Hồi 109: Đấu Võ Đang, độc cô thủ thắng

Quần hào liền rẽ sang hướng Đông mà đi. Bỗng trước mặt có người cưỡi lừa đi đến, phía sau còn có thêm hai người nông dân, một người gánh củi còn người kia gánh rau. Cưỡi trên lưng lừa là một lão già, lưng còng, không ngừng ho sù sụ, quần áo vá chằng vá đụp. Quần hào quá đông, tay cầm binh khí, đi trên đường la lối ỏm tỏi, thanh thế rất hùng dũng, người đi đường vừa thấy liền né sang một bên. Nhưng ba người này làm ra vẻ như không thấy, xông thẳng vào họ.

Đào Căn Tiên quát:

– Các ngươi làm cái gì vậy?

Lão đưa tay đẩy một cái, con lừa hí lên một tiếng ngã lăn ra, rắc rắc mấy tiếng, xương chân nó bị gãy. Lão già cưỡi lừa té xuống đất, rên hừ hừ, gượng mãi mà không dậy được.

Lệnh Hồ Xung áy náy trong lòng, liền chạy lại đỡ lão dậy rồi nói:

– Thật xin lỗi. Lão trượng có đau lắm không?

Lão già rên hừ hừ nói:

– Cái… cái… cái… này có gì đáng kể?

Hai lão nông dân để gánh xuống, đứng giữa đường, hai tay chống nạnh, mặt đầy vẻ tức giận.

Hán tử gánh củi thở hồng hộc nói:

– Đây là chân núi Võ Đang, các ngươi là ai mà to gan dám ra tay đánh người?

Đào Căn Tiên nói:

– Chân núi Võ Đang thì đã sao?

Hán tử nói:

– Dưới chân núi Võ Đang, ai ai cũng biết võ công. Các ngươi là người ngoài mới đến đây, lại dở thói ngang ngược, thật không biết sống chết là gì, tự rước lấy cái khổ vào thân.

Quần hào thấy hai lão mặt vàng hốc hác, khoảng năm chục tuổi, lời nói của lão gánh rau trung khí không đủ, lại tự xưng là biết võ. Mấy chục người liền cười ồ lên.

Đào Hoa Tiên cười nói:

– Ngươi cũng biết võ công ư?

Hán tử đó nói:

– Dưới núi Võ Đang, đứa trẻ lên ba cũng biết đánh quyền, đứa trẻ lên năm thì biết luyện kiếm, có gì là lạ?

Đào Hoa Tiên chỉ hán tử gánh củi cười nói:

– Hắn thì sao? Hắn có biết sử kiếm không?

Hán tử gánh củi nói:

– Ta… ta… lúc còn nhỏ có học qua mấy tháng, mười mấy năm nay không có luyện. Công phu đều bỏ qua một bên hết rồi.

Hán tử gánh rau nói:

– Võ công của phái Võ Đang đệ nhất thiên hạ, chỉ cần học qua vài tháng thì ngươi không phải là đối thủ.

Đào Diệp Tiên cười nói:

– Vậy ngươi luyện mấy đường cho bọn ta xem.

Hán tử gánh củi nói:

– Luyện cái gì? Các ngươi xem không hiểu đâu.

Quần hào cười rần rần, đều nói:

– Không hiểu cũng phải xem thử cho biết.

Hán tử gánh củi nói:

– Ôi! Đã như vậy thì ta luyện vài chiêu, nhưng không biết còn nhớ không? Vị nào cho mượn kiếm đi.

Một người liền đưa kiếm tới. Hán tử đó nhận kiếm, đi đến đám ruộng, vung bên này một kiếm, bên kia một kiếm. Lão sử được ba bốn chiêu bỗng quên mất, gãi đầu suy nghĩ rồi lại sử mấy chiêu nữa.

Quần hào thấy lão sử hoàn toàn không ra chương pháp, thân thủ lại rất vụng về, ai cũng ôm bụng cười lăn ra.

Hán tử gánh rau nói:

– Có gì đâu mà cười? Để ta sử. Cho ta mượn kiếm đi.

Lão nhận trường kiếm, liền chém loạn xạ. Lão ra tay rất nhanh, giống như điên khùng khiến cho mọi người cười ngả nghiêng.

Ban đầu Lệnh Hồ Xung cũng mỉm cười, nhưng lúc xem được mười mấy chiêu bất giác cảm thấy kinh ngạc. Chiêu kiếm của hai hán tử, một người rất chậm còn một người rất nhanh, nhưng trong kiếm pháp của cả hai rất ít có chỗ sơ hở, thật là hiếm thấy. Tư thế của hai lão rất khó coi nhưng chiêu kiếm lại cổ quái hùng hậu, oai lực trên kiếm dường như mới chỉ phát huy được một hai phần, còn lại thì tiềm ẩn không lộ ra. Lệnh Hồ Xung liền bước lên trước mấy bước cung tay nói:

– Hôm nay được bái kiến hai vị tiền bối, tận mắt thấy cao chiêu, thật quả vinh hạnh.

Lệnh Hồ Xung nói rất thành khẩn. Hai lão thu trường kiếm về. Lão gánh củi trừng mắt hỏi:

– Tiểu tử, ngươi hiểu được kiếm pháp của bọn ta sao?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Không dám nói chữ “hiểu”. Kiếm pháp của hai vị bác đại tinh thâm, chữ “hiểu” làm sao vãn bối nói được? Kiếm pháp phái Võ Đang lừng danh thiên hạ, quả nhiên khiến người khâm phục và được mở rộng tầm mắt.

Hán tử gánh rau hỏi:

– Tiểu tử, ngươi tên gì?

Lệnh Hồ Xung còn chưa trả lời thì trong quần hào đã có mấy người la lên:

– Cái gì tiểu tử với không tiểu tử?

– Vị này là minh chủ của bọn ta, là Lệnh Hồ công tử.

– Tên nông dân quê mùa kia nên ăn nói thận trọng một chút.

Hán tử gánh củi nghiêng đầu nói:

– Lệnh Hồ qua tử ư? Sao không gọi là A Cẩu, A Miêu, mà gọi cái gì dưa hấu đậu phộng? Cái tên khó nghe quá đi.

Lệnh Hồ Xung cung tay nói:

– Hôm nay Lệnh Hồ Xung được thấy kiếm pháp thần diệu của phái Võ Đang, rất khâm phục. Vãn bối sẽ có ngày lên núi khấu kiến Xung Hư đạo trưởng để tỏ lòng kính trọng. Tôn tính đại danh của hai vị có thể cho vãn bối biết được không?

Lão gánh củi nhổ một bãi nước miếng xuống đất rồi nói:

– Bọn ngươi đông người, la ó om sòm, đánh trống thổi kèn có phải là đưa đám ma không?

Lệnh Hồ Xung biết hai lão này là cao thủ phái Võ Đang, liền cung kính cúi người đáp:

– Bọn vãn bối có một vị bằng hữu bị giữ trong chùa Thiếu Lâm nên đi cầu xin Phương Chứng phương trượng lão nhân gia từ bi tha cho.

Hán tử gánh rau nói:

– Thì ra không phải là đưa đám ma! Nhưng các ngươi đánh chết con lừa của bá bá ta, có chịu đền tiền không?

Lệnh Hồ Xung tiện tay dẫn qua ba con tuấn mã, nói:

– Ba con ngựa này đương nhiên không bằng con lừa của tiền bối, nhưng xin tiền bối cưỡi tạm. Bọn vãn bối không biết tiền bối giá lâm, nên lỡ đụng độ, xin tiền bối miễn tội.

Lệnh Hồ Xung nói xong dẫn ba con ngựa qua. Quần hào thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung càng lúc càng khiêm cẩn, tuyệt không có ý giả bộ nên ai cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hán tử gánh rau nói:

– Ngươi đã biết kiếm pháp của bọn ta cao thâm, vậy ngươi có muốn tỉ thí không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối không phải là đối thủ của hai vị.

Hán tử gánh củi nói:

– Ngươi không muốn tỉ thí nhưng ta muốn tỉ thí đó.

Lão đâm một kiếm chênh chếch ra nhằm phóng về L ệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thấy kiếm này của lão chụp lên chín chỗ yếu hại trên người hắn rất tinh diệu. Hắn bèn khen:

– Hảo kiếm pháp!

Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra, xoay kiếm lại. Hán tử chém loạn lên không trung. Lệnh Hồ Xung thu trường kiếm về, hắn cũng chém lên không. Hai người liên tiếp xuất bảy tám chiêu, mỗi chiêu đều đâm vào khoảng không, song kiếm chưa hề giao nhau. Nhưng hán tử gánh củi lại lùi dần từng bước.

Hán tử gánh rau la lên:

– Dưa hấu đậu phộng quả nhiên có chút môn đạo.

Lão vung kiếm lên chém loạn xạ, trong khoảnh khắc đã liên tiếp chém khoảng hai mươi kiếm. Mỗi chiêu kiếm đều chém về hướng Lệnh Hồ Xung, nhưng mũi kiếm luôn cách Lệnh Hồ Xung bảy tám thước.

Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm lên, có lúc chàng điểm hán tử gánh củi một chiêu, có lúc lại chém hán tử gánh rau một chiêu; lưỡi kiếm cách người hai lão đều khoảng bảy tám thước. Hai lão thấy Lệnh Hồ Xung xuất chiêu thì vẻ mặt rất căng thẳng, hoặc nhảy lên né tránh hoặc múa kiếm vội gạt đỡ.

Quần hào thấy vậy đều ngẩn người ra. Rõ ràng lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung cách hai lão một khoảng khá xa, lúc xuất kiếm lại không sử chút kình lực nào, quyết không phải là loại kiếm khí vô hình để tấn công người mà tại sao hai lão lại né tránh gạt đỡ vội vã như vậy? Xem đến lúc này quần hào đều biết hai lão là cao thủ võ công rất thâm hậu chứ không phải hạng tiều phu, nông dân bình thường. Lúc hai lão xuất chiêu tấn công tuy một lão chậm chạp, một lão như điên cuồng nhưng lúc đỡ chiêu né tránh thì thân thủ rất nhanh nhẹn vững vàng. Để được như vậy, phải tập trung toàn lực không thể có chút lơ là sơ hở.

Bỗng nghe hai lão cùng thét lên, kiếm pháp thay đổi. Trường kiếm của lão gánh củi vung ra rất rộng, thế kiếm rất hùng hậu. Lão gánh rau khi tiến khi lùi rất mau lẹ, mũi kiếm của lão biến ảo vô số tinh quang. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm hơi nghiêng ra lại không rung động, mục quang của chàng có lúc nhìn chằm chằm vào lão gánh củi, có lúc nhìn xéo lão gánh rau. Ánh mắt của Lệnh H ồ Xung chiếu đến đâu thì hai lão liền biến chiêu, hoặc thét to nhảy thối lui, hoặc chuyển thế công thành thế thủ.

Bọn Kế Vô Thi, Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu là những kẻ sĩ võ công cao cường đã dần dần nhìn ra manh mối, hiểu rằng sở dĩ hai hán tử này né tránh và hộ vệ, nhất định là do mục quang của Lệnh Hồ Xung chiếu đến. Đó cũng chính là các chỗ yếu huyệt trên người hai lão.

Thấy lão gánh củi vung kiếm lên chém, mục quang của Lệnh Hồ Xung chiếu vào huyệt Thương khúc ở bụng dưới của lão. Lão chưa sử xong một chiêu liền thu kiếm về để cản đỡ nơi huyệt Thương khúc của mình. Lúc này lão gánh rau đâm liền mấy chiêu về hướng Lệnh Hồ Xung, mục quang của chàng chiếu vào huyệt Thiên đỉnh ở cổ bên trái của lão, lão vội cúi đầu, trường kiếm chém nhanh xuống, cắm sâu vào đất ruộng khô. Dường như mục quang của Lệnh Hồ Xung phát ra ám khí, lão không dám để ánh mắt của chàng chiếu vào huyệt Thiên đỉnh.

Hai lão sử kiếm thêm một lúc nữa, mồ hôi ra nhễ nhại, trong khoảnh khắc quần áo hai lão ướt đẫm. Lão già cưỡi lừa vẫn đứng một bên nhìn, không nói lời nào. Bỗng lão ho lên một tiếng rồi nói:

– Khâm phục, khâm phục, các ngươi lui ra đi.

Hai lão cùng đáp dạ nhưng mục quang của Lệnh Hồ Xung vẫn nhìn quanh không rời các chỗ yếu huyệt trên hai người lão. Hai lão vừa múa kiếm đỡ vừa thối lui mà vẫn không thoát được mục quang của Lệnh Hồ Xung. Lão già khen:

– Hảo kiếm pháp! Lệnh Hồ công tử, để lão phu thỉnh giáo mấy cao chiêu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối không dám!

Hai lão già kia đến bây giờ mới có thể thoát khỏi vòng vây mục quang của Lệnh Hồ Xung, liền nhảy lùi ra sau, giống như hai con chim to bay ra xa mấy trượng. Quần hào không kìm được, nổi tiếng hoan hô. Kiếm pháp của hai lão thế nào khó mà lĩnh hội được nhưng cú nhảy lộn của hai lão ra xa, thân pháp tuyệt đẹp. Ai cũng biết võ công của hai lão vào hàng thượng thừa.

Lão già nói:

– Lệnh Hồ công tử hạ thủ lưu tình, nếu đánh thật thì trên người của hai ngươi đã sớm bị chém cả trăm vết, đâu có thể để các ngươi dễ sử hết một đường kiếm pháp? Mau qua đây cám ơn đi.

Hai lão phi thân đến, cúi người sát đất. Lão gánh rau nói:

– Hôm nay mới biết ngoài trời còn có trời, trên người còn có người. Cao chiêu của công tử trên đời này hiếm có. Vừa rồi bọn tại hạ có lời vô lễ, xin công tử thứ tội.

Lệnh Hồ Xung cung tay đáp lễ nói:

– Kiếm pháp của phái Võ Đang rất thần diệu. Chiêu kiếm của hai vị nhất âm nhất dương, nhất cương nhất nhu, là Thái Cực kiếm pháp phải không?

Lão gánh rau nói:

– Thật chẳng đáng làm trò cười cho công tử. Bọn tại hạ là Lưỡng Nghi kiếm pháp, kiếm vẫn còn phân ra âm dương, chưa thể hợp làm một được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Khách quan mà nói, tại hạ cố gắng mới có thể phân biệt được một chút tinh vi trong kiếm pháp của hai vị. Nếu ra tay tương đấu thật thì chưa chắc tại hạ có thể tìm ra chỗ sơ hở để có cơ hội.

Lão già nói:

– Công tử hà tất phải quá khiêm nhường. Mục quang của công tử chiếu đến đâu thì chính là chỗ nhược điểm của mỗi chiêu Lưỡng Nghi kiếm pháp, ôi, đường kiếm pháp này… đường kiếm pháp này…

Lão lắc đầu mấy cái rồi nói:

– Hơn năm mươi năm về trước, phái Võ Đang có hai vị đạo trưởng sáng tác hai đường kiếm này. Phải mất mấy chục năm tâm huyết, hai vị vẫn còn tự cảm thấy trong kiếm pháp có âm có dương, có nhu có cương. Ôi!

Lão thở dài rồi nói tiếp:

– Nào ngờ gặp phải cao thủ kiếm thuật, đánh không nổi một chiêu.

Lệnh Hồ Xung cung kính nói:

– Kiếm thuật của hai vị đại thúc đã tinh thâm như vậy thì Xung Hư đạo trưởng và các cao thủ khác của phái Võ Đang chắc càng khiến cho người ta khó mà hiểu nổi. Vãn bối và các vị bằng hữu lần này đi qua chân núi Võ Đang là vì có chuyện khẩn yếu, chưa lên núi bái kiến Xung Hư đạo trưởng thật là thất lễ. Chuyện này xong rồi, vãn bối sẽ lên miếu Chân Võ, khấu đầu trước Chân Võ đại đế và Xung Hư đạo trưởng.

Lệnh Hồ Xung là người rất cuồng ngạo, nhưng vừa rồi thấy kiếm pháp của hai lão cương nhu tinh tế, bên trong có không ít động tác thần kỳ. Tuy chàng tìm được chỗ sơ hở trong chiêu thức của hai lão nhưng bất cứ chiêu thức nào trong thiên hạ cũng đều có chỗ sơ hở, nên lòng chàng rất khâm phục. Lệnh Hồ Xung đoán rằng hai lão nhất định là hạng cao thủ đệ nhất trong phái Võ Đang nên nói mấy câu này rất chân thành.

Lão già gật đầu nói:

– Lệnh Hồ công tử trẻ tuổi, võ công tuyệt thế mà không kiêu ngạo, thật hiếm có. Lệnh Hồ công tử, Lệnh Hồ công tử được Phong Thanh Dương tiền bối phái Hoa Sơn truyền thụ kiếm pháp phải không?

Lệnh Hồ Xung giật mình thầm nghĩ: Mục quang của lão thật là lợi hại, lão mới nhìn qua đã biết lai lịch sở học của ta. Tuy ta không thể thổ lộ ra hành tung của Phong thái sư thúc tổ, nhưng lão đã nói thẳng ra như vậy thì ta không thể nói dối để phủ nhận. Chàng bèn nói:

– Vãn bối may mắn được học một chút kiếm thuật của Phong thái sư thúc tổ…

Lệnh Hồ Xung nói câu này là có ý không xác nhận đã được Phong Thanh Dương đích thân truyền thụ kiếm pháp.

Lão già mỉm cười nói:

– Một chút, một chút! Hà hà, một chút kiếm thuật của Phong tiền bối mà đã tuyệt vời như vậy ư?

Lão nhận trường kiếm từ tay lão gánh củi, cầm kiếm qua tay trái rồi nói:

– Lão phu muốn lĩnh giáo một chút kiếm thuật của Phong lão tiền bối.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Làm sao vãn bối dám động thủ với tiền bối.

Lão già mỉm cười, thân người từ từ chuyển sang phải, tay trái cầm kiếm lên để ngang trước ngực, lòng bàn tay phải úp vào tay trái giống như đang ôm một quả cầu. L ệnh Hồ Xung thấy lão chưa xuất chiêu mà tiềm lực đã mạnh vô cùng, liền ngưng thần chăm chú nhìn. Kiếm nơi tay trái của lão từ từ đưa về trước vạch thành hình cánh cung. Lệnh Hồ Xung cảm thấy một luồng hàn khí ồ ạt xông tới phía mình, nếu chàng không trả chiêu thì không được, bèn nói:

– Vãn bối đắc tội!

Lệnh Hồ Xung nhìn không ra chỗ sơ hở trong kiếm pháp của lão, đành phải điểm một hư chiêu.

Bỗng nhiên lão già đưa kiếm qua tay phải, ánh hàn quang lấp lánh lướt qua cổ Lệnh Hồ Xung. Chiêu kiếm này thần tốc vô cùng, quần hào không kìm được la lên kinh hãi. Nhưng Lệnh Hồ Xung đã thấy được ngay chỗ sơ hở, liền phóng kiếm ra điểm vào huyệt Uyên ba ở dưới sườn của lão.

Lão già liền dựng đứng trường kiếm. Choang một tiếng, song kiếm giao nhau, hai người đều lùi ra một bước. Lệnh Hồ Xung cảm thấy trên kiếm của lão có một luồng kình lực liên miên, làm chấn động khiến cánh tay của chàng bị tê. Lão già hứ một tiếng, mặt hơi lộ vẻ kinh dị.

Lão già lại đưa kiếm qua tay trái, vạch trước người hai vòng tròn. Lệnh Hồ Xung thấy luồng kình lực trên kiếm của lão xuất ra liên miên, bảo hộ khắp người lão không có một chút sơ hở. Chàng ngấm ngầm kinh dị: Ta chưa bao giờ thấy qua chiêu thức của ai kín đáo như thế này. Nếu lão tấn công ta như vậy thì ta phá bằng cách nào? Kiếm pháp của Nhậm Ngã Hành tiền bối so với vị lão tiên sinh này có lẽ còn mạnh hơn, nhưng trong mỗi chiêu của lão chẳng lẽ không có chỗ sơ hở ư?

Lệnh Hồ Xung thấy sợ, bất giác trán toát mồ hôi hột.

Tay phải của lão già nắm chặt kiếm quyết, kiếm tay trái không ngừng rung động. Đột nhiên lão phóng ra một chiêu trung bình, mũi kiếm rung động, nhìn ra không biết lão tấn công chỗ nào.

Chiêu này của lão chụp xuống cả bảy đại yếu huyệt thượng bàn của Lệnh Hồ Xung. Nhưng lão vừa tấn công thì Lệnh Hồ Xung liền nhận ra ba chỗ sơ hở trên người lão, mấy chỗ sơ hở này không cần tấn công hết, chỉ nhằm vào một chỗ cũng đủ lấy tính mạng của lão. Chàng liền nghĩ: Lúc lão phòng thủ hoàn toàn không có sơ hở, lúc tấn công thì vẫn có chỗ sơ hở để ta thừa cơ tấn công.

Lệnh Hồ Xung liền vung trường kiếm chỉ vào cuối hàng lông mày trái của lão. Nếu lão tiếp tục vung kiếm phóng về trước thì trán lão tất bị trúng trường kiếm, mũi kiếm của lão có đâm tới được chàng thì đã chậm một bước rồi.

Lão sử chiêu kiếm chưa hết thì đã vội xoay thành vòng bạch quang, có lớn có nhỏ, xoay thẳng xoay nghiêng lấp loáng không thôi. Lệnh Hồ Xung hoa cả mắt, liền thu kiếm về rồi phóng kiếm chênh chếch ra tấn công vào vòng kiếm ảo của lão. Choang một tiếng, song kiếm giao nhau, Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê buốt.

Vòng bạch quang kiếm ảo trên kiếm của lão già càng lúc càng nhiều. Không bao lâu, toàn thân lão đã ẩn trong vô số vòng bạch quang, vòng này chưa dứt thì vòng khác phát sinh. Tuy trường kiếm của lão sử rất nhanh nhưng không nghe tiếng gió rít đủ thấy kiếm hình mềm dẻo của lão đã đạt đến hóa cảnh. Lúc này Lệnh Hồ Xung nhìn không ra chỗ sơ hở trong kiếm pháp của lão, chàng cảm thấy dường như lão có trăm ngàn trường kiếm hộ thân. Thế thủ của lão quá điêu luyện, tuyệt không có chỗ nào sơ hở. Cái thành trì kiếm này lại có thể di động, trăm ngàn vòng kiếm quang giống như làn sóng từ từ ập đến. Lão già không tấn công từng chiêu mà mấy chục chiêu kiếm pháp thủ thế hợp nhau lại hóa thành thế công. Lệnh Hồ Xung không cách nào chống đỡ nổi đành phải lùi lại né tránh.

Chàng lùi một bước thì những vòng kiếm quang liền tiến lên một bước. Trong khoảnh khắc Lệnh Hồ Xung đã liên tiếp lùi bảy bước. Quần hào thấy tình huống của minh chủ bất lợi, đã rơi xuống hạ phong, nín thở theo dõi, bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Bỗng Đào Cán Tiên nói:

– Kiếm pháp gì vậy? Đây là đứa trẻ vẽ loạn vòng tròn, ta cũng biết vẽ như lão thôi.

Đào Hoa Tiên nói:

– Để ta vẽ cho, ta vẽ thì nhất định còn tròn hơn lão nhiều.

Đào Chi Tiên nói:

– Lệnh Hồ huynh đệ, Lệnh Hồ huynh đệ đừng sợ, nếu huynh đệ bị thua, bọn ta sẽ xé xác lão già này thành bốn mảnh để trả hận cho huynh đệ.

Đào Diệp Tiên nói:

– Nói trật lất rồi. Một là, hắn là Lệnh Hồ minh chủ chứ không phải là Lệnh Hồ huynh đệ. Hai là, sao ngươi biết Lệnh Hồ minh chủ sợ?

Đào Chi Tiên nói:

– Lệnh Hồ Xung tuy làm minh chủ, nhưng tuổi còn nhỏ hơn ta, chẳng lẽ hắn mới được làm minh chủ thì thành Lệnh Hồ ca ca, Lệnh Hồ bá bá, Lệnh Hồ gia gia, Lệnh Hồ lão thái gia sao?

Lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn lùi, quần hào đều vô cùng lo lắng, nghe Đào Cốc lục tiên nói tầm phào bên tai thì càng thêm tức giận.

Lệnh Hồ Xung lùi thêm bước nữa, bẹp một tiếng, chân trái đạp vào một vũng nước nhỏ. Hắn động tâm nghĩ: Ngày đó Phong thái sư thúc tổ đã ân cần dặn ta rằng võ thuật trong thiên hạ thiên biến vạn hóa. Tinh thần sáng suốt, dụng tâm suy nghĩ thì bất luận chiêu thức nào của đối phương dù tinh diệu đến đâu, chỉ cần có chiêu thức thì nhất định có chỗ sơ hở. Kiếm pháp của Độc Cô đại hiệp truyền lại sở dĩ có thể đánh bại mọi người trong thiên hạ, không còn ai là địch thủ là vì nhìn ra được chỗ sơ hở trong chiêu thức của địch. Bây giờ, kiếm pháp của vị tiền bối này vây vòng tròn như ý lão, mà không có chỗ sơ hở, nhưng dù ta nhìn không ra chỗ sơ hở thì cũng chưa chắc không có chỗ sơ hở. Chỗ sơ hở đó mắt ta chưa nhìn ra được mà thôi.

Lệnh Hồ Xung lại lùi thêm mấy bước, chăm chú nhìn vô số vòng kiếm quang biến ảo của lão già, bỗng nghĩ: Không chừng ở giữa vòng tròn kiếm quang là chỗ sơ hở. Nhưng nếu không phải là chỗ sơ hở, ta phóng một kiếm vào thì bị trường kiếm của lão xoắn lấy chặt đứt cả cánh tay.

Chàng lại nghĩ: May mà lão tấn công theo cách chỉ từ từ tiến lên, muốn lấy tính mạng của ta cũng không dễ. Nhưng ta cứ né tránh hoài rốt cuộc phải thua. Trận này mà ta thất bại thì tất cả mọi người đều nhụt chí, làm sao có thể xông vào chùa Thiếu Lâm cứu Doanh Doanh được?

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến Doanh Doanh đối với mình tình thâm nghĩa trọng, vì cô ta mà mình bị chặt một cánh tay thì cũng đâu có sao? Tận đáy lòng chàng cảm thấy có thể vì cô ta mà bị chặt đứt cánh tay là chuyện được an ủi vô cùng. Lệnh Hồ Xung lại cảm thấy mình đã phụ cô ta rất nhiều, nên phải vì cô mà chịu trọng thương hay tàn phế thì mới có thể đáp một chút ân sâu.

Nghĩ đến đây, dường như chàng mong muốn đối phương chém đứt cánh tay. Lệnh Hồ Xung vung cánh tay ra, trường kiếm liền đâm vào vòng kiếm quang của lão già.

Choang một tiếng rất lớn, Lệnh Hồ Xung cảm thấy ngực bị chấn động kịch liệt, khí huyết nhộn nhạo. Cánh tay hắn vẫn còn nguyên.

Lão già lùi lại hai bước, thu kiếm về. Vẻ mặt lão rất cổ quái, vừa rất kinh ngạc vừa rất xấu hổ, và cũng thoáng một chút hối tiếc. Một lúc sau, lão mới nói:

– Lệnh Hồ công tử kiếm pháp cao minh, gan dạ hơn người. Khâm phục, khâm phục!

Lúc này Lệnh Hồ Xung mới biết vừa rồi hắn mạo hiểm đánh một đòn quả nhiên đã tìm được chỗ nhược trong kiếm pháp của lão. Có điều kiếm pháp của lão quá cao minh, trong vòng kiếm quang vẫn là chỗ nguy hiểm nhất, lão lại luyện được cách ẩn giấu chỗ sơ hở vào trong đó. Trong hàng ngàn hàng vạn kiếm khách khắp thiên hạ, chỉ e rằng khó có được một người cả gan dám đem thân mình ra mạo hiểm như chàng. Lệnh Hồ Xung xuất một chiêu thành công, lòng như reo lên: May quá, may quá!

Lệnh Hồ Xung nghe từng dòng mồ hôi trên lưng đang chảy xuống. Chàng liền khom người nói:

– Kiếm pháp của tiền bối thần thông, mong tiền bối chỉ giáo cho, vãn bối xin thành tâm thụ giáo.

Chàng nói câu này không phải là khách khí bình thường. Cuộc so kiếm vừa rồi khiến võ công của chàng tiến bộ rất nhiều, giúp chàng biết được trong chiêu số của địch nhân chỗ mạnh nhất cũng là chỗ yếu nhất. Chỗ mạnh nhất đều có thể đánh phá được, thì những chỗ khác chỉ nghênh kiếm mà hóa giải thôi.

Cao thủ tỉ kiếm, thắng bại chỉ quyết định trong một chiêu. Lão già đã thấy Lệnh Hồ Xung dám vung kiếm đâm vào giữa vòng kiếm quang của lão thì sau đó không cần tỉ đấu thêm nữa. Lão nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi mới nói:

– Lệnh Hồ công tử, lão phu có mấy câu muốn nói với Lệnh Hồ công tử.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Dạ, vãn bối xin cung kính nghe lời giáo hối của tiền bối.

Lão già liền đưa trường kiếm cho lão gánh củi rồi đi về hướng Đông. Lệnh Hồ Xung ném trường kiếm xuống đất rồi đi theo sau lão.

Cả hai đi đến bên một cây cổ thụ to, cách quần hào mấy chục trượng, tuy có thể nhìn thấy nhưng lời nói thì không nghe được. Lão già ngồi xuống dưới bóng râm của tán cây, chỉ vào một tảng đá bên gốc cây, nói:

– Xin mời ngồi xuống nói chuyện.

Đợi Lệnh Hồ Xung ngồi xuống, lão từ từ nói:

– Lệnh Hồ công tử, trong những nhân vật thanh niên, người có võ công tài ba như công tử thật là hiếm có.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối không dám. Hành vi của vãn bối không đoan chính, thanh danh bại hoại, sư môn bất dung, làm sao đáng được tiền bối coi trọng như vậy.

Lão già nói:

– Chúng ta là người học võ, hành sự chỉ cần quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng. Những việc công tử làm tuy có lúc to gan ngông cuồng, không câu nệ khuôn phép, nhưng cũng không mất đi phong độ của bậc đại trượng phu. Lão phu ngấm ngầm phái người dò hỏi, cũng không thấy công tử làm điều gì xấu xa, những lời phao ngôn trên giang hồ thì không có căn cứ.

Lệnh Hồ Xung nghe lão phân tích những chuyện chàng làm toàn bằng những câu đánh trúng vào tâm khảm của mình. Bất giác, chàng sinh lòng cảm kích, nghĩ: Vị tiền bối này nhất định có địa vị tôn yếu trong phái Võ Đang, nếu không thì tại sao lão ngấm ngầm phái người đi quan sát hành động của ta.

Lão già nói tiếp:

– Người thanh niên hành sự nông nổi cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nhạc tiên sinh bề ngoài văn nhã, nhưng sự độ lượng lại thiếu…

Lệnh Hồ Xung liền đứng dậy nói:

– Ân sư đối đãi với vãn bối tình như phụ mẫu, vãn bối không dám nghe lời vạch lỗi ân sư.

Lão già tươi cười nói:

– Công tử không quên gốc gác là điều rất tốt. Lão phu lỡ lời rồi.

Bỗng nhiên nét mặt lão trở nên trịnh trọng. Lão hỏi:

– Công tử luyện Hấp tinh đại pháp bao lâu rồi?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Nửa năm trước, vãn bối vô tình học được, lúc đầu luyện thực sự vãn bối không biết là Hấp tinh đại pháp.

Lão già gật đầu nói:

– Đúng rồi! Vừa rồi lão phu và công tử ba lần binh khí giao nhau, nội lực của lão phu bị công tử hút, nhưng lão phu phát hiện công tử không muốn vận dụng môn yêu pháp này để hại người. Lão phu có một lời khuyên, không biết thiếu hiệp có muốn nghe không?

Lệnh Hồ Xung kinh hãi, cúi người đáp:

– Lời vàng đá của tiền bối, vãn bối xin nghe.

Lão già nói:

– Hấp tinh đại pháp lúc lâm địch giao chiến, tuy oai lực rất lớn, nhưng đối với bản thân người luyện cũng có hại rất lớn, công lực càng thâm hậu thì mối hại càng tăng lên. Nếu thiếu hiệp có thể dừng ngựa lại bên bờ vực, từ bỏ hết sở học yêu thuật thì hay lắm. Nếu không từ bỏ được thì ngay bây giờ phải dừng việc luyện tập lại.

Ngày đó ở Cô Sơn Mai trang, Lệnh Hồ Xung đã nghe Nhậm Ngã Hành nói sau khi luyện Hấp tinh đại pháp gặp phải hậu họa rất lớn, nếu đồng ý gia nhập Ma giáo thì lão mới truyền cách hóa giải cho. Lúc đó, chàng đã kiên quyết khước từ. Bây giờ nghe lão già này nói như vậy, chàng càng tin lời đó là sự thật, bèn nói:

– Tiền bối chỉ giáo, vãn bối không dám quên. Vãn bối biết rõ nó là tà thuật bất chính, cũng từng quyết ý không dùng nó để hại người, nhưng trên người vãn bối đã có tà thuật này dù không muốn dùng cũng không được.

Lão già gật đầu nói:

– Theo lão phu biết, đúng là như vậy. Có một chuyện lão phu muốn thiếu hiệp làm, chỉ e rất khó, nhưng anh hùng hào kiệt phải làm những việc mà người thường không làm nổi. Chùa Thiếu Lâm có một tuyệt nghệ tối cao là Dịch cân kinh, chắc thiếu hiệp đã từng nghe rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy. Vãn bối nghe nói đây là nội công chí cao vô thượng trong võ lâm, những cao tăng đại sư đệ nhất đương thời của phái Thiếu Lâm mới được truyền thụ.

Lão già nói:

– Thiếu hiệp thống lĩnh nhiều người đến Thiếu Lâm lần này chỉ e rằng chuyện không đi đâu. Bất luận bên nào thắng thì song phương đều bị tổn thất vô số cao thủ, thực không phải là cái phúc của võ lâm. Lão phu bất tài, muốn làm trung gian hòa giải, xin phương trượng chùa Thiếu Lâm mở lòng từ bi, đem Dịch cân kinh truyền cho thiếu hiệp, còn thiếu hiệp tìm cách giải tán mọi người đi, xóa tan mối đại họa này. Thiếu hiệp thấy thế nào?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nhậm đại tiểu thư bị chùa Thiếu Lâm giam giữ thì phải làm sao?

Lão già nói:

– Nhậm tiểu thư giết hại bốn đệ tử của phái Thiếu Lâm, làm mưa làm gió trên giang hồ, tổn hại nhiều người. Phương Chứng đại sư giam cô ta ở chỗ âm u, không phải là để báo thù ân oán riêng tư của môn phái, mà là vì có tấm lòng Bồ Tát, muốn tạo phúc cho đồng đạo giang hồ. Võ công và nhân phẩm của thiếu hiệp như vậy há không xứng đáng với các phụ nữ danh môn sao? Hà tất phải xả thân vì ả yêu nữ Ma giáo, đến nỗi bại hoại cả thanh danh, hủy hoại cả tiền đồ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chịu ân của người thì phải báo đáp. Mỹ ý của tiền bối, vãn bối cảm kích vô cùng nhưng không thể tuân theo được.

Lão già thở dài lắc đầu nói:

– Thanh niên bị mềm yếu bởi mỹ sắc, mắc vào cạm bẫy phấn son thì khó mà thoát ra được.

Lệnh Hồ Xung cúi người nói:

– Vãn bối xin cáo từ.

Lão già nói:

– Hãy khoan, lão phu tuy ít qua lại với phái Hoa Sơn, nhưng Nhạc tiên sinh cũng nể mặt lão phu một chút. Nếu thiếu hiệp chịu nghe lời khuyên của lão phu thì lão phu và phương trượng chùa Thiếu Lâm vỗ ngực đứng ra bảo đảm cho thiếu hiệp được trở về phái Hoa Sơn. Thiếu hiệp có tin lão phu không?

Lệnh Hồ Xung không khỏi động tâm. Được trở về phái Hoa Sơn là tâm nguyện lớn nhất của chàng. Lão già này võ công cao cường như vậy, nghe lời nói chắc chắn lão là một vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trong phái Võ Đang. Lão nói có thể cùng với Phương Chứng phương trượng đứng ra bảo đảm thì chuyện này chắc chắn sẽ làm được. Xưa nay sư phụ bao giờ cũng giữ mối giao hảo vẹn toàn với đồng đạo. Thiếu Lâm, Võ Đang là hai môn phái lớn nhất trong võ lâm đương thời, nhân vật tai to mặt lớn của hai phái đứng ra điều giải thì sư phụ nhất định phải nể mặt. Sư phụ đối với chàng xưa nay tình sâu như phụ tử, sở dĩ lần này truyền thư khắp võ lâm, trục xuất chàng ra khỏi môn tường là vì hắn đã kết giao với bọn người như Hướng Vấn Thiên, Doanh Doanh làm cho sư phụ không còn mặt mũi nào để nhìn đồng đạo chính phái. Nhưng đã có Thiếu Lâm, Võ Đang hai vị đại chưởng môn nhân ra mặt, đương nhiên sư phụ sẽ chấp thuận. Nhưng được trở lại phái Hoa Sơn, sớm hôm tương kiến tiểu sư muội, chẳng lẽ cứ để mặc cho Doanh Doanh chịu khổ ở trong sơn động âm u sau chùa Thiếu Lâm ư?

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bầu nhiệt huyết trong ngực trào dâng. Chàng nói:

– Nếu vãn bối không thể cứu được Nhậm đại tiểu thư ra khỏi chùa Thiếu Lâm thì uổng cho tấm thân làm người. Bất luận việc này thành bại ra sao, nếu vãn bối còn tính mạng thì nhất định sẽ lên chùa Chân Võ núi Võ Đang để khấu tạ Xung Hư đạo trưởng và tiền bối.

Lão già thở dài nói:

– Thiếu hiệp không lấy tính mạng mình làm trọng, không lấy sư môn làm trọng, không lấy thanh danh tiền trình làm trọng, cứ làm theo ý mình là vì yêu nữ Ma giáo này. Nếu sau này cô ta phụ lòng thiếu hiệp, làm hại thiếu hiệp, thiếu hiệp cũng không hối hận chứ?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tính mạng này của vãn bối là do Nhậm tiểu thư cứu. Lấy tính mạng này báo đáp cô ta thì đâu có tiếc gì?

Lão già gật đầu nói:

– Thôi được, vậy thiếu hiệp đi đi.

Lệnh Hồ Xung lại cúi người hành lễ, rồi quay người về phía quần hào nói:

– Chúng ta đi thôi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.