Hồi 14: Sùng Chính Điện kiếm lòe – Đạo sĩ truồng tỉ thí

Viên Thừa Chí quay lại định giết Hoàng Thái Cực, nhưng phất trần của đạo nhân kia đã vẫy tới gáy chàng. Những sợi tơ phất trần đầy rẫy nội kình, duỗi thẳng ra đâm tới như một bó roi. Viên Thừa Chí không làm gì được, đành phải quay kiếm lại để chống đỡ.

Hai người vừa giao thủ là tấn công chớp nhoáng, nháy mắt đã tỉ đấu hai mươi mấy chiêu. Viên Thừa Chí dùng hết sức bình sinh vẫn không chiếm được thượng phong, càng đánh càng kinh hãi. Đột nhiên có tiếng gió rát mặt, má bên phải bị phất trần quét qua một cái. Chàng biết trên mặt mình có thêm mấy chục đường rớm máu, lập tức câu nói của Thanh Thanh hiện lên trong óc: “Thừa Chí ca ca! Ám sát được Thát tử hoàng đế, dĩ nhiên là tốt. Nhưng ám sát không được thì thôi, ca ca quyết phải bảo trọng thân mình.” Thấy kẻ địch lợi hại như thế, chàng bèn tính chuyện thoát thân, vừa chiến đấu vừa di chuyển từ từ về phía cửa điện.

Đạo nhân cười nhạt rồi nói: “Gặp phải Ngọc Chân Tử này mà muốn trốn ư? Đừng mơ tưởng nữa.” Nói xong, hắn dùng phất trần tấn công liền ba chiêu, từ những phương vị không sao ngờ được.

Viên Thừa Chí nhất thời không biết làm sao đón đỡ, hai chân tự động sử dụng bộ phách Thần Hành Bách Biến của Mộc Tang đạo nhân truyền thụ, chạy đông chạy tây, tránh né hết ba chiêu của Ngọc Chân.

Không ngờ Ngọc Chân Tử rượt sát như bóng theo hình, hiểu hết thân pháp Thần Hành Bách Biến của chàng. Viên Thừa Chí né sang phía đông, hắn đuổi sang phía đông. Chàng chạy sang phía tây, hắn đuổi sang phía tây. Tuy Viên Thừa Chí tránh được ba chiêu đó, nhưng không sao thoát khỏi những đợt tấn công liên tục như thác đổ của Ngọc Chân Tử.

Lúc này hai người lại càng kinh ngạc trong lòng. Ngọc Chân Tử quát hỏi: “Ngươi tên gì? Là đệ tử lão Mộc Tang phải không?”

Viên Thừa Chí đáp: “Không phải.”

Ngọc Chân Tử hỏi: “Sao ngươi biết bộ pháp của Thiết Kiếm Môn?”

Viên Thừa Chí hỏi lại: “Ngươi là người Hán, sao lại giúp bọn Thát tử?”

Ngọc Chân Tử giận dữ nói: “Thằng nhóc cứng đầu này, chết đến gáy vẫn còn hỗn láo!” Hắn lại tấn công veo véo mấy chiêu.

Viên Thừa Chí thấy võ công đối phương quá giỏi, chỉ phân tâm một chút là khó giữ mạng mình. Chàng bèn tập trung hết tâm lực, sử dụng kiếm pháp bản môn phái Hoa Sơn để tiếp chiêu.

Ngọc Chân Tử chiết giải mấy chiêu, lại la lên: “À, thì ra ngươi là khỉ con, học trò của con khỉ già họ Mục phái Hoa Sơn. Có đúng hay không?”

Viên Thừa Chí không muốn che giấu sư môn của mình, quát trả: “Đúng thì đã sao?” Chàng xuất chiêu Thương Tùng Nghênh Khách, trường kiếm chém nghiêng ra. Nội lực từ thân kiếm phát ra những tiếng veo véo, tư thế đoan chính trang nghiêm, chiêu thức vừa nhanh vừa có lực.

Ngọc Chân Tử khen: “Hảo kiếm pháp! Khỉ con không tồi.”

Viên Thừa Chí mắng lại: “Đồ Hán gian!”

Ngọc Chân Tử mỉm cười nói: “Khỉ già còn chưa phải đối thủ của ta, nói gì đến khỉ con.”

Viên Thừa Chí không đối đáp nữa, tập trung tinh thần để chống đỡ những chiêu thức của đối phương. Ngọc Chân Tử hơi sơ suất một tí, cánh tay trái đã bị móc câu của Kim Xà Kiếm quẹt trúng một đường. Phen này hắn không dám tự cao tự đại nữa, lo múa phất trần phản kích.

Hai người lăn xả vào nhau, đấu hơn trăm chiêu vẫn khó phân cao thấp, đều âm thầm kinh ngạc. Viên Thừa Chí không dám sử dụng Kim Xà Kiếm Pháp vì chưa thập phần thuần thục, cũng không dám sử dụng những công phu của Mộc Tang đạo nhân truyền thụ vì đối phương biết hết. Do đó chàng chỉ thi triển Hoa Sơn kiếm pháp.

Kim Xà Kiếm sắc bén vô cùng, không gì không hủy hoại được, nhưng những sợi tơ trên phất trần của Ngọc Chân Tử lại mềm mại không chịu lực, nên cắt không đứt. Kiếm và phất trần cùng phát ra những chiêu thức biến ảo vô cùng, kình phong trùm hết xung quanh, những ngọn nến trên bốn vách Sùng Chính Điện chập chờn như sắp tắt.

Đánh được vài chục chiêu nữa, bỗng nghe Hoàng Thái Cực dùng tiếng Mãn Châu quát mấy câu. Sáu tên bố khố chia ra ba phía xông tới.

Viên Thừa Chí biết chắc hôm nay không hành thích được Thát tử hoàng đế, bèn múa trường kiếm công gấp hai chiêu, rồi quay người toan chạy ra cửa điện. Phất trần của Ngọc Chân Tử vẫy ra, những sợi tơ quấn chặt lấy hai móc câu trên đầu Kim Xà Kiếm. Hai bên cùng giật mạnh, nhất thời thành thế đọ sức với nhau.

Ngay lúc đó, hai tên võ sĩ đồng thời từ hai bên Ngọc Chân Tử phóng lên, túm chặt hai bả vai Viên Thừa Chí. Chàng thét một tiếng, lỏng tay buông kiếm ra, vung song chưởng xô đẩy hai tên võ sĩ. Nội kình Hỗn Nguyên Công đã vận, hai tên này không sao tự chủ được, ngã nhào về phía Ngọc Chân Tử.

Ngọc Chân Tử không làm gì được, cũng phải buông rơi phất trần, đưa hai tay đẩy hai tên võ sĩ ra. Loảng xoảng một tiếng, phất trần và Kim Xà Kiếm đều rơi xuống đất, còn hai tên võ sĩ đó ôm lấy cặp đùi Viên Thừa Chí.

Ngọc Chân Tử phóng hữu chưởng đánh vào trước ngực Viên Thừa Chí. Chàng xuống tấn vững như núi, vung chưởng đánh trả. Hai tên võ sĩ dùng hết sức, cố sống cố chết muốn kéo Viên Thừa Chí té xuống, nhưng không sao kéo nổi. Ngọc Chân Tử múa chưởng nhanh như gió, chỉ chốc lát đã phát ra mười hai chưởng, Viên Thừa Chí hóa giải được hết.

Đột nhiên cổ chàng bị cái gì đó ép chặt lại. Thì ra một tên võ sĩ đã phóng lên lưng chàng, đưa tay bóp chặt yết hầu. Chàng huých ngược khuỷu tay phải ra sau, trúng ngay giữa ngực hắn. Hắn lập tức phun vọt máu vào sau gáy Viên Thừa Chí, máu từ trong cổ áo chảy xuống lưng nóng hổi, bàn tay bóp ở yết hầu từ từ thả lỏng.

Viên Thừa Chí đang vận kình lực để cố thoát khỏi bàn tay tên võ sĩ đó, một tên khác lại phóng lên, nắm chặt được bàn tay phải của chàng. Ngọc Chân Tử thừa cơ phóng chỉ điểm tới vèo vèo, Viên Thừa Chí đưa tay trái ra đỡ. Tứ chi chàng chỉ còn lại cánh tay trái tự do, thế mà chàng vẫn cản được bảy phát chỉ của Ngọc Chân Tử.

Ngọc Chân Tử dùng tay phải điểm tới, tả chưởng đánh vào trước mặt Viên Thừa Chí. Chàng vừa nghiêng đầu tránh né, cánh tay trái bỗng bị một tên võ sĩ ôm chặt nốt. Ngọc Chân Tử điểm liền ba phát, trúng vào ba đại huyệt trước ngực chàng, rồi mỉm cười bảo: “Thả ra đi! Hắn không động đậy được nữa đâu.”

Nhưng hắn nói sao thì nói, bốn tên võ sĩ đang ôm cứng hai tay hai chân Viên Thừa Chí vẫn không dám buông tay.

Đội trưởng thị vệ của Hoàng Thái Cực cầm dây xích tới, quấn quanh người và tay chân Viên Thừa Chí mấy vòng. Bấy giờ bọn võ sĩ mới chịu buông tay, gỡ đồng bọn đang bóp cổ Viên Thừa Chí. Cặp mắt hắn lồi hẳn ra, đầu lưỡi cũng thè ra ngoài, tắt thở từ lâu rồi.

Hoàng Thái Cực nói: “Tổng giáo đầu Ngọc Chân Tử và chúng võ sĩ, chúng thị vệ hộ giá có công, sẽ được trọng thưởng. Lão Bao, lão Ninh! Các ngươi có bị thương không?”

Bao Thừa Tiên và Ninh Hoàng Ngã đã được đám thị vệ dìu dậy, nhưng cứ ôm ngực mà ho, nói chưa ra tiếng được.

Hoàng Thái Cực ngồi trở lại long ỷ, mỉm cười nói: “Này, tên võ sĩ kia! Võ công ngươi khá lắm. Ngươi tên gì vậy?”

Viên Thừa Chí ngang nhiên nói: “Ta hành thích không thành thì mau đem giết, hỏi nhiều làm chi?”

Hoàng Thái Cực hỏi: “Ai sai ngươi đến ám sát ta?”

Viên Thừa Chí thầm nghĩ: “Ta nên nói thật, để bọn Thát tử này biết Viên đốc sư có người kế hậu.” Chàng lớn tiếng nói: “Ta là con trai của cố Kinh Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán, tên là Viên Thừa Chí. Tên mọi rợ kia xâm chiếm giang sơn Đại Minh của chúng ta, hàng ngàn hàng vạn người Hán chúng ta chỉ hận không ăn được thịt ngươi. Hôm nay ta đến đây hành thích là để trả thù cho phụ thân, cũng là để trả thù cho hàng ngàn hàng vạn người Hán đã chết dưới tay ngươi.”

Hoàng Thái Cực nhổm dậy hỏi: “Ngươi là con trai của Viên Sùng Hoán ư?”

Viên Thừa Chí đáp: “Đúng vậy! Phụ thân đặt cho ta cái tên Viên Thừa Chí, chính là muốn ta kế thừa di chí của người, kháng cự bọn mọi rợ xâm chiếm giang sơn người Hán.”

Bọn thị vệ thi nhau quát: “Quỳ xuống”, nhưng Viên Thừa Chí mặc kệ. Hoàng Thái Cực vẫy tay ra lệnh cho chúng đừng làm ồn nữa, dịu dàng nói: “Thì ra Viên Sùng Hoán còn có hậu nhân, thật là tuyệt diệu. Ngươi có huynh đệ gì không?”

Viên Thừa Chí ngẩn ra nghĩ bụng: “Hắn hỏi chuyện này làm gì?”. Chàng đáp: “Không.”

Hoàng Thái Cực lại hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

Viên Thừa Chí la lên: “Mau giết ta đi! Ta không cần ngươi giả vờ thương xót.”

Hoàng Thái Cực thở dài rồi nói: “Viên công, gia gia của ngươi là một người mà ta thán phục. Tiếc rằng Sùng Trinh hoàng đế không rõ thị phi, sát hại trung lương. Năm xưa phụ thân của ngươi từng đề nghị với ta, hai nước Minh Thanh rút quân cho dân được nghỉ, từ đây giao hảo với nhau. Nhưng chẳng những nghị hòa không thành, Sùng Trinh còn quy tội cho phụ thân ngươi. Ta nghe chuyện đó không khỏi đau lòng. Sùng Trinh giết phụ thân ngươi vì hai tội danh, ngươi có biết không?”

Viên Thừa Chí im lặng. Chàng cũng biết Sùng Trinh ghép cho gia gia mình hai tội: một là nghị hòa với nhà Thanh, cấu kết ngoại địch; hai là giết Bì Đảo tổng binh Mao Văn Long. Các thuộc hạ cũ của Viên Sùng Hoán như Tôn Trọng Thọ, Ưng Tùng đã nói rõ cho chàng biết. Năm xưa Viên đốc sư nghị hòa với Hoàng Thái Cực chỉ là kế quyền biến nhất thời. Quân Thanh dũng cảm thiện chiến, cưỡi ngựa bắn tên thiên hạ vô song. Quân Minh không sao địch nổi, phải rèn luyện thành tinh binh mới có cơ hội thủ thắng, nên Viên đốc sư nghị hòa để luyện binh và hoàn thiện quân khí giữ thành. Còn tổng binh Mao Văn Long thì tham ô, cướp bóc bá tính, không phụng mạng triều đình, không nghe lệnh chỉ huy. Không giết hắn thì không thể chỉnh đốn quân kỷ.

Hoàng Thái Cực lại nói: “Phụ thân ngươi bị Sùng Trinh hại chết, còn ta là bằng hữu của phụ thân ngươi. Sao ngươi không biết phân biệt phải trái, không đi giết Sùng Trinh mà đến đây hành thích ta?”

Viên Thừa Chí cãi: “Phụ thân ta là địch thủ của ngươi, sao là bằng hữu của ngươi được? Ngươi dụng kế phản gián, lừa gạt Sùng Trinh hại chết phụ thân ta. Sùng Trinh đáng giết, ngươi cũng đáng giết.”

Hoàng Thái Cực lắc đầu rồi nói: “Ngươi còn trẻ, chưa hiểu hết sự việc. Nói thế nào thì nói, ngươi cũng không hiểu được đâu.” Hắn quay lại bảo Phạm Văn Trình: “Phạm tiên sinh! Dẫn thiếu niên này về đi.”

Viên Thừa Chí quát lớn: “Ngươi muốn ta bắt chước Phùng Thừa Đồ hay sao? Hừ! Chẳng lẽ con trai của Viên đốc sư lại đi đầu hàng Mãn Châu?”

Lúc này phía ngoài Sùng Chính Điện đã tụ tập không ít quan văn võ, nghe có thích khách bèn kéo đến đây hộ giá. Hoàng Thái Cực hỏi: “Tổ Đại Thọ có đây không?”

Bên dưới, một võ tướng đáp: “Có thần!” Y lập tức bước lên trên điện, quỳ gối khấu đầu.

Viên Thừa Chí bỗng động tâm nghĩ: “Tổ Đại Thọ là đại tướng số một dưới trướng cha mình năm xưa. Khi cha mình bị Sùng Trinh hạ chỉ bắt giam, y giận dữ không phục, bèn dẫn quân ra khỏi Bắc Kinh phản kích. Sau này cha mình từ trong ngục viết thư khuyên ngăn, y mới chịu tuân chỉ Sùng Trinh. Y đã huyết chiến với quân Thanh trước sau mấy chục trận, nhưng Sùng Trinh vẫn đem lòng nghi kỵ, không cho cứu viện. Vì thế trong trận Đại Ninh Hà y bị Hoàng Thái Cực bao vây trùng điệp, bất đắc dĩ phải đầu hàng, hàng xong lại phản, huyết chiến mấy trận ở Thẩm Châu, hậu viện không có nên bị bắt rồi lại đầu hàng. Tổ Đại Thọ tuy đối xử với cha mình không tệ, nhưng dù sao cũng không nên đầu hàng Thát tử.”

Chàng nhịn không nổi, lớn tiếng trách mắng: “Tổ Đại Thọ! Đồ Hán gian vô sỉ!”

Tổ Đại Thọ đứng dậy, quay lại nhìn chàng. Y đã cạo bớt tóc ở trước trán, sau lưng thắt bím dài, đầu tóc trắng bạc, sắc mặt tiều tụy, không còn chút nào anh khí của một đại tướng thống binh. Viên Thừa Chí lại quát lên: “Tổ Đại Thọ! Ngươi còn mặt mũi nào nhìn ta nữa? Sau khi ngươi chết, dám đi gặp phụ thân ta hay không?”

Khi ở dưới điện, Tổ Đại Thọ đã nghe Hoàng Thái Cực và Viên Thừa Chí đối đáp rồi. Đột nhiên nước mắt y lăn dài hai bên má, run giọng nói: “Viên công tử! Công tử… công tử đã lớn đến thế này rồi! Hồi công tử ba tuổi, ta đã từng ẵm công tử.”

Viên Thừa Chí giận dữ nói: “Hừ! Ta từng bị Hán gian ẵm, hèn gì xui xẻo.”

Tổ Đại Thọ người run bần bật, dang tay bước lên hai bước, hình như muốn ôm lấy Viên Thừa Chí. Nhưng cuối cùng y dừng lại, mở miệng muốn nói chuyện, nhưng giọng cũng khàn lại, chỉ nghe mấy tiếng nghẹn trong cổ.

Hoàng Thái Cực nói: “Tổ Đại Thọ! Giao tên này cho ngươi. Cố khuyên hắn quy thuận, nếu không chịu thì chúng ta sẽ chém hắn ngàn đao, vạn đao. Hừ! Thằng lỏi này gan to thật, dám đến đây hành thích trẫm. Ha ha… ha ha…”

Tổ Đại Thọ quỳ xuống, vừa dập đầu lia lịa vừa nói: “Hoàng thượng khai ân! Nhất định hạ thần sẽ cố gắng hết sức mà khuyên giải.”

Hoàng Thái Cực gật đầu bảo: “Được! Dẫn hắn đi đi.”

Tổ Đại Thọ đi đến bên Viên Thừa Chí, đưa tay định dìu chàng. Viên Thừa Chí lùi vội hai bước, xích sắt quấn quanh chân tay và trên người khua loảng xoảng, hét lên: “Đừng đụng vào ta!” Tổ Đại Thọ rút tay về, cúi đầu lùi lại. Hai tên thị vệ bèn luồn tay dưới nách Viên Thừa Chí, xốc chàng đi theo Tổ Đại Thọ.

Viên Thừa Chí quay đầu lại nhìn Hoàng Thái Cực, thấy cặp mắt sáng loáng của hắn đang nhìn mình, thần sắc trông rất hòa ái. Chàng không sao hiểu được, thầm nghĩ: “Tên Thát tử hoàng đế này đang bày mưu ma chước quỷ gì đây?”

Ra khỏi cung, Tổ Đại Thọ sai bọn tùy tùng thân cận dìu Viên Thừa Chí lên lưng ngựa của y, còn y cưỡi một con ngựa khác trở về phủ đệ. Y lại sai tùy tùng đưa Viên Thừa Chí vào thư phòng, rồi bảo: “Các ngươi ra ngoài đi.”

Bốn tên tùy tùng khom lưng thi lễ rồi bước ra khỏi phòng. Tổ Đại Thọ đóng chặt cửa lại, không nói tiếng nào, tới tháo xích sắt trên người Viên Thừa Chí xuống.

Viên Thừa Chí còn ở trong cung đã bắt đầu vận khí, giải gần hết những huyệt đạo bị điểm trên ngực rồi. Thấy y dám cởi xích cho mình, chàng nghĩ: “Ngươi tưởng ta bị điểm huyệt thì không động đậy được ư? Hừ, coi thường ta quá.”

Tổ Đại Thọ từ từ cởi hết xích sắt cho Viên Thừa Chí, rốt cuộc vẫn không nói tiếng nào. Viên Thừa Chí âm thầm vận khí, cảm thấy những kinh mạch trước ngực vẫn còn trì trệ, nghĩ bụng: “Kình lực của đạo nhân đó thật ghê gớm. Mình trúng ba chỉ, có mặc cái áo kim ti của Mộc Tang đạo trưởng tặng mà cũng bị thế này. Nếu không có bảo y hộ thân, không biết sẽ ra sao”.

Chàng lại nghĩ: “Tổ Đại Thọ muốn khuyên ta đầu hàng bọn Thát tử, ta cứ vờ nghe lời hắn để kéo dài thời gian. Đợi đả thông xong kinh mạch trước ngực, ta sẽ phóng chưởng đánh chết tên Hán gian này, rồi nhảy ra cửa sổ bỏ đi.”

Tổ Đại Thọ cởi xong xích sắt trên người Viên Thừa Chí, cất giọng trầm trầm nói: “Viên công tử! Công tử đi đi.”

Viên Thừa Chí giật mình, không tin vào tai mình nữa, hỏi lại: “Ông… ông nói gì?”

Tổ Đại Thọ nói: “Ám sát Đại Thanh hoàng đế khó khăn vô cùng. Công tử đi đi.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Ông thả ta đi ư?”

Tổ Đại Thọ đáp: “Đúng thế! Công tử có bị thương không?”

Viên Thừa Chí đáp: “Không.”

Tổ Đại Thọ bảo: “Công tử cứ dùng con ngựa của ta, đợi trời sáng là ra khỏi thành ngay.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Tại sao ông thả ta đi?”

Tổ Đại Thọ ủ rũ nói: “Công tử là cốt nhục của Viên đốc sư. Tổ Đại Thọ này chịu ơn rất nặng của Đốc sư, không biết lấy gì báo đáp.”

Viên Thừa Chí nói: “Nếu ông thả ta đi, ngày mai Thát tử hoàng đế hỏi tới, nhất định ông bị khép vào tội chết.”

Tổ Đại Thọ nói: “Chuyện đó còn phải xem. Đại Thanh hoàng đế từng hứa là không giết ta.”

Viên Thừa Chí nói: “Ông tự ý thả thích khách đi, tội danh cực lớn. Không chừng hoàng đế sẽ nghi ngờ là ông sai ta hành thích. Ta không thể tham sống sợ chết mà hại mạng ông.”

Tổ Đại Thọ cười đau khổ, nói: “Mạng ta còn đáng giá nữa ư? Ngày thành Đại Ninh Hà bị phá, ta nên chết. Ngày thành Cẩm Châu bị phá, ta càng nên chết. Viên công tử! Công tử không cần lo lắng cho ta, cứ việc đi đi.”

Viên Thừa Chí nói: “Thế thì ông theo ta mà trốn.”

Tổ Đại Thọ lắc đầu nói: “Lão mẫu, thê tử, anh em con cháu… Tám mươi mấy nhân khẩu nhà ta đều ở trong thành này cả. Ta không thể chạy trốn.”

Viên Thừa Chí bị kích động, đột nhiên nội tức trước ngực chạy ngược lại, nhịn không nổi phải nổi cơn ho hắng. Chàng nghĩ: “Y đầu hàng Thát tử, chính là Hán gian, lẽ ra ta phải vung chưởng đánh chết. Không ngờ y lại thả ta đi. Nhất định Thát tử hoàng đế phải giết y. Ta giết y, hay bọn Thát tử giết y, vốn không khác gì nhau. Nhưng chẳng lẽ ta để y chết thay cho mình? Nếu ta không đi, dĩ nhiên sẽ bị bọn Thát tử giết. Ta còn nhiều việc lớn chưa hoàn thành, không thể dễ dàng mất mạng, dĩ nhiên không nên chết. Vì một tên Hán gian mà chết, lại càng không đáng. Nhưng… nhưng…”

Chàng càng phân vân khó quyết định thì càng ho dữ dội, ho đến nỗi đỏ mặt tía tai, hơi thở không thể nào thông suốt.

Tổ Đại Thọ nhẹ nhàng vỗ lên lưng Viên Thừa Chí, bảo: “Viên công tử vừa phải ác đấu kịch liệt, mất sức quá nhiều. Nghỉ ngơi một chút đi.”

Viên Thừa Chí gật đầu, xếp bằng ngồi xuống, không suy nghĩ gì nữa mà tập trung tinh thần vận khí. Công phu điểm huyệt của Ngọc Chân Tử thật là lợi hại. Vừa rồi chàng tưởng có thể giải khai được hết các huyệt đạo bị phong tỏa, nhưng khi vận khí mới biết kinh mạch trước ngực chưa thông suốt. Nếu ngồi yên không động đậy thì không sao, nhưng nếu động thủ với người khác hoặc thi triển khinh công chạy nhảy, chắc chắn chàng sẽ bị bế khí mà ngất xỉu. Vì thế bây giờ chàng phải theo pháp môn điều hòa nội tức mà sư phụ đã truyền thụ, từ từ đưa luồng chân khí vận hành qua các kinh mạch toàn thân.

Không biết đã bao lâu, Viên Thừa Chí mới cảm thấy chân khí lưu chuyển trong thân thể không bị trì trệ nữa. Chàng từ từ mở mắt ra, bỗng thấy ánh dương quang rọi qua cửa sổ, thì ra trời đã sáng hẳn rồi. Chàng giật mình một cái, thấy Tổ Đại Thọ vẫn ngồi bên cạnh, hai tay đặt trên đầu gối, ngơ ngẩn xuất thần.

Viên Thừa Chí đứng dậy hỏi: “Ông ngồi cạnh ta suốt đêm ư?”

Trên mặt Tổ Đại Thọ có phần vui vẻ, hỏi lại: “Công tử đã khỏe rồi sao?”

Viên Thừa Chí đáp: “Khỏe hẳn rồi. Ngọc Chân Tử lai lịch thế nào mà võ công lợi hại đến như vậy?”

Tổ Đại Thọ nói: “Đạo nhân này mới từ Tây Tạng đến đây tháng trước, xin tỉ thí võ công với bọn bố khố trong cung. Hắn liên tiếp đả bại hai mươi ba tên bố khố hạng nhất, rồi bốn năm tên võ sĩ liên thủ ra tay cũng bị hắn đánh bại nốt. Hoàng đế cả mừng, phong cho hắn tước hiệu Hộ Quốc Chân Nhân gì gì đó, bảo hắn làm Tổng giáo đầu dạy võ cho bọn bố khố. Công tử! Công tử uống chén canh gà này đi, rồi ăn vài miếng bánh, sau đó chúng ta rời khỏi đây.”

Nói xong, ông đi đến bên bàn, bưng một tô canh tới. Viên Thừa Chí nghĩ: “Mình chuyên tâm vận công, có người đưa thức ăn vào đây cũng không biết. Ông ấy muốn giết mình thì đã giết rồi, không cần hạ độc.” Chàng bèn nhận lấy tô canh đó uống mấy hớp, cảm thấy vị hơi đắng.

Tổ Đại Thọ nói: “Tô canh này hầm bằng nhân sâm già ở Liêu Đông, bổ khí rất tốt.”

Viên Thừa Chí ăn thêm hai cái bánh rồi nói: “Bây giờ ông dẫn ta đi gặp Thát tử hoàng đế. Ta chịu đầu hàng.”

Tổ Đại Thọ giật bắn người, giương mắt nhìn chàng, bỗng hiểu chàng không muốn ông mất mạng vì mình, nên giả vờ đầu hàng trước rồi mới tìm cách thoát thân. Ông suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được!”

Hai người đi ra ngoài phủ, lên ngựa. Tổ Đại Thọ không mang theo tùy tùng, cho ngựa đi trước. Viên Thừa Chí giục ngựa theo sau.

Qua mấy chỗ rẽ, Viên Thừa Chí thấy ông cho ngựa ra khỏi cửa thành. Trên cổng thành ghi ba chữ lớn: Đức Thạnh Môn, kế bên có nhiều chữ Mãn Châu cong cong vẹo vẹo. Chàng biết đây là cửa nam của thành Thịnh Kinh, hôm qua chàng vào thành bằng chính cửa này.

Chàng ngạc nhiên, hỏi: “Sao chúng ta ra ngoài thành?”

Tổ Đại Thọ đáp: “Hoàng đế đang đi săn bắn ở vùng núi Ha Nhĩ Tản phía nam thành.”

Hai người ra khỏi thành hơn mười dặm. Tổ Đại Thọ bỗng dừng ngựa lại nói: “Công tử! Bây giờ chúng ta từ biệt ở đây, xin công tử bảo trọng. Nguyện cầu Bồ Tát bảo hộ công tử bình an.”

Viên Thừa Chí kinh hãi hỏi: “Sao? Không phải chúng ta đi gặp Thát tử hoàng đế ư?”

Tổ Đại Thọ lắc đầu, vừa cười đau khổ vừa nói: “Viên đốc sư trung nghĩa ngất trời. Công tử của Viên đốc sư đâu có vô sỉ như ta mà đầu hàng Thát tử!”

Ông tháo thanh kiếm trên lưng ra, ném cả vỏ kiếm cho Viên Thừa Chí. Chàng chỉ còn cách đón lấy. Tổ Đại Thọ đột nhiên quay đầu ngựa lại, quất cho hai roi thật mạnh vào mông. Con ngựa lập tức cuốn vó chạy nhanh, ngược về phía Thịnh Kinh.

Viên Thừa Chí la lên: “Tổ thúc thúc! Tổ thúc thúc!” Nhất thời chàng không định được chủ ý, có nên đuổi theo gọi ông ấy đi với mình hay không.

Chàng chần chừ một chút, con ngựa của Tổ Đại Thọ đã phi xa rồi. Nhưng vẫn nghe thấy giọng của ông xa xa vẳng lại: “Cảm ơn hai tiếng thúc thúc của công tử.”

*

*   *

Viên Thừa Chí ngồi yên trên ngựa, cảm thấy trong lòng mất mát cái gì đó. Hồi lâu chàng mới cho con ngựa đi về hướng nam.

Đi thêm mười dặm nữa, xa xa đã nhìn thấy Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải, Sa Thiên Quảng cùng mọi người đứng đợi ngoài tòa miếu cũ đã hẹn. Thanh Thanh hô lên một tiếng, nhanh chân chạy tới nhảy vào lòng chàng, thầm thì: “Ca ca về rồi, ca ca về rồi!”

Thấy mặt nàng ra vẻ rất mệt mỏi, Viên Thừa Chí đoán chắc nàng đã suốt đêm không ngủ lo lắng cho mình. Thanh Thanh thấy chàng không hưng phấn chút nào, biết hành thích không xong, bèn hỏi: “Huynh tìm không được Thát tử hoàng đế hay sao?”

Viên Thừa Chí lắc đầu nói: “Tìm thì tìm được, nhưng không giết được.” Chàng kể sơ lại tình hình, mọi người nghe xong đều há hốc mồm ra, không sao ngậm lại.

Thanh Thanh vỗ vỗ trước ngực mình, thở ra một hơi dài rồi nói: “Cảm ơn trời đất.”

Viên Thừa Chí nghĩ đến Tổ Đại Thọ sẽ mất mạng vì mình, trong lòng có phần không yên, liền nói: “Đêm nay ta lại vào thành. Nếu Tổ thúc thúc bị Thát tử hoàng đế bắt rồi, ta phải ra tay giải cứu.”

Thanh Thanh nói: “Đi thì mọi người cùng đi! Lần này Thanh đệ không cho huynh mạo hiểm một mình nữa.”

Đến giờ Thân, cả đoàn người kéo vào thành Thịnh Kinh. Sợ chuyện hôm qua đã bị tiết lộ, nên họ ngụ trong một khách sạn khác.

Hồng Thắng Hải đến phủ đệ của Tổ Đại Thọ quan sát, khi về báo cáo: “Không nghe tin Tổ Đại Thọ bị Thát tử hoàng đế bắt giam. Ngoài cửa phủ không có động tĩnh gì.”

Viên Thừa Chí thầm nghĩ: “Chắc là Thát tử hoàng đế chưa biết thúc thúc thả mình ra, cứ tưởng thúc thúc đang cố khuyên mình đầu hàng.” Chàng bảo Hồng Thắng Hải tiếp tục đi thám thính, Thiết La Hán bèn nói: “Để ta đi với!”

Thanh Thanh nói: “Huynh đừng đi. Đánh nhau với người khác, làm hỏng việc lớn mất.”

Thiết La Hán bĩu môi nói: “Chắc gì ta đã gây sự đánh nhau?”

Hồ Quế Nam nói: “Để ta đi với La Hán huynh. Hễ huynh ấy muốn gây sự thì ta kéo lại là xong.”

Viên Thừa Chí gật đầu nói: “Các vị nhớ cẩn thận đề phòng.”

Xế chiều ba người trở về khách sạn, Thiết La Hán giận dữ nói: “Nếu Hạ cô nương không dặn trước, thì ta đã bẻ cổ mấy thằng lỏi đó rồi.”

Mọi người vội hỏi nguyên nhân, Hồng Thắng Hải kể lại. Thì ra ba người không nghe tin bắt Tổ Đại Thọ, cũng không nghe ai bình luận gì về chuyện đêm qua trong cung có thích khách, bèn kéo nhau đến một tửu lầu uống rượu, gặp tám tên võ sĩ bố khố đang ăn nhậu say sưa, nói toàn tiếng Mãn Châu. Hồng Thắng Hải nghe hiểu, dịch lại cho Thiết La Hán và Hồ Quế Nam biết.

Bọn này đang khoa trương Tổng giáo đầu anh dũng vô địch, đêm qua lại đoạt được một thanh bảo kiếm, mũi kiếm có móc câu, thân kiếm cong queo, sắc bén vô cùng, thổi lông cũng đứt, chém sắt như bùn. Đây không phải là Kim Xà Kiếm của Viên Thừa Chí hay sao? Thiết La Hán nổi giận đứng dậy, muốn qua đó để dạy chúng một bài học. Hồ Quế Nam vội vã kéo y lại. Đợi tám tên võ sĩ kia ăn xong xuống lầu, ba người mới lén đi theo, dò được nơi ở của chúng.

Viên Thừa Chí đánh thua bị bắt, binh khí bị người ta đoạt lấy, thật là một nỗi nhục chưa từng gặp phải. Chàng nghĩ: “Võ công của Ngọc Chân Tử không dưới mình. Thanh kiếm đó dĩ nhiên phải đoạt về, nhưng làm sao mà đoạt được trong tay một cao thủ tuyệt đỉnh như thế?” Nhất thời chàng im lặng không nói tiếng nào.

Hồ Quế Nam mỉm cười nói: “Minh chủ! Đêm nay để ta trổ nghề diệu thủ lấy về. Dù sao Ngọc Chân Tử cũng phải đi ngủ. Võ công hắn có cao gấp mười thì cũng không thể vừa ngủ vừa đánh ta được.”

Mọi người cười ồ lên. Viên Thừa Chí nói: “Được! Thế thì phiền Hồ huynh rồi, nhưng nhất định không được khinh địch, sơ suất. Hồ huynh chỉ cần lấy kiếm, không cần giết người. Bắt hắn chết trong lúc ngủ, làm con ma hồ đồ, đó không phải là hành động của anh hùng hảo hán.”

Hồ Quế Nam nói: “Đúng vậy! Sau này minh chủ sẽ tỉ đấu công bằng với hắn, bắt hắn tâm phục khẩu phục mà chết.”

Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Dù là đơn đả độc đấu, ta vẫn chưa chắc thắng được hắn.”

Chàng dặn Hồ Quế Nam không được hành thích, vì chuyện này quá nguy hiểm. Ngọc Chân Tử dù ngủ say đến đâu, khi có động vẫn có thể tỉnh dậy đánh trả. Võ công của hắn quá cao, dù bị trọng thương chí tử thì trước lúc chết vẫn có thể xuất chiêu lấy mạng Hồ Quế Nam.

Ăn tối xong, Hồ Quế Nam thay y phục đen, hoan hỉ đi ra ngoài. Viên Thừa Chí nghĩ tới võ công của Ngọc Chân Tử lợi hại, không yên tâm được, bèn nói: “Hồ huynh! Ta đi cảnh giới cho huynh.”

Hai người cùng ra khỏi khách điếm. Thanh Thanh biết chuyến đi này không mạo hiểm như chuyện hành thích Thát tử hoàng đế ngày hôm qua, lại biết nghề diệu thủ không không của Hồ Quế Nam là thiên hạ vô song, nên nàng không quá lo lắng.

Hồ Quế Nam đi trước dẫn đường, khoảng ba dặm thì đến nơi ở của bọn võ sĩ bố khố. Chính giữa là một cái lều da trâu cực lớn, xung quanh là những căn nhà nhỏ. Hồ Quế Nam khẽ nói: “Tám tên võ sĩ đó đều ở trong căn nhà nhỏ phía bắc. Không biết tên đạo sĩ kia có ở đây hay không.”

Viên Thừa Chí nói: “Mình cứ bắt một tên võ sĩ mà hỏi. Tiếc là chúng ta không biết tiếng Mãn Châu.”

Hồ Quế Nam nói: “Để ta dùng tay ra hiệu, bảo hắn dẫn…”

Nói chưa dứt câu, đã thấy hai tên võ sĩ vừa ca hát vừa đi tới, thoải mái vô cùng. Viên Thừa Chí đợi chúng đến gần, đột nhiên nhảy ra chìa ngón tay điểm vào huyệt đạo sau lưng. Kình lực thấu vào trọng huyệt, lập tức cả hai không động đậy được.

Viên Thừa Chí xuất thủ có phân biệt nặng nhẹ, một tên võ sĩ lập tức ngất xỉu, còn tên kia vẫn tỉnh táo. Chàng kéo tên võ sĩ bị xỉu, giấu vào trong lùm cây thấp. Tay trái của Hồ Quế Nam cầm dao nhọn kề vào yết hầu tên kia, tay phải giơ lên đỉnh đầu mình, bắt chước hình cái búi tóc đạo sĩ, ra ý hỏi hắn: “Đạo sĩ đang ở chỗ nào?”

Hắn nói: “Ngươi làm gì, ta không hiểu.”

Không ngờ tên này biết nói tiếng Hán. Thì ra Thịnh Kinh chính là Thẩm Dương, vốn thuộc về Đại Minh. Thành này bị người Mãn Châu đánh chiếm vào năm Thiên Khải thứ năm, trở thành kinh đô của Đại Thanh chưa đầy hai mươi năm. Dân cư trong thành, hết chín phần là người Hán. Bọn bố khố này thường đi đánh bạc uống rượu, nên phần lớn biết nói tiếng Hán.

Hồ Quế Nam cả mừng hỏi: “Tên đạo sĩ tổng giáo đầu của các ngươi ở chỗ nào?”

Tên võ sĩ kia bị dao nhọn kề sát yết hầu, vốn đang kinh hoảng. Hắn nghe hỏi câu này, nghĩ bụng: “Các ngươi muốn tìm Tổng giáo đầu mà chịu chết, thật chẳng có gì hay hơn nữa.” Hắn bĩu môi, nhìn về phía một căn nhà ở hướng đông, nói: “Tổng giáo đầu Hộ Quốc Chân Nhân ở trong căn nhà đó.”

Căn nhà đó cách những gian nhà nhỏ khác tới khoảng bốn năm chục trượng, kiến trúc sang trọng hơn nhiều. Viên Thừa Chí tin là thật, bèn điểm thêm một huyệt nữa cho hắn ngất xỉu, phải ba bốn giờ nữa mới tỉnh dậy được. Hồ Quế Nam kéo hắn bỏ vào trong lùm cây cho có bạn.

Hai người nhẹ bước đi tới gian nhà lớn đó. Chỗ nào cũng tối đen, trong cửa sổ không có ánh nến rọi ra. Hồ Quế Nam thì thầm: “Tên mũi trâu đó ngủ rồi. Chúng ta không cần đợi nữa.”

Hai người vòng ra cửa sau. Hồ Quế Nam nép người vào tường, bò lên không hề phát ra tiếng động, rồi lại men theo tường bò xuống. Viên Thừa Chí thấy tư thế trèo tường của y chẳng đẹp chút nào, tay chân thò ra, đầu cổ rút lại, hành động chậm chạp giống hệt một con rùa, nhưng không hề phát ra tiếng động. Bản lãnh này chàng quyết không sánh kịp, thầm nghĩ: “Thật không hổ danh Thánh Thủ Thần Thâu.”

Viên Thừa Chí sợ mình nhảy vào phát ra âm thanh sẽ bị Ngọc Chân Tử phát giác, bèn ngồi lại canh gác ngoài tường, chăm chú tinh thần để lắng nghe.

Lát sau nghe con quạ trên một cành cây gần nhà kêu mấy tiếng, rồi lại im lặng rất lâu. Đột nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích của một cô gái, sau đó là tiếng cười ha hả của nam nhân. Hai bên nói chuyện mấy câu, khoảng cách khá xa nghe không rõ được, nhưng thoang thoảng vẫn nhận ra giọng Ngọc Chân Tử.

Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Hắn vẫn chưa ngủ, thế thì Hồ huynh không ra tay được rồi.” Chàng sợ Hồ Quế Nam gặp nguy hiểm, bèn nhảy qua tường đi vào, nhắm hướng có tiếng trai gái cười đùa không dứt mà lần tới.

Đột nhiên nghe Ngọc Chân Tử vừa cười vừa hỏi: “Trên người muội, chỗ nào trơn tru nhất?”

Cô gái vừa cười vừa đáp: “Muội không biết.”

Ngọc Chân Tử cười nói: “Để ta sờ thử xem.”

Viên Thừa Chí đỏ mặt tía tai, dừng bước nghĩ thầm: “Tên giặc già kia đang bày trò. May mà Thanh đệ không có ở đây.” Chàng nghe tiếng cười đùa phóng túng của cô gái đó, trong lòng không khỏi khó chịu, bèn âm thầm nhảy ra khỏi tường, ngồi đợi trong bãi cỏ.

Lát sau một cơn gió thổi qua, chàng bỗng rùng mình. Bây giờ mới chớm thu, nhưng ở phương bắc thì ban đêm đã cảm thấy hơi lạnh của mùa đông rồi. Đột nhiên nghe tiếng Ngọc Chân Tử giận dữ quát: “Ai?”

Viên Thừa Chí giật mình đứng dậy, la thầm: “Hỏng rồi! Bị hắn phát giác rồi.” Chàng lập tức nhảy lên đầu tường, thấy một bóng đen chạy nhanh tới. Đến gần thì thấy trong tay y ôm một mớ gì đó bùng nhùng.

Viên Thừa Chí động tâm nghĩ: “Đúng là ăn cắp quen tay. Không hiểu Hồ huynh lấy gì của hắn, cả một đống to thế kia.” Nhất thời chàng không kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống nắm lấy y rồi tung người vọt qua tường. Khi đáp xuống đất, nghe tiếng Ngọc Chân Tử hét: “Bọn chuột nhắt kia! Chán sống hay sao?” Thì ra hắn đã đứng trên đầu tường.

Hồ Quế Nam la lên: “Lấy được rồi! Chạy nhanh lên!”

Viên Thừa Chí cả mừng quay lại nhìn, bỗng không nén nổi kinh ngạc. Dưới ánh sao mờ nhạt, chàng thấy nửa thân trên Ngọc Chân Tử lõa lồ, phía dưới quấn một tấm chăn rất dày, phải dùng hai tay giữ lấy.

Chàng nhịn không nổi, cười phì ra. Hồ Quế Nam mỉm cười nói: “Lão mũi trâu đang làm trò khỉ thì bị ta lấy cắp hết quần áo.” Y nói xong đưa hai tay lên, đúng là đang ôm một đống quần áo.

Y quay lưng lại nói: “Minh chủ, lấy bảo kiếm đi.” Viên Thừa Chí thấy Kim Xà Kiếm đang cài sau lưng y, bèn rút lấy cắm vào thắt lưng mình.

Hai người chạy được mấy bước, Ngọc Chân Tử cả người lẫn chăn đã phóng tới, vừa quát mắng vừa vung hữu chưởng đánh tới Hồ Quế Nam. Viên Thừa Chí xuất chưởng nhằm vào vai hắn, cũng quát lên: “Hai chúng ta lại tỉ thí một trận nữa!”

Ngọc Chân Tử cảm thấy thế chưởng cực kỳ lợi hại, vội thu tay về chống đỡ. Hai chưởng giao nhau, mỗi người phải lùi ba bước. Ngọc Chân Tử giật mình kinh hãi, khi nhìn rõ đối thủ càng kinh hãi hơn. Hắn la lên: “Ái chà! Thằng lỏi này trốn thoát rồi sao?”

Lúc nãy hắn tưởng là bọn trộm cắp đến đây trộm kiếm, nên mới lõa lồ đuổi theo, nghĩ chỉ một chiêu là xong. Nào ngờ lại có một đại cao thủ như Viên Thừa Chí chờ sẵn ngoài tường.

Viên Thừa Chí vừa lùi lại đã tiến lên. Tay trái của Ngọc Chân Tử lo giữ chăn cho khỏi tuột, chỉ còn tay phải chống đỡ với đối thủ. Nhưng cái chăn này vừa dài vừa rộng, nên chỉ được hai chiêu là chân hắn vướng phải tấm chăn, bước đi loạng choạng. Viên Thừa Chí thừa thế xuất một quyền khá nặng đánh trúng đầu vai hắn.

Ngọc Chân Tử vừa lo lắng, vừa giận dữ. Hắn đang tận tình hưởng lạc thì bị Hồ Quế Nam lấy mất bảo kiếm và y phục, vốn đã kinh hãi rồi, bây giờ lại gặp phải kình địch. Đầu vai trúng một chiêu Phá Ngọc Quyền của Viên Thừa Chí, cả cánh tay phải hắn tê chồn.

Từ hồi tám tuổi cho đến bây giờ, hắn chưa từng lõa lồ thân thể trước mặt nam nhân khác. Bây giờ tâm trạng bối rối, hắn không nghĩ được chuyện vứt bỏ tấm chăn, để thân thể lõa lồ động thủ với Viên Thừa Chí cũng chẳng trở ngại gì. Lúc này đêm khuya, kế bên không có nhiều người. Cho dù bị người ta nhìn thấy, thì hắn phong lưu háo sắc đã quen, chẳng mang tiếng gì thêm. Nhưng thói quen mặc áo quần đã bắt rễ trong lòng rồi, lúc này hắn tay chân loạn xạ lo chống đỡ mà tay trái vẫn nắm chặt tấm chăn không chịu buông ra, chỉ dùng một tay đối địch.

Chưa tới hai chiêu nữa, sau lưng hắn lại bị Viên Thừa Chí đánh trúng một chưởng. Phát chưởng này đã vận nội kình Hỗn Nguyên Công, Ngọc Chân Tử không gượng nổi, hộc một tiếng rồi thổ ra một ngụm máu tươi.

Viên Thừa Chí dừng tay không truy kích, mỉm cười nói: “Lúc này giết ngươi, chắc ngươi chết cũng không phục. Lần sau ngươi ăn mặc đàng hoàng, chúng ta lại đánh một trận.”

Hồ Quế Nam lo lắng nói: “Minh chủ không nên tha hắn, e rằng nguy đến tính mạng Tổ Đại Thọ.”

Viên Thừa Chí động tâm nghĩ: “Không sai! Hắn đi bẩm lên Thát tử hoàng đế, lại tăng thêm tội danh cho Tổ thúc thúc. Lần này ta phải giết người diệt khẩu.” Chàng bèn tung người tới, vung cả song quyền đánh vào hai bên thái dương của hắn.

Ngọc Chân Tử thấy chiêu này ác độc, dĩ nhiên phải đưa cả hai tay ra đỡ. Tuy hắn gạt được song quyền của đối phương, nhưng tấm chăn đã tuột xuống chân. Hắn vừa kinh hãi la lên, lại bị Viên Thừa Chí phóng cước đá trúng vào trước ngực. Ngọc Chân Tử sợ quá, không nghĩ đến chuyện trên người có vải hay không nữa, cứ vắt giò lên cổ mà chạy trốn. Viên Thừa Chí và Hồ Quế Nam đuổi riết theo sau.

Võ công đạo sĩ này thật sự cao cường. Liên tiếp trúng ba chiêu, bị thương rất nặng mà hắn vẫn chạy như bay, khinh công hiếm có trên đời. Viên Thừa Chí đuổi theo, thấy hắn chuồn vào trong cái lều bằng da bò lớn ở giữa. Chàng định nhảy vào giết hắn diệt khẩu, nhưng vừa chạy tới ngoài lều đã thấy trong căn lều đó đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, lố nhố đầy người. Chàng lập tức dừng lại, né sang một bên. Lúc này mọi người trong lều đều kinh hãi la lên.

Hồ Quế Nam đã chạy tới nơi, nắm tay Viên Thừa Chí dẫn vòng ra phía sau lều. Hai người cúi rạp xuống, vén mép lều lên, nhìn vào bên trong. Họ thấy Ngọc Chân Tử đã té nhào xuống đất, nằm ngẩng mặt nhìn trời, cả người không chút vải dính thân. Nam tử hán như hắn mà toàn thân phô bày da thịt trắng trẻo, trước ngực dính đầy máu tươi, trông vừa quái lạ vừa tức cười.

Mọi người trong lều khi hết kinh hãi đều im lặng không lên tiếng. Lát sau mới nghe một giọng oai nghiêm cất lên, nói tiếng Mãn Châu. Viên Thừa Chí giật mình, người nói chính là Hoàng Thái Cực, hoàng đế Mãn Thanh.

Trong lều đứng đầy võ sĩ bố khố, không dưới hai trăm tên. Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Đúng rồi! Thát tử hoàng đế thích xem tỉ võ, đêm nay lại đến đây xem nữa. Coi như hắn có nhãn phước, được thấy tổng giáo đầu của bọn võ sĩ kỳ lạ thế này.”

Đêm qua Viên Thừa Chí đã giao đấu với bọn bố khố. Tuy võ công chúng chỉ bình thường, nhưng hễ nắm được ai là chết cũng không buông, thật là khó đấu. Võ sĩ trong lều lại đông như thế, bây giờ muốn hành thích hoàng đế quyết không thể được. Chàng bèn im lặng, đợi xem biến chuyển thế nào.

Một tên võ sĩ ra vẻ thủ lãnh bước lên, cung kính bẩm báo. Hoàng Thái Cực nói mấy câu rồi đứng dậy, hình như đã mất hứng không muốn xem tỉ võ nữa. Khi hắn đi tới cửa lều, mấy chục tên thị vệ vây quanh tiền hô hậu ủng, đưa ra khỏi lều rồi lên ngựa.

Viên Thừa Chí thầm nghĩ: “Đây đúng là cơ hội trời cho. Ta ra tay xuất kỳ bất ý dọc đường, so với vào cung hành thích thì tiện lợi hơn rất nhiều.” Chàng khẽ bảo Hồ Quế Nam: “Đó là Thát tử hoàng đế. Huynh về trước đi, ta thừa cơ ra tay dọc đường.”

Hồ Quế Nam vừa mừng vừa sợ, nói: “Minh chủ nhớ cẩn thận.”

Viên Thừa Chí bám theo nhóm người tiền hô hậu ủng Hoàng Thái Cực, thấy bọn thị vệ giơ cao đuốc đi về phía tây. Chàng nghĩ: “Đợi hắn đi xa xa rồi hãy ra tay, đỡ bị đám võ sĩ trong lều kéo tới quấy rầy.”

Chưa tới một dặm, bỗng thấy đám thị vệ đưa Hoàng Thái Cực vào trong một căn nhà lớn. Viên Thừa Chí ngạc nhiên nghĩ: “Giờ này sao hắn không về cung, vào căn nhà này làm gì?” Chàng vòng ra sau nhà, nhảy qua tường, lọt vào một vườn hoa rất rộng, thấy một căn phòng ở hướng nam có ánh sáng rọi ra.

Chàng cúi người tiến tới, theo khe cửa sổ nhìn vào, thấy trong phòng chăn màn rất sang trọng. Trên tấm màn bằng lụa hồng có thêu một đôi phượng hoàng lớn. Tấm màn này bỗng được vén lên, Hoàng Thái Cực bước vào trong. Viên Thừa Chí mừng rỡ, thầm nghĩ: “Trời giúp ta đây!”

Một nữ nhân Mãn Châu đứng dậy nghênh đón. Trang phục nữ nhân này vô cùng diễm lệ, trên mũ cũng cũng khảm trân châu bảo ngọc. Sau khi Hoàng Thái Cực vào phòng, nữ nhân ấy quay người lại. Viên Thừa Chí thấy nàng khoảng hai tám hai chín tuổi, dáng vẻ đoan trang thùy mị, toàn thân đeo kín châu bảo. Chàng nghĩ: “Nữ nhân này nếu không phải hoàng hậu thì cũng là quý phi. Đúng rồi, Hoàng Thái Cực đi xem võ sĩ tỉ thí, nương nương không thích xem nên ở đây chờ đợi. Đây chính là nội cung của hoàng đế.”

Hoàng Thái Cực đưa tay sờ má nữ nhân, nói mấy câu gì đó. Nàng vừa trả lời vừa cười khúc khích. Hoàng Thái Cực ngồi lên giường, đang định nằm xuống thì đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt đầy vẻ hoài nghi. Y nhìn quanh phòng, bỗng thấy bên giường có một đôi giày nam nhân đang để nghiêng ngả, bèn lớn tiếng vừa mắng vừa hỏi.

Nữ nhân sắc mặt tái xanh, lấy tay che mặt khóc rấm rứt. Hoàng Thái Cực túm lấy ngực, đưa tay toan đánh. Nàng khuỵu gối, quỳ xuống ngay trước mặt y. Hoàng Thái Cực buông nàng ra, cúi xuống nhìn vào gầm giường.

Viên Thừa Chí vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Chắc là hoàng hậu nương nương thừa lúc hoàng đế đi xem tỉ võ mà hẹn với tình nhân. Không ngờ Hộ quốc chân nhân Ngọc Chân Tử diễn tuồng hay, khiến hoàng đế trở về sớm hơn nên cơ quan bại lộ. Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cũng lén lút với nam nhân khác? Thật chẳng ra thể thống gì nữa. Nếu tình nhân của mụ vẫn còn trong phòng, thì phen này không sao thoát được.”

Ngay lúc đó, phía sau Hoàng Thái Cực, một cánh cửa đột ngột hé mở, một người nhảy ra. Ánh đao vừa lóe lên, ngọn trủy thủ đã đâm lút vào lưng Hoàng Thái Cực. Nữ nhân la lên kinh hãi, ngọn nến lắc lư mấy cái rồi tắt hẳn. Lát sau, khi nến được thắp lên thì Hoàng Thái Cực đã nằm yên dưới đất không động đậy được nữa, máu tươi nhuộm đỏ lưng áo hoàng bào.

Phen này Viên Thừa Chí lại càng kinh hãi. Người kia chính là Nhuệ thân vương Đa Nhĩ Cổn mà chàng từng gặp. Nữ nhân nhảy vào trong lòng hắn, hắn ôm lấy, khẽ an ủi dỗ dành.

Nhìn thấy tình cảnh thương tâm này, trống ngực Viên Thừa Chí đập lên loạn xạ. Chàng nghĩ bụng: “Không ngờ Đa Nhĩ Cổn gan to bằng trời, đã dám tư thông với chị dâu còn ám sát cả anh trai. Chuyện này sắp rắc rối rồi, ta mau mau thoát thân là hơn.”

Chàng lập tức nhảy ra ngoài tường, chạy về khách sạn. Thanh Thanh thấy thần sắc chàng kinh hãi, bèn an ủi: “Phước khí của Thát tử hoàng đế rất lớn, huynh không ám sát được hắn thì thôi vậy.”

Viên Thừa Chí lắc đầu nói: “Thát tử hoàng đế bị giết rồi, nhưng không phải ta giết.”

Mọi người đều nghĩ, Thát tử hoàng đế bị hành thích, nhất định kinh thành sẽ đại loạn. Vì thế sáng sớm hôm sau họ lập tức rời khỏi Thịnh Kinh, đi về hướng nam.

Chưa đầy một ngày, quần hào đã vào Sơn Hải Quan. Khi đến kinh sư ở Thuận Thiên Phủ, họ mới nghe tin Mãn Thanh hoàng đế Hoàng Thái Cực vào đêm Canh Ngọ tháng Tám không bệnh mà băng hà. Con trai của Hoàng Thái Cực là Phước Lâm tiếp ngôi hoàng đế, Nhuệ thân vương Đa Nhĩ Cổn giữ quyền nhiếp chính.

Viên Thừa Chí nói: “Đa Nhĩ Cổn thật là lợi hại. Hắn chính tay giết chết hoàng đế, mà vẫn hoàn toàn vô sự. Không biết hắn giấu giếm việc này như thế nào.”

Hồng Thắng Hải nói: “Nhuệ Thân Vương trước nay vẫn được Hoàng Thái Cực tin yêu, tay nắm binh quyền. Vương công thân thích Mãn Thanh, không ai là không sợ hắn. Hắn nói Hoàng Thái Cực không bệnh mà băng hà, dĩ nhiên không ai dám nói gì.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Thế thì sao chính hắn không làm hoàng đế?”

Hồng Thắng Hải đáp: “Chuyện này tiểu nhân không biết. Có thể hắn sợ có người không phục, sau này sẽ lộ chuyện giết Hoàng Thái Cực ra. Còn thằng bé Phúc Lâm đó là con của Trang Phi. Quý phi mà tướng công gặp đêm đó, nhất định là Trang Phi rồi.”

Phen này Viên Thừa Chí đến Liêu Đông, mục đích là hành thích hoàng đế Mãn Thanh Hoàng Thái Cực để trả thù cha, kết quả là chính mắt nhìn thấy Hoàng Thái Cực bị đâm chết. Tuy không phải chính tay mình giết, nhưng dù sao kẻ đại thù cũng đã chết rồi. Thế mà trong lòng chàng không thấy vui mừng chút nào, cứ ngẫm nghĩ: “Sao hắn lại giao mình cho Tổ thúc thúc? Biết người biết ta như Hoàng Thái Cực, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến chuyện Tổ Đại Thọ thả mình ra. Hắn muốn thu phục lòng người, khiến Tổ thúc thúc một lòng một dạ làm việc cho hắn, hay là cố ý làm vậy để lấy lòng, dụ ta đầu hàng thật sự?”

Có lúc Viên Thừa Chí lại nghĩ: “Tổ thúc thúc đầu hàng Thát tử, dĩ nhiên là Hán gian rồi. Nhưng ông ấy vừa cứu mạng ta, ta đã buột miệng gọi ông ta là thúc thúc. Chẳng lẽ đó không phải là nhớ ơn riêng mà quên đại nghĩa? Chuyện này nên hay không nên?”

Chàng lại nghĩ đến lúc Hoàng Thái Cực sắp chết, khi đó mình nhịn không nổi, chỉ muốn xông vào nhà để cứu mạng hắn. Nếu Đa Nhĩ Cổn ra tay chậm một chút, thì có thể mình đã ra tay cứu kẻ thù rồi. Bây giờ nhớ lại, thật là khó nghĩ. Hoàng Thái Cực kiến thức cao siêu, Đa Nhĩ Cổn thủ đoạn ác độc, bọn Phạm Văn Trình tầm nhìn rất xa, Ngọc Chân Tử võ công cao cường, võ sĩ Mãn Thanh dũng cảm, triều đình Đại Minh chẳng thể nào sánh kịp. Thế sự vô cùng gian nan, những ngày sắp tới còn khó khăn nhiều. Bấy giờ trong lòng chàng trống trải, chẳng nghĩ được chuyện gì.

*

*   *

Viên Thừa Chí xuất tiền, sai Hồng Thắng Hải tìm mua một tòa nhà ở hẻm lớn gần Cấm Thành. Lần này đến kinh thành phải kết giao với các bậc vương công và đại quan văn võ để làm nội ứng cho Sấm quân, nên cần tạo vẻ sang trọng hào nhoáng.

Viên Thừa Chí đem châu báu và vàng thỏi trong rương sắt đổi dần thành ngân lượng. Có lúc chàng bảo Hồng Thắng Hải đổi ở Thiên Tân, có lúc đến tận Trương Gia Khẩu để khỏi gây chú ý cho người khác. Sau khi đổi thành ngân lượng, lại cho người đem về Sơn Tông Doanh ở Mã Cốc Sơn. Tôn Trọng Thọ quân lương đầy đủ, sai người đến Quan Liêu chiêu binh mãi mã, đồng thời kêu gọi người cũ của Sơn Tông.

Vừa nghe được công tử của Viên đốc sư chỉ huy đánh trận, đám thuộc hạ năm xưa của Viên Sùng Hoán lập tức kéo tới Sơn Tông Doanh. Họ phần lớn đã già, đi tới cuối cuộc đời tướng sĩ, chí trai chưa dứt nhưng khi xung phong hãm trận thì không khỏi lực bất tòng tâm. Tuy nhiên người nào cũng trải nhiều chiến trận, hiểu cách dùng binh, nên rất đắc lực trong việc chỉnh lý đội ngũ, rèn luyện sĩ tốt. Trong vòng vài tháng, Kim Xà Tam Doanh đã được luyện thành một đội quân tinh nhuệ. Tuy chưa thể sánh được Ninh Viễn hùng binh dưới tay Viên Sùng Hoán năm xưa, nhưng không còn là đám quân ô hợp trong trận phục kích Cẩm Dương Quan nữa.

Nhiều lần Viên Thừa Chí nhân lúc rảnh rỗi phóng ngựa đến Mã Cốc Sơn thăm Tôn Trọng Thọ, Thủy Giám, Chu An Quốc và mang quân lương đến. Kim Xà Tam Doanh chiêu binh mãi mã, rèn tạo khí giới, đã trở thành một đội quân hùng mạnh. Giả tỉ quân Thanh dám đến tấn công, phe mình có thể quyết một phen tử chiến. Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Khi đó mới không uổng hai chữ Thừa Chí trong tên mình.”

Hôm đó Thanh Thanh ở nhà, chỉ huy gia nhân tô điểm, bố trí tòa nhà lớn. Viên Thừa Chí một mình đi dạo trên những con đường ở nội thành. Đến một nơi, chàng thấy mấy chục quân canh của Bộ Hộ cầm binh khí cảnh giới nghiêm ngặt. Hỏi người đi đường thì biết là phương nam vừa gửi tào ngân tới, bây giờ đang chuyển vào cất trong kho.

Viên Thừa Chí nghĩ: “Đây là vốn liếng của Sùng Trinh hoàng đế, ta phải xem cho tỉ mỉ.” Chàng đứng ở xa xa, xem xét tình hình chung quanh. Đột nhiên có hai bóng đen từ nóc nhà ngân khố nhảy vọt lên, thân pháp cực nhanh, chỉ chớp nhoáng đã mất hút về hướng đông. Viên Thừa Chí ngạc nhiên thầm nghĩ: “Ban ngày ban mặt thế này, lại có đại đạo dám cướp kho.”

Sáng hôm sau mọi người ngồi ăn sáng trong đại sảnh, ngoài sân tuyết phủ dày hơn một tấc. Thì ra đêm qua đã có tuyết rơi. Hai cây mai trong vườn trổ hoa, hương bay thoang thoảng. Giữa nền tuyết trắng tinh, hoa mai càng đẹp hơn nhiều.

Một tên gia đinh chạy vào, bẩm với Thanh Thanh: “Tiểu thư! Ngoài kia có người đưa quà tới.”

Một tên gia đinh khác bưng lễ vật vào. Đó là một bình hoa bằng sành đời nhà Tống, một tấm bình phong nhỏ có tranh vẽ của Thẩm Thạch Điền. Viên Thừa Chí nghĩ: “Hai món lễ vật này rất tinh nhã, nhưng không kèm danh thiếp, chẳng hiểu do ai gửi tặng.”

Thanh Thanh gói một lạng bạc, sai gia đinh mang ra ngoài thưởng cho người mang tới, rồi hỏi rõ ai gửi đến. Nhưng một lúc sau, gia đinh quay vào bẩm báo: “Người mang quà tới đã đi rồi, không sao đuổi kịp.”

Mọi người đều cười người tặng quà là thiếu cẩn thận. Bây giờ nhận lễ vật của người ta mà không biết chủ nhân là ai, cũng không biết ý định người ấy thế nào.

Hồng Thắng Hải nói: “Viên tướng công lừng danh thiên hạ; phen này đến kinh đô chắc trên giang hồ có nhiều lời đồn đãi. Dù sao cũng phải có bằng hữu mộ danh, tỏ ý kính trọng tướng công chứ.”

Mọi người đều biết chắc là như vậy. Đến giờ ngọ, lại có người gánh nguyên một bàn tiệc đến, toàn những món của phạn điếm Toàn Tụ Hưng nổi tiếng ở Bắc Kinh. Khi hỏi thì đầu bếp nói: “Có người đã thanh toán ngân lượng, sai gánh đến đây.”

Quần hào nổi dạ nghi ngờ, đem rượu thịt đó cho mèo chó ăn thử trước, nhưng không thấy gì khác lạ.

Buổi chiều có người đưa quà tới liền liền, hoặc là bàn ghế, hoặc là hoa cỏ cây cảnh, đều là những vật rất thích hợp để bày trong tòa nhà sang trọng. Thanh Thanh chỉ buột miệng nói một câu: “Ở đây phải treo một ngọn đèn lớn mới đúng” là chưa tới một giờ sau đã có người gửi tặng một đôi cung đăng rất lớn, vừa đẹp đẽ vừa sang trọng.

Rồi lại có người đem đến gấm lụa vải vóc, khăn áo nón giày, ngay cả những đồ phấn son Thanh Thanh dùng hàng ngày cũng tuyển loại thượng hạng gửi tới. Thiết La Hán vung tay chụp lấy người đưa quần áo đến, quát hỏi: “Ngay cả áo cà sa ta mặc mà ngươi cũng đem tới. Sao ngươi biết ở đây có đầu đà?”

Tên giúp việc cho tiệm may đó bị y túm chặt, hoảng sợ vừa run cầm cập vừa đáp: “Chuyện này tiểu nhân không biết. Sáng nay có người trả tiền gấp đôi, dặn phải làm nhanh rồi đưa đến đây.”

Bây giờ quần hào đều cảm thấy chuyện này cổ quái. Thanh Thanh cố ý nói: “Nếu thật sự người tặng quà đọc được suy nghĩ của ta, đưa một chuỗi trân châu đến đây thì tuyệt.”

Lát sau, một tên gia nhân lén lút đi ra khỏi sảnh. Thanh Thanh khẽ bảo Hồng Thắng Hải: “Theo hắn, xem hắn đi đâu.”

Chẳng bao lâu tên gia nhân đó đã quay về làm việc, nhưng Hồng Thắng Hải thì một giờ sau mới về. Y vừa bước vào trong cửa, một hiệu châu báu đã gửi tới hai chuỗi trân châu. Thanh Thanh nhận lấy trân châu, đi thẳng vào nhà trong. Viên Thừa Chí cùng Hồng Thắng Hải cũng theo vào.

Hồng Thắng Hải nói: “Tên gia nhân đó ra ngoài cửa, nói mấy câu với một lão ăn xin rồi lập tức quay vào nhà. Tiểu nhân đi theo lão ăn xin đó, thấy hắn băng qua bên kia đường, gặp một tên công sai của nha môn. Hai người nói chuyện mấy câu, rồi lão ăn xin quay về trước cửa nhà chúng ta.”

Thanh Thanh hỏi: “Chắc ngươi theo dõi tên ưng trảo đó phải không?”

Hồng Thắng Hải đáp: “Đúng vậy. Tên ưng trảo đó không tới nha môn mà đi vào một con hẻm nhỏ, tới một khu vườn lớn. Tiểu nhân thấy xung quanh không có ai, liền nhảy lên nóc nhà nhìn trộm. Thì ra trong vườn đã có mười mấy người công sai tụ họp, ngồi giữa là một lão già chột mắt. Mọi người đều gọi lão là Đơn lão sư. Hình như lão là thủ lĩnh của bọn này. Tiểu nhân sợ họ phát giác nên trở về đây.”

Thanh Thanh nói: “Hay quá! Tai mắt của bọn quan phủ thật là minh mẫn, chúng ta vừa đến Bắc Kinh là bọn ưng trảo đã biết tin ngay. Hừ! Nếu chúng muốn nhúng vào việc của chúng ta, e rằng không dễ đâu.”

Viên Thừa Chí nói: “Lạ ở chỗ bọn chúng gửi quà đến đây, mà không muốn cho chúng ta biết. Bọn người ăn cơm triều đình nhất định tinh nhanh, hành sự đắc lực, không làm những việc dại dột đâu. Không biết chúng làm như thế có ý nghĩa gì.”

Chàng bảo Hồng Thắng Hải mời Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam vào. Mọi người thương nghị một hồi, chẳng ai đoán được gì.

Thanh Thanh nói: “Đồ dơ bẩn của bọn công sai, chúng ta không cần.”

Đêm đó nàng cùng ông câm, Thiết La Hán, Hồng Thắng Hải gom hết những món đồ được tặng, khiêng đến bỏ trong khu vườn mà bọn công sai tụ tập.

Sáng hôm sau Thanh Thanh gọi tên gia nhân làm gián điệp tới, cho nghỉ việc nhưng không làm khó dễ gì. Hắn cung kính nhận lấy tiền công, đa tạ mấy lần mới rời khỏi đó, không để lộ chút buồn bã nào. Viên Thừa Chí cùng mọi người cảnh giới nghiêm ngặt, đợi xem có biến cố gì nữa hay không. Hôm đó quả nhiên không ai đem quà đến tặng nữa.

Đêm đó gió thổi rất mạnh tuyết rơi suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, Hồng Thắng Hải lộ vẻ kinh ngạc chạy vào bẩm báo: “Tuyết trước cửa không biết ai đã quét dọn sạch sẽ. Chuyện này lạ thật.”

Viên Thừa Chí nói: “Hình như bọn ưng trảo đang âm thầm muốn giao hảo với chúng ta.”

Thanh Thanh mỉm cười nói: “Muội biết rồi.”

Mọi người vội hỏi, nàng liền nói: “Họ sợ chúng ta gây án trong kinh thành, không đối phó nổi, nên đến chào hỏi chúng ta trước để giao kết làm bằng hữu.”

Sa Thiên Quảng mỉm cười nói: “Nghe cũng có lý lắm. Nhưng ta đã làm cường đạo nhiều năm mà chưa từng nghe những việc như vậy.”

Trình Thanh Trúc bỗng lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi! Lão bộ khoái chột kia tên là Độc nhãn thần long Đơn Thiết Sinh. Lão ẩn dật lâu rồi, nên nhất thời ta không nghĩ tới.”

Mấy ngày sau đó, quần hào không thấy chuyện gì kỳ lạ, nên dần dần không để việc đó trong lòng nữa. Một buổi trưa, mọi người đang uống rượu nói chuyện trên đại sảnh, gia đinh đưa vào một tấm thiếp màu đỏ. Trên thiếp có mấy chữ: “Vãn sinh Đơn Thiết Sinh thỉnh an”, đồng thời có tám hộp quà. Viên Thừa Chí bảo: “Mau ra mời vào!”

Gia đinh nói: “Vị Đơn gia này thật là kỳ lạ. Ông ấy nói là thỉnh an Viên tướng công, rồi quay đầu đi ngay. Mời mãi, ông ấy cũng không chịu vào ngồi chơi một lúc.”

Hồng Thắng Hải phụng mạng Viên Thừa Chí đem lễ vật trả lại, kèm theo danh thiếp của ba người là Viên Thừa Chí, Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng.

Ba ngày liên tiếp, Đơn Thiết Sinh đưa danh thiếp đến thỉnh an từ sáng sớm. Trình Thanh Trúc nói: “Độc Nhãn Thần Long trên giang hồ đâu phải hạng vô danh tiểu tốt, sao phải làm chuyện lén lút như vậy? Ngày mai ta phải tìm y hỏi thử.”

Hồ Quế Nam nói: “Vụ này lại không thấy ác ý ở đâu, không hiểu là chiêu số tà môn gì.”

Đột nhiên Thiết La Hán lớn tiếng nói: “Ta biết lão đó muốn gì rồi.”

Mọi người thấy vị đầu đà này thường ngày chẳng sáng suốt gì, bây giờ lại có kiến giải độc đáo, đều ngạc nhiên hỏi: “Huynh thấy lão muốn gì?”

Thiết La Hán đáp: “Lão thấy Viên tướng công võ công đã cao, danh tiếng lại lớn, nên muốn chọn làm con rể.”

Lời vừa nói ra, không ai nhịn cười nổi. Sa Thiên Quảng đang uống trà, sặc sụa phun hết lên người Hồ Quế Nam. Hồ Quế Nam vừa lau chùi vừa mỉm cười nói: “Con gái của Độc Nhãn Thần Long, chắc chỉ có một mắt. Làm sao Viên tướng công thích được!”

Thiết La Hán giương mắt lên hỏi: “Sao ngươi biết?”

Hồ Quế Nam cười đáp: “Trứng rùa lại nở ra rùa, Độc Nhãn Thần Long dĩ nhiên phải sinh ra loài độc nhãn rồi.”

Mọi người đùa giỡn một chập. Thanh Thanh không biết nói gì, trong lòng cứ khó chịu hoài. Nàng nghĩ bụng: “Lão Độc Nhãn Thần Long kia thật lắm mưu mô, không chừng muốn chọn đại ca làm con rể thật.” Đêm đó nàng lấy bảy tờ giấy, tờ nào cũng vẽ hình một lão công sai chột mắt, chú thích mấy chữ: “Độc nhãn thần long Đơn Thiết Sinh kính viếng”. Đêm đó nàng phi thân vào bảy nhà phú hào trong kinh thành, trộm mỗi nhà một ít đồ trang sức và ngân lượng, rồi để lại một tấm hình Độc Nhãn Thần Long.

Sáng sớm hôm sau, Hồng Thắng Hải gõ cửa phòng Thanh Thanh, lên tiếng: “Tiểu thư! Độc Nhãn Thần Long đến đây rồi. Viên tướng công đang nói chuyện với lão trên đại sảnh.”

Thanh Thanh bèn khoác nam trang lên sảnh, quả nhiên thấy Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng đang ngồi uống trà với một lão già vừa lùn vừa ốm. Viên Thừa Chí giới thiệu cho nàng biết. Thanh Thanh thấy lão Đơn Thiết Sinh đã ngoài sáu mươi, râu mày trắng bạc, con mắt bên trái sáng lấp lánh, ra vẻ tinh minh lanh lợi.

Lão lên tiếng: “Hành động của tiểu lão thật vô cùng mạo muội. Chẳng qua có một chuyện muốn nhờ Viên tướng công cùng quý vị ra sức giúp đỡ, tiểu lão lại chưa được quen biết, chỉ còn cách dùng hạ sách này. Không ngờ đã làm phiền hà quý vị, tiểu lão xin đa tạ và xin lỗi trước.”

Nói xong, lão quỳ ngay xuống đất khấu đầu. Viên Thừa Chí vội đỡ dậy. Chàng chưa kịp hỏi lão có chuyện gì cần giúp, Thanh Thanh bỗng lên tiếng hỏi: “Con gái của ông có khỏe không? Sao không theo ông đến đây?”

Đơn Thiết Sinh ngẩn ra đáp: “Tiểu lão một đời cô độc, ngay cả bạn đời cũng không có, đừng nói là con gái.”

Thanh Thanh lại hỏi: “Thế thì ông có cháu gái, hay con gái nuôi gì không?”

Đơn Thiết Sinh đáp: “Tiểu lão không có.”

Thanh Thanh mỉm cười, vào phòng bưng đồ trang sức và ngân lượng ra, đưa cho lão rồi nói: “Đùa giỡn với ông một phen, xin ông đừng trách. Nhưng nếu không làm thế thì không sao vời được đại giá của ông đến đây.”

Đơn Thiết Sinh đa tạ, nghĩ bụng: “Trò đùa suýt nữa hại chết lão già này.” Lão lại nghĩ: “Không hiểu sao cô nương cải nam trang này lại hỏi mình có con gái nuôi hay không. Chẳng lẽ cô ấy muốn bái ta làm dưỡng phụ?”

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ. Chưa ai kịp hỏi gì thì đột nhiên một tên bộ khoái đi vào. Hắn thi lễ cùng mọi người rồi nói với Đơn Thiết Sinh: “Đơn lão sư! Ngân khố lại mất thêm hai ngàn lượng.”

Đơn Thiết Sinh đổi hẳn sắc mặt, đứng dậy chắp tay nói: “Tiểu lão có việc gấp phải điều tra, lát nữa sẽ quay lại thỉnh an các vị.” Lão thu cất những món Thanh Thanh giao trả, rồi vội vã đi theo tên bộ khoái.

*

*   *

Đến chiều một trận tuyết lớn đổ xuống, trông như một tấm màn lông ngỗng. Thanh Thanh hẹn Viên Thừa Chí ra phía tây thành để uống rượu thưởng tuyết. Hai người đã rất lâu không đi riêng với nhau, hôm nay mới có nửa ngày nhàn hạ nên rất sảng khoái.

Vùng này bốn bề đều là cỏ tranh. Trên cỏ tranh đã phủ thêm lớp tuyết, nhìn ra xa cả vùng trắng xóa. Thanh Thanh có mang theo rượu thịt, hai người vào một quán lương đình uống rượu, hàn huyên nhàn nhã, ngắm nhìn cảnh tuyết. Nơi này ngày thường đã rất hoang vu, hôm nay trời lạnh tuyết lớn nên càng ít người hơn.

Viên Thừa Chí hỏi Thanh Thanh vừa giao trả những thứ gì cho Đơn Thiết Sinh. Nàng mỉm cười, kể lại những chuyện đêm qua. Viên Thừa Chí nói: “Trời ơi! Ta vừa khen Thanh đệ lúc này ngoan ngoãn, nào ngờ vẫn ngỗ nghịch như xưa.”

Thanh Thanh hỏi: “Huynh khen muội hồi nào?”

Viên Thừa Chí đáp: “Ta thầm khen trong lòng, dĩ nhiên muội không biết.”

Thanh Thanh vui sướng, mỉm cười nói: “Ai bảo lão ấy không chịu lộ diện, cứ âm thầm quấy rối người ta.”

Viên Thừa Chí nói: “Không biết lão muốn nhờ chúng ta việc gì đây.”

Thanh Thanh nói: “Loại người tệ hại như thế thì mặc kệ. Lão muốn nhờ việc gì, chúng ta cũng không đồng ý.”

Hai người uống rượu một hồi, bỗng nhắc đến cái đêm uống rượu thưởng hoa ở Tịnh Nham, Cù Châu. Thanh Thanh nghĩ đến cố hương và người mẹ hiền đã khuất, bất giác rơi lệ. Viên Thừa Chí vội tìm chuyện khác để trêu nàng vui vẻ bật cười.

Chú thích của Kim Dung:

Thanh thái tông Hoàng Thái Cực chết không rõ nguyên nhân. Thanh Sử Cảo Thái Tông Bản Kỷ viết: Ngày Canh Ngọ tháng tám năm Sùng Đức thứ tám, Hoàng Thái Cực ngự ở chính điện, giờ Hợi đêm đó vô bệnh băng hà, thọ 52 tuổi.

Hôm đó Hoàng Thái Cực vẫn xử lý chính sự rất bình thường, đột nhiên giữa đêm không bệnh mà mất. Sau này nhiều người nghi ngờ là Đa Nhĩ Cổn mưu sát, nhưng hoàn toàn không có chứng cớ. Vào năm Thuận Trị thứ sáu, Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn chính thức kết hôn với Trang Phi của Hoàng Thái Cực, tức là mẹ của Thuận Trị hoàng đế, Hiếu Trang hoàng thái hậu. Việc này lưu truyền rộng rãi trong dân gian, nhưng không có văn bản ghi lại rõ ràng. Gần đây, sử gia Mạnh Sâm cho rằng chuyện này không chính xác. Còn Hồ Thích lại cho rằng khảo chứng của Mạnh Sâm không đủ sức thuyết phục.

Tập tục của các dân tộc du mục săn bắn ở phương bắc có nhiều chỗ khác với người Hán ở Trung Nguyên. Khi anh mất, em trai kế thừa mọi thứ là việc thường tình. Thanh thái hậu tái giá với Đa Nhĩ Cổn, phần lớn những sử gia cận đại đời Thanh không phủ định là có thể xảy ra.

Chuyện thâm cung bí sử vốn đã không thể hoàn toàn tin tưởng, bây giờ lại mượn chuyện cả ba triều Hán, Tống và Thanh cho dính liền làm một, gần như là ngụy tạo.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.