Hai người phân biệt đường đi lên Hắc Mộc Nhai đề khí chạy nhanh. Chạy hơn một canh giờ, bỗng nghe sau núi loáng thoáng có tiếng chửi nhau vọng lại, dừng bước lắng nghe, dường như là tiếng Đào Cốc lục tiên. Hai người theo tiếng chửi mà chạy tới, dần dần nghe rõ, quả nhiên là Đào Cốc lục tiên. Doanh Doanh nói khẽ:
– Không biết sáu cái bảo bối này đang thi nhau chửi ai?
Hai người quành qua thung lũng, ẩn người sau gốc cây, thấy Đào Cốc lục tiên miệng vừa quát tháo vừa vây quanh một người, đấu rất kịch liệt. Người đó chợt tới chợt lui, thân pháp cực nhanh, chỉ thấy một cái bóng màu tro luồn lách qua sáu huynh đệ. Đó chính là mẹ của Nghi Lâm, bà già giả câm giả điếc trong chùa Huyền Không. Bốp bốp mấy tiếng, Đào Căn Tiên và Đào Thực Tiên la oai oái, đều bị bà tát cho một cái nảy đom đóm. Lệnh Hồ Xung vui mừng, nói khẽ:
– Món nợ này trả thật nhanh. Ta cũng sẽ cạo trọc đầu bà ta cho biết.
Hắn cầm chuôi kiếm, chỉ đợi Đào Cốc lục tiên không địch nổi là nhảy ra báo thù.
Nhưng nghe tiếng bốp bốp như pháo liên châu, cả sáu huynh đệ đều bị bà ta tát liên tục. Đào Cốc lục tiên tức giận không nói được, chỉ muốn chụp được tay chân bà ta liền xé ra bốn mảnh. Nhưng bà bà này hành động rất mau, như quỷ như ma, mấy lần dường như là chụp được bà nhưng đều cách mấy tấc thì bà liền né tránh, thuận tay lại tát cho mấy cái tóe lửa. Bà bà cũng biết sáu người này lợi hại, chỉ sợ kình lực giảm đi, sau khi tát trúng một hai người thì bị mấy người kia đụng được. Lại đấu thêm một lúc nữa, bà bà đó biết khó mà thủ thắng, liền triển khai song chưởng, tát bốn người bốn cái tát tóe lửa rồi đột nhiên nhảy ra sau, quay người bỏ chạy. Bà chạy nhanh như chớp, trong khoảnh khắc đã ra ngoài mấy trượng, Đào Cốc lục tiên cùng lớn tiếng hò hét nhưng không đuổi kịp.
Lệnh Hồ Xung vung ngang kiếm ra, quát:
– Chạy đâu cho thoát?
Bạch quang lóe lên, mũi kiếm đã chỉ vào yết hầu của bà. Chiêu kiếm này tấn công thẳng vào chỗ yếu hại, bà bà giật mình kinh hãi vội rụt đầu né. Lệnh Hồ Xung vung kiếm chênh chếch lên vai phải của bà, bà bà không thể né tránh đành phải lùi ra sau mấy bước. Lệnh Hồ Xung một kiếm đã bức bà lùi lại một bước. Trường kiếm có trong tay chàng thì bà bà làm sao mà địch lại hắn nổi?
Véo véo ba kiếm, Lệnh Hồ Xung bức bà ta liên tiếp lùi lại năm bước, nếu chàng muốn lấy tính mạng của bà thì bà bà đã sớm mất mạng rồi.
Trong tiếng hoan hô của Đào Cốc lục tiên, mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung đã chỉ vào ngực của bà bà. Bọn Đào Căn Tiên bốn người xông ra chụp lấy tứ chi của bà bà nhấc lên. Lệnh Hồ Xung quát:
– Đừng xé bà ta!
Đào Hoa Tiên vung chưởng tát bà ta. Lệnh Hồ Xung quát:
– Đem bà ta treo lên rồi hãy nói!
Đào Căn Tiên đáp:
– Dạ. Đưa dây đây, đưa dây đây!
Nhưng sáu người này bên người đều không có dây. Ở nơi hoang dã này thì không cách nào tìm được dây, bọn Đào Hoa Tiên loay hoay, tay hơi nới ra, bà bà liền cục cựa, lăn dưới đất, vọt dậy toan bỏ chạy. Đột nhiên trên lưng đau nhói, Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Đứng yên!
Mũi kiếm của chàng nhẹ nhàng chỉ vào lưng bà. Bà bà sợ hãi biến sắc đành đứng yên bất động. Đào Cốc lục tiên xông đến, sáu ngón tay cùng đưa ra điểm sáu chỗ huyệt đạo trên vai, sườn, tay chân của bà bà. Đào Cán Tiên đưa tay xoa lên cái má bị bà bà tát sưng vù, liền đưa tay ra toan tát bà để trả thù. Lệnh Hồ Xung nghĩ nên nể mặt Nghi Lâm, không để bà ta bị tát, bèn nói:
– Khoan đã, chúng ta treo bà ta lên rồi hãy nói.
Đào Cốc lục tiên nghe Lệnh Hồ Xung nói muốn treo bà ta lên cao, liền vui mừng, đi lột vỏ cây thắt lại làm dây thừng. Lệnh Hồ Xung hỏi tại sao sáu người đấu với bà ta. Đào Chi Tiên nói:
– Sáu huynh đệ ta đang đại tiện ở đây, trong lúc đang cao hứng thì bỗng mụ này chạy cuồng đến hỏi: “Này, các ngươi có thấy một tiểu ni cô không?”. Mụ hỏi rất vô lễ làm gián đoạn hứng thú đại tiện của bọn ta…
Doanh Doanh nghe lão nói quá nham nhở, cô chau mày bỏ đi. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Đúng vậy, bà bà này là người không hiểu nhân tình thế thái chút nào.
Đào Diệp Tiên nói:
– Đương nhiên bọn ta mặc kệ, bảo bà ta biến đi. Mụ liền ra tay đánh người, vậy là bọn ta cùng đánh với mụ. Đương nhiên bọn ta đánh thắng, nhưng vì đại tiện mới nửa chừng nên đánh không thoải mái. Lệnh Hồ huynh đệ, nếu huynh đệ không đến kịp thời, suýt chút nữa mụ ta chạy thoát rồi.
Đào Hoa Tiên nói:
– Cũng chưa chắc, chúng ta nhường để mụ ta chạy trước mấy bước rồi sau đó đuổi theo, để mụ ta mừng hụt.
Đào Thực Tiên nói:
– Đào Cốc lục tiên mà hạ thủ thì không tên nào trốn thoát được, nhất định sẽ bắt đem về.
Đào Căn Tiên nói:
– Đây là cách mèo bắt chuột, thả cho chạy mấy bước rồi xông ra tóm lấy.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Một con mèo bắt sáu con chuột còn bắt được, huống chi sáu con mèo bắt một con chuột thì chỉ thò tay là được ngay.
Đào Cốc lục tiên nghe Lệnh Hồ Xung phụ họa theo lời của mình thì đều vui mừng. Trong lúc miệng nói thì tay dùng vỏ cây bện thành dây thừng cột hai tay hai chân bà bà ra sau, treo lên cây.
Lệnh Hồ Xung giơ trường kiếm lên, lột vỏ trên thân cây, đẽo phẳng một mảng dài bảy tám thước, rồi dùng kiếm khắc lên thân cây bảy chữ “Thiên hạ đệ nhất bình giấm chua”. Đào Căn Tiên hỏi:
– Lệnh Hồ huynh đệ, tại sao mụ này là thiên hạ đệ nhất bình giấm chua? Bản lĩnh uống giấm của mụ ta lợi hại lắm sao? Ta không tin, chúng ta thả mụ ta xuống, ta sẽ uống giấm thi với mụ ta.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Bình giấm chua là lời chửi. Đào Cốc lục tiên anh hùng vô địch, nghĩa bạc vân thiên, văn tài võ lược, mọi người đều kỳ vọng, ác bà bà này làm sao có thể bì được? Không cần phải thi nữa.
Đào Cốc lục tiên khoái chí ngoác miệng cười toe toét cơ hồ không ngậm lại được, đều nói:
– Đúng, đúng, đúng!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Rốt cuộc các vị có thấy Nghi Lâm sư muội đâu không?
Đào Chi Tiên nói:
– Người mà Lệnh Hồ huynh đệ hỏi là tiểu ni cô xinh đẹp của phái Hằng Sơn phải không? Tiểu ni cô thì không thấy nhưng đại hòa thượng thì thấy được hai người.
Đào Cán Tiên nói:
– Một người là gia gia của tiểu ni cô, một người là đồ đệ của tiểu ni cô.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Ở đâu?
Đào Diệp Tiên nói:
– Hai người qua đây khoảng một canh giờ, vốn hẹn bọn ta đến trấn phía trước uống rượu. Bọn ta nói đại tiện xong sẽ đến, nào ngờ bị ác bà nương này đến kiếm chuyện.
Lệnh Hồ Xung liền nghĩ ngay, nói:
– Được, các vị đến sau, tại hạ đến trấn trước. Sáu đại anh hùng các vị không đánh người đang bị trói, nếu các vị đánh ác bà nương này thì làm tổn mất thanh danh đại anh hùng của các vị.
Đào Cốc lục tiên cùng nói phải. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh liền chạy nhanh đi. Doanh Doanh cười nói:
– Xung ca không cạo trọc đầu bà ta, coi như là nể mặt Nghi Lâm tiểu sư muội nên chỉ báo thù ba phần thôi.
Sau khi đi hơn mười dặm, đến một thị trấn lớn, tìm đến tửu lâu thứ hai thì thấy Bất Giới hòa thượng và Điền Bá Quang hai người ngồi bên bàn. Hai người vừa thấy Lệnh Hồ Xung đều vui mừng nhảy cẫng lên. Bất Giới vội gọi thêm rượu và đồ nhắm. Lệnh Hồ Xung hỏi hai người có thấy chuyện gì lạ không. Điền Bá Quang nói:
– Tại hạ ở Hằng Sơn bị xấu hổ như vậy thì đâu còn mặt mũi nán lại nữa bèn xin thái sư phụ mau mau rời khỏi. Thông Nguyên cốc cũng không thể vào nữa.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ, thì ra bọn họ chưa biết chuyện đệ tử phái Hằng Sơn bị bắt đem đi hết. Chàng nói với Bất Giới hòa thượng:
– Đại sư, tại hạ nhờ đại sư giúp một việc có được không?
Bất Giới nói:
– Được, có gì mà không được?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nhưng chuyện này vô cùng cơ mật, vị đồ tôn này của đại sư không thể tham dự.
Bất Giới nói:
– Vậy thì cũng dễ thôi. Ta biểu hắn đi thật xa, đừng cản trở chuyện của lão tử là được rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Từ đây đi về hướng Đông Nam hơn mười dặm, trên một cái cây to, có một người bị trói treo ở trên cao…
Bất Giới a lên một tiếng, vẻ mặt cổ quái, thân người hơi run lên. Lệnh Hồ Xung nói:
– Người đó là bằng hữu của tại hạ, làm phiền đại sư đến cứu xuống.
Bất Giới nói:
– Có gì đâu mà khó? Tại sao ngươi không cứu?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không giấu gì đại sư, đây là một phụ nữ.
Hắn cười nụ với Doanh Doanh rồi nói:
– Tại hạ và Nhậm đại tiểu thư đi cùng nhau nên không tiện.
Bất Giới cười ha hả nói:
– Ta hiểu rồi, vì ngươi sợ Nhậm đại tiểu thư uống phải giấm chua.
Doanh Doanh trừng mắt liếc nhìn hai người. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Người phụ nữ đó uống giấm chua còn ghê hơn. Năm xưa, trượng phu của bà ta liếc nhìn một vị phu nhân, khen một câu rằng phu nhân đó xinh đẹp thì người phụ nữ đó không cáo từ mà bỏ đi biệt tích, khiến cho trượng phu của bà ta mười mấy năm trời tìm kiếm khắp chân trời góc bể.
Bất Giới càng nghe mắt càng mở to ra, liên tiếp nói:
– Đó… đó… đó…
Lão nói không ra hơi. Lệnh Hồ Xung nói:
– Nghe nói đến bây giờ trượng phu của bà ta vẫn chưa tìm được.
Chàng nói đến đây thì Đào Cốc lục tiên đang đi lên lầu cười hi hi ha ha. Bất Giới đại sư không thèm để ý, hai tay nắm chặt cánh tay Lệnh Hồ Xung nói:
– Thật… thật không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bà ta nói với tại hạ, nếu trượng phu của bà tìm được bà thì dù có quỳ ngay trước mặt bà cũng không hồi tâm chuyển ý. Cho nên đại sư vừa thả bà xuống thì bà liền bỏ chạy. Người phụ nữ này thân pháp cực nhanh, đại sư mà chớp mắt một cái thì bà ta đã chạy mất tiêu.
Bất Giới nói:
– Ta quyết không chớp mắt.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tại hạ hỏi bà ta tại sao không chịu tương hội với trượng phu. Bà ta nói trượng phu của bà là kẻ phụ tâm bạc hạnh, hiếu sắc vô yếm đệ nhất thiên hạ, có gặp lão cũng uổng thôi.
Bất Giới la lên một tiếng, quay người toan chạy. Lệnh Hồ Xung vội kéo lại, nói nhỏ vào tai lão:
– Tại hạ chỉ cho đại sư một bí quyết thì bà ta không trốn được đâu.
Bất Giới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngẩn người ra một lúc, đột nhiên quỳ xuống đất, lạy liền ba cái nghe cộp cộp, lớn tiếng nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ. Không, Lệnh Hồ chưởng môn, Lệnh Hồ tổ tông, Lệnh Hồ sư phụ, sư phụ mau dạy bí quyết này cho đệ tử, đệ tử xin bái sư phụ làm sư phụ.
Lệnh Hồ Xung nín cười nói:
– Không dám, không dám, xin mau đứng dậy.
Chàng kéo lão đứng dậy rồi nói nhỏ bên tai lão:
– Đại sư thả bà ta xuống, đừng cởi trói cho bà ta, càng không nên giải huyệt đạo, ẵm bà ta vào trong khách điếm, kiếm một gian phòng. Đại sư nghĩ thử xem, một người phụ nữ phải làm sao để không chạy ra khỏi phòng?
Bất Giới đại sư gãi đầu, ngần ngừ nói:
– Chuyện này, chuyện này… chuyện này ta không hiểu nổi.
Lệnh Hồ Xung nói khẽ:
– Trước tiên đại sư lột hết áo quần của bà ta ra, rồi mới giải huyệt đạo. Bà ta thân thể lõa lồ thì làm sao dám chạy ra khỏi khách điếm?
Bất Giới vui mừng la lên:
– Hảo kế, hảo kế! Lệnh Hồ sư phụ, đại ân đại đức của sư phụ…
Lão chưa nói hết câu thì vù một tiếng, vọt ra cửa sổ nhảy xuống đường, lao nhanh đi. Đào Căn Tiên nói:
– Ồ, hòa thượng này thật là kỳ quái, lão đi đâu vậy?
Đào Chi Tiên nói:
– Chắc lão quá mắc tiểu, sợ không kịp nữa.
Đào Diệp Tiên nói:
– Vậy tại sao lão phải khấu đầu lạy Lệnh Hồ huynh đệ, lớn tiếng gọi sư phụ? Chẳng lẽ lão già đầu như vậy mà ngay cả đi tiểu cũng cần người ta dạy?
Đào Hoa Tiên nói:
– Đi tiểu thì đâu có liên quan gì đến già hay trẻ? Chẳng lẽ đứa trẻ ba tuổi đi tiểu thì cần người dạy sao?
Doanh Doanh biết sáu người này mà nói tiếp nữa thì chắc không có lời hay ho gì. Cô liếc Lệnh Hồ Xung ra hiệu rồi đi xuống lầu. Lệnh Hồ Xung nói:
– Sáu vị Đào huynh, nghe nói tửu lượng của sáu vị như biển, thiên hạ vô địch. Vậy các vị từ từ uống, tại hạ tửu lượng kém, xin miễn bồi tiếp.
Đào Cốc lục tiên nghe Lệnh Hồ Xung khen ngợi tửu lượng của mình liền vui mừng, đều nghĩ nếu không uống được mấy vò thì không khỏi phụ lời khen ngợi của hắn, lớn tiếng gọi:
– Đem sáu vò rượu ra đây trước.
– Tửu lượng của ngươi đương nhiên kém xa bọn ta.
– Các ngươi đi trước đi, đợi bọn ta uống say chỉ e rằng phải đến ngày mai.
Lệnh Hồ Xung chỉ nói một câu thì đã thoát khỏi sáu người, đi xuống tửu lâu. Doanh Doanh nhoẻn miệng cười nói:
– Xung ca tác hợp vợ chồng người ta, công đức vô lượng, nhưng dạy cách đó cho lão, không khỏi… không khỏi…
Cô nói vậy, mặt đỏ lên, quay đầu đi. Lệnh Hồ Xung nhìn cô cười hì hì chứ không nói gì. Hai người đi ra ngoài trấn, chạy một đoạn đường, Lệnh Hồ Xung chỉ mỉm cười nhìn cô. Doanh Doanh giận nói:
– Nhìn cái gì? Chưa từng gặp sao?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta đang nghĩ, ác bà bà đó treo ta và Doanh muội trên xà ngang, thù này chúng ta đã trả được, cũng treo lại bà ta lên cây. Bà ta cạo trọc đầu ta, ta bảo trượng phu của bà lột hết áo quần bà ta ra, thì cũng đã thỏa lòng.
Doanh Doanh cười khúc khích nói:
– Đây cũng gọi là ăn miếng trả miếng.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Chỉ mong Bất Giới đại sư không lỗ mãng, lần này hai vợ chồng gương vỡ lại lành thì tốt!
Doanh Doanh cười nói:
– Xung ca cẩn thận, lần sau mà bị ác bà bà thấy thì Xung ca bị khổ nữa.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta giúp vợ chồng bà ta đoàn viên, bà cảm ơn ta còn không hết.
Chàng nói xong lại nhìn Doanh Doanh cười ngặt nghẽo, vẻ mặt rất tinh quái, Doanh Doanh nói:
– Lại cười cái gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta đang nghĩ vợ chồng Bất Giới đại sư trùng phùng, không biết họ sẽ nói gì.
Doanh Doanh nói:
– Vậy tại sao Xung ca cứ nhìn tiểu muội hoài vậy?
Bỗng nhiên cô hiểu ra dụng ý của Lệnh Hồ Xung. Gã lãng tử này đang nghĩ, Bất Giới đại sư ở trong khách điếm cởi hết đồ của phu nhân lão ra, trong lòng hắn nghĩ đến chuyện này mà lại nhìn cô chăm chú tức có dụng tâm không tốt, có thể suy luận được. Bỗng nhiên má cô đỏ lên, vung tay đánh. Lệnh Hồ Xung nghiêng người né rồi cười nói:
– Phụ nữ mà đánh lão công thì là ác bà nương.
Ngay lúc này, bỗng nghe tiếng còi khẽ từ nơi xa vọng lại, Doanh Doanh nhận ra là tiếng còi truyền tin của giáo chúng bổn giáo. Cô liền đưa ngón trỏ trái lên môi, tay phải vẫy một cái, liền chạy về hướng tiếng còi.
Hai người chạy mấy chục trượng, thấy một phụ nữ đang từ phía Tây chạy nhanh qua phía Đông. Địa thế này rất khoáng đãng, không có chỗ ẩn tránh. Người đó thấy Doanh Doanh, ngẩn ra một lúc rồi vội lên trước hành lễ, nói:
– Giáo hạ thần giáo Thiên phong đường hương chủ Tang Tam Nương bái kiến Thánh cô. Giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ.
Doanh Doanh gật đầu, tiếp đó có một lão già từ phía Đông chạy đến, hướng về Doanh Doanh cúi người hành lễ nói:
– Tần Vĩ Bang tham kiến Thánh cô. Giáo chủ trung hưng thánh giáo, trạch bị thương sinh.
Doanh Doanh nói:
– Tần trưởng lão, trưởng lão cũng ở đây à?
Tần Vĩ Bang nói:
– Dạ! Tiểu nhân phụng mệnh giáo chủ, ở đây thám thính tin tức. Tang hương chủ có nghe ngóng được tin tức gì không?
Tang Tam Nương nói:
– Khải bẩm Thánh cô, Tần trưởng lão, sáng sớm hôm nay thuộc hạ ở trạm Lâm Phong thấy sáu bảy chục người phái Tung Sơn cùng đi về hướng Hoa Sơn.
Tần Vĩ Bang nói:
– Quả nhiên bọn chúng đi Hoa Sơn.
Doanh Doanh hỏi:
– Bọn phái Tung Sơn đi Hoa Sơn để làm gì?
Tần Vĩ Bang nói:
– Giáo chủ lão nhân gia được tin, sau khi Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, liền muốn gây bất lợi cho thần giáo ta. Mấy ngày gần đây lão triệu tập đệ tử môn hạ các phái trong Ngũ Nhạc phái đến Hoa Sơn trước. Xem dụng ý của lão dường như là muốn tiến đánh Hắc Mộc Nhai.
Doanh Doanh hỏi:
– Có chuyện như vậy sao?
Cô nghĩ: Tần Vĩ Bang là người xảo quyệt, chuyện bắt người phái Hằng Sơn chắc là lão phụng mệnh của gia gia, chủ trì tại đây. Nhưng lão lại giấu nhẹm. Có điều lời của Tang Tam Nương dường như là thật, xem ra trong chuyện này còn có sự tình khác.
Cô bèn nói:
– Lệnh Hồ công tử là chưởng môn phái Hằng Sơn, tại sao công tử không biết chuyện này, thật là kỳ.
Tần Vĩ Bang nói:
– Thuộc hạ điều tra, biết môn nhân của hai phái Thái Sơn và Hành Sơn đã lục tục kéo lên Hoa Sơn, chỉ có phái Hằng Sơn là chưa có động tĩnh gì. Ngày hôm sau, Hướng tả sứ truyền hiệu lệnh, nói Bảo Đại Sở trưởng lão thống lãnh thuộc hạ đã tiến vào Hằng Sơn biệt viện quan sát động tĩnh, lệnh cho thuộc hạ ở đây để liên lạc. Thuộc hạ đang đợi tin tức của Bảo trưởng lão.
Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung liếc nhìn nhau, đều nghĩ: Bảo Đại Sở trà trộn vào Hằng Sơn biệt viện, chắc là đúng. Tần Vĩ Bang không giấu chuyện này, chẳng lẽ lão nói thật? Tần Vĩ Bang cúi người hành lễ với Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu nhân phụng mệnh hành sự, xin Lệnh Hồ chưởng môn miễn tội.
Lệnh Hồ Xung cung tay đáp lễ nói:
– Tại hạ và Nhậm đại tiểu thư, một ngày gần đây sẽ thành hôn…
Doanh Doanh đỏ mặt, la lên một tiếng, nhưng cũng thừa nhận. Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
– Tần trưởng lão vì phụng mệnh của nhạc phụ tại hạ, chúng ta thuộc hàng tiểu bối, đương nhiên phải gánh lấy.
Tần Vĩ Bang và Tang Tam Nương mừng ra mặt, cười nói:
– Cung hỉ hai vị.
Doanh Doanh quay người đi. Tần Vĩ Bang nói:
– Hướng tả sứ dặn thêm Bảo trưởng lão và tại hạ, không được vô lễ với môn nhân Hằng Sơn, chỉ dò la tin tức, quyết không được động thủ, đương nhiên tại hạ tuân theo.
Đột nhiên sau lưng lão có thanh âm người con gái cười nói:
– Kiếm pháp của Lệnh Hồ công tử thiên hạ vô song. Hướng tả sứ bảo các vị không được động võ là vì muốn tốt cho các vị đó.
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu lên, thấy trong bụi cây một cô gái đi ra, chính là giáo chủ Ngũ độc giáo Lam Phượng Hoàng. Chàng cười nói:
– Đại muội tử, chào muội tử.
Lam Phượng Hoàng nói với Lệnh Hồ Xung:
– Đại ca, đại ca khỏe chứ?
Cô quay qua nói với Tần Vĩ Bang:
– Lão muốn cung tay thì cung tay, tại sao lại chau mày?
Tần Vĩ Bang nói:
– Tại hạ không dám.
Lão biết khắp người phụ nữ này toàn là độc vật, rất đáng sợ. Lão bước lên mấy bước, nói với Doanh Doanh:
– Bây giờ phải làm gì xin Thánh cô ra lệnh cho.
Doanh Doanh nói:
– Các vị cứ theo lệnh chỉ của giáo chủ mà làm là được rồi.
Tần Vĩ Bang cúi người đáp dạ, rồi cùng với Tang Tam Nương hướng về Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cúi người hành lễ cáo từ.
Lam Phượng Hoàng đợi hai người đi xa rồi mới nói:
– Quần ni cô phái Hằng Sơn bị người bắt sao hai vị còn chưa đi cứu?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta từ Hằng Sơn đuổi đến đây, trên đường không thấy tung tích gì hết.
Lam Phượng Hoàng nói:
– Đây không phải là đường đi Hoa Sơn, hai người đi sai đường rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đi Hoa Sơn ư? Bọn họ bị bắt đến Hoa Sơn? Muội tử nhìn thấy ư?
Lam Phượng Hoàng nói:
– Sáng sớm hôm qua, ở Hằng Sơn biệt viện, tiểu muội uống nhằm thứ trà cổ quái nhưng không nói ra. Thấy mọi người lần lượt té xuống, tiểu muội cũng giả bộ bị thuốc mê ngã xuống theo.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Dám sử độc dược với Lam giáo chủ Ngũ tiên giáo, không phải là tự chuốc lấy đau khổ vào mình sao?
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Bọn vô lại này thật không biết trời trăng là gì.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Muội tử không kính tặng cho chúng mấy thứ độc dược ư?
Lam Phượng Hoàng nói:
– Đó là còn khách khí. Có hai tên vô lại cho rằng tiểu muội bị hôn mê thật, nên muốn động tay động chân, liền bị tiểu muội hạ độc chết tại chỗ. Những tên còn lại sợ quá không dám đến gần nữa, nói là coi như tiểu muội chết rồi nên toàn thân kịch độc.
Cô nói vậy rồi cười khanh khách. Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Sau đó thì sao?
Lam Phượng Hoàng nói:
– Tiểu muội muốn xem bọn chúng giở trò quỷ gì, nên vẫn giả bộ hôn mê bất tỉnh. Sau đó bọn vô lại từ trên ngọn Kiến Tính khiêng rất nhiều tiểu ni cô xuống, đầu lĩnh lại là sư phụ Nhạc tiên sinh của đại ca. Đại ca, tiểu muội thấy con người của sư phụ đại ca chẳng ra giống gì, đại ca là chưởng môn phái Hằng Sơn, mà lão lại thống lĩnh thủ hạ, đem đồ tôn đồ tử, lão ni cô, tiểu ni cô của đại ca bắt hết, há không phải là muốn cắt đứt tình nghĩa với đại ca sao?
Lệnh Hồ Xung lặng yên, Lam Phượng Hoàng nói:
– Tiểu muội thấy tức quá, liền muốn hạ độc giết lão tại chỗ, sau đó lại nghĩ không biết ý của đại ca thế nào, hạ độc giết lão cũng không phải vội vàng gì.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Muội tử nể tình, ta cám ơn muội tử nhiều.
Lam Phượng Hoàng nói:
– Cũng không có gì. Tiểu muội nghe bọn chúng nói, nhân lúc đại ca không có ở Hằng Sơn, mau mau rút lui để khỏi đụng phải đại ca khi đại ca trở về. Lại có người nói lần này rất không may, đại ca không ở trên núi, nếu không thì bắt hết để trừ hậu hoạn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Có đại muội tử ở đó, bọn họ có muốn bắt ta cũng không dễ đâu.
Lam Phượng Hoàng rất đắc ý, cười nói:
– Đó là nhờ bọn chúng hên đó. Nếu bọn chúng to gan dám đụng đến một cọng lông của đại ca thì ít nhất tiểu muội cũng hạ độc chết một trăm người bọn chúng.
Cô quay qua nói với Doanh Doanh:
– Nhậm đại tiểu thư, tiểu thư đừng ghen. Tại hạ chỉ coi đại ca như huynh đệ ruột thịt thôi.
Doanh Doanh đỏ mặt, mỉm cười nói:
– Lệnh Hồ công tử cũng thường nhắc đến giáo chủ với ta, nói giáo chủ đối xử với Lệnh Hồ công tử rất tốt.
Lam Phượng Hoàng vui mừng nói:
– Vậy thì hay quá! Tại hạ còn sợ đại ca ở trước mặt tiểu thư không dám nhắc đến tên của tại hạ.
Doanh Doanh hỏi:
– Giáo chủ giả bộ hôn mê, làm sao đến đây được?
Lam Phượng Hoàng nói:
– Bọn chúng sợ trên người tại hạ có độc nên không ai dám đụng đến. Có người nói chém chết tại hạ đi, còn nói phóng ám khí vào tại hạ mấy cái. Miệng thì nói rất mạnh nhưng không ai dám động thủ, bỏ chạy đi như ong vỡ tổ. Tại hạ đi theo bọn chúng một đoạn, thấy bọn chúng lên Hoa Sơn, liền đi khắp nơi tìm đại ca, muốn báo tin này cho các vị biết.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chuyện này thật đa tạ muội tử. Nếu không, bọn ta chạy lên Hắc Mộc Nhai thì phí sức rồi, đợi đến lúc quay lại tìm kiếm thì những lão ni cô, tiểu ni cô, trung niên ni cô, có thể đều đã bị nếm mùi đau khổ rồi. Chuyện không nên chậm, chúng ta đi Hoa Sơn ngay.
Ba người liền rẽ qua hướng Tây, đi suốt ngày đêm, nhưng trên đường không thấy chút dấu vết gì. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh trong lòng ngờ vực, đều nghĩ: Cả mấy trăm người đi thì trên đường nhất định phải có người nhìn thấy, trong quán cơm khách điếm cũng chắc có để lại dấu vết. Chẳng lẽ không phải bọn họ đi đường này?
Đến ngày thứ ba, trong một quán cơm nhỏ, thấy bốn tên môn hạ phái Hành Sơn. Lúc này Lệnh Hồ Xung đã cải trang, bốn người này không nhận ra. Bọn Lệnh Hồ Xung ngầm nghe bọn họ nói chuyện, quả nhiên là bọn họ đi Hoa Sơn. Nhìn điệu bộ cao hứng vui vẻ của bọn họ, dường như là trên núi có một kho vàng bạc châu báu đợi bọn họ đến lấy. Một người trong bọn nói:
– May mà Hoàng sư huynh quan hệ rộng truyền tin đến chúng ta đang ở Sơn Tây nên đến mau hơn vẫn còn kịp. Những sư huynh đệ ở Hành Sơn lần này đáng tiếc bị mất một cơ hội tốt.
Người khác nói:
– Hay là chúng ta đến càng sớm càng tốt. Vụ này từng giờ tức khắc đều biến đổi.
Lệnh Hồ Xung muốn biết bọn họ nóng lòng đi Hoa Sơn như vậy, rốt cuộc là có mưu đồ gì, nhưng bốn người này không nhắc đến một câu. Lam Phượng Hoàng hỏi:
– Có cần hạ độc dược cho bọn họ ngã rồi khảo vấn không?
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến Mạc Đại tiên sinh chưởng môn phái Hành Sơn đối xử với mình rất tử tế nên không tiện ăn hiếp môn hạ của lão, bèn nói:
– Chúng ta cứ mau chạy nhanh lên Hoa Sơn xem thì biết ngay, không nên đánh cỏ động rắn.
Mấy ngày sau, ba người đến chân núi Hoa Sơn khi trời đã hoàng hôn. Lệnh Hồ Xung ở Hoa Sơn từ nhỏ đến lớn nên đối với địa thế nơi đây đương nhiên rất quen thuộc, bèn nói:
– Chúng ta theo con đường nhỏ phía sau núi mà lên thì sẽ không gặp người.
Hoa Sơn là hòn núi hiểm trở nhất trong Ngũ Nhạc, con đường nhỏ ở sau núi dốc cao dựng đứng, phần nhiều là không có đường để đi. May mà cả ba người võ công đều rất cao, nên dù ngọn núi hiểm trở, vách núi dựng đứng cũng trèo lên được. Tuy vậy khi leo lên tuyệt đỉnh Hoa Sơn cũng đã sang canh tư.
Lệnh Hồ Xung dẫn hai người đi về hướng Chính Khí đường, thấy một màu tối đen không có ánh đèn. Cả bọn núp dưới cửa sổ lắng tai nghe, cũng không có động tĩnh gì, lại đến nơi ở của quần đệ tử quan sát, trong phòng dường như không có người. Lệnh Hồ Xung đẩy cửa sổ chuồn vào, bật lửa lên xem, thấy trong phòng quả nhiên trống không, trên bàn dưới đất đều đầy bụi. Chàng liên tiếp coi mấy phòng, đều giống như vậy, hiển nhiên quần đệ tử Hoa Sơn chưa về núi.
Lam Phượng Hoàng chán nản nói:
– Chẳng lẽ tiểu muội mắc bẫy bọn vô lại? Bọn chúng nói là đến Hoa Sơn nhưng lại đi nơi khác ư?
Lệnh Hồ Xung vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhớ lại hôm tấn công vào chùa Thiếu Lâm, cũng trống không như vậy, sau đó lại gặp hung hiểm, chẳng lẽ Nhạc Bất Quần lại theo kế cũ? Nhưng bây giờ chàng chỉ có ba người, dù bị vây cũng dễ thoát thân, chỉ sợ bọn họ nhốt bọn đệ tử Hằng Sơn ở một nơi rất bí mật, mình chậm trễ thêm mấy ngày thì tìm không được nữa.
Ba người ngưng thần lắng tai, chỉ nghe thấy tiếng thông reo, chung quanh nín lặng không có gì lạ. Lam Phượng Hoàng nói:
– Chúng ta phân ra đi tìm kiếm, sau một canh giờ thì tương hội ở đây.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Được!
Chàng nghĩ bản lĩnh sử độc dược của Lam Phượng Hoàng rất cao minh, không ai dám gia hại cô ta, nhưng còn dặn một câu:
– Người khác muội tử không phải sợ, nhưng nếu gặp phải sư phụ của ta, lão xuất kiếm mau lẹ phi thường, phải cẩn thận.
Lam Phượng Hoàng thấy Lệnh Hồ Xung nói rất chân tình. Dưới ánh lửa lờ mờ, vẻ quan tâm của chàng lộ trên mặt, bất giác lòng cô rất cảm động nói:
– Đại ca, tiểu muội tự lo được mà.