Trong đêm tịch mịch, chỉ nghe hơi thở của bọn nam nữ đệ tử. Bỗng nhiên Nhạc Bất Quần lạnh lùng nói:
– Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung đại hiệp! Đại hiệp còn chần chừ gì nữa mà chưa giải khai huyệt đạo cho ta, chẳng lẽ muốn mọi người mở miệng van xin đại hiệp hay sao?
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, run run đáp:
– Sư phụ, sư phụ… sao sư phụ gọi đệ tử như vậy? Đệ tử… đệ tử lập tức giải huyệt cho sư phụ.
Lệnh Hồ Xung gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi đến trước mặt Nhạc Bất Quần hỏi:
– Sư… sư phụ, giải huyệt đạo nào?
Nhạc Bất Quần tức giận vô cùng. Lão nghĩ lại trước đây ở trên núi Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung đã giả bộ tự đâm mình một kiếm, nói sao cũng không chịu giết Điền Bá Quang. Bây giờ, hắn đang diễn lại màn cũ, đã thả cho mười lăm tên bịt mặt đi, lại còn cố ý dây dưa không chịu giải khai huyệt đạo cho mình, sợ mình truy sát những tên ác đồ bịt mặt đó. Lão tức giận nói:
– Không cần ngươi bận tâm nữa.
Lão tiếp tục ngấm ngầm vận Tử hà thần công để tự phá giải các huyệt đạo bị phong tỏa. Từ lúc bị địch nhân điểm huyệt, lão vẫn dùng nội kình xung kích không ngừng, nhưng kình lực người điểm huyệt thật lợi hại, mà lão lại bị điểm các huyệt quan trọng như Ngọc chẩm, Đản trung, Cự truy, Kiên trinh, Chí đường. Kinh mạch vận hành trong các huyệt quan trọng này bị cản lại nên uy lực của Tử hà thần công giảm nhiều, nhất thời không phá giải được.
Lệnh Hồ Xung muốn giải huyệt cho sư phụ thật nhanh, nhưng một chút lực đạo cũng không vận được. Đã mấy lần chàng gắng sức muốn nhấc tay lên nhưng lần nào cũng bị hoa cả mắt, tai ù, suýt chút nữa bị ngất đi, đành phải nằm bên cạnh Nhạc Bất Quần, yên lặng đợi huyệt đạo của lão tự giải.
Nhạc phu nhân nằm phục dưới đất. Trong lúc tức giận vừa rồi chân khí của bà bị phân rẽ, toàn thân mất hết sức lực, bà cũng không thể nhấc tay lên để bịt vết thương trên đùi mình.
Trời đã dần dần sáng, mưa cũng tạnh, mặt mũi mọi người dần dần thấy mờ mờ rồi thấy rõ. Đầu Nhạc Bất Quần trắng xóa, nét mặt hầm hầm sát khí. Bỗng nhiên lão hú lên một tiếng dài, huyệt đạo khắp người đã giải khai hết. Lão nhảy lên, hai tay hoặc vỗ hoặc đánh, hoặc điểm hoặc nắm, trong khoảnh khắc đã giải khai huyệt đạo cho mọi người. Sau đó lão dùng nội lực truyền vào người Nhạc phu nhân, giúp bà đả thông khí lực. Nhạc Linh San vội băng bó vết thương cho mẫu thân.
Bọn đệ tử hồi tưởng lại tình cảnh thoát chết đêm qua, thật là chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Bọn Cao Căn Minh, Thi Đới Tử thấy Lương Phát đầu một nơi mình một ngả đều rơi lệ, mấy tên nữ đệ tử càng khóc to hơn. Mọi người đều nói:
– May mà đại sư ca đánh bại bọn ác đồ xấu xa này, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cao Căn Minh thấy Lệnh Hồ Xung vẫn nằm trong vũng nước bùn, liền đến đỡ hắn dậy.
Nhạc Bất Quần lạnh lùng nói:
– Xung nhi, lai lịch mười lăm tên bịt mặt đó thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đệ tử… đệ tử không biết.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi biết bọn chúng không? Giao tình thế nào?
Lệnh Hồ Xung sợ hãi đáp:
– Trước nay đệ tử chưa bao giờ gặp bất cứ tên nào trong bọn này.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Nếu như vậy, thì tại sao ta bảo ngươi giữ chúng lại để tra hỏi kỹ càng, ngươi lại không nghe, để mặc cho bọn chúng ra đi?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đệ tử… đệ tử… thật sự không còn sức lực, một chút khí lực cũng không có. Bây giờ… bây giờ…
Lệnh Hồ Xung nói xong, thân người loạng choạng, hiển nhiên là hắn đứng không vững. Nhạc Bất Quần hừ một tiếng rồi nói:
– Ngươi đóng kịch khá ghê!
Lệnh Hồ Xung toát mồ hôi trán, hai chân quỳ xuống đất nói:
– Đệ tử mồ côi khổ sở từ nhỏ, được đại ân đại đức của sư phụ sư nương thu về nuôi dưỡng, xem đệ tử như con ruột. Dù đệ tử hư hỏng cũng quyết không dám trái ý chỉ của sư phụ, có ý lừa gạt sư phụ và sư nương.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi không dám gạt ta và sư nương của ngươi ư? Vậy kiếm pháp này của ngươi học ở đâu ra? Chẳng lẽ là thần nhân trong giấc mộng truyền thụ cho ngươi, hay bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống?
Lệnh Hồ Xung khấu đầu đáp:
– Xin sư phụ thứ tội. Vị tiền bối truyền thụ kiếm pháp bắt buộc đệ tử phải hứa bất luận thế nào cũng không được phép thổ lộ lai lịch kiếm pháp cho ai biết, với sư phụ và sư nương cũng không được bẩm cáo.
Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:
– Dĩ nhiên rồi, võ công của ngươi đã đạt đến trình độ này, còn coi sư phụ và sư nương vào đâu nữa? Công phu nhỏ nhoi của phái Hoa Sơn bọn ta làm sao có thể chống lại một chiêu thần kiếm của ngươi? Lão già bịt mặt không phải là đã nói rồi sao? Chức chưởng môn phái Hoa Sơn do ngươi chấp chưởng từ lâu mới phải.
Lệnh Hồ Xung không dám trả lời, chỉ khấu đầu, suy nghĩ: Nếu mình không tiết lộ kiếm pháp mà Phong thái sư thúc tổ đã truyền cho thì sư phụ và sư nương quyết không lượng thứ. Nhưng bậc nam nhi hảo hán thì phải giữ chữ tín. Điền Bá Quang là một tên thái hoa dâm tặc bị Đào Cốc lục tiên hành hạ khổ sở mà vẫn quyết không tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc tổ. Lệnh Hồ Xung đã chịu đại ân, quyết không thể phụ lòng Phong thái sư thúc tổ được. Lòng ta đối với sư phụ sư nương có hoàng thiên chứng giám, nhất thời chịu oan ức có sao đâu?
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nói:
– Sư phụ, sư nương, không phải đệ tử cả gan dám trái sư mệnh, thật sự là có điều khổ tâm khó nói. Sau này, đệ tử sẽ đi cầu khẩn vị tiền bối ấy, xin tiền bối cho phép đệ tử bẩm rõ lại cho sư phụ sư nương. Lúc đó, đệ tử sẽ không dám giấu giếm chút nào.
Nhạc Bất Quần nói:
– Thôi được, ngươi đứng dậy đi!
Lệnh Hồ Xung lại khấu đầu lạy hai cái, toan đứng dậy nhưng hai đầu gối hắn mềm nhũn ra ngã quỵ xuống đất. Lâm Bình Chi đang đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ Lệnh Hồ Xung dậy.
Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:
– Kiếm pháp của ngươi đã cao minh mà khả năng đóng kịch càng cao minh hơn.
Lệnh Hồ Xung không dám trả lời, thầm nghĩ: Sư phụ đối đãi với ta ân trọng như núi, hôm nay hiểu lầm trách ta, sau này mọi chuyện sẽ rõ. Chuyện này quá kỳ quặc, cũng không trách sư phụ lão nhân gia sinh lòng nghi ngờ ta.
Tuy Lệnh Hồ Xung chịu oan ức mà lòng vẫn không chút oán giận. Nhạc phu nhân ôn tồn nói:
– Nếu đêm qua không phải nhờ kiếm pháp thần diệu của Xung nhi thì toàn bộ phái Hoa Sơn đã bị tiêu diệt, hai mẹ con ta e khó tránh khỏi thảm cảnh bị lăng nhục. Dù vị tiền bối nào truyền thụ kiếm pháp cho Xung nhi, chúng ta cũng phải chịu ân đức không nhỏ đâu. Còn về lai lịch của mười lăm tên bịt mặt đó thì sau này có thể hỏi ra, sao Xung nhi có giao tình với bọn chúng được? Chẳng phải bọn chúng muốn loạn đao phân thây Xung nhi sao? Xung nhi đã đâm vào mắt bọn chúng mà.
Nhạc Bất Quần ngẩng đầu xuất thần, những lời nói của Nhạc phu nhân dường như không lọt vào tai lão.
Bọn đệ tử người nhóm lửa nấu cơm, người đào huyệt chôn cất thi thể Lương Phát. Sau khi ăn cơm sáng xong, mọi người lấy quần áo khô từ trong hành lý để thay, chờ Nhạc Bất Quần ra lệnh. Tất cả đều nghĩ: Có nên lên núi Tung Sơn để lý luận phải trái với Tả minh chủ nữa hay không? Phong Bất Bình đã bại dưới kiếm của đại sư ca thì còn mặt mũi nào mà tranh giành ngôi vị chưởng môn nhân phái Hoa Sơn nữa?
Nhạc Bất Quần nói với Nhạc phu nhân:
– Sư muội, sư muội nói xem chúng ta nên đi đâu đây?
Nhạc phu nhân nói:
– Tung Sơn thì không cần phải đi nữa, mà đã đi ra rồi thì chúng ta cũng không cần phải về Hoa Sơn vội.
Bà sợ Đào Cốc lục tiên nên không dám quay về. Nhạc Bất Quần nói:
– Bây giờ không có chuyện gì, đi Tứ Hạ chơi. Ở đó cũng đẹp lắm, nên cho các đệ tử tăng thêm sự hiểu biết một chút.
Nhạc Linh San vui mừng vỗ tay nói:
– Hay quá, gia gia…
Nhưng cô liền nghĩ đến Lương Phát vừa mới chết thảm, bây giờ cô vui mừng như vậy thực là không phải nên cô chỉ vỗ tay một cái liền dừng lại. Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:
– Nhắc đến du sơn ngoạn thủy thì ngươi cao hứng nhất, vậy gia gia chiều theo ngươi. San nhi, ngươi nói chúng ta đến đâu chơi thì hay hơn nào?
Lão vừa nói vừa nhìn Lâm Bình Chi. Nhạc Linh San nói:
– Gia gia, đã nói du ngoạn thì phải chơi cho thật vui, đi càng xa càng hay, đừng đi ra mấy trăm dặm đường rồi lại quay về nhà. Chúng ta đến nhà Tiểu Lâm tử chơi đi. Hài nhi và nhị sư ca đã đi qua Phúc Châu nhưng đáng tiếc lần đó phải cải trang thành một tên a đầu xấu xí, không được đi ra ngoài nhiều nên cái gì cũng không thấy được. Long nhãn ở Phúc Kiến vừa to vừa ngọt, Phúc Kiến lại có quýt, hoa thủy tiên…
Nhạc phu nhân lắc đầu nói:
– Từ đây đến Phúc Kiến đường xa vạn dặm, chúng ta nào có nhiều tiền lộ phí? Chẳng lẽ phái Hoa Sơn biến thành Cái bang, trên đường vừa đi vừa xin ăn ư?
Lâm Bình Chi nói:
– Sư phụ, sư nương, chúng ta đi không đầy mấy ngày nữa thì đã vào địa phận Hồ Nam. Nhà ông ngoại của đệ tử ở Lạc Dương.
Nhạc phu nhân nói:
– Ồ, ông ngoại của ngươi Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá là người Lạc Dương.
Lâm Bình Chi đáp:
– Song thân của đệ tử mất rồi, đệ tử rất muốn đi thăm ông bà ngoại để thưa rõ lại sự tình. Sư phụ, sư nương và các vị sư ca sư tỷ nếu chịu vui lòng đến nhà ông ngoại của đệ tử ở nán lại vài ngày thì ông bà ngoại của đệ tử nhất định rất vinh hạnh. Sau đó chúng ta hãy từ từ đi du ngoạn sơn thủy đến tệ xá ở Phúc Kiến. Phân cục ở Trường Sa của đệ tử đã bị phái Thanh Thành ra tay cướp đoạt không ít kim ngân châu báu, nhưng vấn đề lộ phí thì… thì không cần phải lo lắng.
Nhạc phu nhân từ lúc đâm Đào Thực Tiên một kiếm, ngày nào bà cũng nơm nớp lo sợ bị Đào Cốc lục tiên nắm chặt tứ chi, toàn thân tê liệt, không cách nào nhúc nhích được. Càng nghĩ đến thảm trạng Thành Bất Ưu bị xé thành bốn mảnh, phủ tạng rơi đầy đất, không biết bà đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng. Tuy bà xuống núi lần này mang danh nghĩa là để lên Tung Sơn bình lý nội bộ nhưng thực ra bà muốn trốn tránh cái tai họa hiểm nghèo này. Sau khi bà thấy trượng phu chăm chú nhìn Lâm Bình Chi thì Lâm Bình Chi thỉnh mời mọi người đến tỉnh Mân (Phúc Kiến), dĩ nhiên lòng bà muốn chạy trốn càng xa càng tốt. Bình sinh, bà và trượng phu cũng chưa từng đi xuống phương Nam, đến Phúc Kiến một chuyến cũng rất hay. Bà liền cười nói:
– Sư ca, Tiểu Lâm tử bao ăn bao ở, chúng ta đi hay không đi ăn cơm trắng của hắn?
Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:
– Ông ngoại của Lâm Bình Chi là Kim đao vô địch, oai trấn Trung Nguyên, ta có lòng cung kính đã lâu nhưng chưa có duyên gặp mặt. Miền Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến là nơi phát tích của phái Nam Thiếu Lâm, ở đó có nhiều cao thủ võ lâm. Chúng ta đi Lạc Dương rồi đến Phúc Kiến một chuyến, nếu có thể kết giao được vài vị bằng hữu, kể ra cũng không uổng công.
Bọn đệ tử nghe sư phụ đồng ý đi Phúc Kiến dã ngoại, ai cũng vui mừng khôn xiết. Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San nhìn nhau cười, cả hai như mở cờ trong bụng.
Chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung vẻ mặt buồn thiu, thầm nghĩ: Sao sư phụ sư nương không đi nơi khác mà cứ phải đi Lạc Dương hội kiến với ông ngoại của Lâm sư đệ, rồi lại vượt ngàn dặm đi Phúc Kiến làm khách? Họ không một lời do dự, vậy chắc là muốn hứa gả tiểu sư muội cho Lâm sư đệ rồi. Đến Lạc Dương là đi thăm nhà trưởng bối của gã, nhất định là để nói chuyện hôn nhân; còn đến Phúc Kiến thì chắc là để hoàn thành cuộc hôn nhân ở nhà họ Lâm. Ta là cô nhi không cha không mẹ không thân không thích, sao có thể so với Phước Oai tiêu cục có phân cục khắp thiên hạ của Lâm sư đệ được? Lâm sư đệ đi Lạc Dương khấu kiến ông bà ngoại, ta đi theo làm cóc gì?
Lệnh Hồ Xung thấy bọn sư đệ sư muội hớn hở tươi cười, quên hẳn chuyện thảm tử của Lương Phát thì càng không vui, thầm nghĩ: Đêm nay chờ mọi người vào nhà trọ rồi, ta lén bỏ đi. Chẳng lẽ lại có thể đi theo mọi người để ăn cơm, xài tiền của Lâm sư đệ, miễn cưỡng vui cười chúc mừng Lâm sư đệ và tiểu sư muội nâng án ngang mày, bách niên giai lão ư?
Sau khi mọi người khởi hành, Lệnh Hồ Xung mới lững thững đi theo, tinh thần hắn mỏi mệt, càng đi càng chậm, cách mọi người càng lúc càng xa. Đi đến giữa giờ Ngọ, Lệnh Hồ Xung ngồi lại trên tảng đá bên đường thở hổn hển, bỗng thấy Lao Đức Nặc chạy nhanh lại, nói:
– Đại sư ca, đại sư ca thấy trong người thế nào? Tiểu đệ chờ đại sư ca.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Được, làm phiền sư đệ quá.
Lao Đức Nặc nói:
– Sư nương đã thuê một cỗ xe lớn ở trấn phía trước, nên tiểu đệ đến đón đại sư ca đây.
Lệnh Hồ Xung cảm động vô cùng, nghĩ:
– Tuy sư phụ hoài nghi ta, nhưng sư nương vẫn đối đãi tốt với ta.
Một lát sau, một cỗ xe lớn có con lừa kéo đến. Lệnh Hồ Xung lên xe, Lao Đức Nặc ngồi bên cạnh bầu bạn.
Tối đến mọi người vào nghỉ ở một quán trọ, Lao Đức Nặc ngủ cùng phòng với Lệnh Hồ Xung. Liên tiếp hai ngày như vậy, Lao Đức Nặc không rời Lệnh Hồ Xung một bước. Lệnh Hồ Xung thấy lão nghĩ đến nghĩa khí đồng môn, chăm sóc mình trong lúc bệnh hoạn thì rất cảm kích, thầm nghĩ:
– Lao sư đệ là người có võ nghệ mới đầu vào sư môn, tuổi tác cũng lớn hơn ta nhiều, bình thường nói chuyện với ta cũng không được mấy câu. Không ngờ bây giờ ta gặp khó khăn, Lao sư đệ lại tận tâm chăm sóc như vậy, thật là đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới thấy lòng người. Bọn sư đệ khác thấy sư phụ có vẻ không vui với ta thì không ai dám chuyện trò nhiều với ta nữa.
Đêm thứ ba, Lệnh Hồ Xung nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe tiếng của tiểu sư đệ Dư Kỳ gọi khẽ ngoài cửa phòng:
– Nhị sư ca, sư phụ hỏi hôm nay đại sư ca có hành động gì khác lạ không?
Lao Đức Nặc để ngón trỏ lên miệng xùy một tiếng rồi nói khẽ:
– Đừng lên tiếng, đi đi!
Chỉ nghe hai câu này, lòng Lệnh Hồ Xung cảm thấy tê tái, mới biết sư phụ nghi kỵ mình vô cùng, lại phái Lao Đức Nặc ngấm ngầm giám thị mình.
Chàng nghe tiếng bước chân của Dư Kỳ rón ra rón rén đi xa dần. Lao Đức Nặc nhè nhẹ đến trước giường, quan sát xem Lệnh Hồ Xung ngủ thật chưa. Lệnh Hồ Xung tức giận vô cùng, muốn đứng phắt dậy trách mắng Lao Đức Nặc, nhưng lại chuyển đổi ý nghĩ: Chuyện này đâu có liên quan gì đến nhị sư đệ? Hắn phải phụng mệnh sư phụ, làm sao có thể dám trái lời?
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nén giận, giả bộ ngủ say. Lao Đức Nặc nhẹ bước ra khỏi phòng.
Lệnh Hồ Xung biết hắn nhất định đi bẩm báo động tĩnh của mình với sư phụ, cười thầm trong bụng: Ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, thì các ngươi có mười tên, một trăm tên ngày đêm giám thị ta, Lệnh Hồ Xung này quang minh lỗi lạc có cóc gì phải sợ?
Lệnh Hồ Xung tức giận làm động đến nội tức, cảm thấy khí huyết đảo lộn rất khó chịu. Chàng nằm phục xuống thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới dần dần tỉnh lại. Chàng ngồi dậy, mang giày, thầm nghĩ: Sư phụ đã không còn coi ta là đệ tử, đề phòng ta như đề phòng kẻ trộm, ta ở lại phái Hoa Sơn này còn có ý nghĩa gì nữa, chi bằng bỏ ra đi. Sau này sư phụ hiểu ta cũng được, không hiểu ta cũng được.
Ngay lúc này, có người nói khẽ ngoài cửa sổ:
– Phục xuống đừng nhúc nhích.
Một người nói:
– Dường như đại sư ca đứng xuống đất.
Thanh âm của hai người rất nhỏ nhưng đêm khuya thanh vắng, Lệnh Hồ Xung lại thính tai nên nghe rất rõ. Chàng nhận ra tiếng hai tên sư đệ nhỏ tuổi, rõ ràng chúng đang núp ở trong vườn để phòng bị mình chạy trốn. Lệnh Hồ Xung nắm chặt hai tay đến nỗi xương cốt kêu lên răng rắc, thầm nghĩ: Nếu bây giờ bỏ đi thì rõ ràng ta là kẻ có tật giật mình. Được, ta cứ ở đây xem các ngươi giở trò gì?
Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung gọi:
– Điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị, đem rượu đến đây.
Lệnh Hồ Xung kêu một lúc, điếm tiểu nhị mới đáp rồi đem rượu đến. Lệnh Hồ Xung uống say túy lúy không còn biết trời trăng gì hết.