Nghi Lâm kể tiếp:
– Khi buộc vết thương xong, Lệnh Hồ đại ca giải khai huyệt đạo bên vai và sau lưng để đả thông huyết mạch cho đệ tử. Không bao lâu, nghe tiếng sột soạt ở ngoài động càng lúc càng gần. Điền Bá Quang lại vung kiếm phát cỏ; hắn tiến gần đến cửa sơn động. Trống ngực của đệ tử đập thình thịch. Hắn đi vào trong động rồi ngồi xuống đất, không nói gì cả. Đệ tử nín thở, không dám phà hơi ra miệng. Bỗng nhiên lúc đó, đầu vai của đệ tử đau nhói, đệ tử vô ý khẽ rên lên. Trời ơi, thôi rồi! Điền Bá Quang cười ha hả, bước về phía đệ tử; Lệnh Hồ đại ca ngồi bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Điền Bá Quang cười, nói: “Thì ra con cừu non còn núp ở trong động này”.
Hắn đưa tay định chụp vào người đệ tử, thì đánh véo một tiếng, hắn đã bị Lệnh Hồ đại ca đâm trúng một kiếm. Điền Bá Quang sợ hãi, thanh kiếm gãy cầm trong tay rơi xuống đất. Đáng tiếc là nhát kiếm của Lệnh Hồ đại ca không đâm trúng chỗ hiểm của hắn. Điền Bá Quang vội nhảy lùi về phía sau, hắn rút thanh đao sau lưng ra, vung đao chém Lệnh Hồ đại ca. Choang một tiếng, đao kiếm giao nhau, hai người đã động thủ rồi. Cả hai người đều không ai thấy ai, tiếng đao kiếm chiết chiêu xoang xoảng, rồi cả hai cùng lùi ra phía sau. Đệ tử chỉ nghe được tiếng thở của họ, lòng đã muốn chết điếng.
Thiên Môn đạo nhân hỏi xen vào:
– Lệnh Hồ Xung và hắn đấu với nhau bao nhiêu hiệp?
Nghi Lâm đáp:
– Lúc đó đệ tử hoang mang, thực sự không biết hai người đấu đến bao lâu. Nhưng đệ tử nghe Điền Bá Quang cười nói: “A ha, ngươi là người phái Hoa Sơn! Kiếm pháp của phái Hoa Sơn không địch lại đao pháp của ta đâu. Ngươi tên là gì?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi. Phái Hoa Sơn cũng vậy, phái Hằng Sơn cũng thế đều muốn tiêu diệt tên dâm tặc như ngươi…” Đại ca chưa nói xong, Điền Bá Quang đã tấn công tới tấp. Thì ra hắn dụ Lệnh Hồ đại ca nói ra để hắn biết đại ca ở chỗ nào. Hai người giao đấu với nhau mấy hiệp nữa. Lệnh Hồ đại ca kêu á lên một tiếng vì đã bị thương. Điền Bá Quang cười nói: “Ta đã nói rồi, Hoa Sơn kiếm pháp không phải là đối thủ của ta, cho dù sư phụ của ngươi là Nhạc lão nhi đến đây cũng đánh không lại ta đâu”. Lệnh Hồ đại ca không nói gì với hắn. Lúc nãy đầu vai của đệ tử đau nhói, thì ra huyệt đạo trên vai được giải rồi. Lúc này, huyệt đạo ở lưng lại đau buốt, đệ tử gắng gượng từ từ bò dậy, đưa tay mò thanh kiếm gãy dưới đất. Lệnh Hồ đại ca nghe có tiếng động, vui mừng nói: “Huyệt đạo của sư muội đã được giải rồi. Mau chạy đi! Mau chạy đi!” Đệ tử nói: “Sư huynh phái Hoa Sơn, sư muội và sư huynh cùng đánh tên ác nhân này”. Đại ca nói: “Sư muội mau chạy đi! Hai người chúng ta có hợp lực cũng không địch lại hắn đâu”. Điền Bá Quang cười nói: “Ngươi biết vậy thì tốt, hà tất phải chiến đấu cho uổng tính mạng? Này, ta khâm phục ngươi là một anh hùng hảo hán. Ngươi tên là gì?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Ngươi hỏi tôn tính đại danh của ta à? Ta nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì, nhưng ngươi hỏi ta vô lễ như vậy thì lão tử không thèm nói cho ngươi biết”. Sư phụ, sư phụ coi có tức cười không? Lệnh Hồ đại ca không phải là gia gia của hắn nhưng lại tự xưng là “lão tử”.
Định Dật hừ một tiếng rồi đáp:
– Đây là lời nói thô tục để chửi nhau chứ không phải là “lão tử” thật đâu.
Nghi Lâm đáp:
– Dạ, thì ra là như vậy. Lệnh Hồ đại ca nói: “Sư muội, sư muội mau chạy đến thành Hành Sơn đi. Bằng hữu của chúng ta đều đang ở đó, chắc tên ác tặc này không dám đến Hành Sơn kiếm sư muội đâu!” Đệ tử nói: “Tiểu muội đi, hắn giết đại ca thì tiểu muội biết làm sao?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Hắn giết ta không được đâu! Ta đang cầm chân hắn, sao sư muội còn không mau chạy đi. Úi chao!” Hai tiếng choang choang vang lên, hai người đã tái đấu. Lệnh Hồ đại ca lại bị thêm một vết thương, vội la to: “Sư muội không đi, ta sẽ chửi sư muội đó!” Lúc đó, đệ tử đã mò được thanh kiếm gãy ở dưới đất, nói to: “Hai người chúng ta đánh một mình hắn”. Điền Bá Quang cười nói: “Lại càng hay! Điền Bá Quang này một đao cùng đấu với cả hai phái Hoa Sơn và Hằng Sơn”. Lệnh Hồ đại ca chửi đệ tử thật. Đại ca chửi: “Tiểu ni cô này thật là ngu dốt, lại rất lộn xộn, còn không chạy mau đi ư? Ngươi không chịu đi, lần sau gặp ngươi, ta sẽ xẻo tai ngươi đó”. Điền Bá Quang cười nói: “Tiểu ni cô này không nỡ xa ta nên không muốn đi”. Lệnh Hồ đại ca sốt ruột quát:“Ngươi có chịu đi không?” Đệ tử nói: “Không đi!” Lệnh Hồ đại ca nói: “Ngươi mà không đi ta sẽ chửi sư phụ của ngươi đó! Lão ni cô Định Nhàn là một bà lão hồ đồ, dạy ngươi cũng hồ đồ luôn!” Đệ tử nói: “Định Nhàn sư bá không phải là sư phụ của tiểu muội”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Được, thế thì ta chửi Định Tĩnh sư thái”. Đệ tử nói: “Định Tĩnh sư bá cũng không phải là sư phụ của tiểu muội”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Trời ơi! Ngươi vẫn không đi, ta chửi Định Dật là mụ già hồ đồ…”
Gương mặt Định Dật cau lại trông thật khó coi.
Nghi Lâm vội nói:
– Sư phụ, xin sư phụ đừng giận. Lệnh Hồ đại ca vì muốn cứu đệ tử, không phải muốn chửi sư phụ thật đâu. Đệ tử nói: “Chính tiểu muội hồ đồ chứ không phải là do sư phụ dạy đâu!” Bỗng nhiên, Điền Bá Quang lạng người đi một cái, đưa tay định điểm huyệt đệ tử. Trong bóng tối, đệ tử vung kiếm chém loạn xạ mới khiến cho hắn phải lùi lại.
Lệnh Hồ đại ca quát: “Ta còn có rất nhiều lời khó nghe muốn chửi sư phụ của ngươi, ngươi có sợ hay không?” Đệ tử nói: “Đại ca đừng chửi! Chúng ta cùng trốn đi”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Ngươi còn đứng cạnh ta khiến ta vướng tay vướng chân lắm. Hoa Sơn kiếm pháp của ta cực kỳ lợi hại; ngươi còn đứng đây thì ta không phát huy được. Ngươi đi đi cho ta giết tên ác ôn này”. Điền Bá Quang cười ha hả, nói: “Ngươi đối với tiểu ni cô này cũng quá đa tình đa nghĩa, chỉ đáng tiếc ngay cả tên của ngươi cô ta cũng không biết”. Đệ tử nghĩ tên ác ôn này nói không sai. Đệ tử bèn nói: “Thưa sư huynh phái Hoa Sơn, đại danh của sư huynh là gì vậy? Tiểu muội đến Hành Sơn sẽ trình với sư phụ là sư huynh đã cứu tính mạng của tiểu muội”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Đi nhanh đi! Đi nhanh đi! Sao mà lẩn thẩn quá vậy. Ta họ Lao, tên Đức Nặc!”
Lao Đức Nặc nghe đến đó, không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ: Tại sao đại sư ca lại mạo xưng tên mình?
Văn tiên sinh gật đầu nói:
– Lệnh Hồ Xung làm việc thiện mà không cầu danh, vốn là bản sắc của đạo hiệp nghĩa chúng ta vậy.
Định Dật sư thái liếc nhìn Lao Đức Nặc lẩm bẩm:
– Tên Lệnh Hồ Xung này thật vô lễ, dám cả gan chửi cả đến ta. Hừ, chắc là hắn sợ sau chuyến này bị ta truy cứu nên đem tội lỗi đổ hết lên đầu người khác.
Nói xong lão ni nhìn Lao Đức Nặc nói:
– Hừm, có phải ngươi là người trong sơn động đã chửi ta hồ đồ không?
Lao Đức Nặc vội khom người đáp:
– Không, không phải! Đệ tử không dám!
Lưu Chính Phong mỉm cười nói:
– Định Dật sư thái, Lệnh Hồ Xung mạo xưng tên của sư đệ Lao Đức Nặc là có đạo lý riêng. Lao hiền điệt biết võ nghệ rồi mới bái sư, vai vế tuy thấp, nhưng tuổi tác lại cao, râu dài như vậy, Lao hiền điệt tính ra đáng làm tổ phụ của Nghi Lâm sư điệt.
Lúc này Định Dật mới chợt hiểu ra Lệnh Hồ Xung muốn bảo vệ thanh danh cho Nghi Lâm. Trong hang động tối đen không rõ mặt nhau, sau khi Nghi Lâm thoát thân, cô sẽ nói là Lao Đức Nặc phái Hoa Sơn đã cứu cô ta. Người này là một lão già khô đét, người ngoài sẽ không hơi đâu mà đồn đãi này nọ. Cách mạo xưng đó không những bảo toàn được thanh danh trong trắng cho Nghi Lâm mà còn bảo toàn được oai danh của phái Hằng Sơn nữa. Lão ni nghĩ đến đây, không thể giấu được niềm vui trên gương mặt, gật đầu nói:
– Tiểu tử này nghĩ thật chu đáo. Nghi Lâm, sau đó thì sao?
Nghi Lâm đáp:
– Lúc đó đệ tử vẫn không chịu đi. Đệ tử nói: “Lao đại ca, đại ca vì cứu tiểu muội mà sa vào chỗ nguy hiểm, tiểu muội sao có thể gặp lúc khó khăn mà bỏ trốn? Nếu sư phụ mà biết tiểu muội không có nghĩa khí với đồng đạo nhất định sẽ giết tiểu muội ngay. Ngày thường sư phụ giáo huấn rằng phái Hằng Sơn của chúng ta tuy đều là hạng nữ lưu nhưng tinh thần hiệp nghĩa thì không thể thua hạng nam tử hán”.
Định Dật vỗ tay nói lớn:
– Hay! Ngươi nói phải đó! Chúng ta là người học võ, nếu bất chấp nghĩa khí giang hồ thì sống không bằng chết, bất luận nam hay nữ đều như nhau cả.
Mọi người nghe lão ni nói mấy câu đầy hào khí, nghĩ bụng: Khí khái của lão ni cô này không thua gì đấng mày râu.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Lệnh Hồ đại ca lại tiếp tục chửi to hơn nữa: “Tiểu ni cô khốn nạn du thủ du thực cứ đứng đây lôi thôi rắc rối khiến cho ta không phát triển được kiếm pháp thiên hạ vô địch của phái Hoa Sơn. Cái mạng già này thế nào cũng lọt vào tay của Điền Bá Quang rồi. Thì ra ngươi và Điền Bá Quang thông đồng với nhau, cố ý hãm hại ta. Lao Đức Nặc này thật là xui xẻo, vừa ra cửa đã gặp ni cô, mà là một tiểu ni cô khốn nạn, tuyệt tử tuyệt tôn, tuyệt đến mười tám đời con cháu đã hại lão tử. Lão tử là một người không có gì không phá nổi mà hôm nay không phát huy được oai lực kiếm pháp tuyệt diệu, lại sợ kiếm pháp lợi hại này làm tổn thương tính mạng cô ta nên không thể đem ra sử dụng được. Trời ơi! Điền Bá Quang! Ngươi cho ta một đao để ta chết cho rồi, lão tử hôm nay đã tới số rồi!”
Mọi người nghe Nghi Lâm nói năng lưu loát, giọng điệu mềm mại trong trẻo. Cô thuật lại những lời chửi bới thô tục của Lệnh Hồ Xung mà ai nấy nghe rất dễ lọt tai.
Nghi Lâm lại kể tiếp:
– Đệ tử nghe đại ca nói như vậy, tuy biết đại ca chửi đệ tử là giả, nhưng lại nghĩ võ nghệ của đệ tử còn thấp không thể giúp gì được cho đại ca, ở lại trong sơn động chỉ làm vướng tay vướng chân đại ca, khiến đại ca không phát triển được sự tinh xảo trong Hoa Sơn kiếm pháp…
Định Dật hừ một tiếng rồi nói:
– Tiểu tử này khoác lác quá! Hoa Sơn kiếm pháp của hắn chẳng qua cũng chỉ vậy thôi, làm sao có thể nói là thiên hạ vô địch?
Nghi Lâm nói:
– Sư phụ, đại ca nói khoác để dọa Điền Bá Quang, làm cho hắn biết khó mà rút lui. Đệ tử nghe đại ca càng chửi càng hăng, mới nói: “Lao đại ca, tiểu muội đi đây! Sau này có ngày gặp lại”. Đại ca chửi: “Cút đi đồ thối tha, tránh ta ra càng xa càng tốt! Hễ ta gặp ni cô thì đánh bạc thua sạch túi. Trước giờ, ta chưa gặp ngươi, sau này vĩnh viễn ta cũng không muốn gặp ngươi. Lão tử bình sinh thích nhất là đánh bạc, gặp ngươi nữa để làm gì?”
Định Dật đột nhiên nổi nóng, đập bàn quát:
– Tiểu tử thật là khốn nạn! Lúc đó ngươi còn chưa đi sao?
Nghi Lâm đáp:
– Đệ tử sợ đại ca giận nên đành phải đi. Vừa ra khỏi sơn động thì đã nghe trong động tiếng đao kiếm giao đấu chạm nhau loảng choảng. Nhưng đệ tử sợ đại ca xui xẻo, đánh bạc sẽ thua, vậy là đệ tử mím miệng lấy hơi chạy thật nhanh, bụng nghĩ sẽ đuổi kịp sư phụ lão nhân gia để xin sư phụ giúp đỡ đại ca bắt tên ác tặc Điền Bá Quang.
Định Dật ừ một tiếng, gật đầu.
Nghi Lâm đột nhiên hỏi:
– Sư phụ, Lệnh Hồ đại ca sau đó không may chết đi có phải là vì… là vì… đã gặp đệ tử, nên thời vận mới xui xẻo như vậy?
Định Dật tức giận nói:
– Cái gì “Hễ gặp ni cô thì đánh bạc thua”. Toàn là những lời bậy bạ mà ngươi cũng tin được ư? Ở đây có nhiều người đều đã gặp thầy trò ta, lẽ nào bọn họ ai cũng thời vận xui xẻo?
Mọi người nghe đều mỉm cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng.
Nghi Lâm nói:
– Dạ, đệ tử chạy cho đến khi trời sáng thì đã thấy thành Hành Dương mới yên tâm một chút, nghĩ bụng chắc có thể gặp được sư phụ ở Hành Dương, nào ngờ tên Điền Bá Quang lại đuổi đến. Đệ tử vừa thấy hắn chân đã mềm nhũn ra, chạy được mấy bước liền bị hắn túm lấy. Đệ tử nghĩ hắn đã đuổi đến nơi đây thì đại ca Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn nhất định đã bị hắn giết trong sơn động rồi, lòng đau đớn không sao tả được. Điền Bá Quang thấy người đi đường rất đông nên không dám vô lễ với đệ tử. Hắn nói: “Tiểu ni cô đi cùng ta, ta sẽ không động tay động chân với cô. Nếu cô ngoan cố không nghe, ta lập tức lột hết quần áo cô ra để làm trò cười cho mọi người đi đường”. Đệ tử sợ quá không dám phản kháng, đành đi theo hắn vào thành.
Đến trước quán rượu Hồi Nhạn lâu, hắn nói: “Tiểu sư phụ, cô là nàng tiên… nhan sắc chim sa cá lặn. Hồi Nhạn lâu vì cô mà mở ra. Vậy chúng ta lên đó uống một bữa cho thật say để chúc mừng ngày gặp gỡ này”. Đệ tử nói: “Người xuất gia không ăn mặn, không uống rượu. Đây là giới luật của Bạch Vân am ta”. Hắn nói: “Giới luật của Bạch Vân am nhà cô sao lắm chuyện vậy, thực sự có giữ được nổi không? Tý nữa ta sẽ giúp ngươi phá giới. Những gì được gọi là thanh quy giới luật đều chỉ đặt ra để dối gạt người. Sư phụ ngươi… sư phụ ngươi…”
Cô nói đến đây liếc trộm Định Dật một cái rồi không dám nói tiếp nữa.
Định Dật nói:
– Tên ác nhân ăn nói càn bậy, không cần đề cập đến hắn. Ngươi chỉ nói sau đó thì ngươi nói thế nào thôi.
Nghi Lâm nói:
– Dạ! Sau đó đệ tử nói: “Ngươi đừng nói tầm bậy tầm bạ! Sư phụ ta từ trước đến giờ không bao giờ lén lút uống rượu và ăn thịt chó đâu”.
Mọi người nghe cô nói nhịn không nổi, cười ồ cả lên. Nghi Lâm tuy không thuật hết những lời nói của Điền Bá Quang nhưng từ câu trả lời của cô, ai cũng biết Điền Bá Quang đã bảo Định Dật thường lén lút uống rượu và ăn thịt chó!
Định Dật sa sầm nét mặt, nghĩ bụng:
– Hài tử thật là ngây thơ, nói năng không biết giữ mồm giữ miệng chút nào.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Tên ác nhân giơ tay chụp lấy vạt áo của đệ tử rồi nói: “Ngươi không lên lầu bồi rượu cho ta thì ta sẽ xé toạc áo quần của ngươi đó”. Đệ tử không còn cách nào khác đành theo hắn lên lầu. Tên ác nhân gọi đem rượu ra. Hắn thật tồi tệ, đệ tử đã nói là đệ tử ăn chay nhưng hắn cứ kêu toàn là đồ ăn mặn như thịt bò, thịt heo, thịt gà, cá, tôm. Hắn bảo nếu đệ tử không ăn thì hắn sẽ xé rách quần áo của đệ tử. Sư phụ, đệ tử nhất định không ăn, quyết không phạm giới cấm của nhà Phật. Gã xấu xa này muốn xé quần áo của đệ tử nhưng không được nữa. Ngay lúc đó có một người đi lên tửu lâu, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt nhợt nhạt, áo quần dính đầy máu. Người ấy đến bên cạnh đệ tử ngồi xuống, không nói một lời, bưng lấy bát rượu trước mặt đệ tử uống cạn. Người ấy tự rót thêm một bát nữa, nâng lên nhìn Điền Bá Quang nói “Xin mời!” rồi nhìn đệ tử nói “Xin mời!” rồi lại uống cạn. Đệ tử vừa nghe giọng nói của người ấy bất giác vừa sợ hãi vừa vui mừng. Thì ra, đó là Lao đại ca, người đã cứu đệ tử trong sơn động. Cám ơn Trời Phật, đại ca không bị Điền Bá Quang giết chết. Nhưng trên người đầy vết chém, đại ca vì cứu đệ tử mà bị thương tích khắp mình mẩy.
Điền Bá Quang nhìn đại ca chăm chú từ trên xuống dưới rồi nói: “Là ngươi à?” Đại ca nói: “Là ta!”
Điền Bá Quang nhìn đại ca rồi giơ ngón tay cái lên, khen rằng: “Hảo hán tử!” Đại ca cũng nhìn Điền Bá Quang rồi đưa ngón tay cái lên khen ngợi: “Hảo đao pháp!” Cả hai đều cười ha hả, rồi cùng uống bát rượu. Đệ tử lấy làm kỳ. Tối hôm qua, hai người choảng nhau kịch liệt như vậy, tại sao bây giờ bỗng nhiên biến thành bằng hữu? Đại ca không chết, đệ tử rất vui mừng; nhưng thấy đại ca lại là bằng hữu của tên ác nhân Điền Bá Quang, đệ tử không an lòng chút nào.
Điền Bá Quang nói: “Ngươi không phải là Lao Đức Nặc! Lao Đức Nặc là một lão già xấu xí, đâu có phong lưu tráng kiện như ngươi?” Đệ tử trộm nhìn đại ca, ước đoán đại ca không quá hai mươi tuổi. Thì ra tối hôm qua, đại ca nói cái gì là “lão gia sống đã mấy chục năm rồi” đều là để gạt Điền Bá Quang. Đại ca cười nói: “Ta không phải là Lao Đức Nặc”. Điền Bá Quang vỗ bàn nói: “Đúng rồi, ngươi là Lệnh Hồ Xung, nhân vật số một trong hàng đệ tử của phái Hoa Sơn, cao thủ giang hồ”. Lệnh Hồ đại ca thừa nhận, cười nói: “Các hạ quá lời! Lệnh Hồ Xung đã thất bại dưới tay các hạ, thật hổ thẹn!” Điền Bá Quang nói: “Không đánh thì không biết nhau. Chúng ta kết giao bằng hữu, được chăng? Lệnh Hồ huynh đã thích tiểu ni cô xinh đẹp mỹ miều này, tại hạ nhường cho huynh đó. Trọng sắc đẹp mà khinh tình bằng hữu thì đâu phải là hành vi của tại hạ?”
Định Dật tái mặt, nói:
– Tên ác tặc đáng chết, thật đáng chết!
Nghi Lâm nước mắt lưng tròng nói:
– Sư phụ, Lệnh Hồ đại ca bỗng nhiên chửi đệ tử. Đại ca nói: “Tiểu ni cô này mặt mày không còn chút máu, suốt ngày chỉ ăn rau cải và đậu hũ, tướng mạo có gì tươi tốt đâu. Điền huynh, bình sinh tại hạ hễ thấy ni cô thì phát bực, chỉ hận là không giết hết ni cô trong thiên hạ!” Điền Bá Quang cười hỏi: “Tại sao lại như vậy?” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Không giấu gì Điền huynh, bình sinh tiểu đệ có một sở thích là đánh bạc, coi trọng việc đánh bạc hơn cả sinh mạng mình, chỉ nhìn thấy con xúc xắc thôi thì ngay cả đến họ tên mình cũng không nhớ. Nhưng nếu xui xẻo gặp ni cô thì ngày hôm đó không dám đánh bạc nữa vì đánh đâu thua đó, đã thử nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy. Không chỉ riêng tại hạ đâu, các sư huynh sư đệ của phái Hoa Sơn người nào cũng gặp như vậy. Vì thế đệ tử phái Hoa Sơn hễ thấy sư bá, sư thúc, sư muội, sư tỷ của phái Hằng Sơn ngoài mặt tuy giả bộ cung kính nhưng trong lòng than thầm xui xẻo!”
Định Dật tức giận, quay lại đánh một chưởng. Chỉ nghe bốp một tiếng, Lao Đức Nặc đã bị tát một cái tóe lửa. Lão ni xuất thủ vừa nhanh vừa mạnh, Lao Đức Nặc không kịp né tránh, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa thì té nhào.