Hồi 134: Ngũ Nhạc phái tỷ kiếm đoạt soái

Một lão già phái Thái Sơn lớn tiếng nói:

– Ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái phải chọn lựa một vị tiền bối cao nhân tài đức vẹn toàn oai danh lừng lẫy đảm nhận, có lý nào ai cũng thay nhau mà làm?

Thanh âm của người này rất vang dội, trong âm thanh tạp loạn của quần hào vẫn nghe rất rõ.

Đào Chi Tiên nói:

– Tài đức vẹn toàn, oai danh lừng lẫy ư? Người xứng với tám chữ này, trong võ lâm, ta xem cũng chỉ có phương trượng Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm mà thôi.

Mỗi khi Đào Cốc lục tiên nói, quần hào không ai không cười. Trước nay ai cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, nhưng bây giờ Đào Chi Tiên nhắc đến Phương Chứng đại sư, trong khoảnh khắc, mấy ngàn người trên tuyệt đỉnh Tung Sơn bỗng lặng yên. Phương Chứng đại sư võ công cao cường, từ bi hiệp nghĩa, đối với sự phân tranh trong võ lâm xưa nay luôn chủ trì công đạo, mấy chục năm được mọi người kính ngưỡng. Thanh thế của phái Thiếu Lâm rất hưng thịnh, là môn phái đệ nhất trong võ lâm, tám chữ “tài đức vẹn toàn, oai danh lừng lẫy” thật xứng đáng với đại sư, không ai dám có ý kiến dị nghị gì.

Đào Căn Tiên lớn tiếng nói:

– Phương trượng Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm có xứng đáng là người tài đức vẹn toàn, oai danh lừng lẫy không?

Mấy ngàn người cùng đáp:

– Rất xứng đáng.

Đào Căn Tiên nói:

– Thôi được, mọi người đã nhất trí, cùng một kỳ vọng. So với kỳ vọng vào Đào Cốc lục tiên bọn ta thì kỳ vọng vào Phương Chứng đại sư nhiều hơn một chút. Đã như vậy thì chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái nên mời Phương Chứng đại sư đảm nhận cho.

Trong phái Tung Sơn và phái Thái Sơn liền có người la lên:

– Nói hồ đồ! Phương Chứng đại sư là chưởng môn phái Thiếu Lâm, đâu có liên can gì đến Ngũ Nhạc phái bọn ta.

Đào Chi Tiên nói:

– Vừa rồi vị lão đạo kia nói phải mời một vị tiền bối cao nhân tài đức vẹn toàn oai danh lừng lẫy làm chưởng môn, ta khó lắm mới tìm được một vị. Chẳng lẽ Phương Chứng đại sư không phải là người tài đức vẹn toàn ư? Chẳng lẽ oai danh đại sư không lừng lẫy ư? Chẳng lẽ đại sư không phải là tiền bối cao nhân ư? Theo các ngươi nói, Phương Chứng đại sư là người vô tài vô đức, không có oai danh, là hạng hậu bối mạt học ư? Có lý nào lại như vậy? Người nào dám to gan nói không muốn đại sư làm chưởng môn thì Đào Cốc lục tiên ta sẽ liều mạng với hắn.

Đào Cán Tiên nói:

– Phương Chứng đại sư làm chưởng môn đã mấy chục năm rồi, chưởng môn phái Thiếu Lâm, đại sư làm được thì tại sao chưởng môn Ngũ Nhạc phái đại sư không làm được? Chẳng lẽ hôm nay Ngũ Nhạc phái đã hơn phái Thiếu Lâm sao? Kẻ to gan ngông cuồng mới dám nói Phương Chứng đại sư không biết làm chưởng môn, không xứng đáng làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Ngọc Cơ Tử phái Thái Sơn chau mày nói:

– Phương Chứng đại sư đức cao vọng trọng, ai cũng tôn kính. Nhưng hôm nay chúng ta bầu chưởng môn nhân Ngũ Nhạc phái. Phương Chứng đại sư là khách quý sao có thể kéo đại sư lão nhân gia vào chuyện này?

Đào Cán Tiên nói:

– Phương Chứng đại sư không thể làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, vậy theo ngươi nói là vì phái Thiếu Lâm và Ngũ Nhạc phái không liên quan gì với nhau phải không?

Ngọc Cơ Tử đáp:

– Đúng vậy.

Đào Cán Tiên hỏi:

– Tại sao phái Thiếu Lâm và Ngũ Nhạc phái không liên quan với nhau? Còn ta lại thấy hai phái rất có liên quan với nhau! Ngũ Nhạc phái là năm phái nào?

Ngọc Cơ Tử đáp:

– Các hạ đã biết rõ rồi mà còn cố ý hỏi. Ngũ Nhạc phái là năm phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn.

Đào Hoa Tiên và Đào Thực Tiên cùng nói:

– Sai rồi, sai rồi. Vừa rồi Tả Lãnh Thiền nói, sau khi Ngũ Nhạc kiếm phái hợp nhất, cái gì tên phái Tung Sơn, Thái Sơn… không còn tồn tại nữa. Tại sao ngươi lại nhắc lại tên ngũ phái?

Đào Diệp Tiên nói:

– Đã thấy hắn đối với tông phái cũ lúc nào cũng lưu luyến, tiếc phái mà thành cuồng, chỉ cần có cơ hội thì mưu đồ khôi phục lại, muốn đem Ngũ Nhạc phái tốt đẹp này đánh cho rã ra, trùng kiến lại hùng phong phái Thái Sơn, chấn chỉnh lại oai danh ngọn Nhật Quán.

Trong quần hùng không ít người cười ra tiếng, đều nghĩ: Trông bọn Đào Cốc lục tiên này khùng khùng điên điên như vậy nhưng chỉ cần có người nói sai nửa câu là lập tức bị bọn chúng nắm đuôi xoay cho khó mà thoát thân được.

Bọn họ đâu có biết Đào Cốc lục tiên từ lúc lên hai lên ba mới biết nói thì đã cãi vã nhau không thôi, chuyên bắt bẻ những lời nói sai của huynh đệ, mấy chục năm nay đã bắt bẻ có nghề lắm rồi. Lại thêm sáu cái đầu cùng suy nghĩ, sáu cái miệng cùng nói ra, người ngoài làm sao có thể là đối thủ của sáu huynh đệ họ được?

Mặt Ngọc Cơ Tử lúc tái xanh lúc đỏ bừng. Lão nói:

– Trong Ngũ Nhạc phái mà có sáu cái quái thai bọn ngươi thì thật là xui xẻo.

Đào Hoa Tiên nói:

– Ngươi nói Ngũ Nhạc phái xui xẻo, vậy là ngươi đã coi thường Ngũ Nhạc phái, không muốn ở trong Ngũ Nhạc phái nữa rồi.

Đào Thực Tiên nói:

– Ngày đầu tiên Ngũ Nhạc phái chúng ta khai sơn lập phái thì ngươi đã rắp tâm nguyền rủa, nói Ngũ Nhạc phái bị xui xẻo. Ngũ Nhạc phái sẽ khuếch trương môn hộ, muốn nở mặt nở mày trong võ lâm, đứng thành thế ba chân cùng với Thiếu Lâm, Võ Đang, thành một đại môn phái mà người trên giang hồ kính ngưỡng. Ngọc Cơ đạo trưởng, tại sao ngươi có ác ý, hôm nay lại nói ra những lời xúi quẩy như vậy?

Đào Diệp Tiên nói:

– Đủ thấy Ngọc Cơ đạo nhân thân ở Ngũ Nhạc phái mà hồn thì ở phái Thái Sơn, chỉ muốn Ngũ Nhạc phái tan rã nên ngày đầu tiên đã muốn đảo loạn. Dụng tâm như vậy, Ngũ Nhạc phái ta sao có thể dung tha hắn được?

Người học võ trên giang hồ, sống qua trên đầu đao mũi kiếm, nên rất kiêng kỵ những điều không hay. Mọi người nghe Đào Cốc lục tiên nói như vậy thì đều cảm thấy có lý. Hôm nay là ngày tốt mà Ngọc Cơ Tử lại nói Ngũ Nhạc phái xui xẻo, quả thực là điều rất không nên. Ngay cả Tả Lãnh Thiền cũng không vừa ý những lời nói đó của Ngọc Cơ Tử. Ngọc Cơ Tử tự biết lão nói sai nên lặng yên không dám lên tiếng, âm thầm tức giận.

Đào Cán Tiên nói:

– Ta nói phái Thiếu Lâm và phái Tung Sơn có liên quan; nhưng Ngọc Cơ đạo nhân lại nói là không liên quan. Rốt cuộc có liên quan hay không? Ta đúng hay ngươi đúng?

Ngọc Cơ đạo nhân hầm hầm nói:

– Ngươi thích nói có liên quan thì cứ coi như là có liên quan.

Đào Cán Tiên nói:

– Ồ, chuyện trong thiên hạ không qua chữ “lý”. Chùa Thiếu Lâm ở trên ngọn núi nào? Phái Tung Sơn ở trên ngọn núi nào?

Đào Hoa Tiên nói:

– Chùa Thiếu Lâm ở núi Thiếu Thất; phái Tung Sơn ở núi Thái Thất. Thiếu Thất và Thái Thất đều thuộc núi Tung Sơn có phải không? Vậy tại sao nói phái Thiếu Lâm và phái Tung Sơn không có liên can?

Câu nói này không phải là cãi chày cãi cối nên quần hùng nghe đều gật đầu.

Đào Chi Tiên nói:

– Vừa rồi Nhạc tiên sinh nói, các phái hợp nhất có thể giảm bớt chuyện phân tranh môn hộ trên giang hồ cho nên tiên sinh tán thành ngũ nhạc hợp phái là vì vậy. Tiên sinh lại nói các phái có võ công tương tự hoặc ở gần nhau nên cùng hợp phái. Nói đến khu vực gần nhau thì không phái nào gần bằng Thiếu Lâm và Tung Sơn. Hai đại phái này ở trên một dãy núi. Phái Thiếu Lâm và phái Tung Sơn nếu không hợp phái, thì lời nói của Nhạc tiên sinh, chỉ e cũng giống như phóng… phóng… phóng một phát…

Quần hùng nghe lão cố gắng nén chữ “thúi” lại nên đều cười ha hả lên, lòng đều cảm thấy Thiếu Lâm và Tung Sơn hợp nhất thật quá sức tưởng tượng. Nhưng lời nói của Đào Chi Tiên cũng là một lời nói có lý, thuận theo lời nói trước của Nhạc Bất Quần mà luận ra. Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm thấy kỳ lạ: Đào Cốc lục tiên muốn bắt bẻ lời nói của người khác để làm trò cười, nhưng những lời nói sắc sảo như vậy thì ít khi bọn họ nói ra được. Không biết ai ở bên cạnh họ chỉ điểm?

Đào Cán Tiên nói:

– Mọi người kỳ vọng vào Phương Chứng đại sư vốn là muốn mời đại sư lão nhân gia làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Nhưng có người nói rằng Phương Chứng đại sư không phải là người của Ngũ Nhạc phái. Vậy chỉ cần Thiếu Lâm và Ngũ Nhạc phái hợp nhất thành một Thiếu Lâm Ngũ Nhạc phái, thì Phương Chứng đại sư có thể làm chưởng môn của một phái mới.

Đào Căn Tiên nói:

– Đúng vậy. Hiện nay trên đời này muốn tìm một vị chưởng môn xứng đáng hơn Phương Chứng đại sư thì không còn ai nữa.

Đào Thực Tiên nói:

– Đào Cốc lục tiên ta khâm phục Phương Chứng đại sư, chẳng lẽ còn có ai không phục sao?

Đào Hoa Tiên nói:

– Nếu có người không phục thì cứ bước ra, tỉ đấu với Đào Cốc lục tiên ta. Nếu đánh thắng Đào Cốc lục tiên thì đấu tiếp với Phương Chứng đại sư. Đánh thắng Phương Chứng đại sư rồi thì đấu tiếp với các vị đại sư cao thủ Đạt ma đường, La hán đường, Giới luật viện, Tàng kinh các trong chùa Thiếu Lâm. Đánh thắng được các vị đại sư cao thủ này thì có thể đấu tiếp với Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang…

Đào Thực Tiên hỏi:

– Ngũ ca, tại sao phải đánh với Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang?

Đào Hoa Tiên nói:

– Hai vị chưởng môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang có mối thâm tình, đồng vinh cộng nhục. Có người đánh thắng Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm thì có lý do nào Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang đứng nhìn mà không ra tay?

Đào Diệp Tiên nói:

– Đúng vậy, không sai chút nào. Đánh thắng Xung Hư đạo trưởng chưởng môn phái Võ Đang rồi sẽ đánh với Đào Cốc lục tiên bọn ta.

Đào Căn Tiên nói:

– Ủa, hắn đã đấu Đào Cốc lục tiên ta rồi, sao lại còn phải đấu tiếp nữa?

Đào Diệp Tiên nói:

– Lần thứ nhất bọn ta thua, chẳng lẽ Đào Cốc lục tiên lại cam tâm chịu thua? Đương nhiên phải đánh cho đến chết, âm hồn chưa tan thì vẫn đánh tiếp với bọn vô lại.

Quần hào nghe nói đều cười rần, có người la, có người hùa theo làm náo loạn cả lên. Ngọc Cơ Tử quá phẫn nộ, không còn nhẫn nhịn được nữa. Lão vọt người ra, tay cầm chuôi kiếm quát:

– Đào Cốc lục quái, Ngọc Cơ Tử ta không phục, muốn đấu với bọn ngươi.

Đào Căn Tiên nói:

– Mọi người chúng ta đều là môn hạ Ngũ Nhạc phái, nếu động thủ, há không phải là tự tàn sát nhau sao?

Ngọc Cơ Tử nói:

– Các ngươi nói quá nhiều rồi, quỷ thần cũng phải ghét. Môn hạ Ngũ Nhạc phái mà không có sáu bọn ngươi thì mọi người mới khỏi bị chướng mắt dơ tai.

Đào Căn Tiên nói:

– Được, ngươi cầm chuôi kiếm, lòng động sát khí, muốn rút kiếm ra, soạt soạt sáu tiếng chém đứt đầu của sáu huynh đệ bọn ta ư?

Ngọc Cơ Tử hừ một tiếng, mặc nhiên thừa nhận, trong ánh mắt đằng đằng sát khí. Đào Chi Tiên nói:

– Hôm nay Ngũ Nhạc phái ta hợp nhất, ngày đầu tiên sáu đại cao thủ phái Hằng Sơn ta đã bị phái Thái Sơn ngươi đòi động thủ giết đi. Ngũ Nhạc phái từ nay về sau làm sao có thể nói là đồng tâm hiệp lực, đồng vinh cộng nhục?

Ngọc Cơ Tử nghĩ câu nói này cũng đúng, hôm nay nếu lão giết sáu người này, chỉ e từ nay về sau phân tranh vô cùng, trong phái Hằng Sơn thế tất sẽ có người báo thù cho sáu huynh đệ của họ.

Lão liền cố nén giận nói:

– Các ngươi đã biết phải đồng tâm hiệp lực, đồng vinh cộng nhục, thì đừng nói tầm bậy tầm bạ, cản trở đại cục nữa.

Trường kiếm của lão đã rút ra khỏi vỏ hơn một thước, soạt một tiếng, lão đút kiếm vào vỏ.

Đào Diệp Tiên nói:

– Nếu nói có ích cho tiền đồ, quang vinh cho Ngũ Nhạc phái, có lợi cho toàn thể đồng đạo võ lâm thì sao?

Ngọc Cơ Tử cười nhạt nói:

– Hừ, bọn ngươi làm gì nói được những lời đó.

Đào Hoa Tiên nói:

– Chưởng môn Ngũ Nhạc phái do ai làm, chuyện này không phải là có liên quan rất lớn đến tiền đồ phái ta và đồng đạo võ lâm sao? Sáu huynh đệ bọn ta đã khổ tâm suy nghĩ, muốn bầu ra một vị tiền bối cao nhân làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái theo kỳ vọng của mọi người. Còn ngươi vì quyền lợi nhỏ nhặt riêng tư, muốn cho kẻ đã đút lót ngươi ba ngàn lượng vàng, bốn cô mỹ nữ thì ngươi mới bầu hắn làm chưởng môn.

Ngọc Cơ Tử tức giận quát:

– Nói bậy bạ! Ai nói có người đút lót cho ta ba ngàn lượng vàng, bốn cô mỹ nữ?

Đào Hoa Tiên nói:

– Ừ, ta nói sai số lượng nhưng cũng là có, không phải ba ngàn lượng thì nhất định là bốn ngàn lượng; không phải bốn cô mỹ nữ thì hoặc là ba hoặc là năm cô. Ai đút cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao mà còn hỏi? Ngươi muốn bầu ai làm chưởng môn thì là người đó đã đút cho ngươi.

Soạt một tiếng Ngọc Cơ Tử lại rút trường kiếm ra quát:

– Ngươi còn nói bậy nữa thì ta sẽ giết ngươi ngay.

Đào Hoa Tiên cười ha hả, ưỡn ngực ngẩng đầu đi về hướng lão nói:

– Ngươi dùng thủ đoạn đê tiện giết chết Thiên Môn đạo nhân chưởng môn phái Thái Sơn, còn muốn tiếp tục hại người nữa sao? Thiên Môn đạo nhân đã bị ngươi giết hại, máu vẫn còn đây. Sát hại đồng môn, thì ra ngươi khoái làm trò này, ngươi có ngon làm thử lên người ta coi.

Lão vừa nói vừa bước từng bước về phía Ngọc Cơ Tử. Ngọc Cơ Tử vung trường kiếm ra, đanh giọng quát:

– Đứng lại! Ngươi bước thêm bước nữa thì ta không nể nang đâu.

Đào Hoa Tiên cười nói:

– Chẳng lẽ bây giờ ngươi đối với ta rất nể nang sao? Tuyệt đỉnh Tung Sơn này đâu có phải là nhà của ngươi, ta cứ muốn bước tới đâu thì bước, đi đâu thì đi, ngươi làm gì được ta hả?

Lão nói vậy rồi lại đi về trước mấy bước, cách Ngọc Cơ Tử không quá mấy thước. Ngọc Cơ Tử thấy cái mặt ngựa dài dài xấu xí của lão lộ ra hàm răng vàng khè, ngoác miệng cười trông rất đáng ghét. Lão vung trường kiếm lên, soạt một tiếng, đã đâm vào Đào Hoa Tiên.

Đào Hoa Tiên vội né tránh rồi chửi:

– Tặc tử thúi tha, ngươi đánh… đánh thật ư?

Ngọc Cơ Tử đã thâm đắc kiếm pháp tinh túy của phái Thái Sơn, kiếm đầu tiên xuất ra thì kiếm thứ hai liền đến, chiêu kiếm thần tốc vô bờ. Đào Hoa Tiên vừa nói vừa liên tiếp né bốn chiêu kiếm của lão. Nhưng kiếm chiêu của Ngọc Cơ Tử càng đánh càng nhanh, chân tay Đào Hoa Tiên luống cuố ng, la oai oái, muốn rút đoản thiết côn ở sau lưng ra gạt đỡ nhưng không thể rút được. Trong lúc kiếm quang lấp loáng, soạt một tiếng, vai trái của Đào Hoa Tiên đã bị trúng kiếm.

Ngay lúc này, trường kiếm của Ngọc Cơ Tử bị tuột khỏi tay bay lên không. Thân người lão vội rời khỏi đất, hai tay hai chân lão đã bị Đào Căn, Đào Cán, Đào Chi, Đào Diệp nắm chặt. Trong nháy mắt con thỏ đã rơi vào móng vuốt chim ưng. Bỗng thấy một bóng vàng lấp loáng cùng với một luồng kiếm quang, có người vung kiếm chém xuống Đào Chi Tiên. Đào Thực Tiên sớm đã đứng bên hộ vệ, liền đưa đoản thiết côn lên đỡ. Người đó lại vung kiếm lên đâm vào ngực Đào Căn Tiên. Đào Hoa Tiên vội rút thiết côn ra đỡ gạt. Xem lại người đó chính là Tả Lãnh Thiền, chưởng môn phái Tung Sơn.

Tả Lãnh Thiền biết Đào Cốc lục tiên tuy nói trên trời dưới đất nhưng võ nghệ thân pháp lại rất kinh người. Năm ngoái ở tuyệt đỉnh Hoa Sơn, bọn họ đã từng xé xác Thành Bất Ưu, một cao thủ phe Kiếm tông phái Hoa Sơn ra thành bốn mảnh mà chính lão đã phái đi. Vừa thấy Ngọc Cơ Tử bị sáu huynh đệ lão bắt giữ, lão biết chỉ cần cứu viện chậm một chút thì Ngọc Cơ Tử liền bị xé xác ngay. Tuy lão là chủ nhân, thực cũng không nên tùy tiện ra tay, nhưng trong lúc nguy cấp như vậy lão đành phải rút kiếm tương cứu.

Hai chiêu kiếm của lão tấn công vào Đào Chi Tiên và Đào Căn Tiên với dụng ý bức hai lão buông tay lùi ra. Không ngờ Đào Cốc lục tiên phối hợp với nhau liền lạc, bốn người nắm chặt tay chân địch nhân thì hai người còn lại đứng hai bên bảo vệ. Hai chiêu kiếm của Tả Lãnh Thiền rất tinh kỳ, tư thế rất lợi hại, mà Đào Thực Tiên và Đào Hoa Tiên vẫn gạt đỡ được. Sự sinh tử của Ngọc Cơ Tử rất mỏng manh. Tả Lãnh Thiền đã nhận ra chiêu thức và nội lực của Đào Thực Tiên và Đào Hoa Tiên khá cao cường, lão biết muốn bức hai người thối lui thì ít nhất phải xuất hơn sáu chiêu mà đợi đến lúc chiết được sáu chiêu thì Ngọc Cơ Tử đã bị xé thành bốn mảnh. Lão liền xoay vòng thanh trường kiếm, kiếm quang lấp loáng.

Nghe Ngọc Cơ Tử rú lên một tiếng thất thanh, đầu đã chúi xuống đất. Trong tay Đào Căn Tiên và Đào Chi Tiên cầm hai cánh tay, Đào Cán Tiên cầm một cái chân, chỉ có Đào Diệp Tiên trong tay cầm một cái chân còn nối liền vào người Ngọc Cơ Tử. Thì ra Tả Lãnh Thiền biết không cách nào bức bách Đào Cốc lục tiên buông tay ra, lão chỉ còn biết dùng hạ sách chém đứt hai tay và một chân của Ngọc Cơ Tử khiến cho Đào Cốc tứ tiên không cách nào xé xác lão ra được. Đó là kế độc xà cắn tay liều gan chặt bỏ. Tả Lãnh Thiền chặt đứt hết ba chi của lão, đoán rằng Đào Cốc lục tiên sẽ không làm khó dễ người phế nhân, cười nhạt một tiếng rồi lui ra.

Đào Chi Tiên nói:

– Ô, Tả Lãnh Thiền, ngươi đã đút lót vàng bạc, mỹ nữ cho Ngọc Cơ Tử, để hắn ủng hộ ngươi lên làm chưởng môn. Tại sao chặt đứt tay chân hắn, định giết người diệt khẩu phải không?

Đào Căn Tiên nói:

– Hắn sợ bọn ta xé Ngọc Cơ Tử ra làm bốn mảnh, nên ra tay tương cứu, nhưng hắn hiểu lầm ý bọn ta rồi.

Đào Thực Tiên nói:

– Hắn tự cho mình là thông minh. Trời ơi, tức cười quá! Bọn ta chụp lấy Ngọc Cơ Tử chẳng qua chỉ giỡn chơi với hắn chút cho vui thôi. Hôm nay là ngày tốt, Ngũ Nhạc phái khai sơn lập phái, ai lại dám bạo loạn giết người?

Đào Hoa Tiên nói:

– Ngọc Cơ Tử rõ ràng là muốn giết ta, nhưng bọn ta niệm tình hữu nghị đồng môn, không muốn giết hắn; chỉ tóm hắn đưa lên không cho lộn nhào đầu xuống, rồi nắm giữ tiếp hù dọa cho hắn hoảng sợ chơi. Tả Lãnh Thiền ra tay lỗ mãng như vậy, thật ngu xuẩn hồ đồ chưa từng thấy trên đời.

Đào Diệp Tiên kéo cái chân dính vào toàn thân đầy máu của Ngọc Cơ Tử đi đến phía trước Tả Lãnh Thiền rồi buông chân trái Ngọc Cơ Tử ra, lắc đầu, nói:

– Tả Lãnh Thiền, ngươi hạ thủ quá tàn độc, tại sao Ngọc Cơ Tử lành lặn đẹp đẽ mà trở thành thương phế như vậy? Hắn bị mất hai tay, chỉ còn một cái chân thì từ nay về sau làm sao hắn làm người được?

Tả Lãnh Thiền tức giận cành hông, nghĩ: Vừa rồi chỉ cần ta ra tay chậm một chút thì Ngọc Cơ Tử đã bị các ngươi xé thành bốn mảnh, còn gì là tính mạng hắn? Bây giờ bọn ngươi lại còn nói hươu nói vượn, nhưng ta không có bằng cớ gì, nhất thời không giải thích được.

Đào Căn Tiên nói:

– Tả Lãnh Thiền, ngươi muốn giết Ngọc Cơ Tử thì đâm hắn một kiếm cho hắn chết ngay, đằng này ngươi lại chặt hết hai tay một chân của hắn để hắn dở sống dở chết thì thật quá tàn nhẫn. Thật ngươi không phải là giống người.

Đào Cán Tiên nói:

– Mọi người đều là đồng môn trong Ngũ Nhạc phái, thì có chuyện gì gút mắc vẫn còn đủ thì giờ thương lượng; tại sao ngươi lại hạ thủ tàn độc như vậy? Chẳng có chút nghĩa khí đồng môn gì cả.

Thác tháp thủ Đinh Miễn lớn tiếng nói:

– Sáu quái nhân các ngươi động một tí là xé người ta ra làm bốn mảnh. Tả chưởng môn ra tay cứu Ngọc Cơ Tử đạo trưởng chính là trọn nghĩa với đồng môn, các ngươi đừng có nói năng hồ đồ nữa.

Đào Chi Tiên nói:

– Rõ ràng bọn ta chỉ đùa chơi với Ngọc Cơ Tử thôi, Tả Lãnh Thiền lại tin là thật. Thật giả, thị phi không phân biệt được, thì làm sao gọi là người cơ trí?

Đào Diệp Tiên nói:

– Bậc nam tử hán đại trượng phu mình làm mình chịu. Ngươi đã làm tàn phế Ngọc Cơ Tử thì nên thừa nhận, sao lại còn né tránh có ý đổ tội cho người khác? Thật không có chút dũng khí. Bộ ngươi không biết trên tuyệt đỉnh Tung Sơn này, mấy ngàn vị anh hùng hảo hán đã nhìn tận mắt, tay chân của Ngọc Cơ Tử bị ngươi chém đứt. Chẳng lẽ ngươi còn có thể chối tội được sao?

Đào Hoa Tiên nói:

– Tả Lãnh Thiền, ngươi thật bất nhân, bất nghĩa, bất trí, bất dũng. Chưởng môn Ngũ Nhạc phái há có thể để cho hạng người như ngươi đảm nhiệm sao? Tả Lãnh Thiền, ngươi đừng mơ tưởng viển vông nữa.

Lão nói xong, cả sáu huynh đệ lão cùng lắc đầu.

Kỳ thực nếu Tả Lãnh Thiền không dùng kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân để chém đứt hai tay một chân của Ngọc Cơ Tử thì lão đạo nhân này làm chưởng môn phái Thái Sơn không được một canh giờ đã bị xé xác ra thành bốn mảnh rồi. Những cao thủ hạng nhất trên Phong Thiền đài đều biết rõ là vậy, lòng không khỏi xưng tụng Tả Lãnh Thiền kiếm pháp tinh diệu, ứng biến thần tốc. Nhưng Đào Cốc lục tiên tìm lời lẽ nói dõng dạc có lý như vậy khiến người ngoài cũng khó mà biện bác được. Họ biết Tả Lãnh Thiền bị mắng chửi một cách oan uổng mà trong bụng cũng chỉ cười thầm; những người chưa hiểu ra nguyên do thì đều cảm thấy Tả Lãnh Thiền, nếu không phải là lỗ mãng thì cũng quá hung bạo tàn độc, nên mặt ai cũng lộ vẻ bất mãn.

Lệnh Hồ Xung ở cùng với Đào Cốc lục tiên đã lâu ngày, nên thừa biết rõ con người của bọn họ. Chàng nghĩ thầm: Hôm nay Đào Cốc lục tiên nói câu nào cũng đánh trúng vào yếu điểm của Tả Lãnh Thiền. Đầu óc của sáu huynh đệ này làm sao có thể khôn ngoan như vậy? Chắc có người nào đó đứng bên chỉ điểm cho bọn họ.

Lệnh Hồ Xung liền từ từ đi đến gần bên Đào Cốc lục tiên để quan sát xem là vị cao nhân nào ẩn thân gần đó, nhưng thấy Đào Cốc lục tiên đứng tụ lại một chỗ, bên cạnh bọn họ cũng không có ai khác. Năm huynh đệ đang vội vã băng bó vai Đào Hoa Tiên cho khỏi chảy máu. Lệnh Hồ Xung quay đầu lại, nhìn về hướng mé Tây, tai bỗng nghe truyền đến một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

– Xung ca, Xung ca đang tìm tiểu muội phải không?

Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa vui mừng. Thanh âm tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, đúng là tiếng của Doanh Doanh. Chàng hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một đại hán mập mạp, râu ria xồm xoàm đang đứng trên một tảng đá to, đưa tay lên gãi đầu. Ở trên tuyệt đỉnh Tung Sơn này, những đại hán râu tóc xồm xoàm như vậy ít nhất cũng có đến một hai trăm người, nên không ai chú ý ai. Lệnh Hồ Xung chăm chú nhìn, đột nhiên trong ánh mắt của đại hán đó lộ ra nét cười vừa giảo hoạt vừa quyến rũ. Chàng vui mừng đi về hướng Doanh Doanh.

Doanh Doanh truyền âm nói:

– Đừng qua đây, làm như vậy sẽ bị bại lộ.

Thanh âm này như một sợi dây mỏng manh từ xa truyền lại chui lọt vào tai hắn. Lệnh Hồ Xung liền dừng bước, thầm nghĩ: Ta không hề biết Doanh Doanh có công phu truyền âm như vậy, chắc là bí truyền tuyệt đỉnh học từ phụ thân cô ta.

Lệnh Hồ Xung liền hiểu rõ: Những lời Đào Cốc lục tiên nói là do cô ta dạy cho bọn họ. Chẳng trách sáu lão thô lỗ này lại nói ra những lời nào là bất nhân, bất nghĩa, bất trí, bất dũng.

Lòng Lệnh Hồ Xung thấy phấn khởi. Chàng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói:

– Những lời Đào Cốc lục tiên nói thật có lý. Ta vốn chỉ biết có Đào Cốc lục tiên, nào biết có một vị thất tiên nữ Đào Ngọc Tiên vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Quần hùng nghe Lệnh Hồ Xung đột nhiên mở miệng nhưng nói toàn những lời chẳng ăn nhập vào đâu thì rất đỗi ngạc nhiên.

Doanh Doanh truyền âm nói:

– Chuyện này có quan hệ trọng đại, Xung ca là chưởng môn phái Hằng Sơn đừng ăn nói bậy bạ. Lúc này Tả Lãnh Thiền đang rất lúng túng, chính là cơ hội tốt để Xung ca lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Lệnh Hồ Xung run lên, nghĩ thầm: Doanh Doanh cải trang đến Tung Sơn là vì muốn giúp ta lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Cô ta là con gái của giáo chủ Nhật Nguyệt giáo, là kẻ tử địch của môn hạ chính giáo ở đây, nếu bị ai phát giác ra thì nguy hiểm vô cùng. Cô ta dám dấn thân vào nơi đầu đao mũi kiếm vì muốn giúp ta vang danh trong võ lâm. Cô đối với ta thâm tình như vậy, ta… ta… ta thật không biết báo đáp sao cho đủ.

Đào Căn Tiên nói:

– Phương Chứng đại sư là một bậc tiền bối cao nhân như vậy mà các vị cũng không chịu tôn đại sư lên làm chưởng môn. Ngọc Cơ Tử cụt tay cụt chân, Tả Lãnh Thiền bất nhân bất nghĩa thì dĩ nhiên cũng không thể làm chưởng môn được. Vậy bọn ta sẽ cử ra một vị thanh niên anh hùng, kiếm thuật đệ nhất đương thời, lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Nếu người nào không phục thì cứ đến lĩnh giáo kiếm pháp của hắn.

Lão nói đến đây liền giơ tay trái chỉ về hướng Lệnh Hồ Xung.

Đào Cán Tiên nói:

– Vị Lệnh Hồ thiếu hiệp này là chưởng môn phái Hằng Sơn, có quan hệ thâm sâu với Nhạc tiên sinh phái Hoa Sơn, là hảo bằng hữu với Mạc Đại tiên sinh phái Hành Sơn. Vậy trong Ngũ Nhạc kiếm phái, đã có ba phái nhất định ủng hộ thiếu hiệp rồi.

Đào Chi Tiên nói:

– Các đạo sĩ môn hạ phái Thái Sơn cũng không phải toàn thứ hồ đồ vớ vẩn, đương nhiên cũng có nhiều người ủng hộ Lệnh Hồ thiếu hiệp, người phản đối chắc ít thôi.

Đào Diệp Tiên nói:

– Trong Ngũ Nhạc phái người nào cũng sử kiếm, kiếm pháp của ai cũng tối cao, đó là cái lý đương nhiên để ai cũng có thể lên làm chưởng môn.

Lão nói bốn chữ “Cái lý đương nhiên” rồi thuận miệng nói thêm lên “ai cũng có thể lên làm”, là hơi bị hớ. Đào Hoa Tiên lấy tay đặt lên vết thương trên vai nói:

– Tả Lãnh Thiền, nếu ngươi không phục thì đừng ngại tỉ kiếm với Lệnh Hồ thiếu hiệp. Ai thắng được làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Đây gọi là tỉ kiếm đoạt soái.

Quần hào lần này đến Tung Sơn, trừ môn hạ Ngũ Nhạc phái cùng với Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo nhân là những người quan tâm đến cuộc tụ hội này, còn lại những người khác đều chỉ muốn đi xem náo nhiệt. Bây giờ mọi người đều biết ngũ phái hợp nhất đã thành định cục, chỉ còn lại cuộc tranh đoạt chức chưởng môn. Những hảo hán trên giang hồ sợ nhất là tranh chấp bằng võ miệng. Vừa rồi Đào Cốc lục tiên nói lý lẽ với Tả Lãnh Thiền nhưng vì sáu lão nói rất hào hứng nên không buồn chán. Nhưng nếu ai ai cũng nói nhân nghĩa đạo đức đầy miệng như Nhạc Bất Quần có đến tối cũng chưa hết, thì họ cũng nghe mà phát chán đến chết đi được. Cho nên khi mọi người vừa nghe Đào Hoa Tiên nói bốn chữ “tỉ kiếm đoạt soái”, liền la rùm lên tán đồng. Quần hào lên Tung Sơn, thấy Thiên Môn đạo nhân tự hủy mình để giết địch, Tả Lãnh Thiền chém đứt ba chi Ngọc Cơ Tử, hai thảm trạng này khiến cho người kinh tâm động phách, có thể nói chuyến đi này không đến nỗi vô ích. Nhưng nếu các cao thủ trong Ngũ Nhạc phái vì tranh đoạt chức chưởng môn mà xảy ra trận đại chiến thì càng đã mắt hơn. Cho nên quần hùng vỗ tay hô hào tán đồng rất nhiệt tình.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Ta đã đồng ý với Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng cản trở Tả Lãnh Thiền làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, để hắn khỏi gây họa cho võ lâm. Chỉ cần sư phụ làm chưởng môn, lão nhân gia chí công vô tư, đương nhiên ai ai vui mừng tâm phục. Ngoài sư phụ lão nhân gia ra, trong Ngũ Nhạc kiếm phái còn có ai xứng đáng gánh lấy trọng trách này?

Hắn bèn lớn tiếng nói:

– Trước mắt có một vị tiền bối rất xứng làm chưởng môn mà sao các vị lại quên? Nếu Ngũ Nhạc phái không do Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh làm chưởng môn thì còn tìm đâu ra được người thứ hai nữa? Nhạc tiên sinh võ công đã cao mà kiến thức còn hơn người. Tiên sinh lão nhân gia là người nhân nghĩa, các vị đều biết, nếu không thì tại sao được xưng là “Quân tử kiếm”? Phái Hằng Sơn ta đề cử Nhạc tiên sinh làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Hắn nói một hơi, bọn đệ tử phái Hoa Sơn liền vỗ tay hoan hô rùm lên.

Trong phái Tung Sơn có người nói:

– Tuy Nhạc tiên sinh cũng xứng đáng nhưng so với Tả chưởng môn cũng không bằng.

Có người nói:

– Tả chưởng môn là minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái, đã làm nhiều năm rồi, nếu Tả chưởng môn lão nhân gia làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thì thuận tình hợp lý nhất. Hà tất phải đề cử người khác?

Có người nói:

– Theo ý kiến của ta, chưởng môn Ngũ Nhạc phái đương nhiên nên do Tả chưởng môn đảm nhiệm, ngoài ra bầu thêm bốn vị phó thủ do Nhạc tiên sinh, Mạc Đại tiên sinh, Lệnh Hồ thiếu hiệp, Ngọc… Ngọc… Ngọc Khánh Tử hoặc Ngọc Âm Tử đạo trưởng phân ra gánh trách nhiệm là ổn nhất.

Đào Chi Tiên la lên:

– Ngọc Cơ Tử còn chưa chết mà, hắn bị cụt hai tay một chân thì các ngươi lại không cần đến hắn sao?

Đào Diệp Tiên nói:

– Tỉ kiếm đoạt soái, tỉ kiếm đoạt soái! Ai có võ công cao thì người đó làm chưởng môn.

Hơn một ngàn tên hán tử giang hồ liền la hùa theo:

– Đúng, đúng. Tỉ kiếm đoạt soái! Tỉ kiếm đoạt soái!

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Cục diện hôm nay là phải đánh gục Tả Lãnh Thiền trước, cắt đứt điều hy vọng của bọn người phái Tung Sơn, nếu không thì sư phụ ta vĩnh viễn không làm được chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Chàng liền chống kiếm bước ra nói:

– Tả tiên sinh, anh hùng thiên hạ ở đây đã nhất trí muốn chúng ta tỉ kiếm đoạt soái. Tại hạ và tiên sinh hai người đưa ngói lấy ngọc, quá chiêu trước được không?

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Âm hàn chưởng lực của Tả Lãnh Thiền vô cùng lợi hại, công phu quyền cước của ta kém lão một trời một vực, nhưng kiếm pháp của ta quyết không thua lão. Sau khi ta thua Tả Lãnh Thiền, sư phụ sẽ đấu tiếp thì không ai dị nghị gì. Dù Mạc Đại tiên sinh có muốn tranh ngôi thì lão cũng chưa chắc thắng được sư phụ. Hai đại cao thủ phái Thái Sơn một chết một bị thương, không còn ai là hảo thủ nữa. Dù kiếm pháp của ta không phải là đối thủ của Tả Lãnh Thiền nhưng cũng phải sau một ngàn chiêu mới thất bại. Sau khi ta làm hao tổn nội lực của lão, sư phụ đấu tiếp với lão thì có hy vọng thắng lợi.

Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm vạch lên không hai kiếm, nói:

– Tả tiên sinh, chúng ta là môn hạ Ngũ Nhạc phái, ai ai cũng biết sử kiếm, vậy chúng ta dùng kiếm để phân thắng bại.

Lệnh Hồ Xung nói như vậy là nhằm bịt miệng Tả Lãnh Thiền trước, để lão khỏi phải đề xuất tỉ quyền cước hay tỉ chưởng pháp.

Quần hào la nhao nhao lên:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp giải quyết chuyện thật nhanh, cứ tỉ kiếm để phân thắng bại.

– Người thắng làm chưởng môn, người thua thì phải phụng hiệu lệnh. Giao dịch công bằng như vậy thì tuyệt lắm.

– Tả tiên sinh, xuống trường tỉ kiếm đi. Có gì đâu mà ngại, bộ sợ thua sao?

– Nói cả nửa ngày cũng chẳng được cái khỉ gì, mau động thủ nhanh đi.

Nhất thời trên tuyệt đỉnh Tung Sơn, quần hùng la hét càng lúc càng vang dội. Người thì đông mà ai cũng la rùm cả lên, những hạng lão thành lớn tuổi bình thường rất ít nói, bây giờ cũng nhịn không được hả họng la hét. Những người này chỉ là tân khách Tả Lãnh Thiền mời đến, Ngũ Nhạc kiếm phái do ai đứng ra làm chưởng môn, quyết định địa vị chưởng môn ra sao cũng chẳng ăn nhập gì đến bọn họ. Tỉ kiếm đoạt soái xem rất náo nhiệt nên tất cả mọi người đều muốn được xem. Xem thanh thế này, khách đã lấn quyền chủ, nếu không tỉ võ thì chức chưởng môn nhân không thể nào quyết định được. Lệnh Hồ Xung thấy mọi người hưởng ứng ý kiến của mình, vui mừng nói lớn:

– Tả tiên sinh, nếu tiên sinh không muốn tỷ kiếm với tại hạ thì cứ tuyên bố trước mọi người là không làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái cũng không sao.

Quần hùng nhốn nháo la ó:

– Tỷ kiếm! Tỷ kiếm! Không tỷ kiếm không phải anh hùng mà là cẩu hùng.

Trong phái Tung Sơn không ít người đã từng nếm qua kiếm pháp tinh diệu của Lệnh Hồ Xung; Tả Lãnh Thiền chưa chắc đã nắm được phần thắng. Nhưng nếu nói Tả Lãnh Thiền không thể tỷ kiếm với chàng thì cũng không đưa ra được lý do gì chính đáng để từ chối, nhất thời cả bọn chau mày không nói.

Trong tiếng huyên náo, có một thanh âm lanh lảnh cất lên:

– Các vị anh hùng đã cùng nhất trí muốn chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái phải tỷ kiếm mà quyết định. Chúng ta không thể làm ngược hảo ý của mọi người.

Người nói câu này chính là Nhạc Bất Quần.

Quần hùng la lên:

– Nhạc tiên sinh nói phải lắm. Tỉ kiếm đoạt soái! Tỉ kiếm đoạt soái!

Nhạc Bất Quần nói:

– Tỷ kiếm đoạt soái cũng là một biện pháp, nhưng Ngũ Nhạc kiếm phái ta hợp nhất, vốn là để giảm bớt phân tranh môn hộ, để cầu hòa bình hữu ái trong đồng đạo võ lâm. Cho nên tỷ võ chỉ có thể điểm tới là dừng, khi đã rõ thắng bại thì phải dừng tay, không thể đả thương giết hại nhau. Nếu không thì đi ngược hoàn toàn tôn chỉ hợp nhất năm phái của chúng ta.

Quần hùng nghe lão nói câu nào cũng đúng đạo lý, im lặng lắng nghe. Một đại hán hỏi:

– Điểm đến thì dừng tay là được nhưng đao kiếm không có mắt, nếu có tử thương thì cũng tự trách mình chứ không trách người.

Một người khác nói:

– Nếu sợ chết, sợ bị thương thì cứ trốn trong nhà mà ôm con cho vợ, đến đây đoạt chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái làm gì?

Quần hùng cười rần. Nhạc Bất Quần nói:

– Nói là như vậy, nhưng không đả thương giữ được hòa khí là tốt nhất. Tại hạ có mấy điều nông cạn nói ra xin các vị tham tường.

Có người la lên:

– Mau động thủ đi! Nói lắm làm gì?

Một người khác la lên:

– Đừng có nhắm mắt nói càn, hãy nghe Nhạc tiên sinh nói.

Người trước nói:

– Ai quấy rối nữa thì cứ về nhà hỏi đại muội tử ngươi đi.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ai có tư cách tham dự tỉ kiếm đoạt soái phải có quy định…

Nội lực lão sung mãn, nói ra lấn át tiếng của những người chửi rủa tục tĩu. Lão nói tiếp:

– Tỉ kiếm đoạt soái thì “soái” này là soái của Ngũ Nhạc phái cho nên nếu không phải là môn hạ Ngũ Nhạc phái bất luận ai có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tham dự, dù tay chân có ngứa ngáy cũng cứ đứng đó mà xem. Nếu không như vậy thì mục đích tranh võ công đệ nhất thiên hạ không phải là cuộc đấu để quyết định chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Quần hùng nói:

– Đúng quá! Không phải đệ tử Ngũ Nhạc phái thì không thể bước vào trường đấu.

Người khác nói:

– Mọi người cứ đánh loạn lên, tranh danh hiệu đệ nhất võ công cũng không sao.

Người nói này hiển nhiên có ý làm rối, nên không ai thèm để ý tới lão. Nhạc Bất Quần nói:

– Còn như tỉ kiếm thế nào để tránh khỏi đả thương tàn sát nhân mạng, không tổn thương hòa khí đồng môn, xin Tả tiên sinh đưa ra lời công luận.

Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói:

– Đã động thủ thì nhất định không tránh khỏi đả thương tính mạng, không được làm tổn thương hòa khí đồng môn thì khó vô cùng. Không biết Nhạc tiên sinh có cao kiến gì?

Nhạc Bất Quần nói:

– Tại hạ cho rằng, tốt nhất là mời Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng, Giải bang chủ Cái Bang, Dư quán chủ phái Thanh Thành, những vị tiền bối võ lâm đức cao vọng trọng đứng ra làm công chứng. Ai thắng ai bại do các vị đó định đoạt, để người tỉ kiếm khỏi phải đấu dây dưa mãi. Chúng ta chỉ phân cao thấp chứ không quyết sinh tử.

Phương Chứng nói:

– Thiện tai, thiện tai! Tám chữ “chỉ phân cao thấp, không quyết sinh tử” đã tiêu giải được nạn máu chảy đầu rơi. Ý Tả tiên sinh thế nào?

Tả Lãnh Thiền nói:

– Đây là nguyện vọng từ bi của đại sư đối với tệ phái, tại hạ đương nhiên tuân theo. Nguyên năm phái của Ngũ Nhạc kiếm phái, mỗi phái chỉ có thể cử ra một người tỉ kiếm đoạt soái, nếu mỗi phái đều muốn xuất ra mấy trăm người thì tỉ đến năm nào tháng nào mới xong.

Quần hùng tuy cảm thấy mỗi phái của Ngũ Nhạc phái đều chỉ xuất ra một người tỉ kiếm, năm phái chỉ có năm người thì bớt đi sự náo nhiệt. Nhưng nếu trong năm phái đều do chưởng môn nhân ra tay, thì người trong các phái quyết không được ai ra khiêu chiến nữa. Nghe mấy trăm người trong phái Tung Sơn lớn tiếng phụ họa, người ngoài cũng không dị nghị gì.

Bỗng Đào Chi Tiên nói:

– Chưởng môn phái Thái Sơn là Ngọc Cơ Tử chẳng lẽ do lão mũi trâu bị cụt tay cụt chân này ra tỉ võ đoạt soái sao?

Đào Diệp Tiên nói:

– Hắn cụt tay cụt chân thì tại sao không tỉ kiếm được? Hắn còn lại một chân, cũng có thể phi cước đá người.

Quần hào nghe vậy cũng cười rần lên. Ngọc Âm Tử tức giận nói:

– Cái… cái đồ quái vật các ngươi đã hại sư huynh Ngọc Cơ Tử của ta tàn phế rồi còn ở đây mà giễu cợt. Ta phải làm cho các ngươi tên nào cũng cụt tay cụt chân. Có ngon thì ra đây đơn đả độc đấu với đạo gia ta một trận.

Lão vung trường kiếm nhảy ra. Ngọc Âm Tử thân người cao ốm, khí phách hiên ngang, thế đứng rất oai phong, đạo bào bay theo gió trông thần thái rất hùng dũng. Quần hào vừa trông thấy, không ít người lớn tiếng reo hò.

Đào Căn Tiên nói:

– Phái Thái Sơn cử ngươi ra tỉ kiếm đoạt soái sao?

Đào Diệp Tiên nói:

– Ngươi được đồng môn đề cử hay tự tiện nhảy ra?

Ngọc Âm Tử nói:

– Việc đó có liên can gì đến ngươi?

Đào Diệp Tiên nói:

– Đương nhiên là có liên can. Không những chỉ liên can mà còn rất rất liên can, liên can đến phi thường. Nếu phái Thái Sơn đề cử ngươi ra tỉ kiếm đoạt soái, vậy sau khi ngươi thất bại, thì người thứ hai trong phái Thái Sơn không được ra tỉ kiếm nữa.

Ngọc Âm Tử nói:

– Người thứ hai không được ra tỉ kiếm thì đã sao nào?

Bỗng có người trong phái Thái Sơn nói:

– Ngọc Âm Tử sư đệ không phải do bọn ta đề cử. Nếu hắn thua thì phái Thái Sơn có hảo thủ khác, có thể ra tay tiếp.

Người nói chính là Ngọc Khánh Tử. Đào Hoa Tiên nói:

– Ha ha, còn có một hảo thủ khác, chắc là các hạ phải không?

Ngọc Khánh Tử nói:

– Đúng vậy, không chừng là đạo gia của ngươi đây.

Đào Thực Tiên la lên:

– Mọi người hãy coi, trong phái Thái Sơn lại bùng nổ nội chiến. Thiên Môn đạo nhân vừa chết, Ngọc Cơ đạo nhân bị tàn phế rồi. Ngọc Khánh và Ngọc Âm hai người lại tranh làm tân chưởng môn phái Thái Sơn.

Ngọc Âm Tử nói:

– Nói bậy!

Ngọc Khánh Tử lại cười nhạt mấy tiếng chứ không nói. Đào Hoa Tiên nói:

– Trong phái Thái Sơn, rốt cuộc người nào đứng ra tỉ kiếm?

Ngọc Khánh Tử và Ngọc Âm Tử cùng nói:

– Ta!

Đào Căn Tiên nói:

– Được, hai huynh đệ các ngươi tự đánh nhau trước đi để coi ai mạnh hơn. Miệng nói thì khó tra, đánh nhau thì mới rõ hơn thua.

Ngọc Khánh Tử nhào ra, vung tay nói:

– Sư đệ, sư đệ hãy lui ra, đừng làm trò cười cho người khác.

Ngọc Âm Tử nói:

– Tại sao làm trò cười cho người khác? Ngọc Cơ sư huynh bị trọng thương, tiểu đệ muốn báo thù tuyết hận cho sư huynh.

Ngọc Khánh Tử hỏi:

– Ngươi muốn báo thù tuyết hận hay tỉ kiếm đoạt soái?

Ngọc Âm Tử nói:

– Chút bản lãnh kém cỏi của chúng ta làm sao xứng làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Đó không phải là thống tâm vọng tưởng sao? Mọi người phái Thái Sơn ta đã sớm nhất trí mời Tả minh chủ Tung Sơn làm minh chủ Ngũ Nhạc phái, hai huynh đệ ta hà tất phải đứng ra làm trò cười cho mọi người.

Ngọc Khánh Tử nói:

– Đã vậy thì ngươi hãy lui ra đi, trước mắt phái Thái Sơn ta là niên trưởng.

Ngọc Âm Tử cười nhạt nói:

– Hừ, tuy sư huynh là niên trưởng nhưng bình thường những chuyện sư huynh làm có khiến cho người phục không? Mọi người từ trên xuống dưới có nghe lời sư huynh không?

Ngọc Khánh Tử liền biến sắc đanh giọng nói:

– Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi không kể gì tôn ty, khi sư diệt tổ. Điều thứ nhất trong môn quy của bổn phái là gì?

Ngọc Âm Tử nói:

– Ha, ha, sư huynh đừng quên, bây giờ chúng ta đều là môn hạ của Ngũ Nhạc phái. Mọi người gia nhập Ngũ Nhạc phái đều cùng giờ cùng tháng, cùng năm, còn tôn ty cái gì nữa? Môn quy của Ngũ Nhạc phái còn chưa định, điều thứ nhất thứ hai cái gì? Sư huynh động tí là nhắc đến môn quy phái Thái Sơn để lấn ép người, nhưng đáng tiếc ở đây chỉ có Ngũ Nhạc phái chứ không có phái Thái Sơn.

Ngọc Khánh Tử cứng họng, chỉ tay thẳng vào mũi của Ngọc Âm Tử. Lão tức quá chỉ nói được:

– Ngươi… ngươi… ngươi…

Hơn một ngàn hán tử cùng la to lên:

– Lên đấu đi, ai có bản lãnh cao cường đấu là biết ngay.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.