Hồi 21: Ta là ai?

Trong quần hùng, ai đã ở đảo hai ba chục năm đều say mê điên cuồng võ công trên đồ giải, thấy vách đá bị hủy hoại đều rất đau lòng. Có người tự oán trách, tự than thở, hối hận tại sao không sớm sao chép lấy một phần. Trên thuyền có người đập đầu muốn tự tử, có người tự đấm ngực thình thình. Còn những người mới đến, nghĩ đến chuyện sống sót trở về quê quán thì phần hân hoan nặng hơn phần luyến tiếc.

Nhìn Hiệp Khách Đảo mỗi lúc một xa, Thạch Phá Thiên chợt nhớ ra một chuyện, lưng toát mồ hôi ướt đẫm, dậm chân la lớn: “Hỏng rồi… Hỏng rồi… Gia gia, hôm… hôm nay là… mồng mấy tháng mấy rồi?”

Bạch Tự Tại cũng giật mình la hoảng: “Trời ơi!” Chòm râu lão không ngớt rung động, lắp bắp: “Ta không… không biết… hôm… hôm nay là… ngày mấy tháng… mấy…”

Đinh Bất Tứ ngồi ở một góc thuyền, hỏi: “Cái gì mà ngày mấy tháng mấy?”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Tứ gia gia! Gia gia có nhớ không? Chúng ta đến Hiệp Khách Đảo đã bao nhiêu ngày rồi?”

Đinh Bất Tứ đáp: “Một trăm ngày cũng được, mà hai trăm ngày cũng thế. Ai mà nhớ được?”

Thạch Phá Thiên lo lắng đến muốn khóc. Chàng quay lại hỏi Cao Tam nương tử: “Chúng ta tới đảo nhằm ngày mồng tám tháng chạp. Hôm nay đã là tháng mấy rồi?”

Cao Tam nương tử bấm đốt tay tính nhẩm rồi đáp: “Chúng ta ở trên đảo đã một trăm mười lăm ngày. Hôm nay nếu không phải mùng năm tháng tư, thì là mùng sáu tháng tư rồi.”

Thạch Phá Thiên cùng Bạch Tự Tại đồng thanh la hoảng: “Tháng tư rồi sao?”

Cao Tao nương tử nói: “Dĩ nhiên là tháng tư rồi!”

Bạch Tự Tại đấm ngực, gào lên: “Khổ quá! Khổ quá!”

Đinh Bất Tứ cười ha hả nói: “Hay quá! Hay quá!”

Thạch Phá Thiên giận dữ nói: “Tứ gia gia! Bà bà đã nói, nếu đến mồng tám tháng ba không thấy Bạch gia gia trở về thì người sẽ nhảy xuống biển tự tử. Ông… ông lại cười được ư? Cả A Tú… A Tú cũng đã nói là nhảy xuống biển…”

Bạch Tự Tại ngơ ngác nói: “Bà ta nói mùng tám tháng ba nhảy xuống biển, mà hôm… hôm nay đã là tháng tư…”

Thạch Phá Thiên vừa khóc vừa nói: “Đúng thế! Phải… phải làm sao bây giờ?”

Đinh Bất Tứ giận dữ nói: “Mùng tám tháng ba Tiểu Thúy nhảy xuống biển, lúc này đã chết được hai mươi mấy ngày rồi, còn làm gì nữa? Tính khí nàng rất cương cường, đã nói là mùng tám tháng ba nhảy xuống biển thì mùng bảy cũng không nhảy, mùng chín cũng không nhảy, đúng mùng tám là mùng tám. Lão chó già Bạch Tự Tại kia! Sao ngươi không về sớm hơn một chút? Con mẹ nó!”

Bạch Tự Tại không ngớt đấm ngực kêu la: “Đúng lắm! Ta là lão khốn! Ta là lão tặc!”

Đinh Bất Tứ lại thóa mạ: “Còn cái thằng Chó Lộn Giống chết đâm chết chém này nữa! Sao không về sớm hơn một chút?”

Thạch Phá Thiên khóc lóc: “Là lỗi của cháu! Cháu thật là đáng chết!”

Đột nhiên có một giọng nữ nhân lanh lảnh cất lên: “Sử Tiểu Thúy sống thì tốt mà chết cũng không sao, có liên quan gì đến ngươi? Tại sao lại mắng người ta.”

Người nói câu đó chính là bà lão bịt mặt họ Mai. Đinh Bất Tứ vừa nghe thấy liền không dám mắng nữa, nhưng cứ lầm bầm mãi không dứt.

Bạch Tự Tại lại trách Thạch Phá Thiên: “Ngươi đã biết bà bà cùng A Tú đến mùng tám tháng ba là nhảy xuống biển, sao không nói với ta sớm? Thằng lỏi này hồ đồ quá, ta… ta chỉ muốn bẻ gãy cổ ngươi.” Thạch Phá Thiên vì quá đau lòng, chẳng buồn cãi lại lão nữa, cứ để lão oán trách tha hồ.

Lúc này gió Nam thổi mạnh, thuyền giương cả ba lá buồm, vượt biển rất mau. Bạch Tự Tại cứ điên điên khùng khùng la mắng Thạch Phá Thiên, Đinh Bất Tứ lại mồm năm miệng mười đấu khẩu với Bạch Tự Tại. Mấy lần hai lão toan động thủ đánh nhau, nhưng được người di cùng thuyền ngăn cản rồi khuyên giải.

* * *

Đến chiều tối ngày thứ ba, thuyền đã gần đến bờ Nam Hải, quần hùng sung sướng hò reo vang dội. Hai mắt Bạch Tự Tại trợn ngược lên, đăm đăm ngó làn sóng biếc như để tìm thi thể của Sử bà bà và A Tú.

Thuyền mỗi lúc một vào gần bờ, Thạch Phá Thiên đưa mắt nhìn ra xa đã thấy khung cảnh trên bờ vẫn như lúc mình rời đi, hàng cây trên bãi biển vẫn còn trơ đó. Sườn núi bên phải lồi ra ngoài biển, chỗ nhô ra có ba cây dừa, trông tựa như ba người gầy ốm mà cao nghêu.

Thạch Phá Thiên nhớ lại bốn tháng trước mình rời khỏi nơi đây, Sử bà bà cùng A Tú đứng trên bờ biển tiễn chân. Hôm nay chàng bình yên trở về, mà sư phụ và A Tú đã chôn vào bụng cá, thi thể cũng không còn nữa. Bất giác hai hàng lệ tầm tã như mưa, làm cặp mắt chàng mờ đi.

Con thuyền vẫn tiếp tục tiến vào bờ, bỗng nhiên có tiếng la từ vách núi vọng lại. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai bóng người một xám một trắng từ sườn núi nhảy xuống biển.

Thạch Phá Thiên nhìn rõ hai người đó chính là Sử bà bà cùng A Tú. Chàng vừa kinh hãi vừa vui mừng, thật không thể nói hết. Trong lúc cấp bách ngàn cân treo đầu sợi tóc, chàng không kịp nghĩ xem tại sao đến nay hai người vẫn chưa chết, giật ngay một tấm ván thuyền liệng về phía hai người nhảy xuống, rồi co chân lại, vận hết nội lực toàn thân xuống chân, nhảy thật mạnh về phía trước. Người chàng vọt đi như tên bắn.

Lúc chàng ở Hiệp Khách Đảo đã học được những môn võ công cực kỳ cao thâm trên vách đá, lúc này một cái ném một cái đẩy đều sử dụng những môn đó. Chàng vọt người đi một cái chỉ còn cách tấm ván từng vài thước, liền đá hất chân trái lại sau, người tiến thêm một bước trên không, đạp được lên tấm ván đó. Nói ra thì chậm, nhưng hành động thì nhanh vô cùng

Lúc chân chàng đặt lên ván thuyền thì A Tú cũng rơi xuống kế bên, chàng vội đưa tay trái ra ôm được ngang lưng nàng. Hai người đã nặng lại thêm đà nhảy từ trên xuống, hai chân Thạch Phá Thiên chìm hẳn xuống mặt nước. Chàng lại thấy Sử bà bà đang rớt xuống bên tay phải, lập tức vung hữu chưởng ra chụp được lưng bà, thi triển công phu Ngân Yên Chiếu Bạch Mã học được trên vách đá, mượn đà để vận sức ném ra. Thân hình Sử bà bà bay thẳng ra chiếc thuyền ngoài biển. Mọi người trong thuyền lớn tiếng hoan hô.

Bạch Tự Tại cùng Đinh Bất Tứ đã tranh nhau vọt lại đầu thuyền từ trước, thấy Sử bà bà bay tới nơi, cả hai cùng giơ tay ra đón. Bạch Tự Tại quát lên: “Tránh ra!” rồi phóng tả chưởng đánh Đinh Bất Tứ. Lão Đinh chần chừ không muốn rút tay lại, không ngờ nữ nhân che mặt vung tay đánh mạnh một cái, thủ pháp rất kỳ lạ. Nghe một tiếng bõm, Đinh Bất Tứ lập tức rớt xuống biển.

Lúc này Bạch Tự Tại đã đón được Sử bà bà. Không ngờ bà bay đến nơi mà dư lực của Thiên Phá Thiên chưa hết, khiến cho Bạch Tự Tại đứng không vững phải lùi lại một bước. “Rắc” một tiếng, hai chân lão đạp xuống ván thuyền mạnh quá, sàn thuyền thủng một lỗ lớn. Lão ngồi phịch xuống mà tay vẫn ôm Sử bà bà vào lòng, không chịu buông ra.

Lúc này Thạch Phá Thiên ôm A Tú, vịn vào tấm ván thuyền bập bềnh trên mặt nước, đợi đến bên thuyền rồi nhảy vọt lên.

May mà Đinh Bất Tứ biết bơi, lão vừa bơi vừa chửi bới om sòm. Thủy thủ trên thuyền liệng dây xuống kéo lão lên. Mọi người mồm năm miệng mười, nhốn nháo cả lên. Đinh Bất Tứ người ướt sũng, đứng thộn mặt ra nhìn nữ nhân che mặt. Đột nhiên lão la lên: “Ngươi… ngươi không phải là muội muội của nàng! Ngươi chính là nàng… chắc chắn là nàng rồi!”

Nữ nhân che mặt chỉ cười lạnh nhạt, hững hờ đáp: “Ngươi thật là to gan, trước mặt ta còn định ôm lấy Sử Tiểu Thúy.”

Đinh Bất Tứ la lên: “Muội… Chính là muội! Muội đã đẩy ta! Chiêu Phi Lai Kỳ Phong này, khắp thiên hạ chỉ có một mình muội biết mà thôi.”

Nữ nhân kia nói: “Ngươi biết vậy là được rồi.” Mụ đưa tay gỡ tấm khăn che mặt để lộ những vết nhăn nheo, nhưng làn da rất trắng. Chỉ có người ở trong bóng tối lâu ngày không thấy ánh mặt trời mới trắng đến như vậy.

Đinh Bất Tứ gọi: “Văn Hinh! Văn Hinh! Quả nhiên là muội… Tại sao lúc gặp ta, muội lại nói là đã chết rồi?”

Nữ nhân che mặt họ Mai, tên gọi là Văn Hinh. Mụ là người tình ngày trước của Đinh Bất Tứ, hai người đã sinh được một đứa con gái tên là Mai Phương Cô. Nhưng Đinh Bất Tứ lại say mê Sử Tiểu Thúy, bỏ rơi Mai Văn Hinh. Vụ này xảy ra đã mấy chục năm, không ngờ đến nay hai người lại trùng phùng.

Mai Văn Hinh đưa tay trái ra kéo tai Đinh Bất Tứ, rít lên the thé: “Ngươi chỉ mong ta chết sớm, càng sớm ngươi càng hoan hỉ. Có đúng thế không?”

Đinh Bất Tứ sợ sệt không dám giãy giụa, cười khổ sở nói: “Buông ta ra! Ở đây còn có các vị anh hùng, làm như vậy có gì là đẹp mặt đâu?”

Mai Văn Hinh nói: “Ta cứ mặc xác ngươi xấu mặt. Phương Cô của ta đâu, trả lại cho ta!”

Đinh Bất Tứ nói: “Muội buông tay ra mau! Long đảo chúa đã biết được nó ở Khô Thảo Lĩnh trên núi Hùng Nhĩ. Chúng ta đến đó mà tìm nó.”

Mai Văn Hinh nói: “Tìm được con rồi, ta mới buông tha cho ngươi. Nếu không tìm thấy nó, ta phải xẻo đứt cả hai tai ngươi!”

Hai người còn đang cãi vã, thuyền đã áp mạn vào bờ. Vợ chồng Thạch Thanh cùng bọn Bạch Vạn Kiếm, Thành Tự Học ở phái Tuyết Sơn ra đón. Mọi người thấy Bạch Tự Tại cùng Thạch Phá Thiên bình yên trở về, Sử bà bà cùng A Tú gieo mình xuống biển cũng được cứu thoát, ai nấy vui mừng khôn xiết. Chỉ có ba người Thành Tự Học, Tề Tự Miễn, Lương Tự Tiến là trong lòng thất vọng, nhưng ngoài mặt cũng phải giả bộ vui tươi, bước đến nói lời chúc tụng.

Hết thảy anh hùng hảo hán trên thuyền đều chỉ muốn biến thành mũi tên để bay về nhà cho sớm, vừa đặt chân lên đất liền là giải tán đi hết. Bốn người Phạm Nhất Phi, Lữ Chính Bình, Phong Lương và Cao Tam nương tử cũng cáo biệt Thạch Phá Thiên, trở về Liêu Đông.

Bạch Vạn Kiếm nói: “Gia gia! Má má đã nói, đến mồng tám tháng ba mà không thấy gia gia trở về thì người nhảy xuống biển tự tử. Hôm nay đúng là mồng tám, hài nhi đã chăm chú đề phòng, không ngờ má má đột nhiên xuất thủ điểm huyệt hài nhi, nên không cản trở được. Tạ ơn trời phật! Nếu gia gia trở về chỉ muộn hơn nửa giờ là không được gặp má má nữa rồi.”

Bạch Tự Tại kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hôm nay mới là mùng tám tháng ba ư?”

Bạch Vạn Kiếm đáp: “Đúng thế. Hôm nay chính là mùng tám.”

Bạch Tự Tại lại hỏi: “Mùng tám tháng ba thật ư?”

Bạch Vạn Kiếm gật đầu đáp: “Đúng là mùng tám tháng ba.”

Bạch Tự Tại gãi đầu nói: “Chúng ta đến Hiệp Khách Đảo vào ngày mồng tám tháng chạp, rồi ở đó hơn một trăm ngày. Sao hôm nay mới là mùng tám tháng ba?”

Bạch Vạn Kiếm nói: “Gia gia quên rồi ư? Năm nay nhuận tháng hai, có hai tháng hai.”

Bạch Vạn Kiếm vừa nói câu này, Bạch Tự Tại hiểu ra lập tức. Lão ôm chầm lấy Thạch Phá Thiên mà nói: “Hảo tiểu tử! Sao ngươi không nói sớm? Ha ha! Nhuận tháng hai! Có hai tháng hai thật là hay!”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Nhuận tháng hai là gì? Tại sao lại có đến hai tháng hai?”

Bạch Tự Tại mỉm cười nói: “Mặc kệ nó, có hai tháng hai cũng được, ba tháng hai cũng tốt. Miễn là bà bà không chết thì dù có một trăm tháng hai cũng không sao.” Mọi người nghe lão nói đều cười ồ cả lên.

Bạch Tự Tại quay đầu nhìn lại rồi hỏi: “Úi chà, lão tặc Đinh Bất Tứ chuồn đi đâu mất rồi?”

Sử bà bà mỉm cười nói: “Lão để tâm đến hắn làm chi? Mai Văn Hinh kéo tai hắn, bắt đưa đi tìm con gái của họ là Mai Phương Cô rồi.”

Ba chữ Mai Phương Cô vừa ra khỏi miệng Sử bà bà, Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu biến đổi sắc mặt, đồng thanh hỏi: “Bà bà nói là Mai Phương Cô ư? Họ đưa nhau đi đâu để tìm cô ấy?”

Sử bà bà đáp: “Vừa rồi ở trên thuyền, ta nghe mụ họ Mai nói là họ đi đến Khô Thảo Lĩnh, núi Hùng Nhĩ, để tìm con gái là Mai Phương Cô.”

Mẫn Nhu run run lên tiếng: “Tạ ơn trời đất! Cuối cùng… cuối cùng cũng biết được tin tức về cô gái này rồi! Sư ca! Chúng ta… chúng ta cũng đến đó chứ?”

Thạch Thanh gật đầu đáp: “Đúng thế.” Hai người liền ngỏ lời từ biệt bọn Bạch Tự Tại.

Bạch Tự Tại la lên: “Đang lúc náo nhiệt tưng bừng, vui vẻ thế này, các vị phải ở lại đây ít nhất là mười ngày nửa tháng, không ai được đi đâu.”

Thạch Thanh nói: “Bạch lão gia có chỗ chưa hiểu. Mai Phương Cô là kẻ đại thù giết con của vợ chồng tại hạ. Vợ chồng tại hạ bôn tẩu giang hồ, tìm thị khắp nơi mười tám năm nay mà không có chút manh mối nào. Hôm nay đã hay tin, phải cấp tốc đi ngay, nếu chậm một bước thì e rằng con tiện nhân kia lại trốn đi mất.”

Bạch Tự Tại vỗ đùi la lên: “Con nữ tặc đó đã giết chết con trai các ngươi ư? Có lý nào thế được? Nếu vậy thì phải bắt thị phân thây làm muôn đoạn. Việc của các ngươi cũng là việc của ta. Đi đi, chúng ta cùng đi hết. Thạch lão đệ! Con nữ tặc đó được lão tặc Đinh Bất Tứ hộ vệ, lão thái bà Mai Văn Hinh lại có công phu Mai Hoa Quyền gia truyền vô cùng lợi hại. Lão đệ phải đưa mấy người đi giúp sức mới chắc chắn trả được mối thù này.”

Bạch Tự Tại được trùng phùng Sử bà bà cùng A Tú, lại vừa thoát phải tai kiếp, nên lão đang sung sướng vô cùng. Lúc này bất cứ ai nhờ lão làm bất cứ việc gì, lão cũng ưng thuận ngay. Thạch Thanh, Mẫn Nhu cũng nghĩ đến Mai Phương Cô có Đinh Bất Tứ và Mai Văn Khanh ở bên bảo vệ, mối thù này thật khó mà trả được. Bạch Tự Tại chịu ra tay viện trợ, chính là điều mà hai người mong mỏi vô cùng.

Chưởng môn Thượng Thanh Quán là Thiên Hư đạo nhân đi trên thuyền khác, chưa về tới đây. Vợ chồng Thạch Thanh gấp rút báo thù, không nén lòng chờ lão được, lập tức lên đường. Thạch Phá Thiên cũng đi theo mọi người.

* * *

Chưa đến một ngày, mọi người đã lên đến núi Hùng Nhĩ. Quả núi này chu vi rộng đến vài trăm dặm, không ai biết Khô Thảo Lĩnh ở chỗ nào. Đoàn người tìm kiếm mấy ngày cũng chẳng thấy đâu.

Bạch Tự Tại nóng nảy không dằn lòng được nữa, quay ra mắng Thạch Thanh: “Thạch lão đệ! Huyền Tố Song Kiếm lão đệ nổi tiếng ở Giang Nam. Võ công của vợ chồng lão đệ tuy còn kém ta, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Thế mà có đứa con cũng không giữ nổi, để cho người ta giết mất ư? Nữ tặc kia có thù hằn gì mà giết con của ngươi?”

Thạch Thanh thở ra một hơi rồi nói: “Vụ này là tiền oan nghiệp chướng từ đời trước. Lúc này tại hạ cũng không biết phải bắt đầu kể từ đâu.”

Mẫn Nhu đột nhiên lên tiếng: “Sư ca… Phải chăng sư ca cố ý dẫn mọi người đi lạc đường? Nếu sư ca không thực lòng muốn giết thị để báo thù cho Kiên nhi thì muội… thì muội…” Bà nói tới đây, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt cả ngực áo.

Bạch Tự Tại kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại không muốn giết con nữ tặc? Úi chà! Hỏng bét! Lão đệ! Chắc là nữ tặc này đẹp lắm. Lão đệ đã dây dưa với thị phải không?”

Thạch Thanh đỏ mặt lên nói: “Bạch lão gia đừng trêu chọc tại hạ nữa.”

Bạch Tự Tại trợn mắt lên nhìn Thạch Thanh một lúc rồi nói: “Nhất định là như thế! Con nữ tặc kia nổi dạ ghen tuông, nên mới hạ độc thủ sát hại đứa con của Mẫn nữ hiệp.” Bạch Tự Tại nhận xét việc của mình thì hết mực hồ đồ, mà suy đoán việc của người thì lại rất sáng suốt. Thạch Thanh nghẹn họng không biết nói sao được nữa.

Mẫn Nhu đáp hộ: “Bạch lão gia! Cũng không phải là Thanh ca có tình ý gì, chỉ vì… chỉ vì cô gái họ Mai kia tự ý tương tư, rồi từ ghen tuông chuyển sang thù hận, giận lây cả đến thằng con của tại hạ, thằng con… thằng con tội nghiệp của tại hạ…”

Thạch Phá Thiên đột nhiên la lên một tiếng: “Trời ơi!”, vẻ mặt hết sức kỳ lạ. Chàng lại cất tiếng hỏi: “Tại sao… tại sao lại ở đây?” Rồi chàng quay người chạy ào ào lên một quả núi bên tay trái. Thì ra đột nhiên chàng nhận ra mình quen thuộc quả núi này từng gốc cây, từng ngọn cỏ. Đó là nơi chàng đã sống hồi thơ ấu, nhưng xưa kia chàng thường đi từ phía bên kia núi, nên lúc này mới nhận ra.

Hiện nay khinh công chàng đã đến mức phi thường, chớp mắt đã lên đến đỉnh núi, băng qua khu rừng rồi đến một gian nhà cỏ. Bỗng nghe tiếng chó sủa rầm lên, một con chó vàng từ trong nhà chạy ra, chồm lên vai Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên mở rộng tay ôm lấy nó, mừng rỡ gọi rối rít: “A Hoàng! A Hoàng! Ngươi về nhà rồi ư? Má má của ta đâu?” Rồi chàng lớn tiếng gọi: “Má má! Má Má!” Trong nhà có ba người chạy ra. Đi giữa là một nữ nhân cực kỳ xấu xí, chính là mẫu thân Thạch Phá Thiên. Hai người hai bên là Đinh Bất Tứ và Mai Văn Hinh.

Thạch Phá Thiên mừng rỡ la lên: “Má má!” Chàng ôm con A Hoàng, chạy đến trước mặt mụ kia.

Mụ lạnh lùng nói: “Ngươi đi đâu?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Con… con…”

Bỗng nghe thanh âm Mẫn Nhu ở phía sau cất lên: “Mai Phương Cô! Ngươi bôi mặt hóa trang, tưởng giấu được ta ư? Dù ngươi có trốn đi cùng trời cuối đất, ta… ta…”

Thạch Phá Thiên cả kinh, nhảy tránh sang một bên, ấp úng: “Thạch phu nhân… Phu nhân… nhận lầm rồi. Bà này là mẹ của cháu, chứ không phải là kẻ thù đã giết con phu nhân đâu.”

Thạch Thanh ngạc nhiên hỏi: “Người này là mẹ của ngươi ư?”

Thạch Phá Thiên nói: “Đúng thế! Cháu ở chung với má má từ thuở nhỏ. Chỉ vì… chỉ vì hôm đó cháu không thấy má má đâu nữa, chờ mấy hôm không thấy má má trở về, bèn xuống núi đi kiếm má má, càng đi càng lạc xa không biết đường về, cả con A Hoàng cũng không thấy. Thạch trang chúa xem, đây không phải là A Hoàng hay sao?” Chàng ôm con A Hoàng, tha thiết âu yếm nó.

Thạch Thanh quay lại nhìn mụ đàn bà xấu xí nói: “Phương Cô, ngươi đã có con của mình rồi, sao năm xưa còn sát hại con của ta?” Tuy giọng nói của ông bình tĩnh, nhưng mọi người đều nghe thấy trong đó ẩn chứa nỗi buồn khổ vô cùng.

Mụ đàn bà xấu xí đó chính là Mai Phương Cô. Mụ cười lạnh nhạt, mục quang tràn đầy oán hận, nói: “Ta muốn giết ai thì ta giết. Ngươi… làm gì được ta?”

Thạch Phá Thiên nói: “Má má! Má má đã sát hại con của Thạch trang chúa và Thạch phu nhân thật ư? Sao… sao lại như thế?”

Mai Phương Cô vẫn cười lạnh nhạt nói: “Ta muốn giết ai thì cứ giết, cần gì phải giải thích?”

Mẫn Nhu chậm chạp rút trường kiếm ra, nói với Thạch Thanh: “Sư ca! Muội cũng không làm khó huynh, huynh đứng qua một bên đi. Giả tỉ muội không giết được cô ấy, cũng không cần huynh ra tay trợ giúp.” Thạch Thanh chau mày lại, thần sắc rất khổ não.

Bạch Tự Tại nói: “Đinh Lão Tứ! Chúng ta nói trước cho ngươi hay! Vợ chồng ngươi muốn tử tế thì đứng ngoài, thì chúng ta cũng chỉ đứng xem hai người động thủ. Nếu hai ngươi mà ra tay viện trợ đứa con gái bảo bối của các ngươi, thì đừng có trách chúng ta. Thạch lão đệ mời vợ chồng ta lên núi Hùng Nhĩ này không phải là để xem đánh nhau náo nhiệt mà thôi.”

Đinh Bất Tứ thấy đối phương đông người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Nói lời phải giữ lấy lời, chúng ta đều không xuất thủ. Vậy bên các ngươi có vợ chồng Thạch trang chúa, bên ta có hai mẹ con nó. Mỗi bên đều một nam một nữ, tỉ đấu đến phân thắng bại là xong.” Lão đã cùng Thạch Phá Thiên động thủ mấy lần, biết rõ võ công chàng cao hơn vợ chồng Thạch Thanh nhiều. Mai Phương Cô có chàng trợ lực, nhất quyết không chịu thua.

Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Thạch Phá Thiên nói: “Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ không muốn cho chúng ta báo thù ư?”

Thạch Phá Thiên lắp bắp: “Cháu… Cháu… Thạch phu nhân… Cháu…” Đột nhiên chàng quỳ hai gối xuống, nói tiếp: “Cháu khấu đầu van xin Thạch phu nhân. Phu nhân là người tốt nhất trên đời, xin đừng sát hại má má của cháu.” Chàng nói xong, dập đầu xuống đất phát ra những tiếng binh binh.

Mai Phương Cô lớn tiếng quát: “Cẩu Tạp Chủng! Đứng dậy! Ai bảo ngươi năn nỉ con tiện nhân đó?”

Mẫn Nhu chợt động tâm hỏi: “Tại sao ngươi lại gọi nó như vậy? Nó… nó có phải là con ruột của ngươi không? Hay là… Hay là…” Rồi bà quay lại hỏi Thạch Thanh: “Sư ca! Tướng mạo tiểu huynh đệ này giống Ngọc nhi như đúc. Phải chăng Thanh ca cùng Mai tiểu thư đã sinh ra nó?” Bà bản tính ôn nhu, tuy gặp cừu địch mà lời nói vẫn dịu dàng.

Thạch Thanh vội lắc đầu nói: “Không phải! Không phải! Làm gì có chuyện đó?”

Bạch Tự Tại cười ha hả nói: “Thạch lão đệ! Nếu đúng thế, thì không cần phải chối từ nữa! Dĩ nhiên là lão đệ cùng thị đã sinh ra thằng nhỏ này, nếu không thế thì có ai lại kêu con của mình là Chó Lộn Giống bao giờ? Chắc là Mai cô nương này hận ngươi lắm mới gọi con như thế.”

Mẫn Nhu khom người, đặt thanh kiếm xuống đất rồi nói: “Chúc mừng gia đình các vị ba người đoàn tụ. Ta… ta đi đây.” Bà nói xong, quay lưng từ từ cất bước.

Thạch Thanh lo lắng, chụp lấy tay vợ, giận dữ nói: “Sư muội! Nếu sư muội đem lòng ngờ vực ta, thì để ta tự tay giết chết con tiện nhân này để chứng minh tấm lòng ngay thẳng.”

Mẫn Nhu cười khổ nói: “Tiểu huynh đệ này chẳng những giống hệt Ngọc nhi, mà còn giống Thanh ca nữa.”

Thạch Thanh chống kiếm bước ra, vung tay một cái nhằm Mai Phương Cô đâm tới. Ngờ đâu Mai Phương Cô lại không né tránh, ưỡn ngực ra đón lấy. Ai cũng thấy nhát kiếm này sắp đâm thủng ngực mụ. Thạch Phá Thiên giơ ngón tay ra búng đánh choang một tiếng, thanh trường kiếm của Thạch Thanh gãy làm hai đoạn.

Mai Phương Cô nở một nụ cười thê thảm nói: “Được lắm! Thạch Thanh, ngươi nhất định muốn giết ta, có phải hay không?”

Thạch Thanh nói: “Không sai! Phương Cô! Ta muốn nói rõ với ngươi một lần nữa, kiếp này trong lòng Thạch mỗ chỉ có một mình Mẫn Nhu mà thôi. Cả đời Thạch Thanh này chưa từng có một nữ nhân thứ hai nào. Ngươi mà đem lòng thương yêu ta, thì chỉ hại ta mà thôi. Câu này ta đã nói với ngươi hai mươi năm về trước, bây giờ vẫn nói y nguyên như thế.” Nói tới đây, giọng ông hòa hoãn lại, nói tiếp: “Phương Cô! Con của ngươi đã khôn lớn rồi. Vị tiểu huynh đệ này lòng dạ ngay thẳng, võ công tuyệt diệu, chỉ mấy năm nữa là danh tiếng lừng lẫy giang hồ, thành nhân vật số một số hai trong võ lâm. Vậy gia gia của nó là ai? Sao ngươi không nói rõ cho nó biết?”

Thạch Phá Thiên vội nói: “Đúng thế! Má má! Gia gia hài nhi là ai? Hài nhi… họ tên gì? Má má mau nói cho hài nhi biết. Sao má má lại gọi hài nhi là Cẩu Tạp Chủng?”

Mai Phương Cô nói hết sức thê thảm: “Gia gia ngươi là ai, khắp thiên hạ chỉ có một mình ta biết.” Mụ quay sang nói với Thạch Thanh: “Thạch Thanh! Ta đã biết trong lòng ngươi chỉ có một mình Mẫn Nhu. Năm xưa ta tự hủy dung mạo của mình là vì thế.”

Thạch Thanh khẽ hỏi: “Ngươi tự hủy dung mạo của mình ư? Sao lại phải tự chuốc khổ vào thân như thế?”

Mai Phương Cô hỏi: “Trước kia, dung mạo của ta so với Mẫn Nhu thì ai đẹp hơn?”

Thạch Thanh đưa tay nắm tay vợ, ngần ngừ một lúc rồi nói: “Hai mươi năm trước, ngươi là người đẹp nhất trong võ lâm. Vợ của ta dung mạo tuy không xấu, nhưng không bằng ngươi.”

Mai Phương Cô mỉm cười, hắng giọng một tiếng. Đinh Bất Tứ nói: “Đúng thế! Thằng lỏi Thạch Thanh kia! Ngươi thật là ngu ngốc. Ngươi đã biết Phương Cô dung mạo xinh đẹp không ai bì kịp, mà sao lại không thương yêu nó?”

Thạch Thanh không đáp. Ông nắm tay vợ càng chặt hơn, tựa như sợ bà lại giận dữ bỏ đi.

Mai Phương Cô lại hỏi: “Trước kia, võ công của ta so với Mẫn Nhu thì ai cao hơn?”

Thạch Thanh nói: “Ngươi đã có môn võ gia truyền là Mai Hoa Quyền, lại học thêm được nhiều thứ võ công kỳ quái.”

Đinh Bất Tứ nổi giận ngắt lời: “Sao lại nói là kỳ quái? Đó là những công phu mà Đinh Tứ Gia của nhà ngươi lấy làm đắc ý. Ngươi là kẻ kiến thức hẹp hòi, không biết chi hết, thấy con lạc đà lại kêu là con ngựa bị gù lưng.”

Thạch Thanh nói: “Đúng thế! Võ công của cô kiêm thông hai nhà họ Đinh, họ Mai, sở trường nhiều môn hiếm thấy trên đời. Ngày ấy vợ của ta còn chưa được chân truyền về kiếm thuật của Thượng Thanh Quán, dĩ nhiên kém ngươi rất xa.”

Mai Phương Cô lại hỏi: “Còn về văn học, thì giữa ta và Mẫn Nhu ai hơn?”

Thạch Thanh đáp: “Ngươi biết cả làm thơ làm từ. Vợ chồng ta biết chữ chẳng được bao nhiêu, ví với ngươi thế nào được?”

Trong lòng Thạch Phá Thiên hết sức kinh ngạc. Chàng tự hỏi: “Thì ra má má ta văn võ toàn tài. Thế mà sao người không dạy cho con một chút nào?”

Mai Phương Cô cười lạnh nhạt nói: “Xem ra về những chuyện kim chỉ, thêu thùa, nấu nướng, chắc chắn ta không bằng cô em nhà họ Mẫn rồi.”

Thạch Thanh vẫn lắc đầu nói: “Vợ của ta không biết thêu thùa may vá, ngay cả chiên trứng gà cũng không ngon, làm sao bằng được đôi tay khéo léo của ngươi?”

Mai Phương Cô lớn tiếng nói: “Vậy mà sao hễ ngươi thấy mặt ta là lạnh nhạt, không vui vẻ được tới nửa phần? Còn khi ngươi gặp cô sư muội họ Mẫn kia lại có nói có cười? Tại sao? Tại sao lại thế?” Mụ nói đến đây giọng nói run lên, ra vẻ khích động vô cùng. Khuôn mặt mụ căng cứng như bị tê liệt, da thịt hoàn toàn không rung động.

Thạch Thanh nói chậm rãi: “Mai cô nương! Ta cũng không tự hiểu rõ. Bất luận về môn gì, cô nương cũng giỏi hơn Mẫn Nhu của ta. Chẳng những cô giỏi hơn vợ ta, mà còn giỏi hơn cả ta nữa. Mỗi khi ta với cô ở chung một nơi đều tự cảm thấy kém cỏi, không thể nào sánh được với cô.”

Mai Phương Cô ngơ ngẩn xuất thần một lúc, đột nhiên la lên một tiếng rồi chạy vào trong căn nhà tranh. Mai Văn Hinh cùng Đinh Bất Tứ cũng chạy vào theo.

Mẫn Nhu tựa đầu vào ngực Thạch Thanh, dịu dàng nói: “Sư ca! Số mạng Mai cô nương cực kỳ đau khổ. Tuy cô ta đã giết con tiểu muội, nhưng tiểu muội… tiểu muội so với cô ta còn vui vẻ hơn nhiều. Tiểu muội biết rõ, trong lòng đại ca lúc nào cũng chỉ có một mình tiểu muội mà thôi. Chúng ta đi thôi! Mối thù này không cần trả nữa.”

Thạch Thanh ngạc nhiên hỏi: “Mối thù này không trả nữa ư?”

Mẫn Nhu nói một cách đau khổ: “Dù có giết Mai cô nương, thì Kiên nhi của chúng ta cũng không thể sống lại được.”

Bỗng nghe tiếng Đinh Bất Tứ la hoảng: “Phương nhi! Sao ngươi lại liều mình như vậy? Ta phải thí mạng với gã họ Thạch kia.”

Bọn Thạch Thanh đều giật mình kinh hãi, nhìn lại thấy Mai Văn Hinh ôm Phương Cô chạy từ trong nhà ra. Tay áo bên trái Phương Cô trễ xuống để lộ làn da trắng ngọc, trên cánh tay mụ vẫn còn một chấm hồng. Đó là dấu thủ cung sa của người xử nữ.

Mai Văn Hinh lanh lảnh thét lên: “Phương Cô giữ mình băng thanh ngọc khiết, đến nay vẫn còn là xử nữ. Vậy thằng lỏi Cẩu Tạp Chủng kia không phải là nó sinh ra.”

Mọi người chăm chú nhìn Thạch Phá Thiên, trong lòng ai cũng tràn đầy nghi hoặc: “Mai Phương Cô còn là xử nữ, dĩ nhiên không phải là mẫu thân của Thạch Phá Thiên. Vậy mẫu thân chàng là ai? Phụ thân chàng là ai? Tại sao Mai Phương Cô lại tự nhận là mẫu thân của chàng?”

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu nghĩ bụng: “Chẳng lẽ ngày đó Phương Cô đã bắt Kiên nhi đem đi mà không hại mạng nó? về sau cô ta có gửi đến xác chết một đứa nhỏ, mặt mũi máu thịt bầy nhầy, mặc áo quần của Kiên nhi, nhưng có thật là Kiên nhi không? Nếu tiểu huynh đệ này không phải là Kiên nhi, thì sao bà ta lại kêu nó là Cẩu Tạp Chủng? Sao nó lại giống Ngọc nhi đến thế?”

Dĩ nhiên Thạch Phá Thiên hết sức hoang mang. Chàng liền miệng hỏi: “Gia gia ta là ai? Má má ta là ai? Ta là ai?”

Mai Phương Cô đã tự tận. Những câu hỏi đó, chẳng ai có thể trả lời thay cho bà ta.

HẾT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.