Lệnh Hồ Xung ra khỏi chùa, lòng cảm thấy thê lương. Chàng ngẩng mặt lên trời cười một tràng rồi thầm nghĩ: Người trong chính phái coi ta là thù địch, người trong tà đạo ai cũng muốn giết ta, chắc Lệnh Hồ Xung khó sống qua ngày hôm nay. Để coi ai lấy cái mạng của ta đây.
Chàng đưa tay mò lên người, túi chẳng còn tiền, lưng không có kiếm, ngay cả cây đoản cầm của Doanh Doanh tặng cũng không biết biến đâu rồi, thật là chẳng còn gì, liền đi xuống núi.
Lệnh Hồ Xung đi đến lúc gần tối, thấy Thiếu Lâm tự đã cách xa rồi, người đã mỏi mệt, bụng đói meo, thầm nghĩ: Ta đi đâu kiếm chút gì ăn đây?
Bỗng nghe tiếng bước chân, bảy tám người từ phía Tây chạy đến, toàn là người mặc võ phục, đeo binh khí, rất vội vã. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bọn này muốn giết ta, cứ động thủ ngay đi để ta khỏi nhọc sức đi kiếm cơm ăn. Ăn no cũng phải chết, hà tất đi kiếm ăn làm chi cho mệt?
Lệnh Hồ Xung liền đứng ở giữa đường, hai tay khoanh trước ngực, lớn tiếng nói:
– Lệnh Hồ Xung ở đây! Muốn giết ta thì tới đây!
Nào ngờ mấy tên hán tử lúc chạy đến trước mặt Lệnh Hồ Xung chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi né người chạy tiếp.
Một người nói:
– Đồ điên!
Lại một người khác nói:
– Đúng, đừng sinh sự với hắn để lỡ đại sự.
Một người khác nói:
– Nếu để lão trốn mất, thật là hỏng bét.
Trong khoảnh khắc bọn họ đã chạy xa rồi. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra bọn họ truy nã một người nào đó.
Tiếng bước chân của mấy người vừa im thì tiếng vó ngựa ở phía Tây vọng đến, năm kỵ mã phi nhanh như gió, lướt qua bên mình Lệnh Hồ Xung. Chạy qua hơn hai mươi trượng, bỗng một kỵ mã đứng lại, trên ngựa là một phụ nữ trung niên nói:
– Khách quan, xin hỏi khách quan có thấy một lão già mặc áo bào trắng không? Người này cao ốm, lưng mang một thanh loan đao.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Không thấy.
Người phụ nữ không nói nữa, quay đầu ngựa lại đuổi theo bốn kỵ mã kia. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bọn họ truy đuổi một lão già mình mặc áo bào trắng ư? Bây giờ không có việc gì, ta đi xem vụ náo nhiệt này cũng hay.
Lệnh Hồ Xung bèn rẽ qua hướng Đông mà đi. Đi chưa được khoảng một bữa ăn, phía sau lại có hơn mười người đuổi đến. Sau khi những người này vượt qua Lệnh Hồ Xung, một lão già khoảng năm chục tuổi quay lại hỏi:
– Huynh đệ, huynh đệ có thấy một lão già mặc áo bào trắng, người cao ốm, lưng mang loan đao không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không thấy.
Lệnh Hồ Xung lại đi một lúc nữa, đến một ngã ba đường, nghe tiếng nhạc ngựa ở phía Tây Bắc, ba kỵ mã phóng nhanh đến. Cả ba đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Người đi trước vung roi ngựa hỏi:
– Này, cho hỏi, huynh đài có thấy một…
Lệnh Hồ Xung tiếp lời:
– Các hạ muốn hỏi một lão già ốm cao, mặc áo bào trắng, lưng mang loan đao có phải không?
Cả ba đều lộ vẻ vui mừng cùng nói:
– Đúng rồi, hắn ở đâu?
Lệnh Hồ Xung thở dài nói:
– Tại hạ chưa gặp qua.
Người thanh niên đứng trước tức giận quát:
– Ngươi giỡn mặt với lão tử ư? Người chưa gặp, sao lại biết lão?
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Chưa gặp qua thì không thể biết được sao?
Người thanh niên vung roi ngựa lên toan đánh xuống đầu Lệnh Hồ Xung thì một thanh niên khác nói:
– Nhị đệ, đừng sinh sự nữa, chúng ta mau đuổi theo.
Gã thanh niên toan đánh Lệnh Hồ Xung liền hừ một tiếng, rồi vung roi ngựa lên trời, thúc ngựa phóng đi.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Mấy người này cùng truy tìm một lão già mặc áo bào trắng, không biết vì chuyện gì? Ta đi xem vụ náo nhiệt này chắc vui lắm, nhưng nếu bọn chúng biết ta là Lệnh Hồ Xung thì nhất định sẽ giết ngay tại chỗ.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bất giác hơi sợ nhưng lại chuyển ý nghĩ: Bây giờ cả hai phe chính tà đều muốn lấy mạng ta, ta cố lén lút cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn, sống được mấy ngày cũng không tránh khỏi bị rơi đầu. Như vậy cái chết của ta có dài thêm một ngày cũng đâu hay ho gì? Chi bằng tới đâu hay tới đó để xem cái mạng ta rơi vào tay ai.
Lệnh Hồ Xung liền theo lối ba con ngựa vừa lao đi, cát bụi còn tung bay, mà tiến. Phía sau Lệnh Hồ Xung lại có một tốp nữa chạy đến, cũng đều hỏi thăm về lão già cao ốm, mình mặc áo bào trắng, lưng mang loan đao. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Những người cùng truy đuổi lão già mặc áo bào trắng đó đều không biết lão đang ở đâu nhưng tất cả đều chạy tìm một hướng, thật là kỳ lạ.
Lệnh Hồ Xung đi thêm hơn một dặm, xuyên qua một rừng tùng, trước mặt bỗng nhiên hiện ra một vùng đất bằng phẳng, người đứng đông nghẹt, ít ra cũng có sáu bảy trăm. Khu đất này rất rộng nên sáu bảy trăm người đứng tụm lại cũng chỉ chiếm một khoảnh nhỏ. Một con đường lớn chạy thẳng đến đám đông. Lệnh Hồ Xung đi theo con đường hướng về phía trước.
Đi gần đến nơi, thấy giữa đám đông có một ngôi lương đình nho nhỏ, đó là nơi để người lữ hành nghỉ ngơi giữa vùng hoang dã nên được dựng lên sơ sài. Đám đông vây quanh lương đình cách khoảng vài trượng chứ không ai dám lại gần.
Lệnh Hồ Xung đi gần thêm hơn mươi trượng, thấy trong đình có một lão già mặc áo bào trắng ngồi sờ sờ ra đó, trơ trọi một mình. Lão già ngồi bên một cái bàn uống rượu, nhất thời hắn chưa nhìn thấy được, lưng lão có mang loan đao hay không. Tuy người này ngồi nhưng dường như còn cao hơn cả người thường đứng.
Lệnh Hồ Xung thấy lão bị quần địch vây khốn, nhưng vẫn thản nhiên uống rượu, bất giác sinh lòng kính ngưỡg. Bình sinh những anh hùng hảo hán chàng từng nghe thấy tuyệt chưa có người nào có hào khí ngất trời như vậy. Lệnh Hồ Xung từ từ đi về trước, nhập vào đám đông.
Đám người vây quanh không rời mắt khỏi lão già mặc áo trắng nên khi Lệnh Hồ Xung đến, chẳng ai để ý tới. Lệnh Hồ Xung ngưng thần nhìn lão già, thấy dung mạo của lão thanh mảnh, chòm râu bạc trắng lơ thơ rủ dài xuống tới ngực, tay cầm bát rượu, mắt đăm đăm nhìn ra xa đến tận chân trời, chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn người vây quanh mình một cái. Trên lưng lão có đeo một cái túi, sau lưng lão không có loan đao. Thì ra ngay cả binh khí lão ta cũng không đeo bên mình.
Lệnh Hồ Xung không hề biết lai lịch của lão, cũng không biết vì sao có nhiều người trong võ lâm muốn làm khó lão, càng không biết lão là chính hay tà. Có điều chàng khâm phục hào khí ngất trời của lão, xem bên mình như chẳng có ai. Không hiểu sao chàng cảm thấy đồng cảnh ngộ với lão, liền nảy ra một ý, bước lên phía trước, lớn tiếng nói:
– Xin chào tiền bối, tiền bối uống rượu một mình không ai bầu bạn, không tránh khỏi sự buồn tẻ. Vãn bối xin bồi rượu tiền bối.
Lệnh Hồ Xung đi vào quán lương đình, vái lão một cái rồi ngồi xuống.
Lão già quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như hai luồng điện lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy hắn không mang binh khí, mặt lại tiều tụy, là một thiếu niên chưa từng quen biết. Mặt lão lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ hừ lên một tiếng chứ không trả lời. Lệnh Hồ Xung bưng hũ rượu lên, rót vào cái bát để trước mặt lão, rồi lại rót vào một bát nữa, nâng lên uống, nói:
– Mời tiền bối!
Hà một tiếng, chàng uống cạn bát rượu. Rượu này cực mạnh, uống vào miệng như dao cắt, lại giống như nuốt phải than đỏ vào bụng. Hắn lớn tiếng khen:
– Hảo tửu!
Một hán tử giọng ồm ồm ngoài lương đình quát:
– Tiểu tử kia mau cút đi. Chúng ta sắp liều mạng với lão già này, đừng đứng ở đây mà làm vướng chân vướng tay chúng ta.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Tại hạ uống rượu với lão tiền bối, có cản trở gì các hạ đâu?
Lệnh Hồ Xung lại rót thêm một bát rượu, ực một tiếng. Chàng ngẩng cổ uống cạn bát rượu rồi giơ ngón tay cái lên khen:
– Hảo tửu!
Bên trái có người lạnh lùng nói:
– Tiểu tử cút ngay, đừng ngồi đó nữa mà chết uổng mạng. Bọn ta phụng mệnh Đông Phương giáo chủ đi bắt phản đồ Hướng Vấn Thiên. Nếu kẻ nào đến quấy rối sẽ bị chết thê thảm.
Lệnh Hồ Xung nhìn về phía người vừa nói, thấy một hán tử ốm nhom, mặt vàng vọt, mình mặc áo đen, lưng thắt đai màu vàng. Đứng bên cạnh hắn có khoảng hai ba trăm người mặc cũng áo đen, lưng thắt dây đai đủ các màu sắc. Bỗng Lệnh Hồ Xung nhớ lại ngày trước ở ngoài thành Hành Dương, Khúc Dương trưởng lão của Ma giáo cũng mặc áo đen, hình như lưng lão cũng thắt đai màu vàng. Gã ốm nhom đó nói là phụng mệnh Đông Phương giáo chủ truy nã phản đồ, vậy người này cũng là giáo chúng trong Ma giáo. Phải chăng gã ốm này cũng là trưởng lão của Ma giáo?
Lệnh Hồ Xung lại rót thêm một bát rượu, ngửa cổ uống cái ực rồi khen:
– Hảo tửu!
Lệnh Hồ Xung nhìn qua lão già mặc áo trắng tên là Hướng Vấn Thiên, nói:
– Hướng tiền bối, vãn bối đã uống ba bát rượu của tiền bối. Xin đa tạ, đa tạ!
Bỗng nghe có người ở phía Đông quát:
– Tiểu tử này là khí đồ Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn, nhận ra người nói là Hầu Nhân Hùng, đệ tử phái Thanh Thành. Bây giờ chàng mới nhìn kỹ lại, bên cạnh gã còn có không ít nhân vật trong Ngũ Nhạc kiếm phái.
Một đạo sĩ lớn tiếng nói:
– Lệnh Hồ Xung, sư phụ ngươi nói ngươi hòa mình với yêu tà, quả nhiên không sai. Hai tay tên Hướng Vấn Thiên này nhuốm đầy máu của anh hùng hiệp sĩ, ngươi hòa mình cùng với hắn làm gì? Mau cút đi kẻo bị băm nát như tương bây giờ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vị sư thúc này thuộc phái Thái Sơn phải không? Tại hạ và vị tiền bối này chưa bao giờ quen biết, nhưng vì thấy mấy trăm người vây một mình lão thì chẳng ra gì cả. Có bao giờ Ngũ Nhạc kiếm phái lại liên thủ với Ma giáo đâu? Song phương chính tà tại sao lại cùng nhau đối phó với một mình Hướng tiền bối, khiến cho anh hùng thiên hạ chê cười?
Đạo sĩ tức giận nói:
– Bọn ta liên thủ với Ma giáo hồi nào? Bọn Ma giáo truy nã phản đồ của họ còn bọn ta phục thù thay các vị bằng hữu đồng môn đã táng mệnh dưới tay tên ác tặc này. Hai chuyện không có liên can gì với nhau cả.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hay lắm, hay lắm, chỉ cần các vị lấy một chọi một thì tại hạ tình nguyện ngồi uống rượu ở đây để xem cuộc náo nhiệt.
Hầu Nhân Hùng quát:
– Ngươi là cái thá gì? Mọi người hãy giết tiểu tử này trước rồi tính sổ lão họ Hướng sau.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Nếu giết một mình Lệnh Hồ Xung sao phải cần đến nhiều người động thủ? Xin mời Hầu huynh lên đây là đủ rồi.
Hầu Nhân Hùng đã từng bị Lệnh Hồ Xung đá một cước rớt xuống tửu lâu, biết võ công của mình không bằng nên không dám tiến lên động thủ với hắn. Gã đâu biết nội lực của Lệnh Hồ Xung đã mất hết, dĩ nhiên còn thua xa ngày trước. Còn những người khác dường như kỵ úy Hướng Vấn Thiên nên cũng không dám xông vào lương đình.
Hán tử ốm nhom của Ma giáo quát:
– Họ Hướng kia, chuyện đến nước này thì ngươi mau theo bọn ta đi gặp giáo chủ, xin giáo chủ lão nhân gia xá tội cho, chưa chắc không còn đường sống. Ngươi cũng là anh hùng của bổn giáo, chẳng lẽ muốn đấu nhau cho tan xương nát thịt để người ta cười chê ư?
Hướng Vấn Thiên hừ một tiếng, nâng bát rượu uống cạn, bỗng nghe những tiếng leng keng phát ra.
Lệnh Hồ Xung thấy hai tay lão bị cột bằng một sợi dây xích, vô cùng kinh ngạc, nghĩ: Thì ra lão là tù vượt ngục, ngay cả xích tay cũng chưa tháo ra.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy đồng tình với lão, lại nghĩ: Người này đã không thể kháng cự được thì mình phải giúp lão chống đỡ một lúc để chết luôn ở đây cho xong. Nghĩ vậy liền đứng dậy, hai tay chấp sau lưng lớn tiếng nói:
– Vị Hướng tiền bối này tay còn bị xích làm sao có thế động thủ với các vị được? Tại hạ uống ba bát rượu của tiền bối lão nhân gia nên có nghĩa vụ phải giúp tiền bối chống đỡ cường địch. Ai muốn động thủ với Hướng tiền bối thì phải bước qua xác Lệnh Hồ Xung này trước.
Hướng Vấn Thiên thấy Lệnh Hồ Xung khùng khùng điên điên, bỗng dưng lại đưa đầu ra che chở cho mình. Bất giác lão rất ngạc nhiên, hỏi khẽ:
– Tiểu tử, tại sao ngươi muốn giúp ta?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Giữa đường gặp chuyện bất bình, phải rút đao tương trợ.
Hướng Vấn Thiên hỏi:
– Đao của ngươi đâu?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tại hạ sử kiếm nhưng đáng tiếc không có kiếm.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Kiếm pháp của ngươi thế nào? Ngươi ở phái Hoa Sơn, e rằng kiếm pháp không cao minh lắm.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Không những kiếm pháp chẳng cao minh mà tại hạ lại đang bị trọng thương, nội lực mất hết nên càng hỏng bét.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Ngươi chẳng hiểu gì cả. Được, để ta lấy kiếm cho ngươi.
Chỉ thấy thoáng một cái, lão đã xông về phía quần hào. Trong nháy mắt ánh đao lóe lên, mười mấy binh khí cùng nhắm Hướng lão chém tới. Hướng Vấn Thiên nghiêng người né tránh, lao đến gần một đạo sĩ phái Thái Sơn. Đạo sĩ vung kiếm phóng ra, thoáng một cái Hướng Vấn Thiên lạng người ra sau lưng lão, khuỷu tay trái thúc ngược lại. Bụp một tiếng, lão đánh trúng lưng của đạo sĩ. Lão vung tay một cái, hai thanh trường kiếm trong tay lão đạo sĩ bị dây xích trong tay lão quấn đi. Lão điểm chân phải vọt người về lại lương đình. Mấy cái vọt người của lão thần tốc vô cùng, quần hào chính phái muốn chặn lão lại cũng không kịp. Một tên hán tử đuổi rất nhanh, đến cách lương đình khoảng mấy thước, giơ đơn đao lên chém xuống. Hướng Vấn Thiên giống như có mắt sau lưng, không quay đầu lại, chân trái đá ngược ra sau, mũi chân trúng ngực gã hán tử. Gã hán tử rú lên một tiếng bay thẳng ra, đơn đao tay phải thế chém quá mạnh, chát một tiếng, gã lại chém lên đùi phải của mình.
Đạo nhân phái Thái Sơn loạng choạng mấy cái rồi ngã lăn, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra. Mấy chục tên giáo chúng Ma giáo reo lên như sấm:
– Hướng tả sứ thân thủ tuyệt diệu!
Hướng Vấn Thiên mỉm cười, chắp tay hướng về phía bọn Ma giáo đáp tạ tiếng khen, sợi dây xích trong tay lão kêu leng keng. Lão hất tay một cái, phập một tiếng trường kiếm đã cắm lên bàn rồi nói:
– Cầm kiếm đi.
Lệnh Hồ Xung vô cùng khâm phục, thầm nghĩ: Người này oai trấn quần hào, quả nhiên thân thủ thật phi thường. Chàng không đưa tay rút kiếm mà nói:
– Võ công Hướng tiền bối cao cường như vậy, vãn bối hà tất phải khoa trương sự kém cỏi ở đây.