Khắp nơi trong mục trường đèn đuốc sáng trưng, hai ngàn binh sĩ của Ô gia và mấy ngàn mục dân của Ô gia trong mục trường, đang mau chóng dựng các chứng ngại vật, trong đó các hố hun khói là quan trọng nhất.
Gia súc trong chuồng vẫn yên lặng một cách kỳ lạ, chúng không hề biết một cuộc chiến đang sắp bắt đầu.
Hạng Thiếu Long và Cầm Thanh dạo bước trên lối nhỏ rải đầy đá dăm, đến bên một miệng giếng, gã múc nước lên uống hai ngụm, suýt chút nữa máu trong người đã đông lại.
Cầm Thanh nói, “Cuộc sống ở miền thảo dã thật là thích thú, còn sống trong thành thật là buồn chán.”
Hạng Thiếu Long ngồi bên miệng giếng, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, cười, “Nghỉ chân một chút nhé?”
Cầm Thanh ngồi xuống cạnh gã, cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Hạng thái phó có biết cớ gì Cầm Thanh chịu một mình theo ngài ra đây không?”
Hạng Thiếu Long dâng lên trong lòng cảm giác bất an, hít sâu một hơi nói, “Nói đi! Dù thế nào thì tại hạ cũng có thể chấp nhận được.”
Cầm Thanh thở dài, lắc đầu, “Không xấu như là ngài nghĩ đâu, ta tuyệt không có ý trách thái phó. Sự thực thì Cầm Thanh cũng không nén được lòng mình, nên mới theo ngài ra đây. Cũng chính như ngài nói, ta trước nay vẫn cứ lừa bản thân mình, chính vì điều này đã nếm trải nhiều đau khổ, nhưng từ đêm nay trở đi, Cầm Thanh sẽ không ngu xuẩn như thế nữa.”
Hạng Thiếu Long vui mừng ra mặt, nhìn thẳng vào nàng, lòng rộn ràng, nói, “ý của Cầm thái phó là…”
Cầm Thanh e thẹn cúi đầu, hơi giận dỗi nói, “Chẳng có ý gì cả, mấy người này tại sao suốt ngày nay không ngừng làm việc? Phải chăng có kẻ sắp đột kích mục trường?”
Hạng Thiếu Long trong lòng biết nếu quá gấp gáp thì sẽ bị nàng trừ điểm, hay nhất là cứ để cho nàng nén lòng mình không được, rồi tự tiến tới, đó mới là tuyệt vời. Rồi kể âm mưu của Lã Bất Vi, sau đó nói, “Cầm thái phó có trách tại hạ đưa nàng đến cùng chịu nguy hiểm không?”
Cầm Thanh cả quyết lắc đầu, “Sao lại trách, người ta trong lòng rất thích, bởi vì ngài cuối cùng đã xem Cầm Thanh là ồ! Không sao!”
Hạng Thiếu Long nén không được, ngửa mặt lên trời cười lớn, “Cầm thái phó phải chăng muốn nói rằng Hạng Thiếu Long này cuối cùng đã xem nàng như nữ nhân của mình?”
Cầm Thanh giận dỗi, “Làm gì có chuyện đó, nhưng đầu óc là của ngài, ngài thích nghĩ thế nào thì tùy ngài.”
Hạng Thiếu Long đưa tay qua nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy nói, “Ðể ta giới thiệu Cầm thái phó sự bố trí quân sự ở đây được không? Ðể Cầm thái phó không trách ta chuyện gì cũng giấu nàng.”
Cầm Thanh có ý rút tay lại, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận để yên, e thẹn gật đầu.
Trái tim của Hạng Thiếu Long như tan ra, gã cố gắng nén lòng không ôm chầm lấy nàng, rồi dắt nàng đi dạo trong mục trường.
Khi quay về An Long biệt viện, Hạng Bảo Nhi đã ngủ sớm, Ô Ðình Phương và Triệu Chi đang đánh cờ, còn tỉ muội họ Ðiền đang ngồi bên cạnh xem.
Kỷ Yên Nhiên đang nghiên cứu làm sao chế tạo một con Hắc Long giả của Châu Vi đã thiết kế với Thanh thúc.
Thấy Hạng Thiếu Long và Cầm Thanh quay về, Thánh thúc vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ.
Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy thần sắc của Cầm Thanh, thì quay sang Hạng Thiếu Long mỉm cười.
Hạng Thiếu Long chỉ nhún vai tỏ vẻ đã không xảy ra chuyện gì.
Cầm Thanh thấy hai người nhìn nhau, mục tiêu rõ ràng là mình, nên vội vã về phòng.
Hạng Thiếu Long cũng ngồi xuống bàn bạc, đến khi Thanh thúc đã nắm vững yêu cầu của bọn họ, Hạng Thiếu Long thuận miệng hỏi, “Thanh thúc có biết chế tạo ra loại ống trúc bắn ra lửa khói không?”
Kỷ Yên Nhiên đắc ý nói, “Thanh thúc chỉ giỏi chế tạo kiếm. Còn loại ống trúc bắn ra khói lửa, thì chàng hãy ngoan ngoãn thỉnh giáo Kỷ Yên Nhiên này.”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, “Nàng biết hỏa dược sao?”
Kỷ Yên Nhiên kiêu hãnh nói, “Ðương nhiên! Thiếp biết rất nhiều chuyện, hãy thử khảo thiếp đi nhé!”
Lúc này Hạng Thiếu Long mới biết người ta gọi nàng là tài nữ không phải là ngẫu nhiên, đang định hỏi xem thử Thanh thúc có thể chế tạo cho mình một khẩu súng để phòng thân hay không, thì bỏ ngay ý nghĩ đó, bởi vì một khẩu súng thô sơ, không bằng uy lực cung nỏ, vả lại chuyện đạn dược không thể nắm chắc là có chế tạo được không, mỉm cười nói, “Ta có tư cách gì khảo nàng.”
Sau khi Thanh thúc cáo lui, Kỷ Yên Nhiên nghiêm mặt nói, “Vậy thì để thiếp khảo chàng, hãy mau về phòng ngủ cho thiếp. Bắt đầu từ sáng mai thiếp sẽ phụ trách huấn luyện chàng thành một cao thủ dùng thương. Trước khi quyết đấu với Quản Trung Tà, phu quân đại nhân chỉ được ngủ một mình, không được có hành vi phòng sự.”
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kêu cứu mạng, nói, “Theo các báo cáo cho hay, chuyện phòng sự không ảnh hưởng đến thể năng vận động viên.”
Kỷ Yên Nhiên nhíu mày nói, “Chàng đang nói cái gì thế?”
Hạng Thiếu Long giơ tay đầu hàng, “Vậy thì xin tuân lệnh hiền thê!” cười khổ rồi bỏ đi.
Năm ngày sau đó, Hạng Thiếu Long mỗi ngày trước khi gà gáy đều phải thức dậy tiếp nhận cuộc huấn luyện nghiêm khắc của Kỷ Yên Nhiên, rồi lại phải ra sông bơi lội, lúc rảnh thì cùng Cầm Thanh và bọn thê thiếp cưỡi ngựa rong chơi, nào ngờ Cầm Thanh có lòng ngưỡng mộ gã, cảm thấy Hạng Thiếu Long không phải là hạng ham mê sắc đẹp, quan hệ của hai người càng gần gũi hơn.
Bọn Ðằng Dực thì cố gắng tăng cường canh gác, người của mục trướng ai nấy đều sĩ khí tăng lên, xoa tay nắm quyền chờ kẻ địch đến.
Ðến ngày thứ sáu, tuyết lại rơi nữa.
Thám tử của Ô gia cách đó năm dặm phát hiện được quân tiên phong của địch.
Không khí lập tức căng thẳng.
Hạng Thiếu Long mặc bộ ao giáp của ba người vợ yêu và Cầm Thanh may, lên trường thành thị sát, Thanh thúc thì đang chỉ huy thủ hạ lắp các cung nỏ hạng nặng.
Loại máy bắn tên hạng nặng này được thiết kế theo yêu cầu của Hạng Thiếu Long, dựa vào nguyên lý của súng máy, có thể bắn một lần mười hai mũi tên, tầm bắn lên đến hơn một ngàn bước, so với tầm bắn của một cung nỏ bình thường hơn gấp mấy lần, khuyết điểm duy nhất là không thể di chuyển được, nhưng dùng để giữ thành quả thật là rất lý tưởng.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy khắp nơi mù mịt, đây quả là lúc đánh dễ mà giữ khó.
Kỷ Yên Nhiên nói, “Kẻ địch nhân lúc trước khi tuyết ngừng rơi mà đánh đến, cho nên đến đây rất gấp gáp, thời gian chuẩn bị và nghỉ ngơi chắc chắn sẽ không đủ, lại thêm Mông Ngao là kẻ kiêu ngạo, tự phụ, không coi chúng ta ra gì, đó chính là sự khinh địch của y, chúng ta có thể thắng được.”
Quả nhiên đến hoàng hôn, thám tử về báo, kẻ địch xuất hiện ở góc phía đông nam, nhưng chỉ có hơn mười xe lôi mộc.
Mọi người ai nấy đều an tâm, bước vào trạng thái chờ giặc. Toàn bộ binh lính đóng ở ngoài đều được đưa vào thành, Kinh Tuấn thì dẫn đầu năm trăm người trong tinh binh đoàn, nấp trong những địa đạo phía sao ngọn đồi cao.
Còn một ngàn năm trăm người thì yên lặng chờ đợi.
Hơn ba ngàn người của Ô gia tại mục trường, nam phụ lão ấu đều chuẩn bị cứu hỏa và chi viện cho các chiến sĩ ở trên tường thành, ai nấy đều mong muốn được chiến đấu.
Hạng Thiếu Long đến bên Cầm Thanh hỏi, “Lạnh không?”
Cầm Thanh lắc đầu, thở ra một luồng khói trắng, nói, “Người ta lần đầu tiên gặp cảnh chiến sự, có lẽ vì có ngài bên cạnh nên không hề sợ hãi.”
Hạng Thiếu Long nhớ lại người chồng nàng mất mạng nơi sa trường, thuận miệng hỏi, “Cầm thái phó có chán ghét chiến tranh không?”
Cầm Thanh trầm ngâm, nói, “Ðây là lần đầu tiên ta nghe có người hỏi câu kỳ lạ như thế này, chuyện chiến đấu ở đại Tần, là bản lĩnh của nam nhi, là chuyện vinh quang nhất. Nhưng nghĩ kỹ lại, chiến tranh chém giết nhau đã khiến bao người mất cả người thân, quả thật khiến cho người ta chán ghét, Hạng thái phó xem chuyện này như thế nào?”
Hạng Thiếu Long cười khổ, “Ta tuy không muốn thừa nhận, nhưng chiến tranh hình như là bản năng của loài người, cuộc đấu tranh của các quốc gia và dân tộc, là nguồn gốc của sự loạn lạc, nhưng người và người luôn có lòng tranh giành nhau, đã tạo ra nguyên nhân mạnh hiếp yếu, đó không phải chỉ là lòng mưu cầu lợi ích cho riêng mình, mà chính là loài người ai cũng muốn đạp trên kẻ khác để tiến lên, nghĩ kỹ thật khiến người ta run sợ.”
Ô Ðình Phương bước tới ngã vào lòng gã, nói, “Hạng lang nói thật là chính xác.”
Kỷ Yên Nhiên gật đầu, “Ðây chính là nguyên nhân nghĩa phụ và Yên Nhiên vẫn cứ mong một tân thánh nhân xuất hiện, chỉ có thống nhất được thiên hạ, thì mới có hy vọng xuất hiện cục diện hòa bình.”
Hạng Thiếu Long lặng lẽ nhìn những bông hoa tuyết lấp lánh trong ánh lửa, nghĩ ra một chuyện cười nói, “Các nàng có biết không, ta rất thích nghe Cầm thái phó gọi ta là Hạng thái phó, nếu nàng gọi ta là Hạng thống lĩnh hay Hạng đại nhân, thì khi đó tình hình rất không hay.”
Cầm Thanh giận dỗi nói, “Ngài thật là, cứ nhớ mãi chuyện cũ.”
Triệu Chi ôm vai Cầm Thanh nói, “Thanh tỷ đến lúc nào thì mới gọi chàng là Hạng lang như bọn tiểu muội… Thanh tỷ biết muội muốn nói gì chứ?”
Cầm Thanh e thẹn, không cãi lại cũng chẳng trách nàng, khuôn mặt đỏ lựng lên.
Lúc này kẻ địch đã đến.
Quả như Ðằng Dực đã tính, kẻ địch trước tiên bày trận ở trên đồi cao, sau đó mới chuyển xe lôi mộc và thang mây đến cách tường thành hai ngàn bước, chuẩn bị đánh thành.
Bọn Hạng Thiếu Long thì giả vờ trở tay không kịp, trên thành sĩ tốt chạy loanh quanh, tiếng tù và thổi liên tục, rõ ràng rất lúng túng, để dụ kẻ địch tấn công đến.
Kỷ Yên Nhiên cười, “Ðiều quan trọng nhất của giữ thành là đầu tiên trên dưới phải một lòng, coi cái chết như không, thứ đến là sắp xếp phải ổn thỏa, ai nấy đều được thể hiện hết khả năng của mình, điều thứ ba là phòng bị đầy đủ, điều thứ tư là không thiếu lương thực. Giờ đây tuy tường thành mục trường chúng ta không đủ kiên cố, nhưng ở ngoài thành thì đầy cạm bẫy, có thể bù lại, lại thêm bốn điều kiện này chúng ta đều có cả. Cho nên trận này sẽ nắm chắc phần thắng.
Ðằng Dực lúc này đến, tiếp lời, “Yên Nhiên còn thiếu một điều, đó là giữ thành phải cướp trại, như là lấy công để thay thủ.”
Kỷ Yên Nhiên cười, “Vậy thì phải xem bản lĩnh của tiểu Tuấn.”
Tiếng trống trận đột nhiên thúc lên, bọn địch giả thành mã tặc, bắt đầu di chuyển xe lôi mộc, chia thành bốn nhóm đánh tới.
Ðằng Dực cười, “Mông Ngao bức hiếp ta quá thể, thế công phía trước mặt chỉ là dẫn dụ chủ lực của ta, còn quân chủ lực của y, chắc chắn đang ở phía sau, ta phải đùa với y một phen.”
Nói chưa dứt lời, ầm một tiếng, một chiếc xe lôi mộc đã rơi xuống phố, nhất thời người ngã ngựa lăn.
Những chiếc hố đó điều nằm trong tầm bắn cung nỏ, Ðằng Dực hạ lệnh, lập tức tên bắn ra như mưa, khoảng một ngàn tên đi đầu bị trúng tên ngã xuống, lại một chiếc lôi mộc nữa sa xuống hố có cắm đầy chông tên.
Tiếng trống lại thúc lên lần nữa, ở bên trái và phía sau có tiếng la hét vang trời kẻ địch cuối cùng đã triển khai trận đánh toàn diện.
Ðá và tên lửa bay xuống.
Vì tầm bắn của cung nỏ rất xa, lại thêm thế đánh từ trên xuống dưới cho nên đã đánh lui được kẻ địch đang từng lớp xông lên.
Một canh giờ sau, mới có hai chiếc xe lôi mộc tiến đến dưới thành, nhưng lại bị máy bắn đá ném xuống một tảng đá lớn, nên vỡ vụn ra.
Ðôi lúc có một vài tên lửa bắn vào thành, nhưng đều bị dập tắt.
Ai nấy đều biết rằng nếu kẻ địch phá được thành mà vào, thì sẽ xảy ra cục diện toàn thành bị chém giết, nên đều thí mạng, khiến cho kẻ địch máu chảy thành sông, thây chất đầy nội.
Lúc này phía bên địch đã dùng ván gỗ để lấp miệng hố, dùng loại thuẫn lớn để che người, năm chiếc xe lôi mộc còn lại để tấn công, thanh thế rất ghê gớm.
Hạng Thiếu Long nhận biết đã đến lúc phát ra mệnh lệnh, tiếng tù và vang lên.
Mười mấy luồng khói đen lập tức bốc lên, thuận theo thế gió mà bao kín lấy kẻ địch ở phía ngoài thành, nhất thời có tiếng ho sùng sục vang lên.
Ðằng Dực ra lệnh tăng cường phản kích.
Hạng Thiếu Long hôn Ô Ðình Phương, Triệu Chi, dặn bọn họ ở trong thành, cuối cùng đến phía trước Cầm Thanh.
Cầm Thanh đỏ mặt, ngửa mặt lên, chờ đợi nụ hôn.
Hạng Thiếu Long đưa tay nâng cằm nàng lên, hôn một nụ hôn thật sâu trên môi nàng, rồi mới cười lớn cùng Ðằng Dực và Kỷ Yên Nhiên xuống thành.
Lúc này khó mù mịt, nhưng tiếng la hét vẫn vang lên không ngớt ở trên đỉnh đồi, rõ ràng là Kinh Tuấn và thủ hạ theo như kế hoạch, lúc khói bốc lên thì dùng tên tấn công kẻ địch trên đồi.
ở nơi cửa lớn, một ngàn binh sĩ Ô gia, đã sớm ngồi lên ngựa chờ đợi, khi ba người Hạng Thiếu Long lên ngựa thì gõ trống, tiến thẳng ra ngoài thành, theo con đường an toàn, tấn công thẳng vào trong quân địch.
Hạng Thiếu Long một tay cầm thuẫn Phi Long, một tay cầm thương Phi Long, dẫn đầu ở phía trước, thấy địch là đâm. Kẻ địch lúc này đã ngợp thở nên càng loạn hơn.
Các binh sĩ Ô gia rất dũng mãnh, ai nấy điều không màng đến bản thân mình, như hổ vào bầy dê, trong chốc lát đã mở được một đường máu, đánh lên chủ lực của địch đang ở trên đồi.
Lúc này địch ở trên đồi đã rối loạn vì bị hun khói, và Kinh Tuấn đột kích, lại thêm các binh sĩ Ô gia đánh lên bất ngờ, không chịu nỗi nữa, chẳng còn lòng dạ nào để chống cự, nên chạy tán loạn.
Cửa thành lại mở, một cánh quân ba trăm người của Ô gia do Ô Ngôn dẫn đầu xông ra phối hợp với thế công ở trong thành, khiến cho kẻ địch chỉ biết trốn chạy.
Hạng Thiếu Long lúc này mới cùng cánh quân của Kinh Tuấn hợp lại, đuổi kẻ địch chạy đến hơn hai mươi dặm, rồi mới quay về mục trường.
Cuộc chiến này toàn thắng, đã giết được hơn ba ngàn tên địch, bắt sống được hai trăm.
Còn phía bên Hạng Thiếu Long chỉ chết ba mươi hai người, bị thương không quá hai trăm, tuy nói đây là một thắng lợi, nhưng Hạng Thiếu Long không cảm thấy vui mừng, đối với một người yêu hòa bình như gã, chuyện chiến tranh, chết chóc, rốt cuộc vẫn là chuyện không vui.
Ðến khi trời sáng, người trong Ô tộc mới ra thu dọn tàn cuộc. Kinh Tuấn phụ trách đưa tù binh áp giải về Hàm Dương để gây phiền hà cho Lã Bất Vi.
Khi Ðằng Dực và Hạng Thiếu Long đi quan sát chiến trường, tiếc nuối nói, “Chỉ tiếc là không bắt được Mông Ngao và Quản Trung Tà, nếu không Lã Bất Vi không thể nào biện bạch nổi.”
Hạng Thiếu Long sớm biết trước khi tiểu Bàn đăng cơ, không ai có thể làm lung lai địa vị của Lã Bất Vi, nên chỉ thở dài không nói lời gì.
Ðằng Dực nói, “Tù binh không phải là người của Mông Ngao thì cũng là gia tướng của Lã Bất Vi, ta muốn biết Lã Bất Vi giải thích như thế nào về chuyện này.”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, “Ðừng coi thường Lã Bất Vi, đệ đoán y sẽ có cách đối phó. Chuyện này đành phải dừng ở đây thôi.”
Hai ngày sau, đã có câu trả lời.
Kinh Tuấn sai người về báo, khi bọn họ vừa đến thành Hàm Dương, tới ngay cửa thành thì bị quân đô vệ của Quản Trung Tà chặn lại, sau đó Lã Bất Vi xuất hiện, bắt hết tù binh, bề ngoài thì đương nhiên bảo rằng sẽ điều tra kỹ chuyện này. Nhưng lúc này Lã Bất Vi đang được thế, cả tiểu Bàn cũng khó lòng mà lên tiếng, cuối cùng đành phải cho qua.
Kinh Tuấn đã được Hạng Thiếu Long nhắc nhở trước, nên đưa ngay bản báo cáo do Kỷ Yên Nhiên viết cho Vương Lăng, rồi sau đó lại chuyển cho Tả thừa tướng Xương Bình quân, để y tấu lại với Chu Cơ và tiểu Bàn. Bản tấu chương này lợi hại ở chỗ là không có câu nào trực tiếp chỉ trích Lã Bất Vi, nhưng đều có hàm ý. Dù cho Lã Bất Vi có gan to bằng trời, trong một thời gian ngắn cũng đừng hòng sai người đến tấn công.
Hạng Thiếu Long mấy ngày nay rất có hứng thú luyện thương, bời vì Cầm Thanh dậy sớm để xem gã.
Lần đầu tiên Hạng Thiếu Long buộc Kỷ Yên Nhiên phải xuất toàn lực, mới miễn cưỡng chống đỡ được với gã.
Hạng Thiếu Long thấy nàng Kỷ tài nữ của mình mồ hôi đầm đìa, thì cười lớn, thu thương lui về phía sau đứng yên, uy võ như một thiên tướng.
Bọn Ô Ðình Phương, Cầm Thanh vỗ tay, Kỷ Yên Nhiên vui mừng nói, “Phu quân đại nhân thật lợi hại, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể nắm được cốt lõi của thương pháp, Yên Nhiên đành chịu thua.”
Ðằng Dực lúc này bước vào, trên tay cầm cây trường đao do Thanh thúc vừa mới chế tạo, ha ha cười nói, “Nhị ca đã đến, để xem thử cây Phi Long thương của đệ lợi hại hay là cây trường đao của Thanh thúc chế tạo lợi hại. Thiếu Long đừng coi thường, thanh đao này có chứa một loại tên là crom ta đã thử dùng nó chặt gãy mười mấy thanh trường kiếm, mà trên lưỡi chỉ hơi trầy xước.”
Kỷ Yên Nhiên rất hiếu kỳ với những vật mới lạ, vả lại đây là thứ do phu quân của mình thiết kế ra, nên vội vàng mượn thanh đao trong tay Ðằng Dực, nhìn nó một hồi thì than rằng, “Ðây quả là một thứ bảo bối, không biết Thiếu Long làm sao mà nghĩ ra được, nếu trên chiến trường, khi thúc ngựa xông tới, vì ngựa chạy rất nhanh, nên chỉ có thể chém được trên vai của quân địch, chứ không phải dùng kiếm để đâm tới. Như thế, mũi kiếm nhọn cũng chẳng có tác dụng lớn, tuy hai mặt đều bén, nhưng thân kiếm nhỏ, khi chế tạo rất khó, chém xuống thì dễ gãy, giờ đây thanh đao này chỉ có một mặt, mặt bên kia là sống đao dầy, không những khó gãy, lợi cho việc chém xuống, mà dùng lực càng dễ hơn. Yên Nhiên phải bảo Thanh thúc làm cho người ta một cây mới được.”
Hạng Thiếu Long nghe mà trố mắt ra, sỡ dĩ gã bảo Thanh thúc rèn ra thanh đao này, chủ yếu là vì thích loại đao của Nhật bản, nào nghĩ ra được lý lẽ này.
Ô Ðình Phương cầm thanh trường đao ngắm nghía, một lát sau mới ngạc nhiên kêu lên, “Hoa văn trên thanh đao thật là đẹp ô! Trên cán đao còn có chữ Bách Chiến. Bách chiến bách thắng, ý nghĩa thật là hay! Thanh Bách Chiến này thật là nặng!”.
Ðằng Dực giải thích, “Phương pháp rèn kiếm của Thanh thúc chính là theo cách bách luyện pháp của âu Càn Tử nước Việt, phân thành nhiều lần luyện trong lửa, sau đó đập lại nhiều lần, rồi lại bỏ tiếp vào lửa, cho nên khác hẳn với một thanh đao bình thường.”
Rồi quay sang Kỷ Yên Nhiên nói, “Nếu Yên Nhiên muốn có một thanh đao như thế này, e rằng phải chờ một năm mới được, nhưng cũng chưa chắc bằng thanh bảo đao Bách Chiến này. Ðây là tác phẩm tâm huyết của Thanh thúc, nửa năm nay đã thất bại nhiều lần, may nhờ trời cao thương tình mới rèn được một thanh như thế này. Nào, Thiếu Long hãy đến đây!”
Mọi người đều hưng phấn, đứng lùi qua một bên.
Trong khoảng sân đầy tuyết, Ðằng Dực cầm đao đứng yên, khí thế bất phàm.
Hạng Thiếu Long quát lớn một tiếng, thanh Phi Long thương phóng lên, đâm thẳng tới Ðằng Dực như một con linh xa.
Ðằng Dực biết gã vì có món binh khí dài hơn gấp đôi, sợ làm tổn thương tới mình nên nói, “Sao lại không có lòng tin với nhị ca thế, mau tới đây!”
Bọn Ô Ðình Phương thấy Ðằng Dực nói thế, thì lên tiếng cỗ vũ cho Hạng Thiếu Long, cả Cầm Thanh cũng thế, có thể thấy mỹ nhân đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn, trầm eo tọa mã, ngọn Phi Long đâm thẳng vào bụng Ðằng Dực như điện chớp.
Chỉ có loại binh khí dài như thế này, mới có thể đâm từ ở góc độ này, mà không hề sợ kẻ địch dùng binh khí phản kích.
Ðằng Dực lạnh lùng hừ một tiếng, thanh bảo đao Bách Chiến chém thẳng xuống.
Hạng Thiếu Long xốc thương lên trên, keng một tiếng, nhưng không gạt nổi thanh Bách Chiến bảo đao, ngạc nhiên rút thương về phía mình, rồi múa tít, Ðằng Dực xốc tới, nhất thời tiếng thương đao giao nhau vang lên không ngớt.
Mỗi lần đao và thương chạm nhau, ngọn trường thương đều bị gạt ra, nếu không phải ngọn Phi Long thương được làm từ một loại sắt đã được tinh luyện, mà là một loại thương bằng gỗ, thì đã bị gãy hơn chục lần.
Lúc này mười tám thiết vệ và Thiện Lan cũng đến, không khí càng thêm náo nhiệt.
Hai bên lại lao vào nhau, rồi lui ra, cả hai đều hết cả hơi sức.
Kỷ Yên Nhiên vỗ tay nói, “Lần này có thể nói là hòa nhau, nhưng chỉ cần nhị ca có thời gian, làm quen với thanh đao, kẻ bại chắc chắn là Hạng Thiếu Long vô địch của chúng ta.”
Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên trời cười dài, ném cây Phi Long thương, cả mừng nói, “Ta không cần dùng thương nữa, tháng sau sẽ dùng thanh Bách Chiến bảo đao này, để lấy mạng của Quản Trung Tà.”
Ðằng Dực vui mừng ném đao cho gã, nói, “Vậy thì chúc Thiếu Long trăm trận trăm thắng, vô địch thiên hạ.”
Hạng Thiếu Long chụp lấy thanh đao, nâng lên hạ xuống, như đang xem trọng lượng, khen rằng, “Trọng lượng của thanh bảo đao này gần bằng với thanh Mặc Tử kiếm của đệ, nhưng bề ngoài không thể nhìn ra được, sẽ khiến cho Quản Trung Tà giật mình, hối hận vì đã quyết đấu với đệ.”
Ðằng Dực nói, “Từ hôm nay trở đi, thanh Mặc Tử kiếm của đệ là của ta, khi đã dùng qua thanh bảo đao Bách Chiến này, ngoài Mặc Tử kiếm ra, những loại binh khí khác đều cảm thấy không vừa ý.”
Khi hai người nhìn nhau cười, Kỷ Yên Nhiên vừa nghe xong Ô Quang báo cáo, vui mừng nói, “ô Quang bảo đã phát hiện được một suối nước nóng ở ngọn bái nguyệt, chúng ta hãy lập tức đến đó.”
Ô Ðình Phương, Triệu Chi, Ðiền Trinh, Ðiền Phụng reo lên.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, “Hôm nay không cần luyện võ sao?”
Kỷ Yên Nhiên nở nụ cười mê người, dịu dàng nói, “Ðã có được thanh bảo đao Bách Chiến này, nghỉ ngơi một ngày cũng đáng mà!”
Hạng Thiếu Long dâng lên niềm tin lớn lao, nói cho cùng, mình có thể sống được cho tới ngày hôm nay, là bởi hơn những người ở đây đến hai ngàn năm kiến thức, thanh đao trong tay này là một minh chứng tốt nhất.