Lệnh Hồ Xung ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Không bao lâu, lão già lại đem cơm đến. Lệnh Hồ Xung rất đồng cảm với lão, mỗi lần lão đẩy cái khay gỗ từ lỗ vuông vào, chàng liền nắm tay lão hoặc vỗ nhẹ lên tay lão mấy cái để tỏ lòng cảm ơn, lần này cũng vậy. Lệnh Hồ Xung nhận khay gỗ, rụt tay về, bỗng nhiên trong ánh đèn mờ, chàng thấy trên lưng tay trái của mình nổi lên bốn chữ rất rõ “Ngã Hành bị tù”.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy quá kỳ lạ, không hiểu bốn chữ này do đâu mà có. Chàng trầm ngâm, vội để khay cơm xuống, đưa tay mò lên tấm thiết bản, thì ra tấm thiết bản này khắc đầy chữ, chi chít không biết bao nhiêu. Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra chữ trên thiết bản này đã in lên tay mình, trước đây vì có trải chiếu nên chưa phát hiện được. Tối qua chàng nằm lõa thể ngủ trên tấm thiết bản, cánh tay mới ấn lên bốn chữ này. Chàng xoay tay ra sau sờ từ lưng cho đến mông, không kìm được tức cười, vì khắp người chỗ nào cũng nổi lên những chữ. Mỗi chữ lớn khoảng đồng tiền, in rất sâu, nét chữ khắc rất tháu.
Lúc này lão già đem cơm đã đi xa, trong phòng giam lại tối đen như mực. Lệnh Hồ Xung uống vài ngụm nước, không muốn ăn cơm. Chàng đưa tay mò lên những vết chữ trên thiết bản từ đầu đến cuối, mò kỹ từng chữ một rồi đọc khẽ:
– Lão phu bình sinh thích đền ân trả oán, giết người như ngóe, bị giam dưới đáy hồ cũng là chuyện báo ứng. Tuy lão phu Nhậm Ngã Hành bị tù…
Lệnh Hồ Xung đọc đến đây thầm nghĩ: Thì ra bốn chữ “Ngã Hành bị tù” là do mấy chữ ở chỗ này in ra. Chàng liền mò dần xuống dưới, rồi đọc tiếp:
– Ta ở đây, dù có thần công long trời lở đất cũng không khỏi khô héo theo nắm xương tàn. Tiểu tử hậu thế không biết tài năng của lão phu, thật đáng tiếc.
Lệnh Hồ Xung dừng tay ngẩng đầu lên thầm nghĩ: Lão phu Nhậm Ngã Hành! Lão phu Nhậm Ngã Hành! Người khắc những chữ này tức nhiên là Nhậm Ngã Hành. Thì ra người này cũng họ Nhậm, không biết có quan hệ gì với Nhậm tiền bối không?
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Địa lao này không biết xây dựng đã bao nhiêu năm, không chừng người khắc những chữ này đã tạ thế mấy chục năm hoặc mấy trăm năm rồi.
Chàng liền mò tiếp, lẩm nhẩm đọc:
– Nay lão phu đem yếu chỉ tinh nghĩa thần công khắc lại ở đây, để tiểu tử hậu thế luyện tập, tung hoành khắp thiên hạ. Lão phu dẫu có chết võ công cũng không bị mai một. Thứ nhất, tọa công…
Những chữ khắc phía dưới đều là pháp môn điều khí hành công.
Sau khi Lệnh Hồ Xung luyện Độc Cô cửu kiếm, trong võ công chàng chỉ thích kiếm pháp, mà nội lực trong người lại mất hết. Khi vừa sờ đến hai chữ “tọa công” chàng chán nản ngay, chỉ mong sau chữ này có khắc một môn kiếm pháp kỳ diệu thì ở trong hắc ngục cũng luyện được. Hy vọng thoát ngục càng mờ mịt, ngồi trong hắc lao, nếu không tìm chuyện gì để làm thì sống qua một ngày cũng thật khó khăn.
Lệnh Hồ Xung lại mò các chữ khắc phía dưới đều là phương pháp hô hấp, ý thủ Đan điền, khí chuyển Kim tĩnh, Nhâm mạch… toàn là những chữ chỉ cách luyện tập nội công. Chàng mò đến tận đầu thiết bản cũng không tìm được một chữ “kiếm”. Lệnh Hồ Xung rất thất vọng: Cái gì thần công long trời lở đất? Đây thật đúng là trêu chọc ta! Cái gì của võ công cũng đều được hết, mà ta thì không thể luyện nội công được, vừa đề khí thì khí huyết trong ngực nhộn nhạo cả lên. Ta luyện nội công là tự rước cái khổ vào mình.
Lệnh Hồ Xung thở dài, bưng bát cơm ăn, nghĩ: Nhậm Ngã Hành này không biết là nhân vật thế nào? Khẩu khí lão thật ngông cuồng, cái gì kinh thiên động địa, tung hoành thiên hạ, dường như trên đời không còn ai địch nổi. Thì ra địa lao này chuyên dùng để cầm tù các cao thủ võ lâm.
Lúc đầu Lệnh Hồ Xung phát hiện chữ khắc trên thiết bản thì rất phấn khởi, bây giờ bất giác chàng lại tiu nghỉu, nghĩ: Ông trời thật khéo trêu ngươi, ta đừng tìm ra mấy chữ này còn hay hơn.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Nếu Nhậm Ngã Hành quả thực đúng như lời lão tự khoe thì công phu lão rất cao cường, sao vẫn bị cầm tù ở đây mà không cách nào thoát được? Có thể thấy địa lao này rất kiên cố, dù có bản lãnh bằng trời, hễ đã vào thì chỉ còn cách ở đây đợi chết dần mà thôi.
Lệnh Hồ Xung không thèm để ý đến những chữ trên tấm thiết bản nữa.
Thành Hàng Châu hễ đến mùa nóng thì nóng như lửa đốt. Địa lao ở sâu dưới đáy hồ, không có chút ánh nắng mặt trời, đáng lẽ phải rất mát mẻ nhưng một là không có gió, hai là ẩm thấp vô cùng, người ở trong lao rất khó chịu. Mỗi ngày Lệnh Hồ Xung đều cởi hết quần áo ra ngủ trên thiết bản, vừa đưa tay ra là mò trúng chữ, không hiểu sao chàng thuộc rất nhiều câu khắc trên thiết bản.
Một hôm, Lệnh Hồ Xung đang bâng khuâng không biết sư phụ, sư nương, tiểu sư muội bọn họ bây giờ đang ở đâu? Đã về đến Hoa Sơn chưa? Bỗng nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, đã nhẹ lại nhanh, hoàn toàn khác với tiếng bước chân lão già đem cơm. Lệnh Hồ Xung ở trong ngục nhiều ngày, không còn hy vọng có người đến cứu nữa, đột nhiên nghe tiếng bước chân này, bất giác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, muốn nhảy cẫng lên. Nhưng vì quá vui mừng toàn thân hầu như vô lực, chàng lại nằm bất động trên giường. Chỉ nghe tiếng bước chân rất nhanh đi đến ngoài cửa sắt.
Ngoài cửa có người nói:
– Nhậm tiên sinh, mấy ngày này thời tiết quá nóng, Nhậm tiên sinh lão nhân gia có khỏe không?
Nghe giọng nói, Lệnh Hồ Xung nhận ra là Hắc Bạch Tử . Nếu lão này đến trước đây một tháng thì nhất định Lệnh Hồ Xung sẽ ngoác miệng chửi một hồi, lời thô tục nào cũng phun ra. Nhưng trải qua những ngày bị giam cầm khá lâu, sự tức giận đã giảm bớt, chàng đã bình tĩnh rất nhiều, lại nghĩ: Tại sao hắn gọi ta là Nhậm tiên sinh? Có phải hắn đi nhầm nhà lao không?
Lệnh Hồ Xung liền mặc kệ không thèm lên tiếng.
Hắc Bạch Tử nói:
– Có một câu mà cách hai tháng thì tại hạ đến xin hỏi Nhậm lão tiên sinh lão nhân gia một lần. Hôm nay ngày mồng một tháng bảy, tại hạ vẫn hỏi câu này, rốt cuộc lão tiên sinh có đồng ý không?
Lời lão nói rất kính cẩn. Lệnh Hồ Xung cười thầm: Quả nhiên hắn đi nhầm nhà lao rồi, cho rằng ta là Nhậm lão tiền bối. Vì sao hắn lại hồ đồ như vậy?
Lệnh Hồ Xung liền giật mình: Trong bốn trang chủ Mai trang, hẳn nhiên Hắc Bạch Tử là người tinh tế hơn hết. Nếu là Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh không chừng còn có thể đi nhầm phòng giam, còn Hắc Bạch Tử làm sao mà đi nhầm được? Trong chuyện này chắc có nguyên do.
Lệnh Hồ Xung liền lặng yên không lên tiếng. Hắc Bạch Tử nói:
– Nhậm lão tiên sinh, một đời Nhậm lão tiên sinh anh hùng ngang dọc, tại sao chịu khổ để tàn tạ trong địa lao này? Chỉ cần Nhậm tiên sinh đồng ý với tại hạ một chuyện, lời nói của tại hạ như núi, đương nhiên tại hạ giúp Nhậm lão tiên sinh thoát ngục ngay.
Trái tim Lệnh Hồ Xung đập thình thình, trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Nếu quả thực lão coi hắn là tiền bối họ Nhậm thì lòng hắn càng thêm nghi ngờ. Hắc Bạch Tử lại nói một hồi, toàn là những lời xin hắn đồng ý một chuyện. Lệnh Hồ Xung sốt ruột muốn rõ sự tình, nhưng biết mình chỉ mở miệng ra thì tình hình hỏng bét, đành phải cố nhịn, không nói tiếng nào.
Hắc Bạch Tử nói:
– Lão gia tử cố chấp như vậy, đành phải hai tháng sau gặp lại.
Bỗng Hắc Bạch Tử cười nhẹ mấy tiếng rồi nói tiếp:
– Lần này lão gia tử không ngoác miệng chửi mắng tại hạ, xem ra đã có biến chuyển. Trong hai tháng này, xin lão gia tử hãy suy nghĩ kỹ đi.
Lão nói xong quay người đi ra. Lệnh Hồ Xung sốt ruột, lão mà đi thì phải cách hai tháng sau mới quay lại. Ở trong hắc ngục này, ngày dài như một năm, làm sao có thể đợi đến hai tháng? Chờ lão đi mấy bước, chàng liền che miệng cho giọng khác đi, ồm ồm nói:
– Ngươi yêu cầu ta đồng ý chuyện gì?
Hắc Bạch Tử quay phắt lại, đi đến trước lỗ vuông, cử động rất thần tốc. Lão run run nói:
– Nhậm lão tiên sinh… Nhậm lão tiên sinh đồng ý rồi sao?
Lệnh Hồ Xung quay người vào trong vách tường, đưa tay bịt miệng, giọng ồm ồm không rõ, hỏi:
– Đồng ý chuyện gì?
Hắc Bạch Tử đáp:
– Mười hai năm nay, mỗi năm tại hạ đều sáu lần mạo hiểm đến đây cầu khẩn Nhậm lão tiên sinh, tại sao lão gia tử đã biết rõ rồi còn cố hỏi?
Lệnh Hồ Xung hừ một tiếng, nói:
– Ta quên cả rồi.
Hắc Bạch Tử nói:
– Tại hạ cầu xin lão nhân gia đem bí quyết đại pháp đó truyền thụ cho tại hạ, sau khi tại hạ học xong, đương nhiên sẽ thả lão gia tử ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Có thật hắn lầm ta là Nhậm lão tiền bối không? Hay còn có âm mưu ngụy kế khác?
Lệnh Hồ Xung nhất thời không biết ý đồ của lão, chỉ ậm ừ vài câu, ngay cả mình cũng không biết mình nói gì thì đương nhiên Hắc Bạch Tử càng không hiểu. Lão liền hỏi:
– Lão gia tử có đồng ý không? Lão gia tử có đồng ý không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngươi nói không có chữ tín, ta không mắc bẫy ngươi đâu.
Hắc Bạch Tử nói:
– Lão gia tử muốn tại hạ phải cam đoan thế nào mới tin?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tự ngươi nói ra thì hay hơn.
Hắc Bạch Tử nói:
– Lão gia tử nhất định lo lắng sau khi truyền thụ cho tại hạ bí quyết đại pháp này thì tại hạ sẽ nuốt lời, không chịu thả lão gia tử ra có phải không? Về vấn đề này, tại hạ đã tự sắp đặt để lão gia tử yên tâm.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Sắp đặt như thế nào?
Hắc Bạch Tử đáp:
– Xin hỏi lão gia tử, lão gia tử đồng ý rồi ư?
Nghe giọng nói của lão rõ ràng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trong đầu Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh: Hắn cầu ta truyền bí quyết đại pháp, ta đây có bí quyết đại pháp gì đâu mà truyền? Nhưng không sao, thử nghe hắn sắp đặt cái gì. Nếu hắn thật có thể thả ta ra thì ta đem những bí quyết khắc trên thiết bản đọc cho hắn nghe, dù hắn có cần hay không thì ta gạt hắn trước rồi hãy tính.
Hắc Bạch Tử thấy Lệnh Hồ Xung không đáp lại nói:
– Sau khi lão gia tử đem đại pháp truyền cho tại hạ thì tại hạ là đệ tử môn hạ của lão gia tử rồi. Đệ tử bổn giáo lừa thầy diệt tổ phải chịu hình phạt lột da lăng trì, mấy trăm năm nay không ai có thể trốn thoát được. Sao tại hạ dám cả gan không thả sư phụ lão gia tử ra được?
Lệnh Hồ Xung tằng hắng một cái rồi nói:
– Thì ra là vậy. Sau ba ngày, ngươi đến ta sẽ trả lời.
Hắc Bạch Tử nói:
– Hôm nay lão gia tử đồng ý thì được rồi, hà tất phải kéo dài thêm ba ngày trong hắc lao nữa?
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Hắn còn sốt ruột hơn cả ta nữa. Ta hãy kéo dài thêm ba ngày nữa rồi tính sau, xem hắn có ngụy kế gì.
Lệnh Hồ Xung liền hứ một tiếng rất to biểu thị ý tức giận. Hắc Bạch Tử nói:
– Dạ, dạ! Ba ngày sau, tại hạ đến thỉnh giáo lão nhân gia.
Lệnh Hồ Xung nghe lão đi ra khỏi địa lao, đóng cửa sắt lại, lòng đầy nghi vấn: Chẳng lẽ hắn nhầm ta là Nhậm tiền bối thật ư? Hắn rất tinh vi, sao lại lầm lẫn đến vậy?
Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung lại nghĩ ra một chuyện: Chẳng lẽ Hoàng Chung Công biết bí mật của hắn nên ngầm đem Nhậm tiền bối nhốt ở nhà ngục khác rồi đem ta nhốt ở đây? Đúng rồi, mười hai năm trời Hắc Bạch Tử cứ cách hai tháng đến một lần, có lẽ đã bị người phát giác. Nhất định Hoàng Chung Công đã ngấm ngầm bố trí cạm bẫy.
Nhưng Lệnh Hồ Xung nhớ đến câu nói vừa rồi của Hắc Bạch Tử: “Đệ tử bổn giáo khi sư diệt tổ, xưa nay phải chịu hình phạt lột da lăng trì, mấy trăm năm nay không ai có thể thoát được”, thầm nghĩ: Bổn giáo ư? Giáo gì? Chẳng lẽ là Ma giáo? Phải chăng tiền bối họ Nhậm và Giang Nam tứ cẩu đều là người trong Ma giáo? Cũng không biết bọn họ giở trò ma quỷ gì mà làm cho ta bị liên lụy vào.
Lệnh Hồ Xung vừa nghĩ đến hai chữ “Ma giáo”, thì cảm thấy trong đó có vô số điều kỳ bí khó hiểu nổi. Chàng hướng suy nghĩ của mình tập trung vào hai chuyện: Hắc Bạch Tử hành động chân thật hay trá ngụy? Ba ngày sau hắn trở lại thì biết trả lời thế nào đây?
Đoán xa nghĩ gần, nhiều ý tưởng cổ quái Lệnh Hồ Xung đều nghĩ qua mà vắt muốn nát óc cũng không sao đoán được chân ý của Hắc Bạch Tử. Rồi chàng mệt quá ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy, Lệnh Hồ Xung chợt nhớ đến Hướng Vấn Thiên. Nếu Hướng đại ca ở đây, đại ca biết nhiều hiểu rộng, trong khoảnh khắc có thể đoán được dụng ý của Hắc Bạch Tử. Nhậm tiền bối trí tuệ sáng suốt, hiển nhiên càng cao hơn Hướng đại ca… Chao ôi!
Lệnh Hồ Xung buột miệng la to một tiếng liền đứng phắt dậy. Sau giấc ngủ, đầu óc tỉnh táo hơn, hắn thầm nghĩ: Mười hai năm nay, Nhậm lão tiền bối vẫn không chấp thuận, đương nhiên là có nguyên nhân sâu xa. Lão giàu kinh nghiệm như vậy, há không biết vấn đề lợi hại trong chuyện này?
Lệnh Hồ Xung liền nghĩ lại: Nhậm lão tiền bối cố nhiên không đồng ý, nhưng ta không phải là Nhậm lão tiền bối thì sao lại không thể?
Lệnh Hồ Xung biết chuyện này thật không ổn, trong đó hàm chứa nhiều mối nguy hiểm, nhưng chỉ cần có cơ hội thoát khỏi hắc lao thì hiểm họa gì cũng mặc, liền quyết định chủ ý: Ba ngày sau, Hắc Bạch Tử đến hỏi thì ta nhận lời với hắn, đem những bí quyết luyện khí khắc trên thiết bản truyền thụ cho hắn, để xem hắn thế nào rồi mới tùy cơ ứng biến.
Lệnh Hồ Xung mò chữ trên thiết bản rồi ngấm ngầm học thuộc, nghĩ: Ta phải đọc thật thuộc, lúc dạy hắn nói một lèo ra thì hắn sẽ không nghi ngờ. Có điều khẩu âm của ta khác xa khẩu âm của Nhậm lão tiền bối, đành phải đè thấp giọng xuống. Phải rồi, ta la to hai ngày, để cổ họng khàn lên, đến lúc đó nói hàm hồ ra thì hắn không dễ gì phát giác được.
Lệnh Hồ Xung liền đọc khẩu quyết một lúc thì lớn tiếng thét một hồi. Hắc lao này nằm sâu dưới lòng đất, cách nhiều lớp cửa sắt thì dù ở dưới ngục này có nổ pháo lớn, bên ngoài cũng chẳng ai nghe. Chàng ngoác miệng rống thật to, lúc thì chửi Giang Nam tứ cẩu, lúc thì ca hát om sòm, không kìm được cười lên ha hả một trận. Rồi hắn lại học thuộc khẩu quyết trên thiết bản.
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung đọc đến câu: Bây giờ huyệt Đan điền như cái rương trống rỗng, giống như hang sâu. Rương trống có thể đựng đồ, hang sâu có thể chứa nước. Nếu có nội tức, tán ra các huyệt Nhâm mạch.
Mấy câu này, trước đây Lệnh Hồ Xung đã từng mò đến mấy lần, nhưng lòng chàng đối với những pháp môn luyện khí rất chán ghét, nên chữ đã mò qua mà không thèm suy nghĩ hàm ý bên trong. Bây giờ chàng lại thấy rất kỳ quái: Sư phụ dạy ta luyện tập nội công, căn bản phải ngưng tụ khí đầy huyệt Đan điền, trong huyệt Đan điền nội tức càng sung mãn thì nội lực càng mạnh. Tại sao khẩu quyết này lại nói trong huyệt Đan điền không thể để tồn đọng một chút nội tức? Nếu trong huyệt Đan điền không có nội tức thì nội lực từ đâu mà có? Bất kỳ pháp môn luyện công nào cũng đều không giống vậy, đây không phải làm trò cười cho người ta hay sao? Ha ha, con người của Hắc Bạch Tử đê tiện vô liêm sỉ thì ta đem cái pháp môn này truyền cho hắn, làm hắn bị mắc bẫy có sao đâu?
Lệnh Hồ Xung tiếp tục mò chữ trên thiết bản, mày mò suy nghĩ hiểu được hàm ý bên trong. Mấy trăm chữ nầy đều dạy người ta cách tán công thế nào, hóa giải nội tức bản thân ra sao. Càng lúc chàng càng ngạc nhiên: Trong thiên hạ có người nào ngu đến cỡ này, chịu đem nội lực tu luyện cả đời của mình để tìm cách hóa giải hết? Trừ khi người đó quyết ý muốn tự tử. Nếu muốn tự tử cứ đưa kiếm cứa ngang cổ là được rồi, hà tất phải mất công như vậy? Chuyện hóa tán nội lực này so với chuyện tu tập nội lực còn khó hơn nhiều, luyện xong rồi thì dùng để làm gì?
Lệnh Hồ Xung nghĩ một lúc, bất giác thấy chán nản: Hắc Bạch Tử nghe những khẩu quyết và pháp môn này thì biết ta cà rỡn với hắn, làm sao hắn bị mắc bẫy được? Xem ra kế sách này không thông rồi.
Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng buồn bực, miệng vẫn đọc lại những khẩu quyết:
– Đan điền hữu khí, tán chi Nhâm mạch, như cái bộng ống trúc, như cái hang sâu…