Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lệnh Hồ Xung thấy mấy tên đệ tử lớn tuổi đang giữ thi thể của Định Tĩnh sư thái, mấy cô nương, nữ ni trẻ tuổi đều ngủ co ro bên cạnh. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu tướng quân thống lãnh một đám phụ nữ đi Phúc Châu thì thật là chuyện cổ quái hiếm thấy, lố lăng chẳng ra sao cả. May mà ta cũng muốn đi Phúc Châu để gặp sư phụ sư nương, việc trực tiếp dẫn họ đi cũng không cần thiết lắm, dọc đường ta quan tâm bảo vệ họ là được rồi.
Lệnh Hồ Xung liền ho lên một tiếng rồi cất bước đi. Bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh, Nghi Chất, Nghi Chân là mấy tên đệ tử đứng đầu hướng về Lệnh Hồ Xung chắp tay hành lễ rồi nói:
– Bọn bần ni nhờ đại hiệp ra tay giải cứu, đại ân đại đức này không biết lấy gì để báo đáp. Sư bá không may gặp nạn, lúc viên tịch đã ủy thác trọng trách cho đại hiệp. Từ đây về sau, tất cả mọi chuyện bọn bần ni đều nghe theo sự chỉ bảo của đại hiệp.
Bọn họ không gọi Lệnh Hồ Xung là “tướng quân” nữa, đương nhiên họ biết rõ Lệnh Hồ Xung là tướng quân giả rồi. Lệnh Hồ Xung nói:
– Cái gì đại hiệp với không đại hiệp, khó nghe quá đi. Nếu các ngươi còn coi trọng ta, cứ gọi ta là tướng quân được rồi.
Bọn Nghi Hòa nhìn nhau gật đầu. Lệnh Hồ Xung nói:
– Tối hôm kia ta nằm mơ, thấy các ngươi bị một mụ dùng mê dược đánh ngã, nằm trong một gian nhà lớn. Sau đó sao lại đến chỗ này?
Nghi Hòa nói:
– Bọn tiểu ni sau khi bị hôn mê ngã xuống thì không biết gì hết. Sau đó những tên tặc tử dùng nước lạnh tạt vào mặt, rồi cởi dây trói chân của bọn tiểu ni ra, dẫn đi vòng một con đường nhỏ ở sau trấn, bắt bọn tiểu ni phải chạy nhanh, chân không dừng bước. Hễ ai đi chậm một chút thì mấy tên tặc tử vung roi lên đánh. Trời tối mà cũng không dừng bước, sau đó sư bá đuổi đến, thì bọn chúng vây sư bá lại buộc sư bá đầu hàng…
Bà nói đến đây nghẹn ngào không nói được nữa rồi khóc nức nở. Lệnh Hồ Xung nói:
– Thì ra còn có con đường nhỏ khác, thảo nào trong khoảnh khắc các ngươi không còn tung tích gì.
Nghi Thanh nói:
– Tướng quân, bọn tiểu ni nghĩ chuyện lớn trước mắt là hỏa táng di thể của sư bá. Sau này hành sự thế nào, xin tướng quân chỉ bảo.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Chuyện của hòa thượng ni cô, bổn tướng quân không hiểu gì hết, muốn ta dặn dò chỉ bảo, thật là chẳng khác ép người mù dắt người đui. Bổn tướng quân thăng quan phát tài là quan trọng nhất. Bây giờ, ta đi đây.
Lệnh Hồ Xung rảo bước đi nhanh về hướng Bắc. Bọn đệ tử lớn tiếng gọi:
– Tướng quân!
Lệnh Hồ Xung không thèm để ý tới.
Sau khi Lệnh Hồ Xung quẹo qua một sườn núi, chàng núp lại trên một cây to, đợi đến hơn hai canh giờ mới thấy bọn đệ tử phái Hằng Sơn vừa đi vừa khóc rất thảm thiết. Lệnh Hồ Xung đi xa xa, từ sau ngấm ngầm bảo vệ họ.
Lệnh Hồ Xung đến một khách điếm ở đầu trấn phía trước, nghĩ bụng: Ta đã động thủ với mấy toán giáo đồ Ma giáo và bọn phái Tung Sơn. Cái bộ mặt râu ria của tham tướng Ngô Thiên Đức phủ Tuyền Châu trên giang hồ đã có tiếng đồn đãi. Tổ mẹ nó, lão tử không làm tướng quân được nữa rồi.
Lệnh Hồ Xung liền gọi tiểu nhị, lấy hai lạng bạc mua lại toàn bộ quần áo giày mũ của gã, nói muốn cải trang để phá án bắt giặc, dặn gã không được tiết lộ ra ngoài, nếu để cho gian dương đại đạo biết mà trốn thoát thì sẽ quay lại bắt gã trị tội.
Hôm sau Lệnh Hồ Xung đi đến một nơi vắng vẻ, cải trang thành điếm tiểu nhị, lột bỏ bộ râu quai nón. Chàng đem quần áo giày ủng, yêu đao, văn kiện của tham tướng đào hố chôn hết. Nghĩ đến chuyện từ đây không thể làm “tướng quân” nữa, nhất thời hắn hơi thất vọng chán chường.
Hai hôm sau, chàng vào trong cửa hiệu bán binh khí ở phủ Kiến Ninh mua một thanh trường kiếm gói vào trong bao.
May mắn trên đường bình an vô sự, cho đến khi Lệnh Hồ Xung tận mắt thấy đoàn người phái Hằng Sơn đi vào một ni am ở phía Đông thành Phúc Châu. Trên cổng tòa ni am đề ba chữ “Vô Tướng am”, chàng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Trọng trách này xem như đã làm xong. Ta đã đồng ý với Định Tĩnh sư thái là dẫn bọn họ đến Vô Tướng am ở thành Phúc Châu, tuy chỉ đi sau hộ vệ nhưng tất cả đều bình an vô sự là coi như xong nhiệm vụ rồi.
Lệnh Hồ Xung quay người đi về hướng con đường lớn. Chàng hỏi thăm đường đến Phước Oai tiêu cục, nhưng nhất thời chưa muốn đi ngay nên chầm chậm lánh vào con hẻm nhỏ. Không hiểu chàng không dám đi gặp sư phụ sư nương hay là không dám tận mắt nhìn thấy thực trạng của tiểu sư muội và Lâm sư đệ. Lệnh Hồ Xung đi chầm chậm để kéo dài thời gian, dường như kéo dài được khắc nào hay khắc đó. Bỗng nhiên chàng nghe một giọng nói rất quen thuộc:
– Tiểu Lâm tử, rốt cuộc ngươi có chịu đi uống rượu với ta không?
Máu nóng trong ngực Lệnh Hồ Xung dâng lên, đầu choáng váng muốn ngất đi. Lệnh Hồ Xung vượt ngàn dặm đến Phúc Kiến là vì muốn nghe được giọng nói này và muốn nhìn mặt người nói ra giọng nói này. Bây giờ chàng đã nghe thật rồi mà không dám quay đầu lại. Trong khoảnh khắc, chàng ngây người, đờ ra như một pho tượng gỗ, mắt ngấn lệ. Chỉ nghe một tiếng xưng hô, một câu nói cũng đủ biết tiểu sư muội và Lâm sư đệ thân thiết nhau đến dường nào.
Lâm Bình Chi nói:
– Tiểu đệ không rảnh. Sư phụ đã giao cho bài học mà tiểu đệ vẫn chưa luyện thuộc.
Nhạc Linh San nói:
– Ba chiêu kiếm pháp này dễ ợt. Ngươi uống rượu với ta thì ta sẽ dạy những yếu quyết trong đó cho ngươi có được không?
Lâm Bình Chi nói:
– Sư phụ sư nương dặn chúng ta mấy hôm nay đừng la cà vào thành để khỏi chuốc lấy thị phi. Tiểu đệ thấy chúng ta nên về thôi.
Nhạc Linh San nói:
– Chẳng lẽ đi một vòng trên phố cũng không được sao? Ta chưa gặp một nhân vật võ lâm nào hết, hơn nữa dù có hào khách giang hồ đến đây, chúng ta cứ mặc họ. Nước sông không phạm nước giếng thì ngươi còn sợ cái gì?
Hai người vừa nói vừa đi xa dần.
Lệnh Hồ Xung từ từ quay người lại, thấy bóng dáng mảnh mai của Nhạc Linh San ở bên trái còn cái bóng cao cao của Lâm Bình Chi ở bên phải. Hai người sánh vai nhau mà đi. Nhạc Linh San mặc chiếc áo màu xanh biếc, quần màu xanh lục. Lâm Bình Chi mặc trường bào màu vàng nhạt. Y phục của cả hai tươi tắn, chỉ trông cái bóng sau lưng cũng biết đó là một đôi ngọc nhân tài mạo song toàn. Ngực Lệnh Hồ Xung như có vật gì đè nặng, dường như muốn nghẹt thở. Chàng và Nhạc Linh San đã xa nhau mấy tháng, tuy lúc nào cũng nhớ nhưng hôm nay chàng mới biết đã yêu thương cô ta quá sâu đậm. Tay đặt lên trường kiếm, Lệnh Hồ Xung hận không thể rút kiếm ra để đâm vào cổ tự tử. Bỗng nhiên trước mặt tối đen, chàng cảm thấy trời đất quay cuồng liền ngồi phệt xuống đất.
Một lúc sau, chàng định thần lại, từ từ đứng dậy, đầu óc còn choáng váng. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Ta vĩnh viễn không nên chạm mặt hai người này nữa để khỏi chuốc lấy khổ não mà chẳng ích lợi gì. Tối nay ta ngấm ngầm đến thăm sư phụ và sư nương, viết thư nói cho biết Nhậm Ngã Hành đã tái xuất giang hồ, sẽ làm khó dễ phái Hoa Sơn, người này võ công cao cường, xin hai vị lão nhân gia hãy cẩn thận. Ta cũng không cần để lại tên họ, từ nay sẽ đi xa mãi không bước vào Trung Nguyên nữa.
Lệnh Hồ Xung về đến khách điếm gọi rượu uống. Uống đến khi say khướt, chàng lăn ra giường ngủ.
Nửa đêm Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, vượt tường ra ngoài nhắm hướng Phước Oai tiêu cục mà đi. Tiêu cục kiến trúc hùng vĩ nên rất dễ nhận ra, nhưng trong tiêu cục đèn đuốc tắt ngấm không có động tĩnh gì. Chàng nghĩ bụng: Không biết sư phụ sư nương ở đâu? Bây giờ chắc họ đã ngủ rồi.
Ngay lúc này, thấy có bóng người ở đầu tường bên trái, một bóng đen vượt tường ra ngoài, nhìn thân người biết là phụ nữ. Người phụ nữ chạy về hướng Tây Nam, khinh công chính là thân pháp của bổn phái. Lệnh Hồ Xung đề khí đuổi theo, nhìn sau lưng thấy mang máng là Nhạc Linh San, chàng nghĩ: Nửa đêm canh ba tiểu sư muội đi đâu?
Nhạc Linh San men theo bức tường mà đi. Lệnh Hồ Xung cảm thấy hiếu kỳ, liền đi theo sau cách cô ta khoảng bốn năm trượng, chân bước nhẹ nhàng không để cho cô ta nghe một chút động tĩnh gì. Thành Phúc Châu đường sá dọc ngang, Nhạc Linh San chuyển qua hướng Đông rồi lại vòng qua hướng Tây. Rõ ràng là cô ta đã quen thuộc con đường này rồi, đến những ngã ba cô không do dự chút nào. Chạy được hơn hai dặm, cô đến bên một cái cầu đá, quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Lệnh Hồ Xung phi thân lên nóc nhà, thấy cô ta chạy đến đầu con hẻm nhỏ, tung người nhảy qua bức tường vào trong một ngôi nhà lớn. Ngôi nhà này cửa sơn đen tường trắng, trên đầu tường phủ đầy bụi, dây leo già; trong nhà mấy cửa sổ đều có ánh sáng xuyên qua.
Nhạc Linh San đi đến dưới cửa sổ sương phòng phía Đông, ghé mắt nhìn qua khe cửa, đột nhiên cô hú lên mấy tiếng như quỷ kêu.
Lệnh Hồ Xung đã đoán rằng chỗ này chắc là chỗ ở của địch nhân nên cô ta đến để do thám, bỗng nhiên cô ta hú lên như vậy, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của chàng, nhưng vừa nghe người trong cửa sổ lên tiếng, chàng liền hiểu ra.
Người trong cửa sổ nói:
– Sư tỷ, sư tỷ muốn hù cho tiểu đệ chết ư? Tiểu đệ chết sẽ biến thành quỷ, nhiều nhất cũng giống sư tỷ là cùng.
Nhạc Linh San cười nói:
– Lâm tử thúi tha, Lâm tử chó chết kia! Ngươi mắng ta là quỷ, liệu hồn kẻo ta moi tim gan ngươi ra bây giờ.
Lâm Bình Chi nói:
– Không cần sư tỷ đến moi tim gan, tự tiểu đệ sẽ moi ra đưa cho sư tỷ xem.
Nhạc Linh San cười nói:
– Được, ngươi nói xấu ta, ta sẽ đi mách má má cho coi.
Lâm Bình Chi cười nói:
– Nếu sư nương hỏi sư tỷ câu này tiểu đệ nói lúc nào, nói ở đâu, sư tỷ sẽ đáp sao đây?
Nhạc Linh San nói:
– Thì ta nói là sau giờ Ngọ hôm nay ngươi nói ở nơi luyện kiếm. Ngươi không dụng tâm luyện kiếm còn nói xấu ta.
Lâm Bình Chi nói:
– Sư nương mà tức giận thì nhốt sư đệ lại để ba tháng trời sư tỷ không gặp mặt tiểu đệ.
Nhạc Linh San nói:
– Hứ! Ta đâu có cần. Không gặp thì thôi! Này Tiểu Lâm tử thúi tha, ngươi còn không mở cửa sổ, làm cái trò gì vậy?
Trong tràng cười của Lâm Bình Chi, nghe rẹt một tiếng, cánh cửa sổ được đẩy ra. Nhạc Linh San thu người núp một bên. Lâm Bình Chi lẩm bẩm:
– Ta tưởng sư tỷ đến, thì ra chẳng có ai.
Gã làm bộ từ từ đóng cửa sổ lại. Nhạc Linh San tung mình nhảy chuồn qua cửa sổ, vào phòng.
Lệnh Hồ Xung ngồi co ro trong góc nhà, nghe hai người nói đùa qua lại. Chàng ngây người ra như không biết mình còn tồn tại trên đời nữa không. Chàng chỉ mong đừng nghe một câu nào nhưng từng câu nói cứ rõ ràng chui tọt vào tai. Trong sương phòng, hai người cứ cười nói rôm rả.
Cửa sổ chỉ khép hờ, bóng hai người chiếu lên cửa sổ bằng giấy, đầu hai người chụm vào nhau, tiếng cười dần dần nhỏ lại.
Lệnh Hồ Xung nhè nhẹ thở dài, muốn chạy khỏi nơi này. Bỗng nghe Nhạc Linh San hỏi:
– Khuya vậy mà ngươi chưa ngủ. Làm cái gì vậy?
Lâm Bình Chi nói:
– Tiểu đệ đang đợi sư tỷ.
Nhạc Linh San cười nói:
– Hứ, nói dóc mà, không sợ rụng răng ư? Sao ngươi biết ta sẽ đến?
Lâm Bình Chi nói:
– Sơn nhân thần cơ diệu toán, tâm huyết trỗi dậy liền bấm ngón tay tính thì biết hảo sư tỷ của tiểu đệ sắp đại giá quang lâm.
Nhạc Linh San nói:
– Ta biết rồi. Nhìn phòng của ngươi lộn xộn lung tung như vậy, chắc là ngươi lại tìm bộ kiếm phổ phải không?
Lệnh Hồ Xung đã đi được mấy bước, bỗng nghe hai chữ “kiếm phổ” liền giật mình quay người lại.
Chỉ nghe Lâm Bình Chi nói:
– Mấy tháng nay, căn nhà này cũng không biết bị tiểu đệ lục soát bao nhiêu lần, ngay cả ngói trên nóc nhà cũng bị lật từng tấm lên, chỉ còn mỗi tường là chưa đập ra xem xét thôi… Sư tỷ, căn nhà cũ này dù sao cũng không dùng nữa, chúng ta hãy phá tường ra xem, được không?
Nhạc Linh San nói:
– Đây là nhà của họ Lâm ngươi. Phá cũng được mà không phá cũng được, ngươi hỏi ta để làm gì?
Lâm Bình Chi nói:
– Đây là nhà của họ Lâm nên tiểu đệ mới phải hỏi sư tỷ.
Nhạc Linh San hỏi:
– Tại sao?
Lâm Bình Chi đáp:
– Không hỏi sư tỷ thì còn hỏi ai đây? Chẳng lẽ sư tỷ… tương lai sư tỷ không phải mang họ… không phải mang họ của tiểu đệ… hì… hì… hì hì.
Nhạc Linh San vừa cười vừa mắng:
– Lâm tử thúi tha, Lâm tử chết băm chết vằm, ngươi tính lấn lướt ta phải không? Lại nghe tiếng bốp bốp, rõ ràng cô ta dùng chưởng đánh Lâm Bình Chi.