Hồ Nhất Đao! Khúc trì! Thiên Khu!
Miêu Nhân Phụng! Địa nương! Hợp cốc!
Một thanh âm khàn khàn, trầm trầm khẽ hô lên. Tiếng hô đầy vẻ oán độc và phẫn nộ. Tiếng nói rít lên từ kẽ răng tựa hồ tiếng nguyền rủa đời đời, hàng ngàn hàng vạn năm. Âm thanh mỗi chữ là máu hòa cùng lòng cừu hận.
Độp! Độp! Độp!
Bốn tiếng vang lên. Bốn đạo kim quang lấp loáng, bốn mũi kim tiêu liên tiếp phóng ra, bắn vào hai tấm mộc bài. Mặt trước và mặt sau mỗi tấm mộc bài đều vẽ toàn thân một hình người. Một tấm vẽ đại hán rậm râu đầy vẻ thô hào, bên cạnh ghi ba chữ “ Hồ Nhất Đao”. Còn tấm biển kia vẽ một hán tử cao gầy, bên cạnh ghi ba chữ “ Miêu Nhân Phụng”.
Trên hình người ghi rõ những huyệt đạo ở khắp thân thể. Phía dưới mộc bài là một cái chuôi để cầm. Hai tên hán tử to lớn thân thủ mau lẹ, mỗi tên cầm một tấm mộc bài chạy quanh trong luyện võ sảnh .
Ở góc đông bắc tòa đại sảnh, một bà già tóc bạc ngoài năm chục tuổi ngồi trên ghế, miệng hô tên huyệt đạo ở trên hình người Hồ Nhất Đao hoặc Miêu Nhân Phụng. Một thiếu niên anh tuấn trạc ngoại đôi mươi vận kình trang gọn ghẽ, đeo túi da cắm mấy chục mũi kim tiêu, cứ nghe bà già hô tên huyệt đạo lại vung tay một cái, một đạo kim quang bắn ra cắm vào tấm mộc bài .
Hai tên hán tử to lớn cầm mộc bài, đầu bịt lưỡi thép, mình mặc áo bông dày, trước ngực lại lót thêm một tấm da bò để phòng khi thiếu niên phóng trệch đích, mũi kim tiêu bắn trệch vào người hắn. Hai người này lúc nhô lên cao, lúc hụp xuống thấp, xoay chuyển mộc bài để thiếu niên khó lòng bắn trúng .
Phía ngoài cửa sổ tòa đại sảnh, một cô gái và một thanh niên đứng nấp ở đó. Hai người này chọc thủng giấy dán trên cửa sổ thành hai lỗ nhỏ, mỗi người dùng mắt trái để nhìn trộm vào bên trong. Họ nhận ra thân thủ chàng thanh niên trong luyện võ sảnh không phải tầm thường, phóng tiêu rất chuẩn xác, bất giác hai người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ kinh dị.
Trên trời mây kéo đen nghịt. Mưa đổ xuống ào ào như trút nước. Thỉnh thoảng lại có tia sét đánh và tiếng sấm vang khiến người ta phải kinh hãi.
Những giọt mưa lớn bằng hạt đậu trút xuống đất bắn tung đến ngoài cửa sổ, văng vào mình của cặp nam nữ thiếu niên. Cả hai đều mặc áo mưa. Cảnh tượng trong luyện võ sảnh khiến họ động tính hiếu kỳ, lại dán mắt dòm vào.
Bỗng nghe bà già lên tiếng:
– Về phần chuẩn xác thì đã tạm được nhưng kình lực chưa đủ. Bữa nay hãy luyện tới đây thôi.
Mụ nói rồi từ từ đứng dậy.
Cô gái kéo tay hán tử một cái rồi vội xoay mình đi ra ngoài.
Hán tử khẽ hỏi:
– Coi có thích không?
Cô gái đáp:
– Có gì mà thích? Chỉ là trò luyện tiêu thôi mà. Gã đó bắn khá đấy chứ.
Hán tử kia hỏi:
– Ai lại chả biết người ta luyện tiêu. Nhưng trên mộc bài sao lại viết những gì Hồ Nhất Đao, Miêu Nhân Phụng?
Cô gái đáp:
– Cái này có vẻ tà môn, sư ca còn không hiểu thì tiểu muội biết thế nào được. Chúng ta về hỏi gia gia sẽ rõ.
Cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, gương mặt bầu bĩnh, cặp mắt đen lay láy, hai má ửng hồng. Toàn thân cô toát ra một vẻ thanh xuân phơi phới. Hán tử mắt to mày rậm, lớn hơn cô gái sáu bảy tuổi, dáng điệu thô hào, trên mặt đầy những vết sẹo nhỏ màu tím. Tướng mạo gã tuy xấu xí nhưng bộ pháp nhẹ nhàng, tinh thần sung mãn, hùng khí bồng bột.
Hai người băng qua ngoài viện. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến mặt họ hai người sũng nước. Cô gái lấy khăn tay lau mặt. Lau xong, gương mặt cô trắng hồng càng lộ vẻ xinh đẹp ngời ngời. Hán tử nhìn cô gái, bất giác ngẩn người ra. Cô gái nghiêng đầu, cố ý cho nước mưa trên nón chảy vào cổ áo hán tử. Gã đang ngơ ngẩn xuất thần nên không hay biết. Cô gái cười khanh khách, khẽ gọi:
– Chàng ngốc ơi!
Rồi cô đi vào hoa sảnh.
Đầu đằng đông trong sảnh đường có đốt một đống lửa lớn, hơn hai chục người ngồi vây quanh để hơ quần áo ướt đẫm nước mưa.
Bọn người này đều mặc áo ngắn màu đen hay màu lam. Có người dắt binh khí bên mình. Đây là đám tiêu khách gồm bọn chạy cờ và cước phu.
Trong sảnh đường còn ba hán tử ăn mặc theo kiểu võ quan. Mấy người này cũng chạy vào trú mưa, đang cởi áo ướt ra. Đột nhiên chúng nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơ hớ, bất giác mắt sáng rỡ cả lên.
Cô gái đi đến bên bọn người đang hơ quần áo, kéo một lão già gầy nhom ra một chỗ, kể lại chuyện vừa nhìn trộm thấy ở nhà hậu sảnh cho lão nghe. Lão này lối ngoài năm chục tuổi, tinh thần tráng kiện, mái tóc đốm bạc, người cao không đầy năm thước nhưng mục quang lấp loáng, oai phong lẫm liệt. Lão nghe cô gái kể chuyện liền chau mày, khẽ trách:
– Ngươi lại đi gây chuyện thị phi rồi. Người ta mà biết được, chẳng phải là ngươi tự chuốc khổ vào mình hay sao?
Cô gái thè lưỡi cười đáp:
– Gia gia! Lão nhân gia đi bảo tiêu chuyến này, mắng hài nhi lần này là lần thứ mười tám rồi đấy.
Lão già hỏi:
– Tỷ dụ ta đang dạy ngươi luyện võ mà có người đến nhìn trộm thì thế nào?
Cô gái đang nhoẻn miệng cười, nghe phụ thân nói mấy câu này, bắt giác lòng chùng hẳn xuống. Cô nhớ lại năm ngoái có người lén đến ngoài cửa coi trộm phụ thân diễn võ. Lão biết rồi nhưng không nói ra. Đến khi thử phóng tụ tiễn, lão đột nhiên bắn ra một phát tên làm mù một con mắt người đó. Đây là lão mới nhẹ đòn cảnh cáo, nên chưa vận hết kình lực, nếu không thì mũi tụ tiễn xuyên vào óc rồi, còn sống làm sao được? Sau đó phụ thân cô nói cho nghe: lén học bí quyết võ công là một điều đại kỵ trong võ lâm khiến người ta căm giận gấp trăm lần kẻ ăn cắp tài vật.
Cô gái nhớ lại chuyện này, không khỏi hối hận vì vừa xem trộm người khác luyện võ. Nhưng bản tính quật cường, hiếu thắng, cô chẳng chịu thua bèn đáp:
– Gia gia! Tiêu pháp của gã đó cũng bình thường thôi, ai thèm học lén làm chi.
Lão già sa sầm nét mặt, mắng:
– Con nha đầu này! Hễ ngươi mở miếng ra lại nói người khác chẳng ra gì.
Cô gái mỉm cười hỏi:
– Ai bảo tiểu nữ là con gái của Bách Thắng Thần Quyền Mã lão tiêu đầu làm chi?
Ba tên võ quan đang ngồi quanh đống lửa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp nhưng hai cha con cô nói khẽ quá nên nghe không rõ chuyện gì. Chỉ có câu sau cùng cô lớn tiếng khiến cho một tên võ quan nghe thấy mấy chữ “con gái của Bách Thắng Thần Quyền Mã lão tiêu đầu” liền đưa mắt ngó lão lão già thấp lùn, bé nhỏ, gầy nhom. Hắn lại đưa mắt nhìn là tiêu kỳ cắm ở ngoài cửa sảnh đường. Lá cờ này nền vàng thêu chỉ đen hình con ngựa đang bay. Hắn khịt mũi một cái tự hỏi:
“Bách Thắng Thần Quyền ư? Đúng là đồ khoác lác.”
Nguyên lão già họ Mã kia tên gọi Hành Không, người giang hồ tặng cho ngoại hiệu là “Bách Thắng Thần Quyền”. Cô gái tên gọi Mã Xuân Hoa, con gái yêu độc nhất của lão. Danh tự này tuy có vẻ thô tục, nhưng đối với con nhà võ bôn tẩu giang hồ, hoa mùa xuân đã là đẹp rồi. Hán tử cùng cô đi coi trộm người luyện tiêu họ Từ, tên chỉ có một chữ Tranh, là đồ đệ của Mã Hành Không. Từ Tranh ngồi bên đống lửa, thấy tên võ quan cứ nhìn vị sư muội mình đăm đăm, bèn nổi giận, liền trợn mắt nhìn hắn.
Tên võ quan kia quay đầu, chạm mục quang của Từ Tranh, liền trừng mắt nhìn y một cái, bụng nghĩ tên tiểu tử này sao lại hùng hùng hổ hổ như vậy. Từ Tranh vốn nóng tính, thấy đối phương vô lễ, vẻ mặt thách thức, trợn mắt nhìn trừng trừng vào tên võ quan kia.
Tên võ quan lối ngoài ba mươi tuổi, mình cao lưng rộng, vẻ mặt kiêu hãnh. Hắn nổi lên tràng cười ha hả, nhìn đồng bọn ở mé tả hỏi:
– Ngươi xem, gã tiểu tử kia giống như con gà chọi. Nếu ngươi mà vụng trộm với mẹ gã thì không biết còn đến thế nào nữa?
Thế rồi hai tên võ quan kia cùng nhìn Từ Tranh mà cười hô hố.
Từ Tranh tức quá đứng phắt dậy, quát hỏi:
– Ngươi nói gì?
Tên võ quan cười hì hì đáp:
– Chú nhỏ kia! Ta nói có điều chi lầm lẫn thì ta xin lỗi chú.
Từ Tranh bản tính thẳng thắn, thấy người ta xin lỗi rồi cũng bỏ qua. Gã toan ngồi xuống thì người kia lại cười nói:
– Ta biết có kẻ không phải vụng trộm với mẹ gã mà chỉ muốn vụng trộm với em gái gã.
Từ Tranh nhảy vọt lên toan lại động thủ.
Mã Hành Không vội quát:
– Tranh nhi! Ngồi xuống!
Từ Tranh ngạc nhiên, mặt đỏ gay, hỏi:
– Sư phụ! Sư phụ… có nghe thấy không?
Mã Hành Không thản nhiên đáp:
– Người ta làm quan ở nha môn có nói mấy câu thì đã sao?
Từ Tranh trước nay không bao giờ dám kháng cự sư phụ nửa lời nên đành hậm hực nhìn tên võ quan kia rồi từ từ ngồi xuống. Ba tên võ quan lại cười rộ nhìn Mã Xuân Hoa không còn úy kỵ gì nữa, trong ánh mắt đầy vẻ dâm tà.
Mã Xuân Hoa thấy ba người vô lễ đã toan nổi nóng, nhưng cô biết xưa nay gia gia không muốn đắc tội với lũ quan phủ. Cô liền nghĩ cách đánh ba tên võ quan thối tha kia một trận cho bõ ghét.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên chiếu sáng vào gian sảnh đường. Tiếp theo là tiếng sét nổ làm chấn động màng tai mọi người, tưởng chừng như đánh trúng vào tòa đại sảnh.
Trên trời như có lỗ vỡ, mưa cứ từng cơn từng cơn đổ xuống như trút nước. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói trong mưa:
– Trận mưa dữ quá, xin cho vào nấp mưa trong bảo trang một lúc.
Một tên nam bộc trong trang đáp vọng ra:
– Trong nhà đã đốt lửa. Mời các vị vào đây sưởi ấm.
Một nam một nữ đẩy cổng tiến vào. Người đàn ông thân hình cao lớn đẹp đẽ, khí vũ hiên ngang, trên lưng đeo một cái bọc, trông y độ trên dưới ba mươi. Nữ lang ước chừng hăm hai, hăm ba tuổi, da trắng như tuyết, mày xinh như vẽ. Thật là một giai nhân tuyệt sắc.
Mã Xuân Hoa đã kể vào hàng mỹ nữ, nhưng nữ lang kia vừa tới hình ảnh cô liền bị lu mờ.
Cả hai đều không mặc áo mưa. Thiếu phụ mình khoác áo ngoài của đàn ông, toàn thân ướt đẫm. Người đàn ông dắt tay thiếu phụ. Thái độ hai người rất thân mật, giống như đôi vợ chồng trong buổi tân hôn. Người đàn ông kiếm một bó rơm trải xuống đất rồi đỡ thiếu phụ ngồi xuống tỏ ra cực kỳ âu yếm. Y phục của hai người rất sang trọng. Trên đầu thiếu phụ cài cành thoa hình con chim phượng bằng vàng. Nhìn chuỗi minh châu hạt nào cũng tròn trĩnh tinh vi, hiển nhiên là vật trân quý.
Mã Hành Không nhủ thầm trong bụng:
“Giải đất này không được bình yên, cường đồ ẩn hiện thất thường. Cặp vợ chồng này phi phú tắc quí sao không đem theo người hầu hộ vệ, mà chỉ có trơ trọi hai người trên bước đường xa thế này?”
Tuy lão đã suốt đời len lỏi trên chốn giang hồ mà cũng không đoán ra được lai lịch hai nhân vật này.
Mã Xuân Hoa thấy thiếu phụ ra chiều mỏi mệt, cặp mắt đỏ hoe, dường như nàng đi đường gặp trận mưa rào làm khổ. Nếu nàng mặc áo ướt sưởi lửa, khí lạnh thấm vào thân thể, tất bị cảm nặng. Cô liền mở rương quần áo lấy một bộ y phục của mình đi tới bên nàng nói khẽ:
– Nương tử! Nương tử hãy thay tạm lấy bộ quần áo vải thô này của tiểu muội, chờ quần áo khô rồi sẽ thay trở lại.
Thiếu phụ lấy làm cảm kích nhìn cô mỉm cười. Nàng đứng lên đưa mắt nhìn trượng phu để hỏi ý. Chàng trai gật đầu rồi nhìn Mã Xuân Hoa nở nụ cười tạ ơn.
Thiếu phụ dắt tay Mã Xuân Hoa đi vào hậu sảnh để thay quần áo. Ba tên võ quan đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khác lạ. Trong lòng chúng đang tưởng tượng lúc thiếu phụ thay áo, ắt hẳn đẹp không bút nào tả xiết.
Tên võ quan lớn mật nhất, vừa rồi đã đấu khẩu với Từ Tranh, khẽ nói:
– Ta phải vào coi một cái mới được.
Một tên khác cười, đáp:
– Này lão Hà! Đừng có làm nhộn!
Tên võ quan họ Hà hấp háy cặp mắt, đứng lên khoa chân đi được vài bước, không hiểu nghĩ sao, hắn quay lại lượm thanh yêu đao dưới đất cài vào bên mình.
Từ Tranh bị hắn làm nhục trong lòng vẫn còn phẫn nộ. Bây giờ gã thấy tên võ quan đi vào hậu viện liền quay lại nhìn sư phụ. Gã thấy Mã Hành Không đang nhắm mắt dưỡng thần. Còn hai vị tiêu đầu họ Thích, họ Dương, năm tên chạy hiệu và mười mấy tên cước phu đang canh giữ ở bên xe tiêu. Cách phòng vệ rất nghiêm mật, quyết chẳng đến nỗi xảy chuyện bất trắc, gã liền theo sau tên võ quan kia.
Tên võ quan nghe tiếng bước chân ở sau lưng, quay đầu lại ngó thấy Từ Tranh liền toét miệng cười hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi mạnh giỏi chứ?
Từ Tranh đáp:
– Tên võ quan thối tha kia! Ngươi cũng mạnh giỏi a?
Tên võ quan lại cười hỏi:
– Mi muốn đánh nhau chăng?
Từ Tranh đáp:
– Đúng thế? Gia sư không cho ta đánh ngươi. Chúng ta lén đi đánh nhau một trận, ngươi thấy được không?
Tên võ quan ỷ mình võ công cao cường, chẳng coi gã tiểu tử này vào đâu, nhưng thấy bọn bảo tiêu đông người mà bên hắn chỉ có ba tên, nếu xảy ra cuộc quần ẩu nhất định là bên mình phải chịu thiệt thòi. Bây giờ hắn thấy gã lén đi một mình đòi tỷ đấu là một cơ hội rất tốt, liền gật đầu cười, nói:
– Được lắm! Chúng ta đi xa một chút. Nếu sư phụ ngươi nghe thấy tiếng động thì cuộc tỷ thí không thể thành được.
Hai người đi qua cái sân rộng, định tìm nơi vắng vẻ để động thủ. Bỗng thấy trên hành lang một người đi tới. Người này mặc áo gấm, lối mười bảy, mười tám tuổi, mi thanh mục tú, chính là thiếu niên vừa luyện tiêu.
Từ Tranh động tâm tự nhủ:
“Ta mượn luyện võ sảnh của anh chàng này để tỷ đấu là hay hơn hết.”
Gã liền tiến lại chắp tay nói:
– Chào huynh trưởng!
Thiếu niên xá một cái rồi hỏi:
– Quan lớn có điều chi dạy bảo?
Từ Tranh trỏ tên võ quan đáp:
– Tại hạ cùng vị quan gia đây có điều xích mích, mong huynh trưởng cho mượn luyện võ sảnh một lúc.
Thiếu niên lấy làm quái lạ, tự hỏi:
“Sao gã này biết nhà mình có luyện võ sảnh?”
Nhưng con nhà võ, nghe người ta muốn tỷ đấu đều lấy làm thích thú, liền đáp:
– Hay lắm! Hay lắm!
Y liền dẫn hai người vào luyện võ sảnh.
Lúc này bà già và bọn tráng đinh đều giải tán hết rồi. Trong luyện võ sảnh chẳng còn một ai. Tên võ quan thấy bốn mặt tường vách đều treo võ khí, đao, thương, kiếm, kích chẳng thiếu thứ gì. Ngoài ra còn bao cát, túi đựng tên, thạch hóa, thạch cổ bỏ đầy mặt đất. Mé tây trồng sẵn bảy mươi hai cây mai hoa thung.
Hắn lẩm nhẩm gật đầu nghĩ bụng:
“Té ra đây là một nhà luyện võ, chắc bản lãnh của họ không phải tầm thường.”
Hắn liên nhìn thiếu niên chắp tay nói:
– Tại hạ đến quí trang nấp mưa mà chưa kịp thỉnh giáo cao tính đại danh của chủ nhân.
Chàng thiếu niên vội đáp lễ, hỏi:
– Tiểu nhân họ Thương, tên họ Bảo Chấn. Cao tính đại danh hai vị là gì?
Từ Tranh vội đáp:
– Tại hạ là Từ Tranh. Gia sư làm tổng tiêu đầu ở Phi Mã tiêu cục tên gọi Bách Thắng Thần Quyền Mã Hành Không.
Gã nói rồi trợn mắt nhìn võ quan, tự nhủ:
“Ngươi nghe thấy oai danh của sư phụ ta rồi, đã biết lợi hại chưa?”
Thương Bảo Chấn chắp tay nói:
– Tại hạ được nghe tiếng đã lâu. Xin vị này cho biết cao danh.
Tên võ quan đáp:
– Tại hạ là Ngự tiền thị vệ Hà Tư Hào.
Thương Bảo Chấn hỏi:
– Té ra các hạ là một vị thị vệ đại nhân. Tiểu tử thường nghe nói ở kinh sư có mười tám cao nhân trong đại nội. Chắc Hà đại nhân đều biết cả.
Hà Tư Hào đáp:
– Tại hạ chỉ biết quá nửa.
Thực ra thị vệ của Hoàng đế chia làm các loại: Thị vệ ban lĩnh, thập trưởng, nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng cho đến bọn thị vệ áo lam đều do con cháu trong ba dòng tôn thất Chính Hoàng, Nhương Hoàng, Chính Bạch đảm nhiệm. Thị vệ người Hán thuộc hàng tứ đẳng. Gã Hà Tư Hào chỉ thuộc vào đám thị vệ lam linh người Hán, cho nên cái gọi là “Đại nội thập bát cao thủ” thì gã chỉ biết họ chứ họ tuyệt không biết gã là ai.
Từ Tranh lớn tiếng:
– Thương công tử! Xin công tử làm trọng tài cho cuộc tỷ đấu giữa tại hạ và ông bạn họ Hà được công bằng. Bất luận ai thắng ai bại xin đừng nói với người ngoài.
Gã chỉ sợ sư phụ biết chuyện sẽ trách mắng.
Hà Tư Hào cười khanh khách nói:
– Thắng được tên tiểu tử như mi thì lấy gì làm hay ho mà còn đi khoác lác với người ngoài? Ngốc tiểu tử! tiến lên đi!
Hắn vén trường bào dắt vào đai lưng.
Từ Tranh cởi trường bào, quấn bím tóc trên đỉnh đầu. Hai chân xoạc ra hai tay nắm lại thành quyền đối nhau. Thái độ rất trấn tĩnh, ung dung.
Hà Tư Hào ngó thấy tư thức đúng là chiêu khởi động của môn “Tra Quyền” thì vững tâm nghĩ thầm:
“Tưởng Bách Thắng Thần Quyền ghê gớm lắm, té ra là “Tra Quyền” thì đứa trẻ lên ba cũng biết rồi, có chi là lạ?”
Nguyên Đầm, Tra, Hoa, Hồng tự xưng là “Bắc Quyền Tứ Đại Gia” thuật của bốn môn phái “Đầm thoái”, “Tra quyền”, “Hạ Quyền”, “Hình quyền” được lưu truyền rất rộng rãi ở phương Bắc. Bất cứ ai là người đã luyện quyền pháp cũng hiểu được một đôi phần, vì những môn này thuộc về công phu nhập môn trong quyền thuật.
Hà Tư Hào thấy quyền pháp của đối thủ tầm thường, liền nhìn Thương Bảo Chấn, cười nói:
– Đồ tài mọn!
Hắn ra chiêu “Thương bộ dã mã phân mấn” nhắm đánh tới Từ Tranh. Hắn đã sử Thái Cực quyền. Hiện thời võ công của Thái Cực môn thanh thế rất thịnh. Ai ai cũng biết đây là quyền pháp nội gia rất lợi hại.
Từ Tranh không dám chần chờ, đưa chân trái đạp về phía sau, nửa người trên chuyển thành thế tọa bàn, tay phải chống xuống. tay trái móc lên thành chiêu “Hậu xoa bộ liệu chưởng”. Gã ra tay cực kỳ mau lẹ.
Hà Tư Hào thấy chiêu thức này luồng kình đạo không đến nỗi kém cỏi, hắn vội sử chiêu “Chuyển thần bão hổ quy sơn” tránh khỏi cú móc.
Từ Tranh liền ra chiêu “Cung bộ giá đả”. Quyền bên phải đánh vù đến trước mặt đối phương. Hà Tư Hào không kịp né tránh, liên sử chiêu “Như phong tự bế”, đưa hai tay lên chống đỡ. Quyền chưởng hai người đụng nhau, Hà Tư Hào cảm thấy cổ tay ngâm ngẩm đau, liền nghĩ thầm:
“Nội lực thằng lỏi này quả mạnh thiệt!”
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã trao đổi mười mấy chiêu.
Thương Bảo Chấn đứng bên theo đõi cuộc đấu thấy Từ Tranh cước bộ trầm ổn, quyền phóng ra mãnh liệt. Còn Hà Tư Hào thân hình phiêu hốt. Hiển nhiên khinh công của hắn rất có căn bản.
Cuộc đấu đang hăng. Hà Tư Hào bỗng nổi lên tràng cười ha hả, phóng chưởng đánh trúng vào mí mắt Từ Tranh. Từ Tranh phóng cước đá lại. Hà Tư Hào nghiêng mình né tránh, ra chiêu “Ngọc nữ xuyên thoa”. Nghe “chát” một tiếng, hắn lại đánh trúng cánh tay Từ Tranh.
Từ Tranh vẫn thản nhiên múa quyền đánh gấp. Đột nhiên gã đánh thẳng một chiêu “Cung bộ phách đả”. “Binh” một tiếng vang lên, gã đánh trúng một quyền vào trước ngực đối phương. Thoi quyền này luồng lực đạo rất trầm trọng.
Hà Tư Hào chân bước loạng choạng, lùi lại mấy bước rồi ngồi phệt xuống đất.
Bỗng nghe thanh âm cô gái trong trẻo cất lên:
– Hay quá!
Thương Bảo Chấn quay đầu nhìn lại thấy hai nữ nhân đứng trước cửa sảnh đường. Một thiếu phụ và một khuê nữ.
Lúc trước y ngưng thần theo dõi trận đấu không biết sau lưng mình có người đến từ lúc nào. Nguyên Mã Xuân Hoa và thiếu phụ thay áo rồi qua đây, nghe tiếng tỷ võ quát tháo liền lần vào cửa sảnh để coi. Thì ra là vị sư huynh đang tỷ đấu với tên võ quan mà gã lại đắc thắng, bất giác cô bật tiếng hoan hô.
Hà Tư Hào đã bị một quyền đánh trúng đau điếng người, lại mất mặt trước đàn bà. Hắn thẹn quá hóa giận liền nhảy xổ lại, thừa thế rút yêu đao chém tới.
Từ Tranh không mảy may sợ hãi. Gã vẫn tay không thi triển “Tra quyền” để đấu với võ quan. Có điều gã úy kỵ binh khí của đối phương sắc bén nên né tránh thì nhiều mà tấn công thì ít.
Mã Xuân Hoa thấy tên võ quan mặt mũi hung ác có ý đánh liều mạng chứ không phải cuộc tỷ đấu tầm thường nên trong lòng không khỏi hồi hộp. Thiếu phụ kéo tay áo cô nói:
– Chúng ta đi thôi. Ta rất hận những kẻ động đao múa quyền.
Trước tình thế này, Mã Xuân Hoa khó có thể bỏ đi. Cô chỉ đáp:
– Chúng ta hãy coi một lúc nữa đã.
Thiếu phụ cau mày rồi bỏ đi một mình. Thương Bảo Chấn ngưng thần theo dõi thế đao của võ quan, lại chú ý đến Từ Tranh vừa né tránh vừa tấn công. Y ngầm cầm mũi kim tiêu trong tay để chờ xem hễ thấy tên võ quan vung đao giết người là ra tay giải cứu. Chỉ thấy Từ Tranh hai mắt nhìn chằm chặp vào mũi đao. Mũi đao huơ qua phía đông, gã đưa mắt ngó về phía đông, mũi đao liệng sang mé tây, mắt gã cùng nhìn theo mé tây. Hễ đao chém tới trước mặt, gã liền lùi lại tránh né đồng thời vung cước đá vào cổ tay địch nhân. Hà Tư Hào xoay đao quét xuống dưới chân, Từ Tranh liền vươn tay ra. Nghe “binh” một tiếng, quyền của gã đánh trúng sống mũi của đối phương. Hà Tư Hào trúng quyền đau điếng, chân tay chậm lại, Từ Tranh liền vung tay trái chụp được cổ tay mặt hắn, rồi vặn một cái đoạt lấy thanh yêu đao.
Hà Tư Hào sợ gã thuận đà chém tới bèn vội nhảy lùi lại. Hắn giơ tay lên vuốt mặt thấy đầy máu tươi. Từ Tranh liệng thanh yêu đao xuống đất, nói:
– Ngươi còn làm kẻ mù mắt để thóa mạ người ta nữa hay thôi?
Hà Tư Hào thẹn quá, không dám lên tiếng.
Thương Bảo Chấn đưa tay nắm lấy vạt áo đằng sau Từ Tranh kéo gã lùi lại và đưa mắt ra hiệu. Từ Tranh chưa hiểu ý. Y liền lớn tiếng hô:
– Hai bên tỷ đấu bất phân thắng bại. Hay lắm! Võ công hai vị đều cao minh. Tiểu đệ khâm phục vô cùng.
Từ Tranh vội hỏi:
– Sao… sao lại bảo là chưa phân thắng bại?
Thương Bảo Chấn nói:
– Võ công của hai vị đều có chỗ độc đáo, “Tra quyền” của Từ huynh cực kỳ thuần thục, còn Thái Cực quyền và Thái Cực đao của Hà đại nhân lại càng lợi hại. Từ huynh may mắn không việc gì, nhưng về công phu chân thực mới suýt soát ngang bằng Hà đại nhân.
Y vừa nói vừa lấy khăn lau máu cho Hà Tư Hào. Từ Tranh toan cãi lại thì Mã Xuân Hoa cất tiếng gọi:
– Sư ca! Đừng dây dưa với y nữa. Chúng ta đi thôi.
Từ Tranh đánh Hà Tư Hào được hai quyền trong lòng cũng đã nguôi giận, nhưng gã thấy Thương Bảo Chấn ăn nói hàm hồ ra chiều bênh vực đối phương và tựa hồ coi gã võ công còn kém Hà Tư Hào thì trong lòng bực bội lắm. Đi đến chỗ khoảng sân trống, trên không bỗng nổi sấm ầm ầm. Tiếng sấm át đi tiếng cười của Thương Bảo Chấn và Hà Tư Hào. Hiển nhiên họ đang cười sau lưng gã.
Tuy Từ Tranh đánh thắng nhưng gã càng nghĩ lại càng thấy bất nhẫn. Gã đến ngồi bên đống lửa, chỉ thấy sư phụ lim dim đôi mắt, ra chiều buồn ngủ. Qua một lúc, Hà Tư Hào đi ra. Không hiểu gã nói gì với hai tên võ quan kia mà cả ba nổi lên cười ha hả, thỉnh thoáng lại đưa mắt nhìn thiếu phụ xinh đẹp.
Mã Hành Không từ từ đứng lên, vươn vai ưỡn người, đi đến bên tiêu xa để kiểm tra. Đột nhiên, lão gọi:
– Từ nhi! Lại đây, ngươi xem thử cái gì đây?
Mã Hành Không nghiêng người, mắt nhìn vào bức tường, đưa tay sửa lại tiêu xa, khẽ giọng nói:
– Ngươi không tiến bộ được chút nào. Chiêu “Chấp bộ soại thối” của ngươi sao lại đạp lệch một bên? Không thì việc gì phải đấu lâu như thế?
Từ Tranh hoảng kinh, run giọng hỏi:
– Lão… lão nhân gia đã thấy cả rồi ư?
Mã Hành Không đáp:
– Hừ, ngươi đừng tưởng giở được trò quỷ trước mắt sư phụ. Lúc gã sử chiêu “Đê bộ cao thám mã”, sao mi không sử chiêu “Cung bộ song thôi chưởng” đánh thẳng vào mặt, có phải đã thắng sớm rồi không? Mi vẫn còn nhát gan sợ chết lắm.
Từ Tranh nhớ lại trận đấu vừa rồi, ban đầu chưa biết đối phương hư thực ra sao, quả nhiên có phần khiếp sợ, có nhiều chiêu đánh quá ư trầm trọng. Y tưởng sư phụ không biết, kỳ thực ông nấp bên ngoài cửa nhìn thấy cả. Mã Hành Không lại nói:
– Ngươi mau đi cảm tạ vị công tử họ Thương kia đi. Người ta tuổi nhỏ hơn mi nhưng lại thông minh tài trí.
Từ Tranh lấy làm lạ, bèn hỏi:
– Sư phụ, cảm tạ việc gì mới được chứ? Gã họ Thương kia lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải là hạng người tốt đâu.
Mã Hành Không bèn cười nhạt nói:
– Phải rồi, gã là người hẹp hòi, cho nên chỉ che chở cho một Từ đại gia nhà ngươi thôi.
Từ Tranh trong bụng hoang mang, sợ sệt nhìn sư phụ. Mã Hành Không bèn thấp giọng nói:
– Mi đánh với ai? Người ta là ngự tiền thị vệ, còn chúng ta chẳng qua là bọn bảo tiêu cho thiên hạ để kiếm miếng cơm. Vị quan gia muốn gây khó dễ cho ngươi, thử hỏi chúng ta còn miếng ăn không? Vị công tử kia đã giữ giùm thể diện cho người ta, gọi mi là thằng nhãi ngốc đó.
Từ Tranh chợt hiểu ra, luôn miệng nói:
– Dạ phải! Dạ phải!
Gã liền chạy đến luyện võ sảnh sau trang viện, chỉ thấy Thương Bảo Chấn tay đấm chân đá, đang luyện lại chiêu “Cung bôi tý đả” của môn “Tra quyền” mà vừa rồi Từ Tranh dùng để đối phó với Hà Tư Hào. Thương Bảo Chân thấy Từ Tranh đi tới, mặt đỏ lên, vội thu quyền lại. Từ Tranh chấp tay chào, nói:
– Thương công tử, sư phụ tại hạ bảo tại hạ đến đây cảm tạ công tử. Lúc nãy tại hạ không hiểu được ý tốt của công tử trong bụng lấy làm áy náy.
Thương Bảo Chấn nói:
– Từ đại ca! Võ công của đại ca còn cao thâm hơn gấp mười viên thị vệ kia. Tiểu đệ thán phục vô cùng!
Từ Tranh nghe chàng khen mình, trong bụng rất hể hả liền gạ chuyện, hỏi:
– Công tử rèn luyện công phu thuộc môn phái nào?
Thương Bảo Chấn đáp:
– Tiểu đệ mới học nghệ chưa hiểu gì hết, không đáng kể là công phu của môn phái nào. Vừa rồi, Từ đại ca dùng chiêu quyền hạ đối phương. Có phải thế này không?
Y nói rồi đưa chân phải ra, vung quyền bên tay mặt đánh tới, lòng bàn tay trái đưa lên đỡ cánh tay mặt. Từ Tranh vừa rồi nhờ chiêu đó mà thủ thắng. Gã thấy chàng hỏi tới chiêu đắc ý của mình dĩ nhiên cao hứng phi thường, liền đáp:
– Chiêu này có hai câu khẩu quyết “Lục hải nghinh môn tam bất cố, phách quyền khiêu đả bất dung khoan”.
Gã vừa thuận miệng đọc hai câu đó ra, chợt nhớ đây là tâm pháp bí truyền của sư môn sao lại tiết lộ cho người ngoài biết? Gã liền đổi giọng:
– Công tử làm rất đúng. Chính là chiêu đó.
Thương Bảo Chấn hỏi:
– “Lục hải nghinh môn tam bất cố” là thế nào?
Từ Tranh ấp úng đáp:
– Cái đó… tại hạ cũng quên mất rồi.
Gã không quen nói dối, nên sau khi nói câu này mặt cứ đỏ bừng lên. Thương Bảo Chấn biết gã không chịu giải thích cũng không hỏi nữa. Y chỉ đón ý mà nói khiến cho gã cao hứng phi thường, tưởng chừng như bay bổng, lên tận chín từng mây.
Từ Tranh nói:
– Thương lão đệ! Chúng ta đừng khách sáo nữa. Lão đệ thử đi một đường quyền cước cho tại hạ coi. Nếu còn chỗ nào chưa đạt, tại hạ sẽ giải thích. Có thế mới khỏi uổng phí cuộc giao kết bữa nay.
Thương Bảo Chấn cả mừng đáp:
– Nếu vậy còn gì hay bằng?
Chàng liền đi một đường quyền trong sảnh đường, sử mười hai chiêu Đàm thoái “Đầu thang thằng quải nhất điều tuyến, Nhị thang thập tự nhiễu tam tiên”. Những đường quyền nào y sử dụng cũng đều thuần thục, nhưng quyền đánh không nhanh, bộ pháp hời hợt. Dù áo bào phất phới, tư thế rất ngoạn mục song lúc lâm sự cùng người động thủ thì chẳng ăn thua gì. Từ Tranh ngấm ngầm lắc đầu chờ Thương Bảo Chấn đi xong chiêu “Thập nhị thang tê ngưu vọng nguyệt chuyển hồi hoàn”, gã không nhịn được, bèn thở dài nói:
– Huynh đệ! Ta nói thẳng huynh đệ đừng buồn. Lệnh sư đã làm hỏng huynh đệ rồi.
Gã toan giải thích bỗng thấy Mã Xuân Hoa đứng ngoài cánh cửa sảnh đường thò đầu vào gọi:
– Sư ca! Gia gia gọi sư ca đó.
Từ Tranh vội cáo biệt Thương Bảo Chấn rồi chạy về sảnh đường. Gã thấy bên đống lửa có thêm hai người mới vào trú mưa. Một người cụt tay phải, trên mặt có vết sẹo rất dài từ lông mày bên phải đi qua sống mũi xuống tới khóe miệng bên trái. Dưới ánh lửa bập bùng, mặt mũi người này coi càng khủng khiếp. Còn người nữa là chú nhỏ mới mười ba, mười bốn tuổi, người gầy nhom, nước da vàng ủng. Cả hai quần áo đều lam lũ. Từ Tranh nhìn hai người một cái rồi không để ý nữa, đi thẳng tới trước mặt Mã Hành Không cất tiếng:
– Sư phụ!
Mã Hành Không sa sầm nét mặt, khẽ hỏi:
– Ngươi vào nhà trong làm gì lâu thế? Lại phô trương võ nghệ phải không?
Từ Tranh đáp:
– Đệ tử không dám. Chủ nhân họ Thương ở đây tiêu pháp rất hay, không ngờ về đường quyền cước chẳng thành tựu một tý gì.
Mã Hành Không nói:
– Thằng lỏi ngu ngốc này! Ngươi bị người ta lừa gạt đó. Một chút công phu kém cỏi của ngươi thì chấp cả hai tên như ngươi cũng không địch nổi người ta đâu.
Từ Tranh cười đáp:
– Cái đó e rằng chưa chắc. Sư phụ y dạy mười hai đường “Đàm thoái chỉ” phô trương cho ngoạn mục chứ chẳng dùng được việc gì.
Mã Hành Không hỏi:
– Ngươi có biết sư phụ y là ai không?
Từ Tranh rất lấy làm lạ, nghĩ bụng:
“Sư phụ mình chưa gặp mặt anh chàng họ Thương lần nào, cũng không coi y luyện quyền pháp mà sao lại biết cả sư phụ y là ai?”
Gã liền đáp:
– Đệ tử không rõ, chắc cũng là hạng xoàng thôi.
Mã Hành Không cười lạt, hạ giọng trầm trầm nói:
– Hạng xoàng ư? Hừ! Mười lăm năm về trước, sư phụ ngươi bị lão chém một đao, đánh một chưởng phải dưỡng thương ba năm mới lành. Nhân vật đó là ai?
Từ Tranh kinh ngạc hỏi:
– Bát quái đao Thương Kiếm Minh.
Mã Hành Không đáp:
– Không sai chút nào. Thương Kiếm Minh là người huyện Võ Định, tỉnh Sơn Đông. Nơi đây thuộc huyện Võ Định, chủ nhân lại họ Thương. Chúng ta chạy bừa vào trú mưa, lúc ban đầu không để ý. Ngươi thử coi xem trên tường nhà vẽ cái gì kia?
Từ Tranh ngẩng đầu lên nhìn thấy đồ hình bát quái thếp vàng vẽ trên tường nhà. Bất giác gã giật mình kinh hãi, vội nói:
– Sư phụ! Chúng ta chạm phải cừu gia trong nhà này rồi.
Mã Hành Không lạnh lùng đáp:
– Ngươi bất tất phải hoang mang. Thương Kiếm Minh đã bị người ta hạ sát.
Từ Tranh nghe sư phụ nói tới ngày trước lão đã bị đại bại về tay Bát quái đao Thương Kiếm Minh, một hào trưởng ở Sơn Đông. Đó là một điều vô cùng nhục nhã của sư môn. Sau sư phụ không nhắc tới, gã cũng không dám hỏi nhiều. Không ngờ Thương Kiếm Minh đã chết rồi.
Gã khẽ hỏi:
– Phải chăng lão nhân gia đã trả thù?
Mã Hành Không hừ một tiếng, nói:
– So với bản lãnh Thương Kiếm Minh, ta có luyện võ công bao lâu nữa cũng không bằng y, thì giết y thế nào được ?
Từ Tranh rất lấy làm lạ, lại hỏi:
– Vậy ai đã giết lão?
Mã Hành Không đáp
– Chính là hai hình người vẽ trên mộc bài làm đích cho thiếu niên đó phóng tiêu đã hạ sát Thương Kiếm Minh.
Từ Tranh trố mắt hỏi:
– Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phụng ư?
Mã Hành Không gật đầu. Vẻ mặt lão ủ rũ cũng như đời chiều ảm đạm ở bên ngoài.
Bình nhật Từ Tranh khâm phục sư phụ sát đất. Gã cho là trên đời hiện nay hiếm có người bản lãnh cao hơn Bách thắng thần quyền Mã lão tiêu đầu. Nay theo lời sư phụ gã nói thì không phải chỉ có Thương Kiếm Minh võ công cao hơn sư phụ mà Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phụng võ công còn cao thâm hơn cả Thương Kiếm Minh. Gã không khỏi kinh ngạc, khẽ hỏi:
– Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phụng la những nhân vật nào?
Mã Hành Không đáp:
– Võ công của Hồ Nhất Đao mạnh hơn ta gấp mười lần. Đáng tiếc y chết mười mấy năm trước đây rồi.
Từ Tranh thở phào một cái, hỏi:
– Chắc y chết vì mắc bệnh phải không?
Mã Hành Không đáp:
– Y bị người ta hạ sát.
Từ Tranh giương cập mắt tròn xoe hỏi:
– Hồ Nhất Đao đã ghê gớm như vậy thì còn ai hạ sát được y?
Mã Hành Không đáp:
– Đả biến thiên hạ vô địch thủ Kim diện Phật Miêu Nhân Phụng.
Mười ba chữ “Đả biến thiên hạ vô địch thủ Kim diện Phật Miêu Nhân Phụng” đọc lên bằng thanh âm nhỏ bé mà nghe rất oai nghiêm. Từ Tranh tưởng chừng như đứng tim. Gã toan hỏi nữa thì đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên ngoài cửa. Mười mấy con ngựa dưới cơn mưa lớn đang ầm ầm lao tới.
Chàng thanh niên anh tuấn và thiếu phụ xinh đẹp nghe tiếng vó ngựa liền đưa mắt nhìn nhau. Dường như hai người gắng gượng trấn tĩnh, nhưng nỗi kinh hoàng vẫn lộ ra ngoài mặt. Người thanh niên kéo tay thiếu phụ di chuyển chỗ ngồi tựa hồ sợ lửa nóng quá phải lui ra xa thêm một chút.
Mười mấy con ngựa chạy tới trước cửa trang viên thì dừng lại. Bỗng nghe mấy tiếng huýt còi. Bảy, tám con ngựa liền quanh ra phía sau trang viện. Mã Hành Không nghe tiếng còi thì đột nhiên biến sắc khẽ nói:
– Chuẩn bị đi.
Từ Tranh phấn khởi tinh thần, giọng hơi run hỏi:
– Những ai đến đó?
Mã Hành Không không trả lời, lớn tiếng hô:
– Các anh em bảo vệ tiêu xa.
Tiếng hô vừa đứt, bọn người bảo tiêu rối loạn cả lên. Chúng biết là có bọn hắc đạo đến cướp tiêu xa, lập tức đứng bật cả lên. Hai vị tiêu đầu Thích, Dương và năm tên chạy cờ hiệu chỉ huy bọn xa phu kéo sát mười mấy cỗ xe tiêu liền vào một chỗ. Mã Xuân Hoa lại lộ vẻ hoan hỷ rút thành liễu diệp đao ra hỏi:
– Gia gia! Bọn này ở đâu tới?
Mã Hành Không chau may đáp:
– Chưa biết.
Rồi lão tự nói một mình:
“Đám bằng hữu này lạ quá. Nói đến là đến.”
Lão vừa dứt lời đã nghe liên tiếp những tiếng “bình bình” trên bức tường vây. Tám đại hán mình mặc áo đen, tay cầm khí giới nhảy lên đầu tường đứng thành hàng chữ “nhất”, Mã Xuân Hoa giơ tay lên muốn phóng tụ tiễn, Mã Hành Không vẻ mặt nghiêm trọng khẽ quát:
– Không được hồ đồ! Phải theo lệnh mắt ta mà hành động.
Tám đại hán áo đen đảo mắt nhìn mọi người trong sảnh đường chẳng nói năng.
“Binh” một tiếng! Cánh cổng bị đẩy ra, một hán tử tiến vào. Người này mình mặc trường bào màu lam, y phục cực kỳ hoa lệ, những mặt mũi vô cùng xấu xí. Vẻ người không tương xứng với y phục chút nào. Hắn ngẩng đầu trông trời thấy mưa như trút nước, bất giác lại cất tiếng cười khanh khách. Hắn dí đầu ngón chân xuống, vọt qua sân vào tới cửa sảnh đường. Thân pháp cực kỳ mau lẹ. Mưa to là thế mà chỉ thấy mấy giọt mưa đọng trên đám lông mày.
Từ Tranh và Mã Xuân Hoa ban đầu vẫn không để ý đến người này, đột nhiên thấy hắn thi triển khinh công mới đem lòng úy kỵ, liếc mắt nhìn Mã Hành Không. Mã Hành Không tay cầm dọc tẩu, chắp tay hỏi:
– Xin thứ lỗi cho lão hán mất kém chưa kịp bái kiến. Xin cho hỏi tôn tính đại danh của bằng hữu? Quý trại ở đâu?
Thiếu chủ nhân Thương gia bảo Thương Bảo Chấn lúc nghe tiếng vó ngựa vang lên đã ngầm giấu kim tiêu, lưng đeo lợi đao, chạy ra trước sảnh đường. Y thấy tên tướng cướp tay đeo nhẫn bích ngọc, mình mặc áo trường những khuy bằng vàng lóng lánh. Tay trái hắn cầm ống thuốc bằng ngọc phỉ thúy bên mình không đeo binh khí, ra vẻ vênh vang. Lão ăn mặc như một nhà phú thương mới phất. Hắn đáp:
– Tại hạ họ Diêm tên Cơ. Phải chăng lão anh hùng là Bách thắng thần Quyền Mã Hành Không?
Mã Hành Không chắp tay nói:
– Lão hán không dám. Cái ngoại hiệu này là do bạn hữu giang hồ tô điểm thêm cho chút thể diện, chỉ là hư danh, chẳng có chi đáng kể.
Lão tự hỏi:
“Diêm Cơ là ai? Sao ta chưa từng nghe nói tới nhân vật mang tên hiệu này trên chốn giang hồ?”
Diêm Cơ cười ha hả trỏ vào những hán tử áo đen đứng trên đầu tường, nói:
– Anh em tại hạ nhịn đói đã mấy ngày, mong được Mã lão anh hùng cho một bữa.
Mã Hành Không đáp:
– Diêm trại chủ dạy quá lời. Tranh nhi! Ngươi lấy năm chục lạng bạc để Diêm trại chủ thưởng cho anh em.
Lão hành động theo quy củ giang hồ, nhưng xem chừng thái độ và thanh thế đối phương quyết không thể thu xếp cho ổn bằng năm chục lạng bạc. Quả nhiên Diêm Cơ ngẩng mặt lên trời cười ha hả, nói:
– Mã lão anh hùng làm nghề bảo tiêu mỗi chuyến hàng được ba chục vạn lạng. Nhãn giới của họ Diêm này tuy bé nhỏ nhưng cũng coi năm chục lạng bạc không vào đâu.
Mã Hành Không bụng bảo dạ:
“Thằng cha này lấy tin tức ở đâu mà nhạy như thế? Sao hắn biết rõ mỗi chuyến bảo tiêu mình kiếm được ba chục vạn lạng?”
Lão chau mày, nhưng vẫn nói theo giọng lề luật giang hồ:
– Thiết tưởng Mã mỗ cũng chẳng có bản lãnh gì, chỉ trông vào bạn hữu giang hồ nể mặt mà thôi. Bữa nay mới được bái kiến Diêm trại chủ, nhưng chúng ta chẳng gặp nhau nơi đây thì sẽ gặp nhau nơi khác. Mã mỗ lấy làm hân hạnh được kết giao cùng người bạn mới. Không hiểu Diêm huynh muốn dạy bảo thế nào?
Diêm Cơ đáp:
– Dạy bảo thì không dám, nhưng bản tính tại hạ hễ thấy tiền là sáng mắt ra. Ba chục vạn lạng bảo tiêu đã ngửi thấy rồi, không dám làm tổn thương đến âm đức. Có điều Mã lão tiêu đầu cứ mở miệng ra là một điều kêu bằng hữu, hai điều kêu bằng hữu, vậy tại hạ chỉ lấy một nửa tức là mượn đỡ mười lăm vạn bạc.
Rồi không chờ Mã Hành Không trả lời, hắn đưa tay trái vẫy tay một cái.
Những gã đại hán đứng trên tường nhất tề nhảy xuống, chạy đến cửa sảnh đường. Một tên hỏi:
– Lấy hết hay sao?
Diêm Cơ đáp:
– Không! Lấy một nửa thôi, còn lưu lại một nửa. Bọn ta đồng cam cộng khổ, có cứt thì cùng ỉa, có cơm thì cùng ăn.
Bọn đại hán dạ ran rồi chạy lại bên xe tiêu. Mã Hành Không nổi giận đùng đùng. Lão thấy bọn đại hán ở trên tường nhảy xuống thân thủ tầm thường, chẳng có ai là cao thủ cả. Lão không lo gì nữa, liền lạnh lùng hỏi:
– Diêm trại chủ đối xử như thế này chẳng là cạn tàu ráo máng lắm ư?
Diêm Cơ ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao lại cạn tàu ráo máng? Diêm mỗ đã bảo lấy một nửa còn để lại một nửa kia mà? Anh em ta đã có thương lượng. Cuộc giao dịch như vậy là rất công bằng.
Từ Tranh không nhịn được, tiến lên hai bước trỏ vào mặt Diêm Cơ quát hỏi:
– Các ngươi là bọn hắc đạo từng qua lại giang hồ chẳng lẽ chưa từng nghe thấy oai danh của Phi Mã tiêu Cục ư?
Diêm Cơ đáp:
– Bọn đàn bà con nít nhà ta có nghe qua, còn lão gia đây thì mới nghe lần đầu.
Hắn lắc người một cái là đã vọt tới phía phải sảnh đường. Hắn nhổ cây cờ của Phi Mã tiêu cục cắm trên xe, bẻ cán cờ gãy làm hai đoạn, ném xuống đất rồi giẫm chân lên lá cờ. Hành động này là phạm đến điều đại kỵ trên chốn giang hồ. Chuyện cướp tiêu thường xảy ra nhưng ít khi có hành động như vậy.
Chỉ khi nào hai bên có mối tử thù thì mới quyết tâm liều mạng kiểu đó.
Bọn người bảo tiêu thấy vậy la ó vang trời. Từ Tranh không nói nữa, xông lại ra chiêu “Đạp bộ kích chưởng”. Tay phải gã phóng chưởng đánh mạnh vào ngực đối phương. Diêm Cơ nghiêng mình tránh khỏi rồi quát hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi muốn đánh nhau ư?
Hắn hạ thấp bàn tay trái chụp lẹ vào cổ tay đối phương. Từ Tranh liền biến chiêu thành “Hậu sáp bộ bãi chưởng”. Tay trái gã móc về phía sau, lòng tay mặt vung lên đấm ngược vào hàm dưới địch nhân. Diêm Cơ nghiêng đầu đi, tay mặt vung quyền đánh xuống. Thoi quyền này rất lẹ. Từ Tranh vội nghiêng đầu né tránh. “Bình” một tiếng. Vai gã đã trúng một đòn. Quyền lực trầm trọng làm gã chấn động đau nhói cả trước ngực. Chân gã bước loạng choạng chực ngã. May gã thân tráng lực cường mà hạ bộ lại vững vàng, liền lập tức biến chiêu thành “Phúc thoái xuyên chưởng”. Gã lún thấp người xuống, co chân lại ngồi chồm hổm, tay trái phóng chưởng đánh ra. Đó là phép ngự lực phản công, một chiêu số rất cao minh của “Tra quyền”.
Diêm Cơ không lý gì đến, tủm tỉm cười, móc chân trái một cái, đá ngược về phía sau. Chiêu móc này lại càng cổ quái. Từ Tranh cực kỳ kinh hãi, vội nhào về phía trước để tránh. Diêm Cơ phóng quyền tay mặt đánh thẳng ra, miệng quát:
– Cung hỷ phát tài!
“Bình” một tiếng. Thoi quyền của Diêm Cơ đã đánh trúng ngực Từ Tranh. Thoi quyền này cực kỳ lợi hại, gã té xuống đất còn lăn đi mấy vòng. Gã ọe một tiếng, thổ ngay một búng máu tươi. Một hán tử kiêu dũng như Từ Tranh mà mới trúng một quyền đã không ngồi dậy được. Bọn cường đạo bật tiếng reo hò vang dội, miệng hô:
– Công phu tuyệt diệu!
Bọn người bảo tiêu thấy Diêm Cơ ra tay tàn độc đều kinh hãi và tức giận. Mã Xuân Hoa đưa tay ra nâng đỡ sư ca. Cô nóng lòng muốn phát khóc, miệng hỏi:
– Sư ca có sao không?
Mã Hành Không suốt đời bôn tẩu giang hồ, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn mà không sao nhận ra được quyền cước của tên tướng cướp thuộc môn phái nào. Ba tên thị vệ cũng thầm thì bàn tán hỏi nhau:
– Không hiểu thằng cha này thuộc môn phái nào?
– Nhìn không ra, nhưng quyền pháp có điểm na ná như Ngũ Hành quyền
– Không phải! Ngũ Hành quyền làm gì có vẻ tà môn như vậy?
Mã Hành Không tiến ra hai bước chắp tay nói:
– Diêm trại chủ quả nhiên võ nghệ cao cường. Đa tạ Diêm huynh đã giáo huấn cho gã tiểu đồ. Có thế gã mới biết trên chốn giang hồ còn lắm cao nhân.
Diêm Cơ cười đáp:
– Mấy chiêu mèo què đó bất quá là trò chơi chỉ đáng xách giày cho Mã lão anh hùng, ngoài ra tại hạ chẳng biết gì nữa. Bây giờ muốn thỉnh giáo Bách Thắng Thần quyền của Mã lão anh hùng.
Mã Hành Không thấy hắn mặt mày bóng loáng, miệng lưỡi nói năng toàn giọng vô lại mà không hiểu sao lại luyện được những công phu quái dị như vậy, quả là điều kỳ quái. Lão liền quyết định chủ ý tạm thời chỉ thủ chứ không công, chờ sau khi nhận rõ nguồn gốc quyền cước của hắn rồi sẽ liệu. Lão liền ngưng thần đứng nghiêng người, hai tay cứ nắm hờ.
Ba tên thị vệ và Thương Bảo Chấn cùng mọi người trong tiêu cục đều ngưng thần theo dõi cuộc đấu. Ai cũng hiểu cuộc đấu này chẳng những liên quan đến sự an nguy của ba chục vạn lạng bạc bảo tiêu, mà còn hệ trong đến tánh mạng cùng oai phong một đời của Mã Hành Không.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, chỉ nghe tiếng than lửa nổ lách tách. Bên ngoài vẫn mưa tầm tã, chưa có dấu hiệu gì trời sắp tạnh. Chàng công tử trẻ tuổi và thiếu phụ xinh đẹp vẫn ngồi kề vai nói chuyện thầm thì, không để ý đến cuộc đấu tranh của Diêm Cơ và Mã Hành Không,
Diêm Cơ thò tay vào bọc lấy ra cái dọc tẩu ánh vàng rực rỡ, rít một khói thuốc. Hắn cũng biết Mã Hành Không là tay kình địch, liền quấn bím tóc lên đỉnh đầu, miệng quát:
– Tổ tiên kẻ lưu manh này chẳng biết tu nhân tích đức khiến con cháu phải liều mạng để kiếm cơm. Con bà nó, đánh nhau đi thôi.
Rồi hắn nhảy vội lại phóng quyền tả nhắm Mã Hành Không đánh mạnh tới. Mã Hành Không chờ cho quyền còn cách trước ngực chừng nửa thước, liền ra chiêu “bạch hạc lượng xí” đưa mình qua mé tả chuyển thành “Cung tiễn bộ”. Hai cánh tay đưa về đằng sau thành hình móc câu, miệng hô nhỏ một tiếng, rồi vung ngược tay ra để phản kích. Lão cũng chỉ cần phát huy môn “Tra quyền” rất thông thường của phái Thiếu Lâm nhưng tư thức trầm ổn, phóng tay đẩy chân cực kỳ mãnh liệt.
Chàng thanh niên từ nãy tới giờ vẫn không để ý đến cuộc tranh đấu giữa tiêu đầu và cường nhân, bây giờ ngẫu nhiên liếc mắc nhìn ra đúng vào lúc Diêm Cơ cung chân đá ngược, chiêu thức rất kỳ dị. Bất giác chàng lưu ý theo dõi.
Thiếu phụ xinh đẹp cất tiếng gọi:
– Quy Nông! Quy Nông!
Chàng thanh niên thuận miệng đáp lại, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía hai người đang tỷ đấu. Thiếu phụ vươn tay ra vịn vào vai chàng lay mấy cái rồi nói:
– Anh chàng ngớ ngẩn này, cuộc hỗn chiến giữa mấy tay côn đồ có gì mà coi?
Thanh niên nghe giọng nói của nàng có vẻ không bằng lòng, vội quay lại cười đáp:
– Quyền cước của tên cướp kia rất cổ quái.
Thiếu phụ thở dài nói:
– Ôi! Bọn nam nhân các người đều coi việc đánh giết người là chuyện quan trọng nhất trong thiên hạ.
Thanh niên cười đáp:
– Nàng không cho ta coi thì ta không coi nữa. Vậy nàng quay mặt lại cho ta ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng đủ no rồi.
Mỹ phụ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt lại càng kiều mỵ. Quả nhiên nàng ngửng mặt lên. Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đấy nét nhu tình âu yếm.
Lúc này Mã Hành Không và tướng cướp đang chiến đấu đến giai đoạn kịch liệt. Mã Hành Không đã phát huy hết một đường “Tra quyền” mà vẫn không chiếm được một chút thượng phong nào. Diêm Cơ vẫn chỉ sử tới sử lui mười mấy chiêu quyền cước đó, hoặc quyền đánh thẳng hoặc co chân đá ngược lại, hoặc hạ thấp tay xuống ra chiêu cầm nã, hoặc vung chưởng đánh giữa hai bắp đùi. Ba tên võ quan coi một lúc rồi nhận ra chiêu số của Diêm Cơ chỉ có hạn mà Mã Hành Không chẳng thể hạ nổi hẳn, đều không khỏi bật cười. Bỗng thấy Mã Hành Không sử chiêu “Mã đương thôi quyền”, xoạc chân ra thành thế cưỡi ngựa, tay phải rụt về, tay trái đánh vút ra phía trước.
Hà Tư Hào la lên:
– Trầm trửu cầm nã thủ!
Quả nhiên đúng như lời tiên liệu của tên võ quan, Diêm Cơ hạ thấp khuỷu tay xuống để thi triển chiêu cầm nã, chộp vào cổ tay Mã Hành Không, Mã Hành Không vội biến chiêu rụt cánh tay về và khẽ chuyển mình đi. Hà Từ Hào lại vừa cười vừa nói:
– Câu thối phản thích!
Quả nhiên Diêm Cơ co chân phải lại, đá ngược về phía sau. Võ công của Mã Hành Không cao thâm hơn Hà Tư Hào không biết bao nhiêu mà kể, Hà Tư Hào còn biết trước chiêu thức của Diêm Cơ phát ra thì lẽ nào lão lại không hay? Nhưng lạ ở chỗ, lão biết rõ đối phương co chân đá ngược mà không có cách nào để phá giải. Mã Hành Không ngoại hiệu là Bách thắng thần quân, đã thuộc hết các lộ quyền pháp của phái Thiếu Lâm. Lão thấy “Tra quyền” không hạ được đối phương liền biến đổi chiêu số, đột nhiên quyền thế nhanh như gió khiến những người bàng quan nhìn thấy phải lóa mắt. Lão đã thi triển Yến Thanh quyền.
Yến Thanh là một hảo hán ở Lương Sơn Bạc đời Tống, quyền thuật của y ngày ấy vô địch thiên hạ. Đường quyền này truyền đến đời sau, còn chú trọng cả cách nhảy nhót, nhô lên hụp xuống hay nhô người đến đánh, toàn là các chiêu số tấn công. Mã Hành Không tuy tuổi đã già mà thân thủ vẫn mau lẹ dị thường. Lúc vọt lên cao, lúc rùn thấp xuống chẳng khác gì con mèo. Diêm Cơ thấy đối phương thấy đổi chiêu thức, hắn vẫn không để ý gì đến, tiếp tục sử dụng quanh đi quẩn lại mười mấy chiêu vụng về khó coi như trước.
Bọn Thương Bảo Chấn, Từ Tranh, Mã Xuân Hoa cùng Thích tiêu đầu và Dương tiêu đầu thấy tên tướng cướp này võ công cổ quái như vậy đều lấy làm kinh dị. Người nào cũng liệu trước được chiêu thức của hắn sắp đánh ra như vung tay đánh thẳng tới hay là vung chưởng đánh giữa hai bắp đùi, bất giác cũng theo Hà Tư Hào mà hô ra trước. Nhưng Mã Hành Không thủy chung vẫn không làm gì được đối phương.
Bỗng thấy Mã lão tiêu đầu liên tục phóng ra những chiêu “Thượng bộ tiến trửu quắc thần quyền”, “Nghịch diện thương khoái đả tam quyền”, “Tả hữu khóa đả”, “Phản thân tài trùy”, “Thích thối liệu âm thập tự quyền”, Chiêu này nối tiếp chiêu khác, quyền cước tung bay ào ạt như trận mưa lớn bên ngoài. Diêm Cơ chỉ một chiêu vươn tay ra đánh thẳng là phá giải được hết những chiêu thức xảo diệu của đối phương.
Người cụt tay và thằng nhỏ gầy ốm vẫn ngồi co ro trong góc nhà coi Mã Hành Không và Diêm Cơ tỷ võ. Người cụt tay khẽ nói:
– Thiếu gia! Thiếu gia nhìn cho kỹ tên tướng cướp kia, đừng bao giờ quên tướng mạo hắn.
Thằng nhỏ hỏi:
– Để làm gì? Sao phải nhớ mặt hắn?
Người cụt tay nhắc lại:
– Thiếu gia nhớ kỹ lấy, vĩnh viễn đừng quên hắn là được.
Thằng nhỏ hỏi:
– Hắn là người tệ hại lắm hay sao?
Người cụt tay nghiến răng đáp:
– Ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến chúng ta lại chạm trán hắn ở đây. Thiếu gia nhìn cho kỹ rồi nhớ lấy, nhưng đừng để hắn phát giác.
Sau một lúc, người cụt tay lại nói:
– Những công phu mà thiếu gia luyện không nổi, thì bây giờ cứ coi kỹ cách đánh của hắn, ắt rồi ngày sau có thể luyện được.
Thằng nhỏ hỏi:
– Tại sao vậy?
Người cụt tay khóe mắt long lanh ngấn lệ, khẽ đáp:
– Hiện tại bây giờ chưa thể nói được. Sau này thiếu gia lớn lên luyện thành võ nghệ, lão sẽ kể hết đầu đuôi câu chuyện cho nghe.
Thằng nhỏ nhìn Diêm Cơ tay đấm chân đá, tư thức rất khó coi nhưng dường như gã chợt ngộ ra điều gì, bèn la lên một tiếng:
– Tứ thúc!
Người cụt tay vội nói:
– Thiếu gia đừng lớn tiếng.
Thằng nhỏ vâng lời, khẽ nói:
– Quyền cước của người này, tiểu tử đã hiểu được đôi chút
Người cụt tay đáp:
– Không sai! Thiếu gia nhìn kỹ đi. Pho “Quyền kinh đao phổ” của thiếu gia bị khuyết hai trang đầu nên thiếu gia chưa hiểu ra. Hai trang thiếu kia bây giờ hiện lên trên mình Diêm Cơ đó.
Thằng nhỏ giật mình kinh hãi. Trên gương mặt gầy gò, vàng ủng của gã hiện lên một chút màu hồng. Gã nhìn Diêm Cơ không chớp mắt rồi hỏi:
– Sao lại ở trên mình hắn?
Người cụt tay đáp:
– Sau này lão sẽ nói cho thiếu gia nghe. Nguyên Diêm Cơ chẳng biết võ công chi hết, nhưng y lấy được hai trang “Quyền kinh” học thành mười mấy chiêu pháp dở dang mà vẫn tỷ đấu ngang ngửa với một tay quyền sư hạng nhất. Thiếu gia nghĩ mà coi. Cuốn “Quyền kinh đao phổ” đó cả thảy hơn ba trăm trang. Khi thiếu gia học hết rồi thì bản lãnh sẽ lên tới đâu?
Thằng nhỏ nghe lão nói rất xúc động. Mắt gã chiếu ra những tia sáng phấn khởi.
Trong trường có hai người tỷ võ mà chỉ có một người đáng coi. Diêm Cơ vẫn quanh đi quẩn lại có mười mấy chiêu. Mọi người coi đã chán rồi. Quyền pháp của Mã Hành Không thì biến ảo trăm đường.
Lão sử hết “Yến Thanh quyền” mà vẫn không làm gì được đối phương. Đột nhiên lão lại biến chiêu, thi triển bài quyền “Lỗ Trí Thâm túy tích”, cứ như người phát điên phát khùng, lại giống kế say sưa cuồng dại, chợt nằm lăn ra chợt đứng phắt dậy với những chiêu “La Hán tà ngọa”, “Tiên nhân khát truân”. Đường quyền cước này tựa hồ đánh bừa đánh ẩu mà thực ra tinh thâm khôn lường. Bây giờ mười mấy chiêu của Diêm Cơ dần dần không còn ăn nhập nữa. Hắn nhìn không rõ lai lộ quyền cước của đối phương, bất giác trong lòng hoang mang. Bỗng nghe Mã Hành Không quát lên một tiếng:
– Này!
Lão phóng cước ra chiêu “Lý ngư phiên thân lãm ty thoái” đá trúng vào lưng Diêm Cơ. Hắn đau quá phải cong người lại.
Mã Hành Không biết đối phương bản lãnh lợi hại. Đòn cước của lão tuy đá trúng yếu huyệt mà vẫn sợ hắn không bị trọng thương. Nếu là cuộc tỷ võ bình thường để so hơn kém thì chỉ thắng một đòn là ngưng lại. Nhưng cuộc tranh đấu này liên quan đến ba chục vạn lạng bạc thì làm sao có thể để cho kẻ địch nghỉ ngơi lấy sức? Nếu tái đấu thì lão vị tất đã thắng, nên Mã Hành Không không thể nhượng bộ đối thủ được. Lão liền tung người nhảy lại, ra chiêu “Quải tử cước”, vung cước đá thêm một phát vào sau lưng hắn.
Bọn cướp la ó rầm trời. Diêm Cơ đột nhiên cong chân đá ngược lại, chiêu thức biến ảo vô cùng. Mã Hành Không tuy lịch duyệt nhưng trong lúc nhất thời hoảng hốt không tránh kịp, bị ngọn cước đá trúng ngực ngã ngửa xuống đất.
Mã Xuân Hoa và Từ Tranh chạy lại đỡ lão dậy thấy lão sắc mặt tái nhợt, miệng ho sù sụ bảo hai người:
– Phải liều chết mà bảo vệ tiêu xa.
Từ Tranh cùng Mã Xuân Hoa tay cầm đơn đao hộ vệ hai bên Mã Hành Không. Diêm Cơ cũng bị thương nặng. Hắn đưa tay phải lên vẫy mấy cái. Hai gã đại hán áo đen chạy lại. Diêm Cơ quát:
– Cướp tiêu xa đi còn chờ gì nữa?
Bọn cướp đều lấy binh khí ra nhất tề xông vào bọn tiêu khách. Mã Xuân Hoa, Từ Tranh, Thích tiêu đầu và Dương tiêu đầu đều lớn tiếng hô:
– Nghinh địch!
Bọn cướp đông người, trừ Diêm Cơ ra thì đều không có tay cao thủ, nhưng Mã Xuân Hoa và Từ Tranh phải phân tâm chiếu cố cho phụ thân lại bị bọn chúng hai người đánh một, tình thế rất nguy cấp. Thương Bảo Chấn rút đơn đao ra hô:
– Ba vị thị vệ đại nhân! Chúng ta động thủ đi!
Hà Tư Hào đáp:
– Phải lắm! Hãy đuổi bọn cường đạo đi rồi sẽ tính.
Bốn người liền ra nhập chiến cuộc. Thương Bảo Chấn thấy Mã Xuân Hoa bị hai tên cướp dùng binh khí ngăn chặn, dần dần không thi triển thủ cước được nữa, liền xông lại quát:
– Bọn nam tử hán đi khinh nhờn một cô nương, lại hai người đánh một mà không biết nhục ư?
Thanh đao rút ra đánh “soạt” một tiếng nhằm một đầu tên cướp cao lớn chém xuống. Tên này xoay roi lại đón đỡ. Thương Bảo Chấn dùng cả đao lẫn chưởng. Tay trái y phóng chưởng đánh trúng ngực, làm gã văng ra ngoài.
Mã Xuân Hoa vừa thở vừa nói:
– Được rồi! Còn một tên nữa để tiểu muội thu thập cho.
Thương Bảo Chấn vừa cười vừa lùi ra, quay lại giúp Từ Tranh. Y chỉ phóng mấy đao mấy chưởng là đẩy lui được một tên cướp. Từ Tranh đem lòng cảm kích và khâm phục nhãn quang của sư phụ. Bây giờ gà mới biết võ công Thương Bảo Chấn quả cao thâm hơn mình nhiều.
Diễn biến này khiến cho tình thế trong sảnh đường thay đổi hẳn. Bọn cướp tán loạn rút lui, toan xông ra cửa tháo chạy. Bỗng nghe thanh âm hô lớn:
– Các vị hãy dừng tay. Tại hạ có điều muốn nói.
Nhưng mọi người đánh nhau đang hăng nên không ai quan tâm. Thương Bảo Chấn đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng. Một người đưa tay ra trước mặt vẫy một cái. Y liền giơ đao lên chém tới. Người kia co tay phải lại rồi vươn ra một cái là đã đoạt được đơn đao ném xuống đất. Thương Bảo Chấn cực kỳ kinh hãi vội nhảy lùi lại. Y nhìn lại người kia thì chính là vị tướng công ăn mặc sang trọng.
Vị tướng công này bước vào đám đông vung hai tay đập mấy cái. Những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, bao nhiêu binh khí rớt xuống đất hết. Nguyên y đã thi triển tiểu cầm nã thủ đoạt hết binh khí ném xuống.
Bọn cường đạo cùng tiêu khách kinh hãi vô cùng, đều nhảy lùi lại, ngơ ngác nhìn người mới sấn vào. Diêm Cơ càng kinh ngạc. Hắn chợt nhớ tới một việc từ mười mấy năm trước, cất tiếng hô:
– Điền tướng công! Tướng công đấy ư?
Hán tử kia không nghĩ ra hắn là ai, liền hỏi:
– Ngươi nhận được ta ư?
Diêm Cơ cười đáp:
– Mười ba năm trước, ở Thương phủ tiểu nhân đã phục thị lão nhân gia.
Hán tử cúi đầu ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra liền nói:
– Phải rồi! Ngươi là một thầy lang. Sao bây giờ đã luyện thành võ nghệ cao cường làm nên trại chủ?
Diêm Cơ bước lên một bước thỉnh an:
– Đó là nhờ công tài bồi của lão nhân gia.
Nguyên nhân vật ăn mặc như một vị tướng công này là Điền Quy Nông, chưởng môn phe Bắc Tông phái Thiên Long Môn. Bọn người bảo tiêu tưởng đã đánh đuổi được quân cướp, ngờ đâu vị Điền tướng công này chẳng những võ công cao cường mà lại là bạn cũ của tên cướp, ai nấy đều lo lắng vô cùng.
Mã Hành Không khẽ dặn thủ hạ bảo vệ xe tiêu và trông ánh mắt lão ra hiệu mà hành động. Điền Quy Nông quét mắt từ trái sang phải nhìn mọi người một lượt, lại đảo mắt từ phải sang trái nhìn một lượt nữa, rồi ngó ra ngoài sân nhìn trời mưa. Sau cùng nhãn quang y nhìn chằm chặp vào đống xe tiêu nói:
– Diêm Cơ huynh! Cuộc ăn hàng bữa nay của Diêm huynh tất được bồi thường.
Diêm Cơ cười cầu tài, đáp:
– Xin lão nhân gia miễn trách cho. Vì anh em đói rách không biết chạy vào đâu, nên mới phải làm nghề buôn không vốn này. Bọn tiểu đệ nhất định sửa đổi lỗi lắm, không dám quên ơn đức của Điền tướng công bữa nay.
Điền Quy Nông cười ha hả nói:
– Sao Diêm huynh còn dùng những lời sáo rỗng với Điền mỗ? Lão Diêm! Lão thử tính xem lấy năm vạn lạng đã đủ xài chưa?
Diêm Cơ sửng sốt liền cười giả lả, đáp:
– Lão nhân gia lại giỡn chơi rồi.
Điền Quy Nông nói:
– Sao lại giỡn chơi? Chỗ này được ba chục vạn tiêu ngân. Ta lấy một nửa là mười lăm vạn, Diêm huynh lấy năm vạn. Còn mười vạn nữa Diêm huynh định chia thế nào?
Diêm Cơ mừng rơn, vội đáp:
– Lão nhân gia lấy hết cả đi, còn chia chác làm gì nữa?
Điền Quy Nông lắc đầu nói:
– Như thế sao phải đạo nghĩa giang hồ. Vừa rồi chúng ta chạy vào ẩn mưa. Nương… nương… nương tử của ta quần áo ướt hết…
Thiếu phụ xinh đẹp nghe nói đến “nương tử của ta” mặt đỏ bừng cả lên ra chiều e thẹn. Nàng quay nhìn Điền Quy Nông mỉm cười đáp lại. Y tiếp tục nói:
– Vị cô nương đây ở trong tiêu cục đã cho nàng mượn quần áo. Món ân tình này chẳng thể không báo đáp. Chúng ta tặng cô năm vạn lạng. Lại còn ba vị thị vệ đại nhân ở đây nữa. Người ta thường nói “Hễ có mặt là được chia phần”. Mỗi vị lấy một vạn lạng. Còn dư hai vạn để biếu chủ nhân. Diêm huynh bảo ta phân chia có công bằng không?
Diêm Cơ vỗ tay không ngớt reo lên:
– Công bằng lắm! Tiểu nhân vẫn nói Điền tướng công là một vị anh hùng khẳng khái bậc nhất trong thiên hạ.
Mã Hành Không, Từ Tranh và Mã Xuân Hoa nghe Điền Quy Nông đàm luận tự nhiên như chỗ không người, tựa hồ ba chục vạn lạng tiêu ngân đã là vật ở trong túi y rồi. Mã Hành Không đã bị trọng thương lại tức trào máu, cơ hồ ngất đi. Từ Tranh nhìn sư phụ hỏi:
– Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Mã Xuân Hoa tức giận gắt lên:
– Còn làm sao được nữa.
Cô cúi xuống lượm thanh đơn đao dưới đất lên quát:
– Họ Điền kia! Ngươi coi bọn ta là người chết rồi hay còn sống?
Cô vung đơn đao lên toan chém Điền Quy Nông, Điền Quy Nông cười đáp:
– Cô nương đừng bức bách tại hạ phải động thủ. Nương tử của tại hạ dễ ăn phải giấm chua lắm đấy.
Thiếu phụ xinh đẹp bĩu môi cười, mắng:
– Đừng nói nhăng nữa.
Nhưng những lời khinh bạc của Điền Quy Nông dường như làm cho nàng vô cùng thích thú Mã Xuân Hoa nghe y nói năng vô lễ, phẫn nộ không chịu được xông lại vung đao chém ngang một nhát. Điền Quy Nông cười nói:
– Ái chà! Nguy rồi! Nương tử của tại hạ không cho phép tại hạ đánh nhau với nữ nhân.
Y đưa ngón tay đập vào sống đao của Mã Xuân Hoa. Cô cầm đao không vững, tuột tay rớt xuống. Thủ pháp của Điền Quy Nông cực kỳ mau lẹ. Tay mặt y cướp được chuôi đao, tay trái nắm lấy cổ tay cô và giơ đao lên như muốn chém xuống cổ cô. Miệng y không ngớt xuýt xoa:
– Con người nguyệt thẹn hoa nhường thế này thì tại hạ không thương hương tiếc ngọc làm sao được?
Thương Bảo Chấn và Từ Tranh thấy gã đùa cợt Mã Xuân Hoa liền cùng nhảy xổ lại. Thương Bảo Chấn vung tay phải lên phóng một mũi tiêu vào mắt bên trái y. Từ Tranh vội vàng quá không kịp lượm bính khí dưới đất, phóng cước đá vào sau lưng đối phương. Điền Quy Nông xoay mình lại, bỏ đao ra chiêu cầm nã, túm được gót chân Từ Tranh nắm lấy nhấc bổng y lên.
Từ Tranh như bị treo ngược, chỉ cảm thấy bắp đùi đau buốt, bật tiếng kêu thất thanh. Nguyên một mũi tiêu phóng trúng đùi phải gã.
Điền Quy Nông vung tay một cái, người Từ Tranh khác nào cây chổi quét ngang đụng vào bắp chân Mã Xuân Hoa khiến hai người cùng té xuống, đè lên nhau. Mọi người thấy y đùa cợt hai người như hai đứa con nít thì làm sao còn dám sấn vào?
Điền Quy Nông nói:
– Diêm huynh! Huynh đệ hãy lấy số tiêu ngân mà chia ra từng phần như ta vừa nói rồi xếp lên xe lớn để chỗ nương tử cùng ta ngồi. Chúng ta có việc gấp, cần phải đội mưa mà đi.
Diêm Cơ hớn hở, vâng dạ luôn miệng. Bọn cướp khuân những túi bạc trên xe tiêu xuống, xếp năm vạn lạng vào một đống, ba vạn, hai vạn lạng thành hai đống để dưới đất rồi nhìn bọn xa phu quát:
– Mau mau chuẩn bị cho chúng ta lên đường
Tại miền bắc đã có quy củ. Những hào khách lục lâm đánh cướp tiêu ngân không đả thương bọn xa phu đã đành mà còn trả tiền ăn tiền rượu cho chúng nữa theo như thông lệ. Nhưng nếu bọn xa phu không nghe theo lệnh thì dĩ nhiên là chuyện khác. Bọn xa phu đứng trước tình thế này chẳng còn dám chống cự, phải đội mưa lớn để đẩy xe đi.
Mã Hành Không thấy các xe tiêu chứa bạc bị đẩy đi, trong lòng đau đớn vô cùng. Chỉ còn một cái xe đẩy đến trước sân. Điền Quy Nông đỡ thiếu phụ lên ngồi. Chỉ cần cỗ xe này đi khỏi là Mã Hành Không phải thân bại danh liệt, công lao suốt đời cực khổ đành trôi theo dòng nước. Người lão run lẩy bẩy đột nhiên lão đứng phắt dậy thét lên:
– Ta quyết liều mạng với ngươi.
Hai tay lão như lưỡi câu sắt nhằm chụp vào mắt Điền Quy Nông. Thiếu phụ sợ quá rú lên một tiếng. Điền Quy Nông nghiêng mình phóng chưởng nhằm đánh vào vai Mã Hành Không. Giả tỷ lão chưa trọng thương thì phát chưởng này dĩ nhiên không thể đánh trúng được. Nhưng hiện giờ toàn thân gân cốt đều không linh hoạt, mắt nhìn thấy phát chưởng đánh tới mà hông sao né được. Bình một tiếng! Người lão tung đi rồi rớt xuống sân.
Bỗng nghe ba tiếng cười ha hả. Giọng cười khàn đục vọng vào trước cửa sảnh đường. Điền Quy Nông và thiếu phụ tưởng chừng phải nghe một thứ thanh âm đáng sợ nhất trên đời. Cả hai cùng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, người run bần bật. Điền Quy Nông đẩy mạnh thiếu phụ vào trong xe rồi nhảy lên lưng lừa, hai bắp chân kẹp chặt lại, vung roi quất lẹ cho lừa chạy. Ngờ đâu y quất luôn mấy roi, con lừa chỉ bước đi hai bước rồi đột nhiên dừng lại không chạy được nữa.
Mọi người đứng ở cửa sảnh đường nhìn qua làn nước mưa, thấy một đại hán vừa cao vừa gầy, tay trái ôm cái bọc, tay phải nắm lấy càng xe. Con lừa bị Điền Quy Nông thúc gấp quá, nó cúi đầu xuống cong lưng lại, bốn chân đều ráng sức nhích đi, nhưng đại hán ấn mạnh càng xe. Cỗ xe tựa hồ bị đóng đinh xuống đất, không xê xích được chút nào. Thần lực của người này thật là khủng khiếp.
Đại hán trầm giọng cười nhạt một tiếng. Điền Quy Nông còn ngần ngừ thì thiếu phụ trong xe đã chạy ra xuống xe lướt qua đại hán, nhưng không nhìn y, băng băng đi thẳng vào sảnh đường. Điền Quy Nông cũng từ từ nhảy xuống theo vào trong nhà. Toàn thân hắn ướt đẫm nước mưa mà tựa hồ chẳng biết gì. Ánh mắt thẫn thờ như người mất hồn. Thiếu phụ vẫy tay kêu hắn đến ngồi bên cạnh nàng.
Đại hán cao gầy sải bước tiến vào đại sảnh, ngồi xuống bên đống lửa, không nhìn ai. Y mở bọc, thì ra bên trong có đứa con gái chừng hai tuổi. Y sợ đứa nhỏ lạnh nên bồng nó sưởi ấm. Đứa nhỏ đang ngủ say. Bên khóe mắt còn đọng hai giọt lệ.
Mã Xuân Hoa, Từ Tranh và Thương Bảo Chấn đỡ Mã Hành Không dậy. Họ thấy Điền Quy Nông khiếp sợ đại hán cao gầy đều lấy làm kinh ngạc và mừng thầm. Mã Xuân Hoa hỏi:
– Gia gia ơi! Thương thế gia gia đã bớt chưa? Người… người này là ai vậy?
Mã Hành Không lắp bắp:
– Y… y là Đả biến thiên hạ vô địch thủ Kim diện Phật Miêu Nhân Phụng…
Lão ráng nói hết câu rồi đau quá lại ngất đi. Trong đại sảnh, bọn tiêu đầu và chạy cờ tập trung ở mé đông. Còn Diêm Cơ cùng bọn cướp xúm nhau lại ở góc nhà mé tây. Ba tên ngự tiền thị vệ cùng Thương Bảo Chấn đứng đằng sau ghế. Mọi người hướng mục quang hết nhìn Miêu Nhân Phụng lại ngó Điền Quy Nông và thiếu phụ.
Miêu Nhân Phụng nhìn đứa con gái nhỏ trong lòng, nét mặt đầy vẻ thương xót và trìu mến. Nếu mọi người chưa nhìn thấy y một tay nắm giữ càng xe, dùng thần lực kinh người khiến xe không nhúc nhích lên được chút nào thì chẳng ai tin nổi nhân vật này lại mang trong mình võ công tuyệt thế như vậy.
Thái độ của thiếu phụ vẫn thản nhiên, nàng ngồi nhìn đống lửa ngơ ngẩn xuất thần, khóe môi hé nụ cười lạt. Chỉ có ai cực kỳ tinh tế mới nhìn thấy miệng nàng rung động. Hiển nhiên lòng nàng đang vô cùng bồn chồn hồi hộp.
Điền Quy Nông mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn ra ngoài trời mưa. Mục quang ba nhân vật này mỗi người một hướng, chẳng ai nhìn ai lần nào và đều lặng lẽ ngồi yên không nói một lời. Nhưng kỳ thực tâm trạng ba người đang xao động như những cơn sóng lớn dồn dập. Người thì hoan hỷ, người thì buồn rầu, người thì phẫn nộ lại vừa khiếp sợ.