Hồi 23: Chưa vui sum họp đã sầu chia ly…

Tiêu Phong buông nhẹ Đoàn Chính Thuần xuống đất rồi lùi lại.

Nguyễn Tinh Trúc xá thật sâu, nói: “Kiều bang chủ! Bang chủ trước đã cứu con gái tôi, bây giờ lại cứu… cứu chàng, không biết lấy gì đền đáp được!” Bọn Phạm Hoa, Chu Đan Thần cũng lạy tạ cám ơn.

Tiêu Phong lạnh lùng đáp: “Tiêu Phong cứu người là vì có chuyện riêng, các vị bất tất phải cám ơn. Đoàn vương gia, ta hỏi một câu, mong tiên sinh trả lời thành thực. Năm xưa tiên sinh có một việc lầm lỗi rất đáng hổ thẹn, phải không? Tuy bản tâm tiên sinh không hẳn muốn thế, nhưng tiên sinh đã làm một đứa trẻ thơ cả đời khốn khổ, đến cha mẹ mình là ai cũng không biết, phải không?” Câu chuyện song thân chết thảm ngoài Nhạn Môn Quan, chàng càng nghĩ càng đau lòng nên không nói toạc ra trước mặt người ngoài.

Mặt Đoàn Chính Thuần lập tức đỏ bừng lên, rồi lại tái nhợt, khẽ trả lời: “Đúng thế! Mỗi khi Đoàn mỗ nghĩ đến việc này vẫn thấy trong lòng không yên. Thế nhưng tay trót đã nhúng chàm, không còn cách nào vãn hồi được nữa. Hôm nay ta được gặp lại đứa trẻ năm xưa không cha không mẹ, có điều.., có điều… ôi, ta thật là không phải.”

Tiêu Phong gay gắt nói: “Nếu ngươi biết là đã trót lầm lỗi, sao đến tận bây giờ vẫn tiếp tục làm chuyện xấu?” Đoàn Chính Thuần lắc đầu, hạ giọng nói nhỏ: “Đoàn mỗ hành sự không đoan chính, đức hạnh khiếm khuyết, những việc sai quấy trong đời kể cũng đã nhiều. Nghĩ lại càng thêm hổ thẹn.”

Từ khi Mã phu nhân ở Tín Dương tiết lộ Thủ lĩnh đại ca là Đoàn Chính Thuần, Tiêu Phong đã ngày đêm suy tính, nghĩ bụng gặp được tên này thế nào cũng lột da lóc thịt, để cho y phải điêu đứng trăm chiêu rồi mới lấy mạng. Thế nhưng đến khi gặp mặt, thấy ông ta đối bạn bè thì nhân nghĩa, đối kẻ địch thì hiên ngang, không có vẻ gì là kẻ đê tiện gian tà chuyên làm chuyện xấu. Chàng trong bụng không khỏi ngờ vực, nghĩ thầm: “Y giết cha mẹ ta ở ngoài Nhạn Môn Quan là do hiểu lầm, ai cũng có thể phạm phải những chuyện lầm lỡ hồ đồ như vậy. Thế nhưng y giết nghĩa phụ nghĩa mẫu ta là phu phụ Kiều Tam Hòe, lại ám hại ân sư Huyền Khổ đại sư là những việc ác không thể nào tha thứ được. Không lẽ bên trong còn có điều uẩn khúc hay chăng?”. Xưa nay không bao giờ Tiêu Phong hành sự cẩu thả, chàng bèn hỏi thẳng đối phương, để xem Đoàn Chính Thuần trả lời ra sao rồi mới định liệu. Đến khi thấy họ Đoàn mặt mày ngượng nghịu, đầy vẻ hối tiếc, tự nhận mình đã làm việc sai lầm, trong lòng không yên. Y còn nói hôm nay gặp lại  đứa trẻ mồ côi năm trước, còn “hành sự không đoan chính, đức hạnh khiếm khuyết” nếu không phải là việc giết phu phụ Kiều Tam Hòe và Huyền Khổ đại sư thì còn là gì nữa? Tiêu Phong thấy mọi chuyện đã minh bạch, khuôn mặt sầm xuống như phủ một làn sương mỏng, hừ một tiếng.

Nguyễn Tinh Trúc bỗng xen vào: “Chàng… chàng xưa nay vẫn thế, ta… ta cũng chẳng trách cứ gì đâu.” Tiêu Phong quay sang nhìn bà ta, thấy miệng mỉm cười, mắt âu yếm nhìn Đoàn Chính Thuần, trong lòng bỗng nổi cơn lôi đình, cười mũi một tiếng nói: “Thì ra xưa nay y vẫn thế.” Chàng quay lại nói với Đoàn Chính Thuần: “Canh ba đêm nay, ta đợi các hạ ở trên cầu đá xanh, có chuyện muốn nói.”

Đoàn Chính Thuần nói: “Thể nào ta cũng đến. Đại ân của các hạ, không dám lấy lời mà cảm tạ. Có điều các hạ đường xa mệt nhọc, sao không vào tiểu xá uống mấy chén rượu tẩy trần?” Tiêu Phong hỏi lại: “Thương thế các hạ ra sao? Có cần phải điều dưỡng mấy ngày không?” Chàng bỏ ngoài tai chuyện đối phương mời vào uống rượu. Đoàn Chính Thuần cảm thấy hơi lạ lùng, nói: “Đa tạ Tiêu huynh đã quan tâm. Vết thương nhẹ đó chẳng có gì đáng ngại.”

Tiêu Phong gật đầu nói: “Thế thì hay lắm! A Châu, chúng ta đi!” Được mấy bước, bỗng chàng quay đầu lại nói với Đoàn Chính Thuần: “Những vị hảo bằng hữu của các hạ không cần đưa đi theo”. Chàng thấy bọn Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn đều là những hảo hán một lòng trung nghĩa, nếu như cùng đi với Đoàn Chính Thuần đến cầu đá xanh, tất sẽ chết hết về tay mình, thật là đáng tiếc.

Đoàn Chính Thuần thấy người này hành sự, ăn nói có vẻ khác thường. Cái thói hoa nguyệt của ông, đến hoàng huynh biết được cũng chỉ mỉm cười. Thế mà y lại nghiêm nghị trách mắng trước mặt mọi người, thật là quá đáng. Thế nhưng ông nhớ cái ơn cứu mạng, bèn nói: “Xin theo lời dặn dò của tôn huynh.”

Tiêu Phong nắm tay A Châu, không quay về theo con đường cũ. Hai người tìm đến một nhà nông, mua gạo nấu cơm, lại mua thêm hai con gà luộc ăn cho no, tiếc rằng không có rượu nên cũng kém phần hứng thú. Chàng thấy A Châu dường như có tâm sự, từ đầu chí cuối nét mặt đăm chiêu không hề vui vẻ chuyện trò, bèn hỏi: “Ta tìm được kẻ đại thù, nàng phải vui với ta chứ?” A Châu mỉm cười nói: “Đúng thế, thiếp vui lắm.”

Tiêu Phong thấy nụ cười của nàng thật là gượng gạo, bèn nói: “Tối nay trả thù xong, chúng ta lập tức đi về phương bắc, ra ngoài Nhạn Môn Quan cưỡi ngựa săn thú, thả bộ chăn cừu, không bao giờ quay lại Trung Nguyên nữa. Ôi! A Châu, trước khi ta gặp Đoàn Chính Thuần đã từng lập thệ giết sạch nhà y không chừa con gà con chó. Thế nhưng gặp người này rồi thấy đầy nghĩa khí, ta lại nghĩ rằng ai làm nấy chịu, bất tất phải giết cả nhà y làm gì.” A Châu đáp: “Đại ca có lòng nhân như vậy thật là phúc đức, tất được báo đáp về sau.” Tiêu Phong cười rộ lên đáp: “Hai bàn tay ta đã giết vô số người rồi, còn phúc đức gì được nữa?”

Chàng thấy đôi lông mày xinh đẹp của A Châu nhíu lại ra chiều lo lắng, bèn hỏi: “A Châu! Sao nàng lại không vui? Nàng không muốn ta giết người nữa ư?” A Châu đáp: “Không phải thiếp không vui, nhưng chẳng hiểu tại sao bụng thiếp đau quá.” Tiêu Phong đưa tay ra cầm mạch nàng, quả nhiên mạch nhảy loạn xạ lúc khoan lúc nhặt, bèn dịu giọng nói: “Nàng đi đường vất vả đã nhiều, e rằng bị nhiễm phong hàn. Để ta gọi bà lão nấu một bát nước gừng cho nàng uống…”

Nước gừng nấu chưa xong, A Châu đã run như cầy sấy, lập cập nói: “Thiếp lạnh quá! Lạnh quá!” Tiêu Phong hết sức lo lắng, vội cởi áo ngoài đắp lên người nàng. A Châu nói: “Đại ca! Tối nay chàng trả được mối thù, là hoàn thành tâm nguyện bấy lâu. Thiếp cũng mong đỡ bệnh một chút để đi cùng chàng.” Tiêu Phong vội gạt đi: “Không cần! Không cần! Nàng cứ nghỉ ngơi, ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì ta đã xách thủ cấp Đoàn Chính Thuần về rồi.” A Châu thở dài nói: “Thiếp thật đau lòng xiết bao! Đại ca, thiếp chắc không bồi tiếp chàng được nữa đâu! Thiếp chỉ mong được ở bên chàng, mãi mãi ở bên chàng, không lúc nào muốn xa rời. Chàng… chàng… bây giờ phải cô đơn tịch mịch, thiếp chẳng đành lòng.”

Tiêu Phong nghe giọng nàng thật thiết tha, trong lòng cảm động bèn đưa tay nắm lấy tay rồi nói: “Hai ta chỉ xa nhau một chốc, có gì phải bận tâm đâu? A Châu, nàng đối với ta thật tốt. Ân tình này ta biết báo đáp thế nào đây?” A Châu đáp: “Không phải xa nhau một chốc đâu. Thiếp biết là mình sẽ xa nhau thật lâu. Đại ca, phân ly rồi thì chàng suốt đời cô độc, thiếp cũng cô khổ lênh đênh. Tốt hơn hết là ngay bây giờ chàng đưa thiếp ra ngoài Nhạn Môn Quan, chúng ta săn bắn chăn nuôi. Để một năm nữa hãy báo oán Đoàn Chính Thuần, có được không? Để thiếp được ở bên chàng một năm nữa thôi.”

Tiêu Phong vuốt ve mái tóc óng mượt của nàng, nói: “Gặp được kẻ thù đâu phải chuyện dễ dàng? Đêm nay báo thù xong, chúng ta đi ngay không bao giờ trở lại Trung Nguyên nữa. Đoàn Chính Thuần võ công kém ta xa, y lại không biết sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm, đêm nay lấy mạng y như lấy đồ trong túi. Qua một năm nữa thì chúng ta phải tới tận Đại Lý. Ở đó hảo thủ họ Đoàn rất đông, lỡ mà gặp phải người tinh thông Lục Mạch Thần Kiếm, đại ca chưa chắc thắng nổi. Chẳng phải ta không muốn chiều ý nàng, nhưng việc này quả có chỗ nan giải.” A Châu gật đầu khẽ nói: “Đúng thế! Thiếp không thể xin chàng một năm sau hãy đến Đại Lý tìm y báo thù. Một mình đại ca vào chốn hang hùm, tất sẽ nguy hiểm vô cùng.”

Tiêu Phong cười ha hả, nâng bát cơm lên giả bộ uống một ngụm. Chàng vẫn quen uống rượu từng bát lớn, lúc này chỉ có bát không, nhưng cứ giả vờ cho có vẻ hào hứng rồi nói: “Tiêu mỗ có coi những chuyện sinh tử nguy nan vào đâu. Giả tỷ Tiêu Phong này chỉ có một mình, dù Đoàn gia Đại Lý là đầm rồng hang cọp thì cũng cứ vào. Thế nhưng bây giờ ta lại có cô bé A Châu, cần phải sống bầu bạn với cô, nên tính mạng thành ra quý lắm.”.

A Châu gục vào lòng chàng, bờ vai rung nhẹ. Tiêu Phong nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cảm thấy trong lòng ấm áp, lẩm bẩm: “Được người vợ như thế này còn mong gì hơn nữa?”. Chỉ trong khoảnh khắc, tâm hồn chàng như lạc ra ngoài biên ải, nghĩ đến một tháng sau mình sẽ cùng A Châu cưỡi ngựa ruổi rong trên thảo nguyên bát ngát, chăn cừu săn thú, không còn đề phòng kẻ gian hãm hại, trút hết lo âu, thật là tiêu dao khoái hoạt. Tiêu Phong lại nhớ hôm trước nơi Tụ Hiền Trang được người áo đen cứu mạng, mình chưa báo đáp được, không khỏi khắc khoải trong lòng. Song chàng tự nhủ: “Bậc đại anh hùng thi ân bất cầu báo, món ân tình ấy mình nợ lại cũng không sao.”

Trời đã sụp tối, A Châu ngủ thiếp trong lòng chàng tự lúc nào. Tiêu Phong lấy ba đồng bạc đưa cho chủ nhà, bảo họ dọn cho một phòng riêng, rồi bồng A Châu đặt lên giường, đắp chăn buông màn. Sau đó chàng ra nhà ngoài ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mấy chốc cũng ngủ nốt.

Tiêu Phong ngủ được hơn hai giờ thì tỉnh dậy, mở cửa ra sân thấy trăng non đã cao quá ngọn cây, mây đen phủ kín phía tây bắc, dường như sắp có mưa dông. Chàng khoác trường bào, đi về phía chiếc cầu đá xanh.  Đi được chừng năm dặm thì đến bờ sông, tuy bóng trăng vẫn chiếu xuống khe nước, nhưng nửa bầu trời phía tây đã đầy mây đen. Thỉnh thoảng lại có một tia chớp lóe lên sáng tỏ cả bốn bề, rồi nháy mắt lại tối đen như mực. Nơi gò đống xa xa, có ánh lân tinh chập chờn lướt trên ngọn cỏ như thể ma trơi.

Tiêu Phong đi càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu đã đến chiếc cầu đá xanh, nhìn sao Bắc Đẩu thấy mới khoảng canh hai, bèn nghĩ bụng: “Ta sốt ruột báo thù thành thử đến sớm hơn một canh giờ.” Bình sinh chàng ước hẹn đánh nhau không biết bao nhiêu lần, đã gặp nhiều đối phương võ công hơn hẳn Đoàn Chính Thuần, mà sao đêm nay tâm thần hồi hộp, thiếu hẳn tự tin. Trước nay chưa hề như thế bao giờ.

Chàng đứng trên đầu cầu, nhìn xuống dòng nước lững lờ trôi, nghĩ thầm: “Phải rồi! Trước kia ta chỉ có một mình, không ai ràng buộc nên chẳng sợ hãi gì. Hôm nay ta còn có A Châu nên có điều lo lắng, đúng là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”. Nghĩ đến đây, chàng thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nghĩ tiếp: “Giả tỷ A Châu đang đứng cạnh mình thì còn thích thú hơn nhiều.”

Tiêu Phong hiểu rõ Đoàn Chính Thuần võ công còn kém mình xa, hôm nay chẳng phải lo gì đến chuyện thắng bại. Chàng thấy giờ hẹn cũng còn lâu, bèn ngồi xuống gốc cây bên cạnh cầu đá ngưng thần điều hòa hơi thở, dần dần tâm ý sạch không, loại hết tạp niệm.

Bỗng dưng một tia chớp lóe lên, rồi tiếng sấm ầm ầm, một luồng sét đánh xuống. Tiêu Phong giật mình mở bừng mắt ra, tự hỏi: “Chỉ chốc nữa là mưa to, không biết đã đến canh ba chưa?” Ngay lúc đó, từ con đường nhỏ bên Tiểu Kính Hồ có một người chậm rãi đi tới, áo bào rộng thùng thình, thắt đai cẩn thận, chính là Đoàn Chính Thuần. Ông ta đến trước mặt Tiêu Phong, vái một cái thật sâu rồi nói: “Kiều bang chủ gọi tại hạ đến đây, không biết có điều chi chỉ giáo?”.

Tiêu Phong khẽ nghiêng đầu liếc xéo ông ta, lửa giận bốc lên tận cổ. Chàng hỏi ngay: “Đoàn vương gia! Ta hẹn ngươi đến đây có chuyện gì, không lẽ ngươi chưa biết?”

Đoàn Chính Thuần thở dài nói: “Phải chăng vì câu chuyện ngoài Nhạn Môn Quan năm xưa, ta nghe lời kẻ gian xúi bẩy làm mất mạng lệnh đường, lệnh tôn phải tự tận. Thật là lỗi lầm to lớn.” Tiêu Phong lạnh lùng nói: “Thế sao ngươi còn sát hại vợ chồng nghĩa phụ ta là Kiều Tam Hòe, ám toán ân sư ta là Huyền Khổ đại sư?” Đoàn Chính Thuần từ từ lắc đầu, buồn bã nói: “Ta chỉ mong bưng bít được chuyện này, ngờ đâu càng lúc càng lún sâu vào vòng tội lỗi, không sao thoát ra được nữa.”

Tiêu Phong nói: “Hừ, ngươi quả là một hán tử thẳng thắn. Bây giờ ngươi tự xử lấy mình hay chờ ta động thủ?” Đoàn Chính Thuần đáp: “Nếu không được Kiều bang chủ cứu viện thì trưa nay Đoàn Chính Thuần này đã táng mạng bên Tiểu Kính Hồ rồi. Đoàn mỗ sống thêm được nửa ngày đã phải cảm tạ ân đức các hạ. Bây giờ Kiều bang chủ muốn lấy mạng tại hạ, xin cứ động thủ!”.

Khi đó sấm sét nổi ầm ầm, những giọt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống.

Tiêu Phong nghe đối phương nói đầy hào khí, không khỏi động lòng. Chàng vẫn thích kết giao cùng anh hùng hảo hán, từ lúc thấy Đoàn Chính Thuần thẳng thắn hiên ngang, không khỏi đem lòng cảm mến. Nếu chỉ là một việc nhục nhã tầm thường, có lẽ chàng chỉ cùng uống vài mươi chén rượu rồi cười khì bỏ qua. Thế nhưng phụ thù không đội trời chung, làm sao bỏ được? Tiêu Phong giơ chưởng lên nói: “Đại thù của song thân cùng sư trưởng không thể không báo. Ngươi sát hại song thân, nghĩa phụ nghĩa mẫu và ân sư ta, cả thảy năm mạng. Bây giờ ta đánh năm chưởng. Ngươi đỡ năm chưởng rồi, bất luận còn sống hay đã chết thì mối thù cũng coi như thanh toán xong xuôi.”

Đoàn Chính Thuần gượng cười đáp: “Mỗi mạng người chỉ đổi lấy một chưởng, thế là Đoàn mỗ được xử nhẹ lắm rồi. Xin thâm cảm thịnh tình của các hạ.”

Tiêu Phong thầm nghĩ: “Võ công họ Đoàn Đại Lý nổi tiếng thật, nhưng chưa chắc đã chịu nổi một chưởng của Tiêu mỗ.” Chàng bèn nói: “Xem đây!” rồi tay trái cuộn một vòng, tay phải đánh ra nghe vù một tiếng.

Đột nhiên một tia chớp lóe lên, một tiếng sấm dữ dội trên lưng chừng trời nghe điếc cả tai. Lằn sét này tựa hồ trợ uy cho thế chưởng của Tiêu Phong, quả thực mãnh liệt đến trời long đất lở, trúng giữa ngực Đoàn Chính Thuần nghe “bình” một tiếng. Y đứng không vững, ngã khuỵu ngay xuống, nghe bịch một tiếng đã nằm nhũn ra trên lan can chiếc cầu đá xanh, không động đậy gì nữa.

Tiêu Phong ngạc nhiên tự hỏi: “Sao y không phóng chưởng ra chống đỡ? Không lẽ tệ đến thế?”. Chàng tung mình nhảy tới, nắm ngay cổ áo y nhấc lên, bất giác kinh ngạc, tai ù đi, không còn biết mưa đang hắt vào mặt nữa. Trong đầu chàng chỉ còn một ý nghĩ: “Sao y lại nhẹ bổng thế này?”.

Trưa hôm đó khi ra tay cứu Đoàn Chính Thuần, chàng đã xách y khá lâu. Con người võ công cao cường như Tiêu Phong thì trong tay chỉ sút đi nửa cân là phát hiện ngay lập tức. Thế nhưng lúc này thân thể Đoàn Chính Thuần nhẹ hẫng đi hàng mấy chục cân, trong lòng Tiêu Phong nổi lên một mối kinh hoàng không kể xiết, toàn thân toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

Một tia chớp nữa lóe lên. Tiêu Phong đưa tay lên sờ vào mặt Đoàn Chính Thuần, thấy có gì nhão nhoẹt, chàng xoa một cái lập tức rã ra. Trong ánh chớp chàng thấy rõ ràng, thất thanh kêu lên: “A Châu! A Châu! Trời ơi! Thì ra là nàng!”

Chân tay Tiêu Phong bủn rủn không còn chút khí lực nào. Chàng khuyu xuống, ôm chặt lấy hai chân A Châu. Thế chưởng của chàng đã dụng toàn lực, dù cao thủ hạng nhất mà không chống đỡ cũng chịu không nổi, huống chi là cô bé A Châu ẻo lả thướt tha? Phát chưởng đó đánh nàng đứt hết gân cốt, ngũ tạng nát nhừ, dẫu có Tiết Thần Y ở ngay bên cũng khó lòng vãn hồi tính mạng.

Thân hình A Châu đang dựa vào thành cầu, từ từ tuột xuống, rơi vào lòng Tiêu Phong. Nàng thều thào nói: “Đại ca, thiếp… thiếp thật có lỗi với chàng. Chàng có giận thiếp không?” Tiêu Phong gào lên: “Ta không giận nàng! Ta chỉ giận mình thôi, ta chỉ giận mình thôi…” Nói xong chàng giơ tay lên đập xuống đầu luôn mấy cái. Bàn tay A Châu nhúc nhích, tựa hồ muốn ngăn ông tự đánh mình, nhưng không giơ lên nổi nữa, nói: “Đại ca phải hứa với thiếp một chuyện, vĩnh viễn không được hủy mình.”

Tiêu Phong gầm lên: “Tại sao? Tại sao nàng làm thế?” A Châu khẽ đáp: “Đại ca, chàng cởi áo thiếp ra, nhìn vào vai bên trái đi.” Tiêu Phong cùng nàng rong ruổi muôn dặm quan san, tuy cùng đi một đường, cùng trọ một nơi, mà thủy chung vẫn giữ lễ giáo. Bây giờ ông nghe A Châu bảo mình cởi áo nàng ra, không khỏi tần ngần, A Châu nói: “Thiếp vốn đã thuộc về chàng rồi, tấm thân này là của chàng. Chàng nhìn… nhìn vào vai thiếp thì sẽ rõ.”

Tiêu Phong nước mắt rưng rưng, nghe nàng nói không có vẻ gì mê loạn, bỗng nổi lên một chút hi vọng. Chàng vội vàng dùng tay trái đỡ lưng A Châu, trút chân khí cuồn cuộn vào thân thể nàng, thử xem có khắc phục được lỗi lầm chăng; tay phải từ từ cởi áo cô gái ra, để lộ vai trái.

Trên trời lại có một tia chớp ngoằn ngoèo vụt ngang, Tiêu Phong nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết của nàng có thích một chữ “Đoàn” đỏ như máu. Tiêu Phong vừa kinh ngạc vừa thương tâm, không dám nhìn lâu, vội vàng khép áo che vai A Châu lại, nhà nhẹ ôm nàng vào lòng hỏi: “Chữ Đoàn trên vai nàng là nghĩa gì vậy?” A Châu đáp: “Khi gia gia cùng má má gởi thiếp cho người khác nuôi, có thích trên vai chữ này để về sau dễ nhận.” Tiêu Phong run rẩy nói: “Chữ Đoàn đó, chữ Đoàn đó…” A Châu đáp: “Ngày hôm nay, hai người phát hiện trên vai A Tử có một ký hiệu, nhận ra ngay đó là con gái của họ. Chàng… chàng… có thấy cái ký hiệu đó không?” Tiêu Phong đáp: “Không, ta không tiện xem.” A Châu nói: “Trên vai… trên vai A Tử muội muội cũng có một chữ Đoàn chẳng khác gì thiếp.”

Tiêu Phong chợt tỉnh ngộ, run run hỏi: “Nàng… nàng cũng là con họ ư? A Châu đáp: “Trước kia thiếp cũng không biết, sau khi nhìn thấy vai A Tử mới hay. Tử muội cũng đeo một sợi dây chuyền vàng giống hệt như sợi của thiếp, mỗi sợi có khắc mười hai chữ. Của Tử muội là: Hồ biên trúc, Doanh doanh lục. Báo bình an, Đa hỉ lạc. (Trúc bên hồ, Xanh biêng biếc, Nhiều bình an, Nhiều hạnh phúc.) Còn trên dây chuyền của thiếp thì có mấy câuThiên thượng tinh, Lượng tinh tinh, Vĩnh xán lạn, Trường an ninh. (Sao trên trời, Chiếu lấp lánh, Mãi xán lạn, Mãi bình an.) Thiếp… thiếp… trước nay có hiểu gì đâu, có ngờ đâu là tên của mẫu thân, chính là… Nguyễn… Tinh Trúc. Đôi dây chuyền này là của phụ thân tặng cho mẫu thân, sau khi sinh ra hai chị em mới chia cho mỗi đứa một cái đeo vào cổ.

Tiêu Phong nói: “Ta hiểu rồi. Bây giờ phải tìm cách cứu chữa cho nàng ngay mới được, câu chuyện này hãy gác lại đó rồi sẽ bàn sau cũng chưa muộn.” A Châu vội nói: “Không được, không được! Thiếp phải nói rõ cho chàng nghe, để lát nữa e không kịp. Đại ca, chàng nghe cho hết đã.” Tiêu Phong không nỡ trái ý nàng, đành nói: “Được rồi! Ta nghe đây, nhưng nàng đừng phí sức nhiều quá.” A Châu gượng cười nói: “Đại ca thật là tốt, chuyện gì cũng nghĩ đến thiếp, cưng chiều thiếp biết bao.” Tiêu Phong nói: “Từ nay trở đi, ta còn thương nàng gấp trăm lần, ngàn lần nữa.”

A Châu mỉm cười: “Đại ca thương như vậy là đủ rồi. Giả tỷ thương nhiều hơn nữa, thì sau này thiếp sẽ nằm ườn ra bắt chàng phải nấu cơm giặt giũ mất. Đại ca! Lúc nãy thiếp… thiếp nấp ở sau căn nhà tre, nghe lén song thân và A Tử muội muội nói chuyện. Hóa ra phụ thân đã có chính thất rồi, song thân thiếp không phải phu thê chính thức, năm trước sinh ra thiếp, năm sau sinh thêm Tử muội. Sau đó phụ thân muốn về Đại Lý, mẫu thân lại không cho đi, hai bên cãi nhau một trận. Mẫu thân còn đánh phụ thân, ông chỉ chịu đòn chứ không đánh trả. Về sau… về sau… không còn cách nào khác, hai vị phải chia tay. Gia pháp nhà ngoại công của thiếp rất nghiêm ngặt, nếu chuyện này mà lộ ra, thế nào mâu thân cũng mất mạng ngay. Bà không dám đưa chị em thiếp về nhà, đành chia ra đem cho người ta nuôi, nhưng vẫn hy vọng ngày sau có dịp trùng phùng, bèn thích một chữ Đoàn lên vai mỗi đứa. Người nuôi nấng thiếp chỉ biết mẫu thân họ Nguyễn, thực ra thiếp… thiếp họ Đoàn…”

Tiêu Phong càng thêm thương xót, nói nhỏ: “Nàng thật là đáng thương!”

Trên trời sấm sét vẫn đùng đùng không ngớt. Đột nhiên sét đánh trúng vào một cây to bên cạnh bờ sông, cái cây kêu răng rắc rồi ngã xuống. Hai người tuyệt nhiên không để ý tới bên ngoài, đất trời đại biến đến đâu cũng không hề hay biết.

A Châu lại tiếp: “Người gia hại song thân chàng lại chính là phụ thân thiếp. Ôi chao, ông trời thật là cay nghiệt, bắt đôi ta gặp cảnh éo le đến dường này. Vậy mà… vậy mà lại chính là thiếp lập kế buộc Mã phu nhân nói ra họ tên hung thủ. Giả tỷ thiếp không giả trang Bạch Thế Kính để đánh lừa thì nhất quyết bà ta không tiết lộ tên gia gia thiếp. Người ta thường nói rằng: Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định, nhất nhất việc gì cũng do trời định sẵn. Trước nay thiếp chẳng tin đâu, thế nhưng… thế nhưng… đại ca thử nghĩ xem có phải thế không?”

Tiêu Phong ngẩng mặt nhìn trời. Mây đen vần vụ che hết ánh trăng, một tia chớp ngoằn ngoèo chiếu sáng bốn bề tựa hồ thiên môn vừa mở. Chàng cúi đầu xuống, hoang mang hỏi lại: “Nàng có chắc Đoàn Chính Thuần là phụ thân không? Không nhầm đấy chứ?” A Châu đáp: “Không thể nhầm được. Thiếp thấy gia gia cùng má má ôm Tử muội khóc nức nở, kể lại chuyện bỏ rơi hai chị em như thế nào. Song thân cùng bảo rằng, giá nào cũng phải tìm cho ra thiếp. Hai người có ngờ đâu đứa con lưu lạc đang nằm phục ngay bên cửa sổ. Đại ca ơi, lúc nãy thiếp giả vờ lâm bệnh là để cải trang thành chàng đến nói với gia gia bỏ cái hẹn ở cầu đá đêm nay, bao nhiêu chuyện đã qua đều xóa bỏ hết. Sau đó lại cải trang thành gia gia, đến gặp chàng… để cho  chàng… để cho chàng…” Nàng nói đến đây hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Tiêu Phong càng gia tăng nội kình vào lòng bàn tay để giữ A Châu không tuyệt khí, sa lệ nói: “Sao nàng không cho ta biết? Nếu ta biết y là gia gia nàng…” Chàng không nói tiếp được, cũng chưa hiểu nếu mình biết Đoàn Chính Thuần là cha người mình yêu thương nhất, thì phải làm sao.

A Châu nói: “Thiếp suy đi tính lại đã nhiều, đắn đo thật lâu. Đại ca, thiếp vẫn mong được sống bên chàng ít lâu nữa, nhưng biết làm sao? Thiếp nào dám khẩn cầu chàng đừng báo thù cho năm vị thân nhân? Giả tỷ thiếp hồ đồ nói ra mà chàng ưng thuận, thì… thì suốt đời chàng làm sao yên lòng được?”

Thanh âm của nàng thì càng lúc càng nhỏ, mà trên trời tiếng sấm vẫn ì ầm không ngớt. Nhưng mỗi lời của A Châu lọt vào tai Tiêu Phong còn kinh tâm động phách hơn tiếng sấm nhiều. Chàng vò đầu bứt tai nói: “Sao nàng không bảo gia gia bỏ đi, đừng đến dây nữa? Mà giả tỷ phụ thân nàng là bậc anh hùng hảo hán, không chịu trốn đi thì nàng hãy giả làm ta, hẹn lại một nơi thật xa, một ngày thật xa gặp lại. Nàng… nàng việc gì phải khổ đến thế này?”

A Châu đáp: “Thiếp muốn chàng hiểu, một người có thể lỡ tay đánh chết một người khác, hoàn toàn chẳng do bản tâm. Có khi nào chàng tưởng đến chuyện hại thiếp đâu, nhưng chính tay chàng đánh thiếp một chưởng. Phụ thân thiếp làm chết song thân chàng, cũng chỉ vì vô ý mà nên tội tày trời.”

Tiêu Phong đăm đăm nhìn nàng. Mấy lần ánh chớp lóe lên, chàng thấy đôi mắt nàng ôn nhu vô hạn. Tiêu Phong trong lòng rung động, biết A Châu lưu luyến mình biết chừng nào, vượt xa những gì chàng đã tưởng. Chàng cũng hiểu rõ một điều: “Đoàn Chính Thuần tuy là thân sinh, nhưng nào có ơn dưỡng dục, nàng chịu hi sinh tính mạng, có phần là để mình hiểu được: lầm lỗi có thể chỉ vì vô tâm, đừng để trong lòng.” Tiêu Phong run run nói: “A Châu! Nào phải nàng chỉ muốn cứu phụ thân, cũng nào phải chỉ nhắc nhở ta rằng có những lỗi lầm chỉ vì vô ý. Nàng hy sinh chỉ vì ta đấy thôi, vì ta đấy thôi!” Chàng bế nàng lên, đứng dậy.

A Châu nhoẻn cười, thấy Tiêu Phong hiểu được thâm ý mình liền trong lòng hoan hỉ. Nàng biết đã đến lúc lâm chung, không hy vọng tình lang hiểu kịp nỗi lòng thầm kín bấy lâu, nhưng rồi chàng đã hiểu.

Tiêu Phong nói: “Nàng hoàn toàn chỉ vì ta. A Châu! Có phải thế không?” A Châu nhỏ nhẹ đáp: “Đúng thế.” Tiêu Phong gào lên: “Vì sao? Vì sao?” A Châu đáp: “Họ Đoàn Đại Lý có tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm, nếu chàng giết Trấn Nam Vương, họ đâu có để yên? Đại ca ơi, mình có đọc được bộ Dịch Cân Kinh đâu…” Tiêu Phong giật mình tỉnh ngộ, dòng lệ nóng bỏng trào ra, ròng ròng nhỏ xuống.

A Châu nói: “Thiếp cầu xin chàng một việc, chàng có bằng lòng không?” Tiêu Phong đáp: “Đừng nói một việc, dù đến trăm việc, ngàn việc ta cũng bằng lòng.” A Châu nói: “Thiếp chỉ có một cô muội tử, hai đứa từ nhỏ đã không được ở gần nhau. Xin chàng chiếu cố đến nó, thiếp chỉ lo nó lầm đường lạc lối.” Tiêu Phong gượng cười nói: “Đợi khi nàng khỏe hắn, chúng ta sẽ đi tìm Tử muội để hai chị em đoàn tụ bên nhau.” A Châu mơ màng nói: “Đợi thiếp khỏe… ôi, đại ca ơi, chúng ta sẽ cùng ra ngoài ải Nhạn Môn Quan cưỡi ngựa đi săn, thả bò chăn cừu. Chàng nghĩ xem Tử muội có chịu đi theo không?” Tiêu Phong đáp: “Dĩ nhiên là Tử muội đi chứ, tỉ tỉ và tỉ phu bảo đi không lẽ không đi?”

Đột nhiên có tiếng cười khúc khích, từ dưới gầm cầu đá xanh một người chui ra, kêu lên: “Xấu hổ thật! Cái gì mà tỉ tỉ với lại tỉ phu? Ta không đi đâu!” Người đó thân hình mảnh mai, khoác áo tơi, chính là A Tử.

Tiêu Phong từ lúc lỡ tay đánh A Châu một chưởng, bao nhiêu tâm ý để cả vào nàng. Với bản lĩnh của chàng, làm gì không biết có người đang nấp dưới gầm cầu? Nhưng một là vì mưa to gió lớn sấm chớp dùng đùng, hai là vì tâm thần đại loạn, đến khi A Tử chui ra chàng mới phát giác. Tiêu Phong kinh ngạc kêu lên: “A Tử! Muội tử mau mau lại đây gặp tỉ tỉ.” A Tử bĩu môi đáp: “Ta nấp dưới vòm cầu, cốt để xem ngươi giao đấu với gia gia, ai ngờ ngươi lại đánh trúng tỉ tỉ. Hai người to nhỏ thầm thì ta đâu có muốn nghe, muốn tâm sự thì cứ tự nhiên, sao lại dính líu ta vào?” Cô vừa nói vừa đủng đỉnh tiến lại.

A Châu nói: “Hảo muội muội! Từ nay trở đi, Tiêu đại ca sẽ chiếu cố đến muội, muội… muội cũng nên chiếu cố cho anh ấy.” A Tử cười khanh khách nói: “Thằng cha man rợ thô lỗ kia, ta chẳng thèm đâu.”

A Châu đang nằm trong lòng Tiêu Phong bỗng giẫy nhẹ mấy cái, đầu ngoẹo xuống, mái tóc xõa ta phủ lên vai ông, rồi không còn động đậy gì nữa. Tiêu Phong thất kinh gọi lớn: “A Châu A Châu!” Chàng đưa tay xem mạch thì mạch đã dừng rồi, tưởng chừng trái tim chàng cũng dừng theo, lại để tay lên mũi thì hơi thở cũng không còn. Chàng gào lên: “A Châu! A Châu!” Dù có gọi đến nghìn vạn lần, A Châu cũng không đáp lời được nữa. Tiêu Phong vội vàng đem chân lực trút vào người nàng nhưng A Châu vẫn không hề cử động.

A Tử thấy A Châu tắt thở, cũng kinh hãi không đùa cợt nữa, hoảng hốt rú lên: “Ngươi đánh chết tỉ tỉ ta! Ngươi đánh chết tỉ tỉ ta!” Tiêu Phong đáp: “Phải rồi! Chính ta đánh chết lệnh tỉ, cô báo thù đi. Cô giết ta đi, mau lên! Mau lên!” Chàng đặt A Châu xuống, phưỡn ngực ra gào lên: “Cô mau giết ta đi!” Thực tình chàng chỉ mong A Tử rút dao ra đâm vào ngực mình, như vậy mới chấm dứt được nỗi đau vô cùng tận.

A Tử thấy Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi trông thật dễ sợ, kinh hãi lùi lại mấy bước kêu lên: “Ngươi… ngươi đừng giết ta.”

Tiêu Phong cũng tiến lên theo, đưa tay lên xé áo đánh roặc một tiếng, phanh ngực ra mà nói: “Cô có độc châm, độc thích, độc chùy… phóng chết ta đi.” Dưới ánh chớp, A Tử trông rõ trên ngực ông có đầu một con chó sói xanh lè, nhe nanh hung ác, lại càng khiếp vía, rú lên một tiếng rồi quay người chạy thục mạng.

Tiêu Phong đứng sững trên cầu, thương tâm cực điểm mà hối hận cũng cực điểm, đập tay vào lan can cầu đánh chát một tiếng, đá vỡ bay tung tóe. Chàng đánh hết chưởng này đến chưởng khác, muốn khóc mà không khóc được, bỗng nghe lách cách rồi một phiến đá lan can rơi tòm xuống sông. Một ánh chớp lại lóe lên soi rõ mặt A Châu, nỗi thâm tình tha thiết của nàng như vẫn còn vương trên khóe mát.

Tiêu Phong lại gào một tiếng: “A Châu!” Chàng ôm xác người yêu lên, chạy như bay vào giữa đồng không mông quạnh. Sấm chớp vẫn dùng đùng, mưa như trút nước. Chàng hết chạy lên triền núi, lại chạy xuống khe sâu, đầu óc hỗn loạn trống rỗng không còn biết gì nữa.

Sấm chớp thưa dần nhưng mưa chưa ngớt. Phương đông đã ửng đỏ, bầu trời cũng sáng dần. Tiêu Phong đã chạy điên khùng một lúc lâu mà không hề mỏi mệt, chỉ muốn tự hành hạ cho chết đi, để mãi mãi ở bên cạnh A Châu. Chàng gào rú từng hổi, chạy tràn chạy ẩu, không hiểu sao lại quay trở về chiếc cầu đá xanh.

Tiêu Phong vẫn lảm nhảm: “Ta đi tìm Đoàn Chính Thuần, bảo y giết ta đi mà báo thù cho con gái.” Chàng bèn rảo bước chạy về Tiểu Kính Hồ.

Chẳng bao lâu Tiêu Phong đã đến bờ hồ, cất tiếng gọi to: “Đoàn Chính Thuần! Ta đã giết con ngươi, ngươi ra giết ta đi! Ta không đánh trả đâu, mau ra đây giết ta đi!” Chàng ôm ngang lưng A Châu, đứng trước khu rừng trúc, đợi đã lâu mà trong rừng vẫn lặng như tờ, không thấy một ai.

Tiêu Phong tiến vào, đi đến trước căn nhà tre, đạp tung cánh cửa bước vào gọi to: “Đoàn Chính Thuần! Ngươi ra đây giết ta đi!” nhưng trong nhà trống không chẳng thấy một ai. Chàng tìm khắp cả nhà ngang, nhà sau vẫn không thấy Đoàn Chính Thuần cùng thuộc hạ, đến cả chủ nhà là Nguyễn Tinh Trúc và A Tử cũng không thấy đâu. Đồ đạc trần thiết trong nhà vẫn y nguyên, dường như mọi người hốt hoảng ra đi không kịp mang theo gì cả.

Tiêu Phong nghĩ thầm: “Đúng rồi! Chắc là A Tử chạy về báo là ta muốn giết Đoàn Chính Thuần để báo thù. Y dù không chịu bỏ đi, nhưng Nguyễn Tinh Trúc và bọn thuộc hạ ép y phải xa chạy cao bay. Ha ha! Ta có đến giết ngươi đâu, mà đến để ngươi giết ta đấy chứ?”. Chàng lại la lên: “Đoàn Chính Thuần! Đoàn Chính Thuần!” Thanh âm vang dội rất xa, nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió thổi xào xạc. Bên Tiểu Kính Hồ, rừng trúc quạnh quẽ không một bóng người. Tiêu Phong tưởng chừng trời đất này chỉ còn một mình chàng. Từ lúc A Châu tắt thở đến giờ, chàng vẫn bế nàng trong lòng, cố truyền chân khí vào không biết bao nhiêu lần, chỉ mong giống như lần bị Huyền Từ phương trượng đánh trúng, bị thương nặng mà không chết. Thế nhưng lần trước Đại Kim Cương Chưởng của Huyền Từ đánh vào chiếc gương đồng trong tay Tiêu Phong, A Châu nằm trong tay kia chẳng qua chỉ bị chấn động, còn lần này phát chưởng của Tiêu Phong đánh thẳng vào giữa ngực thì nàng còn sống làm sao được? Chàng có cố gắng cách nào thì A Châu vẫn không động đậy.

Tiêu Phong ôm A Châu, ngơ ngẩn ngồi trước hiên nhà từ sáng tới trưa, rồi từ trưa tới tối. Sau cơn mưa to trời trong vắt, ánh tà dương tỏa chiếu lên thân thể hai người.

Khi chàng ở Tụ Hiền Trang bị quần hùng vây đánh, anh em trở mặt, tình thế nguy ngập nhưng không nao núng chút nào. Bây giờ chính tay mình lầm lỡ quá lớn không sửa chữa được, chàng càng nghĩ càng thấy cô đơn, thật không còn muốn sống trên đời nữa, lại nghĩ: “A Châu thế mạng cho phụ thân rồi, ta không thể đi tìm y báo thù được nữa. Thế thì còn có việc gì mà làm? Đại nghiệp của Cái Bang, hùng tâm tráng chí năm nào, cũng chẳng cần phải nghĩ đến nữa. Ta là người Khất Đan, có hùng tâm đại nghiệp gì đâu?”.

Chàng đi ra nhà sau, thấy một cái cuốc trồng hoa dựng ở góc tường bèn nghĩ thầm: “Thôi, ta vĩnh viễn ở lại đây bầu bạn với A Châu.” Tay trái chàng vẫn ôm A Châu một phút không rời, tay phải cầm chiếc cuốc đi ra ngoài rừng trúc, đào một cái huyệt xong lại đào thêm cái nữa, hai đống đất vun lại thành một.

Chàng nghĩ bụng: “Song thân nàng quay lại không biết là cái gì, thể nào cũng đào lên xem thử. Ta phải dựng bia lên mộ.” Chàng bèn bẻ một đoạn trúc, bóp vỡ đôi, quay lại nhà bếp lấy dao đẽo cho nhẵn nhụi rồi đem qua phòng phía tây. Tiêu Phong thấy trên bàn có sẵn văn phòng tứ bảo, bèn để A Châu nằm ngang trên đùi, cầm bút chấm mực viết lên một mảnh trúc: “Khất Đan mãng phu Tiêu Phong chi mộ”.

Chàng lại cảm mành trúc kia lên, trầm ngâm tự hỏi: “Phải viết gì nhỉ? Tiêu môn Đoàn phu nhân chi mộ ư? Tuy nàng với ta có đính ước phu thê nhưng chưa thành hôn, đến chết vẫn còn là một cô nương băng thanh ngọc khiết, gọi nàng là phu nhân không khỏi có điều tiết mạn.” Chàng không quyết định được, ngửng đầu lên suy nghĩ một hồi, ngẫu nhiên nhìn vào một bức bút thiếp trên tường, thuận mắt đọc xuống thì ra là một bài từ: Hàm tu ý túy bất thành ca, tiêm thủ yểm hương la. Ôi hoa ánh chúc, thâu truyền thâm ý, tửu tử nhập hoành ba. Khán chu thành bích tâm mê loạn, phiên mạch mạch, liễm song nga. Tương kiến thời hi cách biệt đa. Hựu xuân tận, nại sầu hà?

Tiêu Phong không đọc sách nhiều, trong bài từ này cũng có mấy chữ không biết, nhưng đại khái cũng hiểu được đây là một bài từ tả tình yêu trai gái uống rượu dưới ánh nến trong màn lụa, tương kiến thì ít mà cách biệt lại nhiều nên trong lòng buồn bã. Chàng bâng khuâng nhìn bức thiếp, cũng chẳng có lòng dạ nào suy nghĩ ý tứ văn chương, chỉ thuận miệng đọc cho đến hết. Bên dưới còn mấy dòng lạc khoản: “Thư thiếu niên du phó Trúc muội bổ bích. Tinh mâu trúc yêu tương bạn, bất tri thiên địa tuế nguyệt dã. Đại Lý Đoàn nhị túy hậu cuồng đồ.” (Viết tặng Trúc muội để che tường trống. Có người mắt sáng lưng thon làm bạn, quên hết trời đất tháng ngày. Đoàn nhị nước Đại Lý viết nhảm trong lúc say mèm.)

Tiêu Phong lẩm bẩm: “Thằng cha này quả là khoái hoạt. Có người mắt sáng lưng thon làm bạn, quên hết trời đất tháng ngày. Đoàn nhị nước Đại Lý viết bừa sau cơn say. Đoàn nhị nước Đại Lý là ai nhỉ? Đúng rồi, đây là Đoàn Chính Thuần viết tặng tình nhân y là Nguyễn Tinh Trúc. Sao song thân A Châu lại ngang nhiên treo những chuyện phong nguyệt ở đây, không xấu hổ ư? À, thuộc hạ Đoàn Chính Thuần không được vào căn phòng này.”

Tiêu Phong không để ý đến bức thiếp đó nữa, lại nghĩ: “Ta viết gì lên mộ bia của A Châu đây?”. Chàng tự biết bụng mình quá ít văn chương, cố mãi cũng không nghĩ ra, sau cùng đành viết bốn chữ “A Châu chi mộ”. Rồi chàng bỏ bút xuống, đứng lên, định bụng đem thanh trúc cắm trước mộ, an táng A Châu xong xuôi rồi sẽ tự sát theo.

Tiêu Phong bế A Châu lên, mắt lại liếc bức thiếp trên tường một lần nữa. Đột nhiên chàng nhảy dựng lên rồi hốt hoảng la lớn: “Sai rồi! Chuyện này sai bét rồi!” Chàng bước lại gần, xem kỹ mấy dòng chữ trên bức thiếp, thấy nét bút tuấn nhã tiêu sái rõ ra chữ của con người sang trọng. Tựa hồ có ai đó quát thét vào tai ông: “Chữ viết trên phong thư Thủ lĩnh đại ca gửi Uông bang chủ không giống thế này, hoàn toàn khác hẳn.”

Tiêu Phong là người ít hiểu văn tự, đúng ra không rành phân biệt bút tích. Nhưng bức thiếp này nét chữ rắn rỏi vuông vắn, cách quãng đều đặn, còn bức thư kia chữ viết xiên xẹo, nét bút gầy guộc, chỉ liếc qua cũng biết là chữ của con nhà võ trên chốn giang hồ. Hai bên quá khác biệt, trẻ con chưa biết chữ cũng phải nhìn ra. Chàng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bức thiếp tựa hồ như muốn tìm sau những hàng chữ kia cái âm mưu khuất khúc bên trong.

Đầu óc chàng quay cuồng, trước mắt như thấy lại cảnh tượng trong rừng hạnh ngoài thành Vô Tích đêm hôm đó, thấy lại rõ ràng phong thư Thủ lĩnh đại ca gửi cho Uông bang chủ. Trí Quang đại sư đã nuốt mất đoạn cuối lá thư nơi có chỗ ký tên, khiến chàng không sao biết được người viết, nhưng nét chữ trên bức thư đã in rõ vào đầu óc chàng. Người viết lá thư đó, với vị Đại Lý Đoàn nhị trên bức thiếp này, không thể là một, điều này chắc chắn không nghi ngờ gì nữa.

Hay là Thủ lĩnh đại ca nhờ ai viết giùm phong thư đó? Chàng ngẫm nghĩ một chút, thấy không hợp lý. Đoàn Chính Thuần viết chữ đẹp đến thế này, thể nào cũng tự mình viết thư. Huống chi một bức thư quan trọng như vậy lẽ nào lại nhờ người viết thay? Còn bài từ phong lưu lãng mạn viết tặng tình nhân, chắc chắn y cũng phải tự mình chấp bút.

Chàng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, không ngớt tự hỏi: “Hay là Thủ lĩnh đại ca không phải Đoàn Chính Thuần? Hay là bức thiếp này không phải Đoàn Chính Thuần viết? Không có lý nào thế được! Nếu chẳng phải Đoàn Chính Thuần thì còn ai là Đại Lý Đoàn nhị viết một bài từ lãng mạn treo ở đó? Hay là Mã phu nhân nói sai? Cũng không thể được, bà ta có quen biết gì Đoàn Chính Thuần đâu, người nơi phương bắc, kẻ góc trời nam, một bên là vợ của dân thảo biền thô lỗ, một bên là vương công quí tộc, thù oán gì mà phải dựng chuyện gạt mình?

Từ lúc chàng biết Thủ lĩnh đại ca là Đoàn Chính Thuần liền hết sạch mọi nỗi nghi ngờ, đầu óc thấy thoải mái, chuyên tâm vào việc báo thù. Bây giờ nhìn thấy bức thiếp này, vô số nghi vấn lại hiện lên: “Giả tỷ phong thư kia không phải Đoàn Chính Thuần viết thì Thủ lĩnh đại ca dĩ nhiên không phải là y. Nếu vậy thì là ai? Vì cớ gì Mã phu nhân lại bịa đặt gạt mình, bên trong còn có âm mưu ngụy kế gì đây? Ta ngộ sát A Châu, nàng cam tâm chịu chết vì ta, cũng đều do sai lầm mà ra ư? Vậy là oan khuất không những chưa kết thúc mà lại chồng cao thêm nữa. Sao ta lại không nhìn thấy bức thiếp này từ trước? Chỉ vì bức thiếp này treo trong phòng riêng, làm sao ta thấy được?” Giả tỷ Tiêu Phong không đi tìm bút mà tình cờ ngó thấy bức thiếp này, an táng A Châu xong rồi tự sát, thì câu chuyện này kết thúc tại đây. Nhưng ông trời không để hai người phải chết hồ đồ như vậy.

Ánh dương quang nhạt dần, những tia nắng cuối cùng từ từ khuất sau dãy núi. Bỗng Tiêu Phong nghe thấy tiếng chân hai người đi từ bờ Tiểu Kính Hồ đến khu rừng trúc. Hai người này còn ở ngoài xa, nhưng chàng ngưng thần nghe ngóng, nhận ra đó là hai người đàn bà, liền nghĩ thầm: “Chắc hẳn mẹ con A Tử trở về. Ta phải hỏi Đoàn phu nhân cho rõ xem bức thiếp này có phải Đoàn Chính Thuần viết không. Nhưng thể nào bà ta cũng hận ta làm chết A Châu, muốn giết ta. Ta quyết… quyết…”. Chàng đang định không chống trả nhưng nghĩ lại: “Nếu thật sự A Châu chết oan, kẻ giết song thân ta là người khác thì Tên Đại Ác này lại nợ ta thêm một món huyết cừu nữa. Chẳng phải y giết chết A Châu thì còn ai? Lẽ nào ta đành chịu chết, không giữ mạng sống để báo thù?”.

Hai người đàn bà kia đi vào khu rừng trúc, càng lúc càng gần. Tiêu Phong đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau. Một người nói: “Phải cẩn thận! Con tiện nhân này võ công tầm thường nhưng rất nhiều ngụy kế.” Tiếng một cô gái đáp lại: “Mụ ta chỉ có một mình, mẹ con mình thể nào cũng thanh toán được.” Người lớn tuổi hơn nói: “Thôi im đi! Đừng nói gì nữa. Gặp mụ là hạ sát thủ ngay, không chần chờ gì cả.” Cô gái đáp: “Lỡ gia gia biết được…” Người đàn bà lớn tuổi gạt đi: “Hừ! Ngươi lại còn nể mặt gia gia sao?” Thế rồi hai người không nói gì nữa, rón rén đi vào. Một người đi về hướng cửa chính, còn một người thì vòng ra sau nhà, rõ ràng là tiền hậu giáp công.

Tiêu Phong rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm: “Giọng nói hai người này không phải Nguyễn Tinh Trúc và A Tử, nhưng cũng là hai mẹ con đến đây giết một nữ nhân, ồ, chắc là định giết Nguyễn Tinh Trúc. Gia gia cô gái lại không tán thành việc này.” Chàng nghĩ như vậy nhưng chẳng để tâm tới, lại ngồi ngơ ngẩn xuất thần.

Lát sau bỗng nghe tiếng kẹt cửa, ai đó đã đẩy cửa tiến vào. Tiêu Phong vẫn không ngẩng lên, chỉ thấy một đôi bàn chân đi hài đen nhỏ nhắn đến trước mặt, cách độ bốn thước thì dừng lại. Kế đó cửa sổ bên hông mở ra, một người nhảy vào đứng bên cạnh chàng, chỉ nghe tiếng cũng biết là võ công tầm thường..

Tiêu Phong vẫn ôm A Châu không nhúc nhích, trong đầu cứ quanh quẩn mấy câu hỏi: “Thủ lĩnh đại ca có phải là Đoàn Chính Thuần không? Trong ngôn ngữ của Trí Quang đại sư có ẩn ý gì? Từ trưởng lão có ngụy kế gì? Lời của Mã phu nhân là hư hay thực?”. Quả là mờ mịt, chàng hết đoán thế này lại nghĩ thế khác, tâm thần loạn chuyển, ruột rối như mớ bòng bong.

Cô gái bỗng cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Con tiện tì họ Nguyễn đâu rồi?” Thanh âm cô lạnh lẽo, giọng điệu khinh mạn cùng cực. Tiêu Phong chẳng thèm để ý, vẫn chìm sâu vào nghi vấn. Người lớn tuổi hơn hỏi: “Tôn giá liên hệ với con tiện tì họ Nguyễn kia thế nào? Cô gái này là ai? Nói ngay cho ta nghe!” Tiêu Phong vẫn không ngẩng lên. Cô gái liền xẵng giọng: “Ngươi câm hay là người điếc? Sao mãi không trả lời?” Giọng nói cô ta đầy vẻ giận dữ. Tiêu Phong vẫn mặc kệ, ngồi trơ trơ như tượng đá.

Cô gái bèn dậm chân, trường kiếm trong tay rung một cái, mũi kiếm rít lên vo vo chỉ cách huyệt Thái Dương của Tiêu Phong vài tấc, quát lên: “Ngươi còn giả vờ ngớ ngẩn thì ta cho nếm mùi lưỡi kiếm này.”

Tiêu Phong không lý gì đến nguy hiểm bên ngoài, đầu óc vẫn loay hoay giữa bao nhiêu nghi vấn. Cô gái phóng kiếm ra, sượt qua cổ chàng độ một tấc. Tiêu Phong nghe rõ đường kiếm đi trệch, vẫn thản nhiên không thèm né tránh. Hai người đàn bà thấy vậy không khỏi kinh hãi. Cô gái gọi mẹ: “Má má! Chắc gã này điên khùng. Cô gái y ôm trên tay dường như chết rồi.” Người đàn bà đáp: “Chắc y giả vờ đó. Trong nhà, con tiện nhân này làm gì có người tốt? Chém y một đao rồi khảo đả sau.” Bà chưa dứt lời, lưỡi đao trong tay trái đã nhằm bả vai Tiêu Phong chém xuống.

Đợi cho lưỡi đao còn cách nửa thước, chàng tay phải vươn ra dùng hai ngón tay kẹp lấy sống đao, thanh đao khựng lại ngay không chém xuống được nữa. Chàng vận chỉ lực đẩy về phía trước, đốc đao đập trúng yếu huyệt trên vai người đàn bà, lập tức bà ta không nhúc nhích được. Tiêu Phong tiện đà rung tay một cái, tiếng lách cách vang lên, thanh đao đã gãy đôi, Tiêu Phong quẳng luôn xuống đất, trước sau vẫn không ngẩng lên nhìn đối thủ.

Cô gái thấy mẹ bị chế ngự, cả kinh nhảy lùi lại, bắn veo véo luôn bảy mũi đoản tiễn vào Tiêu Phong. Tiêu Phong nhặt thanh đao gãy gạt được hết, lại vung tay ném ra, cán đao đập vào hông cô ta nghe bịch một tiếng. Cô gái kia rú lên, huyệt đạo cũng bị ném trúng, đứng sững như trời trồng.

Người đàn bà kinh hoảng hỏi: “Con có bị thương không?” Cô gái đáp: “Hông con đau lắm nhưng chưa đến nỗi bị thương. Má má ơi, con bị ném trúng huyệt Kinh Môn.” Người đàn bà đáp: “Ta bị điểm huyệt Trung Phủ. Người… người này võ công lợi hại quá.” Cô gái nói: “Má má! Gã này là ai thế? Y không đứng lên mà vẫn chế ngự được mẹ con mình, xem chừng có tà thuật.”

Người đàn bà không dám hung hăng nữa, đổi sang giọng dịu dàng nói với Tiêu Phong: “Mẹ con chúng tôi với tôn giả không thù không oán, vừa rồi mạo phạm ra tay càn rỡ, thật là có lỗi. Mong tôn giá rộng lượng nới tay cho.” Cô gái lập tức xen vào: “Không! Không! Ta thua thì thôi, hà tất phải năn nỉ hắn? Ngươi có giỏi thì chém chết bản cô nương đi, ta chẳng sợ đâu.”

Tiêu Phong chỉ lờ mờ nghe hai mẹ con nối, đại khái là người mẹ xin tha, còn cô con gái ngang tàng, nhưng họ nói những gì thì chàng không để vào tai. Lúc này trong nhà đã tối, một hồi nữa thì bóng đêm hoàn toàn bao phủ. Tiêu Phong trước sau vẫn bồng A Châu ngồi tại đó, không xê dịch chút nào. Bình thời chàng là người sáng suốt mẫn tiệp, gặp việc khó giải quyết đến đâu cũng quyết đoán rất mau lẹ, gặp việc không thể tra xét rõ ngay thì tạm gác một bên, không hề chần chừ do dự. Thế mà hôm nay lầm lỡ đánh chết A Châu, trong lòng chàng bị ai cực điểm, ngơ ngẩn không còn hồn vía, chẳng khác gì người điên khùng mất trí.

Người đàn bà khẽ bảo con: “Con thử vận khí tới huyệt Hoàn Khiêu xem sao, cố mà đả thông kinh mạch, giải huyệt bị phong tỏa.” Cô gái đáp: “Con đã thử rồi, chẳng ăn thua gì…” Người đàn bà đột nhiên nói: “Có người đến đó.”

Quả có tiếng chân loạt soạt, ai đó đã đẩy cửa vào, lại là một người đàn bà nữa. Người mới đến lấy hỏa đao, hóa thạch ra đánh lửa, châm ngọn đèn dầu xong, xoay người lại đột nhiên thấy Tiêu Phong, A Châu và hai người đàn bà kia, không khỏi kinh ngạc “A” lên một tiếng, chân tay bủn rủn, đồ đánh lửa rơi xuống nghe loảng xoảng. Thiếu phụ tới trước đột nhiên kêu lên: “Nguyễn Tinh Trúc, thì ra là ngươi!”

Người vào sau chính là Nguyễn Tinh Trúc. Bà ta quay đầu lại thấy một thiếu phụ trung niên, bên cạnh lại có một thiếu nữ mặc toàn đồ đen, cả hai đều khá đẹp, cô gái lại càng xinh xắn, bà chưa từng gặp bao giờ, Nguyễn Tinh Trúc nói: “Đúng đấy! Ta họ Nguyễn. Còn hai vị là ai?” Thiếu phụ bị điểm huyệt không chịu trả lời, mặt hầm hầm đầy vẻ tức tối.

Nguyễn Tinh Trúc quay lại nói với Tiêu Phong: “Kiều bang chủ! Các hạ đã đánh chết tiện nữ, lại còn tới đây làm chi? Tội nghiệp… tội nghiệp con tôi…” Bà vừa gọi vừa khóc rống lên, nhảy xổ lại ôm thi thể A Châu. Tiêu Phong vẫn ngồi thộn mặt ra mà nhìn, một lúc lâu mới nói: “Đoàn phu nhân! Ta gây nên tội nghiệt thâm trọng, xin phu nhân chém chết ta đi!” Nguyễn Tinh Trúc nói: “Ta có chém chết các hạ thì đứa con khốn khổ của ta cũng không sống lại được nữa. Kiều bang chủ! Các hạ trách ta và gia gia của A Châu đã làm một chuyện sai lầm rất đáng hổ thẹn, đến nỗi đứa trẻ phải một đời lênh đênh, không biết cả phụ mẫu thân sinh là ai. Các hạ trách thế là phải, có điều muốn tiết hận thì phải giết Đoàn vương gia, không thì giết ta, sao lại giết A Châu?”

Lúc này đầu óc Tiêu Phong thật là mê muội, phải một lúc sau chàng mới bàng hoàng hỏi lại: “Chuyện gì mà lại sai lầm rất đáng hổ thẹn?” Nguyễn Tinh Trúc vừa khóc vừa đáp: “Các hạ biết rồi sao còn hỏi tới hỏi lui? A Châu… A Châu và A Tử đều là con tư sinh của ta, không dám mang về nhà, đành phải đem cho người khác nuôi.”

Tiêu Phong run rẩy nói: “Hôm qua ta hỏi Đoàn Chính Thuần phải chăng đã làm một chuyện sai lầm đáng hổ thẹn, chính y đã thừa nhận. Chuyện đó chỉ là việc đem A Châu… và A Tử cho người khác nuôi hay sao?” Nguyễn Tinh Trúc nổi giận đáp: “Chuyện như thế còn chưa đủ đau thương ư? Ngươi nghĩ ta là thứ đàn bà tồi tệ, chuyên làm những chuyện xấu xa hơn nữa hay sao?” Tiêu Phong lại hỏi: “Hôm qua Đoàn Chính Thuần còn nói là Hôm nay ta được gặp lại đứa trẻ năm xưa không cha không mẹ. Đó là y nói về A Tử, không phải… không phải nói về ta hay sao?” Nguyễn Tinh Trúc giận dữ đáp: “Chàng nói về ngươi làm gì? Ngươi đâu có phải là đứa trẻ chàng bỏ rơi cho người ta nuôi? Ngươi… ngươi nói năng láo lếu gì thế? Ta đâu có đẻ ra cái loại súc sinh như ngươi?” Bà vừa thẹn vừa giận Tiêu Phong đến cực điểm, nhưng lại sợ võ công chàng ghê gớm nên không dám động thủ, chỉ động khẩu chửi cho sướng miệng.

Tiêu Phong nói: “Thế sao lúc ta hỏi y tại sao đến giờ phút này vẫn tiếp tục làm chuyện xấu, y lại thừa nhận hành sự không đoan chính, đức hạnh khiếm khuyết?” Nguyễn Tinh Trúc đang ràn rụa nước mắt bỗng dưng đỏ mặt, nói: “Trời sinh chàng có tính phong lưu, yêu hết người này đến người khác. Việc gì đến ngươi mà ngươi phải rỗi hơi xen vào?”

Tiêu Phong lẩm bẩm: “Sai rồi! Sai bét rồi!” Chàng lặng đi một lúc, đột nhiên giơ tay ra tát vào mặt mình luôn bốn cái thật mạnh kêu bôm bốp. Nguyễn Tinh Trúc hoảng hồn, nhảy vọt ra sau hai bước, thấy Tiêu Phong vẫn ra sức tự tát mình, chưởng nào chưởng nấy cực kỳ mãnh liệt, chỉ trong khoảnh khắc hai má đã sưng vù.

Bỗng nghe một tiếng “Ối chà” ngoài cửa, thêm một người bước vào kêu lên: “Má má đã tháo lấy bức thiếp…” Đó chính là A Tử. Nàng nói chưa dứt câu, bỗng thấy trong nhà đầy người, rồi lại thấy Tiêu Phong tay trái ôm xác A Châu, tay phải liên tiếp tự tát vào mặt, không khỏi kinh ngạc sững sờ.

Mặt Tiêu Phong sưng húp lên rồi dập vỡ ra, lập tức máu tươi văng tung tóe. Mặt mũi tay chân chàng đầy máu đã đành, ngay cả vách tường, bàn ghế, thi thể A Châu cũng vương vãi những điểm hồng.

Nguyễn Tinh Trúc không nỡ nhìn cảnh tượng ghê rợn đó, hai tay liền bưng lấy mặt, nhưng tai vẫn nghe những tiếng bốp bốp rùng rợn, nhịn không nổi bèn kêu lên: “Các hạ đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” A Tử cũng hét lên: “Chao ôi! Ngươi làm hỏng thủ bút của gia gia rồi, ta bắt đền đó !” Cô ta nhảy tót lên bàn, tháo bức thiếp lốm đốm máu trên tường xuống. Thì ra hai mẹ con cô ta quay trở lại chỉ cốt để đem bức bứt thiếp này đi.

Tiêu Phong giật mình, ngừng tay không tát nữa, hỏi lại: “Đại Lý Đoàn nhị viết bức thiếp đó quả thực là Đoàn Chính Thuần hay sao?” Nguyễn Tinh Trúc nói: “Không phải chàng thì còn ai vào đây nữa?” Bà ta nhắc đến Đoàn Chính Thuần, nét mặt bất giác lộ vẻ thâm tình, lại thêm mấy phần kiêu ngạo.

Lời bà ta nói đã giải quyết mấy nghi vấn trong đầu Tiêu Phong: bức thiếp này đúng là thủ bút của Đoàn Chính Thuần, phong thư gửi Uông bang chủ kia không phải của Đoàn Chính Thuần, Thủ lĩnh đại ca hiển nhiên không phải Đoàn Chính Thuần.

Trong lòng chàng liền nảy ra một ý niệm: “Mã phu nhân vu oan cho Đoàn Chính Thuần, bên trong hẳn có ẩn tình trọng đại. Nếu ta gỡ được chỗ thắt này thì mọi việc tự khắc lộ ra ngay.” Tiêu Phong nghĩ như vậy, lập tức bỏ ý định tự hủy thân mình. Vừa rồi, chàng tự tắt một hồi, tuy máu tươi chảy ra lênh láng, nhưng cũng nhờ đó mà phát tiết được đôi phần uất hận đau thương. Chàng bèn ôm xác A Châu đứng lên.

A Tử chợt thấy hai mảnh trúc ông viết để trên bàn, bật cười nói: “Ha ha! Thảo nào ngoài kia có hai cái huyệt, ta đang ngạc nhiên chưa hiểu. Thì ra ngươi định chết theo rồi chôn chung với chị ta, ái chà, quả thực cũng giống đa tình.” Tiêu Phong nói: “Ta trúng phải độc kế của gian nhân, đánh chết A Châu. Bây giờ ta phải đi báo thù cho nàng đã, sau đó mới yên tâm theo xuống suối vàng.” A Tử hỏi: “Kẻ gian đó là ai thế?” Tiêu Phong nói: “Hiện giờ ta cũng chưa biết, còn phải điều tra.” Chàng nói xong liền bước ra, tay vẫn ôm A Châu, A Tử cười nói: “Ngươi cứ ôm thi thể tỉ tỉ ta mà đi tìm kẻ gian ư?”

Tiêu Phong ngẩn người ra một lúc, chưa biết tính sao. Chàng nghĩ đến chuyện ôm xác A Châu đi xa diệu vợi hàng nghìn dặm, quả là bất tiện, nhưng bỏ nàng lại thì không nỡ. Chàng bần thần nhìn A Châu, nước mắt pha lẫn máu trên mặt nhỏ xuống thành những giọt hồng, rơi trên khuôn mặt trắng bệch của A Châu, đúng là huyết lệ đầm đìa.

Nguyễn Tinh Trúc thấy chàng thương tâm quá đỗi, bao nhiêu căm hờn đều tiêu tan hết, bèn khuyên giải: “Kiều bang chủ! Việc đã lỡ rồi, không vãn hồi được nữa. Các hạ hãy… hãy…” Vốn dĩ bà định khuyên Tiêu Phong bớt nỗi bi thương, nhưng chính mình lại nhịn không nổi khóc òa lên, nức nở nói: “Trăm điều cũng tại ta, ta thật chẳng ra gì… đứa con ngoan ngoãn thế kia sao lại đem cho người khác?”

Thiếu nữ bị Tiêu Phong điểm huyệt bỗng xen vào: “Đương nhiên là người thật chẳng ra gì! Phu phụ người ta đang vui vầy, sao ngươi lại đâm vào tranh cướp để gây nỗi chia ly?” Nguyễn Tinh Trúc ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ rồi hỏi: “Sao cô nương lại nói thế? Cô là ai?” Thiếu nữ đáp: “Ngươi thật là giống hồ ly yêu quái, làm má má ta khốn khổ, làm cả ta.”

A Tử xông tới vung tay toan tát vào mặt cô gái. Cô kia không cử động được, chẳng thể nào tránh né. Nguyễn Tinh Trúc giơ tay lên gạt con ra rồi nói: “A Tử, không được lỗ mãng thế!” Bà quay sang nhìn thiếu phụ kia lần nữa, thấy thanh đao trong tay bà ta, dưới đất cũng có một thanh đao gãy, lập tức hiểu ra nói: “Phải rồi! Bà sử dụng song đao, bà… bà… là Tu la đao Tần Hồng Miên… Tần tỉ tỉ.”

Thiếu phụ đó chính là Tu la đao Tần Hồng Miên, một tình nhân của Đoàn Chính Thuần. Thiếu nữ áo đen kia là Mộc Uyển Thanh, con gái bà ta. Tần Hồng Miên không oán trách Đoàn Chính Thuần ong bướm vật vờ, đi đến đâu vương tình đến đó. Bà lại thù hận những người đàn bà khác trăng hoa quyến rũ, chiếm đoạt mất tình lang. Khi được sư muội Cam Bảo Bảo cho hay tin tức, bà liền dẫn con gái Mộc Uyển Thanh đi hành thích vợ Đoàn Chính Thuần là Đao Bạch Phượng và một người tình nhân khác, kết quả chẳng được gì. Về sau bà lại biết Đoàn Chính Thuần còn một người yêu khác là Nguyễn Tinh Trúc, ẩn cư nơi Phương Trúc Lâm gần Tiểu Kính Hồ, lại dắt con gái đến tìm giết.

Tần Hồng Miên thấy Nguyễn Tinh Trúc đã nhận ra mình, bèn quát lên: “Phải đó! Ta đây là Tần Hồng Miên. Ai cho con tiện nhân kia gọi ta là tỉ tỉ?”

Nguyễn Tinh Trúc chưa hiểu Tần Hồng Miên đến đây để làm gì, lại sợ kẻ tình địch này gặp lại Đoàn Chính Thuần rồi nối lại duyên xưa, bèn cười nói: “Phải lắm, ta nói sai rồi. Ngươi còn ít tuổi hơn ta, nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường như thế, thảo nào Đoàn lang mê mẩn. Ngươi là muội muội của ta, không phải tỉ tỉ. Tần muội tử, Đoàn lang ghi lòng tạc dạ ngày nào cũng tưởng nhớ ngươi, ta thật thèm cái phúc phận của muội tử.”

Tần Hồng Miên nghe Nguyễn Tinh Trúc khen mình trẻ tuổi xinh đẹp, lửa giận trong bụng đã bớt được ba phần, đến khi nghe kể Đoàn Chính Thuần ngày ngày tưởng nhớ mình, lửa giận lại giảm thêm ba phần nữa, bèn nói: “Ta vốn không ưa những kẻ chuyện trò thơn thớt như ngươi, chỉ cốt cho người ta mát lòng mát dạ.”

Nguyễn Tinh Trúc lại nói: “Còn vị cô nương này có phải là lệnh ái chăng? Ái chà, thật là một vị thiên kim nhan sắc khuynh thành. Sao Tần muội tử lại sinh được cô gái xinh đẹp đến thế…”

Tiêu Phong thấy hai bà lải nhải toàn chuyện gió trăng, không muốn nghe thêm nữa. Chàng là một trang hảo hán hành động dứt khoát, không ưa dài dòng. Chuyện đau lòng đã qua, lập tức nghĩ ngay đến những việc phải làm.

Chàng ôm thi thể A Châu ra huyệt, đặt nàng xuống, đưa hai bàn tay hộ pháp ra bốc đất từ từ rắc lên người nàng, còn chừa hở mặt. Đôi mắt Tiêu Phong chăm chăm nhìn xác A Châu, chỉ vài vốc đất nữa là vĩnh viễn không còn được thấy nàng. Bên tai chàng tựa hồ còn văng vẳng lời nàng ước hẹn ra ngoài quan ải cưỡi ngựa săn thú, thả cừu chăn bò, bầu bạn với mình. Mới hôm qua, hai người còn nói với nhau những chuyện thâm tình, khi thì nghịch ngợm, lúc lại nghiêm trang đứng đắn, từ nay không bao giờ còn được nghe nữa. Giấc mơ cùng nhau chăn bò, thả cừu ở ngoài quan ải nay đã trở thành một trường ảo mộng.

Tiêu Phong quì cạnh huyệt một hồi lâu, không đủ can đảm vùi đất xuống mặt A Châu. Đột nhiên chàng đứng bật dậy, hú lên một tiếng dài, không nhìn nàng nữa, hai tay hất hết đất ở bên cạnh huyệt xuống, vun thành nấm mộ rồi quay phắt lại đi vào nhà.

Lúc này Nguyễn Tinh Trúc cùng Tần Hồng Miên đã chị chị em em nói năng ríu rít. Nguyễn Tinh Trúc tuy vừa gặp cảnh đau lòng, nhưng miệng vẫn trơn như mỡ, đưa đẩy cho Tần Hồng Miên hết sức vui lòng, bao nhiêu hiềm khích đều tiêu giải. Nguyễn Tinh Trúc quay ra nói: “Kiều bang chủ! Mẹ con vị muội tử này vô tâm mà đắc tội, xin các hạ giải huyệt cho.”

Nguyễn Tinh Trúc là thân mẫu A Châu, Tiêu Phong dĩ nhiên nể lời. Huống chi chàng đã có ý định tha cho hai người kia, bèn lại gần giơ tay vỗ vào vai Tần Hồng Miên và Mộc Uyển Thanh. Hai người thấy một luồng nhiệt khí từ bả vai xung thẳng xuống huyệt đạo bị phong tỏa, chân tay lập tức cử động bình thường. Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi bội phục. Tiêu Phong quay sang A Tử nói: “A Tử muội tử, cho ta mượn coi bức thiếp của gia gia cô một chút.” A Tử đáp: “Ta không thích ngươi gọi ta một điều muội tử, hai điều muội tử.” Nói vậy thì nói, nhưng cô vẫn cầm bức bút thiếp đưa cho Tiêu Phong.

Chàng mở ra, lại xem kỹ bút tích Đoàn Chính Thuần mấy lượt. Nguyễn Tinh Trúc mặt đỏ bừng, thẹn thùng nói: “Có gì mà phải xem kỹ thế?” Tiêu Phong hỏi lại: “Hiện giờ Đoàn vương gia ở đâu?” Nguyễn Tinh Trúc mặt biến sắc ngay, lùi lại hai bước, ấp úng nói: “Thôi… Thôi!… Các hạ đừng đi tìm y nữa.” Tiêu Phong nói: “Ta không kiếm y để làm khó dễ, chỉ muốn hỏi mấy điều thôi.” Nguyễn Tinh Trúc không dám tin, nói: “Các hạ đã lỡ tay đánh chết A Châu là đủ rồi, đừng đi tìm y làm gì nữa.”

Tiêu Phong hiểu rằng bà ta không dám nói ra, không hỏi thêm nữa, cuộn bức thiếp lại trao trả A Tử rồi nói: “A Châu có di ngôn, nhờ ta trông nom cho em nàng là Tử muội. Đoàn phu nhân! Nếu sau này A Tử gặp chuyện khó khăn, việc gì Tiêu mỗ có thể làm được xin cứ cho biết, quyết không từ chối.”

Nguyễn Tinh Trúc cả mừng nghĩ bụng: “A Tử có một người bản lĩnh như thế mà nương tựa, thì ra gặp dữ hóa lành.” Bà liền đáp: “Thế thì xin đa tạ. A Tử, mau mau tạ ơn Kiều đại ca đi.” Bà ta đổi ngay “Kiều bang chủ” thành “Kiều đại ca” để cho chàng cùng A Tử thêm phần thân thiết.

Thế nhưng A Tử chỉ bĩu môi nói: “Con chẳng cần y giúp đỡ. Sư phụ con vô địch thiên hạ rồi, lại còn vô số sư ca, con sợ gì ai khinh miệt? Y ốc không mang nổi mình ốc, việc của mình còn làm chưa xong, còn mong gì giúp con? Hứ, không chừng có y càng thêm hỏng chuyện.” Cô ta mồm năm miệng mười nói năng khoác lác, mấy lần Nguyễn Tinh Trúc đưa mắt ngăn lại, vẫn vờ như không thấy.

Bà ta dậm chân nói: “Hừ! Con nhỏ này nói năng hỗn láo chẳng biết trên dưới gì cả. Kiều bang chủ! Xin các hạ nghĩ đến A Châu, đừng để bụng làm gì.” Tiêu Phong đáp: “Tại hạ họ Tiêu, không phải họ Kiều.” A Tử lại xen vào: “Má má thấy chưa, thằng cha này đến họ mình cũng không rõ, quả đúng là điên khùng…” Nguyễn Tinh Trúc quát lên: “A Tử!…”

Tiêu Phong vài chào, nói: “Xin từ biệt.” Chàng quay lại bảo Mộc Uyển Thanh: “Đoàn cô nương! Cô đừng dùng thứ ám khí độc địa này nữa, nếu gặp phải đối thủ bản lĩnh hơn cô thì không những vô ích mà còn hại đến mình.” Mộc Uyển Thanh chưa kịp trả lời, A Tử lại chõ mỏ vào: “Tỉ tỉ đừng nghe y nói nhăng nói cuội. Ám khí phóng ra cùng lắm là không trúng đối phương, sao lại có hại được?”

Tiêu Phong không trả lời, xoay mình đi ra. Lúc chân bước qua ngạch cửa, tay áo bên phải chàng nhất một cái, kình phong quạt bảy mũi đoản tiễn lúc nãy Mộc Uyển Thanh ném còn nằm dưới đất bay vụt lên, bắn thẳng vào A Tử nhanh như chớp. Cô nàng chỉ kêu được một tiếng “Ối chao!”, không sao tránh kịp. Bảy mũi tên bay sượt qua đỉnh đầu, cổ, thân mình A Tử, cắm cả vào bức tường phía sau lút đến tận chuôi.

Nguyễn Tinh Trúc vội vàng chạy tới ôm lấy A Tử, hốt hoảng kêu lên: “Tần muội tử! Mau lấy thuốc giải ra đây.” Tần Hồng Miên hỏi dồn: “Bị thương ở đâu? Bị thương ở đâu?” Mộc Uyển Thanh vội thò tay vào bọc lấy thuốc giải, đến xem vết thương của A Tử.

Một lát sau, A Tử hoàn hồn mới nói: “Không… không bắn trúng con.” Bốn người đàn bà lúc ấy mới nhìn lên bảy mũi đoản tiễn trên tường, ai nấy cả kinh thất sắc.

Thì ra Tiêu Phong nghĩ đến A Châu di ngôn dặn chàng chiếu cố cho A Tử, nhưng nghe nàng ta nói “Sư phụ con vô địch thiên hạ rồi, lại còn vô số sư ca, con sợ gì ai khinh miệt?” nên mới phất tay áo dùng tụ phong bắn tên dọa A Tử một phen, để nàng biết trời cao đất dày, đừng khinh thường anh hùng hảo hán trong thiên hạ mà rước lấy đau khổ về mình.

Tiêu Phong ra khỏi rừng trúc, đến bên bờ hồ, tìm một cây to cành lá rậm rạp bên cạnh đường, nhảy lên ngồi nấp. Chàng muốn gặp Đoàn Chính Thuần để điều tra vì cớ gì Mã phu nhân cố ý vu oan, nhưng vì Nguyễn Tinh Trúc không cho biết, đành phải tự mình ngấm ngầm theo dõi ông ta đang ở đâu.

Chẳng mấy chốc đã thấy hai mẹ con Tần Hồng Miên đi ra trước, hai mẹ con Nguyễn Tinh Trúc theo sau, hình như đang tiễn khách. Bốn người ra đến bờ hồ, Tần Hồng Miên nói: “Nguyễn tỉ tỉ! Chúng ta mới gặp lần đầu mà như đã quen lâu, bao nhiêu hiềm khích cũ từ nay bỏ hết, thế là bớt được một mối hận lòng. Bây giờ muội muốn đi kiếm con tiện tì họ Khang, tỉ tỉ có biết ả ở đâu không?” Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên hỏi lại: “Muội tử đi kiếm mụ ta làm gì?” Tần Hồng Miên hậm hực đáp: “Muội với Đoàn lang đang ân ái nồng nàn, thì bị con tiện tì yêu tinh đó giở trò mê hoặc…” Nguyễn Tinh Trúc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Con tiện nhân… Khang… Khang Mẫn đó, ta thật không biết nó ở đâu. Nếu muội tử tìm thấy ả thì chém thêm vài đao giúp ta.” Tần Hồng Miên đáp: “Cái đó không cần phải nói, chỉ sợ khó mà tìm được. Thôi xin từ biệt, sẽ gặp lại sau. Nếu tỉ tỉ gặp Đoàn lang…” Nguyễn Tinh Trúc chột dạ hỏi: “Gặp y thì sao?” Tần Hồng Miên đáp: “Tỉ tỉ thay mặt muội tát y hai cái thật mạnh, một cái phần muội, một cái phần Uyển nhi”.

Nguyễn Tinh Trúc bật cười nói: “Ta làm sao mà tìm được cái gã chết tiệt lòng lang dạ sói đó? Nếu muội tử gặp được y, cũng đánh giùm ta hai cái, một cái phần ta, một cái phần A Tử. Không được, tát tai chưa đủ, phải đá y thêm hai cái vào mông nữa. Sinh con ra chẳng ngó ngàng gì đến, để mẹ con chúng ta cô khổ lênh đênh…” Bà nói đến đây lại sụt sùi, Tần Hồng Miên an ủi: “Tỉ tỉ đừng đau lòng nữa. Để hai mẹ con muội tìm giết được con tiện tì họ Khang rồi sẽ quay lại bầu bạn với tỉ tỉ.”

Tiêu Phong nấp trên cây, nghe rõ ràng hai người đối thoại. Chàng nghĩ thầm, Đoàn Chính Thuần võ công không tệ, đối với bạn bè có nhân có nghĩa, có điều đam mê nữ sắc, mất cả khí phách anh hùng. Chỉ thấy Tần Hồng Miên cùng Mộc Uyển Thanh hành lễ từ biệt mẹ con Nguyễn Tinh Trúc rồi ra đi, Nguyễn Tinh Trúc cũng dắt tay A Tử trở về khu rừng trúc.

Tiêu Phong nghĩ thầm: “Chắc chắn là Nguyễn Tinh Trúc đi kiếm Đoàn Chính Thuần, nhưng không muốn cho Tần Hồng Miên đi theo. Lúc đầu bà ta bảo là trở lại lấy bức thiếp, Đoàn Chính Thuần chắc đang ở một nơi không xa. Ta cứ đợi ở đây là đúng.”

Bỗng trong lùm cây có tiếng động nhỏ, hai người vận y phục đen rón rén bước ra, chính là mẹ con Tần Hồng Miên quay trở lại. Tần Hồng Miên hạ giọng bảo con: “Uyển nhi! Con thật là vô tâm, mắc lừa người ta một cách dễ dàng. Trong phòng ngủ Nguyễn tỉ tỉ ở dưới gầm giường có đôi giày đàn ông, đầu mũi giày có thêu hai chữ bằng vàng, chân trái có một chữ Sơn, chân phải có một chữ Hà, chính là giày của gia gia con. Đôi giày còn mới, mà gót giày lại dính bùn chưa khô. Xem thế cũng biết ngay là gia gia con ở đâu quanh đây.” Mộc Uyển Thanh nói: “A, hóa ra bà ấy nói dối mẹ con mình.” Tần Hồng Miên nói: “Phải rồi! Đời nào bà ta dám để con người bạc bẽo kia gặp mẹ con ta?” Mộc Uyển Thanh nói: “Gia gia đã là người bạc bẽo vô lương tâm, má má chẳng cần gặp làm chi nữa!”

Tần Hồng Miên lặng lẽ hồi lâu mới đáp: “Ta muốn nhìn thấy y, nhưng lại không muốn để y nhìn thấy ta. Bao nhiêu năm qua, chắc y đã già đi nhiều, mà má má ngươi cũng già rồi còn gì.” Mấy câu nói thật là bình dị nhưng bên trong chứa chất đầy nỗi thâm tình.

Mộc Uyển Thanh đáp: “Phải đấy!” Thanh âm nàng cũng đầy vẻ thê lương. Từ khi chia tay Đoàn Dự đến nay, lòng nhớ nhung mỗi ngày một tăng, nhưng nàng biết rằng chuyện chẳng đến đâu, nên không hở ra chút tâm sự gì với mẹ.

Tần Hồng Miên nói: “Mẹ con mình mình ở đây, chắc chẳng bao lâu gia gia sẽ tới.” Nói xong, bà vạch đám cỏ cao ẩn thân vào trong, Mộc Uyển Thanh cũng nấp sau một gốc cây.

Dưới ánh sao lờ mờ, Tiêu Phong thấy khuôn mặt trắng trẻo của Tần Hồng Miên thoáng hiện sắc hồng, hiển nhiên đang xúc động. Chàng nghĩ thầm: “Tình ái quả là lụy con người”, lại chợt nhớ đến A Châu, trong lòng không khỏi tê tái.

Chẳng bao lâu lại có tiếng chân người vội vã đi tới, Tiêu Phong nghĩ thầm: “Thân pháp này không phải của Đoàn Chính Thuần, có lẽ là thuộc hạ ông ta”. Quả nhiên khi đến gần, chàng nhận ra người ngồi vẽ trên cầu, chính là Chu Đan Thần.

Nguyễn Tinh Trúc cũng nghe thấy tiếng chân nhưng không phân biệt được, lại tưởng là Đoàn Chính Thuần nên vội cất tiếng gọi: “Đoàn lang! Đoàn lang!”, vừa gọi vừa chạy ra nghênh tiếp, A Tử lẽo đẽo theo sau. Chu Đan Thần cúi rạp xuống nói: “Chúa công sai thuộc hạ về bẩm báo là người có việc gấp, hôm nay không trở lại đây được.”

Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện gì mà gấp thế? Bao giờ chàng mới trở lại?” Chu Đan Thần đáp: “Việc này có liên quan đến nhà Cô Tô Mộ Dung, dường như đã phát hiện tung tích Mộ Dung công tử. Chúa công đi xa muôn dặm chỉ cốt để tìm người này. Chúa công có dặn: khi nào đại sự xong xuôi sẽ quay về Tiểu Kính Hồ đoàn tụ, phu nhân bất tất phải trông chờ.” Nguyễn Tinh Trúc nước mắt chảy quanh, nghẹn ngào nói: “Lần nào y ra đi cũng nói là quay lại ngay, mà lần nào cũng ba năm, năm năm không thấy mặt. Ta biết trông chờ đến bao giờ?”

Chu Đan Thần rất căm phẫn về việc A Tử trêu Chử Vạn Lý đến nỗi y uất lên mà liều chết, nên không muốn ở lâu, chuyển lời của Đoàn Chính Thuần xong là nghiêng mình thi lễ rồi trở gót cắm đầu đi thẳng, từ đầu chí cuối không hề nhìn đến A Tử.

Nguyễn Tinh Trúc đợi gã đi xa rồi, nói nhỏ với A Tử: “Khinh công của con giỏi hơn ta nhiều, mau mau theo dõi y. Nhớ ghi lại ký hiệu cho ta biết đường theo sau.” A Tử lại nhõng nhẽo cười nói: “Má má bảo con theo dõi gia gia, thế có thưởng gì cho con không nào?” Nguyễn Tinh Trúc đáp: “Bất luận cái gì của ta cũng là của con hết, còn gì đâu mà thưởng?” A Tử nói: “Được rồi! Con đi tới đâu sẽ viết một chữ Đoàn vào góc tường rồi vẽ một mũi tên, má má cứ thế mà theo.” Nguyễn Tinh Trúc ôm vai con vui mừng nói: “Con gái ngoan quá!” A Tử cười đáp: “Má má đa tình quá!” Cô ta nhổm dậy, chạy đuổi theo Chu Đan Thần.

Nguyễn Tinh Trúc đứng bên bờ hồ một chốc, rồi theo đường mòn mà đi. Bà ta đi đã xa rồi, mẹ con Tần Hồng Miên mới hiện thân, vỗ tay ra hiệu cho nhau, rón rén đuổi theo.

Tiêu Phong nghĩ thầm: “Dọc đường A Tử đã ghi ký hiệu, việc đi tìm Đoàn Chính Thuần không còn khó nữa.” Chàng bước được mấy bước, chợt thấy ánh trăng soi bóng mình dưới hồ cô đơn hiu quạnh, trong lòng lại tê tái thê lương, muốn quay lại rừng trúc ngồi bên mộ A Châu một lát. Nhưng chàng nghĩ lại, hào khí bốc lên, tung một chưởng xuống mặt hồ làm nước bắn tung tóe, bóng hình dưới nước cũng tan thành muôn mảnh. Tiêu Phong hú lên một tiếng dài rồi cất bước đuổi theo.

Ngày đi đêm nghỉ, suốt mấy ngày liền chàng uống rượu nhiều mà ăn chẳng bao nhiêu, đến thị trấn nào cũng thấy đây đó trên những góc tường có chữ “Đoàn” và mũi tên A Tử để lại. Cũng có chỗ Nguyễn Tinh Trúc xóa đi, nhưng dấu vết vẫn dễ nhận ra.

Mọi người vẫn bám theo nhau tiến về hướng bắc, tiết trời lạnh dần. Một hôm Tiêu Phong mới ra khỏi cửa thì trời đổ một trận tuyết lớn. Chàng đi đến trưa, ghé một quán rượu uống một lèo mười hai, mười ba bát vẫn chưa đã thèm nhưng rượu trong quán đã hết nhẫn. Chàng cụt hứng bỏ đi, một lúc sau đến một tòa thành lớn, Tiêu Phong tới gần liền sửng sốt, thì ra đó chính là thành Tín Dương.

Dọc đường chàng chỉ mải nhìn ký hiệu A Tử để lại, lại thêm tâm sự ngổn ngang, chẳng để ý gì đến phong cảnh cùng nhân vật chung quanh, thành thử quay lại Tín Dương lúc nào cũng không hay. Kể ra thì chàng tìm Đoàn Chính Thuần dễ như trở bàn tay, chỉ cần rảo bước nửa ngày là đủ. Thế nhưng từ khi A Châu chết đi, đầu óc chàng cứ bâng khuâng, chẳng biết làm gì cho hết ngày giờ, Tiêu Phong cứ nghĩ: “Đuổi kịp Đoàn Chính Thuần rồi làm gì? Tìm được chính phạm, báo thù xong rồi sao nữa? Một mình ta ra ngoài quan ải, săn thú chăn bò trong sa mạc hay làm gì nữa? Những việc đó không có chi là gấp rút.” Thành thử chàng cũng không quyết đuổi cho nhanh.

Tiêu Phong vào thành Tín Dương, thấy dưới chân tường có một chữ Đoàn vẽ bằng than, bên cạnh có mũi tên chỉ hướng tây. Chàng lại cảm thấy trong lòng chua xót, nhớ đến hôm nào mình sánh vai A Châu cùng đi đến phía tây thành Tín Dương tìm nhà Mã phu nhân để hỏi thăm tin tức. Hôm nay hồi tưởng lại, quả là hôm đó mỗi bước của A Châu chẳng khác gì một bước đi xuống âm ty.

Chàng ra khỏi cửa tây, đi thêm năm sáu dặm. Trên trời gió bấc từng đợt cuốn tuyết bay mù mịt.

Ký hiệu A Tử để lại vẫn chỉ hướng tây, dấu hiệu nào cũng mới viết chưa lâu. Chỗ sau cùng, cô bóc vỏ cây ra khắc chữ vào thân cây, nhựa trên vết đao hãy còn ướt. Ký hiệu này chỉ thẳng đến nhà Mã Đại Nguyên, Tiêu Phong càng lấy làm kỳ, tự hỏi: “Phải chăng Đoàn Chính Thuần biết Mã phu nhân hãm hại y nên đến tìm bà ta thanh toán? Đúng rồi! Lúc A Châu hấp hối nơi cầu đá xanh, nói chuyện với ta đã nhắc đến Mũ phu nhân, hẳn là A Tử nghe được mà kể với gia gia. Thế nhưng bọn ta chỉ nói là Mã phu nhân, làm sao họ biết chính là vị Mã phu nhân này?”.

Dọc đường chàng cứ như người mất hồn, bây giờ gặp chuyện cổ quái, lập tức phấn chấn tinh thần, khôi phục được cảm giác như sắp giao phong với kình địch. Tiêu Phong thấy bên đường có một ngôi miếu hoang, lập tức chui vào đóng cửa lại, lăn ra ngủ ba giờ liền. Vào khoảng canh hai chàng mới ra khỏi miếu, tiến về phía nhà Mã phu nhân.

Gần tới nơi, chàng nấp sau gốc cây quan sát kỹ chung quanh, bỗng nhếch mép mỉm cười. Trên mái nhà phía đông bắc có hai người nằm phục, nhìn kỹ thì ra Nguyễn Tinh Trúc và A Tử. Kế đó chàng lại phát hiện mẹ con Tần Hồng Miên nấp trên nóc nhà phía đông nam. Lúc đó bão tuyết chưa dứt, bốn người phụ nữ đều bị phủ một lớp tuyết trắng. Trong nhà, cửa sổ phòng phía đông le lói ánh sáng, nhưng tứ bề vẫn lặng ngắt như tờ. Tiêu Phong bẻ một cành cây ném về phía tây, rơi xuống nghe cạch một tiếng nhỏ. Cả bốn người đang nấp đều nhìn về phía có tiếng động, Tiêu Phong nhẹ nhàng nhảy xuống, lạng người tới bên cửa sổ phòng phía đông.

Tiết trời giá lạnh đến mức đất đông thành đá, nên cửa sổ nhà họ Mã đều đóng ván gỗ kín bên ngoài. Tiêu Phong đợi một cơn gió đập vào cửa sổ, liền nhẹ nhàng vỗ một cái, chưởng phong hòa với gió trời đập mạnh vào ván cửa lên lách cách, tấm ván liền nứt ra một khe hở, giấy dán tường bên trong cũng rách một đường. Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc tuy nấp gần đó, nhưng chưởng phong lẫn trong gió bấc nên không phát giác, nếu có người trong phòng cũng không thể biết được. Tiêu Phong ghé mắt qua khe ván nhìn vào bên trong, bất giác ngẩn ngơ, dường như không tin vào mắt mình được nữa.

Rõ ràng Đoàn Chính Thuần mặc quần áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm chén rượu cười hề hề, đang nhìn một người đàn bà ngồi ở trường kỷ bên cạnh.

Người đàn bà đó mặc toàn màu trắng, trên mặt phơn phớt một lớp phấn mỏng, đầu mày cuối mắt đầy vẻ xuân tình, đôi mắt ướt rượt đang liếc xéo Đoàn Chính Thuần, tựa như cười mà không phải cười, tựa như giận mà không phải giận. Người này chính là Mã phu nhân, quả phụ của Mã Đại Nguyên.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.