Lệnh Hồ Xung đứng lặng yên rất lâu, thấy trăng đã lên cao, đêm đã khuya. Lòng còn vô số điều hoài nghi nên chàng nghĩ phải đến Mai trang điều tra cho rõ. Nếu tiền bối họ Nhậm không phải là hạng người đại gian đại ác thì phải cứu lão thoát khỏi ngục tù.
Lệnh Hồ Xung liền xác định hướng, nhắm phía Mai trang mà đi. Sau khi đến Cô Sơn, xuyên qua khu rừng đến gần Mai trang, nghe trong trang tĩnh lặng không một tiếng động, chàng nhẹ nhàng nhảy lên bức tường. Mười mấy gian phòng đều tối om, chỉ gian phòng mé phải là có ánh đèn. Chàng đề khí nhẹ bước đến cửa sổ thì nghe tiếng một lão già quát:
– Hoàng Chung Công, ngươi đã biết tội chưa?
Giọng của lão vô cùng gay gắt.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ quái, vì thân phận của Hoàng Chung Công cao như vậy mà lại bị lão này hỏi một cách xấc xược. Chàng cúi thấp người xuống nhìn qua khe cửa sổ, thấy bốn người phân ra ngồi trên bốn cái ghế, ba người trong bọn họ đều là lão già năm sáu chục tuổi, còn một người là phụ nữ trung niên. Bốn người đều mặc áo đen, lưng thắt đai vàng. Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đứng trước mặt bốn người, quay lưng về hướng cửa sổ. Lệnh Hồ Xung nhìn không được vẻ mặt của ba người họ nhưng thấy người ngồi kẻ đứng là đã phân biệt được tôn ty.
Nghe Hoàng Chung Công nói:
– Dạ, thuộc hạ biết tội rồi. Bốn vị trưởng lão giá lâm, thuộc hạ không nghênh tiếp từ xa. Thật đắc tội, đắc tội!
Lão già thân người ốm nhom ngồi trên ghế cười nhạt nói:
– Hừ, không nghênh tiếp từ xa có gì mà đắc tội? Ngươi thật khéo giả bộ. Hắc Bạch Tử đâu? Sao hắn không đến gặp ta?
Lệnh Hồ Xung cười thầm: Hắc Bạch Tử bị ta nhốt trong địa lao, bọn Hoàng Chung Công lại cho rằng hắn đã đào tẩu. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Tại sao là trưởng lão, thuộc hạ? Đúng rồi, bọn họ đều là người trong Ma giáo.
Hoàng Chung Công nói:
– Bốn vị trưởng lão, thuộc hạ quản giáo không nghiêm, tính tình của Hắc Bạch Tử này ương bướng, gần đây lại tệ hại hơn nhiều. Ngày hôm nay hắn không ở trong trang.
Hai mắt lão già nhìn trừng trừng, đột nhiên chiếu ra những tia tinh quang rùng rợn. Lão lạnh lùng nói:
– Hoàng Chung Công, giáo chủ ra lệnh cho các ngươi trông coi Mai trang là bảo các ngươi ở đây gảy đàn, uống rượu, hội họa tiêu khiển có phải không?
Hoàng Chung Công cúi người nói:
– Bốn người thuộc hạ phụng chỉ của giáo chủ ở đây cai quản trọng phạm.
Lão già nói:
– Đúng thế. Vậy các ngươi ở đây cai quản trọng phạm thế nào?
Hoàng Chung Công nói:
– Khải bẩm trưởng lão, trọng phạm đó vẫn bị giam trong địa lao. Mười hai năm nay, thuộc hạ không rời Mai trang một bước, không dám xao lãng nhiệm vụ.
Lão già nói:
– Hay lắm, hay lắm! Các ngươi không rời khỏi Mai trang một bước, không dám xao lãng nhiệm vụ. Nếu nói như vậy, tức trọng phạm vẫn còn bị giam trong địa lao ư?
Hoàng Chung Công đáp:
– Đúng vậy!
Lão già ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, đột nhiên cười ha hả, lập tức bụi bặm trên tấm Thiên hoa bản lả tả rơi xuống. Một lúc sau, lão nói:
– Hay lắm! Ngươi dẫn tên trọng phạm ra đây để bọn ta xem thử.
Hoàng Chung Công nói:
– Xin bốn vị trưởng lão lượng thứ cho, ngày trước giáo chủ có nghiêm lệnh, ngoài giáo chủ lão nhân gia đích thân đến, còn thì bất luận người nào cũng không được đến thăm trọng phạm, nếu vi phạm… vi phạm…
Lão già thò tay vào túi lấy ra một vật, giơ cao lên, lão liền đứng dậy. Ba người còn lại cũng đứng dậy luôn, thái độ rất cung kính. Lệnh Hồ Xung chăm chú nhìn, thấy vật đó dài khoảng nửa thước, là một cục gỗ đen thui, trên mặt khắc chữ và hoa văn, xem ra vô cùng kỳ dị. Bọn Hoàng Chung Công cúi người nói:
– Hắc mộc lệnh bài của giáo chủ giá lâm cũng như giáo chủ đích thân giá lâm, thuộc hạ kính cẩn phụng chỉ.
Lão già nói:
– Được, ngươi đi dẫn tên trọng phạm lên đây.
Hoàng Chung Công chần chừ nói:
– Trọng phạm này bị xiềng xích khóa chặt, không cách nào… không cách nào dẫn lên đây được.
Lão già cười nhạt nói:
– Đến giờ phút này mà ngươi còn cố cãi lý, có ý đồ che giấu. Ta hỏi ngươi, tên trọng phạm đó làm sao mà trốn thoát được?
Hoàng Chung Công giật mình nói:
– Trọng phạm đó… trọng phạm đó trốn thoát rồi ư? Chắc… chắc không có chuyện này được. Rõ ràng lão bị giam trong địa lao, trước đây không bao lâu thuộc hạ còn tận mắt thấy. Làm sao… sao có thể trốn thoát được?
Nét mặt lão già dịu đi, lão ôn tồn nói:
– Ồ, thì ra lão còn ở trong địa lao, ta đã trách nhầm các ngươi rồi, cho ta xin lỗi.
Nét mặt vui vẻ, lão đứng dậy từ từ đi đến gần, dường như muốn đáp lễ ba người. Đột nhiên lão đưa tay ra đánh mạnh lên vai Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh vội lùi về sau hai bước. Mặc dù hai người họ hành động vô cùng thần tốc nhưng lão già ra tay lại càng thần tốc hơn. Bốp bốp hai ti ếng, vai của Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cũng bị lão đánh trúng. Lão già ra tay đánh ba cái theo kiểu đánh úp bất ngờ mà vẻ mặt vẫn tươi cười hiền hòa, ngay cả Hoàng Chung Công là một cao thủ trên giang hồ cũng không đề phòng được. Võ công của Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh thì kém hơn, tuy cả hai thấy nhưng không cách nào né tránh được.
Đan Thanh tiên sinh lớn tiếng nói:
– Bảo trưởng lão, bọn thuộc hạ phạm tội gì? Sao trưởng lão dùng độc thủ như vậy đối phó với bọn thuộc hạ?
Giọng nói của lão rất đau đớn và phẫn nộ. Bảo trưởng lão bĩu môi, từ từ nói:
– Giáo chủ ra lệnh cho các ngươi ở đây cai quản trọng phạm, để trọng phạm trốn thoát rồi, các ngươi có đáng chết không?
Hoàng Chung Công nói:
– Nếu trọng phạm đào tẩu thật thì thuộc hạ tội đáng muôn thác, nhưng lão vẫn còn bị giam trong địa lao. Bảo trưởng lão lạm dụng độc hình, khiến bọn thuộc hạ không phục.
Lúc lão nói, thân người hơi nghiêng. Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ thấy trán của lão mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Chàng nghĩ: Vừa rồi Bảo trưởng lão đánh một đòn nhất định vô cùng lợi hại, đến nỗi ngay cả Hoàng Chung Công là người võ công cao cường như vậy cũng không chịu nổi.
Lại nghĩ: Võ công của Hoàng Chung Công đương nhiên không thua người này, nếu Bảo trưởng lão không sử kế đánh úp thì chưa chắc khắc chế được lão.
Bảo trưởng lão nói:
– Các ngươi đến địa lao xem đi, nếu quả thật trọng phạm vẫn còn trong địa lao thì ta… hừ… thì Đại Sở ta sẽ khấu đầu bồi tội trước ba vị, sẽ lập tức giải khai cực hình Lam sa thủ cho các vị.
Hoàng Chung Công nói:
– Được, xin bốn vị ở đây chờ.
Lão liền cùng với Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đi ra. Lệnh Hồ Xung thấy ba người họ lúc ra khỏi phòng người hơi run, không biết vì lòng họ bị kích động hay là vì họ bị trúng Lam sa thủ.
Lệnh Hồ Xung sợ bị bốn người trong phòng phát hiện nên không dám nhìn vào trong nữa. Chàng từ từ ngồi xuống đất thầm nghĩ: Bọn họ nói cái gì giáo chủ, nhất định là hiệu xưng của Đông Phương Bất Bại, đệ nhất võ lâm đương thời. Lão ra lệnh cho Giang Nam tứ hữu ở đây canh giữ trọng phạm, cai quản được mười hai năm rồi, dĩ nhiên không phải chỉ vào ta mà là chỉ vào Nhậm tiền bối. Chẳng lẽ tiền bối đã trốn thoát rồi ư? Lão trốn khỏi địa lao mà ngay cả bọn Hoàng Chung Công cũng không ai hay biết thì bản lĩnh quả thật thần thông quảng đại. Đúng vậy, bọn họ nhất định không biết, nếu không thì Hắc Bạch Tử cũng không nhận lầm ta là Nhậm tiền bối.
Chàng nghĩ bọn Hoàng Chung Công vào địa lao dĩ nhiên nhận ra Hắc Bạch Tử ngay, trong chuyện này có rất nhiều điều cắc cớ, bèn tức cười.
Lại nghĩ: Tại sao bọn họ cũng đem ta giam vào trong ngục? Chắc là sau khi ta tỉ kiếm với Nhậm tiền bối, bọn họ sợ ta ra ngoài tiết lộ cơ mật, nên mới giam ta lại. Hừ, tuy không giết người diệt khẩu nhưng cũng chẳng khác giết người diệt khẩu. Bây giờ, bọn họ bị trúng Lam sa thủ, cơ thể chắc rất khó chịu, cũng coi như họ Bảo này trút cơn tức giận thay ta.
Bốn người ngồi trong phòng không nói lời nào, nên ngay cả thở mạnh Lệnh Hồ Xung cũng không dám. Tuy chàng cách bốn người một bức tường nhưng khoảng cách không quá một trượng, chỉ cần thở mạnh, lập tức bị bọn họ phát giác ngay.
Bốn bề tịch mịch, bỗng nghe vọng lại tiếng la, thanh âm đầy ý sợ hãi và đau khổ. Giữa đêm khuya tĩnh lặng mà nghe tiếng la đó, bất giác người nghe nổi da gà. Lệnh Hồ Xung nhận ra tiếng la của Hắc Bạch Tử, bất giác cảm thấy hơi áy náy. Tuy lão vì ám toán mình mà nhận lấy quả báo này, có thể nói là tự làm tự chịu, nhưng lão lọt vào trong tay của bọn Bảo Đại Sở thì nhất định dữ nhiều lành ít. Tiếp theo, tiếng bước chân dần dần đến gần, bọn Hoàng Chung Công đi vào phòng. Lệnh Hồ Xung lại đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ, thấy Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đứng hai bên dìu Hắc Bạch Tử. Nét mặt Hắc Bạch Tử tái mét, hai mắt vô thần, khác hẳn với vẻ tinh minh cường tráng trước đây.
Hoàng Chung Công cúi người nói:
– Khải… khải bẩm bốn vị trưởng lão, trọng phạm quả nhiên… quả nhiên đã trốn thoát rồi. Thuộc hạ xin nhận lãnh cái chết trước bốn vị trưởng lão vậy.
Dường như lão biết không còn con đường nào nữa nên giọng nói rất trấn tĩnh, không bị kích động như lúc trước.
Bảo Đại Sở gằn giọng:
– Ngươi nói Hắc Bạch Tử không có trong trang, tại sao hắn lại xuất hiện đây? Vụ này là thế nào?
Hoàng Chung Công nói:
– Nguyên nhân vì sao thật sự thuộc hạ không biết gì hết. Ôi, mê chơi lú lẫn, tất cả chỉ vì bốn người bọn thuộc hạ đam mê cầm kỳ thư họa nên bị người ta biết được nhược điểm lớn này, bày ra gian kế, đem lão… đem lão trốn thoát rồi.
Bảo Đại Sở nói:
– Bốn chúng ta phụng mệnh giáo chủ đến đây điều tra cho rõ chân tướng việc trọng phạm trốn thoát. Nếu các ngươi thật tình bẩm báo, không giấu diếm điều gì bọn ta có thể thay các ngươi mà cầu xin giáo chủ, để giáo chủ từ bi phát lạc.
Hoàng Chung Công thở dài nói:
– Dù giáo chủ có lòng từ bi và được bốn vị trưởng lão quan tâm, thuộc hạ cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Nhưng trong chuyện này thật có nhiều khuất tất, nếu thuộc hạ không biết rõ sự thật thì có chết cũng không nhắm mắt. Bảo trưởng lão, giáo chủ… giáo chủ lão nhân gia đang ở Hàng Châu phải không?
Bảo Đại Sở nhướn cặp lông mày hỏi:
– Ai nói giáo chủ lão nhân gia đang ở Hàng Châu?
Hoàng Chung Công nói:
– Vậy thì tên trọng phạm mới trốn thoát ngày hôm qua, sao giáo chủ lão nhân gia lại biết ngay mà phái bốn vị trưởng lão đến Mai trang?
Bảo Đại Sở hừ một tiếng nói:
– Ngươi càng nói càng hồ đồ. Ai nói tên trọng phạm đó trốn thoát ngày hôm qua?
Hoàng Chung Công nói:
– Quả thực người đó vượt ngục vào giờ Ngọ ngày hôm qua, lúc đó ba người thuộc hạ còn cho rằng hắn là Hắc Bạch Tử, không ngờ hắn dùng kế di hoa tiếp mộc, đem Hắc Bạch Tử nhốt vào trong địa lao rồi mặc quần áo của Hắc Bạch Tử xông ra ngoài. Chuyện này tam đệ và tứ đệ của thuộc hạ thấy rất rõ, Đinh Kiên còn bị hắn đụng vào làm cho bị gãy hết mười mấy rẻ xương sườn.
Bảo Đại Sở quay lại nhìn ba trưởng lão, cau mày nói:
– Hắn nói vòng vo, không ra ngô ra khoai gì cả.
Một lão già mập lùn nói:
– Ngày mười bốn tháng trước bọn ta đã được tin này…
Lão vừa nói vừa nhẩm tính đốt tay rồi nói tiếp:
– Đến hôm nay là mười bảy ngày.
Hoàng Chung Công bỗng thoái lui hai bước, binh một tiếng, lưng lão va mạnh vào bức tường. Lão nói:
– Quyết… quyết không thể như vậy! Đích thực là hôm qua bọn tại hạ tận mắt nhìn thấy hắn trốn thoát ra ngoài.
Hoàng Chung Công đi ra cửa, lớn tiếng gọi:
– Thi Lệnh Oai, khiêng Đinh Kiên vào đây!
Thi Lệnh Oai đáp dạ.
Bảo Đại Sở đi đến trước Hắc Bạch Tử túm ngực nhấc lão lên, thấy tay chân của lão xụi lơ, dường như xương cốt đều bị gãy hết chỉ còn lại một bọc da. Bảo Đại Sở biến sắc, rất kinh hoàng. Lão buông tay ra. Hắc Bạch Tử ngã xuống đất không đứng dậy được. Một lão già quắc thước cao ráo nói:
– Đúng vậy, hắn bị trúng… trúng Hấp tinh đại pháp, tinh lực toàn thân đều bị hút sạch.
Giọng nói của lão run run, vô cùng kinh hãi. Bảo Đại Sở hỏi Hắc Bạch Tử:
– Ngươi bị hắn hại lúc nào?
Hắc Bạch Tử đáp:
– Thuộc hạ… thuộc hạ… đúng là ngày hôm qua, hắn… hắn nắm chặt cổ tay của thuộc hạ, thuộc hạ… thuộc hạ không nhúc nhích được, đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Bảo Đại Sở rất hoang mang, da mặt hơi co giật, ánh mắt đầy nghi ngờ, hỏi:
– Vậy là sao?
Hắc Bạch Tử nói:
– Hắn kéo thuộc hạ vào trong lỗ vuông cửa sắt, rồi cởi quần áo của thuộc hạ mặc vào, lại… khóa chân khóa tay của thuộc hạ. Sau đó, hắn chui qua lỗ vuông ra ngoài.
Bảo Đại Sở chau mày nói:
– Hôm qua? Sao có thể là hôm qua được?
Lão già mập liền hỏi:
– Xích tay xích chân đều đúc bằng thép nguyên chất, làm sao có thể bẻ gãy được?
Hắc Bạch Tử nói:
– Thuộc hạ… thuộc hạ… quả thật không biết.
Ngốc Bút Ông nói:
– Thuộc hạ xem kỹ chỗ đứt của xích, thấy hắn đã dùng một lưỡi cưa bằng thép rất nhỏ để cưa. Lưỡi cưa nhỏ này không biết từ đâu mà hắn có được.
Thi Lệnh Oai dẫn hai tên gia nhân khiêng Đinh Kiên vào. Đinh Kiên nằm trên cái giường hẹp, trên người phủ một tấm chăn mỏng. Bảo Đại Sở giở tấm chăn ra, đưa tay để nhẹ lên ngực Đinh Kiên. Đinh Kiên la to, rõ ràng lão vô cùng đau đớn. Bảo Đại Sở gật đầu, xua tay. Thi Lệnh Oai và hai tên gia nhân khiêng Đinh Kiên ra.
Bảo Đại Sở nói:
– Hắn bị đụng quả nhiên rất nặng, đúng là do lão ấy gây ra rồi.
Người phụ nữ nãy giờ không mở miệng, bây giờ bỗng nhiên nói:
– Bảo trưởng lão, nếu quả thực hắn mới trốn ngày hôm qua, thì tháng trước chúng ta nghe tin chỉ e là tin giả rồi. Đồng đảng của hắn ở bên ngoài có ý ngụy trang thế trận khiến cho bọn ta rúng động.
Bảo Đại Sở lắc đầu nói:
– Không phải giả đâu.
Người phụ nữ hỏi:
– Không phải giả ư?
Bảo Đại Sở đáp:
– Tiết hương chủ toàn thân mặc thiết giáp làm bằng thứ vải sắt chế luyện rất công phu, đao kiếm bình thường chém không đứt nhưng ngực lão bị năm ngón tay đâm vào, móc trái tim ra. Trừ hắn ra, trên đời này không còn người thứ hai…
Lệnh Hồ Xung đang lắng nghe đến xuất thần, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ lên vai. Cái vỗ này bất ngờ, hắn giật mình nhảy lùi ba bước, rút kiếm ra quay đầu lại, thấy hai người đang đứng đó.
Hai người này đứng quay lưng hướng về ánh trăng nên Lệnh Hồ Xung nhìn không rõ mặt. Một người đưa tay vẫy hắn nói:
– Huynh đệ, chúng ta vào đi.
Đúng là giọng nói của Hướng Vấn Thiên. Lệnh Hồ Xung vui mừng gọi khẽ:
– Hướng đại ca.
Lệnh Hồ Xung nhảy lùi rút kiếm, đối đáp với Hướng Vấn Thiên, mấy người trong phòng đều nghe rõ. Bảo Đại Sở quát:
– Ai đó?
Một người mở miệng cười ha hả chính là người đứng bên cạnh Hướng Vấn Thiên. Tiếng cười này làm chấn động mái ngói, khiến tai Lệnh Hồ Xung ù cả lên, khí huyết trong ngực nhộn nhạo rất khó chịu. Người đó bước đi về phía trước, đến bức tường, lão giơ song chưởng ra. Ầm một tiếng, bức tường bị thủng một lỗ to, người đó chui qua lỗ hổng đi vào. Hướng Vấn Thiên đưa tay nắm chặt tay phải của Lệnh Hồ Xung, sánh vai cùng đi vào trong phòng.
Bọn Bảo Đại Sở bốn người đã đứng dậy từ lâu, tay cầm binh khí, thần sắc rất căng thẳng. Lệnh Hồ Xung sốt ruột muốn xem người này là ai, nhưng lão quay lưng về hướng hắn nên hắn chỉ thấy thân người lão rất cao, tóc đen thui, mặc áo bào màu xanh.
Bảo Đại Sở run run nói:
– Thì… thì ra Nhậm… Nhậm tiền bối đến rồi.
Lão hứ một tiếng, bước đến trước. Bọn Bảo Đại Sở, Hoàng Chung Công tự lùi hai bước. Lão xoay người lại, ngồi xuống cái ghế ở giữa, cái ghế mà Bảo Đại Sở vừa ngồi. Lúc đó, Lệnh Hồ Xung mới nhìn rõ, thấy gương mặt lão dài, mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc. Lão này mày thanh mắt sáng nhưng sắc mặt khiến người ta phải sợ, trông giống như cương thi từ trong mộ mới đem ra.
Lão vẫy Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung nói:
– Hướng huynh đệ, Lệnh Hồ Xung huynh đệ, mời qua đây ngồi.
Lệnh Hồ Xung vừa nghe giọng nói của lão, bất giác vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Chàng hỏi:
– Hóa ra… hóa ra là Nhậm tiền bối ư?
Lão mỉm cười nói:
– Đúng vậy. Kiếm pháp của huynh đệ thật rất cao minh.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Quả nhiên tiền bối đã thoát hiểm. Hôm nay… hôm nay vãn bối đang định đến cứu…