Sáng sớm hôm sau, Lao Đức Nặc dìu Lệnh Hồ Xung lên xe. Miệng hắn vẫn còn lẩm bẩm:
– Đem rượu đến, ta muốn uống nữa!
Mấy ngày sau, mọi người phái Hoa Sơn đến Lạc Dương, ở trọ trong một khách điếm lớn. Một mình Lâm Bình Chi đến nhà ông ngoại. Nhạc Bất Quần và mọi người đều thay quần áo, ăn mặc đẹp đẽ.
Từ hôm còn ở trong miếu Dược vương, Lệnh Hồ Xung vẫn mặc chiếc trường bào dính đầy bùn đất mà chưa thay, hôm nay vẫn dơ bẩn khắp người, mắt đờ đẫn vì chưa tỉnh rượu. Nhạc Linh San cầm một bộ trường bào đi đến trước Lệnh Hồ Xung nói:
– Đại sư ca, đại sư ca thay áo được không?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Áo của sư phụ, sao lấy cho ta mặc?
Nhạc Linh San đáp:
– Chút nữa Tiểu Lâm tử mời chúng ta đến nhà ông ngoại hắn, đại sư ca nên thay áo bào của gia gia đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đến nhà ông ngoại của hắn thì cần gì phải mặc áo đẹp mới được?
Lệnh Hồ Xung nói vậy rồi ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc áo lụa bông mỏng màu xanh, quần lụa xanh nhạt, mặt thoa lớp phấn mỏng, mái tóc đen óng mượt cài một đóa hoa châu. Lệnh Hồ Xung nhớ trước đây, chỉ có ngày tết cô mới ăn mặc trang điểm như bây giờ. Lòng chàng chua xót, muốn nói vài câu hậm hực nhưng nghĩ lại: Mình là nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể ích kỷ nhỏ nhen như vậy!
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy bèn kìm lại không nói. Nhạc Linh San thấy cặp mắt sắc bén của Lệnh Hồ Xung nhìn mình, thẹn thùng nói:
– Đại sư ca không thích, thôi thì không cần thay áo.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta không quen mặc đồ mới, khỏi thay vậy.
Nhạc Linh San không nói với Lệnh Hồ Xung nữa, cô cầm trường bào đi ra khỏi phòng. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói oang oang:
– Nhạc đại chưởng môn đường xa đến đây, tại hạ không biết để nghênh đón, thật thất lễ.
Nhạc Bất Quần biết là Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá thân hành đến khách điếm tương hội, lão rất vui mừng, liếc nhìn Nhạc phu nhân mỉm cười, cả hai song song đi ra nghênh đón.
Vương Nguyên Bá tuổi đã khoảng bảy mươi mà sắc mặt vẫn hồng hào, dưới cằm chòm râu bạc dài tới ngực, dung mạo quắc thước, tay trái cầm hai chiếc nhạc lớn bằng trứng ngỗng lắc lắc kêu leng keng. Người trong võ lâm chơi nhạc là chuyện bình thường, nhưng đều là nhạc bằng sắt hoặc gang đúc thành. Trong tay Vương Nguyên Bá cầm hai chiếc nhạc ánh vàng lấp lánh, nặng gấp bội chiếc nhạc khác, rõ ràng là đồ chơi của nhà sang trọng. Lão vừa thấy Nhạc Bất Quần liền cười ha hả nói:
– Hân hạnh, hân hạnh! Nhạc đại chưởng môn thanh danh lừng lẫy võ lâm, hai mươi năm nay tiểu lão không ngày nào không nghĩ tới Nhạc đại chưởng môn. Hôm nay Nhạc đại chưởng môn đại giá đến Lạc Dương thật là một đại hỷ sự cho võ lâm ở Trung Châu.
Lão nói vậy rồi nắm chặt tay phải Nhạc Bất Quần mà lắc để tỏ tình thân thiện, có vẻ rất vui mừng và chân thành.
Nhạc Bất Quần cười nói:
– Vợ chồng tại hạ dẫn bọn đồ nhi ra ngoài chu du thăm bằng hữu để tăng thêm kiến thức, người đầu tiên phải đến thăm là Trung Nguyên đại hiệp Kim đao vô địch Vương lão gia tử. Mấy chục người bọn tại hạ là khách không mời mà đến, thật là lỗ mãng.
Vương Nguyên Bá nói:
– Bốn chữ “Kim đao vô địch” ở trước mặt Nhạc đại chưởng môn không được phép nhắc tới. Ai muốn nhắc đến không phải khen tiểu lão mà là chế nhạo Vương Nguyên Bá này. Nhạc tiên sinh, Nhạc tiên sinh đã thu nạp cháu ngoại của tiểu lão, ân đồng tái tạo, phái Hoa Sơn và Kim Đao môn từ nay là người một nhà, huynh đệ hai bên không phân biệt chuyện riêng tây. Nào nào, mời tất cả đến nhà tiểu lão, không ở lại chơi một năm hay nửa năm thì không ai được rời khỏi Lạc Dương một bước. Nhạc đại tiên sinh, để tiểu lão tự mang hành lý cho Nhạc đại chưởng môn.
Nhạc Bất Quần vội nói:
– Chuyện này thật không dám.
Vương Nguyên Bá quay lại nói với hai người con ở phía sau:
– Bá Phấn, Trọng Cường, mau đến bái kiến Nhạc sư thúc, Nhạc sư mẫu đi.
Vương Bá Phấn và Vương Trọng Cường cùng đáp dạ rồi quỳ gối bái xuống. Hai vợ chồng Nhạc Bất Quần vội quỳ xuống đáp lễ, nói:
– Chúng ta ngang hàng với nhau, hai chữ “sư thúc” thật không dám nhận. Từ Bình Chi mà tính thì chúng ta ngang hàng nhau.
Vương Bá Phấn, Vương Trọng Cường đều là những nhân vật rất có tiếng tăm trong võ lâm ở vùng Dự Ngạc, đối với Nhạc Bất Quần tuy họ có khâm phục nhưng khấu đầu trước lão là việc họ không muốn, nhưng vì không dám trái lời của phụ thân nên phải miễn cưỡng quỳ xuống. Họ thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần cũng khấu đầu đáp lễ thì trong lòng rất vui. Bốn người giao bái xong cùng đứng dậy.
Nhạc Bất Quần thấy huynh đệ họ Vương tướng tá cao to, nhưng Vương Trọng Cường mập hơn Vương Bá Phấn nhiều; huyệt Thái dương của cả hai nhô lên cao, trên tay nổi gân cốt, hiển nhiên trình độ nội công và ngoại công của họ đều rất cao. Nhạc Bất Quần quay sang bọn đệ tử nói:
– Tất cả đến bái kiến Vương lão gia tử và hai vị sư thúc. Võ công Kim Đao môn uy chấn Trung Nguyên, tổ sư đời trước của phái Hoa Sơn chúng ta rất tôn sùng Kim Đao môn. Từ nay về sau mọi người được Vương lão gia tử và nhị vị sư thúc chỉ điểm, nhất định sẽ tiến bộ nhiều.
Bọn đệ tử đồng thanh đáp dạ rồi lập tức quỳ xuống khắp đại đường của khách điếm.
Vương Nguyên Bá cười nói:
– Không dám nhận, không dám nhận.
Vương Bá Phấn và Vương Trọng Cường lại đáp lễ.
Lâm Bình Chi đứng bên cạnh, giới thiệu từng tên của các đệ tử phái Hoa Sơn. Vương Nguyên Bá hào phóng, đã sớm chuẩn bị cho mỗi người một món quà ra mắt là bốn mươi lượng bạc đưa cho các huynh đệ họ Vương phân phát.
Lúc Lâm Bình Chi giới thiệu đến Nhạc Linh San, Vương Nguyên Bá nhìn Nhạc Bất Quần cười hì hì rồi nói:
– Nhạc lão đệ, vị lệnh ái này của Nhạc lão đệ thật là một nhân tài, không biết đã có nơi nào chưa?
Nhạc Bất Quần cười nói:
– Tiện nữ tuổi còn nhỏ, lại là người học võ công chỉ suốt ngày vung đao múa kiếm, các việc tỉ mỉ của khuê nữ hiền thục không biết, nên đâu có ai muốn cưới thứ dã nha đầu như nó đâu?
Vương Nguyên Bá cười nói:
– Lão đệ khiêm tốn quá. Hổ nữ nhà tướng thì bọn đệ tử con nhà tầm thường tất nhiên không dám với cao. Nhưng đã là phận gái cũng nên học một ít việc khuê môn thì càng tốt.
Lão nói đến đây giọng càng nhỏ dần, có vẻ buồn bã. Nhạc Bất Quần biết lão đang nhớ đến con gái đã tạ thế ở Hồ Nam, lão liền không dám tỏ ra vui vẻ nữa, đáp dạ.
Vương Nguyên Bá là người cởi mở, nỗi đau mất con liền thoáng qua, lão cười ha hả nói:
– Lệnh ái tài sắc vẹn toàn như vậy, tìm một thiếu niên anh hùng để tác hợp, thật không dễ đâu.
Lao Đức Nặc vào phòng dìu Lệnh Hồ Xung ra. Lệnh Hồ Xung bước thấp bước cao, thấy Vương Nguyên Bá với các huynh đệ họ Vương thì không thèm khấu đầu, chỉ bái sâu xuống rồi nói:
– Đệ tử Lệnh Hồ Xung xin bái kiến Vương lão gia tử và hai vị sư thúc.
Nhạc Bất Quần chau mày nói:
– Sao không khấu đầu?
Vương Nguyên Bá đã nghe cháu ngoại bẩm báo, biết Lệnh Hồ Xung đang bị thương nên cười nói:
– Lệnh Hồ hiền điệt không được khỏe, không cần đa lễ. Nhạc lão đệ, nội công phái Hoa Sơn của Nhạc lão đệ thuộc hàng đệ nhất trong Ngũ Nhạc kiếm phái, tửu lượng nhất định đáng nể. Ta và Nhạc lão đệ cùng uống mười bát lớn đi.
Lão nói xong liền nắm tay Nhạc Bất Quần đi ra khỏi khách điếm.
Nhạc phu nhân, Vương Bá Phấn, Vương Trọng Cường và bọn đệ tử Hoa Sơn lũ lượt đi sau.
Vừa ra khỏi cửa điếm, cả bọn đã thấy bên ngoài có xe, ngựa sớm chuẩn bị sẵn. Nữ quyến thì ngồi xe, nam khách thì cưỡi ngựa, con ngựa nào cũng có yên, dây cương lấp lánh. Từ lúc Lâm Bình Chi đi báo tin cho đến lúc Vương Nguyên Bá đến khách điếm đón khách không đầy một canh giờ, trong lúc vội vàng mà ngựa xe đã chuẩn bị chỉnh tề như vậy, chỉ riêng chuyện này cũng đủ biết thanh thế của Kim đao Vương gia ở Lạc Dương.
Đến Vương gia, thấy tòa nhà cao lớn, cổng lớn sơn màu đỏ , trên cổng có treo hai chiếc vòng bằng đồng lớn sáng bóng, tám tên hán tử cao to đứng thõng tay ngoài cổng lớn đón khách. Vừa vào cổng lớn, thấy một tấm biển lớn sơn đen treo trên ngạch cửa đề bốn chữ vàng “Kiến nghĩa dũng vi”, phía dưới tấm biển đề tên người tặng là tuần phủ tỉnh Hà Nam.
Tối hôm đó, Vương Nguyên Bá bày đại tiệc thết đãi thầy trò Nhạc Bất Quần. Lão mời thêm các tráng sĩ nổi danh võ lâm ở Lạc Dương; tân khách còn có không ít các thân sĩ danh lưu, các phú thương đại gia.
Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử phái Hoa Sơn, trong hàng tân khách, ngoài Nhạc Bất Quần ra, chàng là người đứng đầu. Mọi người thấy quần áo của chàng bê bết, vẻ mặt ủ rũ, ai cũng ngấm ngầm ái ngại. Nhưng võ lâm có rất nhiều kẻ sĩ có những hành vi đặc biệt cổ quái, như các cao thủ hiệp sĩ trong Cái bang ai ai cũng ăn mặc rách rưới. Chúng tân khách đều nghĩ người này đã là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, dĩ nhiên không phải tầm thường nên không ai dám xem thường Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung ngồi ở bàn tiệc thứ hai, do Vương Bá Phấn làm chủ bồi tiếp. Qua ba tuần rượu, Vương Bá Phấn thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung lạnh lùng, hỏi ba câu hắn chỉ trả lời một câu, rõ ràng trong mắt hắn chẳng coi mình ra gì. Gã lại nghĩ đến lúc trong khách điếm, người này đối với cha con mình ngay cả một cái khấu đầu cũng không, thấy món quà diện kiến bốn mươi lượng bạc hắn nhận một cách không khách khí nên gã ngấm ngầm tức giận. Bây giờ gã nói đến chuyện võ công, đem mấy vấn đề còn thắc mắc để thỉnh giáo, cạnh khóe cho bõ ghét.
Lệnh Hồ Xung chỉ ậm ừ không trả lời thẳng vấn đề. Lệnh Hồ Xung thực sự không phải có ác cảm gì với Vương Bá Phấn, chỉ vì thấy Vương gia hào phóng như vậy với một tên lãng tử bần hàn như mình, như là một trời một vực. Lâm Bình Chi vừa đến nhà ông ngoại liền thay trường bào bằng gấm đất Thục; tướng mạo Lâm Bình Chi vốn đã rất tuấn mỹ, mặc thêm trường bào này thì mười phần phú quý tao nhã, trông đẹp như ngọc. Lệnh Hồ Xung vừa trông thấy, bất giác tự hổ thẹn cho thân mình, nghĩ bụng: Đừng nói lúc tiểu sư muội ở trên núi đã thích hắn rồi, dù cô ta đối với mình vẫn như xưa mà cùng với mình nghèo nàn như vậy thì hay ho gì đâu?
Lệnh Hồ Xung nghĩ lui nghĩ tới, ý nghĩ cứ loanh quanh về Nhạc Linh San, nên Vương Bá Phấn nói cái gì với hắn, hắn chẳng nghe được gì ráo.
Trong võ lâm ở Trung Châu, Vương Bá Phấn được người người nể sợ kính phục. Đêm nay, gã lại đụng phải Lệnh Hồ Xung, người thanh niên này như cây đinh đâm vào mắt gã. Theo tâm tính bình thường của gã thì gã đã nổi xung từ lâu, nhưng vì một là nghĩ tới việc tỷ tỷ mới chết, hai là thấy phụ thân đối với phái Hoa Sơn rất tôn trọng nên gã dằn cơn tức giận, liên tục mời rượu Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thấy rượu đưa đến thì uống cạn, không biết đã uống hết mấy mươi bát rồi. Tửu lượng Lệnh Hồ Xung vốn rất cao, một trăm bát trở lên cũng không say, nhưng bây giờ nội lực đã mất, tửu lượng giảm rất nhiều, rượu vào do sầu, bồi tiếp nữa dễ say, lúc uống được hơn bốn chục bát thì đã say nhè. Vương Bá Phấn nghĩ thầm: Thằng nhỏ này không hiểu nhân tình thế sự, cháu của ta là sư đệ của ngươi, đáng lẽ ngươi phải gọi ta một tiếng sư thúc hoặc là thế thúc mới phải. Vậy mà một tiếng ngươi cũng không gọi, thôi thì cũng được, lại chẳng thèm đếm xỉa gì tới ta. Được, hôm nay ta sẽ phục rượu cho ngươi say để ngươi làm trò xấu trước mặt mọi người.
Gã thấy Lệnh Hồ Xung mắt nhắm mắt mở, đã say hết tám phần rồi. Vương Bá Phấn cười nói:
– Lệnh Hồ lão đệ là đại đệ tử phái Hoa Sơn, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, võ công cao cường, tửu lượng cũng cao. Người đâu, đổi bát lớn, rót rượu cho Lệnh Hồ thiếu gia đi.
Gia nhân của Vương gia dạ vâng, đến rót rượu. Trong đời Lệnh Hồ Xung được người ta rót rượu chưa bao giờ từ chối, rượu đến thì uống cạn bát. Lại uống thêm năm sáu bát lớn nữa, hơi rượu xông lên, chàng đẩy hết bát đũa trước mặt xuống dưới đất.
Một người cùng bàn nói:
– Lệnh Hồ thiếu hiệp say rồi, uống một bát trà nóng giã rượu đi.
Vương Bá Phấn cười nói:
– Người ta là đại đệ tử chưởng môn phái Hoa Sơn, đâu có dễ say như vậy? Lệnh Hồ lão đệ, cạn!
Gã lại rót rượu đầy bát.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đâu… đâu có say đâu? Cạn!
Lệnh Hồ Xung bưng bát rượu lên uống ừng ực, đổ cả nửa bát rượu lên áo. Đột nhiên người hắn loạng choạng, há miệng nôn hết rượu và thức ăn ra đầy bàn. Người cùng bàn kinh hãi né tránh.
Vương Bá Phấn cười nhạt. Lệnh Hồ Xung nôn ói như vậy khiến mấy trăm cặp mắt trên đại sảnh đều nhìn vào hắn.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần chau mày, nghĩ: Thằng nhỏ này thật tệ, làm trò xấu trước mặt bao nhiêu quý nhân tân khách ở đây.
Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi cùng chạy đến dìu Lệnh Hồ Xung. Lâm Bình Chi nói:
– Đại sư ca, để tiểu đệ đỡ đại sư ca đi nghỉ.
Lệnh Hồ Xung lè nhè:
– Ta… ta đâu có say. Ta còn muốn uống nữa, đem rượu lại đây.
Lâm Bình Chi nói:
– Dạ, dạ, mau đem rượu lại.
Lệnh Hồ Xung say mèm, mắt nhắm mắt mở nói móc:
– Ngươi… ngươi… Tiểu Lâm tử, sao ngươi không đi bầu bạn với tiểu sư muội? Kéo tay ta làm gì?
Lao Đức Nặc nói khẽ:
– Đại sư ca, chúng ta đi nghỉ đi, ở đây đông người, đừng nói bậy bạ.
Lệnh Hồ Xung tức giận nói:
– Ta nói bậy bạ cái gì? Sư phụ sai ngươi giám thị ta, ngươi… ngươi tìm được bằng chứng gì không?
Lao Đức Nặc sợ Lệnh Hồ Xung say, càng nói càng không giữ mồm miệng, lão liền cùng với Lâm Bình Chi dìu hai bên, kéo Lệnh Hồ Xung vào trong sương phòng.
Nhạc Bất Quần nghe Lệnh Hồ Xung nói câu: “Sư phụ sai ngươi giám thị ta, ngươi tìm được bằng chứng gì không?”, tuy lão đã tu dưỡng rất cao thâm cũng không kìm được vẻ biến sắc. Vương Nguyên Bá cười nói:
– Nhạc lão đệ, bọn hậu sinh uống say nói bậy, để ý hắn làm gì? Nào nào, cạn!
Nhạc Bất Quần cười gượng nói:
– Thằng nhỏ quê mùa không biết thế sự, xin Vương lão gia miễn thứ.
Buổi tiệc tan, Nhạc Bất Quần dặn Lao Đức Nặc từ nay về sau đừng đi theo Lệnh Hồ Xung nữa, chỉ ngấm ngầm để ý thôi.
Lần này Lệnh Hồ Xung say đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Hôm qua, chàng đã nói gì, một câu cũng không nhớ được, chỉ thấy đầu đau buốt muốn vỡ ra. Chàng thấy mình ngủ trong phòng, chăn màn giường chiếu sạch sẽ. Lệnh Hồ Xung bước ra khỏi phòng, không thấy một tên sư đệ nào, hỏi người nhà mới biết tất cả đã lên giảng võ sảnh ở phía sau cùng với tử điệt, đệ tử của Kim Đao môn Vương gia nghiên cứu thảo luận võ nghệ. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Mình theo bọn chúng làm cái chó gì? Chi bằng ra ngoài đi vòng vòng còn hay hơn.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền đi thẳng ra khỏi cổng.
Lạc Dương là kinh đô của các triều đại hoàng đế, dinh thự hùng vĩ, cửa hiệu sầm uất. Lệnh Hồ Xung ít học, kiến thức về lịch sử cổ đại có hạn, thấy nội thành Lạc Dương có vô số danh thắng cổ tích mà chàng chẳng biết rõ lai lịch nên xem cũng không thú vị gì. Lệnh Hồ Xung đi vào một con hẻm nhỏ, thấy bảy tám tên vô lại đang đánh bạc ở trong một tửu điếm. Chàng chen vào, móc ra cái túi quà diện kiến mà Vương Nguyên Bá tặng hôm qua rồi lấy bạc ra, cùng kêu nhất gọi lục với bọn chúng. Đến chiều tối, chàng uống rượu trong tửu điếm đến say khướt mới về.
Mấy ngày liền, Lệnh Hồ Xung và bọn vô lại cùng đánh bạc uống rượu. Những ngày đầu còn hên, ăn được vài lạng, đến ngày thứ tư thì bị thua thảm hại, bốn mươi mấy lạng bạc đã sạch sành sanh. Mấy tên vô lại không cho đánh bạc nữa. Lệnh Hồ Xung vô cùng tức giận, cứ kêu rượu uống. Uống hết mấy hũ thì điếm tiểu nhị nói:
– Tiểu hỏa tử, tiểu hỏa tử đã thua sạch tiền rồi, tiền rượu tính sao đây?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lần này thiếu, ngày mai sẽ trả.
Điếm tiểu nhị lắc đầu nói:
– Tiểu điếm vốn ít lời ít, ngay cả bằng hữu cũng không uống chịu.
Lệnh Hồ Xung tức giận, quát:
– Ngươi khinh tiểu gia không có tiền ư?
Điếm tiểu nhị cười nói:
– Dù ngươi là tiểu gia hay đại lão gia, có tiền thì bán, không tiền thì không bán chịu.
Lệnh Hồ Xung xem lại mình, quần áo bê bết, không còn đồng tiền nào, ngoài thanh trường kiếm trên lưng ra thì chẳng có vật gì khác. Chàng cởi kiếm ra, ném lên bàn rồi nói:
– Ngươi đem đến tiệm cầm giùm cho ta.
Một tên vô lại muốn ăn tiền của Lệnh Hồ Xung vội nói:
– Được, để ta đi cầm cho ngươi.
Nói rồi gã cầm thanh kiếm đi. Điếm tiểu nhị đem hai hũ rượu lên. Lệnh Hồ Xung uống cạn một hũ, tên vô lại đã cầm mấy lạng bạc về, nói:
– Tất cả cầm được ba lạng bốn đồng cân tiền.
Gã đem bạc và biên lai cầm đồ đưa hết cho Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung cầm tiền cân nhắc nặng nhẹ, ngay cả ba lạng cũng không đủ; chàng cũng không nói gì, lại cùng với bọn vô lại đánh bạc. Đánh đến chiều tối, ngay cả tiền rượu, tiền cầm đồ cũng hết sạch.
Lệnh Hồ Xung quay sang tên vô lại Trần Oai Chủy đang đứng bên cạnh, nói:
– Cho ta mượn ba lạng, nếu thắng ta trả ngươi gấp bội.
Trần Oai Chủy cười nói:
– Lỡ thua thì sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Thua ư? Thì ngày mai ta sẽ trả cho ngươi.
Trần Oai Chủy nói:
– Xem ra trong mình của ngươi cũng chẳng có đồng nào, bị thua thì lấy cái gì mà trả? Bán vợ ư? Bán em gái ư?
Lệnh Hồ Xung tức giận, xoay tay tát cho gã một cái nảy lửa. Chàng đã say hết tám chín phần, liền thuận tay giật luôn mấy lạng bạc của gã. Trần Oai Chủy la lên:
– Trời ơi, trời ơi! Quân ăn cướp!
Bọn vô lại vốn một bè, chúng cùng xông vào, bảy tám tên đấm đá lên đầu lên người Lệnh Hồ Xung.
Trong tay Lệnh Hồ Xung không kiếm, khí lực lại mất hết, nên bị mấy tên vô lại đè xuống đất, tay đánh chân đá, trong khoảnh khắc hắn bị đánh sưng mặt sưng mày. Bỗng nghe tiếng vó ngựa, có mấy người cưỡi ngựa chạy qua, một người ngồi trên ngựa quát:
– Tránh ra, tránh ra!
Người đó vung dây cương quất bọn vô lại chạy tán loạn. Lệnh Hồ Xung nằm úp dưới đất, không bò dậy nổi.
Bỗng tiếng một người con gái la lên:
– Trời, hóa ra đây là đại sư ca sao?
Người đó chính là Nhạc Linh San. Người kia nói:
– Để tiểu đệ đi xem!
Gã chính là Lâm Bình Chi. Gã nhảy xuống ngựa, chạy ngược lại bên cạnh Lệnh Hồ Xung, kinh hãi nói:
– Đại sư ca, đại sư ca làm sao vậy?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu, cười đau khổ nói:
– Uống rượu say! Đánh bạc thua!
Lâm Bình Chi vội đỡ Lệnh Hồ Xung dậy, đặt lên lưng ngựa.
Ngoài Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San ra còn có bốn kỵ mã là hai cô con gái của Vương Bá Phấn và hai người con trai của Vương Trọng Cường, biểu huynh, biểu muội của Lâm Bình Chi. Sáu người đi du ngoạn các chùa miếu trong thành Lạc Dương cho đến bây giờ mới quay về, không ngờ vào trong ngõ hẻm này lại thấy Lệnh Hồ Xung bị người ta đánh thê thảm như vậy. Bốn người đều rất ngạc nhiên, nghĩ: Phái Hoa Sơn được liệt vào Ngũ Nhạc kiếm phái, bình thường tổ phụ nhắc đến hết lời tán dương; trước đây mấy bữa đã cùng với bọn đệ tử họ mài giũa võ công, đúng là mỗi người đều có võ công phi phàm. Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử phái Hoa Sơn, tại sao ngay cả mấy tên lưu manh vô lại cũng không đánh lại? Trước mắt thấy hắn bị đánh đến chảy máu mũi thì không phải là giả, thật là kỳ lạ?
Lệnh Hồ Xung về đến phủ Vương Nguyên Bá, an dưỡng mấy ngày mới dần dần hồi phục sức khỏe. Hai vợ chồng Nhạc Bất Quần nghe nói Lệnh Hồ Xung đánh bạc với mấy tên vô lại bị thua sạch tiền rồi đánh lộn nên rất tức giận, không muốn đến thăm hắn.
Đến sáng ngày thứ năm, con trai của Vương Trọng Cường là Vương Gia Câu xông vào phòng hắn nói:
– Lệnh Hồ đại ca, hôm nay tiểu đệ đã rửa nhục cho đại ca rồi. Hôm đó bảy tám tên vô lại đánh đại ca, tiểu đệ đã tìm ra hết, đánh chúng một trận nhừ tử.
Thật ra đối với chuyện này, Lệnh Hồ Xung không hề để bụng, lạnh lùng nói:
– Đâu cần phải vậy. Hôm đó ta uống rượu say, chính ta mới sai.
Vương Gia Câu nói:
– Nói vậy sao được. Đại ca là khách của nhà tiểu đệ, không thấy mặt tăng cũng phải nể Phật. Khách nhân của Kim đao Vương gia tiểu đệ sao có thể để cho người ta đánh ở trong thành Lạc Dương này được? Nếu mối hận này không trả thì người ta còn coi Vương gia này ra cái giống gì?
Tận đáy lòng Lệnh Hồ Xung đối với Kim đao Vương gia đã không có cảm tình, lại nghe gã nói một tiếng Kim đao Vương gia, hai tiếng cũng Kim đao Vương gia làm như Kim đao Vương gia là đại hào môn quyền thế ngất trời. Lệnh Hồ Xung nhịn không được nói:
– Đối phó với mấy tên lưu manh vô lại đó, cần chi phải dùng đến Kim đao Vương gia.
Lệnh Hồ Xung nói ra câu này liền hối hận ngay. Hắn đang định xin lỗi thì sắc mặt của Vương Gia Câu trầm xuống. Gã nói:
– Lệnh Hồ huynh, Lệnh Hồ huynh nói cái gì vậy? Hôm đó nếu không phải tiểu đệ và ca ca đánh tan mấy tên lưu manh vô lại thì hôm nay tính mạng của Lệnh Hồ huynh có còn không?
Lệnh Hồ Xung cười nhạt nói:
– Tại hạ xin đa tạ ơn cứu mạng của hai vị.
Vương Gia Câu nghe giọng điệu của Lệnh Hồ Xung, biết hắn có ý mai mỉa thì gã càng tức giận, lớn tiếng nói:
– Lệnh Hồ huynh là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn mà ngay cả mấy tên lưu manh vô lại trong thành Lạc Dương cũng không đối phó nổi. Hà hà, người ngoài biết được há không phải là Lệnh Hồ huynh chỉ có hư danh thôi ư?
Lệnh Hồ Xung đã quá chán ngán, chuyện gì cũng không bận tâm, bèn nói:
– Ta vốn ngay cả hư danh cũng không có, bốn chữ “chỉ có hư danh” cũng không đáng nói.
Bỗng nghe ngoài cửa có người nói:
– Hiền đệ, hiền đệ đang nói gì với Lệnh Hồ huynh vậy?
Tấm rèm vén lên một người đi vào. Đó là Vương Gia Thuần, con trưởng của Vương Trọng Cường.
Vương Gia Câu đùng đùng nổi giận, nói:
– Ca ca có ý tốt rửa nhục thay cho Lệnh Hồ huynh, bắt mấy tên vô lại đánh cho mỗi tên một trận bằng dây cương. Không ngờ vị Lệnh Hồ đại hiệp này lại cho tiểu đệ lắm chuyện.
Vương Gia Thuần nói:
– Hiền đệ, ngươi không biết đâu. Ta vừa nghe Nhạc sư muội nói vị Lệnh Hồ huynh này là một nhân vật phi thường. Hôm trước ở miếu Dược vương tại Thiểm Tây, với thanh trường kiếm, chỉ một chiêu đã đâm đui mắt mười lăm cao thủ hạng nhất, kiếm thuật như thần, thiên hạ hiếm có. Ha ha!
Tiếng cười của gã đầy vẻ mỉa mai, rõ ràng gã không tin lời nói của Nhạc Linh San. Vương Gia Câu cười ha ha theo, nói:
– Xem ra mười lăm vị cao thủ hạng nhất so với bọn lưu manh trong thành Lạc Dương, võ công hãy còn kém xa một trời một vực. Ha ha!
Lệnh Hồ Xung cũng không tức giận, cười theo. Chàng ngồi trên ghế ôm đầu gối phải lắc lư qua lại.
Vương Gia Thuần vốn phụng mệnh của bá phụ và phụ thân đến thăm Lệnh Hồ Xung. Anh em Vương Bá Phấn, Vương Trọng Cường bảo gã phải lựa lời hỏi thăm, không được đắc tội với khách.
Nhưng gã thấy Lệnh Hồ Xung có vẻ ngạo mạn, hoàn toàn không coi anh em gã ra gì, gã tức giận nói:
– Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ có chuyện muốn thỉnh giáo. Giọng nói của gã rất hậm hực.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không dám.
Vương Gia Thuần nói:
– Nghe Bình Chi biểu đệ nói lúc cô và dượng của tiểu đệ sắp chết chỉ có một mình Lệnh Hồ huynh ở bên cạnh hai vị, có phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đúng vậy!
Vương Gia Thuần nói:
– Di ngôn của cô và dượng của tiểu đệ nhờ Lệnh Hồ huynh dặn lại cho Bình Chi biểu đệ phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Cũng đúng.
Vương Gia Thuần nói:
– Vậy bộ Tịch tà kiếm phổ của dượng tiểu đệ ở đâu?
Lệnh Hồ Xung vừa nghe liền nhảy vội xuống đất lớn tiếng hỏi:
– Ngươi nói cái gì?
Vương Gia Thuần đã đề phòng hắn động thủ, lùi lại một bước nói:
– Dượng của tiểu đệ có bộ Tịch tà kiếm phổ đã ủy thác cho Lệnh Hồ huynh đưa lại Bình Chi biểu đệ. Sao đến hôm nay, Lệnh Hồ huynh vẫn chưa chịu đưa ra?
Lệnh Hồ Xung nghe gã vu cáo mình, tức giận đến toàn thân phát run, nói:
– Ai… ai nói có một bộ Tịch… Tịch tà kiếm phổ ủy thác… ủy thác ta đưa cho Lâm sư đệ?
Vương Gia Thuần cười nói:
– Nếu không có chuyện đó, Lệnh Hồ huynh hà tất phải giật mình, nói năng ra vẻ lúng túng sợ sệt.
Lệnh Hồ Xung dằn cơn tức giận nói:
– Hai vị Vương huynh, Lệnh Hồ Xung là khách ở tôn phủ, huynh nói như vậy phải chăng là ý của lệnh tổ, lệnh tôn?
Vương Gia Thuần nói:
– Tiểu đệ thuận miệng nói vậy thôi, chuyện đâu có gì lớn lao? Nó chẳng liên can gì đến tổ phụ và gia gia của tiểu đệ. Nhưng Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia ở Phúc Châu oai trấn thiên hạ, võ lâm ai cũng biết. Đột nhiên Lâm công tạ thế, Tịch tà kiếm phổ là vật báu tùy thân của dượng không biết đi đâu. Chúng ta là chỗ thân tình nên muốn hỏi cho rõ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu Lâm tử bảo ngươi hỏi phải không? Tại sao hắn không đích thân đến hỏi ta?
Vương Gia Câu cười hì hì ba tiếng rồi nói:
– Bình Chi biểu đệ là sư đệ của Lệnh Hồ huynh, làm sao dám mở miệng hỏi Lệnh Hồ huynh được?
Lệnh Hồ Xung cười nhạt, nói:
– Đã có Kim đao Vương gia ở Lạc Dương hậu thuẫn nên bây giờ các ngươi mới đến mà tra vấn ta. Vậy đi gọi Lâm Bình Chi lại đây.
Vương Gia Thuần nói:
– Các hạ là khách của Vương gia, hai chữ “tra vấn” thật không dám lớn gan nói ra. Anh em ta chỉ có tính hiếu kỳ nên hỏi một câu như vậy, Lệnh Hồ huynh chịu trả lời cũng tốt mà không trả lời thì bọn tiểu đệ cũng không dám làm gì đâu.
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
– Ta không chịu nói, các ngươi cũng không làm gì vậy thì huề.
Anh em họ Vương nhìn nhau, không ngờ Lệnh Hồ Xung đã chặn miệng họ lại.
Vương Gia Thuần giả bộ ho một tiếng, tìm cách khác để gợi chuyện:
– Lệnh Hồ huynh, một chiêu kiếm của Lệnh Hồ huynh đâm đui mắt của mười lăm cao thủ. Có lẽ chiêu kiếm thần kỳ này là học từ trong Tịch tà kiếm phổ phải không?
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay không tự chủ được phát run.
Chàng tê tái nghĩ thầm: Sư phụ, sư nương và bọn sư đệ, sư muội không cảm kích ta cái ơn cứu mạng họ mà trái lại ai cũng có ý nghi kỵ ta, trước nay ta không rõ là do nguyên nhân gì? Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Bọn họ đều cho rằng ta nuốt mất bộ Tịch tà kiếm phổ của Lâm Chấn Nam. Họ chưa bao giờ thấy qua Độc Cô cửu kiếm, ta lại không chịu tiết lộ việc Phong thái sư thúc tổ bí mật dạy kiếm. Họ thấy ta ở trên đỉnh núi sám hối mấy tháng bỗng nhiên kiếm thuật tiến bộ nhanh chóng, ngay cả cao thủ phe Kiếm tông Phong Bất Bình cũng địch không lại ta. Nếu không phải học được các cao chiêu trong Tịch tà kiếm phổ, thì thứ kiếm pháp này từ đâu mà ra? Chuyện Phong thái sư thúc tổ dạy kiếm quá đột ngột không ai có thể đoán ra được, mà lúc vợ chồng Lâm Chấn Nam tạ thế thì chỉ có một mình ta ở bên cạnh cho nên ai cũng đoán rằng bộ Tịch tà kiếm phổ mà các đại cao thủ võ lâm đều dòm ngó nhất định đã rơi vào tay ta. Người ngoài đoán như vậy cũng không có gì lấy làm lạ, nhưng sư phụ, sư nương nuôi dưỡng ta lớn khôn; sư muội mà ta coi như là ruột thịt vẫn không tin ta thì Lệnh Hồ Xung này là hạng người như thế nào? Ha ha, đôi mắt nhìn người thật nhỏ nhen.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây nét mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, bất bình.
Vương Gia Câu rất đắc ý mỉm cười nói:
– Câu này tiểu đệ đoán đúng rồi phải không? Vậy Tịch tà kiếm phổ ở đâu? Bọn tiểu đệ không muốn xem đồ vật của Lệnh Hồ huynh, nhưng vật phải trở về chủ, Lệnh Hồ huynh đem kiếm phổ trả lại cho biểu đệ được rồi.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Ta chưa từng thấy qua Tịch tà kiếm phổ. Vợ chồng Lâm tổng tiêu đầu đã bị phái Thanh Thành và Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong bắt giữ, nếu trên người Tổng tiêu đầu có kiếm phổ thì đã bị bọn họ lục soát lấy rồi.
Vương Gia Thuần nói:
– Nếu nói như vậy thì Tịch tà kiếm phổ rất quý báu, cô dượng của tiểu đệ mang theo bên mình làm chi? Họ phải cất ở một nơi vô cùng bí mật, lúc sắp chết mới nhờ Lệnh Hồ huynh chuyển lời cho Bình Chi biểu đệ. Nào ngờ… nào ngờ… hì hì.
Vương Gia Câu nói:
– Nào ngờ Lệnh Hồ huynh lén lút tìm ra rồi nuốt luôn.
Lệnh Hồ Xung càng nghe càng tức giận. Vốn không muốn biện luận nhiều nhưng chuyện đã liên quan đến chàng quá sâu, có thể bị ô danh. Lệnh Hồ Xung nói:
– Nếu Lâm tổng tiêu đầu có bộ kiếm phổ thần diệu như vậy thì chính lão là người vô địch thiên hạ mới phải. Tại sao lão địch không lại mấy tên đệ tử phái Thanh Thành để bị bọn chúng giam cầm?
Vương Gia Câu nói:
– Chuyện này… chuyện này…
Gã nhất thời bị líu lưỡi không nói được lời nào. Vương Gia Thuần bào chữa cho em nói:
– Trong thiên hạ, việc gì cũng có thể xảy ra. Lệnh Hồ huynh đã học được Tịch tà kiếm pháp nên kiếm thuật tinh thông nhưng ngay cả đến mấy tên lưu manh vô lại cũng địch không lại, bị bọn chúng đánh te tua, vậy là sao? Ha ha, thế này gọi là chân nhân bất lộ tướng, thật đáng tiếc. Lệnh Hồ huynh, Lệnh Hồ huynh đã làm chuyện sai nát rồi, đường đường là đại đệ tử chưởng môn phái Hoa Sơn lại để cho mấy tên lưu manh thành Lạc Dương đánh đến nỗi bò lăn bò lóc. Chuyện như vậy ai mà tin được. Mà đã là không tin được thì trong đó phải có điều giả dối. Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ khuyên huynh thú thật đi thôi.
Theo tính cách bình thường của Lệnh Hồ Xung thì chàng đã sớm cãi lời rồi, nhưng chuyện này quá bất ngờ, chàng lại đang rơi vào thế bị hiềm nghi. Kim đao Vương gia hay anh em họ Vương thì không cần để tâm nhưng chàng không thể để cho sư phụ, sư nương, sư muội đem lòng nghi kỵ. Lệnh Hồ Xung nghiêm giọng nói:
– Bình sinh, Lệnh Hồ Xung chưa bao giờ thấy qua Tịch tà kiếm phổ. Di ngôn của Lâm tổng tiêu đầu ở Phúc Châu ta đã nói lại cho Lâm sư đệ biết không sót một chữ. Nếu Lệnh Hồ Xung có chuyện lừa dối thì trời đất không dung, tội đáng muôn thác.
Lệnh Hồ Xung nói xong dang tay mà đứng, vẻ mặt lẫm liệt.
Vương Gia Thuần mỉm cười nói:
– Đại sự liên quan đến bí cấp võ lâm cứ thuận miệng nói ra một lời thề mà có thể khỏa lấp được, chẳng lẽ Lệnh Hồ huynh xem người trong thiên hạ đều ngu dốt hết sao?
Lệnh Hồ Xung dằn cơn tức giận, nói:
– Theo ngươi thì nên làm thế nào?
Vương Gia Câu nói:
– Anh em tiểu đệ cả gan muốn lục soát người của Lệnh Hồ huynh.
Gã ngừng một lúc, cười hì hì rồi nói:
– Ngày này hôm kia, Lệnh Hồ huynh đã bị mấy tên lưu manh khống chế không nhúc nhích được, chúng cũng đã lục soát người của Lệnh Hồ huynh một trận rồi.
Lệnh Hồ Xung cười nhạt, nói:
– Các ngươi muốn lục soát người của ta, coi Lệnh Hồ Xung là tiểu tặc ư?
Vương Gia Thuần nói:
– Không dám! Lệnh Hồ huynh đã nói là chưa thấy Tịch tà kiếm phổ thì hà tất phải sợ bị lục soát. Nếu lục soát trên người không có kiếm phổ thì rửa sạch được mối hiềm nghi, chẳng phải là điều tốt sao?
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
– Được, ngươi đi kêu Lâm sư đệ và Nhạc sư muội đến đây để hai người làm chứng.
Vương Gia Thuần sợ mình đi rồi, hiền đệ ở lại một mình sẽ bị Lệnh Hồ Xung thừa cơ khống chế, còn hai người cùng đi thì hắn sẽ giấu mất Tịch tà kiếm phổ, có lục soát cũng không có. Gã bèn nói:
– Muốn lục soát thì lục soát, nếu Lệnh Hồ huynh không gian dối phải kiếm cớ thoái thác làm chi?
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Ta muốn để cho bọn chúng lục soát là mong có mặt sư phụ, sư nương, sư muội để chứng minh mình trong sạch. Hai tên này có tin hay không cũng mặc, ta đâu cãi lý với chúng làm gì? Tiểu sư muội không có ở đây, há để cho bàn tay chó má của chúng sờ soạng vào người của ta sao? Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy lắc đầu nói:
– Tư cách của hai vị e rằng chưa xứng để lục soát người của ta.
Anh em họ Vương thấy Lệnh Hồ Xung không để cho chúng lục soát thì càng tin chắc hắn đang giấu Tịch tà kiếm phổ trong người. Một là chúng muốn khoe công trước phụ thân và bá phụ , hai là chúng đã nghe tiếng Tịch tà kiếm phổ rất lợi hại, kiếm phổ này đã do chúng tìm được thì Lâm Bình Chi không thể không cho mượn. Hôm trước, Vương Gia Câu đã thấy Lệnh Hồ Xung bị mấy tên vô lại đè xuống đất đánh đấm, không có sức kháng cự, gã cho rằng kiếm pháp của hắn dù hay nhưng công phu quyền cước thì rất tầm thường. Bây giờ trong tay hắn không còn kiếm, đó là cơ hội tốt để động thủ. Gã liền nháy mắt ra hiệu cho em trai rồi nói:
– Lệnh Hồ huynh, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, để bị mất mặt thì chẳng hay ho gì đâu.
Hai anh em gã áp sát vào Lệnh Hồ Xung. Vương Gia Câu ưỡn ngực xông thẳng đến. Lệnh Hồ Xung giơ tay gạt ra, Vương Gia Câu lớn tiếng quát:
– Úi chao! Lệnh Hồ huynh đánh người ư?
Gã liền chụp lấy cổ tay của Lệnh Hồ Xung đẩy xuống. Gã nghĩ Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử phái Hoa Sơn nên phải cẩn thận, cái chụp đẩy này đã sử đến thủ pháp cầm nã gia truyền, vận đủ mười thành công lực.
Lệnh Hồ Xung có nhiều kinh nghiệm ứng biến lúc lâm địch, thấy gã ưỡn ngực đi đến thì biết gã chẳng có ý tốt, liền đưa tay phải ra. Chiêu này vốn ẩn chứa nhiều chiêu số tiếp theo. Chàng để cho đối phương nắm chặt cổ tay rồi sẽ xoay cánh tay chuyển thế thủ thành thế tấn công. Nào ngờ nội lực mất hết, tuy sử đúng chiêu thức xoay cánh tay nhưng cũng không phát huy được chút khí lực nào. Rắc rắc mấy tiếng, những đốt xương tay phải của chàng tê buốt, đã bị bẻ trật khớp, đau thấu tâm can. Vương Gia Câu hạ thủ rất tàn độc. Gã vặn trật khớp xương tay phải của Lệnh Hồ Xung rồi đánh thêm một đòn khiến cho khớp xương cánh tay trái của hắn bị trật luôn. Gã nói:
– Ca ca lục soát đi.
Vương Gia Thuần đưa chân ra cản trước hai chân Lệnh Hồ Xung đề phòng hắn đá. Gã thò tay vào lục trước người Lệnh Hồ Xung lấy ra được các thứ linh tinh. Bỗng gã mò được một cuốn sách mỏng mỏng liền lấy ra. Cả hai cùng vui mừng reo lên:
– Đúng là Tịch tà kiếm phổ đây rồi!