– Đệ tử săn sóc vết thương cho Lệnh Hồ đại ca, đỡ đại ca ngồi lên ghế. Lệnh Hồ đại ca thều thào nói: “Cảm phiền sư muội rót cho ta một bát rượu”. Đệ tử rót đầy bát rượu đưa cho đại ca. Bỗng nhiên dưới thang lầu nghe có tiếng bước chân, rồi hai người bước lên. Một người chính là hắn.
Nghi Lâm đưa tay chỉ vào cái xác La Nhân Kiệt, đệ tử của phái Thanh Thành rồi nói:
– Còn người kia cũng ác ôn như La Nhân Kiệt. Chúng nhìn đệ tử rồi nhìn Lệnh Hồ đại ca, rồi lại quay nhìn đệ tử; ánh mắt rất vô lễ.
Mọi người nghĩ tất nhiên bọn La Nhân Kiệt thấy người Lệnh Hồ Xung đầy máu và một tiểu ni cô dung mạo mỹ miều ngồi trên tửu lâu, mà tiểu ni cô lại rót rượu cho hắn uống, dĩ nhiên cho là chuyện kỳ cục, nên chúng nhìn một cách vô lễ cũng chẳng có gì là lạ.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Lệnh Hồ đại ca liếc nhìn La Nhân Kiệt rồi hỏi: “Sư muội, sư muội có biết sở trường tối cao của phái Thanh Thành là công phu gì không?” Đệ tử đáp: “Tiểu muội không biết, nghe nói phái Thanh Thành có nhiều công phu cao minh”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Đúng vậy, công phu cao minh của phái Thanh Thành thì rất nhiều nhưng trong đó có một chiêu cao minh nhất, hà hà… Để khỏi tổn thương hòa khí, ta không thèm nói nữa”. Đại sư ca nói xong trợn mắt nhìn La Nhân Kiệt. La Nhân Kiệt sấn sổ tiến đến quát: “Cao minh nhất là cái gì? Ngươi nói thử xem?” Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Tại hạ vốn không muốn nói ra, nhưng các hạ nhất định muốn tại hạ phải nói. Đó là chiêu Thí cổ hướng hậu bình sa lạc nhạn thức”. La Nhân Kiệt giơ tay đập bàn quát: “Nói tầm bậy, cái gì là Thí cổ hướng hậu bình sa lạc nhạn thức (Chổng đít ra sau, rơi như con nhạn bay xuống bãi cát)? Trước nay, ta chưa hề nghe”.
Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Đây là chiêu thức giữ nhà của quý phái, sao các hạ lại chưa nghe qua? Các hạ quay người lại, tại hạ diễn cho các hạ xem”. La Nhân Kiệt chửi vài câu, vung quyền đánh Lệnh Hồ đại ca. Lệnh Hồ đại ca muốn đứng dậy né tránh nhưng vì bị mất máu quá nhiều, một chút khí lực cũng không còn, toàn thân loạng choạng lập tức té ngồi xuống, bị hắn đánh cho một quyền trúng mũi, máu tươi chảy ra. La Nhân Kiệt định đánh quyền thứ hai thì đệ tử vội đưa tay ra cản, nói: “Đừng đánh nữa, người này đang bị trọng thương, các hạ không thấy sao? Các hạ ăn hiếp người đã bị thương thì đâu phải là anh hùng hảo hán?” La Nhân Kiệt chửi: “Tiểu ni cô thấy tiểu tặc này đẹp trai mà động lòng phàm tục ư? Mau tránh ra. Ngươi không tránh thì ta sẽ đánh cả ngươi luôn”. Đệ tử nói: “Ngươi mà dám đánh ta, ta sẽ thưa lên sư phụ của ngươi là Dư quán chủ cho coi”. Hắn nói: “Ha ha, ngươi không giữ thanh quy, đã phạm dâm giới thì người trong thiên hạ ai cũng đánh được”. Sư phụ, hắn nói như vậy thì chết đâu có oan uổng? Hắn giơ tay trái chụp lấy đệ tử, đệ tử đưa tay ra đỡ, không ngờ đây chỉ là hư chiêu. Bỗng nhiên, tay phải của hắn đưa ra véo lên má trái đệ tử một cái rồi còn cười một cách ma quái nữa. Đệ tử vừa tức giận vừa nôn nóng liền đánh ra ba chưởng nhưng hắn né tránh được hết.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Sư muội, muội đừng động thủ , ta vận khí một chút nữa là được rồi”. Đệ tử quay đầu nhìn đại ca thấy khuôn mặt đại ca không chút máu. Lúc đó, La Nhân Kiệt chạy đến muốn đánh đại ca. Lệnh Hồ đại ca tay trái thủ chưởng, xoay người nửa vòng, phóng cước đá trúng… mông đít của hắn. Cước này vừa nhanh vừa chuẩn xác, tuyệt diệu vô cùng. La Nhân Kiệt đứng không vững bay nhào xuống lầu.
Lệnh Hồ đại ca nói khẽ: “Sư muội, đây chính là chiêu số cao minh nhất của phái Thanh Thành, được gọi là Thí cổ hướng hậu bình sa lạc nhạn thức. Thí cổ hướng hậu là chuyên chổng đít ra sau còn bình sa lạc… lạc… nhạn thì tiểu sư muội nhìn thấy rồi đó, có giống không?” Đệ tử muốn bật cười, nhưng thấy sắc mặt của đại ca càng lúc càng tái đi, đệ tử rất đau lòng, bèn khuyên: “Đại ca nghỉ một chút đi, đừng nói nữa”. Đệ tử thấy các vết thương của đại ca rướm máu, hiển nhiên vừa rồi đã dùng quá sức đá một cước làm cho các miệng vết thương rách ra.
Gã La Nhân Kiệt sau khi bị rớt xuống lầu lập tức chạy lên lại, tay đã cầm thanh kiếm quát: “Ngươi là Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn phải không?” Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Cao thủ của quý phái đã được ta thi triển chiêu Thí cổ hướng hậu bình sa lạc nhạn thức đến các hạ đã là người thứ ba, đừng trách… đừng trách…” Đại ca nói tới đó thì ho lên sù sụ. Đệ tử sợ La Nhân Kiệt hại đại ca, bèn rút kiếm ra đứng bên cạnh bảo vệ.
La Nhân Kiệt nói với gã sư đệ: “Lê sư đệ, sư đệ đối phó với tiểu ni cô này”. Gã ác nhân họ Lê liền dạ, rồi rút trường kiếm tấn công đệ tử, đệ tử xuất chiêu để đỡ. La Nhân Kiệt vung kiếm lia lia nhắm Lệnh Hồ đại ca mà đâm. Lệnh Hồ đại ca gắng hết sức giơ kiếm lên đỡ chiêu kiếm của hắn, tình thế rất là nguy cấp. Vừa đánh được mấy chiêu, trường kiếm của Lệnh Hồ đại ca đã bị đánh rớt. La Nhân Kiệt phóng trường kiếm chỉ vào trước ngực của đại ca cười nói: “Ngươi gọi ta ba tiếng “Gia gia phái Thanh Thành” thì ta sẽ tha mạng cho”. Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Được, để ta gọi! Sau khi ta gọi rồi, ngươi có chịu truyền hay không truyền cho ta chiêu thức Thí cổ hướng hậu bình sa…” Đại ca chưa dứt lời, thì bị tên ác nhân La Nhân Kiệt phóng kiếm đâm mạnh vào ngực. Tên ác nhân này thật là độc ác.
Cô nói đến đây, những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên má rồi rơi xuống. Cô nghẹn ngào kể tiếp:
– Đệ tử… đệ tử… đệ tử thấy tình cảnh như vậy, liền nhảy vào ngăn cản nhưng lưỡi kiếm của La Nhân Kiệt đã… đã đâm vào ngực của Lệnh Hồ đại ca rồi.
Tòa hoa sảnh yên tĩnh không một tiếng động.
Dư Thương Hải cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn mình với vẻ phẫn nộ và khinh bỉ. Lão nói:
– Ngươi nói những lời đó chưa chắc đúng sự thật. Ngươi nói La Nhân Kiệt đã giết Lệnh Hồ Xung rồi thì tại sao La Nhân Kiệt lại chết dưới kiếm của hắn?
Nghi Lâm đáp:
– Sau khi Lệnh Hồ đại ca bị đâm, đại ca vẫn còn cười, nói khẽ với đệ tử: “Tiểu sư muội, ta… ta có một bí mật, nói cho muội nghe. Là Tịch tà… Tịch tà kiếm phổ của Phước… Phước Oai tiêu cục ở… ở…” Đại ca nói càng lúc càng nhỏ, đệ tử không nghe được gì, chỉ thấy miệng đại ca mấp máy…
Dư Thương Hải nghe cô ta nhắc đến Tịch tà kiếm phổ của Phước Oai tiêu cục thì bất giác tâm thần chấn động, không tự chủ được, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, bèn hỏi:
– Ở chỗ…?
Lão muốn hỏi ở chỗ nào nhưng lập tức nghĩ lại câu hỏi này vạn lần không nên nói ra trước mặt mọi người nên ngừng lại ngay, nhưng trống ngực đập loạn xạ cả lên. Lão chỉ mong Nghi Lâm còn nhỏ không biết gì sẽ nói ra hết, nếu không sau sự việc này, Định Dật sư thái sẽ hỏi thêm cho tận tường, lão ni sẽ biết được tầm quan trọng của Tịch tà kiếm phổ, thì lão không còn cơ hội để nghe điều cơ mật này nữa.
Nghi Lâm kể tiếp:
– La Nhân Kiệt đối với kiếm phổ gì đó dường như vô cùng quan tâm, liền đi đến, cúi thấp người xuống để nghe cho rõ Lệnh Hồ đại ca nói kiếm phổ đó ở chỗ nào. Bỗng nhiên, Lệnh Hồ đại ca chụp thanh kiếm ở dưới sàn nhà lên đâm vào bụng dưới của La Nhân Kiệt. Tên ác nhân này ngẩng mặt lên trời rồi té nhào, tay chân co rút lại, không bò dậy nổi nữa. Hóa ra… hóa ra… sư phụ… Lệnh Hồ đại ca cố ý lừa hắn đến gần, giết hắn để báo thù.
Nghi Lâm kể xong câu chuyện, tinh thần không chịu đựng được nữa, toàn thân lảo đảo rồi ngất xỉu. Định Dật sư thái đưa cánh tay ôm lấy lưng cô rồi nhìn Dư Thương Hải với cặp mắt không chút thiện cảm.
Mọi người mặc nhiên không nói lời nào, tưởng tượng lại cuộc đấu kinh tâm động phách ở trên gác Hồi Nhạn lâu. Trong mắt của các cao thủ Thiên Môn đạo nhân, Lưu Chính Phong, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất, võ công của Lệnh Hồ Xung và La Nhân Kiệt tất nhiên không có gì cao cường cả, nhưng trận ác đấu biến ảo thảm khốc như thế này thì chưa từng nghe thấy trên giang hồ. Câu chuyện này lại do chính miệng tiểu ni cô Nghi Lâm yêu kiều, ngây thơ kể lại, hiển nhiên không có chút gì giả dối cả.
Lưu Chính Phong nhìn gã đệ tử phái Thanh Thành họ Lê hỏi:
– Lê thế huynh, lúc đó thế huynh cũng ở hiện trường, có tận mắt nhìn thấy đúng như vậy không?
Gã họ Lê đệ tử phái Thanh Thành không trả lời, đưa mắt nhìn Dư Thương Hải. Mọi người thấy sắc mặt của gã thì biết ngay sự tình xảy ra đúng như vậy; nếu không, Nghi Lâm chỉ cần nói dối nửa câu là gã tất đã lên tiếng cãi lại.
Dư Thương Hải đưa mắt nhìn Lao Đức Nặc, sắc mặt lão xanh lè, lạnh lùng hỏi:
– Lao hiền điệt, phái Thanh Thành của ta đã làm gì đắc tội với quý phái mà lệnh sư huynh lại vô cớ sinh sự với đệ tử phái Thanh Thành?
Lao Đức Nặc lắc đầu đáp:
– Đệ tử không biết. Đó là Lệnh Hồ đại ca và La sư huynh của quý phái có xích mích vì chuyện riêng tư chứ chẳng liên can gì đến mối giao tình giữa hai phái Thanh Thành và Hoa Sơn cả.
Dư Thương Hải cười khẩy nói:
– Tuyệt đối không có liên can gì! Hiền điệt tưởng chối là xong…