Hồi 07: Lạc Hoa Lưu Thủy

Ngủ đến nửa đêm, Địch Vân bỗng cảm thấy bị ai đó lay vai mình, liền tỉnh dậy, nghe Huyết đao tăng nói khẽ:

– Có người đến!

Địch Vân giật mình, nhưng liền vui mừng, nghĩ bụng: “Đã có người đến được đây thì chúng ta cũng có thể đi ra.” Rồi cũng hạ giọng hỏi:

– Ở đâu vậy?

Huyết đao tăng chỉ về mé tây, nói:

– Ngươi nằm im, kẻ địch công phu rất cao cường.

Địch Vân nghiêng tai nghe ngóng nhưng chẳng nghe thấy tiếng động nào.

Huyết đao tăng cầm đao trên tay, rùn người xuống, bỗng lao đi như mũi tên, lặng lẽ đi ra, bóng lão di động trên dốc núi rồi không thấy đâu nữa. Địch Vân cảm thấy khâm phục: “Võ công của lão này thật ghê gớm. Đinh đại ca nếu còn sống trên đời, tỉ đấu với lão, không biết ai cao ai thấp?” Nhớ đến Đinh Điển, lại đưa tay sờ trong bụng, gói tro hài cốt Đinh Điển vẫn nằm ngay ngắn ở đó.

Trong đêm yên tĩnh bỗng nghe thấy hai tiếng “choeng choeng” của binh khí đập vào nhau. Hai tiếng vang lên rồi lại im ắng.

Một lúc sau lại “choeng choeng” hai tiếng. Địch Vân đoán là Huyết đao tăng đánh lén không được, phải giao đấu với địch. Nghe tiếng binh khí, võ công kẻ địch có vẻ không kém gì lão.

Tiếp theo đó lại bốn tiếng “choeng choeng choeng choeng”, Thủy Sinh cũng đã tỉnh lại. Trong hang chỉ toàn tuyết trắng, ánh trăng như bạc chiếu trên tuyết trắng nên tuy giữa đêm khuya mà như đã bình minh. Thủy Sinh nhìn Địch Vân một cái, mấp máy môi muốn hỏi nhưng trong lòng vốn căm ghét, lại nghĩ e tên tiểu tặc này chưa chắc đã chịu trả lời, câu hỏi đã suýt buột ra miệng lại thôi.

Bỗng tiếng “choeng choeng” mỗi lúc một vang lên dồn dập. Địch Vân và Thủy Sinh cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng động, dưới ánh trăng chỉ thấy hai bóng người đang xoắn lấy nhau.

Tiếng đao kiếm chạm nhau vang tới tận đông bắc. Đó là một vách đá cao vút, đang đầy tuyết rất khó leo lên. Nhưng hai người tay thì chiết chiêu, chân thì không hề dừng, ánh đao kiếm lấp loáng, hai người đã lên tới đỉnh vách đá.

Địch Vân chăm chú nhìn, thấy người đấu với Huyết đao tăng mình mặc đạo bào, tay cầm trường kiếm, chính là một trong bốn cao thủ “Lạc Hoa Lưu Thủy” không biết ông ta sau khi tuyết lở lấp hết đường núi làm cách nào mà xông vào được đây. Thủy Sinh cũng đã nhìn thấy đạo nhân kia, vui mừng buột miệng reo lên:

– Là Lưu bá bá, bác Lưu Thừa Phong đến rồi! Gia gia, gia gia! Con ở đây!

Địch Vân giật mình nghĩ: “Huyết đao lão tổ đấu với lão đạo kia xem ra nhất thời khó phân thắng bại. Cha của cô ấy nếu nghe tiếng đuổi tới, há chẳng lập tức giết mình sao?” Vội nói:

– Ấy, cô đừng kêu lớn thế, tuyết lại lở thì mọi người cùng mất mạng.

Thủy Sinh giận dữ nói:

– Ta muốn cùng chết với ác hòa thượng nhà ngươi.

Rồi lại lớn tiếng kêu gọi:

– Gia gia, gia gia, con ở đây!

Địch Vân quát:

– Tuyết lớn mà sập xuống thì cả cha cô cũng bị vùi luôn. Cô muốn hại chết cha cô à?

Thủy Sinh nghĩ hắn nói không sai lập tức im lặng, nhưng lập tức lại nghĩ:

– Gia gia ta bản lĩnh tới mức nào, tuyết vừa mới lở, người khác đều chạy trốn thoái lui. Bác Lưu Thừa Phong đã xông tới. Bác ấy đã đến được cha ta tất nhiên cũng đến được. Dù cho tuyết có lở nữa cùng lắm là đè chết ta, gia gia vẫn chẳng sao cả. Lão ác tăng kia ghê gớm như thế, nếu lão giết Lưu bá bá, ta muốn xin chết cũng không được.

Rồi lại kêu lớn:

– Gia gia, gia gia, con ở đây.

Địch Vân biết làm thế nào để ngăn cô ta lại, ngẩng đầu nhìn Huyết đao tăng, cuộc đấu giữa lão với Lưu Thừa Phong đang căng thẳng, Huyết đao tỏa ra một luồng bạch quang màu ánh đỏ, bay lượn trong tuyết trắng. Lưu Thừa Phong xuất kiếm chậm rãi, thế thủ rất chặt chẽ. Hai đại cao thủ giao tranh, rốt cuộc ai chiếm thượng phong, Địch Vân không thể nhận ra. Chỉ nghe tiếng Thủy Sinh không ngừng kêu gọi:

– Gia gia.

Kêu được mấy tiếng, lại đổi sang kêu:

– Biểu ca, biểu ca!

Địch Vân lòng phiền ý loạn, quát:

– Tiểu a đầu này, ngươi không im miệng đi, ta cắt lưỡi đấy!

Thủy Sinh nói:

– Ta cứ muốn gọi! Ta cứ muốn gọi!

Rồi lại lớn tiếng gọi:

– Gia gia, gia gia, con ở đây!

Nhưng sợ Địch Vân ra tay thật, đứng dậy, nhặt một hòn đá lớn phòng thân. Một lúc sau, thấy Địch Vân nằm trên đất không nhúc nhích, Thủy Sinh lại nghĩ: “Tên ác hòa thượng này đã bị mình và biểu ca cho ngựa đạp gãy chân, nếu không có lão hòa thượng kia ra tay cứu thì đã bị biểu ca cho một nhát kiếm xong đời. Hắn đi lại không được ta việc gì phải sợ hắn.” Rồi lại nghĩ:

– Mình thật là xuẩn! Lão tăng kia phân thân chẳng được, sao mình không giết quách tên tiểu ác tăng này?

Bèn vung hòn đá lên, chạy tới mấy bước, ra sức ném vào đầu Địch Vân.

Địch Vân không có cách gì chống đỡ, đành lăn một vòng, “bình” một tiếng, hòn đá sượt qua bên mặt, đánh vào đống tuyết. Thủy Sinh ném một lần không trúng lại cúi nhặt một viên đá khác ném vào Địch Vân, lần này lại ném vào bụng. Địch Vân co người, nhưng chân gãy co duỗi không linh hoạt “cách” một tiếng, ném trúng giò, đau đớn kêu lên thảm thiết.

Thủy Sinh cả mừng, nhặt viên đá khác lại định ném. Địch Vân thấy mình đã thành miếng thịt trên thớt mặc cho người ta giết mổ, bị cô ta ném liên tiếp bảy tám viên đá thì mạng đâu còn. Bèn cũng nhặt một viên đá, thét lên:

– Ngươi còn ném nữa thì ta ném ngươi chết trước.

Thấy cô ta lại ném một viên đá tới, bèn lăn mình tránh, gắng sức ném hòn đá vào đầu cô ta.

Thủy Sinh nhảy sang bên trái tránh, hòn đá sượt qua bên tai, làm rách da tai, sợ hãi nhảy lên. Cô không dám ném đá nữa, quay mình nhặt một cành cây, sử một chiêu “thuận thủy thôi chu” nhằm vào vai Địch Vân đâm tới. Kiếm pháp của cô có gia học uyên nguyên, rất cao minh, trong tay tuy chỉ là một cành cây, nhưng một nhát đâm tới khí thế rất linh động. Địch Vân dù có còn lành lặn thì về kiếm pháp cũng không phải là đối thủ của cô ta, thấy cành cây đâm tới bèn nghiêng vai tránh, đường kiếm của Thủy Sinh đã đối hướng “chát” một tiếng đánh mạnh vào trán Địch Vân.

Với nhát này, nếu trong tay là kiếm thật, thì đã lấy mạng Địch Vân ngay. Nhưng dù chỉ là một cành cây Địch Vân cũng đau nảy đom đóm mắt. Thủy Sinh mắng:

– Hòa thượng ác tăng nhà ngươi trên đường đi hành hạ cô nương, còn đòi cắt lưỡi ta nữa, ngươi cắt xem nào!

Lại vung cành cây, cứ từng nhát từng nhát đánh vào đầu, vào vai, vào lưng, kêu lên:

– Ngươi gọi sư tổ gia gia của ngươi lại cứu đi! Ta đánh chết tên hòa thượng độc ác này! Miệng cứ chửi, tay đánh càng mạnh thêm.

Địch Vân không cách gì chống đỡ, chỉ đưa tay che mặt, trong khoảnh khắc đã bị cành cây đánh cho toạc da rách thịt, máu chảy ròng ròng.

Địch Vân vừa đau vừa sợ, đột nhiên lấy sức chụp một cái, túm lấy cành cây, thuận tay quét một nhát. Thủy Sinh giật mình, lùi lại mấy bước nhặt một cành cây khác, lại muốn bước tới đánh tiếp.

Địch Vân trong nguy cấp bỗng nảy ra một kế, nghĩ tới một cách chơi vô lại của bọn trẻ con nhà quê dùng khi bị thua trận, kêu lên:

– Mau đứng im cho ta! Ngươi bước lên một bước ta sẽ cởi quần ra liền!

Miệng la lối, hai tay cầm cạp quần làm như sắp cởi thật.

Thủy Sinh sợ quá nhảy lui, vội vàng ngoảnh mặt đi, hai má đỏ bừng, nghĩ bụng:

– Tên hòa thượng này không có việc ác nào không dám làm, chỉ sợ hắn giở cái trò xấu xa ấy ra.

Đich Vân lại kêu:

– Bước về phía trước năm bước, càng xa ta càng tốt.

Thủy Sinh tim đập thình thịch, quả nhiên theo lời bước ra xa thêm năm bước. Địch Vân cả mừng, lớn tiếng nói:

– Quần ta đã cởi rồi, ngươi muốn đánh ta thì tới mà đánh!

Thủy Sinh giật mình, nhảy ra xa hơn một trượng, hốt hoảng trượt chân ngã nhào, vội bò dậy bỏ chạy, nào dám ngoảnh đầu lại, tránh xa mãi sau dốc núi.

Thực ra Địch Vân chưa cởi quần, nghĩ thấy buồn cười, lại vừa than thở, vừa mới bị no đòn, ít ra cũng phải ăn ba bốn chục gậy, giò trúng đá bị thương càng đau ghê gớm, thầm nghĩ: “Nếu không chơi cái trò vô lại hạ lưu này thì phen này chắc bị đánh đứt hơi. Địch Vân ta đường đường nam nhi, hôm nay lại phải làm cái trò ti bỉ này, ôi, thật là số khổ!”

Chăm chú nhìn vào vách đá, thấy Huyết đao lão tổ và Lưu Thừa Phong đấu nhau, dần dần đã đến bên bờ vực. Một tảng đá lớn nhô ra bên vách đá, bên dưới là vực thẳm, có đến bảy tám chục trượng, xa nhìn thấy băng tuyết bay tơi bời, từ mỏm đá rơi xuống vực, đủ biết hai người giao đấu kịch liệt, ai lỡ chân rơi xuống thì dù võ công cao cường đến đâu thì cũng tan xương nát thịt. Địch Vân ngẩng đầu nhìn thấy thân hình hai người rất nhỏ. Hai người áo bay phấp phới, như hai vị thần tiên bay trong mây mù.

Trên bầu trời hai con ó đang bay lượn vòng, so ra hai người đấu nhau bên dưới thân pháp còn nhanh hơn nhiều.

Thủy Sinh ở sau dốc núi lại lớn tiếng kêu lên:

– Cha, cha! Tới đây mau!

Cô ta gọi mấy tiếng, đột nhiên ở góc đông nam có một giọng già nua hỏi:

– Cháu Thủy đó phải không? Cha cháu bị thương nhẹ, sắp đến đấy!

Thủy Sinh nghe thấy giọng của Hoa Thiết Cán người ở vị trí thứ hai trong “Nam tứ kỳ – Lạc Hoa Lưu Thủy”, trong lòng mừng rỡ vội gọi:

– Hoa bá bá, cha cháu ở đâu? Cha cháu bị thương như thế nào?

Loáng một cái, Hoa Thiết Cán đã chạy đến bên cạnh Thủy Sinh, nói:

– Khi tuyết lở, một tảng đá trên núi rơi xuống, trúng vào đầu Lục bá bá, cha cháu vì cứu Lục bá bá, phát chưởng đánh vào tảng đá. Tảng đá ấy nặng quá, tay cha cháu bị thương nhẹ, không ngại lắm đâu.

Thủy Sinh nói:

– Có một tên ác tăng ở bên kia… hắn cởi… Hoa bá bá, bác mau đến giết hắn đi.

Hoa Thiết Cán nói:

– Được, hắn ở đâu?

Thủy Sinh chỉ về phía Địch Vân đang nằm, nhưng sợ không cẩn thận đê thấy hắn khỏa thân nên chỉ một cái lại quay đầu bước xa thêm mấy bước.

Hoa Thiết Cán đang muốn đi giết Địch Vân, bỗng nghe thấy “choeng choeng choeng choang” bốn tiếng, binh khí chạm nhau nơi vách đá vọng đến, ngang đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Thừa Phong đang đấu nội lực với nhau, hai người không động đậy, như đột nhiên bị đông cứng lại. Biết hai người đấu đến lúc say đã buộc phải đấu nội lực, lão nghĩ: “Tên ác tăng kia hung mãnh như thế, Lưu hiền đệ chưa chắc đã chiếm thượng phong, ta không tiến lên giáp kích còn đợi đến bao giờ? Tuy vậy, với thanh danh địa vị của ta trong võ lâm thực là không muốn mang tiếng hai đánh một. Nhưng quần hào Trung Nguyên đã truy đuổi hai ác tăng đã ầm ĩ hết cả lên, thiên hạ đều biết, nếu mình tự tay giết được Huyết đao tăng, thanh danh sẽ càng lừng lẫy có thể xí xóa cái việc hai đấu một.” Bèn xoay mình lao về phía vách đá bên vực thẳm.

Thủy Sinh lấy làm lạ, kêu gọi:

– Hoa bá bá, bác làm gì vậy?

Vừa buột miệng kêu lên đã biết ngay đáp án, chỉ thấy Hoa Thiết Cán lặng lẽ men theo vách đá, tay phải ông ta cầm một ngọn đoản thương thép, mũi thương cắm vào vách đá một cái, thân hình lại vọt đi hơn một trượng, khi rơi xuống, mũi thương lại cắm vào vách, còn nhanh hơn khi Huyết đao tăng và Lưu Thừa Phong chạy đến đây.

Địch Vân khi nghe thấy bước chân của Hoa Thiết Cán chạy xa dần trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp đó lại thấy ông ta nhảy như con choi choi lên vách đá, không nén được, kêu thất thanh:

– Ối chà chà!

Lúc ấy chỉ mong Huyết đao lão tổ giết Lưu Thừa Phong trước khi Hoa Thiết Cán nhảy được lên vách đá để còn kịp quay lại đấu với Hoa Thiết Cán, nếu không, một chọi hai thì bại là cái chắc. Nhưng rồi lại nghĩ: “Ông Lưu Thừa Phong này và người họ Hoa đều là anh hùng hiệp nghĩa, Huyết đao lão tổ là kẻ xấu cùng hung cực ác, mình lại mong kẻ xấu giết người tốt, ôi… thế này… thế này thật là quá tầm bậy.” Thế là vừa tự trách mình vừa lo lắng, lòng cực kỳ bối rối.

Chính vào lúc ấy Hoa Thiết Cán đã nhảy lên vách đá bên vực thẳm.

Huyết đao tăng vận kình đấu với Lưu Thừa Phong, nội lực cứ từng bước từng bước gia tăng, như sóng biển từng đợt từng đợt ập tới. Lưu Thừa Phong là danh gia thái cực kiếm, suốt đời nghiên cứu tu tập đạo lấy nhu khắc cương, nội lực của Huyết đao tăng ào ào ập tới, ông chỉ dùng nội lực vận thành những vòng tròn, hóa giải hết thế công miên miên bất tuyệt của đối phương. Ông trước hết đặt mình vào vị trí không thể thất bại rồi mới tấn công để giành thắng lợi. Kình lực của Huyết đao lão tổ tuy mạnh, phương vị tấn công lại biến ảo khôn lường nhưng đối địch đã lâu vẫn không làm gì được Lưu Thừa Phong. Hai người tập trung tinh thần tất cả những thứ ở bên ngoài không nhìn thấy nghe thấy gì. Hoa Thiết Cán leo lên vách đá, nhảy đến bên bờ vực một cách lặng lẽ, hai người đều không biết.

Hoa Thiết Cán thấy hai người đỉnh đầu bốc khói, nội lực đã phát huy đến cực điểm, lão len lén đến sau lưng Huyết đao tăng vung cây thương thép lên, dồn hết sức vào hai tay, hàn quang lóe sáng trên đầu mũi thương nhằm vào lưng Huyết đao tăng đâm mạnh.

Hàn quang trên đầu mũi thương ánh lên trên mặt băng tuyết như một tấm gương trên vách đá, ánh sáng loáng lên. Huyết đao tăng chợt tỉnh, cảm thấy một luồng kình phong cực mạnh ập tới sau lưng mình, lúc ấy huyết đao trên tay lão đang kình nhau với trường kiếm của Lưu Thừa Phong, muốn nhích lên một thốn cũng cực khó, nói gì đến chuyện biến chiêu để chặn đường thương phía sau. Ý nghĩ của lão xoay chuyển rất nhanh: “Đằng nào cũng chỉ có chết, thà tự mình ngã chết chứ không thể chết trong tay kẻ địch.” Lão co hai đầu gối, nghiêng mình nhảy ra ngoài, rơi xuống vực.

Nhát thương của Hoa Thiết Cán quyết đưa Huyết đao tăng vào chỗ chết, một chiêu “trung bình thương” “tứ di tâm phục”, kình lực cực kỳ uy mãnh, nào ngờ Huyết đao tăng trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã rơi xuống vực. Chỉ nghe một tiếng “phập” nhè nhẹ, mũi thương đã đâm vào giữa ngực Lưu Thừa Phong, từ trước ngực xuyên suốt qua sau lưng. Hoa Thiết Cán cố thu chiêu nhưng không kịp, Lưu Thừa Phong cũng hoàn toàn không biết có việc gì xảy ra.

Huyết đao tăng rơi xuống nửa chừng, lao nhanh xuống đáy vực, lão thét to một tiếng, chém ra một đao, vừa khéo chém trúng một tảng đá lớn. “Choang” một tiếng, huyết đao hơi cong đi nhưng không gãy, lão mượn thế của nhát đao thân hình vọt nhanh lên, tay trái vung chưởng đánh xuống đất, một tiếng “bùng” vang lên, băng tuyết bay tung tóe, cứ một chém lại một chưởng mười tám lần như thế đã giải bớt lực rơi, trong tiếng cười ha hả, lão đã đứng vững trên mặt băng dưới đáy vực.

Bỗng phía sau có tiếng người quát:

– Xem đao!

Huyết đao tăng nghe tiếng để nhận ra binh khí, thân hình không chuyển động, trở đao chém ngược, “choeng” một tiếng, hai đao chạm nhau, cảm thấy ngực chấn động, huyết đao suýt rơi khỏi tay, rất kinh sợ: “Thằng cha này nội lực mạnh thật!” Ngoảnh đầu lại, thấy người kia là một ông già thân hình cao lớn, tóc trắng bay bay, tướng mạo uy mãnh trong tay cầm một thanh quỷ đầu đao sống dày đầu vuông. Huyết đao tăng trong lòng khiếp hãi vội vàng nhảy lui, trong hoảng hốt không nhớ rằng mình vừa mới đấu với Lưu Thừa Phong, nội lực đã bị tiêu hao quá nửa, lại từ trên cao rớt xuống, đao chém vào nham thạch, toàn nhờ vào sức cánh tay mà làm giảm nhẹ thế rơi. Lão ngầm vận một hơi chân khí cảm thấy đan điền đau ê ẩm, không vận được nội lực nữa.

Ở phía bên trái, một người kêu:

– Lục đại ca, lão dâm tăng này vừa hại… hại chết Lưu hiền đệ. Chúng ta… chúng ta…

Người nói chính là Hoa Thiết Cán. Lão lỡ tay giết chết Lưu Thừa Phong, cực kỳ bi phẫn, chạy nhanh xuống vực, quyết liều chết với Huyết đao tăng.

Huyết đao tăng thấy Hoa Thiết Cán vung thương xông đến, ngay một mình Lục Thiên Trữ mình cũng chưa địch nổi, huống nữa lại thêm một cao thủ. Chỉ còn cách dùng Thủy Sinh làm con tin, khiến họ lo ngại không dám đánh gấp, rồi sẽ liệu kế khác.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, quỷ đầu đao của Lục Thiên Trữ múa tít, lại chém xuống, Huyết đao tăng rùn người xuống, chém ra hai nhát. Lục Thiên Trữ thân hình cao lớn, hạ bàn vững chãi, nhảy nhót không phải là sở trường bèn vung đao đón đỡ. Hai đao này của Huyết đao tăng chỉ là hư chiêu, nhưng trong hư có thực, chiêu đón đỡ của Lục Thiên Trữ có chút sơ hở, hư chuyển thành thực, tạo thành một đòn chí mạng, Lục Thiên Trữ lùi lại tránh. Huyết đao tăng dương đông kích tây như thế, tránh được vòng quỷ đầu đao đang chụp xuống.

Lão nhô lên hụp xuống mấy cái, đã chạy đến bên Địch Vân nhưng không thấy Thủy Sinh, vội hỏi:

– Con bé kia đâu?

Địch Vân nói:

– Bên kia.

Rồi giơ tay chỉ. Huyết đao tăng tức giận:

– Sao lại để cho nó trốn đi?

Địch Vân nói:

– Tôi… tôi giữ không được.

Huyết đao tăng giận đến cực điểm, lão vốn rất dã man, ở ranh giới sống chết này, hung tính phát tác càng dữ, phóng chân phải ra đá vào hông Địch Vân. Địch Vân “hự” một tiếng, thân hình bay đi, rơi thẳng xuống. Chỗ này vốn là một cái hang sâu dưới những ngọn núi bao quanh, thế nhưng trong hang lại có hang, cú ngã này của Địch Vân lại rơi thẳng xuống cái hang ở trong hang ấy.

Thủy Sinh nghe thấy tiếng, ngoảnh đầu lại, thấy Địch Vân rơi xuống hang rất sợ hãi, chỉ thấy Huyết đao tăng nhảy tới phía mình. Chính lúc ấy bỗng nghe thấy phía bên phải có người gọi:

– Sinh nhi, Sinh nhi!

Chính là phụ thân đã đến. Thủy Sinh cả mừng, kêu lên:

– Gia gia!

Lúc ấy cô cách phụ thân còn xa, mà Huyết đao tăng thì đã nhảy tới gần nhưng xa gần cũng không nhiều lắm, nếu cô không lên tiếng, thấy cha lập tức nhảy tới, thì sẽ gần cha mà xa Huyết đao tăng. Nhưng Thủy Sinh chưa có kinh nghiệm lâm địch, trong vui mừng đã kêu lên “gia gia” mà quên mất Huyết đao tăng đang phóc tới gần.

Thủy Đại kêu lớn:

– Sinh nhi, lại đây mau!

Thủy Sinh lúc đó mới tỉnh ra, nhún chân lao qua, Thủy Đại chạy đến đón.

Huyết đao tăng thầm kêu: “Không xong rồi.” Liền ngậm huyết đao ngang miệng, cúi mình xuống, mỗi tay bốc một nắm tuyết, vận kình bóp chặt lại, tay phải ném nắm tuyết vào Thủy Đại, rồi ném nắm thứ hai vào Thủy Sinh, đồng thời thân hình lại phóc tới phía trước.

Thủy Đại vung kiếm gạt nắm tuyết, bước chân hơi chậm lại. Nắm tuyết thứ hai đánh trúng “huyệt linh đài” trên lưng Thủy Sinh, cô lập tức ngã dúi. Huyết đao tăng phi thân đến gần, chộp lấy Thủy Sinh trong tay, thuận tay điểm huyệt cô, chợt nghe tiếng gió vù vù, một ngọn thương đâm xéo qua, chính là Hoa Thiết Cán đã đến.

Hoa Thiết Cán lỡ tay giết chết người em kết nghĩa là Lưu Thừa Phong, trong lòng đau khổ hối hận đã lên đến cực điểm, lúc này cũng không kể đến tính mạng của Thủy Sinh, dồn lực vào hai tay, ngọn thương ra như gió. Huyết đao tăng vung đao chém nhanh, “choang” một tiếng, huyết đao dội trở lại, cây thương này của Hoa Thiết Cán ngay cả cái cán cũng là thép luyện trăm lần, bảo đao bảo kiếm không thể chặt đứt.

Huyết đao tăng chửi:

– Con mẹ mày!

Chộp lấy Thủy Sinh, bước lui một bước, thấy quỷ đầu đao của Lục Thiên Trữ chém ngang qua, lão không còn đường chạy, cường địch vây cả trước và sau, lão đảo mắt tìm đường, thấy Địch Vân ngồi dưới đáy hang, liền nghĩ: “Phía dưới tuyết đọng rất dày, tiểu tử này ngã xuống mà không chết!” Bèn ôm Thủy Sinh vào ngang hông, nhảy đại xuống.

Thủy Sinh kêu thất thanh, hai người rơi xuống hang sâu. Ở đáy hang tuyết dày mấy chục trượng phía dưới đã đóng băng rất cứng, phía trên tuyết lại mềm, giống như một tấm nệm, hai người không hề bị xây xát. Huyết đao tăng quan sát địa hình, đứng trên một tảng đá lớn trước cửa hang, cầm ngang huyết đao, ha ha cười lớn, nói:

– Có gan thì nhảy xuống đây một phen tử chiến!

Tảng đá lớn này lại ở vào chỗ xung yếu của cửa hang, bọn Thủy Đại nếu nhảy xuống nhất định sẽ rơi vào cạnh tảng đá, Huyết đao tăng hoành đao chỉ cần vung nhẹ một nhát là có thể xả người rơi xuống làm hai đoạn. Người đang rơi xuống lơ lửng nửa chừng, võ công có gấp mười lão cũng không thể bay lượn như chim được để đấu với lão.

Lục Thiên Trữ, Hoa Thiết Cán và Thủy Đại truy đuổi Huyết đao tăng lại để y sổng mất đều tức giận nghiến răng ken két. Thủy Đại thấy con gái vẫn bị dâm tăng cắp đi, Hoa Thiết Cán lỡ tay giết nghĩa đệ càng đau khổ tức giận. Ba người tụ lại, hạ giọng bàn bạc.

Lục Thiên Trữ ngoại hiệu là “Nhân nghĩa Lục đại đao”, Hoa Thiết Cán được người ta gọi là “Trung bình vô địch”, nổi tiếng võ lâm bởi thương pháp “trung bình thương”. Thủy Đại có ngoại hiệu là “Lãnh nguyệt kiếm”, lại thêm “Nhu vân kiếm”, cùng Lưu Thừa Phong gọi chung là “Lạc Hoa Lưu Thủy” (hoa rơi nước chảy). Gọi là “Lạc Hoa Lưu Thủy” kỳ thực là “Lục Hoa Lưu Thủy”.

Nói về võ công chưa chắc Lục Thiên Trữ đã là đệ nhất, nhưng ông một là lớn tuổi nhất hai là rất có uy tín trên chốn giang hồ, vì thế đứng đầu “Nam tứ kỳ”. Tính ông nóng như lửa, đối với những hành vi ti bỉ thương phong bại tục, ông hết sức căm ghét. Mắt nhìn thấy Huyết đao tăng đứng diệu võ dương oai trên tảng đá, Thủy Sinh lại ẻo lả tựa người vào Địch Vân, ông không biết Thủy Sinh đã bị điểm huyệt, ông cho rằng con bé này lẳng lơ, rơi vào tay dâm tăng mà không hề phản kháng, ông nổi giận bừng bừng, nhặt mấy viên đá ném xuống.

Tay ông vốn mạnh, bây giờ ở trên cao ném xuống thế những hòn đá rơi cực kỳ mạnh. Chỉ nghe thấy những tiếng “bình bùng bình bùng”, hang núi bốn bề đều truyền lại hồi âm, đáy hang tuyết bay tung tóe.

Huyết đao tăng đẩy Thủy Sinh và Địch Vân vào sau tảng đá. Lúc này đã thoát hiểm, lão đã nguôi giận Địch Vân. Lão đứng trên tảng đá, chỉ ba người Lục, Hoa, Lưu lớn tiếng chửi, đá ném xuống thì né mình tránh, làm sao bị thương được. Lúc này lão mới nhìn thấy trên vách đá bên vực thẳm, Lưu Thừa Phong đứng im bất động, hồi tưởng lại tình cảnh vừa qua, nhớ lúc Hoa Thiết Cán đánh lén, lỡ tay sát thương đồng bạn, lão thầm mừng cho may mắn của mình.

Địch Vân thấy đằng sau tảng đá, vách núi lõm vào thành một hang động lớn. Có tảng đá lớn chặn ở ngoài như cái bình phong, tuyết ở trong hang rất mỏng, là một chỗ có thể ẩn thân. Cảm thấy từ trên cao đá cứ ném xuống không ngừng, sợ đả thương Thủy Sinh, bèn ôm ngang cô ta vào, đặt nằm trong hang. Thủy Sinh cả sợ kêu lên:

– Đừng đụng vào ta, đừng đụng vào ta!

Huyết đao tăng cười lớn:

– Hảo đồ tôn, sư tổ gia gia ở bên ngoài chống cự kẻ địch, ngươi lại hưởng phúc trước đấy à!

Thủy Đại và hai người họ Lục họ Hoa ở bên trên nghe thấy thật rõ, tức giận muốn nổ tung lồng ngực.

Thủy Sinh cho rằng Địch Vân có ý đồ xấu, hết sức kinh hoảng, đến khi thấy Địch Vân áo quần tuy không thật tề chỉnh nhưng vẫn mặc trên mình, nhớ tới hồi nãy y bảo đã cởi hết, khiến cô sợ hãi bỏ chạy, thì ra chỉ là đánh lừa. Nghĩ đến đó, lại đỏ mặt lên, mắng:

– Hòa thượng ác lừa người, cút đi!

Địch Vân đặt cô vào trong hang, đá ném không trúng cô được nữa, bèn bước ra. Đùi đã gãy, giờ lại bị Thủy Sinh đánh bị thương làm gì mà “đi” được, chỉ là cố gắng bò ra mà thôi.

Ba người trên núi, một người dưới hang, cầm cự suốt đêm, trời dần sáng. Huyết đao tăng vận công điều tức, khí lực dần hồi phục, không ngớt tính toán: “Làm thế nào để thoát thân? Ba người này võ công đều xấp xỉ với mình, mình chỉ cần rời khỏi tảng đá này mất lợi thế về địa hình sẽ khó tránh khỏi sự hợp kích của ba người kia”. Lão không nghĩ ra được cách gì, đành vung quyền co chân, nhảy nhót trên tảng đá một cách quỷ quái, chế giễu kẻ địch để tự khuây khỏa.

Lục Thiên Trữ càng nhìn càng giận, chỉ biết lớn tiếng mắng nhiếc. Hoa Thiết Cán bỗng nghĩ ra một kế, hạ giọng nói:

– Thủy hiền đệ, đệ hãy đến bên mé đông kia, giả cách trượt tuyết xuống hang, ta ở phía bên tây giả đánh xuống, dụ cho tên ác tăng này rời khỏi nơi trú ẩn, Lục đại ca có thể thừa cơ nhảy xuống.

Lục Thiên Trữ nói:

– Kế này rất hay.

Thủy Đại nói:

– Nếu hắn không ra ngăn chặn chúng ta cũng trượt tuyết xuống.

Ông và Hoa Thiết Cán chia làm hai ngả trái phải chạy xuống.

Trong khoảng hơn trăm trượng đều là vách núi, nếu muốn trượt tuyết xuống hang, thì phải lượn một vòng rất rộng, từ xa tiến tới. Huyết đao tăng thấy hai người chia làm hai hướng tả hữu rõ ràng là muốn trượt đường vòng xuống hang, làm thế nào để chặn lại, nhất thời chưa có chủ ý. Lão nghĩ: “Hỏng, hỏng! Chúng trượt theo đường vòng xuống đây, tuy đường có xa một chút, nhưng một chốc sau cũng đến. Lúc này không chạy còn đợi đến bao giờ? Chúng trượt đường vòng đến đây thì mình cũng trượt đường vòng mà đào tẩu.” Bèn báo cho Địch Vân, lặng lẽ rời khỏi tảng đá.

Lục Thiên Trữ đưa mắt nhìn theo hai người trượt đi, cúi đầu nhìn đã không thấy bóng dáng Huyết đao tăng đâu nữa, chỉ thấy một đường dấu chân trên tuyết chạy theo hướng tây bắc, bèn kêu lớn:

– Hoa hiền đệ, Thủy hiền đệ, ác tăng chạy trốn rồi, mau quay lại!

Hai người nghe thấy tiếng kêu đều quay nhìn.

Lục Thiên Trữ vội đuổi ác tăng, bèn tung mình nhảy xuống. Khi nhảy xuống ông đã nín thở, chân vừa chạm đất liền sử kình nẩy người lên để giảm lực rơi.

Vừa trồi lên khỏi đống tuyết bỗng cảm thấy ngực đau nhói, đã bị kẻ địch ám toán, vừa kinh sợ vừa tức giận, đại đao lập tức vung ra cực nhanh, dựa vào cảm giác nơi tay, biết là đã chém trúng địch nhân. Nhưng hẳn là kẻ địch bị thương không nặng, lại chém một nhát nữa.

Thì ra Huyết đao tăng nghe tiếng kêu của Lục Thiên Trữ, biết rằng ông sẽ nhảy xuống hang, bèn quay lại, nấp vào trong đám tuyết gần tảng đá. Lục Thiên Trữ võ công cao cường lại rất từng trải, muốn đánh trộm ông là rất khó, nhưng lúc này ông từ trên cao hàng chục trượng nhảy xuống đống tuyết, điều này cả đời ông chưa từng trải qua cho nên chỉ tập trung tinh thần vận khí đề kình cho khỏi bị thương. Ông thấy rõ Huyết đao tăng đã chạy trốn, đâu có ngờ trong tuyết lại có kẻ địch mai phục, thật là đã bất ngờ lại bất ngờ thêm.

Nhưng ông là nhân vật hàng đầu trong võ lâm Trung Nguyên, ngực tuy bị thương, vẫn đánh kẻ địch bị thương, ba đao liên tiếp “soạt, soạt, soạt” chém nhanh vào trong tuyết. Ông biết Huyết đao tăng hành động như ma quỷ, đấu với lão không thể có một chút sơ hở, ba nhát đao chém mò kình lực vẫn rất dữ dội. Huyết đao tăng bị thương vẫn gắng gượng chống đỡ, lùi lại một bước, không ngờ giẫm phải một đám tuyết bên dưới chưa đóng băng, gót chân đạp vào khoảng không, lập tức rơi tọt xuống.

Lục Thiên Trữ chém liền ba đao, không để cho địch nhân kịp thở, rồi lại chém tiếp ba nhát nữa, ông biết thế nào kẻ địch cũng phải lùi bước, bèn tiếp tục tấn công mạnh, chợt cảm thấy dưới chân trống không, thân hình cũng rơi thẳng xuống.

Hai người ở trong khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm, đều không nhìn thấy gì, cũng không cách gì nghe tiếng gió rít để đoán binh khí, đến cả kinh nghiệm đánh trong bóng tối cũng không dùng được. Mũi chân hai người vừa chạm đất, đều lập tức sử lộ đao pháp ruột của mình. Lúc này trên đầu là hơn mười trượng tuyết phủ, ngoài cách giết chết kẻ địch ra, không ai dám một mình nhoi lên trước. Chỉ cần ai sợ hãi trước, kẻ đó nhất định sẽ bị đối phương chém chết.

Địch Vân nghe ngoài hang có tiếng la lối, rồi hoàn toàn im lặng, thò đầu ra xem, đã không thấy Huyết đao lão tổ nhưng lại thấy đống tuyết bên tảng đá có vẻ nhúc nhích nhấp nhô, lấy làm lạ, nhìn một lúc mới rõ là dưới tuyết có người đang quyết đấu.

Thủy Sinh cũng thò đầu ra quan sát, thấy phụ thân đang trượt tuyết ngoài xa, nhất thời không dám kêu gọi.

Hoa Thiết Cán và Thủy Đại muốn ra tay giúp đỡ Lục Thiên Trữ nhưng không biết phải làm sao, Thủy Đại nói:

– Hoa nhị ca, đệ nhảy xuống đây.

Hoa Thiết Cán vội nói:

– Không được, không được! Đệ cũng nhảy xuống đống tuyết thì đánh cách nào? Ở dưới ấy chẳng thấy gì, khéo lại… khéo lại… lỡ tay làm bị thương Lục đại ca.

Lão vừa mới một thương đâm chết Lưu Thừa Phong, người em kết nghĩa thân như ruột thịt, trong lòng vô cùng đau đớn. Điều này tất nhiên Thủy Đại hoàn toàn không biết, mình nhảy xuống dưới đống tuyết, ngoài cách vung kiếm đâm mò, thì còn cách nào phân biệt được địch ta? Khả năng chém chết Huyết đao tăng hay Lục Thiên Trữ cũng bằng nhau, mà khả năng bị Huyết đao tăng hay Lục Thiên Trữ chém chết cũng không có gì phân biệt. Nhưng bên ta có hai cao thủ đang ở cạnh mà để một mình Lục đại ca liều mạng với Huyết đao tăng trong vũng tuyết, Lục đại ca lại vì cứu con gái mình nên mới đến đây, lúc này đại ca đang lâm nguy mình lại khoanh tay đứng nhìn… Nghĩ đến đó lòng như lửa đốt, vặn tay giẫm chân chẳng biết làm sao. Nếu nhảy xuống tất sẽ vào cuộc chiến, nhưng thấy tuyết cứ nhấp nhô như thế, nhảy xuống biết đâu lại đè ngay lên đầu Lục đại ca.

Tuyết dưới hang cứ nhấp nhô một hồi rồi dần dần yên lặng. Ở bên trên, Thủy Đại, Hoa Thiết Cán, Địch Vân, Thủy Sinh đều sốt ruột, không biết cuộc ác chiến dưới đáy tuyết rốt cuộc ai thắng ai bại. Bốn người đều nín thở, chăm chú nhìn.

Một lúc sau, ở một chỗ tuyết trắng từ từ nhô lên, một người thò đầu lên, đầu đầy tuyết trắng nhất thời không phân biệt được người thường hay hòa thượng, người này càng lúc càng lên cao, đã thấy rõ đầu tóc trắng. Đó là Lục Thiên Trữ!

Thủy Sinh cả mừng reo lên khe khẽ. Địch Vân tức giận nói:

– Có cái gì đáng kêu?

Thủy Sinh nói:

– Sư tổ gia gia của ngươi chết rồi, tiểu hòa thượng ngươi cũng phải đợi lâu đâu.

Cô ta có nói câu này ra hay không Địch Vân há lại không biết vậy? Trong những ngày qua, sống chung với Huyết đao tăng ít nhiều cũng bị lây cái tính hung bạo. Huống nữa thấy Lục Thiên Trữ đắc thắng, mình tất rơi vào tay ba người kia, làm gì có cơ hội biện bạch. Lòng cực kỳ đau đớn, Địch Vân quát lên:

– Ngươi còn la lối, ta giết ngươi trước.

Thủy Sinh lạnh người, không dám nói nữa. Cô bị Huyết đao tăng điểm huyệt, không nhúc nhích được, Địch Vân tuy bị gãy chân, nhưng nếu sát hại cô cũng quá dễ dàng.

Cái đầu của Lục Thiên Trữ nhô lên khỏi mặt tuyết, thở dốc, ra sức vùng vẫy như muốn bò lên.

Thủy Đại và Hoa Thiết Cán cùng kêu lên:

– Lục đại ca, đệ đến rồi!

Hai người nhảy tới bên tảng đá.

Cũng vào lúc ấy, lại thấy cái đầu của Lục Thiên Trữ chìm vào trong tuyết, tựa như bị người túm chân kéo xuống. Ông bị chìm xuống, rồi không nhô đầu lên nữa, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Huyết đao tăng. Thủy Đại và Hoa Thiết Cán nhìn nhau lo lắng, thấy Lục Thiên Trữ mới sụt vào trong tuyết, tình thế nguy cấp, có vẻ như không tự chủ được chắc là bị kẻ địch ám toán.

Bỗng nghe “phách” một tiếng, một cái đầu lâu từ trong tuyết nhô lên. Lần này lại là cái đầu trọc của Huyết đao tăng. Lão cười ha hả, cái đầu lâu lại sụt vào trong tuyết. Thủy Đại mắng:

– Thằng giặc trọc!

Rồi vung kiếm nhảy tới.

Bỗng từ trong tuyết một cái đầu lâu bay lên.

Chỉ là một cái đầu lâu, đã lìa khỏi thân mình, tóc trắng bạc phơ, chính là thủ cấp của Lục Thiên Trữ. Cái đầu lâu này bay lên không trung mấy trượng, rồi “bốp” một tiếng, rơi xuống chìm vào trong tuyết, không còn tung tích.

Thủy Sinh thấy cảnh tượng quái dị đáng sợ như vậy kêu không ra tiếng.

Thủy Đại không chịu nổi, đau đớn kêu lên:

– Lục đại ca, huynh vì đệ mà chết, anh linh không xa, đệ phải báo thù cho huynh.

Bèn tung mình nhảy ra, Hoa Thiết Cán vội vàng giữ chặt lấy cánh tay trái, nói:

– Hãy khoan! Ác tăng nấp dưới đống tuyết này. Hắn ở trong chỗ tối, chúng ta ở chỗ sáng, nhảy bừa xuống dễ bị hắn ám toán.

Thủy Đại biết là đúng thế, nghẹn ngào nói:

– Vậy… vậy thì làm sao?

Hoa Thiết Cán nói:

– Hắn ở dưới đống tuyết chẳng được bao lâu, thế nào rồi cũng phải trồi lên, lúc ấy hai chúng ta liên thủ tấn công, sớm muộn cũng sẽ mổ bụng moi tim hắn, tế linh hồn của hai người anh em.

Thủy Đại nước mắt ròng ròng, trong lòng thầm nói: “Phải bình tĩnh, định thần lại, lúc này không được thương tâm! Đại địch trước mắt, không được sơ suất!” Nhưng hai người anh kết nghĩa mấy chục năm nay tình như ruột thịt, nay một lúc mất mạng dưới tay ác tăng, bảo ông làm sao nén nổi đau đớn?

Hai người nhìn vào chỗ Huyết đao tăng sắp trồi lên, sánh vai tiến tới, đến gần chỗ hang tuyết mà Thủy Sinh và Địch Vân đang ẩn nấp.

Thủy Sinh nhìn trộm Địch Vân, suy tính: “Đợi phụ thân gần thêm mấy trượng nữa mới lên tiếng kêu gọi, để phụ thân kịp thời đến cứu, nếu kêu lên sớm, tiểu ác tăng này sẽ ra tay giết mình trước.” Địch Vân thấy thần sắc của cô ta bất định, tròng mắt chuyển động đã đoán được dụng ý, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần. Thủy Sinh không đế ý đến Địch Vân, chỉ chăm chú nhìn phụ thân. Bỗng Địch Vân hai tay chống xuống đất, nhảy phốc lên lưng Thủy Sinh, tay phải co lại, kẹp cứng cổ họng cô ta.

Thủy Sinh giật mình, muốn kêu lên nhưng làm sao mà kêu ra tiếng? Chỉ cảm thấy cánh tay Địch Vân kẹp chặt cổ mình đến nghẹt thở, bỗng nghe Địch Vân nói nhỏ bên tai mình:

– Cô không kêu lên, thì tôi không kẹp chết cô!

Nói xong cánh tay nới lỏng ra để cô hít vào một hơi nhưng cánh tay thô và gầy guộc ấy vẫn không rời cái cổ họng mềm mại của cô. Thủy Sinh căm hận cực điểm, chửi thầm, nhưng chẳng biết làm sao.

Thủy Đại và Hoa Thiết Cán nhảy lên một khối nham thạch lớn, thấy trong hang tuyết không có động tĩnh gì, đều lấy làm lạ, không biết Huyết đao tăng lại chơi trò quỷ quái gì đây, sao lại có thể ở mãi dưới đống tuyết.

Trong nỗi bi thống, họ không nghĩ đến rằng Huyết đao tăng sinh trưởng ở vùng Tạng biên đất trời đầy băng tuyết, rất hiểu tính chất của băng tuyết. Mới đầu, sau khi nhảy xuống đống tuyết lão đã lập tức lấy huyết đao đào một cái hốc tuyết, lấy tay nện chặt, trong cái hốc tuyết ấy có không khí có thể thở được, mỗi khi tim đập mạnh, khó thở lại thò đầu vào trong hốc tuyết đó thở một hơi. Lục Thiên Trữ làm sao mà biết được điều này, chỉ biết nín thở, đánh đấm liều mạng. Ông nội lực tuy dồi dào nhưng làm sao bằng được Huyết đao tăng luôn được thay đổi không khí. Giống như hai người đấu sức dưới đáy nước, một người có thể thỉnh thoảng nhô đầu lên thở còn một người thì cứ chìm mãi dưới đáy nước không hề nhô được đầu lên, thắng bại ra sao cũng có thể biết được. Lục Thiên Trữ rốt cuộc nghẹt thở bèn liều thò đầu lên thở, phần dưới thân thể bị Huyết đao tăng chém ba nhát, chết dưới đống tuyết.

Thủy Đại và Hoa Thiết Cán càng chờ càng sốt ruột, qua khoảng thời gian tàn một nén nhang vẫn không thấy tung tích Huyết đao tăng. Thủy Đại nói:

– Ác tăng này chắc là bị trọng thương, chết dưới đáy tuyết rồi.

Hoa Thiết Cán nói:

– Huynh cũng nghĩ có lẽ là như thế. Lẽ nào Lục đại ca bị ác tăng giết mà không chém trả hẳn được mấy đao? Huống nữa tên ác tăng này đấu với Lưu hiền đệ đã lâu, đã không còn là đối thủ của Lục đại ca.

Thủy Đại nói:

– Chắc chắn là hắn dùng độc kế, ám toán Lục đại ca.

Nói đến đó, không nén được đau thương, kêu lên:

– Đệ xuống xem sao.

Hoa Thiết Cán nói:

– Được, nhưng phải cẩn thận, huynh ở đây tiếp ứng.

Thủy Đại vung trường kiếm, hít vào một hơi, triển khai khinh công, trượt trên mặt tuyết, chỉ trượt mấy trượng, phát hiện ra tuyết dưới chân rất mềm, càng trượt nhanh hơn. Tuyết cốc này bốn phía vách đá rất cao, vạn năm không có ánh mặt trời, đáy cốc tuy là tuyết nhưng có lẫn cả băng, như bùn lỏng, từ trên cao xuống lập tức chìm nghỉm, có khinh công mà trượt trên mặt thì không đến nỗi chìm, Thủy Đại khinh công rất cao, trượt trên mặt tuyết mỗi lúc một nhanh. Chỉ nghe thấy Hoa Thiết Cán kêu:

– Hảo khinh công! Thủy hiền đệ, ác tăng kia ở phía bên trái, cẩn thận đấy.

Tiếng kêu chưa dứt, “cách” một tiếng trước mặt Thủy Đại hơn một trượng bỗng một người nhô lên, quả nhiên là Huyết đao tăng. Chỉ thấy lão hai tay không, không có binh khí, lão kêu lên:

– Ái chà!

Không dám tiếp chiến với Thủy Đại, trượt qua phía tây mấy trượng, hốt hoảng kêu lên:

– Đại trượng phu tỉ đấu phải công bằng, trong tay ngươi có kiếm, ta lại hai tay không, đánh nhau bằng cách nào?

Thủy Đại chưa trả lời, Hoa Thiết Cán từ xa đã kêu lên:

– Giết ác tăng như ngươi, còn nói gì đến công bằng với không công bằng?

Khinh công của Hoa Thiết Cán không bằng Thủy Đại, không dám giẫm lên tuyết mềm, ven theo nham thạch chạy tới, giáp kích.

Thủy Đại cho rằng thanh huyết đao của ác tăng này đã bị rơi mất khi quyết đấu với Lục Thiên Trữ, tuyết dày mấy chục trượng làm sao tìm lại được huyết đao. Thấy kẻ địch không có binh khí, càng yên tâm, nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ cần đừng để hắn chạy trốn hoặc lại lăn xuống trong tuyết. Thủy Đại kêu lên:

– Tên ác tăng kia, con gái ta đâu? Ngươi nói ra thì ta cho một đao chết ngay khỏi phải bị ta băm thành ngàn vạn mảnh.

Huyết đao tăng nói:

– Chỗ con bé ấy nấp, ngươi có tìm mươi ngày nửa tháng chưa chắc đã tìm ra. Nếu để cho ta một con đường sống ta sẽ nói cho ngươi.

Miệng nói, chân lão vẫn không ngừng trượt trên mặt tuyết.

Thủy Đại nghĩ bụng: “Tạm lừa y một phen để y nói ra trước.” Bèn nói:

– Chốn này bốn bề đều là vách đá, chắp cánh cũng không bay được, thả ngươi, ngươi chạy đi đâu?

Huyết đao tăng nói:

– Địa thế ở đây cực kỳ cổ quái, ta đã ở gần đây mấy năm, thuộc như lòng bàn tay. Nếu ngươi giết ta thì khó lòng ra khỏi cốc. Chi bằng tha cho ta, biến thù thành bạn, ta lại làm con rể của ngươi, dẫn ngươi ra khỏi cốc, thế nào?

Hoa Thiết Cán tức giận nói:

– Lời của ác tăng có tín nghĩa gì? Ngươi mau quỳ xuống đầu hàng, xử ngươi thế nào, chúng ta tự có cách, cần gì ngươi phải chõ mõm vào?

Vừa nói vừa đuổi đến gần. Huyết đao tăng cười nói:

– Đã thế, bố mày xin vô phép!

Lão tăng tốc độ, trượt về hướng đông bắc.

Thủy Đại quát:

– Ngươi chạy đâu?

Huyết đao tăng vội vàng chạy trốn thật nhanh, sau khi cách được mấy chục trượng, trước mặt là vách đá dựng đứng, không còn đường thoát. Lão lắc mình một cái, quay đầu thật nhanh, lướt qua bên cạnh Thủy Đại. Thủy Đại vung kiếm chém ngang còn cách hơn một tấc. Huyết đao tăng lại chạy về hướng tây bắc. Thủy Đại thấy lão chạy về lối cũ, nghĩ bụng: “Chạy đi chạy lại trong cái cốc này còn trốn đi đâu được? Thằng cha này khinh công cũng khá, khó mà giết được hắn. Sinh nhi lại không biết đang ở đâu.” Ông sốt ruột, thở vào một hơi, càng trượt nhanh hơn, tới gần kẻ địch hơn. Bỗng nghe Huyết đao tăng “a” lên một tiếng, ngã sấp xuống phía trước, hai tay chới với trên mặt tuyết, rõ ràng là nội lực đã kiệt, ngã xuống không thể đứng dậy được nữa.

Ở trong hang đá, Địch Vân và Thủy Sinh đều thấy rõ, một người thì kinh hoảng, một người thì vui mừng. Địch Vân liếc nhìn, thấy Thủy Sinh mặt mày hớn hở, trong lòng buồn giận, bất giác cánh tay lại co lại, kẹp chặt cổ cô ta.

Mắt thấy Huyết đao tăng không cách gì bò dậy được, Thủy Đại không bỏ lỡ thời cơ, nhảy tới mấy bước, chém vào lưng y, lúc ấy không muốn chém lão một nhát chết tươi, chỉ làm cho lão bị thương không thể chạy trốn được, để còn khảo vấn chỗ giấu Thủy Sinh. Trường kiếm chỉ còn cách hai tấc, bỗng chân trái đạp vào khoảng không, toàn thân rơi xuống một hố sâu.

Đột biến này như có tà thuật. Ba người Hoa Thiết Cán, Địch Vân và Thủy Sinh thấy Thủy Đại sắp đắc thủ lại biến mất trong chóp mất, không biết mất đi đâu. Tiếp đó một tiếng kêu thảm thiết từ dưới tuyết vang lên, chính là tiếng của Thủy Đại, rõ ràng là từ bên dưới ông gặp phải một điều gì cực kỳ đáng sợ.

Huyết đao tăng nhảy lên, thân thủ nhanh chóng lạ thường, rõ ràng là sự giãy giụa vừa rồi của lão là giả vờ, chỉ thấy lão nhảy vọt tới, giẫm mạnh hai chân, lặn vào trong tuyết, rồi lại nhô lên, túm lấy một người, ném trên mặt tuyết. Người này đầm đìa máu tươi, chính là Thủy Đại, chỉ thấy ông hai chân đã bị tiện đứt đến tận đầu gối, không biết là sống hay chết.

Thủy Sinh thấy thảm trạng của phụ thân, lớn tiếng gào khóc:

– Gia gia, gia gia!

Địch Vân trong lòng bất nhẫn và kinh hãi, cũng quên luôn việc phải kẹp cổ họng cô, lại còn nới lỏng cánh tay, an ủi:

– Thủy cô nương, phụ thân của cô chưa chết, ông ấy… ông ấy còn cử động.

Tay trái Huyết đao tăng vung tay trái, một đạo hồng quang bay lượn thành vòng tròn trên đầu, rồi huyết đao lại nằm gọn trong tay lão. Thì ra vừa rồi lão tiềm phục trong tuyết, rất lâu không ra, là bí mật đào một cái giếng tuyết, một cái bẫy, đặt huyết đao ngang trong lưng chừng giếng, lưỡi hướng lên trên, sau đó lão trồi lên, giả vờ mất đao khiến địch nhân không ngại gì nữa, yên tâm truy đuổi, rốt cuộc sẩy chân rơi vào bẫy. Thủy Đại mấy chục năm tung hoành trong võ lâm, từng trải rất nhiều, thông hiểu hết những cách đánh trên cạn dưới nước, nhưng lối đánh trong băng tuyết thì ông lại thiếu kinh nghiệm. Ông rơi xuống giếng tuyết, thanh huyết đao chém sắt như bùn kia lập tức tiện ngọt hai chân ông.

Huyết đao tăng giơ cao huyết đao, kêu lớn với Hoa Thiết Cán:

– Có gan không? Lại đây đấu với ta ba trăm hiệp.

Hoa Thiết Cán thấy thảm trạng của Thủy Đại đau đớn đến mức lăn lộn trong tuyết, sợ đến vỡ tim vỡ mật, nào dám tiến lên đấu, chỉ múa đoản thương phòng thủ, lùi dần từng bước, cái ngù đỏ trên đầu thương run bần bật, rõ ràng là trong lòng sợ hãi cực điểm. Huyết đao tăng quát lớn, xông lên hai bước. Hoa Thiết Cán vội lùi hai bước, cánh tay run run, đoản thương rơi xuống đất, vội vàng nhặt lên, lại lùi hai bước.

Huyết đao tăng đấu liền với ba vị cao thủ, ba lần tìm sự sống trong cái chết thật sự là đã mệt mỏi rã rời kiệt sức, nếu lại đấu với Hoa Thiết Cán, e rằng không đỡ nổi một chiêu. Võ công của Hoa Thiết Cán vốn không kém Huyết đao tăng, lúc này xông lên quyết đấu, Huyết đao tăng tất phải chết dưới thương. Nhưng sau khi lỡ tay đâm chết Lưu Thừa Phong tinh thần lão suy sụp, lại thấy Lục Thiên Trữ đứt đầu, Thủy Đại cụt chân, lão sợ vỡ mật, không còn một chút chí khí chiến đấu.

Huyết đao tăng thấy bộ dạng sợ hãi của lão như vậy, vô cùng đắc ý, kêu lên:

– Hi hi, ta có bảy mươi hai kế, hôm nay mới dùng ba, đã giết chết ba thằng Giang Nam, còn sáu mươi chín kế nữa đều dành cho ngươi.

Hoa Thiết Cán đã từng trải bao phen sóng gió giang hồ, mấy lời khoác lác này của Huyết đao tăng vốn khó lòng lừa được lão, nhưng lúc này lão đã là “chim sợ cành cong”, chỉ cảm thấy mỗi lời nói mỗi cử động của địch nhân đều rất dữ tợn đáng sợ, nghe Huyết đao tăng còn sáu mươi chín độc kế nhất nhất đều dành cho mình, lão lẩm bẩm:

– Sáu mươi chín kế, sáu mươi chín kế!

Hai tay càng run bần bật.

Huyết đao lão tổ lúc này tâm lực đều kiệt quệ, gắng gượng một cách khó khăn, chỉ muốn nằm lăn ra đất, ngủ suốt một ngày một đêm. Nhưng lão biết rằng thời khắc này đang đối diện với một trường ác đấu sinh tử không hề kém cuộc kịch chiến với Lưu Thừa Phong, Lục Thiên Trữ. Chỉ cần lão lộ vẻ mệt mỏi để cho đối phương nhìn thấy, ra tay một cái thì đoản thương kia sẽ xuyên suốt qua mình lão. Vì vậy lão cố gắng lấy hết tinh thần, múa may huyết đao trong tay, ra vẻ còn thừa sức mạnh. Thấy Hoa Thiết Cán muốn trốn mà không dám trốn, lão không ngừng khiêu khích:

– Ê cái thằng nhát gan, chuồn mau đi, chuồn mau đi!

Đâu ngờ rằng Hoa Thiết Cán lúc này đến bỏ chạy cũng không có gan bỏ chạy.

Thủy Đại hai chân đã bị cụt tận đầu gối nằm trên mặt tuyết, thấy bộ dạng sợ hãi của Hoa Thiết Cán, càng thêm bi phẫn. Ông tuy bị trọng thương nhưng thấy rõ Huyết đao tăng đã kiệt sức, ông bèn lấy sức kêu lên:

– Hoa nhị ca, đấu với lão đi. Ác tăng chân khí đã suy kiệt, huynh giết lão dễ như trở bàn tay, dễ…

Huyết đao tăng giật mình: “Lão già này nhận ra chỗ sơ hở của mình rồi, thật không ổn.”

Lão lại cố gắng định thần, bước tới hai bước nói với Hoa Thiết Cán:

– Không sai, không sai, nội lực của ta đã kiệt, chúng ta đến bờ vực kia đấu ba trăm hiệp! Kẻ nào không dám đến là con rùa đen!

Bỗng nghe trong hang vọng ra tiếng khóc của Thủy Sinh:

– Gia gia, gia gia!

Huyết đao tăng nảy ra một kế: “Lúc này nếu giết Thủy Đại, thì rõ là mình yếu. Mình phải tóm lấy con bé này, ép Thủy Đại đầu hàng. Lão họ Hoa kia càng nhụt chí.” Lão cười nanh ác, nói với Hoa Thiết Cán:

– Có ra đấu không? Đấu năm trăm hiệp cũng được.

Hoa Thiết Cán lắc lắc đầu, lại lùi thêm một bước. Thủy Đại kêu lên:

– Đánh lão đi, đánh hắn đi! Huynh không báo thù cho Lục đại ca, Lưu tam ca ư?

Huyết đao tăng ha ha cười lớn, kêu lên:

– Đánh nào, đánh nào! Ta còn sáu mươi chín độc kế ghê gớm không sao tả xiết, dành hết cả cho ngươi đấy!

Vừa nói lão vừa quay mình bước vào trong hang, túm lấy đầu tóc Thủy Sinh, kéo cô ra, lúc kéo lão đã thở hổn hển không sao che giấu nổi.

Lão biết Hoa Thiết Cán võ công lợi hại, chỉ có cách dùng các thủ đoạn tàn khốc tra tấn cha con họ Thủy thì mới có thể dọa cho họ Hoa không dám ra tay, bèn kéo Thủy Sinh đến trước mặt Thủy Đại, quát:

– Ngươi nói ta chân khí đã kiệt, được, để ta cho ngươi xem, chân khí đã kiệt hay chưa.

Vừa nói lão vừa liếc cây đao một cái, “soạt” một tiếng, cắt ngay một tay áo bên phải của Thủy Sinh, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết. Thủy Sinh kêu lên một tiếng kinh hãi, nhưng vì huyệt đạo đã bị điểm không có một chút sức kháng cự.

Địch Vân bò từ trong hang ra, mắt nhìn tấn thảm kịch ấy, rất lấy làm bất nhẫn, kêu lên:

– Ông… ông đừng hành hạ Thủy cô nương!

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Ha ha, đồ nhi ngoan, đừng lo, sư tổ gia gia không làm mất mạng nó đâu.

Lão xoay mình lại, đưa đao lên, xẻo một miếng thịt trên vai trái Thủy Đại, hỏi:

– Chân khí của ngươi đã hao kiệt chưa?

Máu tươi trên vai Thủy Đại lập tức túa ra. Hoa Thiết Cán và Thủy Sinh cùng kêu lên kinh hãi.

Huyết đao tăng lại huơ đao một cái, lại cắt một nhát trên vạt áo Thủy Sinh, nói với Thủy Đại:

– Ngươi gọi ta ba tiếng “hảo gia gia”, gọi không?

Thủy Đại “phì” một tiếng, nhổ vào lão một bãi nước miếng. Huyết đao tăng nghiêng mình tránh, đứng đã không vững, chân hơi loạng choạng, cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ hồ sắp ngã. Thủy Đại nhìn thấy rõ ràng, kêu lên:

– Hoa nhị ca, mau ra tay đi, mau ra tay!

Hoa Thiết Cán cũng thấy Huyết đao tăng bước chân không vững, nhưng lại nghĩ: “Chỉ sợ lão cố ý giả vờ suy nhược, dụ mình ra tay. Ác tăng này quỷ kế đa đoan, không thể không phòng bị.”

Huyết đao tăng lại hoành đao, cắt một vết sâu trên vai phải Thủy Đại, quát:

– Ngươi có gọi “hảo gia gia” không?

Thủy Đại đau suýt ngất đi, lớn tiếng quát:

– Họ Thủy ta thà chết không khuất phục! Mau giết ta đi!

Huyết đao tăng nói:

– Ta lại không muốn cho ngươi chết nhanh, ta muốn cắt tay ngươi từng thốn từng thốn một, cắt thịt trên người ngươi từng nhát từng nhát một. Ngươi gọi ta ba tiếng “hảo gia gia”, xin ta tha cho, ta sẽ không giết ngươi!

Thủy Đại mắng:

– Đừng có nằm mơ!

Huyết đao tăng thấy ông rất quật cường, nghĩ rằng có tùng xẻo ông muôn ngàn nhát cũng không thể khuất phục nổi, bèn nói:

– Được, ta lại bào chế con gái ngươi, để xem ngươi có gọi ta là “hảo gia gia” không?

Nói rồi lại lật tay một cái, cắt một vạt quần Thủy Sinh.

Thủy Đại tức giận đến cực điểm, mắt mờ đi, lại suýt ngất xỉu, nhưng nghĩ: “Hoa nhị ca sợ đến mức không còn đấu chí, ta không thể chết. Dù tên ác tăng này có hành hạ Thủy Sinh đến đâu, ta cũng phải cố nén, để chu toàn cho huynh ấy đến cùng.”

Huyết đao tăng cười dữ dằn, nói:

– Lão họ Hoa kia, quỳ xuống xin ta tha tội, ta sẽ tha cho tính mạng lão, để lão đi khắp giang hồ rêu rao rằng ta đã bóc hết y phục của Thủy cô nương như thế nào. Ha ha, thật là tuyệt, hay lắm! Hoa Thiết Cán, ngươi muốn đầu hàng hả! Được, được, ta có thể tha mạng cho ngươi. Huyết đao lão tổ xưa nay không giết kẻ đã đầu hàng.

Hoa Thiết Cán nghe mấy câu đó ý chí càng tiêu tan, lão chỉ một lòng một dạ mong thoát chết, quỳ xuống xin tha tuy là nhục nhã, nhưng so với việc bị cắt từng đao từng đao cho đến chết thì vẫn còn tốt hơn. Lão hoàn toàn không nghĩ rằng, nếu tiến lên đánh thì lập tức có thể giết chết Huyết đao tăng, mà chỉ cảm thấy Huyết đao tăng thật đáng kinh đáng sợ. Chỉ nghe thấy Huyết đao tăng nói:

– Ngươi yên tâm, đừng sợ, ngươi nhận thua đầu hàng, ta sẽ tha mạng cho ngươi, quyết không xẻo ngươi từng nhát.

Mấy câu an ủi này lọt vào tay Hoa Thiết Cán khiến lão cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.

Huyết đao tăng thấy mặt lão lộ vẻ vui mừng, không để mất cơ hội, bèn buông Thủy Sinh ra, cầm đao đến bên lão, nói:

– Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, được lắm, nếu ngươi đầu hàng thì trước hết hãy vứt đoản thương đi, được lắm, tốt lắm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ coi ngươi là bạn tốt. Vứt đoản thương đi, vứt đoản thương đi!

Giọng nói thật là dịu dàng.

Mấy câu nói đó của lão như có một sức mạnh không thể kháng cự, Hoa Thiết Cán buông lỏng tay, cây thương rơi xuống trên mặt tuyết. Vứt vũ khí rồi, thế là toàn tâm toàn ý đầu hàng.

Huyết đao tăng lộ ra vẻ cười, nói:

– Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi là người tốt, cây đoản thương này của ngươi không xoàng, để ta xem xem! Ngươi bước lui ba bước, được, ngươi rất biết nghe lời, ta nhất định sẽ tha ngươi, ngươi yên một trăm hai mươi cái tâm đi. Bước lùi thêm ba bước nữa.

Hoa Thiết Cán theo lời, bước lui. Huyết đao tăng từ từ cúi mình, cầm đoản thương trong tay, khi ngón tay chạm đến cán thương lão cảm thấy khí lực toàn thân cứ từng giọt từng giọt mất đi, liên tiếp đề khí nhưng không được, thầm sợ hãi: “Mình vừa đấu liên tiếp với ba cao thủ, hao tổn sức lực ghê gớm, e phải mất mười ngày nửa tháng mới khôi phục được nguyên khí.” Tuy đã nắm được cây đoản thương bằng thép ròng trong tay, nhưng vẫn lo ngay ngáy, nếu Hoa Thiết Cán đột nhiên lấy lại can đảm mà ra tay tấn công thì dù chỉ là tay không cũng chỉ cần đụng một cái là lão ngã ngay.

Thủy Đại thấy Hoa Thiết Cán ném thương hàng phục, đã hết hy vọng, hạ giọng nói:

– Sinh nhi, mau giết cha đi!

Thủy Sinh khóc nói:

– Gia gia, con… con không nhúc nhích được.

Thủy Đại nói với Địch Vân:

– Tiểu sư phụ, hãy làm một việc tốt, mau giết ta đi!

Địch Vân hiểu rõ tâm ý của ông, quả là không thể nào sống được, để bị Huyết đao tăng xẻo từng miếng thịt cho đến chết, chịu mọi sự hành hạ thì thà rằng chết càng nhanh càng tốt. Địch Vân trong lòng bất nhẫn, rất muốn giúp ông ta, nhưng nếu mình ra tay thì sẽ chọc giận Huyết đao tăng, mắt thấy lão quá hung ác tàn bạo, không dám đắc tội với lão.

Thủy Đại lại nói:

– Sinh nhi, con hãy cầu vị tiểu sư phụ này, mau giết cha đi, để chậm e không kịp.

Thủy Sinh hoảng loạn, nói:

– Gia gia, cha không thể chết, cha không thể chết.

Thủy Đại tức giận nói:

– Lúc này cha sống không bằng chết, lẽ nào con không thấy?

Thủy Sinh kinh hoàng, nói:

– Vâng, phải! Cha, con chết với cha!

Thủy Đại lại cầu xin Địch Vân:

– Tiểu sư phụ, đại từ đại bi, mau giết tôi đi. Nếu tôi xin lão ác tăng kia tha mạng, Thủy Đại này làm sao có thể mở miệng? Tôi làm sao có thể nhìn hắn làm nhục con gái tôi?

Địch Vân nhìn thấy khí khái anh hùng của Thủy Đại, rất khâm phục, dấy lên lòng nghĩa phẫn, hạ giọng nói:

– Được, tôi sẽ giết ông. Lão hòa thượng có trách mắng cũng mặc kệ!

Thủy Đại cảm thấy mừng lòng, ông tuy bị trọng thương nhưng tâm trí không loạn, nói khẽ:

– Tôi lớn tiếng chửi, tiểu sư phụ một côn đánh chết tôi, ác tăng kia sẽ không trách.

Không đợi Địch Vân trả lời, liền lớn tiếng quát mắng:

– Tiểu dâm tăng kia, nếu ngươi không quay đầu hối cải, vẫn cứ học theo thói lão dâm tăng kia, tương lai sẽ chết bất đắc kỳ tử, nếu ngươi chưa mất thiên lương thì mau từ bỏ huyết đao môn mới phải! Tiểu ác tăng, đồ chó chết, đồ rùa đen! Ngươi mau cải tà quy chính, từ nay về sau hãy làm người tốt!

Địch Vân nghe trong lời quát mắng của ông hàm cả ý khuyên răn, lòng thầm cảm kích, múa cành cây to mấy vòng mà không sao đánh xuống được.

Thủy Đại sốt ruột, tiếng quát mắng càng hung dữ, liếc mắt thấy Hoa Thiết Cán hai đầu gối đã nhũn ra, quỳ trên mặt đất đầy tuyết, rập đầu trước Huyết đao tăng.

Huyết đao tăng gắng dồn chút ít nội lực còn sót lại vào ngón tay trỏ bên phải nhằm “huyệt linh đài” trên lưng Hoa Thiết Cán điểm xuống, một chỉ này quả là dồn hết sức, điểm xong lão không còn khí lực nữa. Hoa Thiết Cán bị điểm huyệt ngã nhào, hai đầu gối của Huyết đao tăng cũng từ từ cong lại.

Thủy Đại thấy Hoa Thiết Cán gục ngã, trong lòng chua xót, mình chết sẽ không còn ai bảo vệ Thủy Sinh, thầm kêu: “Sinh nhi khốn khổ của cha”, lại quát lên:

– Đồ khốn, ngươi còn không đánh ta à?

Địch Vân cũng đã thấy Hoa Thiết Cán ngã gục nghĩ là Huyết đao tăng sẽ lập tức quay lại, bèn cắn răng ra sức múa cành cây quét tới, đánh lên thiên linh cái của Thủy Đại. Đầu Thủy Đại vỡ nát, vị đại hiệp một đời đã chết thê thảm.

Thủy Sinh kêu khóc:

– Gia gia!

Lập tức ngất đi.

Huyết đao tăng nghe tiếng quát mắng của Thủy Đại cho rằng Địch Vân không nhịn được đã ra tay đánh chết, lúc này Hoa Thiết Cán cũng đã bị lão chế phục, Thủy Đại sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện, thế là lão cực kỳ đắc ý, buông tiếng cười dài.

Nhưng lại tự thấy tiếng cười của mình không còn ra tiếng cười nữa, chỉ ngắc ngứ mấy tiếng “a, a, a”. Lão cảm thấy đầu gối rũ ra, loạng choạng đi được mấy bước rồi ngã khuỵu xuống mặt tuyết.

* * *

Hoa Thiết Cán thấy tình cảnh ấy, trong lòng rất hối hận: “Thủy huynh đệ nói không sai, ác tăng này quả nhiên chân khí đã suy kiệt, sớm biết như thế mình chỉ cần ra tay là kết liễu tính mạng của hắn, hà tất phải sợ hãi đến nỗi này. Càng hà tất phải rập đầu xin hắn tha mạng. Mình vốn là một đại hiệp Trung Nguyên đã thành danh mấy chục năm, vậy mà lại quỳ gối khẩn cầu tên ác tăng, thói tham sống sợ chết, đê tiện vô sỉ như thế nghĩ đến lại thấy chẳng còn mặt mũi nào mà đứng trong trời đất nữa. Nhưng lúc này yếu huyệt “linh đài” đã bị điểm, phải mất mười hai canh giờ mới giải được. Huyết đao tăng nếu không để lộ nhược điểm chân khí bị suy kiệt thì còn có hy vọng sống, nay thì thế nào lão cũng không thể dung tha cho mình được. Bởi nếu tha mình thì khi huyệt linh đài đã tự giải khai, lẽ nào mình không ra tay?

Quả nhiên nghe Huyết đao tăng nói:

– Đồ nhi, mau giết người này đi. Người này cực kỳ gian ác, không để hắn sống được.

Hoa Thiết Cán kêu lên:

– Lão đã nhận lời tha mạng cho ta. Lão đã nói là không giết kẻ đầu hàng, làm sao lại có thể không giữ tín nghĩa?

Lão biết rõ là biện bạch cũng chẳng ích gì, nhưng nay đại nạn lâm đầu, chỉ còn cách ra sức tìm đường sống sót.

Huyết đao tăng cười gằn, nói:

– Cao tăng huyết đao môn chúng ta coi hai chữ “tín nghĩa” như cục cứt chó. Ngươi đã cúi đầu xin ta tha mạng, tức là tự ngươi đã suy tôn ta, ha ha ha ha! Đồ nhi ngoan, mau giáng một gậy giết chết hắn đi! Để người này sống thì cực kỳ nguy hiểm.

Lão thực sự rất sợ Hoa Thiết Cán, biết là cú điểm huyệt vừa rồi, nội lực không được mạnh như lúc bình thường, lực đạo không thể thấu vào kinh mạch, người này võ công rất cao, e rằng qua mấy canh giờ sẽ tự giải khai huyệt đạo, lúc ấy tình thế sẽ thay đổi, mình sẽ thành miếng thịt trên thớt.

Địch Vân không biết Huyết đao tăng nội lực đã hao kiệt, chỉ nghĩ: “Vừa rồi mình giết Thủy đại hiệp là để giúp ông ta đỡ đau khổ. Vị Hoa đại hiệp này còn lành lặn, hà tất phải giết ông ta.” Bèn nói:

– Ông ấy đã bị sư tổ gia chế phục, tôi thấy nên tha cho ông ta!

Hoa Thiết Cán vội nói:

– Đúng thế, đúng thế! Vị tiểu sư phụ này nói rất đúng. Tôi đã bị các vị chế phục, không hề có ý phản kháng, cần gì phải giết tôi?

Thủy Sinh từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại, gào khóc:

– Gia gia, gia gia!

Nghe thấy Hoa Thiết Cán xin tha một cách vô sỉ như thế, mắng:

– Hoa bá bá, bác cũng là một nhân vật danh tiếng trong võ lâm, sao lại để mất mặt đến thế? Mắt thấy cha tôi chịu khổ hình thê thảm… cha tôi… cha tôi… cha…

Nói đến đây, cô khóc không thành tiếng.

Hoa Thiết Cán nói:

– Hai vị sư phụ này võ công cao cường, chúng ta không địch nổi, chi bằng quy thuận, nghe theo họ mới phải!

Thủy Sinh khinh bỉ:

– Phì, phì! Đồ mặt dày!

Huyết đao tăng nghĩ cứ thêm một khắc lại thêm một phần nguy hiểm, nhưng lúc này bản thân không có một chút khí lực, muốn đứng dậy đi vài bước cũng không được. Lão nói:

– Hảo hài nhi, nghe lời sư tổ gia gia đi, mau giết thằng cha này đi!

Thủy Sinh ngoảnh đầu lại, thấy đầu phụ thân là một đống nát bét, cực kỳ thê thảm. Nghĩ đến sự hiền từ dịu dàng của cha đối với mình, cốt nhục tình thâm, cơ hồ lại ngất đi. Thủy Đại yêu cầu Địch Vân đánh chết mình, Thủy Sinh vốn đã tận tai nghe thấy nhưng lúc này quá đau đớn lại quên mất, chỉ biết rằng Địch Vân đã đánh vỡ óc cha mình, trong lòng bi phẫn không thể nén nổi, bỗng cảm thấy một luồng khí nóng từ đan điền dâng lên. Người đã luyện nội công đến mức cao thâm thì chân khí có thể tự giải khai huyệt đạo. Nhưng luyện đến cảnh giới ấy đâu phải là chuyện nhỏ, Hoa Thiết Cán còn chưa đạt đến mức ấy, huống gì Thủy Sinh. Nhưng mỗi khi đại nạn giáng xuống, trong một biến cố đặc thù, tiềm năng trong cơ thể đột ngột sinh ra, khiến người ta làm được những việc mà lúc thường không thể làm được. Lúc này Thủy Sinh bi phẫn đến cực độ, khí lực trong người cuộn lên, những huyệt đạo bị phong bế đã tự giải khai. Cũng không rõ từ đâu bỗng sinh ra một luồng lực khí, cô nhảy vọt lên, nhặt lấy cành cây bên cạnh phụ thân, đánh túi bụi vào đầu Địch Vân.

Địch Vân né bên trái tránh bên phải, tuy tránh được không bị trúng vào mặt nhưng trên trán, trên đầu, trên tai, trên vai… liên tiếp bị cô ta đánh trúng mười mấy gậy. Địch Vân giơ tay đỡ, kêu lên:

– Sao cô lại đánh tôi? Là cha cô yêu cầu tôi đánh chết ông ấy đấy chứ.

Thủy Sinh tỉnh ra, nghĩ lời ấy không sai, ngẩn ra một lúc rồi thở hắt ra, ngã ngồi xuống, khóc vang.

Huyết đao tăng nghe Địch Vân nói “là cha cô xin tôi giết ông ấy”, ý nghĩ xoay chuyển, đã rõ nguyên ủy, không nén được tức giận: “Thằng tiểu tử này lại đi giúp kẻ địch, thật là đại nghịch bất đạo.”

Lập tức muốn vung đao giết Địch Vân, nhưng cánh tay không cử động được, mới nhận ra từ vai đến tay mình đều tê dại, bèn không để lộ sự bất lực, mỉm cười nói:

– Đồ nhi ngoan, ngươi hãy ngắm nghía con bé này, đừng để nó phát khùng. Nó đã là người của ngươi, ngươi muốn xử lý nó thế nào, sư tổ gia gia cũng để ngươi tự nhiên.

Hoa Thiết Cán đã nhìn ra ngành ngọn, kêu lên:

– Cháu Thủy, cháu lại đấy, ta có chuyện nói với cháu.

Lão biết Huyết đao tăng không còn một chút khí lực, đã không có gì đáng ngại, Địch Vân đã gãy chân, lúc này trong bốn người Thủy Sinh lại là mạnh nhất, phải bảo cô ta diệt trừ hai tên ác tăng.

Nào ngờ Thủy Sinh cực kỳ căm hận thái độ ti bỉ đê tiện của lão, cô nghĩ: “Nếu ngươi không ném thương đầu hàng, cha ta cũng không đến nỗi mất mạng.” Nghe Hoa Thiết Cán kêu gọi cô cũng không thèm để ý.

Hoa Thiết Cán lại nói:

– Cháu Thủy, cháu muốn thoát khỏi khốn cảnh, trước mắt chỉ có một cơ hội tốt. Cháu lại đây, ta sẽ nói với cháu.

Huyết đao tăng tức giận nói:

– Ngươi lu loa cái gì, còn không câm mõm đi, ta sẽ một đao giết chết ngươi.

Hoa Thiết Cán vẫn không dám chống lại ác tăng, chỉ không ngừng lấm lét đưa mắt ra hiệu cho Thủy Sinh. Thủy Sinh tức giận nói:

– Có chuyện gì thì nói đi, nhấm nháy cái quỷ quái gì thế?

Hoa Thiết Cán nghĩ bụng: “Lão ác tăng này đang vận khí khôi phục nội lực. Lão chỉ cần khôi phục được một phần, cầm được đao lên, nhất định là sẽ giết mình trước. Thời cơ quá ngắn ngủi cấp bách, ta nói ra càng nhanh càng tốt”, bèn nói:

– Cháu Thủy, cháu xem vị lão hòa thượng này, sau mấy cuộc kịch đấu, nội lực của lão cạn kiệt, ngồi trên mặt tuyết, đứng lên không nổi.

Lão biết rõ lúc này Huyết đao tăng không đủ sức gia hại mình nhưng cũng không dám thất kính với lão, vẫn gọi là “vị lão hòa thượng.”

Thủy Sinh nhìn Huyết đao tăng, thấy quả thực lão nằm nghiêng trên tuyết, tình trạng cực kỳ thảm hại, nghĩ đến mối thù giết cha, cũng không quan đến lời Hoa Thiết Cán là thật hay giả, vung cành cây trong tay nhằm đầu Huyết đao tăng chém xuống.

Huyết đao tăng nghe Hoa Thiết Cán cứ kêu gọi Thủy Sinh cũng biết được ý định của lão, trong lòng thầm lo lắng, ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh: “Con bé này nếu đến hại ta, thì phải làm sao đây?” Lão lại đề khí, chỉ cảm thấy đan điền trống rỗng, toàn thân càng yếu ớt, bàng hoàng vô kế khả thi, cành cây trong tay Thủy Sinh lại đang đánh xuống.

Thủy Sinh vốn sành sử dụng trường kiếm, không quen sử côn, lại thêm nôn nóng báo thù cho cha, một gậy đánh ra chẳng có bài bản gì cả, dưới nách lại lộ ra chỗ sơ hở. Huyết đao tăng nghiêng mình, muốn dùng cây đoản thương gạt ngang qua, nhưng vì quá suy nhược nên chỉ chuyển động một chút đầu mũi thương, lực bất tòng tâm, đành gắng sức hướng cán thương vào huyệt “đại bao” dưới nách Thủy Sinh. Thủy Sinh quá bi phẫn, không phòng bị quỷ kế của lão, cành cây nện xuống trúng vào mặt Huyết đao tăng làm lão toạc da rách thịt, nhưng cũng đúng lúc ấy, huyệt đạo dưới nách tê dại, chân tay bủn rủn, ngã nhào xuống.

Huyết đao tăng bị một gậy của Thủy Sinh nện cho đầu váng mắt hoa nhưng mưu kế cũng đã có hiệu quả, Thủy Sinh đã để cho cán thương chọc đúng huyệt “đại bao” của mình. Huyết đao tăng đắc ý, ha ha cười lớn, nói:

– Lão tặc họ Hoa kia, ngươi bảo ta khí lực suy kiệt, sao ta lại chế phục được con nhãi kia?

Lão dùng cán thương nhằm đúng huyệt “đại bao” của Thủy Sinh, để cho cô vô ý “tự điểm huyệt mình”, nhưng thân lão lại che khuất, cả Địch Vân và Hoa Thiết Cán đều không nhìn thấy, đều cho rằng lão đã ra tay điểm huyệt Thủy Sinh.

Hoa Thiết Cán kinh hoảng, lắp bắp nói:

– Lão tiền bối thần công phi thường, tại hạ là phàm phu tục tử, ếch ngồi đáy giếng, thật là không tưởng tượng nổi. Nội công của lão tiền bối thâm hậu đến thế, đừng nói là thiên hạ vô song mà còn có thể nói là “không tiền tuyệt hậu”.

Hoa Thiết Cán hết lời tâng bốc Huyết đao tăng, mà giọng nói run run, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Huyết đao tăng thầm kêu: “Xấu hổ!” Lão tự biết tuy tạm thời thoát chết, nhưng huyệt đạo Thủy Sinh chỉ bị điểm nhẹ bởi ngoại lực chứ không phải do sức ngón tay mình, không bao lâu huyệt đạo sẽ tự giải. May mắn ấy chỉ được một lần chứ không thể có lần thứ hai. Nếu con bé kia nhặt lấy huyết đao mà giết mình thì không thê dùng cán thương điểm huyệt được nữa, cái đầu lâu của mình có thế bay lên lung trời. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải khôi phục được nội lực trước khi huyệt đạo của Thủy Sinh tự giải để ra tay giết con bé ấy trước. Nhưng thực trạng nội lực của lão lúc này nếu hơi cố gắng một chút thì sẽ xảy ra đại họa. Lão bèn không nói một tiếng, nằm xuống, chầm chậm thở lấy hơi. Lúc này lão có muốn xếp bằng tròn ngồi kiết già cũng không thể được, chỉ có thể nằm thở, cũng không dám nhắm mắt, sợ ba người kia có động tĩnh gì bất lợi cho lão.

Địch Vân trên đầu, trên vai, trên tay, trên chân chỗ nào cũng đau đớn không chịu nổi, chỉ cắn răng không rên rỉ, trong lòng rối bời, không suy nghĩ được điều gì.

Thủy Sinh nằm cách Huyết đao tăng không đầy ba thước, mới đầu hết sức hoảng sợ, không biết lão ác tăng kia sẽ tiếp tục đối phó với mình như thế nào, sau một lúc lâu, thấy lão không hề nhúc nhích mới hơi yên tâm. Lòng cô đau thương cực điểm, thể lực không chịu đựng nổi, nằm được một lúc thì thiêm thiếp ngủ.

Huyết đao tăng mừng thầm: “Tốt nhất là ngươi cứ ngủ mấy canh giờ, thế là được rồi.”

Lúc này Hoa Thiết Cán quan sát, không biết Địch Vân vì mềm lòng hay vì hồ đồ mà không có ý giết mình, sự sống chết của mình toàn phụ thuộc vào Thủy Sinh có thể ra tay hành động trước Huyết đao tăng hay không, thấy cô thiêm thiếp ngủ, lão vội gọi:

– Thủy điệt nữ, cháu Thủy, muôn vạn lần không thể ngủ được, hai tên dâm tăng này sẽ ra tay với cháu đấy!

Nhưng Thủy Sinh quá chừng mệt mỏi, trong mơ nàng chỉ ú ớ được vài tiếng, làm sao đánh thức được cô. Hoa Thiết Cán kêu lớn:

– Không xong rồi, không xong rồi! Mau tỉnh lại, ác tăng đang muốn hại cháu!

Huyết đao tăng cả giận, nghĩ bụng: “Cứ la lối thế này, nguy hiểm quá.” Lão bèn nói với Địch Vân:

– Đồ nhi ngoan, ngươi bước tới cho lão kia một nhát đao xong đời.

Địch Vân nói:

– Người này đã đầu hàng, không nên giết lão nữa.

Huyết đao tăng nói:

– Hắn có đầu hàng đâu? Ngươi không nghe thấy hắn cứ kêu to gọi nhỏ, toàn là muốn hại ông cháu ta.

Hoa Thiết Cán nói:

– Tiểu sư phụ, sư tổ của ngươi hung bạo độc ác, lúc này chân khí của lão mất hết, hành động không được, nên mới bảo ngươi đến giết ta. Đợi đến khi nội lực của lão khôi phục, trách ngươi không theo lệnh thầy, sẽ giết ngươi. Chi bằng hãy ra tay trước, giết lão đi.

Địch Vân lắc đầu nói:

– Ông ấy không phải là sư tổ của tôi, nhưng có ơn cứu mạng tôi, làm sao tôi có thể giết ông ấy?

Hoa Thiết Cán nói:

– Lão không phải là sư tổ của ngươi à? Thế thì hãy ra tay mau lên, không thể chần chừ được đâu. Hòa thượng huyết đao môn hung ác tàn nhẫn, không có tình nghĩa gì đâu. Ngươi có muốn sống không?

Trong lúc nôn nóng, lời lẽ của lão không còn một chút kính trọng nào đối với Huyết đao tăng.

Địch Vân vẫn do dự, biết rõ lời Hoa Thiết Cán là có lý, nhưng bảo giết Huyết đao tăng thì dù thế nào cũng không nỡ ra tay. Nhưng nghe Hoa Thiết Cán không ngớt miệng khuyên nhủ thúc giục, sốt cả ruột, quát lên:

– Ngươi còn nheo nhéo nữa, ta giết ngươi trước.

Hoa Thiết Cán thấy tình thế bất lợi, không dám nói nữa, chỉ mong Thủy Sinh mau tỉnh lại, một lúc sau lại lớn tiếng kêu:

– Thủy Sinh, Thủy Sinh, cha cháu sống lại rồi kìa, cha cháu sống lại rồi kìa!

Đang mơ màng trong giấc mộng, nghe có người kêu: “Cha cháu sống lại rồi”, Thủy Sinh trong lòng mừng vui lập tức tỉnh lại, kêu lên:

– Gia gia, gia gia!

Hoa Thiết Cán nói:

– Cháu Thủy, cháu bị ác tăng kia điểm huyệt ở chỗ nào? Lão chẳng còn mấy khí lực, có điểm trúng cũng không nguy hiểm lắm, bác sẽ dạy cháu pháp môn vận khí giải huyệt.

Thủy Sinh nói:

– Xương sườn ở nách bên trái của cháu bị tê dại, không cử động được.

Hoa Thiết Cán nói:

– Đó là huyệt “đại bao”, dễ lắm, cháu hít vào một hơi, giữ khí ở đan điền, sau đó từ từ dẫn luồng khí ấy, đánh thông huyệt “đại bao”, sau khi giải được huyệt, thì có thể báo thù được cho cha cháu.

Thủy Sinh gật gật đầu, nói:

– Được!

Cô tuy vẫn còn rất giận Hoa Thiết Cán, nhưng nghĩ cho cùng lão vẫn là bạn chứ không phải là thù, mà lời lão chỉ bảo quả thực là có ích cho mình, bèn theo lời, hít vào một hơi, vận khí vào đan điền.

Huyết đao tăng đảo mắt một vòng, chăm chú nhìn động tĩnh của Thủy Sinh, thấy cô nghe lời Hoa Thiết Cán rồi gật gật đầu, không nén được thầm kêu khổ, nghĩ bụng: “Con nhãi này đã gật đầu được, cũng chả cần ý thủ đan điền để giải khai huyệt đạo, e rằng không đợi tàn một que hương nữa, nó đã có thể cử động được.” Lão bèn mắt chăm chú vào đầu mũi, mũi quán tâm, quan sát xem Thủy Sinh đã có thế hành động được chưa.

Công phu dẫn khí giải huyệt rất thâm ảo, đến Hoa Thiết Cán cũng chưa làm nôi, Thủy Sinh chỉ dựa theo mấy lời chỉ của lão, làm sao có thể thực thi có hiệu quả? Nhưng theo sự lưu chuyển huyết mạch, huyệt đạo bị phong bế của cô đã dần dần được giải một cách tự nhiên chứ chẳng phải là do tác dụng của điều vận chân khí. Chẳng bao lâu cô đã cử động được.

Hoa Thiết Cán vui mừng nói:

– Thủy diệt nữ, được rồi, cháu cứ tiếp tục dùng cách này đế giải khai huyệt đạo, sẽ đứng dậy được ngay.

Thủy Sinh lại gật gật đầu, cảm thấy chân tay không còn tê dại nữa, thở phào một hơi, dần dần gắng ngồi dậy.

Hoa Thiết Cán lại bảo:

– Hay lắm, cháu Thủy, cháu nhất cử nhất động đều làm theo lời bác chỉ dẫn, không được rối trật tự, điều này rất quan trọng, nếu không khó lòng báo được đại thù. Nào, bước thứ nhất, nhặt lấy cây loan đao dưới đất.

Thủy Sinh từ từ đưa tay đến bên Huyết đao tăng, nhặt cây huyết đao lên.

Địch Vân nhìn hành động của cô, biết rằng bước tiếp theo là sẽ vung đao chém, dùng huyết đao cắt đầu. Chỉ thấy đôi mắt của Huyết đao tăng như mở lại như nhắm, như không đế ý gì đến nguy hiểm trước mắt.

Lúc này, Huyết đao tăng cảm thấy chân tay mình đã hơi có khí lực, chỉ cần độ nửa canh giờ nữa, tuy kình lực chưa mạnh nhưng đã có thể hành động được, không ngờ Thủy Sinh đã cầm được huyết đao, biết là đại nạn lâm đầu, bèn tập trung toàn bộ khí lực yếu ớt vào tay phải.

Lại nghe Hoa Thiết Cán bảo tiếp:

– Bước thứ hai, trước hết hãy đến giết tiểu hòa thượng. Mau, mau! Giết tiểu hòa thượng trước!

Tiếng kêu ấy đều ngoài dự kiến của Thủy Sinh, Huyết đao tăng và Địch Vân. Hoa Thiết Cán nói:

– Lão hòa thượng còn chưa cử động được, cần giết tiểu hòa thượng trước. Nếu cháu giết lão ác tăng trước thì tên tiểu ác tăng kia sẽ liều mạng với cháu đấy!

Thủy Sinh nghĩ lão nói không sai, liền giơ đao bước tới trước Địch Vân, trong lòng hơi do dự: “Y từng giúp cha mình, để cha khỏi bị lão ác tăng kia hành hạ. Mình có nên giết y không?” Do dự chỉ trong khoảnh khắc rồi quyết định ngay: “Đương nhiên phải giết!”

Cô vung huyết đao nhằm cổ Địch Vân chém!

Địch Vân vội vàng lăn một vòng né tránh. Đao thứ hai của Thủy Sinh lại giáng xuống, Địch Vân lại lăn một vòng, chụp lấy một cành cây dưới đất, ngăn nhát đao của cô. Thủy Sinh chém liền ba nhát, cành cây bị đứt làm ba đoạn, lại vung đao chém xuống. Bỗng cổ tay tê dại, huyết đao bị một bàn tay từ phía sau đoạt mất.

Tước binh khí của cô chính là Huyết đao tăng. Khí lực của ác tăng có hạn, không được phí sức, lão nhìn cực chuẩn xác, ra tay một cái lập tức hữu hiệu, đoạt được huyết đao, chẳng cần suy nghĩ đôi hồi, thuận tay nhằm cổ Thủy Sinh chém xuống. Thủy Sinh không kịp né tránh, rợn gáy.

Địch Vân hét lên:

– Đừng giết người nữa!

Rồi chồm dậy vung đoạn cành cây đánh vào cổ tay Huyết đao tăng. Nếu lúc bình thường, Huyết đao tăng đời nào để Địch Vân đánh trúng? Nhưng lúc này lão quá suy nhược, chỉ có chút xíu công lực, ngón tay hơi lỏng, huyết đao tụt mất. Hai người đồng thời cúi xuống nhặt đao. Tay Địch Vân ở phía dưới, chạm đến cán đao trước. Huyết đao tăng giơ cả hai tay, chẹt cứng lấy cổ Địch Vân.

Địch Vân nghẹt thở, buông huyết đao, hai tay chới với. Huyết đao tăng biết khí lực mình yếu ớt, lúc này nếu không bóp chết Địch Vân thì mình sẽ chết dưới tay thằng oắt này. Lão không biết rằng Địch Vân không hề có ý hại lão, chỉ là không nỡ để lão giết Thủy Sinh nên bất giác đã ra tay cứu. Cổ họng Địch Vân bị Huyết đao tăng bóp chặt, mỗi lúc một thêm ngạt thở, ngực như muốn vỡ. Hai tay Địch Vân quờ quạng muốn đẩy Huyết đao tăng ra. Huyết đao tăng cho rằng tiểu hòa thượng có ý phản nghịch, theo quy củ của “huyết đao môn”, phải trừ kẻ phản đồ trước khi giết kẻ địch. Lão cho rằng Hoa Thiết Cán trong một canh giờ nữa vẫn chưa hành động được, còn Thủy Sinh là con gái dễ đối phó, bèn toàn sức lực vận vào hai tay bóp cổ Địch Vân.

Địch Vân không thở được, mặt tím bầm, hai tay không còn sức phản kích, dần dần thõng xuống, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: “Mình sắp chết rồi, mình sắp chết rồi!”

Thủy Sinh mới đầu thấy hai người lăn lộn trong tuyết, thấy Địch Vân vì muốn cứu mình mà chồm dậy, nhưng rồi lại nghĩ đây là hai tên ác tăng tàn sát lẫn nhau, tốt nhất là để cho hai tên “lưỡng bại câu thương”, cả hai cùng chết. Nhưng nhìn một lúc chỉ thấy hai tay Địch Vân mềm oặt thõng xuống, đã không còn sức phản kích thì lại kinh hoảng nghĩ bụng: “Lão ác tăng kia giết tiểu ác tăng rồi, nhất định sẽ giết mình, vậy thì phải làm sao đây?”

Hoa Thiết Cán lại bảo:

– Thủy diệt nữ, đây là dịp tốt để hạ thủ, mau mau cầm lấy loan đao.

Thủy Sinh y lời nhặt huyết đao lên. Hoa Thiết Cán lại bảo:

– Bước tới giết hai tên ác tăng đi.

Thủy Sinh giơ huyết đao bước tới mấy bước, quyết giết chết Huyết đao tăng, nhưng thấy lão với Địch Vân cứ xoắn lấy nhau, lưỡi huyết đao này chém sắt như bùn, một đao chém xuống thế tất sẽ đồng thời giết chết cả hai, nghĩ rằng Địch Vân mới cứu mạng mình, tiểu hòa thượng này tuy tà ác nhưng vẫn là ân nhân cứu mạng, lẽ nào lấy oán báo ân? Cô muốn đợi có kẽ hở để chỉ giết Huyết đao tăng, nhưng tay tê chân nhũn, chẳng biết làm sao.

Đang lúc chần chừ, Hoa Thiết Cán lại hối thúc:

– Hạ thủ nhanh lên, một chút xíu nữa là mất thời cơ, báo thù cho cha cháu chính là lúc này.

Thủy Sinh nói:

– Hai hòa thượng xoắn lấy nhau, không tách ra được.

Hoa Thiết Cán tức giận nói:

– Cháu thật là hồ đồ, bác bảo cháu giết luôn cả hai tên!

Lão là anh hùng đã nổi tiếng trong võ lâm, là chưởng môn của “Giang Tây ưng trảo thiết thương môn”, mỗi lời nói ra đều là mệnh lệnh. Nhưng lão quên mất lúc này lão không thể nhúc nhích được, Thủy Sinh thì đã khinh ghét lão cực điểm. Nghe những lời ngông cuồng ấy, cô nổi giận, lùi lại ba bước, nói:

– Hừ! Bác là anh hùng hào kiệt, sao vừa rồi không quyết một phen tử chiến với ác tăng kia? Bác có bản lĩnh thì tới mà giết đi.

Hoa Thiết Cán thấy tình hình bất lợi, vội cười nịnh nọt:

– Cháu gái ngoan, là Hoa bá bá này lú lẫn, cháu đừng giận. Cháu giết luôn cả hai tên ác tăng này để báo thù cho cha cháu. Tên đại ác Huyết đao lão tổ chết dưới tay cháu, tin này truyền khắp giang hồ, người trong võ lâm ai chẳng khâm phục Thủy nữ hiệp hiếu nghĩa vô song, anh hùng quán thế?

Lão càng nịnh nọt Thủy Sinh càng tức giận, quắc mắt nhìn lão, lại bước tới, nhắm vào xương sống Huyết đao tăng, định cắt hai nhát để lão chảy máu không cầm được mà không làm Địch Vân bị thương.

Hai tay Huyết đao tăng bóp cổ Địch Vân vẫn không hề nới lỏng, nhưng lão vẫn ngoái đầu quan sát động tĩnh của Thủy Sinh, thấy cô giơ đao bước tới đoán được ý nghĩ của cô, bèn trầm giọng nói:

– Ngươi cứ cứa nhẹ trên lưng ta hai nhát, cẩn thận đừng làm tiểu hòa thượng bị thương.

Thủy Sinh giật mình, cô rất úy kỵ Huyết đao tăng, thấy lão bảo mình cứa hai nhát dao lên xương sống lão ngờ rằng lão nhất định có ý đồ xảo quyệt gì đây, quyết không thể nghe lời lão được. Nào ngờ Huyết đao tăng đang liều chơi cái bài đánh đòn tâm lý trong hư có thực trong thực có hư, cô ngẩn ra một chút, lưỡi đao lại không cắt xuống.

Địch Vân bị Huyết đao lão tổ bóp chặt cổ họng, luồng trọc khí trong phổi đã mấy phen cuộn lên muốn tìm lối thoát ra nhưng yết hầu đã bị bóp chặt, luồng khí ấy dâng lên đến họng lại dội ngược xuống. Một luồng trọc khí tả xung hữu đột quay cuồng trong cơ thể, không tìm được lối thoát ra. Nếu là người thường ắt sẽ dần dần hôn mê rồi mất mạng. Nhưng Địch Vân lại không cách gì hôn mê được, chỉ cảm thấy toàn thân bức bối không sao chịu nổi, bức bối đến cực điểm, thầm kêu: “Mình sắp chết rồi, mình sắp chết rồi!”

Đột nhiên Địch Vân cảm thấy ngực và bụng đau chói lên, luồng khí trong người mỗi lúc một phồng lên, mỗi lúc một nóng rực, như một nồi hơi nước không có chỗ xì ra, ép đến mức muốn nổ tung cả ngực và bụng. Rồi ở huyệt “hội âm” tuồng như bị hơi nóng xuyên thủng một lỗ, lập tức cảm thấy từng sợi từng sợi nhiệt khí từ huyệt “hội âm” đi xuyên qua huyệt “trường cường” ở cuối xương cùng. Hai huyệt “hội âm” và “trường cường” chỉ cách nhau vài thốn, nhưng “hội âm” thuộc mạch nhâm, “trường cường” lại thuộc mạch đốc, nội tức (khí bên trong) của hai mạch vốn không tương thông. Nội tức trong cơ thể Địch Vân lúc này lại cộng thêm một luồng trọc khí mãnh liệt không có đường phun ra xung đột cực mạnh, trong nguy cấp bỗng đột phá, khai thông mạch nhâm và mạch đốc.

Luồng nội tức này vừa tràn qua huyệt “trường cường”, lập tức từ các huyệt “yêu du”, “dương quan”, “mệnh môn”, “huyền xu” men theo xương sống mà xông lên, khai thông các yếu huyệt của mạch nhâm và mạch đốc trên lưng, rồi tiếp tục mở các huyệt “tích trung”, “trung xu”, “cân túc”, “chí dương”, “linh đài”, “thần đạo”, “thân trụ”, “đào đạo”, “đại chùy”, “phong phủ”, “não hộ”, “cường gian”, “hậu đỉnh”, mà lên tận huyệt “bách hội” giữa đỉnh đầu. Địch Vân ở trong tù được Đinh Điển truyền thụ tâm pháp “Thần chiếu kinh”, môn nội công này cực kỳ tinh thâm khó luyện, tư chất Địch Vân không sáng láng cho lắm, về sau lại không được Đinh Điển chỉ dẫn, e rằng thêm hai ba chục năm nữa cũng chưa chắc luyện thành. Không ngờ trong khoảnh khắc sống chết cách nhau một sợi tóc này lại khai thông được mạch nhâm với mạch đốc. Đó là vì yết hầu bị bóp chặt, luồng trọc khí trong người không có chỗ phát tiết, không tìm lối thoát không được. Lại nữa, Địch Vân từng luyện qua nội công tà phái “huyết đao kinh”, con đường vận hành của nội tức tuy rất khác nội công “Thần chiếu kinh” nhưng cũng có công hiệu đột phá cửa ải.

Luồng nội tức này xông lên tới huyệt “bách hội”, Địch Vân cảm thấy mặt mũi mát rượi, một luồng khí mát lành chảy qua trán xuống sống mũi, môi, thông đến huyệt “thừa tương” ở môi dưới.

Huyệt “thừa tương” này đã thuộc mạch nhâm, thế là từ mạch đốc lại trở về mạch nhâm. Các huyệt thuộc mạch nhâm đều ở phía trước thân thể người ta, luồng nội tức mát lành này cứ thẳng đường đi xuống, từ các huyệt “liêm tuyền”, “thiên đột” mà đến “toàn cơ”, “hoa cái”, “ngọc đường”, “đản trung”, “trung đình”, “cưu vĩ”, “cự khuyết”, đến tận các huyệt “thủy phần”, “thần khuyết”, “khí hải”, “thạch môn”, “quan nguyên”, “trung xu”, “khúc cốt” rồi trở về huyệt “hội âm”.

Vận hành được một vòng tuần hoàn như thế, bao nhiêu khí uất đã được giải tỏa, Địch Vân cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nội tức vận hành lưu thông được một lần thứ nhất là cực khó, nhưng khi hai mạch nhâm và đốc đã được khai thông, đường lối đã thông thuộc thì cứ thế mà lưu chuyển nhanh chóng, lần thứ hai, thứ ba một cách tự nhiên thoải mái, trong khoảnh khắc đã lưu chuyển mười tám vòng.

* * *

Nội công “Thần chiếu kinh” là kỳ công đệ nhất của võ học, Địch Vân đã bắt đầu tu tập ở trong tù, luyện đã lâu, trong thời khắc này thoát nhiên đạt, nội lực vận hành một vòng, kình lực lại tăng thêm một phần, cảm thấy tứ chi bách tiết đâu đâu cũng tràn đầy tinh thần khí lực, cuồn cuộn dồi dào, thậm chí đến từng sợi tóc cũng như tràn đầy sinh lực.

Huyết đao tăng đâu có ngờ trong cơ thể con người đang ngắc ngoải dưới mười ngón tay của lão đã xảy ra một sự biến hóa to lớn như vậy, lão càng ra sức bóp chặt yết hầu Địch Vân đồng thời chăm chú để phòng huyết đao trong tay Thủy Sinh.

Kình lực trong cơ thể Địch Vân mỗi lúc một mạnh, trong lòng vẫn hết sức sợ hãi, chỉ mong giãy giụa thoát thân, hai tay vung vẩy quờ quạng loạn xạ vẫn không chạm được vào thân thể Huyết đao tăng, chân trái đạp hú họa mấy cái về phía sau, bỗng một cú đạp trúng vào bụng dưới Huyết đao tăng. Lực đạo của cú đạp này cực mạnh, Huyết đao tăng vốn đã nội lực hao kiệt, làm sao có được chút sức chống đỡ nào? Thân hình lão bỗng bay lên không trung như đằng vân giá vũ.

Thủy Sinh và Hoa Thiết Cán cùng kinh hãi, kêu lên, không biết đã xảy ra biến cố gì, chỉ thấy Huyết đao tăng bỗng vọt cao lên, xoay một vòng giữa không trung, rồi đầu dưới chân trên, như cây bút rơi thẳng xuống, “phập” một tiếng, thân hình cắm vào trong đống tuyết, sâu mấy thước, trên mặt tuyết chỉ lộ ra đôi chân, hoàn toàn bất động.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.