Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Đại vương gia đến sao chỉ có mấy người?
Bốn con ngựa phóng trên đường lớn, vó ngựa nện xuống những phiến đá xanh bật lên những tiếng côm cốp. Một người lớn tiếng nói:
– Bọn dê béo ở Trấp Bát phố nghe đây, đại vương trại Hoàng Phong núi Loạn Thạch có lệnh: nam, nữ, già, trẻ đều ra hết ngoài cửa. Ở ngoài cửa thì không bị giết, người nào không ra thì bị chém đầu.
Miệng gã vừa quát tháo vừa vọt ngựa chạy trên đường. Lệnh Hồ Xung nhìn từ khe cửa ra ngoài, chỉ thấy bóng kỵ mã vừa vọt ngang qua, thầm nghĩ: Không xong rồi! Xem ra bốn kỵ mã này là người có võ công cao cường. Bọn tiểu lâu la trong đám giặc cướp thì làm sao lại có được phong độ như vậy?
Lệnh Hồ Xung đẩy cửa ra, đi hơn mười dặm, không một bóng người. Chàng nhìn thấy một ngôi miếu Thổ địa bên gốc cây hòe cành lá sum suê, liền tung mình leo lên ngồi trên cành, đợi lâu càng cảm thấy trong chuyện này chắc có điều gì kỳ quặc. Bọn lâu la của trại Hoàng Phong đến trước mà một hồi lâu, đại đội kỵ mã vẫn chưa đến. Chẳng lẽ chúng chỉ phái mấy tên lâu la đến thông báo tin trước để trăm họ trốn chạy hết, còn lại tòa thị trấn trống không?
Lệnh Hồ Xung đợi hơn nửa canh giờ mới thấp thoáng nghe tiếng người, mà là tiếng bô lô ba la của phụ nữ. Chàng ngưng thần nghe vài câu thì nhận ra bọn đệ tử phái Hằng Sơn đến. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Sao bọn họ bây giờ mới tới đây? Phải rồi, chắc ban ngày bọn họ nghỉ ngơi nơi hoang dã.
Tai chàng nghe bọn họ đến gõ cửa Tiền An khách điếm rồi lại đi gõ cửa một vài khách điếm khác nữa. Nam An khách điếm cách miếu Thổ địa rất xa, sau khi bọn phái Hằng Sơn vào khách điếm, họ làm gì nói gì hắn không thể nghe được. Lòng hắn ngờ ngợ: Chắc là bọn Ma giáo sắp đặt cạm bẫy, để phái Hằng Sơn bị lọt vào lưới.
Lệnh Hồ Xung ẩn mình trên ngọn cây, lặng yên quan sát. Qua một lúc lâu, thấy bọn Nghi Thanh bảy người đi đốt đèn. Trên đường lớn có rất nhiều cửa sổ các tiệm bán tạp hóa có ánh đèn chiếu xuyên ra. Một lúc sau bỗng nghe góc Đông Bắc có tiếng người phụ nữ la lên:
– Cứu tôi với!
Lệnh Hồ Xung giật mình:
– Trời ơi nguy rồi, đệ tử phái Hằng Sơn chắc bị trúng độc thủ của Ma giáo.
Lệnh Hồ Xung liền nhảy xuống đất, chạy đến ngoài căn nhà nơi người phụ nữ kêu cứu.
Từ khe cửa sổ Lệnh Hồ Xung nhìn vào bên trong thấy trong nhà không có đèn, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào cửa sổ, có bảy tên hán tử đứng nép sát vào tường, một người phụ nữ đứng giữa nhà la to:
– Cứu tôi với, cứu tôi với, giết người rồi!
Lệnh Hồ Xung nhìn được nửa gương mặt của người phụ nữ, vẻ mặt giả bộ đau khổ, rõ ràng mụ đợi người đến mắc bẫy.
Quả nhiên mụ ta kêu cứu chưa dứt thì bên ngoài có người phụ nữ quát:
– Kẻ nào hành hung ở đây?
Căn nhà này cửa lớn chưa đóng, chỉ đẩy một cái thì mở ra, bảy người phụ nữ liền tiến vào. Người đi đầu chính là Nghi Thanh. Bảy người tay cầm trường kiếm, vì cứu người nên bọn họ vào rất vội.
Bỗng thấy tay phải của người phụ nữ kêu cứu phất lên một cái, một tấm vải xanh dài khoảng bốn thước vuông tung lên. Bọn Nghi Thanh bảy người thân hình đều run rẩy, dường như họ bị choáng đầu, hoa mắt. Họ quay người mấy vòng liền ngã xuống. Lệnh Hồ Xung kinh hãi, nghĩ ngay: Tấm vải trong tay người phụ nữ nhất định có độc dược gây mê rất lợi hại. Nếu ta xông vào cứu người, nhất định cũng bị độc thủ của mụ, đành phải nhẫn nại xem một chút rồi hãy tính.
Một tên hán tử đứng sát vào tường nhảy xổ ra, lấy dây thừng trói tay chân bọn Nghi Thanh lại.
Qua một lúc sau, bên ngoài lại có tiếng một phụ nữ quát:
– Ai ở trong đó?
Lúc Lệnh Hồ Xung qua Tiên Hà Lĩnh đã từng nói chuyện mấy lần với ni cô nóng tính này. Chàng biết Nghi Hòa đến rồi, thầm nghĩ: Bà này tính tình nóng nảy lỗ mãng, lần này chắc cũng bị biến thành một đòn bánh tét to.
Nghi Hòa lại quát:
– Nghi Thanh sư muội, các ngươi đang ở đâu?
Tiếp theo nghe binh một tiếng, bà đá cửa lớn ra, bọn Nghi Hòa sóng vai tiến vào. Vừa bước chân vào cửa, họ liền đưa kiếm lên phóng vào hai bên tả hữu để hộ vệ, đề phòng địch nhân từ trong bóng tối nhảy ra đánh úp. Người thứ bảy lại xoay người vào trong, sử kiếm hộ vệ phía sau.
Trong nhà tất cả mọi người đều nín thở bất động, chỉ đợi khi bảy người cùng vào nhà, người phụ nữ đó lại tung tấm vải xanh khiến bảy người đều mê man ngã xuống đất.
Tiếp theo Vu Tẩu thống lĩnh sáu người đi vào nhà, cũng bị trúng thuốc mê ngã xuống. Trước sau hai mươi mốt tên nữ đệ tử phái Hằng Sơn đều hôn mê bất tỉnh, bị cột chặt ở góc nhà. Một lúc sau, một lão già vỗ tay mấy cái, những người đứng trong nhà rút lui theo cửa sau.
Lệnh Hồ Xung nhảy lên nóc nhà, cúi người đi theo chúng. Giữa lúc đang đi, bỗng nghe phía trên nóc nhà phía trước có tiếng tay áo bay trong gió. Chàng vội nép vào bên mái nhà, thấy khoảng mười mấy tên hán tử cùng ra hiệu phân ra mai phục trên mái một ngôi nhà lớn, cách chỗ Lệnh Hồ Xung núp không quá vài trượng. Lệnh Hồ Xung bò nhè nhẹ theo sát tường, thấy Định Tĩnh sư thái dẫn ba đệ tử đang đi tới. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Không xong nữa rồi, đây là kế điệu hổ ly sơn. Những ni cô còn ở trong Nam An khách điếm chắc bị nguy mất.
Lệnh Hồ Xung thấy lắc lư mấy cái bóng người chạy nhanh về hướng Nam An khách điếm, định chạy theo xem có chuyện gì. Bỗng nghe có người trên nóc nhà nói khẽ:
– Một chút lão ni cô đó lại đây, thì bảy người các ngươi ở đây vây chặt mụ ta lại.
Giọng nói này phát ra ngay trên đầu Lệnh Hồ Xung, chỉ cần chàng vừa nhúc nhích thì sẽ bị phát hiện ngay, đành phải đứng nép yên sau góc tường.
Tai chàng nghe Định Tĩnh sư thái đá cánh cửa ra rồi lớn tiếng gọi:
– Nghi Hòa, Nghi Thanh, Vu Tẩu, các ngươi có nghe ta nói không?
Tiếng gọi của bà truyền đi rất xa, lại thấy bà ta chạy vòng quanh nhà, rồi nhảy lên nóc nhà chứ không vào trong nhà quan sát. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Sao Định Tĩnh sư thái không vào trong xem sao? Nếu bà vào thì biết ngay hai mươi mốt tên nữ đệ tử bị cột nằm dưới đất.
Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra: Bà không vào là phải lắm. Bọn người Ma giáo mai phục trên nóc nhà, chỉ cần bà vào nhà thì chúng liền vây chặt bốn phía, đó là thế đưa cá vào rọ.
Trước mắt hắn thấy Định Tĩnh sư thái cứ chạy lui chạy tới rõ ràng bà lục thần vô chủ. Đột nhiên bà chạy một cách thần tốc về Nam An khách điếm, ba tên nữ đệ tử phía sau đuổi theo không kịp. Bỗng thấy mấy người ở bên góc đường chạy ra, vung tấm vải xanh, ba tên nữ đệ tử liền ngã xuống, bị bọn chúng khiêng vào nhà. Dưới ánh trăng lờ mờ, chàng thấy dường như trong ba người đó có bóng Nghi Lâm. Lệnh Hồ Xung động tâm nghĩ thầm: Có nên đi cứu Nghi Lâm tiểu sư muội ngay không?
Nhưng Lệnh Hồ Xung liền nghĩ lại: Bây giờ ta xuất hiện thì xảy ra một trận ác đấu. Nhiều người phái Hằng Sơn bị bọn Ma giáo bắt rồi, ném chuột sợ vỡ đồ, ta không nên đấu chính diện với bọn chúng. Ta ngấm ngầm động thủ là hơn.
Lệnh Hồ Xung thấy Định Tĩnh sư thái từ trong Nam An khách điếm chạy ra, trên đường bà lớn tiếng mắng chửi. Bà lại nhảy lên nóc nhà, lớn tiếng chửi Đông Phương Bất Bại, quả nhiên bọn Ma giáo nhẫn nại không được, có bảy người xông ra vây đánh bà. Lệnh Hồ Xung thấy hai bên qua lại mấy chiêu, nghĩ bụng: Kiếm thuật của Định Tĩnh sư thái tinh thâm, tuy một địch bảy, nhưng nhất thời bà không đến nỗi bị bại. Ta đi cứu Nghi Lâm tiểu muội trước là hơn.
Lệnh Hồ Xung liền tung người nhảy vào trong nhà, thấy một tên đứng cầm đao trong sảnh đường, ba tên nữ đệ tử bị trói nằm ngay cạnh chân gã. Lệnh Hồ Xung nhảy lên trước, vung cả yêu đao lẫn vỏ đâm vào cổ họng gã. Tên này chưa kịp phát giác thì đã toi mạng. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, nghĩ: Đao của ta sao mà nhanh dữ vậy? Tay vừa đưa ra thì vỏ đao đã đâm trúng chỗ yếu hại nơi yết hầu của gã.
Chính Lệnh Hồ Xung cũng không biết từ lúc luyện được Hấp tinh đại pháp, những luồng chân khí của Đào Cốc lục tiên, Bất Giới hòa thượng, Hắc Bạch Tử ở trong cơ thể chàng đã tận dụng được hết. Nguyên ý Lệnh Hồ Xung phóng ra đao này để địch nhân vung đao lên đỡ, thì vỏ đao của chàng sẽ đâm vào hai đùi của gã khiến gã bị ngã xuống đất để sau đó hắn cứu người. Không ngờ gã không kịp trở tay liền bị đâm chết tại chỗ.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy hơi hối hận, liền kéo tử thi ra rồi cúi đầu xuống nhìn, quả thấy trong ba nữ đệ tử nằm dưới đất có cả Nghi Lâm. Lệnh Hồ Xung sờ lên mũi cô ta, thấy hơi thở đều đặn, ngoài việc bị hôn mê bất tỉnh thì không có gì đáng ngại. Lệnh Hồ Xung liền xuống bếp lấy một ca nước lạnh vẩy một ít nước lên mặt cô ta.
Trong khoảnh khắc, nghe Nghi Lâm ú ớ rồi tỉnh dậy. Lúc đầu cô ta không biết mình đang ở đâu, cô từ từ mở mắt ra, bỗng cô hiểu ra, liền bật người lên tìm thanh trường kiếm bên mình. Cô mới biết tay chân đã bị trói, suýt chút nữa cô lại bị té ngã.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư thái đừng sợ, người xấu đó đã bị bổn tướng quân giết rồi.
Lệnh Hồ Xung rút đao cắt đứt dây trói trên tay chân cô ta. Trong bóng đêm Nghi Lâm nghe giọng nói của vị tướng quân mang máng giống giọng nói của Lệnh Hồ đại ca, người mà cô ngày đêm tưởng nhớ. Cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên gọi:
– Tướng quân… tướng quân là Lệnh Hồ đại…
Chữ “ca” chưa nói ra cô liền cảm thấy không đúng. Cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên, ấp úng hỏi:
– Tướng quân… tướng quân là ai?
Lệnh Hồ Xung nghe cô ta đã nhận ra được mình nên đổi giọng nói khẽ:
– Bổn tướng quân đây mà, bọn giặc cỏ đó không dám ăn hiếp các ngươi nữa đâu.
Nghi Lâm nói:
– Ủa, thì ra là Ngô tướng quân. Sư… sư bá của tiểu ni đâu?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bà ta đang giao chiến với địch nhân ở bên ngoài, chúng ta ra ngoài xem sao.
Nghi Lâm nói:
– Trịnh sư tỷ, Tần sư muội…
Nghi Lâm lấy trong túi ra viên đá lửa quẹt lên thì thấy hai người đang nằm dưới đất, cô bèn nói:
– Ồ, bọn họ đều ở đây.
Cô muốn cắt dây trói tay chân hai người. Lệnh Hồ Xung liền nói:
– Đừng vội, đi giúp sư bá của tiểu sư thái là cần kíp nhất.
Nghi Lâm nói:
– Đúng vậy.
Lệnh Hồ Xung quay người đi ra ngoài. Nghi Lâm đi theo sau. Đi chưa được mấy bước, thấy bảy bóng người lao ra như bay, tiếp theo nghe leng keng tiếng ám khí bị đánh rơi xuống, lại nghe có người lớn tiếng xưng tán:
– Định Tĩnh sư thái kiếm pháp cao cường.
Không bao lâu, thấy Định Tĩnh sư thái đi theo mười mấy tên hán tử vào Tiên An khách điếm. Lệnh Hồ Xung vẫy Nghi Lâm ngấm ngầm đi theo bọn họ, đến khách điếm đứng ngoài cửa sổ nghe trộm.
Định Tĩnh sư thái đang nói chuyện với Chung Trấn ở trong nhà, Chung Trấn luôn miệng ép Định Tĩnh sư thái đồng ý chuyện đem phái Hằng Sơn hợp làm một với phái Tung Sơn mới chịu giúp bà đi cứu người. Lệnh Hồ Xung thấy lão nhân cơ hội người gặp nguy mà bắt chẹt thì lòng ngấm ngầm tức giận, lại nghe Định Tĩnh sư thái càng nói càng nổi nóng, rồi bà bỏ đi ra khỏi khách điếm.
Lệnh Hồ Xung đợi Định Tĩnh sư thái đi xa rồi mới đến ngoài Tiên An khách điếm gõ cửa gọi:
– Tổ mẹ nó, bổn tướng quân muốn uống rượu rồi nghỉ ngơi. Tổ mẹ nó điếm tiểu nhị sao không mau mở cửa?
Định Tĩnh sư thái đang lúc không biết làm sao, chợt nghe vị tướng quân quát tháo, lòng bà vui mừng liền vọt đến. Nghi Lâm ra đón, cô gọi:
– Sư bá!
Định Tĩnh sư thái càng mừng hơn, vội hỏi:
– Vừa rồi ngươi ở đâu vậy?
Nghi Lâm nói:
– Đệ tử bị yêu nhân Ma giáo bắt giữ, vị tướng quân này đã cứu đệ tử…
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã đẩy cửa tiến vào.
Trên đại đường đốt hai cây nến sáng trưng. Chung Trấn ngồi trên ghế chính giữa, gằn giọng nói:
– Tên nào ở đây quát tháo ầm ĩ, mau cút ngay đi.
Lệnh Hồ Xung ngoác miệng chửi:
– Tổ mẹ nó, bổn tướng quân đường đường là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám to gan ăn nói hỗn xược. Chủ quán, chưởng quỹ, điếm tiểu nhị đâu, mau đuổi chúng cút khỏi đây cho ta!
Bọn người phái Tung Sơn nghe Lệnh Hồ Xung sau khi chửi, liền gọi chưởng quỹ, chủ quán, hiển nhiên mặt lim gan sứa, lòng đã có ý sợ hãi nên chúng cảm thấy tức cười. Chung Trấn nghĩ mình đang làm đại sự, nửa đêm nửa hôm lại gặp phải tên cẩu quan này liền nói khẽ:
– Điểm huyệt cho cái thứ điên khùng này ngã chứ đừng làm tổn thương tính mạng.
Cẩm mao sư Cao Khắc Tân gật đầu, cười hì hì đi đến trước mặt Lệnh Hồ Xung nói:
– Thì ra là một vị quan lão gia, vậy xin thất kính.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngươi biết vậy là tốt rồi. Các ngươi là những hạng dân đen ngang ngạnh, không hiểu vương pháp…
Cao Khắc Tân cười nói:
– Dạ, dạ!
Lão lạng người lên trước, đưa ngón tay trỏ ra nhắm điểm vào giữa ngực Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thấy phương vị của lão điểm, vội vận nội tức vào giữa ngực. Cao Khắc Tân điểm trúng huyệt Tiếu yêu của Lệnh Hồ Xung, người bị điểm trúng huyệt này sẽ cười một trận rồi ngất đi. Không ngờ Lệnh Hồ Xung chỉ cười hì hì rồi nói:
– Ngươi là kẻ không biết vương pháp gì hết, dám động thủ động cước để làm trò cười với bổn tướng quân hả?
Cao Khắc Tân vô cùng kinh ngạc. Lão lại phóng chỉ ra điểm lần nữa, lần này lão vận đủ mười thành kình lực vào trong ngón tay. Lệnh Hồ Xung cười ha hả, nhảy người lên, vừa cười vừa chửi:
– Tổ mẹ nó, cứ rờ mó lưng của bổn tướng quân để trộm bạc hả? Trông tướng mạo cái thứ như ngươi đường đường là một hán tử ra dáng nhân tài, sao không ăn học cho đàng hoàng?
Cao Khắc Tân xoay tay trái lại, đã nắm chặt cổ tay phải của Lệnh Hồ Xung hất sang phải một cái. Lão muốn lôi cho Lệnh Hồ Xung ngã lăn xuống đất. Không ngờ bàn tay lão vừa đụng đến cổ tay của Lệnh Hồ Xung thì nội lực trong người lão liền từ trong lòng bàn tay tiết ra ồ ạt, không thu về được. Bất giác lão kinh hãi vô cùng, muốn la to nhưng há miệng ra cũng không nói được tiếng nào.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy nội lực của đối phương đang truyền vào cơ thể của mình giống như tình trạng hôm mình nắm chặt cổ tay của Hắc Bạch Tử. Lòng chàng sợ hãi, thầm nghĩ: Tà pháp này không thể sử dụng được.
Lệnh Hồ Xung liền dùng lực giật ra khỏi bàn tay của lão. Cao Khắc Tân giống như được hoàng ân đại xá. Lão ngẩn người ra, nhảy lùi về sau, cảm thấy toàn thân mềm nhũn như người bị bệnh nặng mới khỏi. Lão la lên:
– Hấp tinh đại pháp, Hấp… Hấp tinh đại pháp.
Giọng lão nghèn nghẹn đầy vẻ kinh hoàng. Chung Trấn, Đặng Bá Công và bọn đệ tử phái Tung Sơn đều cùng nhảy vọt lên, hỏi:
– Sao?
Cao Khắc Tân nói:
– Người… người này biết sử Hấp… Hấp tinh đại pháp.
Trong khoảnh khắc, thanh quang lóe tán loạn, tiếng soạt soạt vang lên. Mỗi người đều rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Thần tiên Đặng Bá Công tay cầm cây nhuyễn tiên. Kiếm pháp của Chung Trấn cực nhanh, ánh quang mới lấp loáng, thì kiếm quang đã phóng tới yết hầu của Lệnh Hồ Xung.
Lúc Cao Khắc Tân ngoác miệng kêu la, Lệnh Hồ Xung đã đoán rằng bọn phái Tung Sơn nhất định sẽ xông lên tấn công. Thấy chúng đã cầm trường kiếm ở tay, chàng rút yêu đao sau lưng ra, dùng cả đao lẫn vỏ để làm trường kiếm, cổ tay rung lên nhằm điểm vào mu bàn tay của bọn chúng. Nghe tiếng loảng xoảng liên tục, trường kiếm của bọn chúng đều bị rơi xuống đất. Võ công của Chung Trấn rất cao, tuy mu bàn tay của lão bị đầu vỏ đao của Lệnh Hồ Xung đâm trúng nhưng trường kiếm của lão cũng không bị rơi xuống đất. Lão kinh hãi nhảy lùi ra sau. Đặng Bá Công bị thảm hại nhất, cây nhuyễn tiên rớt khỏi tay lão rồi lại quấn chặt vào cổ của lão. Nó quấn chặt đến nỗi lão bị nghẹt thở.