Trống đánh một lúc, tiếng tù và lại vang lên. Bà bà nói:
– Quan binh đến sao?
Đột nhiên tiếng trống và tiếng tù và đồng thời dừng lại, bảy tám người cùng lớn tiếng tung hô:
– Nhật Nguyệt thần giáo, văn thành võ đức, trạch bị thương sinh, Nhậm giáo chủ giá lâm!
Bảy tám người này đều là cao thủ nội gia công lực vô cùng thâm hậu, cùng tung hô vang dội cả sơn cốc. Giữa quần sơn bốn bề âm hưởng vọng lại “Nhậm giáo chủ giá lâm! Nhậm giáo chủ giá lâm!”, uy thế khiếp người, bọn Bất Giới hòa thượng đều biến sắc.
Hồi âm chưa dứt thì nghe vô số thanh âm cùng tung hô:
– Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ, Nhậm giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ dữ sơn tề…
Thanh âm này ít nhất cũng có hai ba ngàn người, bốn bề lại vang dội:
– Trung hưng thánh giáo, thọ dữ sơn tề! Trung hưng thánh giáo, thọ dữ sơn tề!
Qua một lúc sau, tiếng tung hô dừng lại, bốn bề tĩnh lặng. Có người lớn tiếng nói:
– Nhật Nguyệt thần giáo, văn thành võ đức, trạch bị thương sinh, Nhậm giáo chủ có lệnh: “Từ chưởng môn nhân đến các đệ tử môn hạ của Ngũ Nhạc kiếm phái nghe đây: tất cả cùng lên tương hội ở Thạch Lâu ngọn Triêu Dương”.
Người này lớn tiếng nói liên tiếp ba lần, lão dừng một lúc rồi nói tiếp:
– Thập nhị đường chính phó hương chủ thanh tra các ngọn núi các sơn cốc, canh giữ yếu đạo, không cho bọn người tạp vụ hành tẩu náo loạn… Người nào không tuân hiệu lệnh thì giết không tha.
Liền có hai ba chục người dạ ran.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau, lòng hiểu hiệu lệnh của người đó là thanh tra các ngọn núi sơn cốc, canh giữ các yếu đạo, là bức mọi người trong Ngũ Nhạc kiếm phái phải đi lên ngọn Triêu Dương hội kiến Nhậm giáo chủ. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Lão là phụ thân của Doanh Doanh, không lâu nữa ta sẽ thành hôn với Doanh Doanh, phải đi gặp Nhậm giáo chủ mới phải. Chàng nghĩ vậy liền nói với bọn Nghi Hòa:
– Đồng môn sư tỉ muội của chúng ta còn nhiều người chưa thoát nạn, xin nhờ vị Điền huynh này dẫn đường đi cứu hết ra. Nhậm giáo chủ là phụ thân của Nhậm đại tiểu thư, chắc cũng không đến nỗi làm khó các vị. Tại hạ và Nhậm đại tiểu thư đi lên đỉnh Đông Phong trước, các vị sư tỉ sau khi hội đủ thì mọi người đến Đông Phong tương tụ.
Bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh, Nghi Lâm cùng đáp, liền theo Điền Bá Quang cứu người.
Bà bà tức giận nói:
– Lão dựa vào cái gì mà ở đây huênh hoang? Ta cứ không đi gặp lão, để xem lão họ Nhậm phán xét giết ta thế nào?
Lệnh Hồ Xung biết tính bà cố chấp, khó mà khuyên được, dù khuyên được lúc bà gặp Nhậm Ngã Hành thì trong lời nói chắc cũng có lời đụng chạm tới lão lại hóa không hay. Chàng liền hành lễ cáo từ vợ chồng Bất Giới hòa thượng, rồi cùng với Doanh Doanh đi về phía Đông Phong.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ba ngọn núi cao nhất của Hoa Sơn là Đông Phong, Nam Phong và Tây Phong, nhất là hai ngọn Đông Tây cao nhất Đông Phong tên chính gọi là ngọn Triêu Dương, gia gia của Doanh muội chọn ngọn núi này tương hội với quần hào Ngũ Nhạc kiếm phái là có ý lệnh cho quần hào cùng lên Triêu Dương bái kiến. Gia gia của Doanh muội kêu môn hạ của Ngũ Nhạc kiếm phái cùng lên ngọn Triêu Dương chẳng lẽ chưởng môn nhân của các phái đều ở Hoa Sơn này sao?
Doanh Doanh nói:
– Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, ba vị chưởng môn nhân Nhạc tiên sinh, Tả Lãnh Thiền, Mạc Đại tiên sinh đều tạ thế trong ngày hôm nay. Phái Thái Sơn chưa nghe nói có ai làm chưởng môn nhân, trong Ngũ Nhạc kiếm phái kỳ thực chỉ còn lại một mình Xung ca làm chưởng môn mà thôi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Anh hùng ngũ phái, ngoài phái Hằng Sơn ra, còn lại đều chết trong hậu động ngọn sám hối, còn chúng đệ tử phái Hằng Sơn đều bị khốn đốn. Ta e…
Doanh Doanh nói:
– Xung ca sợ gia gia của tiểu muội thừa cơ hội này, muốn gom hết Ngũ Nhạc kiếm phái vào trong rọ phải không?
Lệnh Hồ Xung gật đầu, thở dài nói:
– Kỳ thật không cần lão gia động thủ, Ngũ Nhạc kiếm phái đã không còn lại bao nhiêu người.
Doanh Doanh thở dài nói:
– Nhạc tiên sinh lừa gạt hảo thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái, kéo đến Hoa Sơn xem kiếm chiêu trên vách đá, mưu đồ thanh trừ người có võ công cao cường trong các phái để lão vững vàng làm chưởng môn nhân Ngũ Nhạc phái, không có người phái khác tranh giành với lão. Nước cờ này vốn rất cao minh, không ngờ Tả Lãnh Thiền được tin này, thừa cơ hội mời mười mấy tên mù muốn ở trong động tối giết lão.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội nói người mà Tả Lãnh Thiền muốn giết là sư phụ của ta chứ không phải ta ư?
Doanh Doanh nói:
– Lão không ngờ Xung ca cũng đến. Kiếm thuật của Xung ca rất cao minh, sớm đã hơn cả chiêu số khắc trên vách đá, đương nhiên sẽ không đến động này để xem kiếm chiêu. Chúng ta đi vào sơn động chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội nói cũng phải. Kỳ thực Tả Lãnh Thiền không có thù oán gì với ta. Hai mắt lão bị sư phụ ta đâm mù, ngôi vị chưởng môn lại bị sư phụ ta tước đoạt nên lão mới hận sư phụ ta đến tận xương tủy.
Doanh Doanh nói:
– Xem ra Tả Lãnh Thiền đã sắp đặt kế sách trước, muốn dụ Nhạc tiên sinh vào động, sau đó thừa lúc đêm tối mà giết lão. Không biết sao kế sách này bị Nhạc tiên sinh biết được, lão canh ở cửa động quăng lưới để chụp người. Thật là bọ ngựa bắt ve, vành khuyên rình sau lưng. Bây giờ Tả Lãnh Thiền và sư phụ của Xung ca đều chết cả rồi, nguyên nhân trong chuyện này chỉ e rằng không ai biết được.
Lệnh Hồ Xung gật đầu buồn bã. Doanh Doanh nói:
– Nhạc tiên sinh lừa phỉnh các cao thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái đến, chuyện này đã có mưu đồ từ lâu rồi. Hôm tỉ võ đoạt soái trên Tung Sơn, tiểu sư muội của Xung ca thi triển kiếm pháp tinh diệu của các phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn; cao thủ của bốn phái đều được tận mắt thấy, đương nhiên ham muốn được xem nữa. Chỉ có bọn đệ tử phái Hằng Sơn đã được Xung ca truyền thụ kiếm chiêu trên vách đá rồi nên bọn họ không lấy gì làm lạ. Đệ tử môn nhân của ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Tung Sơn đương nhiên đến khắp nơi dò hỏi những chiêu kiếm của Nhạc tiểu thư học được từ đâu. Nhạc tiên sinh ngầm tiết lộ phong thanh, hẹn định ngày mở vách hậu động; hảo thủ của ba phái này không tranh nhau kéo đến sao được?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta là người học võ, vừa nghe chỗ nào có thể học được võ công tinh diệu, dù phải hiểm nguy đến tính mạng cũng quyết không bỏ lỡ cơ hội, nhất là chiêu thức cao diệu của bổn phái, thì càng phải xem cho bằng được. Cho nên giống như Mạc Đại sư bá là cao nhân không tranh danh đoạt lợi, sống thanh bạch, cũng bị táng mạng trong động.
Doanh Doanh nói:
– Nhạc tiên sinh đoán rằng phái Hằng Sơn của Xung ca sẽ không đến, nên an bài cách khác, dùng thuốc mê để ám toán mọi người, bắt hết đưa lên Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta không hiểu tại sao sư phụ lại phải lao tâm tổn sức đưa hết các đệ tử môn hạ lên núi? Đường sá xa xôi, rất dễ xảy ra chuyện. Lúc đó sao không giết hết bọn họ ở trên Hằng Sơn, há không tiện hơn sao?
Hắn ngừng một lúc rồi nói: A, ta hiểu ra rồi. Nếu giết hết đệ tử phái Hằng Sơn thì trong Ngũ Nhạc kiếm phái mất đi một phái. Sư phụ muốn làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, nếu thiếu đi phái Hằng Sơn thì ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái này của lão không những bị khập khiễng mà ngay cả cái tên gọi cũng tào lao.
Doanh Doanh nói:
– Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng tiểu muội đoán rằng còn có một nguyên nhân lớn khác nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Đó là nguyên nhân gì?
Doanh Doanh nói:
– Hay nhất là nhử để có thể bắt được Xung ca, may ra có thể đổi với tiểu muội một thứ gì đó. Nếu không thì đem bọn đệ tử môn hạ của Xung ca bắt hết để uy hiếp Xung ca. Tiểu muội không thể tụ thủ bàng quan, đem thứ đó đến đổi người với lão.
Lệnh Hồ Xung hiểu ra, vỗ đùi cái bốp nói:
– Đúng rồi! Sư phụ của ta muốn thuốc giải Tam thi não thần đan.
Doanh Doanh nói:
– Sau khi Nhạc tiên sinh bị bức uống thuốc này, đương nhiên ngày đêm bất an, nóng lòng muốn có thuốc giải. Ngày nào không có thuốc giải thì ngày đó khó yên lòng. Lão biết chỉ khi nào uy hiếp được Xung ca mới có thể lấy được thuốc giải.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Điều này đương nhiên rồi. Ta như bảo bối, ruột gan của Doanh muội, cũng chỉ có dùng ta mới có thể đổi thuốc giải của Doanh muội mà thôi.
Doanh Doanh bĩu môi nói:
– Lão dùng Xung ca để đổi thuốc của tiểu muội nên tiểu muội mới không chịu đổi. Dược liệu chế thuốc giải tìm rất khó, chế luyện càng không dễ đâu. Đó là vật vô giá, há có thể dễ đem cho lão?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Người ta thường nói: Dễ cầu vật vô giá, khó cầu được tình lang.
Doanh Doanh đỏ bừng mặt, nói khẽ:
– Con chuột bò lên tối trời, tự xưng tán mình mà không biết thẹn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một sơn đạo rất hẹp. Sơn đạo này thẳng dốc lên trên, hai người không thể đi ngang vai nhau được. Doanh Doanh nói:
– Xung ca đi trước đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hay là Doanh muội đi trước, nếu Doanh muội ngã thì có ta đằng sau ôm lại.
Doanh Doanh nói:
– Không, Xung ca đi trước đi, không được quay đầu lại liếc nhìn tiểu muội. Lời của bà bà nói, ngươi phải nghe theo.
Cô nói rồi cười lên. Lệnh Hồ Xung nói:
– Được, ta đi trước. Nếu ta bị té thì bà bà phải ôm ta lại.
Doanh Doanh vội nói:
– Không được, không được!
Cô sợ hắn giả vờ trượt chân để đùa với cô, liền đi lên sơn đạo trước. Doanh Doanh thấy chàng tuy nói cười nhưng vẻ mặt buồn bã, sau tiếng cười lại hiện ra vẻ thê lương, cô biết chàng rất khó quên được cái chết của Nhạc Bất Quần, trên đường đi chàng cố nói cười cho khuây khỏa.
Qua mấy khúc quanh, đã đến ngọn Ngọc Nữ, Lệnh Hồ Xung chỉ cho Doanh Doanh xem, đây là bồn rửa mặt, đó là bục trang điểm của Ngọc Nữ. Doanh Doanh biết ngọn Ngọc Nữ này là nơi chàng và Nhạc Linh San năm xưa thường đến du ngoạn, cô sợ Lệnh Hồ Xung càng thêm đau lòng nên vội vàng liếc sơ qua rồi bước nhanh đi, không hỏi tỉ mỉ.
Xuống một con dốc nữa thì có một con đường nhỏ đi lên ngọn Triêu Dương. Trên đỉnh núi, nơi nào cũng có trạm canh, y phục của giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo phân ra bảy màu, tùy theo màu cờ, rất trật tự chỉnh tề, cách bố trí giống như trên Hắc Mộc Nhai ngày trước, nhưng cảnh tượng xem ra càng uy nghiêm hơn. Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm khâm phục: Nhậm giáo chủ quả là người có học vấn cao. Ngày hôm đó ta thống lãnh mấy ngàn người tấn công chùa Thiếu Lâm, làm náo loạn lộn xộn cả lên thành ra một trận bát nháo, đâu sánh được với Nhật Nguyệt thần giáo thống nhất tề chỉnh như một cơ thể, mấy ngàn người như một người? Đông Phương Bất Bại đương nhiên cũng là một nhân vật vô cùng tài giỏi, nhưng sau đó thần trí bị lệch lạc, đem đại sự trong thần giáo giao cho Dương Liên Đình nên trên Hắc Mộc Nhai xơ xác tàn tạ, không còn thấy uy thế nữa.
Giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thấy Doanh Doanh đến đều cung kính cúi người hành lễ, đối với Lệnh Hồ Xung cũng rất cung kính. Các cấp bậc dưới cờ từ chân núi đến lưng chừng núi rồi từ lưng chừng núi đến đỉnh núi tuần tự báo tin cho Nhậm Ngã Hành biết.
Lệnh Hồ Xung thấy ngọn Triêu Dương này từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, mỗi nơi hiểm yếu đều bố trí đầy giáo chúng, ít nhất cũng có hai ngàn người. Lần này Nhật Nguyệt thần giáo dốc toàn lực đến đây, ngoài ra còn triệu tập không ít nhân vật bàng môn tả đạo cùng đến. Các vị chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái dù không ai bị chết thì hảo thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái đều đã tụ tập ở Hoa Sơn, chuyện này nếu chưa bí mật chuẩn bị trước cho chu toàn mà lật đật ứng chiến thì chỉ e rằng bại nhiều thắng ít, bây giờ nhân tài điêu linh, càng không thể kháng cự nổi. Trước mắt thanh thế của Nhậm Ngã Hành như vậy, nhất định có ý gây bất lợi cho Ngũ Nhạc kiếm phái. Dù sao chuyện đã đến nước này thì chàng như một cây cột khó chống đỡ tòa nhà, tất cả đành phải theo mệnh trời, đi bước nào tính bước đó. Nhậm Ngã Hành muốn giết hết Ngũ Nhạc kiếm phái thật thì chàng cũng không thể cầu an sống trộm, đành phải chống kiếm chiến đấu đến cùng, cùng với đệ tử phái Hằng Sơn chết ở trên ngọn Triêu Dương này cũng được.
Tuy Lệnh Hồ Xung thông minh lanh lợi nhưng mưu trí không thâm, càng không có thủ đoạn gì, cũng không có tài ứng biến cơ linh. Thấy phái Hằng Sơn đều đã nằm trong rọ mà chàng cũng không nghĩ ra được kế sách gì để cứu toàn phái thoát hiểm, tất cả chỉ tuân theo lẽ tự nhiên, nghe theo mệnh trời. Lại nghĩ Doanh Doanh và Nhậm giáo chủ là tình cốt nhục, nhiều lắm là cô ta không giúp bên nào, chứ không thể giúp mình được, càng không thể tính kế gì để đối phó với phụ thân của nàng. Đối với việc cùng giáo chúng thần giáo trên ngọn Triêu Dương này tuốt kiếm, chàng xem như không có gì, cùng với Doanh Doanh vô tư nói cười.
Doanh Doanh thì lòng dạ rối bời. Cô ta không giống như Lệnh Hồ Xung phó thác mệnh trời, trên đường cô tính trước nghĩ sau, nhưng chưa tìm được kế sách gì hay. Cô thầm nghĩ: Xung lang là người không sợ trời không sợ đất, dù trời có sụp xuống thì Xung lang cũng mặc kệ coi như mình bị đậy lại. Ta phải giúp Xung lang nghĩ ra cách gì mới được.
Cô đoán rằng phụ thân thống lĩnh toàn giáo đến đây, quyết không phải chuyện tốt, cục diện hiểm ác như vậy cũng chỉ đành tùy cơ ứng biến, xem ra không có cách nào vẹn toàn cả đôi bên.
Hai người từ từ lên núi. Vừa đặt chân lên đỉnh núi bỗng nghe tiếng tù và vang lên, tiếng pháo nổ đùng đùng, tiếp theo là tiếng đàn sáo, lại là kiểu an bài long trọng để hoan nghênh khách quý. Lệnh Hồ Xung nói khẽ:
– Nhạc phụ đại nhân nghênh tiếp ái nữ và nữ tế long trọng quá.
Doanh Doanh liếc xéo một cái, lòng rất buồn khổ: Người này chẳng thèm để tâm cái gì hết, đến nước này mà còn có bụng dạ để nói cười.
Bỗng một người xuất hiện, cười một tràng dài rồi lớn tiếng nói:
– Đại tiểu thư, Lệnh Hồ huynh đệ, giáo chủ chờ các vị từ lâu rồi.
Một trưởng lão ốm nhom mình mặc áo bào sắc tía, nét mặt hân hoan bước đến trước nắm hai tay Lệnh Hồ Xung. Lão chính là Hướng Vấn Thiên.
Lệnh Hồ Xung gặp lão cũng vô cùng hân hoan nói:
– Hướng đại ca, đại ca khỏe chứ? Tiểu đệ luôn luôn nhớ đến đại ca.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Ta ở trên Hắc Mộc Nhai, thường nghe được tin tốt của huynh đệ oai chấn võ lâm, vì huynh đệ đánh chén chúc mừng, ít nhất cũng đã uống hơn mười vò rượu to. Mau đi tham kiến giáo chủ đi.
Lão nắm tay Lệnh Hồ Xung đi về hướng thạch lâu. Thạch lâu này ở trên ngọn Đông Phong, là một phiến đá cực to và cao ngất, thiên nhiên tạo dáng giống như một tòa lầu nguy nga. Phía đông thạch lâu là Tiên Nhân Chưởng, tuyệt đỉnh cao nhất của ngọn Triêu Dương. Tiên Nhân Chưởng là năm cột đá to giống như năm ngón tay cao chọc trời, trong đó ngón giữa cao nhất. Trên đầu ngón giữa đặt một cái ghế thái sư, một người đang ngồi bệ vệ ở đó, chính là Nhậm Ngã Hành.
Doanh Doanh đi đến trước Tiên Nhân Chưởng, ngẩng đầu lên gọi:
– Gia gia!
Lệnh Hồ Xung cúi người xuống bái, nói:
– Vãn bối Lệnh Hồ Xung tham kiến giáo chủ.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:
– Tiểu huynh đệ đến thật đúng lúc. Chúng ta đều là người một nhà, không cần đa lễ. Hôm nay bổn giáo hội kiến quần hào thiên hạ, nên chúng ta bàn việc công trước rồi hãy nói đến việc nhà. Hiền… hiền đệ, mời ngồi sang bên.
Lệnh Hồ Xung nghe lão nói đến chữ “hiền” rồi ngừng một lúc, dường như muốn gọi là “hiền tế”, nhưng danh phận của chàng chưa định nên lão chuyển sang gọi là “hiền đệ”, xem ra lòng lão rất tán thành chuyện hôn sự của Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh, lại nói cái gì “chúng ta đều là người một nhà”, rõ ràng lão coi chàng là người nhà. Lòng chàng vui mừng, vừa đứng dậy đột nhiên trong huyệt Đan điền một luồng khí lạnh xông lên. Toàn thân chàng bỗng nhiên rớt xuống một hầm băng, cả người lạnh toát, không kìm được phát run lên. Doanh Doanh giật mình kinh hãi, chạy đến hỏi:
– Sao vậy?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta… ta…
Chàng không nói được nữa.
Tuy Nhậm Ngã Hành ngồi trên cao nhưng mục quang rất sắc sảo. Lão hỏi:
– Tiểu huynh đệ có giao đấu với Tả Lãnh Thiền sao?
Lệnh Hồ Xung gật đầu. Nhậm Ngã Hành cười nói:
– Không sao đâu. Tiểu huynh đệ hút Hàn băng chân khí của hắn, đợi một lúc tan ra hết thì trở lại bình thường. Tại sao Tả Lãnh Thiền còn chưa đến?
Doanh Doanh nói:
– Tả Lãnh Thiền ngầm bày độc kế, muốn gia hại Lệnh Hồ đại ca và hài nhi, đã bị Lệnh Hồ đại ca giết rồi.
Nhậm Ngã Hành “hả” một tiếng. Lão ngồi rất cao nên không thấy được sắc mặt của lão, nhưng nghe tiếng của lão, hiển nhiên chứa đầy ý thất vọng. Doanh Doanh hiểu tâm ý của phụ thân, hôm nay lão khoa trương mở cờ gióng trống, uy hiếp Ngũ Nhạc kiếm phái, muốn tất cả người của Ngũ Nhạc kiếm phái đều phải khuất phục. Tả Lãnh Thiền là đại địch trong đời của lão, giờ không còn cách nào tận mắt thấy Tả Lãnh Thiền quỳ gối cúi đầu nên lão không khỏi hối tiếc.
Doanh Doanh đưa tay ra nắm tay phải Lệnh Hồ Xung, giúp chàng trục hàn khí đi. Tay trái của Lệnh Hồ Xung được Hướng Vấn Thiên nắm lấy. Hai người đồng thời vận công. Lệnh Hồ Xung cảm thấy cái lạnh trên người từ từ biến mất. Ngày hôm đó, Nhậm Ngã Hành và Tả Lãnh Thiền tương đấu trong chùa Thiếu Lâm, lão hút không ít Hàn băng chân khí của Tả Lãnh Thiền, đến nỗi trên đất tuyết, lão và Lệnh Hồ Xung, Hướng Vấn Thiên, Doanh Doanh, cả bốn người đều biến thành người tuyết. Nhưng lần này Lệnh Hồ Xung chỉ giao kiếm với Tả Lãnh Thiền, bị trúng ít chân khí, chỉ trong chốc lát, lại không phải chàng hút của lão nên hàn khí nhập vào người chỉ có hạn. Qua một lúc sau, không còn run nữa. Lệnh Hồ Xung nói:
– Tốt rồi, xin đa tạ!
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tiểu huynh đệ, huynh đệ vừa nghe lời kêu gọi của ta liền lên núi gặp ta ngay. Rất tốt, rất tốt!
Lão quay qua Hướng Vấn Thiên nói:
– Tại sao người bốn phái còn lại giờ này vẫn chưa thấy đến?
Hướng Vấn Thiên nói:
– Đợi thuộc hạ xuống núi kêu gọi hối thúc họ tiếp.
Lão vung tay trái một cái, liền có tám lão già mặc áo vàng bày thành một hàng trước đỉnh núi, cùng hô lên:
– Nhật Nguyệt thần giáo, văn thành võ đức, trạch bị thương sinh, Nhậm giáo chủ có lệnh: “Người bốn phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn từ trên xuống dưới, mau chóng lên ngọn Triêu Dương tương hội. Các đường chủ hương chủ mau thôi thúc mời họ đến, không được chậm trễ”.
Tám lão già này đều là cao thủ, nội công thâm hậu, cùng hô gọi một lúc nên thanh âm truyền đi rất xa, người ở các núi khác đều nghe rõ. Từ các phía Đông, Tây, Nam, Bắc có mấy chục người đáp lại:
– Xin tuân mệnh. Giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!
Đó là tiếng ứng đáp từ các đường chủ, hương chủ của Nhật Nguyệt thần giáo. Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn, mời chưởng môn ngồi sang bên này.
Lệnh Hồ Xung thấy mé tây Tiên Nhân Chưởng bày năm cái ghế, trên mỗi ghế đều có phủ gấm nhung, phân làm năm màu đen, trắng, xanh, đỏ, vàng. Trên nhung gấm mỗi ghế đều thêu một ngọn núi. Phái Hằng Sơn là Bắc Nhạc thuộc màu đen, trên nền gấm đen thêu ngọn núi bằng chỉ trắng chính là ngọn Kiến Tính. Đường thêu rất công phu tinh vi, đủ thấy lần này Nhật Nguyệt thần giáo bố trí sắp đặt rất chu đáo. Theo lẽ trong Ngũ Nhạc kiếm phái lấy Trung Nhạc Tung Sơn đứng đầu, Bắc Nhạc Hằng Sơn ở cuối, nhưng cách sắp đặt tọa vị lại ngược hẳn. Ghế chưởng môn phái Hằng Sơn lại đặt ở đầu, kế tiếp là Tây Nhạc Hoa Sơn, phái Tung Sơn đặt sau cùng, dĩ nhiên là Nhậm Ngã Hành cất nhắc hắn và có ý sỉ nhục Tả Lãnh Thiền. Nay Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần, Mạc Đại tiên sinh, Thiên Môn đạo nhân đều đã tạ thế, Lệnh Hồ Xung cũng không khiêm nhượng, cúi người nói:
– Vãn bối xin tạ ơn!
Chàng ngồi vào chiếc ghế phủ nhung đen. Mọi người trên ngọn Triêu Dương lặng yên. Qua một lúc lâu sau, Hướng Vấn Thiên lại chỉ huy tám lão già áo vàng kêu gọi một lượt nữa, vẫn không thấy có người lên.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Những người này thật không biết lễ độ, lề mề không đến tham kiến giáo chủ, mời người của mình lên trước đi.
Tám lão già áo vàng cùng hô to:
– Mời các vị huynh đệ ngũ hồ tứ hải, các đảo các động, các bang các trại lên ngọn Triêu Dương tham kiến giáo chủ.
Lời kêu gọi vừa dứt, từ dưới núi liền rần lên như sấm động, kèm theo tiếng hô:
– Tuân mệnh!
Tiếng hô vang động cả sơn cốc. Lệnh Hồ Xung không kìm được giật thót người, giáo chúng ít nhất cũng có hai ba vạn quanh đây. Những người này ngầm ẩn phục, không để lộ ra chút động tĩnh gì. Chàng đoán ra ý đồ của Nhậm Ngã Hành là muốn đợi sau khi người Ngũ Nhạc kiếm phái đến đông đủ, mới đột ngột hô mấy vạn người này ra mặt để dùng thanh thế dọa người cho Ngũ Nhạc kiếm phái không ai dám có ý phản kháng. Trong chớp mắt, vô số người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo lên ngọn Triêu Dương. Người tuy đông nhưng rất trật tự. Mọi người phân ra đứng khắp nơi, cứ như chuyện này sớm đã tập dượt thuần thục từ trước. Người kéo lên núi có khoảng hai ba ngàn, toàn là những nhân vật thủ lãnh tả đạo trong lục lâm, còn bọn thuộc hạ của họ đều đứng ở lưng chừng núi.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt thấy bọn Lam Phượng Hoàng, Tổ Thiên Thu đều có trong đó. Những người này hoặc bị Nhật Nguyệt thần giáo quản hạt, hoặc là chỗ qua lại với nhau. Hôm Lệnh Hồ Xung thống lãnh quần hào tấn công chùa Thiếu Lâm, những người này đều từng tham gia. Mục quang họ nhìn Lệnh Hồ Xung đều mỉm cười tỏ ý thân thiện, nhưng không ai chào hỏi ra tiếng, ngoài tiếng sột soạt của bước chân mấy ngàn người lên núi, tuyệt không có thanh âm nào khác.
Hướng Vấn Thiên giơ tay phải lên, quơ thành một vòng tròn. Mấy ngàn người cùng quỳ xuống, đồng thanh hô lên:
– Giang hồ hậu tiến tham kiến giáo chủ văn thành võ đức, trạch bị thương sinh. Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ.
Những người này đều võ công cao cường, còn cố sức hô nên thanh âm một người bằng mười người. Lúc nói đến câu sau cùng “Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo cùng với quần hào đồng thanh hô theo nên tiếng hô thật kinh thiên động địa.
Nhậm Ngã Hành ngồi trên cao bất động, đợi mọi người tung hô xong, lão giơ tay ra hiệu nói:
– Các vị vất vả rồi, mời đứng lên.
Mấy vạn người cùng nói:
– Tạ ơn thánh giáo chủ!
Rồi họ cùng đứng dậy. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hôm đầu ta lên Hắc Mộc Nhai, thấy giáo chúng nịnh nọt Đông Phương Bất Bại bằng những câu vô sỉ, nghe mà không nhịn được, phát buồn nôn. Không ngờ Nhậm giáo chủ lên làm giáo chủ, càng biến đổi tệ hại hơn, trước chữ giáo chủ còn thêm chữ “thánh”, biến thành “thánh giáo chủ”. Chỉ e ngày nay văn võ bá quan gặp hoàng thượng cao lắm là hô “hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế” cũng không đến độ cúi người khuất gối bỉ ổi như vậy. Ta là hạng người học võ, phải cư xử cho ra anh hùng hào kiệt, khuất nhục người như vậy, sao còn đủ tư cách hảo nam nhi, đại trượng phu đội trời đạp đất?
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bất giác khí tức xông lên, đột nhiên huyệt Đan điền đau đớn kịch liệt, trước mắt tối sầm lại, cơ hồ muốn ngất đi. Chàng đưa hai tay nắm chặt thành ghế, cắn chặt răng, môi chảy máu ra. Lệnh Hồ Xung biết từ khi học được Hấp tinh đại pháp, tuy đã thề không dùng đến, nhưng vừa rồi ở ngoài cửa sơn động bị Nhạc Bất Quần quăng lưới cá túm chặt, sự sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, nên đành đem tà pháp này sử ra, hút nội lực của Nhạc Bất Quần, và chính mình lại bị tai hại rất lớn. Chàng cố kìm chế để miệng không phát ra tiếng rên la.
Nhưng trán Lệnh Hồ Xung ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run lên, da thịt trên mặt co rúm lại, vẻ mặt đau đớn đến cùng cực, ai cũng đều thấy. Bọn Tổ Thiên Thu nhìn chàng đăm đăm, rất lo lắng.
Doanh Doanh đi đến sau người Lệnh Hồ Xung, nói khẽ:
– Xung ca, tiểu muội đang ở đây.
Trước mấy ngàn quần hào đang chăm chú nhìn, cô chỉ nói vậy thôi cũng đã đỏ mặt lên. Lệnh Hồ Xung quay đầu lại nhìn cô một cái, lòng cũng dịu lại đôi chút.
Lệnh Hồ Xung nhớ lại ngày Nhậm Ngã Hành ở Hàng Châu nói với mình rằng sau khi học được Hấp tinh đại pháp, hút được chân khí dị chủng của người ngoài vào trong cơ thể, rồi sẽ có một ngày chúng phát tác ra. Lúc chúng phát tác thì càng về sau càng lợi hại hơn. Năm xưa sở dĩ Nhậm Ngã Hành bị Đông Phương Bất Bại soán ngôi vị giáo chủ là vì lão bị khốn bởi những luồng chân khí dị chủng trong cơ thể, lão cố nghĩ cách hóa giải chúng đến nỗi bỏ hết tất cả mọi chuyện ra ngoài, nên mới bị Đông Phương Bất Bại thừa cơ cướp ngôi. Trong thời gian Nhậm Ngã Hành bị giam cầm dưới đáy Tây Hồ mười mấy năm, lão tìm tòi nghiên cứu, tìm ra được cách hóa giải, nhưng lão muốn Lệnh Hồ Xung gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo mới truyền cho chàng thuật này.
Lúc đó Lệnh Hồ Xung kiên quyết từ chối, vì từ bé đã được sư môn giáo hối, luôn tin rằng chính tà không thể đội trời chung, nên quyết không chịu hòa vào dòng ô uế với Ma giáo. Sau đó thấy Tả Lãnh Thiền và sư phụ mình là những đại tôn sư chính giáo mà làm những hành vi tác tệ, gian tà hung hiểm không kém gì Ma giáo, nên chàng xem nhẹ sự phân biệt chính tà. Có lúc Lệnh Hồ Xung nghĩ, nếu Nhậm giáo chủ nhất định bắt nhập giáo mới chịu gả Doanh Doanh thì lúc đó mình cứ nhập đại là xong. Bản tính chàng xuề xòa, sao cũng được, không chuyện gì quan trọng cả, nhập giáo cũng được không nhập giáo cũng được, đó cũng chẳng phải đại sự.
Nhưng hôm ở trên Hắc Mộc Nhai, thấy quần hào hảo hán đối với hai vị giáo chủ là Đông Phương Bất Bại và Nhậm Ngã Hành khuất nhục đê hèn như vậy, miệng nói ra toàn những lời ton hót nghe phát tởm, bất giác Lệnh Hồ Xung cảm thấy ác cảm. Lòng chàng nghĩ nếu sau khi nhập giáo, cũng phải chịu những ngày làm nô lệ nói những lời như vậy thì thật uổng chí khí làm người. Đại trượng phu sinh tử do mệnh, nếu van xin mới sống được thì Lệnh Hồ Xung này quyết không làm. Bây giờ thấy Nhậm Ngã Hành tác oai tác quái, bày đặt cuộc ra mắt quần hào so với hoàng đế còn hống hách hơn mấy phần, lòng nghĩ ngày trước lúc ở trong hắc lao dưới đáy hồ tăm tối tình trạng ra sao mà hôm nay lại làm nhục anh hùng thiên hạ, thật vô lễ quá mức.
Lệnh Hồ Xung đang suy nghĩ, bỗng nghe có người dõng dạc nói:
– Khải bẩm thánh giáo chủ, đệ tử môn hạ phái Hằng Sơn đã đến.
Lệnh Hồ Xung giật mình, thấy bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh, Nghi Lâm và bọn đệ tử cùng dìu nhau lên núi. Vợ chồng Bất Giới hòa thượng và Điền Bá Quang cũng đi theo sau. Bảo Đại Sở lớn tiếng nói:
– Mời các vị bằng hữu đến tham kiến giáo chủ.
Bọn Nghi Thanh thấy Lệnh Hồ Xung ngồi một bên, biết Nhậm Ngã Hành là nhạc trượng tương lai của chàng nên lòng nghĩ tuy hai bên chính tà khác nhau, nhưng phải nể mặt chưởng môn mà dùng lễ của kẻ hậu bối để tương kiến lão. Cả bọn liền đi đến trước Tiên Nhân Chưởng, cúi người hành lễ nói:
– Đệ tử hậu bối phái Hằng Sơn xin tham kiến Nhậm giáo chủ!
Bảo Đại Sở quát:
– Quỳ xuống khấu đầu!
Nghi Thanh dõng dạc nói:
– Bọn bần ni là người xuất gia chỉ lạy Phật, lạy Bồ Tát, lạy sư phụ chứ không lạy người phàm.
Bảo Đại Sở lớn tiếng nói:
– Thánh giáo chủ không phải là người phàm. Thánh giáo chủ lão nhân gia là thần tiên thánh hiền, là Phật, là Bồ Tát!
Nghi Thanh quay sang nhìn Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung chỉ lắc đầu. Nghi Thanh nói:
– Muốn giết thì giết, đệ tử Hằng Sơn quyết không lạy người phàm.
Bất Giới hòa thượng cười ha hả nói:
– Nói rất hay, nói rất hay!
Hướng Vấn Thiên cả giận hỏi:
– Các hạ là người môn phái nào? Đến đây làm gì?
Lão thấy bọn đệ tử phái Hằng Sơn không chịu lạy Nhậm Ngã Hành, tình thế trở nên căng thẳng, nếu lão đến làm khó dễ bọn nữ đệ tử thì mất đi sự thân tình với Lệnh Hồ Xung. Lão liền quay sang đối phó với Bất Giới hòa thượng, phần để lấy lòng Nhậm Ngã Hành, phần để Nhậm Ngã Hành bỏ qua chuyện khấu đầu này. Bất Giới hòa thượng cười nói:
– Hòa thượng hoang đàng này miếu lớn không nhận, chùa nhỏ không chứa, không môn không phái nào hết, thấy ở đây có người tụ hội, liền lên coi náo nhiệt.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Hôm nay Nhật Nguyệt thần giáo hội kiến Ngũ Nhạc kiếm phái, những người tạp nhạp không được gây rắc rối ở đây. Các hạ xuống núi đi thôi.
Hướng Vấn Thiên nói như vậy là nể mặt Lệnh Hồ Xung, vì lão thấy Bất Giới hòa thượng cùng đến với bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn, đoán rằng Bất Giới hòa thượng có chút liên quan với phái Hằng Sơn nên lão không muốn Bất Giới hòa thượng phải khó chịu.
Bất Giới cười nói:
– Núi Hoa Sơn này không phải là của Ma giáo các ngươi, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngoài sư đồ phái Hoa Sơn ra, không ai cấm được ta cả.
Bất Giới hòa thượng nói hai tiếng “Ma giáo” này là đại phạm vào điều tối kỵ của Nhật Nguyệt thần giáo. Người trong võ lâm tuy sau lưng thường nói đến hai chữ “Ma giáo” nhưng nếu chẳng phải công nhiên đối diện thì ở trước mặt quyết không dám xưng hô như vậy. Bất Giới hòa thượng lòng dạ ngay thẳng, mồm miệng mau lẹ, nói toạc ra mà không e sợ gì. Hướng Vấn Thiên quát đuổi lão xuống núi, lão rất bực tức chẳng kể gì đối phương người đông thế mạnh, không lộ chút hoảng sợ. Hướng Vấn Thiên quay qua Lệnh Hồ Xung nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, hòa thượng điên này và quý phái có liên hệ gì không?
Lệnh Hồ Xung đang bị đau ở ngực và giữa bụng tưởng chết đi sống lại. Chàng ngập ngừng đáp:
– Chuyện này… vị Bất Giới đại sư này…
Nhậm Ngã Hành nghe Bất Giới công nhiên gọi bổn giáo là “Ma giáo”, bụng rất tức giận, chỉ ngại Lệnh Hồ Xung nói đại hòa thượng này có quan hệ sâu xa với chàng thì không tiện giết Bất Giới.
Không đợi Lệnh Hồ Xung nói hết câu. lão liền quát:
– Đem tên sư khùng này giết đi!
Tám trưởng lão áo vàng liền cùng đáp:
– Tuân mệnh!
Tám người cùng phóng quyền chưởng đánh về hướng Bất Giới. Bất Giới quát:
– Các ngươi ỷ đông hiếp người đơn độc ư?
Lão chỉ nói được mấy tiếng, tám trưởng lão đã tấn công đến. Bà bà chửi:
– Đồ quân mặt dày!
Bà xuyên qua đám đông, đứng tựa lưng vào Bất Giới hòa thượng, cùng vung chưởng nghênh địch. Tám tên trưởng lão đều là những nhân tài bậc nhất trong Nhật Nguyệt thần giáo, võ công của tám người so với Bất Giới và bà bà cũng một chín một mười, nếu lấy tám chọi hai thì chỉ trong mấy chiêu là họ chiếm được thượng phong. Điền Bá Quang rút đơn đao ra, Nghi Lâm vung trường kiếm xông vào vòng chiến. Võ công của hai người hiển nhiên còn kém xa, hai trong tám trưởng lão liền chia ra nghênh chiến. Điền Bá Quang dựa vào khoái đao mau lẹ còn có thể chống đỡ được một hồi, còn Nghi Lâm lại bị đối phương bức đến thở hồng hộc, nếu không phải trưởng lão đó thấy cô mặc sắc phục Hằng Sơn, nể mặt Lệnh Hồ Xung mà dung nhượng cô mấy phần thì đã sớm giết cô rồi.
Lệnh Hồ Xung khom lưng tay trái ôm bụng, tay phải rút trường kiếm ra la lên:
– Khoan… khoan đã!
Chàng xông vào vòng chiến, trường kiếm rung động, liên tiếp xuất ra tám chiêu, bức bốn trưởng lão lùi lại rồi quay người qua, lại xuất tám kiếm. Mười sáu chiêu Độc Cô cửu kiếm này, mỗi chiêu đều chỉ vào chỗ yếu hại của các trưởng lão. Tám trưởng lão bị bức phải lùi, tay chân luống cuống, lại không dám đối địch thật với chàng, liền lùi ra hết. Lệnh Hồ Xung cúi phục người xuống đất nói:
– Nhậm… Nhậm giáo chủ, xin giáo chủ nể mặt vãn bối mà tha… tha cho bọn họ…
Còn hai tiếng “xuống núi” nhưng chàng không nói ra được.
Nhậm Ngã Hành thấy tình trạng như vậy, đoán rằng những luồng chân khí dị chủng trong cơ thể Lệnh Hồ Xung đang phát tác. Lòng lão biết con gái nhất quyết lấy hắn. Lão cũng luyến tiếc nhân tài mà lại không có con trai, phải mong hắn sau này lên tiếp nhiệm ngôi vị giáo chủ thần giáo. Lão nghĩ vậy liền gật đầu nói:
– Lệnh Hồ chưởng môn xin tha thì hôm nay ta mở lối thoát cho.
Thân người Hướng Vấn Thiên loáng một cái, song thủ liên tục vung lên, phân ra điểm huyệt đạo của vợ chồng Bất Giới, Điền Bá Quang và Nghi Lâm. Lão ra tay cực nhanh, kỹ thuật phi thường. Tuy bà bà thân pháp nhanh như chớp, nhưng cũng không kịp tránh né thủ cước của lão. Lệnh Hồ Xung kinh hãi lắp bắp nói:
– Hướng… Hướng…
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Huynh đệ yên tâm, thánh giáo chủ đã nói là tha.
Lão quay đầu nói:
– Tám người đến đây.
Liền có tám giáo đồ mặc áo xanh vượt đám đông đi đến, cúi người nói:
– Kính cẩn tuân lời dặn bảo của Hướng tả sứ.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Phải bốn nam, bốn nữ.
Lập tức bốn tên giáo đồ nam lùi ra, bốn giáo đồ nữ đi lên trước.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Bốn người này nói năng bừa bãi, đáng lẽ phải tội chết. Vì thánh giáo chủ khoan dung độ lượng, nể mặt Lệnh Hồ chưởng môn nên không xử trảm. Các ngươi đưa bọn họ xuống núi, giải khai huyệt đạo rồi thả ra.
Tám người cung kính cúi người nhận lệnh. Hướng Vấn Thiên dặn nhỏ:
– Đây là bằng hữu của Lệnh Hồ chưởng môn, không được vô lễ.
Tám người đáp dạ, rồi cõng bốn người xuống núi. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thấy bốn người bọn Bất Giới thoát được họa sát thân đều thở phào nhẹ nhõm. Chàng run run nói:
– Đa… đa tạ!
Rồi quỳ phục xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Vừa rồi Lệnh Hồ Xung liên tiếp tấn công mười sáu chiêu, tuy bức được tám trưởng lão, nhưng tám trưởng lão này võ công người nào cũng rất tinh thâm nên chiêu kiếm của chàng không thể đả thương được họ. Chàng sử mười sáu chiêu này tuy chỉ trong chớp nhoáng nhưng cũng đã hao tổn rất nhiều tinh lực, ngực và bụng càng đau đớn khôn tả.
Hướng Vấn Thiên rất lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, cười nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, huynh đệ hơi khó chịu phải không?
Ngày trước lão và Lệnh Hồ Xung liên thủ đấu với quần hùng, kết nghĩa kim lan, tuy hai người tương tụ ít ngày, nhưng mối giao tình lại là sinh tử. Lão nắm tay Lệnh Hồ Xung đỡ ngồi vào ghế, ngầm vận chân khí, giúp chàng kháng ngự những luồng chân khí kịch biến trong cơ thể.
Lệnh Hồ Xung nghĩ mình có Hấp tinh đại pháp mà Hướng Vấn Thiên làm cách như vậy, thì chẳng khác nào để cho mình hút lấy công lực của lão, nên chàng vội cố sức cựa quậy để thoát khỏi tay lão, nói:
– Hướng đại ca, đừng! Tiểu đệ… tiểu đệ đã bớt nhiều rồi.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, chỉ có một phái Hằng Sơn là đến trước phó hội. Còn sư đồ bốn phái kia, lại dám to gan không lên núi, chúng ta không thể khách khí được nữa.
Ngay lúc này, Thượng Quan Vân chạy nhanh lên núi, đi đến trước Tiên Nhân Chưởng, cúi người nói:
– Khải bẩm Thánh giáo chủ, trong sơn động ngọn sám hối, phát hiện ra mấy trăm xác chết. Trong đó có Tả Lãnh Thiền chưởng môn phái Tung Sơn và hảo thủ của các phái Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, không biết bao nhiêu mà kể. Dường như là họ tự tàn sát nhau mà chết.
Nhậm Ngã Hành ủa lên một tiếng hỏi:
– Mạc Đại chưởng môn phái Hành Sơn có ở đó không?
Thượng Quan Vân đáp:
– Thuộc hạ xem xét rất kỹ, trong đống thi thể không có Mạc Đại trong đó, tìm khắp nơi ở Hoa Sơn cũng không phát hiện ra tung tích của lão.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh vừa cảm thấy vui mừng vừa kinh ngạc, hai người liếc nhìn nhau đều nghĩ: Mạc Đại tiên sinh hành sự xuất quỷ nhập thần, lại có thể thoát hiểm được, có lẽ lão nằm lẫn vào trong đống xác chết rồi giả chết, cho đến khi gió yên sóng lặng mới ra đi.
Thượng Quan Vân nói tiếp:
– Bọn Ngọc Chung Tử, Ngọc Khánh Tử đều chết ở đó.
Nhậm Ngã Hành trong lòng không vui hỏi:
– Chuyện này… từ đâu mà ra?
Thượng Quan Vân lại nói:
– Ngoài sơn động còn có một xác chết.
Nhậm Ngã Hành vội hỏi:
– Là ai?
Thượng Quan Vân đáp:
– Sau khi thuộc hạ kiểm tra kỹ thì biết đúng là chưởng môn phái Hoa Sơn, cũng là người gần đây mới đoạt được chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái, chính là Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần tiên sinh.
Lão biết Lệnh Hồ Xung tương lai tất sẽ chấp chưởng trọng quyền của bổn giáo, mà Nhạc Bất Quần là sư phụ của chàng, vì vậy trong lời nói lão cũng khách khí.
Nhậm Ngã Hành nghe nói Nhạc Bất Quần cũng đã chết, bất giác lão thất vọng tràn trề, hỏi:
– Ai giết lão?
Thượng Quan Vân đáp:
– Lúc thuộc hạ đang kiểm tra trong sơn động trên ngọn sám hối, nghe ngoài cửa động có tiếng xô xát, thuộc hạ liền đi ra xem, thấy bọn phái Hoa Sơn và bọn đạo nhân phái Thái Sơn đánh nhau kịch liệt, cả hai bên đều nói là đối phương đã hại chết sư phụ của phái họ. Song phương đánh nhau rất dữ dội, bị tử thương khá nhiều. Bây giờ bọn còn lại đều đã bị bắt để dưới chân núi, chờ nghe thánh giáo chủ phát lạc.
Nhậm Ngã Hành trầm ngâm nói:
– Nhạc Bất Quần là người bị phái Thái Sơn giết chết ư? Trong phái Thái Sơn có hảo thủ nào ghê vậy?
Nghi Thanh phái Hằng Sơn dõng dạc nói:
– Không phải! Nhạc Bất Quần là do một vị sư muội trong phái Hằng Sơn bần ni giết chết.
Nhậm Ngã Hành hỏi:
– Là ai?
Nghi Thanh đáp:
– Chính là Nghi Lâm tiểu sư muội, người vừa rồi mới xuống núi. Nhạc Bất Quần đã giết chết chưởng môn sư phụ phái Hằng Sơn của bần ni và Định Dật sư thái. Bổn phái từ trên xuống dưới ai cũng căm hận lão thấu xương. Hôm nay nhờ đức Bồ Tát phù hộ, chưởng môn sư phụ và Định Dật sư thái linh thiêng, đã mượn tay tiểu sư muội, một người võ công thấp kém để tru diệt tên hung thủ gian ác này.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Ồ, thì ra là vậy! Thật đúng là lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát.
Ngữ khí của lão rõ ràng đã mất hết hứng thú.
Hướng Vấn Thiên và bọn trưởng lão nhìn nhau, đều cảm thấy mất hứng. Phen này Nhật Nguyệt thần giáo dốc toàn quân đến Hoa Sơn, đã bố trí rất chu toàn, không những hảo thủ toàn giáo được điều động hết mà còn triệu tập thuộc hạ các bang, các trại, các động, các đảo, nhắm vào một mục đích là thu phục Ngũ Nhạc kiếm phái. Nếu ngũ phái không chịu hàng phục thì lập tức quy tụ họ vào một chỗ để tàn sát. Từ đó Nhậm Ngã Hành và Nhật Nguyệt thần giáo sẽ oai chấn thiên hạ, khiến hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang và các phái trong chính giáo không còn phái nào có thể kháng thủ nữa, cơ nghiệp thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ chỉ trông vào cuộc oanh liệt trên ngọn Triêu Dương Hoa Sơn. Không ngờ Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần và mấy tiền bối kỳ cựu của phái Thái Sơn đều tự tàn sát nhau chết hết, Mạc Đại tiên sinh không biết đi hướng nào, bọn đệ tử hậu bối của bốn phái cũng chỉ còn rất ít. Nhậm Ngã Hành tốn bao sức lực suy nghĩ ra kế sách xảo diệu để rồi tất cả đều vô dụng.
Nhậm Ngã Hành càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng quát:
– Đem hết bọn rắm chó còn sống sót của Ngũ Nhạc kiếm phái lên đây cho ta!
Thượng Quan Vân đáp dạ rồi quay người truyền lệnh xuống.
Những luồng chân khí dị chủng trong cơ thể làm Lệnh Hồ Xung đau đớn một hồi rồi dần dần lắng dịu lại. Chàng nghe Nhậm Ngã Hành nói: “Bọn rắm chó còn sống sót của Ngũ Nhạc kiếm phái”, tuy biết lão không có dụng ý mạt sát mình nhưng phái Hằng Sơn cũng có trong hàng Ngũ Nhạc kiếm phái, khiến chàng chạnh lòng.
Qua một lúc sau, nghe tiếng quát tháo om sòm, hai trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo thống lãnh giáo chúng áp giải ba mươi ba tên đệ tử của bốn phái Hoa Sơn, Tung Sơn, Hành Sơn và Thái Sơn lên đến núi. Đệ tử phái Hoa Sơn vốn khá ít, còn hảo thủ của ba phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn lần này đến Hoa Sơn hết chín phần mười đều đã tử chiến. Ba mươi ba tên đệ tử này không những đều thuộc hạng vô danh tiểu tốt mà còn bị thương đầy người, nếu chẳng được giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo dìu lên thì căn bản không ai tự mình lên núi được.
Nhậm Ngã Hành thấy vậy càng tức giận, không đợi bọn đệ tử bốn phái đến gần, liền quát:
– Đem bọn rắm chó này lên đây làm gì? Đem xuống đi, đem xuống mau đi!
Hai trưởng lão ứng đáp:
– Kính cẩn tuân theo lệnh chỉ của thánh giáo chủ.
Hai trưởng lão sai bọn giáo chúng mau đem ba mươi ba tên đệ tử bị thương của bốn phái xuống núi. Nhậm Ngã Hành quát mắng mấy câu rồi đột nhiên nổi một tràng cười ha hả nói:
– Ngũ Nhạc kiếm phái làm nên tội nghiệt trời chẳng dung tha, không cần chúng ta động thủ, bọn chúng cũng tự đưa nhau vào ổ rồi tàn sát lẫn nhau. Từ nay trên giang hồ không còn tên hiệu của chúng nữa.
Hướng Vấn Thiên và mười trưởng lão cùng cúi người nói:
– Đó là nhờ hồng phúc tầy trời của thánh giáo chủ, khiến bọn tiểu quỷ tự tàn sát nhau.
Hướng Vấn Thiên lại nói:
– Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, phái Hằng Sơn lại là một phái ưu tú siêu quần, đó là do Lệnh Hồ chưởng môn lãnh đạo có phương pháp. Từ nay về sau, phái Hằng Sơn và thần giáo chúng ta đồng khí liên chi cùng hưởng vinh hoa. Xin cung hỉ thánh giáo chủ có được một nhân tài tuyệt thế vô song, một vị thanh niên anh hiệp phò trợ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Đúng vậy, Hướng tả sứ nói rất hay. Lệnh Hồ tiểu huynh đệ, từ nay trở đi huynh đệ có thể giải tán phái Hằng Sơn. Các vị sư thái và các nữ đệ tử môn hạ của tiểu huynh đệ, nếu tình nguyện đến Hắc Mộc Nhai chúng ta thì chúng ta rất hoan nghênh, nếu không các vị muốn cứ ở lại Hằng Sơn cũng không sao. Hằng Sơn hạ viện coi như là một cánh thân binh của phó giáo chủ. Ha ha ha ha!
Lão ngẩng mặt lên trời cười dài, tiếng cười làm chấn động cả sơn cốc. Mọi người nghe ba tiếng “phó giáo chủ” đều ngẩn cả ra, nhưng liền hoan hô như sấm động từ bốn phương tám hướng:
– Lệnh Hồ đại hiệp xuất nhiệm chức phó giáo chủ, thật hay quá!
– Cung hỉ thánh giáo chủ có được một trợ thủ tài ba!
– Cung hỉ thánh giáo chủ, cung hỉ phó giáo chủ!
– Thánh giáo chủ muôn năm, phó giáo chủ chín ngàn năm!
Bọn giáo chúng thấy Lệnh Hồ Xung sắp làm nữ tế của giáo chủ, rồi lại lên chức phó giáo chủ, ngôi vị giáo chủ sau này đương nhiên sẽ thuộc về chàng, biết chàng là người ôn hòa thoải mái, sau này mọi người có lẽ không còn phải nơm nớp, sợ bị đại họa đột ngột đổ lên đầu như hiện nay.
Ngoài ra bọn hào sĩ giang hồ ở đây hơn phân nửa đã từng theo Lệnh Hồ Xung tấn công chùa Thiếu Lâm, cùng chàng trải qua hoạn nạn, hoặc được Doanh Doanh ban ân cho thuốc giải, vì vậy tiếng hoan hô chúc mừng đều phát xuất từ tấm lòng thành thật.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Cung hỉ phó giáo chủ. Trước hết, chúng ta uống bát rượu mừng Lệnh Hồ huynh đệ gia nhập bổn giáo, tiếp theo là uống rượu mừng Lệnh Hồ huynh đệ thành thân với đại tiểu thư. Đây gọi là hảo sự thành song, vui càng thêm vui.
Lệnh Hồ Xung lòng bối rối, biết chuyện này vạn vạn lần không được, nhưng không biết nên từ chối ra sao. Chàng lại nghĩ nếu kiên quyết từ chối thì mối lương duyên giữa mình và Doanh Doanh từ đây tuyệt vọng, Nhậm Ngã Hành mà tức giận thì khó tránh khỏi họa sát thân. Chàng chết không đáng tiếc nhưng đệ tử toàn phái Hằng Sơn chỉ e người nào cũng bị táng mạng ở đây. Bây giờ nên lập tức từ chối ngay hay là tạm thời đồng ý để bọn đệ tử Hằng Sơn thoát khỏi nguy hiểm rồi hãy tính? Lệnh Hồ Xung từ từ quay đầu qua nhìn bọn đệ tử Hằng Sơn, thấy có người mặt lộ ra vẻ tức giận, người cúi đầu buồn bã, còn đại đa số hoang mang, không biết nên làm thế nào.
Thượng Quan Vân dõng dạc nói:
– Chúng ta được thánh giáo chủ dẫn đầu, phó giáo chủ trợ giúp thì đánh Thiếu Lâm, diệt Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi không cần tấn công mà tất cả tự hàng, rồi muốn diệt Cái bang cũng chỉ là trở bàn tay thôi. Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ! Phó giáo chủ thọ sánh Nam Sơn, phước trạch vô cùng.
Lòng Lệnh Hồ Xung vốn còn do dự chưa quyết định được, nghe Thượng Quan Vân tâng bốc mình bằng tám chữ gì là “Thọ sánh Nam Sơn, phước trạch vô cùng”, so với câu chúc tụng Nhậm Ngã Hành là “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ” dường như kém một bậc, nhưng cũng không bằng sự phân biệt chúc tụng giữa “chín ngàn năm” và “muôn năm”. Nếu chàng chịu làm phó giáo chủ thì tám chữ chúc tụng này từ đây sẽ vĩnh viễn “đi theo”. Lệnh Hồ Xung nghĩ đến chỗ này, cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được liền phì một tiếng rồi cười lớn lên.