Thạch Phá Thiên nghe gió rít bên tai vù vù, thân thể lơ lửng trên không lăn đi nửa vòng, lúc rơi xuống thì nằm sấp. Người chàng rớt vào một chỗ mềm nhũn nên chẳng đau đớn gì, chung quanh tối đen không nhìn thấy chi hết. Chàng chợt nghe có tiếng người khẽ gọi, nhưng thân thể không nhúc nhích được nên không dám mở miệng. Mũi chàng ngửi thấy một mùi thơm man mác, tựa như đã về tới tổng đà bang Trường Lạc, nằm trên chiếc giường êm ấm trong phòng mình.
Thạch Phá Thiên định thần lại một chút, quả nhiên nhận ra mình đang nằm trên chăn đệm, mặt úp vào một cái gối. Trên gối lại có một mái tóc dài của nữ nhân đang buông xõa ra. Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi, la lên một tiếng.
Rồi chàng nghe giọng một thiếu nữ hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”
Thạch Phá Thiên ấp úng: “Ta… Ta…” Chàng không biết đáp thế nào cho tiện.
Thiếu nữ tức giận nói: “Ngươi tự nhiên chui vào trong thuyền của chúng ta, tất không phải là hạng người tử tế. Bản cô nương phải chém chết ngươi cho xong!”
Thạch Phá Thiên lớn tiếng la lên: “Không! Ta không phải… tự nhiên chui vào thuyền này. Ta bị người khác ném vào đây.”
Thiếu nữ nói: “Ngươi… ngươi… cút ra mau! Sao ngươi dám chui vào chăn đệm của ta?” Thạch Phá Thiên định thần lại, quả nhiên chàng nhận thấy trên lưng mình có chăn mà dưới ngực lại có đệm, mặt úp lên gối. Trong đống chăn đệm này còn hơi ấm áp, rõ ràng vừa có người nằm.
Thì ra Đinh Đang thừa lúc con thuyền nhỏ đi sát thuyền mình mà liệng Thạch Phá Thiên đúng vào khoang thuyền. Theo lời thiếu nữ này nói thì đây chính là chỗ ngủ của nàng, thật là chuyện ngẫu nhiên phiền phức. Giả tỉ lúc này tay chân Thạch Phá Thiên không bị trói, thì chàng đã vùng dậy nhảy ra ngoài rồi. Khốn nỗi chàng bị điểm huyệt chưa ai giải khai cho, dù muốn giơ tay lên cũng không được chứ đừng nói đến chuyện cử động. Chàng đành năn nỉ: “Tại hạ không nhúc nhích được, xin cô nương đẩy ra giúp. Cô nương muốn liệng thì cứ liệng, muốn đá thì cứ đá, tại hạ chẳng dám kêu ca chi hết.”
Lại nghe thanh âm một bà già lên tiếng: “Thằng khốn kiếp này nói lăng nhăng gì vậy? Ngươi vung đao chém chết gã quách đi cho xong!”
Thiếu nữ kia lại nói: “Bà bà! Nếu cứ để gã nằm đây mà chém chết, máu me dây cả ra chăn đệm của con thì… làm thế nào?” Giọng nàng tỏ ra rất nóng nảy băn khoăn.
Mụ già tức giận quát lên: “Ngươi làm trò gì thế? Tên khốn nạn kia, sao không chui ra đây?”
Thạch Phá Thiên vội vàng đáp: “Ta thật sự là không động đậy được. Ta đã bị kiềm chế huyệt Linh Đài và huyệt Huyền Khu, toàn thân lại bị bó chằng bó chịt không thể nhúc nhích, chẳng biết làm thế nào? Vị cô nương hay thái thái nào đó, xin lại đây mau! Tại hạ nằm đây thực… thực không tiện chút nào.”
Thiếu nữ bĩu môi nói: “Thái thái nào đâu? Ta là một cô nương… ta cũng không cử động được. Bà bà! Bà mau tìm cách gì đi, gã này đúng là bị người ta trói thực.”
Thạch Phá Thiên nói: “Lão thái thái!… Tại hạ nhờ lão thái thái vào đây lôi tại hạ ra… Tại hạ thật là đắc tội với cô nương này… thật sự… thật sự không biết nói gì hơn.”
Mụ già tức giận quát lên: “Quân khốn kiếp! Bây giờ mà ngươi còn nói chuyện giỡn chơi được ư?”
Thiếu nữ nói: “Bà bà! Chúng ta kêu thuyền phu ở đằng lái vào kéo gã ra có được không?”
Mụ già vội nói: “Không được! Không được! Tình hình lộn xộn thế này làm sao để người khác thấy được? Nếu chúng biết bà cháu mình cùng không động đậy được, thì cái này… cái này…”
Thạch Phá Thiên ngạc nhiên tự hỏi: “Chẳng lẽ vị thái thái kia cùng cô nương đây cũng bị người ta trói chặt, không nhúc nhích được hay sao?”
Mụ già vừa tức giận vừa nóng nảy, chửi mắng luôn miệng: “Quân khốn kiếp! Quân khốn kiếp! Sao ngươi không đi thuyền nào khác lại nhảy vào thuyền này? A Tú! Ngươi giết phứt gã đi! Chăn đệm bị dây máu thì có gì quan hệ đâu? Sớm muộn gì cũng phải giết gã thôi.”
Thiếu nữ nói: “Cháu không đủ sức để giết người nữa.”
Mụ già kia nói: “Ngươi cứ dùng dao mà từ từ cứa đứt cổ họng nó là được. Quân khốn nạn này bị đứt cổ thì chắc chắn không thể sống được nữa.”
Thạch Phá Thiên vội la lớn: “Không được! Không được! Máu tại hạ tanh vô cùng, chăn đệm thơm tho thế này mà để máu dơ bẩn dây vào ư? Huống chi… huống chi… trong chăn đệm mà có xác chết thì thật là không tốt!”
Bỗng nghe một tiếng rên nho nhỏ, dường như cô nương này nghĩ tới trong chăn đệm có tử thi thì sợ phát run lên. Thạch Phá Thiên cả mừng, lại nghe nàng nói: “Bà bà! Con không đủ cả sức để rút dao nữa.”
Thạch Phá Thiên nói: “Cô không có sức để rút dao, thật không có gì tốt hơn được nữa. Nếu bị cô nương giết chết, tại hạ nhất định sẽ biến thành quỷ nhập tràng nằm kế bên mình cô nương lại càng khủng khiếp hơn. Lúc này còn sống tại hạ không nhúc nhích được, khi chết đi biến thành quỷ nhập tràng dĩ nhiên cử động được như thường. Hai bàn tay lạnh toát như băng của quỷ nhập tràng sẽ túm chặt lấy cổ cô nương…”
Thiếu nữ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy quả nhiên sợ hết hồn, vội la lên: “Ta không giết ngươi! Ta không giết ngươi!” Ngừng một lúc, nàng cất tiếng gọi: “Bà bà! Bà có nghĩ được biện pháp nào đem gã này ra không?”
Mụ già đáp: “Ta đang nghĩ cách đây. Ngươi đừng nói nhiều nữa!”
Trời đã tối mịt, trong thuyền chẳng nhìn rõ gì hết. Thạch Phá Thiên tuy nằm cùng chăn đệm với thiếu nữ, nhưng may mà khi bị liệng vào, chàng nằm chệch sang một bên, không chạm tới người nàng. Trong bóng tối, Thạch Phá Thiên chỉ nghe tiếng nàng thở rất gấp, tỏ ra vừa bồn chồn vừa sợ hãi. Đã khá lâu mà mụ già vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào.
Đột nhiên trên sông có hai tiếng sáo nổi lên lanh lảnh, giữa đêm khuya yên tĩnh nghe càng chói tai hơn. Tiếng sáo chưa dứt, làn gió trên sông đã đưa lại một tràng cười ha hả, đúng là thanh âm một lão già quắc thước. Lão già vừa cười vừa cất tiếng gọi: “Tiểu Thúy! Ta đợi nàng suốt một ngày một đêm rồi, sao bây giờ nàng mới đến?”
Cô nương kia hoảng hốt gọi: “Bà bà! Hắn… hắn đuổi kịp đến nơi rồi! Biết làm thế nào bây giờ?”
Mụ già hứ một tiếng rồi đáp: “Ngươi đừng lên tiếng nữa. Ta đang đề tụ chân khí, cố làm những kinh mạch dưới chân hơi thông một tí. Hễ nhúc nhích được một chút là ta sẽ nhảy xuống sông để khỏi bị lão yêu quái làm nhục.”
Cô nương đó vội vàng nói: “Bà bà! Như vậy không được đâu!”
Mụ già tức giận nói: “Ta đã bảo ngươi đừng có làm phiền ta nữa. Lúc ta nhảy xuống sông, ngươi có theo ta không?”
Cô nương ngần ngừ một chút rồi nói: “Cháu… cháu sẽ chết chung với bà bà.”
Mụ già nói: “Thế thì được.” Rồi mụ im lặng, không nói gì nữa.
Thạch Phá Thiên đã hai lần nếm mùi tẩu hỏa nhập ma. Chàng nghĩ bụng: “Té ra lão thái thái cùng tiểu cô nương này đều vì luyện nội công mà bị tẩu hỏa đến không nhúc nhích được nữa. Địch nhân lại đuối đến nơi giữa lúc này thì thật là khó xử!”
Tiếng lão già dưới hạ lưu lại vang lên: “Phen này nàng muốn đấu kiếm cũng được mà đấu quyền cũng được, Đinh lão tứ này nhất định tiếp đón đến cùng. Tiểu Thúy! Sao ta hỏi mà nàng không trả lời?” Câu này vừa dứt, thanh âm đã gần lại thêm mấy chục trượng. Một lúc sau, bỗng nghe trên không trung vang lên mấy tiếng loảng xoảng, rồi nghe một tiếng “bõm”, dường như vật gì nặng rớt xuống thuyền. Thì ra lúc con thuyền kia đi tới, có người liệng neo buộc xích sắt xuống cho thuyền dừng lại.
Người thuyền phu ở đằng lái la lên: “Trời ơi! Ai làm gì vậy? Ai làm gì vậy?”
Thuyền tròng trành mạnh. Thạch Phá Thiên không tự chủ được, bị lăn qua bên phải. Cô nương kia cũng lăn theo, tựa vào người chàng. Thạch Phá Thiên nói: “Cái này… cái này… cô nương…” Chàng định bảo cô ấy đừng tựa vào người mình, nhưng nghĩ lại cô ta cũng không nhúc nhích được chẳng khác gì mình, nên chàng đang nói dở câu liền ngừng lại. Tiếp theo chàng cảm thấy mũi thuyền chúi xuống, có người nhảy qua thuyền mình. Con thuyền lại tròng trành một lúc rồi mới ổn định.
Lão già đứng ở mũi thuyền lên tiếng nói: “Tiểu Thúy! Ta đã đến đây! Chúng ta có động thủ ngay không?”
Người thuyền phu ở đằng lái la lên: “Lão làm gì mà quấy rối ghê thế? Cả hai con thuyền bị đắm hết bây giờ.”
Lão già tức giận mắng: “Đồ chó chết! Ngươi có câm miệng ngay không?” Lão rút neo lên rồi quăng ra, hai con thuyền lại trôi băng băng theo dòng nước. Người thuyền phu thấy lão thần lực ghê người, cái neo quấn xích sắt nặng đến hàng trăm cân mà lão kéo phăng phăng coi nhẹ như không, liền sợ cứng lưỡi không dám nói gì nữa.
Lão già mỉm cười nói: “Tiểu Thúy! Ta cứ ở đầu thuyền đợi nàng. Nàng nằm trong khoang định ám toán ta, ta không bị lừa đâu.”
Thạch Phá Thiên nghe lão nói vậy thì yên tâm được một chút, nghĩ bụng: “Lão chưa vào khoang thuyền lúc nào thì hay lúc ấy.” Nhưng sau chàng lại nghĩ thầm: “Kéo dài thời gian chưa chắc đã hay. Bà già kia mà ngưng tụ chân khí được, là lập tức cắp tiểu cô nương này nhảy xuống sông tự vẫn.” Lúc này tai nàng đang kề vào miệng Thạch Phá Thiên, chàng khẽ bảo: “Cô nương! Cô bảo bà bà đừng nhảy xuống sông.”
Thiếu nữ nói: “Bà bà… bà bà không chịu đâu. Lão nhân gia nhất định phải nhảy xuống sông.” Lúc đó nàng cảm thấy quá đau lòng, không nhịn được nữa phải để nước mắt chảy ra, ướt cả mặt Thạch Phá Thiên. Rồi cô nghẹn ngào nói: “Xin… xin lỗi. Nước mắt của ta đã rớt trúng mặt ngươi rồi.” Thì ra cô nương này là người văn nhã, hiểu lễ nghĩa.
Thạch Phá Thiên khẽ thở dài rồi nói: “Cô nương bất tất phải khách khí. Mấy giọt nước mắt có gì đáng kể đâu?”
Nàng vừa khóc vừa nói: “Ta cũng không muốn chết, nhưng lão đứng ở đầu thuyền kia hung dữ lắm. Bà bà bảo là thà chết đi còn hơn để lọt vào tay lão. Ta… ta để nước mắt chảy vào mặt ngươi thật lấy làm áy náy. Ngươi đừng giận ta nhé…”
Giữa lúc ấy, bỗng nghe trên sạp thuyền có một tiếng bịch nhè nhẹ, đầu khoang thuyền kia có một bóng người ngồi. Thạch Phá Thiên trước thì nằm sấp, mặt úp xuống gối, nhưng vì thuyền xô nên chàng nghiêng người lên, có thể nhìn rõ. Vừa trông thấy người ngồi ở đó, trống ngực Thạch Phá Thiên đập thình thình. Chàng run giọng nói: “Cô… cô nương! Bà bà của cô ngồi dậy được rồi.”
Cô nương “à” lên một tiếng. Nàng đang đối diện với Thạch Phá Thiên nên không nhìn thấy tình hình ngoài sàn thuyền. Một lúc sau, Thạch Phá Thiên lại la lên: “Lão thái thái! Thái thái đừng nắm lấy cô nương, cô nương không muốn nhảy xuống sông tự tử đâu. Có ai đó không? Lại cứu người ngay!”
Lão già đứng ở đầu thuyền nghe trong khoang có thanh âm một chàng trai trẻ thì hết sức ngạc nhiên, bèn hỏi: “Gã nào la ó om sòm vậy?”
Thạch Phá Thiên hô lớn: “Lão bá mau tới cứu người. Lẹ lên! Lão thái thái sắp nhảy xuống sông tự tử rồi.”
Lão già giật mình kinh hãi, vung chưởng hất một nửa mui thuyền lên, đồng thời vươn tay phải chụp lấy cánh tay bà lão. Bao nhiêu chân khí của bà lão cố gắng ngưng tụ trong nửa ngày, bây giờ lập tức tiêu tan hết. Lão già kia vừa chụp tới, mụ đã ngã lăn ra. Lão già nắm lấy mạch môn rồi đưa tay ra giữ lấy lưng mụ. Lão thất kinh hỏi: “Tiểu Thúy! Nàng luyện công bị tẩu hỏa ư? Sao không bảo trước mà cứ gắng gượng chống cự?”
Bà lão thở hổn hển nói: “Buông tay ta ra! Mặc kệ ta, cút mau đi!”
Lão già nói: “Kinh mạch của nàng chạy ngược đường hết sức nguy hiểm, nếu không sớm chữa trị thì e rằng… e rằng sẽ thành tàn phế. Để ta giúp nàng một tay.”
Mụ già tức giận nói: “Nếu ngươi còn đụng chạm vào thân thể ta, thì dù ta không cử động được cũng quyết cắn lưỡi tự tận ngay lập tức.”
Lão già biết tính tình mụ này cương liệt nói sao làm vậy, nên vội rút tay lại la lên: “Mấy mạch Thủ thái âm phế kinh, Thủ thiếu âm tâm kinh và Thủ thiếu dương tam tiêu của nàng bị rối loạn cả rồi. Cái đó… cái đó…”
Mụ già nói: “Ngươi cứ cố thắng ta, bây giờ ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma còn chưa tốt hay sao? Như vậy là hợp với tâm nguyện ngươi rồi.”
Lão già đáp: “Thôi, không nói đến chuyện đó nữa. A Tú! Ngươi làm sao vậy, cố khuyên bà nội ngươi đi chứ? Ngươi… ngươi… sao lại ngủ chung với một nam nhân? Gã là tình lang hay là lang quân của ngươi?”
A Tú cùng Thạch Phá Thiên vội vã đáp “Không phải, không phải đâu. Chúng ta đều không nhúc nhích được.”
Lão kia vừa ngạc nhiên vừa tức cười, đưa tay kéo Thạch Phá Thiên ra. Ngờ đâu chàng đang bị trói bằng dây buồm chặt cứng, không co duỗi gì được, bị lão lôi từ trong mền ra như một cây gỗ. Lão kia thấy vậy giật mình không hiểu chi hết, nhưng định thần nhìn rõ lại liền nổi lên cười ha hả nói: “A Tú! Đây có phải là Tết Đoan Ngọ đâu mà ngươi giấu một đòn bánh tét lớn trong chăn màn?”
A Tú vội đáp: “Không phải! Gã ở ngoài bay vào đây, không phải ta giấu gã đâu.”
Lão già cười hỏi: “Sao ngươi cũng không cử động được? Chẳng lẽ cũng biến thành đòn bánh tét rồi sao?”
Mụ già giận dữ nói: “Ngươi dám đụng một ngón tay vào A Tú thì ta phải liều mạng với ngươi.”
Lão già thở dài nói: “Được! Ta không đụng vào người cô ấy.” Rồi lão quay lại bảo người phu thuyền: “Thuyền gia! Quay thuyền lại rồi giương buồm lên, chừng nào ta bảo thì mới được dừng thuyền!” Người phu thuyền không dám trái ý lão, liền dạ một tiếng rồi từ từ quay thuyền lại.
Mụ già tức giận hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Lão già kia đáp: “Ta đưa nàng lên Bích Loa Sơn để điều dưỡng cho mau khỏi. Lần này nàng bị tẩu hỏa nhập ma không phải là nhẹ đâu.”
Mụ già quát: “Ta thà chết chứ không chịu lên Bích Loa Sơn. Ta đã thua ngươi đâu mà ngươi bắt ta phải đến cái ổ chó của ngươi?”
Lão kia nói: “Chúng ta đã ước hẹn tỉ võ trên sông Trường Giang, nàng thắng thì ta phải đến nhà nàng mà khấu đầu bái lạy, nàng thua thì phải ghé nhà ta một chuyến. Bây giờ nàng tự luyện nội công mà bị tẩu hỏa nhập ma cũng thế, mà nàng không thắng nổi ta thì cũng thế, nói sao thì nói cũng phải lên Bích Loa Sơn một phen. Mộng ước mấy chục năm nay của ta lần này coi như đạt được, thật là tuyệt diệu.”
Mụ già tức giận như phát điên, la rầm lên: “Không đi! Không đi! Ta nhất định không đi!” Mụ càng la, thanh âm nghe càng nghẹn ngào thê thảm, cơ hồ sắp ngạt thở mà ngất đi.
Lão già kia vẫn cười khì khì nói: “Nàng không đi thì cũng phải đi, chuyện hôm nay đâu có theo ý nàng được?”
Thạch Phá Thiên không nhịn được nữa, hỏi xen vào: “Bà bà đã không chịu đi, lão gia còn cưỡng ép bà làm chi?”
Lão già cả giận lớn tiếng quát: “Ai mượn ngươi chõ miệng vào? Thúi lắm!” Lão hùng hổ xoay tay lại, vung chưởng toan tát vào mặt Thạch Phá Thiên, tưởng chừng chàng sắp phải gãy mấy cái răng. Nhưng đột nhiên lão nhìn thấy trên mặt Thạch Phá Thiên có in vết bàn tay đen sì, liền chưng hửng một chút rồi thu chưởng về, mỉm cười nói: “Ha ha! Đại tống tử! Ta cứ tưởng là ai cột ngươi như đòn bánh tét, té ra chính là đứa cháu gái ngoan ngoãn của ta. Phát chưởng còn in trên mặt ngươi cũng là nó đánh, có đúng thế không?”
Thạch Phá Thiên chưa hiểu ra sao, hỏi lại: “Cháu gái của lão gia ư?”
Lão kia dằn giọng: “Ngươi chưa biết lão phu là ai hay sao? Ta là Đinh Bất Tứ. Đinh Bất Tam là ca ca của ta, tuổi hắn lớn hơn ta nhưng võ công lại không bằng ta… Đứa cháu gái của ta…”
Thạch Phá Thiên nhìn lại thấy mặt mũi của lão ta cũng khá giống Đinh Bất Tam, cách ăn mặc cũng tương tự, chỉ có ngang lưng thắt thêm một sợi dây vàng sáng lấp lánh, liền nói: “Phải rồi, Đinh Đinh Đang Đang là cháu gái của lão gia. Đúng thế! Phát chưởng này là do Đinh Đinh Đang Đang đã tát, mà cháu cũng bị nàng trói đấy.”
Đinh Bất Tứ ôm bụng cười vang: “Ta đã nói mà, khắp thiên hạ trừ con a đầu A Đang này ra, không còn người thứ hai nào lại tinh nghịch như thế. Hay lắm, hay lắm! Nhưng sao nó lại trói ngươi?”
Thạch Phá Thiên đáp: “Gia gia nàng muốn giết tại hạ, vì tại hạ chẳng những võ công kém cỏi mà lại còn ngu ngốc.”
Đinh Bất Tứ lại càng khoái chí. Lão cười lăn cười lộn nói: “Người mà lão tam đã muốn giết, lại gặp lão tứ thì… thì…”
Thạch Phá Thiên kinh hãi hỏi lại: “Lão gia cũng muốn giết tại hạ ư?”
Đinh Bất Tứ nói: “Tâm ý của Đinh Bất Tứ, thiên hạ ai mà đoán trúng được? Ngươi tưởng là ta muốn giết ngươi thì ta lại không giết.” Lão đứng dậy, tay trái nắm lấy người Thạch Phá Thiên nhấc bổng lên, tay phải vung lên như lưỡi đao chém soạt soạt vào dây thừng quấn trên người Thạch Phá Thiên từ trên xuống dưới, mấy chục vòng dây cột buồm lập tức bị cắt thành từng khúc. Lưỡi đao thật e rằng cũng chưa sắc bén đến thế.
Thạch Phá Thiên trầm trồ khen ngợi: “Lão gia! Thủ pháp của lão gia lợi hại quá! Cái đó kêu bằng gì vậy?”
Đinh Bất Tứ vốn hiếu thắng, nghe Thạch Phá Thiên ca ngợi thì nức lòng hởi dạ, đáp: “Công phu đó dĩ nhiên phi thường, khắp thiên hạ trừ Đinh Lão Tứ ra e rằng không còn ai có bản lãnh này nữa. Cái công phu này gọi là…”
Lúc này mụ già đã hồi tỉnh, nghe Đinh Bất Tứ ba hoa khoác lác liền cười lạt nói: “Hừ! Đúng là mèo khen mèo dài đuôi. Cái chiêu này gọi là Khoái Đao Trảm Loạn Ma, bất luận kẻ nào đã học mấy miếng võ mèo què đều phải biết qua. Ngay cả bọn nhà quê khỏi cần học võ, chỉ cần biết cầm lưỡi liềm là sử dụng được rồi.”
Đinh Bất Tứ giận dữ quát: “Nói bậy, nói bậy! Kẻ mới học được mấy miếng võ mèo què mà có thể sử được chiêu Khoái Đao Trảm Loạn Ma này ư? Nàng thử biểu diễn cho ta xem thử nào.”
Mụ già đáp: “Ngươi đã biết ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma mất hết khí lực nên mới nói móc ta chứ gì? Đòn bánh tét kia! Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ đến bất cứ một thị trấn nào mà tìm bọn sơn đông mãi võ bán thuốc bịp người lấy tiền, cho chúng vài đồng tiền thì đảm bảo là chúng sẽ biểu diễn chiêu Khoái Đao Trảm Loạn Ma này cho ngươi xem, không khác lão già này chút xíu nào, còn có thể hay hơn lão nữa. Đó là trò bịp của hạng người lê la kiếm cơm khắp thiên hạ, chứ có chi là kỳ lạ đâu.”
Đinh Bất Tứ nghe mụ kia nhạo báng, bất giác nổi giận như điên, vươn tay ra toan chụp xuống vai mụ. Thạch Phá Thiên la lên: “Đừng nặng tay như thế.” Chàng nghiêng người đi, xoay tay lại nhằm chụp vào cổ tay Đinh Bất Tứ. Đó chính là chiêu Bạch Hạc Thủ trong mười tám đường cầm nã thủ mà Đinh Đang đã truyền thụ cho chàng. Chàng bị Đinh Đang điểm huyệt đã lâu, nội lực xung kích đã dần dần giải khai được huyệt đạo. Bây giờ dây trói bị đứt hết, khí huyết lưu thông khoan khoái, lập tức chàng cử động tự do được như ý muốn.
Đinh Bất Tứ la lên một tiếng: “Ái chà!”, xoay ngược tay lại móc vào cánh tay Thạch Phá Thiên. Thạch Phá Thiên đã luyện mười tám đường cầm nã thủ pháp rất thành thục, bèn lập tức biến chiêu, tay trái gạt ra, tay phải nhằm chụp vào hai mắt đối phương.
Đinh Bất Tứ quát lên: “Hay lắm! Đây chính là cầm nã thủ của lão tam.” Lão đưa cánh tay ra trước để đè khuỷu tay chàng xuống. Thạch Phá Thiên khoa hai cánh tay thành vòng tròn, song quyền phản kích vào huyệt thái dương hai bên đầu đối phương. Đinh Bất Tứ luồn hai cánh tay từ dưới lên trên, rồi gạt ra hai bên nhanh như điện chớp để hất cánh tay Thạch Phá Thiên đi. Lão cứ tưởng chiêu này đủ làm gãy cả hai cánh tay Thạch Phá Thiên, không ngờ khi bốn cánh tay đụng vào nhau Thạch Phá Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn Đinh Bất Tứ lại thấy thân thể mình tê nhức. Lão giật mình, chân đạp gãy cả tấm ván thuyền, con thuyền tròng trành rất mạnh. Lão vội lùi lại một bước để tránh chỗ tấm ván thủng dưới sàn thuyền, lại “Ái chà!” một tiếng nữa.
Đinh Bất Tứ lần trước đã la lên một tiếng vì ngạc nhiên không hiểu sao Thạch Phá Thiên lại biết thi triển mười tám đường cầm nã thủ của nhà họ Đinh. Nhưng khi động chạm vào hai cánh tay của Thạch Phá Thiên rồi phải lui lại một bước, lão lại la lên một tiếng là vì kinh hãi thực sự, nhận ra nội lực chàng thanh niên này thâm hậu vô cùng vô tận. Vừa rồi lão đánh ra một đòn, tuy chưa huy động toàn lực, nhưng đối phương thản nhiên vô sự mà chính mình phải lùi lại loạng choạng giẫm gãy cả ván thuyền, như vậy chẳng khác nào mình đã thua một chiêu. Lão tự hỏi: “Gã này bản lãnh ghê gớm đến thế mà sao bị Đinh Đang bắt trói được? Sao gã lại bị nó đánh trúng một chưởng?” Trong lòng lão nảy ra không biết bao nhiêu nghi vấn.
Mụ già cũng không kém phần kinh hãi, có lẽ còn ngạc nhiên hơn cả Đinh Bất Tứ. Nhưng mụ thấy có cơ hội để mỉa mai lão, lập tức khoái chí cười ha hả nói: “Ngay một thằng nhóc này mà lão cũng… cũng… cũng.” Lúc đó hơi thở của mụ không được thông suốt, không thể nói tiếp được nữa.
Đinh Bất Tứ tức giận nói: “Nàng đừng ấp úng nữa, để ta nói giúp cho. Ngay một thằng nhóc này mà lão cũng đánh không lại thì sao còn gọi là anh hùng hảo hán, có phải như thế không? Câu này nàng không nói được, vì sợ ta đánh chết mất mạng chứ gì?” Mụ kia cười tươi, gật đầu lia lịa.
Đinh Bất Tứ nghiêng đầu nhìn Thạch Phá Thiên hỏi: “Đại tống tử! Sư phụ ngươi là ai?”
Thạch Phá Thiên gãi gãi đầu. Chàng nghĩ bụng: “Tuy mình có học võ công của Tạ Yên Khách, Đinh Đang, nhưng chưa làm lễ bái sư.” Chàng liền đáp: “Tại hạ không có sư phụ.”
Đinh Bất Tứ tức giận nói: “Ngươi đừng nói nhăng nữa. Vậy mười tám đường cầm nã thủ pháp ngươi đã học lén được của ai?”
Thạch Phá Thiên đáp: “Không phải tại hạ học lén, Đinh Đinh Đang Đang đã dạy tại hạ mất mười ngày. Nhưng nàng không phải là sư phụ của tại hạ mà là… là…” Chàng muốn nói “là vợ của tại hạ”, nhưng cảm thấy có chỗ không ổn, bèn dừng lại không nói nữa.
Đinh Bất Tứ tức giận mắng: “Con mẹ nó! A Đang đã dạy võ công cho ngươi ư? Nói năng bậy bạ!”
Lúc này mụ già đã điều hòa hơi thở trở lại, bèn lạnh lùng nói: “Trên giang hồ ai ai cũng bảo Đinh Thị Song Hùng nhất hùng nhất cẩu, quả thật không sai. Hôm nay chính mắt ta đã trông thấy.”
Đinh Bất Tứ tức quá quát lên oang oang: “Câu này đã có ai nói bao giờ? Nhất định là nàng mới bịa đặt ra. Nàng bảo ai là anh hùng, ai là giống chó? Võ công của ta còn cao cường hơn lão tam, trong võ lâm chẳng ai là không biết.”
Mụ già không nói nhanh được, cứ chậm rãi nói từng tiếng một: “Đinh Đang là cháu nội Đinh Lão Tam. Đinh Lão Tam truyền thụ võ công cho con, rồi con lão lại dạy cho Đinh Đang, bây giờ Đinh Đang lại truyền thụ cho thằng nhóc này. Gã chỉ học có mười ngày mà thắng được Đinh Lão Tứ. Vậy ngươi thử nghĩ xem, thiên hạ nói ai… ai… ai…” Mụ nói liên tiếp ba chữ “ai”, rồi lại không thở được nữa.
Đinh Bất Tứ nghe mụ nói chậm quá, nóng ruột không nhẫn nại được liền cướp lời: “Đừng ấp úng nữa, để ta nói nốt giùm cho. Thiên hạ nói ai là anh hùng, ai là giống chó? Đương nhiên Đinh Lão Tam là anh hùng, Đinh Lão Tứ là giống chó. Có phải thế không?” Lão càng nói thanh âm càng vang dội, sau cùng thành ầm ầm như sấm động, khắp trên sông ai cũng nghe thấy.
Mụ già mỉm cười gật đầu nói: “Ngươi… ngươi tự biết mình như vậy là tốt rồi.”
Mụ nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng Đinh Bất Tứ nghe vào tai cũng căm tức vô cùng. Lão quát lên: “Ai bảo gã Đại Tống Tử này thắng được Đinh Lão Tứ? Lại đây, chúng ta tỉ đấu một phen. Nếu ta không hất được cái đòn bánh tét này xuống sông trong… trong…” Lão muốn nói, trong vòng ba chiêu mà ta không hất được ngươi xuống sông thì phải như thế nào đó.
Nhưng lão chưa nói ra miệng, lại nghĩ võ công của tên này cũng không phải tầm thường, trong ba chiêu chắc không hạ được gã, mà đến mười chiêu cũng chưa nắm vững phần nào, nói là hai mươi chiêu cũng chưa chắc chắn. Nếu nói một trăm chiêu thì còn gì là khí khái anh hùng? Mình là một nhân vật có tên tuổi mà phải mất đến một trăm chiêu mới đánh bại được đồ đệ của đứa cháu gái thì còn gì là hay ho nữa?
Lão ngần ngừ một lúc, mụ già lại cướp lời: “Nếu trong vòng mười vạn chiêu mà ngươi không đánh bại được gã thì phải lạy gã… lạy gã… lạy gã…”
Đinh Bất Tứ giận dữ hét lên: “Nàng muốn bảo ta lạy gã làm sư phụ, có đúng thế không?” Chưa dứt lời, người lão đã vọt lên không, vung song chưởng đánh xuống đỉnh đầu và ngực của Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên tuy đã học qua mười tám đường cầm nã thủ pháp, nhưng chỉ mới dùng để chiết giải với Đinh Đang. Lúc học đã không linh hoạt, thì lúc ứng dụng đương nhiên cũng không thể linh hoạt được. Chàng thấy bóng chưởng của Đinh Bất Tứ trùng trùng, như có đến hàng ngàn hàng vạn bàn tay vỗ xuống đầu mình thì chẳng biết chống cự làm sao, đành giơ hai tay lên để che đỉnh đầu của mình. Giữa lúc ấy huyệt Đại Truy ở sau gáy chàng cảm thấy bị đè rất nặng, hiển nhiên đã bị trúng chưởng. Huyệt Đại Truy là chỗ quy tụ Tam Dương Đốc Mạch từ chân tay đưa lên, là chỗ yếu hại của con người, nhưng cũng chính là một chỗ có thể phát huy nội lực để phản kích rất mãnh liệt. Đinh Bất Tứ cảm thấy toàn thân run bắn, rồi bị hất văng sang một bên. Lão nhìn lại Thạch Phá Thiên thì thấy chàng vẫn thản nhiên như không.
Kể ra thì chiêu này Thạch Phá Thiên đã bị đánh trúng, nhưng Đinh Bất Tứ lại bị nội lực chàng hất ngược ra, không thể nói là ai hơn ai kém được. Thế mà mụ già bật lên cười khi dễ rồi nói: “Đinh Bất Tứ! Đây là gã cố ý để cho ngươi đánh trúng, rồi thừa cơ hất văng ngươi đi. Xem thế đủ biết ngươi đúng là đồ vô dụng, mới có một chiêu đã bị thua rồi.”
Đinh Bất Tứ giận dữ nói: “Ta thua thế nào được? Chỉ nói bậy bạ.”
Mụ già nói: “Nếu ngươi chưa chịu thua thì cứ để cho gã đánh trả một chưởng vào huyệt Đại Truy xem thử thế nào. Nếu ngươi cũng không chết mà lại hất được gã ra mấy bước, thì mới là hai bên bằng nhau.”
Đinh Bất Tứ nghĩ thầm: “Nội lực thằng tiểu tử này thâm hậu phi thường, nếu mình để gã đánh vào huyệt Đại Truy thì chẳng chết cũng trọng thương.” Lão liền nói: “Sao ta lại phải để cho gã đánh một cách vô duyên như thế? Nàng thử để ta đánh một chưởng vào huyệt Đại Truy xem thế nào?”
Mụ già bĩu môi khinh bỉ nói: “Ta đã biết mà, ngươi chỉ là quân chó má không làm được gì, chỉ chuyên dùng công phu lừa bịp người ta mà thôi. Nếu ta bảo ngươi đấu chưởng đấu quyền với gã một cách công bằng, ai cũng không được tránh né, thì chắc chắn ngươi không dám.”
Đinh Bất Tứ bị mụ già nói trúng tâm sự hết sức khó chịu, bèn nghiêm giọng nói: “Đó là lối đánh nhau man rợ của bọn hán tử thô lỗ không hiểu võ công. Chúng ta là những nhà võ học nổi tiếng, sao có thể tỉ đấu theo cái kiểu ngu dốt này?” Lão vốn là người hiếu thắng, nhưng cũng tự biết mình cãi thế là không hợp lý, không thể biện bạch được. Nhân lúc mụ già còn đang cười khẩy chưa kịp nói gì, lão vội quay lại bảo Thạch Phá Thiên: “Lại đây, lại đây! Chúng ta tỉ thí một phen!”
Thạch Phá Thiên đáp: “Tại hạ chỉ học được ở Đinh Đinh Đang Đang có mấy chiêu cầm nã thủ pháp, còn ngoài ra chẳng hiểu võ công chi hết. Vừa rồi lão gia đã ra chiêu biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn bàn tay cùng đánh xuống, tại hạ không biết đường chống đỡ, chỉ quơ tay loạn xạ thế thôi. Thế thì cứ kể như lão gia thắng rồi, chúng ta không nên tỉ thí làm gì nữa.”
Đinh Bất Tứ nghe chàng nói câu “kể như lão gia thắng rồi”, thật sự không êm tai chút nào. Lão lớn tiếng nói: “Thắng là thắng, bại là bại, kể như thắng là sao? Bây giờ ta để cho ngươi ra tay trước, qua đây đánh ta đi.”
Thạch Phá Thiên lắc đầu nói: “Tại hạ đã nói là không biết võ công mà.”
Đinh Bất Tứ thấy mụ già cứ cười khẩy hoài thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, liền cất tiếng thóa mạ: “Con mẹ nó! Ngươi không biết thì để ta dạy cho, ngươi hãy xem đây. Bây giờ ngươi ra chiêu đánh ta thế này, thì ta phải chống lại thế này. Sau đó ta phóng tay kia đánh ngươi như thế này, thì ngươi phải nghiêng mình né qua như thế này, rồi lại dùng quyền trái đánh vào chỗ này.”
Thạch Phá Thiên học rất mau, chàng cứ theo đúng như lão nói mà xuất thủ. Đinh Bất Tứ xoay tay lại phản kích. Hai người biểu diễn hết bốn chiêu thì lão vung quyền đánh tới, Thạch Phá Thiên không biết trả đòn cách nào. Chàng buông thõng hai tay nói: “Sau đó thì tại hạ không biết nữa.”
Đinh Bất Tứ vừa tức mình lại vừa buồn cười, bèn nói: “Ta phải vừa dạy cho ngươi vừa đánh, thì còn nói đến chuyện tỉ đấu làm chi nữa?”
Thạch Phá Thiên đáp: “Thì tại hạ đã nói rồi, không cần phải tỉ thí nữa, cứ coi như là lão gia thắng rồi.”
Đinh Bất Tứ nói: “Không được! Nếu ta không thắng ngươi một cách chân chính, thì suốt đời cứ bị Tiểu Thúy chê cười. Đinh đại anh hùng mà bị bà ấy kêu bằng giống chó, bỏ qua vụ này thì ta còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa? Ngươi nhớ lấy, ta đánh đòn này thì ngươi đừng đỡ gạt, cứ tiến lên một bước mà giơ ngón tay ra đâm vào bụng dưới ta. Chiêu này rất hiểm độc, quyền của ta chắc chắn không đánh trúng ngươi được, ta chỉ còn cách phải tránh né. Cái đó kêu bằng lấy công làm thủ, bắt địch nhân phải thu chiêu về để tự cứu mình trước.”
Lão vừa nói vừa vạch rõ từng chiêu, Thạch Phá Thiên cứ dụng tâm ghi nhớ. Học một lúc rồi hai người đánh lại từ đầu, đến lúc hết những chiêu thức mà Đinh Bất Tứ đã truyền dạy mới dừng lại. Sau đó một người lại tiếp tục dạy, một người lại tiếp tục học. Quyền pháp chưởng pháp của Đinh Bất Tứ vốn biến hóa rất phức tạp, nhưng lão đấu với Thạch Phá Thiên chỉ hạn định trong chỗ đã dạy mà thôi. Đinh Bất Tứ nghĩ bụng: “Nếu cứ thế này mãi thì làm sao mà thắng được gã? Mình chỉ trông mong vào cơ hội duy nhất là lúc nào thằng lỏi này quên mất chiêu thức đã học, hoặc có sai lầm trong khi hóa giải thì mới mắc phải độc thủ của mình!”
Nhưng Thạch Phá Thiên có trí nhớ rất tốt, Đinh Bất Tứ chỉ dạy một lần là chàng đã nhớ như chôn vào bụng. Hai người cứ tiếp tục qua lại đến mấy chục chiêu mà Thạch Phá Thiên vẫn không bị đối phương tìm thấy chỗ sơ hở. Mụ già thỉnh thoảng lại bật lên mấy tiếng cười lạnh nhạt, khiến cho Đinh Bất Tứ không dám đem những chiêu tầm thường ra truyền thụ. Lúc lão ra chiêu công thủ mà không đủ phần mãnh liệt hay biến hóa kỳ ảo là mụ lại lên tiếng chê bai. Tuy mụ bị tẩu hỏa nhập ma không cử động được, nhưng nhãn quang vẫn còn lợi hại, ngay những chiêu thức tuyệt diệu mà mụ cũng moi móc ra được chỗ để phê bình mấy câu chí lý. Huống hồ là những chiêu thức kém phần tinh tế, khi nào mụ chịu buông tha mà không chỉ trích?
Đinh Bất Tứ đem hết tinh thần truyền thụ quyền chưởng cho Thạch Phá Thiên, tận tâm tận lực chẳng kém gì phải đấu với mụ già bằng gươm đao thật sự. Sau khi dạy vài chục chiêu thì trời đã gần sáng. Lão bắt đầu cảm thấy lo lắng, đột nhiên biến đổi quyền pháp, sử dụng một chiêu đã dạy là Khát Mã Bôn Tuyền, cả người lẫn quyền lao vào Thạch Phá Thiên. Chàng vội la lên: “Không đúng thứ tự!”
Đinh Bất Tứ nói: “Có gì mà không đúng thứ tự? Chỉ cần chiêu thức ta đã dạy ngươi là được rồi.” Thạch Phá Thiên nhớ ngay là lão đã dạy chiêu Phấn Điệp Phiên Phi để đối phó với chiêu này. Chàng liền theo đúng cách thức tung mình nhảy tránh ra.
Đinh Bất Tứ nghĩ bụng: “Ta chỉ cần bức bách gã phải nhảy xuống sông là thắng rồi, dù Tiểu Thúy có lắm mồm cũng không cãi được nữa.” Lão tiến lên một bước phóng chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, vung cả hai tay quét ngang rất mạnh. Thạch Phá Thiên liền theo đúng bài bản sử chiêu Hòa Phong Tế Vũ tránh khỏi thế công dũng mãnh của đối phương. Nhưng chàng vừa lùi một bước thì chân trái đã giẫm lên mạn thuyền, suýt bị rớt xuống sông. Đinh Bất Tứ cả mừng quát lên: “Xuống nước đi!” Lão vừa quát vừa xuất chiêu Chung Cổ Tề Minh, song quyền cùng phóng ra đánh vòng vào hai bên huyệt
thái dương của Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên đáng lẽ phải chiếu theo lời dạy của Đinh Bất Tứ, lùi lại một bước rồi dùng chiêu Xung Văn Tác Triển để hóa giải song quyền của đối phương. Nhưng lúc này chàng không có chỗ để lùi nữa, chỉ nửa bước là rơi xuống dòng sông. Trong lúc hoang mang, chàng không kịp suy nghĩ gì nữa, liền sử dụng hai chiêu thành thục nhất mà Đinh Đang đã dạy. Chàng lập tức lạng người đi một cái đã vòng ra sau lưng Đinh Bất Tứ, tay phải ra chiêu Hổ Trảo Thủ chụp xuống huyệt Linh Đài, còn tay trái sử chiêu Ngọc Nữ Niêm Châm nắm lấy huyệt Huyền Khu của lão. Hai cánh tay chàng chộp thật mạnh, kình lực vô cùng mãnh liệt. Đinh Bất Tứ kêu lên một tiếng, rồi ngã lăn quay xuống sạp thuyền.
Thực ra dù nội lực Thạch Phá Thiên có mạnh đến đâu, nhưng chàng dùng thủ pháp cầm nã mới học được mấy ngày thì làm sao mà nắm trúng được cao thủ như Đinh Bất Tứ? Sở dĩ lão bị hạ là vì đang muốn ép Thạch Phá Thiên rớt xuống sông, cứ yên trí Thạch Phá Thiên phải dùng chiêu Xung Văn Tác Triển để giải khai chiêu Chung Cổ Tề Minh của mình. Nếu chàng sử dụng chiêu Xung Văn Tác Triển tất phải lùi lại một bước, mà lùi lại tức là rớt xuống sông. Giả tỉ lão đấu với một tay cao thủ nào khác thì dĩ nhiên phải đề phòng cẩn thận, vì đối phương có nhiều cách giải khai, sau khi phá giải lại có thể trả đòn lợi hại, đương nhiên lão sẽ đề phòng bốn phương tám hướng, chắc chắn không để ai vòng ra sau lưng mình nắm lấy những huyệt đạo trọng yếu. Đằng này lão đã cùng Thạch Phá Thiên đấu đến mấy trăm chiêu, mà chiêu nào chàng cũng chỉ một mực tuân theo đường lối của lão đã truyền thụ, nên trong lòng lão hoàn toàn không có một chút đề phòng. Mà lão cũng không ngờ tới thằng lỏi này đột nhiên lại biến chiêu nhuần nhuyễn đến thế.
Thạch Phá Thiên ra tay lẹ như gió, lúc Đinh Bất Tứ phát giác ra muốn né tránh thì đã không kịp nữa. Nội lực chàng thật là ghê gớm, đánh thấu vào huyệt đạo. Đinh Bất Tứ tuy nội công thâm hậu là thế mà cũng không gượng nổi. Biến cố này khiến cho cả Đinh Bất Tứ lẫn Thạch Phá Thiên đều kinh hãi vô cùng. Mụ già kia cũng không khỏi ngạc nhiên, rồi khoái chí nổi lên cười sằng sặc. Mụ cười như người phát điên, rồi đột nhiên ngất xỉu, hai mắt trợn lên trông rất dễ sợ.
Thạch Phá Thiên kinh hãi la lên: “Lão bà! Bà… bà làm sao rồi?”
A Tú nằm trong khoang, không nhìn thấy tình hình ngoài thuyền. Nàng nghe Thạch Phá Thiên la hoảng, không hiểu là chuyện gì cũng líu lưỡi la hỏi: “Đại ca ơi, bà nội của muội thế nào rồi?”
Thạch Phá Thiên ấp úng đáp: “Trời ơi, bà bà… ngất đi rồi. Lần này… lần này hình như có gì không đúng, e rằng… sợ… sợ khó mà tỉnh dậy được.”
A Tú kinh hãi hỏi: “Huynh nói bà nội của muội đã… đã chết rồi ư?”
Thạch Phá Thiên đưa tay xem thử hơi thở của bà lão, rồi đáp: “Hơi thở vẫn còn, nhưng dáng vẻ… dáng vẻ hình như không được tốt lắm.”
A Tú lo lắng hỏi: “Sao lại không tốt?”
Thạch Phá Thiên đáp: “Trông nét mặt thì dường như bà bà đã chết rồi. Tại hạ đỡ cô nương ra xem xem thử.”
A Tú vốn không muốn để chàng bế ra, nhưng nàng đang hết sức lo lắng cho bà nội, nên chỉ ngần ngừ một chút rồi khẽ nói: “Được! Nếu vậy thì phải làm phiền đại ca vậy!”
Suốt đời Thạch Phá Thiên chưa nghe ai nói năng nhã nhặn lễ phép như vậy. Khi ở bang Trường Lạc, chàng đã được nghe người ta nói năng kính cẩn, nhưng cái kính cẩn này đượm vẻ sợ hãi chứ không phải vì tình hữu nghị. Ngay cả tiểu a đầu Thị Kiếm lúc nào cũng có sắc thái sợ hãi trên mặt. Đinh Đang thì nói chuyện với chàng có lúc rất thân mật nhưng có lúc lại rất vô lễ, chỉ có vị cô nương này nói chuyện hết sức êm tai, làm người nghe cảm thấy thư thái trong lòng.
Thạch Phá Thiên nhẹ nhàng đỡ cô gái dậy. Chàng quấn quanh nàng một lần chăn mỏng, rồi bế nàng ra đầu thuyền.
A Tú thấy bà nội đang ngất xỉu thì la lên một tiếng, rồi hỏi: “Tiểu muội xin đại ca đặt bàn tay lên huyệt Linh Đài của bà nội, chuyển cho một chút nội lực, có được chăng?” Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp: “Chuyện thỉnh cầu này thật là quá mức, tiều muội áy náy vô cùng.”
Thạch Phá Thiên nghe thanh âm êm dịu, bất giác cúi xuống nhìn vào mặt nàng. Dưới ánh mặt trời mới mọc, khuôn mặt trái xoan của thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa hòa nhã, đôi mắt to đen lấp lánh của nàng cũng đang nhìn chàng. Mục quang của hai người vừa chạm nhau, lập tức A Tú đỏ bừng mặt, nhưng nàng không có cách nào ngoảnh đầu ra chỗ khác để tránh né, đành nhắm mắt lại.
Thạch Phá Thiên buột miệng nói: “Cô nương! Thì ra cô xinh đẹp như thế!” Sắc mặt của A Tú lại càng đỏ hơn. Lúc này mặt hai người rất gần nhau, nàng sợ nói chuyện thì hà hơi vào mặt Thạch Phá Thiên, bèn ngậm miệng lại.
Thạch Phá Thiên ngẩn người ra nói: “Xin lỗi!” rồi vội đặt nàng xuống.
Chàng đặt bàn tay lên huyệt Linh Đài của bà lão, nhưng không biết cách vận nội lực thế nào, bèn bắt chước chiêu Hô Trảo Thủ mà Đinh Đang đã dạy, chụp vào huyệt Linh Đài rồi vận kình lực sang.
Mụ già bỗng la lên một tiếng: “Úi chao!” rồi cất tiếng nói: “Thằng lỏi này làm gì vậy?”
Thạch Phá Thiên đáp: “Vị cô nương này bảo cháu thúc đẩy nội lực vào người cho bà bà. Quả nhiên bà bà đã tỉnh lại rồi.”
Mụ già vẫn lớn tiếng mắng: “Huyệt đạo ta đã bị phong tỏa, ngươi có thúc đẩy nội lực vào thì cũng chẳng làm gì được.”
Thạch Phá Thiên run rây nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thực sự cháu không biết. Xin bà bà dạy bảo cho.”
Vừa rồi chàng vận kình lực bừa bãi đã làm cho lục phủ ngũ tạng của bà lão chấn động như muốn đảo lộn lên, huyệt Linh Đài càng bị phong bế. Bà ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, huyệt đạo đã tự bế tắc, lúc này càng bế tắc hơn. Mụ vừa mới tỉnh lại tức giận vô cùng, nhưng phát hiện ra nội lực chàng hùng hậu không gì so sánh được, bèn nghĩ bụng: “Thằng ngốc này có nội lực thiên phú, không chừng đã được ăn tiên thảo hoặc được uống một thứ linh dược kỳ dị nào đó. Tuy gã nội lực phi thường nhưng lại chưa biết cách phát huy mà sử dụng. Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không chừng có thể nhờ nội lực của gã mà đả thông được kinh mạch.” Mụ nghĩ vậy liền nói: “Được! Để ta dạy cho ngươi. Bây giờ ngươi ngưng tụ nội khí vào huyệt Đan Điền. Đã cảm thấy một luồng nhiệt khí trong Đan Điền hay chưa? Ngươi vừa tập trung ý niệm vừa chuyển luồng nhiệt khí đó theo kinh mạch Thiếu Dương Đảm Kinh ra bàn tay.”
Khi ở Ma Thiên Nhai, Tạ Yên Khách đã từng dạy chàng những tên gọi về huyệt đạo và kinh mạch. Thạch Phá Thiên làm theo lời mụ, tụ tập nội lực vào lòng bàn tay được ngay chẳng khó khăn gì. Ta nên biết Thạch Phá Thiên đã luyện La Hán Phục Ma Thần Công, một môn nội công tinh diệu vào bậc nhất của phái Thiếu Lâm, lại kiêm cả hai luồng chân khí dương cương và âm nhu. Chỉ có điều chàng có nội công thâm hậu nhưng chưa biết sử dụng, cũng giống như người ta có nguyên cả một kho vàng bạc, nhưng lại không có chìa khóa để mở ra. Lúc này chàng được mụ già chỉ dẫn sơ sơ, bèn theo đó mà làm, nội lực trong nội thể tuôn ra như sóng cồn.
Mụ già la lên: “Từ từ, chậm…” Mụ chưa dứt lời đã ộc lên một tiếng, thổ ra một bụm máu đen.
Thạch Phá Thiên cả kinh la lên: “Trời ơi! Bà bà sao rồi? Cháu làm không đúng hay sao?”
A Tú nói: “Đại ca ơi! Bà nội của tiểu muội bảo đại ca vận nội lực từ từ, đừng gấp rút quá.”
Mụ già lại mắng: “Thằng ngốc! Ngươi muốn lấy mạng của ta hay sao mà vận nội lực như thế? Bây giờ ngươi phát huy từng chút một, chờ ta hấp thụ được rồi hãy vận thêm.”
Thạch Phá Thiên vâng dạ, xin lỗi rối rít, rồi toan làm theo lời mụ thì đột nhiên thấy Đinh Bất Tứ ngồi nhỏm dậy la lên: “Con mẹ nó! Chúng ta tỉ đấu lại! Cuộc vừa rồi bỏ đi không tính.”
Mụ già nói: “Lão này rõ ràng không đếm xỉa đến thể diện nữa. Sao lại không tính? Rõ ràng là ngươi thua rồi. Vừa rồi nó mà chém vào ngươi một đao hay một kiếm, thử hỏi ngươi còn mạng hay không?”
Đinh Bất Tứ biết mình đuối lý, không đấu khẩu với mụ nữa, lập tức phóng chưởng đánh tới Thạch Phá Thiên, miệng quát: “Cách chống đỡ chiêu này ta đã dạy cho ngươi, nếu không đỡ được thì không sao cãi lý được nữa.” Thạch Phá Thiên vội thi triển chiêu thức mà Đinh Bất Tứ đã dạy cho để đối phó.
Đinh Bất Tứ lại đánh ra một chiêu nữa, vừa phóng chưởng vừa quát: “Chiêu này ta cũng đã từng dạy ngươi, không thể nói ta bất cần thể diện mà ăn hiếp tiểu bối nữa.” Mỗi lần lão ra chiêu đều nói là chiêu thức này mình đã dạy Thạch Phá Thiên, tỏ ra là người thủ tín. Lão đánh càng lúc càng nhanh, sau mười mấy chiêu thì không nói kịp, chỉ nhắc đi nhắc lại: “Chiêu đã từng dạy ngươi! Đã từng dạy ngươi! từng dạy, dạy… dạy…”
Đinh Bất Tứ cứ phóng chiêu tới tấp như thế, khiến cho Thạch Phá Thiên dù thông minh đến đâu cũng không tài nào chống đỡ kịp. Những chiêu thức này chàng mới học một lượt, lúc học dĩ nhiên không động thủ mau lẹ như bây giờ. Thạch Phá Thiên bị đánh rát quá, không tài nào ứng phó được, xem chừng chỉ mấy chiêu nữa là phải bị thương về tay Đinh Bất Tứ. Giữa lúc chàng hốt hoảng, chân tay luống cuống thì đột nhiên mụ già la lên: “Khoan đã! Ta muốn nói một câu.”
Đinh Bất Tứ dừng tay lại hỏi: “Tiểu Thúy! Nàng muốn nói gì?”
Mụ già nhìn Thạch Phá Thiên nói: “Thằng bé kia! Trong mình ta hãy còn khó chịu lắm, ngươi qua đây dồn nội lực vào cho ta.”
Đinh Bất Tứ gật đầu nói: “Hay lắm! Người bị tẩu hỏa nhập ma thì kinh mạch ngưng trệ, nàng đã không muốn ta giúp đỡ, thì nhờ gã ra sức một tí cũng được. Thằng lỏi này tuy võ công không ra gì, nhưng nội lực rất mạnh.”
Mụ già đằng hắng một tiếng, rồi lạnh lùng nói: “Phải rồi! Võ công của hắn không ra gì nhưng nội lực rất mạnh. Võ công của hắn là do ngươi dạy, còn nội lực của hắn thì không phải do ngươi dạy.”
Đinh Bất Tứ giận dữ nói: “Sao lại nói võ công của hắn là do ta dạy? Gã mới học có nửa ngày, chứ nếu được ta truyền thụ năm ba năm thì chắc là nhiều nhân vật tiền bối không phải là địch thủ của hắn nữa.”
Mụ già nói: “Dù gã có học ngươi bao lâu cũng vậy thôi, chẳng ích gì! Gã chưa học võ công của ngươi mà đã có thể đánh bại ngươi rồi. Ta e rằng sau khi hắn học được võ công của ngươi thì lại không đánh thắng ngươi được nữa. Càng học càng kém như vậy, ngươi nói thử xem gã có nên học ngươi hay không?”
Đinh Bất Tứ nghẹn họng một lúc không biết nói sao, đứng thộn mặt ra hồi lâu mới lên tiếng cãi: “Ngay cả hai chiêu Hổ Trảo Thủ và Ngọc Nữ Niêm Châm, không phải là gã học được của nhà họ Đinh ta hay sao?”
Mụ già nói: “Đó là cháu gái của Đinh Lão Tam dạy gã, chứ có phải ngươi dạy đâu? Thằng nhỏ kia, ngươi lại đây, đừng nói chuyện với lão nữa.”
Thạch Phá Thiên dạ một tiếng rồi lại ngồi kế bên mụ già, đặt tay vào huyệt Linh Đài để giúp mụ đả thông kinh mạch. Lần này chàng đưa nội lực sang rất từ từ, cứ nơm nớp sợ bà ta lại thổ máu ra.
Mụ già đưa tay áo lên che miệng để Đinh Bất Tứ không trông thấy mình nói chuyện, cũng không nghe được tiếng nói. Mụ nói rất khẽ với Thạch Phá Thiên: “Một lúc nữa lão cùng ngươi tái đấu, thì ngươi phải vận kình lực giống như thế này vào quyền, vào chưởng. Hễ thấy lão phóng chưởng đánh tới, ngươi cứ thi triển chiêu thức giống như lão, đỡ lấy bàn tay lão mà dồn nội lực sang. Ta nói cho ngươi biết, lão đang định hất ngươi xuống sông cho chết đuối đấy. Ngươi phải nhớ kỹ, hễ lão ra chiêu gì thì ngươi phải bắt chước cho giống hệt. Chỉ có cách ấy mới giữ được… giữ được mạng sống cho ba người chúng ta.”
Thì ra mụ già mới gặp Thạch Phá Thiên vài giờ nhưng đã nhận ra chàng là người lương thiện. Mụ e rằng nếu khuyên chàng làm khó dễ Đinh Bất Tứ để tự vệ thì chàng không chịu nghe theo, nên mụ mới bảo chàng “mới giữ được mạng sống cho ba người chúng ta” tức là bao gồm cả bà cháu mụ vào trong đó, để chàng vì lòng nghĩa hiệp mà hết sức đối phó với lão.
Thạch Phá Thiên gật đầu luôn mấy cái. Mụ già lại nói: “Bây giờ ngươi hãy tạm ngừng lại, đừng dồn nội lực vào cho ta nữa. Đợi lúc đánh nhau, đối chưởng với lão thì sẽ gấp rút dồn nội lực ra, càng mạnh càng tốt.”
Thạch Phá Thiên hỏi: “Làm như thế liệu lão có thổ huyết không?”
Mụ già nói: “Không đâu! Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không còn chút hơi sức nào, mà nội lực ngươi thúc nhanh quá, ta không chống đỡ nổi nên mới bị thổ huyết. Còn nội lực lão cũng rất thâm hậu, vừa rồi ngươi đã nắm lấy huyệt đạo sau lưng lão mà lão có bị thổ huyết đâu? Giả tỉ ngươi không dốc toàn lực thì lại bị lão làm cho thổ huyết. Nếu ngươi bị thương thì không còn ai bảo vệ cho hai bà cháu ta nữa. Một bà già, một tiểu cô nương nằm thẳng cẳng không nhúc nhích được, thì chỉ còn có cách để mặc cho người muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, muốn lăng nhục thì lăng nhục.”
Thạch Phá Thiên nghe tới đây, nhiệt huyết sôi lên sùng sục, lập tức nổi lòng nghĩa hiệp. Lúc này, vì bà già và cô nương này mà chết thì chàng cũng quyết chẳng chau mày. Còn hai bà cháu mụ là hạng người nào, thiện hay ác, chàng cũng không cần biết.
Mụ già từ từ hạ tay áo xuống nói: “Cảm ơn ngươi. Đinh Lão Tứ có chết cũng không chịu nhận là đã thua, thì ngươi cứ tiếp chiêu của lão xem thử sao. Ôi! Mụ già này sống đã nhiều rồi, đã gặp không ít anh hùng hảo hán trong thiên hạ, thật không ngờ lúc cuối đời sắp về chầu trời lại phải nhìn thấy một lão già chó má. Thật là oan nghiệt.”
Đinh Bất Tứ giận dữ hỏi: “Nàng mắng ai là lão già chó má?”
Mụ già mỉm cười đáp: “Con người dù ngu dốt đến đâu cũng nên tự hiểu, chẳng lẽ ta lại tự mắng mình ư? Đinh Bất Tứ! Ngươi muốn giết gã phỏng có khó gì? Ngươi cứ việc sử dụng những chiêu nào chua dạy, đảm bảo là gã không thể đỡ được.”
Đinh Bất Tứ giận dữ nói: “Đinh Bất Tứ này mà là hạng ngươi vô sỉ như thế ư? Ngươi cứ nhìn kỹ mà xem ta có xuất chiêu nào chưa dạy cho gã không.” Mụ già chỉ nói khích lão mấy câu, rồi buông tiếng thở dài không nói gì nữa. Đinh Bất Tứ hứ một tiếng rồi lớn tiếng quát: “Đòn bánh tét kia! Ta ra chiêu Nghịch Thủy Hành Chu để đánh ngươi đây. Chiêu này ta đã dạy ngươi, đừng quên nghe chưa!” Lão vừa nói vừa hơi co chân lại, đầu gối rùn xuống một chút, thành ra người lão lùn xuống một đoạn. Đột nhiên tay trái lão đưa từ dưới lên, phát chưởng đánh ra. Thạch Phá Thiên nghe lão nói đến chiêu Nghịch Thủy Hành Chu, chàng cũng co hai đầu gối rồi vung tả chưởng từ dưới đưa lên đánh ra.
Đinh Bất Tứ quát lên: “Sai rồi! Cách giải khai đâu phải như vậy.” Lão chưa dứt lời đã nhìn thấy bàn tay chàng sắp chạm vào bàn tay mình, bèn không khởi sợ run, nghĩ bụng: “Nội lực thằng lỏi này rất mạnh, còn hơn mình nhiều. Ta mà tỉ thí nội lực với gã thì có chi thú vị?” Lão liền thu tay trái về đẩy tay mặt ra, đó là chiêu Kỳ Phong Đột Khởi. Thạch Phá Thiên cứ theo lời mụ già, cũng sử chiêu Kỳ Phong Đột Khởi. Trong lòng bàn tay chàng đã vận đến bảy phần nội kình.
Đinh Bất Tứ thấy chưởng lực đối phương rất mạnh, bàn tay chưa tới mà chưởng phong đã quạt ràn rạt vào mặt, thì trong lòng kinh hãi. Lão lập tức biến đổi chiêu thức. Thạch Phá Thiên cứ chăm chú nhìn vào chiêu thức của Đinh Bất Tứ, lão ra tay thế nào thì chàng cũng xuất chiêu y hệt như vậy. Lúc này chàng chẳng cần nhớ cách phá giải chiêu thức như thế nào, chỉ cần bắt chước mà ra tay, bao nhiêu tâm trí dồn cả vào việc ngưng tụ nội lực. Quả nhiên chưởng phong từ bàn tay chàng cuồn cuộn xô ra, chưởng lực càng lúc càng hung mãnh.
Đinh Bất Tứ lo ngại trong lòng, lúc nào cũng phải đề phòng tay mình chạm vào tay đối phương. Nếu hai bàn tay dính vào nhau thì sẽ đi đến chỗ tỉ đấu nội lực, và khi đó những chiêu thức tinh diệu của lão không thi triển được nữa. Vì thế mà mấy lần lão đánh vào chỗ sơ hở của Thạch Phá Thiên, nhưng chàng cứ theo chiêu thức của lão mà đánh ra, thì lão không thể không lập tức biến chiêu. Từ ngày lão thành danh trong giang hồ đã gặp không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, nhưng chưa gặp đối thủ nào như Thạch Phá Thiên. Bất luận lão ra chiêu nào, đối phương cũng ra chiêu đúng như vậy. Giả tỉ đối phương là một nhân vật đã có tên tuổi, mà tỉ đấu theo kiểu học mót thế này, dĩ nhiên lão có thể dùng lời nói để mà đả kích. Nhưng Thạch Phá Thiên lại chỉ là một có nội lực chứ hoàn toàn không hiểu võ công, mà chàng cũng đã nói rõ là dùng những chiêu thức của lão dạy để đấu với lão, nên chàng cứ xuất chiêu y hệt như vậy cũng là danh chính ngôn thuận.
Đinh Bất Tứ không ngừng thầm mắng trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng làm gì được Thạch Phá Thiên. Cuộc đấu kéo dài đến năm sáu mươi hiệp, Thạch Phá Thiên đã dần dần hiểu rõ phép vận nội lực. Mỗi quyền mỗi chưởng chàng phát ra, kình lực càng ngày càng lớn, rít gió vù vù như cuồng phong đang ập đến. Đinh Bất Tứ không dám lơ đãng, phải đem toàn lực ra đối phó. Lão nghĩ bụng: “Thằng lỏi này thật là tà môn. Phải chăng gã chỉ giả vờ ngớ ngẩn, mà thực ra là một tay cao thủ võ công tuyệt đỉnh?” Càng đánh lão lại càng cảm thấy khó tránh được chưởng phong của đối phương. Còn may ở chỗ Thạch Phá Thiên chỉ đánh theo những chiêu thức của lão, cho nên lão không phải đề phòng chàng có biến hóa gì khác.
Thêm mấy chiêu nữa, Đinh Bất Tứ đưa hai tay quạt ra đánh chênh chếch vào đối phương. Chiêu này gọi là Hoặc Tả Hoặc Hữu, chưởng lực hướng về tả nhưng lại đánh sang hữu, tùy theo tình hình thực tế mà phát kình. Lão ra chiêu này trong bụng mừng thầm, lẩm bẩm: “Thằng lỏi thối tha kia! Lần này ngươi có bắt chước ta cũng không được nữa. Ngươi làm sao biết được chưởng lực của ta đánh tới từ phía nào?”
Quả nhiên Thạch Phá Thiên thấy chiêu này khó mà sao chép. Chàng liền cất tiếng hỏi: “Lão đánh về bên trái hay bên phải thế?”
Đinh Bất Tứ cười rộ lên rồi quát: “Ngươi cứ đoán thử xem.” Miệng lão quát, hai tay vẫn tiếp tục vung lên quạt tới. Thạch Phá Thiên trong lòng kinh hãi, chỉ còn cách giơ cả song chưởng lên để chống đỡ chưởng lực của Đinh Bất Tứ. Chàng chẳng hiểu chưởng lực đối phương từ bên nào đánh tới, nên phải đồng thời vận kình lực vào cả hai tay.
Đinh Bất Tứ thấy Thạch Phá Thiên đưa cả song chưởng lên chống đỡ, bất giác kinh hãi vô cùng. Lão lẩm bẩm: “Chiêu này trong thực có hư, trong hư có thực, thằng lỏi ngốc này vụng về không bắt chước được. Chiêu thức của mình là Hoặc Tả Hoặc Hữu mà gã biến thành Diệc Tả Diệc Hữu, vận cả kình lực vào song chưởng chứ không hời hợt thì còn chi là chỗ ảo diệu của nó? Nhưng cứ tiếp tục thế này thì ta phải tỉ đấu nội lực với gã mất.” Giữa lúc nguy cấp, lão chợt nghĩ ra một cách, chuyển hướng song chưởng ở dưới đất đánh lên trên trời.
Chiêu này gọi là Thiên Vương Thác Tháp, chuyên để đối phó với địch nhân nhảy vọt lên không rồi từ trên đánh xuống. Lúc này không có ai từ trên không đánh xuống, đáng lý ra không nên sử dụng chiêu thức này. Nhưng Thạch Phá Thiên chiêu nào cũng bắt chước đối phương, thấy Đinh Bất Tứ sử chiêu Thiên Vương Thác Tháp chàng cũng vung chưởng phóng lên không đánh véo một tiếng, không hiểu ý lão muốn gì.
Hai người bốn tay cùng đánh vào chỗ trống, bốn mắt cùng giương lên nhìn nhau. Đinh Bất Tứ không nhịn được, nổi lên một tràng cười ha hả. Thạch Phá Thiên thấy lão không có vẻ cừu địch nữa, cũng cao hứng phá lên cười. A Tú đang ngồi tựa vào cột bên cửa khoang thuyền, thấy tình trạng này cũng phải mỉm cười. Chỉ có mụ già là ra vẻ khó chịu, cất tiếng mắng: “Đồ mặt dày! Không đánh nổi người ta, phải dùng quỷ kế để lừa gạt con nít.”
Chỉ trong chớp mắt mà Đinh Bất Tứ nghĩ ra biện pháp giải nguy, khỏi phải tỉ đấu nội lực cùng Thạch Phá Thiên. Lão đang đắc ý về sự thông minh nhanh trí của mình, nên tuy nghe mụ già mỉa mai mà lão cũng chẳng để tâm đến. Lão vẫn cười khà khà, nói giọng hòa giải: “Ta cùng thằng nhỏ này không thù không oán, cần gì phải tỉ đấu nội lực để lấy mạng nó?”
Mụ già đang định nhiếc móc nữa, thì đột nhiên con thuyền tròng trành mấy cái rồi tăng tốc độ trôi băng băng xuống hạ lưu. Thì ra khúc sông này hẹp lại, nước chảy rất xiết. Đinh Bất Tứ cười ha hả nói: “Tiểu Thúy! Đã đến Bích Loa Đảo rồi! Hai bà cháu nàng và cả đòn bánh tét lớn này, cùng lên đó chơi mấy hôm cho vui.”
Mụ già biến sắc mặt, run ray nói: “Không đi! Ta có chết thì chết, chứ không chịu đặt chân lên cái đảo quỷ đó.”
Đinh Bất Tứ lại dỗ dành: “Lên đó mấy hôm thì đã sao đâu? Nàng cứ ở trong nhà ta mà dưỡng thương một cách đàng hoàng thư thái.”
Bà lão kia giận dữ mắng: “Thư thái cái chó gì?” Trong lúc gấp rút, mụ chợt buông lời thô tục.
Nước sông chảy cuồn cuộn, sóng vô bôm bốp vào mạn thuyền. Thạch Phá Thiên nhìn theo ánh mắt của Đinh Bất Tứ thì thấy bên phải phía trước đã hiện ra một ngọn núi xanh biếc, hình dáng trên nhọn dưới tròn, quả giống như một cái vỏ ốc. Chàng nghĩ ngay: “Đây chắc là đảo Bích Loa rồi.”
Đinh Bất Tứ quay lại bảo người phu thuyền: “Áp thuyền vào bờ ở hòn đảo kia.” Ông già lái thuyền vâng dạ liên miệng. Đinh Bất Tứ cúi xuống cầm lấy chiếc neo sắt, rồi ra đứng ở đầu thuyền, đợi khi tới gần sẽ liệng mỏ neo lên đảo.
Thạch Phá Thiên nói: “Lão gia! Bà bà đây đã không muốn đến nhà lão gia, thì hà tất lão…” Chàng chưa dứt lời, đột nhiên mụ già đứng phắt dậy, đưa tay ra ôm lấy A Tú nhảy xuống sông.
Đinh Bất Tứ vội la lên: “Không được!” Lão xoay tay lại chụp thì đã không kịp nữa. Chỉ nghe đánh “ùm” một tiếng, nước sông bắn tóe lên, hai người đã chìm dưới nước. Thạch Phá Thiên hoảng hồn, rút lấy một tấm ván thuyền rồi cũng nhảy xuống sông. Hai chân chàng đạp vào mạn thuyền, vọt đi khá xa, nên tuy nhảy xuống sau mà lúc người chàng tới mặt nước thì đã đến gần hai bà cháu kia.
Thạch Phá Thiên không biết bơi, bị sóng đánh vào miệng phải nuốt nước ừng ực. Nhưng chàng quyết tâm cứu người, tay trái ôm khư khư tấm ván thuyền, tay phải quơ loạn xạ, chạm vào đầu tóc mụ già liền nắm chặt không buông ra nữa. Cả ba người trôi theo dòng nước xuôi xuống hạ lưu.
* * *
Thạch Phá Thiên bị sóng đánh dồn dập đến đầu nhức mắt hoa, không ngớt nuốt nước sông ừng ực vào bụng. Đột nhiên người chàng bị đụng mạnh một cái, lưng đau nhói lên, va phải một tảng đá. Thạch Phá Thiên cả mừng vận nội lực đạp chân vào tảng đá đó để dừng lại, lập tức đưa tay kéo bà lão đến gần. Chàng thấy hai tay mụ vẫn còn ôm chặt cô cháu gái thì trong bụng cả mừng, nhưng không hiểu họ còn sống hay đã chết.
Thạch Phá Thiên ôm cả hai bà cháu lên rồi bước thấp bước cao lội qua bãi sông bùn lầy, tiến vào trong đất liền. Chàng đi hơn mười trượng thì tới chỗ đất khô ráo. Bỗng nghe mụ già lên tiếng mắng: “Thằng lỏi này thật là vô lễ! Sao ngươi dám nắm tóc của ta?”
Thạch Phá Thiên chưng hửng, vội nói: “Dạ! Dạ! Thật là xin lỗi!”
Mụ già lại nói: “Sao ngươi cứ túm lấy tóc, làm ta đau đầu quá chừng!” Bỗng mụ oẹ lên một tiếng, trong miệng ộc ra một vũng nước sông.
A Tú nói: “Bà nội! Nếu không được đại ca đây cứu mạng, hai bà cháu mình lại không biết bơi, thì lúc này… lúc này…” Nàng nói tới đây, miệng cũng ộc nước ra.
Mụ già nói: “Thế ra thằng lỏi này đã có ơn cứu mạng cho chúng ta. Vậy thì cái tội vô lễ ta cũng bỏ đi.”
A Tú mỉm cười nói: “Gặp lúc nguy cấp cứu người, đâu có thể làm gì khác được? Vị đại ca này, thật là… thật là phải đa tạ rồi.”
Nàng đang bị Thạch Phá Thiên ôm vào lòng, bốn mắt cách nhau trong gang tấc. Nhưng lúc nàng nói, ánh mắt luôn quay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt chàng. Cả hai bà cháu thổ nước ra làm ướt đẫm cả người Thạch Phá Thiên. Nhưng toàn thân chàng đã bị nước sông ướt đẫm, có thổ bao nhiêu nước vào cũng chẳng hề gì, thế mà A Tú cũng đỏ mặt lên, tự trách mình vô ý thức.
Mụ già nói: “Được rồi! Ngươi cứ để chúng ta xuống đây. Chỗ này là đảo Tử Yên, cách chỗ ở của lão quái đó không xa, phải đề phòng lão đến quấy rối.” Thạch Phá Thiên vâng dạ luôn mấy tiếng, rồi đặt hai người xuống.
Bỗng nghe sau bụi cây rậm có tiếng người nói: “Chắc là tiểu tử đó chưa chết. Chúng ta nhất định phải tìm cho ra hắn.”
Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi, khẽ nói: “Đinh Bất Tứ đuổi tới nơi rồi!” Chàng liền ôm lấy hai người chạy vào bụi rậm, ngồi yên không nhúc nhích. Rồi có tiếng chân giẫm trên cỏ khô cùng lá rụng bật lên những tiếng sột soạt, hai người từ bên kia đi tới, là một lão già và một thiếu nữ.
Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi, còn sợ hơn cả bị Đinh Bất Tứ đuổi tới nơi. Chàng nhận ra đây là Đinh Đang và Đinh Bất Tam, bèn run rẩy nói: “Hỏng bét! Đây là… là Đinh Tam gia gia.”
Mụ già thấy chàng có vẻ sợ hãi Đinh Bất Tam thì ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại sợ Đinh Bất Tam? Không phải cháu gái lão đã truyền thụ võ công cho ngươi hay sao?”
Thạch Phá Thiên nói: “Đinh Bất Tam muốn giết cháu, còn Đinh Đinh Đang Đang thì giận cháu không chịu nghe lời nàng nên mới cột tại hạ thành một đòn bánh tét rồi ném xuống sông. Còn may là vừa đúng lúc thuyền của bà bà đi qua, nếu không… nếu không…”
Mụ già mỉm cười nói: “Nếu không thì ngươi đã thành món điểm tâm cho bọn rùa đen cùng cá mập rồi!”
Thạch Phá Thiên nói: “Vâng, vâng!” Chàng chợt nhớ tới cảnh mình bị Đinh Đang dùng dây buộc thuyền trói gô lại ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ sệt nói: “Thái thái! Bọn họ vẫn đang còn tìm cháu. Nếu lần này cháu lại bị họ bắt được thì nguy hiểm vô cùng.”
Mụ già tức giận nói: “Nếu ta không bị tẩu hỏa nhập ma thì cái thằng cha Đinh Bất Tam này có chi đáng kể! Ngươi đi kêu lão lại đây, thử xem lão có dám đụng đến một sợi tóc của ngươi hay không?”
A Tú vội khuyên can: “Bà nội! Hiện giờ bà nội chưa phục hồi công lực, hãy tạm thời tránh né hai anh em nhà họ Đinh một chút, đợi khi khoe mạnh sẽ đi tìm họ để trút giận cũng chưa muộn.”
Mụ già vẫn hậm hực nói: “Lần này bà nội của ngươi thật là xúi quẩy. Nói đi nói lại, chẳng qua chỉ vì thằng tiểu súc sinh và lão già không chịu chết đó không tốt mà ra.”
A Tú dịu dàng nói: “Bà nội! Những việc đã qua còn nhắc đến làm chi? Cả hai chúng ta cùng bị tẩu hỏa nhập ma, phải bình tâm tịnh khí để dưỡng thương mới mau khỏi được. Nếu trong lòng của bà nội bực tức, thì chỉ làm tổn hại cho thân thể.”
Mụ già vẫn chưa nguôi giận, hậm hực nói: “Thân thể bị tổn hại thì đã đáng gì? Hôm nay gặp phải vụ này, ta phải uống bao nhiêu nước sông thối tha vào bụng. Thế thì thanh danh một đời Sử Tiểu Thúy này thật là không còn sót lại một chút nào nữa.” Mụ phẫn hận trong lòng, càng nói càng to tiếng.
Thạch Phá Thiên sợ Đinh Bất Tam nghe thấy, liền khuyên can: “Lão thái thái! Thái thái hãy bình tâm lại, để cháu… cháu vận thêm một chút nội lực vào cho thái thái được không?” Rồi chàng không chờ mụ trả lời, đặt bàn tay vào huyệt Linh Đài, từ từ vận nội lực thúc đẩy vào người mụ. Sử bà bà ngưng thần vận khí, dẫn kình lực bên ngoài vào xông phá những nơi bế tắc trong mình, những kinh mạch cùng huyệt đạo được thúc đẩy và giải khai từng chút một. Mụ im tiếng không nói nữa.
Thạch Phá Thiên chỉ mong cho mụ đừng làm huyên náo để khỏi kinh động đến tai Đinh Bất Tam. Nội lực từ bàn tay chàng tiếp tục tràn vào người mụ không ngớt. Sử bà bà trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ thầm: “Nội lực thằng lỏi này thâm hậu vô cùng, mà lại là luồng khí thuần dương. Hiển nhiên từ lúc gã còn là đứa trẻ nít đã học được kỹ thuật của danh môn chính phái, mà lại chẳng hiểu chút võ công nào thì thật là kỳ.” Mụ nghĩ tới đây, bất giác cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo lên, nên không dám nghĩ nhiều nữa. Đến lúc đả thông được toàn bộ kinh mạch Túc thiếu dương rồi, mụ thở phào một cái nhẹ nhõm, rồi đứng lên mỉm cười nói: “Làm phiền ngươi quá.”
Thạch Phá Thiên cùng A Tú đều vui mừng khôn xiết, đồng thanh hỏi: “Bà bà cử động được rồi ư?”
Sử bà bà đáp: “Mới đả thông được một mạch ở chân, còn những kinh mạch khác chưa thông.”
Thạch Phá Thiên nói: “Cháu còn chưa mệt. Chúng ta tiếp tục đả thông hết các kinh mạch khác đi.”
Sử bà bà chau mày nói: “Thằng lỏi này chỉ nói bậy bạ! Ta cùng A Tú vì luyện Vô Vọng Thần Quyết mà bị tẩu hỏa nhập ma, đâu phải là những loại nội thương bình thường? Hôm nay đả thông được một đường kinh mạch đã phải tạ ơn trời phật lắm rồi. Dù Đạt Ma tổ sư hay Trương Tam Phong chân nhân có phục sinh cũng chẳng thể chỉ một ngày mà đả thông được hết những kinh mạch bị bế tắc trong nội thể ta.”
Thạch Phá Thiên run rẩy nói: “Dạ dạ! Cháu không hiểu đạo lý bên trong.”
Sử bà bà bảo: “Hiện giờ chưa có chuyện gì, ngươi giúp A Tú đả thông kinh mạch Túc thiếu dương của nó đi!” Thạch Phá Thiên vâng dạ luôn miệng. Chàng nâng A Tú dậy, đặt nàng tựa vào một cành cây rồi áp bàn tay vào huyệt Linh Đài nàng. Chàng cứ theo chỉ thị của Sử bà bà, từ từ thúc đẩy nội lực vào người nàng. Nội lực của A Tú nông cạn hơn bà nội của cô nhiều, nên Thạch Phá Thiên phải mất thời gian gấp bốn lần mới đả thông được kinh mạch Túc thiếu dương cho nàng.
A Tú gắng gượng đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ đại ca! Bà nội! Chúng ta còn chưa biết cao tính đại danh của đại ca đây là gì để tiện xưng hô, như vậy thật là thất lễ!” Câu này tuy nàng nói với tổ mẫu mà thực ra là để hỏi danh tính Thạch Phá Thiên, chỉ vì thẹn thùng trước mặt chàng thanh niên này mà nàng ngại ngùng không dám hỏi thẳng chàng.
Sử bà bà nói: “Tên đại tống tử kia! Cháu gái ta hỏi tên họ ngươi đó.”
Thạch Phá Thiên nói: “Cháu… cháu… cũng không biết… Mẹ của cháu gọi cháu… gọi cháu là… là…” Chàng muốn nói cái tên Cẩu Tạp Chủng ra, nhưng bây giờ đã hiểu ba chữ đó thật là khó nghe, không tiện nói ra trước mặt một vị cô nương thanh khiết dịu hiền này. Chàng liền nói tiếp: “Mọi người cứ nhận lầm cháu là một người khác, mà thực ra cháu không phải là người đó… Cuối cùng cháu là ai, thật sự… thật sự… không thể nào nói ra được.”
Sử bà bà nóng nảy không nhịn được liền quát lên: “Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, sao lại ấp úng quanh co như vậy?”
A Tú nói: “Bà nội! Người ta không muốn nói thì chắc chắn là có chỗ khó nói ra, chúng ta cũng không nên hỏi nữa. Biết tên hay không cũng chẳng sao, miễn là chúng ta ghi nhớ ơn đức của người ta là được rồi.”
Thạch Phá Thiên nói: “Không, không! Không phải là cháu không chịu nói, thật ra tên cháu khó nghe lắm.”
Sử bà bà nói: “Sao lại khó nghe với dễ nghe? Còn tên gì mà khó nghe hơn Đòn Bánh Tét nữa? Ngươi không nói thì ta kêu ngươi bằng Đại Tống Tử.”
Thạch Phá Thiên nghĩ bụng: “Đòn Bánh Tét còn dễ nghe hơn Chó Lộn Giống nhiều.” Chàng liền mỉm cười đáp: “Gọi cháu là Đại Tống Tử cũng được, chẳng có gì khó nghe cả.”
A Tú thấy Thạch Phá Thiên bản tính hiền hòa mà tổ mẫu mình nói năng thiếu lễ. Tuy chàng không lấy thế làm tức giận, nhưng trong lòng nàng vẫn áy náy, bèn nói: “Bà nội! Bà đừng có khinh dễ người ta nữa. Cũng xin đại ca đừng trách.”
Thạch Phá Thiên cười hì hì đáp: “Không hề gì. Tạ ơn trời đất. Chỉ cầu sao Đinh Bất Tam gia gia và Đinh Đinh Đang Đang đừng kiếm thấy cháu là được rồi. Hai vị ngồi nghỉ đây một lúc, để cháu đi kiếm xem có gì ăn không.”
Sử bà bà nói: “Trên đảo Tử Yên này có rất nhiều trái hồng, mùa này đang chín đỏ, ngươi đi hái về đây một ít. Lại còn những loại tôm cua trên đảo cũng béo lắm, ngươi bắt về mà ăn.”
Thạch Phá Thiên vâng lời, lạng người đi nấp vào sau gốc cây, rón rén chạy đi, chỉ sợ bị ông cháu nhà họ Đinh nhìn thấy. Chàng đi được chừng mấy chục trượng thì quả nhiên thấy trên sườn núi có mấy chục cây hồng, cây nào cũng lúc lỉu những trái hồng chín đỏ. Thạch Phá Thiên chạy lại gốc cây, giơ tay ra nắm lấy một cành rung mạnh mấy cái. Những trái chín mọng trên cây liền rụng xuống. Thạch Phá Thiên liền mở vạt áo ra hứng lấy, rồi chạy về chỗ bụi cây rậm cho Sử bà bà cùng A Tú ăn. Chân của hai bà cháu đã đi lại được, nhưng kinh mạch nơi tay hãy còn bế tắc. Sử bà bà còn gắng gượng giơ tay lên được, nhưng hai tay A Tú không sao nhúc nhích. Thạch Phá Thiên ngồi bóc vỏ một trái hồng đưa cho Sử bà bà, rồi lại bóc cho A Tú một trái.
A Tú thấy Thạch Phá Thiên đưa những trái hồng đã lột vỏ tới bên miệng của mình thì mắc cỡ quá, mặt đỏ bừng lên như trái hồng. Nàng không thể từ chối được, đành há miệng ra ăn những trái hồng mà chàng đưa tới. Thạch Phá Thiên toan đưa trái nữa vào miệng A Tú thì nàng nói: “Đại ca! Đại ca hãy ăn no trước rồi sau đó… rồi sau đó…”
Sử bà bà nói: “Từ đây đi về phía Tây Nam chừng hơn dặm có một thạch động. Chúng ta đợi đến tối sẽ tới đó ẩn thân, để anh em lão quỷ Bất Tam, Bất Tứ không tìm ra được.”
Thạch Phá Thiên cả mừng nói: “Thế thì tuyệt diệu!” Chàng không sợ Đinh Bất Tứ lắm, nhưng hai ông cháu Đinh Bất Tam quyết ý giết chàng nên chàng cứ lo ngay ngáy, khi nghe Sử bà bà nói ở gần đây có chỗ ẩn nấp bất giác cả mừng.
Khi màn đêm buông xuống, Thạch Phá Thiên tay trái dắt Sử bà bà, tay phải nâng đỡ A Tú, ba người đi về mé Tây Nam. Sử bà bà hiển nhiên rất hay lui tới đảo Tử Yên này, rất thuộc địa thế ở đây. Quả nhiên ba người đi chưa đầy một dặm đã đến một nơi toàn là vách núi. Sử bà bà chỉ đường cho Thạch Phá Thiên vòng theo hai khúc quanh, rồi chui qua một bụi cây thấp thì thấy cửa động. Sử bà bà nói: “Đại Tống Tử! Đêm nay ngươi ngủ ở trước cửa động để canh gác, nhớ là không được đi vào trong này.”
Thạch Phá Thiên vâng dạ rồi nói tiếp: “Tiếc là chúng ta không dám đốt lửa lên để sưởi cho khô áo quần.”
Sử bà bà lạnh lùng nói: “Thật là hổ xuống bình nguyên bị chó lờn. Ngày sau anh em lão quỷ Bất Tam Bất Tứ sẽ bị báo ứng, trả nợ gấp mười lần”.