Lệnh Hồ Xung say khướt xuống núi, cho đến nửa đêm mới tỉnh. Sau khi tỉnh rượu, chàng mới biết mình đang ở nơi khoáng dã, quần đệ tử Hằng Sơn ngồi ở xa xa canh gác. Lệnh Hồ Xung đầu đau như búa bổ, nghĩ từ nay về sau không còn cơ hội gặp Doanh Doanh nữa, bất giác lòng đau nhói.
Đoàn người về đến ngọn Kiến Tính Hằng Sơn, tế cáo trước linh vị của ba vị sư thái Định Nhàn, Định Tĩnh, Định Dật đại thù đã trả. Mọi người đoán rằng Nhật Nguyệt giáo sớm muộn gì cũng đến tấn công. Sau trận chiến, phái Hằng Sơn nhất định bị tiêu diệt. Đã sớm biết không sao thắng được nên mọi người thấy lòng thư thái, không còn lo lắng nữa. Vợ chồng Bất Giới, Nghi Lâm và Điền Bá Quang bốn người ở dưới Hoa Sơn đã tương hội với mọi người rồi cùng về Hằng Sơn. Mọi người đều nghĩ dù có chuyên cần luyện công, chẳng qua cũng chỉ để giết thêm mấy giáo chúng của Nhật Nguyệt giáo, chẳng lợi ích gì, nên tất cả không màng đến việc luyện kiếm nữa. Trong những ngày này, tất cả đều ung dung tự tại.
Qua mấy hôm sau, trên ngọn Kiến Tính bỗng có mười tăng nhân lên, người đi đầu là Phương Chứng phương trượng đại sư chùa Thiếu Lâm.
Lệnh Hồ Xung đang ở trong chủ am tự rót rượu uống một mình, rồi vỗ bàn ca hát râm ran làm vui, bỗng nghe Phương Chứng đại sư đến, chàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vội chạy ra nghênh tiếp. Phương Chứng đại sư thấy hắn đi chân không, giày không kịp mang, mặt đầy tửu khí, mỉm cười nói:
– Cổ nhân thấy khách đến ra nghênh đón, còn nhớ mang giày. Lệnh Hồ chưởng môn ra nghênh tiếp không kịp mang giày, đãi khách còn thành tâm hơn cả cổ nhân nữa.
Lệnh Hồ Xung cúi người hành lễ nói:
– Phương trượng đại sư quang lâm, Lệnh Hồ Xung không biết để nghênh đón từ xa, thật rất vô lễ. Phương Sinh đại sư cũng đến ư?
Phương Sinh mỉm cười. Lệnh Hồ Xung thấy tám vị tăng nhân khác râu đều bạc phơ, hắn khấu đầu hỏi pháp hiệu, đều là cao tăng thuộc hàng chữ Phương của chùa Thiếu Lâm. Lệnh Hồ Xung mời các vị cao tăng vào trong am, ngồi trên bồ đoàn.
Chủ am vốn là nơi thanh tu của Định Nhàn sư thái, nên không có một hạt bụi. Từ khi Lệnh Hồ Xung vào ở, trong am vò rượu, bát rượu để tứ tung. Lệnh Hồ Xung đỏ mặt nói:
– Tiểu tử không có trật tự ngăn nắp, xin các vị đại sư đừng trách.
Phương Chứng mỉm cười nói:
– Hôm nay lão nạp lên núi, vì có chuyện muốn bàn bạc, Lệnh Hồ chưởng môn không cần khách khí.
Lão ngừng một lúc rồi nói:
– Nghe nói Lệnh Hồ chưởng môn vì bảo vệ phái Hằng Sơn mà không nhận ngôi vị phó giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo, đem tính mệnh bỏ ra ngoài, đành lòng cắt đứt mối lương duyên với Nhậm đại tiểu thư, người đồng tâm sinh tử với mình, võ lâm biết ai cũng khâm phục.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt, thầm nghĩ: Ta không muốn vì một phái Hằng Sơn mà làm liên lụy đồng đạo võ lâm nên không cho đệ tử bổn phái tiết lộ chuyện này, để các phái Thiếu Lâm, Võ Đang khỏi đến cứu viện, đại động can qua, chết chóc nhiều. Không ngờ Phương Chứng đại sư lại biết được tin này.
Hắn bèn nói:
– Đại sư khen ngợi như vậy khiến vãn bối rất hổ thẹn. Giữa vãn bối và Nhậm giáo chủ Nhật Nguyệt giáo có rất nhiều ân oán rối rắm, nói không hết được. Phụ ân nghĩa của Nhậm đại tiểu thư là chuyện bất đắc dĩ, đại sư không trách phạt mà còn khen ngợi, vãn bối vạn lần không dám nhận.
Phương Chứng đại sư nói:
– Nhậm giáo chủ muốn thống lãnh giáo chúng đến gây khó dễ cho quý phái. Hôm nay, bốn phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn đều đã suy vi, nếu phái Hằng Sơn không có viện thủ bên ngoài, Lệnh Hồ chưởng môn lại không phái người đến tệ tự báo tin. Chẳng lẽ coi tăng chúng Thiếu Lâm lão nạp là hạng ham sống sợ chết, không biết gì nghĩa khí võ lâm hay sao?
Lệnh Hồ Xung đứng dậy nói:
– Vãn bối không dám. Năm trước vãn bối không tự kiểm điểm, kết giao với nhân vật đầu não của Nhật Nguyệt giáo, từ đó về sau gặp vô số họa. Vãn bối tự nghĩ mình làm mình chịu, để liên lụy cả phái Hằng Sơn đã rất áy náy, làm sao còn làm kinh động đại sư và Xung Hư đạo trưởng? Nếu hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang trượng nghĩa đến cứu viện, tổn thất nhân thủ thì tội của vãn bối thật vạn lần chết cũng không đền nổi.
Phương Chứng mỉm cười nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn nói vậy là sai rồi. Ma giáo muốn hủy diệt Thiếu Lâm, Võ Đang và Ngũ Nhạc kiếm phái. Hơn một trăm năm trước họ đã có ý đồ này, lúc đó lão nạp còn chưa ra đời, đâu có liên can gì đến Lệnh Hồ chưởng môn?
Lệnh Hồ Xung gật đầu, nói:
– Ngày trước tiên sư thường giáo hối, xưa nay chính tà không đội trời chung, Ma giáo và các phái chính giáo ta đã tương đấu nhiều năm, thù oán rất nặng. Vãn bối kiến thức nông cạn, cho rằng song phương mỗi bên nhường một bước thì có thể hóa giải được, tuyệt không ngờ Nhậm giáo chủ và vãn bối tình nghĩa tuy thâm sâu, cuối cùng rồi cũng phải nói chuyện bằng binh đao.
Phương Chứng nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn nói song phương mỗi bên nhường một bước thì có thể hóa giải được, câu nói này cũng không sai. Nhật Nguyệt giáo và các phái chính giáo ta tương đấu nhiều năm, kỳ thực cũng không phải là nguyên nhân liều một mất một còn, mà chỉ vì thủ lĩnh của song phương đều muốn độc bá võ lâm, lại muốn tru diệt đối phương. Ngày hôm đó lão nạp, Xung Hư đạo trưởng và Lệnh Hồ chưởng môn, ba người đàm đạo trong chùa Huyền Không, hiểu rõ Tả chưởng môn phái Tung Sơn muốn hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái làm một nên lo lắng, càng sợ dã tâm muốn độc bá võ lâm của lão.
Lão nói xong, thở dài rồi từ từ nói:
– Nghe nói giáo chủ Nhật Nguyệt giáo có câu nói, cái gì là “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”. Đã có ý đồ như vậy thì trong võ lâm làm sao có ngày yên ổn được? Trên giang hồ, các bang các phái đều theo tông chỉ hành sự, võ công lại bất đồng. Thống nhất giang hồ, vạn lần không thể được.
Lệnh Hồ Xung hiểu ý, gật đầu nói:
– Phương trượng đại sư nói rất phải.
Phương Chứng nói:
– Nhậm giáo chủ đã nói trong vòng một tháng sẽ giết hết phái Hằng Sơn không để lại một con gà con chó. Lão đã nói như vậy, quyết không thay đổi. Hiện tại hảo thủ của các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga My, Không Động, đều đã tụ tập ở chân núi Hằng Sơn.
Lệnh Hồ Xung giật mình, a lên một tiếng, nhảy phóc lên nói:
– Có chuyện như vậy ư? Tiền bối các phái đến cứu viện, vãn bối lại không hề biết, thật đáng chết.
Phái Hằng Sơn đã biết Ma giáo sớm muộn gì cũng đến tấn công, ai ai cũng đều bỏ mặc, cái gì canh gác, cái gì phòng ngự đều chỉ hao hơi tốn sức, cho nên các trạm canh gác ở dưới núi cũng dẹp bỏ luôn. Lệnh Hồ Xung nói:
– Mời các vị đại sư ở trên núi nghỉ ngơi, vãn bối thống lãnh đệ tử bổn môn xuống núi nghênh tiếp.
Phương Chứng lắc đầu nói:
– Phen này các phái đồng thuyền cộng tế, nắm tay nhau kháng địch, không cần phải khách sáo. Tất cả mọi người đều đã sắp đặt xong.
Lệnh Hồ Xung dạ rồi lại hỏi:
– Không hiểu tại sao phương trượng đại sư biết được Nhật Nguyệt giáo muốn đánh Hằng Sơn?
Phương Chứng nói:
– Lão nạp nhận được truyền thư của một vị tiền bối nên mới biết được.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tiền bối ư?
Chàng nghĩ Phương Chứng đại sư là hàng tiền bối trong võ lâm, làm sao còn có người là tiền bối của lão. Phương Chứng mỉm cười nói:
– Vị tiền bối này là người kỳ cựu của phái Hoa Sơn, người đã từng dạy kiếm pháp cho Lệnh Hồ chưởng môn đó.
Lệnh Hồ Xung vui mừng reo lên:
– Phong thái sư thúc tổ.
Phương Chứng nói:
– Đúng là Phong lão tiền bối. Vị Phong tiền bối này phái sáu vị bằng hữu đến chùa Thiếu Lâm thuật lại các lời nói và hành động của Lệnh Hồ chưởng môn ngày hôm trước ở trên ngọn Triêu Dương. Sáu vị bằng hữu này nói năng có chút lằng nhằng không rõ ràng, không khỏi vớ vẩn, rồi lại cùng nhau tranh biện, nhưng nói hết mấy canh giờ, lão nạp vẫn nhẫn nại nghe, cuối cùng cũng hiểu được.
Lão nói đến đây, không nhịn được, mỉm cười. Lệnh Hồ Xung cười hỏi:
– Là Đào Cốc lục tiên ư?
Phương Chứng cười đáp:
– Đúng là Đào Cốc lục tiên.
Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:
– Sau khi vãn bối đến Hoa Sơn, liền muốn đi bái kiến Phong thái sư thúc tổ nhưng có quá nhiều chuyện dồn dập xảy đến nên cho đến khi xuống núi vẫn chưa thể đi bái kiến lão nhân gia được. Không ngờ lão nhân gia đã ngầm biết rõ hết.
Phương Chứng nói:
– Vị Phong tiền bối này hành sự như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi. Tiền bối lão nhân gia đã ẩn cư ở Hoa Sơn, Nhật Nguyệt giáo lên Hoa Sơn hoành hành không úy kỵ gì, tiền bối lão nhân gia sao có thể làm ngơ được? Đào Cốc lục tiên náo loạn ở Hoa Sơn, liền bị Phong lão tiền bối bắt lại nhốt hết mấy ngày, sau đó bảo bọn họ đến chùa Thiếu Lâm truyền tin.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Đào Cốc lục tiên bị Phong thái sư thúc tổ bắt giữ, chuyện này nhất định bọn họ sẽ giấu nhẹm không dám nói ra, nhưng lúc nói Đông nói Tây thì cuối cùng cũng để lộ tẩy.
Chàng bèn nói:
– Không biết Phong thái sư thúc tổ muốn chúng ta làm thế nào?
Phương Chứng nói:
– Phong lão tiền bối nói rất khiêm cung, chỉ nói nghe được có mấy chuyện, chủ ý sai người thông báo cho lão nạp biết. Lại nói Lệnh Hồ chưởng môn là đệ tử lão nhân gia yêu mến nhất, phen này Lệnh Hồ chưởng môn ở trên ngọn Triêu Dương kiên cường cự tuyệt Ma giáo, tiền bối lão nhân gia thấy vậy lòng rất vui, muốn lão nạp hết lòng chiếu cố Lệnh Hồ chưởng môn. Kỳ thực võ công của Lệnh Hồ chưởng môn còn hơn xa lão nạp, hai chữ “chiếu cố” tiền bối lão nhân gia đã nói quá lời.
Lệnh Hồ Xung cảm kích, cúi người nói:
– Phương Chứng đại sư chiếu cố vãn bối, đâu chỉ một lần.
Phương Chứng nói:
– Không dám nhận. Lão nạp đã biết chuyện này, đừng nói Phong lão tiền bối có sai bảo, nếu không có đi nữa thì mối quan hệ thâm sâu giữa hai phái ta, giao tình giữa Lệnh Hồ chưởng môn và lão nạp, phái Thiếu Lâm cũng không thể khoanh tay. Huống chi chuyện này có liên quan đến sự sinh tử tồn vong của các phái, sau khi Ma giáo tiêu diệt Hằng Sơn rồi, chẳng lẽ còn buông tha cho các phái Thiếu Lâm, Võ Đang? Cho nên, lão nạp liền phát thư, báo cho các phái tụ tập ở Hằng Sơn, cùng quyết tử chiến với Ma giáo một trận.
Ngày hôm đó, Lệnh Hồ Xung đi xuống ngọn Triêu Dương Hoa Sơn, đã quá chán nản trong lòng, thấy thanh thế Nhật Nguyệt giáo như vậy, phái Hằng Sơn quyết không phải là địch thủ, chỉ chờ ngày Nhậm Ngã Hành thống lãnh giáo chúng đến tấn công, phái Hằng Sơn từ trên xuống dưới sẽ ra sức kháng cự, liều mạng tử chiến. Tuy cũng có người tỏ ý muốn cầu cứu các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, nhưng Lệnh Hồ Xung chỉ hỏi một câu:
– Dù hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cùng đến cứu viện thì liệu có kháng cự nổi Ma giáo không?
Người đưa ý kiến đều im lặng. Lệnh Hồ Xung lại nói:
– Đã không cách nào cứu được Hằng Sơn thì hà tất phải làm liên lụy khiến không ít cao thủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang bị tổn thất?
Trong lòng Lệnh Hồ Xung thực sự không muốn đấu nhau với bọn Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên. Hy vọng cùng chung sống với Doanh Doanh đã tuyệt, không biết sao chàng muốn buông xuôi, cảm thấy sống trên đời này thật là vô vị, chi bằng sớm chết đi còn hay hơn. Bây giờ thấy Phương Chứng đại sư nhận sự ủy thác của Phong Thanh Dương, dốc lòng đến cứu viện, tinh thần chàng phấn chấn. Nhưng muốn những người này tương đấu liều chết với Nhật Nguyệt giáo thì chàng không đành lòng.
Phương Chứng lại nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, lão nạp quyết không phải là người hiếu dũng. Nếu chuyện này có thể đi đến chỗ bãi binh thì còn gì hay bằng, nhưng chúng ta nhường một bước, Nhậm giáo chủ tiến một bước. Không phải là chúng ta không chịu nhượng, mà là Nhậm giáo chủ quyết tâm tru diệt tất cả các phái chính giáo ta, trừ khi chúng ta ai ai cũng phải khấu đầu lớn tiếng tung hô: “Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”. A Di Đà Phật!
Sau mười một chữ “Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”, lão còn thêm một câu A Di Đà Phật, nghe thật tức cười. Lệnh Hồ Xung không kìm được phì cười, nói:
– Đúng vậy. Vãn bối chỉ cần vừa nghe đến cái gì thánh giáo chủ, cái gì thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ, cả người phát nổi da gà. Vãn bối uống ba chục bát rượu không say, mà nghe mấy câu: “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ” thì không nhịn được, đầu nhức mắt hoa liền say ngã tại chỗ.
Phương Chứng mỉm cười nói:
– Câu xưng tụng này của Nhật Nguyệt giáo thật là quá sức.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Phong tiền bối ở trên ngọn Triêu Dương thấy cảnh Lệnh Hồ chưởng môn đầu váng mắt hoa, nên sai Đào Cốc lục tiên đem đến một thiên khẩu quyết nội công, muốn lão nạp thay mặt truyền cho Lệnh Hồ chưởng môn. Đào Cốc lục tiên ăn nói dây dưa không rõ ràng, nhưng truyền lại bí quyết nội công thì rất rành mạch, ngay những câu rất khó thuộc, Phong tiền bối cũng buộc họ học thuộc. Xin Lệnh Hồ chưởng môn dẫn đường đến nội đường để lão nạp truyền thụ khẩu quyết.
Lệnh Hồ Xung cung kính dẫn Phương Chứng đại sư vào một gian tịnh thất. Đây là khẩu quyết Phong Thanh Dương nhờ Phương Chứng thay mặt truyền lại, giống như thái sư thúc tổ đích thân quang lâm. Chàng liền quỳ xuống trước Phương Chứng nói:
– Phong thái sư thúc tổ đối với đệ tử ân đức như núi.
Phương Chứng cũng không khiêm nhượng, nhận lễ quỳ lạy của Lệnh Hồ Xung, nói:
– Phong tiền bối rất kỳ vọng vào Lệnh Hồ chưởng môn, mong chưởng môn dựa theo khẩu quyết mà chuyên cần tu tập.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Dạ, đệ tử xin tuân mệnh.
Phương Chứng liền từ từ đọc từng câu khẩu quyết ra, Lệnh Hồ Xung dụng tâm ghi nhớ. Khẩu quyết này cũng không dài lắm, tất cả chỉ khoảng hơn một ngàn chữ. Phương Chứng đọc qua một lượt, muốn Lệnh Hồ Xung cố ghi khắc trong lòng. Qua một lúc sau, lão đọc lại một lượt nữa. Tổng cộng lão đọc năm lần. Lệnh Hồ Xung thuộc từ đầu đến cuối, không lẫn một chữ.
Phương Chứng nói:
– Nội công tâm pháp Phong tiền bối truyền thụ tuy ngắn gọn chỉ một ngàn chữ nhưng bác đại tinh thâm, không phải tầm thường. Chúng ta là chỗ tri giao, đừng giận lão nạp nói thẳng. Tuy kiếm thuật Lệnh Hồ chưởng môn tinh thâm, nhưng nội công thì dường như không giỏi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đối với nội công, vãn bối chỉ biết chút xíu. Đại sư không chê, xin chỉ điểm thêm.
Phương Chứng gật đầu nói:
– Nội công tâm pháp này của Phong tiền bối và nội công của phái Thiếu Lâm đương nhiên không giống nhau, nhưng võ công trong thiên hạ cùng hướng tới mục đích giống nhau, yếu chỉ căn bản trong đó cũng không khác nhau lắm. Nếu Lệnh Hồ chưởng môn không chê lão nạp vẽ chuyện thì để lão nạp giải thích thêm cho.
Lệnh Hồ Xung biết Phương Chứng đại sư là cao nhân đệ nhất đệ nhị trong võ lâm đương thời, được lão chỉ điểm cũng không khác gì Phong thái sư thúc tổ đích thân truyền thụ. Sở dĩ Phong thái sư thúc tổ ủy thác lão truyền thụ cũng là nguyên nhân nội công của lão tinh thâm. Chàng vội cúi người nói:
– Vãn bối xin kính cẩn nghe lời giáo hối của đại sư.
Phương Chứng nói:
– Không dám nhận.
Lão liền đem nội công tâm pháp giảng rõ từng câu một, lại chỉ điểm cách hít thở, vận khí, thu nạp, vận chuyển… Lệnh Hồ Xung học thuộc khẩu quyết, vốn chỉ là cố nhớ, nay được Phương Chứng đại sư phân tích chỉ rõ như vậy, mới biết trong mỗi câu khẩu quyết đều bao hàm vô số đạo lý tinh ảo.
Lệnh Hồ Xung vốn rất thông minh, nhưng những tinh yếu nội công này mỗi câu cũng đủ để chàng suy nghĩ nửa ngày. May mà Phương Chứng đại sư giảng tỉ mỉ tường tận, khiến cho Lệnh Hồ Xung liền thấy được cảnh giới kỳ diệu mà mình chưa bao giờ bước chân đến trong võ học. Chàng thở dài nói:
– Phương trượng đại sư, mấy năm nay vãn bối to gan làm càn trên giang hồ, thật sự vì không biết mình kém cỏi, nghĩ lại thật là xấu hổ. Tuy vãn bối sống không còn bao lâu nữa, không cách nào tu luyện nội công tinh diệu của Phong thái sư thúc tổ truyền thụ, nhưng cổ nhân dường như có một câu, nói cái gì chỉ cần sáng sớm nghe được đạo lý, dù tối chết cũng không tiếc. Có phải như vậy không?
Phương Chứng nói:
– Triêu văn đạo, tịch tử khả hỷ! (Sớm nghe đạo, tối chết cũng không tiếc).
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phải rồi, câu này vãn bối nghe sư phụ nói qua rồi. Hôm nay được nghe đại sư chỉ điểm, thật giống như đui mù được gặp ánh sáng, dù không có ngày tu luyện cũng lấy làm vui thú.
Phương Chứng nói:
– Các phái chính giáo ta đều đã tụ tập ở gần núi Hằng Sơn, giữ các chỗ yếu đạo. Đợi Ma giáo đến tấn công, tất cả mọi người tiến thoái lựa thời cơ đánh cũng chưa chắc thua. Lệnh Hồ chưởng môn hà tất bi quan như vậy? Nội công tâm pháp này chẳng phải trong mấy năm có thể luyện thành, nhưng luyện một ngày thì thu được kết quả một ngày, luyện một giờ thì thu kết quả một giờ. Mấy ngày này rảnh rỗi không có chuyện gì, Lệnh Hồ chưởng môn có thể luyện được rồi. Tiện dịp lão nạp ở quý phái quấy nhiễu, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Thịnh tình của đại sư, vãn bối cảm kích vô cùng.
Phương Chứng nói:
– Bây giờ không chừng Xung Hư đạo huynh cũng đã đến, chúng ta ra ngoài xem sao.
Lệnh Hồ Xung vội đứng dậy, nói:
– Thì ra Xung Hư đạo trưởng đại giá quang lâm, vãn bối thật chểnh mảng.
Chàng liền cùng Phương Chứng đại sư quay về đại đường, thấy trong Phật đường đã thắp đèn sáng. Hai người truyền, luyện công cũng mất hết hơn ba canh giờ, trời đã tối đen.
Thấy ba lão đạo đang ngồi trên bồ đoàn nói chuyện với bọn Phương Sinh đại sư, một người trong đó là Xung Hư đạo nhân. Ba đạo nhân thấy Phương Chứng và Lệnh Hồ Xung đến, liền cùng đứng lên.
Lệnh Hồ Xung bái xuống, nói:
– Hằng Sơn có nạn, được chư vị đạo trưởng vượt ngàn dặm đến cứu viện, tệ phái từ trên xuống dưới không biết lấy gì báo đáp.
Xung Hư đạo nhân vội đỡ chàng dậy, cười nói:
– Lão đạo đến một lúc rồi, được biết phương trượng đại sư và tiểu huynh đệ đang ở trong nội thất nghiên cứu nội công tinh diệu nên không dám quấy nhiễu. Tiểu huynh đệ học được nội công tinh diệu, được lúc nào hay lúc nấy, đợi Nhậm Ngã Hành lên, liền sử ra ngay khiến lão phải thất kinh.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nội công tâm pháp này bác đại tinh thâm, trong vòng mấy ngày vãn bối đâu thể học được hết. Nghe nói tiền bối các phái Nga My, Côn Luân, Không Động cũng đều đến rồi, phải mời các vị lên trên núi, cùng thương nghị đại kế mới phải. Không biết các vị tiền bối tính sao?
Xung Hư nói:
– Bọn họ ẩn ở nơi rất bí mật, đề phòng bọn thám tử của Nhậm lão ma đầu biết, nếu mời tất cả lên núi chỉ e bị lộ tin tức. Lúc bọn lão đạo lên núi cũng đều hóa trang hết, nếu không thì tại sao đệ tử quý phái không nhận ra để lên thông báo trước?
Lệnh Hồ Xung nhớ lại lúc đầu tiên gặp Xung Hư đạo nhân, lão cũng hóa trang thành một lão già cưỡi lừa, có hai hán tử đi theo, kỳ thực cũng đều là cao thủ trong phái Võ Đang. Bây giờ chàng nhìn kỹ, nhận ra hai vị lão đạo đang đứng bên cạnh chính là hai hán tử ngày trước ở Hồ Bắc mà chàng đã từng tỉ kiếm qua. Lệnh Hồ Xung cúi người cười nói:
– Thuật cải trang của hai vị đạo trưởng rất tinh thâm, nếu không được Xung Hư đạo trưởng đề cập trước thì vãn bối không nhận ra được.
Ngày trước hai lão đạo này cải trang thành người nhà quê, một người gánh củi, một người gánh rau, cả hai ho sù sụ, giống như người bệnh hoạn. Bây giờ cả hai tinh thần quắc thước, chỉ có khuôn mặt còn mơ hồ nhận ra được.
Xung Hư chỉ vào lão đạo ngày trước cải trang thành hán tử gánh củi nói:
– Vị này là Thanh Hư sư đệ.
Lão chỉ lão đạo ngày trước cải trang thành hán tử gánh rau, nói:
– Vị này là sư điệt của lão đạo, đạo hiệu là Thành Cao.
Bốn người nhìn nhau cười. Thanh Hư và Thành Cao cùng nói:
– Kiếm thuật của Lệnh Hồ chưởng môn thật cao minh.
Lệnh Hồ Xung khiêm tốn cảm ơn, nói:
– Thật đắc tội!
Xung Hư nói:
– Hai vị sư đệ và sư điệt của lão đạo kiếm thuật không tinh thâm, nhưng lúc còn trẻ từng ở Tây Vực mười mấy năm, mỗi người học được một thứ chuyên môn đặc biệt. Một người giỏi về thuật bố trí các cơ quan, một người giỏi việc chế tạo ra thuốc nổ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đó là những chuyên môn hiếm có trên đời.
Xung Hư nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, lão đạo dẫn hai người này đến vì còn có một dụng ý. Hy vọng hai người có thể giúp chúng ta làm đại sự.
Lệnh Hồ Xung không hiểu, buột miệng hỏi:
– Làm một đại sự ư?
Xung Hư nói:
– Lão đạo mạo muội đem một vật đến quý phái, muốn xin Lệnh Hồ huynh đệ xem thử.
Lão là người thoải mái, không cẩn thận như Phương Chứng, cho nên lão gọi hắn là “Lệnh Hồ huynh đệ” còn Phương Chứng lại gọi hắn là “Lệnh Hồ chưởng môn”. Lệnh Hồ Xung rất hiếu kỳ, muốn xem lão lấy trong túi ra vật gì. Xung Hư cười nói:
– Vật này không nhỏ, không thể bỏ trong túi được, Thanh Hư sư đệ, sư đệ đem ra cho mọi người xem đi.
Thanh Hư dạ rồi đi ra, không bao lâu dẫn bốn đại hán ăn mặc như nông dân vào, tất cả đều đi chân không, mỗi người gánh một gánh rau. Thanh Hư nói:
– Các vị tham kiến Lệnh Hồ chưởng môn và Phương trượng chùa Thiếu Lâm đi.
Bốn đại hán cùng cúi người hành lễ. Lệnh Hồ Xung biết mấy người này nhất định là những nhân vật có thân phận không thấp trong Võ Đang, liền khách khí hoàn lễ.
Thanh Hư nói:
– Lấy ra và lắp vào.
Bốn hán tử lấy rau xanh phủ trên gánh ra, phía dưới lộ ra mấy cái bao, mở bao ra, thấy rất nhiều loại gỗ khúc, những vật bằng sắt, đinh ốc, và những vật dùng làm cạm bẫy. Bốn người hành động rất tấn tốc, lấy những vật rồi sau đó lắp lại với nhau, trong khoảnh khắc đã lắp thành một cái ghế thái sư. Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ: Trong ghế thái sư này được lắp đặt nhiều cơ quan. Không biết dùng để làm gì, chẳng lẽ dùng để tu luyện nội công?
Sau khi lắp ghế xong, bốn người lấy từ trong hai cái bao khác ra lấy vải bọc và nệm đặt lên ghế thái sư. Trong tịnh thất, ánh kim quang lấp lánh lóe cả mắt. Tấm vải bọc ghế làm bằng gấm đoạn kim tuyến màu vàng kết thành, trên nền gấp thêu bằng chỉ vàng hình chín con rồng, từ dưới biển bay vọt lên ôm lấy mặt trời, bên trái thêu tám chữ “Trung hưng thánh giáo, trạch bị thương sinh”, bên phải thêu tám chữ “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”. Chín con rồng này nhe nanh múa vuốt, sống động như thật, mười sáu chữ này thêu bằng chỉ bạc coi rất đẹp mắt, dễ chịu. Xung quanh mười sáu chữ này đính rất nhiều hạt minh châu, bảo thạch và những hạt ngọc bích. Trong am đường nhỏ đơn giản, đột nhiên khắp nơi tỏa ánh sáng của châu quang bảo khí.
Lệnh Hồ Xung vỗ tay khen, nhớ Xung Hư vừa rồi đã nói, Thanh Hư từng ở Tây Vực học được chuyên môn chế tạo các cơ quan, bèn nói:
– Nhậm giáo chủ mà thấy cỗ ghế quý báu này thì nhất định muốn ngồi cho bằng được. Những cơ quan trong ghế phát tác thì có thể lão bị mất mạng phải không?
Xung Hư nói khẽ:
– Nhậm Ngã Hành ứng biến thần tốc, hành động như điện chớp, trong ghế tuy có cơ quan, chỉ cần lão vừa cảm thấy bất ổn thì liền vọt lên, nên không đả thương lão được. Dưới chân cỗ ghế này có đặt thuốc dẫn thông một đống thuốc nổ.
Lão vừa nói xong, Lệnh Hồ Xung và chư tăng Thiếu Lâm đều biến sắc. Phương Chứng niệm:
– A Di Đà Phật!
Xung Hư nói tiếp:
– Cái hay của cơ quan này ở chỗ có người tùy tiện ngồi vào cũng không xảy ra chuyện gì, nếu nhất định ngồi đến khoảng thời gian tàn một cây nhang thì thuốc mới phát nổ. Nhậm Ngã Hành là người đa nghi, đầu óc lại rất tinh tế, đột nhiên thấy trên ngọn Kiến Tính Hằng Sơn có một cỗ ghế đẹp như vậy, nhất định không muốn ngồi liền, sẽ phái thủ hạ ngồi trước để thử xem. Trên cái ghế này đã có rồng vàng ôm mặt trời, lại có thêu những chữ cái gì “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”, thì bất cứ thủ hạ nào của Nhậm Ngã Hành không ai dám ngồi lâu, mà sau khi Nhậm Ngã Hành ngồi vào rồi thì nhất định không muốn đứng lên.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đạo trưởng sắp đặt rất chu đáo.
Xung Hư nói:
– Thanh Hư sư đệ còn bố trí một màn khác nữa, nếu Nhậm Ngã Hành không ngồi, bảo người giở vải bọc và lật nệm lên để xem xét, chỉ cần vừa giở ra thì cơ quan lập tức phát động. Lần này Thành Cao sư điệt đem đến quý phái tổng cộng hai vạn cân thuốc nổ. Nếu nó phát nổ thì sẽ hủy hoại toàn bộ bảo sơn linh cảnh.
Lệnh Hồ Xung ớn lạnh, thầm nghĩ: Hai vạn cân thuốc nổ! Lượng thuốc nổ này mà phát tác thì ngọc đá đều ra tro, Nhậm giáo chủ chắc chắn bị chết, Doanh Doanh và Hướng đại ca cũng không tránh khỏi.
Xung Hư thấy vẻ mặt chàng hơi lạ, nói:
– Ma giáo rêu rao muốn giết hại hết quý phái, sau khi diệt phái Hằng Sơn, liền đến tấn công Thiếu Lâm, Võ Đang ta, tàn sát sinh linh, đại họa khó mà lường được. Chúng ta bày ra độc kế này để đối phó Nhậm Ngã Hành, tuy dụng tâm hiểm ác, nhưng trừ khử ma đầu này với dụng ý là cứu lấy ngàn vạn tính mệnh của võ lâm.
Phương Chứng đại sư chấp tay lại, nói:
– A Di Đà Phật! Ngã Phật từ bi. Vì cứu chúng sinh, cũng phải trừ diệt tà ma. Giết một tên hung thần chính là hành động đại từ đại bi.
Lúc lão nói mấy câu này thần sắc nghiêm trang, tất cả lão tăng lão đạo đều đứng dậy chắp tay, mặt rủ xuống đồng thanh nói:
– Phương trượng đại sư nói rất đúng.
Lệnh Hồ Xung cũng biết lời của Phương Chứng nói rất hợp với chính lý. Nhật Nguyệt giáo muốn giết phái Hằng Sơn không để lại một con gà con chó, các phái chính giáo bày kế cho nổ tung Nhậm Ngã Hành, đó là chuyện hợp với lẽ trời đất, không ai có thể nói là không nên. Nhưng muốn giết chết Nhậm Ngã Hành, lòng chàng cũng không nỡ, muốn giết Hướng Vấn Thiên thì thà giết chàng trước; còn sự sinh tử của Doanh Doanh, thì ngược lại Lệnh Hồ Xung không suy nghĩ gì, coi như cả hai cùng sống chết, nên không bận tâm đến. Thấy mục quang của mọi người đều nhìn mình, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm nói:
– Chuyện đã đến nước này, Nhật Nguyệt giáo bức chúng ta đến đường cùng nên kế sách của Xung Hư đạo trưởng là cách đả thương ít người nhất.
Xung Hư nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ nói đúng. Bốn chữ “đả thương ít nhất” chính là điều mong muốn của chúng ta.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối nhỏ tuổi thiển cận, chuyện hôm nay của Hằng Sơn, xin hai vị Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng chủ trì đại cục. Vãn bối sẽ thống lãnh đệ tử bổn phái, y kế tuân hành.
Xung Hư cười nói:
– Không dám! Lệnh Hồ huynh đệ là chủ nhân của Hằng Sơn, lão đạo và phương trượng sư huynh sao có thể là khách mà soán quyền chủ?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chuyện này tuyệt không phải vãn bối khiêm nhượng, thực tế là phải xin hai vị chủ trì mới được.
Phương Chứng nói:
– Ý của Lệnh Hồ chưởng môn rất chân thành, đạo huynh cũng không cần từ chối. Đại sự do ba người chúng ta cùng đứng đầu, nhưng đạo huynh phát hiệu lệnh mới thành công được.
Xung Hư lại nói khiêm nhượng vài câu rồi cũng đồng ý, nói:
– Trên các con đường thông lên Hằng Sơn, chúng ta đều đã bố trí lực lượng mai phục rất hùng hậu, ngày nào Ma giáo lên núi tấn công, tất có tin báo trước. Ngày trước, Lệnh Hồ huynh đệ thống lãnh quần hào đánh chùa Thiếu Lâm, bọn ta do Tả Lãnh Thiền vạch kế sách, bày ra kế “không thành”…
Mặt Lệnh Hồ Xung hơi đỏ, nói:
– Vãn bối làm loạn hoảng sợ vô cùng.
Xung Hư cười nói:
– Không ngờ ngày hôm qua là địch mà hôm nay lại là bằng hữu. Chúng ta lại bày kế “không thành” thì không được đâu, thế tất sẽ khiến Nhậm Ngã Hành nghi ngờ. Theo thiển kiến của lão đạo, toàn phái Hằng Sơn đều kháng cự ở trên núi, hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, mỗi phái chọn ra mấy chục cao thủ. Khi biết rõ Ma giáo đến tấn công, nếu Thiếu Lâm, Võ Đang không cho người ra cứu viện thì trái với lẽ thường tình, lão tặc Nhậm Ngã Hành này nhất định sẽ đoán được chuyện này có giả trá.
Phương Chứng và Lệnh Hồ Xung đều nói:
– Đúng vậy.
Xung Hư nói:
– Còn các phái Côn Luân, Nga My, Không Động thì không cần phải lộ diện, mọi người đều ẩn phục ở trong sơn động. Lúc Ma giáo đến tấn công, nhân thủ của ba phái Hằng Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang tận lực kháng cự, tất phải đánh thật kiên cường. Người xuất thủ của ba phái chúng ta phải là hảo thủ đệ nhất, giết đối phương càng nhiều càng tốt, cố tránh sự tổn thất cho phe mình.
Phương Chứng than:
– Cao thủ của Ma giáo dày đặc như vậy, phen này chuẩn bị rồi mới đến; trận chiến này, song phương tử thương tất sẽ rất nhiều.
Xung Hư nói:
– Chúng ta tìm mấy chỗ vách núi dựng đứng, sắp đặt sẵn dây xích dài. Lúc đấu, thấy không địch nổi thì từng người đu dây xuống thâm cốc để địch nhân khó mà truy kích. Sau khi Nhậm Ngã Hành toàn thắng, thấy cỗ ghế quý báu này, đương nhiên dương dương tự đắc ngồi lên, thuốc nổ phát tác, bản lãnh Nhậm lão ma có bằng trời, có mọc cánh cũng khó thoát được. Tiếp đó trên tám thông đạo của Hằng Sơn, ba mươi hai chỗ địa lôi đồng thời nổ tung, giáo chúng Ma giáo không còn cách nào xuống núi được.
Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ hỏi:
– Ba mươi hai chỗ địa lôi ư?
Xung Hư nói:
– Đúng vậy, bắt đầu từ sáng sớm ngày mai, Thành Cao sư điệt tìm trong tám đường yếu đạo lên núi, mỗi đường chọn bốn chỗ yếu hiểm nhất để chôn địa lôi. Một khi địa lôi phát nổ thì đường lên núi xuống núi đều bị gián đoạn. Giáo chúng Ma giáo có một vạn người lên núi, làm cho bọn họ chết đói một vạn, hai vạn người lên núi thì chết đói hai vạn. Chúng ta học kế cũ của Tả Lãnh Thiền, nhưng lần này không dễ để bọn họ theo địa đạo thoát thân.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lần đó có thể thoát được chùa Thiếu Lâm, cũng thật là may vô cùng.
Đột nhiên chàng nghĩ đến một chuyện, ồ lên một tiếng.
Xung Hư hỏi:
– Lệnh Hồ huynh đệ cảm thấy trong cách xếp đặt có gì không ổn ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối nghĩ rằng, Nhậm giáo chủ lên đến Hằng Sơn, thấy ghế báu này đương nhiên lòng rất thích. Nhưng nhất định lão sinh nghi, tại sao phái Hằng Sơn làm cái ghế tuyệt đẹp này, thêu tám chữ “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”? Chuyện này nếu không làm rõ, chỉ e lão chưa chắc sẽ mắc bẫy.
Xung Hư nói:
– Vấn đề này lão đạo cũng đã nghĩ qua. Kỳ thật Nhậm lão ma đầu có ngồi hay không cũng không phải là điều quan trọng. Chúng ta ngầm đặt thuốc dẫn, vẫn có thể cho nổ tung. Chẳng qua là lúc hắn đang dương dương tự đắc thiên thu vạn tải thống nhất giang hồ, đột nhiên tai họa ập đến chân thì đã giúp được võ lâm rồi.
Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp dạ. Thành Cao đạo nhân nói:
– Sư thúc, đệ tử có một ý kiến không biết có làm được không?
Xung Hư cười nói:
– Ngươi nói ra đi rồi xin phương trượng đại sư và Lệnh Hồ chưởng môn chỉ điểm cho.
Thành Cao nói:
– Nghe nói Lệnh Hồ chưởng môn và đại tiểu thư của Nhậm giáo chủ đã có hôn ước, chỉ vì chính tà bất đồng mới làm cản trở. Nếu Lệnh Hồ chưởng môn phái hai vị đệ tử Hằng Sơn đi gặp Nhậm giáo chủ, nói rằng vì kính trọng Nhậm đại tiểu thư nên đặc biệt mời thợ giỏi, làm thành một cỗ bảo kỷ, tặng cho Nhậm giáo chủ ngồi, mong rằng hai bên bãi chiến hòa giải. Bất luận Nhậm giáo chủ đồng ý hay không nhưng khi lên đến Hằng Sơn, lúc thấy được cỗ ghế này cũng sẽ không nghi ngờ nữa.
Xung Hư vỗ tay cười nói:
– Kế này tuyệt diệu, thật là…
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Không được.
Xung Hư sửng sốt, biết là đã bàn điều chàng không hứng thú, bèn hỏi:
– Lệnh Hồ huynh đệ có cao kiến gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nhậm giáo chủ muốn giết toàn phái Hằng Sơn của vãn bối, thì vãn bối tận lực chống chọi, dùng trí hay dùng lực đều được. Lão đến để giết người, chúng ta đặt chất nổ hại lão, nhưng vãn bối quyết không nói dối để gạt lão.
Xung Hư nói:
– Được, Lệnh Hồ huynh đệ quang minh lỗi lạc, khiến người khâm phục, chúng ta cứ làm theo như vậy. Nhậm lão ma đầu sinh nghi cũng được, không sinh nghi cũng được, chỉ cần hắn lên Hằng Sơn với ý đồ hại người thì làm cho hắn nếm mùi đau khổ.
Lão liền cùng với mọi người bàn về các chi tiết phòng ngự, kháng địch thế nào, yểm hộ ra sao, dẫn chất nổ địa lôi ra sao, tất cả đều chu đáo. Xung Hư là người rất cẩn thận, sợ lúc lâm địch, người phụ trách dẫn thuốc nổ bị hại, nên phái thêm người phó thủ.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung dẫn đường mọi người đi đến các nơi quan sát địa hình địa thế. Thanh Hư và Thành Cao tuyển chọn các chỗ chôn thuốc nổ, đặt thuốc dẫn, bố trí địa lôi, trạm ngầm canh gác. Xung Hư và Lệnh Hồ Xung chọn bốn chỗ thật nguy hiểm, làm đường rút lui. Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung, Phương Sinh chia nhau phòng thủ bốn nơi, không để cho địch nhân tiến gần. Những vị này chờ cho bao nhiêu người cự địch đu dây xích xuống thâm cốc hết rồi mới xuống sau cùng, sau đó vung kiếm chém đứt dây, khiến địch nhân không sao truy kích được.
Chiều hôm đó lại có mười người phái Võ Đang cải trang làm nông phu, tiều phu lục tục lên núi. Thanh Hư và Thành Cao chỉ điểm đặt thuốc nổ rồi, nữ đệ tử Hằng Sơn canh giữ các nẻo đường, không cho người ngoài lên núi, để đề phòng thám tử của Nhật Nguyệt giáo phái đến do thám cơ mật. Cứ như vậy bận rộn hết ba ngày mới xong đâu vào đấy, yên lặng đợi Nhật Nguyệt giáo đến tấn công.
Đếm ngón tay cách cuộc hội ở ngọn Triêu Dương với Nhậm Ngã Hành đã gần một tháng, người này nói ra thì làm, nhất định không sai. Trong mấy ngày này, bọn Xung Hư, Thành Cao rất bận bịu, nhưng Lệnh Hồ Xung rất thanh nhàn. Mỗi ngày, chàng niệm nội công khẩu quyết mà Phương Chứng truyền thụ, dựa theo cách đó mà luyện tập, gặp chỗ không hiểu thì thỉnh giáo Phương Chứng đại sư.
Chiều hôm đó, bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh, Nghi Lâm, Trịnh Ngạc, Tần Quyên, tất cả nữ đệ tử ở sảnh luyện kiếm, Lệnh Hồ Xung ở bên chỉ điểm. Thấy Tần Quyên tuy tuổi còn nhỏ, đối với yếu chỉ kiếm thuật lại rất mau hiểu, chàng khen:
– Tần sư muội thật là thông minh, chiêu này đã lãnh hội được yếu quyết, nhưng…
Chưa nói hết câu, đột nhiên huyệt Đan điền đau buốt, Lệnh Hồ Xung liền ngồi phịch xuống. Chúng đệ tử kinh hãi, vội chạy đến đỡ dậy, cùng hỏi:
– Làm sao vậy?
Lệnh Hồ Xung biết chân khí dị chủng trong nội thể lại phát tác, đau đớn không nói lên được. Trong lúc chúng đệ tử nhốn nháo, bỗng nghe tiếng vỗ cánh của hai con chim bồ câu bay thẳng vào sảnh. Chúng đệ tử cùng la lên:
– Chao ôi!
Phái Hằng Sơn nuôi rất nhiều bồ câu đưa thư. Ngày trước Định Tĩnh sư thái gặp địch ở Phúc Kiến, hai vị sư thái Định Nhàn, Định Dật bị khốn ở Long Tuyền Chú Kiếm cốc, đều từng nhờ bồ câu đưa thư cầu cứu. Bây giờ hai con chim bồ câu bay thẳng vào sảnh là do đệ tử bổn phái canh giữ ở dưới núi phát ra. Ở lưng bồ câu có màu đỏ, vừa thấy thì biết Nhật Nguyệt giáo đại địch tấn công đến.