Chương 83: Tề Thiên kiện Lý Tịnh – Na Tra bắt nữ yêu
Khi ấy Sa Tăng hỏi:
– Thầy đã ra khỏi cửa động, còn sư huynh ở đâu?
Tam Tạng chỉ nàng ấy nói rằng:
– Sư huynh ngươi ở trong bụng nàng ấy.
Bát Giới cười rằng:
– Nó đã ra khỏi cửa dộng, còn ở trong bụng làm chi, hãy đi ra cho rảnh.
Tôn Hành Giả bảo hã miệng ra.
Nàng ấy y lời hả miệng.
Tôn Hành Giả hóa hình nhỏ, bò lần lên tới cổ, nghỉ rằng:
– Nếu mình nhảy ra, e nó làm nhăn cắn đại.
Nghĩ rồi lấy thiết bảng hóa ra cái đinh chống hàm nó, rồi mới nhảy ra, thâu thiết bảng hiện nguyên hình, giá thiết bảng liền đập.
Nàng ấy rút song kiếm hổn chiến một hồi, rồi nhảy lên chót núi, Tôn Hành Giả nhảy theo đánh nữa.
Còn Bát Giới với Sa Tăng rằng:
– Ðại ca rối quá, phải chi khi nảy xoi lủng bụng mà ra, chẳng là xong chuyện.
Sa Tăng nói:
– Phải, song sư huynh ra công khó, xuống hang làm kế mới cứu đặng thầy, vậy thì bây giờ để thầy ngồi dậy, đặng chúng ta trợ chiến.
Bát Giới lắc đầu nói rằng:
– Ðừng, đừng! Nó thiệt thần thông, chúng ta đánh không lại.
Sa Tăng nói:
– Giúp sức, không khá nhiều cũng khá ít, lẽ nào sợ nó mà bỏ sư huynh?
Hai anh em đồng nhảy lên chót núi trợ chiến.
Nàng ấy đương đánh với Tôn Hành Giả mà không lại, xảy thấy Sa Tăng vác bữu tượng trợ chiến, Bát Giới vác đinh ba đập đùa, nên nàng ấy kinh hãi liền chạy, Tôn Hành Giả hối đuổi theo.
Nàng ấy liền cổi chiếc giày bên hữu hóa ra hình của mình, múa song kiếm trở lại cự chiến, còn hình thiệt hóa ra trận gió bay đến miện hang, thấy Tam Tạng ngồi một mình, sẳn dịp tính thỉnh thầy về động! Lại lấy đồ hành lý, và con ngựa cũng bắt luôn.
Còn ba anh em đánh với con yêu giả, Bát Giới đập nhằm nó một đinh ba nhào xuống, coi lại là chiếc giày!
Tôn Hành Giả kinh hãi nói rằng:
– Sao hai đứa bây không bảo hộ thầy, ai cần đi trợ chiến!
– Bát Giới ngó Sa Tăng mà nói rằng:
– Sao, tôi nói có linh không? Tôi bảo đừng trợ chiến, vì biết hầu vương tánh ở không chừng, mình đánh giùm mới trừ đặng yêu tinh, đã không tiếng trả ơn lại thêm trách móc!
Tôn Hành Giả nói:
– Ngươi tưởng chiếc giày đó là cốt tinh sao? Hồi trước nó cũng gạt ta như vậy rồi lén đi bắt thầy về động! Nay không biết nó bắt thầy về động hay chưa? Mau mau coi lại thử.
Nói rồi đồng hè về chỗ cũ thấy có một sợi dây cương đứt hai tại gốc cây chớ thầy và gói đồ con ngựa đều đâu mất!
Tôn Hành Giả khóc và nói rằng:
– Chắc thầy chưa hết tai nạn, nên khiến như vậy.
Bát Giới cười ngất!
Tôn Hành Giả mắng rằng:
– Bộ người muốn về xứ?
Bát Giới nói:
– Anh ôi! Không phải nói như vậy! Tôi chắc thầy bị con yêu ấy bắt về động rồi! Anh phải xuống hang một lần nữa.
Nói rồi nhảy xuống hang, tìm tới lầu thầy đóng cửa Tôn Hành Giả phá cửa xông vào, không thấy một người thấp thoáng!
Qua phòng bên Ðông không thấy Tam Tạng, coi lại đồ khí dụng không còn một món!
(Nguyên động ấy giáp vòng tới ba trăm dặm, ổ hang không biết bao nhiêu, chuyến trước bị Hành Giả tìm ra, nên chuyến này giấu ngỏ nào không biết).
Tôn Hành Giả tức mình, giậm chơn gầm hét!
Xảy nghe mùi hương ở phía sau bay tới, Tôn Hành Giả nghĩ rằng:
– Phía sau có mùi hương, chắc nó ở tại đó.
Nghĩ rồi bắt mò theo tới chỗ ấy, thấy có ba căn nhà trống, trên bàn thờ hai thần chủ, trước bàn để một lư hương.
Bài vị thứ nhứt đề chữ vàng như vầy:
Tôn phụ Lý Thiên Vương chi vị,
Bài thứ nhì đề chữ vàng như vầy:
Tôn huynh Na Tra tam thái tử chi vị.
Tôn Hành Giả mừng quá, không tìm thầy, cũng chẳng kiếm yêu, liền xách hai bài vị và lư hương, nhảy lên miệng hang cười ngất.
Sa Tăng, Bát Giới hỏi:
– Anh cứu thầy đặng hay sao nên vui vẻ như vậy?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Chúng ta chẳng cứu làm chi, cứ đòi hai bài vị đó.
Nói rồi để hai bài vị mà bảo rằng:
– Chúng bây xem thì hiểu.
Sa Tăng coi rồi hỏi rằng:
– Ý làm sao đó?
Tôn Hành Giả nói:
– Ta xuống động, chúng nó trốn mất hết vào sau thấy có ba căn nhà, giữa bàn thờ hai bài vị và một lư hương, nên ta xách về làm tang đó. Chắc là con gái ông Lý Thiên Vương là em gái Na Tra thái tử, muốn ở phàm nên xuống giả yêu mà bắt thầy ta đó. Nếu không cứ gốc mà hỏi thì khó kiếm tìm. Vậy hai ngươi ở đây đặng Lão Tôn đi kiện Lý Thiên Vương mà đòi thầy lại.
Bát Giới nói:
– Anh viết ngự trạng chưa mà hăm đi kiện? Xin nói phỏng cho tôi nghe.
Tôn Hành Giả nói:
– Sẳn có lư hương bài vị làm tang, ta đặt ngự trạng rằng: Kiện về sự giả yêu mà bắt người. Nay Lý Thiên Vương thả con gái xuống cỏi trần giả yêu bắt thầy tôi về núi Hãm Không, động Vô Ðễ. Như vậy thì Na Tra cũng có tội nữa, vì không biết dạy em, có bài vị lư hương là đồ tang của chúng nó. Xin hộ sai cha con ông Lý Thiên Vương đi thâu nó mà trả thầy tôi lại đặng đi thỉnh kinh.
Bát Giới nói:
– Phải phải, như vậy thì đặng kiện mười phần, chẳng lo chi thất anh hãy viết ngự trạng cho mau.
Tôn Hành Giả viết ngự trạng rồi, liền xách lư hương và bài vị, nhắm cửa trời bay tới.
Bốn ông Thiên Vương thấy Tôn Hành Giả xông vào cửa Nam Thiên, liền đón hỏi rằng:
– Ðại Thánh đi đâu đó?
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi đi cáo hai người.
Bốn ông ấy lấy làm lạ, giựt mình nghỉ thầm rằng:
– Không biết con quỷ này đi cáo hai người nào đó?
Nghĩ rồi, dẫn Tôn Hành Giả vào đền, Tôn Hành Giả để bài vị và lư hương xuống, quỳ lạy chúc tụng rồi dưng ngự trạng.
Thượng Ðế xem rồi phê hai chử:
– Thánh chỉ, truyền Thái Bạch Kim Tinh đi với Hành Giả đến cung Vân Lâu đòi Lý Thiên Vương kiến giá.
Khi ấy Thái Bạch Kim Tinh và Tôn Hành Giả đồng tới cung Vân Lâu, đồng tử ngó thấy vào báo rằng:
– Có Thái Bạch Kim Tinh đến.
Lý Thiên Vương bước ra nghinh tiếp, thấy Thái Bạch Kim Tinh tay cầm thánh chỉ; không biết việc chi.
Lý Thiên Vương đặt bàn hương án tiếp chỉ, ngó thấy Tôn Hành Giả đi theo.
Lý Thiên Vương hỏi Thái Bạch Kim Tinh rằng:
– Thánh chỉ truyền chi đó?
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Ðây là ngự trạng của Tôn Ðại Thánh đi cáo Thiên Vương.
Lý Thiên Vương nổi nóng hỏi rằng:
– Nó cáo chuyện chi đó?
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Cáo về sự giả yêu mà bắt người, Thiên Vương đọc thử thì rõ.
Lý Thiên Vương lạy rồi, giở ra xem thấy nổi giận, nạt lớn rằng:
– Con khỉ kiện không trúng việc, ấy là vu oan cho tôi.
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Thiên Vương đừng nóng giận, có lư hương và bài vị làm cớ, nói chắc con gái Thiên Vương, bây giờ bài vị và lư hương còn dưng trước điện.
Lý Thiên Vương nói:
– Tôi có ba đứa con trai: Thằng Kim Tra, nay theo phò Phật Tổ. Còn thằng kế đó là Mộc Tra làm đệ tử Quan Âm, còn thằng thứ ba là Na Tra còn ở nhà đó. Sau này tôi sanh một đứa con gái là Bửu Anh, năm nay mới bảy tuổi, việc đời biết chưa đủ điều, lẽ nào làm yêu tinh đi bắt Tam Tạng. Như không tin, tôi bảo bồng ra cho mà coi! Con khỉ này vô lễ sao giám cáo gian, đừng nói tôi làm chức Thiên Vương đặng quyền tiền trảm hậu tấu làm chi, dầu tôi ở đâu, nó cũng không phép kiện gian như vậy. Trong luật có nói: Cáo gian tội nặng bằng ba.
Nói rồi truyền quân bắt Hành Giả trói lại.
Khi ấy Tôn Hành Giả nghe nói, không sợ chút nào, liền cười ngất nói rằng:
– Bề nào tôi cũng thất trước mà đặng sau.
Nói rồi dứt lời, Lý Thiên Vương lấy đao khảo yêu liền chém Hành Giả.
Na Tra lấy gươm khảm yêu ra đỡ mà can rằng:
– Xin Phụ vương bớt giận!
Lý Thiên Vương kinh hãi, chạy lên lầu lấy tháp vàng cầm trên tay mà hỏi rằng:
– Con nói làm sao?
(Ấy là Thiên Vương giựt mình sợ Na Tra làm nhăn theo lớp Phong thần, nên cầm tháp vàng thủ thế rồi mới dám hỏi!).
Khi ấy Na Tra quì xuống thưa rằng:
– Thiệt có em tôi ở trung giái.
Lý Thiên Vương nói:
– Ta sanh bốn anh em bây mà thôi, còn con gái mà trung giái?
Na Tra thưa:
– Phụ vương quên rồi! Con ấy thiệt là yêu tinh, ba trăm năm trước, nó ở lại Linh Sơn, ăn đèn sáp và uống dầu bàn Phật! Như Lai sai cha con bắt nó, đáng lẽ thì đập chết cho rồi. Phật Tổ có dặn trước rằng: Lòng lành thả cá dưới ao, đức lớn nuôi nai trên núi. Bởi có ấy nên cha con mình không nở giết nó, nó cảm ơn xin làm nghĩa nữ, kêu phụ vương bằng cha, kêu tôi bằng anh viết bài vị TSnh mà thờ sống. Chẳng ngờ nay lại thành tinh bắt Tam Tạng, bị Tôn Hành Giả tìm tội lấy đặng bài vị làm tang, mới dám đi kiện đích danh như vậy. Ấy không phải em ruột, thiệt là em nuôi.
Lý Thiên Vương nghe nói mộc óc than rằng:
– Thiệt ta quên lửng! Chẳng hay nó tên họ chi?
Na Tra thưa rằng:
– Nó tới ba tên, không phải một, chánh gốc nó là: Kim Tỉ Bạch Mao Lão Thử Tinh. Trong lúc uống dầu bàn Phật, lại xưng là Bán Triệt Quan Âm, bây giờ ở dưới động, xưng là Ðịa Võng phu nhơn.
Lý Thiên Vương nghe nói nhớ trực lại, liền để bửu tháp xuống, bước lại mở trói cho Hành Giả.
Tôn Hành Giả trợn con mắt giộc nói rằng:
– Tôi không cho mở trói, để vậy đi kiến giá mới đặng kiện cho.
Lý Thiên Vương năn nỉ không đặng, túng phải cậy Thái Bạch Kim Tinh nói giùm.
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Lời xưa rằng: Muôn việc rộng dung thì đặng phước. Tại ông nóng nãy mà trói người! Há chẳng biết tánh vượn già là tổ thầy kiện, bây giờ cậy tôi nói làm sao? Cứ theo lời lịnh lang, thì nó là ân nữ, bề nào cũng có nghĩa cha con, chạy chối đâu cho khỏi!
Nói rồi lại rờ rẩm Hành Giả mà nói rằng:
– Ðại Thánh vị tình ta, để mở trói đặng đi kiến giá.
Tôn Hành Giả nói:
– Ông đừng có mở dây vô ích, LãoTôn lăn ít cái cũng tới đền Linh Tiêu.
Thái Bạch Kim Tinh cười rằng:
– Con khỉ này thiệt vô tình quá! Không nghĩ ơn trước nghĩa sau, chẳng màng việc năm xưa, nay nói giùm tiểu sự mà không vị!
Tôn Hành Giả nói:
– Năm xưa ông có ơn nghĩa chi với Lão Tôn, mà ngày nay lại kể.
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Ta không phạm tội chi nặng, bất quá là náo thiên cung một chút mà thôi! Song ông đã kể ơn, lẽ nào ta không vị mặt, biểu Thiên Vương đi lại mở dây.
Lý Thiên Vương mở trói rồi, mời Hành Giả ngồi lên mà chịu lỗi.
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi nói trước thua sau thắng, thiệt rõ ràng chẳng sai. Thôi, đi chầu cho mau mau, nếu để trễ chắc thầy tôi phải khốn.
Lý Thiên Vương nói nhỏ với Thái Bạch Kim Tinh rằng:
– Con khỉ đột tánh ở không chừng, sợ bây giờ nó làm bộ bỏ qua, đến trước đền nó nói thêm nhiều chuyện, lại còn sợ nó nói thêm bớt cho con tinh ở dưới nữa cũng không biết chừng, nên tôi cũng dám đi kiến giá, nhờ ông nói giùm cho tôi.
Thái Bạch Kim Tinh cười rằng:
– Xin Ðại Thánh nhậm ngôn một phen nữa!
Tôn Hành Giả nói:
– Chuyện thúc kể tôi đã bỏ qua, chuyện với trái tôi cũng không nói, còn nói giùm chuyện gì. Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Việc quan một bữa trể mười ngày, nếu vào đền thì Thiên Vươngchạy chối, không nhìn yêu quái là con, Ðại Thánh cứ chỉ bài vị làm chắc, thì hai đàng cãi la cả buổi chưa xong, sợ kéo cưa một hai bữa! Ðại Thánh cũng biết, trên trời một bữa, dưới thế một năm.Chẳng những con tinh thành thân với Ðường Tăng mà thôi, sợ sanh đặng một hòa thượng nhỏ nữa, phải là hư việc hay chăng?.
Khi ấy Tôn Hành Giả ngồi cúi đầu ngầm nghỉ rồi nói rằng:
– Như vậy cũng bất tiện, bây giờ mới tính làm sao?.
Thái Bạch Kim Tinh nói:
– Theo ý tôi, thời Thiên Vương điểm binh đi với Ðại Thánh xuống bắt yêu mà cứu thầy, để tôi về tâu lại.
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi tâu rằng: Nguyên cáo trốn rồi, nên khỏi đòi bị cáo.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ta đã vì tình cho xuôi, lại nói ta trốn chui trốn nhủi; thôi thôi, bảo Lý Thiên Vương dàn binh cho sẳn mà đợi, đặng tôi đi với Kim Tinh về tâu lại cho rành.
Lý Thiên Vương nói:
– Sợ Ðại Thánh nói tôi nghịch chỉ nên không kiến giá, thì tôi nặng vô cùng.
Tôn Hành Giả nói:
– Ta là người đại trượng phu, một lời đã nói bốn ngựa theo không kịp. Lẽ nào mà kiếm chuyện hại người, thiệt coi Lão Tôn không đáng bực quân tử.
Lý Thiên Vương liền tạ ơn, rồi điểm binh tại cửa Nam Thiên mà đợi.
Còn Thái Bạch Kim Tinh và Tôn Hành Giả đồng kiến giá tâu rằng:
– Kim Tỉ Bạch Mao Lão Thử Tinh, làm bài vị lấy tiếng, nay Lý Thiên Vương hay tin ấy, đã điểm binh đi bắt, xin Hoàng Thượng xá tội cho Thiên Vương.
Thượng Ðế y tấu, Tôn Hành Giả trở ra cửa Nam Thiên, thấy Lý Thiên Vương và Na Tra đứng chờ đợi, cùng nhau đằng vân giá vó tới núi Hãm Không.
Khi ấy Sa Tăng, Bát Giới đồng nghinh tiếp, Lý Thiên Vương nói:
– Chẳng chịu vào hang cọp, sao bắt đặng con hùm! Ai dám đi trước?
Tôn Hành Giả nói:
– Lão Tôn chịu đi trước.
Na Tra nói:
– Tôi vưng chỉ bắt yêu, xin đi Tiên Phuông mới phải.
Bát Giới cũng làm phách nói lớn rằng:
– Ðể bảo Trư đi đánh trận đầu.
Lý Thiên Vương nói:
– Ðừng cãi lẩy làm chi, cứ y theo lịnh ta sai phát, Tôn Ðại Thánh và Tam Thái Tử đi Tiên Phuông, còn chúng ta thủ miệng hang mà chờ nó ấy là nội công ngoại kích, kẻ trong đuổi ra có người ngoài đón lại, hì nó không phương xuống đất, khó nổi lên trời.
Ai nấy đồng vâng lịnh, Tôn Hành Giả và Na Tra lãnh thiên binh nhảy xuống miện gang, kiếm khắp nơi không đặng.
Chẳng ngờ nàng ấy bắt Tam Tạng đem xuống nhà nhốt tại gốc Ðông Nam, nhà ấy phân nữa ló lên trên, phân nữa chôn dưới đất, ở trước cửa có trồng ít chậu bông, xung quanh cặm cờ đen lên khói nghi ngút nên không ngó thấy.
Vừa ưa nữ quái nghe thiên binh rầm rộ, ló cổ ra mà dòm bị thiên binh ngó thấy hô lên rằng:
– Nó trốn tại đây.
Tôn Hành Giả chạy lại, dòng thiết bảng sập nhà.
Thiên binh áp tới bắt hết bầy nữ quái trói lại.
Còn Tôn Hành Giả kiếm đặng thầy, lại lấy gói hành lý, dắt con ngựa long mã trở ra.
Khi ấy Ðịa Vỏng phu nhơn thấy mặt Na Tra liền quỳ lạy xin anh thứ tội.
Na Tra nói:
– Nay vưng chỉ đi bắt ngươi, không lẽ tha đặng, cha con ta vì một cây hương của ngươi, thiếu chút nữa mà mang tội nặng.
Nói truyền thiên binh trói lại, đồng bay lên khỏi miệng hang.
Còn Tôn Hành Giả vui cười, bảo thầy lạy tạ ơn Thiên Vương và Thái Tử.
Sa Tăng, Bát Giới muốn làm thịt con tinh, Lý Thiên Vương nói:
– Chẳng nên, chẳng nân phải giải nó về Thượng Ðế xử tội.
Nói rồi từ giả lên mây.
Còn Tam Tạng lên ngựa, thầy trò đồng đi luôn, không ghé chùa Tấn Hải.
Bốn thầy trò đi tới mùa hè, xảy thấy một bà già đắt đứa con nít dưới cột dương liễu kêu lớn rằng:
– Hòa Thượng đừng đi nữa, mau trở lại hướng Ðông, nếu qua hướng Tây thì bỏ mạng.
Tam Tạng thất sắc, nhảy xuống ngựa, bái mà hỏi rằng:
– Bà ôi, thường hay có nói rằng:
– Biển rộng mặc dầu cá lội, trời cao mặc sức chim bay. Sao bà nói phương Tây không đặng?
Bà ấy chỉ tay nói rằng:
– Cách năm sáu dọc đường là nước Diệt pháp. Vua nước Diệt Pháp thất đức lắm! Cách hai năm nay có hứa một lời nguyện, giết cho đủ số muôn Hòa Thượng mới thôi. Hai năm nay giết đã đặng chín ngàn chín trăm chín mươi sáu thầy sải vô danh vô danh. Vua Diệt pháp có truyền chỉ rằng: Ðợi kiếm cho đặng bốn sải vô danh sẽ giết cho đủ số. Nếu bốn thầy đi tới thành, thì đặng làm tống mạng bồ tát.
Tam Tạng nghe nói sợ quá, run lập cập nói rằng:
– Bần tăng, cám ơn bà nói giúp, song không biết có ngõ nào đi tránh khỏi, xin chỉ giùm cámơn.
Bà ấy cười rằng:
– Không có ngõ nào đi cho khỏi, trừ ra phải biết bay thì mời khỏi nước này.