Mục lục:
Chương 1-1: Lời Giới Thiệu
Chương 1-2: Bi kịch tình yêu và ý nghĩa tình yêu trong hồng lâu mộng
Chương 1-3: Thi pháp nhân vật hồng lâu mộng
Chương 1-4: Chân Sĩ Ẩn trong mộng ảo biết đá thiêng – Giả Vũ Thôn lúc phong trần mơ người đẹp
Chương 2: Giả phu nhân tạ thế ở thành Dương Châu – Lãnh Tử Hưng kể chuyện trong phủ Vinh Quốc
Chương 3: Nhờ anh vợ, Như Hải đền được ơn dạy bảo – Đón cháu ngoại, Giả mẫu xót thương trẻ mồ côi
Chương 4: Gái bạc mệnh gặp trai bạc mệnh – Sư Hồ lô xử án Hồ lô
Chương 5: Chơi cõi ảo, mười hai thoa chỉ đường mê – Uống rượu tiên, mộng lầu hồng diễn thành khúc
Chương 6: Giả Bảo Ngọc mới thử cuộc mây mưa – Lưu lão lão đến thăm phủ Vinh quốc
Chương 7: Đem biếu cung hoa, Giả Liễn đùa Hy Phượng – Ăn yến Ninh phủ, Bảo Ngọc gặp Tần Chung
Chương 8: So ngọc thông linh Kim Oanh hơi ngỏ ý – Thăm dò cô Bảo, Đại Ngọc nếm phải chua
Chương 9: Quen nết phong lưu, bạn đa tình cùng vào trường học – Gây chuyện ngờ vực, tên ngoan đồng làm nhộn thư đường
Chương 10: Kim quả phụ tham lợi chịu nhẫn nhục – Trương thái y xem bệnh nói gốc nguồn
Chương 11: Mừng sinh nhật, phủ Ninh bày tiệc linh đình – Gặp Hy Phượng, Giả Thụy động lòng dâm dục
Chương 12: Vương Hy Phượng độc ác, bày cuộc tương tư – Giả Thiên Tường chết oan, soi gương phong nguyệt
Chương 13: Tần Khả Khanh chết được phong long cẩm túy – Vương Hy Phượng sang giúp việc bên phủ Ninh
Chương 14: Lâm Như Hải từ trần ở thành Dương Châu – Giả Bảo Ngọc giữa đường chào vua Bắc Tĩnh
Chương 15: Vương Phượng Thư lộng quyền ở chùa Thiết Hạm – Tần Kình Khanh gặp gái trong am Mạn Đầu
Chương 16: Giả Nguyên Xuân có tài, được tuyển vào cung Phượng Tảo – Tần Kình Khanh còn trẻ, đã thác xuống cõi Hoàng Tuyền
Chương 17: Đề câu đối trong vườn Đại Quan, thử tài Bảo Ngọc
Chương 18: Về thăm nhà ở phủ Vinh Quốc, gặp tiết nguyên tiêu
Chương 19: Tình đằm thắm đêm khuya hoa biết nói – Ý triền miên ngày vắng ngọc thêm hương
Chương 20: Phượng Thư thẳng thắn dẹp hẳn thói ghen tuông – Đại Ngọc tinh ranh nói những câu bỡn cợt
Chương 21: Giả cách giận hờn, Tập Nhân răn Bảo Ngọc – Trả lời khôn khéo, Bình Nhi cứu Giả Liễn
Chương 22: Nghe câu hát, Bảo Ngọc hiểu đạo thiền – Đánh đố thơ, Giả Chính lo lời sấm
Chương 23: Mượn câu văn Tây Sương ký, giở giọng giỡn đùa – Nghe khúc hát Mẫu đơn đình, chạnh lòng hờn tủi
Chương 24: Kim Cương say rượu, tính hào hiệp tiền bạc coi khinh – Cô gái si tình, rơi khăn lụa mơ màng nhớ bạn
Chương 25: Mắc phải thuật năm con quỷ, chị em hóa điên rồ – Nhờ được phép hai vị tiên, ngọc thiêng hết mờ ám
Chương 26: Cầu Phong Yêu, nói lóng đưa tình kín – Quán Tiêu Tương xuân buồn tỏ nỗi riêng
Chương 27: Đình Trích Thúy, Dương Phi đùa bướm trắng – Mộ Mai Hương, Phi Yến khóc hoa tàn
Chương 28: Ngọc Hàm tặng thắt lưng, gợi được mối tình – Bảo Thoa cởi chuỗi thơm, lộ ra vẻ thẹn
Chương 29: Người hưởng phúc, phúc nhiều, còn cầu xin thêm phúc – Gái si tình, tình nặng, càng luẩn quẩn vì tình
Chương 30: Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên – Linh Quan vạch chữ “tường”, làm ngây người ngoài cuộc
Chương 31: Xé tan cái quạt, nghìn vàng mua lấy một trận cười – Điềm ứng kỳ lân, hai sao gặp nhau khi đầu bạc
Chương 32: Giải bày hết tâm can, Bảo Ngọc đâm ra mê mẩn – Không chịu được sỉ nhục, Kim Xuyến đành phải liều thân
Chương 33: Coi anh như thù, giọng lưỡi ton hót – Đẻ con bất hiếu, roi vọt dập vùi
Chương 34: Mối tình ngổn ngang, thấy tình cô em càng thêm thấm thía – Lỗi lầm chồng chất, lấy lầm khuyên anh xiết nỗi buồn rầu
Chương 35: Ngọc Xuyến được nếm canh lá sen – Oanh Nhi khéo tết dây hoa mai
Chương 36: Thêu bức uyên ương, hiên Giáng Vân mộng lành báo trước – Ngẫm đường tình phận, viện Lê Hương duyên đẹp định rồi
Chương 37: Thu Sảng trai, định mở Xã hải đường – Hành Vu uyển, đêm nghĩ bài hoa cúc
Chương 38: Lâm Tiêu Tương đứng đầu những thơ ngâm cúc – Tiết Hành Vu mỉa đời trong bài vịnh cua
Chương 39: Già nhà quê hay nói huênh hoang – Cậu có tình cứ tìm ngành ngọn
Chương 40: Vườn Đại Quan, Sử thái quân hai lần mở tiệc – Gieo súc sắc, Kim Uyên Ương ra lệnh đố thơ
Chương 41: Am Lương Thúy, Bảo Ngọc thưởng trà ngon – Viện Di Hồng, già Lưu say rượu ngủ
Chương 42: Giải mối ngờ, Bảo Thoa ngỏ lời thân thiết
Chương 43: Ngồi rỗi bày trò, góp tiền ăn sinh nhật – Mối tình không dứt, vốc đất viếng oan hồn
Chương 44: Chuyện xảy bất ngờ, Phượng Thư đâm ghen – Mừng ngoài tưởng tượng, Bình Nhi trang điểm
Chương 45: Bạn kim lan ngỏ chuyện kim lan – Đêm mưa gió ngâm bài mưa gió
Chương 46: Người liều lĩnh khó thoát việc liều lĩnh – Gái Uyên Ương thề dứt bạn uyên ương
Chương 47: Tiết Bàn đa tình bị đánh – Tương Liên sợ tội trốn đi
Chương 48: Dùng bậy chữ tình, nhầm về tình, chàng đi buôn bán – Mến yêu gái nhã, gặp cuộc nhã, nàng mải ngâm thơ
Chương 49: Cõi lưu ly mai hồng tuyết trắng – Gái son phấn, ăn sống nuốt tanh
Chương 50: Am Lư Tuyết nối nhau thơ tức cảnh – Ổ Noãn Hương khéo đặt câu đố đèn
Chương 51: Cô em họ Tiết làm thơ hoài cổ – Lang băm họ Hồ dùng thuốc hổ lang
Chương 52: Bình Nhi cố tình giấu việc mất vòng ngọc – Tình Văn đương ốm, vùng dậy vá áo cừu
Chương 53: Đêm trừ tịch, phủ Ninh tế tổ tiên – Tối nguyên tiêu, phủ Vinh mở yến tiệc
Chương 54: Sử Thái Quân bỏ lối chuyện sáo ngày xưa – Vương Hy Phượng học đòi áo hoa múa hát
Chương 55: Mắng con gái mình, dì Triệu tức nhảm – Khinh cô chủ bé, mụ Ngô ác ngầm
Chương 56: Thám Xuân thông thạo, tìm mối lợi bỏ hẳn lệ xưa – Bảo Thoa khôn ngoan, ra ơn nhỏ giữ gìn thể thống
Chương 57: Tử Quyên khôn ngoan, đặt chuyện thử lòng cậu Bảo
Chương 58: Dưới bóng hạnh, phượng giả khóc hão huyền – Bên cửa the, tình thật nghĩ vơ vẩn
Chương 59: Bến Liễu Diệp, tủi phận yến oanh – Hiên Giáng Vân nhở tay ấn quyết
Chương 60: Đem phấn mạt ly thay cho bột tường vi – Biếu mai quế lộ lòi ra bột phục linh
Chương 61: Ném chuột sợ vỡ đồ, Bảo Ngọc đành phải nhận lỗi – Xét việc thấy oan uổng, Bình Nhi khéo tòng quyền
Chương 62: Tương Vân ngây thơ, ngủ trên hoa thược dược – Hương Lăng trơ trẽn, cởi tấm quần hồng lăng
Chương 63: Viện Di Hồng chị em mở tiệc – Nuốt kim đan, Giả Kính chết oan
Chương 64: Gái buồn rầu đề thơ ngũ mỹ – Trai lẳng lơ tặng ngọc cửu long
Chương 65: Giả Liễn vụng trộm cưới dì Hai – Dì Ba quyết lòng lấy chàng Liễu
Chương 66: Cô bé đa tình, hổ vì tình về nơi địa phủ – Chàng Hai lạnh nhạt, khi quá lạnh vào chốn không môn
Chương 67: Thấy đồ Thổ nghi, Đại Ngọc nhớ quê cũ – Nghe việc bí mật, Phượng Thư hỏi người hầu
Chương 68: Dì Vưu khổ sở, bi lừa vào vườn Đại Quan – Chị Phượng ghen tuông, làm nhộn ở phủ Ninh Quốc
Chương 69: Giở lối khôn vặt, mượn gươm giết người – Biết gặp hạn đen, nuốt vàng thoát kiếp
Chương 70: Lâm Đại Ngọc mở thi xã Đào Hoa – Sử Tương Vân điền tiểu từ Liễu Nhứ
Chương 71: Người hiềm khích cố ý gây hiềm khích – Gái Uyên Ương vô tình gặp Uyên Ương
Chương 72: Cậy mình khỏe, Vượng Phượng Thư kiêng nói ốm – Ỷ thần thế, vợ Lai Vượng cố ép duyên
Chương 73: A hoàn ngơ ngẩn, nhặt nhầm túi xuân tình – Tiểu thư ươn hèn, bỏ lơ dây kim phượng
Chương 74: Quá nghe gièm hót, khám xét vườn Đại Quan – Thề giữ đoan nghiêm, rào lấp phủ Ninh Quốc
Chương 75: Mở tiệc đêm khuya, điềm lạ vẳng nghe tiếng thảm – Thưởng trăng tháng tám, lời nói thành câu sấm haỵ
Chương 76: Nhà Đột Bích nghe sáo, cảm nỗi ưu sầu – Quán Ao Tinh nối thơ, buồn đêm vắng lặng
Chương 77: A hoàn đẹp, sớm chết oan vì tội phong lưu – Con hát xinh, cắt tình duyên vào am Thủy Nguyệt
Chương 78: Họa sĩ già ra bài từ Quỷ hoạch – Công tử ngốc làm văn tế phù dung
Chương 79: Rước lấy sư tử Hà Đông, Tiết Bàn hối hận – Vớ phải giống sói Trung Sơn, Nghênh Xuân nhầm to
Chương 80: Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bi trận đòn oan- Chữa đàn bà ghen, đạo sĩ kê bài thuốc nhảm
Chương 81: Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số – Hai lần vào trường học, vâng theo lời cha
Chương 82: Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng – Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn
Chương 83: Vào cung Vị, thăm Nguyên phi bị ốm – Nhộn nhà cửa, làm Bảo Thoa nghẹn lời
Chương 84: Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân – Thăm cháu ốm, Giả Hoàn càng gây thêm mối thù oán
Chương 85: Giả Chính được thăng chức lang trung – Tiết Bàn lại gây nên tù tội
Chương 86: Ăn của đút, quan già thay án kiện – Gửi tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư
Chương 87: Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ – Say ngồi nhập định, tà hỏa lẩn vào trong tim
Chương 88: Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi – Nghiêm phép nhà, Giả Trân đánh người hầu cứng cổ
Chương 89: Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ – Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực
Chương 90: Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội – Đưa hoa quả, chú em nghĩ ngợi vẩn vơ
Chương 91: Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế – Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền
Chương 92: Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục – Xem hạt châu lớn, Giả Chính tính chuyện hợp tan
Chương 93: Người họ Chân đến nương nhờ họ Giả – Am Thủy Nguyệt vỡ lở án gió trăng
Chương 94: Giả mẫu bày tiệc, thưởng Hải Đường nở hoa – Bảo Ngọc mất ngọc, biết tai ương sắp đến
Chương 95: Tin đồn không sai, Nguyên phi đã mất – Giả thực lẫn lộn, Bảo Ngọc hoá ngây
Chương 96: Giấu hẳn tăm hơi Phượng Thư bày kế lạ – Cơ mưu đã lộ, Đại Ngọc mất tính thường
Chương 97: Đốt cảo thơ, Đại Ngọc dứt tình si – Về nhà chồng, Bảo Thoa thành lễ lớn
Chương 98: Giáng Châu đau buồn, hồn về nơi ly hận – Thần Anh mang bệnh, lệ tràn cõi tương tư
Chương 99: Giữ phép công bọn hầu ác cùng nhau phá lệ – Xem tin báo ông cậu già đâm ra lo phiền
Chương 100: Làm hỏng mất dịp tốt, Hướng Lăng gây mối oán thù – Thương em lấy chồng xa, Bảo Ngọc cảm tình ly biệt
Chương 101: Vườn Đại Quan đêm trăng rợn hồn ma – Chùa Tán Hoa quẻ thần ghê điềm lạ
Chương 102: Phủ Ninh Quốc, ruột thịt bị tai ương – Vườn Đại quan, phù thủy trừ yêu quái
Chương 103: Giở kế độc ác, Kim Quế tự giết mình – Không hiểu đạo thiền, Vũ Thôn gặp người cũ
Chương 104: Kim cương say, cá nhỏ gây thành sóng lớn – Công tử ngốc, thương thừa nhớ lại tình xưa
Chương 105: Quân Cẩm y khám biên phủ Ninh quốc – Quan ngự sử tâu hặc châu Bình An
Chương 106: Gây tai ương, Vương Hy Phượng xiết bao hổ thẹn – Tránh hoạ hoạn, Giả thái quân cầu khấn phật trời
Chương 107: Cho của thừa, Giả mẫu hiểu nghĩa lớn – Phục chức cũ, Giả Chính đội ơn trời
Chương 108: Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh – Chết vẫn say đời, quán Tiêu Tương nghe quỉ khóc
Chương 109: Hồn thơm chờ đợi, con Nam may được yêu nhầm – Oan án trả xong, Nghênh Xuân trở về cõi lạc
Chương 110: Sử Thái quân tuổi già về nơi địa phủ – Vương Hy Phượng sức kiệt làm mất lòng người
Chương 111: Gả Uyên Ương theo chủ lên chầu trời – Hầu chó lớn đem người về cướp của
Chương 112: Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi – Chết vì hiềm thù, dì Triệu sa xuống âm phủ
Chương 113: Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu – Quên hẳn hiềm xưa, Tử Quyên cảm thương Bảo Ngọc
Chương 114: Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng – Chân ứng Gia được đội ơn vua về chầu ngọc khuyết
Chương 115: Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa – Tên người dù giống nhau, Bảo Ngọc không coi là tri kỷ
Chương 116: Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nói ảo cảnh – Trọn đạo hiếu, đưa linh cữu mẹ về cố hương
Chương 117: Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc – Thích họp bạn xấu, một con hư coi giữ việc nhà
Chương 118: Nhớ hiềm xưa ông cậu lừa gái nhỏ – Sợ nói nhảm, vợ hầu can chàng ngây
Chương 119: Dỗ hương khôi, Bảo Ngọc rũ sạch duyên trần – Đội ơn vua, họ Giả dồi dào hưởng phúc
Chương 120: Chân Sinh ẩn kể rõ cảnh thái hư – Giả Vũ Thôn kết thúc Hồng lầu mộng
Câu chuyện tình giữa Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc xuyên suốt qua toàn bộ tác phẩm, làm nên chủ đề chính của cuốn tiểu thuyết vĩ đại này.
Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, hai anh em cô cậu ruột, cùng ở chung một nhà từ bé; lớn lên, vì Bảo Ngọc được bà nội nuông chiều, riêng cho ở trong vườn Đại quan cùng với đám “quần thoa”, nên anh ta và Đại Ngọc gần gũi nhau. Nhưng đây không phải là câu chuyện “lửa gần rơm… ”. Đây cũng không phải chỉ là câu chuyện “tài tử giai nhân là nợ sẵn”. Tình yêu của họ còn có nguyên cớ sâu xa hơn nhiều; họ nói như Saint Exupéry: “Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhìn về một hướng”, nghĩa là họ “đồng điệu”, “tri âm” lẫn nhau trên những vấn đề có ý nghĩa cuộc sống.
Nói cho đúng, lúc đầu Bảo Ngọc cũng còn có chút phân vân. Anh ta sống giữa đám a hoàn nhan sắc, những Tập nhân, Tình văn… những người này là những phụ nữ xuất thân từ tầng lớp dưới, được họ Giả mua về hầu hạ, nhưng đó là những người có tình, có phẩm chất tốt đẹp. Họ chính là mót bức màn ngăn bụi trần của phủ Vinh quốc đầy dẫy những hạng đàn ông ô trọc. Bảo Ngọc cảm nhận được thực chất vị tha, quên mình đầy dịu dàng của họ, anh ta như một người được vây bọc bởi sự tận tụy, thương yêu… của những nữ tỳ – đồng thời cũng là “nữ thần” này. Do đó không lạ gì mà Bảo Ngọc đã nêu lên cái “nguyên lý nữ tính” rất xa lạ với tư tưởng “trọng nam khinh nữ” của xã hội phong kiến: “Xương thịt con gái là nước kết thành. Tôi trông thấy con gái thì người tôi nhẹ nhàng, khoan khoái, thấy con trai thì như bị phải hơi dơ bấn”. Trong phủ Giả lúc đó còn có cô em họ Tiết Bảo Thoa ở nhờ. Bảo Thoa đẹp, đức hạnh, nết na theo đúng nếp nhà phong kiến. Bảo Ngọc cũng mến Bảo Thoa, gần nàng, anh chàng đôi lúc cũng thấy xiêu xiêu, quả có như lời Lâm Đại Ngọc “gần cô chị thì quên khuấy cô em”!
Nhưng rồi dần dần, Bảo Ngọc chỉ yêu có Đại Ngọc thôi. Đại Ngọc kiều diễm, yếu đuối, là một tâm hồn dễ cám xúc, một tâm hồn nhạy cảm và phong phú – đó là một tâm hồn thơ đích thực; và đó là điều mà họ gặp nhau. Quan trọng hơn, là trong khi cả nhà chờ mong Bảo Ngọc học giỏi thi đỗ, làm quan giữ nếp nhà…, thì Bảo Ngọc lại chán ngấy cái con đường mòn nhàm chán đó, và người hiểu anh duy nhất là Đại Ngọc.
Bảo Ngọc, chàng trai được nhốt trong cái lồng kính quý tộc đầy cao lương gấm vóc, anh ta được người ta dùng gia giáo, thi giáo, lễ pháp… để ràng buộc theo con đường vạch sẵn. Giả Bảo Ngọc bị mất tự do, và anh ta cảm thấy sâu sắc điều đó, nên lúc nào anh ta cũng vùng vẫy tìm lối thoát, tìm cách phán kháng lại. Như một con chim khao khát trời xanh rộng lớn bị nhốt vào cái lồng vàng chật hẹp, Giả Bảo Ngọc sống không yên ổn. Anh lục lọi sách vở, đi vào triết học cổ, đi vào “tham thiền ngộ đạo” …nhưng những cái đó không cung cấp được cho anh một vũ khí tư tưởng nào để tự giải phóng! Mà thực ra, thì anh cũng lẩn quẩn, loanh quanh; anh ta là một sản phẩm đầy mâu thuẫn của một xã hội cũng đang chứa đầy mâu thuẫn, một xã hội đang tìm lối ra nhưng không có lối ra. Rốt cuộc, anh ta tỏ thái độ hoài nghi những gì “thánh hiền” đã viết, đã soạn, cho đó là “soạn bậy”, là “bịa”, là “nói tầm bậy”. Đối với đạo đức phong kiến mà cái cao nhất là “tôi trung con hiếu”, “sát thân thành nhân”, anh ta dám nói những lời “cách mệnh”: “Nhũng bọn mày râu dơ bẩn, chỉ biết “quan văn chết vì lời can gián, quan võ chết vì đánh giặc”, là hai cái chết của kẻ đại trượng phu, thành ra chỉ làm rối lên, nào có biết đâu có vua ngu mới có bầy tôi chết vì lời can gián; chỉ lo ra công đánh giặc, liều mình hy sinh, tương lai sẽ bỏ nước cho ai.
Thật là lời lẽ của ké “đại nghịch vô đạo”. Tất nhiên, nói cho công bằng, đó là một đôi ý nghĩ đột xuất của anh chàng này, còn như bình thường, anh ta vẫn phải nép mình trong lồng cũi tuân phục “di huấn thánh nhân”.
Trong hoàn cánh đó, Lâm Đại Ngọc đã đến. Họ đã đến với nhau không dễ dàng. Đại Ngọc vì gia cảnh đến ở nhờ trong phủ họ Giả, tuy là cháu ngoại đấy, nhưng vẫn bị Giá mẫu xem là “người ngoài”: “nữ nhân ngoại tộc”. Cái mặc cảm “ăn bám ở nhờ” luôn luôn làm nàng đau khổ – nàng vốn là người nhiều tự ái là người nhạy cảm, khó hòa hợp với chung quanh và do đó cô đơn. Tình cảnh của nàng còn bi đát hơn Bảo Ngọc nhiều, vì nàng là con gái, là phận ở nhờ, mà trong cái xã hội ghê khiếp ấy, thì nàng chẳng là cái gì cả, nàng chỉ là một cánh bèo dạt, một cánh hoa rơi! Cho nên nàng thương hoa, khóc hoa, chôn hoa, cho nên nàng luôn buồn thương vô hạn. Tâm hồn nàng như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điệu buồn đứt ruột! Cái yếu đuối, cái “đa sầu đa cảm” của nàng cũng là một nét tính cách riêng nhưng xuất phát từ những điều kiện của thời đại.
Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc đã đến với nhau như thế và đã đến với nhau rồi, hiểu lòng nhau rồi, họ vẫn sống những ngày tháng không yên. Trong tình yêu này, họ chưa được hưởng bao nhiêu hạnh phúc; chưa nếm mật ngọt tình yêu, họ đã linh cảm thấy mật đắng của đời! Họ luôn luôn bị bủa vây trong trùng điệp của mạng lưới phong kiến. Họ không phải là người quyết định được tình yêu của mình.
Cuối cùng, Giả mẫu và bọn phu nhân trong phu họ Giả đã quyết định! Họ đã chọn Tiết Bảo Thoa cho Bảo Ngọc. Và một khi đã chọn, họ đã nhẫn tâm theo kế “đánh tráo” của Phượng Thự Bảo Ngọc cứ yên trí là “cưới em Lâm”, hóa ra lúc giở khăn che mặt, lại là Bảo Thoa; Bảo Ngọc lúc bấy giờ mới bật ngửa, mà Lâm Đại Ngọc thì sau cơn ốm nặng, đã chết trong niềm đau đớn, oán hận bằng đốt thơ, đốt khăn tặng trong lúc cả nhà mừng đám cưởí của người mình yêu!
Kết thúc tấn bi kịch này, Bảo Ngọc trốn nhà đi tu; và Bảo Thoa làm một người góa phụ trẻ đau khổ..
Mục lục:
Chương 1-1: Lời Giới Thiệu
Chương 1-2: Bi kịch tình yêu và ý nghĩa tình yêu trong hồng lâu mộng
Chương 1-3: Thi pháp nhân vật hồng lâu mộng
Chương 1-4: Chân Sĩ Ẩn trong mộng ảo biết đá thiêng – Giả Vũ Thôn lúc phong trần mơ người đẹp
Chương 2: Giả phu nhân tạ thế ở thành Dương Châu – Lãnh Tử Hưng kể chuyện trong phủ Vinh Quốc
Chương 3: Nhờ anh vợ, Như Hải đền được ơn dạy bảo – Đón cháu ngoại, Giả mẫu xót thương trẻ mồ côi
Chương 4: Gái bạc mệnh gặp trai bạc mệnh – Sư Hồ lô xử án Hồ lô
Chương 5: Chơi cõi ảo, mười hai thoa chỉ đường mê – Uống rượu tiên, mộng lầu hồng diễn thành khúc
Chương 6: Giả Bảo Ngọc mới thử cuộc mây mưa – Lưu lão lão đến thăm phủ Vinh quốc
Chương 7: Đem biếu cung hoa, Giả Liễn đùa Hy Phượng – Ăn yến Ninh phủ, Bảo Ngọc gặp Tần Chung
Chương 8: So ngọc thông linh Kim Oanh hơi ngỏ ý – Thăm dò cô Bảo, Đại Ngọc nếm phải chua
Chương 9: Quen nết phong lưu, bạn đa tình cùng vào trường học – Gây chuyện ngờ vực, tên ngoan đồng làm nhộn thư đường
Chương 10: Kim quả phụ tham lợi chịu nhẫn nhục – Trương thái y xem bệnh nói gốc nguồn
Chương 11: Mừng sinh nhật, phủ Ninh bày tiệc linh đình – Gặp Hy Phượng, Giả Thụy động lòng dâm dục
Chương 12: Vương Hy Phượng độc ác, bày cuộc tương tư – Giả Thiên Tường chết oan, soi gương phong nguyệt
Chương 13: Tần Khả Khanh chết được phong long cẩm túy – Vương Hy Phượng sang giúp việc bên phủ Ninh
Chương 14: Lâm Như Hải từ trần ở thành Dương Châu – Giả Bảo Ngọc giữa đường chào vua Bắc Tĩnh
Chương 15: Vương Phượng Thư lộng quyền ở chùa Thiết Hạm – Tần Kình Khanh gặp gái trong am Mạn Đầu
Chương 16: Giả Nguyên Xuân có tài, được tuyển vào cung Phượng Tảo – Tần Kình Khanh còn trẻ, đã thác xuống cõi Hoàng Tuyền
Chương 17: Đề câu đối trong vườn Đại Quan, thử tài Bảo Ngọc
Chương 18: Về thăm nhà ở phủ Vinh Quốc, gặp tiết nguyên tiêu
Chương 19: Tình đằm thắm đêm khuya hoa biết nói – Ý triền miên ngày vắng ngọc thêm hương
Chương 20: Phượng Thư thẳng thắn dẹp hẳn thói ghen tuông – Đại Ngọc tinh ranh nói những câu bỡn cợt
Chương 21: Giả cách giận hờn, Tập Nhân răn Bảo Ngọc – Trả lời khôn khéo, Bình Nhi cứu Giả Liễn
Chương 22: Nghe câu hát, Bảo Ngọc hiểu đạo thiền – Đánh đố thơ, Giả Chính lo lời sấm
Chương 23: Mượn câu văn Tây Sương ký, giở giọng giỡn đùa – Nghe khúc hát Mẫu đơn đình, chạnh lòng hờn tủi
Chương 24: Kim Cương say rượu, tính hào hiệp tiền bạc coi khinh – Cô gái si tình, rơi khăn lụa mơ màng nhớ bạn
Chương 25: Mắc phải thuật năm con quỷ, chị em hóa điên rồ – Nhờ được phép hai vị tiên, ngọc thiêng hết mờ ám
Chương 26: Cầu Phong Yêu, nói lóng đưa tình kín – Quán Tiêu Tương xuân buồn tỏ nỗi riêng
Chương 27: Đình Trích Thúy, Dương Phi đùa bướm trắng – Mộ Mai Hương, Phi Yến khóc hoa tàn
Chương 28: Ngọc Hàm tặng thắt lưng, gợi được mối tình – Bảo Thoa cởi chuỗi thơm, lộ ra vẻ thẹn
Chương 29: Người hưởng phúc, phúc nhiều, còn cầu xin thêm phúc – Gái si tình, tình nặng, càng luẩn quẩn vì tình
Chương 30: Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên – Linh Quan vạch chữ “tường”, làm ngây người ngoài cuộc
Chương 31: Xé tan cái quạt, nghìn vàng mua lấy một trận cười – Điềm ứng kỳ lân, hai sao gặp nhau khi đầu bạc
Chương 32: Giải bày hết tâm can, Bảo Ngọc đâm ra mê mẩn – Không chịu được sỉ nhục, Kim Xuyến đành phải liều thân
Chương 33: Coi anh như thù, giọng lưỡi ton hót – Đẻ con bất hiếu, roi vọt dập vùi
Chương 34: Mối tình ngổn ngang, thấy tình cô em càng thêm thấm thía – Lỗi lầm chồng chất, lấy lầm khuyên anh xiết nỗi buồn rầu
Chương 35: Ngọc Xuyến được nếm canh lá sen – Oanh Nhi khéo tết dây hoa mai
Chương 36: Thêu bức uyên ương, hiên Giáng Vân mộng lành báo trước – Ngẫm đường tình phận, viện Lê Hương duyên đẹp định rồi
Chương 37: Thu Sảng trai, định mở Xã hải đường – Hành Vu uyển, đêm nghĩ bài hoa cúc
Chương 38: Lâm Tiêu Tương đứng đầu những thơ ngâm cúc – Tiết Hành Vu mỉa đời trong bài vịnh cua
Chương 39: Già nhà quê hay nói huênh hoang – Cậu có tình cứ tìm ngành ngọn
Chương 40: Vườn Đại Quan, Sử thái quân hai lần mở tiệc – Gieo súc sắc, Kim Uyên Ương ra lệnh đố thơ
Chương 41: Am Lương Thúy, Bảo Ngọc thưởng trà ngon – Viện Di Hồng, già Lưu say rượu ngủ
Chương 42: Giải mối ngờ, Bảo Thoa ngỏ lời thân thiết
Chương 43: Ngồi rỗi bày trò, góp tiền ăn sinh nhật – Mối tình không dứt, vốc đất viếng oan hồn
Chương 44: Chuyện xảy bất ngờ, Phượng Thư đâm ghen – Mừng ngoài tưởng tượng, Bình Nhi trang điểm
Chương 45: Bạn kim lan ngỏ chuyện kim lan – Đêm mưa gió ngâm bài mưa gió
Chương 46: Người liều lĩnh khó thoát việc liều lĩnh – Gái Uyên Ương thề dứt bạn uyên ương
Chương 47: Tiết Bàn đa tình bị đánh – Tương Liên sợ tội trốn đi
Chương 48: Dùng bậy chữ tình, nhầm về tình, chàng đi buôn bán – Mến yêu gái nhã, gặp cuộc nhã, nàng mải ngâm thơ
Chương 49: Cõi lưu ly mai hồng tuyết trắng – Gái son phấn, ăn sống nuốt tanh
Chương 50: Am Lư Tuyết nối nhau thơ tức cảnh – Ổ Noãn Hương khéo đặt câu đố đèn
Chương 51: Cô em họ Tiết làm thơ hoài cổ – Lang băm họ Hồ dùng thuốc hổ lang
Chương 52: Bình Nhi cố tình giấu việc mất vòng ngọc – Tình Văn đương ốm, vùng dậy vá áo cừu
Chương 53: Đêm trừ tịch, phủ Ninh tế tổ tiên – Tối nguyên tiêu, phủ Vinh mở yến tiệc
Chương 54: Sử Thái Quân bỏ lối chuyện sáo ngày xưa – Vương Hy Phượng học đòi áo hoa múa hát
Chương 55: Mắng con gái mình, dì Triệu tức nhảm – Khinh cô chủ bé, mụ Ngô ác ngầm
Chương 56: Thám Xuân thông thạo, tìm mối lợi bỏ hẳn lệ xưa – Bảo Thoa khôn ngoan, ra ơn nhỏ giữ gìn thể thống
Chương 57: Tử Quyên khôn ngoan, đặt chuyện thử lòng cậu Bảo
Chương 58: Dưới bóng hạnh, phượng giả khóc hão huyền – Bên cửa the, tình thật nghĩ vơ vẩn
Chương 59: Bến Liễu Diệp, tủi phận yến oanh – Hiên Giáng Vân nhở tay ấn quyết
Chương 60: Đem phấn mạt ly thay cho bột tường vi – Biếu mai quế lộ lòi ra bột phục linh
Chương 61: Ném chuột sợ vỡ đồ, Bảo Ngọc đành phải nhận lỗi – Xét việc thấy oan uổng, Bình Nhi khéo tòng quyền
Chương 62: Tương Vân ngây thơ, ngủ trên hoa thược dược – Hương Lăng trơ trẽn, cởi tấm quần hồng lăng
Chương 63: Viện Di Hồng chị em mở tiệc – Nuốt kim đan, Giả Kính chết oan
Chương 64: Gái buồn rầu đề thơ ngũ mỹ – Trai lẳng lơ tặng ngọc cửu long
Chương 65: Giả Liễn vụng trộm cưới dì Hai – Dì Ba quyết lòng lấy chàng Liễu
Chương 66: Cô bé đa tình, hổ vì tình về nơi địa phủ – Chàng Hai lạnh nhạt, khi quá lạnh vào chốn không môn
Chương 67: Thấy đồ Thổ nghi, Đại Ngọc nhớ quê cũ – Nghe việc bí mật, Phượng Thư hỏi người hầu
Chương 68: Dì Vưu khổ sở, bi lừa vào vườn Đại Quan – Chị Phượng ghen tuông, làm nhộn ở phủ Ninh Quốc
Chương 69: Giở lối khôn vặt, mượn gươm giết người – Biết gặp hạn đen, nuốt vàng thoát kiếp
Chương 70: Lâm Đại Ngọc mở thi xã Đào Hoa – Sử Tương Vân điền tiểu từ Liễu Nhứ
Chương 71: Người hiềm khích cố ý gây hiềm khích – Gái Uyên Ương vô tình gặp Uyên Ương
Chương 72: Cậy mình khỏe, Vượng Phượng Thư kiêng nói ốm – Ỷ thần thế, vợ Lai Vượng cố ép duyên
Chương 73: A hoàn ngơ ngẩn, nhặt nhầm túi xuân tình – Tiểu thư ươn hèn, bỏ lơ dây kim phượng
Chương 74: Quá nghe gièm hót, khám xét vườn Đại Quan – Thề giữ đoan nghiêm, rào lấp phủ Ninh Quốc
Chương 75: Mở tiệc đêm khuya, điềm lạ vẳng nghe tiếng thảm – Thưởng trăng tháng tám, lời nói thành câu sấm haỵ
Chương 76: Nhà Đột Bích nghe sáo, cảm nỗi ưu sầu – Quán Ao Tinh nối thơ, buồn đêm vắng lặng
Chương 77: A hoàn đẹp, sớm chết oan vì tội phong lưu – Con hát xinh, cắt tình duyên vào am Thủy Nguyệt
Chương 78: Họa sĩ già ra bài từ Quỷ hoạch – Công tử ngốc làm văn tế phù dung
Chương 79: Rước lấy sư tử Hà Đông, Tiết Bàn hối hận – Vớ phải giống sói Trung Sơn, Nghênh Xuân nhầm to
Chương 80: Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bi trận đòn oan- Chữa đàn bà ghen, đạo sĩ kê bài thuốc nhảm
Chương 81: Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số – Hai lần vào trường học, vâng theo lời cha
Chương 82: Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng – Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn
Chương 83: Vào cung Vị, thăm Nguyên phi bị ốm – Nhộn nhà cửa, làm Bảo Thoa nghẹn lời
Chương 84: Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân – Thăm cháu ốm, Giả Hoàn càng gây thêm mối thù oán
Chương 85: Giả Chính được thăng chức lang trung – Tiết Bàn lại gây nên tù tội
Chương 86: Ăn của đút, quan già thay án kiện – Gửi tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư
Chương 87: Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ – Say ngồi nhập định, tà hỏa lẩn vào trong tim
Chương 88: Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi – Nghiêm phép nhà, Giả Trân đánh người hầu cứng cổ
Chương 89: Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ – Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực
Chương 90: Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội – Đưa hoa quả, chú em nghĩ ngợi vẩn vơ
Chương 91: Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế – Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền
Chương 92: Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục – Xem hạt châu lớn, Giả Chính tính chuyện hợp tan
Chương 93: Người họ Chân đến nương nhờ họ Giả – Am Thủy Nguyệt vỡ lở án gió trăng
Chương 94: Giả mẫu bày tiệc, thưởng Hải Đường nở hoa – Bảo Ngọc mất ngọc, biết tai ương sắp đến
Chương 95: Tin đồn không sai, Nguyên phi đã mất – Giả thực lẫn lộn, Bảo Ngọc hoá ngây
Chương 96: Giấu hẳn tăm hơi Phượng Thư bày kế lạ – Cơ mưu đã lộ, Đại Ngọc mất tính thường
Chương 97: Đốt cảo thơ, Đại Ngọc dứt tình si – Về nhà chồng, Bảo Thoa thành lễ lớn
Chương 98: Giáng Châu đau buồn, hồn về nơi ly hận – Thần Anh mang bệnh, lệ tràn cõi tương tư
Chương 99: Giữ phép công bọn hầu ác cùng nhau phá lệ – Xem tin báo ông cậu già đâm ra lo phiền
Chương 100: Làm hỏng mất dịp tốt, Hướng Lăng gây mối oán thù – Thương em lấy chồng xa, Bảo Ngọc cảm tình ly biệt
Chương 101: Vườn Đại Quan đêm trăng rợn hồn ma – Chùa Tán Hoa quẻ thần ghê điềm lạ
Chương 102: Phủ Ninh Quốc, ruột thịt bị tai ương – Vườn Đại quan, phù thủy trừ yêu quái
Chương 103: Giở kế độc ác, Kim Quế tự giết mình – Không hiểu đạo thiền, Vũ Thôn gặp người cũ
Chương 104: Kim cương say, cá nhỏ gây thành sóng lớn – Công tử ngốc, thương thừa nhớ lại tình xưa
Chương 105: Quân Cẩm y khám biên phủ Ninh quốc – Quan ngự sử tâu hặc châu Bình An
Chương 106: Gây tai ương, Vương Hy Phượng xiết bao hổ thẹn – Tránh hoạ hoạn, Giả thái quân cầu khấn phật trời
Chương 107: Cho của thừa, Giả mẫu hiểu nghĩa lớn – Phục chức cũ, Giả Chính đội ơn trời
Chương 108: Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh – Chết vẫn say đời, quán Tiêu Tương nghe quỉ khóc
Chương 109: Hồn thơm chờ đợi, con Nam may được yêu nhầm – Oan án trả xong, Nghênh Xuân trở về cõi lạc
Chương 110: Sử Thái quân tuổi già về nơi địa phủ – Vương Hy Phượng sức kiệt làm mất lòng người
Chương 111: Gả Uyên Ương theo chủ lên chầu trời – Hầu chó lớn đem người về cướp của
Chương 112: Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi – Chết vì hiềm thù, dì Triệu sa xuống âm phủ
Chương 113: Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu – Quên hẳn hiềm xưa, Tử Quyên cảm thương Bảo Ngọc
Chương 114: Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng – Chân ứng Gia được đội ơn vua về chầu ngọc khuyết
Chương 115: Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa – Tên người dù giống nhau, Bảo Ngọc không coi là tri kỷ
Chương 116: Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nói ảo cảnh – Trọn đạo hiếu, đưa linh cữu mẹ về cố hương
Chương 117: Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc – Thích họp bạn xấu, một con hư coi giữ việc nhà
Chương 118: Nhớ hiềm xưa ông cậu lừa gái nhỏ – Sợ nói nhảm, vợ hầu can chàng ngây
Chương 119: Dỗ hương khôi, Bảo Ngọc rũ sạch duyên trần – Đội ơn vua, họ Giả dồi dào hưởng phúc
Chương 120: Chân Sinh ẩn kể rõ cảnh thái hư – Giả Vũ Thôn kết thúc Hồng lầu mộng