Hồi 91: Từ chối không nhập bọn với Ngã Hành

Sau khi uống được mười mấy bát rượu, Lệnh Hồ Xung cảm thấy vị Nhậm giáo chủ này ăn nói phóng khoáng, kiến thức hơn người, quả là một đại anh hùng đại hào kiệt hiếm có trên đời, bất giác sinh lòng kính phục. Vừa rồi thấy lão đối phó với bọn Tần Vĩ Bang, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử bằng thủ đoạn tàn độc nhưng sau khi nghe lão đàm luận một lúc, chàng nhìn ra cách xử sự của lão rất anh hùng, không thể lấy lý thường tình mà đo lường được, bao nhiêu nỗi bất bình chất chứa trong lòng dần dần tiêu tan.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Lệnh Hồ huynh đệ, ta đối với địch nhân thì ra tay rất tàn độc. Nguyên tắc của ta rất nghiêm khắc, có lẽ huynh đệ chưa quen chứng kiến. Nhưng huynh đệ hãy nghĩ xem ta bị nhốt trong hắc lao ở dưới đáy Tây Hồ bao lâu? Huynh đệ đã từng ở hắc lao cũng biết được cái đau khổ khi bị giam cầm trong đó. Người ta đối xử với ta ra sao? Đối với phản đồ địch nhân, chẳng lẽ ta có thể mở lòng từ bi ư?

Lệnh Hồ Xung gật đầu khen phải. Bỗng chàng nhớ tới một chuyện bèn đứng dậy nói:

– Vãn bối có một chuyện muốn cầu xin giáo chủ, rất mong giáo chủ ưng thuận.

Nhậm Ngã Hành hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngày đầu tiên vãn bối gặp giáo chủ, từng nghe Hoàng Chung Công nói nếu giáo chủ thoát ngục trở lại giang hồ thì chỉ riêng một phái Hoa Sơn ít nhất cũng bị giết hơn một nửa. Lại nghe giáo chủ nói nếu gặp sư phụ của vãn bối thì giáo chủ sẽ làm khó dễ. Công lực của giáo chủ thần thông, nếu giáo chủ muốn làm khó dễ phái Hoa Sơn thì không ai có thể chống cự…

Nhậm Ngã Hành nói:

– Ta nghe Hướng huynh đệ nói sư phụ của huynh đệ đã truyền ngôn khắp thiên hạ trục xuất huynh đệ ra khỏi môn tường phái Hoa Sơn. Ta làm nhục hắn một trận hay làm cỏ cả phái Hoa Sơn, xóa hẳn tên trong võ lâm để trút cơn tức giận thay cho huynh đệ.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Vãn bối từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được ân sư và sư nương thu nhận vào môn hạ, dưỡng nuôi đến lớn, tuy danh nghĩa là sư đồ nhưng tình cảm như phụ tử. Sư phụ đã trục xuất vãn bối khỏi môn tường một là vì vãn bối đã sai, hai là có chút hiểu lầm. Vãn bối vạn lần không dám oán trách ân sư.

Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói:

– Thì ra Nhạc Bất Quần vô tình với huynh đệ mà huynh đệ lại không thể bất nghĩa với lão ư?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối xin giáo chủ khoan dung độ lượng, đừng làm khó dễ sư phụ, sư nương và bọn sư đệ, sư muội phái Hoa Sơn của vãn bối.

Nhậm Ngã Hành trầm ngâm nói:

– Ta thoát khỏi hắc lao là nhờ công lớn của huynh đệ, nhưng ta truyền Hấp tinh đại pháp để cứu tính mạng cho huynh đệ là coi như huề, không ai nợ ai cả. Ta tái xuất giang hồ, phải giải quyết rất nhiều chuyện ân oán, không thể hứa trước với huynh đệ điều gì để sau này hành sự khỏi phải vướng tay vướng chân.

Lệnh Hồ Xung nghe lão nói như vậy thì nghĩ lão sẽ làm khó dễ Nhạc Bất Quần, bất giác sự lo lắng hiện rõ lên nét mặt.

Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:

– Tiểu huynh đệ, huynh đệ cứ ngồi xuống đi. Ngày nay trên giang hồ ta chỉ có Hướng huynh đệ và tiểu huynh đệ là hai người thân tín nhất. Tiểu huynh đệ có chuyện cầu xin ta thì chúng ta phải cùng thương lượng. Nếu tiểu huynh đệ hứa với ta một chuyện thì ta cũng đồng ý với lời yêu cầu của tiểu huynh đệ. Từ nay về sau, nếu gặp sư đồ trong phái Hoa Sơn, chỉ cần bọn họ không bất kính với ta thì ta sẽ không làm khó dễ chúng. Nếu ta muốn giáo huấn bọn chúng thì đương nhiên ta cũng phải nể mặt tiểu huynh đệ, hạ thủ lưu tình ba phần. Tiểu huynh đệ thấy thế nào?

Lệnh Hồ Xung vui mừng vội nói:

– Được như vậy vãn bối cảm kích vô cùng. Giáo chủ có điều gì dạy bảo, vãn bối nhất nhất tuân theo.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Ta và hai người kết nghĩa huynh đệ kim lan, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Hướng huynh đệ là Quang Minh tả sứ của Nhật Nguyệt thần giáo còn tiểu huynh đệ làm Quang Minh hữu sứ. Ý tiểu huynh đệ thế nào?

Lệnh Hồ Xung vừa nghe, rất đỗi ngạc nhiên, vạn lần không ngờ lão mời gia nhập Ma giáo. Từ nhỏ, chàng đã nghe sư phụ và sư nương kể nhiều chuyện gian tà ác độc của Ma giáo. Bị trục xuất khỏi môn tường, chàng chỉ muốn sống như hạc nội mây ngàn, làm người phiêu bạt vô môn vô phái trên giang hồ. Nếu muốn chàng gia nhập vào Ma giáo thì vạn lần không thể được. Nhất thời, lòng chàng rối như tơ vò, khó trả lời được.

Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên nhìn Lệnh Hồ Xung chằm chằm, trong phòng im phăng phắc không một tiếng động.

Một lúc lâu sau Lệnh Hồ Xung mới nói:

– Hảo ý của giáo chủ, vãn bối nghĩ mình là kẻ mạt học hậu tiến, sao dám xưng huynh gọi đệ với giáo chủ? Vả lại, tuy vãn bối đã không còn là người phái Hoa Sơn nhưng vãn bối luôn mong muốn sư phụ có ngày hồi tâm chuyển ý, thu hồi lệnh…

Nhậm Ngã Hành cười nhạt nói:

– Tiểu huynh đệ gọi ta là giáo chủ, kỳ thực bây giờ tuy ta đã thoát được lao lung nhưng tính mạng của ta sống nay chết mai, hai chữ “giáo chủ” chẳng qua gọi cho dễ nghe mà thôi. Ngày nay, khắp thiên hạ ai ai cũng biết giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo là Đông Phương Bất Bại. Người này võ công cao cường chẳng thua gì ta, lại đa mưu túc trí hơn ta nhiều. Dưới trướng của hắn có rất nhiều nhân tài, ta và Hướng huynh đệ có muốn đoạt lại ngôi vị giáo chủ từ trong tay hắn thì cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, thật là cuồng tâm vọng tưởng. Tiểu huynh đệ không muốn kết nghĩa huynh đệ với ta cũng là một chuyện tốt để giữ mình trong sạch. Nào nào, chúng ta uống rượu nói chuyện vui, không đề cập đến chuyện này nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Quyền vị của giáo chủ vì sao bị Đông Phương Bất Bại cướp đoạt? Tại sao giáo chủ bị cầm tù trong hắc lao? Nhiều chuyện như vậy vãn bối hoàn toàn không biết, hai vị có thể kể cho vãn bối nghe được không?

Nhậm Ngã Hành lắc đầu cười thê lương, nói:

– Ở dưới đáy Tây Hồ mười hai năm trời, danh lợi quyền vị cái gì ta coi cũng nhạt nhẽo. Hì hì, tuổi ta càng ngày càng già thì lòng càng nóng nảy.

Lão rót từng bát rượu uống cạn rồi cười một tràng ha hả, tiếng cười đầy vẻ thê lương.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Huynh đệ, hôm đó Đông Phương Bất Bại phái nhiều người truy đuổi ta. Thủ đoạn chúng tàn độc ra sao, huynh đệ đã chứng kiến rồi. Nếu không nhờ huynh đệ trượng nghĩa ra tay thì ta đã sớm bị bọn chúng chém nát như tương ở trong lương đình. Lòng huynh đệ thường phân biệt chính phái với Ma giáo, nhưng hôm đó mấy trăm người bọn chúng liên thủ với nhau để vây giết hai huynh đệ chúng ta, nào còn phân biệt chính phái với Ma giáo đâu? Kỳ thực, trong chính phái có người tốt nhưng chẳng lẽ không có kẻ đê tiện gian ác? Trong Ma giáo người xấu không ít nhưng nếu ba người chúng ta nắm giữ đại quyền chỉnh đốn mọi việc, đem những hạng gian ác xấu xa thanh trừ hết, há không khiến cho hào kiệt trên giang hồ vui lòng hả dạ sao?

Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:

– Lời đại ca nói thật chí lý.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Nghĩ đến năm xưa giáo chủ đối xử với Đông Phương Bất Bại tình như thủ túc, đề bạt hắn làm Quang Minh tả sứ trong thần giáo, mọi đại quyền trong tay giáo phái đều giao phó cho hắn. Lúc đó giáo chủ chỉ chuyên tâm tu luyện Hấp tinh đại pháp để sửa chữa những sai sót nhỏ nhặt, nên chuyện thường ngày trong giáo phái, giáo chủ không chăm sóc được. Không ngờ Đông Phương Bất Bại lòng lang dạ sói, ngoài mặt đối với giáo chủ vô cùng cung kính, chuyện gì cũng không dám làm trái nhưng bên trong ngấm ngầm gầy dựng thế lực. Hắn bịa đặt nhiều lý do, đem toàn bộ thuộc hạ trung thành với giáo chủ hoặc cách chức hoặc xử tử. Trong vòng mấy năm, người thân tín của giáo chủ từ từ bị triệt hết. Giáo chủ là một người trung hậu chí thành, thấy Đông Phương Bất Bại xử sự cung kính cẩn thận mà tất cả mọi chuyện trong bổn phái hắn đều sắp đặt đâu vào đấy nên không chút hoài nghi.

Nhậm Ngã Hành thở dài nói:

– Hướng huynh đệ, chuyện này ta thật lấy làm xấu hổ. Huynh đệ đã mấy lần nói lời trung thành với ta, khuyên ta đề phòng. Nhưng ta quá tín nhiệm Đông Phương Bất Bại, lời trung lại nghe nghịch tai, còn trách huynh đệ đem lòng đố kỵ hắn, đưa lời ly gián sinh ra lắm chuyện thị phi, khiến cho huynh đệ tức giận bỏ đi biệt tích, từ đó không còn gặp mặt nữa.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Thuộc hạ quyết không dám có ý gì oán trách giáo chủ. Nhưng thấy tình thế trước mắt bất ổn, Đông Phương Bất Bại lại bố trí nghiêm mật sẽ gây ra tai biến lập tức. Nếu thuộc hạ còn phục tùng bên cạnh giáo chủ thì trước sau cũng bị hắn hạ độc thủ. Bổn giáo đang gặp nguy khốn, thuộc hạ cũng muốn gánh vác nhưng thuộc hạ suy trước nghĩ sau, cảm thấy nên rời xa trước là tốt nhất. Nếu giáo chủ có thể nhìn ra âm mưu tạo phản thì đó là điều tốt lành, nếu không thuộc hạ ở bên ngoài ít nhất cũng khiến cho hắn phải úy kị mà không dám lộng hành thái quá.

Nhậm Ngã Hành gật đầu nói:

– Đúng vậy, nhưng lúc đó ta đâu có biết nỗi khổ tâm của huynh đệ? Thấy huynh đệ ra đi không từ biệt thì lòng ta rất tức giận. Lúc đó, việc luyện công của ta đang vào thời kỳ khẩn yếu, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Đông Phương Bất Bại lại càng ra vẻ ân cần, khuyên ta không nên phiền não. Ta càng trúng gian kế của hắn, còn đem cả bí cấp Quỳ hoa bảo điển của bổn giáo truyền cho hắn.

Lệnh Hồ Xung nghe đến bốn chữ “Quỳ hoa bảo điển” bất giác ồ lên một tiếng. Hướng Vấn Thiên hỏi:

– Huynh đệ, huynh đệ cũng biết Quỳ hoa bảo điển ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu đệ từng nghe sư phụ nói qua tên bộ bảo điển này, biết đây là bí cấp võ học bác đại tinh thâm nhưng không biết nó ở trong tay giáo chủ.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Nhiều năm trở lại đây, Quỳ hoa bảo điển là bảo vật trấn giáo của Nhật Nguyệt thần giáo, do giáo chủ đời trước truyền cho giáo chủ đời sau. Lúc đó ta luyện Hấp tinh đại pháp đến quên ăn mất ngủ, chuyện gì cũng không màng đến nên muốn đem ngôi vị giáo chủ truyền cho Đông Phương Bất Bại. Ta đem Quỳ hoa bảo điển truyền cho hắn, cốt để hắn hiểu rõ rằng không bao lâu nữa ta sẽ truyền ngôi vị giáo chủ cho hắn. Ôi, Đông Phương Bất Bại là người quá thông minh, ngôi vị giáo chủ này rõ ràng đã giao tận tay hắn rồi mà tại sao hắn lại nóng vội như vậy, không chịu đợi đến lúc ta mở tổng đàn chính thức công bố với mọi người? Tại sao hắn muốn làm chuyện phản nghịch soán ngôi?

Lão chau mày, dường như cho đến bây giờ, đối với chuyện này lão vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Một là hắn không muốn chờ đợi, không biết lúc nào giáo chủ mới chính thức truyền ngôi; hai là hắn không an tâm chỉ sợ bỗng nhiên đại sự có biến cố.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Kỳ thực hắn đã sắp đặt bố trí tất cả, còn sợ đại sự biến cố gì? Thật khiến cho người ta khó hiểu nổi. Ta ở trong hắc lao tĩnh tâm suy nghĩ, nhất nhất muốn hiểu rõ hàng loạt gian mưu của hắn, nhưng vì sao hắn không chờ đợi mà đột nhiên làm loạn cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu ra. Chắc trong lòng hắn có úy kị với huynh đệ nên sợ không chừng ta sẽ đem ngôi vị giáo chủ truyền cho huynh đệ. Nhưng huynh đệ đã ra đi không từ biệt, đã nhổ một cây đinh trong mắt của hắn, hắn cứ đợi từ từ là được rồi.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Năm đó Đông Phương Bất Bại làm loạn, mở đại tiệc vào buổi tối tiết Đoan Ngọ, tiểu thư có nói một câu ở bàn tiệc. Giáo chủ còn nhớ không?

Nhậm Ngã Hành gãi đầu nói:

– Tiết Đoan Ngọ ư? Tiểu thư đã nói gì? Có quan trọng không? Ta hoàn toàn không nhớ.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Giáo chủ đừng cho tiểu thư là trẻ con. Tiểu thư thông minh lanh lợi, suy nghĩ rất khôn ngoan thật không thua gì người lớn. Năm đó tiểu thư mới bảy tuổi, đếm người trên bàn tiệc rồi bỗng hỏi giáo chủ: “Gia gia, tại sao mỗi năm chúng ta mở tiệc rượu vào tiết Đoan Ngọ, cứ thiếu đi một người?” Giáo chủ ngẩn ra rồi hỏi: “Cái gì mà mỗi năm lại thiếu đi một người?” Tiểu thư nói: “Hài nhi nhớ năm ngoái có mười một người; năm kia có mười hai người; năm nay một, hai, ba, bốn, năm… chúng ta chỉ còn lại mười người”.

Nhậm Ngã Hành thở dài nói:

– Đúng vậy, lúc đó ta có nghe Tiểu Linh Linh nói, lòng đã không vui. Năm trước, Đông Phương Bất Bại đã xử Hách hiền đệ. Năm trước nữa, Khâu trưởng lão chết một cách không rõ ràng ở Cam Túc, bây giờ nghĩ ra, chắc chắn là do Đông Phương Bất Bại đã ngấm ngầm sắp đặt độc kế. Năm trước nữa, Văn trưởng lão bị cách chức đuổi ra khỏi bổn giáo; bị cao thủ ba phái Tung Sơn, Thái Sơn và Hành Sơn vây đánh mà chết. Khởi họa chuyện này dĩ nhiên cũng do Đông Phương Bất Bại gây nên. Ôi, Tiểu Linh Linh vô tình phát hiện ra, lúc đó ta như người trong mộng, không tỉnh ngộ.

Lão ngừng một lúc, uống một hớp rượu lại nói tiếp:

– Hấp tinh đại pháp được phái Tiêu Dao sáng tạo giữa thời Bắc Tống, phân làm hai đường Bắc Minh thần công và Hóa công đại pháp, về sau họ Đoàn ở Đại Lý và phái Tinh Tú phân ra để truyền lại, rồi hợp lại làm một gọi là Hấp tinh đại pháp, chủ yếu thừa kế đường Hóa công đại pháp. Có điều người thường học không được phương pháp này vì trong đó có chỗ thiếu sót. Lúc đó, ta tu luyện Hấp tinh đại pháp đã hơn mười năm, trên giang hồ thần công đại pháp này rất có tiếng tăm. Người trong chính giáo vừa nghe nhắc đến nó không ai không sợ đến vỡ mật. Nhưng ta lại biết trong thần công này có mấy chỗ thiếu sót lớn, lúc đầu không tìm ra được, sau đó những họa hoạn của nó dần dần hiện ra. Trong mấy năm, dĩ nhiên ta đã hiểu rõ những họa hoạn đó, biết rằng nếu không kịp thời bổ cứu thì sẽ có một ngày thân thể bị độc hỏa thiêu đốt. Đó là lấy công lực của người khác thì sẽ bị phản kích lại, hút càng nhiều công lực thì bị phản kích càng nhiều.

Lệnh Hồ Xung vừa nghe đến đây, lòng mơ hồ cảm thấy có một chuyện gì đó rất không ổn.

Nhậm Ngã Hành lại nói:

– Lúc đó trên người của ta đã tích tụ công lực của mười mấy tên cao thủ chính tà. Mười mấy cao thủ này thuộc nhiều môn phái khác nhau, công lực luyện tập của họ cũng khác nhau. Ta phải tìm cách đem chúng hợp lại làm một để thành nội lực của ta, nếu không thì nội thể sẽ gặp đại họa. Trong mấy năm đó, ta ngày đêm suy nghĩ, lúc nào cũng canh cánh về chuyện này. Hôm đãi yến tiệc tết Đoan Ngọ, tuy ta đang uống rượu cười nói mà trong lòng vẫn ngầm suy tính về hai mươi hai huyệt Dương kiểu và ba mươi hai huyệt Dương duy. Giữa năm mươi bốn huyệt này, làm sao vận nội tức cho lưu thông dễ dàng, có thể từ Dương kiểu vào Dương duy cũng có thể từ Dương duy trở về Dương kiểu. Cho nên nghe mấy câu nói của Tiểu Linh Linh, lòng ta không vui nhưng trong chốc lát thì quên ngay.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Thuộc hạ cũng thấy rất kỳ lạ. Xưa nay giáo chủ rất nhanh nhạy, chỉ cần người khác nói nửa câu, giáo chủ mười phần đã nắm được chín tâm ý của người đó, không hề nhầm lẫn. Nhưng trong mấy năm đó, không những đối với gian mưu của Đông Phương Bất Bại giáo chủ không phát giác mà còn thường ngày… thường ngày… ôi…

Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói:

– Mà còn thường ngày ngơ ngơ ngác ngác, tâm thần bất định có phải không?

Hướng Vấn Thiên nói:

– Đúng vậy. Sau khi tiểu thư nói mấy câu này, Đông Phương Bất Bại cười ha hả nói: “Tiểu thư, tiểu thư thích náo nhiệt phải không? Sang năm chúng ta mời thêm mấy người đến cùng uống rượu nữa”. Lúc hắn nói, bộ mặt đầy vẻ hân hoan nhưng tiểu đệ thấy từ trong ánh mắt của hắn đầy vẻ nghi ngại. Chắc hắn đoán rằng giáo chủ đã sớm có ý định, trước mắt giáo chủ chẳng qua giả bộ lờ đi để thử hắn. Hắn biết giáo chủ thông minh, đoán rằng giáo chủ quá hiểu rõ chuyện này, quyết không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhậm Ngã Hành chau mày nói:

– Hôm đó Tiểu Linh Linh nói mấy câu trong bữa yến tiệc tết Đoan Ngọ mà mười hai năm nay ta không hề nhớ tới. Bây giờ huynh đệ nhắc đến ta mới nhớ ra, quả thực Tiểu Linh Linh có nói. Đúng vậy, Đông Phương Bất Bại nghe mấy câu nói đó, làm sao mà hắn không nghi ngờ được?

Hướng Vấn Thiên nói:

– Hơn nữa, tiểu thư mỗi ngày một lớn, mỗi ngày càng thông minh, thì trong một hai năm nữa tiểu thư sẽ biết rõ mưu đồ của hắn. Đợi sau khi tiểu thư trưởng thành, có lẽ giáo chủ sẽ truyền ngôi vị cho tiểu thư. Cho nên Đông Phương Bất Bại không dám đợi lâu, mạo hiểm làm loạn, nguyên nhân là từ chỗ đó.

Nhậm Ngã Hành liên tục gật đầu rồi thở dài nói:

– Ôi, nếu bây giờ hài nhi ở bên ta thì chúng ta có thêm một người cũng không đến nỗi thế cô lực nhược như vậy.

Hướng Vấn Thiên quay lại nói với Lệnh Hồ Xung:

– Huynh đệ, vừa rồi giáo chủ nói Hấp tinh đại pháp của giáo chủ có thiếu sót rất lớn. Theo ta biết, tuy giáo chủ bị giam cầm mười hai năm trong hắc lao, chịu nhiều khuất tất, nhưng nhờ đó mà thoát được những mối ràng buộc thế tục, nghĩ suy nghiên cứu dĩ nhiên đã giải được những chỗ bí ảo trong thần công này. Giáo chủ, có phải vậy không?

Nhậm Ngã Hành vuốt chòm râu đen, cười ha hả trông rất đắc ý, lão nói:

– Đúng vậy. Từ đó về sau việc hút công lực của người khác ta đều tận dụng hết, cũng không còn lo sợ những chân khí dị chủng bỗng nhiên phản kích. Ha ha! Lệnh Hồ huynh đệ, huynh đệ thử hít một hơi dài, có phải cảm thấy chân khí ở huyệt Ngọc chẩm và Đản trung nhộn nhạo không?

Lệnh Hồ Xung theo lời lão hít một hơi, quả nhiên cảm thấy trong hai huyệt Đản trung và Ngọc chẩm chân khí nhộn nhạo lên, bất giác mặt hơi biến sắc.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Chẳng qua huynh đệ mới bắt đầu luyện nên chưa thể phát giác ra được. Nhưng năm xưa lúc ta chưa giải phá được bí ảo này, chân khí trong hai huyệt này dấy lên, thật giống như trời đất đảo lộn khó mà chịu được. Tuy bề ngoài yên lặng không một tiếng động mà trong tai lại nghe tiếng vó của hàng vạn con ngựa dồn dập, có lúc lại giống như nghe tiếng sấm liên tục nổ ầm ầm. Ôi, nếu trong nội thể ta không có biến cố quan trọng này thì âm mưu phản nghịch của Đông Phương Bất Bại làm sao có thể thực hiện được.

Lệnh Hồ Xung biết lão nói thật, lại biết Hướng Vấn Thiên nói những lời như vậy là có ý muốn chàng cầu xin lão chỉ giáo cách chữa trọng bệnh nhưng nếu chàng không gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo thì mở miệng cầu xin chỉ giáo dĩ nhiên không nói ra được. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Luyện Hấp tinh đại pháp này của lão thì ra có thể hút lấy nội lực của người khác để làm của mình. Công phu hiểm độc này ta quyết không luyện, quyết không sử dụng. Còn nếu chân khí dị chủng trong cơ thể ta vốn không cách nào hóa giải được thì nó đã là vậy rồi, tính mạng này của ta sắp gặp nguy hiểm. Lệnh Hồ Xung làm sao có thể ham sống sợ chết mà đi làm cái chuyện trái với lương tâm?

Lệnh Hồ Xung liền xoay sang chuyện khác, nói:

– Giáo chủ, vãn bối có một chuyện không rõ, xin giáo chủ chỉ giáo. Vãn bối từng nghe sư phụ nói: Quỳ hoa bảo điển là bí cấp chí cao vô thượng trong võ học, luyện thành công võ học trong bảo điển không những sẽ vô địch thiên hạ mà còn kéo dài tuổi thọ hơn một trăm tuổi. Sao giáo chủ không luyện võ công trong bảo điển mà lại đi luyện môn Hấp tinh đại pháp rất nguy hiểm này?

Nhậm Ngã Hành cười nhạt nói:

– Nguyên nhân của chuyện này không tiện nói cho người ngoài biết.

Mặt Lệnh Hồ Xung ửng đỏ:

– Dạ, vãn bối quá tò mò.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Huynh đệ, tuổi giáo chủ đã cao, đại ca của huynh đệ cũng kém hơn giáo chủ lão nhân gia vài tuổi thôi. Nếu huynh đệ gia nhập bổn giáo, người kế nhiệm giáo chủ sau này là huynh đệ chứ không là ai nữa. Dù huynh đệ chê thanh danh của Nhật Nguyệt thần giáo không tốt, chẳng lẽ bàn tay của huynh đệ không thể chỉnh đốn để tạo phúc cho thiên hạ sao?

Lệnh Hồ Xung nghe lão nói rất có tình có lý, lòng rất cảm động. Nhậm Ngã Hành tay trái cầm bát rượu đặt mạnh xuống bàn, tay phải cầm vò rượu rót đầy bát nói:

– Mấy trăm năm nay, Nhật Nguyệt thần giáo ta và các phái chính giáo là thù địch, ở thế không đội trời chung. Nếu huynh đệ cố chấp không chịu gia nhập, nội thương của huynh đệ khó khỏi, tánh mạng không bảo toàn, cũng chưa đáng kể. Chỉ e sư phụ và sư nương phái Hoa Sơn của huynh đệ… hì hì, ta muốn tiêu diệt hết sư đồ phái Hoa Sơn để từ nay không còn tên tuổi Hoa Sơn trong võ lâm cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Hôm nay huynh đệ và ta tương hội ở đây là có duyên lớn, nếu huynh đệ nghe lời khuyên tốt lành của ta thì xin cạn bát này.

Lão nói những lời lẽ đầy ý uy hiếp khiến bầu nhiệt huyết trong ngực Lệnh Hồ Xung sôi lên. Chàng lớn tiếng nói:

– Giáo chủ, đại ca, vãn bối thân mang bệnh hoạn, mạng chỉ còn sớm chiều, vô tình học được đại pháp thần công của giáo chủ. Từ nay về sau dù không cách nào hóa giải, cũng chẳng qua trở lại trạng thái cũ mà thôi, cũng không sao hết. Đối với tính mạng mình, vãn bối đã sớm xem thường, sống chết có số, tới đâu thì tới. Phái Hoa Sơn thành lập đã mấy trăm năm, đương nhiên có quyền tồn tại, chưa chắc người khác vung tay là có thể tiêu diệt được. Hôm nay vãn bối nói hết lời ở đây, sau này sẽ có ngày gặp lại.

Lệnh Hồ Xung nói xong, đứng dậy hướng về hai người cung tay rồi quay người ra đi.

Hướng Vấn Thiên muốn nói thêm vài lời nhưng Lệnh Hồ Xung đã đi xa rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.