Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau không biết trải qua bao lâu, bỗng nghe tiếng bước chân trên cầu thang, có người đi lên gác. Hai người trong cảnh say đắm tình tứ, tâm hồn bay bổng chợt tỉnh lại.
Nghe thanh âm trong trẻo của người con gái nói:
– Á bà bà, bà bà dẫn tiểu ni lên đây làm gì?
Chính là giọng nói của Nghi Lâm. Nghe cô đi vào phòng kế bên, ngồi xuống, hiển nhiên là bà bà đó cùng đi với cô ta, nhưng không hề nghe chút cử động của bà bà. Một lúc sau, nghe bà bà từ từ nói:
– Ngươi đừng gọi ta là á bà bà, ta không có câm.
Nghi Lâm la thất thanh, rất kinh ngạc. Cô run run nói:
– Bà… bà… bà… bà không… không câm ư? Bà khỏi rồi ư?
Bà bà nói:
– Trước nay ta đâu có câm.
Nghi Lâm nói:
– Vậy… vậy trước nay bà cũng không điếc, nghe… nghe được… lời của tiểu ni sao?
Trong thanh âm của cô lộ ra vẻ kinh hãi tột bậc. Bà bà nói:
– Hài nhi, ngươi sợ cái gì? Ta nghe được lời ngươi nói thì không phải hay hơn sao?
Lệnh Hồ Xung nghe ngữ khí của bà bà hiền từ thân thiết, lúc nói chuyện với con gái ruột, để lộ ra muôn vàn thương yêu. Nhưng Nghi Lâm vẫn vô cùng kinh hoàng, run run nói:
– Không! Không! Tiểu ni đi đây!
Bà bà nói:
– Hài nhi ngồi xuống một lát nữa, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với hài nhi.
Nghi Lâm nói:
– Không, tiểu ni… tiểu ni không muốn nghe. Bà bà gạt tiểu ni, tiểu ni cho rằng bà bà câm điếc, tiểu ni… tiểu ni mới nói những lời đó với bà bà. Bà bà gạt tiểu ni rồi.
Thanh âm nghẹn ngào, cô òa lên khóc. Bà bà nhẹ vỗ vai cô, dịu dàng nói:
– Hảo hài nhi, đừng lo lắng. Không phải ta gạt hài nhi, ta sợ hài nhi đau buồn sinh bệnh nên để hài nhi nói ra cho lòng nhẹ đi một chút. Ta đến Hằng Sơn, vẫn giả câm giả điếc, không ai biết cả, không phải là cố ý để gạt hài nhi.
Nghi Lâm khóc hu hu. Bà bà lại ôn tồn nói:
– Ta có một chuyện rất hay để nói với hài nhi, hài nhi nghe xong nhất định rất vui mừng.
Nghi Lâm nói:
– Là chuyện của gia gia tiểu ni có phải không?
Bà bà nói:
– Gia gia của hài nhi, hừ, ta mặc kệ lão. Chuyện của Lệnh Hồ đại ca của hài nhi đó.
Nghi Lâm run run nói:
– Bà bà đừng nhắc… đừng nhắc đến Lệnh Hồ đại ca, tiểu ni… tiểu ni không bao giờ nói với bà bà về Lệnh Hồ đại ca nữa. Tiểu ni phải đi tụng kinh đây.
Bà bà nói:
– Không, hài nhi nán lại một chút, nghe ta nói xong đã. Lệnh Hồ đại ca của hài nhi nói với ta, trong lòng của hắn kỳ thực rất yêu hài nhi còn hơn cả Nhậm đại tiểu thư Ma giáo đó gấp mười lần.
Lệnh Hồ Xung liếc Doanh Doanh một cái, lòng thầm chửi: Xú bà bà, ăn nói quá hoang đường.
Nghi Lâm thở dài, nói khẽ:
– Bà bà không cần dỗ tiểu ni. Lúc đầu tiểu ni biết Lệnh Hồ đại ca, Lệnh Hồ đại ca chỉ yêu một mình tiểu sư muội của đại ca thôi, yêu hơn cả tính mạng, trong lòng chỉ một mình tiểu sư muội. Sau đó tiểu sư muội của Lệnh Hồ đại ca coi thường đại ca, lấy người khác thì Lệnh Hồ đại ca chỉ yêu Nhậm đại tiểu thư, cũng yêu hơn cả tính mạng mình, trong lòng cũng chỉ có một mình Nhậm đại tiểu thư.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ánh mắt giao nhau, lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn.
Bà bà nói:
– Kỳ thực, hắn vẫn lén lút thương thầm ngươi, chẳng qua ngươi là người xuất gia, hắn lại là chưởng môn phái Hằng Sơn, không thể để lộ ra tình ý này. Bây giờ hắn đã hạ quyết tâm, thề với lòng quyết ý lấy ngươi, cho nên đã sớm xuống tóc làm hòa thượng rồi.
Nghi Lâm lại kinh hãi nói:
– Không… không… không đâu, không thể được, không thể được! Bà bà… bà bà biểu Lệnh Hồ đại ca đừng làm hòa thượng.
Bà bà than:
– Không kịp rồi, hắn đã thành hòa thượng, Hắn nói, dù sao đi nữa hắn nhất định muốn lấy ngươi làm vợ. Nếu không lấy được ngươi thì hắn sẽ tự tử chứ không chịu làm thái giám.
Nghi Lâm nói:
– Làm thái giám ư? Sư phụ tiểu ni từng nói là lời thô tục, người xuất gia chúng ta không thể nói được.
Bà bà nói:
– Thái giám cũng không phải là lời thô tục, đó là người thấp kém hạng ba hạng bốn, chuyên hầu hạ hoàng đế, hoàng hậu.
Nghi Lâm nói:
– Lệnh Hồ đại ca là người tính tình cao ngạo, không chịu ai bó buộc mình, sao chịu hầu hạ hoàng đế, hoàng hậu? Tiểu ni thấy ngay cả hoàng đế, đại ca cũng không muốn làm, đừng nói là đi hầu hạ hoàng đế. Đương nhiên đại ca sẽ không làm thái giám.
Bà bà nói:
– Làm thái giám cũng không phải là đi hầu hạ hoàng đế, hoàng hậu thật. Đó chỉ là ví dụ. Người làm thái giám thì không lấy vợ sinh con được.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni không tin. Ngày sau Lệnh Hồ đại ca và Nhậm đại tiểu thư thành thân, đương nhiên sẽ sinh ra mấy đứa trẻ ngoan. Hai người đều đẹp như vậy, nếu sinh hạ con gái nhất định rất khả ái.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn, thấy Doanh Doanh hai má đỏ ửng, trong cái thẹn thùng chứa đầy niềm vui sướng vô bờ. Bà bà tức giận, lớn tiếng nói:
– Ta nói hắn không sinh con được là không sinh con được. Đừng nói là sinh con mà ngay cả lấy vợ cũng không thể. Hắn đã thề độc là phải lấy ngươi cho bằng được.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni biết trong trái tim Lệnh Hồ đại ca chỉ có một mình Nhậm đại tiểu thư thôi.
Bà bà nói:
– Nhậm đại tiểu thư hắn cũng lấy, mà ngươi hắn cũng lấy. Hiểu chưa? Tổng cộng hắn lấy cả thảy hai vợ. Đàn ông ba thê bốn thiếp trên đời này đều thế, đừng nói hắn chỉ lấy có hai vợ.
Nghi Lâm nói:
– Không đâu. Lòng yêu ai thì Lệnh Hồ đại ca chỉ nhớ đến người đó, sáng cũng nhớ, tối cũng nhớ, lúc ăn cơm lúc ngủ cũng nhớ, làm sao có thể nhớ đến người thứ hai? Giống như gia gia của tiểu ni vậy, từ sau khi má má đi, gia gia bôn tẩu khắp chân trời góc bể, đến khắp nơi tìm má má. Phụ nữ trong thiên hạ rất nhiều, nếu có thể lấy hai vợ, thì tại sao gia gia tiểu ni không lấy người khác làm vợ?
Bà bà lặng yên hồi lâu rồi than:
– Lão… lão trước kia làm chuyện sai, sau đó lòng hối hận cũng không có gì lạ.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni phải đi đây. Bà bà, nếu bà bà đề cập với người khác chuyện Lệnh Hồ đại ca, đại ca… đại ca muốn lấy tiểu ni với bất cứ ai, thì tiểu ni không thể sống được.
Bà bà hỏi:
– Tại sao? Hắn nói phải lấy ngươi làm vợ cho bằng được, chẳng lẽ ngươi không vui sao?
Nghi Lâm nói:
– Không! Không! Lúc nào tiểu ni cũng nhớ đến Lệnh Hồ đại ca, lúc nào tiểu ni cũng cầu xin Bồ Tát, mong Bồ Tát phù hộ cho Lệnh Hồ đại ca sống tiêu dao, khoái lạc, chỉ mong Lệnh Hồ đại ca được tai qua nạn khỏi, được như sở nguyện thành thân với Nhậm đại tiểu thư. Bà bà, tiểu ni chỉ mong Lệnh Hồ đại ca được vui sướng hạnh phúc. Trước nay tiểu ni chưa hề mong Lệnh Hồ đại ca lấy tiểu ni làm vợ.
Bà bà nói:
– Nếu hắn không lấy ngươi được thì hắn quyết không sống sung sướng được, ngay cả làm người cũng không còn lạc thú nữa.
Nghi Lâm nói:
– Tại tiểu ni không tốt, cho rằng bà bà không nghe được nên tiểu ni nói với bà bà quá nhiều lời về Lệnh Hồ đại ca. Lệnh Hồ đại ca là đại anh hùng, đại hào kiệt của thế gian này, tiểu ni chỉ là một tiểu ni cô cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Lệnh Hồ đại ca từng nói “Hễ gặp ni cô, đánh bạc tất thua”, gặp tiểu ni thì bị xui xẻo, sao lại chịu lấy tiểu ni? Tiểu ni đã quy y Phật môn, đáng lẽ tâm phải như nước phẳng lặng, không thể nghĩ đến chuyện này. Bà bà, sau này bà bà cũng đừng nhắc đến Lệnh Hồ đại ca nữa, tiểu ni… tiểu ni từ nay về sau quyết không gặp bà bà nữa.
Bà bà vội nói:
– Tiểu a đầu, ngươi chẳng hiểu gì hết. Lệnh Hồ Xung đã vì ngươi mà làm hòa thượng, hắn thề phải lấy ngươi cho bằng được, nếu Bồ Tát quở trách thì cũng chỉ quở trách mình hắn thôi.
Nghi Lâm nhẹ thở dài nói:
– Lệnh Hồ đại ca cũng nghĩ giống gia gia tiểu ni sao? Nhất định không đâu. Má má của tiểu ni thông minh xinh đẹp, tính tình hòa thuận, đối xử tốt với người, là người phụ nữ tốt nhất thiên hạ. Gia gia tiểu ni vì má má tiểu ni mà làm hòa thượng, đó là đáng làm. Tiểu ni… tiểu ni ngay cả nửa phần của má má cũng không bằng.
Lệnh Hồ Xung cười thầm: Má má của tiểu sư muội thông minh, xinh đẹp cố nhiên không thấy, còn tính tình hòa thuận thì không cần phải nói. So với tiểu sư muội, má má của tiểu sư muội cũng không bằng nửa phần của tiểu sư muội.
Bà bà hỏi:
– Tại sao ngươi biết?
Nghi Lâm đáp:
– Gia gia tiểu ni mỗi lần gặp tiểu ni đều nói tốt về má má, nói má má ôn hòa văn nhã, xưa nay không hề chửi ai, không tức giận, cả đời ngay cả kiến cũng không giẫm chết một con. Tất cả những gì tốt đẹp nhất của người phụ nữ trong thiên hạ gộp lại cũng không bằng má má tiểu ni.
Bà bà nói:
– Lão… lão nói thật vậy ư? Chỉ e là… là giả dối.
Bà nói hai câu này thanh âm hơi run, hiển nhiên là lòng bà bị kích động, Nghi Lâm nói:
– Đương nhiên là thật. Tiểu ni là con gái của gia gia, gia gia gạt tiểu ni làm gì?
Trong khoảnh khắc, trong Linh Quy các tĩnh lặng không một tiếng động, bà bà dường như chìm đắm vào cõi trầm tư.
Nghi Lâm nói:
– Á bà bà, tiểu ni đi đây. Từ nay về sau không muốn gặp Lệnh Hồ đại ca nữa, hằng ngày tiểu ni chỉ cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho Lệnh Hồ đại ca.
Tiếng bước chân cô nhẹ nhàng đi xuống lầu. Qua một lúc rất lâu, bà bà tựa hồ như người từ trong mộng tỉnh giấc, miệng khẽ lẩm bẩm:
– Lão nói ta là người phụ nữ tuyệt vời nhất thiên hạ ư? Lão đi khắp chân trời góc bể, đến khắp nơi tìm ta ư? Vậy thì kỳ thực lão không phải là kẻ phụ tâm bạc hạnh, hiếu sắc vô yếm ư?
Đột nhiên bà cao giọng gọi:
– Nghi Lâm, Nghi Lâm, ngươi đang ở đâu?
Nhưng Nghi Lâm đã đi xa rồi. Bà bà lại gọi hai lần nữa, nhưng không nghe lời ứng đáp, vội lao nhanh xuống lầu. Bà chạy rất nhanh, nhưng tiếng bước chân vẫn rất nhỏ như tiếng chân mèo, cơ hồ không nghe được.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh nhìn nhau, nhất thời trăm mối cảm xúc giao hòa với nhau. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ khiến cái đầu bóng lưỡng của Lệnh Hồ Xung sáng lóa. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Không ngờ mối nguy khốn này lại vượt qua dễ dàng như vậy.
Bỗng nhiên nghe loáng thoáng dưới chùa Huyền Không có tiếng nói, cách rất xa nên không nghe rõ. Một lúc sau có người đi đến gần chùa. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Có người!
Hắn la được tiếng này mới biết Á huyệt của mình đã giải. Do chỉ bị điểm rất nhẹ mà nội lực của hắn lại thâm hậu hơn Doanh Doanh nên Á huyệt của hắn được giải khai trước. Doanh Doanh gật đầu. Lệnh Hồ Xung muốn duỗi chân tay ra nhưng vẫn không nhúc nhích được. Có bảy tám người lớn tiếng nói chuyện, đi vào chùa Huyền Không rồi đi lên cầu thang Linh Quy các. Một người cất giọng ồm ồm nói:
– Trong chùa Huyền Không này chẳng có con quỷ nào thì lục soát cái gì? Cẩn thận quá rồi.
Chính là tiếng nói đầu đà Cừu Tùng Niên. Tây Bảo hòa thượng nói:
– Bề trên có lệnh thì cứ làm theo.
Lệnh Hồ Xung vội vận khí xông huyệt, nhưng nội lực của chàng chủ yếu là hút được của người, tuy hùng hậu nhưng không thể vận dụng theo ý muốn, càng vận gấp thì huyệt đạo càng khó giải. Nghiêm Tam Tinh nói:
– Nhạc tiên sinh nói sau khi thành công thì sẽ truyền Tịch tà kiếm pháp cho bọn ta, ta thấy lời hứa này có chín phần không tin được. Lần này đến Hằng Sơn hành động, tuy đại công đã hoàn thành, nhưng người lập công nhiều như vậy, chúng ta lại chưa ra sức bao nhiêu, lão dựa vào cái gì mà chịu truyền cho bọn ta?
Vừa nói mấy người đã lên lầu, đẩy cửa ra, đột nhiên thấy Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh bị trói tay chân nằm dưới sàn. Họ không kìm được, kinh hãi la lên.
Hoạt bất lưu thủ Du Tấn nói:
– Tại sao Nhậm đại tiểu thư ở đây? Ồ, còn có một hòa thượng nữa.
Trương phu nhân nói:
– Ai dám vô lễ với Nhậm đại tiểu thư như vậy?
Bà đi đến bên Doanh Doanh, toan cởi dây trói cho cô. Du Tấn nói:
– Trương phu nhân, khoan đã, khoan đã.
Trương phu nhân hỏi:
– Tại sao khoan?
Du Tấn nói:
– Ở đây có điều rất kỳ lạ.
Ngọc Linh đạo nhân la lên:
– Ồ, đây không phải là hòa thượng, là… là Lệnh Hồ chưởng môn, Lệnh Hồ Xung.
Mấy người liền quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung, liền nhận ra chàng. Tám người này đối với Doanh Doanh rất kính sợ, đối với Lệnh Hồ Xung cũng rất kỵ úy, liền ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không có chủ ý. Nghiêm Tam Tinh và Cừu Tùng Niên đột nhiên cùng nói:
– Lập được đại công!
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Đúng vậy. Bọn chúng bắt được tiểu ni cô, có gì lạ đâu? Bắt được chưởng môn phái Hằng Sơn thì mới là đại công. Như vậy thì Nhạc tiên sinh phải truyền Tịch tà kiếm pháp cho bọn ta.
Trương phu nhân hỏi:
– Vậy phải làm sao?
Cả tám người đều nghĩ: Nếu thả Nhậm đại tiểu thư ra, đừng nói bắt không được Lệnh Hồ Xung, mà mấy người chúng ta tính mạng cũng khó bảo toàn, vậy phải làm sao?
Nhưng với oai lực của Doanh Doanh, nếu không thả cô ra thì cả bọn vạn lần không dám. Du Tấn cười hì hì nói:
– Người xưa thường nói: “Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu”. Không làm quân tử thì cũng được nhưng không làm đại trượng phu thì đáng tiếc lắm.
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Ngươi nói là thừa cơ hội hạ thủ, giết người diệt khẩu sao?
Du Tấn nói:
– Ta đâu có nói, đó là ngươi nói.
Trương phu nhân gằn giọng nói:
– Thánh cô đối với chúng ta ân trọng, ai dám bất kính với Thánh cô, ta là người đầu tiên không đồng ý.
Cừu Tùng Niên nói:
– Lúc này phu nhân thả Thánh cô ra, chẳng lẽ Thánh cô còn niệm tình tha thứ chúng ta ư? Thánh cô làm sao chịu để chúng ta bắt Lệnh Hồ Xung?
Trương phu nhân nói:
– Dù sao chúng ta cũng đã gia nhập môn hạ phái Hằng Sơn, khi sư phản môn là điều bất nghĩa.
Bà nói xong liền đưa tay ra cởi trói cho Doanh Doanh. Cừu Tùng Niên quát:
– Dừng tay!
Trương phu nhân tức giận nói:
– Ngươi hét cho to để hù dọa ta sao?
Soạt một tiếng. Cừu Tùng Niên rút giới đao ra khỏi vỏ. Động tác của Trương phu nhân cũng rất thần tốc, bà rút đoản đao trong người ra, cắt đứt hai sợi dây thừng trên tay chân của Doanh Doanh. Bà nghĩ võ công của Doanh Doanh rất cao, chỉ cần cắt đứt dây trói Doanh Doanh thì bảy người cùng xông lên tấn công cũng không sợ. Ánh đao lấp loáng, Cừu Tùng Niên chém một đao tới. Đoản đao của Trương phu nhân rít lên veo véo, bà liên tiếp phóng ba đao, bức Cừu Tùng Niên lùi ra mấy bước.
Những người khác thấy Doanh Doanh đã được cởi dây trói, lòng đều có ý sợ, lùi sang bên cửa, muốn tranh nhau chạy xuống lầu. Nhưng thấy Doanh Doanh nằm xoài dưới sàn không ngồi lên được, mới biết huyệt đạo của cô bị điểm, nên đều từ từ quay lại.
Du Tấn cười nói:
– Ta nói, mọi người là hảo bằng hữu, tại sao phải động đao, không phải làm mất hòa khí sao?
Cừu Tùng Niên quát:
– Huyệt đạo của Nhậm đại tiểu thư mà giải được thì tính mạng chúng ta có còn không?
Lão lại chém đao về hướng Trương phu nhân, giới đao đụng đoản đao, đánh nhau rất kịch liệt. Cừu Tùng Niên thân người vạm vỡ, giới đao lại rất nặng, nhưng Trương phu nhân đánh tới tấp, khiến lão đầu đà này không chiếm được tiện nghi. Du Tấn cười nói:
– Đừng đánh, đừng đánh, có gì từ từ thương lượng.
Lão cầm cây quạt đi đến gần khuyên giải. Cừu Tùng Niên quát:
– Cút đi, đừng làm vướng tay vướng chân!
Du Tấn cười nói:
– Dạ, dạ!
Lão quay người đi, đột nhiên tay phải vung ra, Trương phu nhân thét lên thê thảm. Cái cán quạt bằng thép của Du Tấn đã đâm vào cổ của Trương phu nhân. Du Tấn cười nói:
– Chúng ta là người cùng một nhà, ta khuyên ngươi đừng động đao mà ngươi nhất định không nghe, vậy không phải là không có nghĩa khí sao?
Cây quạt vừa rút ra thì yết hầu của Trương phu nhân máu phun ra xối xả.
Diễn biến này vượt ra ngoài suy đoán của mọi người. Cừu Tùng Niên kinh hãi, lùi ra mấy bước chửi:
– Mẹ ngươi, thì ra con rùa đen này giúp ta.
Du Tấn cười nói:
– Không giúp huynh thì giúp ai?
Lão quay người nói với Doanh Doanh:
– Nhậm đại tiểu thư, tiểu thư là thiên kim của Nhậm giáo chủ, mọi người nể mặt gia gia của tiểu thư mà nhường tiểu thư mấy phần. Nhưng mọi người vừa kính vừa sợ tiểu thư vì tiểu thư có thuốc giải Tam thi não thần đan. Lấy thuốc giải rồi thì Thánh cô cũng chẳng là gì.
Sáu người kia đều nói:
– Đúng, đúng, lấy thuốc giải của Thánh cô rồi giết người diệt khẩu.
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Tất cả phải lập lời thề trước, nếu có người tiết lộ chuyện này nửa câu ra ngoài thì Tam thi não thần đan trên người lập tức phát tác.
Mấy người này thấy trước mắt phải giết Doanh Doanh mới được, nhưng vừa nghĩ đến Nhậm Ngã Hành thì ai cũng kinh sợ. Nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài thì giang hồ tuy rộng nhưng không có chỗ để họ dung thân. Bảy người liền cùng thề.
Lệnh Hồ Xung biết bọn chúng thề xong thì sẽ động đao giết Doanh Doanh, chàng vội vận nội lực xông xuống mấy chỗ huyệt đạo bị phong tỏa, nhưng hoàn toàn không tác dụng gì. Lệnh Hồ Xung lo lắng nhìn Doanh Doanh, thấy đôi mắt đẹp của cô nhìn mình đăm đăm, trong ánh mắt không lộ vẻ hoảng sợ, liền yên dạ: Dù phải chết thì hai chúng ta cùng chết, cũng rất hay.
Cừu Tùng Niên nói với Du Tấn:
– Động thủ đi.
Du Tấn nói:
– Cừu đầu đà xưa nay hành sự mau lẹ, rất có khí khái anh hùng. Hay là xin Cừu huynh động thủ trước.
Cừu Tùng Niên chửi:
– Ngươi không động thủ thì ta chém ngươi trước.
Du Tấn cười xòa:
– Cừu huynh đã không dám, vậy Nghiêm huynh ra tay được chăng?
Cừu Tùng Niên chửi:
– Tổ mẹ nó, tại sao ta không dám? Nhưng hôm nay lão tử không muốn giết người.
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Bất luận là ai động thủ cũng đều như nhau, dù sao cũng không có ai nói ra.
Tây Bảo hòa thượng nói:
– Đã như nhau vậy thì mời đạo huynh ra tay được rồi.
Nghiêm Tam Tinh nói:
– Có gì mà cứ lần lữa thối thác? Đã mở cửa rồi mà không dám nói to, mọi người không ai tin ai, vậy tất cả cùng rút binh khí ra, cùng lúc chém lên người Nhậm đại tiểu thư.
Mấy người này tuy đều thuộc hạng cùng hung cực ác, nhưng đến lúc quyết tâm muốn giết Doanh Doanh vẫn không dám nói lời khinh thường cô.
Du Tấn nói:
– Khoan đã, để ta lấy thuốc giải ra trước rồi hãy nói.
Cừu Tùng Niên nói:
– Tại sao để ngươi lấy trước? Ngươi lấy rồi thì sẽ uy hiếp người khác. Để ta lấy cho.
Du Tấn nói:
– Để cho huynh lấy thì ai dám nói huynh sẽ không uy hiếp người?
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Đừng lôi thôi nữa. Đến lúc huyệt đạo của tiểu thư giải khai rồi thì thật là hỏng bét. Giết người trước rồi hãy chia thuốc.
Soạt một tiếng lão rút trường kiếm ra. Mấy người khác cũng liên tiếp rút binh khí ra vây quanh Doanh Doanh.
Doanh Doanh thấy đại hạn đã đến, mắt không rời khỏi Lệnh Hồ Xung, nhớ lại những ngày cùng với chàng chung hưởng ngọt bùi, khóe miệng cô lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nghiêm Tam Tinh quát:
– Ta đếm một hai ba thì mọi người cùng hạ thủ. Một, hai… ba!
Lão vừa đếm tiếng “ba” thì bảy binh khí đồng thời nhắm chém xuống Doanh Doanh. Nào ngờ bảy binh khí chém đến người Doanh Doanh cách khoảng nửa thước thì không hẹn mà cùng dừng lại.
Cừu Tùng Niên chửi:
– Đồ tiểu quỷ nhát gan, sao không dám chém xuống luôn? Muốn người khác giết tiểu thư, thì mình cũng không thoát tội đâu.
Tây Bảo hòa thượng nói:
– Ngươi cũng quá nhát gan, giới đao của ngươi cũng đâu có chém xuống.
Trong lòng của bảy người đều có mưu đồ, đều muốn người khác giết Doanh Doanh trước để binh khí của mình không bị vấy máu. Muốn giết một người mà xưa nay mình kính sợ, thật không dễ. Cừu Tùng Niên nói:
– Chúng ta làm lại. Lần này binh khí của ai mà dừng lại nữa thì là quân rùa đen vô lại, không bằng con của gái điếm, heo chó. Ta đếm một, hai, ba. Một… hai…
Lão chưa đếm “ba” thì Lệnh Hồ Xung la lên:
– Tịch tà kiếm pháp!
Bảy người vừa nghe liền quay đầu lại, bốn người cùng hỏi:
– Cái gì?
Nhạc Bất Quần dùng Tịch tà kiếm pháp đâm mù mắt Tả Lãnh Thiền trên Phong Thiền đài đã truyền rùm võ lâm, bảy người này rất hâm mộ nên ngày đêm ao ước có được Tịch tà kiếm pháp.
Lệnh Hồ Xung đọc:
– Tịch tà kiếm pháp, kiếm thuật chí tôn. Tiên luyện kiếm khí, tái luyện kiếm thần. Thần khí cơ định, kiếm pháp tự tinh. Kiếm khí như hà dưỡng, kiếm thần như hà sinh? Kỳ công kiêm diệu quyết, giai tại thử trung tầm.
Chàng đọc một câu, thì bảy người tiến gần chàng một bước, đọc đến sáu bảy câu, thì bảy người đều rời khỏi Doanh Doanh đi đến bên chàng.
Cừu Tùng Niên thấy Lệnh Hồ Xung không đọc nữa bèn hỏi:
– Đây… đây là Tịch tà kiếm pháp sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không phải Tịch tà kiếm pháp thì chẳng lẽ là Tà tịch kiếm pháp?
Cừu Tùng Niên nói:
– Ngươi đọc nữa đi!
Lệnh Hồ Xung liền đọc:
– Luyện khí chi đạo, thủ tại ý thành, ngưng ý tập tả, tâm điền vô trần…
Chàng đọc đến đây thì ngừng lại. Tây Bảo hòa thượng giục:
– Đọc tiếp đi, đọc tiếp đi!
Ngọc Linh đạo nhân mấp máy môi, đọc theo để cố nhớ:
– Luyện khí chi đạo, thủ tại ý thành, ngưng ý tập tả, tâm điền vô trần…
Kỳ thực Lệnh Hồ Xung chưa bao giờ thấy qua Tịch tà kiếm pháp, những câu hắn đọc chỉ là ca quyết của Hoa Sơn kiếm pháp, lấy tám chữ “Hoa Sơn chi kiếm, chí khinh chí linh” mà đổi thành “Tịch tà kiếm pháp, kiếm thuật chí tôn” mà thôi. Đây là ca quyết Khí tông mà Nhạc Bất Quần truyền cho hắn, cho nên mới có những câu “Tiên luyện kiếm khí, tái luyện kiếm thần”. Nếu không thì Lệnh Hồ Xung ít đọc sách, hiểu biết về văn tự chỉ có hạn, lúc cấp bách làm sao có thể xuất khẩu thành chương, thuộc làu làu như vậy? Nhưng bọn Cừu Tùng Niên một là chưa từng nghe qua ca quyết của Hoa Sơn kiếm pháp, hai là trong lòng lúc nào cũng không quên Tịch tà kiếm pháp, giống như bị ma ám, vừa nghe có người đọc thuộc ca quyết của Tịch tà kiếm pháp nên thần hồn người nào cũng khuynh đảo, đâu còn rảnh để suy nghĩ kỹ kiếm phổ thật hay giả?
Lệnh Hồ Xung đọc tiếp:
– Miên miên bạc bạc, kiếm khí sung doanh. Tịch tà kiếm xuất, sát cá can tịnh…
Bốn chữ “sát cá can tịnh” này là do chàng thuận miệng đọc ra chứ trong Hoa Sơn kiếm quyết không có câu này. Lệnh Hồ Xung đọc đến đây, bèn nói:
– Cái này… cái này… phía dưới dường như là “sát bất can tịnh, kiếm pháp bất linh” mà hình như không phải, ta nhớ không rõ rồi.
Bọn Tây Bảo hòa thượng cùng hỏi:
– Kiếm phổ ở đâu?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Kiếm phổ này… không có ở đây.
Chàng vừa nói vừa nhìn xuống bụng mình. Câu nói này thật là “Thử địa vô ngân tam bách lượng” (nơi này không có ba trăm lạng bạc đâu). Lệnh Hồ Xung vừa nói xong, có hai cánh tay đồng thời đưa vào túi chàng mò, một cánh tay của Tây Bảo hòa thượng, còn tay kia của Cừu Tùng Niên. Đột nhiên hai người cùng la thảm, đầu Tây Bảo hòa thượng nứt ra, thanh trường kiếm từ sau lưng xuyên tới ngực Cừu Tùng Niên. Đó là do Nghiêm Tam Tinh và Ngọc Linh đạo nhân hạ độc thủ.
Nghiêm Tam Tinh cười nhạt nói:
– Mọi người vất vả tìm Tịch tà kiếm pháp không dễ gì thấy được. Hai con rùa đen này lại muốn độc chiếm, thiên hạ đâu có chuyện dễ như vậy.
Binh binh hai tiếng, lão phi cước đá hai cái xác ra.
Lúc đầu Lệnh Hồ Xung giả bộ đọc thuộc Tịch tà kiếm pháp, chỉ vì thấy Doanh Doanh sắp mất mạng trong khoảnh khắc, lúc cấp bách nảy ra trí khôn, dẫn dụ bọn chúng chỉ muốn kéo dài thời gian để huyệt đạo của chàng hoặc Doanh Doanh có thể được giải khai. Không ngờ kế này vô cùng linh nghiệm, không những dụ được chúng mà còn làm cho chúng tự tàn sát lẫn nhau, bảy người chỉ còn lại năm, bất giác chàng cười thầm.
Du Tấn nói:
– Kiếm phổ này có trên người Lệnh Hồ Xung hay không thì chưa ai thấy, chúng ta tự chém giết nhau thì quá nóng nảy…
Lão chưa nói hết câu thì Nghiêm Tam Tinh đã đảo cặp mắt quái gở trừng nhìn lão một cách hung tợn, nói:
– Ngươi nói bọn ta nóng nảy, lòng ngươi không phục, có phải không? Chỉ e rằng ngươi muốn nuốt kiếm phổ một mình.
Du Tấn nói:
– Muốn nuốt thì không dám, để giống như vị đại hòa thượng cái đầu quả dưa bị vỡ ra, có gì hay đâu? Nhưng kiếm phổ này lừng danh thiên hạ, mọi người cùng xem để mở rộng tầm mắt. Ta chỉ muốn vậy thôi.
Đồng Bách song kỳ đồng thanh nói:
– Đúng vậy, không ai được nuốt một mình, muốn xem thì cùng xem.
Nghiêm Tam Tinh nhìn Du Tấn nói:
– Được, vậy ngươi đi mò túi tiểu tử này, lấy kiếm phổ ra.
Du Tấn lắc đầu mỉm cười nói:
– Tại hạ không có ý nuốt một mình, cũng không dám coi trước. Nghiêm huynh lấy ra để tại hạ ngó sơ một chút, thì đã mãn nguyện rồi.
Nghiêm Tam Tinh nói với Ngọc Linh đạo nhân:
– Vậy ngươi lấy đi.
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Hay Nghiêm huynh lấy có lẽ hay hơn.
Nghiêm Tam Tinh nhìn Đồng Bách song kỳ, thấy hai người đều lắc đầu. Hắn tức giận nói:
– Bốn con rùa đen các ngươi có ý đồ gì, chẳng lẽ ta không biết? Các ngươi muốn lão tử lấy kiếm phổ rồi thừa cơ hội giết chết lão tử, Nghiêm mỗ này không mắc bẫy đâu.
Năm người nhìn nhau, biến thành cục diện ngao cò. Lệnh Hồ Xung sợ chúng quay lại hại Doanh Doanh bèn nói:
– Các vị đừng sốt ruột, để tại hạ nhớ lại xem. Ồ “Tịch tà kiếm xuất, sát cá can tịnh, sát bất can tịnh, kiếm pháp bất linh”… Sai rồi, sai rồi, kiếm pháp bất linh thì hà tất phải độc chiếm? Hỏng bét, hỏng bét, kiếm phổ này thâm ảo vô cùng, không thể nhớ hết nổi.
Cả năm người này tâm ý đều nghĩ đến kiếm phổ, làm sao nhận ra được câu kiếm quyết sơ sài, vớ vẩn mà ngược lại lòng còn nôn nóng thêm. Nghiêm Tam Tinh vung đơn đao lên quát:
– Muốn ta đi lấy kiếm phổ trong người tiểu tử này cũng không khó gì. Bốn người các ngươi lùi hết ra ngoài cửa, để khi ta vừa đưa tay ra thì bảo đảm không có đao kiếm vung đến “chào hỏi” sau lưng lão tử.
Đồng Bách song kỳ không nói lời nào, lui ra ngoài cửa. Du Tấn cười hì hì rồi cũng lùi ra. Ngọc Linh đạo nhân hơi chần chừ, lùi ra mấy bước. Nghiêm Tam Tinh quát:
– Hai chân của ngươi cũng đứng ra ngoài cửa đi.
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Ngươi quát cái gì hả? Lão tử thích ra thì ra, còn không thích ra thì ngươi dám làm gì ta?
Tuy lão nói như vậy nhưng vẫn đi ra ngoài cửa. Cả bốn người nhìn chằm chặp vào Nghiêm Tam Tinh. Linh Quy các xây dựng trên không, muốn thoát thân chỉ có con đường duy nhất là cầu thang, lão có lấy được kiếm phổ muốn nuốt một mình thì chỉ còn cách bay lên trời.
Nghiêm Tam Tinh quay lưng lại Lệnh Hồ Xung, hai mắt nhìn chằm chặp vào bốn người ngoài cửa, chỉ sợ bọn họ đột ngột bạo phát đánh lén. Lão xoay tay trái lại mò vào túi Lệnh Hồ Xung, mò một lúc bất giác không thấy gì, liền đưa đơn đao cắn ngang miệng, tay trái nắm chặt ngực Lệnh Hồ Xung, tay phải mò tiếp. Tay trái lão vừa sử kình lực liền cảm thấy nội lực đột nhiên tiết ra ngoài, lão giật mình, vội rút tay về, nào ngờ bàn tay lão như bị dính chặt vào da Lệnh Hồ Xung, không rút về được nữa. Lão kinh hãi, càng vội vận nội lực để giật tay ra thì nội lực tiết ra ngoài càng nhanh như bị vỡ đê.
Trong lúc nguy cấp, Lệnh Hồ Xung bỗng được nội lực của địch nhân ào ạt trút vào người, chàng mừng thầm, nói:
– Tại sao ngươi khắc chế tâm mạch ta? Ta đọc kiếm quyết cho ngươi nghe là được rồi.
Miệng chàng mấp máy giả bộ như đang đọc nhỏ. Bọn Ngọc Linh đạo nhân ở ngoài cửa thấy vậy thì cho rằng chàng đang đọc kiếm phổ thật mà mình không nghe được câu nào, há không bị thua thiệt, liền cùng xông vào, vọt đến trước người Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng rồi, cuốn này là kiếm phổ, ngươi lấy ra cho mọi người xem đi.
Nhưng tay trái của Nghiêm Tam Tinh dính chặt lên người Lệnh Hồ Xung, đâu có rút ra được. Ngọc Linh đạo nhân cho rằng Nghiêm Tam Tinh đã cầm được kiếm phổ mà không chịu đưa ra, tức có ý muốn độc chiếm. Lão liền đưa tay vào người Lệnh Hồ Xung. Vừa đụng đến thì nội lực bị tiết ra ngoài, bàn tay cũng bị dính chặt vào da Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Này này hai vị, hai vị đừng giành nhau, kiếm phổ rách hết thì không ai coi được nữa.
Đồng Bách song kỳ đưa mắt ra hiệu cho nhau, hàn quang lấp loáng, hai cây gậy hoàng kim từ trên cao đánh xuống. Nghiêm Tam Tinh và Ngọc Linh đạo nhân liền bị vỡ đầu chết tốt. Hai người vừa chết thì nội lực tiêu tán, hai bàn tay rời khỏi người Lệnh Hồ Xung, thi thể nằm ngang dưới đất.
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung được nội lực của hai người, các huyệt đạo bị phong tỏa không còn ứ lại. Kình lực từ bên ngoài đánh vào nên huyệt đạo được giải khai. Nội lực của chàng vốn đã thâm hậu, chỉ vận nhẹ thì dây trói trên tay liền đứt ra. Lệnh Hồ Xung đưa tay vào túi, nắm lấy đoản kiếm nói:
– Kiếm phổ ở đây, vị nào đến lấy đi.
Đồng Bách song kỳ đầu óc vụng về, thấy hai tay của đối phương tự nhiên thoát khỏi dây trói cũng không nghi ngờ gì, nghe chàng nói muốn đưa kiếm phổ ra liền vui mừng cùng đưa tay ra nhận. Đột nhiên bạch quang loáng một cái, rắc rắc hai tiếng hai bàn tay phải của hai người cùng bị chém đứt rớt xuống. Hai người rú lên, nhảy lùi ra sau. Lệnh Hồ Xung cắt đứt dây trói chân, vọt người đến trước Doanh Doanh, nhìn Du Tấn nói:
– Kiếm pháp nhất linh sát cá can tịnh! Du huynh, Du huynh muốn xem qua kiếm phổ này không?
Tuy Du Tấn là người rất xảo quyệt nhưng lúc này cũng sợ đến nỗi mặt tái mét, run run nói:
– Đa tạ, tại hạ… tại hạ không muốn xem.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Không cần khách khí, xem một chút cũng đâu có sao.
Chàng đưa tay giải khai huyệt đạo cho Doanh Doanh. Toàn thân Du Tấn run lập cập nói:
– Lệnh Hồ công… công tử… Lệnh Hồ đại… đại hiệp, đại hiệp… đại hiệp…
Hai chân lão quỳ xuống sàn nói:
– Tiểu nhân tội đáng muôn thác, nói nhiều… nói nhiều cũng vô dụng. Thánh cô và chưởng môn có sai bảo gì, tiểu nhân có nhảy vào lửa nhảy vào nước…
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Luyện Tịch tà kiếm pháp, công phu bước thứ nhất rất là vui, Du huynh làm đi.
Du Tấn lạy lia lịa nói:
– Thánh cô và chưởng môn khoan hồng độ lượng, mọi người trong võ lâm đều biết, hôm nay để tiểu nhân lấy công chuộc tội, tiểu nhân sẽ đi khắp giang hồ, tuyên dương thánh đức của hai vị… Không, không, không…
Lão vừa nói hai chữ “thánh đức” mới nhớ ra, trong lúc kinh hoàng mà gây đại họa, biết Doanh Doanh ghét nhất là người nào nói dài nói ngắn chuyện cô và Lệnh Hồ Xung ở sau lưng, lúc muốn nín lại thì đã không kịp.
Doanh Doanh thấy Đồng Bách song kỳ sóng vai đứng, tuy hai người bị chặt tay, máu không ngừng chảy, nhưng mặt không lộ vẻ sợ hãi, cô hỏi:
– Hai ngươi là vợ chồng ư?
Đồng Bách song kỳ nam gọi là Chu Hồ Đồng, nữ gọi là Ngô Bách Anh. Chu Hồ Đồng nói:
– Hôm nay đã lọt vào tay ngươi, muốn giết muốn mổ thì hai chúng ta cũng không chau mày, ngươi hỏi nhiều làm gì?
Doanh Doanh thích cái tính kiêu ngạo của lão, cô lạnh lùng nói:
– Ta hỏi hai ngươi có phải là vợ chồng không?
Ngô Bách Anh nói:
– Ta và lão không phải là vợ chồng chính thức nhưng hai chục năm nay còn hạnh phúc hơn vợ chồng chính thức.
Doanh Doanh nói:
– Trong hai ngươi, chỉ có một người có thể được sống. Hai người đều thiếu đi một tay một chân, lại thiếu…
Cô nhớ đến phụ thân của cô giống như hai người này, nên cũng không nói tiếp nữa. Cô ngừng một lúc rồi nói:
– Hai ngươi phải động thủ, giết chết đối phương, người còn lại thì ta cho đi.
Đồng Bách song kỳ cùng nói:
– Hay lắm!
Hoàng quang lấp loáng, hai người múa gậy hoàng kim, toan đánh xuống đầu đối phương.
Doanh Doanh la lên:
– Khoan đã!
Cô đồng thời xuất trường kiếm tay phải, đoản kiếm tay trái ra cùng cản hai cây gậy của hai người. Choang choang hai tiếng, cô cảm thấy cánh tay tê buốt, song kiếm suýt vuột khỏi tay mới gạt được hai cây gậy, nhưng kình lực trên tay trái cô yếu hơn nên cây gậy của Ngô Bách Anh đánh trả lại lên trán mụ, máu chảy ra lênh láng.
Chu Hồ Đồng lớn tiếng nói:
– Lời của Thánh cô nặng bằng núi, để ta tự giết ta thì sẽ thả ngươi, có gì không tốt?
Ngô Bách Anh nói:
– Đương nhiên là ta chết ngươi sống, có gì đâu mà tranh giành?
Doanh Doanh gật đầu nói:
– Hay lắm, hai vợ chồng ngươi tình nghĩa thâm trọng, ta rất cảm kích, hai ngươi đều được sống. Mau buộc vết thương ở chỗ tay đứt đi.
Hai người vừa nghe liền vui mừng, ném gậy xuống chạy đến buộc vết thương cho nhau. Doanh Doanh nói:
– Nhưng có một chuyện, hai ngươi phải tuân lệnh ta mà làm.
Hai người Chu, Ngô cùng đáp dạ. Doanh Doanh nói:
– Sau khi xuống núi, thì liền bái đường thành thân. Hai ngươi đã ăn ở cùng nhau mà không làm vợ chồng thì ra… ra…
Cô vốn muốn nói “ra cái thể thống gì” nhưng liền nghĩ lại mình và Lệnh Hồ Xung ở cùng với nhau cũng chưa bái đường thành thân, bất giác mặt cô đỏ lên. Hai người Chu, Ngô liếc nhìn nhau rồi cúi đầu tạ ân.
Du Tấn nói:
– Đại ân đại đức của Thánh cô, không những tha mạng không giết mà còn nghĩ đến đại sự chung thân của hai người họ. Cặp vợ chồng này phúc mạng thật không nhỏ. Ta sớm biết Thánh cô lão nhân gia đối đãi với thuộc hạ rất tốt.
Doanh Doanh hỏi:
– Lần này các ngươi đến Hằng Sơn là phụng mệnh của ai? Có mưu đồ gì?
Du Tấn đáp:
– Tiểu nhân bị con chó Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn lừa gạt. Hắn nói là hắn phụng Hắc Mộc lệnh chỉ của Nhậm giáo chủ thần giáo, muốn bắt hết quần ni lên Hắc Mộc Nhai để Nhậm giáo chủ phát lạc.
Doanh Doanh hỏi:
– Trong tay Nhạc Bất Quần có Hắc Mộc lệnh bài ư?
Du Tấn đáp:
– Dạ dạ, thuộc hạ đã xem rất kỹ, quả thực hắn cầm Hắc Mộc lệnh của Nhật Nguyệt thần giáo, nếu không thì thuộc hạ đối với giáo chủ và Thánh cô luôn tận trung, sao lại nghe lời của con chó Nhạc Bất Quần này?
Doanh Doanh thầm nghĩ:
– Tại sao Nhạc Bất Quần lại có Hắc Mộc lệnh bài của giáo ta? A, phải rồi, lão đã uống Tam thi não thần đan, đương nhiên phải nghe hiệu lệnh của gia gia, chắc gia gia đưa cho lão.
Cô lại hỏi:
– Nhạc Bất Quần còn nói: Sau khi thành công thì lão truyền Tịch tà kiếm pháp cho các ngươi phải không?
Du Tấn khấu đầu lia lịa nói:
– Con chó Nhạc Bất Quần này lừa người ta, không ai tin lão nói thật.
Doanh Doanh nói:
– Các ngươi nói lần này đến Hằng Sơn hành sự, đại công đã thành, rốt cuộc là thế nào?
Du Tấn nói:
– Có người bỏ thuốc mê xuống mấy cái giếng trên núi làm cho các vị sư phụ phái Hằng Sơn đều bị mê hết. Trong biệt viện có rất nhiều người chưa biết nội tình cũng đều bị mê luôn. Như vậy chỉ còn bắt lấy đưa về Hắc Mộc Nhai.
Lệnh Hồ Xung vội hỏi:
– Có ai bị giết không?
Du Tấn đáp:
– Giết chết tám chín người đều là người trong biệt viện. Bọn họ chưa bị thuốc mê nhưng họ động thủ phản kháng liền bị giết.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Là những người nào?
Du Tấn đáp:
– Tiểu nhân không biết tên của bọn họ. Hảo bằng hữu của Lệnh Hồ đại hiệp lão… lão nhân gia không có trong đó.
Lệnh Hồ Xung gật đầu yên tâm. Doanh Doanh nói:
– Chúng ta xuống thôi.
Lệnh Hồ Xung đáp được. Rồi chàng nhặt trường kiếm của Tây Bảo hòa thượng ở dưới đất cười nói:
– Gặp ác bà bà đó thì phải cho bà ta một bài học.
Du Tấn nói:
– Đa tạ ân của Thánh cô và Lệnh Hồ Xung không giết thuộc hạ.
Doanh Doanh nói:
– Hà tất phải khách khí như vậy.
Cô vung tay trái, đoản kiếm vuột khỏi tay bay đi, phập một tiếng, đoản kiếm cắm vào ngực Du Tấn. Hoạt bất lưu thủ Du Tấn gian xảo liền mất mạng.
Hai người sóng vai đi xuống lầu, trên chùa tĩnh lặng chỉ nghe tiếng chim hót. Doanh Doanh liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, không kìm được cười khúc khích. Lệnh Hồ Xung than:
– Lệnh Hồ Xung cạo trọc đầu làm hòa thượng, từ nay thân đã vào Phật môn. Nữ thí chủ, chúng ta cách biệt nhau từ đây.
Doanh Doanh biết chàng nói đùa, nhưng tình ý tha thiết, bất giác cô run lên, nắm tay Lệnh Hồ Xung nói:
– Xung ca, Xung ca đừng… nói đùa với tiểu muội như vậy, tiểu muội… tiểu muội…
Vừa rồi cô phóng kiếm giết Du Tấn, mắt không chớp, bây giờ trong lời nói lại hiện ra ý khiếp sợ. Lòng Lệnh Hồ Xung cảm động, đưa tay trái gõ lên cái đầu trọc lóc của mình một cái cốc, rồi than:
– Nhưng trên đời này đã có một vị nương tử như hoa như ngọc nên đại hòa thượng đành phải hoàn tục thôi.
Doanh Doanh cười chúm chím nói:
– Tiểu muội cho rằng sau khi giết Du Tấn rồi thì trong võ lâm không còn kẻ mồm năm miệng mười, từ nay tai mình được yên ổn, không ngờ… hì hì!
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Doanh muội xoa lên cái đầu trọc của ta, đó cũng là hoạt bất lưu thủ.
Doanh Doanh đỏ mặt, hứ một tiếng nói:
– Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Bây giờ đệ tử Hằng Sơn bị đưa lên Hắc Mộc Nhai, muốn cứu họ thì khó khăn vô cùng, vả lại cũng làm tổn thương tình cha con của tiểu muội…
Lệnh Hồ Xung nói:
– Càng làm tổn thương tình nhạc phụ với nữ tế ta.
Doanh Doanh liếc xéo hắn một cái, lòng lại cảm thấy ngọt ngào khôn tả. Lệnh Hồ Xung nói:
– Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta phải mau đuổi theo để chặn đường cứu người.
Doanh Doanh nói:
– Phải đuổi theo rồi giết sạch, đừng để ai sống sót, đừng để gia gia tiểu muội biết thì không có chuyện gì xảy ra.
Cô chạy lên mấy bước rồi thở dài. Lệnh Hồ Xung hiểu rõ tâm sự của cô, đại sự như vậy mà muốn che tai mắt của Nhậm Ngã Hành thật không dễ. Nhưng chàng đã là chưởng môn phái Hằng Sơn, môn nhân Hằng Sơn bị nguy sao mà không cứu được? Cô ta đã quyết định vì chàng mà có chủ ý, dù trái lệnh phụ thân cũng cam lòng. Lệnh Hồ Xung nghĩ chuyện đã đến nước này thì phải quyết đoán, đưa tay trái ra nắm lấy tay phải cô. Doanh Doanh hơi cục cựa tay, nhưng thấy bốn bề không có người nên cũng để yên cho chàng nắm. Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội, tâm sự của Doanh muội ta rất hiểu. Chuyện này làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa cha con Doanh muội, ta rất ái ngại.
Doanh Doanh lắc đầu nói:
– Nếu gia gia còn nghĩ đến tiểu muội thì không nên hạ thủ phái Hằng Sơn. Nhưng tiểu muội nghĩ rằng gia gia đối với Xung ca cũng không có ác ý gì.
Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra nói:
– Đúng rồi. Gia gia Doanh muội bắt đệ tử phái Hằng Sơn, có dụng ý là uy hiếp ta gia nhập vào Nhật Nguyệt thần giáo.
Doanh Doanh nói:
– Đúng vậy. Kỳ thực gia gia rất thích Xung ca, huống chi Xung ca lại là truyền nhân duy nhất được truyền thần công đại pháp của gia gia.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta quyết không gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, cái gì “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”, cái gì “Văn thành võ đức trạch bị thương sinh”, những lời ton hót như vậy ta nghe muốn phát nôn.
Doanh Doanh nói:
– Tiểu muội biết, cho nên trước nay tiểu muội không khuyên Xung ca một câu. Nếu Xung ca gia nhập thần giáo, tương lai làm giáo chủ, từ sáng đến tối phải nghe những lời chúc mừng ton hót như vậy thì… thì sẽ không được như bây giờ. Ôi, gia gia trùng hưng Hắc Mộc Nhai, tính của gia gia cũng mau thay đổi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nhưng chúng ta cũng không thể đắc tội với gia gia Doanh muội.
Chàng đưa tay phải ra nắm chặt tay trái cô, nói:
– Doanh muội sau khi cứu được môn hạ phái Hằng Sơn thì ta và Doanh muội liền bái đường thành thân, cũng không cần biết lệnh của phụ mẫu mối lái gì cả. Ta và Doanh muội rời khỏi võ lâm, gác kiếm ẩn cư từ nay không quan tâm đến thế sự, chỉ lo sinh con đẻ cái thôi.
Lúc đầu Doanh Doanh nghe chàng nói rất nghiêm chỉnh, mặt cô đỏ lên, lòng rất vui, nhưng lúc nghe đến câu cuối cùng thì giật mình, vận lực đẩy hai tay hắn ra.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Làm vợ chồng rồi, chẳng lẽ không sinh con sao?
Doanh Doanh giận nói:
– Xung ca còn nói bậy nữa thì ba ngày tiểu muội không nói chuyện với Xung ca.
Lệnh Hồ Xung biết cô ta nói là làm liền lè lưỡi nói:
– Được, không nói đùa nữa, phải mau đi lo chính sự yếu khẩn. Chúng ta phải lên ngọn Kiến Tính xem sao.
Hai người triển khai khinh công, chạy lên ngọn Kiến Tính, thấy trong Vô Sắc am không có một người. Chỗ ở của bọn đệ tử chỉ còn lại phòng không, đồ đạc tứ tung, đao kiếm nằm dưới đất. May mà dưới đất không có vết máu, dường như chưa có đả thương người. Hai người lại đến biệt viện Thông Nguyên quan sát, cũng không thấy ai. Trên bàn rượu, đồ nhắm để tứ tung. Lệnh Hồ Xung thèm rượu nhưng không dám uống một hớp, hắn nói:
– Bụng quá đói rồi, mau xuống núi uống rượu ăn cơm.
Doanh Doanh xé vạt áo dài của Lệnh Hồ Xung quấn lên đầu hắn. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Vậy mới được, nếu không thì đại hòa thượng dẫn thiếu nữ nhà lành đi loạn khắp nơi sẽ chẳng còn thể thống gì.
Lúc đến chân núi đã giờ Mùi, rất khó khăn mới tìm được một quán cơm nhỏ, cả hai cùng ăn no.