Lão Nhậm cười nói:
– Hôm nay huynh đệ định đến cứu ta thoát ngục phải không? Ha ha, Hướng huynh đệ, người anh em này của Hướng huynh đệ rất đáng làm bằng hữu.
Hướng Vấn Thiên kéo tay Lệnh Hồ Xung, để chàng ngồi xuống bên phải lão Nhậm, còn lão ngồi bên trái. Lão nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ gan dạ hơn người, thật đúng là đấng nam nhi dũng khí đương thời.
Lão Nhậm cười nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ, huynh đệ chịu oan ức ở hắc lao dưới đáy Tây Hồ hơn hai tháng, ta thật áy náy vô cùng, muốn xin lỗi huynh đệ. Ha ha, ha ha!
Bây giờ Lệnh Hồ Xung đã hiểu ra phần nào, nhưng chưa hiểu hết. Lão họ Nhậm nhìn Lệnh Hồ Xung cười hà hà rồi nói:
– Tuy Lệnh Hồ huynh đệ vì ta mà bị giam trong ngục tối hơn hai tháng nhưng huynh đệ đã luyện thành công Hấp tinh đại pháp mà ta khắc trên thiết bản. Hì hì, vậy cũng đủ để bồi thường cho huynh đệ rồi.
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:
– Bí quyết trên thiết bản đó là do tiền bối khắc ư?
Lão Nhậm mỉm cười nói:
– Nếu không phải là ta khắc thì trên đời này còn ai biết Hấp tinh đại pháp nữa.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Huynh đệ, Hấp tinh đại pháp của Nhậm giáo chủ chỉ truyền cho một mình huynh đệ. Ta xin chúc mừng huynh đệ.
Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ hỏi:
– Nhậm giáo chủ ư?
Hướng Vấn Thiên nói:
– Thì ra đến bây giờ huynh đệ còn chưa biết thân phận của Nhậm giáo chủ. Vị này là Nhậm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, giáo chủ có tên húy là trên Ngã, dưới Hành. Huynh đệ từng nghe qua chưa?
Lệnh Hồ Xung biết Nhật Nguyệt thần giáo chính là Ma giáo, chẳng qua người trong bổn giáo tự xưng là Nhật Nguyệt thần giáo, còn người ngoài thì gọi là Ma giáo. Nhưng giáo chủ của Ma giáo xưa nay là Đông Phương Bất Bại, sao lại xuất hiện thêm một Nhậm Ngã Hành? Lệnh Hồ Xung ậm ờ nói:
– Tên húy của Nhậm giáo chủ vãn bối đã sờ thấy trên thiết bản chứ không biết tiền bối là giáo chủ.
Lão già quắc thước cao ráo đột nhiên quát:
– Hắn là giáo chủ cái gì? Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo của ta khắp thiên hạ đều biết là Đông Phương giáo chủ. Tên họ Nhậm này phản giáo làm loạn, đã sớm bị khai trừ khỏi môn hộ. Hướng Vấn Thiên, ngươi giúp kẻ phản nghịch làm loạn, tội ác tày trời.
Nhậm Ngã Hành từ từ quay đầu lại, chằm chằm nhìn lão hỏi:
– Ngươi là Tần Vĩ Bang có phải không?
Lão già quắc thước đáp:
– Chính ta.
Nhậm Ngã Hành hỏi:
– Lúc ta chấp chưởng đại quyền trong bổn giáo, ngươi làm kỳ chủ Nhậm thanh kỳ ở Giang Tây phải không?
Tần Vĩ Bang đáp:
– Đúng vậy.
Nhậm Ngã Hành thở dài nói:
– Bây giờ ngươi được liệt vào hàng mười vị trưởng lão của bổn giáo, thăng chức mau quá. Tại sao Đông Phương Bất Bại coi trọng ngươi quá vậy? Vì võ công của ngươi cao hay vì ngươi làm được nhiều chuyện?
Tần Vĩ Bang nói:
– Ta tận trung với bổn giáo, gặp chuyện là đi trước, công trạng hơn mười năm nay nên được thăng lên chức trưởng lão.
Nhậm Ngã Hành gật đầu nói:
– Vậy cũng đúng.
Đột nhiên, Nhậm Ngã Hành lạng người một cái đến trước Bảo Đại Sở, đưa nhanh tay trái ra chụp vào yết hầu của lão. Bảo Đại Sở kinh hãi, đơn đao nơi tay phải không kịp vung lên chém vào cánh tay Nhậm Ngã Hành, đành đưa khuỷu tay trái lên bảo vệ yết hầu, đồng thời chân trái lùi về sau một bước, đơn đao tay phải thuận thế chém ra. Bảo Đại Sở vừa thủ vừa công, chỉ trong nháy mắt đã thực hiện xong, thủ thật nghiêm mật, công rất lợi hại với thủ pháp rất cao minh. Nhưng tay của Nhậm Ngã Hành còn nhanh hơn một bước, đơn đao của Bảo Đại Sở chưa kịp chém xuống thì Nhậm Ngã Hành đã túm được ngực lão. Soạt một tiếng, Nhậm Ngã Hành đã xé rách trường bào của lão, đưa tay trái nắm lấy vật gì trong túi của Bảo Đại Sở. Đó là chiếc Hắc mộc lệnh bài. Lão xoay tay phải lại, nắm chặt cổ tay phải của Bảo Đại Sở, vặn một cái. Chỉ nghe ba tiếng choang choang, Hướng Vấn Thiên đã vung trường kiếm ra nhắm vào Tần Vĩ Bang và hai tên trưởng lão khác, mỗi người đánh ra một chiêu. Ba trưởng lão giơ binh khí lên gạt đỡ. Hướng Vấn Thiên tấn công ba chiêu này chỉ để cản trở bọn họ không thể ra tay cứu Bảo Đại Sở. Ba chiêu vừa xuất xong thì Bảo Đại Sở đã hoàn toàn bị Nhậm Ngã Hành kiềm chế.
Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói:
– Hấp tinh đại pháp của ta chưa thi triển, ngươi có muốn nếm qua một chút cho biết mùi không?
Trong khoảng thời gian chớp mắt này, Bảo Đại Sở đã biết nếu lão không đầu hàng thì sẽ mất mạng, ngoài ra không còn con đường nào khác để lựa chọn. Lão quyết định rất nhanh, liền nói:
– Nhậm giáo chủ, Bảo Đại Sở này từ nay về sau sẽ tận trung với giáo chủ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Năm xưa ngươi đã từng lập lời thề sẽ tận trung với ta, tại sao sau đó ngươi lại lật lọng?
Bảo Đại Sở nói:
– Xin Nhậm giáo chủ cho phép thuộc hạ lấy công chuộc tội.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Được, ngươi hãy uống viên thuốc này đi.
Nhậm Ngã Hành buông cổ tay Bảo Đại Sở ra, thò tay vào túi lấy cái bình sứ đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ, ném qua Bảo Đại Sở. Bảo Đại Sở chụp lấy, không cần xem nó là vật gì, bỏ ngay vào miệng nuốt.
Tần Vĩ Bang thất thanh hỏi:
– Đây… đây là Tam thi não thần đan phải không?
Nhậm Ngã Hành gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây chính là Tam thi não thần đan.
Nhậm Ngã Hành đổ trong bình ra sáu viên Tam thi não thần đan nữa, ném lên bàn. Sáu viên đan hoàn đỏ như lửa lăn long lóc. Lão hỏi:
– Các ngươi biết sự lợi hại của Tam thi não thần đan thế nào không?
Bảo Đại Sở nói:
– Sau khi uống Não thần đan của giáo chủ thì vĩnh viễn phải nghe lời giáo chủ sai bảo, có chết cũng không từ. Nếu không, con thi trùng nằm ẩn trong đan dược đang chết cứng bỗng sống lại, chui vào trong não cắn phá đau đớn không thể tả được, con người hành sự như điên khùng, so với chuyện bị chó dại cắn còn nguy hiểm gấp bội.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Ngươi nói phải lắm. Ngươi đã biết linh hiệu của Não thần đan này của ta sao dám cả gan nuốt vào?
Bảo Đại Sở nói:
– Từ nay về sau, thuộc hạ vĩnh viễn trung thành với giáo chủ, không thay lòng đổi dạ thì dù Não thần đan này có lợi hại đến đâu cũng không liên can gì đến thuộc hạ.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:
– Hay lắm, hay lắm! Dược hoàn ở đây, còn ai muốn uống nữa?
Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh nhìn nhau, cả ba đều biến sắc. Bọn họ và Tần Vĩ Bang đã ở lâu trong Ma giáo, sớm biết trong Tam thi não thần đan này có thi trùng. Bình thường nó không phát tác, không có gì khác lạ, nhưng nếu đến giờ Ngọ vào tiết Đoan Ngọ mỗi năm nếu không uống dược vật để khắc chế thi trùng thì khi dược tính đã hết, thi trùng sẽ sống trở lại, chui vào trong não khiến người uống hành động như yêu, như ma, không thể lấy lý thường tình mà đo lường hết. Tính người đã mất thì ngay cả cha mẹ, vợ con cũng cắn xé mà ăn.Độc vật đương thời không có thứ nào so bì được. Hơn nữa việc luyện đơn dược không giống nhau, dược tính của mỗi loại đều khác nhau, thuốc giải của Đông Phương giáo chủ không giải được độc tố đan dược mà Nhậm Ngã Hành chế.
Mọi người đang kinh hoàng chần chừ, bỗng nhiên Hắc Bạch Tử lớn tiếng nói:
– Giáo chủ từ bi, thuộc hạ xin uống một viên trước.
Lão nói xong cố gắng đi đến bên bàn đưa tay ra lấy đơn dược.
Nhậm Ngã Hành phất nhẹ tay áo. Chân Hắc Bạch Tử đứng không vững, lão té ngửa về sau. Binh một tiếng, đầu lão đập mạnh vào tường. Nhậm Ngã Hành cười nhạt nói:
– Công lực của ngươi đã mất hết, trở thành một phế nhân thì không cần uống linh đan diệu dược của ta.
Lão quay sang nói:
– Tần Vĩ Bang, Vương Thành, Tang Tam Nương, các ngươi không muốn uống linh dược này của ta phải không?
Người phụ nữ trung niên là Tang Tam Nương cúi đầu nói:
– Thuộc hạ xin thề từ nay về sau trung thành với giáo chủ, vĩnh viễn không thay lòng.
Lão già mập lùn tên là Vương Thành nói:
– Thuộc hạ kính cẩn tuân theo lệnh của giáo chủ.
Hai người đi đến bên bàn, mỗi người cầm một viên dược hoàn bỏ vào miệng nuốt. Hai người này xưa nay rất úy kị Nhậm Ngã Hành, bây giờ thấy lão thoát ngục trở về, dĩ nhiên cả hai sợ đến vỡ mật, không dám dùng oai lực của mình để phản kháng.
Tần Vĩ Bang từ loại thường thường bậc trung được thăng lên hàng đầu; lúc Nhậm Ngã Hành làm giáo chủ, lão ở Giang Tây trông coi một số huyện, chưa hề lĩnh giáo qua thủ đoạn lợi hại của vị tiền nhiệm giáo chủ này. Lão la lên:
– Ta xin kiếu đây.
Lão điểm hai chân, chui qua lỗ hổng bức tường vọt đi.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả, không thèm đứng lên ngăn cản. Đợi cho lão họ Tần chui ra ngoài, tay trái Hướng Vấn Thiên nhẹ vung lên, một sợi trường nhuyễn tiên màu đen từ trong tay áo bay ra. Mọi người đều hoa cả mắt. Chỉ nghe Tần Vĩ Bang thét lên một tiếng, sợi trường tiên từ trong lỗ hổng xoay chuyển quấn chặt chân trái Tần Vĩ Bang rồi kéo ngược lão trở lại. Sợi trường tiên này rất mảnh, nhỏ hơn đầu ngón tay út, nhưng Tần Vĩ Bang bị nó quấn chặt bàn chân trái, lăn lộn dưới đất không cách nào đứng dậy được.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tang Tam Nương, ngươi lấy viên Não thần đan cẩn thận lột lớp vỏ ngoài đi.
Tang Tam Nương đáp dạ rồi đi đến bên bàn lấy một viên dược hoàn, dùng móng tay lột nhẹ lớp vỏ màu đỏ bên ngoài ra, để lộ một viên tròn màu xám tro. Nhậm Ngã Hành nói:
– Đưa cho hắn uống.
Tang Tam Nương đáp dạ rồi đi đến trước mặt Tần Vĩ Bang quát:
– Há miệng ra!
Tần Vĩ Bang xoay người, vù một tiếng lão nhắm đánh một chưởng vào Tang Tam Nương. Võ công của lão tuy kém hơn Tang Tam Nương nhưng khoảng cách không xa lắm, có điều chân trái của lão bị trường tiên quấn chặt, huyệt đạo bị kìm chế nên tay không vận hết kình lực được. Tang Tam Nương đưa chân trái đá lên cổ tay của lão, chân phải mụ vung lên đá bốp một cước trúng vào ngực lão. Mụ thi triển thế Uyên ương liên hoàn cước, liên tiếp đá ra ba cước trúng vào ba chỗ huyệt đạo của lão. Rồi mụ đưa tay trái bóp chặt má, tay phải nhét viên dược hoàn đã lột vỏ vào miệng, tay phải bóp họng của lão. Ực một tiếng, Tần Vĩ Bang đã nuốt viên dược hoàn vào bụng.
Lệnh Hồ Xung nghe Bảo Đại Sở nói thì biết Tam thi não thần đan có thi trùng cương phục, hoàn toàn dựa vào dược vật để khắc chế. Tang Tam Nương đã lột lớp thuốc màu đỏ đi rồi, dược vật khắc chế thi trùng đã không còn. Lại thấy thủ cước của Tang Tam Nương cử động rất linh hoạt, vô cùng lợi hại, dường như ngày thường mụ đã tập luyện thành thục việc chuyên bức ép người uống thuốc.
Lệnh Hồ Xung không biết công phu Tang Tam Nương chuyên về cầm nã và đánh xáp lá cà. Bây giờ mụ quy phục Nhậm Ngã Hành, dĩ nhiên tinh thần phấn chấn nên thi triển ra tuyệt kỹ cả đời của mình để phô trương thủ đoạn. Đó là mụ có ý tỏ dạ trung thành với giáo chủ.
Nhậm Ngã Hành mỉm cười gật đầu. Tang Tam Nương đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên, cung kính đứng sang một bên.
Nhậm Ngã Hành đưa mắt nhìn ba người bọn Hoàng Chung Công, hiển nhiên lão có ý hỏi bọn họ có uống hay không.
Ngốc Bút Ông không nói lời nào, đi đến lấy một viên đơn dược nuốt vào. Đan Thanh tiên sinh miệng cứ lẩm bẩm, không biết lão đang nói câu gì, rồi cũng đi đến bàn lấy một viên đơn dược uống.
Vẻ mặt Hoàng Chung Công thê thảm. Lão đưa tay vào túi áo, lấy ra một quyển sách, chính là cầm phổ “Quảng Lăng tán”, đến trước Lệnh Hồ Xung nói:
– Võ công của tôn giá rất cao cường, mưu trí lại thâm sâu, bày ra xảo kế này để cứu Nhậm Ngã Hành thoát ngục. Hà hà, tại hạ vô cùng khâm phục. Quyển cầm phổ này đã làm cho bốn huynh đệ của tại hạ thân bại danh liệt, nguyên vật xin trả lại chủ.
Lão nói xong liền giơ tay ném cầm phổ vào ngực Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, thấy lão quay người lại đi đến bên bức tường. Lòng hắn không khỏi áy náy, thầm nghĩ: Việc cứu Nhậm giáo chủ hoàn toàn là mưu kế của Hướng đại ca, trước đây ta chẳng biết gì cả. Nhưng bọn Hoàng Chung Công trong lòng hận ta cũng là lẽ thường tình, ta không cách nào biện bạch được.
Hoàng Chung Công quay người lại, đứng dựa vào tường nói:
– Bốn huynh đệ của tại hạ thân ở trong Nhật Nguyệt thần giáo, vốn muốn hành hiệp trượng nghĩa, làm nên sự nghiệp tốt đẹp. Nhưng tính tình Nhậm giáo chủ bạo tàn, chỉ thích tác oai tác phúc, bốn huynh đệ tại hạ đã bất mãn từ lâu. Sau khi Đông Phương giáo chủ tiếp nhiệm, sủng tín quan nịnh, trừ khử lão huynh đệ trong bổn giáo thì bốn huynh đệ tại hạ chán nản nên bày ra chuyện giam cầm này, một là để xa rời Hắc Mộc Nhai, khỏi phải đấu đá với ai nữa, hai là nhàn nhã nơi Tây Hồ hưởng thú cầm thư. Mười hai năm nay, thanh phúc cũng đã hưởng đủ, người sống trên đời vui ít, buồn nhiều, vậy thì thôi…
Lão nói đến đây, hự lên một tiếng, thân người từ từ quỵ xuống. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cùng la lên:
– Đại ca!
Rồi cả hai cùng chạy đến đỡ lão dậy. Ngực lão cắm một cây trủy thủ vào tới tim, hai mắt đã trợn trắng, lão đã tắt thở rồi. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh liên tiếp gọi:
– Đại ca, đại ca!
Rồi cả hai khóc rống lên.
Vương Thành quát:
– Lão này không tuân mệnh giáo chủ, sợ bị trừng trị nên tự tử, tội còn nặng thêm một bậc. Hai cái đồ ăn hại các ngươi khóc cái gì?
Mặt Đan Thanh tiên sinh đầy vẻ căm phẫn. Lão quay người lại muốn xông vào Vương Thành liều mạng. Vương Thành nói:
– Sao? Ngươi muốn tạo phản hả?
Đan Thanh tiên sinh nhớ lại mình đã uống Tam thi não thần đan, bây giờ lão không nên phản kháng lại ý chỉ của Nhậm Ngã Hành. Bao nhiêu lửa giận liền tiêu tan hết, lão cúi đầu gạt lệ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Đem cái xác và tên phế nhân này đi chỗ khác rồi đem rượu thịt ra. Hôm nay, ta và Hướng huynh đệ, Lệnh Hồ huynh đệ cùng say một bữa.
Ngốc Bút Ông đáp dạ rồi ôm xác Hoàng Chung Công đi ra ngoài. Tiếp theo, gia đinh bày bát đũa và sáu cái ghế. Bảo Đại Sở nói:
– Bày ba cái bát, ba đôi đũa thôi! Chúng ta làm sao dám ngồi cùng bàn với giáo chủ được?
Lão vừa nói vừa thu dọn bàn giúp gia nhân.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Các ngươi cũng vất vả rồi, ra ngoài uống mấy bát đi.
Bảo Đại Sở, Vương Thành, Tang Tam Nương cùng cúi người nói:
– Đa tạ ân điển của giáo chủ. Rồi cả ba từ từ lui ra.
Lệnh Hồ Xung thấy Hoàng Chung Công tự tử, lòng nghĩ lão là một hán tử nghĩa liệt. Nhớ lại ngày hôm trước đó, lão muốn viết thư bảo mình đi gặp Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm để cầu xin đại sư trị bệnh, đối với mình bằng cả tấm lòng quan hoài, bất giác chàng cảm thấy thương cảm.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Huynh đệ, vì cơ duyên nào mà huynh đệ học được Hấp tinh đại pháp của giáo chủ? Hãy nói cho ta nghe đi.
Lệnh Hồ Xung liền đem việc phát hiện ra chữ trên thiết bản thế nào, vô tình luyện thành đại pháp ra sao, lần lượt kể hết ra. Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Cung hỷ, cung hỷ! Những cơ duyên này mà khuyết một cũng không được. Ca ca thật sự vui mừng cho huynh đệ.
Lão nói xong, bưng bát rượu lên uống cạn. Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung cũng bưng bát lên uống cạn.
Nhậm Ngã Hành cười nói:
– Chuyện này nói ra cũng nguy hiểm. Lúc đầu ta khắc bộ bí quyết luyện công này lên thiết bản vì nằm trong ngục rất buồn chán, muốn khắc để giải khuây chứ chưa chắc đã có hảo tâm. Bí quyết thần công cố nhiên là thật, nhưng nếu ta không chỉ điểm thêm giúp người luyện tán công, mà cứ nhắm mắt dựa vào cách này tự luyện tập thì phải đi đến tẩu hỏa nhập ma, ngàn người luyện không người nào thoát khỏi. Luyện thần công này có hai bước quan trọng. Bước thứ nhất là phải tán hết nội lực toàn thân, làm cho huyệt Đan điền trống không. Chỉ cần tán không hết hoặc tán nhầm huyệt đạo, lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, toàn thân bị bại liệt, từ đó thành phế nhân, kinh mạch nghịch chuyển, thất khổng chảy máu mà chết. Môn công phu này xuất hiện đã được mấy trăm năm, nhưng người được truyền thụ thì rất hiếm mà người luyện thành càng hiếm hơn vì bước tán công này quá khó. Lệnh Hồ huynh đệ lại chiếm được tiện nghi to lớn này, nội lực của huynh đệ vốn đã mất hết, nguyên khí chẳng có gì, muốn tán thì tán mà không phí chút khí lực nào, còn người khác thực hiện bước này rất khó khăn nguy hiểm. Huynh đệ lại vô tình vượt qua được. Sau khi tán công, lại phải hút chân khí của người khác, tích trữ vào huyệt Đan điền của mình, rồi dựa vào phương pháp để tán chân khí vào kỳ kinh bát mạch là có chỗ hữu dụng. Bước này cũng vô cùng khó khăn. Nội lực của mình dĩ nhiên là tán hết, cần phải hút thêm chân khí của người khác há không phải là lấy trứng chọi đá để bị mất mạng sao? Lệnh Hồ huynh đệ lại gặp may mắn. Ta nghe Hướng huynh đệ nói trên người huynh đệ đã có tám luồng chân khí dị chủng của mấy tên cao thủ truyền vào, tuy mỗi người mỗi luồng chân khí khác nhau nhưng cũng cực kỳ lợi hại. Lệnh Hồ huynh đệ, huynh đệ lại dễ dàng vượt qua hai bước khó khăn này, luyện thành công đại pháp cũng là ý trời.
Lòng bàn tay Lệnh Hồ Xung ướt đẫm mồ hôi. Chàng nói:
– May mà nội lực của vãn bối mất hết, nếu không thì thật hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hướng đại ca, Nhậm giáo chủ làm thế nào thoát được hắc lao, đến nay tiểu đệ vẫn chưa hiểu ra.
Hướng Vấn Thiên cười hì hì, lấy trong túi ra một vật nhét vào tay Lệnh Hồ Xung rồi hỏi:
– Đây là cái gì?
Lệnh Hồ Xung cảm thấy vật ở trong tay mình là một viên tròn tròn rắn chắc, đúng là cái mà ngày hôm đó Hướng Vấn Thiên đưa mình cầm để trao lại cho Nhậm Ngã Hành. Chàng mở tay ra, thấy một viên thép tròn, trên viên thép có một hạt bi nhỏ xíu. Lệnh Hồ Xung vừa sờ đến viên bi, cảm thấy viên bi đó có thể chuyển động được, nhè nhẹ xoay mấy vòng, kéo ra một sợi dây thép rất nhỏ. Sợi dây thép này ở trên viên bi, trên dây thép đều là răng cưa. Đúng là một dây cưa bằng thép rất nhỏ được chế tạo cực kỳ tinh xảo. Lệnh Hồ Xung hiểu ra, nói:
– Thì ra cùm và xích trên tay chân của giáo chủ đã được dùng vật này cưa ra.
Nhậm Ngã Hành cười nói:
– Ta vận nội lực vào trong mấy tiếng cười to, làm cho năm người đều chấn động ngất xỉu, rồi cưa đứt cùm và xích, sau này huynh đệ đối phó với Hắc Bạch Tử làm sao, thì lúc đó ta cũng đối phó với huynh đệ như vậy.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Thì ra tiền bối đổi y phục của vãn bối ra lấy cùm xích khóa chân tay của vãn bối, chẳng trách bọn Hoàng Chung Công không phát giác được.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Chuyện này vốn cũng không dễ che giấu được Hoàng Chung Công và Hắc Bạch Tử. Nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại thì giáo chủ và ta đã đi khỏi Mai trang rồi. Bọn Hắc Bạch Tử thấy kỳ phổ, thư họa của ta để lại, ai cũng vô cùng vui mừng, không còn nghi ngờ gì đến chuyện người trong ngục tráo tù nhân.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đại ca thần cơ diệu toán, không ai bì kịp.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra tất cả mọi chuyện đại ca đã sắp đặt hết. Lão nắm được sở thích của bốn người này, dẫn họ vào cạm bẫy. Nhưng giáo chủ thoát ngục đã lâu mà tại sao lão không đến cứu ta?
Hướng Vấn Thiên nhìn vẻ mặt thì đoán được tâm ý của Lệnh Hồ Xung. Lão cười nói:
– Huynh đệ, sau khi giáo chủ thoát ngục, có rất nhiều điều phải làm nên không thể để cho bọn đối đầu biết, đành để huynh đệ phải chịu khuất tất dưới đáy Tây Hồ nhiều ngày. Hôm nay bọn ta đến cứu huynh đệ. May mà trong họa có phúc, huynh đệ đã luyện thành thần công đệ nhất đương thời, coi như đã bồi thường cho huynh đệ. Ha ha, ca ca xin lỗi huynh đệ là được rồi.
Lão nói xong rót đầy rượu vào bát của ba người, rồi tự mình uống cạn. Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:
– Ta cũng xin lỗi huynh đệ một bát.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Cái gì mà xin lỗi! Vãn bối phải đa tạ hai vị mới phải. Vãn bối bị trọng thương không cách nào trị khỏi, sau khi luyện thần công của giáo chủ, nội thương đã dần dần giảm bớt rồi hết hẳn, cái mạng này mới còn sống đây.
Ba người cùng lớn tiếng cười, rất cao hứng.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Mười hai năm trước, giáo chủ mất tích một cách lạ lùng. Đông Phương Bất Bại soán vị. Tiểu huynh biết trong chuyện này có điều kỳ quặc đành phải nhẫn nhịn, gắng gượng theo Đông Phương Bất Bại. Cho đến lúc gần đây, tiểu huynh mới thăm dò biết được nơi giáo chủ bị giam cầm, liền đến giúp giáo chủ thoát ngục. Nào ngờ tiểu huynh vừa xuống Hắc Mộc Nhai thì thằng cha Đông Phương Bất Bại phái đại đội nhân mã truy sát, lại gặp phải đồ khốn nạn trong chính phái kéo đến nhập bọn làm náo nhiệt. Huynh đệ, hôm ở dưới đáy thâm cốc, huynh đệ nói nguyên do mất hết nội lực, lúc đó ta liền nghĩ phải tán các luồng chân khí dị chủng trong người của huynh đệ đi. Trên đời này, chỉ có Hấp tinh đại pháp của giáo chủ mới chữa được. Ta định sau khi giáo chủ thoát ngục thì ta cầu xin giáo chủ lão nhân gia truyền thần công tuyệt thế này cho huynh đệ để cứu tính mạng huynh đệ, không ngờ không cần ta mở miệng cầu xin, tự giáo chủ đã truyền cho huynh đệ rồi.
Ba người lại nâng bát uống cạn rồi cười ha hả.
Lệnh Hồ Xung nghĩ: Hướng đại ca cứu Nhậm giáo chủ cố nhiên là lợi dụng ta, cũng thật có tấm lòng cứu tính mạng ta. Lúc rời khỏi thâm cốc thì đại ca nói dẫn ta đi tìm người trị bệnh. Huống chi nếu ta không phải vì chuyện này mà có công lao thì Hấp tinh đại pháp thần diệu như vậy, Nhậm giáo chủ dễ gì truyền cho một người không hề quen biết như ta.
Bất giác Lệnh Hồ Xung đối với Hướng Vấn Thiên nảy sinh lòng cảm kích.