Từ khi Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng đến Hằng Sơn, chúng đệ tử thấy có cứu viện rất mạnh, tất cả bố trí sẵn sàng, nên cũng đã hơi yên tâm. Không ngờ đang lúc khẩn cấp vô cùng, Lệnh Hồ Xung lại phát bệnh, thật vượt ra ngoài ý nghĩ của mọi người.
Nghi Thanh gọi:
– Nghi Chân, Nghi Văn, hai vị sư muội mau đi bẩm báo Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng.
Hai người đáp rồi đi liền. Nghi Thanh lại nói:
– Nghi Hòa sư tỉ, xin sư tỉ gióng chuông.
Nghi Hòa gật đầu, phi thân ra khỏi sảnh, chạy lên lầu chuông. Nghe boong boong boong, boong boong; boong boong boong boong boong, ba tiếng dài hai tiếng ngắn từ lầu chuông vang lên, ngân vang khắp ngọn núi. Thông Nguyên cốc, chùa Huyền Không, Hắc Long khẩu; đại chung trong các am tự cũng đều vang động. Phương Chứng đại sư có dặn trước, hễ có địch đến thì gióng chuông ba tiếng, một tiếng dài hai tiếng ngắn cho mọi người biết tin, nhưng tiếng chuông phải đánh cho ngân nga dễ chịu, để biểu thị nhàn hạ, không thể hiện ra vẻ kinh hoàng hoang mang. Nhưng Nghi Hòa tính tình nóng nảy, trong pháp danh của bà tuy có chữ “Hòa”, nhưng hành sự lại không hòa chút nào, tiếng chuông còn lộ ra ý bồn chồn.
Nhân thủ của ba phái Hằng Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang liền y theo việc đã sắp đặt trước, phân ra các nơi để chuẩn bị nghênh địch. Vì để giảm bớt thương vong, nên các nơi thông đạo từ chân núi lên đến đỉnh Kiến Tính đều không có người canh giữ, thậm chí cửa ngõ mở sẵn ra để địch nhân sau khi lên đến ngọn Kiến Tính rồi mới tiếp chiến. Sau khi dứt tiếng chuông, từ trên đỉnh núi xuống chân núi trở lại yên lặng như tờ. Cao thủ của các phái Côn Luân, Nga My, Không Động đến tiếp ứng đều ẩn phục nơi rất kín dưới ngọn núi, chỉ đợi sau khi giáo chúng Ma giáo lên núi, vừa được hiệu lệnh thì liền chặn đường rút lui của họ. Xung Hư đề phòng tiết lộ cơ mật, nên việc chôn địa lôi trên sơn đạo không nói cho nhân sĩ các phái biết. Ma giáo thần thông quảng đại thì trong đệ tử môn nhân của các phái có ngầm phục nội gián để thám thính tin tức cũng không có gì lạ.
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng chuông, biết Nhật Nguyệt giáo đại cử tấn công, bụng dưới như ngàn vạn đao cắt đâm loạn xạ, đau đến nỗi ôm bụng lăn lộn dưới đất. Nghi Lâm và Tần Quyên sợ đến mặt không còn giọt máu, tay chân vô dụng, không biết phải làm sao.
Nghi Thanh nói:
– Chúng ta đỡ chưởng môn nhân vào Vô Sắc am, để xem chủ ý của phương trượng đại sư và Xung Hư đạo trưởng thế nào.
Vu Tẩu và một lão ni cô khác liền đưa tay dìu Lệnh Hồ Xung, nửa đỡ nửa khiêng đưa Lệnh Hồ Xung vào Vô Sắc am.
Vừa đến cửa am, nghe dưới ngọn núi tiếng pháo nổ đùng đùng bất tuyệt, tiếp theo là tiếng tù và, tiếng trống vang lên. Quả nhiên Nhật Nguyệt giáo đường đường đại cử tấn công.
Phương Chứng và Xung Hư nghe Lệnh Hồ Xung phát bệnh cũ, từ trong am vội chạy ra. Xung Hư nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, huynh đệ cứ yên tâm. Lão đạo đã dặn Lăng Hư sư đệ thay lão đạo yểm hộ phái Võ Đang rút lui. Trách nhiệm yểm hộ giáo phái do lão đạo phụ trách.
Lệnh Hồ Xung gật đầu tỏ ý tạ ơn. Phương Chứng nói:
– Hay là Lệnh Hồ chưởng môn lùi vào thâm cốc trước, để khỏi phải lo lắng.
Lệnh Hồ Xung vội nói:
– Vạn vạn… vạn vạn lần không được. Đưa… đưa kiếm đây.
Xung Hư cũng khuyên mấy câu, nhưng Lệnh Hồ Xung nhất định không nghe. Đột nhiên tiếng trống tiếng tù và dừng lại, rồi tiếng reo hò vang dội như sấm:
– Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ.
Nghe thanh âm này ít nhất cũng có bốn năm ngàn người. Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung nhìn nhau mỉm cười. Tần Quyên đưa trường kiếm cho Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đưa tay ra muốn nhận lấy, nhưng tay phải run bần bật cầm kiếm không vững. Tần Quyên đeo kiếm vào lưng cho chàng.
Bỗng nghe tiếng kèn vang lên, âm nhạc rất vui tai, không có ý sát phạt. Mấy người cùng lớn tiếng hô:
– Thánh giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo muốn lên ngọn Kiến Tính tương hội với Lệnh Hồ chưởng môn phái Hằng Sơn.
Chính là thanh âm của các vị trưởng lão Nhật Nguyệt giáo cùng hô ra.
Phương Chứng nói:
– Nhật Nguyệt giáo tiên lễ hậu binh, chúng ta cũng không thể quá nhỏ nhen. Lệnh Hồ chưởng môn, để bọn họ lên núi được chăng?
Lệnh Hồ Xung gật đầu, ngay lúc này trong bụng lại đau kịch liệt. Phương Chứng thấy mặt chàng mồ hôi đầm đìa, bèn nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn, trong huyệt Đan điền đau buốt không chịu nổi, nên dùng nội công tâm pháp của Phong tiền bối truyền thụ, thử dẫn lượn quanh.
Mười mấy luồng chân khí dị chủng trong nội thể của Lệnh Hồ Xung đang xung đột với nhau, quấy rầy vô cùng, nếu thêm dẫn đường lượn quanh thì có khác gì dẫn đao tự chém, đau càng đau hơn. Nhưng dù sao cũng đau đến cực điểm rồi, chàng không kịp suy nghĩ kỹ hậu quả, dựa theo đúng phép vận chân khí, quả nhiên chân khí xung đột dữ dội, bụng dưới càng đau cơ hồ không chịu nổi, nhưng vận chuyển mấy lần, mười mấy luồng chân khí giống như mạch suối chảy về sông, tuy vẫn còn đau buốt như trước nhưng không xung đột loạn xạ nữa.
Nghe Phương Chứng đại sư từ từ nói:
– Lệnh Hồ Xung chưởng môn phái Hằng Sơn; Xung Hư đạo nhân, chưởng môn phái Võ Đang; Phương Chứng chưởng môn phái Thiếu Lâm cung nghinh đợi Nhật Nguyệt giáo Nhậm giáo chủ đại giá.
Thanh âm của lão không vang dội, nhưng từ từ nói ra lại vang đi rất xa.
Lệnh Hồ Xung ngầm vận nội lực tâm pháp thấy có hiệu nghiệm. Chàng ngồi xếp bằng, mắt nhìn xuống mũi, mũi quán tâm, tay trái đặt lên ngực, tay phải đặt lên bụng, dựa theo pháp môn của Phương Chứng truyền thụ mà luyện. Chàng luyện tâm pháp này chỉ mới mấy ngày, tuy có Phương Chứng mỗi ngày tường tận giải rõ, nhưng tu luyện còn nông cạn. Lúc này dựa theo phương pháp mà dẫn đi, mười mấy luồng chân khí dị chủng lại có thể từ từ quy tụ lại, chàng không dám chểnh mảng tập trung ngưng thần dẫn khí, lúc đầu còn nghe tiếng cổ nhạc, đến sau thì không còn nghe gì nữa.
Phương Chứng thấy Lệnh Hồ Xung chuyên tâm luyện công, mặt lộ vẻ tươi cười. Tai nghe tiếng cổ nhạc rất lớn, giáo chúng Nhật Nguyệt giáo tung hô:
– Nhật Nguyệt thần giáo văn thành võ đức, trạch bị thương sinh. Thánh giáo chủ đại giá đến Hằng Sơn đây!
Qua một lúc sau, tiếng cổ nhạc từ từ đến gần.
Sơn đạo lên ngọn Kiến Tính rất dài, giáo chúng Nhật Nguyệt giáo cước bộ tuy nhanh, đi một lúc rất lâu mà tiếng cổ nhạc cũng chỉ đến lưng chừng núi. Những người môn hạ chính giáo mai phục các nơi Hằng Sơn trong lòng đều thầm chửi:
– Tên giáo chủ thối tha này thật láu cá, đâu có người chết mà thổi kèn tò te làm gì?
Những người dự bị nghênh địch thì tim nhảy loạn xạ, ai cũng dự tính là giáo chúng Ma giáo đánh từ chân núi đánh lên, liền nhảy ra ác đấu một trận, sau khi giết được một tốp giáo chúng, đợi địch nhân đến càng đông, thế càng lúc càng mạnh thì tất cả liền níu dây tuột xuống thâm cốc. Nhưng không ngờ Nhậm Ngã Hành làm bộ dạng giống như hoàng đế ngự giá tuần du, thổi kèn gióng trống lên núi, mọi người không tiện động thủ trước, nhưng lòng càng lo lắng hồi hộp hơn.
Qua một lúc sau, Lệnh Hồ Xung cảm thấy những luồng chân khí dị chủng trong huyệt Đan điền dần dần bị đè xuống, sự đau đớn giảm dần, lòng vui mừng liền nghĩ: Nhậm giáo chủ sắp lên đến đỉnh núi rồi ư? Chàng a một tiếng, nhảy phóc lên. Phương Chứng mỉm cười hỏi:
– Đỡ chút nào chưa?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Động thủ rồi sao?
Phương Chứng nói:
– Hay lắm!
Soạt một tiếng, chàng xuất trường kiếm ra. Nhưng thấy bọn Phương Chứng, Xung Hư không ai cầm binh khí, bọn nữ đệ tử Nghi Hòa, Nghi Thanh đã xếp thành mấy hàng ở trước khoảng sân Vô Sắc am, chuẩn bị bày kiếm trận Hằng Sơn, nhưng trường kiếm vẫn còn đeo sau lưng, chàng mới nghĩ Nhậm Ngã Hành chắc chưa lên núi. Lệnh Hồ Xung liền cười ha hả, tra kiếm vào vỏ.
Sau khi tiếng chuông, trống, kèn dừng lại thì tiếng tiêu, hồ cầm vang lên. Chàng thầm nghĩ: Nhậm giáo chủ thật bày vẽ, làm dàn nhạc du dương, giáo chủ đại nhân gia đại giá lên núi rồi.
Lệnh Hồ Xung càng thấy lão cổ quái bao nhiêu thì càng cảm thấy ớn lạnh bấy nhiêu. Trong tiếng nhạc du dương, hai hàng giáo chúng Nhật Nguyệt giáo từng cặp sóng vai lên núi. Trước mắt mọi người sáng lòa, thấy giáo chúng ai ai cũng đều mặc cẩm bào màu lục đen mới tinh, lưng mang đai trắng bóng loáng, trước mặt tổng cộng khoảng bốn chục người, người nào tay cũng bưng mâm, trên mâm phủ lụa, không biết để thứ gì. Bốn chục người này lưng không đeo đao kiếm. Khi lên đến nơi, bọn họ dừng lại từ xa. Tiếp theo một đội cổ nhạc hai trăm người đi lên, cũng đều mặc cẩm y, tiếng tiêu dìu dặt vẫn không ngừng tấu. Sau nữa là toán người thổi kèn hiệu, đánh trống, tiếng thanh la, não bạt, chuông cùng nổi lên.
Lệnh Hồ Xung rất khoái, thầm nghĩ: Đợi lát nữa đánh nhau mà có chiêng trống phụ họa, há không phải như một màn tuồng trên sân khấu?
Trong tiếng nhạc, giáo chúng Ma giáo từng tốp đi lên. Những người này hiển nhiên sắp hàng theo thứ bậc, màu sắc y phục cũng không giống nhau, đội áo vàng, áo lục, áo lam, áo đen, áo trắng; đều có viền hoa xung quanh, so với y phục đào hát còn lòe loẹt hơn nhiều, nhưng lưng của người nào cũng mang đai trắng. Người lên núi khoảng ba bốn ngàn.
Xung Hư thầm nghĩ: Thừa lúc bọn họ chưa tập hợp đủ, liền xông ra đánh thì chúng ta sẽ chiếm được phần tiện nghi, nhưng đối phương trang thần lộng quỷ, muốn cái gì tiên lễ hậu binh. Nếu chúng ta động thủ ngay thì quá nhỏ nhen.
Lão thấy Lệnh Hồ Xung khoái chí cười hì hì không để ý gì hết, còn Phương Chứng thì vẫn thản nhiên. Lão thầm nghĩ: Nếu ta mà lộ ra vẻ hoang mang thì họ cho là ta khiếp nhược.
Sau khi các giáo chúng chia từng tốp đứng ổn định lại, mười trưởng lão đi lên núi, chia thành hai bên tả hữu, mỗi bên đứng năm vị. Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, mười trưởng lão cùng tung hô:
– Nhật Nguyệt thần giáo văn thành võ đức, trạch bị thương sinh, thánh giáo chủ giá đáo.
Một cỗ kiệu lớn màu lam được khiêng lên núi. Cỗ kiệu này do mười sáu người khiêng, di chuyển vừa nhanh vừa vững vàng. Cỗ kiệu giống như một cao thủ khinh công tuyệt vời, nhẹ nhàng lướt lên núi, đủ thấy mười sáu người khiêng kiệu này người nào cũng có võ công không tầm thường.
Lệnh Hồ Xung chăm chú nhìn, thấy trong đám người khiêng kiệu có cả bọn Tổ Thiên Thu, Hoàng Bá Lưu, Kế Vô Thi. Chàng đoán rằng Lão Đầu Tử do quá lùn, không cách nào cùng khiêng kiệu với bọn Tổ Thiên Thu được, nếu không thì chắc cũng bị bức làm tên khiêng kiệu rồi. Lệnh Hồ Xung tức tối, thầm nghĩ: Bọn Tổ Thiên Thu đều là hào kiệt đương thời, Nhậm giáo chủ lại bức bọn họ làm chuyện ti tiện như phu khiêng kiệu. Lão coi anh hùng thiên hạ như kẻ nô bộc, thật khiến người ta tức muốn bể ngực.
Hai bên kiệu lam đều có một người, bên trái là Hướng Vấn Thiên, bên phải là một lão già. Lão già này trông rất quen. Lệnh Hồ Xung sửng sốt khi nhận ra lão là Lục Trúc Ông, người dạy hắn gảy đàn trong thành Lạc Dương. Người này gọi Doanh Doanh là cô cô, cho nên chàng ngộ nhận cho rằng Doanh Doanh là một lão bà bà. Từ khi rời khỏi Lạc Dương, chàng không gặp lão nữa, hôm nay lão lại cùng Nhậm Ngã Hành lên ngọn Kiến Tính. Tim Lệnh Hồ Xung đập loạn xạ, thầm nghĩ: Tại sao không thấy Doanh Doanh?
Đột nhiên chàng nghĩ đến một chuyện, thấy giáo chúng Nhật Nguyệt giáo ai ai cũng mang đai trắng, giống như là để tang. Chẳng lẽ Doanh Doanh thấy phụ thân thống lãnh giáo chúng tấn công đánh Hằng Sơn, cô cố can gián nhưng không được nên tự sát rồi ư?
Máu nóng trong ngực Lệnh Hồ Xung trào lên, huyệt Đan điền nhói đau, hắn liền muốn xông ra hỏi Hướng Vấn Thiên, nhưng nghĩ Nhậm Ngã Hành đang ở trong kiệu nên hắn kìm lại
Ngọn Kiến Tính tụ tập đến mấy ngàn người bỗng yên lặng không một tiếng động. Cỗ kiệu dừng lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn hướng về rèm kiệu, chỉ đợi Nhậm Ngã Hành bước ra.
Bỗng nghe trong Vô Sắc am vọng ra tiếng cười nói xí xa xí xồ. Một người lớn tiếng nói:
– Mau tránh ra, để cho ta ngồi đi.
Người khác nói:
– Đừng tranh giành nhau, từ lớn đến nhỏ luân phiên ngồi vào bảo ỷ cửu long này.
Đó chính là thanh âm của Đào Hoa Tiên và Đào Chi Tiên.
Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung kinh hãi biến sắc. Không biết Đào Cốc lục tiên chui vào Vô Sắc am hồi nào, đang tranh nhau ngồi vào bảo ỷ, nếu ngồi lâu cơ quan phát động dẫn đến thuốc nổ thì biết làm sao?
Xung Hư vội chạy vào am. Nghe lão lớn tiếng quát:
– Mau đứng dậy! Cỗ ghế này là chỗ dành riêng cho Nhậm giáo chủ Nhật Nguyệt giáo, các vị không được ngồi.
Thanh âm của Đào Cốc lục tiên vọng từ trong am ra:
– Tại sao không được ngồi? Ta cứ ngồi!
– Mau đứng dậy, đến phiên ta ngồi.
– Cái ghế này ngồi rất đã, nó mềm mềm mát mát giống như ngồi trên mông của người mập.
– Ngươi từng ngồi trên mông người mập rồi ư?
Lệnh Hồ Xung biết Đào Cốc lục tiên đang tranh nhau ngồi ghế, mỗi người ngồi một lúc thì sẽ đè xuống cơ quan lò xo dẫn đến mấy vạn cân chất nổ chôn ở ngoài Vô Sắc am sẽ phát tác, thì trên ngọn Kiến Tính, Nhật Nguyệt giáo và quần hào phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hằng Sơn đều thành tro bụi hết. Lúc đầu chàng muốn xông vào am để ngăn cản bọn họ, nhưng không biết tại sao, trong lòng chàng lại muốn chất nổ phát tác nổ tung hết tất cả. Doanh Doanh đã chết thì chàng không còn muốn sống nữa, mọi người trong nháy mắt cùng táng mạng hết, há không hay sao? Chàng liếc mắt, bỗng thấy Nghi Lâm nhìn mình trân trân, nhưng ánh mắt cô vừa chạm ánh mắt chàng liền né đi. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nghi Lâm tiểu sư muội tuổi còn trẻ như vậy, lại cũng bị tan xương nát thịt, há không đáng tiếc sao? Nhưng trên đời này ai cũng phải chết. Dù hôm nay mọi người an nhiên vô sự, qua một trăm năm nữa, thì những người bây giờ ở trên ngọn Kiến Tính này cũng biến thành một đống xương trắng mà thôi.
Đào Cốc lục tiên vẫn không ngớt tranh biện:
– Ngươi đã ngồi hai lần rồi còn ta chưa ngồi lần nào hết.
– Lần thứ nhất ta mới đặt mông xuống thì bị lôi ra nên đâu có tính.
– Ta có một ý kiến, sáu huynh đệ chúng ta cùng ngồi vào cái ghế này xem có được không?
– Tuyệt lắm, tuyệt lắm! Mọi người cùng ngồi. Ha ha!
– Ngươi ngồi trước!
– Ngươi ngồi trước, ta ngồi ở trên.
– Lớn ngồi trên, nhỏ ngồi dưới.
– Không, lớn ngồi trước! Tuổi càng nhỏ càng ngồi cao nhất.
Phương Chứng đại sư thấy nguy cơ chỉ trong khoảnh khắc, lại không thể lên tiếng khuyên can, sợ tiết lộ cơ quan. Lão liền bước nhanh vào điện, lớn tiếng nói:
– Có quý khách ở ngoài, không được tranh biện, đừng ồn!
Hai tiếng “đừng ồn” này, lão vận công phu Kim Cang thiền sư tử hống là nội công chí cao vô thượng của phái Thiếu Lâm, một luồng kình lực nhắm đúng vào Đào Cốc lục tiên mà phát tới.
Xung Hư đạo trưởng cảm thấy đầu choáng váng, suýt chút nữa té ngã. Đào Cốc lục tiên đã hôn mê bất tỉnh. Xung Hư vui mừng, xuất thủ như gió, khiêng hai người ngồi trên ghế ra trước, liền điểm huyệt đạo sáu người rồi lôi cả sáu đến dưới bàn thờ Quan Thế Âm Bồ Tát. Lão cúi người xuống lắng tai nghe bên ghế có gì lạ không, may mà không có gì khác lạ. Lão cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần Phương Chứng vào chậm một chút thuốc dẫn phát tác thì tất cả đều chết hết.
Xung Hư và Phương Chứng sóng vai đi ra nói:
– Mời Nhậm giáo chủ vào am dùng trà.
Nhưng rèm kiệu vẫn không lay động, trong kiệu vẫn không có động tĩnh gì. Xung Hư tức giận, thầm nghĩ: Lão ma đầu thật xấc láo! Ta, Phương Chứng đại sư và Lệnh Hồ chưởng môn đều có địa vị tôn cao trong võ lâm đương thời, đứng ở đây hầu ngươi mà ngươi vẫn không đếm xỉa tới.
Nếu không phải trong ghế cửu long có phục cơ quan thì lão đã cầm trường kiếm xông ra, hất rèm kiệu lên, động thủ với Nhậm Ngã Hành. Lão lại nói một lần nữa nhưng trong kiệu vẫn không có người đáp lại.
Hướng Vấn Thiên cúi người, áp tai vào kiệu, nghe chỉ thị của người trong kiệu, gật đầu liên tục, rồi đứng thẳng lên nói:
– Nhậm giáo chủ tệ giáo nói: Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm, Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang, hai vị tiền bối võ lâm đứng đợi ở đây, thật không dám nhận. Sau này giáo chủ sẽ đích thân lên Thiếu Lâm, Võ Đang để bồi tội.
Hướng Vấn Thiên lại nói:
– Nhậm giáo chủ nói: Hôm nay giáo chủ đến Hằng Sơn là chỉ để tương hội với Lệnh Hồ chưởng môn thôi, mời một mình Lệnh Hồ chưởng môn vào trong am tương kiến.
Lão nói xong, vẫy tay ra hiệu, mười sáu tên kiệu phu liền khiêng kiệu vào trong Quan Âm đường, đặt xuống. Hướng Vấn Thiên và Lục Trúc Ông cùng vào, rồi cùng với những người khiêng kiệu lùi ra, trong am chỉ còn lại cỗ kiệu thôi.
Xung Hư thầm nghĩ: Chuyện này có điều kỳ lạ, không biết trong kiệu có ẩn giấu cơ quan gì.
Lão nhìn Phương Chứng và Lệnh Hồ Xung. Phương Chứng không giỏi ứng biến, không biết phải làm thế nào, mặt hiện ra vẻ hoang mang. Lệnh Hồ Xung nói:
– Nhậm giáo chủ muốn gặp một mình vãn bối, xin hai vị đợi ở đây một lát.
Xung Hư nói khẽ:
– Phải cẩn thận.
Lệnh Hồ Xung gật đầu, bước vào trong am. Vô Sắc am chỉ là một tòa ngói nhỏ, trong Quan Âm đường mà có người nói to thì bên ngoài nghe cũng không rõ. Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối Lệnh Hồ Xung bái kiến Nhậm giáo chủ.
Nhưng không nghe Nhậm giáo chủ nói gì, đột nhiên Lệnh Hồ Xung a lên một tiếng. Xung Hư giật mình kinh hãi, sợ Lệnh Hồ Xung gặp phải độc thủ của Nhậm Ngã Hành. Lão bước một bước muốn xông vào tương cứu nhưng liền nghĩ: Lệnh Hồ huynh đệ kiếm thuật tinh thâm, vô địch đương thời, lúc huynh đệ vào am có cầm trường kiếm, không đến nỗi trong một chiêu đã bị Nhậm lão ma đầu chế ngự. Nếu không may gặp phải độc thủ thật, thì ta có chạy vào động thủ cũng không cứu được huynh đệ. Mong sao Nhậm lão ma đầu chưa giết Lệnh Hồ huynh đệ là tốt nhất, nếu Lệnh Hồ huynh đệ đã gặp độc thủ, lão ma đầu ở một mình trong Quan Âm đường, tất sẽ ngồi lên bảo ghế cửu long, ta mà xông vào thì sẽ làm hỏng đại sự.