Hồi 19: Vào kĩ viện cứu người hào kiệt

Nghi Lâm và cô bé đi ra bên ngoài sảnh. Nghi Lâm hỏi:

– Tiểu muội, quý tính cao danh của muội muội là gì?

Cô bé cười nói:

– Tiểu muội họ Lệnh Hồ, tên gọi là Xung!

Trái tim Nghi Lâm như muốn nhảy vọt ra ngoài, sắc mặt trầm xuống, cô nói:

– Ta hỏi thật tiểu muội, sao tiểu muội lại nói đùa với ta?

Cô bé cười nói:

– Sao lại nói đùa với tỷ tỷ? Lẽ nào chỉ có một mình người bạn của tỷ tỷ mới có tên là Lệnh Hồ Xung? Tiểu muội đặt tên đó không được sao?

Nghi Lâm thở dài, lòng đau xót không kìm được, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nói:

– Vị Lệnh Hồ đại ca này là đại ân nhân đã cứu mạng ta, rốt cuộc đã vì ta mà chết. Ta… ta không đáng là bạn của đại ca.

Cô mới nói đến đây, thấy hai người lưng gù vội vàng từ dãy hành lang ngoài đại sảnh đi qua. Đó chính là Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi. Cô bé cười hi hi rồi nói:

– Thiên hạ thật có lắm chuyện kỳ cục, đã có một lão lưng gù xấu đến nỗi ai nhìn cũng phải sợ, giờ lại có thêm một gã lưng gù trẻ nữa.

Nghi Lâm nghe cô bé cười nhạo người khác, lòng rất phiền não, bèn nói:

– Tiểu muội, muội tự đi tìm gia gia má má có được không? Ta đau đầu quá, trong người rất khó chịu.

Cô bé cười nói:

– Đau đầu khó chịu ư? Thật khéo giả bộ. Tiểu muội biết tỷ tỷ nghe tiểu muội mạo xưng tên của Lệnh Hồ Xung nên lòng tỷ tỷ không được vui. Tỷ tỷ, sư phụ của tỷ tỷ bảo tỷ tỷ đi với tiểu muội, tại sao không quan tâm mà đuổi tiểu muội đi? Nếu tiểu muội bị người ta hiếp đáp, sư phụ của tỷ tỷ sẽ quở trách tỷ tỷ cho coi.

Nghi Lâm nói:

– Tiểu muội bản lĩnh cao hơn ta nhiều, lại còn nhanh trí, khéo léo; ngay cả Dư quán chủ là nhân vật nổi danh khắp thiên hạ cũng phải e dè tiểu muội. Muội muội không ăn hiếp người ta thì người ta đã phải cám ơn trời đất rồi, ai mà dám đến ăn hiếp tiểu muội nữa?

Cô bé cười khanh khách, kéo tay Nghi Lâm nói:

– Tỷ tỷ cứ nói móc tiểu muội không hà. Vừa rồi nếu không phải sư phụ của tỷ tỷ bảo vệ muội muội thì lão mũi trâu đã sớm đánh tiểu muội rồi. Tỷ tỷ ơi, muội muội họ Khúc, tên là Phi Yên. Gia gia gọi muội là Phi Phi, tỷ tỷ cũng gọi tiểu muội là Phi Phi nghe.

Nghi Lâm nghe cô bé nói thật tên họ, lòng mới dịu trở lại, chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao cô bé biết mình đang nhớ đến Lệnh Hồ Xung mà lấy tên của Lệnh Hồ Xung ra làm trò đùa? Cô nghĩ có lẽ lúc trong hoa sảnh, cô đã thuật cho sư phụ và mọi người nghe thì tiểu cô nương ranh mãnh này đã núp ở ngoài cửa sổ để lén nghe. Cô nói:

– Khúc tiểu muội, chúng ta đi tìm gia gia má má của tiểu muội đi. Tiểu muội đoán xem họ đã đến những chỗ nào rồi?

Khúc Phi Yên nói:

– Tiểu muội biết họ ở chỗ nào rồi. Tỷ tỷ muốn tìm thì tự đi tìm đi, tiểu muội không đi đâu.

Nghi Lâm lấy làm lạ hỏi:

– Tại sao muội muội lại không đi?

Khúc Phi Yên nói:

– Tiểu muội nhỏ tuổi thế này làm sao mà đi được, nhưng tỷ tỷ thì khác. Tỷ tỷ đã quá đau lòng nên sớm đi mới phải.

Nghi Lâm run lên nói:

– Tiểu muội nói gia gia má má của tiểu muội…

Khúc Phi Yên đáp:

– Gia gia má má của tiểu muội sớm đã bị người ta giết hại rồi; tỷ tỷ muốn tìm họ thì đến âm phủ mà tìm.

Nghi Lâm rất khó chịu, nói:

– Gia gia má má của tiểu muội đã mất rồi, tại sao có thể đem chuyện đó ra để đùa giỡn được? Ta không đi với muội muội nữa đâu.

Khúc Phi Yên nắm lấy tay trái của Nghi Lâm, năn nỉ:

– Tỷ tỷ ơi, tiểu muội côi cút vất vưởng một mình, không có ai chơi với tiểu muội. Tỷ tỷ đi với tiểu muội một chút đi.

Nghi Lâm nghe cô bé nói thật đáng thương, bèn nói:

– Được rồi, ta đi với tiểu muội một chút nhưng tiểu muội không được ăn nói đùa giỡn một cách vô vị nữa. Ta là người xuất gia, tiểu muội gọi ta là tỷ tỷ cũng không đúng.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Mỗi người có một cách nghĩ khác nhau. Có những lời nói tỷ tỷ cho là vô vị nhưng tiểu muội rất lấy làm thú vị. Tỷ tỷ lớn tuổi hơn tiểu muội, tiểu muội gọi tỷ tỷ là là “tỷ tỷ” có gì đâu mà không đúng? Lẽ nào tiểu muội gọi tỷ tỷ là “muội muội”? Nghi Lâm tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng làm ni cô nữa có được không?

Nghi Lâm không kìm được sửng sốt, thụt lùi một bước. Khúc Phi Yên buông tay cô ra rồi cười nói:

– Làm ni cô có gì hay đâu? Đã không ăn cá tôm, thịt gà, thịt vịt, thịt bò, thịt dê, suốt đời chỉ biết rau dưa. Tỷ tỷ, trời đã ban cho tỷ tỷ nhan sắc mỹ miều, mà lại phải cạo cái đầu trọc lóc làm giảm bớt dung nhan đi. Nếu tỷ tỷ giữ lại mái tóc dài óng mượt thì nhìn mới đẹp.

Nghi Lâm nghe cô bé nói quá hồn nhiên, cô cười nói:

– Ta đã gửi mình vào chốn Thiền môn, tứ đại giai không thì còn kể chi đến dung mạo bên ngoài xấu đẹp nữa.

Khúc Phi Yên nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt Nghi Lâm một lúc lâu. Lúc này mưa đã tạnh, mây dần dần tan ra, ánh trăng lờ mờ soi lên mặt cô thành một làn sáng bạc mờ mờ càng tôn thêm vẻ yêu kiều diễm lệ. Khúc Phi Yên thở dài nói:

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật đẹp. Thảo nào người ta tơ tưởng đến tỷ tỷ nhiều như vậy.

Nghi Lâm thẹn đỏ mặt:

– Tiểu muội nói gì vậy? Tiểu muội lại nói đùa nữa thì ta bỏ đi bây giờ.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Được rồi, tiểu muội không nói nữa. Tỷ tỷ, tỷ tỷ cho tiểu muội xin một ít Thiên hương đoạn tục giao, tiểu muội muốn đi cứu một người.

Nghi Lâm lấy làm lạ hỏi:

– Tiểu muội đi cứu ai vậy?

Khúc Phi Yên cười nói:

– Người này rất quan trọng, bây giờ không thể nói cho tỷ tỷ nghe được.

Nghi Lâm nói:

– Tiểu muội muốn lấy thuốc để cứu người, đáng lý ta nên đưa cho tiểu muội, nhưng sư phụ đã có lời nghiêm huấn. Sư phụ bảo: “Thiên hương đoạn tục giao này điều chế rất khó; nếu người xấu bị thương thì không nên cứu”.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, nếu như có người vô lễ, dùng những lời khó nghe để thóa mạ sư phụ của tỷ tỷ và phái Hằng Sơn thì đó là người tốt hay xấu?

Nghi Lâm nói:

– Người nào thóa mạ sư phụ ta và phái Hằng Sơn tất nhiên là người xấu, làm sao có thể coi là tốt được?

Khúc Phi Yên cười nói:

– Thật là kỳ lạ. Có một người hễ mở miệng ra thì nói: “Gặp ni cô thật là xui xẻo, đánh bạc tất thua”. Người này đã thóa mạ sư phụ của tỷ tỷ, lại chửi cả tỷ tỷ và cả phái Hằng Sơn. Nếu loại “người xấu” đó bị trọng thương thì…

Nghi Lâm không đợi Phi Yên nói hết, mặt biến sắc, quay đầu định bỏ đi. Khúc Phi Yên lạng người đứng chặn trước mặt cô, dang hai tay ra cản đường không cho Nghi Lâm đi.

Bỗng nhiên Nghi Lâm nghĩ: Ngày hôm qua trên Hồi Nhạn lâu, cô bé này và một người đàn ông đang ngồi ở đó. Cho đến lúc Lệnh Hồ đại ca chết, mình ôm thi thể Lệnh Hồ đại ca chạy xuống tửu lâu, hình như cô bé vẫn còn ngồi ở đó, nên tất cả mọi việc cô bé đã nhìn thấy chớ không phải nghe lén mình thuật lại. Không biết cô bé có theo dõi mình không?

Nghi Lâm muốn hỏi Phi Phi một câu nhưng mặt cô đỏ bừng, nói không thành lời.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, tiểu muội biết tỷ tỷ muốn hỏi tiểu muội là “Thi thể của Lệnh Hồ đại ca ở đâu?” đúng không?

Nghi Lâm nói:

– Đúng vậy. Nếu tiểu muội biết nói cho ta hay, ta… ta cảm kích vô cùng.

Khúc Phi Yên nói:

– Tiểu muội không biết nhưng có một người biết; người này đang bị trọng thương, tính mạng rất nguy hiểm. Nếu tỷ tỷ có thể dùng Thiên hương đoạn tục giao cứu y sống lại thì y có thể sẽ nói cho tỷ tỷ biết thi thể của Lệnh Hồ đại ca hiện đang ở đâu.

Nghi Lâm hỏi:

– Tiểu muội không biết thật ư?

Khúc Phi Yên thề:

– Nếu Khúc Phi Yên này biết thi thể Lệnh Hồ Xung ở đâu thì sáng mai sẽ chết trong tay Dư Thương Hải, sẽ bị trường kiếm của lão đâm lên người mười bảy mười tám nhát.

Nghi Lâm vội nói:

– Ta tin rồi, không cần thề. Vậy người đó là ai?

Khúc Phi Yên nói:

– Người này có cứu được hay không là tùy ở tỷ tỷ và nơi mà chúng ta sẽ đến không phải là nơi tử tế gì.

Nghi Lâm vì muốn tìm thi thể Lệnh Hồ Xung thì dù có phải vượt qua núi đao rừng kiếm cô cũng không màng, sá chi nơi tử tế hay không tử tế. Nghi Lâm liền gật đầu nói:

– Chúng ta cứ đi đến đó đi.

Hai người đi đến cổng lớn thì trời đổ mưa, có mấy chục cây dù che mưa để bên cửa. Nghi Lâm và Khúc Phi Yên mỗi người lấy một cây dù, rồi ra khỏi cổng đi về góc đường hướng Đông Bắc. Trời đã vào khuya, người qua lại trên đường rất ít, hai người đi vào trong ngõ hẻm thì có tiếng chó sủa vang. Nghi Lâm thấy Khúc Phi Yên dẫn mình vào một con hẻm nhỏ hẹp nhưng lòng cô chỉ nghĩ tới nơi có thi thể Lệnh Hồ Xung nên dẫn đi đâu cô cũng không hề thắc mắc.

Đi một lúc, bỗng Khúc Phi Yên lại quẹo vào một con hẻm rất nhỏ, chỉ thấy trên cửa nhà bên trái treo một cái đèn lồng màu đỏ . Khúc Phi Yên gõ cửa ba cái, có người từ trong viện thò đầu ra xem rồi mới mở cửa. Khúc Phi Yên thì thầm vài câu vào tai người đó rồi nhét một vật gì đó vào tay gã. Người đó nói:

– Dạ, dạ, xin mời tiểu thư vào.

Khúc Phi Yên quay lại vẫy tay, Nghi Lâm theo cô bé đi vào. Người đó thấy Nghi Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

Gã đi trước dẫn đường, qua một cái sân rộng, gã vén bức mành nhà ngang phía Đông rồi nói:

– Xin mời tiểu thư và sư phụ ngồi ở đây.

Mành cửa vừa vén lên, mùi son phấn dầu thơm xông vào mũi nồng nặc. Nghi Lâm vòng ra phía sau, thấy trong phòng đặt một chiếc giường lớn, chăn gối trên giường đều thêu bằng gấm năm màu, đó chính là hàng thêu ở Hồ Nam nổi tiếng khắp thiên hạ. Trên tấm chăn gấm thêu một đôi uyên ương lượn lờ trong nước, sắc màu rực rỡ sống động như thật. Từ nhỏ Nghi Lâm đã xuất gia và sống ở Bạch Vân am, chỉ đắp chăn bằng vải bố thô sơ, cô chưa bao giờ thấy chăn đệm xa hoa lộng lẫy như vậy. Cô chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi. Trên bàn nhỏ, thắp một cây đèn đỏ; bên cây đèn đỏ là một tấm gương, một hộp son phấn; phía trước giường có hai đôi giày thêu hoa, một đôi dành cho đàn ông, một đôi dành cho đàn bà. Cả hai đôi đều sắp đặt rất ngay ngắn.

Nghi Lâm bỗng giật nẩy người. Ngẩng đầu lên, cô th ấy trước mặt xuất hiện một gương mặt trái xoan đỏ hồng, vừa bẽn lẽn, bối rối lại vừa sửng sốt. Đó chính là dung nhan của cô trong gương.

Có tiếng bước chân ở sau lưng, một nữ tỳ tươi cười bưng trà đến. Người nữ tỳ này ăn mặc rất gọn ghẽ, trông rất yêu kiều nhã nhặn. Nghi Lâm càng lúc càng thấy sợ hãi. Cô khẽ hỏi Khúc Phi Yên:

– Đây là đâu vậy?

Khúc Phi Yên tủm tỉm cười, rồi cúi mặt nói vào tai cô nữ tỳ một câu. Cô nữ tỳ đáp:

– Dạ.

Rồi giơ tay bụm miệng cười khúc khích, õng ẹo đi ra.

Nghi Lâm nghĩ bụng:

– Người con gái này làm bộ làm tịch, nhất định không phải là người đàng hoàng.

Cô lại hỏi Khúc Phi Yên:

– Tiểu muội dẫn ta đến đây để làm gì? Đây là đâu vậy?

Khúc Phi Yên mỉm cười nói:

– Đây là nơi nổi tiếng nhất trong thành Hành Sơn, gọi là Quần Ngọc viện.

Nghi Lâm lại hỏi:

– Quần Ngọc viện là gì?

Khúc Phi Yên nói:

– Quần Ngọc viện là đại kỹ viện đếm trên đầu ngón tay trong thành Hành Sơn.

Nghi Lâm nghe hai chữ “kỹ viện” thì trống ngực đập thình thịch, cơ hồ muốn ngất đi. Cô thấy cách bày biện trong phòng đã sớm ngấm ngầm cảm thấy có điều không ổn, nhưng vạn lần không ngờ đây lại là kỹ viện. Cô tuy không biết rõ kỹ viện là “viện” như thế nào, nhưng cô nghe các sư tỷ đồng môn nói kỹ nữ là đàn bà dâm dật nhất trong thiên hạ; họ bồi tiếp bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần người đó có tiền. Khúc Phi Yên dẫn cô vào kỹ viện không chừng là muốn buộc cô làm kỹ nữ! Lòng cô bồn chồn suýt phát khóc lên.

Bỗng nhiên, trong phòng kế bên có tiếng đàn ông cười ha hả, mà giọng cười lại rất quen. Đó chính là ác nhân Vạn lý độc hành Điền Bá Quang. Hai chân Nghi Lâm mềm nhũn; cô ngồi phịch trên ghế, mặt không còn giọt máu.

Khúc Phi Yên sợ hãi vội hỏi cô:

– Tỷ tỷ sao vậy?

Nghi Lâm nói nhỏ:

– Điền… Điền Bá Quang!

Khúc Phi Yên cười khúc khích nói:

– Đúng vậy, tiểu muội cũng nhận ra giọng cười của hắn. Hắn là đồ đệ Điền Bá Quang ngoan ngoãn của tỷ tỷ mà.

Điền Bá Quang ở phòng bên la to:

– Ai nhắc đến tên của lão tử đó?

Khúc Phi Yên nói:

– Nầy, Điền Bá Quang. Sư phụ của ngươi đang ở đây, mau mau ra bái yết sư phụ đi.

Điền Bá Quang cả giận nói:

– Sư phụ nào? Tiểu cô nương nói càn nói bậy, ta sẽ vả tét cái miệng thúi của cô bây giờ.

Khúc Phi Yên nói:

– Khi còn ở Hồi Nhạn lâu thành Hành Dương, không phải ngươi đã bái Nghi Lâm tiểu sư thái của phái Hằng Sơn làm sư phụ sao? Cô ta đang ở đây, mau qua đây bái kiến.

Điền Bá Quang nói:

– Cô ta làm sao mà biết chỗ này. Ui chao! Ngươi… sao ngươi biết? Ngươi là ai? Ta giết ngươi bây giờ.

Giọng nói của gã có ý sợ hãi.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Ngươi qua đây khấu đầu bái yết sư phụ của ngươi rồi hãy nói chuyện.

Nghi Lâm vội nói:

– Đừng, đừng. Tiểu muội đừng kêu hắn qua đây.

Điền Bá Quang giật mình kêu lên “Trời ơi!” một tiếng, tiếp theo một cái độp, hiển nhiên là gã đã từ trên giường nhảy xuống đất. Rồi nghe tiếng một người phụ nữ nói:

– Đại gia, đại gia làm sao vậy?

Khúc Phi Yên kêu to:

– Điền Bá Quang, ngươi đừng có mà trốn! Sư phụ của ngươi vén mùng tìm ngươi đây! Điền Bá Quang thóa mạ:

– Sư phụ, đồ nhi cái gì? Lão tử ta ngang hàng với tiểu tử Lệnh Hồ Xung. Tiểu ni cô mà bước qua đây một bước, lão tử lập tức giết ngay.

Nghi Lâm run run:

– Phải, ta không đi qua đó; ngươi cũng đừng qua đây.

Khúc Phi Yên nói:

– Điền Bá Quang, trên giang hồ ngươi cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm, sao đã nói mà không biết giữ lời? Bái sư phụ rồi bây giờ không thừa nhận là cớ vì sao? Mau qua đây bái yết sư phụ ngươi!

Điền Bá Quang hừ một tiếng không đáp.

Nghi Lâm nói:

– Ta không muốn hắn bái yết cũng không muốn thấy hắn. Hắn… hắn không phải là đồ đệ của ta đâu.

Điền Bá Quang vội nói:

– Đúng vậy! Vị tiểu sư phụ này vốn không muốn gặp ta.

Khúc Phi Yên nói:

– Được, thôi gạt chuyện ngươi qua một bên đi. Ta nói cho ngươi biết, lúc hai chúng ta vừa bước vào đây, có hai tiểu tặc lén lút rình rập bọn ta. Ngươi mau đi phát lạc chúng đi. Ta và sư phụ của ngươi nghỉ ở đây, ngươi ở bên ngoài canh giữ, không cho ai được phép vào đây làm phiền bọn ta. Ngươi làm tốt việc này thì chuyện ngươi bái tiểu sư phụ phái Hằng Sơn làm sư phụ sau này ta tuyệt đối không nhắc đến nữa; bằng không ta sẽ hô hoán khắp thiên hạ cho ai ai cũng biết.

Bỗng nhiên Điền Bá Quang quát:

– Tiểu tặc, to gan thật!

Chỉ nghe cánh cửa sổ kêu kẹt một tiếng, một người phóng nhanh ra. Cánh cửa sổ lại kẹt một tiếng, Điền Bá Quang đã nhảy về phòng rồi nói:

– Ta đã giết một tên là tiểu tặc phái Thanh Thành; còn một người nữa chạy thoát rồi.

Khúc Phi Yên nói:

– Ngươi thật là đồ vô dụng. Sao để một tên chạy thoát?

Điền Bá Quang nói:

– Người đó không thể giết được. Đó là… là một ni cô phái Hằng Sơn.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Thì ra sư bá của ngươi, tất nhiên không thể giết được rồi.

Nghi Lâm giật mình sợ hãi, nói khẽ:

– Là sư tỷ của ta ư? Phải làm sao bây giờ?

Điền Bá Quang hỏi:

– Tiểu cô nương, ngươi là ai?

Khúc Phi Yên cười nói:

– Ngươi không cần hỏi, hãy ngoan ngoãn đừng nói gì nữa. Sư phụ của ngươi vĩnh viễn không đến tìm ngươi đâu.

Quả nhiên Điền Bá Quang không nói thêm một tiếng nào.

Nghi Lâm nói:

– Khúc tiểu muội, chúng ta mau đi thôi.

Khúc Phi Yên nói:

– Người bị thương còn chưa gặp mà. Không phải tỷ tỷ nói muốn nói chuyện với người ta sao? Nếu tỷ tỷ sợ sư phụ thấy sẽ trách phạt thì tỷ tỷ lập tức về đi, cũng không ai ngăn cản đâu.

Nghi Lâm trầm ngâm nói:

– Dù sao cũng đã đến đây rồi, thôi thì chúng ta… chúng ta đi xem người đó đi.

Khúc Phi Yên cười nhẹ một tiếng rồi đi đến bên giường, giơ tay đẩy bức tường phía Đông một cái. Cánh cửa từ từ mở ra, thì ra trên tường có lắp cửa ngầm. Khúc Phi Yên vẫy tay một cái rồi đi vào bên trong.

Nghi Lâm cảm thấy kỹ viện này càng lúc càng kỳ dị bí hiểm. May mà Điền Bá Quang ở trong phòng phía Tây, lòng cô cứ nghĩ càng xa cách hắn càng tốt nên cô bặm gan đi theo vào. Bên trong cũng là một gian phòng nhưng không có đèn nến gì hết, phải nhờ ánh sáng từ phòng ngoài soi vào lờ mờ mới thấy được.

Căn phòng này rất nhỏ, cũng có một cái giường, tấm màn phủ xuống, đứng ngoài chỉ thấy thấp thoáng hình như trên giường có người nằm ngủ. Nghi Lâm đến bên cửa rồi cô không dám đi vào nữa.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ lấy Thiên hương đoạn tục giao ra trị cho người ta đi.

Nghi Lâm chần chừ hỏi:

– Có thật hắn… hắn biết chỗ để thi thể của Lệnh Hồ đại ca không?

Khúc Phi Yên nói:

– Có thể biết, có thể không biết. Tiểu muội không thể nói được.

Nghi Lâm vội nói:

– Vừa rồi tiểu muội nói y biết rõ mà.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Tiểu muội đâu phải là bậc đại trượng phu, những lời đã nói coi như không cần kể đến. Tỷ tỷ thử xem nếu không có gì trở ngại thì trị thương cho y đi; nếu không thì tỷ tỷ cứ quay về ngay, không ai ngăn cản tỷ tỷ đâu.

Nghi Lâm nghĩ thầm: Bất luận thế nào, muốn tìm được thi thể của Lệnh Hồ đại ca thì dù là cơ hội mong manh cũng không thể bỏ qua được.

Cô liền nói:

– Được, để ta trị thương cho y.

Nói rồi cô quay ra phòng ngoài cầm cây nến đi đến trước giường, vén màn lên, thấy một người đang nằm ngửa, trên mặt phủ một chiếc khăn gấm màu lục. Chiếc khăn phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở nhè nhẹ. Nghi Lâm không thấy được mặt người này, hơi yên tâm. Cô quay lại hỏi

Khúc Phi Yên:

– Người này bị thương ở chỗ nào?

Khúc Phi Yên nói:

– Ở trước ngực, vết thương rất nặng, suýt chút nữa là vào trúng tim.

Nghi Lâm nhẹ nhàng kéo cái chăn đắp trên ngực người này ra, thấy người này ở trần, giữa ngực bị một vết thương lớn, máu đã ngừng chảy nhưng vết thương rất nặng, hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm. Nghi Lâm định thần lại, nghĩ bụng: Bất luận thế nào ta cũng phải cứu sống tính mạng của người này.

Cô đưa cây nến cho Khúc Phi Yên cầm, rút túi lấy ra một cái hộp gỗ đựng Thiên hương đoạn tục giao, mở nắp hộp ra, đặt trên cái bàn nhỏ ở đầu giường. Cô đưa tay bóp nhẹ chung quanh vết thương người đó.

Khúc Phi Yên nói khẽ:

– Huyệt đạo của người này đã sớm bị điểm rồi, nên máu ngừng chảy, nếu không thì sao y có thể sống được đến bây giờ?

Nghi Lâm gật đầu. Cô phát hiện những huyệt đạo chung quanh vết thương của người này sớm bị phong tỏa, cách điểm huyệt vô cùng tinh xảo, cao thâm hơn mình nhiều. Cô từ từ rút miếng bông nhét miệng vết thương ra. Miếng bông vừa được lấy, lập tức máu tươi ứa ra.

Ở sư môn Nghi Lâm đã từng học qua phép cứu thương. Tay trái cô giữ miệng vết thương, tay phải lấy Thiên hương đoạn tục giao bôi vào vết thương rồi đặt miếng bông lại cho kín. Thiên hương đoạn tục giao là thần dược trị thương của phái Hằng Sơn, vừa bôi lên vết thương không bao lâu thì máu lập tức ngừng lại. Nghi Lâm nghe hơi thở người này dồn dập, không biết có thể sống nổi không, cô bèn hỏi:

– Thưa anh hùng, bần ni có chuyện xin thỉnh giáo, mong anh hùng vui lòng nói cho.

Bỗng nhiên Khúc Phi Yên nghiêng người đi, cây nến cũng nghiêng theo, ánh sáng tắt phụt. Trong phòng lúc này tối đen như mực, Khúc Phi Yên la lên một tiếng “Trời ơi” rồi nói:

– Nến bị tắt rồi.

Nghi Lâm xòe tay ra cũng không thấy gì, lòng rất hoang mang thầm nghĩ: Đây là nơi không được sạch sẽ gì, người xuất gia sao lại vào đây? Ta hỏi ngay cho rõ chỗ để thi thể của Lệnh Hồ đại ca rồi lập tức rời khỏi nơi đây ngay.

Cô run run hỏi:

– Thưa anh hùng, bây giờ anh hùng đã thấy bớt đau được chút nào không?

Người đó rên một tiếng, không đáp.

Khúc Phi Yên nói:

– Người ta đang sốt, tỷ tỷ sờ thử trán người ta xem sao lại nóng dữ vậy?

Nghi Lâm chưa kịp trả lời, tay phải đã bị Khúc Phi Yên nắm lấy r ồi đặt lên trán người bị thương. Chiếc khăn gấm phủ trên mặt người này đã bị Khúc Phi Yên giở ra rồi; Nghi Lâm chỉ cảm thấy chỗ mình chạm tay vào nóng như lửa, bất giác cô nổi lòng trắc ẩn, nói:

– Ta còn có thuốc uống để trị nội thương, phải cho y uống mới được. Khúc muội muội, phiền muội đốt sáng ngọn nến lên.

Khúc Phi Yên nói:

– Được, tỷ tỷ ở đây đợi, tiểu muội đi tìm lửa.

Nghi Lâm nghe cô bé nói muốn đi khỏi phòng, cô sợ hãi vội kéo tay áo cô bé lại rồi nói:

– Đừng, đừng, tiểu muội đừng đi. Tiểu muội bỏ ta lại đây một mình, ta biết làm sao?

Khúc Phi Yên tủm tỉm cười rồi nói:

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ đem thuốc uống trị nội thương ra đi.

Nghi Lâm lấy trong người ra một cái bình sứ, mở nắp bình ra, đổ ra ba viên để trong lòng bàn tay rồi nói:

– Thương dược đã lấy ra rồi. Muội muội cho người ta uống đi.

Khúc Phi Yên nói:

– Tối đen như thế này đừng làm rơi mất thương dược, tính mạng con người rất hệ trọng, không phải trò đùa. Tỷ tỷ, tỷ tỷ không dám ở lại đây một mình thì tiểu muội ở lại đây đợi. Tỷ tỷ đi đốt nến đi.

Nghi Lâm nghe cô bé nói mình phải tự đi lung tung trong kỹ viện thì cô càng sợ hãi, vội nói:

– Không, không, ta không đi đâu.

Khúc Phi Yên nói:

– Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cứu người phải cứu đến nơi đến chốn. Tỷ tỷ lấy thương dược nhét vào miệng người ta, cho người ta uống vài ngụm trà có được không? Trong bóng tối, người ta không thấy được tỷ tỷ là ai, có gì mà phải sợ? Này, này, trà đây, cầm cẩn thận nghe, đừng để đổ.

Nghi Lâm từ từ đưa tay đón lấy chung trà, chần chừ một chút rồi nghĩ bụng: Sư phụ thường dạy người xuất gia lấy lòng từ bi làm gốc, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cảnh chùa. Cứ coi như người này không biết chỗ để thi thể Lệnh Hồ đại ca nhưng tính mệnh y đang nguy cấp thì ta cũng nên cứu.

Thế là cô giơ tay phải, đặt lưng bàn tay lên trán của người đó rồi xoay bàn tay nhét ba viên Bạch vân hùng đảm hoàn trị nội thương đưa vào miệng người đó. Người đó há miệng ngậm lấy, đợi Nghi Lâm đưa chén trà đến bên miệng liền uống vài ngụm, miệng ú ớ nói: “Đa tạ”.

Nghi Lâm nói:

– Thưa anh hùng, anh hùng bị trọng thương cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng bần ni có một chuyện gấp muốn hỏi. Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ hiệp sĩ đã bị người ta giết chết, thi thể…

Người đó nói:

– Sư phụ… sư phụ hỏi Lệnh Hồ Xung?

Nghi Lâm nói:

– Đúng vậy! Các hạ có biết di thể của Lệnh Hồ Xung anh hùng ở chỗ nào không?

Người đó mơ hồ nói:

– Cái… cái gì di thể?

Nghi Lâm nói:

– Phải rồi, các hạ có biết di thể của Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ hiệp sĩ lạc ở nơi nào?

Người đó mơ hồ nói ra mấy tiếng, giọng lại rất nhỏ nên hoàn toàn không thể nghe được. Nghi Lâm lại hỏi thêm một lần nữa rồi áp tai xuống gần mặt người đó thì nghe hơi thở của y rất dồn dập, rốt cuộc cũng không nói ra được điều gì.

Nghi Lâm đột nhiên nghĩ: Thiên hương đoạn tục giao và Bạch vân hùng đảm hoàn của bản môn rất hiệu nghiệm, dược tính lại cực mạnh; nhất là Bạch vân hùng đảm hoàn sau khi uống thì bị hôn mê cả nửa ngày. Đó chính là thuốc trị thương trong tình trạng khẩn cấp, nếu ta nhân lúc này mà thúc ép hỏi han người ta thì coi sao được?

Cô nhẹ thở dài, chui đầu ra khỏi màn, vịn vào chiếc ghế ở đầu giường ngồi xuống, nói khẽ:

– Đợi y khỏe một chút rồi hãy hỏi thăm sau.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, tính mệnh người này có còn nguy hiểm nữa không?

Nghi Lâm nói:

– Ta mong cho y bớt đau, nhưng vết thương của y rất nặng. Khúc Phi Yên, vị này là ai?

Khúc Phi Yên không đáp, một lúc sau mới nói:

– Gia gia của tiểu muội nói cái gì tỷ tỷ cũng không biết hết thì không thể làm ni cô được.

Nghi Lâm lấy làm lạ hỏi:

– Gia gia của tiểu muội biết ta sao? Lão… lão nhân gia sao biết được cái gì ta cũng không biết?

Khúc Phi Yên nói:

– Ngày hôm qua ở trên Hồi Nhạn lâu, gia gia và tiểu muội thấy các vị và Điền Bá Quang đánh nhau.

Nghi Lâm ồ lên một tiếng rồi hỏi:

– Người ngồi cùng với tiểu muội là gia gia của tiểu muội ư?

Khúc Phi Yên cười nói:

– Đúng vậy. Vị Lệnh Hồ đại ca của tỷ tỷ có cái miệng thật là lém lỉnh. Y nói y đánh ngồi được xếp hạng đệ nhị thiên hạ khiến tiểu muội và gia gia cũng hơi tin, còn cho là y thật sự có một bộ kiếm pháp gì đó đã luyện trong lúc đi cầu, và còn cho là Điền Bá Quang đấu không lại y nữa. Hi hi.

Trong bóng tối, Nghi Lâm không nhìn thấy được mặt cô bé, nhưng vẫn tưởng tượng ra được gương mặt cô đang cười tươi rói. Khúc Phi Yên càng vui cười hớn hở bao nhiêu thì lòng Nghi Lâm càng đau xót bấy nhiêu.

Khúc Phi Yên nói tiếp:

– Sau đó Điền Bá Quang chạy trốn, gia gia nói gã tiểu tử này chẳng ra trò trống gì, đã giao ước nếu thua thì phải dập đầu bái tỷ tỷ làm sư phụ. Vậy đúng ra hắn phải chấp nhận cúi đầu bái sư, sao lại có thể bỏ trốn?

Nghi Lâm nói:

– Lệnh Hồ đại ca vì cứu ta nên phải dùng xảo kế này, chứ thực sự đâu có thắng nổi Điền Bá Quang đâu.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, tấm lòng của tỷ tỷ tốt quá. Tiểu tử Điền Bá Quang này đã ăn hiếp tỷ tỷ như vậy mà tỷ tỷ còn nói tốt cho hắn nữa. Sau khi Lệnh Hồ đại ca bị gã họ La kia đâm chết, tỷ tỷ ôm thi thể của y chạy loạn trên đường. Gia gia tiểu muội nói: “Tiểu ni cô này cũng giống đa tình, chỉ sợ không khéo cô ta phát điên lên. Chúng ta hãy theo dõi họ xem sao”. Thế rồi hai chúng ta bám theo tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ cứ ôm người chết đi hoài không nỡ bỏ xuống. Gia gia tiểu muội nói: “Phi Phi, ngươi xem tiểu ni cô này đau lòng biết dường nào, nếu tiểu tử Lệnh Hồ Xung không chết thì không chừng tiểu ni cô này sẽ hoàn tục để xuất giá làm vợ của y”.

Nghi Lâm thẹn thùng, mặt đỏ bừng lên. Trong bóng tối, cô cảm thấy miệng khô lưỡi ráo.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ, gia gia của tiểu muội nói vậy có đúng không?

Nghi Lâm nói:

– Vì ta đã hại chết đại ca, kẻ đáng chết là ta chứ không phải là đại ca. Nếu Bồ Tát đại từ đại bi bảo ta phải chết thay cho Lệnh Hồ đại ca để đại ca được sống trở lại trên dương thế, ta… ta… ta dù có bị đày ải xuống tận mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp không thể siêu sinh cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc này, người nằm trên giường bệnh rên nhẹ lên một tiếng.

Nghi Lâm vui miệng nói:

– Y… y đã tỉnh rồi. Khúc muội muội, muội muội hỏi người ta xem có đỡ chút nào chưa?

Khúc Phi Yên nói:

– Tại sao lại phải tiểu muội hỏi mới được? Tỷ tỷ không có miệng sao?

Nghi Lâm chần chừ một lúc rồi đi đến trước giường, đứng ngoài màn hỏi:

– Thưa anh hùng, các hạ có thấy…

Cô nói chưa hết câu, lại nghe người đó rên lên mấy tiếng. Nghi Lâm nghĩ: Lúc này y đang đau đớn, ta làm sao có thể làm phiền y được?

Cô đứng lặng yên một lúc, nghe hơi thở của người đó đã điều hòa, hiển nhiên là thuốc đã phát huy tác dụng khiến y ngủ thiếp đi.

Khúc Phi Yên nói khẽ:

– Tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ lại muốn vì Lệnh Hồ Xung mà chết? Có phải tỷ tỷ thật sự yêu thương anh ta phải không?

Nghi Lâm nói:

– Không, không! Khúc muội muội, ta là người xuất gia, tiểu muội đừng có nói những lời tiết mạn Phật tổ như vậy. Lệnh Hồ đại ca và ta vốn không quen biết, lại vì cứu ta mà chết. Ta… ta chỉ cảm thấy vạn lần có lỗi với đại ca.

Khúc Phi Yên nói:

– Nếu như Lệnh Hồ Xung có thể sống lại được thì bất cứ chuyện gì tỷ tỷ cũng có thể vì y mà làm không?

Nghi Lâm đáp:

– Đúng vậy, ta vì đại ca mà chết một ngàn lần cũng không một lời oán trách.

Khúc Phi Yên đột nhiên cười lên tiếng nói:

– Lệnh Hồ đại ca! Đại ca nghe rõ chưa, chính miệng Nghi Lâm tỷ tỷ nói là…

Nghi Lâm giận nói:

– Tiểu muội đùa cợt cái gì vậy?

Khúc Phi Yên tiếp tục la to:

– Tỷ tỷ nói chỉ cần đại ca không chết, bất cứ chuyện gì tỷ tỷ cũng có thể làm vì đại ca hết đó.

Nghi Lâm nghe giọng cô bé nói dường như không phải đùa cợt. Đầu cô choáng váng, mắt hoa lên, trống ngực đập thình thịch. Cô nói:

– Muội… muội…!

Chỉ nghe hai tiếng cách, cách, ánh sáng lóe lên, Khúc Phi Yên đã bật lửa đốt ngọn nến rồi vén màn lên, tươi cười nhìn Nghi Lâm vẫy vẫy tay. Nghi Lâm từ từ tiến đến gần, bỗng nhiên mắt cô hoa lên, người chúi về phía sau.

Khúc Phi Yên đưa tay đỡ lưng Nghi Lâm để cô không bị ngã, rồi cười nói:

– Tiểu muội biết trước tỷ tỷ sẽ giật mình kinh hãi. Tỷ tỷ xem người này là ai?

Nghi Lâm lắp bắp:

– Y… y…

Giọng cô yếu ớt, dường như hơi thở không thông.

Người nằm trên giường hai mắt đang nhắm lại nhưng khuôn mặt vuông chữ điền, cặp lông mày thẳng như hai thanh kiếm và đôi môi mỏng dính. Đó chính là Lệnh Hồ Xung mà cô đã gặp ngày hôm qua ở trên Hồi Nhạn lâu.

Nghi Lâm đưa tay nắm chặt cánh tay Khúc Phi Yên run run hỏi:

– Đại… đại ca còn sống ư?

Khúc Phi Yên cười đáp:

– Bây giờ thì còn sống, nhưng nếu thuốc của tỷ tỷ không công hiệu thì không chừng sẽ chết.

Nghi Lâm vội nói:

– Không chết được đâu. Đại ca nhất định không thể chết được, đại… đại ca không thể chết được!

Cô vừa mừng vừa sợ hãi, bỗng nhiên khóc òa lên. Khúc Phi Yên lấy làm lạ hỏi:

– Ô hay, Lệnh Hồ đại ca không chết sao tỷ tỷ lại khóc?

Hai chân của Nghi Lâm mềm nhũn ra, đứng không vững được nữa, ngã phục xuống trước giường. Cô khóc thút thít nói:

– Ta vui lắm! Khúc muội muội, ta cám ơn muội muội vô cùng. Thì ra, thì ra muội đã cứu… cứu Lệnh Hồ đại ca.

Khúc Phi Yên nói:

– Tỷ tỷ cứu đấy chứ, tiểu muội không có bản lãnh lớn như vậy đâu, lại không có Thiên hương đoạn tục giao nữa.

Bỗng nhiên Nghi Lâm sực nhớ ra, từ từ đứng dậy, kéo tay Khúc Phi Yên nói:

– Gia gia của tiểu muội đã cứu đại ca. Đúng là gia gia của tiểu muội đã cứu đại ca rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.