Hồi 10: Phái Hoa Sơn theo dõi bọn Thanh Thành

Lao Đức Nặc kể tiếp:

– Ta lại hỏi sư phụ: “Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm có oai lực rất lớn phải không? Tại sao phái Thanh Thành ngày đêm dụng tâm tập luyện như vậy?” Sư phụ không trả lời, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đức Nặc, trước khi nhập môn, ngươi đã phiêu bạt giang hồ nhiều năm. Trong võ lâm, ngươi có nghe ai bình luận về võ công của Lâm Chấn Nam, tổng tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục ra sao không?” Ta liền đáp: “Các bằng hữu trong võ lâm đều khen rằng Lâm Chấn Nam là một người rộng rãi, giao tình với bạn bè rất có nghĩa khí, mọi người đều chịu ơn nên không đụng đến công việc bảo tiêu của lão. Còn các thủ hạ của lão võ công thực sự ra sao đệ tử cũng không rõ!” Sư phụ nói: “Đúng vậy! Mấy năm gần đây Phước Oai tiêu cục làm ăn thịnh vượng là nhờ bằng hữu trên giang hồ nể mặt. Ngươi có từng nghe nói sư phụ của Dư quán chủ là Trường Thanh Tử lúc còn thiếu niên đã bị Tịch tà kiếm pháp của Lâm Viễn Đồ hạ không?” Ta đáp: “Lâm… Lâm Viễn Đồ ư? Là phụ thân của Lâm Chấn Nam phải không?” Sư phụ nói “Không, Lâm Viễn Đồ là tổ phụ của Lâm Chấn Nam; Phước Oai tiêu cục là do một tay lão gầy dựng nên. Năm đó, Lâm Viễn Đồ dùng bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm pháp để gây dựng nên tiêu cục, trở thành một cao thủ vô địch trong phe hắc đạo. Thuở đó, anh hùng của bạch đạo thấy lão oai phong quá mức, bèn đi tìm lão để tỉ thí võ nghệ. Trường Thanh Tử vì thế mà bị thua mấy chiêu Tịch tà kiếm pháp của lão. Ta đáp: “Nếu nói như vậy, Tịch tà kiếm pháp quả nhiên vô cùng lợi hại?” Sư phụ nói: “Hai bên đều giữ kín việc Trường Thanh Tử bị thua mấy chiêu, vì thế không ai trong võ lâm biết cả. Tiền bối Trường Thanh Tử và sư tổ của ngươi là bạn thân với nhau nên đã kể lại cho sư tổ của ngươi biết. Lão còn tự nhận đây là sự nhục nhã lớn nhất trong đời lão, nhưng lão biết mình không địch nổi Lâm Viễn Đồ, mối thù này khó mà báo được. Sư tổ ngươi và lão cùng chiết giải Tịch tà kiếm pháp để giúp lão tìm ra chỗ sơ hở trong kiếm pháp này. Bảy mươi hai đường kiếm pháp này bề ngoài thì thấy bình thường nhưng bên trong lại chứa đựng nhiều sự biến hóa huyền diệu mà người ngoài không hiểu nổi. Thời gian trôi qua, hai vị tiền bối nghiên cứu kiếm pháp đã mấy tháng mà vẫn không tìm được chỗ sơ hở để phá giải. Lúc đó ta mới nhập môn, còn là một thiếu niên chưa quá mười tuổi, đứng một bên hầu trà nên được xem rất tỉ mỉ. Ngươi chỉ cần diễn một chiêu thức thì ta biết ngay đây là Tịch tà kiếm pháp. Than ôi, tháng năm trôi như nước chảy, chuyện mới đây mà đã thành chuyện mấy chục năm rồi!”

Lâm Bình Chi từ khi bị đệ tử phái Thanh Thành đánh đến nỗi không còn khí lực để chống đỡ, đã hoàn toàn mất lòng tin về võ công gia truy ền của nhà họ Lâm mình, chỉ muốn tìm một vị minh sư khác thụ giáo để trả mối thù này. Lúc này, chàng nghe Lao Đức Nặc nói về oai phong của tằng tổ Lâm Viễn Đồ, bất giác tinh thần phấn chấn. Chàng nghĩ: Thì ra Tịch tà kiếm pháp của nhà mình quả nhiên không phải tầm thường, đến nỗi nhân vật đầu não của phái Hoa Sơn và phái Thanh Thành cũng không tìm ra được chỗ sơ hở. Nếu vậy thì tại sao gia gia lại địch không nổi mấy gã hậu sinh tiểu tử của phái Thanh Thành? Chắc có lẽ gia gia chưa học đến chỗ tinh vi huyền diệu của kiếm pháp.

Lao Đức Nặc kể tiếp:

– Ta hỏi sư phụ: “Về sau tiền bối Trường Thanh Tử có trả được mối thù này không?” Sư phụ đáp: “Tỉ thí mấy chiêu thực ra cũng không có thể gọi là oán thù. Huống hồ lúc đó Lâm Viễn Đồ đã thành danh nhiều năm rồi, người trong võ lâm đều khâm phục lão như một vị tiền bối anh hùng còn Trường Thanh Tử chỉ là một tiểu đạo sĩ vừa xuất đạo. Kẻ hậu sinh tiểu tử thua dưới tay bậc tiền bối là chuyện bình thường. Sư tổ của ngươi khuyên giải lão một phen, rồi việc này cũng không đề cập đến nữa. Về sau, Trường Thanh Tử sống được ba mươi sáu tuổi thì qua đời, không chừng vì lão bực tức chuyện này mà chết. Chuyện xảy ra cách đây đã mấy chục năm, nay Dư Thương Hải đột nhiên hướng dẫn b ọn đệ tử luyện Tịch tà kiếm pháp là vì cớ gì? Đức Nặc, ngươi thử nghĩ xem?” Ta nói: “Đệ tử thấy tình hình mọi người luyện kiếm trong Tùng Phong quán, thần sắc ai cũng trịnh trọng. Lẽ nào Dư quán chủ muốn kéo bè kéo đảng đến đánh Phước Oai tiêu cục để báo thù cho người đời trước?” Sư phụ gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Trường Thanh Tử bụng dạ hẹp hòi, tự cao tự đại nên chuyện bị thua dưới kiếm Lâm Viễn Đồ nhất định canh cánh bên lòng, chắc có lẽ trước lúc lâm chung đã di lệnh cho Dư Thương Hải điều đó. Lâm Viễn Đồ chết trước Trường Thanh Tử. Dư Thương Hải nếu muốn báo thù cho sư phụ chỉ còn tìm con trai của Lâm Viễn Đồ là Lâm Trọng Hùng nhưng không hiểu tại sao đợi cho đến ngày hôm nay mới ra tay hành động. Dư Thương Hải thâm trầm kín đáo, lập mưu rồi mới hành động sau, lần này phái Thanh Thành và Phước Oai tiêu cục có thể xảy ra một trận đại chiến!” Ta hỏi sư phụ: “Sư phụ đoán xem cuộc tranh đấu này ai thắng ai bại?” Sư phụ cười nói: “Võ công của Dư Thương Hải cũng như màu xanh từ màu lam mà ra nhưng lại xanh hơn màu lam; nên đẳng cấp cao hơn Trường Thanh Tử. Võ công của Lâm Chấn Nam thì ta khó biết được cặn kẽ nhưng có lẽ không bằng tổ phụ y. Một bên thì hơn, một bên thì kém; hơn nữa phái Thanh Thành ở trong bóng tối mà Phước Oai tiêu cục ở ngoài ánh sáng. Khi chưa động thủ, Phước Oai tiêu cục đã thấy thua đến bảy thành rồi. Nếu Lâm Chấn Nam biết trước được chuyện này, mời được Kim đao Vương Nguyên Bá ở Lạc Dương tương trợ, thì mới có thể địch lại. Đức Nặc, ngươi muốn đi xem cuộc náo nhiệt này không?” Ta liền vui mừng phụng mệnh ngay. Sư phụ bèn dạy cho ta mấy chiêu kiếm pháp đắc ý của phái Thanh Thành để phòng thân.

Lục Đại Hữu nói:

– Úi chao, sư phụ cũng biết sử kiếm pháp của phái Thanh Thành ư? A! Đúng rồi, năm đó Trường Thanh Tử cùng với gia gia của sư tổ chúng ta chiết giải, phải dùng Thanh Thành kiếm pháp để đối phó với Tịch tà kiếm pháp. Sư phụ đứng bên cạnh nên thấy hết!

Lao Đức Nặc nói:

– Lục sư đệ, về lai lịch võ công của sư phụ, chúng ta là đệ tử không nên suy đoán. Sư phụ lại ra lệnh cho ta không nên nói cho các vị đồng môn nghe, để khỏi tiết lộ ra ngoài. Nhưng tiểu sư muội tinh ranh quá trời, biết hết mọi chuyện, cứ quanh quẩn bên sư phụ để xin cùng đi với ta. Ta và sư muội cải trang làm người bán rượu ở ngoại thành Phúc Châu, mỗi ngày đến Phước Oai tiêu cục xem thử có động tĩnh gì không. Nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy Lâm Chấn Nam dạy con trai là Lâm Bình Chi luyện kiếm. Tiểu sư muội nhìn thấy lắc đầu nói với ta: “Đó không phải là Tịch tà kiếm pháp. Bọn Thanh Thành mới là Tịch tà kiếm pháp, tà ma đến nơi, vị Lâm công tử này càng tránh xa càng tốt!”

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn cười rần cả lên. Mặt Lâm Bình Chi đỏ như gấc, chàng hổ thẹn không biết núp vào đâu, nghĩ bụng: Thì ra hai người đã đến dòm ngó tiêu cục mình nhiều lần. Nhà mình không hề hay biết gì, quả thật là vô dụng.

Lao Đức Nặc kể tiếp:

– Hai sư huynh sư muội ta ở ngoại thành Phúc Châu chưa được mấy ngày thì bọn đệ tử phái Thanh Thành lục tục kéo đến. Trước hết là hai gã Phương Nhân Trí và Vu Nhân Hào. Hai gã này mỗi ngày đều đến tiêu cục để thám thính, ta và tiểu sư muội sợ gặp phải họ, bèn không đi nữa. Ngày hôm đó cũng vừa đúng dịp vị Lâm công tử chiếu cố đại bảo hiệu của ta và sư muội mới mở ra. Tiểu sư muội đành phải đem rượu cho gã uống. Lúc đó, chúng ta chỉ lo bị gã phát hiện, nhưng khi nghe gã nói mấy câu thì mới biết gã hoàn toàn chẳng biết gì cả. Con em nhà quyền quý mà cái gì cũng không hiểu, một chút xíu hoài nghi cũng không có. Ngay lúc đó, phái Thanh Thành có hai gã đệ tử vô lại là Dư Nhân Ngạn và Giả Nhân Đạt cũng đến chiếu cố đại bảo hiệu của chúng ta…

Lục Đại Hữu vỗ tay nói:

– Nhị sư ca, sư ca và tiểu sư muội khai trương đại bảo hiệu thực đúng là sinh ý thông ra bốn biển, tài nguyên thịnh suốt ba sông. Hai vị ở Phúc Kiến đại phát tài rồi.

Thiếu nữ cười đáp:

– Còn phải nói nữa. Nhị sư ca đã sớm thành vị chủ quán phát tài; tiểu muội cũng nhờ dư phước của đại chủ nhân mà “kiếm chác” được không ít dầu mỡ!

Mọi người cười phá lên.

Lao Đức Nặc nói:

– Đừng có xem nhẹ võ công tầm thường của Lâm thiếu tiêu đầu. Gã không đáng làm đồ đệ của tiểu sư muội chúng ta nhưng có khí phách. Tiểu nhi tử vô dụng của Dư Thương Hải là Dư Nhân Ngạn càng đui mù hơn nữa, dám động tay động chân với tiểu sư muội, buông ra những lời sàm sỡ. Lâm công tử thấy vậy ôm mối bất bình, liền ra tay đánh hắn.

Lâm Bình Chi vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, chàng nghĩ bụng: Thì ra phái Thanh Thành đã có dụng tâm từ lâu, nên động thủ với tiêu cục mình là để báo thù rửa nhục cho người bại kiếm đời trước. Kỳ thực, bọn chúng đến Phúc Châu không chỉ có bọn Phương Nhân Trí bốn người. Việc ta giết hay không giết Dư Nhân Ngạn cũng không liên can gì cả.

Chàng càng nghĩ càng phiền não. Lao Đức Nặc thuật lại chuyện chàng giết chết Dư Nhân Ngạn ra sao, chàng cũng không để lọt vào tai. Nhưng nghe Lao Đức Nặc nói, bọn người kia cười rộ, rõ ràng là chúng chế giễu võ công thấp kém của chàng, cho rằng những chiêu thức của chàng hoàn toàn là chiêu thức mèo què.

Lao Đức Nặc kể tiếp:

– Đêm hôm đó, ta và tiểu sư muội lại đến Phước Oai tiêu cục để quan sát, chỉ thấy Dư quán chủ thống lãnh bọn Hầu Nhân Anh, Hồng Nhân Hùng và hơn mười đại đệ tử đã đến đó rồi. Chúng ta sợ bị người phái Thanh Thành phát giác nên đứng xa xa mà nhìn cuộc náo nhiệt. Trước tiên, chúng giết từng tiêu đầu và tên cầm cờ trong tiêu cục. Tiêu cục phái mấy tiêu đầu đi ra ngoài cầu viện cũng đều bị chúng giết chết cả, bao nhiêu xác chết đều được đưa trả về tiêu cục. Chúng hạ thủ thật tàn bạo. Lúc đó ta nghĩ đời trước Trường Thanh Tử của phái Thanh Thành tỉ kiếm với Lâm Viễn Đồ mà thất bại, Dư quán chủ muốn trả mối thù này chỉ nên tỉ kiếm với hai cha con Lâm Chấn Nam, thắng họ là được rồi, sao lại phải hạ thủ tàn bạo như thế? Nhất định là chúng báo thù cho Dư Nhân Ngạn. Nhưng chúng lại tha không giết hai vợ chồng Lâm Chấn Nam và Lâm Bình Chi, chỉ làm mọi cách để buộc họ rời khỏi tiêu cục. Ba người nhà họ Lâm và mọi người trong tiêu cục ra khỏi tiêu cục xong, Dư quán chủ mới tiến vào, ngang nhiên đi thẳng đến đại sảnh ngồi vào chiếc ghế thái sư. Phước Oai tiêu cục coi như đã bị phái Thanh Thành của lão chiếm giữ!

Lục Đại Hữu nói:

– Phái Thanh Thành của lão tiếp tục tiêu diệt những phân cục khác. Dư Thương Hải muốn làm tổng tiêu đầu!

Lao Đức Nặc nói tiếp:

– Phái Thanh Thành đã sớm biết ba người nhà họ Lâm cải trang trốn khỏi tiêu cục. Ba tên Phương Nhân Trí, Vu Nhân Hào, Giả Nhân Đạt phụng mệnh sư phụ đuổi theo bắt lại. Tiểu sư muội nhất định đòi xem cuộc náo nhiệt này, vì thế hai người chúng ta lại đi theo sau bọn Phương Nhân Trí. Đến một quán cơm nhỏ dưới chân núi phía Nam thành Phúc Châu, Phương Nhân Trí, Vu Nhân Hào, Giả Nhân Đạt đưa bộ mặt thật ra, bắt giữ ba người nhà họ Lâm. Tiểu sư muội nói: “Sở dĩ Lâm công tử giết Dư Nhân Ngạn là vì tiểu muội mà ra, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!” Ta hết sức ngăn cản, nói lỡ chúng ta ra tay nhất định sẽ làm mất hòa khí giữa hai phái Thanh Thành và Hoa Sơn, huống chi Dư quán chủ đang ở Phúc Châu, hai chúng ta không nên xuất đầu lộ diện.

Lục Đại Hữu nói:

– Nhị sư ca lớn tuổi hơn nên làm việc gì cũng thận trọng, há không làm cụt hứng của tiểu sư muội sao?

Lao Đức Nặc cười nói:

– Tiểu sư muội cực kỳ cao hứng, nhị sư ca có muốn làm cụt hứng cũng không được. Lúc đó, tiểu sư muội vào nhà bếp trước, đánh Giả Nhân Đạt lỗ đầu phun máu la oai oái. Hai gã Phương, Vu chạy vào; tiểu sư muội lại vòng ra phía trước để cứu Lâm công tử, đưa hắn ta lên ngựa chạy trốn.

Lục Đại Hữu vỗ tay nói:

– Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Ta biết rồi, tiểu sư muội cứu tiểu tử họ Lâm kia chẳng qua là có dụng ý khác. Hay lắm, hay lắm!

Thiếu nữ nói:

– Tiểu muội có dụng ý gì nào? Sư ca lại nói bậy bạ nữa rồi.

Lục Đại Hữu nói:

– Ta vì phái Thanh Thành mà bị sư phụ đánh đòn, tiểu sư muội không khỏi tức giận muốn đánh người phái Thanh Thành để trả hận cho ta. Đa tạ.

Gã vừa nói vừa đứng lên hướng về thiếu nữ xá một cái thật dài.

Thiếu nữ cười khúc khích xá lại gã một cái, rồi cười nói:

– Lục hầu nhi, sư ca không cần đa lễ!

Gã cầm bàn tính cười nói:

– Tiểu sư muội đánh đệ tử phái Thanh Thành có phải là vì Lục sư ca hay không thì phải xét lại, vì lúc sư phụ đánh đòn Lục Đại Hữu ta không thấy tiểu sư muội tức giận chút nào.

Lao Đức Nặc cười nói:

– Lần này Lục sư đệ nói đúng rồi. Tiểu sư muội đánh gã Giả Nhân Đạt đích thực là để trả mối tức giận cho Lục sư đệ. Sau này sư phụ có hỏi, tiểu sư muội cũng trả lời thật như vậy.

Lục Đại Hữu xua tay lia lịa nói:

– Món nhân tình này ta không dám nhận đâu. Đừng để ta bị đòn thêm nữa!

Gã cao người hỏi:

– Vậy hai gã Phương Nhân Trí và Vu Nhân Hào không truy đuổi sao?

Thiếu nữ nói:

– Sao không đuổi. Nhưng nhị sư ca đã học qua Thanh Thành kiếm pháp, một chiêu Hồng phi minh minh phát ra thì trường kiếm của hai gã đã bay tuốt lên trời. Chỉ đáng tiếc là lúc đó Nhị sư ca dùng tấm vải đen che mặt nên hai gã Phương, Vu không biết đã bị môn hạ của phái Hoa Sơn đánh bại.

Lao Đức Nặc nói:

– Không biết thì tốt hơn, vì biết thì đã có thể xảy ra một trận đại phong ba. Nếu chỉ dựa vào công phu thực sự thì ta cũng chưa chắc đấu lại hai gã Phương, Vu; chỉ vì ta bỗng nhiên sử kiếm pháp phái Thanh Thành tấn công vào chỗ sơ hở của chúng khiến sư huynh, sư đệ chúng phải một phen kinh hoàng, nên mới chiếm được thượng phong.

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn xôn xao bàn tán, cho rằng nếu đại sư ca biết được chuyện này thì nhất định sẽ mười phần cao hứng.

Ngoài trời, mưa càng lúc càng to. Một lão già gánh hoành thánh từ ngoài chạy vào quán trà trú mưa. Lão gõ hai thanh tre kêu lóc cóc; nước sôi trong nồi bốc lên nghi ngút.

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn đã đói bụng cả rồi, thấy gánh hoành thánh đến thì hết sức vui mừng.

Lục Đại Hữu gọi:

– Lão già, làm cho chúng ta bảy bát hoành thánh, cho thêm trứng gà vào!

Lão già đáp:

– Dạ dạ!

Lão mở nắp bỏ hoành thánh vào nồi nước lèo đang sôi, chẳng mấy chốc đã nấu xong năm bát nóng hổi bưng lên.

Lục Đại Hữu rất biết khuôn phép. Bát thứ nhất bưng cho nhị sư ca Lao Đức Nặc; bát thứ hai bưng cho tam sư huynh Lương Phát; rồi cứ theo thứ tự bưng cho tứ sư huynh Thi Đới Tử, ngũ sư huynh Cao Căn Minh. Bát thứ năm đáng lẽ là bát của gã nhưng gã lại bưng đặt trước mặt thiếu nữ rồi nói:

– Tiểu sư muội, sư muội ăn trước đi.

Thiếu nữ vẫn hay nói đùa với gã, kêu gã là Lục hầu nhi nhưng khi thấy gã bưng bát hoành thánh đến liền đứng dậy nói:

– Đa tạ sư ca!

Từ bàn bên cạnh, Lâm Bình Chi liếc trộm qua, nghĩ bụng: Có lẽ khuôn phép sư môn của bọn này rất nghiêm. Bình thường tuy họ cười nói giỡn cợt với nhau nhưng vẫn không quên vai vế lớn nhỏ.

Thiếu nữ đợi cho Lục Đại Hữu và các sư huynh đều có hoành thánh, cô mới cùng ăn.

Lương Phát hỏi:

– Nhị sư ca, hồi nãy sư ca nói Dư quán chủ đã chiếm được Phước Oai tiêu cục rồi. Sau đó thì sao?

Lao Đức Nặc đáp:

– Tiểu sư muội cứu Lâm thiếu tiêu đầu xong, còn định âm thầm theo dõi bọn Phương Nhân Trí để tìm cơ hội cứu vợ chồng Lâm Chấn Nam. Ta khuyên tiểu sư muội rằng: “Dư Nhân Ngạn ngày đó vô lễ với sư muội, Lâm thiếu tiêu đầu đã trượng nghĩa ra tay, tiểu muội cảm kích cái tình của gã mà cứu mạng là đã đủ báo đáp rồi. Phái Thanh Thành và Phước Oai tiêu cục đã có thù oán từ đời trước, chúng ta nhúng tay vào làm gì?” Tiểu sư muội nghe lời. Sau đó, hai chúng ta quay về thành Phúc Châu, thấy mười mấy tên đệ tử phái Thanh Thành canh gác nghiêm mật từ trước ra sau Phước Oai tiêu cục. Chúng ta rất lấy làm kỳ. Mọi người trong tiêu cục đã đi tứ tán, ngay cả vợ chồng Lâm Chấn Nam cũng bỏ đi, phái Thanh Thành còn kiêng dè gì nữa? Ta và tiểu sư muội đoán không ra nguyên do sâu kín bên trong nên tò mò muốn đi quan sát. Chúng ta nghĩ bọn đệ tử phái Thanh Thành canh giữ nghiêm mật như vậy, ban đêm đột nhập cũng không dễ nên thừa lúc bọn chúng thay người để ăn cơm tối, hai chúng ta đột nhập vườn rau và núp trong đó. Vừa nhảy vào tiêu cục, chúng ta đã thấy rất nhiều đệ tử phái Thanh Thành đang lục soát khắp nơi. Chúng cạy hòm, đục tường, khoét vách, mở bồ, khiến cho cả Phước Oai tiêu cục từ trước ra sau đều bị đảo lộn cả lên. Trong tiêu cục có rất nhiều vàng bạc châu báu chưa mang đi kịp, nhưng bọn chúng vẫn bỏ sang một bên, không thèm đoái hoài đến. Ta nghĩ: “Chúng đang lục tìm một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Vậy đó là vật gì?”

Ba bốn tên đệ tử phái Hoa Sơn cùng nói:

– Đó là Tịch tà kiếm phổ!

Lao Đức Nặc nói:

– Đúng vậy. Ta và tiểu sư muội cũng nghĩ như vậy. Rõ ràng, sau khi chiếm được Phước Oai tiêu cục thì chúng lập tức sục sạo tứ tung. Chúng ra sức đào bới đến độ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng cũng vô ích.

Lục Đại Hữu hỏi:

– Sau đó, chúng có sục sạo nữa không?

Lao Đức Nặc nói:

– Ta và tiểu sư muội đều muốn xem cho tận tường. Mấy gã đệ tử phái Thanh Thành sục sạo khắp nơi, đến cái hố xí cũng không chừa. Ta và tiểu sư muội không còn chỗ ẩn núp, đành phải rút lui.

Ngũ đệ tử Cao Căn Minh hỏi:

– Nhị sư ca, lần này Dư Thương Hải đích thân xuất mã, có phải là lão nhân chuyện nhỏ mà làm to ra không?

Lao Đức Nặc nói:

– Sư phụ của Dư quán chủ đã bị thua dưới Tịch tà kiếm pháp của Lâm Viễn Đồ. Xét cho cùng, Lâm Chấn Nam là con cháu dù có sút kém nhưng còn dựa vào oai danh của cha ông, người ngoài không biết thực hư. Nếu Dư quán chủ chỉ phái mấy tên đệ tử đến tìm vật gì đó thì phải nói là quá ư cao ngạo. Lão đích thân xuất mã, trước tiên là đôn đốc đệ tử luyện kiếm, chuẩn bị kỹ rồi mới ra tay lật đổ tiêu cục cũng không thể xem là chuyện nhỏ mà làm to được. Theo ta thấy, lão đến Phúc Châu để báo thù là vấn đề phụ, chủ yếu là lão đi tìm bộ Tịch tà kiếm phổ.

Tứ đệ tử là Thi Đới Tử nói:

– Nhị sư ca! Sư ca ở Tùng Phong quán thấy được chúng luyện Tịch tà kiếm pháp; đường kiếm này đã biết sử rồi thì hà tất chúng phải đi tìm kiếm phổ? Không chừng chúng muốn đi tìm thứ gì khác.

Lao Đức Nặc lắc đầu đáp:

– Chưa chắc, vì Dư quán chủ là một cao nhân, ngoài bí quyết võ công ra, trên đời này còn có vật gì đáng để lão quan tâm nữa? Sau đó, ở Ngọc Sơn tỉnh Giang Tây, ta và tiểu sư muội lại gặp bọn chúng. Ta nghe Dư quán chủ tra hỏi các đệ tử ở Triết Giang, Quảng Đông có tìm thấy vật đó không. Thần sắc cả bọn đầy lo âu, xem ra không ai tìm thấy được.

Thi Đới Tử vẫn chưa hiểu, lại hỏi:

– Rõ ràng là chúng biết sử dụng kiếm pháp rồi, sao lại đi tìm kiếm phổ để làm gì nữa. Thật là kỳ quái.

Lao Đức Nặc nói:

– Tứ đệ thử nghĩ xem, ngày trước Lâm Viễn Đồ có thể đánh bại Trường Thanh Tử, kiếm pháp của lão chắc chắn phải cao minh vô cùng. Nhưng lúc Trường Thanh Tử ghi nhớ trong lòng để truyền lại cho đệ tử thì tất nhiên chiêu thức Tịch tà kiếm pháp là thứ tầm thường. Bây giờ, Dư quán chủ tận mắt trông thấy võ công của cha con họ Lâm càng chẳng ra gì cả. Vậy trong vấn đề này nhất định có cái gì đó không bình thường.

Thi Đới Tử hỏi:

– Sao lại không bình thường?

Lao Đức Nặc đáp:

– Ta nghĩ rằng trong Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm còn có bí quyết nào đó; chiêu thức kiếm pháp tuy như vậy nhưng oai lực lại cực kỳ dũng mãnh, và Lâm Chấn Nam chưa học được bí quyết này.

Thi Đới Tử suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:

– Thì ra là vậy. Nhưng khẩu quyết kiếm pháp đều do chính sư phụ khẩu truyền. Lâm Viễn Đồ đã chết mấy chục năm rồi, giờ có tìm ra quan tài của lão, lôi tử thi ra thì cũng chẳng ích gì.

Lao Đức Nặc nói:

– Kiếm quyết của bổn phái là do sư phụ khẩu truyền, không thể lạc mất văn tự nhưng võ công các nhà, các phái khác chưa chắc đã như vậy.

Thi Đới Tử nói:

– Nhị sư ca, đệ vẫn chưa hiểu rõ. Nếu trước đây chúng muốn đi tìm bí quyết của Tịch tà kiếm pháp thì còn có lý. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, muốn thắng được Tịch tà kiếm pháp thì cần phải hiểu bí quyết. Nhưng trước mắt, phái Thanh Thành đã bắt vợ chồng Lâm Chấn Nam đi rồi; tổng cục Phước Oai tiêu cục cùng các phân cục khác đều bị chúng phá sạch sành sanh rồi, còn gì nữa mà đòi báo thù? Cứ coi như trong Tịch tà kiếm pháp thực sự có bí quyết thì chúng tìm để làm gì nữa?

Lao Đức Nặc hỏi:

– Tứ đệ, võ công phái Thanh Thành so với Ngũ Nhạc kiếm phái của chúng ta như thế nào?

Thi Đới Tử đáp:

– Tiểu đệ không biết.

Một lúc sau gã lại nói:

– E rằng không bằng.

Lao Đức Nặc nói:

– Đúng vậy. Sư đệ thử nghĩ xem Dư quán chủ là người tâm cao khí ngạo, tại sao không muốn nở mày nở mặt, hơn hẳn người khác trong võ lâm? Nếu chính xác có bí quyết nằm trong nhà họ Lâm thì những chiêu bình thường của Tịch tà kiếm pháp có thể sẽ biến thành những chiêu thức có oai lực kỳ lạ. Nếu đem bí quyết này dùng vào trong kiếm pháp của phái Thanh Thành thì sẽ ra sao?

Thi Đới Tử ngẩn người ra một lúc rồi bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, nói lớn:

– Ta hiểu rồi. Thì ra Dư Thương Hải muốn không một ai trong võ lâm có thể địch lại kiếm pháp của phái Thanh Thành.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.