Bỗng nghe phía Đông Nam có tiếng vó ngựa vọng lại, ước khoảng hơn hai mươi kỵ mã, đang theo đường lớn chạy đến. Lệnh Hồ Xung giật mình nghĩ bụng:
– Trong đêm tối, tại sao có người phi ngựa đi trong mưa? Chẳng lẽ họ đến kiếm phái mình?
Lệnh Hồ Xung ngồi dậy, nghe Nhạc Bất Quần khẽ nói:
– Mọi người đừng lên tiếng.
Không bao lâu mười mấy kỵ mã đã chạy đến ngoài miếu. Lúc này mọi người phái Hoa Sơn đều tỉnh dậy, mỗi người đều cầm kiếm trong tay phòng địch. Lại nghe tiếng vó ngựa vượt qua khỏi miếu, từ từ xa dần, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Họ toan nằm xuống thì tiếng vó ngựa trở lại.
Hơn mười mấy kỵ mã chạy đến ngoài miếu, cùng dừng lại.
Nghe tiếng một người gọi oang oang:
– Nhạc tiên sinh phái Hoa Sơn có ở trong miếu không? Chúng ta có chuyện xin thỉnh giáo.
Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử của bổn môn, xưa nay thường ra mặt ứng phó với người ngoài. Chàng liền đi rút then gài cửa, mở cửa ra nói:
– Đang đêm khuya khoắt mà các bằng hữu đến thăm ư?
Lệnh Hồ Xung nhìn ra thấy mười lăm kỵ mã xếp thành hàng ngang đứng ngoài miếu, có sáu bảy người cầm đèn bão cùng chiếu vào mặt Lệnh Hồ Xung.
Trong bóng đêm, sáu bảy ngọn đèn cùng chiếu vào mặt khiến Lệnh Hồ Xung không khỏi bị lóa mắt. Hành động này thật vô lễ, cái kiểu chiếu đèn như vậy chứng tỏ người đến không thân thiện gì. Lệnh Hồ Xung giương mắt lên nhìn, thấy trên đầu người nào cũng quấn vải đen, chỉ để lộ hai mắt. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Những người này nếu không phải quen biết với chúng ta thì cũng sợ bị chúng ta nhớ mặt.
Người bên trái nói:
– Mời Nhạc tiên sinh ra đây.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Các hạ là ai? Xin cho biết cao danh quý tính để tiện bẩm báo với sư trưởng tệ phái.
Người đó nói:
– Bọn ta là ai ư? Ngươi không cần hỏi nhiều. Đi nói với sư phụ ngươi chúng ta nghe nói phái Hoa Sơn đã kiếm được Tịch tà kiếm phổ của Phước Oai tiêu cục, chúng ta muốn mượn xem chơi.
Lệnh Hồ Xung tức giận xông lên phía trước nói:
– Phái Hoa Sơn tự có võ công của bổn môn, lấy Tịch tà kiếm phổ của người khác làm gì? Đừng nói bọn ta không có kiếm phổ, dù có lấy được đi nữa mà các hạ ăn nói vô lễ ngang ngạnh như vậy thì trong mắt các hạ còn có phái Hoa Sơn không?
Người đó cười ha hả, mười bốn người còn lại cũng cười hùa theo, tiếng cười trong đêm khuya vang rất xa, giọng cười vang dội, hiển nhiên nội công của người nào cũng cao cường. Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi: Đêm nay gặp phải kình địch, xem ra mười lăm tên này ai ai cũng là cao thủ, nhưng không biết lai lịch của chúng thế nào?
Bọn chúng chưa dứt tràng cười, một người lớn tiếng nói:
– Nghe nói tiểu tử họ Lâm của Phước Oai tiêu cục đã đầu nhập làm môn hạ phái Hoa Sơn. Bọn ta vốn biết Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh phái Hoa Sơn kiếm thuật thần thông, độc bộ võ lâm, đối với Tịch tà kiếm phổ chắc không cần để mắt đến. Bọn ta là hạng vô danh tiểu tốt trên giang hồ, cả gan xin Nhạc tiên sinh cho mượn kiếm phổ xem một chút.
Tiếng cười của mười bốn tên kia vẫn ha hả liên tục nhưng lời nói của gã này vẫn lấn át, nghe rất rõ, không hề bị ảnh hưởng tạp âm, đủ thấy nội công của gã cao thâm hơn người.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Rốt cuộc các hạ là ai? Các hạ…
Lệnh Hồ Xung nói được mấy tiếng mà ngay cả chính mình cũng không cách nào nghe được. Chàng sợ hãi, tự hỏi: Chẳng lẽ mình luyện nội công mười mấy năm nay lại không còn một chút nào ư?
Sau khi xuống núi Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung đã mấy lần cố luyện tâm pháp nội công của bổn môn, nhưng vừa vận khí thì bao nhiêu luồng nội lực phức tạp cuồn cuộn dâng lên không cách nào chế ngự được. Hắn càng muốn kiềm chế thì càng bực bội khó chịu, nếu không lập tức dừng vận nội lực thì bị ngất ngay. Lệnh Hồ Xung thử mấy lần, lần nào cũng bị như vậy, liền thỉnh giáo sư phụ nhưng Nhạc Bất Quần chỉ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không trả lời.
Lúc đó Lệnh Hồ Xung nghĩ: Nhất định sư phụ nghi mình “nuốt” trọn Tử hà bí cấp làm của riêng để tự luyện, thôi cũng chẳng cần biện minh. Dù sao tính mạng của mình không còn bao lâu nữa, đi luyện nội công này làm cóc gì?
Từ đó về sau Lệnh Hồ Xung không thèm luyện nữa, không ngờ bây giờ hắn đề khí để nói chuyện thì bị tiếng cười của đối phương lấn át hết, một chút âm giọng cũng không truyền ra được.
Lại nghe tiếng oang oang của Nhạc Bất Quần từ trong miếu vọng ra:
– Các vị đều là nhân vật thành danh trong võ lâm, sao lại tự khiêm cho mình là hạng vô danh tiểu tốt? Nhạc mỗ xưa nay không bịp người, Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm không có ở chỗ chúng ta.
Lúc nói mấy câu này, lão đã vận Tử hà thần công để lấn át tiếng cười to của bọn người ngoài miếu, trong ngoài miếu ai cũng nghe rõ. Lão nói rất nhẹ nhàng chẳng khác gì nói bình thường nhưng so với bọn người kia vận khí lớn tiếng nói thì rõ ràng là lão hơn nhiều.
Tiếng một người khác ồm ồm nói:
– Tiên sinh nói Tịch tà kiếm phổ không có ở đây, vậy thì nó ở đâu?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Các hạ lấy quyền gì mà hỏi câu này?
Người kia nói:
– Chuyện thiên hạ thì người thiên hạ đều có quyền quan tâm đến.
Nhạc Bất Quần cười khẩy không trả lời. Người đó lớn tiếng nói:
– Họ Nhạc kia, rốt cuộc ngươi có chịu giao ra hay không? Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, ngươi không giao ra, bọn ta đành phải động thủ, xông vào lục soát.
Nhạc phu nhân nói khẽ:
– Các nữ đệ tử đứng tựa vào nhau một chỗ, các nam đệ tử rút kiếm ra!
Soạt soạt, mọi người đều rút trường kiếm ra.
Lệnh Hồ Xung đứng trước cửa, tay nắm chuôi kiếm, chưa rút kiếm ra, đã có hai người nhảy xuống ngựa xông đến. Lệnh Hồ Xung né người, toan rút kiếm ra, chỉ nghe một người quát:
– Tránh ra!
Hắn giơ chân đá Lệnh Hồ Xung lộn nhào lăn ra xa.
Lệnh Hồ Xung bị đá văng ra ngoài mấy trượng, rớt xuống một bụi rậm. Đầu óc chàng hỗn loạn, thầm nghĩ: Cái đá của tên này cũng không lợi hại mấy, tại sao hạ bàn của ta lại không còn một chút khí lực nào?
Chàng gắng gượng ngồi dậy, bỗng trước ngực máu nóng trào lên, bảy tám luồng chân khí xung đột, đấu tranh nhau trong người, khiến chàng muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không được.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi, mở miệng kêu lại không phát ra được thanh âm nào. Tình cảnh này chẳng khác nào người nằm mộng thấy mộng đè, đầu óc rất tỉnh táo nhưng không nhúc nhích được. Tai hắn nghe tiếng binh khí giao nhau choang choảng không dứt; sư phụ, sư nương và bọn sư đệ đã xông ra ngoài miếu đấu với bảy tám người bịt mặt. Còn mấy tên bịt mặt khác thì xông vào trong miếu, tiếng quát tháo ỏm tỏi từ trong miếu truyền ra, hòa lẫn với tiếng hô hoán của bọn nữ đệ tử.
Lúc này, mưa lại càng to hơn, mấy cái đèn bão bị ném dưới đất phát ra những tia sáng nhợt nhạt khiến cho kiếm quang lấp loáng, bóng người lay động.
Không bao lâu, từ trong miếu truyền ra tiếng kêu la thê thảm của bọn nữ đệ tử, Lệnh Hồ Xung càng sốt ruột. Địch nhân đều là nam tử, tiếng nữ đệ tử kêu la thê thảm dĩ nhiên là bọn sư muội đã bị thương. Hắn thấy sư phụ đang múa trường kiếm, một mình lão địch với bốn tên; còn sư nương bị hai tên địch vây bám. Hắn biết sư phụ và sư nương kiếm thuật cao thâm, tuy lấy ít địch nhiều, nhưng cũng không dễ bị thất bại. Nhị sư đệ Lao Đức Nặc la lối om sòm, cũng lấy một chống lại hai, hai tên địch đều sử đơn đao, nghe qua tiếng đao kiếm giao nhau, cũng biết sức lực của hai tên đó rất mạnh. Nếu đấu thêm một lúc nữa, thì Lao Đức Nặc khó mà chống đỡ được.
Trước mắt, chàng thấy ba người bên phái mình phải chống chọi với tám tên địch, tình thế rất nguy hiểm, tình cảnh trong miếu e rằng càng nguy hiểm hơn. Tuy sư đệ sư muội đông nhưng lại không có một cao thủ, nghe tiếng kêu la thê thảm liên tục chắc đã có mấy người bị hạ thủ rồi. Lệnh Hồ Xung càng nóng ruột càng không vận được một chút khí lực. Hắn không ngừng cầu khẩn:
– Xin trời đất phù hộ, giúp cho đệ tử có được nửa canh giờ hồi phục khí lực. Lệnh Hồ Xung này chỉ mong vào trong miếu để bảo vệ cho tiểu sư muội được chu toàn, thì dù đệ tử bị địch nhân chém thành muôn đoạn, thân chịu cực hình thảm khốc cũng cam tâm.
Lệnh Hồ Xung gắng gượng cử động, lại vận nội tức, bỗng nhiên sáu luồng chân khí cùng xông lên ngực, tiếp theo có hai luồng chân khí từ trên đè sáu luồng chân khí này xuống. Toàn thân hắn nhẹ bỗng dường như lục phủ ngũ tạng đều biến mất hết, cả da thịt huyết mạch cũng đều tiêu tan không còn cảm giác gì. Lòng chàng lạnh như băng, la thầm: Thôi rồi, thôi rồi, thì ra là như vậy!
Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới biết chân khí mà Đào Cốc lục tiên dùng trị thương cho mình là sáu luồng chân khí truyền từ các kinh mạch khác nhau vào, cố nhiên nội thương chưa trị khỏi mà sáu luồng chân khí vẫn tồn tại, tích tụ lại. Chàng lại gặp phải Bất Giới hòa thượng có nội công cao thâm nhưng tính tình lại nóng nảy thúc đẩy hai luồng chân khí để đè bẹp sáu luồng chân khí của Đào Cốc lục tiên. Trong lúc đó, nhất thời chàng thấy dường như nội thương đã khỏi nhưng thực ra thì có thêm hai luồng chân khí lạ nữa đưa vào cơ thể; tám luồng chân khí này xung khắc nhau khiến cho nội công tu luyện bấy lâu chẳng còn giữ lại được chút nào, chàng đã trở thành phế nhân. Lòng chàng đau đớn, thầm nghĩ: Ta gặp phải chuyện bất trắc này thì chẳng khác gì bị phế truất toàn bộ võ công; hôm nay sư môn gặp nạn, ta lại không xuất được một chút khí lực. Lệnh Hồ Xung thân làm đại đệ tử phái Hoa Sơn mà lại nằm phệt dưới đất giương mắt, lắng tai nghe sư phụ và sư nương bị người ta sỉ nhục, sư muội sư đệ bị người ta hãm hại, thật chẳng đáng làm người. Được, ta sẽ đi vào miếu cùng chết với tiểu sư muội một chỗ.
Lệnh Hồ Xung biết chỉ cần vận khí một chút thì tám luồng chân khí trong cơ thể dấy động lên, toàn thân không thể nào cử động được. Chàng liền nạp khí xuống huyệt Đan điền, không vận một chút nội tức nào, thì quả nhiên có thể cử động được tứ chi. Lệnh Hồ Xung liền từ từ đứng dậy, rút trường kiếm ra, từng bước chậm chạp đi vào trong miếu.
Lệnh Hồ Xung vừa bước đến cửa miếu thì ngửi thấy mùi máu tanh xông lên mũi, trên bàn thờ có hai ngọn đèn bão chiếu sáng, thấy bọn Lương Phát, Thi Đới Tử, Cao Căn Minh mình đầy máu tươi đang khổ chiến với địch và mấy tên sư đệ sư muội nằm dưới đất, không biết đã chết hay còn sống. Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi đang cùng đấu với một tên địch nhân bịt mặt.
Đầu tóc Nhạc Linh San bung xõa ra, Lâm Bình Chi cầm kiếm tay trái, hiển nhiên là tay phải đã bị đơn đao đả thương. Gã bịt mặt cầm một cây đoản thương, thương pháp mạnh mẽ linh hoạt, Lâm Bình Chi liên tiếp sử ba chiêu Thương tùng nghênh khách mới đỡ nổi thế tấn công của gã. Khổ nỗi kiếm pháp của Lâm Bình Chi học được chỉ có hạn, chỉ thấy đoản thương của địch nhân vung lên, những tua đỏ trên thương phất phơ liên tục khiến Lâm Bình Chi hoa cả mắt. Soạt một tiếng, vai phải Lâm Bình Chi đã bị trúng thương. Nhạc Linh San vội phóng hai kiếm, bức bách địch nhân thối lui một bước, cô la lên:
– Tiểu Lâm tử, mau vào trong dưỡng thương.
Lâm Bình Chi nói:
– Không cần đâu.
Lâm Bình Chi phóng ra một kiếm, chân đã bước loạng choạng. Tên địch nhân bịt mặt cười dài, xoay ngang cây thương, bốp một tiếng, gã đánh vào lưng Nhạc Linh San. Tay phải của Nhạc Linh San bị rớt kiếm, cô đau quá sụm người xuống.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi, lập tức cầm kiếm xông đến, đề khí phóng kiếm đâm tới. Mũi kiếm chỉ phóng ra một thước thì nội tức của hắn xông lên, cánh tay phải nhũn ra rũ xuống. Gã bịt mặt thấy kiếm phóng tới định né người tránh, sau đó đâm thương trả, nào ngờ kiếm của hắn phóng không được một thước, thì cánh tay đã rũ xuống. Gã bịt mặt cảm thấy kỳ dị, không cần nghĩ ngợi gì nữa, chân trái quét ngang một cái, đá Lệnh Hồ Xung từ cửa miếu bay ra ngoài.
Bịch một tiếng, Lệnh Hồ Xung rơi vào một vũng nước ở ngoài miếu. Mưa vẫn tầm tã; miệng, mắt, mũi, tai của Lệnh Hồ Xung dính đầy bùn đất, nhất thời không cách gì cử động được. Chàng thấy Lao Đức Nặc đã bị đánh ngã, hai tên địch đối chiến với Lao Đức Nặc đã chia ra vây hai bên tấn công vợ chồng Nhạc Bất Quần. Một lúc sau, lại có hai địch nhân từ trong miếu vọt ra tham gia nên cục diện thay đổi, một mình Nhạc Bất Quần phải đấu với bảy tên, Nhạc phu nhân chống cự với ba tên.
Bỗng nghe Nhạc phu nhân và một địch nhân cùng la hoảng lên, đùi của cả hai người cùng bị thương. Gã địch nhân phải lùi lại, Nhạc phu nhân tuy chém được một tên địch nhưng đùi bà bị chém một đao khá nặng. Bà chiết thêm được vài chiêu nữa thì đầu vai lại bị địch nhân chém trúng một sống đao, bà ngồi phịch xuống đất. Hai tên địch nhân bịt mặt cười ha hả, điểm mấy huyệt đạo sau lưng bà.
Bọn đệ tử Hoa Sơn trong miếu liên tục bị thương, từng tên bị chế phục. Bọn địch đến tấn công rõ ràng là có mưu đồ nên chỉ đánh cho bọn đệ tử phái Hoa Sơn bị thương hoặc điểm huyệt chứ không giết người nào.
Mười lăm tên địch vây vòng tròn quanh Nhạc Bất Quần, tám tên cao thủ đứng ở tám hướng đối chiến, bảy tên còn lại mỗi tên cầm đèn bão chiếu vào mặt lão. Tuy nội công chưởng môn phái Hoa Sơn thâm hậu, kiếm thuật cao thâm nhưng phải đối chiến với tám địch nhân đều là cao thủ và bị bảy luồng ánh sáng đèn chiếu thẳng vào mặt nên lão bị lóa mắt. Nhạc Bất Quần biết hôm nay phái Hoa Sơn đã thất bại thảm hại, mọi người trong miếu Dược vương đều bị trọng thương, nhưng lão vẫn vung kiếm bảo vệ môn hộ; khí lực vẫn sung mãn, kiếm pháp tinh nghiêm, lúc bị ánh đèn chiếu vào, lão liền rủ mắt xuống, tám tên địch nhân nhất thời chưa làm gì được lão.
Một tên bịt mặt lớn tiếng quát:
– Nhạc Bất Quần, ngươi có đầu hàng hay không?
Nhạc Bất Quần lớn tiếng nói:
– Nhạc mỗ thà chết chứ không chịu nhục, muốn giết thì cứ giết đi.
Gã đó nói:
– Ngươi không chịu đầu hàng thì ta chém vào vai phải của vợ ngươi trước.
Gã nói vậy rồi giơ thanh quỷ đầu đao sống dày lưỡi mỏng, dưới ánh đèn chiếu xuống, lưỡi đao phát ra những tia sáng lấp lánh, lăm le toan chém xuống vai Nhạc phu nhân.
Nhạc Bất Quần hơi do dự, lão nghĩ: Chẳng lẽ để mặc chúng chém vào vai sư muội? Nhưng lão lại nghĩ: Nếu mình bỏ kiếm đầu hàng, sẽ bị bọn chúng hiếp đáp sỉ nhục, khiến cho thanh danh mấy trăm năm của phái Hoa Sơn bị mất trong tay mình ư?
Bỗng nhiên lão hít một hơi, mặt nổi sắc tía, vung kiếm đâm về hướng tên bịt mặt bên trái. Tên bịt mặt đó vung đao đỡ, đâu ngờ chiêu kiếm này của Nhạc Bất Quần đã vận Tử hà thần công, luồng kình lực cực mạnh, thanh đao lại bị trường kiếm bức ngược trở lại, một đao một kiếm đồng thời chém lên cánh tay phải của gã. Cánh tay phải của gã bị chém đứt hai đoạn, máu tươi rướm ra bốn phía. Gã thét lên rồi ngã lăn ra đất.
Nhạc Bất Quần ra một chiêu đắc thủ, soạt một tiếng kiếm lại đâm vào đùi trái một tên địch thủ, tên này ngoác miệng chửi rồi lùi lại phía sau. Thế là lão đã loại bớt được hai tên nhưng tình thế cũng không dễ dàng hơn cho lão chút nào. Bỗng hự một tiếng, lưng lão bị trúng một chùy, lão liên tiếp tấn công ba kiếm, mới đánh lui được bọn địch. Lão kìm không nổi, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Bọn địch cùng hoan hô:
– Nhạc lão nhi bị thương rồi, mệt bở hơi tai vì lão!
Sáu tên đối chiến với lão thấy nắm chắc phần thắng nên nới rộng vòng vây ra, lúc này Nhạc Bất Quần khó tìm được cơ hội để đả thương chúng.
Địch nhân bịt mặt có cả thảy mười lăm tên, ba tên trong bọn chúng bị vợ chồng Nhạc Bất Quần đả thương, chỉ có một tên bị chém cánh tay, thương thế rất nặng còn hai tên kia bị thương ở đùi, không có gì đáng ngại. Bọn chúng tay cầm đèn, miệng không ngừng thóa mạ Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần nghe khẩu âm của chúng đều có lẫn phương Nam phương Bắc, võ công phức tạp, rõ ràng là chúng không cùng một môn phái, nhưng đường lối tiến thoái rất ăn ý, chứ không phải nhất thời tụ họp lại. Lai lịch bọn chúng thế nào thực khó đoán được. Điều kỳ lạ là cả mười lăm tên này không có tên nào yếu kém, dựa vào sự hiểu biết rộng lớn của lão trên giang hồ thì không thể có phe phái nào có đến mười lăm tên cao thủ mà ngay chỉ một tên lão cũng không nhận ra. Lão chỉ biết những người này chưa bao giờ giao thủ với lão, lão tuyệt đối không có thù oán gì với chúng, chẳng lẽ đúng là vì Tịch tà kiếm phổ mới kéo nhau đến đây sinh chuyện với phái Hoa Sơn? Nhạc Bất Quần nghĩ thầm trong lòng nhưng tay kiếm vẫn không để chút sơ hở. Lão vận Tử hà thần công thi triển, mũi kiếm ẩn hiện phát ra tia sáng chói lọi. Sau mười mấy chiêu kiếm, lại thêm một tên bị trúng kiếm của lão ở vai, cương đao trong tay rơi xuống đất. Một tên che mặt khác ở vòng ngoài nhảy vào thay thế cho gã đó. Gã này tay cầm thanh loan đao, là thứ binh khí rất nặng, mũi đao không ngừng móc lấy trường kiếm trong tay Nhạc Bất Quần. Nội lực của Nhạc Bất Quần vẫn sung mãn, tinh thần càng đánh càng hăng. Đột nhiên lão xoay tay trái phóng chưởng, đánh trúng ngực một tên. Rắc một tiếng, lão đã đánh gãy hai xương sườn, hai tay gã cầm cây tân thiết và hoài trượng liền bị chấn động rơi xuống đất.
Không ngờ gã này dũng mãnh phi thường, gã bị gãy xương sườn đau thấu tim gan mà vẫn hung dữ. Gã lăn tới dang hai tay ôm chặt lấy chân trái của Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi, lão vung kiếm chém xuống lưng gã, đồng thời gạt hai thanh đơn đao đang phóng tới. Trường kiếm của Nhạc Bất Quần chưa chém xuống được thì chân phải của lão đã đá vào đầu gã. Gã này là một tên cao thủ về môn cầm nã, tay trái gã dang ra ôm luôn chân phải của Nhạc Bất Quần rồi lăn đi. Võ công của Nhạc Bất Quần dù có cao thâm đến đâu cũng không cách nào đứng vững được, liền ngã xuống.
Trong khoảnh khắc, đơn đao, đoản thương, liễn tử chùy, trường kiếm cùng đồng thời phóng đến đầu, mặt, yết hầu, ngực và các chỗ hiểm yếu của Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần thở dài, ném trường kiếm xuống nhắm mắt chờ chết. Lão cảm thấy các huyệt đạo trên lưng, dưới sườn, cổ họng, vú bên trái đều bị chúng điểm, tiếp theo hai tên bịt mặt kéo lão đứng dậy.
Một tên già nua nói:
– Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền. Bọn ta hợp lực đến mười lăm người để đối phó một mình lão mà còn bị thương hết bốn năm người mới bắt được lão. Hì hì, khâm phục, khâm phục! Già này mà đơn đả độc đấu với lão thì đấu không lại rồi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn ta có mười lăm người còn bọn các ngươi có hơn hai mươi tên, so ra thì phái Hoa Sơn các ngươi người đông thế mạnh, tối nay bọn ta lấy ít địch nhiều mà vẫn đánh bại phái Hoa Sơn, cái thắng này cũng không dễ có được. Đúng không?
Mấy tên bịt mặt cùng nói:
– Đúng vậy, thắng thật không dễ.
Lão già nói tiếp:
– Nhạc tiên sinh, bọn ta với tiên sinh không thù không oán, tối nay bọn ta mạo muội đến đắc tội với quý phái chẳng qua là chỉ muốn mượn Tịch tà kiếm phổ xem thử. Kiếm phổ này vốn không phải là của phái Hoa Sơn, tiên sinh đã dùng trăm phương ngàn kế để thu nạp gã thiếu niên họ Lâm của Phước Oai tiêu cục làm môn hạ, dĩ nhiên là có mưu đồ chiếm đoạt bộ kiếm phổ này. Chuyện không quang minh chính đại chút nào, đồng đạo võ lâm nghe tin ai cũng vô cùng căm phẫn. Già này đã nói lời khuyên nhủ, tiên sinh nên đưa ra thôi.
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Nhạc mỗ đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết thì cứ giết, lắm lời làm gì? Nhạc Bất Quần này là người như thế nào thì mọi người trên giang hồ đều nghe biết, các ngươi muốn giết Nhạc mỗ thì dễ còn muốn làm bại hoại danh dự của Nhạc mỗ thì có nằm mơ cũng không được đâu.
Một tên bịt mặt cười ha hả rồi lớn tiếng nói:
– Làm bại hoại danh dự của ngươi thật không dễ ư? Phu nhân, con gái và mấy tên nữ đệ tử của ngươi đều có dung mạo cũng khá đấy; nếu bọn ta chia ra mỗi người lấy một cô làm vợ nhỏ, ha ha, vậy thì Nhạc tiên sinh trong võ lâm oai danh lừng lẫy lắm.
Gã vừa nói dứt lời thì cả bọn cùng cười rộ lên, tiếng cười đầy ý dâm đãng. Nhạc Bất Quần tức quá, cả người phát run. Mấy tên che mặt thúc đẩy các nam, nữ đệ tử từ trong miếu đi ra. Bọn đệ tử đều bị điểm trúng huyệt đạo, có tên mặt đầy máu, có tên vừa ra ngoài miếu thì té ngã, rõ ràng là chân, đùi đã bị thương.
Lão già che mặt nói:
– Nhạc tiên sinh, có lẽ tiên sinh đã đoán được lai lịch của bọn ta ba phần. Bọn ta không phải là anh hùng hảo hán phe bạch đạo trong võ lâm, không có chuyện gì mà không làm được. Huynh đệ ta có người có thói hiếu sắc, nếu đắc tội với tôn phu nhân và lệnh ái thì tiên sinh còn mặt mũi nào mà vênh vang nữa.
Nhạc Bất Quần la lên:
– Thôi, thôi, các hạ đã không tin thì cứ lục soát trên người Nhạc mỗ xem có Tịch tà kiếm phổ gì không?
Một tên bịt mặt cười nói:
– Ta khuyên ngươi nên tự đưa ra là hơn. Lục soát từng người thì phải lục soát đến phu nhân và các cô khuê nữ, khó coi lắm.
Lâm Bình Chi lớn tiếng nói:
– Tất cả tai họa này đều do Lâm Bình Chi mà ra. Ta nói cho các vị biết, Lâm gia ở Phúc Kiến xưa nay không có Tịch tà kiếm phổ gì hết, tin hay không là tùy ở các vị.
Lâm Bình Chi nói vậy rồi lượm cây hoài trượng dưới đất, dùng lực đập mạnh vào trán mình. Nhưng hai cánh tay hắn đã bị điểm huyệt đạo, nên ra tay không có chút khí lực nào, bốp một tiếng, hoài trượng đập lên đầu chỉ trầy da chứ không chảy máu.
Nhưng người nào cũng hiểu được dụng ý hành động này của Lâm Bình Chi. Lâm Bình Chi muốn hy sinh tính mạng để chứng minh không có kiếm phổ gì đó lọt vào tay phái Hoa Sơn.
Lão gia che mặt cười nói:
– Lâm công tử, ngươi rất có nghĩa khí. Bọn ta cùng với gia gia của ngươi có mối giao tình, Nhạc Bất Quần đã hại gia gia, nuốt mất bộ Tịch tà kiếm phổ gia truyền của ngươi nên hôm nay bọn ta ôm mối bất bình mà đến đây. Sư phụ của ngươi chỉ có hư danh quân tử chứ không phải là quân tử thật đâu. Chi bằng ngươi quay lại làm môn hạ của ta, ta bảo đảm dạy ngươi thành một người đầy đủ công phu ngang dọc giang hồ.
Lâm Bình Chi nói lớn:
– Gia gia và má má của ta bị Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong ám hại, nào có liên can gì đến sư phụ ta? Ta đường đường là môn đồ của phái Hoa Sơn, sao lại có thể gặp lúc nguy nan mà tham sống sợ chết?
Lương Phát reo lên:
– Nói hay lắm! Phái Hoa Sơn ta…
Lương Phát nói chưa dứt lời thì một tên bịt mặt quát:
– Phái Hoa Sơn ngươi thế nào?
Gã vừa nói vừa vung đao lên chém một đao vào đầu Lương Phát, máu tươi phun ra, tám chín đệ tử phái Hoa Sơn cùng kinh hãi la hoảng lên.
Trong đầu Nhạc Bất Quần nổi lên hàng loạt ý nghĩ nhưng lão vẫn nghĩ không ra lai lịch của những tên này. Nghe lời lão già nói, có lẽ chúng là cường nhân trong hắc đạo, hoặc là những tên giặc tụ họp thành bang hội. Các nhân vật nổi danh trong hắc đạo và bạch đạo ở bốn châu Tần, Tấn, Xuyên, Dự, dù không quen biết hết, nhưng lão cũng có nghe biết, tuyệt không có một bang hội hay sơn trại nào có nhiều cao thủ đến như vậy. Tên sử đao chém đầu Lương Phát hạ thủ tàn độc thật hiếm thấy trong võ lâm. Trên giang hồ việc động võ giết người là chuyện bình thường, nhưng đối phương đã bị bắt, rất hiếm khi bị vung đao chém đầu.
Gã đó chém Lương Phát xong thì cười lên một tràng man rợ, đi đến trước mặt Nhạc phu nhân. Gã giơ cây đao đầy máu chém dứ vài cái vào không khí, hướng vào đầu Nhạc phu nhân không đầy nửa thước. Nhạc Linh San thét lên:
– Đừng… đừng giết má má ta!
Cô nói xong liền ngất xỉu. Nhạc phu nhân là một trang hào kiệt trong giới nữ, không một chút sợ hãi, bà nghĩ bị gã chém một đao để khỏi bị sỉ nhục chính là điều bà mong mỏi. Bà ngẩng đầu mắng:
– Tên giặc chó má kia, có giỏi thì giết ta đi.
Giữa lúc đó, bỗng nghe tiếng vó ngựa ở phía Đông Bắc vọng lại, mấy chục kỵ mã phóng nhanh đến. Lão già bịt mặt la lên:
– Người nào vậy? Đi xem coi!
Hai tên bịt mặt cùng “dạ” rồi nhảy phóc lên ngựa vọt đi. Tiếng vó ngựa càng lúc càng lại gần, tiếp theo là tiếng binh khí va chạm loảng choảng, có người la:
– Úi chao!
Hiển nhiên bọn người đến và hai tên bịt mặt đã giao thủ với nhau, có người bị thương.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần và bọn đệ tử phái Hoa Sơn biết là có cứu tinh đến, ai cũng vui mừng.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mờ, ba bốn chục kỵ mã chạy trên đường lớn, nước bắn lên tung tóe, trong khoảnh khắc đã dừng cương ngựa đứng thành một vòng ngoài miếu. Một người ngồi trên lưng ngựa nói lớn:
– Các vị là bằng hữu phái Hoa Sơn. Ủa! Đây không phải là Nhạc huynh sao?
Nhạc Bất Quần nhìn lên mặt người nói đó, bất giác lão rất lúng túng. Thì ra người này là đệ tam thái bảo Tiên hạc thủ Lục Bách phái Tung Sơn, mấy ngày trước đây đã từng cầm cờ lệnh Ngũ Nhạc kiếm phái lên đỉnh Hoa Sơn. Bên phải lão là một người cao to vạm vỡ, là đệ nhị thái bảo Đinh Miễn phái Tung Sơn. Đứng sừng sững bên trái lão là Phong Bất Bình phe Kiếm tông, phản tông phản đồ của phái Hoa Sơn. Ngoài ra, các cao thủ các phái Thái Sơn, Hành Sơn ngày hôm đó đã đến Hoa Sơn đều ở trong đám người này, có điều nhiều hơn lần lên núi hôm trước. Dưới ánh đèn bão mờ ảo, nhất thời lão không nhận ra được mọi người. Lục Bách nói:
– Nhạc huynh, hôm trước Nhạc huynh không tiếp cờ lệnh của Tả minh chủ, Tả minh chủ rất lấy làm khó chịu, nay phái Đinh sư ca và Dương sư đệ của tại hạ phụng cờ lệnh lên Hoa Sơn hỏi lại. Không ngờ trong đêm khuya lại gặp nhau ở đây. Thật là không ngờ được.
Nhạc Bất Quần im lặng không đáp. Lão già đứng đầu bọn bịt mặt reo lên:
– Thì ra là ba vị Đinh nhị hiệp, Lục tam hiệp, Dương thất hiệp của phái Tung Sơn đến đây. Thật là hân hạnh, hân hạnh!
Đệ thất thái bảo Dương Anh Ngạc nói:
– Không dám, cao danh quý tính các hạ là gì? Vì sao không để bộ mặt thật tương kiến?
Lão già bịt mặt đáp:
– Bọn sư huynh sư đệ chúng ta đều là hạng vô danh tiểu tốt trong hắc đạo, phỉ hiệu rất khó nghe, nếu đem nói ra e làm dơ tai các vị cao nhân võ lâm. Bọn tại hạ đối với Nhạc phu nhân và Nhạc tiểu thư không dám vô lễ, nhưng có một chuyện, tại hạ muốn xin các vị chủ trì công đạo võ lâm cho.
Dương Anh Ngạc nói:
– Chuyện gì xin cứ mạnh dạn nói ra cho mọi người nghe.
Lão già bịt mặt nói:
– Nhạc Bất Quần tiên sinh đây có ngoại hiệu gọi là Quân tử kiếm, nghe nói trước đây lúc nào tiên sinh cũng nói chuyện đạo đức nhân nghĩa, giảng giải quy củ võ lâm, nhưng gần đây lại có một chuyện. Phước Oai tiêu cục ở Phúc Châu bị người cướp phá, vợ chồng Lâm Chấn Nam bị hại, các vị chắc đã sớm biết rồi?
Dương Anh Ngạc nói:
– Đúng vậy, nghe nói vụ đó do phái Thanh Thành ở Tứ Xuyên gây ra.
Lão già liên tục lắc đầu nói:
– Giang hồ đồn đại như vậy nhưng tình thật thì chưa chắc đã là như vậy đâu. Bọn ta xin nói toạc ra cho mọi người đều biết nhà họ Lâm ở Phước Oai tiêu cục có bộ Tịch tà kiếm phổ tổ truyền, trong kiếm phổ ghi chép kiếm pháp tinh vi ảo diệu, sau khi luyện thành công, có thể trở thành thiên hạ vô địch. Sở dĩ vợ chồng Lâm Chấn Nam bị hại là vì có người cố ý dòm ngó bộ Tịch tà kiếm phổ này.
Dương Anh Ngạc hỏi:
– Vậy thì sao nữa?
Lão già nói tiếp:
– Vợ chồng Lâm Chấn Nam rốt cuộc bị ai hãm hại, người ngoài không biết rõ sự tình. Chúng ta chỉ nghe nói, vị Quân tử kiếm này ngấm ngầm sử dụng ngụy kế, gạt con trai của Lâm Chấn Nam đầu nhập làm môn hạ phái Hoa Sơn, bộ kiếm phổ đó dĩ nhiên lọt vào tay phái Hoa Sơn. Vì vậy mọi người cân nhắc suy đoán đều nói mưu kế của Nhạc Bất Quần cưỡng đoạt không thành thì dùng xảo kế để lấy cho bằng được. Thử nghĩ lại tiểu tử họ Lâm được bao nhiêu tuổi, có được bao nhiêu hiểu biết? Sau khi đầu nhập phái Hoa Sơn, có khác gì một món đồ chơi để cho con cáo già này lung lạc, ngoan ngoãn hai tay đem Tịch tà kiếm phổ dâng lên cho lão rồi.
Dương Anh Ngạc nói:
– Ta e rằng cũng chưa chắc vậy đâu. Kiếm pháp phái Hoa Sơn tinh diệu, Tử hà thần công của Nhạc tiên sinh độc bộ võ lâm, là môn nội công thần kỳ nhất, sao lại còn tham lam mưu đồ kiếm pháp của phái khác nữa?
Lão già ngẩng mặt lên trời cười ha hả rồi nói:
– Dương lão anh hùng lấy cái tâm của người quân tử để đo cái bụng kẻ tiểu nhân rồi. Nhạc Bất Quần có kiếm pháp tinh diệu gì đâu? Sau khi phái Hoa Sơn của lão phân ra làm hai phe Khí tông và Kiếm tông, phe Khí tông chiếm cứ Hoa Sơn, chỉ nghiên cứu luyện khí, còn kiếm pháp thì tầm thường, thậm chí còn cực kỳ ấu trĩ. Ba chữ “phái Hoa Sơn” chấn động giang hồ chỉ là hư danh, có người còn cho rằng họ có bản lĩnh thật sự, nhưng kỳ thực thì… hà hà, hà hà…
Lão cười nhạt vài tiếng rồi nói tiếp:
– Theo lý mà nói, Nhạc Bất Quần là chưởng môn phái Hoa Sơn, kiếm thuật rất cao thâm, nhưng các vị thấy tận mắt đấy, lão vừa bị mấy tên vô danh tiểu tốt bọn tại hạ bắt được. Bọn tại hạ một là không sử dụng độc dược, hai là không sử dụng ám khí, ba là không ỷ nhiều thắng ít, chỉ đem bản lĩnh thật sự đấu với nhau đã hạ được bọn sư đồ phái Hoa Sơn. Võ công phe Khí tông phái Hoa Sơn ra sao không cần suy nghĩ cũng rõ rồi, cho nên ta có thể hiểu Nhạc Bất Quần tự biết mình thế nào nên lão muốn cấp tốc luyện cho được Tịch tà kiếm pháp thật tinh thâm để khỏi mang tiếng là kẻ chỉ có hư danh. Không ngờ vừa đến bước quan trọng thì bị lộ tẩy.
Dương Anh Ngạc gật đầu nói:
– Những lời này cũng có lý.
Lão già lại nói:
– Bọn tại hạ là hạng vô danh tiểu tốt trong hắc đạo, nói đến công phu, dưới mắt của các vị danh gia thì chẳng ra gì, đối với Tịch tà kiếm phổ đó cũng không khởi tâm tham lam làm gì. Chẳng qua mười mấy năm về trước, bọn chúng ta từng được Lâm tổng tiêu đầu ở Phước Oai tiêu cục có lòng trọng vọng, mỗi năm đều tặng hậu lễ, tiêu xa của lão đi qua núi bọn tại hạ thì các huynh đệ đều nể mặt không đụng đến. Lần này nghe nói Lâm tổng tiêu đầu vì bộ kiếm phổ này mà bị nạn nhà tan cửa nát, huynh đệ chúng ta không khỏi động lòng căm phẫn nên đến đây tính sổ với Nhạc Bất Quần.
Lão nói đến đây, ngừng một lúc, nhìn quanh mọi người trên ngựa rồi nói tiếp:
– Đêm nay các vị đều là anh hùng hảo hán lừng danh trong võ lâm đã giá đáo đến đây, còn có cả cao thủ Ngũ Nhạc kiếm phái kết minh với phái Hoa Sơn, vụ này rốt cuộc nên xử trí cách nào, xin các vị chỉ đạo cho, bọn tại hạ nhất nhất tuân theo.
Dương Anh Ngạc nói:
– Vị huynh đài này là bằng hữu tốt, chúng ta lĩnh hội mối giao tình này. Đinh sư ca, Lục sư ca, hai sư ca xem chuyện này nên xử trí thế nào?
Đinh Miễn nói:
– Ngôi vị chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn, theo Tả minh chủ nói, nên để Phong tiên sinh chấp chưởng. Hôm nay, Nhạc Bất Quần lại làm chuyện đê hèn vô liêm sỉ này thì để Phong tiên sinh tự thanh lý môn hộ thôi.
Mọi người trên ngựa đồng thanh nói:
– Đinh nhị hiệp nói phải lắm. Chuyện của phái Hoa Sơn nên để chưởng môn nhân phái Hoa Sơn tự xử lý, bằng hữu trên giang hồ khỏi nói chúng ta đa quản nhàn sự.
Phong Bất Bình nhảy xuống ngựa cung tay vái dài mọi người một vòng, nói:
– Các vị làm cho tại hạ hãnh diện, thật cảm kích vô cùng. Tệ phái bị Nhạc Bất Quần tranh đoạt chức chưởng môn, khiến cho trời người đều oán giận, mà thanh danh của bổn phái trên giang hồ cũng mất hết, hôm nay lại bày ra chuyện giết phụ thân của người ta để đoạt kiếm phổ, cưỡng bức thu đồ đệ, thật là những hành động vô pháp vô thiên. Tại hạ vô đức vô tài, không xứng đáng làm chưởng môn phái Hoa Sơn, chỉ vì nghĩ đến liệt tổ liệt tông của tệ phái đã gian khổ gầy dựng sự nghiệp nên không nỡ để phái Hoa Sơn bị tàn hủy theo mây khói về tay môn đồ hư hỏng Nhạc Bất Quần. Tại hạ đành phải cố gắng gánh vác khó nhọc này, mong các vị bằng hữu ngày sau luôn luôn chỉ điểm đôn đốc cho.
Lão nói xong lại cung tay vái dài bốn phía. Lúc này trên ngựa đã có bảy tám người đốt đuốc lên.
Mưa vẫn còn lâm râm. Ánh sáng đuốc chiếu lên mặt Phong Bất Bình, lão lộ vẻ vô cùng đắc ý. Lão nói tiếp:
– Nhạc Bất Quần tội ác tày trời không thể khoan dung, nên phải chấp hành môn quy, lập tức xử tử. Tùng sư đệ, sư đệ hãy vì bổn phái mà thanh lý môn hộ, đem vợ chồng phản đồ Nhạc Bất Quần ra giết đi.
Một hán tử khoảng năm mươi tuổi đáp dạ rồi rút trường kiếm đi đến trước mặt Nhạc Bất Quần, cười một tràng man rợ, nói:
– Họ Nhạc kia, ngươi làm bại hoại bổn phái, hôm nay phải chịu lấy quả báo.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
– Được, được, phe Kiếm tông các ngươi vì muốn tranh đoạt ngôi vị chưởng môn mà bày ra độc kế này. Tùng Bất Diệp, hôm nay ngươi giết ta thì sau này ở dưới âm thế còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông phái Hoa Sơn nữa?
Tùng Bất Diệp cười ha hả nói:
– Làm nhiều điều bất nghĩa tất nhiên phải chết. Chính ngươi đã gây ra nhiều tội nghiệt, nếu ta không giết ngươi để ngươi phải chết do tay người ngoài thì không hay ho gì cả.
Phong Bất Bình quát:
– Tùng sư đệ, nói nhiều vô ích, hành hình đi!
Tùng Bất Diệp đáp dạ, lão cầm trường kiếm lên, khuỷu tay co lại, ánh lửa chiếu vào lưỡi kiếm bỗng đỏ bỗng xanh lấp loáng. Nhạc phu nhân la lên:
– Khoan đã! Tịch tà kiếm phổ đó rốt cuộc là ở đâu? Bắt trộm thì phải nắm đủ tang chứng, các ngươi ngậm máu phun người như vậy làm sao có thể khiến người khác khâm phục?
Tùng Bất Diệp nói:
– Hay lắm! Bắt trộm phải nắm đủ tang chứng.
Lão nói xong liền đi lại phía Nhạc phu nhân hai bước, cười hì hì rồi nói:
– Vậy thì bộ Tịch tà kiếm phổ chắc là giấu trong người của ngươi, ta phải lục soát người ngươi lấy ra để ngươi khỏi phải nói chúng ta ngậm máu phun người.
Lão nói rồi đưa tay trái toan mò vào túi trước của Nhạc phu nhân. Đùi Nhạc phu nhân bị thương, lại bị điểm trúng hai huyệt đạo, trước mắt thấy bàn tay thô kệch xương xẩu của Tùng Bất Diệp đưa lên người mình mà lục soát, thật nhục nhã. Bà lớn tiếng gọi:
– Đinh sư huynh phái Tung Sơn!
Đinh Miễn không ngờ Nhạc phu nhân bỗng nhiên gọi tên mình, bèn hỏi:
– Sao?
Nhạc phu nhân nói:
– Lệnh sư huynh Tả minh chủ là minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, làm mẫu mực trong võ lâm, phái Hoa Sơn cũng nương dựa dưới cờ của Tả minh chủ. Vậy mà sư huynh lại để mặc cho bọn tiểu nhân vô liêm sỉ đến làm ô nhục phụ nữ người ta, còn ra quy củ gì nữa?
Đinh Miễn đáp:
– Cái đó…
Nói xong, lão trầm ngâm không nói.
Nhạc phu nhân lại nói:
– Tên ác tặc này toàn ăn nói hồ đồ, nói cái gì là không ỷ đông thắng ít. Hai tên phản đồ phái Hoa Sơn này nếu đơn đả độc đấu thắng trượng phu ta thì chúng ta sẽ đem chức chưởng môn hai tay nhường lại, có chết cũng không oán hận, nếu không thì khó bịt miệng được ngàn vạn anh hùng hảo hán trong võ lâm lắm.
Bà nói đến đây, bỗng nhiên phẹt một tiếng, bà nhổ một ngụm nước miếng vào mặt Tùng Bất Diệp. Cự ly giữa Tùng Bất Diệp và bà rất gần, hành động lại xảy ra bất thình lình nên lão không kịp né tránh, bị nhổ trúng sống mũi giữa hai mắt. Lão lớn tiếng chửi:
– Tổ mẹ nó!
Nhạc phu nhân tức giận nói:
– Ngươi là thứ phản đồ phe Kiếm tông, võ công thấp kém, không cần trượng phu ta ra tay. Hạng nữ lưu như ta nếu không bị người ám toán điểm huyệt đạo, muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
Đinh Miễn nói:
– Được lắm!
Hai đùi hắn thúc vào hông ngựa, con hắc mã xông về phía trước rồi vòng qua sau lưng Nhạc phu nhân. Hắn chuyển dây cương ngựa phục người xuống phía trước quất ra một cái. Mũi dây cương điểm trúng ba huyệt đạo trên lưng Nhạc phu nhân. Bà cảm thấy toàn thân chấn động, huyệt đạo liền được giải khai, tứ chi được tự do. Bà biết Đinh Miễn muốn bà tỉ võ với Tùng Bất Diệp. Cuộc chiến này không những có liên quan đến sự sinh tử của cả nhà ba người mà còn quyết định sự thịnh suy hưng vong của phái Hoa Sơn. Nếu như bà có thể đánh bại được Tùng Bất Diệp, tuy cũng chưa chắc biến nguy hiểm thành bình yên, nhưng ít nhất cũng có cơ hội xoay chuyển cục diện; còn nếu bà thất bại thì khỏi phải nói. Bà liền lượm thanh trường kiếm đã bị đánh rơi lúc nãy lên, nâng kiếm ngang ngực, tạo thế đứng. Ngay lúc này, chân trái của bà nhũn ra suýt chút nữa quỵ ngã. Trên đùi bà vết thương cũng không nhẹ, chỉ dùng một chút nội lực thì khó đứng vững.
Tùng Bất Diệp cười ha hả nói:
– Ngươi vừa là phụ nữ, vừa giả bộ bị thương ở chân thì còn tỉ kiếm cái gì nữa? Dù có thắng ngươi cũng chẳng hay ho gì.
Nhạc phu nhân không muốn nói nhiều với hắn, bà thét “Xem kiếm đây!” rồi choang choang, ba kiếm phóng nhanh ra, nội lực trên lưỡi kiếm nghe vù vù. Bà xuất chiêu kiếm này rất nhanh, toàn đánh vào chỗ yếu hại của đối phương. Tùng Bất Diệp thối lui hai bước, kêu lên “Hay lắm!”. Nhạc phu nhân có thể thừa thế bức bách tiến tới nhưng bà không dám di động chân, chỉ đứng yên một chỗ. Tùng Bất Diệp lại giơ kiếm lên, đánh ngược lại, choảng choảng ba tiếng tóe lửa, ba chiêu kiếm này tấn công rất dữ tợn. Trường kiếm Nhạc phu nhân gạt ra, đến chiêu kiếm thứ ba bà liền chuyển thế thủ thành thế tấn công, phóng kiếm cực nhanh đâm vào bụng dưới của địch nhân.
Nhạc Bất Quần đứng một bên thấy thê tử bị thương nặng ở đùi , dùng lực chống lại cường địch, chiêu kiếm của Tùng Bất Diệp lại tinh diệu, linh động biến hóa, rõ ràng là cao hơn thê tử lão. Sau khi hai người chiết được hơn hai mươi chiêu thì Nhạc phu nhân khó bề di chuyển hạ bàn. Phe Khí tông phái Hoa Sơn chuyên dùng nội lực để khắc chế địch, nhưng bà đang bị thương, nội tức không đều, kiếm pháp dần dần bị Tùng Bất Diệp khắc chế.
Nhạc Bất Quần nôn nóng, thấy các chiêu kiếm của thê tử càng sử càng nhanh thì lão càng lo âu: Sở trường phe Kiếm tông là ở kiếm pháp mà sư muội lại dùng chiêu kiếm tương chiến với hắn, tức là lấy sở đoản của mình mà chống lại sở trường của địch, tất phải thua.
Vấn đề mấu chốt này sao Nhạc phu nhân lại không biết, nhưng vì thương thế ở đùi của bà khá nặng, vả lại sau khi bà trúng đao lại bị điểm huyệt đạo, nên không thể trị thương, bây giờ vết thương còn chảy máu chưa cầm, làm sao có thể vận khí khắc chế địch được? Lúc này bà hoàn toàn dựa vào tinh thần để chống chọi, tuy chiêu kiếm không một chút sơ hở, nhưng kình lực giảm sút rất nhanh. Đấu hơn mười chiêu nữa, Tùng Bất Diệp đã quan sát thấy được chỗ yếu của đối phương, lòng lão vui mừng. Lão không cầu thắng vội, chỉ nghiêm mật phòng thủ môn hộ.
Lệnh Hồ Xung giương mắt nhìn hai người tỷ đấu, nhưng thấy đường kiếm tung hoành của Tùng Bất Diệp liền nhận ra lão chỉ sử chiêu thức chứ không dùng nội lực, hoàn toàn khác với cách truyền thụ của sư phụ.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thảo nào bổn phái phân ra làm hai phe Kiếm tông và Khí tông. Cái tối thượng về võ công của hai phe quả nhiên hoàn toàn tương phản.
Lệnh Hồ Xung đưa tay lượm thanh trường kiếm ở dưới đất từ từ chống đứng dậy, lòng nghĩ: Phái ta hôm nay bị thất bại thảm hại nhưng thanh danh của sư nương và sư muội trong sạch, quyết không thể để cho kẻ gian làm hoen ố. Xem ra sư nương không phải là địch thủ của người này, thôi thì ta giết sư nương và sư muội trước sau đó ta tự tử theo để bảo toàn thanh danh của phái Hoa Sơn.
Chợt thấy kiếm pháp của Nhạc phu nhân dần dần rối loạn. Thanh trường kiếm của bà xoay rất lẹ, phóng vù một tiếng, chính là chiêu Vô song vô đối, Ninh thị nhất kiếm. Lực đạo của chiêu kiếm này rất lợi hại, tuy bà đang bị trọng thương nhưng thế phóng ra của bà vẫn có oai lực phi thường.
Tùng Bất Diệp giật mình kinh hãi, vội nhảy về phía sau, may mà tránh được. Nếu chân Nhạc phu nhân không bị thương, thừa thế truy kích thì gã tất khó mà thoát được. Mặt bà không còn giọt máu, chống kiếm xuống đất, thở hồng hộc.
Tùng Bất Diệp cười nói:
– Thế nào! Nhạc phu nhân, khí lực của phu nhân đã kiệt rồi, có chịu để cho ta lục soát chưa?
Lão nói vậy rồi xòe bàn tay trái ra, từng bước tiến đến gần. Nhạc phu nhân muốn nhấc kiếm lên đâm nhưng tay phải của bà như nặng ngàn cân, không nhấc lên được.