thạch Phá Thiên chiết giải cầm nã thủ một lúc thì mặt nàng đỏ như gấc chín. Bất giác nàng hắt hơi một cái rồi nói: “Đã tháng tám rồi mà trời còn oi bức thế này.” Nàng sánh vai cùng ngồi với Thạch Phá Thiên, trỏ tay vào đôi chim đang nhởn nhơ giỡn chơi trên mặt nước rồi nói: “Thiên ca! Huynh nhìn xem, đôi vợ chồng chim kia vui thú biết bao. Giả tỉ có người phóng tên bắn chết con trống để con mái phải cô đơn hiu quạnh, có phải là đáng thương hay không?”
Thạch Phá Thiên nói: “Khi ta còn ở trên núi, lúc bắn chim chẳng bao giờ nghĩ tới con nào là con trống hay con mái. Bây giờ Đinh Đinh Đang Đang đã nói vậy, thì từ nay ta chỉ lựa con mái mà bắn thôi.”
Đinh Đang buông một tiếng thở dài, lẩm bẩm: “Anh chàng Thạch lang của mình vẫn còn ngớ ngẩn lắm!” Lát sau nàng thấy mỏi mệt, liền tựa mình vào Thạch Phá Thiên, gối đầu lên vai chàng mà nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.
Thạch Phá Thiên nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Muội mệt rồi phải không? Ta đỡ muội vào trong khoang thuyền ngủ nhé?”
Đinh Đang nói như người mơ ngủ: “Không! Muội thích ngủ như thế này.” Thạch Phá Thiên không muốn trái ý nàng, đành cứ để vai trái cho nàng gối đầu. Chàng thấy hơi thở của nàng mỗi lúc một đều đặn, ngủ mỗi lúc một say sưa. Mái tóc diễm lệ của nàng phơ phất chạm vào má bên trái chàng, tạo cảm giác hơi ngứa ngáy, nhưng lại êm dịu không bút nào tả xiết.
Đột nhiên, một giọng nói rất nhỏ lọt vào tai Thạch Phá Thiên. Thanh âm này vo ve như tiếng muỗi kêu, chàng phải lắng tai mới nghe rõ: “Chuyện mà muội sắp nói với Thạch lang, huynh nhớ im lặng mà nghe, đừng gật đầu mà cũng đừng lên tiếng. Huynh cũng đừng lộ vẻ kinh hãi hay ngạc nhiên chi hết. Tốt hơn hết là Thạch lang nhắm mắt lại giả vờ ngủ, thở khò khè một chút để lấp bớt thanh âm của muội đi.”
Thạch Phá Thiên ngạc nhiên, cứ tưởng là nàng đang mơ ngủ. Nhưng bỗng chàng thấy đôi mi dài của nàng đang khép bỗng hé mở ra, chớp mắt hai cái rồi nhắm lại. Bấy giờ Thạch Phá Thiên mới tỉnh ngộ, nghĩ thầm: “Té ra nàng có chuyện bí mật muốn nói với ta, mà không muốn để gia gia nghe thấy.” Chàng bèn ngáp dài mấy cái rồi nói: “Mệt quá!”, rồi nhắm mắt lại.
Đinh Đang mừng thầm nghĩ bụng: “Thiên ca cũng không ngốc lắm, ta vừa nói đã hiểu ngay. Ta bảo chàng giả vờ ngủ, chàng cũng giả vờ rất giống.” Nàng liền nói rất khẽ: “Gia gia nói là võ công Thiên ca tệ quá, lại là một thằng ngốc, không xứng đáng làm cháu rể. Kỳ hạn mười ngày, đến mai là hết, gia gia nhất định sẽ giết huynh. Chúng ta không tìm được Bạch Vạn Kiếm, dù có tìm được hắn thì Thiên ca cũng không địch nổi hắn. Bây giờ chỉ còn một cách là vợ chồng ta đưa nhau đi trốn, tìm nơi thâm sơn cùng cốc ẩn lánh để gia gia không biết đâu mà kiếm.”
Thạch Phá Thiên nghĩ bụng: “Sao gia gia lại vô cớ giết ta? Đinh Đinh Đang Đang thật là trẻ con, tưởng câu gia gia nói giỡn chơi là chuyện thật. Nhưng giả tỉ hai đứa mình vào chốn thâm sơn ẩn lánh để gia gia không tìm thấy được, như vậy cũng vui lắm.” Chàng đã quen với cảnh chỉ có hai người ở nơi núi sâu rừng thẳm, cảm thấy đó là cuộc sống rất tự nhiên. Mấy tháng nay gặp phải nhiều chuyện không biết giải quyết thế nào, chàng thường muốn trở về rừng núi. Lại nghĩ đến sau này có Đinh Đinh Đang Đang xinh tươi khả ái kề cận bên mình, chàng bất giác hoan hỉ vô cùng.
Đinh Đang lại nói: “Nếu chúng ta lên bờ mà chạy thì gia gia nhất định rượt theo, bất luận thế nào cũng không trốn thoát được. Thiên ca nghe đây, đêm nay vào khoảng canh ba, muội sẽ bất ngờ ôm lấy gia gia rồi vừa khóc vừa năn nỉ: “Gia gia! Xin gia gia tha cho Thạch lang, đừng giết chàng.” Lúc ấy, huynh phải lập tức chạy vào khoang thuyền, tay phải ra chiêu Hổ Trảo Thủ, tay trái ra chiêu Ngọc Nữ Niêm Châm nắm chặt lấy sau lưng gia gia. Huynh phải nhớ kỹ, vừa nghe muội la đến câu “đừng giết chàng” thì huynh phải động thủ cho nhanh. Gia gia bị muội giữ chặt hai tay, tất không gỡ ra mà chống đỡ ngay được. Nội lực của huynh rất thâm hậu, cứ nắm như thế thì gia gia không nhúc nhích được nữa.”
Thạch Phá Thiên nghĩ bụng: “Đinh Đinh Đang Đang thật tinh nghịch quá trớn, đem cả gia gia ra để giỡn chơi, chẳng hiểu gia gia có nổi giận không? Nhưng mà thôi, nàng đã muốn thế thì ta cứ làm theo ý nàng là xong. Như vậy kể ra cũng thú.”
Đinh Đang lại nhỏ nhẹ nói tiếp: “Hai chiêu này rất có quan hệ đến chuyện sống chết của hai người chúng ta. Thiên ca thử đưa tay trái sờ vào sau lưng muội, đúng chỗ huyệt Linh Đài. Chiêu Hô Trảo Thủ phải nhằm vào đó.” Thạch Phá Thiên vẫn nhắm mắt, từ từ đưa tay trái sờ nhẹ vào huyệt Linh Đài của Đinh Đang.
Đinh Đang nói: “Đúng rồi! Lúc đó ở trong bóng tối, Thiên ca cần ra tay cho nhanh, nhận huyệt cho đúng. Muội có ôm lấy gia gia thì cũng chỉ giữ được trong chớp mắt mà thôi. Lúc gia gia tỉnh ngộ mà hất được muội ra rồi, thì dù huynh có ra chiêu xảo diệu đến đâu cũng khó mà kiềm chế được gia gia. Bây giờ Thiên ca lại khẽ đụng vào huyệt Thiên Khu sau lưng muội thử xem có đúng không? Chiêu Ngọc Nữ Cô Châm chỉ dùng hai ngón tay là ngón cái và ngón trỏ bấm lấy huyệt Thiên Khu, đồng thời huynh phải thúc đẩy kình lực ra đầu ngón tay đánh thấu vào huyệt đạo.”
Thạch Phá Thiên chầm chậm dịch ngón tay xuống dưới một chút, nhẹ nhàng đặt hai đầu ngón tay vào huyệt Thiên Khu ở sau lưng Đinh Đang. Lúc này dĩ nhiên chàng không vận kình lực, nhưng Đinh Đang còn là hoàng hoa khuê nữ, vừa bị chàng sờ vào dưới lưng là buồn quá không nhịn được, bật lên cười khúc khích rồi khẽ quát: “Thiên ca nhộn quá!” Thạch Phá Thiên lớn tiếng cười ha hả. Đinh Đang cũng thò tay vào nách chàng mà cù trả, cả hai người đều cười ngặt nghẹo. Thế là chuyện giả vờ ngủ hai người quên mất, không nghĩ gì tới nữa.
* * *
Vào lúc hoàng hôn, lão thuyền phu đã neo thuyền vào bờ sông, cạnh một thị trấn nhỏ. Lão xách hũ lên bờ để mua rượu và thức ăn. Đinh Đang nói: “Thiên ca! Chúng ta cũng lên bờ đi chơi một lúc chăng?”
Thạch Phá Thiên nói: “Phải đấy!” Đinh Đang bèn dắt tay chàng lên bờ, tha thẩn cất bước.
Thị trấn này nhỏ bé, chỉ có tám chín chục nhà, đến hơn mười nhà là dân chài lưới. Hai người vào tới đầu thị trấn, đưa mắt nhìn quanh thấy bốn bề chẳng có một ai. Thạch Phá Thiên nói: “Bây giờ gia gia đang ngủ vùi trong khoang thuyền, chúng ta hãy chạy trốn ngay đi.” Chàng chỉ mong được sớm cùng Đinh Đang trốn vào chốn thâm sơn.
Đinh Đang lắc đầu đáp: “Không dễ như thế đâu. Dù chúng ta có chạy xa hàng mấy chục dặm, gia gia vẫn đuối kịp.”
Bỗng sau lưng có tiếng nói ồ ồ cất lên: “Dù các ngươi có chạy xa hàng mấy ngàn dặm, mấy vạn dặm thì bọn ta vẫn đuổi kịp.” Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang quay đầu nhìn lại, thì thấy hai tên đại hán từ sau bụi cây đi ra, toét miệng ra cười vừa hung dữ vừa khả ố. Thạch Phá Thiên nhận ra hai gã này chính là Hô Diên Vạn Thiện và Văn Vạn Phu ở phái Tuyết Sơn. Chàng không khỏi sửng sốt, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Khi bọn đệ tử phái Tuyết Sơn phát giác ra hành tung Thạch Phá Thiên trên sông Trường Giang rồi động thủ trên thuyền, một tên đã bị trọng thương. Bạch Vạn Kiếm nhận được tin này liền phái bọn sư đệ chia hai đường thủy bộ truy đuổi đến đây. Hô Diên Vạn Thiện cùng Văn Vạn Phu đi ngựa theo ngược dòng sông, trông về hướng tây mà đuổi, không ngờ lại chạm trán Thạch Phá Thiên tại thị trấn nhỏ này.
Hô Diên Vạn Thiện vốn là người tính toán kỹ lưỡng, cho rằng bọn mình hai người chưa chắc đã là đối thủ của thằng lỏi họ Thạch này. Hắn đã định theo lời dặn của Bạch sư huynh, phóng pháo hiệu lên không để cấp báo, không ngờ Văn Vạn Phu nóng tính không nhẫn nại được liền la ó om sòm.
Đinh Đang kinh hãi nghĩ thầm: “Hai gã này là đệ tử phái Tuyết Sơn, chẳng hiểu Bạch Vạn Kiếm có quanh quẩn ở gần đây không. Nếu hắn mà ló mặt ra, nhất định gia gia sẽ bắt Thạch lang phải động thủ với hắn thì hỏng bét.” Nàng đưa mắt nhìn hai gã rồi nói: “Chúng ta đang nói chuyện riêng, ai bảo các ngươi chõ miệng vào? Thiên ca, chúng ta về thuyền đi.” Thạch Phá Thiên trong lòng cũng phập phồng lo sợ, liền gật đầu đồng ý. Hai người quay mình toan bước đi.
Trước giờ Văn Vạn Phu vẫn xem đứa sư điệt này không ra gì, bèn nghĩ bụng: “Không hiểu sao hai người Vương Vạn Nhận sư ca cùng Trương Vạn Phụng sư đệ lại thua dưới tay thằng lỏi này. Nếu thật sự võ công nó cao cường thì sao mới một chiêu đã bị sư ca bắt được? Hôm nay mà ta bắt được nó thì coi như lập được đại công, có thể dương danh trong bản môn.” Gã liền quát hỏi: “Các ngươi chạy đi đâu? Thằng lỏi họ Thạch kia, biết điều thì đi theo chúng ta!” Gã vừa quát tháo vừa phóng tay trái ra chụp xuống vai Thạch Phá Thiên. Thạch Phá Thiên nghiêng người tránh né, rồi thi triển cầm nã thủ pháp mấy ngày qua Đinh Đang đã dạy, hất tay trái ra để gạt chiêu thức của đối phương. Văn Vạn Phu là một tay quyền cước rất tinh thâm. Gã chụp không trúng, liền phóng cước đá vào bụng dưới Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên chưa học tới cách phá giải khi đối phương phóng cước đá tới. Hàng nửa ngày trời, chàng chỉ nhẩm đi nhẩm lại cho thuộc lòng hai chiêu Hổ Trảo Thủ và Ngọc Nữ Niêm Châm, bây giờ gặp lúc nguy cấp, chàng cũng chỉ nhớ tới hai chiêu đó. Lúc này Văn Vạn Phu đứng đối diện với chàng, kể ra thì hai chiêu đó hoàn toàn không thể dùng được, nhưng chàng chẳng có thì giờ đâu mà nghĩ đến chuyện có dùng được hay không nữa, lập tức co giò chạy vòng ra phía sau Văn Vạn Phu.
Nội lực Thạch Phá Thiên thâm hậu vô cùng, dĩ nhiên chàng chuyển mình cực kỳ mau lẹ, tránh khỏi phát cước của Văn Vạn Phu rồi tay phải sử chiêu Hổ Trảo Thủ chụp vào huyệt Linh Đài, tay trái sử chiêu Ngọc Nữ Niêm Châm chụp vào huyệt Huyền Khu đối phương. Nội lực chàng vừa truyền vào,
Văn Vạn Phu khẽ run lên một cái rồi nhũn người lăn ra.
Hô Diên Vạn Thiện đang muốn xông vào giáp công, đột nhiên thấy Thạch Phá Thiên dùng thủ pháp cực kỳ tinh diệu chụp được huyệt đạo trọng yếu của sư đệ thì trong lòng vừa nóng nảy vừa hoang mang đến cực điểm. Gã không kịp rút trường kiếm, vội phóng quyền đánh vào lưng Thạch Phá Thiên. Vì nóng lòng cứu viện cho sư đệ, gã đã vận đến mười thành công lực vào thoi quyền này. Chỉ nghe một tiếng “bình”, sau đó là mấy tiếng răng rắc, cánh tay trái gã đã bị gãy.
Thạch Phá Thiên chỉ cảm thấy sau lưng hơi đau một chút. Lúc chàng buông Văn Vạn Phu ra thì thấy người gã co rúm lại như một đống thịt không nhúc nhích được, vội nắm vai gã lật lên nhìn thì thấy hai mắt gã trợn ngược, vẻ mặt nhìn rất khủng khiếp. Thạch Phá Thiên hốt hoảng la lên: “Trời ơi! Nguy rồi! Đinh Đinh Đang Đang! Gã… gã… tại sao lại bị co rúm? Chẳng lẽ… chẳng lẽ gã chết rồi ư?”
Đinh Đang mỉm cười nói: “Thiên ca! Thiên ca sử hai chiêu đó rất tốt, chăng qua trong lúc hoang mang nên tư thế hơi khó coi một chút. Gã trúng phải đòn cầm nã như thế, tuy không thể chết được nhưng khó lòng tránh khỏi tàn phế chân tay, phải chữa trị nửa năm một năm mới khỏi được.”
Thạch Phá Thiên rất đỗi kinh ngạc. Chàng vội nâng Văn Vạn Phu dậy nói: “Ta thật là… thật là… có lỗi. Ta… ta… thực tình không cố ý đả thương ngươi. Làm thế nào bây giờ? Đinh Đinh Đang Đang! Muội phải nghĩ cách để chữa trị cho y chứ?”
Đinh Đang đưa tay ra rút lấy thanh trường kiếm đeo bên mình Văn Vạn Phu rồi nói: “Huynh muốn hắn đỡ phải đau khổ ư? Chuyện đó thì dễ lắm, chỉ chém một nhát là xong!”
Thạch Phá Thiên vội nói: “Không được! …”
Hồ Diên Vạn Thiện tức giận mắng: “Hai đứa tiểu yêu vô sỉ này! Đệ tử phái Tuyết Sơn thà chịu chết chứ không chịu nhục. Hôm nay sư huynh sư đệ ta đã bại dưới tay ngươi, vậy ngươi hạ thủ giết chúng ta đi, còn nói những câu chọc tức làm chi?”
Thạch Phá Thiên chỉ sợ Đinh Đinh Đang Đang chém chết Văn Vạn Phu, vội giật lấy thanh trường kiếm ở trong tay nàng cắm phập xuống đất rồi nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Chúng ta mau về thuyền đi.” Nói rồi, chàng kéo tay áo của nàng, ba chân bốn cẳng chạy về thuyền.
Đinh Đang nói: “Giang hồ vẫn đồn đại bang chúa bang Trường Lạc ác độc vô cùng, giết người không chớp mắt mà sao hôm nay chàng lại rụt rè đến thế? Câu chuyện vừa rồi Thiên ca không được nói hở cho gia gia biết.”
Thạch Phá Thiên nói: “Được rồi, ta không nói. Đinh Đinh Đang Đang! Nàng bảo y… y thật sự thành người tàn phế rồi ư?”
Đinh Đang nói: “Thiên ca đã chụp trúng hai đại huyệt mà không làm cho gã thành người tàn phế, thì mười tám đường cầm nã thủ pháp của nhà họ Đinh ta còn dùng làm gì được nữa?”
Thạch Phá Thiên hỏi: “Thế sao Đinh Đinh Đang Đang lại bảo ta dùng hai chiêu thức này để chụp vào gia gia?”
Đinh Đang mỉm cười đáp: “Chàng ngốc ơi! Gia gia chúng ta là hạng người nào? Gia gia đâu có phải như mấy cái bị thịt phái Tuyết Sơn này? Nếu Thiên ca may mà chụp trúng hai huyệt đạo này của gia gia, có vận dụng nội lực tối đa thì cũng chỉ khiến cho gia gia khó bề cử động trong hai ba giờ thôi. Chẳng lẽ huynh đủ sức đánh cho gia gia tàn phế hay sao?”
Thạch Phá Thiên nghĩ đến dáng vẻ rất dễ sợ của Văn Vạn Phu, cứ áy náy mãi trong lòng. Đêm đó chàng cứ mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, đến nửa đêm quả nhiên nghe thấy Đinh Đang la hoảng trong khoang thuyền: “Gia gia! Xin gia gia tha mạng cho Thạch lang, đừng giết chàng! Đừng giết chàng!” Thạch Phá Thiên đứng phắt dậy, đi vào trong khoang. Chàng trông lờ mờ thấy Đinh Đang ôm chặt Đinh Bất Tam, miệng không ngớt kêu la: “Gia gia, đừng giết Thạch lang!”
Thạch Phá Thiên đưa hai tay ra toan chụp xuống sau lưng của Đinh Bất Tam. Nhưng chàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Văn Vạn Phu co rúm người lại khổ sở vô cùng, nghĩ bụng: “Nếu mình mà chụp xuống khiến cho gia gia cũng biến thành tàn phế thì thật là có lỗi. Ta nhất định không thể làm thế.” Chàng nghĩ vậy rồi từ từ ra khỏi khoang thuyền, ôm đầu nằm ngủ tiếp. Đinh Đang thấy Thạch Phá Thiên chạy vào khoang thuyền, phối hợp hành động rất chính xác, đã mừng thầm trong dạ. Ngờ đâu chàng ngần ngừ một chút rồi bỏ đi, nàng thấy mình sắp thành công mà lại thất bại, trong lòng không khỏi vừa lo lắng vừa giận dữ.
Thạch Phá Thiên về đến đằng lái thuyền, trống ngực đánh thình thình. Lát sau chàng bỗng nghe tiếng Đinh Đang la lên: “Trời ơi! Gia gia! Sao cháu lại ôm lấy gia gia thế này? Cháu… cháu vừa nằm mơ thấy ác mộng. Cháu mơ thấy gia gia phóng chưởng đánh chết Thạch lang! Cháu cầu xin gia gia… gia gia tha mạng cho chàng, gia gia nhất định không chịu. Tạ ơn trời phật, đây chỉ là một giấc mơ.”
Chàng lại nghe Đinh Bất Tam nói: “Ngươi nằm mơ thì cũng vậy, mà không nằm mơ thì cũng vậy. Ngày mai đã là ngày thứ mười. Ta thử chờ nốt ngày mai xem nó có tìm được Bạch Vạn Kiếm rồi đánh bại hắn hay không.”
Đinh Đang thở dài nói: “Cháu biết Thạch lang không phải là thằng ngốc.”
Đinh Bất Tam nói: “Đúng đấy! Nó có lương tâm rất tốt. Nhưng ta lại xem người nào có lương tâm là ngu dại, là si ngốc, là đáng chết. Ôi! Dùng Hổ Trảo Thủ chụp vào huyệt Linh Đài, dùng Ngọc Nữ Niêm Châm nắm lấy huyệt Huyền Khu. Thật là diệu kế! Thật là diệu kế! Nhưng kẻ nào mà có lương tâm không chịu hạ thủ, thì chính là thằng ngốc. Thằng ngốc thì đáng chết.”
Mấy câu nói từ trong khoang thuyền đưa ra ngoài, chẳng những lọt vào tai Đinh Đang mà cả Thạch Phá Thiên đang nằm ngoài sàn thuyền cũng nghe rõ. Hai người cùng giật mình kinh hãi tự hỏi: “Tại sao gia gia lại biết rõ kế sách của chúng ta?”
Thạch Phá Thiên còn ít, chứ Đinh Đang hết sức băn khoăn, toàn thân toát mồ hôi ra như tắm. Nàng lẩm bẩm: “Té ra gia gia đã biết trước từ lâu rồi, nhất định đã âm thầm chuẩn bị. Vừa rồi Thiên ca không động thủ, không biết đó là phúc hay là họa.” Thạch Phá Thiên thì vẫn ngây ngô, không tin ngày mai Đinh Bất Tam sẽ hạ thủ giết mình. Chỉ sau một lúc, chàng lại ngủ thiếp đi.
* * *
Lúc trời mờ sáng, bỗng trên bờ sông có tiếng người náo loạn, rồi có người la lên: “Đây rồi! Chính là chiếc thuyền này.” Có người lại hô: “Chúng trong thuyền kia rồi. Đừng để lão yêu quái tẩu thoát.”
Thạch Phá Thiên nghe tiếng la ó vội ngồi dậy, thấy trên bờ có đến mười mấy người, kẻ cầm đèn lồng, người cầm đuốc sáng rực cả một vùng, chạy đến bên thuyền. Bốn năm người đi đầu nhảy vọt lên thuyền, lớn tiếng quát: “Lão yêu quái đâu? Lão yêu hại người trốn đâu rồi?”
Đinh Bất Tam chui từ trong khoang thuyền ra, hét lớn: “Bọn nào dám đến đây quấy nhiễu giấc ngủ của lão gia?”
Một hán tử hét lên: “Chính hắn đấy! Chính hắn đấy! Phun ngay đi!” Hai người đứng sau anh ta lấy ra hai ống trúc, nhằm Đinh Bất Tam thụt ra hai tia máu. Bọn người trên bờ hoan hô rầm rĩ: “Máu chó mực phun trúng lão yêu quái rồi. Lão đừng hòng trốn được nữa.”
Thực ra hai ống máu chó đó làm sao phun trúng vào người Đinh Bất Tam được? Lão tức giận vô cùng, nhảy vọt lên lớn tiếng quát: “Bọn càn rỡ ở đâu đến đây, dám bảo lão phu là yêu quái rồi dùng máu chó mà bắn lão phu?”
Bọn kia đâu có biết lão già này hỉ nộ bất thường, lại chỉ cất tay một cái là giết người được ngay, nếu không thì chẳng dại gì gây sự với lão. Đinh Bất Tam còn chưa hạ mình xuống đã phóng song cước đá trúng hai gã hán tử cầm ống trúc, rồi lại phóng chưởng đánh trúng gã đại hán đứng đầu, hất văng ra ngoài. Cả ba người này đều không hiểu võ công, trúng phải quyền cước của một tay quái kiệt giang hồ thì làm sao giữ được mạng nữa? Hai người cầm ống trúc gục xuống chết ở ngay đầu thuyền, còn đại hán bị đánh tung lên thì người còn lơ lửng trên không, miệng đã hộc máu tươi ra.
Đinh Bất Tam lại toan phóng cước đá quét vào bọn người còn sống sót. Bỗng nghe Đinh Đang ở phía sau lạnh lùng nói: “Gia gia! Nhất nhật bất quá tam, một ngày không giết quá ba người.” Đinh Bất Tam không khỏi sửng sốt, vì giận quá mà suýt nữa quên cả lời trọng thệ. Nghe Đinh Đang la hoảng, chân lão chưa đá trúng ai đã vội thu về.
Mấy người kia sợ đến hồn vía lên mây, kêu la rầm rĩ: “Lão yêu quái này ghê gớm quá! Chạy cho mau! Chạy cho mau!” Chớp mắt chúng đã trốn hết, đèn đuốc cái thì quẳng xuống sông, cái thì vứt lại trên bờ. Ba cái xác chết, một cái trên bờ, hai cái ở đầu thuyền, cũng chẳng ai đụng đến nữa.
Đinh Bất Tam đá xác chết trên thuyền văng xuống sông rồi quay vào bảo lão thuyền phu: “Nhổ thuyền chạy cho lẹ! Bây giờ mà chúng còn kéo đến thì ta không thể giết thêm được nữa.” Lão thuyền phu sợ quá thộn mặt ra, hai tay run lẩy bẩy, không đủ sức để nhổ sào lên.
Đinh Bất Tam liền tự tay nhổ sào đẩy thuyền ra xa bờ. ống máu chó vừa rồi thụt không trúng người lão, vung vãi đầy trong khoang thuyền, mùi hôi tanh xông lên rất khó ngửi. Đinh Bất Tam cất giọng lạnh lùng hỏi: “Đinh Đang! Có phải ngươi giở trò quỷ này không?”
Đinh Đang không trả lời câu hỏi của gia gia, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Gia gia! Gia gia đã nói ra gì thì có giữ lời không?”
Đinh Bất Tam đáp: “Có bao giờ ta nói mà không giữ lời đâu?”
Đinh Đang nói: “Hay lắm! Gia gia đã nói đến hết mười ngày mà Thạch lang không đánh bại được Bạch Vạn Kiếm thì gia gia sẽ giết chàng. Hôm nay là ngày thứ mười, nhưng gia gia đã giết ba mạng rồi.”
Đinh Bất Tam run lên rồi nói: “Con tiểu nha đầu này thực lắm mưu ma chước quỷ. Té ra gia gia đã mắc vào cạm bẫy của ngươi.”
Đinh Đang hết sức đắc ý, cười hì hì nói: “Đinh tam gia trước giờ nói thế nào thì làm thế ấy. Gia gia nói đến ngày thứ mười là nhất định sẽ giết Thạch lang, nhưng nhất nhật bất quá tam, hôm nay gia gia đã giết ba người rồi, không giết người thứ tư được nữa. Gia gia đã không giết chàng vào ngày thứ mười, thì sau này cũng không thể giết. Theo cháu thấy thì cháu rể của gia gia cũng không phải ngu ngốc gì, đợi khi thần trí hoàn toàn khôi phục thì võ công chàng dĩ nhiên sẽ tiến bộ rất mau, nhất định không làm mất thể diện của gia gia đâu.”
Đinh Bất Tam tức mình giơ chân lên dậm nghe rắc một cái, ván lót thuyền bị thủng một lỗ. Lão thét lên: “Không được, không được! Đinh Bất Tam ta không thể thua dưới tay con a đầu này được, nếu không thì thật là mất thể diện.”
Đinh Đang khoái chí cười nói: “A Đang là cháu gái của gia gia, người trong một nhà thì có gì mà mất mặt hay không mất mặt? Chuyện này cháu nhất định không nói ra cho ai biết.”
Đinh Bất Tam tức giận nói: “Ta đã thua ai thì trong lòng tự thấy khó chịu, ngươi có nói chuyện này ra hay không thì cũng thế thôi.”
Đinh Đang nói: “Thế thì coi như gia gia đã thắng cháu cũng được.”
Đinh Bất Tam nói: “Thua là thua, thắng là thắng. Ta đâu có phải lão Tứ gia gia vô dụng của ngươi? Hồi nhỏ hắn hay đánh nhau với ta, mỗi khi thua cứ cố cãi là mình thắng.”
Thạch Phá Thiên nghe hai ông cháu cãi vã nhau, đến lúc này mới tỉnh ngộ nghĩ thầm: “Té ra bọn người kia là do Đinh Đinh Đang Đang cố ý dẫn dụ đến để gia gia hạ sát ba người liên tiếp, rồi sau đó nhắc đến chuyện nhất nhật bất quá tam để gia gia không giết mình được nữa.”
Chàng chính mắt nhìn thấy chỉ trong chớp nhoáng Đinh Bất Tam đã giết ba người, thần thái hết sức hung hãn, thế thì lão nói muốn giết mình chắc cũng không phải chuyện nói đùa. Chàng thấy Đinh Đang mỉm cười đi ra sau thuyền, bèn nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Nàng muốn cứu mạng ta mà làm ba người phải chết oan, như thế chẳng hóa ra… tàn nhẫn lắm hay sao?”
Đinh Đang sầm mặt hỏi lại: “Đó là Thiên ca hại người, sao lại còn trách muội?”
Thạch Phá Thiên ngo” ngác hỏi: “Là… là ta hại người ư?”
Đinh Đang nói: “Chứ còn gì nữa? Việc đến lúc quyết định mà Thiên ca không dám động thủ. Nếu huynh làm theo lời tiểu muội thì hai ta đã chạy xa rồi, đâu có liên lụy đến ba người phải vô cớ mà mất mạng?” Thạch Phá Thiên thấy nàng nói mấy câu này cũng không sai, nghẹn họng không biết nói sao nữa.
Bỗng Đinh Bất Tam cười ha hả rồi lớn tiếng nói: “Được lắm, được lắm! Thằng lỏi họ Thạch kia! Gia gia sẽ móc mắt chặt tay ngươi, để cho ngươi sống không sống được, chết chẳng chết cho, biến thành một phế nhân. Chỉ cần ta không lấy mạng ngươi, thì chưa phải là phá cái quy củ nhất nhật bất quá tam.”
Đinh Đang và Thạch Phá Thiên cùng nhìn nhau, thần sắc thay đổi hẳn. Đinh Bất Tam rất lấy làm đắc ý, lại nói luôn một hồi: “Diệu kế, diệu kế! Thằng ngốc kia, ta không giết ngươi, nhưng phải làm cho ngươi biến thành nửa người nửa ma. A Đang đâu rồi? Ta nói hợp lý đấy chứ?”
Ngay lúc này Đinh Đang thật chẳng biết nói gì, đành đáp: “Ngày thứ mười cũng chưa hết. Biết đâu hôm nay Thạch lang lại gặp Bạch Vạn Kiếm rồi đả bại hắn thì sao?”
Đinh Bất Tam cười ha hả nói: “Không sai, không sai. Chúng ta phải lấy đạo lý mà cư xử, dù già dù trẻ cũng không được ăn gian. Gia gia sẽ chờ đến canh ba đêm nay rồi mới động thủ cũng chưa muộn.”
Đinh Đang buồn bã vô cùng, nghĩ mãi mà không ra được biện pháp nào cứu Thạch Phá Thiên thoát được mối nguy này. Còn Thạch Phá Thiên thì vẫn không hề biết đại họa lâm đầu, ngớ ngẩn hỏi nàng: “Sao muội chau mày lại? Muội có tâm sự gì chăng?”
Đinh Đang bực bội đáp: “Thiên ca không nghe gì ư? Gia gia muốn móc mắt huynh, chặt đứt tay huynh.”
Thạch Phá Thiên cười nói: “Gia gia nói giỡn để dọa chơi, mà Đinh Đinh Đang Đang lại tưởng là thật ư? Ta chẳng đắc tội gì với gia gia, gia gia móc mắt cùng chặt tay ta để làm chi?”
Đinh Đang từ bực bội chuyển thành tức giận, nghĩ bụng: “Thạch lang bây giờ suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đầu óc lờ mờ chẳng hiểu chi hết. Ta mà theo chàng cả đời thì cũng chẳng vui thú gì. Gia gia muốn giết chàng, thì cứ để chàng chết quách đi cho xong.” Nàng nghĩ tới gia gia định móc mắt chặt tay Thạch lang, thì lại nghĩ: “Thạch lang mà bị như thế thì chẳng còn cách nào chạy chữa cho khỏi được. Ta lấy phải người chồng tàn tật, thật khổ cả một đời.” Đinh Đang ngẩng mặt nhìn trời thấy thái dương đã xế về tây, nhìn xuống dưới sông thì thấy bóng mình cùng Thạch Phá Thiên song song in trên mặt nước, tựa hồ đang bơi lội, giỡn sóng mà đi.
Đinh Đang quay người lại, thấy lưng của Thạch Phá Thiên đang hướng về phía mình, bèn dùng cầm nã thủ kiềm chế yếu huyệt trên lưng chàng. Tay phải nàng sử chiêu Hổ Trảo Thủ nắm lấy huyệt Linh Đài, tay trái ra chiêu Ngọc Nữ Niêm Châm chụp vào huyệt Huyền Khu. Thạch Phá Thiên không phòng bị chi hết, bị nàng nắm trúng huyệt đạo, lập tức toàn thân chàng nhũn ra không nhúc nhích được nữa. Đinh Đang cũng bị nội lực Thạch Phá Thiên chấn động, người nàng bị hất ra, suýt nữa ngã xuống sông. Nàng vội đưa tay ra nắm được mui thuyền rồi cất tiếng mắng: “Ngươi sắp bị gia gia móc mắt chặt tay. Con người tàn phế như vậy mà để sống trên đời, dù chẳng làm cho Đinh tam gia mất thể diện, thì Đinh Đang này cũng không còn mặt mũi trông thấy ai nữa. Chẳng cần gia gia động thủ, ta tự tay móc mắt ngươi ra trước.”
Nàng nói xong, tới đằng lái thuyền lôi ra một sợi dây rất dài, trói chân tay Thạch Phá Thiên lại. Nàng còn lấy vải buồm quấn dọc từ vai xuống đến chân, cột chằng chịt đến tám chín vòng khắp người chàng, trông như một đòn bánh tét lớn. Lẽ ra Thạch Phá Thiên đã bị cầm nã thủ chụp trúng huyệt đạo, thì trong một thời gian không thể nói chuyện được. Nhưng nhờ nội lực chàng thâm hậu, nên tuy tứ chi không cử động được mà vẫn có thể lên tiếng hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang! Sao nàng lại đùa dai thế?”
Miệng chàng nói vậy, song thấy mặt nàng đầy vẻ hung dữ thì biết là gặp chuyện không hay, trong ánh mắt chàng bỗng lộ vẻ van lơn. Đinh Đang vừa phóng chân đá vào lưng Thạch Phá Thiên vừa mắng nhiếc: “Hừ! Ta mà đùa với ngươi ư? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn như người mơ ngủ. Những loại ngu ngốc như ngươi, dù chém tới ngàn đao vạn đao cũng không oan uổng.” Rồi nàng rút xoẹt lưỡi dao lá liễu ra, liếc qua liếc lại trên mặt Thạch Phá Thiên hai cái, như người đang mài dao.
Thạch Phá Thiên kinh hãi nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Từ nay trở đi, nhất định ta sẽ nghe lời nàng mọi chuyện. Nàng đừng giết ta, ta không sống lại được đâu!”
Đinh Đang giận dữ nói: “Ai cần ngươi sống trở lại? Ta đã có lòng cứu ngươi, nhưng ngươi lại không chịu nghe ta dặn bảo. Đó là tự ngươi đi tìm cái chết, còn trách ai được nữa? Bây giờ ta mà không giết ngươi, thì gia gia cũng chẳng tha ngươi. Hừ! Nếu chồng của ta bị giết thì cũng phải chính ta động thủ, chứ để người khác giết chồng mình thì suốt đời Đinh Đang này làm sao yên lòng được nữa?”
Thạch Phá Thiên nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Nàng tha ta đi, ta không làm chồng nàng nữa là xong.” Đối với chàng thì mấy câu này đã là cầu xin cực độ. Chỉ vì từ nhỏ chàng đã nghe mẹ dạy không được cầu xin ai cả, nên hai chữ cầu xin khó mà nói ra miệng được.
Đinh Đang nói: “Đã cùng bái thiên địa rồi, sao lại không phải là chồng của ta? Ngươi mà còn làm ầm ĩ nữa thì ta chém vào đầu ngươi lập tức.” Thạch Phá Thiên cả sợ, không dám nói to lên nữa.
Bỗng nghe Đinh Bất Tam cười rộ lên rồi nói: “Hay lắm, hay lắm! Thế mới không thẹn là cháu gái ngoan của Đinh lão tam. Ngươi cứ sảng khoái vung một đao chém nó thành hai đoạn là xong.”
Thấy Đinh Đang giơ đao lên toan giết người, lão thuyền phu sợ đến tay run bần bật, bẻ lái thuyền đi lệch đường, suýt đụng vào một con thuyền nhỏ đang thuận dòng xuôi tới. Người chống sào bên thuyền nhỏ thấy thuyền mình sắp đâm vào thuyền Đinh Bất Tam, hốt hoảng la lên: “Bẻ lái thẳng lại! Bẻ lái thẳng lại!”
Đinh Đang giơ thanh Liễu Diệp Đao lên, ánh trời chiều phản chiếu lên lưỡi dao làm chói mắt Thạch Phá Thiên. Đột nhiên nàng vung tay đâm phập xuống ván thuyền, chỉ cách mặt chàng chừng vài tấc. Đinh Đang cắm đao xuống rồi buông tay ra, hai tay nàng ôm lấy người Thạch Phá Thiên, vận kình liệng mạnh chàng vào con thuyền nhỏ đang đi sát bên cạnh.
Đinh Bất Tam thấy cô cháu đột nhiên thi hành ngụy kế thì tức giận quát lên: “Ngươi… ngươi làm trò gì vậy?” Lão phi thân vọt tới, định chụp Thạch Phá Thiên lại nhưng đã chậm mất rồi. Nước sông chảy xiết, chỉ trong chớp mắt hai con thuyền đã cách nhau đến mười mấy trượng, dù khinh công Đinh Bất Tam có cao thâm gấp mười cũng không tài nào nhảy sang thuyền kia được. Lão xoay tay lại tát Đinh Đang một cái thật mạnh rồi la lên: “Quay thuyền lại! Quay thuyền lại! Đuổi mau!”
Nhưng sông Trường Giang sóng to gió lớn, làm sao trong một khoảnh khắc mà xoay chiếc thuyền lại được? Huống chi con thuyền nhỏ đang nhẹ nhàng lướt sóng, mỗi lúc một xa hơn, dù có quay được thuyền lại cũng khó mà đuối kịp.