Hồi 71: Lão bà bà hóa thành giai nhân

Lệnh Hồ Xung ngồi dưới đất thở hồng hộc, toàn thân đau nhức không cử động được, hỏi:

– Bà bà, bà bà… Bà bà không sao chứ?

Chỉ nghe phía sau có tiếng sột soạt, bà bà từ trong lùm cây đi ra nói:

– Chết không được đâu! Ngươi đi theo lão hòa thượng đi. Lão nói có thể trị khỏi nội thương cho ngươi. Nội công tâm pháp phái Thiếu Lâm có một không hai đương thời, sao ngươi không đi?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối đã nói là hộ tống bà bà, dĩ nhiên phải hộ tống bà bà đến nơi đến chốn.

Bà bà nói:

– Ngươi đang bị thương thì còn hộ tống được cái gì nữa?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Bà bà cũng bị thương, chúng ta cùng đi thôi.

Bà bà nói:

– Ta là yêu tà ngoại đạo còn ngươi là đệ tử danh môn. Ngươi đi cùng với ta sẽ bị bại hoại danh dự đệ tử danh môn.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối vốn đã không có danh dự, mặc kệ ai nói tròn nói méo. Bà bà, bà bà đối đãi vãn bối rất tốt, Lệnh Hồ Xung không phải là người không biết điều. Bây giờ bà bà đang bị trọng thương, nếu vãn bối bỏ bà bà mà đi thì có đáng làm người không?

Bà bà nói:

– Nếu bây giờ ta không bị thương thì ngươi sẽ bỏ ta mà đi, có phải không?

Lệnh Hồ Xung sửng sốt rồi cười nói:

– Nếu bà bà không chê vãn bối là kẻ hậu sinh vô tri, muốn bầu bạn với vãn bối thì Lệnh Hồ Xung này sẽ ở bên bà bà để trò chuyện cho khuây khỏa. Chỉ e vãn bối tính tình thô lỗ, tự ý làm càn, không được mấy ngày thì bà bà không thèm nói chuyện với vãn bối nữa.

Bà bà hứ một tiếng. Lệnh Hồ Xung đưa tay về phía sau, đưa viên dược hoàn của Phương Sinh đại sư rồi nói:

– Vị cao tăng Thiếu Lâm này thật là tốt. Bà bà, bà bà giết bốn đệ tử môn hạ của lão nhưng lão vẫn tặng cho linh dược để bà bà trị thương, chính lão không chịu uống. Vừa rồi lão đấu với bà bà, có lẽ lão chưa xuất hết toàn lực.

Bà bà tức giận nói:

– Hừ! Lão chưa xuất hết toàn lực sao lại đánh ta đến bị thương? Mấy người này tự cho mình là danh môn chính phái, giả nhân giả nghĩa, ta chẳng coi ra cái thá gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bà bà, bà bà lấy viên thuốc này uống đi. Sau khi vãn bối uống vào quả thật thấy trong người dễ chịu một chút.

Bà bà ậm ừ nhưng không nhận lấy. Lệnh Hồ Xung nói:

– Bà bà…

Bà bà nói:

– Bây giờ chỉ có ngươi và ta, sao cứ kêu bà bà, bà bà hoài vậy? Kêu bớt đi mấy tiếng không được sao?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Dạ, kêu bớt vài tiếng có gì đâu không được? Sao bà bà không lấy viên dược hoàn này uống đi?

Bà bà nói:

– Ngươi nói linh đan của phái Thiếu Lâm trị thương rất công hiệu tức là nói thuốc trị thương mà ta cho ngươi không công hiệu. Vậy sao ngươi không lấy luôn viên còn lại của lão hòa thượng uống đi?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Trời ơi, vãn bối nói thuốc trị thương của bà bà không công hiệu hồi nào, thật là oan ức cho người ta. Vả lại thuốc trị thương của phái Thiếu Lâm có công hiệu nên vãn bối muốn bà bà uống để có chút khí lực mà lên đường.

Bà bà nói:

– Ngươi thấy đi với ta buồn chán lắm phải không? Vậy ngươi cứ đi một mình đi, ta không giữ nữa.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Sao bây giờ bà bà khó tính quá vậy, cứ tìm cớ trách ta hoài? Đúng rồi, bà bà bị thương không nhẹ, người khó chịu nên đâm ra hay cáu kỉnh, ta cũng không nên trách bà. Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền cười nói:

– Bây giờ vãn bối muốn đi nửa bước cũng không nổi, dù có muốn cũng đi không được. Huống chi… huống chi… hô hô…

Bà bà tức giận nói:

– Huống chi cái gì? Lại hô hô cái gì?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hô hô là hô hô, huống chi dù vãn bối có thể đi được vẫn không muốn đi, trừ phi phải có bà bà đi cùng với vãn bối.

Lệnh Hồ Xung vốn nói năng với bà bà rất cung kính lễ độ nhưng bà bà tính khí thất thường, không cần phải trái nên hắn cũng không giữ khuôn phép nữa. Nào ngờ bà bà lại không tức giận, bỗng nhiên lặng thinh không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Lệnh Hồ Xung gọi:

– Bà bà…

Bà bà nói:

– Lại bà bà nữa! Cả đời ngươi chưa được kêu qua hai tiếng bà bà phải không? Kêu hoài không thấy chán ư?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Từ nay về sau vãn bối không kêu bà bà là bà bà nữa, vậy vãn bối phải kêu bà bà bằng gì?

Bà bà lặng yên, một lúc sau mới nói:

– Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, cần gì phải kêu? Ngươi mở miệng ra dĩ nhiên là để nói với ta, chẳng lẽ còn nói với ai nữa?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Có lúc vãn bối thích tự nói một mình, bà bà đừng có hiểu lầm.

Bà bà hừ một tiếng rồi nói:

– Ngươi ăn nói không đứng đắn, chẳng trách tiểu sư muội của ngươi không thích ngươi.

Câu nói này như nhát dao đâm vào vết thương lòng của Lệnh Hồ Xung. Chàng chua xót, bất giác tự nhủ: Tiểu sư muội không thích ta mà thích Lâm sư đệ chắc tại ta nói năng hành sự không đứng đắn chút nào. Thậm chí tiểu sư muội cũng không muốn lấy ta. Đúng rồi, Lâm sư đệ theo đúng mực thước, đúng là một chính nhân quân tử chẳng khác gì sư phụ ta. Đừng nói tiểu sư muội, nếu ta là con gái cũng sẽ thích Lâm sư đệ mà không thích tên lãng tử Lệnh Hồ Xung vô hạnh này. Ôi, Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung, ngươi uống rượu quậy phá, không giữ môn quy, thật không thuốc nào trị nổi. Ta đi kết giao với tên thái hoa dâm tặc Điền Bá Quang, ngủ trong kỹ viện thành Hành Dương, tiểu sư muội chán ghét ta là phải.

Bà bà thấy Lệnh Hồ Xung lặng thinh, liền hỏi:

– Sao? Câu nói của ta làm đau lòng ngươi sao? Ngươi bực mình lắm có phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đâu có bực mình. Bà bà nói đúng lắm, vãn bối ăn nói không đứng đắn, hành sự cũng không đàng hoàng, chẳng trách tiểu sư muội không thích, sư phụ, sư nương cũng không ưa vãn bối.

Bà bà nói:

– Ngươi đừng buồn nữa. Sư phụ, sư nương, tiểu sư muội của ngươi không thích ngươi, chẳng lẽ… chẳng lẽ trên đời này không còn ai thích ngươi sao?

Bà bà nói câu này rất dịu dàng, đầy ý an ủi vỗ về. Lệnh Hồ Xung cảm động vô cùng, ngực nóng ran, cổ họng nghèn nghẹn. Hắn nói:

– Bà bà, bà bà đối đãi với vãn bối thật tốt, dù trên đời này không còn ai thích vãn bối nữa, cũng… cũng chẳng sao.

Bà bà nói:

– Cái miệng của ngươi thật dẻo, nói năng khiến cho người ta mát dạ. Chẳng trách nhân vật kiêu kỳ như Ngũ độc giáo Lam Phượng Hoàng cũng không ngớt ca ngợi ngươi. Được rồi, ngươi đi không được, ta cũng đi không được, hôm nay đành phải nghỉ lại bên sườn núi này. Cũng không biết hôm nay có bị giết không nữa.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Hôm nay không chết, không biết ngày mai có bị chết không; ngày mai không chết, không biết ngày mốt có bị chết không?

Bà bà nói:

– Ngươi nói ít đi một chút. Ngươi từ từ bò lên, ta sẽ bò theo sau.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nếu bà bà không chịu uống viên dược hoàn này của lão hòa thượng, vãn bối e rằng một bước vãn bối cũng bò không nổi.

Bà bà nói:

– Lại nói bậy bạ nữa. Ta không uống dược hoàn thì tại sao ngươi lại bò không nổi?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Không bậy bạ chút nào. Bà bà không chịu uống, thì thương thế trên người không thuyên giảm, không còn tinh thần để gảy đàn thì lòng vãn bối lo lắng, sao còn có lực khí để bò đi? Đừng nói là bò đi mà ngay cả nằm cũng không còn sức mà nằm nữa.

Bà bà cười hinh hích nói:

– Nằm ở đây mà cũng cần khí lực ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tất nhiên rồi. Chỗ này rất là dốc nghiêng, nếu vãn bối không còn chút khí lực thì sẽ bị lăn xuống khe suối, dù không chết nát thây thì cũng chết ngộp vì nước.

Bà bà thở dài nói:

– Ngươi đang bị trọng thương không biết chết lúc nào mà còn hứng chí nói đùa mãi. Người như ngươi thật hiếm có trên đời.

Lệnh Hồ Xung khẽ ném viên dược hoàn ra phía sau nói:

– Bà bà mau uống đi.

Bà bà nói:

– Hứ, những kẻ tự cho mình là danh môn chính phái đều chẳng ra gì cả. Ta uống dược hoàn của phái Thiếu Lâm làm gì cho dơ miệng.

Lệnh Hồ Xung kêu trời ơi rồi thân người nghiêng về mé trái, thuận dốc lăn lông lốc xuống phía khe suối. Bà bà giật mình kinh hãi la lên:

– Cẩn thận!

Lệnh Hồ Xung vẫn tiếp tục lăn xuống. Sườn núi này không cao nhưng rất dài, Lệnh Hồ Xung lăn một lúc đến bên bờ suối, chân tay cố sức chống đỡ mới dừng lại được.

Bà bà gọi:

– Này, này, ngươi có sao không?

Mặt, tay của Lệnh Hồ Xung bị đá nhọn cứa rỉ đầy máu. Chàng cố nhịn đau không lên tiếng. Bà bà la lên:

– Thôi được, ta uống dược hoàn thối tha của lão hòa thượng đây, ngươi… ngươi bò lên đi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đã nói thì phải nhớ đó.

Lúc này hai người cách nhau khá xa, Lệnh Hồ Xung không đủ khí lực nên giọng nói không truyền đi xa được. Bà bà chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng nhưng không biết hắn nói cái gì bèn hỏi:

– Ngươi nói cái gì vậy?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối… vãn bối…

Lệnh Hồ Xung thở hồng hộc, nói không ra tiếng nữa.

Bà bà nói:

– Ngươi mau lên đây, ta hứa với ngươi sẽ uống viên dược hoàn này.

Lệnh Hồ Xung đứng dậy, run lẩy bẩy, muốn bò lên dốc nhưng thế lăn xuống thì dễ mà bò lên thì khó như lên trời. Hắn chỉ đi được hai bước thì chân đã nhũn ra, nghiêng một cái liền ngã vào khe suối.

Bà bà đứng trên cao thấy Lệnh Hồ Xung bị ngã xuống khe suối thì lo lắm. Bà liền thuận đà lăn xuống sườn dốc, lăn đến bên người Lệnh Hồ Xung, giơ tay trái nắm chặt gót chân trái của chàng, thở hổn hển mấy cái rồi đưa tay phải nắm lưng Lệnh Hồ Xung kéo lên. Người chàng ướt sũng.

Lệnh Hồ Xung đã uống mấy ngụm nước suối, mặt mũi hoa cả lên. Chàng định thần lại, nhìn vào mặt nước trong suốt, thấy hai bóng người. Một cô nương nhỏ tuổi đang nằm sau lưng mình.

Lệnh Hồ Xung ngẩn người, bỗng nghe cô nương ở phía sau ọe một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi nóng hổi đầy cổ chàng, sau đó cô ta nằm phục lên lưng chàng giống như người bị tê liệt.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy da thịt mềm mại của cô gái áp vào người, lại cảm thấy trên mặt phất phơ mái tóc dài của cô ta, bất giác lòng cảm thấy bâng khuâng.

Lệnh Hồ Xung nhìn lại hình ảnh dưới nước, thấy một nửa gương mặt trái xoan của cô gái, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi rất dài. Tuy hình ảnh không rõ nhưng hiển nhiên dung mạo của cô nương thật xinh đẹp, không quá mười bảy mười tám tuổi.

Lệnh Hồ Xung rất ngạc nhiên: Cô nương này là ai? Sao đột nhiên lại có vị cô nương này đến cứu ta?

Nhìn bóng dưới nước, Lệnh Hồ Xung cảm giác cô nương ở trên lưng mình đã ngất đi. Chàng muốn quay người lại dìu cô ta dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, ngay cả muốn nhấc một ngón tay cũng không được. Chàng tưởng mình đang trong mơ, thấy được một dung nhan diễm lệ ở khe suối trong xanh giống như đang ở tiên cảnh, lòng chỉ nghĩ: Ta đã chết rồi sao? Đã lên trời rồi sao? Qua một lúc lâu sau, nghe cô nương sau lưng nấc một tiếng rồi hỏi:

– Rốt cuộc là ngươi dọa ta hay là… hay là ngươi không muốn sống nữa?

Lệnh Hồ Xung vừa nghe tiếng cô ta nói liền giật mình kinh hãi. Giọng nói này nghe giống y giọng nói của bà bà. Chàng sợ quá, thân người phát run, miệng lắp bắp:

– Cô… cô… cô…

Cô nương nói:

– Ngươi nói cái gì? Ta cứ không uống viên thuốc thối tha của lão hòa thượng, ngươi thử tự tử cho ta xem.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bà bà, thì ra bà bà là một tiểu… tiểu cô nương xinh đẹp.

Cô nương giật mình nói:

– Sao ngươi biết? Ngươi… ngươi là đồ tiểu tử không biết giữ lời. Ngươi đã lén nhìn ta rồi ư?

Cô cúi đầu nhìn thấy bóng của mình rọi xuống rõ ràng dưới đáy nước đang đè lên lưng Lệnh Hồ Xung. Cô mắc cỡ không dám ngẩng mặt lên, vội cựa quậy tìm cách đứng dậy thì đầu gối lại mềm nhũn ra. Cô ngã vào lòng Lệnh Hồ Xung, chống đỡ vài cái lại muốn ngất đi nên đành nằm im.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ vô cùng, nói:

– Tại sao cô nương lại giả thành một lão bà bà để gạt ta? Dám mạo xưng là trưởng bối, hại ta phải… hại ta phải…

Cô nương nói:

– Hại ngươi cái gì?

Mắt của Lệnh Hồ Xung cách má cô ta rất gần, thấy da của cô ta trắng như tuyết, ẩn hiện sắc hồng, liền nói:

– Hại ta dọc đường cứ phải gọi cô nương một tiếng bà bà, hai tiếng bà bà. Hừ, thật là xấu hổ. Cô nương còn thiếu tuổi để làm muội muội của ta mà cứ muốn đòi làm bà bà người ta! Muốn làm bà bà thì đợi đến khoảng tám mươi tuổi hãy làm.

Cô nương cười khanh khách nói:

– Ta có nói ta là bà bà hồi nào đâu? Tại ngươi tự gọi đó thôi. Ngươi cứ luôn miệng gọi bà bà. Vừa rồi ta còn bực mình ngươi, bảo ngươi đừng gọi mà ngươi cứ gọi, đúng không?

Lệnh Hồ Xung nghĩ câu nói này quá đúng, nhưng bị cô ta gạt lâu rồi nên chàng đã thành một tên đại ngu ngốc. Chàng ấm ức nói:

– Cô nương không cho ta nhìn mặt cô nương là đã có ý gạt ta. Nếu ta và cô nương đối mặt nhau, chẳng lẽ ta còn gọi cô nương là bà bà hay sao? Ở thành Lạc Dương, cô nương đã gạt ta rồi, thông đồng với lão Lục Trúc Ông, bắt lão kêu cô nương là cô cô của lão. Lão đã già như vậy mà cô nương là cô cô của lão, vậy thì ta không gọi cô nương là bà bà sao được?

Cô gái cười nói:

– Sư phụ của Lục Trúc Ông gọi gia gia của ta là sư thúc, vậy thì Lục Trúc Ông gọi ta là gì mới phải?

Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, hỏi:

– Cô nương đúng là cô cô của Lục Trúc Ông ư?

Cô gái nói:

– Tiểu tử Lục Trúc Ông này là cái thá gì mà ta phải mạo xưng là cô cô của hắn? Làm cô cô có hay ho gì đâu?

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Ôi, ta thật là ngu, lẽ ra nên sớm biết như vậy.

Cô gái cười hỏi:

– Nên sớm biết cái gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Giọng nói của cô nương rất dễ nghe. Trên đời này làm gì có bà bà tám chục tuổi mà giọng nói lại trong trẻo êm tai như vậy?

Cô gái cười nói:

– Giọng nói của ta vừa gắt gỏng vừa ồm ồm như tiếng quạ kêu, chẳng trách ngươi coi ta là một lão bà bà.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Giọng nói của cô nương giống như tiếng quạ kêu ư? Ôi, thời thế đảo lộn rồi, tiếng quạ kêu nghe còn hay hơn cả tiếng chim hoàng oanh hót.

Cô gái nghe Lệnh Hồ Xung khen mình, mặt ửng hồng, lòng rất sung sướng. Cô cười nói:

– Được rồi, Lệnh Hồ công công, Lệnh Hồ gia gia! Ngươi kêu ta là bà bà lâu như vậy thì ta cũng kêu ngươi lại mấy tiếng để trả đũa; ngươi đừng xấu hổ cũng đừng tức giận.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Cô nương là bà bà, ta là công công, hai công công bà bà chúng ta há không phải là…

Lệnh Hồ Xung tính vốn lanh lợi, suýt chút nữa buột miệng nói ra “Há không phải là một đôi” nhưng chợt thấy cô gái chau mày, vẻ mặt tức giận, liền nín lại.

Cô gái tức giận hỏi:

– Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Ta nói hai chúng ta mà làm công công bà bà há không phải là… há không phải là những bậc cao nhân tiền bối trong võ lâm ư?

Cô gái biết rõ Lệnh Hồ Xung cố ý nói trớ nên cũng không tiện phản bác, chỉ e càng nói càng khó nghe. Cô tựa vào lòng Lệnh Hồ Xung, nghe hơi thở của chàng thì lòng rất xao xuyến, muốn gắng gượng đứng dậy nhưng không còn chút khí lực. Mặt đỏ lên, cô nói:

– Này, ngươi đẩy ta ra coi.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Đẩy cô nương ra để làm gì?

Cô gái nói:

– Chúng ta như vậy… như vậy… còn ra cái thể thống gì nữa?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Công công với bà bà thì phải như vậy thôi.

Cô gái hứ một tiếng rồi gằn giọng nói:

– Ngươi còn nói vớ vẩn nữa thì ta giết ngươi đó.

Lệnh Hồ Xung run lên, nghĩ lại chuyện cô ta đã bức bách mấy chục tên đại hán tự đâm mù mắt rồi bị đày ra đảo Bàn Long ở Đông Hải nên không dám nói cười với cô nữa. Chàng nghĩ: Cô ta nhỏ tuổi mà vừa cất tay đã giết ngay bốn tên đệ tử phái Thiếu Lâm. Võ công cô ta cao cường, hành sự lại độc ác vô cùng, thật khiến cho người ta khó có thể tin đó là những hành động của một cô nương yêu kiều diễm lệ.

Cô gái thấy Lệnh Hồ Xung lặng thinh, hỏi:

– Ngươi lại giận nữa phải không? Đường đường là nam tử hán, sao khí độ lại nhỏ nhen như vậy?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Không phải ta giận, mà ta đang sợ, sợ bị cô nương giết.

Cô gái cười nói:

– Từ nay về sau, ngươi ăn nói cho ra quy củ một chút thì ai muốn giết ngươi làm gì.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Cái tánh của ta vốn không theo quy củ nào hết, nếu đúng như vậy thì xem ra số trời đã định ta phải chết về tay cô nương rồi.

Cô gái cười nói:

– Ngươi đã từng gọi ta là bà bà, đối với ta rất cung kính, tỏ ra rất ngoan ngoãn. Từ nay về sau cứ như vậy mà làm.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Không được! Ta đã biết bà bà là một tiểu cô nương thì không thể xem cô nương là bà bà được.

Cô gái nói:

– Ngươi… ngươi…

Cô nói hai tiếng “ngươi” thì bỗng nhiên mặt ửng hồng, không biết lòng đang nghĩ gì, liền lặng im không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung cúi đầu xuống, thấy cô ta càng thẹn thùng lại càng xinh đẹp, không cầm lòng được nữa, liền hôn lên má cô một cái. Cô gái giật mình, bỗng phát sinh một luồng lực khí. Cô ta xoay lại, bốp một tiếng, tát một cái mạnh vào má Lệnh Hồ Xung. Tiếp theo, cô nhảy vọt lên. Nhưng lực nhảy của cô rất yếu, thân đang ở khoảng không thì lực đạo đã kiệt liền rớt xuống, lại rơi vào lòng Lệnh Hồ Xung, toàn thân mềm nhũn ra không nhúc nhích được nữa.

Cô sợ Lệnh Hồ Xung nổi cơn phóng đãng lả lơi nên cô rất nóng lòng, bèn nói:

– Nếu ngươi… ngươi còn vô lễ, thì ta giết… giết ngươi lập tức.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Cô nương giết ta cũng vậy mà không giết ta cũng vậy, dù sao thì mạng sống của ta không còn bao lâu nữa. Ta cứ muốn vô lễ với cô nương nữa thì sao?

Cô gái vô cùng sốt ruột nói:

– Ta… ta… ta…

Nhưng cô không sao nói được.

Lệnh Hồ Xung dùng hết sức, nhè nhẹ đỡ vai cô lên, rồi tự mình nghiêng người lăn qua một bên, cười nói:

– Cô nương làm sao?

Lệnh Hồ Xung nói xong liền ho lên sù sụ, vừa ho vừa thổ ra mấy ngụm máu. Nhất thời chàng nổi cơn tình ái, lỡ hôn cô gái liền hối hận vô cùng. Sau khi bị cô đánh cho một chưởng, chàng càng biết mình không phải, tuy miệng lưỡi cứng rắn, nhưng không dám cùng với cô ta gối tựa vai kề nữa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.