Lệnh Hồ Xung liền vọt ra ngoài theo sau hai lão. Hai lão già cước bộ vô cùng thần tốc. Lệnh Hồ Xung sợ trong đêm tối hai người sẽ biến mất nên hắn càng chạy nhanh hơn, chỉ cách hai lão không quá ba trượng.
Đột nhiên lão già dừng bước, quay người lại. Chỉ thấy hào quang lóe lên một cái, Lệnh Hồ Xung cảm thấy vai phải và cánh tay đau buốt, chàng đã bị song đao của hai lão đồng thời chém trúng. Hai lão dừng lại đột ngột rồi quay người phóng đao, sự việc xảy đến nhanh như chớp.
Nội lực Lệnh Hồ Xung thâm h ậu, kiếm pháp cao minh nhưng kỹ thuật ứng biến quá chiêu lúc lâm địch so với hạng đệ nhất cao thủ thì còn kém xa. Khi đối phương đột ngột xuất chiêu, đừng nói rút kiếm ra đỡ mà ngay cả đụng ngón tay đến chuôi kiếm cũng không kịp. Chàng đã bị thương rồi.
Đao pháp của hai lão già cực nhanh, chiêu đầu tiên đã đắc thủ nên chiêu thứ hai liền chém đến.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi vội nhảy lùi ra sau. May mà nội lực của chàng cực kỳ thâm hậu nên nhảy một cái đã lùi ra hai trượng, tiếp theo chàng tung người nhảy lùi hai trượng nữa. Hai lão già thấy Lệnh Hồ Xung bị trọng thương mà vẫn nhảy nhanh như vậy đều giật mình, xông lên.
Lệnh Hồ Xung liền quay người chạy đi. Lúc đầu vai và cánh tay bị thương không đau lắm, bây giờ đau muốn ngất đi mấy lần. Chàng nghĩ thầm: Hai lão này ăn cắp áo cà sa, chắc trên áo chép Tịch tà kiếm phổ, thì nỗi oan uổng của ta suốt đời không giải được. Bất cứ giá nào ta cũng phải đoạt về để trả cho Lâm sư đệ.
Lệnh Hồ Xung liền cố chịu đau, đưa tay rút trường kiếm ra, chỉ được một nửa thì rút không nổi nữa. Sau khi cánh tay phải bị trúng đao chàng không cách nào vận khí được. Bỗng nghe phía sau có tiếng gió, cương đao của địch nhân chém đến. Lệnh Hồ Xung đề khí nhảy vội về trước, tay trái cố sức giật mạnh một cái, kéo đứt cả thắt lưng mới nắm được trường kiếm trong tay. Chàng vận kình lực quăng vỏ kiếm xuống đất, vội quay người lại nhưng cảm thấy khí lạnh xông vào mặt, song đao đã đồng thời chém đến.
Lệnh Hồ Xung lại nhảy lùi. Lúc này trời đã gần sáng, nhưng trước khi trời sáng lại tối sầm lại. Ngoài ánh đao lấp loáng ra, mở to mắt cũng không nhìn thấy gì hết. Lệnh Hồ Xung đã học được Độc Cô cửu kiếm, yếu chỉ của kiếm pháp này là thấy được chỗ sơ hở trong chiêu số của địch nhân mới thừa thế mà đánh vào. Bây giờ, không nhìn thấy được chiêu thức và thân pháp của địch nhân nên kiếm pháp không sử ra được. Chàng cảm thấy tay trái lại đau buốt vì bị đao của địch nhân chém một đường, đành phóng kiếm chênh chếch ra rồi vội chạy đi, tay trái cầm kiếm bịt vào chỗ vết thương ở vai phải để khỏi bị mất nhiều máu.
Hai lão già đuổi một lúc, nhưng cước bộ của Lệnh Hồ Xung cực nhanh, hai lão đuổi không kịp. May mà hai lão đã đoạt được kiếm phổ, không muốn sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, liền dừng lại không đuổi theo nữa, rồi quay người đi. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Này, tặc tử to gan, ăn trộm rồi định bỏ trốn hả?
Lệnh Hồ Xung quay người đuổi theo. Hai lão già tức giận liền quay người lại vung đao nhắm chém Lệnh Hồ Xung, chàng không dám giao đấu chính diện với hai lão nên bỏ chạy, lòng ngấm ngầm cầu khẩn: Có ai cầm ngọn đèn lồng qua đây thì hay biết mấy.
Lệnh Hồ Xung chạy được mấy bước, bỗng nhanh trí, nhảy lên nóc nhà nhìn bốn phía một lượt, thấy trong gian nhà phía trước bên trái có ánh đèn tỏa ra, chàng liền chạy nhanh về hướng có ánh đèn. Hai lão già lại dừng bước không đuổi theo nữa.
Lệnh Hồ Xung cúi người, lấy hai miếng ngói ném qua hai lão rồi quát:
– Các ngươi ăn cắp Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia, một tên đầu hói, một tên đầu bạc dù cố chạy đến chân trời góc biển hán tử võ lâm cũng phải bắt các ngươi bằm ra muôn mảnh.
Chát chát hai tiếng vang lên, hai miếng ngói rớt xuống đường đá xanh vỡ tan tành.
Hai lão già nghe đối phương la lên tên Tịch tà kiếm phổ liền đuổi theo về hướng ngôi nhà.
Lệnh Hồ Xung nghe chân mình nhũn ra, lực khí càng lúc càng yếu dần. Chàng hít mạnh một hơi, nhắm về hướng có ánh đèn mà chạy cuống lên. Đột nhiên chàng loạng choạng té từ trên nóc nhà xuống, vội thi triển chiêu Lý ngư đả đỉnh lộn người đứng dậy dựa vào bức tường.
Hai lão già nhẹ nhàng nhảy xuống phân ra đứng hai bên. Lão đầu hói cười man rợ nói:
– Lão tử đã mở cho ngươi một con đường sống mà ngươi không chịu chạy đi.
Lệnh Hồ Xung thấy đầu lão bóng lưỡng như bôi dầu, lòng hắn run lên: Thì ra trời đã sáng.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Hai vị thuộc môn phái nào, tại sao muốn giết tại hạ mới hả dạ?
Lão đầu bạc vung đơn đao lên nhắm đánh xuống đầu Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đưa kiếm qua tay phải nhẹ nhàng phóng ra, mũi kiếm đã đâm vào yết hầu của lão.
Lão đầu hói giật mình múa đao xông thẳng đến. Lệnh Hồ Xung chém kiếm ra trúng vào cổ tay của lão, cả đao lẫn cổ tay đều bị chém rơi xuống. Lệnh Hồ Xung chỉ mũi kiếm vào yết hầu của lão rồi quát:
– Hai ngươi là người môn phái nào, nói ra ngay thì ta tha mạng cho.
Lão đầu hói cười gằn, nói giọng thê lương:
– Huynh đệ ta tung hoành giang hồ, hiếm khi gặp địch thủ, hôm nay chết dưới kiếm của tôn giá thật khâm phục, khâm phục. Có điều không biết cao danh quý tánh của tôn giá, ta có chết cũng thành con ma hồ đồ.
Lệnh Hồ Xung thấy tuy lão bị đứt một cánh tay nhưng vẫn khí khái hiên ngang. Chàng kính trọng lão là một hán tử cương liệt bèn nói:
– Tại hạ bắt buộc phải tự vệ, kỳ thực không hề quen biết hai vị. Tại hạ lỡ tay đả thương người, thật là có lỗi. Chiếc áo cà sa đó giao lại cho tại hạ, thì chúng ta từ biệt ở đây.
Lão đầu hói gằn giọng nói:
– Ngốc ưng ta đâu phải là hạng người dễ đầu hàng.
Lão xoay tay trái đâm cây trủy thủ vào ngực.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Người này thà chết chứ không chịu khuất phục, quả là một hảo hán.
Lệnh Hồ Xung cúi người xuống lấy chiếc áo cà sa trong người lão. Bỗng chàng cảm thấy đầu choáng váng, biết mình đã mất máu quá nhiều, bèn xé tạm vạt áo, cột bừa lên vết thương ở cánh tay và đầu vai, mới lấy được chiếc áo cà sa trong trong túi lão đầu hói ra.
Lệnh Hồ Xung hít vào thở ra mấy cái, phân biệt phương hướng rồi đi về hướng ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương của Lâm Bình Chi. Đi được mấy chục trượng, chàng cảm thấy khó chống chọi nổi, thầm nghĩ: Nếu ta té xuống, không những tính mạng không bảo toàn mà sau khi chết người ta còn cho rằng ta ăn trộm Tịch tà kiếm phổ, trong người có tang vật, chết mà vẫn bị ô danh.
Chàng liền gắng gượng chống đỡ, cuối cùng cũng đi đến được ngõ Hướng Dương.
Cổng lớn nhà họ Lâm đóng chặt, Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San lại bị điểm huyệt, không ai mở cửa. Chàng muốn nhảy vào trong tường nhưng không còn chút lực khí, đành phải đập cửa mấy cái rồi vung cước đá vào cánh cửa lớn.
Cái đá này không mở ra được cánh cửa mà còn khiến chàng bị dội người lại rồi ngất đi.
Khi Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường. Mở mắt ra, thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần đứng ở đầu giường, Lệnh Hồ Xung vui mừng gọi:
– Sư phụ, sư nương… đệ tử… đệ tử…
Lệnh Hồ Xung cảm động, không kìm được, nước mắt chảy dài. Chàng gắng gượng ngồi dậy. Nhạc Bất Quần không đáp, chỉ hỏi:
– Chuyện này là thế nào đây?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tiểu sư muội đâu? Tiểu sư muội… tiểu sư muội có sao không?
Nhạc phu nhân nói:
– Không sao! Ngươi… sao ngươi cũng đến Phúc Châu?
Trong giọng nói của bà đầy vẻ quan hoài, khóe mắt đỏ hoe.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tịch tà kiếm phổ của Lâm sư đệ bị hai lão già cướp đi, đệ tử giết hai lão đoạt lại đem về. Hai lão… hai lão đó chắc là hảo thủ trong Ma giáo.
Lệnh Hồ Xung mò trong người, chiếc áo cà sa đã không còn, hắn vội hỏi:
– Tấm… áo cà sa đâu rồi?
Nhạc phu nhân hỏi:
– Nó là cái gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Trên cà sa có viết chữ, có lẽ là Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm.
Nhạc phu nhân nói:
– Đó là vật của Lâm Bình Chi, nên phải để hắn giữ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng vậy. Sư nương, sư nương và sư phụ đều khỏe chứ? Các vị sư đệ sư muội khỏe không?
Nhạc phu nhân đỏ hoe mắt, đưa tay lên lau nước mắt, nói:
– Mọi người đều khỏe cả.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Sao đệ tử lại đến được đây? Sư phụ và sư nương cứu đệ tử đưa về đây phải không?
Nhạc phu nhân nói:
– Sáng sớm hôm nay, ta đến ngôi nhà cũ ở ngõ Hướng Dương của Lâm Bình Chi, thấy ngươi nằm ngất xỉu ngoài cổng.
Lệnh Hồ Xung ừm một tiếng, rồi nói:
– May mà sư nương đến sớm, nếu không bọn yêu nhân Ma giáo đến trước thấy được thì hài nhi đã mất mạng rồi.
Lệnh H ồ Xung biết sư nương sáng sớm không thấy con gái liền đến ngôi nhà cũ trong ngõ Hướng Dương tìm. Chuyện này bà không tiện nói cho hắn nghe.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi nói ngươi giết hai tên yêu nhân Ma giáo. Sao ngươi biết chúng là người của Ma giáo?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đệ tử đến từ phương Nam, trên đường gặp không ít người trong Ma giáo, đã động thủ với bọn chúng mấy lần. Hai lão già đó võ công kỳ lạ, hiển nhiên không phải là người trong chính giáo ta.
Lệnh Hồ Xung mừng thầm: Ta đoạt lại Tịch tà kiếm phổ trả lại cho Lâm sư đệ thì sư phụ, sư nương, tiểu sư muội sẽ không nghi ngờ ta nữa. Ngoài ra ta còn giết hai tên yêu nhân Ma giáo, chắc sư phụ không còn trách ta đã cấu kết với Ma giáo.
Nào ngờ vẻ mặt Nhạc Bất Quần tái xanh. Lão hứ một tiếng rồi gằn giọng nói:
– Đến bây giờ mà ngươi vẫn nói nhăng nói cuội! Chẳng lẽ ta dễ bị ngươi gạt lắm sao?
Lệnh Hồ Xung kinh hãi vội nói:
– Đệ tử quyết không dám lừa dối sư phụ.
Nhạc Bất Quần nghiêm khắc nói:
– Ai là sư phụ của ngươi? Nhạc mỗ và ngươi đã không còn danh phận sư đồ từ lâu rồi.
Lệnh Hồ Xung từ trên giường lăn xuống đất, quỳ gối vừa lạy vừa nói:
– Đệ tử làm nhiều chuyện sai quấy, nguyện lãnh trừng phạt của sư phụ… nhưng… nhưng hình phạt trục xuất khỏi môn tường xin sư phụ thu hồi lại.
Nhạc Bất Quần tránh sang một bên không nhận đại lễ của hắn mà lạnh lùng nói:
– Tiểu thư của Nhậm giáo chủ Ma giáo đã để mắt đến ngươi, ngươi đã cấu kết với bọn chúng từ lâu rồi thì còn cần đến sư phụ để làm gì?
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nói:
– Tiểu thư của Nhậm giáo chủ Ma giáo ư? Sư phụ nghe ai nói vậy? Tuy đệ tử nghe nói… Nhậm Ngã Hành có một con gái, nhưng đệ tử chưa bao giờ gặp qua cô ta.
Nhạc phu nhân nói:
– Xung nhi, đến nước này mà ngươi còn nói dối làm gì?
Bà thở dài rồi nói tiếp:
– Vị Nhậm tiểu thư đó triệu tập những kẻ bàng môn tả đạo trên giang hồ lên Ngũ Bá Cương tỉnh Sơn Đông để trị bệnh cho ngươi. Ngày hôm ấy chúng ta cũng có ở đó…
Lệnh Hồ Xung vô cùng sợ hãi, run run nói:
– Vị cô nương trên Ngũ Bá Cương, cô ta… cô ta… Doanh Doanh… cô ta là con gái của Nhậm giáo chủ ư?
Nhạc phu nhân nói:
– Ngươi cứ đứng dậy rồi nói.
Lệnh Hồ Xung từ từ đứng dậy, lòng rất đỗi hoang mang. Chàng lẩm bẩm: Cô ta… cô ta là con gái của Nhậm giáo chủ sao? Chuyện này sao chưa nghe ai nói qua?
Nhạc phu nhân không vui nói:
– Tại sao đối với sư phụ sư nương mà ngươi còn muốn nói dối?
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Ai là sư phụ sư nương của hắn?
Lão giơ tay đánh lên bàn một chưởng, góc bàn liền bị vỡ mất một miếng.
Lệnh Hồ Xung hoảng sợ nói:
– Đệ tử quyết không dám lừa dối sư phụ, sư nương…
Nhạc Bất Quần gằn giọng nói:
– Nhạc mỗ có mắt không tròng, đã thu nhận thứ tiểu tử vô liêm sỉ như ngươi, thực là xấu hổ với anh hào thiên hạ. Có phải ngươi muốn ta phải chịu ô danh? Ngươi còn gọi một tiếng sư phụ sư nương thì ta lập tức giết ngươi ngay!
Lúc lão giận, mặt hiện lên sắc tía. Lão đã thực tức giận đến cực điểm.
Lệnh Hồ Xung dạ, đưa tay vịn thành giường, mặt không còn chút máu, lảo đảo muốn té. Chàng chuyển giọng:
– Bọn họ trị thương cho tại hạ là chuyện có thật, nhưng… nhưng không ai nói cho tại hạ biết cô ta… là con gái của Nhậm giáo chủ.
Nhạc phu nhân nói:
– Ngươi thông minh, lanh lợi cơ trí như vậy sao không đoán ra được? Cô ta là một cô nương nhỏ tuổi, chỉ một câu nói đã điều động được những kẻ sĩ tả đạo của Tam sơn Ngũ nhạc, ai ai cũng tranh nhau đến trị thương cho ngươi. Trừ Nhậm tiểu thư của Ma giáo ra thì ai có thể có oai quyền bằng trời như vậy?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đệ… tại hạ… lúc đó tại hạ chỉ biết cô ta là một vị bà bà.
Nhạc phu nhân hỏi:
– Cô ta cải trang dung mạo sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đâu có, nhưng… nhưng lúc đó tại hạ chưa thấy.
Nhạc Bất Quần cười khẩy mấy tiếng nhưng nét mặt không có chút gì là cười.
Nhạc phu nhân thở dài nói:
– Xung nhi, ngươi đã lớn rồi mà tính cách cũng không thay đổi. Lời ta nói ngươi cũng không để tâm tới.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Sư… sư… tại hạ đối với lời nói của lão nhân gia, thật… thật… thật không…
Chàng muốn nói “Tại hạ đối với lão nhân gia thật không dám cãi lời” nhưng sự thật sư phụ và sư nương bảo chàng không được kết giao với người trong Ma giáo, chàng lại có liên quan với mấy người như Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên, Nhậm Ngã Hành thì đâu chỉ là “kết giao” mà thôi?
Nhạc phu nhân lại nói:
– Dù tiểu thư của Nhậm giáo chủ đối xử tốt với ngươi, ngươi vì muốn sống mà bảo cô ta tìm người trị bệnh cho ngươi, hoặc giả còn có nguyên nhân…
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Có nguyên nhân cái gì? Vì muốn sống thì cái gì cũng làm được hết sao?
Bình thường lão đối với sư muội kiêm phu nhân này bao giờ cũng nhã nhặn, lịch thiệp. Nhưng hôm nay lão lại cáu giận, gằn giọng cắt lời bà, có thể thấy lão vô cùng tức giận. Nhạc phu nhân hiểu rõ tâm trạng của trượng phu nên cũng không chấp nhứt. Bà nói tiếp:
– Nhưng tại sao ngươi lại cấu kết với Hướng Vấn Thiên, một đại ma đầu trong Ma giáo, sát hại không ít đồng đạo chính phái? Hai tay của ngươi đã nhuốm đầy máu của kẻ sĩ chính giáo, ngươi… ngươi mau đi đi.
Lệnh Hồ Xung lạnh toát cả người. Chàng nhớ lại ngày ở lương đình, trên vực thẳm, mình cùng với Hướng Vấn Thiên nghênh địch, quả thực có không ít người trong chính giáo vì mình mà chết. Tuy nói lúc ác đấu nếu không giết người thì bị người giết, thật là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại kết thành món nợ máu đeo đẳng suốt đời.
Nhạc phu nhân nói:
– Dưới Ngũ Bá Cương, ngươi còn liên thủ với tiểu thư Ma giáo, giết hại mấy đệ tử phái Côn Luân và phái Thiếu Lâm. Xung nhi, trước đây ta xem ngươi như con ruột của ta, nhưng chuyện đến nước này, ngươi… sư nương ngươi cũng bất lực, không cách nào che chở cho ngươi được nữa.
Bà nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Lệnh Hồ Xung buồn bã nói:
– Đúng là hài nhi đã làm nhiều chuyện sai trái, tội không thể tha. Nhưng chuyện mình làm mình chịu, quyết không để thanh danh của phái Hoa Sơn bị ô nhục. Xin hai vị lão nhân gia mở pháp đường, mời anh hùng các môn các phái tham dự, đem hài nhi ra xử quyết, để tỏ rõ môn quy của phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
– Lệnh Hồ sư phó, nếu hôm nay sư phó còn là đệ tử môn hạ phái Hoa Sơn ta thì chuyện này sẽ xử được. Tính mạng của sư phó mất đi thì thanh danh của phái Hoa Sơn ta vẫn được toàn vẹn, tình thầy trò giữa ta và sư phó vẫn còn. Nhưng ta đã sớm truyền thư đi khắp thiên hạ, trục xuất sư phó ra khỏi môn tường. Những việc làm của sư phó từ nay về sau không còn dính dáng gì đến phái Hoa Sơn nữa. Ta đâu có thân phận gì để xử trí sư phó? Hì hì, chính tà không đội trời chung, lần sau sư phó tác tệ mà gặp phải tay ta, yêu tà gian tặc ai ai cũng muốn tru diệt, thì ta không dễ tha cho sư phó đâu.
Lão nói đến đây thì ngoài phòng có người gọi:
– Sư phụ, sư nương!
Đó là Lao Đức Nặc. Nhạc Bất Quần hỏi:
– Chuyện gì?
Lao Đức Nặc đáp:
– Bên ngoài có người muốn bái kiến sư phụ sư nương, nói là Chung Trấn phái Tung Sơn và hai sư đệ của lão.
Nhạc Bất Quần nói:
– Cửu khúc kiếm Chung Trấn cũng đến Phúc Kiến sao? Được, để ta xem. Lão liền ra khỏi phòng.
Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, trong ánh mắt chứa đầy sự bao dung, dường như có điều gì muốn nói. Bà bảo Lệnh Hồ Xung chờ ở đây rồi đi ra ngoài.
Từ nhỏ Lệnh Hồ Xung đối với sư nương tình chẳng khác gì mẫu thân. Thấy bà tỏ vẻ thương yêu, lòng chàng hối hận vô cùng, thầm nghĩ: Nhiều chuyện xảy ra như vậy là do ta hành sự theo bản tính, thị phi thiện ác không phân biệt rõ ràng. Hướng đại ca rõ ràng không phải là chính nhân quân tử, sao ta không hỏi nguyên do mà cứ xông vào giúp lão đấu? Ta chết cũng không tiếc nhưng làm cho sư phụ sư nương phải mất mặt. Trong phái Hoa Sơn có một đệ tử tác tệ như vậy thì ngay cả các sư đệ sư muội cũng hổ thẹn.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Thì ra Doanh Doanh là con gái của Nhậm giáo chủ, chẳng trách bọn Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu đối với cô ta quá tôn sùng. Cô ta chỉ nói một câu đã khiến bao nhiêu hào sĩ trên giang hồ xung phong đi về đảo hoang ở Đông Hải, suốt đời không được trở về Trung Nguyên. Ôi, ta phải nghĩ ra mới phải. Trong võ lâm trừ giáo chủ của Ma giáo ra thì có ai có quyền thế như vậy? Nhưng lúc cô ta ở cùng với ta, kiều diễm thướt tha, so với tiểu sư muội còn đẹp hơn ba phần, làm sao mà ta nghĩ ra được cô ta lại là đại nhân vật trong Ma giáo? Mà lúc Nhậm giáo chủ bị Đông Phương Bất Bại cầm tù dưới đáy hồ, làm sao con gái của lão lại có quyền thế ghê gớm vậy?
Đang lúc tư tưởng Lệnh Hồ Xung như triều dâng, bỗng nghe có tiếng bước chân. Một người thoáng vào phòng, chính là tiểu sư muội mà chàng ngày đêm tưởng nhớ. Lệnh Hồ Xung gọi:
– Tiểu sư muội! Tiểu sư muội…