Cô gái thấy Lệnh Hồ Xung tự lăn ra xa, không như sự suy đoán của cô, lại thấy chàng bị thổ huyết thì lòng ngấm ngầm hối hận, nhưng ngoài mặt e thẹn, khó mở miệng nói câu xin lỗi. Cô chỉ dịu dàng hỏi:
– Ngươi… ngực của ngươi đau lắm phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ngực không đau, nhưng chỗ khác đau dữ dội hơn.
Cô gái nói:
– Đau ở đâu?
Giọng nói của cô rất đỗi quan hoài. Lệnh Hồ Xung xoa vào má vừa bị cô tát, nói:
– Đau ở đây.
Cô gái mỉm cười nói:
– Ngươi muốn ta xin lỗi chứ gì? Thì ta xin lỗi ngươi vậy.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta không tốt. Bà bà, xin bà bà đừng trách.
Cô gái nghe Lệnh Hồ Xung lại mở miệng gọi mình là bà bà, nhịn không được, liền cười lên khanh khách.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Viên dược hoàn thối tha của lão hòa thượng đâu rồi? Cô nương vẫn chưa uống phải không?
Cô gái đáp:
– Ta chưa kịp lượm lên.
Cô nói rồi đưa tay chỉ lên sườn núi, nói:
– Còn ở trên đó.
Cô ngừng một lúc rồi nói:
– Ta nghe lời ngươi, chút nữa sẽ lên lấy uống dù nó có thối tha hay không.
Hai người nằm trên sườn núi. Nếu là lúc bình thường thì chỉ vọt mình lên là được, nhưng bây giờ hai người kiệt sức nên sườn núi giống như hàng ngàn ngọn núi hiểm trở cao ngất trời. Hai người ngẩng lên nhìn sườn núi rồi cúi xuống nhìn nhau buông tiếng thở dài.
Cô nương nói:
– Ta tĩnh tọa một lúc, ngươi không được quấy rầy ta.
Lệnh Hồ Xung thấy cô ta ngồi tựa vào bờ suối, hai mắt nhắm lại; ngón tay cái, ngón trỏ , ngón giữa của tay phải cùng nắm pháp quyết, rồi định lại không nhúc nhích nữa. Chàng nghĩ thầm: Phương pháp tĩnh tọa của cô ta cũng khác với mọi người, không ngồi xếp bằng.
Lệnh Hồ Xung cũng muốn định tâm lại nghỉ ngơi một lúc, nhưng khí tức nhộn nhạo, không sao yên tĩnh được. Bỗng nghe mấy tiếng ếch kêu, một con ếch vừa to vừa mập từ dưới khe suối nhảy lên. Lệnh Hồ Xung vui mừng, lòng nghĩ mình lăn lộn cả nửa ngày, bụng đã đói lắm rồi, bây giờ thức ăn ngon đưa đến bên miệng, thật là may mắn. Chàng đưa tay chụp con ếch, nào ngờ cánh tay mềm nhũn không còn khí lực, chụp một cái lại hụt. Con ếch kêu lên một tiếng rồi nhảy đi, lại kêu thêm vài tiếng nữa dường như vô cùng đắc ý, muốn trêu đùa Lệnh Hồ Xung vô dụng. Lệnh Hồ Xung thở dài. Khe suối rất nhiều ếch, lại có thêm hai con nhảy lên, chàng vẫn không sao bắt được. Bỗng một bàn tay xinh xắn trắng trẻo thò ra từ sau lưng chàng nhẹ nhàng bắt được một con ếch. Cô gái tĩnh tọa một lúc thì đã có thể hành động lại được, tuy vẫn còn mỏi mệt nhưng bắt ếch thì thật dễ dàng. Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:
– Tuyệt quá, chúng ta có một bữa thịt ếch ăn rồi.
Cô gái mỉm cười, đưa tay ra thì bắt được một con, chỉ trong khoảnh khắc đã bắt được hơn hai chục con. Lệnh Hồ Xung nói:
– Đủ rồi. Xin cô nương đi lượm một ít củi khô để nhóm lửa, còn ta lột da moi ruột mấy con ếch này.
Cô gái nghe lời đi lượm củi khô. Lệnh Hồ Xung rút kiếm chặt đầu làm thịt ếch.
Cô nương nói:
– Cổ nhân nói: “Giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu”. Ngày nay, Lệnh Hồ đại hiệp dùng Độc Cô cửu kiếm để giết ếch.
Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:
– Độc Cô đại hiệp ở cửu tuyền có linh thiêng biết được truyền nhân của ngài hư hỏng như vậy, thật phải tức…
Lệnh Hồ Xung định nói đến chữ “chết” thì im miệng, lòng nghĩ: Độc Cô Cầu Bại tạ thế đã lâu, làm sao có thể nói hai chữ tức chết được?
Cô gái nói:
– Lệnh Hồ đại hiệp…
Trong tay Lệnh Hồ Xung cầm con ếch đã bị chặt đầu, nói:
– Hai tiếng đại hiệp vạn lần không dám nhận. Trong thiên hạ làm gì có đại hiệp giết ếch?
Cô gái cười nói:
– Thời cổ có anh hùng giết chó, thì ngày nay sao lại không có đại hiệp giết ếch? Độc Cô cửu kiếm của ngươi thần diệu phi thường, ngay cả lão hòa thượng phái Thiếu Lâm cũng đấu không lại ngươi. Lão nói vị tiền bối họ Phong truyền kiếm pháp này cho ngươi là ân nhân của lão, chuyện ấy như thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vị sư trưởng truyền kiếm pháp cho ta là một bậc tiền bối phái Hoa Sơn.
Cô gái hỏi:
– Vị tiền bối này kiếm thuật thần thông, sao trên giang hồ không nghe tên của lão?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Cái đó… cái đó… ta đã trót hứa với lão nhân gia, quyết không tiết lộ hành tung của lão nhân gia.
Cô nương nói:
– Hừ, thật hiếm thấy. Dù ngươi có nói với ta, ta cũng không muốn nghe nữa. Ngươi có biết ta là ai không? Lai lịch thế nào không?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Ta không biết. Ngay cả tên của cô nương là gì ta cũng không biết nữa.
Cô gái nói:
– Ngươi giấu sự việc ấy không nói với ta, thì ta cũng không nói cho ngươi biết ta là ai đâu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tuy ta không biết, nhưng cũng đoán được tám chín phần rồi.
Cô gái hơi biến sắc, hỏi:
– Ngươi đoán được rồi ư? Tại sao ngươi đoán được?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bây giờ còn chưa biết, đến tối thì biết rõ ràng.
Cô gái càng kinh ngạc hỏi:
– Sao phải đợi đến tối mới biết rõ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy trời thiếu vì sao nào thì biết cô nương là vì sao đó giáng hạ xuống phàm trần. Cô nương đẹp giống như tiên trên trời, ở trần gian làm gì có người đẹp như vậy?
Mặt cô gái ửng hồng, hứ một tiếng nhưng lòng cô vô cùng sung sướng. Cô nói khẽ:
– Lại nói bậy nữa rồi.
Lúc này cô đã đốt lửa lên, những con ếch đã được làm thịt rửa sạch xâu vào một cành cây đặt trên lửa nướng. Mỡ ếch rớt xuống đống lửa, phát ra những tiếng xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt bốc lên. Cô gái nhìn làn khói trong đống lửa bốc lên, khẽ nói:
– Ta tên là Doanh Doanh. Nói cho ngươi nghe tên ta, không biết sau này ngươi có nhớ được không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh Doanh! Cái tên nghe hay quá. Nếu ta biết tên cô nương là Doanh Doanh thì quyết không gọi cô nương là bà bà rồi.
Doanh Doanh hỏi:
– Tại sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Hai chữ Doanh Doanh rõ ràng là tên của một tiểu cô nương, không phải là tên của lão bà bà.
Doanh Doanh cười nói:
– Ngày sau ta cũng sẽ thành một lão bà bà, nhưng không đổi tên, vẫn gọi là Doanh Doanh.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Cô nương không thể thành lão bà bà được. Cô nương đẹp như vậy, đến tám chục tuổi thì cũng vẫn còn là một tiểu cô nương đẹp tuyệt vời.
Doanh Doanh cười nói:
– Nếu vậy thì thành yêu quái sao?
Một lúc sau, Doanh Doanh nghiêm sắc mặt nói:
– Ta đem tên mình nói cho ngươi nghe, ngươi không được tùy tiện gọi lung tung.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tại sao vậy?
Doanh Doanh đáp:
– Không được là không được, vì ta không thích.
Lệnh Hồ Xung lè lưỡi nói:
– Cái này không cho, cái kia thì cấm, sau này ai làm…
Lệnh Hồ Xung nói đến đấy, thấy nét mặt Doanh Doanh sa sầm thì vội im ngay. Doanh Doanh hứ một tiếng. Lệnh Hồ Xung nói:
– Vì sao cô nương lại tức giận? Ta nói sau này ai làm đồ đệ của cô nương, thì phải chịu khổ sở trăm bề.
Lệnh Hồ Xung muốn nói là “chồng” nhưng thấy tình thế không ổn vội đổi thành “đồ đệ”. Doanh Doanh biết tỏng ý đó, nên nói:
– Ngươi đã không đứng đắn lại không thành thực, nói ba câu thì đã có hai câu tào lao. Ta… ta không muốn cưỡng ép cái gì cả, ai thích nghe ta nói thì nghe còn không thích nghe thì mặc ai.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta thích nghe cô nương nói chuyện mà.
Trong câu này của Lệnh Hồ Xung hàm chứa ba phần trêu ghẹo. Doanh Doanh chau mày giống như sắp nổi giận nhưng lập tức mặt cô đỏ lên, liền quay mặt đi.
Lúc này, cả hai không ai lên tiếng. Bỗng ngửi thấy mùi khét, Doanh Doanh la lên hai tiếng “trời ơi”. Thì ra nguyên xâu ếch trong tay cô bị cháy. Cô tức giận nói:
– Tại ngươi mà ra cả.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Cô nương nên nói là vì cô tức giận ta mới nướng mấy con ếch cháy đen như vậy.
Lệnh Hồ Xung giành lấy một con ếch cháy, xé cái đùi bỏ vào miệng nhai ngon lành rồi luôn miệng khen:
– Ngon quá, ngon quá! Hỏa hầu thế này mới đến nơi đến chốn, trong vị ngọt có vị đắng, thật là khổ tận cam lai, trên đời này không có món nào ngon như vậy.
Doanh Doanh nghe hắn tán một hồi, phải bật cười khanh khách. Cô cũng cầm ếch xé thịt ăn.
Lệnh Hồ Xung giành ăn mấy con ếch cháy nhất, còn những con không bị cháy mấy thì dành cho Doanh Doanh. Hai người ăn xong xâu ếch, mặt trời ấm áp chiếu vào người, cả hai quá mệt, không biết nhắm mắt ngủ đi tự bao giờ.
Hai người cả đêm qua không ngủ, lại bị thương nên ngủ rất say. Trong giấc mơ, Lệnh Hồ Xung thấy mình và Nhạc Linh San cùng luyện kiếm trong thác nước, bỗng có thêm một người là Lâm Bình Chi, chàng và Lâm Bình Chi cùng đấu kiếm, nhưng tay không có chút lực khí, muốn liều mạng sử Độc Cô cửu kiếm, lại không nghĩ ra chiêu nào. Lâm Bình Chi phóng kiếm đâm vào ngực, bụng, đầu, vai của chàng trong khi Nhạc Linh San đứng cười ha hả. Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa tức giận, la lên:
– Tiểu sư muội, tiểu sư muội…
Lệnh Hồ Xung kêu mấy tiếng liền giật mình tỉnh dậy, nghe giọng nói dịu dàng:
– Ngươi nằm mơ thấy tiểu sư muội ư? Cô ta đối với ngươi như thế nào?
Lệnh Hồ Xung chua xót nói:
– Có người muốn giết ta mà tiểu sư muội bỏ mặc, còn… còn cười nữa.
Doanh Doanh thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Trán ngươi đổ mồ hôi ướt đẫm kìa.
Lệnh Hồ Xung đưa tay áo lên lau. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới khiến chàng run lên.
Chàng nhìn thấy bầu trời đầy sao, đã giữa đêm rồi.
Lệnh Hồ Xung ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân của ba người từ xa vọng lại.
Qua một lúc sau, nghe một người nói:
– Ở đây còn hai cái xác nữa.
Lệnh Hồ Xung nhận ra giọng nói của Tổ Thiên Thu. Một người khác nói:
– Ồ, đây là một hòa thượng của phái Thiếu Lâm.
Đó chính là Lão Đầu Tử. Lão phát hiện thi thể của Giác Nguyệt.
Doanh Doanh từ từ rút tay về, nghe Kế Vô Thi nói:
– Ba người này đều là đệ tử tục gia của phái Thiếu Lâm, sao đều chết ở đây? Ồ, người này là Tân Quốc Lương, cao thủ phái Thiếu Lâm.
Tổ Thiên Thu nói:
– Ai mà lợi hại ghê gớm, giết một lúc cả bốn tên cao thủ phái Thiếu Lâm!
Lão Đầu Tử ấp úng hỏi:
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ là nhân vật trên Hắc Mộc Nhai? Không chừng chính là Đông Phương giáo chủ?
Kế Vô Thi nói:
– Xem ra cũng có thể lắm. Chúng ta mau đem bốn cái xác này chôn đi để khỏi bị người phái Thiếu Lâm phát hiện.
Tổ Thiên Thu nói:
– Nếu đúng là nhân vật của Hắc Mộc Nhai hạ thủ thì bọn họ cũng không sợ phái Thiếu Lâm biết, không chừng người giết còn cố ý để thi thể lại đây nhằm thị uy với phái Thiếu Lâm.
Kế Vô Thi nói:
– Nếu muốn thị uy thì họ đã không để xác ở nơi hoang dã này. Bọn ta không tình cờ qua đây thì mấy cái xác này cũng sẽ bị chim thú ăn hết, chưa chắc bị người khác phát hiện. Nếu Nhật Nguyệt thần giáo muốn thị uy, thì đã bêu đầu ở thị trấn đông người, đề rõ là đệ tử phái Thiếu Lâm, mới khiến cho phái Thiếu Lâm mất mặt.
Tổ Thiên Thu nói:
– Đúng vậy, có lẽ sau khi giết bốn người, nhân vật Hắc Mộc Nhai tiếp tục truy kích địch nên chưa kịp chôn mấy cái xác.
Lại nghe tiếng cả ba người dùng binh khí đào đất để chôn bốn cái xác. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Ba người này và Hắc Mộc Nhai Đông Phương giáo chủ nhất định có quan hệ sâu sắc, nếu không thì việc gì phải phí sức như vậy.
Bỗng nghe Tổ Thiên Thu ồ một tiếng, nói:
– Đây là một viên dược hoàn.
Kế Vô Thi đánh hơi mấy lần, nói:
– Đây là linh dược trị thương của phái Thiếu Lâm, có công hiệu cải tử hoàn sinh, chắc ở trong túi mấy đệ tử Thiếu Lâm rớt ra.
Tổ Thiên Thu hỏi:
– Sao ngươi biết?
Kế Vô Thi nói:
– Nhiều năm trước, ta đã từng thấy qua chỗ lão hòa thượng Thiếu Lâm.
Tổ Thiên Thu nói:
– Nếu là linh dược trị thương thì thật tuyệt. Lão huynh, ngươi lấy nó cho Lão Bất Tử cô nương uống để trị bệnh cho cô.
Lão Đầu Tử nói:
– Sự sống chết của tiện nữ không quan trọng lắm, chúng ta mau đi tìm Lệnh Hồ Xung công tử đưa cho công tử uống.
Lệnh Hồ Xung cảm động vô cùng, thầm nghĩ: Đây là viên dược hoàn Doanh Doanh đánh rơi. Làm sao có thể đến gặp Lão Đầu Tử để xin lại cho cô ta uống?
Lệnh Hồ Xung quay đầu lại, dưới ánh trăng mờ ảo, thấy Doanh Doanh tủm tỉm cười làm ra vẻ ngây thơ lãng mạn, nụ cười làm xao xuyến lòng người. Thật không thể tin trước đây không lâu cô ta đã giết liền bốn tên cao thủ Thiếu Lâm.
Nghe tiếng lấp đất đá, ba người đã chôn xong bốn cái xác chết rồi. Lão Đầu Tử nói:
– Bây giờ có một vấn đề nan giải. Dạ miêu tử, ngươi nghĩ giúp ta.
Kế Vô Thi hỏi:
– Vấn đề gì?
Lão Đầu Tử đáp:
– Bây giờ nhất định Lệnh Hồ công tử đang ở cùng với… với Thánh cô. Nếu ta tặng viên dược hoàn này tất đụng phải Thánh cô; Thánh cô tức giận đem ta giết đi cũng không sao, có điều như vậy sẽ mạo phạm đến Thánh cô, Thánh cô sẽ tức giận, đó mới là cái nguy lớn.
Lệnh Hồ Xung liếc nhìn Doanh Doanh, thầm nghĩ: Thì ra bọn họ gọi cô nương này là Thánh cô, lại đối với cô nương sợ hãi đến vậy. Tại sao cô ta nhất cử nhất động đều phải giết người?
Kế Vô Thi nói:
– Hôm nay trên đường đi, chúng ta gặp ba tên mù mắt, có thể khiến họ làm việc này được. Sáng sớm mai chúng ta đuổi theo, bắt bọn họ đem viên dược hoàn này đưa cho Lệnh Hồ công tử. Bọn họ mù cả rồi, dù có biết Thánh cô và Lệnh Hồ công tử cùng đi với nhau cũng không bị mang họa sát thân.
Tổ Thiên Thu nói:
– Ta thấy hơi nghi ngờ, sở dĩ ba người này tự khoét mắt chắc là vì đã thấy Thánh cô và Lệnh Hồ Xung đi cùng nhau.
Lão Đầu Tử vỗ đùi nói:
– Đúng vậy, nếu không như vậy thì sao ba người họ bỗng dưng lại tự đâm mù mắt mình? Còn bốn tên đệ tử phái Thiếu Lâm này chỉ e cũng gặp vận xui, trong lúc vô tình chạm phải Thánh cô và Lệnh Hồ công tử.
Cả ba người lặng thinh hồi lâu. Lệnh Hồ Xung càng lúc càng thấy hoài nghi. Bỗng nghe Tổ Thiên Thu thở dài nói:
– Chỉ mong sao thương thế của Lệnh Hồ công tử mau lành để Thánh cô và Lệnh Hồ công tử sớm thành thần tiên quyến thuộc. Hai người họ ngày nào mà chưa thành thân thì trên giang hồ khó được bình an.