Chung Trấn tựa lưng vào tường, mặt không còn chút máu. Lão nói:
– Trên giang hồ đồn rằng tiền nhiệm giáo chủ của Ma giáo tái xuất giang hồ. Ngươi… ngươi… là Nhậm giáo chủ… Nhậm Ngã Hành ư?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Tổ mẹ nó cái gì Nhậm Ngã Hành với Nhậm Nhĩ Hành? Bổn tướng quân ngồi không đổi họ, đi chẳng thay tên, họ Ngô, quan hiệu húy là Thiên Đức. Các ngươi là bọn tiểu mao tặc ở trại nào, núi nào?
Chung Trấn cung tay nói:
– Các hạ trở lại giang hồ. Chung mỗ tự biết không phải là địch thủ, vậy xin cáo từ.
Lão tung người lên, phá cửa sổ bay ra. Cao Khắc Tân cũng phóng theo sau. Những người còn lại lần lượt nhảy cửa sổ ra ngoài, trường kiếm văng đầy đất không ai dám nhặt lấy.
Lệnh Hồ Xung tay trái cầm vỏ đao, tay phải cầm chuôi đao liên tục rút mấy lần mà đao vẫn không rút ra được. Chàng nói:
– Cái bảo đao này han rỉ tệ hại quá, ngày mai phải đi tìm tên thợ mài đao để mài nó mới được.
Định Tĩnh sư thái chắp tay nói:
– Ngô tướng quân, chúng ta đi cứu mấy tên đồ nhi ra được chăng?
Lệnh Hồ Xung đoán bọn Chung Trấn đã đi hết rồi, không còn tên nào chống đỡ nổi thần kiếm của Định Tĩnh sư thái. Chàng bèn nói:
– Bổn tướng quân muốn ở đây uống mấy bát rượu. Lão sư thái, lão sư thái cũng uống một bát nhé?
Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung lại nhắc đến rượu, lòng nghĩ: Nếu vị tướng quân này mà gặp Lệnh Hồ đại ca, thì hai người sẽ là một đôi bằng hữu hảo tửu nhất thiên hạ.
Cô đưa mắt trộm nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy ánh mắt của tướng quân cũng đang chăm chú nhìn mình. Mặt cô hơi ửng hồng, liền cúi đầu xuống.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Bần ni không được phép uống rượu, xin tướng quân thông cảm.
Bà chấp tay hành lễ rồi quay người đi. Nghi Lâm cũng đi theo sau. Lúc ra đến cửa, cô nhịn không được, quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, thấy Lệnh Hồ Xung vừa đi tìm rượu vừa lớn tiếng chửi mắng:
– Bà mẹ nó, người trong khách điếm này đều chết sạch cả rồi hay sao mà không thấy ló mặt ra?
Nghi Lâm nghĩ:
– Giọng nói của người này dường như hơi giống Lệnh Hồ đại ca. Nhưng vị tướng quân này mở miệng ra là chửi thề, mỗi câu đều có tiếng chửi, Lệnh Hồ đại ca quyết không giống như vậy. Võ công của người này cao hơn Lệnh Hồ đại ca nhiều. Ta… ta lại nghĩ vẩn nghĩ vơ, ôi, thật là…
Lệnh Hồ Xung tìm được rượu, liền kề miệng vào vò uống hết một nửa. Chàng nghĩ: Mấy ni cô, bà nương, cô nương này sẽ quay trở lại, cứ bô lô ba la người này nói chưa hết câu thì người kia tiếp lời, ứng phó không xong thì sẽ bị lộ tẩy, cứ để bọn họ đi hết là hay hơn. Nếu ta cứu từng người một cũng mất hết một canh giờ, mà bụng thì đã đói cồn cào rồi, phải tìm chút gì ăn trước đã.
Chàng uống cạn vò rượu rồi đi xuống bếp tìm cái gì đó để ăn, bỗng nghe xa xa có tiếng Nghi Lâm gọi thất thanh:
– Sư bá, sư bá, sư bá ở đâu vậy?
Thanh âm của cô rất hoảng sợ.
Lệnh Hồ Xung vội xông ra khỏi điếm, chạy theo hướng phát ra tiếng của Nghi Lâm, thấy Nghi Lâm và hai cô nương trẻ tuổi đứng trên đường lớn lớn tiếng gọi:
– Sư bá, sư phụ!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Sao vậy?
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni đi cứu Trịnh sư tỷ và Tần sư muội, sư bá lo lắng cho các vị sư tỷ nên chạy đi tìm kiếm. Ba người tiểu ni ra đây, nhưng… nhưng không biết lão nhân gia đi đâu rồi.
Lệnh Hồ Xung thấy Trịnh Ngạc không đến hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, Tần Quyên còn nhỏ tuổi hơn nữa, chỉ khoảng mười lăm mười sáu. Chàng nghĩ: Những cô nương trẻ tuổi này không có chút hiểu biết, phái Hằng Sơn phái bọn họ đi để làm gì?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta biết bọn họ đang ở đâu, các ngươi đi theo ta.
Tất cả chạy nhanh về ngôi nhà hướng Đông Bắc, đứng ngoài cửa. Lệnh Hồ Xung đá tung cánh cửa ra, nhưng sợ người phụ nữ còn ở trong đó lại vẫy mê hồn dược để hại người bèn nói:
– Các ngươi dùng khăn tay bịt mũi lại, bên trong có một mụ thúi tha biết phóng độc.
Lệnh Hồ Xung giơ tay phải bịt mũi lại, mím chặt môi xông thẳng vào trong nhà. Vừa vào trong đại đường, chàng không khỏi sửng sốt.
Trong đại đường, lúc nãy các nữ đệ tử phái Hằng Sơn còn nằm đầy, bây giờ không thấy tung tích ai cả. Lệnh Hồ Xung ối lên một tiếng, thấy trên bàn có một ngọn nến, bèn điểm lửa đốt lên; trong sảnh đường trống không, không một bóng người. Chàng lục soát một lượt các nơi trong nhà, cũng không tìm ra chút manh mối gì, bèn la lên:
– Chuyện này kỳ quặc thật.
Nghi Lâm, Trịnh Ngạc, Tần Quyên, cả ba người nhìn Lệnh Hồ Xung với ánh mắt nghi ngờ. Lệnh Hồ Xung nói:
– Tổ mẹ nó, các sư tỷ của các ngươi đều bị một mụ phóng độc làm cho mê man ngã lăn ra rồi trói lại ở chỗ này, mới trong chốc lát sao không thấy ai cả.
Trịnh Ngạc hỏi:
– Ngô tướng quân, tướng quân thấy những sư tỷ của bọn tiểu ni bị hôn mê ngã ở đấy ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bổn tướng nằm mơ thấy rất nhiều ni cô, bà vãi nằm ngổn ngang trên sảnh đường này, sao mà nhầm lẫn được?
Trịnh Ngạc nói:
– Tướng quân… tướng quân…
Cô ta muốn nói tướng quân nằm mơ thấy sao mà đúng được? Nhưng không chừng tướng quân thích nói đùa, nói là nằm mơ thật ra là tận mắt thấy. Cô liền đổi lời nói:
– Tướng quân nghĩ bọn họ đi đâu cả rồi?
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm nói:
– Không chừng bọn họ đến nơi nào có lắm cá nhiều thịt ăn uống cho thỏa thích hay là đến nơi nào có kịch để xem.
Lát sau, chàng vẫy tay nói:
– Ba cô bé, tốt nhất hãy đi sát sau ta, không nên cách xa. Muốn ăn thịt xem kịch nhất thời không nên vội vàng.
Tần Quyên tuy nhỏ tuổi nhưng biết tình thế đang nguy hiểm, các sư tỷ đều lọt vào tay địch, tướng quân này chỉ nói đùa chứ không phải vậy. Mấy chục người phái Hằng Sơn cùng đến đây mà bây giờ chỉ còn lại ba đệ tử nhỏ tuổi, ngoài việc nghe lời tướng quân này dặn bảo ra, cô không biết nên làm gì. Cô liền theo Nghi Lâm, Trịnh Ngạc đi cùng Lệnh Hồ Xung ra ngoài cửa.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ đêm qua ta nằm mơ không đúng, mắt hoa nhìn lầm người ư? Đêm nay phải nằm mơ cho đàng hoàng mới được.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Những nữ đệ tử này coi như bị bắt đi, tại sao Định Tĩnh sư thái cũng đột nhiên mất tích? Chỉ e rằng bà lọt vào ổ phục kích, gặp địch nhân ám toán, phải lập tức truy tìm mới được. Bọn Nghi Lâm ba người tuổi còn trẻ, nếu để họ lại Trấp Bát trấn thì không ổn, đành phải dẫn bọn họ cùng đi.
Lệnh Hồ Xung bèn nói:
– Bây giờ chúng ta không có chuyện gì thì đi tìm sư bá của các ngươi, để xem bà ta đang vui chơi ở đâu. Các ngươi nghĩ có được không?
Trịnh Ngạc nói:
– Hay lắm! Tướng quân võ nghệ cao cường, kiến thức hơn người, nếu tướng quân không dẫn bọn tiểu ni đi, chỉ sợ bọn tiểu ni khó mà tìm được.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Võ nghệ cao cường, kiến thức hơn người, tám chữ này ngươi nói đúng lắm. Bổn tướng sau này được mang ấn soái đi bình Phiên, thăng quan phát tài, thì nhất định sẽ tặng một hai trăm lạng bạc để ba cô bé mua quần áo mới mặc chơi.
Lệnh Hồ Xung miệng nói huênh hoang. Đi đến đầu Trấp Bát phố, chàng nhảy lên nóc nhà nhìn bốn phía. Lúc này trời đã hừng sáng, sương trắng còn phủ đầy, trên ngọn cây màn sương rực rỡ.
Chàng nhìn ra xa, thấy hai bên đường lớn không một bóng người. Bỗng thấy trên đường lớn phía Nam có một vật màu xanh, khoảng cách rất xa nên nhìn không rõ. Nhưng trên con đường mênh mông rộng lớn, vật đó nằm ngay giữa đường, hiển nhiên tạo ra sự chú ý. Lệnh Hồ Xung nhảy xuống nhà, co giò chạy đi lượm vật đó lên. Đó là một chiếc hài bằng vải xanh, giống chiếc hài Nghi Lâm đang mang.
Lệnh Hồ Xung đợi một lúc, bọn Nghi Lâm chạy đến. Chàng đưa chiếc hài cho Nghi Lâm rồi hỏi:
– Đây là hài của ngươi phải không? Sao nó bị rớt ở đây?
Nghi Lâm nhận chiếc hài, cô biết rõ mình đang mang hài, nhưng cũng liếc nhìn xuống chân xem, thấy hai chân đều mang hài đầy đủ. Trịnh Ngạc nói:
– Đó… đó là hài sư tỷ, sư muội của tiểu ni mang, sao lại rớt ở đây?
Tần Quyên nói:
– Nhất định là vị sư tỷ sư muội đó bị địch nhân bắt đem đi, giãy giụa ở đây nên chiếc hài rớt lại.
Trịnh Ngạc nói:
– Không chừng họ cố ý để lại chiếc hài này để cho chúng ta biết mà truy tìm.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng vậy, ngươi thật là võ nghệ cao cường, kiến thức hơn người. Chúng ta nên đuổi về hướng Nam hay hướng Bắc?
Trịnh Ngạc nói:
– Dĩ nhiên là hướng Nam.
Lệnh Hồ Xung liền chạy nhanh về hướng Nam, trong khoảnh khắc đã chạy được hơn mấy chục trượng. Lúc đầu bọn Trịnh Ngạc còn cách chàng không xa, về sau khoảng cách xa dần. Lệnh Hồ Xung quan sát đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ sợ khoảng cách quá xa thì cứu viện không kịp nếu ba người này bị địch nhân bắt đi. Vì vậy chàng chạy hơn một dặm liền dừng chân lại đợi.
Đợi ba người chạy đến, Lệnh Hồ Xung lại chạy lên trước, cứ như vậy mấy lần, đã chạy được hơn mười dặm. Trước mặt đường sá gập ghềnh, cây cối hai bên rất nhiều, nếu địch nhân mai phục ở góc đường, bắt bọn Nghi Lâm đi thì chàng cứu viện không kịp. Lại thấy Tần Quyên chạy lâu, hai má đỏ lên; chàng biết cô còn nhỏ tuổi, không đủ sức chạy đường dài, liền bước chậm lại rồi lớn tiếng nói:
– Tổ mẹ nó, bổn tướng quân chân mang giày ủng mà còn chạy nhanh nên thủng cả đế, thật bất tiện. Vậy chúng ta cứ đi từ từ thôi.
Bốn người lại đi thêm bảy tám dặm, đột nhiên Tần Quyên la lên:
– Ô kìa!
Cô chạy đến dưới một bụi cây, lượm lên một cái mũ chóp xanh, chính là mũ các nữ ni phái Hằng Sơn đội. Trịnh Ngạc nói:
– Tướng quân, những sư tỷ của bọn tiểu ni đúng là bị địch nhân bắt đi rồi, chúng ta cứ đi theo con đường này.
Ba tên nữ đệ tử thấy mình chạy đúng đường liền phấn khởi càng bước nhanh hơn, ngược lại Lệnh Hồ Xung bị rớt lại đằng sau.
Đến giờ Ngọ, bốn người đi vào một quán cơm nhỏ, nghỉ ngơi ăn uống. Chủ quán thấy một tướng quân dẫn một tiểu ni cô và hai cô nương nhỏ tuổi cùng đi thì rất lấy làm lạ, nghiêng mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Lệnh Hồ Xung vỗ bàn chửi:
– Tổ mẹ nó, có gì mà nhìn? Ngươi chưa từng thấy ni cô, hòa thượng hả?
Gã chủ quán nói:
– Dạ, dạ! Tiểu nhân không dám.
Trịnh Ngạc hỏi:
– Đại thúc ơi, đại thúc có thấy nhiều người xuất gia đi qua đây không?
Gã hán tử nói:
– Mấy người thì không nhưng một người thì có. Có một lão sư thái, so với tiểu sư thái này bà còn lớn tuổi hơn nhiều…
Lệnh Hồ Xung quát:
– Ăn nói tầm phào! Một vị lão sư thái chẳng lẽ lại nhỏ tuổi hơn tiểu sư thái?
Gã hán tử nói:
– Dạ, dạ.
Trịnh Ngạc vội hỏi:
– Lão sư thái đó thế nào?
Hán tử đáp:
– Lão sư thái đó vội vàng hỏi tại hạ có thấy nhiều người xuất gia đi qua đây không. Tại hạ nói không thấy, bà ta liền chạy đi. Ối, lớn tuổi như vậy mà chạy rất nhanh, trong tay bà còn cầm bảo kiếm sáng loáng, trông giống như người hát kịch trên sân khấu.
Tần Quyên vỗ tay nói:
– Đúng là sư phụ rồi, chúng ta mau đuổi theo đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đừng vội, ăn no rồi hãy tính.
Bốn người vội vã ăn cơm. Lúc sắp ra đi, Tần Quyên mua bốn cái bánh bao nói là để cho sư phụ ăn. Lòng Lệnh Hồ Xung chua xót: Cô ta có hiếu với sư phụ như vậy, còn ta có muốn tận hiếu với sư phụ cũng không được.
Cả bốn người chạy đến tối vẫn không thấy tung tích của Định Tĩnh sư thái và bọn đệ tử phái Hằng Sơn. Đưa mắt nhìn ra xa, toàn thấy rừng hoang cỏ rậm, đường sá càng lúc càng chật. Đi một lúc nữa, cỏ mọc cao đến lưng, đường cũng không nhìn rõ nữa.
Bỗng nhiên ở góc phía Bắc loáng thoáng nghe có tiếng binh đao giao đấu truyền lại.
Lệnh Hồ Xung la lên:
– Ở đó có người đánh nhau, có cuộc náo nhiệt để xem rồi.
Tần Quyên nói:
– Chao ôi, phải chăng là sư phụ của tiểu nữ?
Lệnh Hồ Xung chạy theo hướng phát ra tiếng binh khí. Chạy được mấy chục trượng, trước mặt chàng bỗng nhiên sáng rực lên. Mấy chục cây đuốc đang rực cháy, tiếng binh khí giao nhau vang dội.
Lệnh Hồ Xung càng chạy nhanh hơn. Đến gần thấy mấy chục người cầm đuốc vây thành vòng tròn, trong vòng vây một người tay áo rộng thùng thình bay phấp phới, trường kiếm múa tít, cố địch với bảy người. Đó chính là Định Tĩnh sư thái. Bên ngoài vòng vây nằm la liệt mấy chục người, vừa nhìn sắc phục biết ngay là bọn đệ tử phái Hằng Sơn. Lệnh Hồ Xung thấy đối phương ai ai cũng bịt mặt, liền đi đến gần. Mọi người đều ngưng thần quan sát trận đấu, nhất thời không ai phát hiện. Lệnh Hồ Xung cười ha hả la lên:
– Bảy người đánh một thì có hay ho gì đâu?
Bọn người che mặt thấy Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên xuất hiện đều giật mình quay đầu lại nhìn. Chỉ có bảy người đang đấu kịch liệt hoàn toàn như không hay biết gì, chúng đang vây Định Tĩnh sư thái, binh khí đang vờn quanh người bà. Lệnh Hồ Xung thấy trên vạt áo bào của Định Tĩnh sư thái đã có nhiều vết máu, ngay cả mặt bà cũng dính không ít máu, đồng thời bà sử kiếm bằng tay trái, rõ ràng tay phải của bà đang bị thương.
Lúc này trong đám người có người quát:
– Ai đó?
Hai hán tử đang cầm đơn đao nhảy đến trước mặt Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung quát:
– Bổn tướng quân Đông chinh Tây chiến, không ngừng vó ngựa, ngày nào cũng gặp phải bọn giặc cỏ các ngươi. Mau thông danh báo họ, lưỡi đao của bổn tướng không bao giờ chém kẻ vô danh.
Một tên hán tử cười nói:
– Thì ra là một quan nhân.
Gã vung đao lên nhắm chém vào đùi của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Trời ơi, động đao thật sao?
Chàng lạng người một cái đã xông vào vòng chiến. Lệnh Hồ Xung vung thanh yêu đao có cả vỏ, bốp bốp liên tục bảy tiếng, đánh trúng cổ tay của bảy người, bảy thứ binh khí lần lượt rớt xuống. Tiếp theo nghe soạt một tiếng, Định Tĩnh sư thái đâm một kiếm vào ngực một tên địch nhân. Gã đó bỗng nhiên bị đánh rớt binh khí, trong lúc sửng sốt nên không kịp né tránh chiêu kiếm thần tốc như điện chớp của Định Tĩnh sư thái.
Định Tĩnh sư thái loạng choạng mấy cái, bà không đứng vững được nữa, phải ngồi phệt xuống đất. Tần Quyên gọi:
– Sư phụ, sư phụ!
Cô chạy đến muốn đỡ bà đứng dậy. Một tên bịt mặt vung đơn đao lên kề vào cổ một tên nữ đệ tử phái Hằng Sơn rồi quát:
– Lùi ra ba bước, nếu không ta chém chết tên đệ tử này.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Hay lắm, hay lắm, lùi thì lùi, có gì lạ đâu? Đừng nói lùi ba bước mà ba chục bước cũng được.
Chàng bỗng nhiên phóng yêu đao ra, đầu vỏ đao đâm vào ngực gã. Gã bịt mặt la lên một tiếng to, thân người bay thẳng về phía sau. Lệnh Hồ Xung không ngờ nội lực của mình lại cường mạnh như vậy. Chàng cũng ngẩn ra, thuận tay vung vỏ đao bốp bốp mấy tiếng, đánh ngã ba tên hán tử bịt mặt rồi quát:
– Các ngươi còn không tránh ra, ta phải bắt các ngươi đưa về quan phủ, đánh mỗi tên ba chục trượng thấy bà nội các ngươi luôn.
Tên đầu sỏ bịt mặt thấy võ công của Lệnh Hồ Xung cao cường thật ngoài sức tưởng tượng. Lão bèn cung tay nói:
– Nể mặt Nhậm giáo chủ, bọn ta tạm nhường một bước.
Lão vẫy tay, quát:
– Ma giáo Nhậm giáo chủ ở đây, chúng ta phải biết điều một chút, đi thôi!
Bọn bịt mặt khiêng một cái xác và bốn tên bị đánh ngã chạy về hướng Tây Bắc, trong khoảnh khắc đã mất hút trong đám cỏ rậm.
Tần Quyên lấy linh dược trị thương của bổn môn đưa cho sư phụ uống. Nghi Lâm và Trịnh Ngạc đi cởi dây trói cho các sư tỷ. Bốn tên nữ đệ tử lượm đuốc ở dưới đất lên đứng bốn phía quanh Định Tĩnh sư thái. Bọn đệ tử thấy bà bị trọng thương, vẻ mặt ai cũng lo buồn, lặng yên không lên tiếng.
Ngực của Định Tĩnh sư thái thở phập phồng. Bà từ từ mở mắt ra rồi nói với Lệnh Hồ Xung:
– Tướng quân… tướng quân quả thật là giáo… giáo chủ… Nhậm… Nhậm Ngã Hành của Ma giáo năm xưa ư?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Không phải.
Ánh mắt của Định Tĩnh sư thái lờ đờ vô thần, bà thở dốc, hiển nhiên khó sống nổi. Bà thở ra một hơi dài rồi đột nhiên gằn giọng nói:
– Nếu ngươi là Nhậm Ngã Hành thì dù phái Hằng Sơn của ta bị thất bại thảm hại, bị… bị tiêu diệt hết, cũng không… không cần…
Bà nói đến đây, không còn đủ sức nói được nữa.
Lệnh Hồ Xung thấy tính mệnh của bà lâm nguy trong chốc lát, nên không dám nói càn nữa, chàng nói:
– Tại hạ tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ là Nhậm Ngã Hành ư?
Định Tĩnh sư thái hỏi:
– Vậy thì tại sao… tại sao ngươi biết sử Hấp tinh đại pháp? Ngươi là đệ tử của Nhậm Ngã Hành…
Lệnh Hồ Xung nhớ lại lúc ở Hoa Sơn, sư phụ và sư nương thường kể về vô số hành vi độc ác của Ma giáo. Hai ngày nay chàng lại tận mắt thấy bọn Ma giáo tập kích phái Hằng Sơn bằng hành động quỷ quyệt, bèn nói:
– Ma giáo làm những chuyện độc ác, tại hạ làm sao có thể cùng hòa mình với bọn chúng? Nhậm Ngã Hành không phải là sư phụ của tại hạ. Sư thái hãy an tâm, ân sư của tại hạ là người có nhân phẩm cao đẹp, hành hiệp trượng nghĩa, là bậc tiền bối anh hùng mà người trong võ lâm ai ai cũng kính phục và cũng có quan hệ thâm sâu với sư thái.
Mặt Định Tĩnh sư thái lộ ra chút tươi cười, bà nói đứt đoạn:
– Vậy… vậy ta yên lòng rồi. Ta… ta không xong rồi, cảm phiền túc hạ đưa giùm bọn đệ tử… phái Hằng Sơn này, đến… đến…
Bà nói đến đây, hơi thở dồn dập, một lúc sau mới nói tiếp:
– Đến Vô Tướng am ở Phúc Châu… cho yên ổn. Chưởng môn sư muội của ta… trong ngày… thì sẽ đến.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Sư thái hãy an tâm, dưỡng thương vài ngày thì sẽ khỏi thôi.
Định Tĩnh sư thái hỏi:
– Ngươi… ngươi có đồng ý không?
Lệnh Hồ Xung thấy hai mắt bà chăm chú nhìn mình, vẻ mặt đầy tha thiết, chỉ sợ mình không đồng ý. Chàng bèn nói:
– Sư thái dặn bảo như vậy, đương nhiên tại hạ làm theo.
Định Tĩnh sư thái mỉm cười nói:
– A Di Đà Phật, trọng trách này, ta… ta vốn… vốn không gánh nổi. Thiếu hiệp… rốt cuộc thiếu hiệp là ai?
Lệnh Hồ Xung thấy ánh mắt của bà tán loạn, hơi thở thoi thóp, tính mệnh sẽ mất trong khoảnh khắc. Chàng không nỡ giấu diếm nữa, liền nói khẽ vào tai bà:
– Định Tĩnh sư bá, vãn bối là khí đồ Lệnh Hồ Xung, môn hạ phái Hoa Sơn.
Định Tĩnh à một tiếng rồi nói:
– Thiếu hiệp… thiếu hiệp…
Nói chưa hết câu bà đã ngừng thở.
Lệnh Hồ Xung gọi to:
– Sư thái, sư thái!
Chàng đưa tay sờ lên mũi bà, thấy hơi thở đã ngừng, không kìm được nỗi thê lương. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn khóc to lên; nơi hoang dã, tiếng khóc nghe rất bi ai. Mấy cây đuốc rớt xuống đất rồi tắt dần, bốn bề tối đen như mực.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Định Tĩnh sư thái cũng là một tay cao thủ đương thời, lại bị tiểu nhân ám toán, phải mất mạng nơi hoang dã. Bà là một người xuất gia không tranh danh đoạt lợi với ai, sao bọn Ma giáo vẫn không buông tha bà?
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung giật mình nghĩ: Lúc tên đầu sỏ bịt mặt đó sắp đi, lão nói “Nhậm giáo chủ Ma giáo ở đây, chúng ta nên biết điều một chút, đi thôi”. Người trong Ma giáo tự xưng bổn giáo là Nhật Nguyệt thần giáo, nghe đến hai chữ “Ma giáo” thì cho đó là tiếng gọi sỉ nhục, nên hễ ai nói hai chữ này thì bị giết ngay. Tại sao người này lại thốt ra hai chữ “Ma giáo”? Lão đã “Ma giáo” thì quyết không phải là người trong Ma giáo. Vậy thì bọn người này rốt cuộc lai lịch thế nào?
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng khóc của bọn nữ đệ tử rất bi thương. Chàng không làm phiền họ nữa, ngồi tựa vào gốc cây, trong khoảnh khắc đã ngủ thiếp đi.