Thật ra, y nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì ở đây.
Chỉ biết chuyện mình đang nghĩ trong lòng đã bị Hạng Thiếu Long vạch trần, vì có tật giật mình. Cũng giống như một người đang mặc bộ y phục dầy, đột nhiên bị lột trần truồng ra trước mắt mọi người.
Hạng Thiếu Long tuy đã biết được một điều, nhưng Ngũ Phù tưởng rằng gã đã biết toàn bộ.
Tức thời y vẫn chưa ý thức được hậu quả thật sự, nhưng trong tiềm thức thì biết rằng nếu hành vi đê tiện của mình bị vạch trần, thì có lẽ sẽ đắc tội với bị quân và Hạng Thiếu Long, tức sẽ gây họa diệt tộc.
Cho nên, y khuy xuống cũng là phản ứng của tiềm ý thức Lao ái biến sắc là bởi Ngũ Phù lừa gạt y.
Ðầu tiên, Ngũ Phù nói dối Ðiền Mỹ Mỹ không khỏe nên phải nghĩ sớm, đương nhiên không thể cùng qua đêm với y, nào ngờ là vì phải hầu hạ Lã Bất Vi, cho nên chuyện này không thể nhịn được.
Y tuy lấy làm lạ là sao hạng Thiếu Long lại biết được Ðiền Mỹ Mỹ sẽ hầu hạ Lã Bất Vi, nhưng sự phẫn nộ đã che lấp nỗi thắc mắc này.
Trừ Ðiền Mỹ Mỹ đã đoán được một vài phần, những người khác đều ngạc nhiên nhìn Ngũ Phù đang quỳ dưới đất, không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, “Ngũ Lâu chủ làm sai chuyện gì ư? Có câu, cả đời không làm gì thẹn với lòng, nửa đêm gõ cửa sẽ không kinh sợ. Ngũ lâu chủ xem ra thì ngược lại, mới nghe có một câu thì đã quỳ xuống, vậy là cớ làm sao.”
Ngũ Phù cũng là hạng xảo quyệt, định thần xong thì thầm trách mình nhát gan, vội vàng nói ho khan rằng, “Tiểu nhân chỉ là mất đà nên khuy xuống, các vị đại nhân đừng cười.”
Lao ái lạnh lùng lên tiếng, “Lâu chủ đến đây chẳng phải là đưa Mỹ Mỹ đến cho trọng phụ đại nhân hay sao?”
Ngũ Phù đối với Lao ái, không hề e sợ như đối với Hạng Thiếu Long, vội vàng nói, “Sự thật quả như thế, song nếu nội sử đại nhân không vui, tiểu nhân sẽ đi từ chối trọng phụ vậy.”
Ngũ Phù lúc này vẫn chưa hoàn hồn, chỉ muốn mau chóng bỏ đi, để điều tra tại sao Hạng Thiếu Long đã phát giác người của Lã Bất Vi đến.
Ðiền Mỹ Mỹ cười giòn tan, xóa tan không khí nặng nề, yểu điệu nói, “Hạng đại tướng quân vừa rồi mới đi ra ngoài một vòng, phải chăng là đã gặp trọng phụ?”
Hạng Thiếu Long thừa biết Ðiền Mỹ Mỹ thừa cơ thông báo cho Ngũ Phù để cho y không cần lo lắng tưởng Hạng Thiếu Long đã biết được bí mật. Từ điểm này có thể biết Ðiền Mỹ Mỹ quả thật là người của Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long nói, “Ta không thấy trọng phụ nhưng thủ hạ của ta thấy tùy tùng của ngài nên mới thuận tiện đoán thử nào ngờ khiến cho Ngũ Lâu chủ phải giật mình.”
Ngũ Phù và mọi người mới hiểu ra, Hạng Thiếu Long thì buồn cười trong lòng.
Lao ái đưa tay qua ôm eo Ðiền Mỹ Mỹ, quát Ngũ Phù rằng, “Lâu chủ chắc phải biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Ngũ Phù gật đầu, lầm lủi ra khỏi đại đường.
Phố Cao nâng chén cười, “Cả đời không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ. Lần đầu tiên Phố Cao này mới nghe được câu nói có ý nghĩa như thế, Hạng đại nhân lời hay như châu ngọc, Phố Cao xin kính một chén.”
Mọi người đều cảm thấy như vậy, nâng chén mời Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, biết mình lại dùng một câu nói vượt qua thời đại này. Phố Cao cố ý dùng lại hai câu này, tức là đã thấy được lòng dạ của Ngũ Phù.
Lúc này mọi người đều đã ngấm rượu được mấy phần, Lao ái cười nói, “Chúng ta hãy tạm thời quên chuyện ngày mai, trước tiên hãy thưởng thức tài nghệ biểu diễn của Thạch Tố Phương!”
Hạng Thiếu Long nâng chén, “Hôm nay có rượu thì hãy say hôm nay, nỗi sầu ngày mai thì hãy để ngày mai lo, chúng ta cạn chén.”
Mọi người đều nín thở chờ đợi sự xuất hiện của Thạch Tố Phương.
Cả Hạng Thiếu Long cũng chờ đợi nàng.
Ðội nhạc gồm mười tám thiếu nữ, lúc này đang đứng ngoài cửa, khi có tiếng nhạc trối lên, thì bắt đầu uốn éo lắc lu tiến vào.
Bọn họ ai nấy cũng trẻ trung xinh đẹp, người mặc áo hoa lại có thêm vũ hoa nên hấp dẫn vô cùng.
Ðột nhiên tiếng nhạc thay đổi, hai nhóm ca cơ xinh đẹp, mỗi nhóm tám người, mỗi người đều cầm quạt lông, người mặc tơ nhẹ chia làm hai bên tiến vào trong đại đường, mỗi người mỗi vẻ, khiến cho ai nấy đều trầm trồ khen không ngớt.
Nước Tần sau là nước mạnh nhất nhưng nếu nói về văn hóa, phong lưu thì không phải đối thủ của sáu nước kia.
Ðiền Mỹ Mỹ đã là vũ cơ thuộc hàng nhất lưu của nước Tần, nhưng mấy đoàn ca nữ đến từ phương đông này thì chỉ đành hổ thẹn không bằng.
Tuyệt vời nhất là dưới lớp áo mỏng manh, da thịt trắng hồng của các nàng đều hiện ra hết, khiến cho bọn nam nhân đều mặc sức nhìn, Lao Tứ thì cáng ngây ngất hơn.
Hạng Thiếu Long nhân đó quan sát phản ứng của mọi người, bọn Lao ái, Lệnh Tề, Hàn Kiệt tuy không thất thần như Lao Tứ, nhưng cũng trố mắt ra, mồm thì há hốc. Chỉ có Phố Cao vẫn trầm lặng, thì biết ngay kẻ này chỉ giả vờ để tạo ấn tượng giả cho người ta.
Trong nhóm vũ cơ, sau khi đã múa xong thì lại tụ thành một vòng tròn lớn, cất nhẹ tiếng hát.
Hạng Thiếu Long thì chẳng hiểu họ đang nói gì, đang suy nghĩ thì bọn vũ cơ đột nhiên tản ra như một bầy bướm, một nàng mỹ nhân tuyệt sắc hiện ra ở giữa.
Mọi người đều không biết mỹ nhân này đã đến từ lúc nào, mà có thể núp ở giữa đám ca cơ này, đến khi Phố Cao vỗ tay trước thì mới bình tĩnh phụ họa theo.
Mỹ nhân này mặc bộ y phục thêu hoa màu vàng, chân mang hài thêu, trên đầu cài một cây trâm đồi mồi, hai tay đeo thêm vòng hạt minh châu, trên cổ là một sợ dây chuyền làm bằng bạch thạch thập hợp với làn da trắng trẻo, thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ yểu điệu, xinh đẹp đến mê người của nàng.
Trên khuôn mặt thon thon là đôi mắt long lanh, hai lúm đồng tiền, càng làm tô điểm thêm cho làn môi đỏ hồng của nàng, khiến cho người ta có cảm giác nàng không hề vương một chút bụi trần nào.
Nàng tuy ngồi dưới đất, chưa có động tác nào, nhưng người ta cũng cảm thấy dáng vẻ của nàng thật là nhàn nhã, nhẹ nhàng.
Hạng Thiếu Long ấn tượng sâu sắc nhất là chiếc cổ vừa trắng lại vừa thanh tú của nàng, khiến cho nàng tỏa ra một khí chất cao quý, không hề kém Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên.
Khuôn mặt Thạch Tố Phương vừa hiện ra, bất luận là nam hay nữ đều ngây ngất trước vẻ đẹp ấy.
Các ca cơ khác đều ngồi xuống bao quanh nàng, phất quạt nhẹ về phía nàng, khiến cho người ta mới hiểu rõ rằng nàng chính là linh hồn trung tâm của vũ đoàn nay.
Thạch Tố Phương hình như không biết mình trở thành là mục tiêu của ánh mắt mọi người, vẫn như ngồi một mình trong khuê phòng, rồi nàng nhẹ nhàng từ từ cất tiếng ca.
Từ bờ môi của Thạch Tố Phương phát ra tiếng ca nhẹ nhàng, như mây như nước, mọi người đều thu hút bởi tiếng ca ấy.
Hạng Thiếu Long vốn là người không hiểu gì về âm luật, nhưng vì mấy năm nay bị ảnh hưởng bởi Kỷ Yên Nhiên, đã hiểu được chút ít, lúc này hiểu được tiếng ca của nàng có hiện sự u buồn, trong đầu hiện một bức tranh xinh đẹp, nàng hát rằng có một nàng tiên ở trong thung lũng sâu, đang than thở cho cảnh của mình, tiếng ca của nàng hay như là tiếng ca của Kỷ Yên Nhiên vậy.
Nàng đang hát bài Hái rau lư trong Kinh Thư, bài thơ này hiểu như cả cảnh chiến sĩ xuất chinh, nàng không ngừng lặp lại cái điệp khúc Hái rau lư… Hái rau lư…sau đó là một đoạn tả về tình cảm của các tướng sĩ, đó là tiếng ca đầy ai oán, khiến ai cũng điên đảo thần hồn.
Tiếng ca của nàng tuy lúc nhặt lúc vang. Lúc hư lúc thực, nhưng rất rõ ràng, nhả chữ rất chính xác, ai cũng có thể nghe được từng chữ. Khi nàng hát đến đoạn nếu ta đi, dương liễu bịn rịn, mây tan nghỉ lại mưa tuyết bay bay, đường đi trắc trở, vừa khát vùa đói. òng ta bi thương, nào biết ta buồn. Tiếng ca dần dần nhỏ lại rồi mất hút, như hòa nhập với ngàn núi vạn sông, lúc này các vũ cơ khác bắt đầu vây lại che lấy nàng rồi phủ quạt lại, toàn thể đều lui ra cửa.
Người nghe ngây ngất đến quên cả vỗ tay.
Hạng Thiếu Long cũng ngẩn ngơ nhưng không điên đảo thần hồn.
Khi mọi người còn đang say sưa, một đại hán mặc y phục lòe loẹt tuổi khoảng hơn bốn mươi tiến vào, quỳ xuống đất nói, “Kim Thành bái kiến Phố Gia và các vị đại nhân.”
Phố Cao định thần lại cười rằng, “Vị này chính là Kim lão đại, toàn là nhờ y khổ công huấn luyện, chư vị mới có thể nghe được tiếng ca vừa rồi.” Rồi giới thiệu mọi người với Kim lão đại.
Lao ái vui vẻ nói, “Người đâu, hãy thưởng mười đỉnh hoàng kim cho Kim lão đại.”
Rồi có kẻ hạ nhận đem tiền đến cho Kim lão đại.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm gần đây quả thật là Lao ái đã kiếm được nhiều tiền mới phóng tay như thế.
Khi Kim lão đại đang cảm tạ, Phố Cao nói với vẻ đầy thú vị, “Thái độ của Thạch cô nương đêm nay thế nào? Có thể mời nàng đến nói chuyện với ta chăng, để cho bọn chúng ta thể hiện lòng ngưỡng mộ.”
Kim lão đại rõ ràng chuyên ứng phó với những chuyện như thế này, giả vờ hạ giọng nói với giọng bí hiểm, “Xin đừng gấp gáp với nàng. Ðợi tiểu nhân tìm được thời cơ, thì sẽ sắp cho nàng gặp mặt các vị đại nhân, chuyện này hãy cú giao cho tiểu nhân.”
Các thiếu nữ nghe như thế đều thở phào.
Bọn tứ hoa của Túy Phong lâu thì càng lộ vẻ hờ hững, như chẳng có Thạch Tố Phương vào đâu, nhưng trong bụng thì rất đố ky.
Nói luận về sắc đẹp, Ðiền Mỹ Mỹ so với Thạch Tố Phương quả thật không kém bao nhiêu. Nhưng nếu luận về tài nghệ thì chí ít cũng thua một bậc. Còn về cách ăn mặc bề ngoài thì thua nhiều lắm, giả sử những điều đó đều do Kim lão đại nghĩ ra thì y quả thật không đơn giản.
Kim lão đại quay sang Hạng Thiếu Long nói, “Mỹ nữ của tiểu nhân trước đây mắt nhô cao quá đầu, nhưng đối với Hạng đại nhân thì đặc biệt để ý. Ðêm nay chính vì lúc đại nhân cũng dự tiệc nên rất vui mừng, lại còn hát bài hát hay nhất của nàng nữa.”
Hạng Thiếu Long trả lời với lời khiêm nhường. Ðồng thời trong lòng mắng thầm, vừa rồi khi Thạch Tố Phương cất tiếng hát, từ đầu đến cuối không hề nhìn mình, mà Kim lão đại lại nói như thế, rõ ràng là do Phố Cao dặn dò để khơi dậy lòng đố ky của Lao ái đối với mình.
Quả nhiên Lao ái lộ vẻ ganh tị, cười ha ha mà rằng, “Ðã như thế, ông sắp xếp cho Thạch tiểu thư gặp riêng Hạng đại nhân là được, nếu có bọn chúng tôi thì sẽ trở thành vật cản mất.”
Hạng Thiếu Long tiếc không đập cho Kim lão đại một trận, đồng thời thầm mắng thủ đoạn độc ác của Phố Cao.
Cái kế li gián này thật dùng cho Lao ái rất hiệu quả.
Bởi vì Lao ái trước đây luôn đố kị với quan hệ của Thiếu Long và Chu Cơ, cho nên mấy câu nói vừa rồi của Kim lão đại đã nhắm trúng đích.
Hạng Thiếu Long quay đầu sang Lao ái, cười gượng gạo nói, “Lao đại nhân đừng cho rằng lời nói của Kim lão đại là thật, ta thấy Thạch tiểu thư không hề để ý đến kẻ nào mới phải.”
Lao ái cười khan hai tiếng, rõ ràng là khó giải thích.
Người vui mừng nhất đương nhiên là Phố Cao, lại nâng chén chúc rượu.
Kim lão đại thừa cơ lui ra ngoài.
Một lát sau Ngũ Phù lại đến, lại còn có ba người Lã Bất Vi, quản Trung Tà và Hứa Thương, rồi chặn Kim lão đại.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, ngạc nhiên nhìn.
Lã Bất Vi đến giữa sảnh đường, quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Lao ái, cười ha ha nói, “Lần này ta phạt nội sử đại nhân ba chén rượu.”
Bọn Lao ái, Hạng Thiếu Long đứng dậy thi lễ, mấy ả thiếu nữ đều quỳ phục xuống đất.
Lao ái trước đây ở dưới trướng của Lã Bất Vi, gần đây vì có Chu Cơ chống lưng, cho nên thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn còn kiêng dè Lã Bất Vi ít nhiều, tuy không gặp mặt thì có thể ra oai nhưng giờ đây mặt đối mặt, lập tức hạ mình xuống nói, “Trọng phụ sao lại hỏi tội tichức?”
Lã Bất Vi vuốt râu cười nói, “Thiếu Long, Hứa lão bản và các vị mỹ nhân có thể làm chứng để ta lần lượt kể tội ra, xong có thể phạt là có lý hay không?”
Hứa Thưởng ở phía sau lưng Lã Bất Vi quát rằng, “Sao không rót rượu phạt cho ngự sử đại nhân.”
Lã Bất Vi hân hoan nói, “Các vị mỹ nhân hãy ngồi dậy đi.”
Bọn thiếu nữ đều y theo lời ngồi dậy.
Ðiền Mỹ Mỹ và Dương Dự một người cầm bầu rượu, người kia cầm chén, rót ra một chén rượu, đưa dâng lên cho Lao ái, Lao ái lúc này như chuột gặp mèo.
Hạng Thiếu Long bất ngờ trong lòng khen hay.
Lã Bất Vi vừa bước vào đã đè bẹp khí thế của mọi người, hoàn toàn nắm được quyền chủ động.
Lúc này Kim lão đại ngơ ngác đứng bên cạnh Ngũ Phù, không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Bọn thủ hạ của Lao ái thấy Hạng Thiếu Long và Phố Cao cũng cứng họng nên càng không thể chen vào.
Quản Trung Tà đứng bên cạnh Lã Bất Vi thì mỉm cười, thần thái rất tự nhiên, khiến cho con người ta không nhìn thấy mấy ngày trước y đã bại dưới Bách Chiến bảo đao của Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi chắp tay phía sau lưng, ung dung bước về phía Lao ái tủm tỉm cười nói, “Tội đầu tiên, chính là biết rõ bổn trọng phụ đến Túy Phong lâu mà vẫn không bước ra chào hỏi, quan hệ của chúng ta đã trở nên khác lạ từ lúc nào?”
Khi Phố Cao nhìn thấy Ðiền Mỹ Mỹ đang rót chén rượu phạt thứ hai cho Lao ái thì cười ha ha nói, “Chén rượu phạt thứ nhất của trọng phụ, kẻ đáng phạt là chúng tôi mới phải.”
Lã Bất Vi lắc đầu cười, “Bổn trọng phụ nào dám trách Phố lão bản, nhưng trách tiểu Lao là điều đương nhiên, đúng không? Ngự sử đại nhân.”
Trong mắt Lao ái lướt qua tia tức giận nhưng rồi biến mất ngay, câu nói đó thầm mắng y bội nghĩa. Cúi đầu trầm giọng nói, “Lời của trọng phụ đương nhiên không thể sai được. Không biết tội thứ hai phải phạt là gì?”
Lã Bất Vi đưa mắt sang phía Hạng Thiếu Long mỉm cười, “Thiếu Long liệu việc như thần hay là ngươi đoán thử?”
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn Lao ái cười gượng gạo nói, “Trọng phụ hành động gây bất ngờ cho người ta, Thiếu Long làm sao đoán được?”
Lã Bất Vi cảm thấy đắc ý lắm, rồi quay bước về chỗ ban nãy, cuối cùng bước đến cửa nhìn mọi người cười rằng, “Chén thứ hai vẫn là chuyện có liên quan đến chén rượu phạt thứ nhất, vừa rồi gặp Kim lão đại hỏi ra thì đã biết Lao ái, tiểu Lao đã sắp hết buổi biểu diễn tài nghệ của tam tuyệt nữ, một cơ hội hiếm có như thế này, Tiểu Lao làm sao có thể bỏ qua phần của Lã Bất Vi này được?”
Quản Trung Tà phụ họa, “Ta đương nhiên không có tư cách trách phạt tiểu Lao, nhưng cũng không khỏi trách được tiểu Lao coi ta như là bạn bè.”
Lao ái bị mỗi người trách một câu, hết đường chống đỡ, mà bọn họ hễ cứ mở miệng ra thì gọi tiểu Lao như ngày trước, sắc mặt bắt đầu khó coi, nhưng khổ vì thế vẫn không bằng Lã Bất Vi, chỉ đành nuốt cơn giận này xuống, uống cạn chén rượu thứ hai, thở dài than rằng, “Chén rượu phạt thứ ba thứ lỗi cho tichức không hiểu được nguyên cớ.”
Phố Cao nhíu mày nhìn hai người Lã, Lao ngơ ngác không hiểu được nguyên cớ gì Lã Bất Vi lại công nhiên bỉ mặt Lao ái như vậy.
Chỉ có Hạng Thiếu Long lờ mờ đoán được nguyên nhân, cũng là bởi Lã Bất Vi tưởng rằng mình đã lừa gạt được Hạng Thiếu Long thông qua Ngũ Phù, hãm hại Lao ái, nên mới có ý làm khó cho Lao ái, nhưng mục tiêu thật sự chính là Chu Cơ.
Nếu tiểu Bàn chấp nhận liên kết với Lã Bất Vi để đối phó với Lao ái thì dù cho Chu Cơ có muốn cũng không thể bảo vệ nổi y.
Lại nghĩ sâu thêm một phần nữa, Lã Bất Vi rõ ràng là muốn thăm dò thử xem Hạng Thiếu Long phải chăng đã trúng kế phản gián của y.
Nghĩ đến đây Hạng Thiếu Long nói, “Nếu tội thứ ba có liên quan đến Mỹ Mỹ tiểu thư, thì mong trọng phụ đại nhân tạm thời tha tội cho nội sử đại nhân, đừng nói ra nữa, vậy thì mọi người đều vui, hãy về nhà mà nghỉ ngơi.”
Lần này đến lượt bọn Lã Bất Vi, Quản Trung Tà biến sắc, rõ ràng Hạng Thiếu Long đã nói trúng được tâm sự của bọn họ.
Ðiền Mỹ Mỹ thất sắc nhìn Hạng Thiếu Long rồi cười gục xuống run lên bần bật.
Lao ái lập tức vỡ lẽ ra, biết rằng Lã Bất Vi sắp công khai tuyên bố nạp Ðiền Mỹ Mỹ làm thiếp, nếu lần này y tranh đoạt mỹ nhân với Lã Bất Vi thì quả là tội rất lớn, phụ ơn cất nhắc của Lã Bất Vi.
Trong sảnh đường im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng của cả kim rơi.
Lã Bất Vi rốt cuộc vẫn là một nhân kiệt nâng được thì bỏ xuống được, hướng ngón tay cái về phía Hạng Thiếu Long khen rằng, “Thiếu Long hay lắm, chính vì hai câu nói này của ngươi bổn trọng phụ lấy về chén rượu phạt thứ ba.”
Rồi lạnh lùng nói, “Mỹ Mỹ hãy về tiểu lâu trước, lát nữa bổn trọng phụ sẽ đến gặp nàng.”
Ðiền Mỹ Mỹ lo lắng nhìn Lao ái, lúc này Lao ái giận đến nỗi xanh mặt, cúi đầu đứng dậy đột nhiên nước mắt tuôn thành dòng, bưng mặt chạy ra ngoài.
Hàn Kiệt tay đặt lên đốc kiếm, nhìn Lao ái, rõ ràng, là chỉ cần một ánh mắt của Lao ái thì lập tức sẽ ra tay. Quản Trung Tà và Hứa Thương đều đặt tay lên đốc kiếm, nhưng cố ý không thèm dòm Hàn Kiệt, ra vẻ hờ hững.
Trong đại đường nhất thời đầy sát khí.
Trong mắt Lao ái hung quang chợt hiện lên rối tắt, thở dài chậm rãi nói, “Ðêm đã khuya, mọi người hãy về nghỉ sớm.”
Lã Bất Vi ngửa mặt lên trời cười ha ha, quay sang Phố Cao và Hạng Thiếu Long chào tạm biệt rồi quay đầu đi thẳng, hai người Hứa, Quân cũng đi theo y.
Lao ái trầm ngâm một lát sau rồi lắc đầu cười gượng nói, “Giờ đây ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi.”
Hạng Thiếu Long thở dài nhưng lại là thở phào, bởi vì mối xung đột và đối kháng giữa Lao ái và Lã Bất Vi, cuối cùng đã nổ ra, và chắc xuất phát từ Ðiền Mỹ Mỹ.