Hồi 160: Nhật Nguyệt giáo chủ bây giờ là ai?

Nhất thời lão thấp thỏm không yên. Lão thầm nghĩ: Nhậm lão ma đầu không chừng đã ngồi lên ghế rồi, qua một lúc nữa, thuốc dẫn phát động, trên đỉnh ngọn Kiến Tính này sắp nổ tung hết một nửa. Nếu bây giờ ta lánh đi thì không khỏi để lộ vẻ khiếp nhược, bị bọn Hướng Vấn Thiên nhìn thấy, có thể lên tiếng báo động, không khỏi làm hỏng mọi chuyện. Nhưng nếu chất nổ phát tác, thân thủ ta có nhanh đến mấy cũng tránh không kịp, vậy phải làm sao?

Lão vốn tính kế rất chu tất. Nhật Nguyệt giáo vừa tấn công lên đỉnh thì tiếp chiến thế nào, rút lui ra sao, bàn tính lúc Nhậm Ngã Hành ngồi lên ghế cửu long thì môn hạ của ba phái Hằng Sơn, Võ Đang, Thiếu Lâm đều đã lùi xuống thâm cốc. Không ngờ Nhật Nguyệt giáo lên không động thủ, lại chơi cái gì tiên lễ hậu binh, Nhậm Ngã Hành muốn tương hội với một mình Lệnh Hồ Xung ở trong am, cục diện hoàn toàn biến đổi ngoài sự tiên liệu. Tuy lão rất cơ trí, nhưng nhất thời lúng túng không biết nên làm gì.

Phương Chứng đại sư biết cục diện rất căng thẳng, lão cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Lệnh Hồ Xung. Nhưng lão tu luyện rất tinh thâm, lòng rất thông đạt, chỉ cảm thấy sự sinh tử vinh nhục, họa phúc thành bại, kỳ thực cũng không phải là đại sự quan trọng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, kết cục như thế nào là thiện nghiệp do mỗi người tạo ra, không thể cưỡng cầu mà được.

Cho nên, lòng lão tuy mơ hồ cảm thấy bất ổn, nhưng vẫn thản nhiên, thuốc nổ có phát tác thật, cái thân xác này có bị hủy đi, đó cũng là cách rời bỏ cuộc sống ô uế này, đâu có gì phải sợ?

Chuyện chôn thuốc nổ dưới ghế cửu long rất cơ mật, chỉ có Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung cùng bọn Thanh Hư, Thành Cao và tay chôn thuốc nổ biết mà thôi. Bây giờ họ đều ở giữa lưng chừng núi đợi, chỉ chờ trên đỉnh núi phát nổ thì liền cho địa lôi nổ tiếp. Trên ngọn Kiến Tính, những người còn lại không ai biết gì cả. Môn hạ ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hằng Sơn chỉ đợi Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung ở trong Vô Sắc am nói to tiếng, động thủ, thì liền rút kiếm đối phó với giáo chúng Nhật Nguyệt giáo.

Xung Hư đứng ngoài canh gác rất lâu, không thấy trong am có động tĩnh gì liền vận nội công lắng tai nghe, loáng thoáng dường như Lệnh Hồ Xung nói khẽ câu gì, lão mừng thầm:

– Thì ra Lệnh Hồ Xung vẫn an nhiên vô sự.

Lòng lão vừa phân tâm thì nội công không vận được tinh thuần, nhất thời không nghe được gì nữa, lại lo lắng vừa rồi lão chỉ theo ý mình, lòng mong gì thì tai nghe suy luận ra vậy, chưa chắc đúng là thanh âm của Lệnh Hồ Xung, nếu không thì tại sao lão không nghe được tiếng của hắn?

Qua một lúc lâu sau, nghe Lệnh Hồ Xung gọi:

– Hướng đại ca, xin Hướng đại ca vào đưa Nhậm giáo chủ ra khỏi am.

Hướng Vấn Thiên đáp dạ, rồi cùng với Lục Trúc Ông dẫn mười sáu phu kiệu đi vào trong Vô Sắc am, khiêng kiệu ra. Giáo chúng Nhật Nguyệt giáo đứng ngoài am cùng cúi người nói:

– Cung nghinh thánh giáo chủ đại giá.

Cỗ kiệu khiêng đến chỗ cũ, đặt xuống. Hướng Vấn Thiên nói:

– Dâng lễ vật thánh giáo chủ tặng cho phương trượng chùa Thiếu Lâm.

Hai tên giáo chúng mặc cẩm y bưng hai cái mâm đi đến trước mặt Phương Chứng cúi người dâng mâm lên.

Phương Chứng thấy trong một cái mâm đựng một xâu chuỗi trầm hương rất cũ, mâm kia đựng một bộ kinh cũ viết tay, trên bìa loằng ngoằng chữ Phạn. Lão biết là kinh Kim Cang, bất giác vui mừng. Lão nghiên cứu Phật pháp rất tinh thâm, đối với kinh Kim Cang cũng rất tâm đắc, nhưng lão chỉ được đọc bản dịch Trung văn của cao tăng Cưu Ma La thời Đông Tấn, trong đó có nhiều chỗ khó hiểu. Bình sinh lão khát khao muốn nhìn thấy nguyên tác bằng chữ Phạn để đối chứng, nhưng đã tìm khắp Trung Nguyên mà không có được, bây giờ vừa thấy lão vui mừng cực độ, chấp tay cúi người nói:

– A Di Đà Phật, lão nạp được bảo kinh này, cảm kích vô lượng.

Lão cung kính đưa hai tay ra bưng bộ kinh Kim Cang chữ Phạn, sau đó mới lấy xâu chuỗi. Lão nói:

– Xin kính đa tạ Nhậm giáo chủ hậu tứ, thật không biết lấy gì báo đáp.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Giáo chủ tệ giáo nói, tệ giáo đối với anh hùng thiên hạ từng vô lễ, rất lấy làm xấu hổ. Phương Chứng đại sư không trách, tệ giáo đã cảm kích vô cùng rồi.

Lão nghiêng đầu nói:

– Dâng lễ vật của Nhậm giáo chủ tặng cho đạo trưởng chưởng môn phái Võ Đang.

Hai tên giáo chúng mặc cẩm y đáp dạ rồi đi ra, đến trước mặt Xung Hư đạo nhân cúi người dâng mâm lên.

Hai người chưa đi đến gần thì Xung Hư thấy trong một mâm để ngang một thanh trường kiếm, lúc hai người đến gần lão chăm chú nhìn kỹ, thấy vỏ kiếm bám đầy gỉ đồng, dây tơ khảm lên hai chữ triện. Xung Hư không nhịn được ồ lên một tiếng. Sư tổ Trương Tam Phong sáng lập phái Võ Đang thường dùng thanh bội kiếm tên là Chân Võ kiếm, xưa nay là bảo vật trấn sơn của phái Võ Đang. Hơn tám chục năm về trước, mấy cao thủ trưởng lão Nhật Nguyệt giáo ban đêm đánh lén núi Võ Đang, lấy mất bảo kiếm và cả bộ Thái Cực quyền kinh là thủ thư của Trương Tam Phong. Trận ác đấu đó hảo thủ phái Võ Đang chết ba cao thủ hạng nhất, tuy cũng giết được bốn trưởng lão của Nhật Nguyệt giáo nhưng một quyển kinh và một thanh kiếm chưa đoạt lại được. Cái đại nhục này của phái Võ Đang, hơn tám chục năm nay, mỗi đời chưởng môn lúc lâm chung đều để lại di huấn, nhất định phải đoạt lại cho được. Nhưng Hắc Mộc Nhai thành lũy rất thâm nghiêm, phái Võ Đang đã nhiều lần công khai lẫn ngấm ngầm đoạt lại nhưng đều không đoạt được mà mỗi lần còn mất hết mấy mạng trên Hắc Mộc Nhai. Không ngờ thanh kiếm lại xuất hiện trên ngọn Kiến Tính. Xung Hư liếc mắt nhìn mâm kia, trong mâm để sờ sờ một bộ sách mỏng viết tay, giấy đã hoen ố chuyển sang màu vàng, ngoài bìa viết bốn chữ “Thái Cực quyền kinh”. Xung Hư đạo nhân ở núi Võ Đang thấy qua không ít thủ bút của Trương Tam Phong, lão vừa thấy thủ bút thì biết ngay đây chính là chân tích của Thái Cực quyền kinh.

Lão đưa hai tay run run, cầm lấy thanh trường kiếm, tay phải nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút kiếm ra một nửa, cảm thấy hàn khí xông lên mặt. Lão biết Tam Phong tổ sư lúc về già kiếm thuật như thần, nhưng rất ít khi sử kiếm, khi bị bức phải cùng người động thủ, cũng chỉ dùng mộc kiếm, thiết kiếm tầm thường. Thanh Chân Võ kiếm này là binh khí tổ sư dùng thời trung niên để quét sạch quần tà, oai chấn giang hồ, là một lợi khí rất bén. Lão sợ bị Nhậm Ngã Hành lừa gạt, mới mở Thái Cực quyền kinh xem, quả nhiên là sách của Tam Phong tổ sư. Lão đặt quyển kinh thư lại trong mâm, quỳ xuống đất, hướng về quyển kinh và thanh kiếm lạy tám lạy, rồi đứng dậy nói:

– Nhậm giáo chủ khoan hồng đại lượng, khiến cho di vật của tổ sư gia Võ Đang trở về Chân Võ quán, Xung Hư có tan thân cũng khó báo được đại đức này.

Lão nhận quyển kinh và thanh kiếm, lòng quá khích động, hai tay run lên bần bật. Hướng Vấn Thiên nói:

– Giáo chủ tệ giáo nói, ngày trước tệ giáo đắc tội với phái Võ Đang rất hổ thẹn, hôm nay ngọc bích đã trở về nước Triệu, mong toàn phái Võ Đang lượng thứ.

Xung Hư nói:

– Nhậm giáo chủ nói quá khách khí.

Hướng Vấn Thiên lại nói:

– Dâng lễ vật thánh giáo chủ tặng cho Lệnh Hồ chưởng môn phái Hằng Sơn.

Phương Chứng và Xung Hư thầm nghĩ: Không biết lão tặng cho Lệnh Hồ chưởng môn lễ phẩm quý giá gì đây?

Hai chục giáo chúng mặc cẩm y bước lên, mỗi người bưng một cái mâm đi đến trước Lệnh Hồ Xung. Trong các mâm đựng đầy những dụng cụ thường dùng như áo, mũ, giày, hũ rượu, chén uống rượu, chén uống trà, tuy rất tinh xảo nhưng rõ ràng không có vật gì kỳ lạ. Chỉ có một cái mâm để một ống tiêu bằng ngọc, một mâm để một cây cổ cầm tương đối quý giá, nhưng so với lễ vật tặng cho Phương Chứng và Xung Hư thì không thể sánh được.

Lệnh Hồ Xung cung tay nói:

– Đa tạ.

Chàng lệnh cho Vu Tẩu phái Hằng Sơn nhận lấy.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Giáo chủ tệ giáo nói, lần này đến Hằng Sơn làm phiền các vị thật áy náy. Mỗi vị sư thái xuất gia phái Hằng Sơn, giáo chủ tặng một bộ áo mới, một thanh trường kiếm, mỗi vị sư tỷ sư muội tục gia tặng một hộp trang điểm, một thanh trường kiếm, mong các vị vui lòng nhận. Tệ giáo đã mua ba ngàn mẫu ruộng dưới chân núi Hằng Sơn, tặng cho Vô Sắc am làm ruộng canh tác. Bây giờ xin cáo từ.

Lão nói xong, hướng về Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung xá dài rồi quay người toan bước đi.

Xung Hư gọi:

– Hướng tiên sinh!

Hướng Vấn Thiên quay người lại cười hỏi:

– Đạo trưởng có gì dặn bảo?

Xung Hư nói:

– Được quý giáo chủ hậu tứ, không công mà nhận lộc, lòng bần đạo rất áy náy, không biết… không biết…

Lão nói liền hai lần “không biết” nhưng không nói tiếp được nữa, lão muốn hỏi là “không biết có dụng ý gì”, nhưng câu này lão không hỏi ra được. Hướng Vấn Thiên cười, cung tay nói:

– Vật trả về chủ, đó là lý đương nhiên. Đạo trưởng hà tất phải áy náy?

Lão quay người hô:

– Giáo chủ khởi giá.

Tiếng nhạc tấu lên, mười trưởng lão dẫn đường, mười sáu người khiêng kiệu đi. Phía sau là đội tù và, đội trống, đội cổ nhạc, phía sau nữa là giáo chúng các đường nối nhau xuống núi.

Xung Hư và Phương Chứng cùng nhìn Lệnh Hồ Xung đều nghĩ: Tại sao Nhậm giáo chủ lại thay đổi một cách kỳ quặc? Chuyện này chỉ có một người biết thôi.

Nhìn vẻ mặt của Lệnh Hồ Xung, hai lão không suy ra điều gì hết, thấy chàng dường như vừa vui mừng vừa đau lòng. Giáo chúng Nhật Nguyệt giáo đi một lúc thì tiếng nhạc dừng lại, tiếng tung hô cái gì “Thiên thu vạn tải thống nhất giang hồ” không còn vang lên nữa, thật là lúc đến thì diễu võ dương oai, lúc đi thì cuốn cờ lặng trống.

Xung Hư nhịn không được, hỏi:

– Lệnh Hồ huynh đệ, Nhậm giáo chủ bỗng nhiên tốt bụng, chắc là nể cái mặt to bằng trời của huynh đệ. Không biết… không biết…

Lão muốn hỏi “không biết lão nói huynh đệ cái gì” nhưng lão liền nghĩ, chuyện này nếu Lệnh Hồ Xung muốn nói thì đương nhiên sẽ nói, nếu hắn không muốn nói thì có hỏi nhiều cũng vô ích thôi, nên lão nói hai lần “không biết” liền im lại.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Xin hai vị tiền bối tha thứ, vừa rồi vãn bối đã hứa với Nhậm giáo chủ chuyện này tạm thời giữ kín. Nhưng cũng không có gì bí mật lắm, rồi đây hai vị cũng sẽ biết.

Phương Chứng cười ha hả nói:

– Một trận đại họa đã không xảy ra, thật là phước cho võ lâm. Xem cử chỉ của Nhậm giáo chủ hôm nay, đối với các phái chính giáo ta thật không có ý thù địch, hóa giải vô số sát kiếp, thật là đáng mừng.

Xung Hư không cách nào dò tìm được nguyên nhân, lòng bút rứt khó chịu, nghe Phương Chứng nói vậy, cũng cảm thấy rất có lý, bèn nói:

– Không phải lão đạo quá lo, nhưng Nhật Nguyệt giáo trá ngụy vô cùng, chúng ta nên cẩn thận là hơn. Nói không chừng Nhậm giáo chủ biết chúng ta có phòng bị, sợ thuốc nổ phát tác, nên hôm nay cố ý đến lấy lòng, đợi lúc chúng ta không đề phòng thì đánh lén. Hai vị có thấy như vậy không?

Phương Chứng nói:

– Chuyện này… lòng người khó lường, khó mà đề phòng được.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Không đâu, nhất định không có chuyện đó đâu.

Xung Hư nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn khẳng định không có chuyện đó thì hay quá rồi.

Nói vậy nhưng lòng lão không tin chắc như vậy. Qua một lúc sau, ở dưới núi báo tin lên, đoàn người Nhật Nguyệt giáo đã xuống gần đến chân núi, những người giữ đường không nhận được tín hiệu, nên không dám đánh giết, cũng chưa dẫn thuốc nổ vào địa lôi. Xung Hư sai người thông báo cho Thanh Hư và Thành Cao cắt đứt hết dây dẫn từ địa lôi đến ghế cửu long.

Lệnh Hồ Xung mời Phương Chứng và Xung Hư vào Vô Sắc am, nghỉ ngơi trong Quan Âm đường. Phương Chứng mở kinh Kim Cang chữ Phạn ra xem. Xung Hư vuốt ve thanh Chân Võ kiếm một lúc, đọc mấy câu Thái Cực quyền kinh, vui mừng vô hạn, những mối nghi kỵ trong lòng cũng dần dần tiêu hết.

Đột nhiên dưới bàn thờ có người nói:

– A, Doanh muội, là Doanh muội!

Người khác nói:

– Xung ca! Xung ca… Xung ca… Xung ca…!

Chính là thanh âm của Đào Cốc lục tiên. Lệnh Hồ Xung giật mình la lên một tiếng rồi nhảy nhổm lên. Nghe thanh âm dưới bàn thờ không ngừng phát ra:

– Xung ca, gia gia của tiểu muội, gia gia… gia gia lão nhân gia đã tạ thế rồi.

– Tại sao lại mất?

– Hôm ở trên ngọn Triêu Dương Hoa Sơn, Xung ca xuống núi không lâu, bỗng nhiên gia gia tiểu muội từ trên Tiên Nhân Chưởng té xuống, Hướng thúc thúc và tiểu muội đỡ gia gia dậy, nhưng không bao lâu, gia gia liền tắt thở.

– Vậy… vậy có người ám toán lão nhân gia sao?

– Không phải. Hướng thúc thúc nói, gia gia lão nhân gia tuổi đã cao, ở dưới đáy Tây Hồ phải chịu khổ mười mấy năm, mấy năm gần đây gia gia lại dùng thứ nội công vô cùng bá đạo, cường hành hóa trừ những luồng chân khí dị chủng trong cơ thể, thật rất tổn hao chân khí. Lần này vì tính toán tru diệt Ngũ Nhạc kiếm phái, lại tổn hao không ít tâm huyết. Gia gia lão nhân gia đã hưởng hết tuổi trời.

– Thật là không ngờ nổi.

– Ngày hôm đó ở trên ngọn Triêu Dương, Hướng thúc thúc và mười trưởng lão bàn bạc, cùng cử tiểu muội lên tiếp nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.

– Thì ra Nhậm giáo chủ là Nhậm đại tiểu thư chứ không phải là Nhậm lão tiên sinh.

Vừa rồi Đào Cốc lục tiên tranh nhau ngồi ghế cửu long, Phương Chứng dùng sư tử hống là nội công vô thượng của Phật môn để làm bọn họ hôn mê. Xung Hư sợ tiết lộ cơ mật nên đã điểm huyệt đạo sáu người rồi nhét dưới bàn thờ. Không ngờ nội công của sáu người này thâm hậu, không bao lâu thì tỉnh lại, nghe cuộc đối thoại giữa Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh, nên bây giờ nói ra không sót một từ. Phương Chứng và Xung Hư nghe nói Nhậm Ngã Hành đã chết, Doanh Doanh tiếp nhiệm ngôi vị giáo chủ, thì hiểu ngay ra những chuyện khác, lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Doanh Doanh tặng hai người trọng lễ, tặng cho Lệnh Hồ Xung là vật dụng quần áo giày dép làm tín vật giao hoán văn định của hai người.

Đào Cốc lục tiên mỗi người một câu nói liên tục không thôi:

– Xung ca, hôm nay tiểu muội lên Hằng Sơn thăm Xung ca, nếu để người chính giáo biết được thì họ sẽ cười cho.

– Vậy có gì ngại đâu? Doanh muội hay mắc cỡ quá.

– Không, tiểu muội không muốn người ta biết.

– Thôi được, ta hứa với Doanh muội sẽ không nói, được chưa?

– Tiểu muội dặn bọn họ rồi nhưng họ vẫn lớn tiếng hoan hô cái gì: “Văn thành võ đức, trạch bị thương sinh thánh giáo chủ”, cái gì “thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ” là vì muốn cho người khác biết và không nhìn ra chỗ sơ hở, chứ không phải vô lễ cuồng vọng với phái Hằng Sơn của Xung ca, Phương Chứng phương trượng và Xung Hư đạo trưởng đâu.

– Vậy cũng không cần lo lắng, đại sư và đạo trưởng sẽ không biết đâu.

– Hơn nữa Nhật Nguyệt giáo và phái Hằng Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang hóa địch làm bạn, tiểu muội cũng không muốn để cho người ta nói đó là chủ ý của tiểu muội. Hảo hán trên giang hồ nhất định sẽ nói, vì tiểu muội… với Xung ca… thương nhau, ngay cả một trận tử chiến cũng bỏ, thì rất khó nghe.

– Hì hì, ta không sợ.

– Cái mặt Xung ca dày nên đương nhiên không sợ. Tin gia gia tạ thế, Nhật Nguyệt giáo giấu rất kín, chỉ nói là sau khi gia gia tiểu muội đến Hằng Sơn, cùng với Xung ca thương lượng một lúc thì hòa hảo, có vậy thì thanh danh của gia gia tiểu muội mới tốt. Đợi sau khi tiểu muội về đến Hắc Mộc Nhai mới phát đại tang.

– Phải, nữ tế ta phải đến khấu đầu điếu hiếu mới được.

– Xung ca đến được thì đương nhiên rất hay. Ngày hôm đó ở trên ngọn Triêu Dương Hoa Sơn, gia gia tiểu muội vốn đã chính miệng hứa gả tiểu muội cho Xung ca, nhưng… nhưng phải đợi sau khi tiểu muội mãn tang…

Lệnh Hồ Xung nghe sáu người này từ từ nói đến chuyện mình và Doanh Doanh bàn định chuyện thành hôn thì lớn tiếng nói:

– Đào Cốc lục tiên, các vị không ra đi, ở dưới gầm bàn nói năng lung tung thì tại hạ sẽ lột da, rút gân các vị.

Đào Cán Tiên buồn bã thở dài, bắt chước theo ngữ khí của Doanh Doanh nói:

– Tiểu muội lo cho Xung ca. Gia gia chưa truyền pháp môn hóa giải chân khí dị chủng cho Xung ca, kỳ thực gia gia có truyền cho cũng vô dụng. Chính gia gia, ôi!

Đào Cán Tiên cố khản cổ họng, nói rất bi thương.

Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung cả ba người nghe cũng không khỏi có ý buồn bã. Nhậm Ngã Hành một đời quái kiệt, tuy bình sinh làm nhiều chuyện ác, nhưng kết cục đời lão như vậy, cũng không khỏi khiến người ta thở dài. Lệnh Hồ Xung có tình cảm đặc biệt với Nhậm Ngã Hành, tuy ghét lão tác oai tác quái, hoành hành bá đạo, nhưng cũng rất khâm phục văn tài võ lược của lão, nhất là tính cách không biết sợ hãi là gì, độc hành kỳ thị, hợp với tính của hắn. Chỗ khác nhau là chàng tuyệt không có tham vọng “thống nhất giang hồ” mà thôi.

Nhất thời trong lòng ba người cùng dấy lên ý nghĩ: Từ xa xưa hoàng đế, quan tướng, thánh hiền, hào kiệt, gian hùng đại đạo, nguyên hung cự ác cũng phải chết.

Đào Thực Tiên ép giọng nói:

– Xung ca, Xung ca…

Xung Hư muốn nghe bọn lão nói nữa, nhưng thấy mặt Lệnh Hồ Xung nhăn nhó khó coi, lão cười nói:

– Lục vị Đào huynh, vừa rồi lão có điều đắc tội. Nhưng các vị nói cũng đã đủ rồi, nếu còn chọc giận Lệnh Hồ chưởng môn, thì chưởng môn sẽ điểm Á huyệt chung thân của các vị, chỉ e rằng các vị không nói được nữa đâu.

Đào Cốc lục tiên kinh hãi, cùng hỏi:

– Cái gì Á huyệt chung thân?

Xung Hư nói:

– Á huyệt chung thân đó hễ mà điểm rồi thì suốt đời thành câm, không còn nói được nữa. Còn như ăn cơm uống rượu thì cũng được.

Đào Cốc lục tiên cùng la:

– Nói năng là đệ nhất, còn ăn cơm uống rượu là thứ hai.

Xung Hư nói:

– Các vị muốn nói một câu cũng không được. Lệnh Hồ chưởng môn, chưởng môn nể mặt phương trượng đại sư và lão đạo, đừng điểm Á huyệt chung thân của sáu vị. Phương trượng đại sư và lão đạo phụ trách bảo đảm sáu vị này ở dưới bàn thờ nghe lén chưởng môn và Nhậm đại tiểu thư nói chuyện, quyết không tiết lộ ra ngoài.

Đào Hoa Tiên la lên:

– Oan quá, oan quá, bọn ta đâu phải là muốn nghe lén, lời nói chui lọt vào tai biết làm sao?

Xung Hư nói:

– Các vị nghe thì cũng nghe rồi, ai cũng không nên nói gì. Sau khi nghe rồi nói lung tung thì không được.

Đào Cốc lục tiên cùng nói:

– Được, được! Bọn ta không nói, bọn ta không nói nữa.

Đào Căn Tiên nói:

– Nhưng hai câu của thánh giáo chủ Nhật Nguyệt giáo đã sửa rồi, cũng không được nói sao?

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:

– Không được nói, không được nói!

Đào Chi Tiên xì xào:

– Không nói thì không nói, ngươi và Nhậm đại tiểu thư nói được mà bọn ta thì không được nói.

Xung Hư buồn bực:

– Tám chữ câu đó của Nhật Nguyệt giáo đã sửa rồi ư? Tám chữ đó đương nhiên là “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”. Nhậm đại tiểu thư làm giáo chủ, không muốn thống nhất giang hồ, thì không biết đổi thành cái gì?

Hồi 161: Khúc Tiếu ngạo từ đây vang mãi

Ba năm sau, một ngày nọ ở Cô Sơn Mai trang, Tây Hồ, Hàng Châu treo đèn kết hoa, cách bài trí thật lộng lẫy. Hôm đó chính là ngày Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thành hôn.

Hiện nay, ngôi vị chưởng môn phái Hằng Sơn đã giao cho Nghi Thanh tiếp chưởng. Nghi Thanh hết sức khước từ, muốn nhường lại cho Nghi Lâm, nói là kiếm của Nghi Lâm đã trả đại thù cho phái Hằng Sơn, nên xứng đáng tiếp nhận ngôi vị chưởng môn. Nhưng Nghi Lâm không chịu. Cô bị nhiều người bức ép liền khóc òa lên. Mọi người theo lời đề nghị của Lệnh Hồ Xung trao quyền cho Nghi Thanh chấp chưởng quản lý môn hộ Hằng Sơn. Doanh Doanh đã từ ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt giáo giao lại cho Hướng Vấn Thiên tiếp nhiệm. Tuy Hướng Vấn Thiên là nhân vật kiệt xuất, kiêu ngạo bất thuần, nhưng không có dã tâm thôn tính các phái chính giáo, mấy năm nay trên giang hồ thái bình vô sự.

Hôm nay, hào sĩ giang hồ đến ăn mừng đầy chật Mai trang. Sau khi đại lễ yến tiệc xong, lúc đại náo tân phòng, quần hào muốn tân lang tân nương biểu diễn kiếm pháp. Hào sĩ đương thời đều biết kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tinh tuyệt, trong khách đến mừng lại có nhiều người chưa được thấy qua. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hôm nay động đao sử kiếm thì không hợp chút nào. Tại hạ và tân nương cùng tấu một khúc nhạc được chăng?

Quần hào liền hoan hô. Lệnh Hồ Xung lấy ra cây dao cầm và cây ngọc tiêu, đưa ngọc tiêu cho Doanh Doanh. Doanh Doanh không lột dải vải thêu hoa, đưa bàn tay xinh xắn đón lấy ống tiêu, dẫn cung tiếp thương, cùng hợp tấu với Lệnh Hồ Xung.

Điệu khúc hai người tấu chính là khúc Tiếu ngạo giang hồ. Trong ba năm nay, Lệnh Hồ Xung được Doanh Doanh chỉ điểm, tinh thông nghiên cứu cầm lý, đã tấu khúc này rất ý vị. Lệnh Hồ Xung nhớ đến ngày ở trong hoang sơn ngoại thành Hành Sơn, lần đầu nghe Lưu Chính Phong phái Hành Sơn và Khúc Dương trưởng lão Nhật Nguyệt giáo hợp tấu khúc này. Hai người tình thân thắm thiết, chỉ vì giáo phái bất đồng, không thể công khai làm bằng hữu với nhau, cuối cùng nắm tay nhau cùng chết. Hôm nay chàng được thành thân với Doanh Doanh, giáo phái khác nhau nhưng không ngăn cản được, so với người soạn ra khúc nhạc này, đương nhiên may mắn hơn nhiều. Lại nghĩ đến hai vị Lưu – Khúc hợp soạn khúc nhạc này vốn đã có thâm ý xóa tan mối thù nhiều năm, bây giờ phu phụ hợp tấu, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của hai vị tiền bối Khúc – Lưu. Nghĩ đến điểm này cầm tiêu tấu lên rất hài hòa. Đa số quần hào không hiểu âm vị, nhưng nghe cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Khúc nhạc vừa dứt, quần hào vỗ tay hoan hô rồi từ từ lui ra khỏi tân phòng. Hỷ nương thỉnh an rồi xoay tay đóng cửa phòng lại.

Đột nhiên bên ngoài vách tường vang lên mấy tiếng hồ cầm du dương. Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:

– Mạc Đại sư bá…

Doanh Doanh nói khẽ:

– Đừng lên tiếng.

Nghe tiếng hồ cầm miên man uyển chuyển, lại là khúc Phụng cầu hoàng nhưng ý thê lương não nuột vẫn không thay đổi. Lệnh Hồ Xung vui mừng vô hạn thầm nghĩ: Mạc sư bá quả nhiên còn sống, hôm nay sư bá đến tấu khúc nhạc này là chúc mừng tân hôn của ta và Doanh Doanh.

Tiếng đàn từ từ xa dần, đến lúc sau khúc nhạc chưa hết mà tiếng đàn đã không thể nghe được nữa.

Lệnh Hồ Xung xoay người lại, nhẹ nhàng vén tấm khăn che mặt cô ra. Doanh Doanh chúm chím cười, dưới ánh đèn hồng phản chiếu, thật là người đẹp như ngọc. Đột nhiên cô quát lên:

– Ra đây!

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, thầm nghĩ: Cái gì ra đây?

Doanh Doanh cười quát:

– Còn không chịu ra, ta tạt nước bây giờ.

Dưới gầm giường chui ra sáu người, chính là Đào Cốc lục tiên. Sáu người trốn dưới gầm giường, vì muốn nghe trộm tân lang và tân nương nói chuyện gì, để đến đại sảnh mà khoa trương với quần hào. Lệnh Hồ Xung trong lúc tâm thần say đắm không còn biết gì nữa. Doanh Doanh tinh tế, lại nghe được tiếng hơi thở rất khẽ của sáu lão. Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Lục vị Đào huynh, suýt chút nữa lại mắc bẫy các vị rồi.

Đào Cốc lục tiên đi ra khỏi tân phòng, kẻ to miệng bô lô bô la:

– Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ! Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ.

Xung Hư đang ở trên hoa sảnh đàm đạo với Phương Chứng, nghe tiếng bô lô bô la của Đào Cốc lục tiên, không khỏi mỉm cười. Ba năm nay họ vẫn đè nén ở trong lòng, bây giờ mới được bung ra. Thì ra ngày hôm đó, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thề trong Quan Âm đường, mà Đào Cốc lục tiên lại nói là sửa tám chữ của Nhật Nguyệt giáo.

Bốn tháng sau, tiết xuân trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh còn đang hưởng tuần trăng mật, nắm tay nhau lên núi Hoa Sơn. Lệnh Hồ Xung muốn dẫn vợ cùng đi bái kiến thái sư thúc tổ Phong Thanh Dương, khấu tạ ơn đức truyền thụ kiếm pháp và nội công. Nhưng hai người đi khắp năm ngọn ba đỉnh của Hoa Sơn và các nơi u cốc, vẫn không phát hiện tung tích của Phong Thanh Dương.

Lệnh Hồ Xung không vui, Doanh Doanh nói:

– Thái sư thúc tổ là cao nhân ngoài cõi tục, thật là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết vân du đến đâu rồi.

Lệnh Hồ Xung than:

– Thái sư thúc tổ cố nhiên kiếm thuật thần thông, nội công của sư thúc tổ lão nhân gia tu luyện cũng được coi là vô song đương thời. Ba năm rưỡi nay ta tu luyện nội công của lão nhân gia truyền thụ, cơ hồ hóa trừ hết chân khí dị chủng trong cơ thể.

Doanh Doanh nói:

– Vậy thì phải đa tạ Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm rồi, chúng ta đã không tìm thấy Phong thái sư thúc tổ, ngày mai chúng ta lên đường đi chùa Thiếu Lâm, để khấu đầu bái tạ Phương Chứng đại sư.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phương Chứng đại sư thay Phong thái sư thúc tổ truyền thần công, hết lòng giảng giải chỉ dẫn, chẳng khác gì sư phụ, ta cũng nên đi tạ ơn.

Doanh Doanh cười giòn nói:

– Xung ca, đến bây giờ mà Xung ca còn chưa hiểu, nội công mà Xung ca học được là Dịch cân kinh của phái Thiếu Lâm đó.

Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng rồi nhảy nhổm lên, nói:

– Đây… đây là Dịch cân kinh ư? Sao Doanh muội biết?

Doanh Doanh cười nói:

– Ngày hôm đó, tiểu muội nghe Xung ca nói nội công này là khẩu quyết của Phong thái sư thúc tổ sai Đào Cốc lục tiên đem đến nói lại cho Phương Chứng đại sư biết. Tiểu muội sinh nghi, thầm nghĩ nội công này tinh vi ảo diệu, lúc tu luyện nếu có chút nhầm lẫn, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, mất luôn tính mạng, làm sao có thể bảo Đào Cốc lục tiên truyền khẩu quyết lại được? Đào Cốc lục tiên ăn nói lôi thôi không đâu vào đâu, làm sao rõ ràng được? Tuy Phương Chứng đại sư nói, có lẽ do Phong thái sư thúc tổ bức bọn họ phải học thuộc lòng, nhưng như vậy cũng rất mạo hiểm. Sau đó tiểu muội đi hỏi sáu vị nhân huynh này, bọn họ vẫn khăng khăng nói là chuyện đó có thật. Nhưng tiểu muội bắt bọn họ đọc thuộc mấy câu, một người thì nói đã quên sạch rồi, một người nói chỉ có thể nói cho Phương Chứng lão hòa thượng chứ không thể nói cho người khác nghe. Sáu người này nói thêm mấy câu nữa, thì càng mâu thuẫn, sơ hở cả trăm chỗ. Sau đó nói hớ ra, không chối cãi được, thú thật là Phương Chứng đại sư vì muốn cứu tính mạng của Xung ca, nhưng không muốn cho Xung ca biết, nên mới nói là do Phong thái sư thúc tổ ủy thác đại sư truyền công cho Xung ca, nếu Xung ca có hỏi, bảo bọn họ giấu nhẹm hết.

Lệnh Hồ Xung há hốc miệng, không nói được nửa lời. Doanh Doanh lại nói:

– Nhưng Phong thái sư thúc tổ bảo bọn họ truyền tin là có thật, bảo bọn họ báo cho Phương Chứng đại sư biết, nói Nhật Nguyệt giáo muốn đánh Hằng Sơn, xin hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cứu viện.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Doanh muội xấu bụng ghê, đã biết sớm chuyện này mà hôm nay mới nói ra.

Doanh Doanh cười nói:

– Ngày hôm đó ở trong chùa Thiếu Lâm, tính nết của Xung ca quật cường. Phương Chứng đại sư muốn Xung ca bái sư, cải đầu Thiếu Lâm thì sẽ truyền thần công Dịch cân kinh cho Xung ca, nhưng nói gì Xung ca cũng không chịu, liền rũ tay áo đi ra khỏi cửa. Nếu Phương Chứng đại sư đề cập lại chuyện truyền thụ Dịch cân kinh nữa, thì sợ tính khí ngang bướng của Xung ca lại phát tác, thà mất mạng chứ không chịu học, há không phải là hỏng bét sao? Cho nên đại sư đành phải giả danh được sự ủy thác của Phong thái sư thúc tổ, để Xung ca cho rằng đây là nội công của phái Hoa Sơn thì sẽ học mà không nghi ngại gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng rồi, Doanh muội vẫn không nói cho ta, cũng sợ cái tính trâu bò của ta phát tác, đột nhiên không luyện phải không? Bây giờ biết những luồng chân khí dị chủng của ta đã hóa giải hết mới nói ra sự thật.

Doanh Doanh lại cười, nói:

– Cái tính cứng đầu của Xung ca, ai cũng biết, đừng nên dính vào cho mệt.

Lệnh Hồ Xung thở dài, kéo tay cô nói:

– Doanh muội, lúc trước Doanh muội chịu xả thân ở chùa Thiếu Lâm vì muốn Phương Chứng đại sư truyền Dịch cân kinh cho ta. Tuy Doanh muội không chết, Phương Chứng đại sư lại chưa làm được chuyện Doanh muội yêu cầu. Đại sư là tiền bối võ lâm rất coi trọng lời hứa, cuối cùng vẫn đem môn thần công này truyền cho ta. Đây là công sức của Doanh muội đã dùng tính mạng để đổi lấy, dù ta không màng đến sự sinh tử, chẳng lẽ… chẳng lẽ ta không chút nào nghĩ đến Doanh muội mà không luyện sao?

Doanh Doanh nói khẽ:

– Tiểu muội cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng lòng vẫn sợ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngày mai chúng ta xuống núi đi chùa Thiếu Lâm. Đã học được Dịch cân kinh thì phải đến chùa Thiếu Lâm xuất gia làm hòa thượng thôi.

Doanh Doanh biết trượng phu lại đùa, bèn nói:

– Hòa thượng hoang đàng này, miếu lớn không thu, chùa nhỏ không nhận, thanh quy giới luật của chùa Thiếu Lâm nghiêm cẩn vô cùng, ở không đầy nửa ngày thì hòa thượng rượu thịt Lệnh Hồ Xung bị đuổi cổ ra khỏi chùa ngay.

Hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Lệnh Hồ Xung thấy Doanh Doanh cứ nhìn bên này nhìn bên kia không thôi, dường như là cô đang tìm kiếm gì, bèn hỏi:

– Doanh muội đang tìm gì vậy?

Doanh Doanh nói:

– Tạm thời chưa nói được, đợi tiểu muội tìm ra thì dĩ nhiên Xung ca biết ngay. Lần này đến Hoa Sơn, không thể bái kiến Phong thái sư thúc tổ, thật là điều hối tiếc, nhưng nếu không gặp được người này thì cũng đáng tiếc lắm.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Chúng ta phải gặp một người, người đó là ai?

Doanh Doanh mỉm cười không đáp, cô nói:

– Xung ca đem Lâm Bình Chi nhốt trong hắc lao dưới đáy Tây Hồ ở Mai trang, quả thật Xung ca sắp đặt rất thông minh. Xung ca hứa với tiểu sư muội của Xung ca phải chăm sóc suốt đời cho Lâm Bình Chi, hắn ở trong hắc lao, có cơm ăn áo mặc, không ai dám hại hắn, đúng là chăm sóc hắn cả đời. Tiểu muội đối với một vị bằng hữu khác của Xung ca cũng muốn chiếu cố một cách đặc biệt.

Lệnh Hồ Xung càng ngạc nhiên thầm nghĩ: Một vị bằng hữu khác của ta ư? Đó là ai?

Chàng biết thê tử hành sự luôn luôn ngoài sự tưởng tượng của mình, cô ta đã không chịu nói thì có hỏi nhiều cũng vô ích.

Tối hôm đó, hai người ở trong căn phòng cũ của Lệnh Hồ Xung, dưới ánh trăng hai người uống rượu thưởng trăng. Tuy Lệnh Hồ Xung đối diện cô vợ đẹp, nhưng trong lòng nghĩ đến vô số chuyện xưa, vẫn ngậm ngùi thương cảm, uống hết mười mấy bát rượu, chàng đã hơi ngà say. Đột nhiên mặt Doanh Doanh lộ vẻ vui mừng, cô để bát rượu xuống, nói khẽ:

– Chắc là hắn đến, chúng ta đi xem nào.

Lệnh Hồ Xung nghe trên ngọn núi đối diện có tiếng khỉ kêu, không biết ai đến, nhưng cũng theo cô ra khỏi phòng.

Doanh Doanh đi về hướng tiếng khỉ kêu, chạy nhanh đến sườn núi trước mặt. Lệnh Hồ Xung theo sau, dưới ánh trăng, chỉ thấy bảy tám con khỉ tụ lại một chỗ. Khỉ ở Hoa Sơn rất nhiều, Lệnh Hồ Xung không để ý lắm, nhưng thấy trong bầy khỉ rõ ràng có một người, nhìn rõ thì ra là Lao Đức Nặc. Chàng vừa vui mừng vừa tức giận, quay người muốn về phòng lấy kiếm. Doanh Doanh kéo cánh tay chàng, nói khẽ:

– Chúng ta đến gần một chút để xem cho rõ.

Hai người chạy đến gần mười mấy trượng, thấy Lao Đức Nặc bị cột vào giữa hai con khỉ to, bị hai con khỉ kéo tới kéo lui, dường như lão không tự chủ được.

Lão là người có võ công nhưng đối với hai con khỉ lại hoàn toàn không có sức phản kháng.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao lại vậy?

Doanh Doanh mỉm cười nói:

– Xung ca cứ xem đi rồi từ từ tiểu muội sẽ giải thích.

Tính con khỉ nóng nảy, cứ nhảy lên nhảy xuống không lúc nào yên. Lao Đức Nặc bị hai con khỉ lôi qua bên này, lại nhảy kéo sang bên kia, thỉnh thoảng kêu lên chí chóe, giơ móng vuốt cấu vào mặt lão. Lúc này Lệnh Hồ Xung đã nhìn rõ, thì ra tay phải của Lao Đức Nặc bị cột vào cổ tay trái của con khỉ, tay trái thì cột vào cổ tay con khỉ kia, hiển nhiên là dùng loại dây xích cột lại. Lệnh Hồ Xung đã hiểu hơn một nửa, bèn hỏi:

– Đây là kiệt tác của Doanh muội phải không?

Doanh Doanh hỏi:

– Xung ca thấy sao?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Doanh muội phế võ công của Lao Đức Nặc rồi ư?

Doanh Doanh nói:

– Cũng không phải, đó là tự hắn làm nên tội nghiệt.

Bầy khỉ nghe có tiếng người thì kêu chí chóe om sòm, bỏ chạy lôi theo Lao Đức Nặc lên đỉnh núi.

Lệnh Hồ Xung muốn giết Lao Đức Nặc để báo thù cho Lục Đại Hữu, nhưng thấy lão bị khổ sở như vậy còn hơn bị kiếm chém vào cổ, nên cũng để mặc lão, trong lòng cảm thấy khoái chí về kiểu phục thù này, thầm nghĩ: Người này rất gian trá xảo quyệt, còn ác hơn cả Lâm sư đệ, phải để cho lão nếm thêm nhiều cái khổ.

Chàng nói:

– Thì ra mấy ngày nay, Doanh muội muốn tìm hắn để cho ta xem.

Doanh Doanh nói:

– Hôm gia gia của tiểu muội lên ngọn Triêu Dương, tên ti tiện này đến nịnh nọt lấy lòng, nói là đem Tịch tà kiếm phổ đến dâng tặng cho gia gia. Gia gia hỏi hắn có dụng ý gì, hắn nói muốn làm một chức trưởng lão của Nhật Nguyệt giáo. Gia gia không rảnh để nói nhiều với hắn, sai người đem hắn nhốt lại. Sau đó gia gia tạ thế, mọi người hốt hoảng, bận túi bụi, không ai để ý tới hắn, đem hắn lên Hắc Mộc Nhai. Qua mười mấy ngày, tiểu muội mới nhớ đến hắn, bảo hắn đến tra vấn, thì ra hắn tự luyện Tịch tà kiếm pháp không đúng lề lối, nên bị phế hết nội công của mình. Người này là hung thủ hại chết Lục sư đệ của Xung ca, mà Lục sư đệ của Xung ca lúc còn sống rất thích khỉ, cho nên tiểu muội bảo người bắt hai con khỉ to, cột vào hắn rồi thả lên núi Hoa Sơn.

Cô nói xong đưa tay nắm tay Lệnh Hồ Xung, than:

– Không ngờ Nhậm Doanh Doanh này lại cũng bị cột cả đời vào một con khỉ bự mà không dứt ra được.

Doanh Doanh nói xong chúm chím cười trông yêu kiều vô hạn.