Nhạc Bất Quần từ bậc tam cấp cổng lớn đi xuống, gằn giọng nói:
– Lệnh Hồ Xung, ngươi giỏi thật! Thì ra ngươi học Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành.
Lệnh Hồ Xung đúng là đã học được môn công phu này của Nhậm Ngã Hành. Tuy chàng vô tình học được, nhưng sự thật đúng là như vậy nên không sao biện bạch được.
Nhạc Bất Quần đanh thép nói:
– Ta hỏi ngươi có đúng vậy không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ đúng.
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Ngươi luyện yêu pháp này tức là trở thành công địch của người trong chính giáo. Hôm nay ngươi đang bị thương, ta không thừa lúc ngươi gặp nguy hiểm mà hạ thủ. Lần sau gặp mặt, ta không giết ngươi thì ngươi giết ta.
Lão quay sang bọn đệ tử nói:
– Người này là thù địch của các ngươi, người nào đối với hắn mà biểu lộ tình đồng môn như ngày xưa thì không còn là môn hạ của chính giáo. Các ngươi nghe rõ chưa?
Bọn đệ tử đồng thanh đáp dạ.
Nhạc Bất Quần thấy con gái mấp máy môi muốn nói gì. Lão gằn giọng:
– San nhi, ngươi tuy là con gái của ta cũng không ngoại lệ, ngươi có nghe không?
Nhạc Linh San đáp khẽ:
– Dạ nghe.
Lệnh Hồ Xung vốn đã bị suy nhược rất nhiều. Chàng nghe mấy câu nói này, cảm thấy hai đầu gối vô lực. Choang một tiếng, trường kiếm rớt xuống đất, thân người chàng từ từ quỵ xuống.
Nghi Hòa đứng bên cạnh vội đưa tay ra đỡ dưới nách Lệnh Hồ Xung rồi nói:
– Nhạc sư bá, trong chuyện này chắc có sự hiểu lầm. Sư bá chưa điều tra cho minh bạch mà đã tuyệt tình ngay như vậy, thật là sai lầm, lỗ mãng.
Nhạc Bất Quần nói:
– Hiểu lầm cái gì?
Nghi Hòa nói:
– Phái Hằng Sơn của đệ tử bị bọn yêu nhân Ma giáo làm nhục, hoàn toàn nhờ vị Lệnh Hồ Ngô tướng quân này ra tay cứu viện. Nếu tướng quân là người Ma giáo thì tại sao lại giúp bọn đệ tử để rồi đối địch với Ma giáo?
Bà ta nghe Nghi Lâm gọi chàng là “Lệnh Hồ đại ca”, Nhạc Bất Quần lại gọi là “Lệnh Hồ Xung”, còn bà thì chỉ biết chàng là “Ngô tướng quân” nên đành phải gọi hai tên nhập một.
Nhạc Bất Quần nói:
– Yêu nhân Ma giáo quỷ kế đa đoan, các ngươi đừng có mắc bẫy của hắn. Trong quý phái, vị sư thái nào đứng đầu?
Lão nghĩ những ni cô, cô nương trẻ tuổi này đã bị mê hoặc bởi cái miệng hoa ngôn xảo ngữ của Lệnh Hồ Xung, chỉ có tiền bối sư thái hiểu biết rộng mới thấy được gian kế của hắn.
Nghi Hòa buồn bã nói:
– Sư bá Định Tĩnh sư thái không may bị yêu ma sát hại.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đều a lên một tiếng, vừa kinh hãi vừa xót xa. Ngay lúc này, trên đường có một ni cô trung niên tức tốc chạy đến nói:
– Có chim bồ câu từ Bạch Vân am đưa thư đến.
Bà chạy đến trước mặt Nghi Hòa, lấy trong túi ra một ống trúc nhỏ hai tay đưa qua. Nghi Hòa nhận lấy, mở nắp đậy ống trúc, rút ra một cuộn vải. Bà mở xem rồi kinh hãi la lên:
– Than ôi, nguy rồi!
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn nghe có thư từ Bạch Vân am đến đã vội bu quanh lại, thấy sắc mặt của Nghi Hòa kinh hãi, vội hỏi:
– Sao?
– Trong thư sư phụ nói gì?
– Có chuyện nguy hả?
Nghi Hòa nói:
– Sư muội đọc đi.
Bà đưa cuộn vải cho Nghi Thanh. Nghi Thanh cầm lấy lớn tiếng đọc:
– Ta và Định Dật sư muội bị khốn ở Long Tuyền Chú Kiếm cốc.
Nghi Thanh nói:
– Đây là… huyết thư của chưởng môn sư tôn. Chưởng môn lão nhân gia sao lại đến Long Tuyền?
Nghi Chân nói:
– Chúng ta mau lên đường đi.
Nghi Thanh hỏi:
– Không biết địch nhân là ai?
Nghi Hòa nói:
– Dù hắn là hung thần ác quỷ đi nữa, chúng ta cũng phải đi ngay. Nếu có chết thì cũng chết cùng với sư phụ.
Nghi Thanh thầm nghĩ: Võ công của sư phụ và sư thúc cao cường như vậy mà còn bị khốn, chúng ta có đến đó chắc cũng chẳng làm được gì. Bà cầm huyết thư đi đến trước Nhạc Bất Quần cúi người nói:
– Nhạc sư bá, chưởng môn sư tôn của bọn đệ tử truyền thư đến nói là: “Bị khốn ở Long Tuyền Chú Kiếm cốc”. Xin sư bá nghĩ tình nghĩa Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi mà tìm cách tương cứu.
Nhạc Bất Quần nhận thư, liếc xem rồi trầm ngâm nói:
– Tôn sư và Định Dật sư thái sao lại đi Triết Giang? Hai vị võ công trác tuyệt, sao lại bị địch nhân làm khốn, thật kỳ lạ? Phong thư này có phải do tôn sư viết không?
Nghi Thanh nói:
– Xác thực là do sư phụ của đệ tử đích thân viết. Chỉ e sư phụ lão nhân gia đã bị thương, lúc thảng thốt lấy máu để viết thư.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Không biết địch nhân là ai sao?
Nghi Thanh đáp:
– Chắc là người của Ma giáo, nếu không thì tệ phái không thù địch gì với ai.
Nhạc Bất Quần liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung rồi chậm rãi nói:
– Không chừng yêu nhân Ma giáo giả mạo thư để dụ các ngươi tự lao vào chỗ chết. Yêu nhân quỷ kế khôn lường, không thể không đề phòng.
Nghi Hòa lớn tiếng nói:
– Tôn sư có nạn, tình trạng khẩn cấp vô cùng, chúng ta mau đi cứu viện ngay. Nghi Thanh sư muội, chúng ta mau lên đường, Nhạc sư bá không sẵn sàng, cầu xin mãi cũng vô ích thôi.
Nghi Chân cũng nói:
– Đúng vậy, nếu chậm trễ một bước thì hối hận ngàn năm.
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn thấy Nhạc Bất Quần lần lữa thoái thác, không có nghĩa khí, lòng ai nấy đều tức giận. Nghi Lâm nói:
– Lệnh Hồ đại ca, Lệnh Hồ đại ca hãy ở lại Phúc Châu dưỡng thương. Bọn tiểu ni đi cứu sư phụ sư bá xong sẽ trở lại thăm Lệnh Hồ đại ca.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Giặc cỏ to gan hại người, bổn tướng quân sao có thể tụ thủ bàng quan? Ta và các ngươi cùng đi cứu người.
Nghi Lâm nói:
– Lệnh Hồ đại ca đang bị trọng thương, làm sao có thể lên đường được?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bổn tướng quân vì nước quên mình, dẫu da ngựa bọc thây cũng chẳng đáng gì. Nào, nào, đi mau!
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn vốn không nắm chắc sẽ cứu được tôn sư thoát hiểm, nay có Lệnh Hồ Xung cùng đi thì hăng hái hơn rất nhiều, vẻ mặt đều hiện lên nỗi vui mừng. Nghi Chân nói:
– Vậy thì đa tạ tướng quân. Chúng ta đi tìm ngựa cho tướng quân cưỡi đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mọi người đều cưỡi ngựa! Xuất trận đánh giặc mà không cưỡi ngựa thì còn ra cái thể thống gì nữa? Đi thôi, đi thôi!
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ tuyệt tình như vậy lòng rất đau khổ nên cuồng khí lại phát tác. Nghi Thanh hướng về Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân cúi người nói:
– Bọn vãn bối xin cáo biệt.
Nghi Hòa hậm hực nói:
– Hạng người này còn khách khí làm gì? Chỉ phí thời gian. Hừ, chẳng có chút nghĩa khí, chỉ là hư danh thôi!
Nghi Thanh la lên:
– Sư tỷ, đừng nói nhiều nữa!
Nhạc Bất Quần cười ruồi, làm như không nghe thấy. Lao Đức Nặc lách người ra trước quát:
– Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Ngũ Nhạc kiếm phái ta vốn đồng khí liên chi, một phái gặp nạn bốn phái cùng cứu. Nhưng các ngươi cấu kết với Lệnh Hồ Xung là yêu nhân Ma giáo, hành sự lén lút, sư phụ ta muốn suy xét tường tận. Các ngươi giết yêu nhân Lệnh Hồ Xung này trước đi để chứng minh các ngươi trong sạch. Nếu không thì phái Hoa Sơn ta không thể hòa vào dòng ô nhục của phái Hằng Sơn các ngươi được.
Nghi Hòa tức giận bước lên trước một bước, nắm chuôi kiếm lớn tiếng hỏi:
– Ngươi nói cái gì hòa vào dòng ô nhục?
Lao Đức Nặc nói:
– Các ngươi cấu kết với Ma giáo là đã hòa vào dòng ô nhục rồi.
Nghi Hòa tức giận nói:
– Vị Lệnh Hồ Xung đại hiệp này thấy việc nghĩa thì dũng cảm làm. Cứu nạn cho các người đang nguy cấp mới là đại anh hùng, đại trượng phu chân chính. Còn cái hạng người như các ngươi tự cho là hào hiệp kì thực là ngụy quân tử, thấy chết không cứu, thấy khó bỏ mặc.
Ngoại hiệu của Nhạc Bất Quần là “Quân tử kiếm” nên môn hạ phái Hoa Sơn úy kị nhất là ba chữ “ngụy quân tử”. Lao Đức Nặc nghe trong lời nói của bà rõ ràng là châm chích sư phụ gã. Soạt một tiếng, gã tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào yết hầu của Nghi Hòa. Chiêu này chính là chiêu Hữu phụng lai nghi tuyệt diệu của Hoa Sơn kiếm pháp. Nghi Hòa không ngờ gã lại đột nhiên ra tay nên bà không kịp rút kiếm đỡ, mũi kiếm đã đến yết hầu của bà. Bà liền hô lên một tiếng. Hào quang rung động, bảy thanh trường kiếm chỉ vào Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc vội thu kiếm về đỡ gạt nhưng gã chỉ gạt ra được một kiếm trước mặt. Roạt roạt, sáu thanh trường kiếm của phái Hằng Sơn đã vạch lên quần áo của gã sáu đường. Mỗi đường rạch dài khoảng hai thước. Đệ tử phái Hằng Sơn không muốn giết gã, mỗi kiếm vừa đụng vào người gã thì lập tức dừng lại. Nhưng võ công của Trịnh Ngạc kém cỏi hơn, cô xuất kiếm không nắm kĩ trọng khinh, đã vạch rách phía sau tay áo, mũi kiếm lại làm rách luôn da thịt nơi cánh tay phải. Lao Đức Nặc kinh hãi vội nhảy lùi về sau. Bộp một tiếng, một quyển sách từ trong túi gã rơi ra.
Dưới ánh mặt trời, ai ai cũng nhìn rõ trên quyển sách viết bốn chữ “Tử hà bí cấp”. Lao Đức Nặc thất sắc, gã muốn nhanh chân chạy đến lượm lên. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Cản hắn lại!
Lúc này Nghi Hòa đã rút kiếm, bà liên tiếp phóng veo véo ba kiếm. Lao Đức Nặc phải vung kiếm lên đỡ gạt, không tiến lên được một bước nào.
Nhạc Linh San nói:
– Gia gia, quyển bí cấp này sao lại ở trên mình nhị sư ca?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Lao Đức Nặc, Lục sư đệ do ngươi giết phải không?
Ngày hôm đó, trên tuyệt đỉnh Hoa Sơn, Lục sư đệ Lục Đại Hữu bị giết, Tử hà bí cấp bị mất tích, là một mối ngờ vực lớn. Không ngờ bây giờ lại phát hiện quyển nội công bí cấp vật báu trấn sơn ấy của phái Hoa Sơn rơi vào tay Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc nói:
– Nói bậy!
Đột nhiên lão vội lún thấp người, chạy như bay vào một con đường nhỏ. Lệnh Hồ Xung vô cùng phẫn nộ, liền co giò đuổi theo, nhưng chỉ chạy được mấy bước thì lảo đảo té ngã. Nghi Lâm và Trịnh Ngạc vội chạy đến đỡ chàng dậy.
Nhạc Linh San nhặt quyển sách lên đưa cho phụ thân, cô nói:
– Gia gia, thì ra nó bị nhị sư ca ăn cắp.
Sắc mặt Nhạc Bất Quần xám xanh. Lão nhận quyển sách xem quả nhiên là nội công bí cấp lịch tổ tương truyền của bổn phái, may mà trang sách còn nguyên chưa bị hủy hoại. Lão hậm hực nói:
– Tất cả do ngươi lấy đi cho người tình.
Miệng lưỡi Nghi Hòa không chịu thua ai, bà lớn tiếng nói:
– Đây mới gọi là cùng hòa vào dòng ô nhục.
Vu Tẩu đi đến trước Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Lệnh Hồ Xung đại hiệp cảm thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung cắn chặt răng nói:
– Sư đệ của ta bị tên gian tặc này giết hại, đáng tiếc ta đuổi không được hắn.
Nhạc Bất Quần và bọn đệ tử quay người đi vào trong, khép cổng lớn tiêu cục lại. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Đại đệ tử của sư phụ học võ công thâm độc của Ma giáo, nhị đệ tử lại là ác tặc sát hại đồng môn ăn trộm bí cấp. Chẳng trách sư phụ lão nhân gia không tức giận sao được?
Lệnh Hồ Xung bèn nói:
– Tôn sư bị khốn, chuyện không nên chậm trễ. Chúng ta phải hỏa tốc đi cứu người là việc khẩn yếu. Tên gian tặc Lao Đức Nặc này sớm muộn gì cũng gặp phải tay ta.
Vu Tẩu nói:
– Lệnh Hồ đại hiệp đang bị thương. Như vậy… như vậy… ôi, lão ni không biết nói…
Bà xuất thân là nô bộc, bây giờ thân phận của bà trong phái Hằng Sơn dĩ nhiên không còn thấp nữa, võ công cũng không yếu, nhưng sự hiểu biết của bà có hạn, không biết biểu lộ sự cảm kích của bà đối với Lệnh Hồ Xung thế nào. Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta mau đi đến chợ lừa ngựa, thấy ngựa thì mua.
Lệnh Hồ Xung lấy vàng trong túi ra đưa cho Vu Tẩu. Nhưng chợ không đủ ngựa để bán, mấy nữ đệ tử nhỏ con thì hai người cưỡi một ngựa, đi ra khỏi thành Phúc Châu phi nhanh về hướng Bắc.
Chạy được hơn mười dặm, thấy trên một bãi cỏ có mấy chục con ngựa đang ăn, có sáu, bảy tên lính giữ ngựa, chắc chắn là ngựa của quan quân trong doanh trại. Lệnh Hồ Xung nói:
– Đi cướp mấy con ngựa lại đây.
Vu Tẩu vội nói:
– Đây là ngựa của quan binh, chỉ e không ổn đâu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Cứu người là chuyện khẩn yếu, dù là ngựa của hoàng đế cũng cướp. Ngựa của quan binh thì có gì đâu mà không ổn?
Nghi Thanh nói:
– Đắc tội với quan phủ chỉ sợ…
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Cứu sư phụ là việc quan trọng hay giữ vương pháp là quan trọng? Đi ngay đi! Tổ mẹ nó quan phủ với không quan phủ! Ngô tướng quân ta là quan phủ. Tướng quân muốn cưỡi ngựa, tiểu binh dám trái lệnh sao?
Nghi Hòa nói:
– Đúng vậy!
Lệnh Hồ Xung la lên:
– Điểm huyệt mấy tên binh lính này cho ngã hết rồi dắt ngựa chạy.
Nghi Thanh nói:
– Dắt hai mươi con ngựa là đủ rồi.
Lệnh Hồ Xung la:
– Dắt hết!
Lệnh Hồ Xung hô hiệu quát lệnh cũng rất oai nghiêm. Từ lúc Định Tĩnh sư thái tạ thế, bọn đệ tử phái Hằng Sơn như rắn mất đầu, lục thần vô chủ. Nay nghe Lệnh Hồ Xung quát như vậy thì tất cả liền vỗ ngựa xông về trước, đưa tay điểm ngã mấy tên binh lính giữ ngựa rồi dắt mấy chục con ngựa đi. Mấy tên binh lính chưa bao giờ thấy ni cô vô pháp vô thiên như vậy, chỉ la lên được một hai câu:
– Làm cái gì vậy?
– Giỡn kiểu gì vậy?
Rồi chúng té xuống đất, không nhúc nhích được nữa. Bọn đệ tử cướp được ngựa rồi cười hì hà, vô cùng hứng khởi, nhảy lên ngựa của quan binh phóng nhanh đi. Đến giờ Ngọ, tất cả chạy đến một thị trấn nghỉ chân ăn uống.
Dân cư thị trấn thấy một đám ni cô cùng với một nam tử dẫn một bầy ngựa ai cũng ngạc nhiên, há hốc mồm. Khi ăn cơm xong, Nghi Thanh lấy tiền ra trả. Bà nói khẽ:
– Lệnh Hồ sư huynh, chúng ta không có đủ tiền.
Vừa rồi ra chợ mua ngựa, mọi người lo lắng cho việc cứu sư phụ nên không còn lòng dạ để trả giá, xài hết cả vàng bạc, chỉ còn lại vài đồng.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Trịnh sư tỷ, sư tỷ và Vu Tẩu đi bán một con ngựa.
Trịnh Ngạc đáp dạ rồi dẫn ngựa cùng với Vu Tẩu đi lên chợ bán. Bọn đệ tử bặm môi cười thầm. Họ đều nghĩ: Vu Tẩu đi cũng được, còn Trịnh Ngạc là một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại đứng ngoài chợ bán ngựa thật là chuyện hiếm có.
Trịnh Ngạc thông minh lanh lợi, có thể nói lý lẽ, đến Phúc Kiến không được mấy ngày, tiếng Phúc Kiến là thứ tiếng khó nói nhất trong thiên hạ mà cô ta cũng học được mấy trăm câu. Không bao lâu, cô đã bán được ngựa, cầm tiền về.
Lúc trời xế chiều, đứng trên sườn núi nhìn xa xa có một thị trấn lớn, nóc nhà như vảy cá, ít nhất cũng bảy tám trăm ngôi nhà. Mọi người đến trấn ăn cơm, đem tiền bán ngựa ra trả thì không còn lại bao nhiêu. Trịnh Ngạc cao hứng hớn hở cười nói:
– Ngày mai chúng ta đi bán một con nữa.
Lệnh Hồ Xung nói khẽ:
– Sư muội ra phố dò hỏi xem ở trấn này tài chủ giàu nhất là ai, người xấu nhất là ai.
Trịnh Ngạc gật đầu rồi kéo Tần Quyên cùng đi.
Cả hai đi khoảng nửa canh giờ, trở về nói:
– Bổn trấn chỉ có một tên đại tài chủ họ Bạch, có ngoại hiệu là Bạch Bát Bì (Bạch lột da). Lão mở một cửa tiệm và một hiệu bán gạo, người này có ngoại hiệu là Bạch Bát Bì thì xem ra không phải là người tốt.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Tối nay chúng ta vào nhà lão hóa duyên.
Trịnh Ngạc nói:
– Loại người này rất keo kiệt, chỉ e chẳng hóa duyên được bao nhiêu tiền gạo đâu.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười, một lúc hắn mới nói:
– Tất cả lên đường thôi.
Mọi người thấy trời đã tối nhưng nghĩ sư phụ đang gặp nạn nên không ngại khổ cực gian lao, đi đường suốt đêm cũng không sao. Cả bọn liền ra khỏi trấn đi về hướng Bắc. Đi chưa được mấy dặm, Lệnh Hồ Xung nói:
– Được rồi, chúng ta nghỉ lại ở đây.
Bọn đệ tử y theo lời, ngồi nghỉ bên một con suối nhỏ. Lệnh Hồ Xung nhắm mắt dưỡng thần. Qua hơn một canh giờ hắn mới mở mắt ra, nói với Vu Tẩu và Nghi Hòa:
– Hai vị mỗi vị dẫn sáu vị sư muội đến nhà Bạch Bát Bì để hóa duyên. Trịnh sư muội dẫn đường.
Bọn Vu Tẩu, Nghi Hòa cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ít nhất cũng phải hóa được năm trăm lượng bạc, nếu hóa được hai ngàn lượng thì càng tốt.
Nghi Hòa lớn tiếng nói:
– Chao ơi, làm sao hóa duyên được nhiều như vậy!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai ngàn lượng có chút xíu, bổn tướng quân coi chẳng đáng vào đâu. Nếu có hai ngàn lượng, chúng ta chỉ xài một ngàn, còn lại một ngàn đem chia cho người nghèo trên trấn.
Mọi người mới hiểu ra, nhìn nhau. Nghi Hòa nói:
– Lệnh Hồ đại hiệp… muốn bọn bần ni đi cướp của nhà giàu chia cho người nghèo ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nếu không cướp được thì chúng ta hóa thành kẻ bần cùng. Mấy chục người chúng ta dốc sạch túi góp lại cũng không đủ vài lượng bạc, vậy thì nghèo đến xơ xác rồi. Không xin đại phú gia bố thí để chu cấp cho bọn dân nghèo như chúng ta thì làm sao mà đi đến được Long Tuyền Chú Kiếm cốc?
Mọi người nghe đến năm chữ “Long Tuyền Chú Kiếm cốc” ai cũng lo lắng, đều nói:
– Phải đi hóa duyên thôi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Kiểu hóa duyên này các vị chưa bao giờ làm qua, cách thức chỉ khác một chút thôi. Các vị lấy khăn bịt mặt lại, lúc hóa duyên ở nhà Bạch Bát Bì thì không được mở miệng nói, thấy vàng bạc thì thò tay mà “hóa”.
Trịnh Ngạc cười hỏi:
– Nếu lão không chịu thì sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vậy thì không cần phải lịch sự nữa. Những hào kiệt môn hạ phái Hằng Sơn đều là những kẻ sĩ phi thường trong võ lâm, người ta có dùng kiệu lớn tám người khiêng đến mời cũng không dễ mời được các vị đến cửa hóa duyên có phải không? Bạch Bát Bì chẳng qua chỉ là một thổ hào hèn kém tại cái trấn nhỏ xíu này, trong võ lâm có thân phận danh tiếng gì đâu? Lão được mười lăm vị cao thủ của phái Hằng Sơn đại giá quang lâm, không phải là làm cho lão nở mặt nở mày sao? Nếu lão mà coi thường các vị thì các vị cứ việc động thủ quá chiêu với lão để xem võ công của Bạch Bát Bì và quyền cước của Trịnh sư muội phái Hằng Sơn chúng ta ai lợi hại hơn?
Nghe Lệnh Hồ Xung nói, mọi người đều cười ồ cả lên. Trong bọn đệ tử, có mấy vị lão thành như bọn Nghi Thanh cảm thấy lo lắng, ngấm ngầm nghĩ giới luật phái Hằng Sơn tinh nghiêm cấm trộm cắp. Hóa duyên kiểu này không khỏi phạm giới. Nhưng bọn Nghi Hòa và Trịnh Ngạc đã nhanh bước đi trước, những người thấy trong lòng không ổn cũng không kịp nói thêm điều gì.
Lệnh Hồ Xung vừa quay đầu, thấy ánh mắt dịu dàng của Nghi Lâm đang chăm chú nhìn mình, hắn mỉm cười nói:
– Tiểu sư muội, tiểu sư muội không tán thành ư?
Nghi Lâm tránh ánh mắt của Lệnh Hồ Xung. Cô cúi đầu đáp khẽ:
– Tiểu muội không biết. Lệnh Hồ đại ca bảo nên làm gì thì làm theo, tiểu muội… tiểu muội nghĩ cũng phải.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngày hôm đó ta muốn ăn một quả dưa hấu, tiểu muội không phải đã từng đi “hóa” một quả dưa cho ta ư?
Mặt Nghi Lâm ửng hồng. Cô nhớ lại khoảng thời gian cô ở cùng với Lệnh Hồ Xung nơi hoang dã, ngay lúc ấy trên trời có một vì sao băng xẹt một đường dài qua. Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tiểu sư muội còn nhớ chuyện cầu nguyện trong lòng không?
Nghi Lâm đáp khẽ:
– Tiểu muội làm sao quên được.
Cô quay đầu đi rồi nói:
– Lệnh Hồ đại ca, điều cầu nguyện ấy rất linh nghiệm.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Thật không? Sư muội đã cầu nguyện gì?
Nghi Lâm cúi đầu không đáp, cô thầm nghĩ: Ta đã cầu nguyện mấy trăm ngàn lần, mong có thể gặp lại Lệnh Hồ đại ca. Cuối cùng ta cũng đã gặp Lệnh Hồ đại ca rồi.