Hồi 06: Vết thương

Đinh Bất Tam hỏi câu này khiến cho A Đang và Thạch Phá Thiên đều ngẩn người ra. Nhất là Đinh Đang lại càng rung động trong lòng. Nàng hoang mang nghĩ bụng: “Võ công của gia gia ít có địch thủ trên thế gian. Nếu chàng được gia gia truyền thụ thần công, thì tha hồ tung hoành trong giang hồ, oai danh lừng lẫy một đời. Chàng là bang chúa bang Trường Lạc, nghe nói bang này sắp gặp phải đại nạn ghê gớm, nếu chàng học được võ công của gia gia thì chẳng khác gì được thêm một tay viện trợ rất đắc lực. Chàng là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên lấy sự nghiệp làm trọng mà coi thường chuyện nhi nữ tư tình.” Đinh Đang vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt nhìn trộm Thạch Phá Thiên thì thấy chàng lộ vẻ hoang mang, rõ ràng chưa định được chủ ý. Đinh Đang tưởng chừng như trái tim mình chìm hẳn xuống. Nàng lại nghĩ: “Thạch lang vốn là người phong lưu mã thượng, trong đời chẳng biết đã hẹn hò trăng gió với bao nhiêu cô gái. Nửa năm nay chàng đối với mình ra vẻ có mối tình nồng nhiệt, nhưng thật ra Đinh Đang này cũng chỉ là một đám mây bay, một làn khói tỏa mà thôi. Huống chi gia gia mình lại nổi tiếng tà ác trong võ lâm, danh tiếng bang Trường Lạc cùng Thạch Phá Thiên tuy chẳng tốt đẹp gì, nhưng còn chưa đến nỗi độc ác như gia gia. Bây giờ chàng đã biết thân thế cùng dòng họ nhà mình, thì còn thương yêu mình thế nào được?” Nàng nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên đau nhói, hai dòng lệ đã lăn xuống mặt.

Đinh Bất Tam thúc giục: “Nói nhanh lên! Ngươi đừng hòng tìm cách được cả hai thứ, học võ công trước rồi đòi lấy A Đang, hay ngược lại, lấy A Đang trước rồi lấy thân phận cháu rể mà xin ta dạy võ công. Cái đó chắc chắn không được. Ta cho ngươi biết, trong thiên hạ không ai có thể giở trò quỷ quái trước mặt Đinh Bất Tam này. Ngươi đã lấy thứ này thì đừng lấy thứ kia, không thì cái mạng nhỏ bé của ngươi không giữ được đâu. Ngươi mau nói nhanh lên.”

Đinh Đang thấy sự việc cấp bách, chàng chỉ cần nói một câu “Cháu muốn học võ công của gia gia” thì hạnh phúc đời mình tan biến ngay tức khắc. Nàng liền nói: “Gia gia! Để cháu nói thật với gia gia, chàng là bang chúa Thạch Phá Thiên của Trường Lạc Bang, cũng là một nhân vật có tiếng trong võ lâm.”

Đinh Bất Tam ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Thằng lỏi này mà là bang chúa Trường Lạc Bang ư? Ta xem chẳng giống chút nào.”

Đinh Đang đáp: “Giống, giống mà, tuổi của chàng tuy trẻ, nhưng mọi anh hùng trong Trường Lạc Bang đều rất phục chàng. Ngay như Trước thủ hồi xuân Bối đại phu võ công rất lợi hại, cũng phải nghe mệnh lệnh của chàng.”

Đinh Bất Tam nói: “Bối đại phu cũng nghe lệnh nó ư? Không thể như thế được!”

Đinh Đang nói: “Đó là sự thật, chính mắt cháu nhìn thấy, không thể là giả được. Võ công của gia gia tuy cao cường, nhưng muốn bang chúa Trường Lạc Bang học võ công của gia gia thì cái này… cái này…” Rõ ràng nàng định nói là võ công của Bối đại phu cũng không dưới gia gia, Thạch bang chúa chắc sẽ không học võ công của gia gia đâu, thôi để chàng cưới cháu cho rồi.

Đột nhiên Thạch Phá Thiên lên tiếng: “Gia gia! Đinh Đinh Đang Đang! Cả hai đều nhận lầm người rồi! Cháu không phải là Thạch Phá Thiên.”

Đinh Bất Tam hỏi: “Ngươi không phải là Thạch Phá Thiên, vậy ngươi là ai?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Cháu không phải là Thạch bang chúa, cũng chẳng phải là Thiên ca của Đinh Đinh Đang Đang. Cháu là Cẩu Tạp Chủng. Cái tên này tuy khó nghe, nhưng cháu thật sự là Cẩu Tạp Chủng.”

Đinh Bất Tam ôm bụng cười rộ, rất lâu mới nói: “Hay lắm! Ta muốn cho ngươi một bảo vật, không phải vì ngươi là bang chúa này bang chúa nọ, mà cũng không phải vì A Đang thương yêu hay không thương yêu ngươi. Chỉ vì Đinh Bất Tam này thích ngươi nên muốn tặng mà thôi. Ngươi là Cẩu Tạp Chủng cũng tốt, là Xú Bát Quái cũng tốt, mà là đồ rùa đen, là quân chó đẻ cũng tốt. Đinh Bất Tam này đã vừa lòng, thì dứt khoát ngươi phải nhận một bảo vật của ta.”

Thạch Phá Thiên hết ngó Đinh Bất Tam lại nhìn Đinh Đang. Chàng bụng bảo dạ: “Cái cô Đinh Đinh Đang Đang này cứ tưởng mình là Thiên ca của cô ấy, nhưng nhất định không bao lâu Thiên ca thật sẽ trở về. Mình mà muốn lấy cô, thì chẳng hóa ra lừa gạt cô, đồng thời lừa gạt cả Thiên ca của cô nữa. Thế nhưng nếu mình nói là không muốn lấy cô ấy mà chỉ muốn học võ công, thì làm cho cô ấy phải đau lòng. Ta chẳng lấy thứ gì là tốt nhất.” Chàng bèn lắc đầu đáp: “Gia gia! Cháu đã uống Huyền Băng Bích Hỏa Tửu của gia gia rồi, mà nhất thời cũng khó mà trả lại được. Chi bằng gia gia coi đó như là một báu vật đã cho cháu rồi, thế có phải hơn không?”

Đinh Bất Tam trầm sắc mặt xuống nói: “Không được, không được! Ta đã bảo là ngươi phải trả Huyền Băng Bích Hỏa Tửu lại cho ta. Ngươi định nuốt luôn không trả thì không được đâu. Ngươi đã chọn lựa xong chưa, lấy A Đang hay là học võ công?” Thạch Phá Thiên đưa mắt nhìn trộm Đinh Đang, không ngờ lúc ấy Đinh Đang cũng đang lén nhìn chàng. Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, cả hai cùng bẽn lẽn nhìn lảng ra chỗ khác.

Đinh Đang sắc mặt lợt lạt, nước mắt lại trào ra không ngớt. Tính tình nàng vốn kiêu ngạo, bình thường thì đã đưa tay ra nắm lấy tay Thạch Phá Thiên mà lôi mà véo, hoặc đã dậm chân bỏ đi rồi. Nhưng bây giờ có gia gia trước mặt, những oai phong ngày thường đều biến hết, không sao phát huy ra được. Huống hồ trong lúc này véo tai hay dậm chân thì càng làm cho Thạch Phá Thiên dễ lựa chọn, nên nàng không dám biểu lộ ra nỗi giận hờn đau khổ của mình. Thạch Phá Thiên lại liếc Đinh Đang một cái, thấy nước mắt của nàng chảy ròng ròng thì trong lòng rất ái ngại, bèn dịu dàng nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Ta nói thật đấy, cô nhận lầm người rồi. Nếu ta đúng là Thiên ca của cô, thì phải lựa chọn làm gì nữa? Nhất định là ta sẽ lấy cô, chứ chẳng cần học võ công làm chi.”

Hai hàng lệ Đinh Đang trong veo như chuỗi hạt trân châu, vẫn từ hai khóe mắt chảy xuống không dừng. Nhưng khóe miệng nàng đã hé một nụ cười, rồi hỏi: “Huynh không phải là Thiên ca, chẳng lẽ trong thiên hạ lại còn Thiên ca thứ hai nào khác nữa sao?”

Thạch Phá Thiên chậm rãi đáp: “Chắc là ta rất giống Thiên ca của cô, vì rất giống nên mọi người mới nhìn lầm.”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Huynh còn không chịu nhận ư? Được rồi! Kể ra thì trong thiên hạ cũng có những người tướng mạo rất giống nhau. Nhưng muội hỏi huynh, hồi đầu năm nay lúc mình mới quen nhau, huynh đã nắm lấy tay của muội. Lúc đó muội chưa biết rõ huynh, liền xoay tay đánh lại. Có đúng thế không?”

Thạch Phá Thiên ngơ ngác nhìn Đinh Đang, không nói tiếng nào. Đinh Đang lộ vẻ không bằng lòng, lại hỏi tiếp: “Sau khi trọng bệnh dường như tâm thần huynh lạc mất rồi hay sao, mà cứ giả vờ ngơ ngơ ngáo ngáo như thế?”

Thạch Phá Thiên vò đầu bứt tai nói: “Rõ ràng cô nhận lầm người rồi. Ta làm sao biết được những chuyện giữa cô với Thiên ca của cô?”

Đinh Đang nói: “Huynh muốn cãi cũng không được đâu. Ngày đó hai tay muội đều bị huynh nắm lấy, trong lòng đã giận lắm rồi, còn huynh lại đưa miệng tới, định hôn vào mặt của muội. Muội vội nghiêng đầu đi tránh né, rồi cắn vào vai huynh một miếng đến máu chảy đầm đìa, huynh mới chịu buông ta ra. Huynh… huynh… thử cởi áo ra mà xem bên vai trái còn vết sẹo không. Cho dù huynh có chối là muội nhìn lầm người, nhưng vết sẹo trên vai huynh do muội cắn vào, chắc huynh không xóa đi được.”

Thạch Phá Thiên gật đầu nói: “Không sai! Cô chưa cắn ta, thì đương nhiên trên vai ta cũng không có vết thương…” Chàng vừa nói vừa cởi áo để hở vai trái ra, đột nhiên người chàng run lên, bật tiếng la hoảng: “Thế này thì lạ quá.” Ba người đều trông thấy rõ ràng trên vai trái Thạch Phá Thiên có một vết sẹo do răng cắn vào, thành hai đường cong cong hợp lại thành hình cái miệng, vết sẹo lồi hẳn ra ngoài, hiển nhiên là do người cắn. Bất luận là vết thương gì khác, cũng chắc chắn không có hình dạng như vết sẹo này.

Đinh Bất Tam cười lạnh nói: “Thằng nhãi này lại muốn chối, nhưng không chối được đâu. Ta bảo ngươi, lên núi nhiều thì chắc chắn có ngày gặp hổ. Ngươi đi đến đâu phong lưu đến đó, dĩ nhiên có ngày sẽ bị một cô gái túm được, không thể thoát thân. Gia gia lúc còn nhỏ tuổi cũng từng gặp phải chuyện này, nếu không thì trên thế gian làm sao có phụ thân của A Đang, làm sao có A Đang? Chỉ có thằng em Đinh Bất Tứ chẳng ra gì của ta suốt đời không cưới được vợ, đến già vẫn si si mê mê, nét mặt lúc nào cũng giống như con gấu chó đang khóc. Được rồi, những chuyện vặt này cũng không cần nói với ngươi làm gì. Như thế thì ngươi chọn lấy A Đang rồi phải không?”

Thạch Phá Thiên đang không hiểu gì hết, trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ mãi không ra ai đã cắn vào vai mình. Nhìn vết sẹo thì rõ ràng chàng đã bị ai cắn thật đau, mà sao lại quên đi được? Chàng tự nhủ: “Mấy ngày nay mình gặp toàn những việc kỳ lạ, cũng biết là do người ta đã nhận lầm người. Chỉ có vụ này thì thật là không sao giải thích nổi.” Thạch Phá Thiên trong lòng mải suy nghĩ đến ngơ ngẩn xuất thần, nên Đinh Bất Tam hỏi thì cứ hỏi, chàng chẳng để câu nào lọt vào tai.

Đinh Bất Tam thấy Thạch Phá Thiên ngây ngô ngơ ngẩn, không nói năng gì, thì cho là thằng nhỏ này còn e lệ sượng sùng, không dám nói huỵch toẹt ra mơ ước của mình. Lão liền cười khanh khách rồi nói: “A Đang! Chống thuyền về đi thôi.”

A Đang vừa kinh ngạc vừa mừng thầm hỏi: “Gia gia! Gia gia bảo đưa cả chàng về nhà ư?”

Đinh Bất Tam đáp: “Nó là cháu rể của ta, thì sao lại không đưa về nhà? Nếu để gã chuồn thẳng một lèo thì từ nay về sau Đinh Bất Tam này còn mặt mũi nào làm người được nữa? Ngươi nói trong bang của nó có cả gã Trước thủ hồi xuân Bối đại phu, nếu thằng lỏi này cứ núp trong đó không chịu ló mặt ra, muốn bắt nó về cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Đinh Đang liếc mắt nhìn Thạch Phá Thiên một cái rồi mỉm cười, đột nhiên mặt đỏ bừng lên. Nàng cầm cây sào tre nhẹ nhàng chống xuống nước, con thuyền chui ra khỏi gầm cầu rồi lướt đi trên sóng.

Thạch Phá Thiên muốn hỏi: “Đến nhà muội ư?” Nhưng lòng chàng bối rối nhiều mối nghi ngờ, chẳng biết nên hỏi câu nào trước. Rồi chàng rụt lưỡi vào không hỏi nữa.

Con sông nhỏ này trông tựa như một dải gấm đoạn màu xanh, ánh trăng vàng chiếu xuống mặt nước sáng lấp lánh như thêu kim tuyến. Mỗi lần Đinh Đang chống sào xuống nước đánh bõm một cái, là mặt nước lại lăn tăn gọn sóng thành những vòng tròn. Con thuyền nhỏ lướt êm ru trên làn nước bạc. Có lúc hoa cỏ hai bên bờ sông chạm vào mạn thuyền, phát ra những tiếng sột soạt như đang thầm thì kể chuyện. Những cành liễu trên bờ rủ xuống quét vào đầu Đinh Đang cùng Thạch Phá Thiên, tựa như những bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc hai người. Đêm khuya thanh vắng, mùi thơm êm dịu của hoa cỏ man mác ru hồn Thạch Phá Thiên vào cõi mộng.

Con thuyền nhỏ chui qua hết gầm cầu này đến gầm cầu khác theo dòng sông uốn khúc quanh co. Hồi lâu, thuyền đến bên một bến sông, bậc ghép toàn bằng đá trắng. Đinh Đang cầm dây buộc thuyền ném xuống, quấn vào một cái cọc bên bậc đá. Nàng nhìn Thạch Phá Thiên nở một nụ cười, rồi tung mình nhảy lên bến.

Đinh Bất Tam mỉm cười nói: “Hôm nay ngươi ở địa vị tân lang. Xin mời, xin mời.” Thạch Phá Thiên chẳng hiểu chi hết, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo sau Đinh Đang, vào một cái cổng sơn đen rồi đi theo một con đường khá dài, rải toàn đá trứng ngỗng. Mọi người lại qua cổng tò vò, đi vào một vườn hoa, trong vườn hoa có một cái đình bát giác.

Đinh Bất Tam đi vào trong đình, mỉm cười nói: “Tân lang! Xin mời ngồi!” Thạch Phá Thiên chẳng hiểu tân lang là nghĩa gì, thấy Đinh Bất Tam bảo ngồi thì cũng ngồi xuống. Đoạn Đinh Bất Tam dắt tay cô cháu gái băng qua vườn hoa, đi mỗi lúc một xa. Lúc ấy trăng trong đã xế về tây, những bông hoa ngoài lương đình in bóng chênh chếch dài trên mặt đất. Ngọn gió hiu hiu lay động đầu cành, cái xích đu cạnh lương đình cũng đung đưa qua lại. Thạch Phá Thiên đưa tay sờ vào vết sẹo trên vai trái, cứ suy nghĩ lung tung.

Qua một hồi lâu, bỗng nghe tiếng bước chân nhè nhẹ từ ngoài tiến vào. Hai thiếu phụ trung niên đang theo lối đi cạnh những luống hoa, thoăn thoắt vào trước lương đình. Hai người nghiêng mình thi lễ, mỉm cười nói: “Xin mời tân quan nhân vào trong nội đường thay áo.”

Thạch Phá Thiên ngơ ngác không hiểu gì lắm, chỉ đoán rằng họ muốn mình đi vào trong nhà, bèn ngoan ngoãn đi theo. Ba người men theo một ao sen, rồi xuyên qua một dãy hành lang nữa mới đến một gian phòng. Trong gian phòng đã đặt sẵn một bồn nước nóng, cạnh bồn nước treo sẵn một đôi khăn bông. Một thiếu phụ cười nói: “Xin mời tân quan nhân. Lão gia bảo vì thời gian cấp bách, không kịp chuẩn bị áo mới. Tân quan nhân cứ dùng tạm lại y phục của mình cũng được.”

Hai thiếu phụ nói xong cười khúc khích, lui ra khỏi phòng khép cửa lại. Thạch Phá Thiên ngẩn người ra thầm nghĩ: “Rõ ràng mình là Cẩu Tạp Chủng, mà sao lại biến thành Thạch bang chúa Thạch Phá Thiên, bị gọi bằng Thiên ca thì cũng quen rồi. Nhưng bây giờ họ lại gọi ta là tân lang, là tân quan nhân gì gì nữa.” Sau chàng tự nhủ: “Thôi đành tới đâu hay tới đó. Xem chừng Đinh Bất Tam và Đinh Đang đối với mình cũng chẳng có vẻ gì độc ác.”

Bồn nước nóng đưa mùi thơm lên mũi. Ba bảy hai mươi mốt gì cũng mặc kệ, Thạch Phá Thiên chẳng thèm suy nghĩ nữa, cởi y phục ra ngồi vào trong bồn tắm rửa. Sau khi tắm xong, chàng cảm thấy tinh thần thoải mải dễ chịu. Thạch Phá Thiên vừa mặc quần áo xong, thì nghe có tiếng một nam nhân gọi: “Xin mời tân quan nhân lên sảnh đường làm lễ bái thiên địa.”

Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi. Chàng vừa nghe ba chữ “bái thiên địa” liền hiểu ngay, cũng chợt nhớ ra ba chữ “tân quan nhân.” Thuở nhỏ mẫu thân đã kể chàng nghe chuyện tân quan nhân, tân nương tử làm lễ bái thiên địa. Thạch Phá Thiên ngẩn người ra chưa biết nói sao, thì lại nghe tiếng người bên ngoài hỏi: “Tân quan nhân đã mặc y phục xong chưa?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Xong rồi.”

Người kia đẩy cửa bước vào. Gã đeo vào cổ chàng một giải lụa đào, còn lấy một đóa hoa tết bằng nhiễu điều đính vào vạt áo trước ngực chàng. Gã cười nói: “Đại hỉ! Đại hỉ!” rồi nắm lấy tay chàng dắt ra ngoài.

Thạch Phá Thiên chân tay luống cuống, theo gã kia đi băng qua một căn phòng, ra đến đại sảnh. Trong đại sảnh có tám cây nến hồng sáng rực, ngọn lửa không ngớt lay động. Giữa nhà đặt một cỗ bàn bát tiên trải khăn hồng. Đinh Bất Tam đứng trong sảnh đường nhìn ra ngoài, vẻ mặt tươi cười.

Thạch Phá Thiên vừa bước lên sảnh đường thì ba gã nhạc công cùng lúc nổi lên đàn sáo véo von. Nam nhân vừa dắt Thạch Phá Thiên dõng dạc lên tiếng: “Xin mời tân nương tử ra sảnh đường.”

Lại nghe những tiếng xủng xoảng của ngọc kết trên một cái mũ phượng, hai thiếu phụ lúc nãy dìu một cô gái mình mặc áo gấm màu đỏ bước ra. Thạch Phá Thiên nhìn dáng điệu, biết ngay là Đinh Đang. Cả ba người đứng ở mé hữu của Thạch Phá Thiên. Ánh lửa chập chờn, xạ hương ngào ngạt, tâm thần Thạch Phá Thiên lúc này hết sức hồ đồ, vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.

Nam nhân kia cất tiếng xướng: “Bái thiên!”

Thạch Phá Thiên thấy Đinh Đang quỳ xuống quay đầu ra cửa, còn đang ngơ ngẩn, thì nam nhân kia ghé vào tai chàng nói nhỏ: “Tân quan nhân quỳ xuống khấu đầu đi!” Đồng thời gã khẽ đẩy lưng chàng một cái.

Thạch Phá Thiên nghĩ bụng: “Xem ra không lạy không được rồi.” Chàng liền quỳ xuống sì sụp lạy như tế sao. Một thiếu phụ đang dìu Đinh Đang thấy chàng lạy lấy lạy để thì không nhịn được, bật lên cười khúc khích.

Nam nhân kia lại xướng: “Bái địa!” Thạch Phá Thiên và Đinh Đang cùng xoay mình hướng vào bên trong, khấu đầu lạy xuống.

Nam nhân kia lại xướng: “Bái gia gia!” Đinh Bất Tam liền đứng ra giữa nhà, Đinh Đang phục xuống lạy ngay. Thạch Phá Thiên ngần ngừ một chút rồi cũng sụp lạy.

Nam nhân kia lại xướng: “Phu thê giao bái.” Thạch Phá Thiên thấy Đinh Đang xoay mình lại hướng vào chàng quỳ xuống, thì đột nhiên tỉnh táo lại lớn tiếng nói: “Gia gia! Đinh Đinh Đang Đang! Ta thật sự không phải là Thạch bang chúa gì gì đó, mà cũng không phải là Thiên ca của cô. Các vị đã nhận lầm người rồi. Sau này… thì đừng có trách ta.”

Đinh Bất Tam lớn tiếng cười ha hả nói: “Thằng nhãi láo khoét này, trong lúc thế này mà vẫn đùa giỡn được. Không ai trách ngươi đâu.”

Thạch Phá Thiên lại hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang! Ta phải hỏi trước đã, chúng ta bái thiên địa thế này là chuyện đùa hay chuyện thật đấy?”

Đinh Đang vẫn quỳ dưới đất, đầu trùm khăn hồng, đột nhiên nghe hỏi vậy liền cười đáp: “Dĩ nhiên là thật. Chuyện này làm sao có thể đùa giỡn được?”

Thạch Phá Thiên lớn tiếng nói: “Hôm nay cô đã nhận lầm người rồi. Việc này không phải tại ta, sau này cô có hối hận mà véo tai hay cắn vai ta là không được đấy.”

Mọi người trên nhà dưới nhà đều cười rộ lên. Đinh Đang không nhịn được, cũng bật cười khúc khích. Nàng khẽ bảo Thạch Phá Thiên: “Muội sẽ vĩnh viễn không hối hận. Muội chỉ mong được Thiên ca đối đãi tử tế, chẳng khi nào dám véo tai hay cắn vai Thiên ca hết.”

Đinh Bất Tam lớn tiếng nói: “Vợ véo tai chồng là chuyện tất nhiên, từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa cho đến đây đều phải như thế, có gì là được hay không được? Cháu rể ngoan của ta, A Đang đã quỳ trước mặt ngươi lâu như thế rồi, sao ngươi không trả lễ đi?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Dạ dạ.” Rồi chàng quỳ xuống đáp lễ. Hai người làm lễ giao bái trên tấm thảm đỏ.

Nam nhân kia đọc lời chúc tụng: “Phu thê hành lễ, giao bái đã xong, đưa vào động phòng, tân lang tân nương, bách niên hòa hợp, lắm con nhiều cháu, đời đời hưng thịnh.”

Tiếng đàn sáo lại nổi lên. Một thiếu phụ cầm hai cây nến hồng đi trước dẫn đường, còn một thiếu phụ dắt tay Đinh Đang. Gã nam nhân xướng lễ dắt tay Thạch Phá Thiên. Cô dâu chú rể được quàng chung một giải lụa đào, đưa vào trong một gian phòng. Gian phòng này so với phòng của Thạch Phá Thiên ở tổng đà bang Trường Lạc thì nhỏ hơn nhiều, cách trần thiết cũng không được hoa lệ bằng. Nhưng ánh nến hồng lung linh, phía đông rủ màn điều, phía tây treo giấy đỏ, nên không khí trong phòng đầy vẻ vui tươi ấm cúng.

Mấy người dìu Thạch Phá Thiên và Đinh Đang ngồi xuống cạnh giường, cầm bình rượu đặt sẵn trên bàn rót ra hai chung, rồi đồng thanh nói: “Cung hỉ cô gia cùng tiểu thư uống rượu giao bôi.” Rồi bọn họ vừa cười khúc khích vừa đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Thạch Phá Thiên trống ngực đánh thình thình. Tuy chàng không hiểu chuyện đời lắm, nhưng cũng biết mình cùng Đinh Đang đã bái thiên địa, nên đạo vợ chồng rồi. Chàng thấy Đinh Đang ngồi nghiêm chỉnh, tấm khăn hồng phủ trên đầu vẫn để yên, người nàng không nhúc nhích. Qua một hồi lâu, Thạch Phá Thiên không biết phải nói gì, bèn lên tiếng hỏi: “Đinh Đang Đinh Đang! Trên đầu cô phủ khăn như vậy có khó chịu không?”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Khó chịu lắm. Thiên ca mở giùm muội đi!” Thạch Phá Thiên đưa hai ngón tay nắm lấy một góc tấm khăn hồng, khẽ mở ra.

Dưới ánh nến hồng, Thạch Phá Thiên thấy Đinh Đang đánh phấn tô son lại càng kiều diễm. Chàng cũng vui mừng khôn tả, ngẩn người ra nhìn một lúc rồi nói: “Muội… muội thật là xinh đẹp.” Đinh Đang mỉm cười, trên má hiện rõ lúm đồng tiền, rồi nàng từ từ cúi đầu xuống.

* * *

Giữa lúc ấy, bỗng nghe ngoài phòng có tiếng Đinh Bất Tam nói lớn: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, lão phu làm lễ vu quy cho cháu gái. Bằng hữu phương nào quang lâm hãy xuống đây uống chén rượu mừng, xin đừng ngại gì.”

Ở trên cao có người đáp vọng xuống: “Tại hạ là Bối Hải Thạch dưới trướng Thạch bang chúa bang Trường Lạc, kính cẩn dâng lời thỉnh an lên Đinh tam gia. Đêm khuya quấy rối thật là đắc tội, mong Đinh tam gia lượng thứ cho.”

Thạch Phá Thiên khẽ nói: “Ồ! Bối tiên sinh đã đến đó.” Đinh Đang hơi nhíu mày, đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho chàng đừng lên tiếng.

Đinh Bất Tam cười khanh khách nói: “Lão phu cứ tưởng bọn tiểu tặc nào đến bắt gà trộm chó, té ra là mấy ông bạn ở bang Trường Lạc. Các vị muốn uống rượu mừng không? Xin đừng có to tiếng, làm kinh động đến cháu rể cùng cháu gái của lão phu.”

Lòi nói của Đinh Bất Tam hết sức bất lịch sự, nhưng Bối Hải Thạch lại không hề nổi giận, chỉ hắng giọng rồi đáp: “Thì ra hôm nay là ngày vu quy của thiên kim tiểu thư cháu gái Tam gia. Vậy mà huynh đệ tại hạ lỗ mãng đến đây không mang theo lễ mừng, thật là thất kính. Xin để ngày khác tới chúc đàng hoàng, khi đó sẽ uống rượu mừng sau. Hiện giờ tệ bang trước mắt có việc rất gấp, bọn tại hạ cần được ra mắt Thạch bang chúa, cảm phiền Đinh tam gia dẫn vào yết kiến, bọn tại hạ cảm kích vô cùng! Nếu không có việc gấp thì đêm hôm khuya khoắt thế này, bọn tại hạ có lớn mật đến đâu cũng không dám tới quấy nhiễu giấc ngủ của Đinh tam gia!”

Đinh Bất Tam nói: “Bối đại phu! Đại phu cũng là một cao nhân tiền bối trong võ lâm, bất tất phải khách sáo với Đinh lão tam. Đại phu nói Thạch bang chúa nào? Phải chăng là đứa cháu rể Cẩu Tạp Chủng của ta? Lão cho là các vị nhận lầm người, bất tất phải vào yết kiến nữa.”

Đi theo Bối Hải Thạch còn có tám tên cao thủ trong bang. Bọn chúng thấy Đinh Bất Tam thóa mạ bang chúa mình là Cẩu Tạp Chủng thì tức giận vô cùng, đã toan lên tiếng mắng lại. Nhưng Bối Hải Thạch đã nghe chính miệng Thạch Phá Thiên tự xưng là Cẩu Tạp Chủng, nên biết là Đinh Bất Tam không phải vô cớ nhục mạ. Nhưng bây giờ lão thấy bang chúa lại biến thành cháu rể của lão ma đầu Đinh Bất Tam này, trong lòng không khỏi lo lắng bèn nói: “Đinh tam gia! Thực tình tệ bang đang có việc khấn cấp, nhất định phải thỉnh thị bang chúa. Bang chúa của bọn tại hạ thích nói giỡn mấy câu, cũng là việc tầm thương mà thôi.”

Thạch Phá Thiên ngồi trong phòng nghe giọng nói của Bối Hải Thạch có vẻ khẩn thiết, thì nhớ ngay đến lúc mình ở trên Ma Thiên Nhai bị khốn vì hàn nhiệt công phạt, cũng may được lão ta cứu nạn. Sau này lão lại ngày đêm chăm sóc quan tâm đến mình, bây giờ thấy lão gặp việc khấn cấp phải lo âu, chàng không thể bỏ mặc được. Nghĩ vậy, chàng liền mở cửa sổ lớn tiếng gọi: “Bối tiên sinh! Ta ở chỗ này. Các vị kiếm ta phải không?”

Bối Hải Thạch cả mừng nói: “Chính phải! Thuộc hạ có việc khẩn cấp cần bẩm báo bang chúa.”

Thạch Phá Thiên nói: “Ta là Cẩu Tạp Chủng, chứ không phải là bang chúa gì đó của các ngươi. Nếu ngươi tìm ta thì được, chứ tìm bang chúa của các ngươi thì không phải.”

Bối Hải Thạch lộ vẻ khó chịu nói: “Bang chúa lại nói giỡn rồi. Xin bang chúa dời bước ra đây để bọn thuộc hạ được bẩm báo.”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Ngươi muốn ta ra đấy ư?”

Bối Hải Thạch nói: “Đúng thế!”

Đinh Đang đứng sau lưng Thạch Phá Thiên, nắm áo chàng khẽ nói: “Thiên ca! Đừng đi ra.”

Thạch Phá Thiên nói: “Ta ra nói cho rõ, rồi lập tức quay vào ngay.” Dứt lời, chàng chụm chân nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Chàng thấy Bối Hải Thạch đứng trên mặt tường ở hướng tây, phía sau còn có tám người đứng trên nóc nhà. Còn ở hướng đông có một người ngồi trên cành cây, chính là Đinh Bất Tam. Cành cây cứ nhịp nhàng trĩu xuống rồi lại đưa lên.

Đinh Bất Tam lên tiếng hỏi: “Bối đại phu! Các hạ muốn nói gì với cháu rể ta, lão phu muốn nghe có được không?”

Bối Hải Thạch ngập ngừng đáp: “Cái này…” Y rủa thầm: “Lão này đã là cao nhân tiền bối trong võ lâm, còn chưa biết quy luật trên chốn giang hồ ư? Ta đang đêm đến tìm bang chúa để trình việc cơ mật của bản bang, sao lại để cho người ngoài nghe được? Nghe đồn lão này tính tình cổ quái, quả nhiên danh bất hư truyền.” Y liền nói tiếp: “Việc này tại hạ không dám tự ý. Hiện có bang chúa ở đây, mọi việc xin để người định đoạt.”

Định Bất Tam nói: “Hay lắm! Hay lắm! Ngươi đem chuyện này đổ lên đầu cháu rể ta. Cẩu Tạp Chủng! Bối đại phu có chuyện nói với ngươi, ta cũng muốn nghe.”

Thạch Phá Thiên nói: “Gia gia muốn nghe thì nghe, có sao đâu?”

Đinh Bất Tam cười ha hả nói: “Cháu rể ngoan của ta thật là hiếu thuận! Bối đại phu! Có chuyện gì thì xin nói mau đi. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, cháu gái của ta đang động phòng hoa chúc, đại phu cứ lằng nhằng như thế, há chẳng làm phí thời gian tuyệt diệu này ư?”

Bối Hải Thạch thật không ngờ Thạch Phá Thiên lại trả lời như thế, nhưng đã lỡ lời thì khó mà vãn hồi lại được. Trong lòng lão rất khó chịu, nhưng cũng nói: “Bang chúa! Phái Tuyết Sơn có phái người đến viếng tổng đà.”

Thạch Phá Thiên chưa đáp thì Đinh Bất Tam đã nói xen vào: “Phái Tuyết Sơn có gì là hay ho đâu?”

Thạch Phá Thiên hỏi lại: “Phái Tuyết Sơn ư? Có cô nương Hoa Vạn Tử đến không?”

Trong võ lâm có đến hàng trăm hàng ngàn môn phái, nhưng Thạch Phá Thiên chỉ biết một phái Tuyết Sơn. Trong phái này cũng có cả trăm đệ tử, nhưng chàng chỉ biết một mình Hoa Vạn Tử, nên vừa mở miệng ra đã nhắc đến tên của cô ta. Tám người trong Trường Lạc Bang đi theo Bối Hải Thạch đều có công phu rất khá, cùng nghĩ: “Bang chúa của chúng ta thật là phong lưu hiếu sắc. Lão nhân gia đêm nay cưới vợ mới ở đây, thế mà vẫn không quên được cô nương mỹ miều kia ở phái Tuyết Sơn.”

Bối Hải Thạch nói: “Trong đó có cô nương Hoa Vạn Tử, lại còn những người khác nữa. Người đi đầu là Khí Hàn Tây Bắc Bạch Vạn Kiếm, thống lãnh tám chín sư đệ. Xem ra họ đều là hảo thủ của phái Tuyết Sơn.”

Đinh Bất Tam lại xen vào: “Bạch Vạn Kiếm thì có gì hay ho nào? Giả tỉ lão thất phu Bạch Tự Tại có thân hành đến thì cũng đã sao? Bối đại phu! Lão phu đã nghe nói công phu Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng của ngươi thật sự không tệ, sao vừa nghe tin thằng lỏi Bạch Vạn Kiếm đến tìm đã hoang mang kinh hãi, nhặng xị cả lên?”

Bối Hải Thạch nghe Đinh Bất Tam khen ngợi môn Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng của mình thì trong lòng cũng hơi đắc ý. Y nghĩ bụng: “Lão ma đầu này trước nay nổi tiếng tự phụ vô cùng, nhưng cũng còn biết đến môn Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng của mình.” Rồi y mỉm cười nói: “Chút công phu nhỏ mọn của tại hạ thật chẳng đáng nhắc đến làm gì. Bang Trường Lạc của bọn tại hạ tuy là một bang phái nhỏ bé, nhưng trước nay suốt từ Ngũ Nhạc cho đến Trung Nguyên cũng chưa đến nỗi bị ai lấn áp. Tệ bang cùng phái Tuyết Sơn xưa nay vốn chưa hề giao du đi lại, thế mà Khí Hàn Tây Bắc lại đùng đùng kéo người đến đòi gặp mặt tệ bang chúa ngay lập tức, bọn tại hạ bảo chờ đến sáng mà hắn cũng không chịu. Trong vụ này tất có chuyện hiểu lầm, nên tại hạ phải xin tệ bang chúa cho chỉ thị.”

Thạch Phá Thiên nói: “Hôm qua, Hoa cô nương đã vào tổng đà, bị Trần hương chủ bắt được, nhưng sáng sớm hôm nay đã thả ra rồi. Có lẽ phái Tuyết Sơn bọn họ vì thế mà đem lòng tức giận chăng?”

Bối Hải Thạch nói: “Việc này nếu có liên quan thì cũng chút ít thôi. Thuộc hạ đã hỏi lại Trần hương chủ, thì y nói là Hoa cô nương được bang chúa đối xử rất lịch sự, một sợi tóc cũng không đụng đến, cũng không tra hỏi gì về tội tự tiện xông vào tổng đà, khi thả đi còn mời cô ấy ăn yến sào, muốn tặng tiền bạc. Thế thì bang chúa cũng đã nể mặt phái Tuyết Sơn lắm rồi còn gì nữa. Thuộc hạ nhìn thái độ Khí Hàn Tây Bắc thì sợ bên trong còn có vấn đề gì khác.”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Bây giờ Bối tiên sinh muốn ta phải làm gì?”

Bối Hải Thạch đáp: “Bọn thuộc hạ phải chờ bang chúa ra hiệu lệnh. Nếu bang chúa bảo văn đối, thì bọn thuộc hạ quay về nói chuyện tử tế với họ. Còn nếu bang chúa bảo võ đối, thì bọn thuộc hạ sẽ cho họ biết đến tổng đà chúng ta thì dễ, mà ra đi thì khó, ai bảo bọn họ dám đến quấy nhiễu Trường Lạc Bang chúng ta? Nếu không, thì đích thân bang chúa quay về xem họ muốn gì rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Phương pháp này có lẽ là hay nhất.”

Thạch Phá Thiên ở cùng phòng với Đinh Đang, tuy rất vui mừng nhưng cũng có phần sợ hãi, trong lòng vẫn không yên. Chàng không hiểu sau khi động phòng hoa chúc sẽ xảy ra chuyện gì nữa, lúc này thầm nghĩ: “Mình đã không phải là Thiên ca của cô ấy, cuộc bái thiên địa thành thân này cuối cùng cũng phải lộ tẩy thôi, khi đó mọi người đều khó xử. May mà có Bối Hải Thạch đến đây, đúng là một cơ hội tốt để ta thoát thân.”

Thạch Phá Thiên nghĩ vậy liền nói: “Thế thì để ta quay về xem thử. Nếu có chỗ hiểu lầm, ta sẽ nói rõ ràng sự thật là được rồi.” Chàng quay lại nói với Đinh Đang và Đinh Bất Tam: “Gia gia! Đinh Đinh Đang Đang! Ta phải đi đây.”

Đinh Bất Tam vò đầu nói: “Như thế không được! Bọn tiểu tử của phái Tuyết Sơn dám đến phá đám thì để ta đi dàn xếp cho cũng được. Trước đây ta đã giết hai tên đệ tử của họ, lại đã kết oán với Bạch lão nhi. Bây giờ ta có giết thêm mấy mạng nữa thì món nợ cũng chừng đó mà thôi.” Đinh Bất Tam đã giết Tôn Vạn Niên và Chử Vạn Xuân, phái Tuyết Sơn cũng thấy vụ này nhục nhã vô cùng, nên họ giữ kín không nói ra. Vợ chồng Thạch Thanh và Mẫn Nhu tuy đã được nghe việc này, nhưng không tiết lộ với ai, nên trên chốn giang hồ ít người biết đến.

Bối Hải Thạch nghe Đinh Bất Tam nói thế thì nghĩ bụng: “Thế lực phái Tuyết Sơn đang lúc hưng thịnh, chẳng những võ công sư đồ phái này đã cao cường, mà họ còn giao hảo với nhiều môn phái ở Trung Nguyên. Chúng ta cũng không nên vô cớ gây thù với họ. Sắp tới Trường Lạc bang gặp lắm chuyện phiền hà, thật sự không nên kiếm thêm rắc rối.” Y nghĩ vậy liền nói: “Bang chúa muốn đích thân quay về gặp mấy nhân vật phái Tuyết Sơn, thật không có gì tốt hơn nữa. Đinh tam gia! Những việc nhỏ mọn của tệ bang, không dám phiền đến đại giá Tam gia. Bọn tại hạ thu xếp xong vụ này, rồi sẽ quay lại tôn phủ bái yết có được không?” Bối Hải Thạch tuyệt không nhắc đến chuyện uống rượu mừng, chỉ đợi Thạch Phá Thiên về tới tổng đà là sẽ khuyên chàng bỏ ý niệm thành thân với nhà họ Đinh.

Đinh Bất Tam giận dữ nói: “Bối đại phu nói vậy là không được. Đinh mỗ đã nói đi, thì nhất định sẽ đi. Việc hôm nay của bang Trường Lạc, Đinh lão tam này nhất định phải lo liệu.”

Đinh Đang ở trong phòng nghe mọi người nói chuyện, liền đoán ngay phái Tuyết Sơn hưng binh vấn tội bang Trường Lạc cũng chỉ vì lang quân mình quen thói trăng hoa ong bướm. Chàng trông thấy Hoa Vạn Tử xinh đẹp liền hiếp đáp cô ấy, mười phần có đến tám chín là đã giở thủ đoạn cường bạo rồi. Còn chuyện Trần Hương Chủ nói những gì không đụng đến một sợi tóc, chắc cũng chỉ là giữ thể diện cho bang chúa thôi. Nếu không thì sáng hôm sau tặng tiền bạc để làm gì, lại còn mời cô ấy ăn yến sào để bồi bổ khí lực nữa.

Nàng nghĩ tới đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, mà chồng mình chỉ nóng lòng quay về gặp Hoa Vạn Tử, bỏ mặc mình ở đây chẳng lo lắng gì. Nỗi tức đó nàng chịu làm sao nổi? Nàng nghe câu chuyện giữa gia gia và Bối Hải Thạch càng lúc càng căng thẳng, liền tung mình nhảy ra sân nói: “Gia gia! Trong bang của Thạch lang có việc, chắc chắn chàng phải quay về tổng đà, chúng ta không nên vì tư tình nhi nữ mà làm lỡ việc lớn của chàng. Bây giờ như thế này, cả hai ông cháu ta cùng theo Thạch lang quay về đó, thử xem trong phái Tuyết Sơn có những nhân vật nào định gây rối.”

Thạch Phá Thiên tuy muốn tránh chuyện động phòng với Đinh Đang cho đỡ rắc rối, nhưng cũng không muốn xa nàng. Nghe nàng nói vậy, chàng mừng rỡ vô cùng cười nói: “Hay lắm, hay lắm! Đinh Đinh Đang Đang! Nàng đi với ta, gia gia cũng đi.” Bọn Bối Hải Thạch thấy bang chúa nói vậy, không dám dị nghị điều chi nữa.

Đoàn người ra đến bờ sông, xuống một con thuyền lớn trở về tổng đà. Lúc trên thuyền, Bối Hải Thạch khẽ nói với Thạch Phá Thiên: “Bang chúa nên khuyên Đinh tam gia đừng xuất thủ sát hại người phái Tuyết Sơn mà kết thêm mối oan cừu, đó là chuyện không tốt chút nào.”

Thạch Phá Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy! Sao lại vô duyên vô cớ giết người được? Như vậy há chẳng phải là người xấu hay sao?”

* * *

Đoàn người về đến tổng đà bang Trường Lạc. Đinh Đang nói: “Thiên ca! Muội muốn vào phòng Thiên ca mà thay y phục nam nhân để đi theo Thiên ca cho tiện. Muội muốn xem nhan sắc Hoa cô nương nguyệt thẹn hoa nhường đến thế nào?”

Thạch Phá Thiên rất lấy làm hứng thú. Chàng cười hỏi: “Sao lại phải làm như thế?”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Muội không muốn cô ấy biết muội là nương tử của huynh, khi nói chuyện sẽ thuận tiện hơn.”

Thạch Phá Thiên nghe nàng nói “muội là nương tử của huynh” thì vừa thẹn thùng lại vừa khoái chí, bất giác tâm thần phấn khởi. Chàng nói: “Hay lắm! Ta đưa nàng vào thay đổi y phục.”

Đinh Bất Tam nói: “Ta cũng muốn thay đổi diện mạo một chút. Ta hóa trang làm một tên tiêu đầu mục của quý bang được không?”

Bản tâm Bối Hải Thạch không muốn bọn người phái Tuyết Sơn biết Đinh Bất Tam đang ở cùng với bang Trường Lạc. Y nghe lão nói vậy thì rất hợp ý mình, liền thản nhiên đáp: “Đinh tam gia muốn thế nào cũng được, xin cứ tùy tiện.”

Hai ông cháu Đinh Bất Tam liền theo Thạch Phá Thiên tới phòng ngủ của chàng, đẩy cửa bước vào. Thị Kiếm đang ngủ chợt nghe tiếng kẹt cửa, liền la lên một tiếng, nhảy từ trên giường xuống. Cô nhìn thấy hai ông cháu Đinh Bất Tam thì rất đỗi ngạc nhiên. Thạch Phá Thiên không thể một lúc mà giải thích cho cô rõ được. Chàng chỉ nói: “Thị Kiếm tỷ tỷ! Hai vị này muốn hóa trang, tỷ tỷ giúp họ một tay đi.” Chàng sợ Thị Kiếm hỏi lôi thôi, nhất là vụ bái thiên địa không biết phải nói thế nào, liền đi thẳng ra phòng khách ở phía ngoài.

Sau thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Trần Xung Chi đứng ngoài sảnh đường nói: “Khải bẩm bang chúa! Các vị huynh đệ đang chờ đại giá bang chúa tại Mãnh Hổ Đường.”

Ngay lúc đó Đinh Đang cũng vén màn cửa đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Thạch Phá Thiên đột nhiên thấy trước mắt có một thiếu niên nam tử mặt đẹp như ngọc, chàng không khỏi chưng hửng. Đinh Đang mặc một bộ y phục màu xanh, đầu đội khăn nho sĩ, tay cầm quạt xếp. Tuy Thạch Phá Thiên không hiểu thế nào là phong lưu nho nhã, nhưng chàng thấy Đinh Đang cải trang thế này cũng đẹp không kém vị tân nương tử vừa rồi.

Còn Đinh Bất Tam mặc áo ngắn bằng vải thô, trên mặt cũng tô vẽ sơ sơ, chân đi giày gai. Vai bên trái lão độn cao hơn vai bên phải, đi bước cao bước thấp như người què, trông thật khó coi. Thạch Phá Thiên vừa nhìn thấy, cơ hồ không nhận ra. Một lúc sau chàng mới cười ha hả nói: “Gia gia! Điệu bộ gia gia thay đổi hẳn rồi.”

Trần Xung Chi khẽ hỏi: “Bang chúa! Bang chúa có cần giắt binh khí không?”

Thạch Phá Thiên trố mắt ra hỏi lại: “Giắt binh khí gì? Sao lại phải giắt binh khí?”

Trần Xung Chi tưởng chàng cho là mình hỏi khinh dễ, vội “Dạ dạ!” mấy tiếng rồi đi trước dẫn đường.

Bốn người đi tới Mãnh Hổ Đường. Trần Xung Chi vừa đẩy cửa ra, mấy chục người trong sảnh đường lật đật đứng dậy đồng thanh nói: “Xin tham kiến bang chúa.” Thạch Phá Thiên cũng không ngờ sảnh đường này lại rộng đến thế, chứa được rất đông người, chàng giật mình kinh hãi. Khi thấy mọi người khom lưng thi lễ, chàng không biết đáp lễ thế nào mà cũng không hiểu nói sao cho phải, chỉ đứng thộn mặt ra trước cửa, bất giác chân tay luống cuống.

Xung quanh sảnh đường chỗ nào cũng đặt đèn nến sáng trưng. Mấy chục hán tử cao có thấp có chia ra đứng hai bên, chính giữa đặt một chiếc ghế bành da hổ. Không khí trong đại sảnh rất oai nghiêm. Trước nay Thạch Phá Thiên chưa từng trông thấy cảnh tượng thế này bao giờ, đúng là rụt rè như một gã nhà quê, không dám thở mạnh, mắt nhìn chăm chăm Bối Hải Thạch để cầu viện, chỉ mong ông ta bảo cho mình cách ứng phó như thế nào.

Bối Hải Thạch vội bước đến bên cửa đỡ tay Thạch Phá Thiên, khẽ nói: “Bang chúa! Chúng ta an tọa trước đã, rồi sẽ mời những bằng hữu phái Tuyết Sơn vào sau.” Thạch Phá Thiên đương nhiên là để Bối Hải Thạch chủ trì mọi việc. Y đưa chàng vào cạnh cái ghế bành da hổ rồi khẽ bảo: “Mời bang chúa ngồi.”

Thạch Phá Thiên ngơ ngác hỏi: “Ta ngồi… ngồi ở đây ư?” Trong lòng chàng hồi hộp khôn tả, mắt chàng bất giác nhìn vào Đinh Đang. Chàng không tự chủ được, tựa như khẩn cầu nàng dắt tay mình ra khỏi nhà đại sảnh, trốn đi một nơi thâm sơn cùng cốc nào thật xa, không quay lại chỗ này nữa.

Đinh Đang nhìn chàng mỉm cười. Thạch Phá Thiên nhận thấy trong cặp mắt nàng tha thiết đầy tình ý, tựa như bảo mình: “Thiên ca đừng sợ! Muội ở ngay cạnh huynh, huynh có việc gì khó khăn, muội cũng có thể giúp đỡ được hết.” Chàng liền thấy tinh thần phấn khởi, trong lòng vừa cảm kích vừa được an ủi, bèn ngồi xuống chiếc ghế da hổ. Thạch Phá Thiên ngồi xuống, Đinh Bất Tam cùng Đinh Đang đứng ở phía sau, còn mấy chục hán tử trong sảnh đường đều theo thứ tự mà ngồi.

Bối Hải Thạch lên tiếng: “Các vị huynh đệ! Những ngày vừa qua bang chúa lâm trọng bệnh, may mà người lành được hoàng thiên bảo hộ, nay đã bình phục. Tuy nhiên tinh thần lão nhân gia chưa được hoàn toàn sáng suốt như cũ, lẽ ra cần được nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới có thể đích thân lo liệu công việc trong bang. Không ngờ mấy bằng hữu phái Tuyết Sơn lại đòi gặp bang chúa cho bằng được, hình như họ tưởng bang chúa bệnh không dậy được nữa. Nhưng nội công bang chúa rất thâm hậu, một chút bệnh tật sao có thể làm khó được lão nhân gia? Thưa bang chúa, bây giờ chúng ta mời các bằng hữu phái Tuyết Sơn vào được chưa?”

Thạch Phá Thiên chỉ ậm ừ một cách mơ hồ, không nói rõ là được hay không được. Bối Hải Thạch nói: “Bây giờ chúng ta xếp đặt chỗ ngồi. Các vị huynh đệ bên hướng tây hãy chuyển sang hướng đông mà ngồi.” Mọi người vâng lời, di chuyển hết sang hướng đông. Còn hướng tây đặt một hàng chín chiếc ghế. Bối Hải Thạch lại nói: “Mễ Hương chủ! Hương chủ ra mời khách vào hội kiến cùng bang chúa.”

Mễ Hoành Dã vâng lời trở gót đi ra. Chẳng bao lâu, ngoài sảnh đường đã nghe tiếng chân người xào xạc. Bốn tên đệ tử mở cửa lớn ra. Mễ Hoành Dã nghiêng mình, dõng dạc nói: “Khải bẩm bang chúa! Các vị bằng hữu phái Tuyết Sơn đã tới.”

Bối Hải Thạch nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta ra ngoài nghênh tiếp.” Rồi y khẽ kéo tay áo Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên hỏi: “Phải ra đó ư?” Chàng chần chừ một chút rồi đứng lên, theo Bối Hải Thạch ra cửa sảnh đường.

Lúc này chín người phái Tuyết Sơn đang tiến tới, tất cả đều mặc áo màu trắng. Người đi đầu tướng mạo hiên ngang, thân hình khôi vĩ, tuổi trạc tứ tuần, sắc mặt tuấn tú nhưng có vẻ tinh ranh. Hắn đi đến còn cách Thạch Phá Thiên khoảng một trượng thì đột nhiên dừng lại, cặp mắt nhìn thẳng vào Thạch Phá Thiên, chiếu ra những tia sắc bén tựa hồ xuyên thấu gan ruột chàng. Thạch Phá Thiên nở một nụ cười ngớ ngẩn, coi như là đã chào hỏi.

Bối Hải Thạch nói: “Khải bẩm bang chúa! Vị này là Bạch đại ca Khí Hàn Tây Bắc Bạch Vạn Kiếm oai danh vang dội miền Tây, kiếm pháp thiên hạ vô song, trong võ lâm chẳng ai là không biết tiếng.”

Thạch Phá Thiên khẽ gật đầu, lại mỉm cười một cách khờ khạo. Chàng bỗng nhìn thấy người đi sau cùng bên phái Tuyết Sơn là Hoa Vạn Tử, liền cười nói: “Hoa cô nương! Cô nương lại đến đây rồi?” Câu này vừa thốt ra, cả chín người phái Tuyết Sơn đều biến sắc. Hoa Vạn Tử cảm thấy bối rối, chỉ hứ một tiếng rồi quay đầu đi.

Bạch Vạn Kiếm là con cả của Uy đức tiên sinh Bạch Tự Tại, chưởng môn phái Tuyết Sơn. Bọn sư huynh đệ phái này đều dùng chữ “Vạn” để làm chữ đệm. Bạch Tự Tại lấy làm đắc ý được đứa con như hắn nên mới đặt tên là Bạch Vạn Kiếm, đủ biết kiếm pháp của hắn chắc chắn phải cao hơn sư huynh đệ. Hắn cùng với Phong Hỏa Thần Long Phong Vạn Lý được gọi chung là Tuyết Sơn Song Kiệt, thật sự có oai danh rất lớn trong võ lâm. Phen này nếu không phải đích thân hắn đến, Bối Hải Thạch chắc chắn đã không phải giữa đêm tìm đến nhà Đinh Bất Tam để mời Thạch Phá Thiên về.

Bạch Vạn Kiếm ngồi ngoài phòng khách, đợi Thạch Phá Thiên đã hơn hai giờ đồng hồ, trong lòng đã rất giận dữ. Một bình trà cứ chế rồi lại uống, uống hết lại chế tiếp, đến nỗi chỉ còn là nước lọc, không còn chút vị trà nào. Thật không dễ dàng gì mới vào được Mãnh Hổ Đường, thế mà bang chúa vẫn ngồi trên ghế, dáng vẻ rất là kiêu ngạo. Bối Hải Thạch đã báo danh của họ Bạch, thế mà bang chúa hoàn toàn không nói mấy câu khách sáo như ngưỡng mộ đã lâu gì gì, vừa mở miệng đã chào hỏi với Hoa sư muội trước.

Bạch Vạn Kiếm tức giận muốn vỡ cả ngực. Hắn lập tức nghĩ ngay: “Mấy ngày nay chúng ta đã thăm dò bốn phía, ai cũng nói Thạch bang chúa của Trường Lạc Bang tham dâm hiếu sắc, hết tám phần mười đúng là gã tiểu tử đó rồi. Gã coi mình chẳng vào đâu, mà lại ra vẻ ân cần với sư muội. Ở chốn đại sảnh đông người thế này mà gã còn lả lơi như vậy, lúc Hoa sư muội bị giam vào trong ngục tối thì không biết đến thế nào nữa.”

Bạch Vạn Kiếm là một nhân vật nổi tiếng anh hùng, không muốn lập tức phẫn nộ. Hắn chỉ đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn Thạch Phá Thiên, miệng không nói gì, nhưng nét mặt lộ vẻ rất khó chịu.

Thạch Phá Thiên đột nhiên lại hỏi: “Hoa cô nương! Chỗ đùi cô nương bị kiếm đâm nay đã khỏi chưa? Còn đau lắm không?” Câu hỏi này khiến mặt Hoa Vạn Tử đỏ bừng lên, còn tám người kia đều nắm lấy chuôi kiếm.

Bối Hải Thạch thấy cục diện đi đến chỗ khẩn trương vội nói: “Các vị bằng hữu ở xa đến, xin mời ngồi. Gần đây tệ bang chúa trong người khó ở, lẽ ra không thể tiếp khách, nhưng vì nể mặt các vị nên mới gắng gượng ra đây tương kiến. Làm phiền các vị phải đợi lâu, bọn tại hạ thật áy náy vô cùng.”

Bạch Vạn Kiếm hắng giọng một tiếng rồi sải bước lại chỗ đầu hàng ghế hướng Tây ngồi xuống. Cảnh Vạn Chung ngồi ghế thứ hai, tiếp theo là Kha Vạn Quân, Vương Vạn Nhận… Hoa Vạn Tử ngồi ở sau cùng. Mọi người trong bang Trường Lạc đều mỉm cười đắc ý, nghĩ bụng: “Bang chúa vừa mở miệng đã lấn át được các ngươi rồi. Lão nhân gia chỉ quan tâm đến cái đùi của sư muội các ngươi, thử xem Khí Hàn Tây Bắc có làm gì được không?”

Bối Hải Thạch đưa Thạch Phá Thiên trở về chỗ ngồi, rồi gia nhân bưng trà lại. Bối Hải Thạch chắp tay nói: “Tệ bang từ trên xuống dưới đều rất ngưỡng mộ oai danh phái Tuyết Sơn, từ Uy Đức Tiên Sinh, Tuyết Sơn Song Kiệt đến hết thảy các vị bằng hữu. Chỉ hiềm tệ bang ở vào miền Giang Nam hẻo lánh nên khó bề thân cận. Hôm nay Bạch đại ca cùng các vị bằng hữu đã đến đây, tệ bang trên dưới đều được gặp những anh hùng ở Tuyết Sơn miền tây bắc, thật là tam sinh hữu hạnh.”

Bạch Vạn Kiếm chắp tay đáp lễ nói: “Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng của Trước thủ hồi xuân Bối đại phu nổi tiếng thiên hạ vô song, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng. Các vị bằng hữu quý bang đều là anh tài nổi tiếng, bọn tại hạ tuy chưa được gặp, nhưng nghe danh đã lâu.”

Hắn chỉ nói mấy câu xã giao với bọn môn đồ bang Trường Lạc, tuyệt không đề cập đến Thạch Phá Thiên. Bối Hải Thạch vờ như không biết, khiêm nhượng nói: “Không dám! Không dám! Chẳng hiểu các vị đến Trấn Giang đã mấy hôm rồi? Đã ghé qua Kim Sơn, Chiêu Sơn chưa? Hôm nào để tệ bang chúa làm chủ nhân thết đãi các vị tại một tửu điếm trong thị trấn, rồi cùng tham quan phong cảnh vùng Trấn Giang này.” Lão kéo dài câu chuyện xã giao, không hỏi gì đến bọn đệ tử phái Tuyết Sơn tới đây có việc gì.

Bạch Vạn Kiếm không nhẫn nại được nữa, liền dõng dạc hỏi: “Trên chốn giang hồ, người ta đồn đại võ công Thạch bang chúa cao thâm khôn lường. Không hiểu võ công của bang chúa thuộc môn phái nào?”

Câu hỏi vừa thốt ra, hết thảy bang Trường Lạc từ trên xuống dưới đều chau mày nghĩ “Từ trước đến giờ, bang chúa không hề nói tới võ công của mình là thuộc môn phái nào. Cứ thỉnh thoảng lại có người nói mấy câu nịnh bợ, nhưng lão nhân gia chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Bối tiên sinh thì nói người vốn là sư điệt của Tư Không bang chúa, nhưng võ công lại chẳng giống chút nào. Không biết lúc này người có chịu nói hay không?”

Thạch Phá Thiên ấp úng nói: “Cái đó… cái đó… các hạ muốn hỏi võ công của ta ư? Ta… ta không biết chút xíu võ công nào.”

Bạch vạn Kiếm nghe vậy, nếu trước đây trong lòng còn chút nghi ngờ nào thì cũng mất hẳn. Hắn hừ một tiếng, rồi cười lạnh nói: “Trong Trường Lạc Bang vô số hiền tài, nếu Thạch bang chúa thật sự không hiểu rõ võ công thì làm chủ quần hùng thế nào được? Bang chúa nói vậy thì chỉ gạt được con nít mà thôi. Xem ra Thạch bang chúa xấu hổ không dám nói ra lai lịch sư thừa của chính mình, không biết là do duyên cớ gì?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Các hạ bảo ta lừa gạt con nít ư? Ai là con nít? Đinh Đinh Đang Đang… cô ấy cũng không phải là con nít, mà ta cũng không lừa gạt cô ấy. Ta cũng đã nói rõ cho nàng hay ta không phải là Thiên ca của nàng.” Tuy miệng chàng nói chuyện Thạch Vạn Kiếm, mà mũi chàng vẫn ngửi thấy mùi thơm từ người Đinh Đang đứng sau lưng tiết ra, trong lòng còn mải để ý đến nàng.

Bạch Vạn Kiếm chẳng biết Thạch Phá Thiên nói Đinh Đinh Đang Đang gì gì đó nghĩa là sao, lại cho là chàng quỷ quyệt cố ý đặt chuyện nói bừa, nên sắc mặt trầm hẳn xuống nói: “Thạch bang chúa! Chúng ta cứ nói thẳng ra đi! Bang chúa đã học võ công ở thành Lăng Tiêu, e rằng chưa quên hết được đâu.” Bạch Vạn Kiếm nói câu này, khiến cho quần hào bang Trường Lạc không khỏi thay đổi sắc mặt. Mọi người đều biết thành Lăng Tiêu ở Tây Vực là địa phương của phái Tuyết Sơn. Theo lời Bạch Vạn Kiếm thì Thạch bang chúa đã từng học võ công phái Tuyết Sơn, bọn họ rầm rộ kéo đến đây, chẳng lẽ vì việc có liên quan đến môn phái ư?

Thạch Phá Thiên mơ màng hỏi: “Thành Lăng Tiêu là gì? Ở đâu? Tại hạ chưa học võ công chi hết. Nếu đã học thì khi nào lại quên hết được?” Mấy câu này, ngay cả quần hào Trường Lạc Bang cùng Bối Hải Thạch nghe cũng không lọt tai. Đã là người võ lâm còn ai không biết cái tên thành Lăng Tiêu? Thạch Phá Thiên là bang chúa Trường Lạc mà lại nói là không biết đến thành này, lại chưa học võ công, thì rõ ràng là dối trá, không khỏi tự làm mất thể diện mình. Có người lại nghĩ, chắc chắn bang chúa nói như thế là còn có thâm ý khác.

Bọn Bạch Vạn Kiếm nghe mấy câu này lại cho là chàng có ý khinh nhờn, coi phái Tuyết Sơn chẳng vào đâu, mới sổ toẹt ba chữ “Lăng Tiêu Thành” như vậy. Vương Vạn Nhận nhịn không nổi lớn tiếng nói: “Thạch bang chúa nói như thế thật là mục hạ vô nhân. Trong mắt Thạch Bang chúa thì đệ tử phái Tuyết Sơn không đáng một đồng ư.”

Thạch Phá Thiên thấy sắc mặt họ Vương giận dữ thì nghĩ chắc là mình đã nói sai gì đó, nên vội vàng nói chữa: “Không phải, không phải! Sao ta lại có thể nói phái Tuyết Sơn không đáng giá đồng nào? Hình như… hình như… hình như…” Trước kia chàng ở với Tạ Yên Khách tại Ma Thiên Nhai, thỉnh thoảng có theo lão đến những thị trấn nhỏ để mua gạo muối, cũng biết cái gì càng đáng nhiều tiền thì càng quý, càng tốt.

Lúc này chàng chỉ muốn nói mấy câu lấy lòng để Vương Vạn Nhận nguôi giận, nhưng chỉ nói luôn ba tiếng “hình như” rồi ấp úng không nói được nữa.

Trong bọn này, chàng đã gặp Cảnh Vạn Chung, Kha Vạn Quân, Vương Vạn Nhận tại Hầu Giám Tập, nhưng chàng nhớ mặt mà không biết tên, chỉ có mình Hoa Vạn Tử là tương đối quen hơn cả. Trong lúc bối rối, chàng liền nói tiếp: “Hình như Hoa Vạn Tử cô nương đáng tiền, rất đáng tiền, phải rất nhiều tiền bạc mới mua được.”

Nghe vù một tiếng, chín người phái Tuyết Sơn nghe Thạch Phá Thiên nói câu này đều đứng phắt dậy, tiếp theo là ánh sáng xanh lè lóe lên, tám thanh trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Trừ Bạch Vạn Kiếm ra, còn tám người chống kiếm đứng thành hình bán nguyệt, bao vây phía trước Thạch Phá Thiên. Vương Vạn Nhận trỏ tay vào mặt Thạch Phá Thiên thóa mạ: “Họ Thạch kia! Ngươi nói ra toàn những lời ô uế, thật là khinh người quá lắm! Bọn Tuyết Sơn đệ tử chúng ta tuy đã dấn thân vào nơi đầm rồng hang cọp, nhưng thà chết chứ không nuốt nổi cái giận này.”

Thạch Phá Thiên thấy bọn họ nổi giận bừng bừng lại càng chẳng hiểu gì, nghĩ bụng: “Rõ ràng mình nói những câu tử tế, mà sao bọn họ lại nổi cơn thịnh nộ?” Chàng quay lại hỏi Đinh Đang: “Đinh Đinh Đang Đang! Ta đã nói sai gì rồi ư?”

Đinh Đang nghe trượng phu của mình sỉ nhục Hoa Vạn Tử, biết chàng hoàn toàn không để cô nương đẹp đẽ đó vào lòng thì hết sức vui mừng. Nghe chàng hỏi, nàng che miệng cười đáp: “Muội cũng không biết. Hoặc giả Hoa cô nương không đáng tiền lắm cũng chưa biết chừng.”

Thạch Phá Thiên gật đầu nói: “Cho dù Hoa cô nương có là vật tầm thường rẻ rúng, không đáng đồng tiền bát gạo, nhưng ta nói vậy thì họ cũng không nên tức giận mới phải.”

Thạch Phá Thiên vừa thốt câu này, quần hào bang Trường Lạc nổi lên cười rộ, tin chắc bang chúa nói vậy là muốn khiêu chiến với bọn phái Tuyết Sơn một phen. Có người lên tiếng nói: “Đắt tiền thì ta mua không nổi, chứ rẻ thì… Ha ha!… ta cũng cố xem thử…”

Một luồng thanh quang bỗng lóe lên, tiếp theo là một tiếng choang.

Thì ra Vương Vạn Nhận điên tiết lên, vung kiếm đâm vào ngực Thạch Phá Thiên, nhưng Bạch Vạn Kiếm thuận tay rút trường kiếm trên lưng nhè nhẹ gạt ra. Cổ tay Vương Vạn Nhận tê chồn, suýt nữa đánh rơi cả kiếm, nên nhát kiếm đó không phóng ra được.

Bạch Vạn Kiếm quát lên: “Con người này đối với bọn ta có mối thù sâu tựa biển, đâu có thể chỉ đâm một kiếm mà lấy mạng được?” Hắn nói xong, tra kiếm vào vỏ rồi trầm giọng hỏi: “Thạch bang chúa! Ngươi có nhận ra ta hay không?”

Thạch Phá Thiên gật đầu đáp: “Ta có biết ông. Ông là Khí Hàn Tây Bắc Bạch đại hiệp Bạch Vạn Kiếm ở phái Tuyết Sơn.”

Bạch Vạn Kiếm hỏi: “Hay lắm! Những việc ngươi đã làm, ngươi có dám nhận hay không?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Việc của ta đã làm, đương nhiên là nhận.”

Bạch Vạn Kiếm lại hỏi: “Hay lắm!

Thế thì ta hỏi ngươi, lúc ở thành Lăng Tiêu ngươi tên là gì?”

Thạch Phá Thiên gãi gãi đầu nói: “Ta ở thành Lăng Tiêu ư? Ta ở thành Lăng Tiêu hồi nào nhỉ? À phải rồi! Năm ấy ta xuống núi đi kiếm mẫu thân và con A Hoàng, đã qua nhiều thị trấn nhỏ, nhưng ta cũng không biết tên gì, trong đó có một nơi gọi là thành Lăng Tiêu cũng không chừng.”

Bạch Vạn Kiếm sắc mặt lạnh nhạt, nói từng chữ, từng chữ: “Ngươi đừng giả ngây giả dại, nói hươu nói vượn nữa. Tên thực của ngươi không phải là Thạch Phá Thiên.”

Thạch Phá Thiên mỉm cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi! Ta vốn không phải là Thạch Phá Thiên, mọi người đều nhận lầm ta hết. Rốt cuộc chỉ có Bạch đại hiệp nhận ra, biết ta không phải là Thạch Phá Thiên.”

Bạch Vạn Kiếm nói: “Vậy tên họ ngươi là gì, nói ra để mọi người nghe!”

Vương Vạn Nhận quát lớn: “Nó mà có tên họ quái gì? Hay là… Cẩu Tạp Chủng?”

Câu này vừa nói ra, đến lượt quần hào của bang Trường Lạc đứng dậy quát mắng om sòm. Mười mấy người tuốt gươm ra. Vương Vạn Nhận không kể đến chuyện sống chết nữa. Gã định bụng: “Mình đã mắng được gã là đồ Chó Lộn Giống thì dù có bị loạn đao phân thây, Vương mỗ quyết chẳng chau mày.”

Nào ngờ Thạch Phá Thiên cười ha hả, vỗ tay nói: “Đúng! Đúng rồi! Ta vốn tên gọi là Cẩu Tạp Chủng. Sao ngươi lại biết?”

Thạch Phá Thiên nói câu này, mọi người đều không hiểu, ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ trừ Bối Hải Thạch, Đinh Bất Tam, Đinh Đang đã được nghe chính miệng chàng tự xưng là Cẩu Tạp Chủng nên không ngạc nhiên lắm, còn hết thảy đều kinh ngạc. Bạch Vạn Kiếm bụng bảo dạ: “Thằng lỏi này quả nhiên là đại gian đại ác, thật sự có chỗ hơn người, ngay cả nhục mạ nó mà nó cũng chịu được. Vậy đối với nó mình phải cực kỳ thận trọng, không thể coi nhẹ chỗ nào.”

Vương Vạn Nhận ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi bảo Thạch Phá Thiên: “Té ra ngươi quả là Cẩu Tạp Chủng. Ha ha! Thật đáng buồn cười…”

Thạch Phá Thiên nói: “Tên ta là Cẩu Tạp Chủng thì có chi là đáng cười? Cái tên này tuy không đẹp, nhưng nếu như trước kia má má ngươi kêu ngươi là Cẩu Tạp Chủng, thì tên ngươi cũng là Cẩu Tạp Chủng chứ sao?”

Vương Vạn Nhận tức giận quát lên: “Không được ăn nói càn rỡ.” Dứt lời, gã vung trường kiếm lên quét ra một chiêu Phi Sa Tẩu Thạch, vận nội kình vào lưỡi kiếm. Kiếm quang lấp loáng nhằm trước ngực Thạch Phá Thiên đâm tới.

Bạch Vạn Kiếm có ý muốn xem những năm gần đây Thạch Phá Thiên đã học được võ công kỳ dị như thế nào, mà tuổi còn nhỏ như vậy đã làm bang chúa, khiến cho quần hào phải phục tùng. Hắn lên tiếng: “Vương sư đệ! Không được lỗ mãng!” Tuy hắn vờ lạng người đi toan ngăn trở, nhưng thật ra là để cho Vương Vạn Nhận từ bên cạnh mình chạy qua, cả người lẫn kiếm lao thẳng vào Thạch Phá Thiên.

Tuy Thạch Phá Thiên đã luyện được nội công thượng thừa, nhưng về chiêu thức động thủ với đối phương thì hoàn toàn chưa học. Chàng thấy làn kiếm quang của Vương Vạn Nhận vọt tới trước ngực cực kỳ hiểm ác, mà không biết né tránh cách nào, cũng không biết ra chiêu đỡ gạt. Trong lúc chân tay cuống quýt, bất giác chàng vung tay ra một cái. Chàng đang mặc trường bào, hai tay áo dài lê thê phất ra trúng vào thanh trường kiếm của Vương Vạn Nhận.

Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên rồi vù một cái, Vương Vạn Nhận đột nhiên vọt ngược ra sau, người gã đập vào cánh cửa đánh “bình” một tiếng. Sau khi chín người bọn sư huynh sư đệ phái Tuyết Sơn vào trong Mãnh Hổ Đường, bang chúng bang Trường Lạc án ngữ ngoài cửa lớn bèn dùng những cây trụ gỗ chặn bên ngoài cửa, để phòng khi hai bên xảy ra chuyện xích mích gây gổ mà đi đến chỗ động thủ thì tiện bề bắt giữ đối phương. Cánh cửa lớn của Mãnh Hổ Đường làm bằng gỗ cẩm lai rất kiên cố, lại đóng đai sắt, đinh đồng. Sau khi lưng Vương Vạn Nhận đập vào cửa, lại tiếp liền hai tiếng sột sột, hai khúc kiếm gãy xuyên vào vai gã. Thì ra hai tay áo Thạch Phá Thiên phát ra kình lực cực kỳ mãnh liệt, chẳng những đập gãy thanh trường kiếm của Vương Vạn Nhận làm hai đoạn, mà sức chấn động còn làm gãy luôn cả hai cánh tay gã.

Vương Vạn Nhận bị luồng kình phong của Thạch Phá Thiên xô ra đè ép đến mức cơ hồ nghẹt thở. Gã đã bị gãy tay không tự chủ được, lại còn bị hai đoạn kiếm gãy đâm vào, thân thể liền nhũn ra ngã lăn xuống đất. Ở vết thương trên vai, máu tươi cũng dần dần chảy ra. Chỉ trong chớp mắt, vạt trường bào màu trắng đã thấm máu đỏ lòm.

Kha Vạn Quân cùng Hoa Vạn Tử hấp tấp chạy lại, một người để tay lên sờ mũi Vương Vạn Nhận, còn một người bắt mạch ở cổ tay gã. May mà nội lực Thạch Phá Thiên tuy mãnh liệt, nhưng chàng chưa biết cách vận dụng để phát huy nên Vương Vạn Nhận chỉ bị ngoại thương, không đến nỗi trí mạng.

Một chiêu này của Thạch Phá Thiên cố nhiên làm cho bọn đệ tử phái Tuyết Sơn vừa tức giận vừa kinh hãi, còn quần hào bang Trường Lạc thì vui sướng như mở cờ trong bụng, nhưng không khỏi có phần kinh dị. Quần hào vốn cũng biết võ công bang chúa không khá lắm, sở dĩ để y làm chủ chỉ vì y chịu đứng ra để gánh vác hoạn nạn, cam chịu hy sinh mình để cứu sinh mạng cho trên dưới toàn bang. Thêm vào đó, Bối Hải Thạch dùng toàn lực giúp đỡ Thạch bang chúa nên mọi người lại càng vì nể. Thật ra, phần lớn quần hào chỉ sợ võ công của Bối Hải Thạch, không ngờ nội lực của Thạch bang chúa lại lợi hại đến thế. Còn Bối Hải Thạch thì ngấm ngầm gật đầu, trong lòng vừa lo sợ lại vừa hoan hỉ.

Bạch Vạn Kiếm cười lạnh nói: “Thạch bang chúa! Chúng ta đã là người võ lâm thì phải coi trọng vai vế lớn nhỏ. Kẻ phạm thượng làm loạn kỷ cương, thì bất cứ ai cũng có quyền tru diệt. Người đời thường nói: Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, người làm thầy một ngày thì phải coi như cha suốt đời. Ngươi đã là môn đồ học võ nghệ phái Tuyết Sơn, thì Vương sư đệ hay dở gì cũng vào hàng sư thúc ngươi. Thế mà ngươi dám hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy với sư thúc thì còn ra nghĩa lý gì nữa? Khắp giang hồ không ai qua khỏi được hai chữ đạo lý. Dù võ công của ngươi có cao cường đến đâu cũng không thể xóa sạch được đạo tôn ti cùng nghĩa sư môn.”

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói gì, ta chẳng hiểu chi hết. Ta đã học võ nghệ phái Tuyết Sơn các ngươi từ bao giờ?”

Bạch Vạn Kiếm nói: “Đến lúc này mà ngươi còn chưa chịu thừa nhận, lại còn tự xưng là Cẩu Tạp Chủng. Ha ha! Ngươi cam chịu là phường hạ lưu bỉ ổi thì chẳng nói làm gì, nhưng song thân ngươi là những bậc anh hùng có tiếng trên giang hồ, ngươi không sợ làm ô danh của cha mẹ ngươi ư? Ngươi không nhìn nhận sư phụ, chẳng lẽ lại không nhìn nhận luôn cả cha mẹ nữa hay sao?”

Thạch Phá Thiên cả mừng nói: “Ngươi quen biết gia gia cùng má má của ta ư? Thế thì còn gì hay bằng? Bạch đại hiệp! Xin đại hiệp nói cho ta biết má má ta hiện giờ ở đâu? Gia gia ta là ai?” Chàng nói xong đứng lên vái dài một cái, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.

Bạch Vạn Kiếm rất đỗi ngạc nhiên. Hắn không hiểu chàng giả vờ như vậy là có dụng ý gì, bèn xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh: “Tên này đại gian đại ác, không thể lấy lý lẽ thông thường mà đo bụng dạ gã được. Gã vì muốn bưng bít thân phận của mình, cả cha mẹ cũng không nhận. Mà gã tự xưng là Cẩu Tạp Chủng, thì đương nhiên đã không để cả tổ tông cha mẹ trong lòng rồi.” Nghĩ vậy, trong lòng hắn cực kỳ cảm khái, buông một tiếng thở dài rồi nói: “Một nhân tài hiếm có như vậy mà không chịu học lấy điều hay, thật vừa đáng hận vừa đáng thương.”

Thạch Phá Thiên kinh hãi hỏi: “Bạch đại hiệp! Đại hiệp nói gì mà đáng giận và đáng thương? Hay là gia gia cùng má má ta làm sao rồi?” Giọng nói chàng tỏ ra vô cùng quan thiết.

Bạch Vạn Kiếm thấy chàng có vẻ chân tình chứ không phải giả vờ, bèn nói: “Nếu ngươi còn có tấm lòng lo lắng đối với gia gia má má, thì cũng chưa đến nỗi mất hết thiên lương. Gia gia và má má ngươi đều là những bậc anh hùng kiếm pháp thông thần, hai vợ chồng cùng dắt tay nhau bôn tẩu giang hồ, thì còn hung hiểm gì nữa?”

Quần hào của Trường Lạc bang nhìn nhau ngơ ngác nghĩ thầm: “Chúng ta hoàn toàn không biết lai lịch và thân phận bang chúa, thì ra cha mẹ của bang chúa là những nhân vật có danh tiếng trên giang hồ. Được Bạch Vạn Kiếm khen là anh hùng kiếm pháp thông thần, trong võ lâm những đôi vợ chồng xứng với sáu chữ này thật không có mấy, không hiểu là ai?”

Bối Hải Thạch lập tức suy đoán: “Chẳng lẽ bang chúa là con của Huyền Tố Song Kiếm ư? Chuyện này… chuyện này phiền phức lắm đây.”

Lúc này Vương Vạn Nhận đã được Hoa Vạn Tử và Kha Vạn Quân săn sóc, dần dần thở được đều đặn trở lại. Gã bật lên tiếng rên rỉ, thở dài sườn sượt. Thạch Phá Thiên nghe tiếng rên của hắn có vẻ rất đau khổ, cũng tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Không hiểu tại sao vị đại ca này đột nhiên bay vọt ra, dường như đụng vào cửa mà bị thương rồi. Bối tiên sinh! Tiên sinh xem thử thương thế của y có nặng lắm không.”

Chàng hỏi câu này thực ra là vì lòng tốt, quan tâm đến Vương Vạn Nhận, nhưng người nghe thì ai cũng phải hiểu là chàng có ý mỉa mai châm biếm. Quần hào bang Trường Lạc có đến phân nửa rộ lên cười ha hả. Có người nói: “Thương thế của ông bạn này nói là nặng thì không nặng, nhưng nói là nhẹ thì sợ rằng cũng không phải.” Có người lại nói: “Những tay cao thủ phái Tuyết Sơn hùng hùng hổ hổ nửa đêm đến đây sinh sự, ta cứ tưởng họ có tuyệt nghệ kinh người. Ha ha! Quả nhiên ghê gớm, đúng là danh bất hư truyền!”

Bạch Vạn Kiếm lờ đi như không nghe gì, dõng dạc lên tiếng: “Thạch bang chúa! Hôm nay chúng ta đến đây là có việc với riêng bang chúa, còn với các bằng hữu khác thì chẳng có liên quan gì. Đệ tử phái Tuyết Sơn không muốn mồm năm miệng mười tranh hơi với ai. Thạch Trung Ngọc! Ta hỏi ngươi một câu, rốt cuộc thì ngươi có nhìn nhận hay không?”

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Thạch Trung Ngọc ư? Ai là Thạch Trung Ngọc? Ngươi muốn ta nhìn nhận chuyện gì?”

Bạch Vạn Kiếm nói: “Sư phụ ngươi là Phong Hỏa Thần Long Phong sư huynh, đã vì hành động tàn ác đê hèn của ngươi mà bị chặt một tay. Phong sư huynh đối với ngươi ơn nặng như núi, thế mà trong lòng ngươi hoàn toàn không hối hận chút nào hay sao?” Hắn nói mấy câu này hết sức thành khẩn, chỉ mong kích động được lương tâm của đối phương trỗi dậy, đem lòng hối Thạch Phá Thiên nghe mấy câu này lại càng chẳng hiểu chi hết. Chàng hỏi lại: “Phong Hỏa Thần Long Phong sư huynh là ai? Sao lại vì những chuyện tàn ác đê hèn của ta mà bị chặt một tay? Ta… ta đã làm những chuyện tàn ác đê hèn gì?”

Bạch Vạn Kiếm thấy chàng không chịu nhìn nhận chuyện gì, đã nổi giận. Hắn lại nghĩ tới chuyện Thạch Trung Ngọc toan hiếp đáp con gái mình, vụ này lộ ra khiến cho cô không chịu được nhục nhã, phải nhảy xuống khe núi tự sát một cách cực kỳ thê thảm. Nghe “soạt” một tiếng, Bạch Vạn Kiếm rút kiếm ra khỏi vỏ, rung tay một cái, rồi lại tra kiếm vào vỏ đánh “cách” một tiếng. Hắn chỉ lên cột nhà, dõng dạc tuyên bố: “Các vị bằng hữu! Kiếm pháp phái Tuyết Sơn chúng ta tuy thấp kém, không đáng làm trò cười cho các vị, nhưng từ ngày sáng lập bốn phái tổ sư đã truyền huấn dụ, nếu xuất thủ mà không may đả thương đối thương, thì phải lưu lại hình Tuyết hoa lục lăng này. Vì thế bản phái mới có tên là Tuyết Sơn.”

Mọi người nghe Bạch Vạn Kiếm nói vậy liền để mắt nhìn lên cột nhà, thì quả nhiên trên cây cột sơn son đã có sáu vết kiếm, mỗi vết đều vạch hình Tuyết hoa. Sáu vết xếp thành hình lục lăng trông rất ngay ngắn. Ai cũng thấy Bach Vạn Kiếm rút kiếm ra rồi tra lại vào vỏ chỉ trong nháy mắt. Ngờ đâu trong chớp nhoáng hắn đã kịp rung động cổ tay vạch sáu vết kiếm trên cột, quả là tuyệt nghệ trên đời ít ai bì kịp. Mọi người thấy Vương Vạn Nhận bị kình lực của Thạch Phá Thiên hất vọt ra sau, đã coi phái Tuyết Sơn không bằng nửa con mắt. Nhưng bây giờ họ thấy kiếm pháp của Bạch Vạn Kiếm đã đến chỗ tinh diệu phi thường, đa số chưa được mắt thấy tai nghe tuyệt nghệ độc đáo này. Có người im lặng kính cẩn, có người lớn tiếng khen ngợi.

Bạch Vạn Kiếm ôm quyền nói: “Các vị bằng hữu! Ở đây có không biết bao nhiêu vị kiếm pháp còn cao hơn Bạch mỗ. Bạch mỗ thật sự không dám múa rìu qua mắt thợ, đến tổng đà của quý bang để làm bừa. Chỉ vì có một điều Bạch mỗ xin quý vị hiểu cho, bảy năm trước đây tệ phái có một tên đệ tử chẳng ra gì tên là Thạch Trung Ngọc. Gã cả gan làm điều càn rỡ, dám động thủ tỉ đấu với Liêu sư thúc của tại hạ. Liêu sư thúc vì muốn dạy dỗ gã, đã đâm sáu kiếm bên đùi trái của gã, mỗi nhát kiếm đều thành đóa tuyết hoa lục lăng. Kiếm pháp của bản phái tuy bình thường chẳng có chi kỳ dị, nhưng khắp thiên hạ không có kiếm pháp thứ hai nào để lại vết thương như thế.” Nói đến đây, hắn quay lại nhìn Thạch Phá Thiên, nghiêm nghị nói: “Thạch Trung Ngọc! Ngươi toan lừa bịp mọi người, không dám bộc lộ thân thế của mình. Nếu ngươi có lòng thành thật thì vén ống quần bên trái lên, để các vị bằng hữu ở đây xem thử trên đùi của ngươi có những dấu vết đó hay không. Là thật hay giả, chỉ nhìn là biết ngay.”

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi: “Bạch đại hiệp muốn ta vén ống quần lên cho mọi người xem ư?”

Bạch Vạn Kiếm đáp: “Đúng thế! Nếu trên đùi ngươi không có vết thương như thế, thì Bạch mỗ có mắt không tròng, vô duyên vô cớ đến quý bang quấy nhiễu, dĩ nhiên phải dập đầu quỳ lạy trước bang chúa để tạ tội. Nhưng nếu trên đùi bang chúa quả có vết thương đó, thế thì… thế thì… làm sao?”

Thạch Phá Thiên cười nói: “Nếu trên đùi ta quả có sáu vết kiếm này, thì thật là chuyện lạ. Sao chính ta lại không hay biết chi hết?”

Bạch Vạn Kiếm nhìn chằm chặp vào mặt Thạch Phá Thiên. Hắn thấy chàng nói ra vẻ tự tin, lại nghĩ thầm: “Gã này chắc chắn là thằng lỏi Thạch Trung Ngọc rồi. Vì cách biệt mấy năm nên tướng mạo biến đổi, cử chỉ thái độ cũng có khác trước, nhưng khuôn mặt thì nhất định không sai. Hoa sư muội ngấm ngầm lẻn vào quan sát, lúc trở về cũng quả quyết là đúng gã. Chẳng lẽ bọn mình đều mờ mắt rồi cả hay sao?”

Bạch Vạn Kiếm còn trầm ngâm chưa biết nói gì, thì Trần Xung Chi mỉm cười lên tiếng: “Bạch đại hiệp muốn xem vết thương ở đùi của bang chúa ta, bang chúa ta lại muốn xem vết thương ở đùi của Hoa cô nương. Trước mặt đông người nơi đây, để lộ thân thể thì có chỗ không tiện. Chi bằng để hai người bọn họ đưa nhau vào nội thất, để có thể nhìn nhau, xem xét tỉ mỉ.” Hắn nói xong lại nhìn quanh một cái, quần hào Trường Lạc Bang đều ôm bụng cười vang động cả đại sảnh.

Bạch Vạn Kiếm nghe Trần Xung Chi mở lời trêu chọc thì hết sức giận dữ, nhưng chỉ mắng thầm: “Thật là vô sỉ.” Hắn xoay người một cái đã đứng giữa đại sảnh, hét lên: “Thạch Trung Ngọc! Ngươi có tật giật mình, không chịu để lộ vết thương ở đùi. Vậy ngươi hãy theo ta đến thành Lăng Tiêu để làm rõ chuyện này.” Soạt một tiếng, hắn rút trường kiếm ra cầm ở tay.

Thạch Phá Thiên nói: “Bạch đại hiệp hà tất phải tức giận. Đại hiệp nói là đùi ta có vết sẹo, mà ta nói là không có. Vậy các vị cứ xem thử là được, có gì quan trọng đâu.” Chàng nói xong, đưa chân trái đạp lên thành ghế có trải da cọp, rồi vén ống quần lên để lộ da thịt ra.

Trong đại sảnh im phăng phắc, rồi đột nhiên chẳng ai bảo ai, mọi người cùng à lên một tiếng. Trên đùi bên trái Thạch Phá Thiên quả nhiên có sáu vết thương xếp thành hình lục lăng. Tuy những vết thương trên đùi không được rõ rệt như khắc trên cột, nhưng hình lục lăng thì ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Người kinh ngạc nhất chính là Thạch Phá Thiên. Chàng đưa tay xoa mạnh một cái mà sáu vết thương vẫn còn y nguyên, quả nhiên không phải là giả mạo. Chàng dụi mắt nhìn kỹ lại, vẫn thấy sáu vết thương trên đùi mình giống hệt sáu vết kiếm trên cột.

Mười tám con mắt của chín người phái Tuyết Sơn lạnh nhạt nhìn Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên buông ống quần xuống. Mồ hôi trên trán chàng nhỏ từng giọt. Chàng lại sờ lên vai, miệng lẩm bẩm: “Trên vai, trên chân ta đều có vết thương, sao người ngoài thì biết, còn ta… bản thân ta lại chẳng biết gì cả. Chẳng lẽ… chẳng lẽ những việc ngày trước mình quên hết cả rồi hay sao?”

Chàng đưa mắt nhìn Bối Hải Thạch, thì lão chầm chậm lắc đầu. Chàng quay lại nhìn Đinh Đang, thì nàng nhăn mày nhăn mũi làm bộ ngoáo ộp dọa chàng một cái. Chàng lại nhìn Đinh Bất Tam, thì lão giơ tay áo bên trái lên che, rồi lấy ngón tay giữa và ngón tay trỏ bên phải hướng về phía trước, có ý ra hiệu bảo chàng động thủ giết người.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.