Hạng Thiếu Long về đến biệt quán, Ðào Phương đợi đã từ lâu.
Bọn nô tỳ Xuân Doanh sau khi mang điểm tâm lên thì lui ra.
Ðào Phương nói, “Chủ nhân đã bẩm tấu với đại vương chuyện ngươi và Liên Tấn quyết đấu, đại vương rất vui mừng, định thời gian quyết đấu là hoàng hôn ngày hôm kia, ta xem mấy ngày hôm nay ngươi tốt nhất đừng nên gần nữ nhân để dưỡng tinh thần, cuộc đấu này phải thắng chứ không được bại.”
Hạng Thiếu Long hơi lúng túng đáp, “Yên tâm đi! Tại hạ là người càng gần gũi nữ nhân thì càng có tinh thần, không có nữ nhân thì ngược lại sẽ cất tay không nổi!” thấy y nửa tin nửa ngờ, lại bồi tiếp một câu, “Ðừng quên đêm đối phó với bọn mã tặc, đông Phương Thị đang ở bên tại hạ.”
Ðào Phương đương nhiên không biết đêm đó gã không hề gần gũi Ðình Phương Thị, nhìn gã bằng ánh mắt hâm mộ, nói, “Giờ đây ngươi trở thành nhân vật được chú ý nhất Hàm Ðan, tề danh cùng chủ nhân, ngay cả Quách Tùng cũng hỏi về chuyện của ngươi.”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, “Cái gì? Có kẻ giàu ngang với chủ nhân hay sao?”
Ðào Phương nói, “Nước Triệu chỉ có kẻ ấy, nếu nói số lượng bò ngựa dê của chủ nhân phải đếm bằng sơn cốc, thì binh khí được chế tạo từ mỏ sắt của Quách Tùng dùng thuyền để đếm, lão ta không những đáp ứng nhu cầu của nước Triệu mà còn đáp ứng cho những nước khác nữa, kiếm được rất nhiều tiền!” rồi hạ giọng nói tiếp, “Ðại vương ân sủng Quách Tùng hơn cả chủ nhân, bởi vì phụ thân của chủ nhân có một nửa là huyết thống của người Tần, cho nên mới có cái tên cổ quái như thế này.”
Hạng Thiếu Long giật mình, trong đầu gã có một ý nghĩ mơ hồ nhưng vẫn chưa rõ ràng.
Ðào Phương nói tiếp, “Ðêm qua ta được mật báo, thằng tiểu tử bại gia Ô Ðình Uy rất thống hận nhà ngươi, lại rất muốn giành lấy Thư Nhi của ngươi. Cho nên quyết định không thèm để ý đến lệnh của chủ nhân, sẽ giết chết ngươi trước khi ngươi quyết chiến với Liên Tấn. Xem ra ta phải dắt ngươi đến chào hỏi đại thiếu gia, thằng tiểu tử ấy sẽ không dám khinh cử vọng động.”
Hạng Thiếu Long đang nghĩ tới việc Ô Thị Lô có huyết thống người Tần, chẳng trách nào lão hy vọng có người Triệu thắng được Liên Tấn, nói không chừng ý đồ thực sự của lão không phải như vậy, chỉ là muốn tỏ cho Triệu vương biết lão hoàn toàn đứng về phía người Triệu. Cho nên không chịu ra mặt cho người Yên, ngược lại, đem một mỹ nữ nhu Thư Nhi tặng cho gã, đó có lẽ là lý do chính.
Thời Chiến Quốc, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện huyết thống, vì thế có thể thấy rằng muốn thống nhất một quốc gia nhiều dân tộc là chuyện không dễ tí nào.
Hạng Thiếu Long hỏi, “Liên Tấn có cùng gã tiểu tử ấy đối phó với tại hạ chăng?”
Ðào Phương lúc này đã xem gã là tâm phúc, không cần giấu giếm nữa, nói, “Giờ đây có kề kiếm tận cổ, Liên Tấn cũng không chịu ra tay trước. Tên khốn kiếp ấy khiêu chiến khắp nơi là để kinh động đại vương. Ðại vương trước giờ không thèm để ý đến y, lại còn tỏ vẻ bất mãn chủ nhân vì đã tìm một người ngoài đến dập tắt uy phong kiếm thủ của mình, lần này có được cơ hội, y tất sẽ không phá hoại.”
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng Triệu Hiếu Thành vương nhỏ nhen như thế sao có thể làm chuyện lớn được, rồi gã nói, “Không có Liên Tấn, ta cũng chẳng sợ thằng tiểu tử ấy, y không thể tìm một trăm đứa đến đây vây công ta.”
Ðào Phương rất lấy làm thích thú vì sự khôi hài của gã, nói, “Ðương nhiên không thể, huống hồ chi chuyện này phải tiến hành bí mật, nhưng gặp thiếu gia chào hỏi vài câu cũng tốt. Trong mười bảy người con của chủ nhân, đại thiếu gia là có bản sự nhất, phụ trách việc mua bán bên ngoài. Lại sinh ra một mỹ nhân có cơ hội trở thành hoàng hậu là Ô Ðình Phương, nhưng đại vương vì chuyện chủ nhân có huyết thống người Tần nên vẫn do dự chưa nạp tân tiểu thư, bởi vì quý tộc trong vương thất đều phản đối chuyện này.”
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhức đầu, bề ngoài xem ra rất đơn giản, nhưng phía trong lại phức tạp như thế này, gật đầu đáp, “Ðược thôi, có cơ hội tại hạ sẽ gặp đại thiếu gia.”
Ðào Phương nói, “Cái gì mà có hay không có cơ hội, giờ đây ta và ngươi sẽ lập tức đi gặp đại thiếu gia để tránh Ô Ðình Uy ra tay trước.”
Hạng Thiếu Long nhíu mày đáp, “ít ra cũng để tôi thay y phục chứ.”
Ðào Phương cười, “Mau lên, ta sẽ chờ ngươi ở đây.”
Hạng Thiếu Long vội bước vào trong.
Thư Nhi và bốn nô tỳ đang gấp rút may võ phục để gã mặc đi gặp Triệu vương. Hạng Thiếu Long vui lắm, thay y phục rồi cùng Ðào Phương đến Ô phủ.
Cả hai băng qua luyện võ trường rồi một vườn hoa, cuối cùng đến một tòa phủ đệ hùng vĩ.
Cả hai được mời vào đại sảnh chờ đợi.
Lát sau một tên võ sĩ bước ra mời Ðào Phương vào, chỉ còn lại Hạng Thiếu Long, lòng nghĩ thầm, tại sao gã đại thiếu gia đó không chịu gặp cả hai người một lúc?
Lúc này tên võ sĩ lại bước ra, bảo với Hạng Thiếu Long, “Hạng gia, mời theo tiểu nhân !”
Hạng Thiếu Long bước theo gã.
Hạng Thiếu Long bắt đầu nghi ngờ trong lòng, tên võ sĩ ấy bỗng nhiên nhanh bước, vừa lúc ấy, kiếm ảnh lóe lên, hai thanh trường kiếm từ bụi hoa hai bên phóng ra, đâm vào hai bên sườn gã.
May mà gã đã sớm đoán được, không tiến không lùi, đứng nguyên một chỗ bạt kiếm ra, keng keng hai tiếng, không những bức lùi được kẻ địch mà còn khiến cho một kẻ bị thương.
Thốt nhiên trong gốc cây hiện ra ba mươi tên võ sĩ, trong đó có Ô Ðình Uy, vây gã lại.
Hạng Thiếu Long dựng kiếm đứng yên, không hề sợ hãi.
Ô Ðình Uy nấp sau một tên võ sĩ, đắc ý nói, “Cẩu nô tài, lần này xem ngươi chạy đi đâu?”
Hạng Thiếu Long ung dung cười, “Ðừng nói lần này, kẻ chạy đằng trước chẳng phải là ta sao?”
Ô Ðình Uy vốn tưởng đối phương sẽ cầu xin, nào ngờ một câu cũng không nhường, gã cả giận quát lên, “Chém chết hắn cho ta.”
Hạng Thiếu Long có kinh nghiệm rất phong phú về chuyện đánh nhau, biết rõ được ra tay trước sẽ khống chế được kẻ địch, huống chi lần này địch đông ta ít, Ô Ðình Uy vừa mở miệng, gã đã đâm thẳng cây kiếm vẫn còn vỏ vào tên võ sĩ phía sau lưng mình, kiếm chém chân đá, chỗ thúc, lao vào bọn võ sĩ như một mãnh hổ, thế là đã có mấy tên bị trọng thương ngã xuống đất.
Bọn võ sĩ chưa từng gặp cách đánh không cần quy tắc, mà chỉ cần thắng này, lại e sợ như thế sẽ vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, lại thấy gã hung hãn như thế, phần lớn chỉ hư trương thanh thế.
Hạng Thiếu Long trong lòng vẫn còn hận chuyện đêm qua Ô Ðình Uy cưỡng bức Thư Nhi, ra tay càng không dung tình, thi triển Mặc tử kiếm pháp đến mức cực tận, biến hóa vô cùng, kỳ ảo huyền diệu.
Bọn võ sĩ bị Ô Ðình Uy thúc ép, nên cắn răng xông lên, từng tên một bị trúng kiếm ngã xuống đất, tuy không ai mất mạng, nhưng cũng không thể động thủ được nữa.
Trong chớp mắt chỉ còn lại mười tên võ sĩ đang bảo vệ Ô Ðình Uy.
Hạng Thiếu Long khẽ hừ một tiếng, quắc mắt nhìn Ô Ðình Uy, mũi kiếm hướng về phía trước, rê từng bước về phía Ô Ðình Uy và mười tên võ sĩ. Ô Ðình Uy không ngờ gã thần dũng như thế, hoảng sợ vừa phất tay ra hiệu tấn công vừa chạy thối lui.
Hạng Thiếu Long đâu dễ tha cho gã, phóng về phía trước, một kiếm chém ra, một tên võ sĩ đưa kiếm lên đỡ, keng một tiếng, tên võ sĩ ấy ngã lăn xuống đất đủ thấy sức mạnh của gã kinh người, bọn võ sĩ đều thất sắc, sợ gã hại Ô Ðình Uy nên đều xông lên. Hạng Thiếu Long múa tít thanh kiếm bảo vệ trước thân. Hai tên tưởng gã đã sức cùng lực kiệt, nên xông vào tấn công, đột nhiên thấy đối phương thủ kỹ, lại còn đáng sợ hơn là trong đó có thế phản công, kiếm ảnh dần dần bao trùm lên bọn võ sĩ, khiến cho chúng có cảm giác không thể chạy thoát được.
Đó chính là tinh túy của Mặc tử kiếm pháp, trong thủ chứa công, hôm ấy Hạng Thiếu Long đã bị thế phản kích của Nguyên Tông đánh bại, kiếm thế tán loạn. Hai gã này cũng giống như Hạng Thiếu Long ngày trước.
Cả hai tên hồn phi phách tán định thu kiếm lùi về sau kiếm ảnh bỗng mở rộng, cả hai đều trúng đòn đổ máu té bật ra sau. Hạng Thiếu Long nhân lúc những tên còn lại đang lúng túng, phá vòng vây, xông về phía Ô Ðình Uy. Ô Ðình Uy gắng gượng đưa kiếm lên đỡ. Nào ngờ Hạng Thiếu Long lại lùi về phía sau, quyết chiến với bọn võ sĩ.
Sau khi đâm ngã bốn tên, lại xông về phía Ô Ðình Uy.
“Keng.” Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Liên tiếp bảy kiếm, Ô Ðình Uy đã bị gã ép vào trong viên lâm, bọn võ sĩ nằm la liệt, không còn sức đứng dậy.
“Choang.”
Trường kiếm của Ô Ðình Uy bị đánh bay, lưng dựa vào một gốc cây lớn, mặt không còn một chút máu, run rẩy quát lớn, “Nô tài to gan, dám vô lễ với ta.”
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói, “Có gan hãy kêu thêm một tiếng nô tài!” mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu tên tiểu tử kiêu ngạo.
Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến kẻ khác.
Ô Ðình Uy hoảng sợ, toàn thân run rẩy, lắp bắp nói, “Ngươi dám đả thương ta à?” nhưng không dám mạo hiểm gọi hai chữ nô tài nữa.
Hạng Thiếu Long mặt vẫn lạnh như băng, trầm giọng nói, “Ðào gia ở đâu?”
Ô Ðình Uy suýt tí nữa khóc rống lên, “Ta đã sai người bắt gã rồi.”
Hạng Thiếu Long mỉm cười đáp, “Tôn thiếu gia, ngươi không tin ta sẽ đả thương ngươi à, ta sẽ đâm mù mắt ngươi để xem ngươi có tin hay không ?”
Ô Ðình Uy thấy nụ cười của gã lạnh tanh, không hề có chút tình người, cuối cùng quá hoảng sợ, run rẩy nói, “Ðừng!”
Mũi kiếm của Hạng Thiếu Long nhích lên trên.
Khi Ô Ðình Uy kêu thảm, phía sau Hạng Thiếu Long có tiếng kêu của một nữ nhân.
Ô Ðình Uy tưởng không thể giữ được mắt mình toàn thân run rẩy, sắp đái vãi trong quần, trường kiếm chỉ hơi nhích qua, mũi kiếm đâm thẳng vào gốc cây, quả thật chỉ cách có một centimetre.
“Bốp, bốp.”
Hạng Thiếu Long chân phải đá vào mông gã.
Ô Ðình Uy bay bổng lên, Hạng Thiếu Long quay lại đỡ một kiếm của tuyệt sắc mỹ nữ Ô Ðình Phương.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nhìn nàng, gằn giọng hỏi, “Té ra tôn tiểu thư cũng có phần trong chuyện này ư?”
Ô Ðình Phương giận đến đỏ mặt, nghiến răng nói, “Ta phải giết ngươi!” nói rồi phóng kiếm tới tấn công gã, kiếm pháp hơn hẳn anh mình, chỉ thiếu lực đạo và kinh nghiệm mà thôi.
Hạng Thiếu Long lòng chợt nghĩ một kế, vừa đánh vừa lùi, trong chớp mắt đã dụ nàng vào sâu trong viên lâm.
Ô Ðình Phương thấy đánh mãi không hạ được, vừa vội vừa tức, càng lúc lực bất tòng tâm, thở hổn hển, vừa chém được hai kiếm nữa, keng một tiếng, thanh trường kiếm rơi khỏi tay.
Hạng Thiếu Long tra kiếm vào vỏ, bước về phía trước, bế quan nàng, ép vào gốc cây, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng.
Ô Ðình Phương bủn rủn tay chân, vừa sợ vừa giận nói, “Ngươi muốn làm gì?”
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói, “Ðương nhiên là muốn nàng bồi thường cho ta.”
Ô Ðình Phương sợ lắm, dùng hết sức vùng vẫy. Từ ngày sinh ra, đây là lần đầu tiên bị nam nhân khinh bạc vô lễ nhu thế này. Liên Tấn cũng đã từng ôm nàng, nhưng lập tức bị nàng đẩy ra.
Nàng không tham gia cùng với Ô Ðình Uy, nhưng thấy sự lạ nên đến xem thử. Thấy Hạng Thiếu Long quả là một đấng anh hùng hơn người. Ðiểm này Liên Tấn không bằng.
Ðang vùng vẫy, thì nàng đã bị đối phương hôn vào miệng. Ô Ðình Phương vừa sợ vừa thẹn, mím chặt môi lại.
Phía ngoài có bước chân người vọng vào.
Hạng Thiếu Long rời nàng ra, thì thầm vào tai nàng, “Có thể hôn được tôn tiểu thư, chết cũng tình nguyện !” nói rồi bước ra.
Ô Ðình Phương mềm nhũn người, ngồi bệt xuống đất, dựa vào gốc cây thở dốc. Khi Hạng Thiếu Long quay ra, một hảo hán cao lớn, đang nổi trận lôi đình với bọn võ sĩ và Ô Ðình Uy. Ðào Phương cúi đầu đứng một bên, thấy gã đến liền nháy mắt làm hiệu.
Hạng Thiếu Long bước vòng qua một tên võ sĩ bị thương nặng đang nằm dưới đất, đi về phía đại hán ấy quỳ xuống thi lễ Gã xuống kiếm cũng rất chính xác, chỉ làm cho đối phương bị thương, nhưng lúc này mới ra tay phải tỏ ra uy thế của mình nên tự nhiên phải mạnh tay hơn một chút.
Ðại hán ấy không quay đầu nhìn Hạng Thiếu Long, lạnh lùng hỏi, “Ðình Phương đâu?”
Hạng Thiếu Long không trả lời, tiếng Ô Ðình Phương vang lên phía sau, “Ðình Phương ở đây, kiếm pháp của gã thật là giỏi, nữ nhi không thể nào làm gã bị thương.”
Ðại hán ấy lại quay sang bọn Ô Ðình Uy quát lớn, “Cút hết cho ta.”
Ô Ðình Uy không dám nhìn Hạng Thiếu Long dắt bọn bại binh của mình chuồn mất.
Ðại hán ấy quay sang Hạng Thiếu Long nói, “Ðứng dậy đi!”
Hạng Thiếu Long cung kính đứng dậy, phát giác Ô Ðình Phương đứng bên cạnh liếc gã.
Ðào Phương chẳng hiểu ất giáp gì, cứ nhìn mãi hai người.
Ðại hán ấy nhìn con gái xong, quay sang nhìn Hạng Thiếu Long, quát lớn, “Tốt, một lúc đả thương ba mươi người, mà chẳng có vết thương nào chí mạng, kiếm pháp như vậy ta mới thấy lần đầu, trong cuộc quyết chiến với Liên Tấn, Ô ứng Nguyên ta đây mua Hạng Thiếu Long ngươi thắng.”
Hạng Thiếu Long cười thầm, trong thời này có kẻ nào hiểu rõ cấu tạo của cơ thể hơn ta, mồm thì nói khiêm nhường.
Ô ứng Nguyên nhìn gã từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, “Người Triệu hiếm có người cao lớn như ngươi, nhưng người Tần thì không phải là hiếm.”
Hạng Thiếu Long biết ngay Ô ứng Nguyên lấy làm vinh dự vì huyết thống của mình. Có lẽ y đã đi nhiều nơi, biết được sự lợi hại của người Tần nên mới có ý nghĩ như thế này.
Ô ứng Nguyên hình như rất lấy làm thích thú vì gã, nói, “Bây giờ ta phải đi thị sát ở mục trường phía bắc, Thiếu Long hãy đi theo ta ! “
“Cha, nữ nhi cũng đi nữa,” Ô Ðình Phương nói.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nàng.
Ô Ðình Phương cúi đầu, tay ngọc vân vê tà áo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.