Hồi 05: Hoa thơm đêm tịch mịch – Cỏ xanh nước trong veo

Đến giữa đêm, bên ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng cười trong trẻo. Viên Thừa Chí cảnh giác không dám ngủ say, nên lập tức tỉnh dậy. Người bên ngoài gõ nhẹ vào khung cửa sổ, rồi mỉm cười nói: “Trăng thanh gió mát, đêm đẹp thế này. Viên huynh là người nho nhã mà không sợ bỏ phí cảnh thiên nhiên hay sao?”

Viên Thừa Chí nhận ra giọng Ôn Thanh, cứ nằm trong màn đưa mắt nhìn ra. Quả nhiên trăng sáng trước giường như một màn sương bạc phủ lên nền đất, trong mảng ánh trăng từ cửa sổ soi vào hiện rõ bóng một đầu người. Rõ ràng Ôn Thanh đang dùng thế Đảo Quyển Châu Liêm treo ngược người, thò đầu nhìn vào trong phòng.

Viên Thừa Chí lên tiếng: “Được! Ta mặc áo rồi ra ngay.” Chàng thầm nghĩ: “Hành động của con người này thật sự khiến cho người ta không biết đâu mà lường. Đêm khuya thế này, để xem y giở trò gì cổ quái nữa đây.”

Mặc xong quần áo, chàng lén giấu trủy thủ vào trong bọc rồi đẩy cửa sổ ra. Hương hoa ập ngay vào mặt, thì ra phía ngoài cửa sổ này là một vườn hoa.

Ôn Thanh vận kình vào bàn chân, tung ngược người lên rồi đáp nhẹ xuống đất, khẽ bảo: “Đi theo đệ!”

Y xách theo một cái giỏ tre vốn đặt dưới đất. Viên Thừa Chí không biết y định đi đâu, nhưng cũng theo y vượt tường ra ngoài.

Hai người bước đi chậm rãi về phía sau đồi. Đây chỉ là một ngọn đồi nhỏ, nhưng xung quanh cây cối um tùm, sương giăng bốn bề nhẹ như làn khói lẩn quẩn giữa những cành lá. Trong đêm vắng, trên cỏ mềm, hình như bước chân hai người cũng không nỡ phát ra tiếng động.

Rẽ qua hai chỗ ngoặt thì đến đỉnh đồi. Gió khuya lồng lộng, bốn phía đầy ắp hương hoa, ánh trăng mờ mờ soi xuống. Đưa mắt nhìn quanh, thì ra quả đồi này trồng rất nhiều hoa hồng đủ màu đủ sắc, đỏ có, trắng có, vàng có.

Viên Thừa Chí khẽ tán dương: “Thật là xứ thần tiên.”

Ôn Thanh nói: “Hoa ở đây do chính tay đệ trồng. Ngoài mẫu thân và Tiểu Cúc ra, chưa có ai được phép đến chỗ này.”

Y xách cái giỏ tre, từ từ đi tới. Viên Thừa Chí chậm rãi theo sau, tâm hồn vô cùng khoái hoạt. Bao nhiêu ý tứ cảnh giác đề phòng vừa rồi, trong hương hoa và dưới ánh trăng đã đột nhiên biến mất.

Đi một quãng nữa, phía trước xuất hiện một ngôi đình nhỏ. Ôn Thanh mời Viên Thừa Chí ngồi lên ghế đá, rồi mở giỏ lấy ra một ít đồ nhắm, một bình rượu nhỏ và hai cái ly. Y rót đầy rượu, lên tiếng: “Ở đây không nên ăn mặn.”

Viên Thừa Chí nâng ly rồi gắp thức ăn, quả nhiên toàn là nấm hương, mộc nhĩ và các món chay.

Ôn Thanh lấy trong giỏ ra một ống sáo, lại nói: “Để đệ thổi một bài cho huynh nghe.”

Thừa Chí khẽ gật đầu, Ôn Thanh bắt đầu thổi sáo. Thừa Chí không rành âm luật, nhưng vẫn cảm thấy tiếng sáo triền miên lúc như oán trách, lúc như hâm mộ. Trái tim chàng nương theo tiếng sáo uyển chuyển mà phiêu du vùng tiên cảnh, quên mất mình vẫn đang ngồi trong chốn nhân gian.

Ôn Thanh thổi dứt một bài, mỉm cười nói: “Huynh thích nghe bài gì, để đệ thổi cho nghe.”

Viên Thừa Chí thở dài nói: “Ta không biết bài nào cả. Đệ biết thật là nhiều thứ. Sao đệ lại thông minh như thế?”

Ôn Thanh ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười hỏi lại: “Có thật thế không?”

Y nâng ống sáo thổi tiếp một bài. Lần này điệu nhạc rất nhu mì, dịu dàng hòa quyện vào ánh trăng và hương hoa xung quanh.

Cả đời Viên Thừa Chí chỉ biết võ công quyền kiếm, chưa bao giờ trải qua cảm giác phong nhã thế này. Chàng không khỏi cảm thấy mình phiêu phiêu bồng bồng, như trong lúc tập những thế khinh công mà Mộc Tang đạo nhân truyền thụ.

Ôn Thanh đặt ống sáo xuống, dịu dàng hỏi: “Huynh thấy có hay không?”

Viên Thừa Chí nói: “Thì ra trên thế gian có loại nhạc nghe hay như thế, trước đây ta có nằm mơ cũng không thấy. Bài này tên là gì vậy?”

Mặt của Ôn Thanh đột nhiên đỏ ửng lên, khẽ nói: “Không nói cho huynh biết đâu.” Nhưng y lại tiếp ngay: “Khúc ca này tên là Nhã Nhi Mi.” Y liếc mắt một cái, mỉm cười với Viên Thừa Chí.

Bây giờ hai người ngồi rất gần nhau. Viên Thừa Chí ngửi thấy xen giữa mùi hương thoang thoảng của hoa hồng có mùi phấn son nhàn nhạt. Chàng nghĩ: “Người này thật sự không có khí khái trượng phu. Tướng mạo của y đã quá văn nhã tuấn tú rồi, lại trát thêm phấn son vào thì còn ra trò gì nữa? May mà mình không phải loại người ưa chọc ghẹo người khác, không thì phải trêu y mấy câu.” Rồi chàng lại nghĩ: “Phong khí ở Giang Nam rất xa hoa, chẳng lẽ con cái nhà giàu đều như vậy hay sao? Chỉ vì mình là thôn phu sơn dã, ít khi gặp họ nên mới thấy lạ.”

Đang suy nghĩ, bỗng nghe Ôn Thanh hỏi: “Ca ca thích nghe đệ thổi sáo nữa không?”

Viên Thừa Chí khẽ gật đầu. Ôn Thanh lại đặt ống sáo lên môi, tiếng bổng tiếng trầm dìu dặt. Âm vận từ từ chuyển thành như khóc như than, Viên Thừa Chí nghe đến xuất thần. Đột nhiên tiếng sáo dừng lại, bàn tay đang cầm ống sáo khẽ vặn một cái, ống sáo tre gãy nghe răng rắc.

Viên Thừa Chí kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Không phải đệ đang thổi say mê hay sao?”

Ôn Thanh cúi đầu xuống, khẽ nói: “Chẳng ai thích nghe đệ thổi sáo cả. Người ta chỉ thích động đao động kiếm, không thích nghe những tiếng này.”

Viên Thừa Chí lo lắng nói: “Ta đâu có gạt đệ? Ta thích nghe, thích nghe thật mà.”

Ôn Thanh nói: “Ngày mai ca ca rời khỏi đây rồi, không chừng sẽ không bao giờ trở lại. Thế thì đệ thổi sáo làm gì nữa?”

Y dừng lại một lúc, lại tiếp: “Tính khí của đệ không tốt, chính đệ cũng biết. Nhưng đệ không thể quản thúc được bản thân mình. Đệ biết ca ca ghét đệ, trong lòng coi thường đệ.”

Nhất thời Viên Thừa Chí chưa biết phải nói gì, Ôn Thanh đã tiếp: “Vì thế ca ca sẽ vĩnh viễn không đến đây nữa. Đệ… đệ muốn gặp ca ca cũng không gặp được.”

Nói đến chuyện không gặp lại nhau, giọng y hết sức rầu rĩ. Viên Thừa Chí không nén nổi xúc động, bèn nói: “Nhất định đệ cũng thấy ta chẳng hiểu biết gì. Ta mới vào giang hồ, không biết nói dối. Đệ nói là trong lòng ta coi thường đệ, cảm thấy ghét đệ. Nói thật với đệ, chuyện ấy vốn không sai. Lúc đầu, ta thấy đệ chỉ động tay là giết người, cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Ôn Thanh nhỏ nhẹ hỏi: “Có đúng thế không?”

Viên Thừa Chí nói: “Ta thấy bản tính của đệ vốn lương thiện, chắc bị người ta ép bức, trong lòng uất ức không có chỗ nào trút được, nên tính khí mới kỳ lạ. Lý do thế nào, có thể nói cho ta nghe không? Có thể ta sẽ giúp được đệ.”

Ôn Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đệ nói ra, chỉ sợ ca ca còn xem thường đệ hơn.”

Viên Thừa Chí nói: “Nhất định không.”

Ôn Thanh nghiến chặt răng lại, nói: “Được, để đệ nói. Mẹ của đệ vốn là một cô nương, bị người ta bức hiếp mà sinh ra đệ. Năm lão gia gia của đệ đánh không thắng nổi người đó; sau này phải hẹn rất nhiều cao thủ mới đuổi người đó đi được. Vì thế đệ không có cha, đệ là một đứa con hoang…”

Nói đến đây giọng y nghẹn lại, nước mắt ròng ròng.

Viên Thừa Chí nói: “Chuyện này không thể trách đệ, cũng không thể trách mẹ của đệ. Chỉ có người đó là không tốt.”

Ôn Thanh nói: “Y… y… là phụ thân của đệ. Người ta… người ta cứ ở sau lưng mà chửi đệ, chửi mẹ của đệ.”

Viên Thừa Chí tức giận nói: “Ai lại đê tiện vô sỉ như thế? Để ta giúp đệ đánh họ. Bây giờ ta đã hiểu nguyên nhân rồi, không ghét đệ nữa. Nếu đệ thật sự coi ta là bạn, nhất định ta sẽ đến thăm đệ.”

Ôn Thanh cả mừng, nhảy bật người lên. Viên Thừa Chí thấy y vui mừng lộ rõ ra ngoài, mỉm cười hỏi: “Ta đến thăm đệ, đệ có thích không?”

Ôn Thanh nắm chặt hai bàn tay chàng, vừa lắc lắc vừa nói: “Này, tự ca ca nói đấy nhé! Nhất định ca ca phải đến.”

Viên Thừa Chí nói: “Ta không gạt đệ đâu.”

Đột nhiên sau lưng có tiếng chân bước nhẹ. Viên Thừa Chí quay đầu lại, một người lên giọng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, ở đây lén lút làm gì vậy?”

Đó chính là Ôn Chính. Mặt hắn đầy vẻ giận dữ, hai tay chống nạnh như muốn hỏi tội người khác.

Ôn Thanh vốn đang kinh hãi, nhưng khi nhận ra Ôn Chính liền giận dữ hỏi lại: “Đến đây làm gì?”

Ôn Chính nói: “Ngươi tự hỏi mình đi.”

Ôn Thanh nói: “Ta và Viên huynh ở đây thưởng trăng, có ai mời huynh đến đâu? Ở đây ngoài mẹ của ta ra, không ai được đến cả. Tam gia gia đã từng nói, huynh dám bất tuân phải không?”

Ôn Chính chỉ Viên Thừa Chí, hỏi: “Tại sao y đến đây được?”

Ôn Thanh nói: “Ta mời huynh ấy đến đây. Huynh không được xía vào.”

Viên Thừa Chí thấy hai anh em vì mình mà tổn thương hòa khí, không yên lòng bèn nói: “Chúng ta thưởng trăng đã vui lắm rồi. Mọi người về nghỉ ngơi thôi.”

Ôn Thanh nói: “Đệ không thích về. Ca ca ngồi xuống đây đi.”

Viên Thừa Chí đành phải ngồi xuống.

Ôn Chính ngơ ngác đứng yên tại chỗ, uất ức không nói được gì, liếc xéo Viên Thừa Chí đầy vẻ ganh ghét.

Ôn Thanh giận dữ nói: “Hoa ở đây do chính tay ta trồng. Ta không cho huynh ngắm.”

Ôn Chính nói: “Ta đã ngắm rồi, chẳng lẽ ngươi móc tròng mắt ta ra? Ta còn muốn ngửi một chút.”

Nói xong, hắn đưa mũi hít hít về phía những đóa hoa. Ôn Thanh vô cùng giận dữ, đột nhiên tung người lên vung hai tay nhổ một hơi hai mươi mấy gốc hồng, vừa nhổ vừa quẳng ra ngoài, khóc nói: “Ngươi ăn hiếp ta! Ngươi ăn hiếp ta! Ta phải nhổ hết những khóm hồng này, ai cũng không được nhìn nữa. Thế thì ngươi mừng lắm phải không?”

Ôn Chính tái mặt, giận dữ bỏ đi. Đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nói: “Ta đối với ngươi đầy hảo ý, còn ngươi thì lại đối xử với ta như vậy! Ngươi nghĩ xem, ngươi có lương tâm hay không? Còn tên mọi rợ Quảng Đông họ Viên này đen thui đen thủi, ngươi… ngươi lại…”

Ôn Thanh vừa khóc vừa nói: “Còn ngươi thì đẹp trai tuấn tú, mặt mày trắng trẻo lắm ư? Ai cần ngươi tốt với ta? Nếu ngươi thấy ta mà ấm ức, thì cứ việc kêu các vị gia gia đuổi hai mẹ con ta ra ngoài. Ta cùng Viên huynh ở đây, ngươi đi nói với các vị gia gia đi.

Ôn Chính thở ra một hơi dài, cúi đầu đi thẳng. Ôn Thanh quay vào trong đình, ngồi xuống. Hồi lâu Viên Thừa Chí mới hỏi: “Sao đệ lại đối xử với anh mình như vậy?”

Ôn Thanh nói: “Hắn đâu có phải là ca ca của đệ? Mẹ của đệ mới là họ Ôn. Đây là nhà của ông ngoại đệ. Hắn là con trai người anh họ của mẹ đệ, là biểu ca của đệ. Nếu đệ có phụ thân, có nhà cửa, thì đã không cần ở lại nhà người khác để nghe gièm pha nhạo báng.”

Nói tới đây, y lại rơi nước mắt. Viên Thừa Chí nói: “Ta thấy huynh ấy đối xử với đệ rất tốt, chỉ có đệ là hung dữ với huynh ấy.”

Ôn Thanh đột nhiên bật cười rồi nói: “Nếu đệ không hung dữ với hắn, thì hắn còn vô pháp vô thiên hơn nữa.”

Viên Thừa Chí thấy y chợt khóc chợt cười đầy vẻ ngây thơ, lại nghĩ đến thân thế của mình, không khỏi phát sinh cảm giác đồng bệnh tương lân. Chàng nói: “Gia gia của ta cũng bị hại chết rồi. Lúc đó ta mới lên bảy tuổi. Mẹ của ta cũng chết vào năm đó.”

Ôn Thanh hỏi: “Ca ca đã trả thù được chưa?”

Viên Thừa Chí đáp: “Nói ra xấu hổ, ta thật là bất hiếu.”

Ôn Thanh nói: “Khi nào ca ca trả thù, đệ sẽ giúp một tay. Cho dù kẻ thù có lợi hại đến thế nào chăng nữa, đệ cũng nhất định giúp ca ca.”

Viên Thừa Chí cảm kích, nắm chặt lấy tay Ôn Thanh. Y bất giác rụt tay về một chút, nhưng rồi để yên cho chàng nắm, khẽ nói: “Bản lãnh của ca ca cao hơn đệ rất nhiều, nhưng đệ biết ca ca không quen thuộc những chuyện trong giang hồ. Sau này đệ sẽ giúp ca ca để ý hơn.”

Viên Thừa Chí nói: “Đệ thật là tốt. Ta chưa có người bạn nào đồng trang đồng lứa. Bây giờ mới gặp được đệ…”

Ôn Thanh cúi đầu nói: “Đệ thì tính khí không tốt, e rằng sẽ có một ngày đắc tội với ca ca.”

Viên Thừa Chí nói: “Đệ đã coi ta là bằng hữu. Ta đã biết tấm lòng đệ tốt như vậy, dù đệ đắc tội thì ta cũng không để ý.”

Ôn Thanh mừng rỡ, thở ra một hơi rồi nói: “Chính vì việc này mà đệ không yên tâm. Ca ca nói lời phải giữ lấy lời, nhất định sẽ bỏ qua lỗi lầm của đệ đấy nhé.”

Viên Thừa Chí thấy y đổi hẳn thần sắc, vừa dịu dàng vừa đàng hoàng, khác hẳn vẻ hung dữ lúc nãy, bèn nói: “Ta có một câu, không biết đệ có chịu nghe không?”

Ôn Thanh nói: “Trên đời đệ chỉ nghe lời của ba người. Người đầu tiên là mẹ đệ, người thứ hai là ông ngoại ruột của đệ, còn người thứ ba chính là ca ca.”

Viên Thừa Chí rùng mình một cái rồi nói: “Đa tạ đệ đã coi trọng như thế. Thật ra chỉ cần lời nói có lý, ai nói chúng ta cũng nên nghe.”

Ôn Thanh cãi: “Có lý đệ cũng không nghe. Nếu ai tốt với đệ, đệ… đệ… thích người đó, thì bất luận người đó nói gì đi nữa, có lý hay không, đệ cũng nghe lời. Nếu đệ ghét người đó rồi, thì người đó có nói đúng tới đâu đệ cũng không chịu làm theo.”

Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Thật là tính khí trẻ nít. Đệ bao nhiêu tuổi rồi?”

Ôn Thanh đáp: “Đệ mười tám tuổi. Ca ca bao nhiêu?”

Viên Thừa Chí nói: “Ta lớn hơn đệ hai tuổi.”

Ôn Thanh đột nhiên cúi đầu xuống, mặt đỏ lên, nhỏ nhẹ nói: “Đệ không có anh em ruột. Chúng ta kết bái thành huynh đệ, có được hay không?”

Viên Thừa Chí từ nhỏ gia đình đã gặp đại biến, đương nhiên tính tình thận trọng tỉ mỉ. Chàng hoàn toàn không biết về thân thế của Ôn Thanh, đã thấy y cướp vàng giết người, hành động tà quái, lại là người Kỳ Tiên Phái, không hiểu sao y đối với mình lại phơi hết ruột gan ra. Hai chữ “kết bái” là đại sự, liên quan đến phước họa cả đời, nên chàng buộc phải ngần ngừ.

Ôn Thanh thấy chàng nghĩ mãi không nói gì, đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi đình. Viên Thừa Chí giật mình đuổi theo, thấy Ôn Thanh chạy thẳng lên đỉnh đồi.

Chàng nghĩ: “Tính tình người này quyết liệt, nếu mình không đồng ý là sỉ nhục y, chuyện gì xảy ra không lường trước được.” Chàng vội thi triển khinh công, chạy lên mấy bước cản trước mặt Ôn Thanh, kêu lớn: “Thanh đệ! Đệ giận ta phải không?”

Nghe Viên Thừa Chí gọi mình là Thanh đệ, Ôn Thanh mừng rỡ, lập tức ngồi xuống đất mà nói: “Ca ca đã xem thường người ta, sao còn gọi người ta là Thanh đệ?”

Viên Thừa Chí nói: “Ta xem thường đệ hồi nào đâu? Tới đây, chúng ta kết bái ở đây.”

Thế là hai người cùng quỳ xuống, hướng về mặt trăng mà phát thệ: “Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia”. Sau đó đứng dậy, Ôn Thanh chắp tay nhìn Viên Thừa Chí, khẽ gọi: “Đại ca”.

Viên Thừa Chí chắp tay trả lễ, gọi một tiếng “Thanh đệ” rồi nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ đi.”

Hai người dắt tay nhau trở về phòng. Viên Thừa Chí nói: “Đệ đừng về, kẻo làm bá mẫu tỉnh giấc. Chúng ta ở lại đây, ngủ cùng giường đi.”

Ôn Thanh đột nhiên đỏ ửng mặt lên, vẫy tay ấp úng nói: “Đại ca… đại ca… đại ca… ngày mai gặp lại.”

Y vừa mỉm cười vừa chạy ra khỏi phòng, khiến Viên Thừa Chí ngơ ngác chẳng hiểu gì.

*

*   *

Sáng sớm hôm sau, Viên Thừa Chí đang ngồi trên giường luyện công thì Tiểu Cúc đưa đồ điểm tâm vào. Viên Thừa Chí nhảy xuống giường, lên tiếng cảm ơn.

Đang ăn sáng thì Ôn Thanh vào phòng nói: “Đại ca! Có một con bé đến đây, nói là đến để đòi vàng. Chúng ta ra ngoài xem thử.”

Viên Thừa Chí gật đầu, nghĩ bụng: “Cướp tiền người khác thì dĩ nhiên không được yên ổn. Bây giờ ta phải khuyên Thanh đệ trả lại vàng cho người ta.”

Hai người chưa đến cửa sảnh, đã nghe thấy tiếng chân gấp rút trong sảnh, lại có tiếng gió vù vù, rõ ràng có người đang động thủ. Vào trong đại sảnh thì thấy Ôn Chính nhanh chân chạy qua chạy lại, múa tít đơn đao, tỉ đấu với một thiếu nữ cầm kiếm. Kế bên có hai ông lão ngồi trên ghế mà nhìn. Một lão tay cầm quải trượng, còn lão kia tay không.

Ôn Thanh đến bên ông lão cầm quải trượng, kề tai thầm thì gì đó. Ông lão liền quay đầu lại, ngắm nhìn Viên Thừa Chí rồi gật đầu một cái.

Viên Thừa Chí thấy thiếu nữ kia khoảng mười tám mười chín tuổi, hai má ửng hồng, dung mạo thanh tú, chiêu thức công thủ rất nghiêm mật. Hai người đấu thêm mười mấy chiêu, nhất thời chưa phân cao thấp, nhưng Viên Thừa Chí càng nhìn kiếm pháp của nàng càng thấy nghi ngờ.

Thiếu nữ bước tới một bước, đưa trường kiếm điểm tới vai của Ôn Chính. Ôn Chính xoay đao lại đỡ cực nhanh. Tưởng trường kiếm sẽ bị đơn đao gạt văng đi, nào ngờ thiếu nữ kia còn nhanh hơn, xoay trường kiếm lại chém ngang cổ đối thủ. Ôn Chính giật mình lùi luôn ba bước. Thiếu nữ thừa thắng lại phóng kiếm đâm tới veo véo.

Nhìn gia số võ công, Viên Thừa Chí biết thiếu nữ này tuy không phải là người phái Hoa Sơn, nhưng chắc chắn đã được nhân vật bản môn chỉ điểm, nếu không thì công lực của nàng không đủ để duy trì đến lúc này. Nàng chỉ dựa vào kiếm thuật tinh xảo mà gắng gượng cầm cự với Ôn Chính. Chiêu thức của Ôn Chính vừa ổn định vừa hiệu quả hơn, nội kình mạnh hơn rất nhiều.

Ôn Thanh cũng đã thấy thiếu nữ đó không phải là địch thủ của Ôn Chính, bèn cười nhạt lên tiếng: “Dựa vào chút xíu bản lãnh như vậy mà muốn đến nhà đòi nợ ư?”

Tỉ đấu mấy chục chiêu nữa, quả nhiên kiếm pháp thiếu nữ đó mỗi lúc một chậm đi, còn Ôn Chính thì đao sau ác hơn đao trước. Chỉ chốc lát là thiếu nữ liên tiếp gặp nguy hiểm.

Thấy tình thế nguy cấp, Viên Thừa Chí đột nhiên tung người lên, nhảy vào giữa hai đối thủ. Hai bên đang tỉ đấu kịch liệt, binh khí không thu về kịp, một đao một kiếm cùng chém lên người Viên Thừa Chí. Ôn Thanh kinh hãi la lên, hai ông lão cùng đứng bật dậy, nhưng vì bất ngờ nên không kịp nhảy tới cứu viện.

Tay phải của Viên Thừa Chí đẩy nhẹ lên tay của Ôn Chính, còn tay trái xoay lại gõ nhẹ vào cổ tay của thiếu nữ kia. Hai món binh khí đều không giữ nổi mà bay thẳng ra ngoài; hai đối thủ lập tức nhảy lùi ra sau. Hai ông lão nhìn nhau “Ủa” lên một tiếng, rõ ràng kinh ngạc về công phu của Viên Thừa Chí.

Ôn Chính tưởng Thừa Chí nhớ mối hận đêm qua, nên ra tay làm khó dễ mình. Còn thiếu nữ kia thấy chàng cùng Ôn Thanh từ trong nhà đi ra, đương nhiên nghĩ chàng cùng phe với đối phương. Nàng thấy mình không địch nổi, bèn nhặt kiếm rồi nhảy ra ngoài.

Thừa Chí kêu lên: “Cô nương khoan đã.”

Thiếu nữ giận dữ nói: “Ta không đánh nổi các ngươi, đương nhiên sẽ có những người giỏi hơn ta đến đây để đòi vàng. Ngươi muốn gì nữa?”

Thừa Chí chắp tay lại nói: “Cô nương đừng trách. Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh, lệnh sư là vị nào?”

Thiếu nữ bĩu môi đáp: “Ta không đến đây để lảm nhảm với ngươi!”

Nàng co giò chạy thẳng ra cửa. Viên Thừa Chí nhún chân một cái, tung người ra chặn trước cửa, khẽ nói: “Đừng đi! Ta giúp cô nương.”

Thiếu nữ ngẩn ra, hỏi lại: “Các hạ là ai?”

Viên Thừa Chí đáp: “Ta họ Viên.”

Đôi mắt đen láy của thiếu nữ đó nhìn thẳng vào mặt chàng một lát, rồi nàng bỗng la lên: “Các hạ biết An đại nương hay không?”

Thừa Chí run rẩy cả người, lòng bàn tay cũng nóng hẳn lên, đáp ngay: “Ta là Viên Thừa Chí. Cô nương là Tiểu Huệ phải không?”

Thiếu nữ đó mừng quá, quên mất mình đang ở đâu, cứ nắm chặt lấy tay chàng mà la lên: “Đúng rồi, đúng rồi! Huynh là Thừa Chí đại ca.”

Nàng đột nhiên nghĩ đến nam nữ hữu biệt, chợt đỏ mặt buông tay chàng ra.

Tình huống diễn ra quá bất ngờ, Ôn Thanh cảm thấy cảnh vật trước mắt như nhòa đi trong một màn sương mỏng. Ôn Chính kêu lên: “Ta cứ tưởng Viên huynh này là ai, thì ra là do Lý Tự Thành phái tới nằm vùng mai phục.”

Viên Thừa Chí nói: “Đúng là tại hạ đã gặp gỡ Sấm Vương một lần, nhưng không thể nói là tới đây mai phục được. Vị cô nương này đã quen tại hạ từ hồi nhỏ. Không biết hai vị vì lý do gì mà giao đấu? Tại hạ cả gan xin hai vị giảng hòa có được không?”

An Tiểu Huệ nói: “Thừa Chí đại ca! Họ đã là bạn của ca ca, thì chỉ cần trả lại vàng là xem như không có chuyện gì.”

Ôn Thanh lạnh nhạt lên tiếng: “Đâu có chuyện dễ dàng như thế?”

Viên Thừa Chí nói: “Thanh đệ! Để ta giới thiệu cho Thanh đệ biết, vị này là An Tiểu Huệ cô nương. Hồi nhỏ chúng ta thường chơi đùa với nhau, đã hơn mười năm không gặp rồi.”

Ôn Thanh lạnh nhạt liếc nhìn An Tiểu Huệ một cái, không thi lễ mà cũng chẳng nói gì.

Viên Thừa Chí cảm thấy khó xử, liền hỏi An Tiểu Huệ: “Sao muội nhận ra ta?”

An Tiểu Huệ nói: “Trên lông mày của ca ca có một vết sẹo, muội làm sao quên được? Hồi nhỏ tên khốn kia đến bắt muội, ca ca liều mạng cứu giúp, bị hắn đả thương. Ca ca quên rồi hay sao?”

Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Hôm đó chúng ta còn dùng chén nhỏ nồi nhỏ để chơi đồ hàng nữa.”

Ôn Thanh lại càng cảm thấy không vui, lên tiếng riết róng: “Các vị cứ ở đó mà nói chuyện thanh mai trúc mã. Ta phải vào trong đây.”

Viên Thừa Chí vội gọi: “Đợi một lúc đã! Tiểu Huệ, sao muội lại đánh nhau với vị đại ca này?”

An Tiểu Huệ nói: “Muội và… và… Thôi sư huynh…”

Viên Thừa Chí cướp lời hỏi: “Thôi sư huynh là Thôi Thu Sơn thúc thúc có phải không?”

An Tiểu Huệ nói: “Không, huynh ấy là cháu của Thôi thúc thúc. Hai người bọn muội hộ tống một món quân lương của Sấm Vương về Chiết Đông, nào ngờ giữa đường bị tên kia lấy cắp.” Vừa nói, tay nàng chỉ về hướng Ôn Thanh.

Viên Thừa Chí đã hiểu, thì ra số vàng Ôn Thanh đã cướp là quân lương của Sấm Vương. Đừng nói Sấm Vương đối xử lịch sự với chàng, được sư phụ chàng dồn toàn lực giúp đỡ, mà chỉ vì tình cảm của ba cố nhân là Thôi Thu Sơn, An đại nương, An Tiểu Huệ thì cũng đủ để chàng phải xả thân giúp An Tiểu Huệ đoạt về. Hơn nữa Sấm Vương gửi tiền từ xa mấy ngàn dặm đến Giang Nam, nhất định rất cần sử dụng. Nếu là quân lương, đương nhiên phải dùng để chi trả cho quân đội. Nếu dùng để lôi kéo người trợ giúp, hoặc hối lộ cho bọn tham quan cũng rất có ích. Sấm Vương tạo phản là vì nhân nghĩa, muốn cứu dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, làm sao chàng khoanh tay đứng nhìn được?

Lòng đã quyết, Viên Thừa Chí bèn bảo Ôn Thanh: “Thanh đệ! Xin đệ nể mặt ta, trả lại số vàng đó cho vị cô nương này đi.”

Ôn Thanh “hứ” một tiếng rồi nói: “Huynh cứ nói chuyện với hai vị gia gia của đệ trước đã.”

Viên Thừa Chí nghe y gọi hai ông lão này là gia gia, thầm nghĩ: “Đã kết bái rồi, thì họ cũng là trưởng bối của mình.” Vì thế chàng bước lên phía trước, cúi đầu chào hai ông lão rất cung kính.

Ông lão cầm quải trượng nói: “Ái chà, không dám! Viên thế huynh đứng dậy đi.”

Lão dựng cây quải trượng vào bên ghế, hai tay đỡ lấy khuỷu tay Viên Thừa Chí, nhấc chàng lên. Viên Thừa Chí đột nhiên cảm thấy một luồng kình lực rất lớn, có thể hất mình văng bổng lên không trung. Chàng phải trì đôi vai xuống, vận kình trầm ổn lại thân hình, tiếp tục khấu đầu cho đủ bốn cái mới đứng dậy.

Ông lão thầm kinh hãi, nghĩ bụng: “Thiếu niên này có nội lực rất thâm hậu.” Lão cười ha hả rồi nói: “Nghe Thanh nhi nói công phu của Viên thế huynh rất lợi hại, quả nhiên không sai.”

Ôn Thanh nói: “Vị này là Tam gia gia của đệ.” Y trỏ sang ông lão tay không, lại nói: “Còn đây là Ngũ gia gia.” Rồi y giới thiệu danh hiệu của hai người, một là Ôn Phương Sơn, một là Ôn Phương Ngộ.

Viên Thừa Chí nghĩ: “Hai người này chắc chắn là hai tổ trong Ngũ Tổ của Kỳ Tiên Phái rồi. Võ công của các vị gia gia cao hơn Ôn Chính và Thanh đệ rất nhiều.” Chàng bèn lên tiếng chào: “Tam gia gia, Ngũ gia gia!”

Hai ông lão đồng thanh nói: “Không dám nhận cách xưng hô như thế.” Sắc mặt họ đều lộ vẻ không vui.

Viên Thừa Chí thầm tức giận: “Phụ thân ta là danh tướng kháng Thanh, là Đốc sư ở Liêu Đông. Ta kết bái với cháu của các ông, các ông lại coi là không xứng ư?”

Chàng quay lại bảo Ôn Thanh: “Thanh đệ trả lại vàng cho vị cô nương này đi.”

Ôn Thanh tức giận nói: “Huynh chỉ biết cô nương này, cô nương kia, chẳng nghĩ gì đến đệ cả.”

Viên Thừa Chí nói: “Thanh đệ! Người học võ chúng ta phải lấy nghĩa khí làm trọng. Số vàng này là của Sấm Vương, lúc đệ lấy mà không biết thì có thể cho qua. Bây giờ đã biết được tung tích rồi, nếu không trả lại há chẳng có lỗi với người ta?”

Hai ông lão vốn không biết món vàng này liên quan trọng đại như thế, cứ tưởng là của một phú thương nào đó. Bây giờ nghe An Tiểu Huệ, Viên Thừa Chí nói đến, họ bỗng thấy không yên lòng, biết thanh thế của Sấm Vương cực lớn, giang hồ hào kiệt quy tụ rất đông. Nếu mình không trả số vàng này, nhất định sẽ có vô số hảo thủ đến đây đòi lại, hậu hoạn vô cùng.

Ôn Phương Sơn mỉm cười nói: “Nể mặt Viên thế huynh, chúng ta trả lại đi thôi.”

Ôn Thanh kêu lớn: “Tam gia gia! Chuyện đó không được.”

Viên Thừa Chí nói: “Đệ định chia cho ta một nửa. Thế thì đem một nửa của ta trả cho cô ấy trước đi, rồi tính tiếp.”

Ôn Thanh nói: “Nếu bản thân huynh cần, thì phần của đệ cũng có thể cho huynh. Mấy ngàn lạng vàng chẳng phải là nhiều nhặn gì, ai lại bủn xỉn như thế? Nhưng vì cô nương này đến đây đòi, nên đệ mới không chịu trả.”

An Tiểu Huệ bước lên một bước, giận dữ nói: “Vậy phải thế nào ngươi mới chịu trả? Cho ta biết điều kiện đi.”

Ôn Thanh bảo Viên Thừa Chí: “Rốt cuộc là huynh giúp ả hay là giúp đệ?”

Viên Thừa Chí trù trừ một lúc rồi mới đáp: “Ta không giúp ai cả, ta chỉ nghe lời sư phụ thôi.”

Ôn Thanh hỏi: “Sư phụ ư? Sư phụ của huynh là ai?”

Viên Thừa Chí đáp: “Sư phụ của huynh đang ở trong quân ngũ Sấm Vương.”

Ôn Thanh giận dữ nói: “Hừ, nói đi nói lại cũng là huynh giúp cô ả này. Được! Vàng để ở đây. Đệ đã tốn công sức để lấy được, thì huynh cũng phải tốn công sức để lấy lại. Trong vòng ba ngày, nếu huynh có bản lãnh thì đến đây mà lấy. Hết ba ngày mà không lấy được, đệ sẽ tiêu xài xả láng, hết sạch trong vòng một ngày.”

Viên Thừa Chí kinh ngạc hỏi: “Nhiều vàng như thế, làm sao tiêu hết trong vòng một ngày?”

Ôn Thanh nói: “Tiêu không hết, chẳng lẽ đệ không biết ném ra giữa đường cho người khác giúp đệ tiêu xài hay sao?”

Viên Thừa Chí kéo tay áo Ôn Thanh, bảo: “Thanh đệ, đi theo ta.”

Hai người đến một góc sảnh, Viên Thừa Chí nói: “Đêm qua đệ vừa nói là sẽ nghe lời ta, sao chưa tới nửa ngày đã thay đổi hẳn rồi?”

Ôn Thanh nói: “Nếu huynh tốt với đệ, thì dĩ nhiên đệ nghe lời huynh.”

Viên Thừa Chí nói: “Huynh có chỗ nào không tốt với đệ đâu? Nhưng chỗ vàng này thật sự không thể lấy.”

Khóe mắt Ôn Thanh rơm rớm, nói: “Huynh mới gặp người quen cũ là đã toàn tâm toàn ý bảo vệ, không để ai vào trong lòng nữa. Vàng của Sấm Vương, đệ tiêu xài hết thì đã sao nào? Cùng lắm là bị ông ấy giết đi. Dù sao đi nữa, cả đời cả kiếp này có ai thương đệ đâu?”

Nói tới đây, nước mắt y lại rơi xuống.

Viên Thừa Chí thấy không thể nói lý lẽ với người này được, lộ vẻ không vui. Chàng nói: “Đệ là huynh đệ kết nghĩa, còn cô ấy là con gái của cố nhân, dĩ nhiên ta phải đối xử như nhau, không bên nào nặng nhẹ. Tại sao đệ phải như vậy?”

Ôn Thanh nói ngay: “Chuyện khiến đệ hận chính là huynh đối xử như nhau, không phân nặng nhẹ. Hừ, không cần nói nhiều nữa. Trong vòng ba ngày huynh cứ đến đây mà lấy.”

Thừa Chí muốn nắm tay y khuyên bảo, nhưng Ôn Thanh giật tay ra, đi vào nhà trong.

*

*   *

Viên Thừa Chí thấy tình hình đã bế tắc, nói gì đi nữa cũng không giải quyết được. Chàng đành cùng An Tiểu Huệ rời khỏi đó, tìm một nhà nông để tá túc, rồi hỏi đầu đuôi câu chuyện mất vàng này. Thì ra An Tiểu Huệ cùng vị Thôi sư ca đó hộ tống món vàng, giữa đường có việc phải chia tay, nên Ôn Thanh có cơ hội đoạt hết.

An Tiểu Huệ nhắc đến thời gian sau khi tạm biệt, mẫu thân của nàng thường xuyên nhớ đến Viên Thừa Chí. Viên Thừa Chí lấy trong bọc ra một cái vòng tay thắt bằng chỉ vàng, nói rằng: “Vật này là má má của muội đã cho ta. Muội xem, cổ tay ta lúc đó nhỏ xíu thế này.”

An Tiểu Huệ cười khúc khích nhìn cánh tay chàng, lại hỏi: “Thừa Chí đại ca! Mấy năm nay ca ca làm gì vậy?”

Viên Thừa Chí nói: “Ngày nào cũng luyện võ, thỉnh thoảng có chơi cờ.”

An Tiểu Huệ nói: “Chẳng trách võ công của ca ca cao cường như thế. Vừa rồi ca ca chỉ đẩy nhẹ vào thanh kiếm mà muội không vận được chút xíu kình lực nào nữa.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Sao muội cũng biết kiếm pháp phái Hoa Sơn? Ai dạy cho muội vậy?”

Khóe mắt của An Tiểu Huệ đỏ lên, quay đầu đi rồi mới nói: “Chính là Thôi sư ca dạy cho muội. Huynh ấy cũng là đệ tử Hoa Sơn.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Huynh ấy bị thương phải không? Tại sao muội lại đau lòng?”

An Tiểu Huệ nói: “Có bị thương gì đâu! Huynh ấy mặc kệ người ta, giữa đường bỏ đi trước.”

Viên Thừa Chí cảm thấy chuyện này có liên quan đến tình cảm trai gái, nên không tiện hỏi thêm.

Đợi đến khoảng canh hai, hai người cùng chạy về phía nhà họ Ôn. Viên Thừa Chí nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, thấy bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng. Hai lão Ôn Phương Sơn, Ôn Phương Ngộ ngồi uống rượu; Ôn Chính, Ôn Thanh đứng bên hầu hạ.

Viên Thừa Chí không biết vàng giấu chỗ nào, muốn nghe lén họ nói chuyện một lúc. Nhưng Ôn Thanh bỗng cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, buột miệng: “Vàng ở ngay đây, có bản lãnh thì đến lấy đi.”

An Tiểu Huệ kéo vạt áo của Viên Thừa Chí, khẽ nói: “Họ đã biết chúng ta đến đây rồi.”

Ôn Thanh lấy hai cái bao từ dưới gầm, đặt lên mặt bàn rồi mở ra. Dưới ánh nến, hoàng kim chói mắt, đầy bàn toàn những thỏi vàng. Ôn Thanh và Ôn Chính cũng ngồi xuống, đặt đao kiếm lên bàn mà uống rượu.

Viên Thừa Chí nghĩ: “Nếu họ cứ canh giữ như vậy, làm sao mà lấy được? Chẳng lẽ phải ra mặt đánh nhau?”

Đợi hơn nửa giờ mà bốn người dưới đại sảnh vẫn bình chân như vại. Chàng biết tối nay không có cách nào để ra tay, đành cùng An Tiểu Huệ trở về nơi trú ngụ.

Tối hôm sau hai người lại đến nhà họ Ôn, thấy trong đại sảnh vẫn có bốn người canh giữ, chỉ có điều là đã thay đổi hai ông già khác. Xem ra đây cũng là người trong Ngũ Tổ, còn ba người kia chắc đang mai phục trong bóng tối.

Viên Thừa Chí bảo An Tiểu Huệ: “Họ có cao thủ bí mật canh gác, phải cẩn thận.”

An Tiểu Huệ gật đầu một cái rồi chau mày lại. Đột nhiên nàng nghĩ ra một kế, bèn tung người nhảy xuống. Viên Thừa Chí sợ nàng đơn độc nên vội nhảy theo, thấy nàng chạy thẳng ra sau, đến chỗ nhà bếp, đập đá lửa lên, đốt một đống củi khô ở kế bên.

Chẳng bao lâu lửa đã bốc cao. Trong nhà họ Ôn lập tức ồn ào, rất nhiều trang đinh xách nước chạy tới để dập lửa.

Hai người chạy lên tiền sảnh. Đèn nến trong sảnh vẫn sáng rực, nhưng bốn người trong đó không thấy đâu nữa. An Tiểu Huệ mừng rỡ khẽ la lên: “Họ đi chữa cháy rồi.”

Nàng tung người nhảy xuống mái nhà, theo cửa sổ xông vào trong sảnh. Thừa Chí cũng nhảy theo. Hai người chạy đến bên bàn, đang đưa tay để lấy vàng thì đột nhiên bị mất thăng bằng. Thì ra dưới đất có đặt cơ quan, một tấm ván bỗng lật ngược lại.

Thừa Chí thầm la: “Hỏng bét!” Chàng tung người vọt lên, vươn tay ra toan nắm lấy An Tiểu Huệ, nhưng với không tới. Tay trái chàng nắm được một cây xà nhà, rồi lộn người lại đặt chân lên xà. Lúc này tấm ván đã lật ngược lại, nhốt An Tiểu Huệ dưới sàn nhà.

Thừa Chí kinh hãi vội chạy ra ngoài cửa sổ, xem thử có bố trí gì không rồi tìm cách để cứu An Tiểu Huệ. Vừa ra khỏi cửa, một luồng kình phong đã ập tới trước mặt. Chàng lập tức vung tay phải lên đỡ phát chưởng đánh tới. Hai chưởng chạm nhau, Thừa Chí mượn thế nhảy lên mái nhà, còn người đánh lén ở dưới thì ngã ra đất. Nhưng người này thân pháp cũng rất linh hoạt, lưng vừa chạm đất lại nhảy lên mái nhà ngay. Đó là Ôn Chính.

Thừa Chí đứng vững trên mái nhà rồi đưa mắt nhìn tứ phía, bỗng thấy ớn lạnh toàn thân. Xung quanh đầy người, có cao có lùn, có mập có ốm. Viên Thừa Chí bị bao vây trùng điệp, không biết ý đồ của đối phương như thế nào, bèn tập trung tinh thần đề khí.

Giữa đám đông có năm ông lão bước ra, trong đó có Ôn Phương Sơn và Ôn Phương Ngộ là hai người chàng đã bái kiến, có hai ông lão vừa ngồi trong sảnh canh giữ đống vàng. Ông lão còn lại thân hình khôi vĩ, cao hơn người bình thường tới nửa cái đầu. Lão cười ha hả rồi cất giọng rổn rảng như tiếng chuông đồng: “Năm huynh đệ ta sống ở nơi thâm sơn hẻo lánh này, không ngờ thủ hạ của Sấm Vương lại quang lâm đến tận đây. Đúng là tam sinh hữu hạnh, nhà cỏ huy hoàng. Ha ha… ha ha…”

Viên Thừa Chí vái chào, lên tiếng: “Vãn bối bái kiến.”

Chàng biết xung quanh toàn là kẻ địch, khi cúi đầu xuống rất dễ bị ám toán, nhưng lễ số không thể thiếu được.

Ôn Thanh bước ra, lên tiếng: “Vị này là Đại gia gia của ta. Hai vị kia là Nhị gia gia và Tứ gia gia.”

Thừa Chí hướng về từng người mà chắp tay thi lễ. Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy ánh lửa đã tắt, biết đám cháy chưa lan rộng, nên yên tâm hơn một chút.

Lão đại Ôn Phương Đạt, lão nhị Ôn Phương Nghĩa, lão tứ Ôn Phương Thi trong Ngũ Tổ của Kỳ Tiên Phái đều gật đầu một cái nhưng không trả lễ. Họ không ngớt nhìn chàng từ đầu đến chân. Ôn Phương Nghĩa giận dữ hét lên: “Tuổi ngươi còn nhỏ như vậy mà đã coi trời bằng vung. Dám đến nhà ta phóng hỏa ư?”

Viên Thừa Chí nói: “Đó là do đồng bạn của vãn bối hơi lỗ mãng. Vãn bối thật sự áy náy trong lòng, rất may là chưa thành tai họa. Ngày mai vãn bối sẽ đến đây lạy tạ xưng tội với quý vị.”

Ông nội của Ôn Chính là Ôn Phương Thi, thân hình vừa cao vừa ốm, dung mạo rất giống Ôn Chính. Lão lên tiếng: “Dập đầu bao nhiêu cái mới gọi là đủ đây? Thằng bé này cả gan như thế, đến nhà họ Ôn ở Tịnh Nham này mà giở thói lưu manh. Sư phụ của ngươi là ai?”

Ngũ Tổ tuy đối với thanh thế của Sấm Vương có phần kiêng nể, nhưng năm huynh đệ này từ xưa đến giờ rất yêu tiền bạc. Vàng đã vào tay rồi, không dễ gì họ buông ra trả lại cho người khác. Vừa rồi lão thấy Viên Thừa Chí mới một chưởng đã hất Ôn Chính rơi xuống, võ công rất giỏi, nên định hỏi rõ sư thừa môn phái của chàng rồi mới định đối sách sau.

Viên Thừa Chí nói: “Lúc này gia sư đang ở trong quân ngũ Sấm Vương. Chỉ mong các vị trả lại món vàng của Sấm Vương, ngày sau vãn bối sẽ xin gia sư viết thư đến đây đa tạ.”

Ôn Phương Đạt hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”

Viên Thừa Chí đáp: “Lão nhân gia trước nay ít khi đi lại giang hồ. Vãn bối không dám nhắc đến danh tự của lão nhân gia.”

Ôn Phương Đạt “hứ” một tiếng, rồi nói: “Ngươi không nói, chẳng lẽ có thể giấu giếm được chúng ta hay sao? Nam Dương, ra tiếp chiêu với thằng lỏi này thử xem.” Lão nghĩ bụng, chỉ cần động thủ một chút là chắc chắn Viên Thừa Chí phải lộ rõ môn phái ngay.

Trong đám đông có một người lên tiếng vâng dạ rồi bước ra. Người này khoảng bốn mươi tuổi, râu quai nón, là con trai thứ hai của Ôn Phương Nghĩa, có thể gọi là một cao thủ đời thứ hai của Kỳ Tiên Phái.

Hắn vừa tung người tới là phóng ngay một quyền vào mặt Viên Thừa Chí. Viên Thừa Chí vừa né đầu tránh qua, tả quyền của Ôn Nam Dương đã đánh tới ngay, kình lực cũng rất lợi hại.

Viên Thừa Chí thầm nghĩ: “Quá nhiều người tụ tập ở đây. Nếu từng người cứ đánh như thế, đến khi nào mới có kết quả? Bây giờ phải tốc chiến tốc thắng. Nhưng e rằng mình khó thoát thân được, còn Tiểu Huệ không biết ra sao rồi?”

Đợi tả quyền của địch thủ bay đến trước mặt, hữu chưởng chàng đột nhiên vươn ra cản trở, rồi năm ngón tay chụp lại túm được đầu quyền của địch, thuận thế kéo về phía sau. Ôn Nam Dương thu thế không kịp, loạng choạng nhào về phía trước, chân đạp vỡ một mảng lớn mái ngói. Nếu không nhờ Ngũ thúc của hắn là Ôn Phương Ngộ đưa tay kéo lại, chắc hắn đã lọt khỏi mái nhà.

Hắn xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, quay lại phóng tới. Viên Thừa Chí đứng bất động, đợi hắn phóng tới mới xoay người lại, ngửa ra sau một chút, đưa chân trái móc nhẹ một cái. Ôn Nam Dương đổ người về phía trước.

Nhưng chân trái của Viên Thừa Chí vừa móc thì tay phải cũng đồng thời đưa ra. Chàng sợ địch thủ té sấp xuống, nên chụp lấy gáy hắn mà kéo lên.

Ôn Nam Dương vừa chạm đến mái ngói đã bị người ta xách bổng lên. Làm sao hắn dám đánh nữa, bèn giận dữ nhìn Viên Thừa Chí rồi lùi ra sau.

Ôn Phương Nghĩa hét lên: “Thằng lỏi này quả nhiên có chút bản lãnh. Để lão phu tiếp đệ tử của cao nhân thử xem.”

Lão bắt chéo song chưởng, định bước tới. Ôn Thanh đột nhiên tung người nhảy đến, khẽ nói: “Nhị gia gia! Huynh ấy đã kết bái với con rồi. Lão nhân gia đừng đả thương huynh ấy.”

Ôn Phương Nghĩa mắng luôn: “Đồ tiểu quỷ!”

Ôn Thanh kéo chặt tay lão, lại hỏi: “Nhị gia gia! Gia gia đồng ý rồi chứ?”

Ôn Phương Nghĩa nói: “Còn xem đã.” Lão vận sức hất tay Ôn Thanh ra. Ôn Thanh đứng không vững, không tự chủ được phải lùi mấy bước.

Ôn Phương Nghĩa bước tới hai bước, lấy tấn rồi bảo: “Ngươi xuất chiêu đi!”

Viên Thừa Chí chắp tay nói: “Vãn bối không dám.”

Ôn Phương Nghĩa nói: “Ngươi không dám nói ra tên tuổi sư phụ thì cứ thử đánh ba chiêu, xem ta có biết hay không?”

Viên Thừa Chí thấy lão ra vẻ oai phong như thế, bèn nghĩ: “Cứ thử xem.” Chàng lên tiếng: “Thế thì vãn bối xin vô lễ. Công phu vãn bối có hạn, xin tiền bối hạ thủ lưu tình.”

Ôn Phương Nghĩa quát lên: “Động thủ nhanh lên! Ai cần ngươi lải nhải như thế? Lão Nhị này xưa nay hạ thủ không biết lưu tình.”

Viên Thừa Chí vái lạy rất cung kính. Khi tay áo vừa chạm đến mái ngói, chàng hoành tay lại. Cánh tay áo đột nhiên quét ngang qua, vù một tiếng hất lên đầu Ôn Phương Nghĩa, kình lực rất lợi hại. Ôn Phương Nghĩa cúi đầu tránh né, vung tay ra toan nắm lấy tay áo, nhưng bỗng thấy chàng nhẹ nhàng tung người lên, tay áo bên trái quét thành một vòng tròn, tay áo bên phải đột nhiên từ giữa vòng tròn đó thần tốc đâm thẳng ra, đánh ngay vào giữa mặt.

Ôn Phương Nghĩa lập tức ngửa mặt ra sau để tránh né. Viên Thừa Chí không để lão có cơ hội đánh trả, đột nhiên quay người lại, xoay lưng hướng về đối thủ.

Ôn Phương Nghĩa ngơ ngác, tưởng chàng muốn chạy trốn, bèn phóng hữu chưởng ra. Đột nhiên lão cảm thấy một luồng kình phong ào tới, hai cánh tay áo đánh ngược từ dưới lên như hai con rắn dài quật vào dưới nách mình. Chiêu này thật sự bất ngờ, lão vội đưa hai tay ra toan chụp lại. Không ngờ cả hai tay áo lại vẫy vào sau lưng lão, đánh trúng vào hông nghe bịch bịch hai tiếng. Ôn Phương Nghĩa vừa cảm thấy tê chồn, đối thủ đã nhảy ra khỏi trận.

Viên Thừa Chí quay người lại, mỉm cười đứng yên. Ôn Thanh thấy chàng thân thủ xảo diệu như thế, suýt nữa đã buột miệng khen: “Tuyệt diệu!” Y vội đưa cả hai tay lên bịt chặt lấy miệng, rồi thè lưỡi ra một cái.

Bốn huynh đệ Ôn Phương Đạt đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ. Khuôn mặt già nua của Ôn Phương Nghĩa bây giờ đã đỏ ngầu lên, râu mày đều dựng ngược. Lão đột nhiên phóng chưởng đánh ra.

Dưới ánh trăng, Viên Thừa Chí thấy trên đầu lão nhiệt khí bừng bừng, bước chân trông như chậm chạp, loạng choạng mà lại vô cùng vững chắc. Chàng không dám đùa giỡn nữa, phải cúi mình tránh né hai chiêu, rồi cuộn tay áo lại, thấy chiêu đỡ chiêu, tập trung tinh thần nghênh chiến.

Viên Thừa Chí sợ bị đối phương biết môn phái của mình, nên sử dụng Ngũ Hành Quyền, loại quyền pháp tầm thường nhất trên giang hồ. Quyền pháp này thì bất cứ người học võ nào cũng từng luyện tập. Ngũ Tổ họ Ôn không thể dựa vào chiêu thức của chàng mà đoán được sư thừa môn hộ.

Ôn Phương Nghĩa ra tay không nhanh lắm, nhưng mỗi quyền mỗi chưởng phát ra đều kèm theo kình phong cực lớn. Đánh được bảy tám chiêu, Viên Thừa Chí đột nhiên cảm thấy chưởng phong của đối phương nóng hực lên. Chàng nhìn vào bàn tay lão, bỗng thấy hơi run. Lòng bàn tay lão đỏ ngầu như máu, dưới ánh trăng nhợt nhạt cũng thấy rõ ràng, trông rất đáng sợ.

Viên Thừa Chí nghĩ: “Người này đã luyện Chu Sa Chưởng. Sư phụ nói chưởng lực này rất khó chống đỡ, mình quyết không để lão ta đánh trúng.” Chàng bèn thay đổi đấu pháp, vẫn sử dụng những chiêu thức bình thường nhưng kình lực thì tăng lên một bậc.

Ôn Phương Nghĩa đang đấm đá hăng say thì đột nhiên cảm thấy cổ tay nhói lên một cái. Lão vội nhảy ra ngoài, cúi xuống nhìn thì thấy cổ tay mình có một vết sưng màu đỏ, thì ra vừa bị ngón tay đối phương quét trúng. Đó vẫn là hạ thủ lưu tình, tuy trong lòng Ôn Phương Nghĩa rất giận dữ, nhưng lão không tiện tiếp tục tỉ đấu với Viên Thừa Chí.

Ôn Phương Sơn bước lên một bước, cất tiếng: “Viên lão đệ tuổi còn rất trẻ, nhưng quyền cước tinh thâm, không phải dễ dàng mà có được. Lão phu xin lãnh giáo công phu về binh khí của lão đệ một chút.”

Thừa Chí đáp: “Vãn bối không dám mang theo binh khí đến bảo trang.”

Ôn Phương Sơn cười ha hả rồi nói: “Lễ số của ngươi cũng đầy đủ lắm. Có thể gọi là tài cao mật lớn. Được, chúng ta hãy đến luyện võ sảnh.”

Lão vẫy tay một cái rồi nhảy xuống đất, mọi người đều nhảy theo. Thừa Chí cũng theo mọi người vào trong nhà.

Ôn Thanh bước lên cạnh chàng, khẽ nói: “Trong cán trượng có ám khí.”

Viên Thừa Chí đang muốn tiếp chuyện thì Ôn Thanh đã quay đi, nói với Ôn Chính: “Huynh thấy tên mọi Quảng Đông đen thui đen thủi này thế nào? Bây giờ đã phục chưa?”

Ôn Chính nói: “Nhị gia gia quen chiều chuộng ngươi, nên không nặng tay với hắn. Có gì lạ đâu?”

Ôn Thanh cười nhạt một tiếng, rồi mặc kệ Ôn Chính.

Mọi người vào luyện võ sảnh. Thừa Chí thấy đó là một gian đại sảnh rộng bằng khoảng ba gian nhà bình thường. Gia đinh vào thắp lên ba cây nến lớn, tòa sảnh lập tức sáng rực như ban ngày.

Già trẻ lớn bé trong nhà họ Ôn, ai cũng biết võ công. Họ nghe Tam lão gia sắp tỉ võ với người khách hôm trước đến đây, đều kéo lên sảnh để xem, ngay cả bọn trẻ nít cũng háo hức không kém.

Người vào cuối cùng là một phụ nữ trung niên rất đẹp, đi cùng Tiểu Cúc. Ôn Thanh vội chạy tới hô một tiếng: “Mẫu thân!”

Khuôn mặt diễm lệ của bà ẩn chứa một tâm sự u uẩn. Bà chỉ liếc Ôn Thanh một cái, hình như chẳng vui vẻ gì.

Ôn Phương Sơn chỉ vào những chiếc giá cắm đao thương ở xung quanh, bảo: “Ngươi sử dụng binh khí gì, tự chọn đi.”

Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Chuyện hôm nay chắc không thể kết liễu một cách êm thấm được, nhưng mình lại không nên đả thương bậc tôn trưởng của huynh đệ kết nghĩa. Vừa xuống núi đã gặp chuyện nan giải thế này, không biết phải giải quyết thế nào cho tốt?”

Ôn Thanh thấy chàng chau mày không nói gì lại tưởng chàng sợ hãi, bèn lên tiếng trấn an: “Tam gia gia của đệ vốn thương yêu bọn tiểu bối, nhất định không đả thương huynh đâu.”

Câu này một nửa là nói cho Ôn Phương Sơn nghe, muốn lão không hạ sát thủ. Mẹ y bèn nói: “Thanh Thanh, đừng có nhiều chuyện.”

Ôn Phương Sơn nhìn Ôn Thanh một cái, rồi nói: “Còn phải xem may rủi thế nào. Viên thế huynh! Ngươi sử dụng binh khí gì?”

Viên Thừa Chí đưa mắt nhìn bốn phía, thấy một thằng bé khoảng sáu bảy tuổi đang đứng ở kế bên, cầm một cây kiếm đồ chơi bằng gỗ, sơn phết lòe loẹt. Cây kiếm này chỉ dài bằng một nửa trường kiếm bình thường. Chàng nảy ra một ý, bèn nói: “Tiểu huynh đệ! Cho ta mượn cây kiếm này một chút, có được hay không?”

Thằng bé mỉm cười, đưa kiếm cho chàng. Thừa Chí nhận lấy, rồi nói với Ôn Phương Sơn: “Vãn bối không dám động đao thương thật sự với tiền bối, nên dùng cây kiếm này để xin chỉ giáo mấy chiêu.”

Mấy câu nói này có vẻ khiêm cung, nhưng ngụ ý coi thường đối phương. Chàng nghĩ phía họ đông người, nếu cứ xa luân chiến thế này thì không biết lúc nào mới xong được. An Tiểu Huệ lại đang bị nhốt trong bẫy, bây giờ phải hiển thị võ công thượng thừa để nhanh chóng khuất phục địch thủ mới có thể lấy vàng cứu người, đỡ phải chậm trễ đêm dài lắm mộng, lại đỡ tổn thương tình nghĩa với Ôn Thanh.

Vừa rồi trên mái nhà Viên Thừa Chí đã động thủ với Ôn Phương Nghĩa, hiểu rõ võ công của đối phương. Nếu võ công của Ôn Thị Ngũ Lão không khác nhau lắm, thì dùng kiếm gỗ đón địch cũng không quá mạo hiểm.

Ôn Phương Sơn nghe mà tức đến nỗi tay chân run rẩy, ngẩng mặt lên trời cười ha hả rồi nói: “Lão phu đi lại giang hồ mấy chục năm trời, chưa ai dám coi thường cây Long Đầu Cương Trượng này như thế. Ha ha… hôm nay là lần đầu tiên gặp phải. Được! Ngươi có bản lãnh thì cứ dùng kiếm gỗ mà chém gãy cương trượng của ta thử xem.”

Nói vừa dứt câu, quải trượng đã quét ngang qua vù một tiếng, nhằm vào eo lưng Viên Thừa Chí, thế gió rất gấp rút. Dường như thân hình của Viên Thừa Chí bị cây cương trượng hất tung, Ôn Thanh la lên một tiếng. Nhưng chàng chưa rơi xuống đất thì mũi cây kiếm gỗ đã chỉ vào trước mặt đối phương. Ôn Phương Sơn bèn đảo ngược cây trượng, đuôi trượng điểm vào yếu huyệt sau lưng chàng.

Viên Thừa Chí nghĩ thầm: “Thì ra cây quải trượng này cũng có thể dùng để điểm huyệt. Thanh đệ còn nói trong cán trượng có ám khí. Ta phải cẩn thận.”

Thân hình chàng hơi nghiêng một chút để né quải trượng, kiếm gỗ ra chiêu Chiêm Địa Phi Tự lướt theo quải trượng mà chém tới, thế kiếm cực kỳ thần tốc.

Ôn Phương Sơn thấy vậy, biết tuy là kiếm gỗ nhưng nếu hớt trúng ngón tay thì mình cũng bị thương. Trong lúc gấp rút, tay phải lão buông lỏng cho cây trượng rơi xuống. Trượng vừa chạm vào mặt đất, tay trái lão nhanh như điện chớp lướt xuống dưới chụp lấy đuôi trượng rồi hất ngược lên, cây cương trượng nặng mấy chục cân bỗng hất đầu lên đánh tới đối phương. Thừa Chí thấy lão tinh mắt lẹ tay, biến chiêu nhanh chóng như thế, không khỏi đem lòng thán phục.

Hai người càng tỉ đấu càng khẩn trương. Cương trượng của Ôn Phương Sơn hễ quét vào chỗ trống thì phát ra tiếng gió vù vù, hễ đập xuống đất thì gạch đá sàn nhà nát vụn, thanh thế kinh người. Thừa Chí cứ luồn qua né lại trong bóng trượng, sử cây kiếm gỗ cực kỳ linh hoạt, chiêu nào cũng không rời khỏi chỗ yếu hại của đối phương.

Chớp nhoáng hai người đã qua lại bảy tám chục chiêu. Ôn Phương Sơn lo lắng nghĩ thầm: “Cây Long Đầu Cương Trượng của mình oai chấn Giang Nam, tung hoành vô địch. Hôm nay lại bị tên hậu sinh tiểu bối này dùng một cây kiếm gỗ đồ chơi để đánh ngang tay. Oai danh cả đời, chẳng lẽ mất đi như vậy hay sao?” Lão lập tức thay đổi trượng pháp, quét ngang đâm thẳng, vây kín kẻ địch vào trong bóng trượng.

Mọi người đứng xem đều cảm thấy gió lốc phát ra từ cây trượng càng lúc càng mạnh, bất giác từ từ lùi lại, tựa lưng vào vách đề phòng cương trượng quét nhằm. Dưới ánh nến không nhìn rõ cương trượng nữa, chỉ còn một khối tròn sáng loáng.

Võ công của Ôn Phương Sơn so với Vinh Thái, bang chủ Du Long bang thì cao hơn rất nhiều. Từ lúc xuống núi, bây giờ Thừa Chí mới gặp đối thủ võ công cao cường. Vì chàng sợ Ôn Thị Ngũ Lão nhận ra môn phái, không muốn sử dụng kiếm pháp chính tông của phái Hoa Sơn, nên để cương trượng của đối phương vũ lộng thần oai. Chàng không thể tiến đến gần, mà cũng không dám đụng kiếm gỗ vào cây cương trượng nặng nề, bèn nghĩ bụng: “Nếu ta không xuất tuyệt chiêu thì không dễ gì thắng được.” Đột nhiên thân pháp chàng chậm lại một chút, người hơi khựng lại.

Ôn Phương Sơn cả mừng, lập tức quét ngang trượng tới. Tay trái của Viên Thừa Chí vận Hỗn Nguyên Công nắm chặt lấy đầu trượng vặn mạnh một cái, còn tay phải cầm kiếm gỗ đâm lên. “Soạt” một tiếng, vai áo Ôn Phương Sơn đã bị đâm thủng. Chiêu này còn cố ý nhường nhịn, không thì phải đâm vào ngực. Tuy là kiếm gỗ, nhưng nội kình lợi hại nhất định sẽ xuyên thủng ra tới sau lưng.

Ôn Phương Sơn kinh hãi, cổ tay đau nhói lên, cương trượng đã bị đối phương đoạt lấy.

Thừa Chí nghĩ bụng: “Đây là ông ngoại ruột của Ôn Thanh, không nên để lão bị khó xử.” Chàng lập tức thu kiếm gỗ về, tay trái đẩy ra giao lại cây trượng vào tay lão. Sự việc xảy ra trong chớp nhoáng, những người võ công hơi kém hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Cương trượng vừa đoạt lấy đã trả lại ngay. Chàng để lão biết thua mà dừng tay như vậy, đã là cố gắng cứu vớt danh dự cho lão lắm rồi.

Không ngờ Ôn Phương Sơn lại quét ngang trượng ra. Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Đã thua một chiêu còn không biết thôi, không giữ thân phận cao thủ võ lâm chút nào!” Chàng lập tức né sang bên trái, đột nhiên nghe sột soạt mấy tiếng. Từ trong miệng của đầu rồng cương trượng bay ra ba mũi cương đinh, chia ra ba đường nhằm vào trên, dưới, giữa Viên Thừa Chí. Đầu trượng cách thân hình chàng chưa đầy một thước, ám khí đột ngột phát ra, rõ ràng không thể tránh né được.

Ôn Thanh không nén nổi, lạc giọng la lên một tiếng. Y thấy tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, sắc mặt thay đổi hẳn đi.

Nhưng Viên Thừa Chí đã kịp xoay cây kiếm gỗ lại, nghe lách cách ba tiếng, ba mũi cương đinh đã bị đánh rơi xuống đất. Chiêu kiếm Hoa Sơn này có tên gọi là Khổng Tước Khai Bình, bắt chước kiểu chim công xòe đuôi, chuôi kiếm ở ngoài còn mũi kiếm lại hướng về phía mình, dùng để đỡ gạt binh khí của địch trong lúc thập phần nguy cấp.

Viên Thừa Chí gạt rơi ám khí rồi lại dùng cây kiếm gỗ đè xuống cây cương trượng. Kiếm gỗ tuy nhẹ, nhưng khi đè lên khoảng giữa cán trượng thì hoàn toàn không cần vận sức, theo đúng yếu chỉ tứ lạng bát thiên cân trong võ học.

Ôn Phương Sơn cảm thấy một luồng đại lực đè cây cương trượng của mình xuống dưới, liền vận sức để nhấc lên nhưng lại chậm mất một chút, đầu trượng đã chạm tới mặt đất. Thừa Chí tức giận lão dùng thủ pháp âm hiểm ngầm bắn cương đinh, nên dùng chân trái đạp xuống đầu trượng. Ôn Phương Sơn dùng hết sức để kéo về mà không kéo nổi.

Khi Thừa Chí lỏng chân nhảy lùi lại, Ôn Phương Sơn mới thu hồi được cương trượng. Nền gạch màu xanh trên đại sảnh bị ấn chìm xuống thành hình nửa cái đầu rồng, nhìn thấy rất rõ ràng. Thì ra cái đầu rồng đã bị đối phương dùng chân đạp lún xuống, để lại dấu ấn trên nền gạch. Mọi người xung quanh thấy vậy, ai cũng phải kinh ngạc.

Sắc mặt Ôn Phương Sơn thay đổi hẳn, hai tay ném mạnh cây cương trượng lên mái nhà. Nghe rào một tiếng, cây trượng phá nát một khoảng mái ngói rồi bay ra ngoài.

Lão la lớn lên: “Cái thứ này đã thua một cây kiếm gỗ, còn dùng làm chi nữa?”

Thấy lão nộ khí đằng đằng, hơi thở phù phù làm chòm râu trước ngực bay ngược lên, Viên Thừa Chí thầm cười trong bụng: “Ông thua ta, chứ đâu phải cương trượng thua kiếm gỗ?”

Bụi bặm và ngói vụn rơi từ trên xuống còn chưa hết, Ôn Phương Thi đã tung người ra nói: “Tiểu bằng hữu này công phu ám khí không đến nỗi tồi. Đến đây, tiếp thử mấy mũi phi đao của ta xem!”

Lão đưa tay tháo cái bao da đeo trên lưng xuống, khoác ngang người.

Thừa Chí thấy trong bao da có cắm hai mươi bốn lưỡi phi đao óng ánh sáng ngời, lưỡi dao dài chừng một thước. Chàng nghĩ: “Bất cứ loại ám khí gì cũng phải phát ra nhân lúc người ta không phòng bị. Tụ tiễn thì giấu trong tay áo; kim tiêu, thiết liên tử thì để trong túi. Phi đao của lão lại bày trên người, đập vào mắt người ta, chắc chắn phải có chỗ kỳ lạ.”

Chàng biết bây giờ mình có khiêm tốn thế nào cũng vô dụng, bèn gật đầu nói: “Xin lão tiền bối hạ thủ lưu tình.” Rồi chàng trả cây kiếm gỗ cho thằng bé, quay người lại.

Mọi người trong nhà họ Ôn đều biết phi đao của Tứ lão gia kình lực rất mạnh, gấp rút như điện chớp, chỉ nháy mắt là lấy mạng đối phương ngay. Nếu thiếu niên này trúng đao hay đón đỡ được hết thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu chàng phải tránh né thì cực kỳ nguy hiểm. Phi đao không có mắt, ở đây không ai chịu nổi một đao của Tứ lão gia. Lập tức ngoài bốn ông lão ra, tất cả những người còn lại đều rời khỏi đại sảnh, từ ngoài ghé mắt vào cửa lớn hay cửa sổ nhìn xem.

Ôn Phương Thi hô lớn: “Đỡ đao!”

Tay lão vừa vung lên, hàn quang lấp loáng, một lưỡi đao bay ra, phát lên những tiếng u u. Thì ra cán phi đao của lão khoét rỗng, khi bay trên không thì gió thổi xuyên qua chỗ rỗng phát ra tiếng u u như người ta thổi còi, âm thanh vừa thê thảm vừa kịch liệt. Phi đao rít lên chói tai như thế, hình như cảnh cáo cho kẻ địch biết trước, tỏ ra mình quang minh lỗi lạc. Nhưng thật ra âm thanh đó có tác dụng làm đối phương khiếp sợ hoảng hồn, tâm thần rối loạn.

Viên Thừa Chí thấy oai thế phi đao mãnh liệt, khác hẳn những loại ám khí khác lấy nhanh nhẹn hay âm độc để thủ thắng. Chàng nghĩ: “Nếu ta dùng tay đón lấy phi đao một cách bình thường, thì không thể đánh gục lòng kiêu ngạo của lão. Phải có chiêu thức gì để bắt họ tâm phục khẩu phục, thả Tiểu Huệ ra, trả lại số vàng.” Chàng bèn lấy trong bọc ra hai đồng tiền, tay trái một đồng tay phải một đồng, cùng búng vào lưỡi phi đao. Đồng tiền tay trái bay tới trước, chỉ nghe “keng” một tiếng là âm thanh của phi đao lập tức ngưng bặt. Thì ra đồng tiền này đã đánh móp phần cán đao khoét rỗng. Đồng tiền bên tay phải tiếp tục bay tới, chạm vào phi đao rồi cùng rơi xuống. Lưỡi phi đao nặng tới nửa cân, còn đồng tiền vừa nhẹ vừa nhỏ, mà hai món ám khí này chạm nhau lại cùng lúc rơi xuống. Rõ ràng thủ kình của chàng hơn hẳn Ôn Phương Thi, mà hơn không chỉ vài lần.

Sắc mặt Ôn Phương Thi thay đổi hẳn, liền phát tiếp hai lưỡi phi đao. Viên Thừa Chí cứ thế mà làm, búng ra bốn đồng tiền, làm hai lưỡi phi đao đó tắt tiếng trước rồi mới rơi xuống đất.

Ôn Phương Thi “hứ” một tiếng rồi nói: “Công phu giỏi lắm!”

Miệng lão nói mà tay không chậm trễ chút nào, sáu lưỡi phi đao liên tiếp phát ra. Lúc này lão đã biết phi đao của mình khó đánh trúng đối phương, nên cố ý phóng thêm sáu lưỡi phi đao bay ra tứ tán, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ngươi đánh rơi được hết phi đao của ta sao?” Nhưng lại nghe sáu tiếng “keng keng” liên tiếp, sáu lưỡi phi đao đã bị mười hai đồng tiền đánh cho câm tiếng rồi rơi xuống.

Ngày trước Viên Thừa Chí ở trên đỉnh Hoa Sơn đã chơi không biết bao nhiêu ván cờ với Mộc Tang đạo nhân, học không biết bao nhiêu chiêu thức Thiên Biến Vạn Kiếp, cộng thêm nhiều năm sớm hôm khổ luyện, bây giờ mới thi triển được công phu ám khí Mãn Thiên Hoa Vũ thế gian hiếm thấy này. Nếu có Mộc Tang đạo nhân ở kế bên, không chừng lão sẽ chỉ trích thủ pháp chàng chưa đủ thành thục. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ bắt nhà họ Ôn phải kinh tâm động phách.

Ôn Phương Thi quát lớn một tiếng: “Tuyệt diệu!”

Lão vung cả hai tay, sáu lưỡi phi đao đồng thời bắn vào chỗ yếu hại của đối phương. Sáu lưỡi đao này vừa rời khỏi tay, lập tức có sáu lưỡi khác nối theo. Đó là tuyệt kỹ một đời của lão. Dù là cao thủ tránh được sáu lưỡi phi đao trước, cũng khó mà tránh được sáu lưỡi phi đao bồi theo. Mười hai lưỡi phi đao rít lên những tiếng “u u” vang rền cả phòng, từ bốn phương tám hướng bay tới Viên Thừa Chí.

Ôn Phương Đạt thấy võ công của Viên Thừa Chí tuyệt vời, nhất định phải là đệ tử của bậc tiền bối cao nhân. Đột nhiên lão thấy Tứ đệ sử dụng đao pháp lợi hại, trong lòng bất giác kinh hãi, vội la lên: “Tứ đệ! Đừng hại mạng hắn.”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Viên Thừa Chí vung hai tay trên không loạn xạ rồi hất ra ngoài. Mười hai lưỡi phi đao vừa chụp trong tay đã bắn ra, hướng về những chiếc giá cắm binh khí.

Đao thương kiếm kích cắm trên giá vốn đã óng ánh rồi, bây giờ lại càng sáng chói hơn, mũi nhọn rơi lả tả xuống đất. Thì ra Viên Thừa Chí đã dùng mười hai lưỡi phi đao đó ném ra chặt đứt. Thế bay của phi đao vẫn chưa yếu, cắm ngập hết vào vách tường.

Đột nhiên năm ông lão cùng đứng bật dậy, bao vây quanh Viên Thừa Chí, ánh mắt vô cùng giận dữ, đồng thanh quát hỏi: “Kim Xà gian tặc phái ngươi đến phải không?”

Thủ pháp bắt đao của Viên Thừa Chí đúng là đã học từ Kim Xà bí kíp. Đột nhiên chàng thấy năm ông lão này thần sắc hung dữ, như sắp nhảy xổ vào nuốt chửng mình, không nén nổi kinh hãi. Chàng đang định trả lời thì thấy ngoài sảnh có người bước vào. An Tiểu Huệ bị hai đại hán dùng dây trói chặt giải tới; tất nhiên đã bị lôi lên từ cái hầm có ván lật.

Viên Thừa Chí vội cứu người, bèn chạy ra ngoài sảnh. Ôn Phương Đạt và Ôn Phương Nghĩa cầm binh khí đuổi theo sau.

Viên Thừa Chí mặc kệ đối thủ đuổi theo, cứ phóng thẳng về phía An Tiểu Huệ. Hai đại hán cùng vung đao kiếm lên, chém xuống đầu Viên Thừa Chí. Bỗng nghe “keng keng” hai tiếng, cả đao lẫn kiếm sút tay văng ra ngoài. Hai tên này ngơ ngác, nhìn lại thấy người đánh rơi vũ khí của mình là Đại lão gia và Nhị lão gia, bèn hoảng hồn đứng yên. Ôn Phương Đạt và Ôn Phương Nghĩa mắng một tiếng: “Tệ hại!”, rồi tiếp tục đuổi theo.

Thì ra Viên Thừa Chí thân pháp cực kỳ nhanh chóng, không tránh né mà cũng không chống đỡ vũ khí của địch, chỉ chui qua bên dưới đao kiếm nghe vù một tiếng. Khi chúng chém xuống thì đúng lúc hai ông lão họ Ôn chạy tới, thế là một đao một kiếm chém lên đầu Đại lão gia và Nhị lão gia.

Viên Thừa Chí vung tay giật đứt dây trói An Tiểu Huệ. Nàng mừng rỡ kêu lên: “Thừa Chí đại ca!”

Lúc này một đao một kiếm mới rơi từ trên không trung xuống. Thừa Chí dùng sợi dây vừa giật đứt quấn lấy trường kiếm, giật lại rồi bảo An Tiểu Huệ: “Đón lấy!”

Chuôi kiếm đi trước, hướng về phía An Tiểu Huệ. Nàng bèn đưa tay đón lấy.

Diễn biến vừa rồi kể thì chậm, nhưng xảy ra nhanh chóng vô cùng. Trường kiếm vừa vào tay An Tiểu Huệ, cặp đoản kích của Ôn Phương Đạt đã đâm đến trước ngực Viên Thừa Chí. Lại nghe hai tiếng “binh binh”, thì ra Ôn Phương Nghĩa bị hai đại hán đứng xớ rớ cản đường, nên giận dữ phóng cước đá văng chúng ra ngoài.

Chân của Viên Thừa Chí không động đậy, thân hình đột nhiên lùi ra hai thước, song kích của Ôn Phương Đạt đâm vào khoảng trống. Lão muốn đâm tới nữa, nhưng kình lực chưa phát xuất đã cảm thấy cặp kích tự động đi về phía trước. Thì ra sợi dây trên tay của đối phương đã quấn lấy cặp kích rồi, đang giật tới.

Ôn Phương Đạt mượn lực đối phương, song kích thừa thế mà đâm tới. Mũi kích bén nhọn, nhấp nháy dưới ánh nến. Viên Thừa Chí né qua một bên, vận sức kéo đứt sợi dây, rồi đột nhiên thả lỏng tay. Ôn Phương Đạt quá bất ngờ, thu thế không kịp, loạng choạng mất hai bước. Khi lão quay lại thì thấy Viên Thừa Chí đã kéo An Tiểu Huệ vào trong luyện võ sảnh rồi.

Ôn Phương Đạt vốn đã giận dữ đùng đùng, bây giờ lại càng đằng đằng sát khí. Lão vung tay bứt mạnh sợi dây quấn trên cây kích, rồi tung người vào trong sảnh. Mọi người vào hết trong sảnh, đứng phía sau năm lão già họ Ôn.

Ôn Phương Đạt dồn song kích qua tay trái, đưa tay phải chỉ mặt Viên Thừa Chí, giận dữ quát hỏi: “Kim Xà gian tặc đang ở đâu, nói ngay đi!”

Viên Thừa Chí nói: “Lão tiền bối có gì thì từ từ mà nói, đừng nổi nóng.”

Ôn Phương Nghĩa giận dữ hỏi: “Kim xà lang quân Hạ Tuyết Nghi là gì của ngươi? Hắn đang ở đâu? Có phải ngươi do hắn phái tới hay không?”

Viên Thừa Chí nói: “Vãn bối chưa từng gặp mặt Kim Xà Lang Quân, làm sao được ông ấy phái đến?”

Ôn Phương Sơn hỏi: “Câu này có thật không?”

Viên Thừa Chí nói: “Nói dối tiền bối để làm gì? Vãn bối ở Cù Giang đã may mắn gặp vị Ôn huynh đệ này, rồi được y coi trọng kết thành bằng hữu. Chuyện đó đâu có liên quan gì đến Kim Xà Lang Quân?”

Năm ông lão sắc mặt đã dịu lại, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Ôn Phương Đạt nói: “Nếu ngươi không chịu nói ra nơi trốn tránh của Kim Xà gian tặc, thì hôm nay đừng hòng rời khỏi Tịnh Nham này.”

Viên Thừa Chí thầm nghĩ: “Dựa vào chút xíu công phu của các ngươi mà muốn giữ ta ở lại, e rằng không được đâu.” Chàng nghe họ cứ gọi Kim Xà Lang Quân là gian tặc, bất giác tức giận. Trong lòng Viên Thừa Chí, Kim Xà Lang Quân đã một nửa là sư phụ, tương tự như Mộc Tang đạo nhân. Nhưng chàng vẫn giữ thần sắc hòa nhã, cung kính đáp: “Vãn bối với Kim Xà Lang Quân không quen không biết, cũng chưa từng gặp mặt. Nhưng vãn bối biết ông ấy ở đâu. Chỉ sợ rằng ở đây không có ai dám đi gặp ông ấy.”

Năm lão họ Ôn nổi giận đùng đùng, lập tức quát lên: “Ai nói không dám? Mười mấy năm nay, chẳng có ngày nào chúng ta không tìm hắn. Tên gian tặc đó đã biến thành phế nhân từ lâu rồi, còn ai sợ nữa? Hắn đang ở đâu, nói nhanh lên, nói nhanh lên!”

Viên Thừa Chí cười nhạt rồi hỏi: “Các vị thật sự muốn gặp ông ấy phải không?”

Ôn Phương Đạt bước lên một bước, đáp ngay: “Không sai!”

Viên Thừa Chí mỉm cười hỏi: “Gặp ông ấy thì có gì tốt lành đâu?”

Ôn Phương Đạt giận dữ nói: “Thằng lỏi kia, ai giỡn với ngươi? Mau mau nói cho ta biết!”

Viên Thừa Chí nói: “Các vị còn tráng kiện như thế, chắc phải đợi nhiều năm mới gặp ông ấy được. Ông ấy đã tạ thế rồi.”

Câu này vừa nói ra, mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên. Bỗng nghe Ôn Thanh lo lắng kêu lên: “Má má! Má má làm sao rồi?”

Viên Thừa Chí quay đầu lại, thấy mỹ phụ trung niên kia đã ngất xỉu trong lòng Ôn Thanh, mặt mày tái mét, không còn một chút huyết sắc.

Ôn Phương Sơn cũng biến sắc, chửi mắng liên hồi: “Oan nghiệt, oan nghiệt!”

Ôn Phương Nghĩa bảo Ôn Thanh: “Thanh Thanh! Mau dìu má má ngươi vào trong đi. Đừng ở đây làm chuyện xấu hổ, khiến người ta phải chê cười.”

Ôn Thanh ngẩng nhìn, vừa khóc vừa nói: “Có gì xấu hổ đâu? Má má nghe tin phụ thân đã chết, dĩ nhiên phải đau lòng.”

Viên Thừa Chí nghe vậy giật mình, thầm nghĩ: “Mẹ của y là vợ của Kim Xà Lang Quân? Ôn Thanh là con trai của ông ấy à?”

Ôn Phương Nghĩa nghe Ôn Thanh cãi lại mình trước mặt người ngoài, nói lộ ra một chuyện mà nhà họ Ôn coi là sỉ nhục, bất giác nghiến hai hàm răng ken két, rồi bảo Ôn Phương Sơn: “Tam đệ! Đệ còn nuông chiều đứa bé này nữa thì ta không chịu nổi đâu.”

Ôn Phương Sơn liền mắng Ôn Thanh: “Ai là phụ thân của ngươi? Con nít không được ăn nói bừa bãi. Còn không chịu vào cho lẹ?”

Ôn Thanh dìu mẹ mình từ từ đi vào trong nhà. Mỹ phụ đó dần dần hồi tỉnh, khẽ nói: “Con mời Viên tướng công tối mai đến gặp, má má có lời cần hỏi.”

Ôn Thanh gật đầu, quay lại nói với Viên Thừa Chí: “Còn một ngày nữa, tối mai huynh đến đây mà lấy vàng. Lúc nào huynh cũng giúp đỡ người ngoài. Huynh… huynh… Những lời thề thốt của huynh toàn là lừa gạt người ta.”

Y giận dữ nhìn An Tiểu Huệ một cái, rồi mới dìu mẹ vào trong.

Viên Thừa Chí bảo An Tiểu Huệ: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người đi ra phía ngoài, nhưng Ôn Phương Ngộ đã đứng chặn trước cửa, dang hai tay ra cản trở, giận dữ nói: “Khoan đi đã. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Viên Thừa Chí chắp tay lại nói: “Bây giờ đã khuya lắm rồi. Ngày mai vãn bối lại tiếp tục đến đây thăm hỏi.”

Ôn Phương Ngộ hỏi: “Kim Xà gian tặc chết ở đâu? Lúc hắn chết có ai nhìn thấy hay không?”

Viên Thừa Chí nhớ lại cái đêm mà Trương Xuân Cửu đâm chết tên sư đệ đầu trọc, thảm trạng đó tái hiện rõ ràng trong đầu. Chàng nghĩ: “Kỳ Tiên Phái các ngươi vừa gian trá vừa hung ác. Đêm đó trên núi Hoa Sơn, chính ta đã suýt chết dưới tay các ngươi, hà tất phải nói thật cho các ngươi biết. Huống chi các ngươi đang dòm ngó di vật của Kim Xà Lang Quân, ta càng không thể nói.” Chàng bèn đáp: “Vãn bối cũng chỉ nghe bạn bè kể lại, Kim Xà Lang Quân chết trên một hoang đảo, ngoài khơi tỉnh Quảng Đông.”

Nói đến đây, tính trẻ con thích đùa lại nổi lên, chàng tiếp: “Quý phái có một người ốm nhom tên là Trương Xuân Cửu, lại có một người đầu trọc, có phải vậy không? Tung tích của Kim Xà Lang Quân, hai sư huynh đệ đó biết rõ ràng nhất. Chỉ cần gọi họ đến hỏi thì bất cứ chuyện gì cũng rõ ràng, đâu cần phải hỏi vãn bối?”

Ôn thị ngũ lão nhìn nhau, đều ra vẻ kinh ngạc. Ôn Phương Nghĩa nói: “Trương Xuân Cửu, Vương Thất Động, hai thằng đó không biết chết tiệt ở đâu rồi. Con mẹ nó! Lúc chúng trở về, không lột da không được.”

Viên Thừa Chí nghĩ bụng: “Các ngươi cứ đến mấy ngàn hoang đảo ngoài khơi Quảng Đông mà đào bới tìm kiếm. Nếu không thì đích thân đi gặp Trương Xuân Cửu và tên trọc mà hỏi cũng được.” Chàng chắp tay nói: “Vãn bối xin cáo lui.”

Ôn Phương Ngộ quát lên: “Bận việc gì mà phải lui?”

Lão nhất định muốn hỏi rõ ràng, bèn vươn tay ra cản lại. Viên Thừa Chí đưa chưởng ra, nhẹ nhàng đẩy vào tay lão. Cổ tay Ôn Phương Ngộ liền xoay ngược lại, định thi triển cầm nã thủ để bắt lấy cổ tay Viên Thừa Chí. Nào ngờ Viên Thừa Chí không muốn đánh nhau nữa, đây chỉ là hư chiêu. Đối phương vừa ra tay, bên trái liền lộ chỗ sơ hở. Chàng kéo tay An Tiểu Huệ, “vù” một tiếng theo khoảng trống đó chạy ra ngoài, hoàn toàn không chạm đến áo quần Ôn Phương Ngộ.

Ôn Phương Ngộ cả giận, thò tay phải vào hông lấy ra một cây nhuyễn tiên bằng da trâu, vẫy lên đánh vào sau lưng Viên Thừa Chí. Nhuyễn tiên dùng trong võ lâm cũng có loại đúc bằng thép ròng, nhưng thường được bện bằng chỉ kim loại, hoặc tơ vàng. Ôn Phương Ngộ ỷ mình nội công thâm hậu, nên lão chỉ dùng một cây nhuyễn tiên bằng da bình thường mà thôi. Cây roi da này vừa dai vừa mềm mại, vẫy ra thuận tiện như dùng cánh tay điều khiển ngón tay vậy. Có kình lực vận vào, cây roi da đó còn lợi hại hơn nhuyễn tiên bằng kim khí nhiều.

Viên Thừa Chí nghe sau lưng có tiếng gió, liền kéo An Tiểu Huệ vọt nhanh tới trước, nên phát roi đó không trúng đích. Chàng nghe “véo” một tiếng xé tai, biết đó là một loại binh khí mềm mại, không quay lại nhìn mà tung người nhảy ngay lên đầu tường.

Ôn Phương Ngộ đã luyện cây nhuyễn tiên này mấy chục năm công phu, lại bị đối phương tránh né dễ dàng như vậy, quyết chẳng chịu thôi. Tay phải lão lại vẫy ra, cây nhuyễn tiên vòng thành một đóa hoa cuộn tới chân An Tiểu Huệ. Phen này lão theo bí quyết “tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu”, biết thiếu nữ này công lực bình thường, không tránh né chiêu này được. Nếu kéo được nàng trở lại thì cũng như cản được Viên Thừa Chí.

Viên Thừa Chí nghe thấy tiếng gió, vung ngược tay trái ra sau chụp trúng đầu roi, đồng thời vận Hỗn Nguyên Công. Thế nhảy của chàng không hề chậm lại, tay trái dùng sức xách nguyên cả người Ôn Phương Ngộ lên. Mọi người nhà họ Ôn thấy vậy, không ai là không kinh hãi.

Ôn Phương Thi muốn cứu Ngũ đệ, lập tức vung tay phải lên. Hai lưỡi phi đao vừa rít lên vừa bay tới, bắn vào lưng Viên Thừa Chí.

Viên Thừa Chí buông đầu roi, kéo An Tiểu Huệ nhảy ra ngoài tường. Chàng nghe tiếng phi đao, bèn quờ tay phải ra sau vỗ nhẹ trúng vào sống hai lưỡi phi đao, hất chúng quay ngược trở về.

Chân của Ôn Phương Ngộ vừa chạm xuống đất, hai lưỡi phi đao đã bay đến đầu. Lão không kịp đứng dậy, liền vung cây nhuyễn tiên định gạt phi đao ra, nào ngờ nhuyễn tiên đã đứt thành từng khúc. Thì ra vừa rồi Viên Thừa Chí đã vận Hỗn Nguyên Công thượng thừa, nên mới lơ lửng giữa trời mà xách bổng được lão Ôn Phương Ngộ nặng một trăm mấy chục cân lên. Kình lực Hỗn Nguyên Công truyền vào cái roi da này đã bứt nó đứt thành từng đoạn.

Ôn Phương Ngộ giật mình kinh hãi, vội vã dùng thân pháp Lãn Lư Đả Cổn lăn ra ngoài, nhưng cũng bị phi đao cắt rách một mảnh áo. Khi đứng dậy, lão toát mồ hôi lạnh đầy người, hồi lâu không nói được lời nào.

Ôn Phương Đạt không ngớt lắc đầu quầy quậy. Cả năm ông lão đều cảm thấy nội công này hiếm có trên đời. Ôn Phương Nghĩa nói: “Thằng lỏi này bất quá hơn hai mươi tuổi. Cho dù nó luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng chỉ có hai mươi năm công lực. Làm sao mà giỏi như thế?”

Ôn Phương Sơn nói: “Kim Xà gian tặc lợi hại như vậy mà cũng thua dưới tay chúng ta rồi. Tối mai thằng lỏi đó đến đây, chúng ta phải đối phó nghiêm chỉnh hơn mới được.”

*

*   *

Viên Thừa Chí cùng An Tiểu Huệ quay về chỗ trọ để nghỉ ngơi. An Tiểu Huệ không ngớt khen ngợi Thừa Chí đại ca, tỏ vẻ thán phục vô cùng. Nàng nói: “Thôi sư ca lúc nào cũng khoe khoang sư phụ võ nghệ cao cường. Nhưng muội thấy sư phụ của huynh ấy nhất định không sánh được với đại ca.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Thôi sư ca tên gì vậy? Còn sư phụ của huynh ấy là vị nào?”

An Tiểu Huệ đáp: “Huynh ấy tên Thôi Hy Mẫn, ngoại hiệu là Phục Hổ Kim Cang gì gì đó, còn sư phụ là đồ đệ của Mục lão tổ sư phái Hoa Sơn, ngoại hiệu là Đồng Bút Thiết Toán Bàn. Hễ muội nghe thấy cái ngoại hiệu này là tức cười nhịn không nổi. Trước nay muội chưa hỏi Thôi sư ca sư phụ của huynh ấy tên gì.”

Viên Thừa Chí gật đầu, thầm nghĩ: “Thì ra là đồ đệ của Hoàng Chân đại sư ca. Vị Thôi huynh đó phải gọi mình là sư thúc.” Nhưng chàng không nói cho Tiểu Huệ biết. Hai người tự tìm chỗ mà nghỉ.

Đêm hôm sau, Viên Thừa Chí bảo An Tiểu Huệ ở nhà chờ, không cần phải đi theo. An Tiểu Huệ biết công phu của mình nông cạn, đi theo chỉ gây cản trở, đã không giúp được gì mà còn bắt chàng phải phân tâm chiếu cố. Tuy nàng không muốn, nhưng vẫn phải đồng ý.

Đợi đến khoảng canh hai, Viên Thừa Chí lại đến nhà họ Ôn. Đến nơi thì thấy xung quanh tối đen như mực, chẳng có chút đèn lửa nào. Chàng đang định nhảy vào trong tường, thì đột nhiên nghe thấy xa xa vọng đến ba tiếng sáo rất nhẹ. Tiếng sáo vừa thổi đã dừng, lát sau mới thổi ba tiếng nữa.

Viên Thừa Chí hiểu đó là tiếng sáo của Ôn Thanh gọi. Chàng nghĩ: “Ôn thị ngũ lão tuy hung ác, nhưng Ôn Thanh đã có tình kết nghĩa với mình. Tốt nhất là khuyên Ôn Thanh trả lại số vàng đó, không cần động thủ.” Chàng bèn theo hướng tiếng sáo mà chạy lên ngọn đồi trồng hoa hồng.

Tới ngọn đồi đó, từ xa chàng đã nhìn thấy trong đình có hai người ngồi. Dưới ánh trăng nhìn rõ tóc xõa như mây, cả hai đều là nữ nhân. Viên Thừa Chí lập tức dừng chân, nghĩ bụng: “Thanh đệ không có ở đây.”

Một nữ nhân bỗng đưa sáo lên miệng, âm điệu chính là bài ca thê thiết mà hôm trước Ôn Thanh từng thổi. Chàng không nhịn được, bèn bước tới mấy bước để xem đó là ai.

Cô gái cầm sáo bước ra ngoài đình để đón chàng, gọi một tiếng rất dịu dàng: “Đại ca!”

Viên Thừa Chí giật mình nhìn lại. Ánh trăng trong vắt soi lên một khuôn mặt đẹp đẽ, đúng là Ôn Thanh. Chàng lập tức ngẩn ra, hồi lâu mới ấp úng: “Đệ… đệ… đệ…”

Ôn Thanh mỉm cười rồi nói: “Thật ra tiểu muội là nữ nhân, nhưng cứ mãi giấu giếm đại ca. Xin đại ca đừng trách.”

Nói xong, nàng khom lưng vái chào. Viên Thừa Chí chắp tay trả lễ, bao nhiêu thắc mắc trước kia đã thông suốt hết. Chàng nghĩ: “Mình cứ trách người này phấn son quá nặng, tính khí hẹp hòi, hoàn toàn không có khí phách đại trượng phu. Thì ra là một nữ nhân. Ái chà! Mình chẳng biết gì, đi kết bái huynh đệ với một vị cô nương, thật là hồ đồ. Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

Ôn Thanh nói: “Tiểu muội tên là Ôn Thanh Thanh. Lần trước khi giới thiệu với huynh, đã cắt bớt một chữ Thanh.”

Nói xong nàng mỉm cười một cái, lại tiếp: “Thật ra tiểu muội phải gọi là Hạ Thanh Thanh mới đúng.”

Nàng mặc y phục nữ nhân, mắt phượng mày thanh, môi má ửng hồng, đúng là giai nhân diễm lệ tuyệt vời. Viên Thừa Chí âm thầm tự trách: “Mình quá hồ đồ! Mỹ nhân như thế thì ai cũng có thể nhận ra. Chỉ có mình quá đỗi thật thà, để cô ấy lừa gạt suốt bấy nhiêu ngày.”

Thật ra từ lúc chàng khôn lớn, chỉ có hồi niên thiếu là ở với An đại nương và An Tiểu Huệ mấy ngày. Sau đó là mười mấy năm luyện võ trên tuyệt đỉnh Hoa Sơn, không hề nhìn thấy nữ nhân. Trong quân của Sấm Vương chàng có kết giao với vợ của Lý Nhai là Hồng Nương Tử, nhưng vị nữ hiệp này hào phóng sảng khoái, chẳng khác bậc đại trượng phu. Vì thế Viên Thừa Chí thật sự mơ hồ về chuyện nam nữ hữu biệt, nên chàng không nhận ra Ôn Thanh Thanh là nữ cải nam trang.

Ôn Thanh Thanh nói: “Má má của tiểu muội ở đây. Má má có mấy câu muốn hỏi đại ca.”

Viên Thừa Chí đi vào trong đình, chắp tay thi lễ rồi nói: “Bá mẫu! Tiểu điệt Viên Thừa Chí xin bái kiến.”

Mỹ phụ trung niên đứng dậy thi lễ rồi đáp: “Không dám.”

Cặp mắt bà sưng đỏ lên, sắc mặt tiều tụy, rõ ràng đang nặng mối thương tâm. Viên Thừa Chí không nói gì nữa, ngồi xuống suy nghĩ: “Nghe Thanh Thanh nói, mẹ nàng bị người ta cưỡng hiếp rồi mới sinh ra nàng. Người đó nhất định là Kim Xà Lang Quân rồi. Ôn thị ngũ lão ghét cay ghét đắng Kim Xà Lang Quân, Thanh Thanh vừa gọi một tiếng “phụ thân” đã bị Nhị gia gia quát mắng thậm tệ. Nhưng mẹ của cô ấy vừa nghe tin Kim Xà Lang Quân tạ thế là lập tức ngất xỉu, bây giờ vẫn còn đau lòng như thế. Bà đối với Kim Xà Lang Quân hiển nhiên tình sâu nghĩa nặng. Bên trong chắc chắn có sự tình gì đặc biệt.”

Mẹ của Thanh Thanh ngơ ngác một hồi mới khẽ hỏi: “Ông ấy… Ông ấy chết thật rồi ư? Viên tướng công có đích thân nhìn thấy hay không?”

Viên Thừa Chí gật đầu. Bà lại hỏi: “Viên tướng công đối với Thanh Thanh của ta rất tốt, chuyện này ta biết. Nhất định ta không như gia gia và mấy người thúc bá của ta, coi Viên tướng công là kẻ địch. Xin… xin Viên tướng công kể lại tình hình lúc ông ấy chết. Ai đã hại chết ông ấy? Ông ấy… ông ấy có đau khổ lắm không?”

Nói đến đây, giọng bà đã run run, nước mắt lưng tròng.

Ý niệm của Viên Thừa Chí về Kim Xà Lang Quân thật sự không rõ ràng lắm. Chàng đã nghe sư phụ và Mộc Tang đạo nhân nói tính khí người này kỳ lạ, rất nhiều tâm kế, ở giữa chính tà. Ông ấy bố trí độc tiễn bắn lén trong hộp sắt, tẩm chất kịch độc lên bí kíp, dụng tâm vô cùng hiểm ác, thật sự không phải hành động của bậc chính nhân quân tử. Nhưng từ khi chàng nghiên cứu võ công trong Kim Xà Bí Kíp, đối với vị kỳ tài tuyệt thế này không khỏi âm thầm thán phục, từ tận đáy lòng bất giác đã cảm thấy ông ấy gần như sư phụ của mình. Đêm qua nghe thấy Ôn Thị Ngũ Lão giận dữ quát mắng Kim Xà Lang Quân là gian tặc, chàng tự dưng nổi giận, sau này nghĩ lại cũng tự cảm thấy kỳ lạ.

Bây giờ nghe mẹ của Thanh Thanh hỏi đến, chàng bèn nói: “Kim Xà Lang Quân thì vãn bối chưa từng gặp mặt, nhưng nói đến cùng thì vị tiền bối đó với vãn bối có danh phận sư đồ. Không ít võ công của vãn bối là học từ tiền bối. Về tình hình tiền bối sau khi chết thì xin thứ lỗi, vãn bối không tiện nói với bá mẫu, e rằng có nhiều người xấu muốn đi khai quật hài cốt của tiền bối.”

Mẹ của Thanh Thanh ngồi lảo đảo, rồi chợt ngã ra sau. Thanh Thanh nhanh tay đỡ lấy, kêu lên: “Má má! Đừng thương tâm quá.”

Lát sau mẹ của Thanh Thanh tỉnh lại, vừa khóc vừa nói: “Ta chờ đợi ông ấy mười tám năm đầy khổ sở, chỉ mong ông ấy đến đây đón mẹ con ta rời khỏi nơi này. Nào ngờ ông ấy đã sớm một mình rời khỏi cõi trần. Tội nghiệp Thanh Thanh, chưa gặp cha được lần nào.”

Viên Thừa Chí nói: “Bá mẫu không cần phải quá đau lòng. Hạ tiền bối bây giờ đã yên nghỉ rồi. Hài cốt của tiền bối, tiểu điệt đã chôn cất đàng hoàng.”

Chàng ngẫm nghĩ, lại nói: “Lúc từ trần Hạ lão tiền bối ngồi ngay ngắn, trước khi chết đã sắp xếp mọi việc đàng hoàng, hiển nhiên không phải bị người ta hại chết một cách bất ngờ.”

Mẹ của Thanh Thanh nói: “Thì ra đã nhờ Viên tướng công an táng. Đại ơn đại đức này, thật không biết phải báo đáp thế nào mới được.”

Nói xong bà đứng lên thi lễ, rồi tiếp: “Thanh Thanh! Mau mau qua đây, khấu đầu tạ ơn Viên đại ca đi.”

Thanh Thanh bái lạy sát đất, Viên Thừa Chí vội quỳ xuống trả lễ. Mẹ của Thanh Thanh hỏi: “Không biết ông ấy có di thư gì để lại cho mẹ con ta hay không?”

Viên Thừa Chí nhớ lại tấm bản đồ có ghi chữ, kẹp trong tấm bìa bí kíp. Trên đó viết: “Người được bảo vật này, xin đến Cù Nham, Tịnh Châu ở tỉnh Chiết Giang, tìm Ôn Nghi để tặng mười vạn lượng vàng.” Khi chàng nhìn thấy tấm bản đồ kho báu này, không hề khởi niệm tham lam nên tiện tay nhét vào trong hành lý, từ đó về sau không nhớ tới nữa. Chàng lại nghĩ đến Kim Xà Lang Quân võ công cái thế, thông minh tuyệt đỉnh, thế mà bỏ mạng ở núi Hoa Sơn, thậm chí hài cốt cũng không có ai thu liệm, chắc chắn đã bị món trọng bảo này làm hại. Lòng tham của thiên hạ thật khó tưởng tượng, không có món bảo vật nào không gây đại họa cho người, chuyện này sư phụ thường xuyên nhắc đến. Vì thế chàng có phần chán ghét tấm bản đồ này.

Bây giờ mẹ Thanh Thanh hỏi đến chàng mới nhớ ra, bèn hỏi: “Tiểu điệt vô lễ, cả gan xin hỏi, có phải khuê tự của bá mẫu là một chữ Nghi hay không?”

Mẹ của Thanh Thanh giật mình đáp: “Không sai! Tại sao Viên tướng công biết?”

Bà lập tức nói tiếp: “Nhất định là ông ấy… ông ấy… viết lên di thư rồi. Viên tướng công có… có mang theo đây không?”

Thần sắc của bà đầy vẻ mong mỏi và lo lắng.

Viên Thừa Chí đang định trả lời, đột nhiên ấn chân phải một cái, bay nghiêng ra khỏi lan can đình. Mẹ con Ôn Nghi chưa kịp kinh hãi đã nghe tiếng “Úi chà” của ai đó.

Viên Thừa Chí thò tay vào một bụi hồng, túm lấy một đại hán lôi ra, rồi xách vào trong đình. Người đó đã bị điểm trúng huyệt đạo, tay chân bủn rủn buông thõng xuống, không phản kháng gì được.

Thanh Thanh la lên: “Thất bá bá!”

Ôn Nghi thở ra một hơi rồi nói: “Viên tướng công! Xin tướng công thả huynh ấy ra đi. Trong nhà họ Ôn này, không có ai xem mẹ con chúng tôi là thân thích cả.”

Viên Thừa Chí vỗ lên vai người đó, giải khai huyệt đạo. Đây chính là Ôn Nam Dương, đêm qua đã giao đấu với Viên Thừa Chí. Hắn là con trai của Ôn Phương Nghĩa, xếp hàng thứ bảy trong đám anh em.

Ôn Thanh Thanh giận dữ nói: “Thất bá bá! Chúng ta nói chuyện ở đây, tại sao bá bá lại đến nghe lén? Không ra vẻ trưởng bối gì cả.”

Ôn Nam Dương nghe vậy nổi giận, chỉ muốn phát tác ngay. Nhưng vừa rồi hắn bị Viên Thừa Chí điểm huyệt bắt đi, không phản kháng gì được, mà đêm qua cũng đã bị một trận đòn dưới tay chàng. Vì thế hắn chỉ trừng to cặp mắt giận dữ nhìn ba người, rồi quay đầu bỏ đi ngay. Ra khỏi đình mấy bước, hắn hằn học nói với lại: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ. Bản thân mình vụng trộm với đàn ông vẫn chưa thấy đủ, còn dạy con gái lén lút với người khác.”

Ôn Nghi tức nghẹn, hai hàng lệ trào ra. Thanh Thanh không sao tiêu hóa nổi câu thóa mạ này, bèn đuổi theo hét lên: “Thất bá bá! Miệng lưỡi bá bá thật là dơ dáy.”

Ôn Nam Dương chửi tiếp: “Con bé tạp chủng này muốn làm phản hay sao? Các vị gia gia bảo ta đến đây. Ngươi dám làm gì nào?”

Ôn Thanh Thanh nói: “Bá bá muốn dạy dỗ con cháu thì cứ ăn nói đàng hoàng, sao phải đến đây nghe lén chúng ta nói chuyện?”

Ôn Nam Dương cười khẩy rồi nói: “Không biết ở đâu mới chui ra một thằng đàn ông nữa, đã xưng chung là “chúng ta” rồi. Mặt mũi mười tám đời tổ tông nhà họ Ôn này đã bị các ngươi bôi tro trát trấu.”

Thanh Thanh tức đến đỏ mặt, quay lại hỏi: “Má má! Má má có nghe ông ấy nói gì hay không?”

Ôn Nghi vẫn ôn tồn nói: “Mời Thất ca vào đây, muội có chuyện cần nói.”

Ôn Nam Dương phân vân một chút rồi sải bước đi vào trong đình, nhưng đứng khá xa trước mặt Viên Thừa Chí, đề phòng chàng đột nhiên xuất thủ.

Ôn Nghi nói: “Thân thế mẹ con muội thật là bất hạnh, may mà được năm vị gia gia và các vị huynh đệ chiếu cố, cho ở lại trong nhà họ Ôn mười mấy năm trời. Việc của người họ Hạ đó, trước nay muội chưa từng kể với Thanh Thanh. Bây giờ ông ấy không còn ở trên nhân thế nữa, không cần phải tiếp tục giấu giếm làm chi. Đầu đuôi chuyện này Thất ca biết rõ nhất, nhờ Thất ca kể lại cho Viên tướng công và Thanh Thanh biết.”

Ôn Nam Dương cười khẩy rồi nói: “Sao ta phải kể? Việc của cô thì cô kể là phải rồi. Hay là cô xấu hổ không dám kể?”

Ôn Nghi nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn nói dịu dàng: “Được thôi! Muội nghĩ ông ấy đã từng cứu mạng Thất ca, tưởng Thất ca cảm kích đôi chút. Nào ngờ, người nhà họ Ôn toàn là những kẻ vong… vong… ơn.”

Ôn Nam Dương giận dữ nói: “Hắn đã từng cứu mạng ta, chuyện đó không sai. Nhưng vì lý do gì hắn cứu mạng ta? Được! Ta sẽ kể lại rõ ràng, kẻo cô tự kể thì sẽ thêm mắm dặm muối những lời dối trá nào không biết.”

Thanh Thanh giận dữ nói: “Mẹ ta mà thèm nói dối ư?”

Ôn Nghi kéo nàng ra một chút, bảo: “Để Thất bá bá nói đi.”

Ôn Nam Dương ngồi xuống, bắt đầu nói: “Họ Viên kia! Thanh Thanh! Tại sao ta quen biết tên Kim Xà gian tặc đó, bây giờ ta sẽ kể lại rõ ràng, để hai ngươi biết dụng tâm của tên gian tặc đó nham hiểm thế nào.”

Thanh Thanh lại xen vào: “Nếu bá bá lại nói những lời xấu xa, thì con không thèm nghe đâu.” Nói xong nàng đưa hai tay bịt tai mình lại.

Ôn Nghi bảo: “Thanh Thanh, con hãy nghe đi. Người cha quá cố của con, tuy không thể gọi là người tốt, nhưng so với mọi người trong nhà họ Ôn thì tốt hơn không chỉ trăm lần.”

Ôn Nam Dương cười nhạt hỏi: “Cô quên mất mình họ Ôn rồi ư?”

Ôn Nghi ngẩng đầu nhìn về chân trời xa tít, mơ màng nói: “Muội… muội… muội không phải người nhà họ Ôn nữa”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.