Hồi 22: Dạ ngọc không dưng nổi sóng lòng

Lệnh Hồ Xung nói xong lập tức vịn tường đi ra khỏi phòng.

Khúc Phi Yên kéo Nghi Lâm từ từ chui ra khỏi chăn đi theo Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung lảo đảo, hai người vội chạy lại đỡ. Lệnh Hồ Xung cắn chặt răng, đi xuyên qua dãy hành lang, thầm nghĩ tai mắt của sư phụ rất linh mẫn, chỉ cần đi ra thì lập tức sư phụ phát giác ngay.

Hắn thấy bên mé phải có một gian phòng lớn, lập tức lẻn vào rồi nói:

– Đóng… đóng cửa sổ lại.

Khúc Phi Yên nghe lời đi đóng cửa sổ. Lệnh Hồ Xung không gắng gượng được nữa liền ngã người lên giường, thở dồn dập.

Cả ba người im thin thít. Một lúc sau, mới nghe giọng nói của Nhạc Bất Quần từ xa:

– Hắn không có ở đây, chúng ta đi thôi.

Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, lòng cảm thấy yên ổn.

Lại qua một lúc nữa, bỗng nghe có tiếng bước chân người từ trong sân đi tới, gọi khẽ:

– Đại sư ca, đại sư ca!

Đó là Lục Đại Hữu. Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Xét cho cùng, chỉ có Lục hầu nhi là tốt với ta nhất.

Lệnh Hồ Xung muốn lên tiếng đáp lại, chợt thấy tấm màn trên giường rung động. Thì ra Nghi Lâm nghe tiếng có người gọi tìm, sợ hãi run lên. Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Ta lên tiếng trả lời thì sẽ làm liên lụy đến thanh danh của vị tiểu sư muội này.

Nghĩ vậy, hắn không lên tiếng, lắng tai nghe Lục Đại Hữu đi ngang qua cửa sổ, vừa đi vừa gọi khẽ: “Đại sư ca, đại sư ca”. Tiếng gọi xa dần, xa dần rồi không còn nghe thấy nữa.

Khúc Phi Yên bỗng nói:

– Chao ôi, Lệnh Hồ Xung đại ca chết chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Ta làm sao có thể chết được? Nếu ta chết thì sẽ làm tổn thương danh dự của phái Hằng Sơn, rất có lỗi với họ.

Khúc Phi Yên lấy làm lạ hỏi:

– Tại sao vậy?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Linh dược trị thương của phái Hằng Sơn ta đã được trong uống ngoài thoa. Nếu trị không hết, Lệnh Hồ Xung này vô cùng có lỗi… có lỗi với vị sư muội của phái Hằng Sơn.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Đúng vậy, nếu đại ca mà chết đi thì quá tội lỗi với người ta đấy.

Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung bị thương nặng như vậy mà còn nói đùa được, cô khâm phục sự gan dạ của hắn và cũng an tâm hơn một chút. Cô nói:

– Lệnh Hồ đại ca, lão Dư quán chủ lại đánh đại ca một chưởng. Để tiểu muội xem lại vết thương của đại ca ra sao.

Lệnh Hồ Xung chống tay muốn ngồi dậy. Khúc Phi Yên nói:

– Không cần khách khí, đại ca cứ nằm đi.

Lệnh Hồ Xung hoàn toàn kiệt sức, có muốn ngồi dậy cũng không nổi, đành phải nằm dài trên giường.

Khúc Phi Yên thắp ngọn nến lên. Nghi Lâm thấy áo của Lệnh Hồ Xung đầy máu. Không kiêng kỵ gì nữa, cô nhẹ cởi trường bào của Lệnh Hồ Xung ra, lấy chậu rửa mặt và khăn tay treo trên giá giặt cho sạch sẽ rồi lau chùi vết máu trên người của Lệnh Hồ Xung. Cô lấy Thiên hương đoạn tục giao trong người ra bôi hết lên vết thương. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Linh dược quý báu này đem dùng một cách lãng phí cho tại hạ, thật là đáng tiếc.

Nghi Lâm nói:

– Lệnh Hồ đại ca vì tiểu muội mới bị trọng thương như vậy, đừng nói dược vật nhỏ nhoi này, mà cả… mà cả…

Cô nói đến đây thì cảm thấy khó nói hết được, ấp úng một lúc rồi nói tiếp:

– Ngay cả sư phụ của tiểu muội cũng khen đại ca là thiếu niên anh hùng, có nghĩa khí, dũng cảm cho nên sư phụ mới sinh sự với Dư quán chủ.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tại hạ không muốn được khen ngợi, chỉ mong sư thái lão nhân gia tha thứ, không trách mắng tại hạ thì đã cám ơn trời đất lắm rồi.

Nghi Lâm nói:

– Sư phụ của tiểu muội sao… sao lại trách mắng đại ca được. Đại ca nên tịnh dưỡng mười hai canh giờ, vết thương không bị chấn động thì không có gì đáng lo nữa.

Cô lại lấy ra ba viên Bạch vân hùng đảm hoàn đưa cho Lệnh Hồ Xung uống. Khúc Phi Yên bỗng nhiên nói:

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ ở đây chăm sóc đại ca, đề phòng có người xấu đến hãm hại. Gia gia đang đợi tiểu muội, tiểu muội phải đi đây.

Nghi Lâm vội nói:

– Đừng, đừng! Tiểu muội đừng đi. Một mình ta ở đây làm sao được?

Khúc Phi Yên cười nói:

– Lệnh Hồ Xung không phải đang ở đây sao? Đâu phải chỉ một mình tỷ tỷ.

Cô nói xong liền quay người đi ngay. Nghi Lâm hốt hoảng nhảy lên phía trước, chụp tay trái Khúc Phi Yên lại. Cô sử cầm nã thủ của phái Hằng Sơn, nắm chặt tay Khúc Phi Yên rồi nói:

– Tiểu muội đừng đi!

Khúc Phi Yên cười nói:

– Chao ôi! Tỷ tỷ muốn động võ ư?

Nghi Lâm đỏ mặt, buông tay ra rồi năn nỉ:

– Hảo tiểu muội, tiểu muội ở lại đây với ta đi.

Khúc Phi Yên cười nói:

– Được rồi, được rồi. Tiểu muội ở lại đây với tỷ tỷ được chưa. Lệnh Hồ Xung đâu phải là người xấu, tỷ tỷ làm sao sợ đại ca đến như vậy?

Nghi Lâm an tâm một chút nói:

– Xin lỗi Khúc muội muội. Ta chụp tiểu muội có đau không?

Khúc Phi Yên nói:

– Tiểu muội đâu có đau, nhưng Lệnh Hồ Xung thì đau lắm đó.

Nghi Lâm nghe vậy kinh hãi, chạy đến mở màn ra xem, thấy hai mắt Lệnh Hồ Xung nhắm lại, đã ngủ từ lúc nào. Cô đưa tay lên mũi Lệnh Hồ Xung, cảm thấy hơi thở đều đặn, nên rất yên tâm.

Bỗng nghe Khúc Phi Yên cười khanh khách rồi có tiếng cửa sổ mở. Nghi Lâm vội quay người lại thì Khúc Phi Yên đã phóng qua cửa sổ đi rồi.

Nghi Lâm vô cùng kinh hãi, nhất thời không biết làm thế nào, bèn chạy đến trước giường gọi:

– Lệnh Hồ đại ca! Lệnh Hồ đại ca! Cô ấy… cô ấy đi rồi.

Nhưng lúc này dược lực đang phát tác, Lệnh Hồ Xung hôn mê ngủ li bì, không trả lời được. Toàn thân Nghi Lâm run cầm cập, sợ hãi khôn xiết. Một hồi lâu, cô mới đi đóng cửa sổ lại, nghĩ bụng: Đại ca bị trọng thương nguy hiểm như vậy, bây giờ chỉ một đứa nhỏ cũng có thể giết chết đại ca. Tại sao ta không ở lại chăm sóc đại ca mà định bỏ đi?

Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng chó sủa từ những ngõ hẻm xa xa vọng lại, rồi tất cả lại chìm trong tĩnh mịch. Mọi người trong kỹ viện đã trốn hết rồi. Cô tưởng chừng như trên thế gian này, ngoài Lệnh Hồ Xung đang ngủ trong màn ra thì không còn người nào khác nữa.

Nghi Lâm ngồi trên ghế không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau nghe tiếng gà gáy vang lên bốn phía. Trời sắp sáng, Nghi Lâm lại sốt ruột, thầm nghĩ: Trời sáng rồi sẽ có người đến, ta biết làm sao đây?

Cô xuất gia từ thuở nhỏ, tất cả mọi việc đều do Định Dật sư thái lo liệu hết nên cô không có một chút kinh nghiệm ứng biến. Bây giờ, ngoài sự sốt ruột ra, cô không nghĩ được cách nào khác. Trong cơn hoảng loạn, cô bỗng nghe có tiếng bước chân người đi qua đường hẻm. Tiếng bước chân nghe rất rõ vì bốn bề rất yên ắng, tĩnh mịch. Mấy người này đi đến trước cửa Quần Ngọc viện thì dừng lại.

Một người nói:

– Hai người tìm kiếm phía Đông, ta và hai người tìm kiếm phía Tây. Nếu thấy Lệnh Hồ Xung thì bắt sống hắn; hắn bị trọng thương không chống cự nổi bọn ta đâu.

Lúc đầu, Nghi Lâm nghe có tiếng người đến đã vô cùng hoảng sợ, giờ lại nghe hắn nói đến chuyện bắt Lệnh Hồ Xung, lập tức cô nảy ra ý nghĩ: Bằng mọi cách ta phải bảo vệ Lệnh Hồ đại ca chu toàn, quyết không để đại ca rơi vào tay bọn bất lương này.

Quyết định chủ ý rồi, nỗi sợ hãi của cô vụt tan biến, đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô chạy đến bên giường, kéo cái chăn đơn quấn lấy Lệnh Hồ Xung rồi ôm xốc lên, thổi tắt ngọn nến, nhè nhẹ mở cửa phòng trốn ra ngoài.

Cô không cần phân biệt phương hướng, cứ chạy ngược hướng với nơi phát ra tiếng người. Trong khoảnh khắc, cô đã vượt qua vườn rau đến cửa sau. Cánh cửa khép hờ, thì ra mọi người trong Quần Ngọc viện hốt hoảng chạy đi, mở cửa sau rồi quên không đóng lại. Cô ôm ngang Lệnh Hồ Xung chạy ra khỏi cửa, chạy hết đường hẻm thì đến bên tường thành. Nghi Lâm nghĩ thầm: Ta phải ra khỏi thành vì trong thành Hành Sơn này, Lệnh Hồ đại ca có rất nhiều kẻ thù.

Cô men theo tường thành chạy thật nhanh, đến cửa thành liền vội chạy ra ngoài.

Nghi Lâm chạy một mạch bảy tám dặm rồi rẽ vào một vùng hoang sơn cho đến khi không còn đường đi nữa thì đã đến trước một sơn động. Lòng an định lại, cô cúi xuống nhìn Lệnh Hồ Xung thì thấy Lệnh Hồ Xung đã tỉnh, mặt hắn lộ vẻ tươi cười đang nhìn mình đăm đăm. Thấy vẻ mặt tươi cười của Lệnh Hồ Xung, lòng cô đột nhiên hoang mang, hai tay phát run lên, sẩy tay đánh rơi Lệnh Hồ Xung xuống. Cô kêu lên “chao ôi!” một tiếng rồi vội sử chiêu Kính phụng bảo kinh cúi mình xuống đưa tay nâng Lệnh Hồ Xung lên.

Cô sử chiêu thức này rất nhanh, không để Lệnh Hồ Xung rơi xuống đất. Nhưng hạ bàn cô không vững, người loạng choạng, liền chạy về phía trước mấy bước rồi mới đứng lại được. Cô nói:

– Xin lỗi đại ca, vết thương đại ca có đau không?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:

– Không đau! Tiểu sư muội nghỉ một chút đi!

Vừa rồi Nghi Lâm vì phải chạy trốn sự truy nã của bọn đệ tử phái Thanh Thành, tâm ý của cô chỉ nghĩ làm sao cho Lệnh Hồ Xung thoát nạn, không lọt vào bàn tay độc ác của đối phương nên cô hoàn toàn không thấy mệt nhọc. Giờ cô đã định thần, cảm thấy tứ chi rã rời, nhè nhẹ đặt Lệnh Hồ Xung xuống trên đám cỏ rồi đứng không vững nữa. Cô ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Tiểu muội chỉ có lo chạy, lại quên không điều vận hơi thở. Đó là điều… điều… đại… đại kỵ của người học võ. Cứ như thế thì rất dễ… dễ bị tổn thương lắm.

Nghi Lâm đôi má ửng hồng, nói:

– Đa tạ Lệnh Hồ đại ca chỉ dạy. Sư phụ tiểu muội cũng đã có dạy qua rồi nhưng tiểu muội nhất thời hoang mang nên quên mất.

Cô ngưng lại một chút rồi hỏi:

– Vết thương của Lệnh Hồ đại ca thế nào rồi?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Không còn đau nữa, chỉ thấy hơi ngưa ngứa thôi.

Nghi Lâm vui mừng nói:

– Hay quá, hay quá! Vết thương bị ngứa là hiện tượng thuyên giảm, thật không ngờ lại mau lành như vậy.

Lệnh Hồ Xung thấy cô vui mừng thì lòng cũng có chút cảm động, bèn cười nói:

– Đó là nhờ sự công hiệu từ linh dược của quý phái.

Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung thở dài, nói với giọng đầy tức giận:

– Chỉ đáng tiếc là ta bị trọng thương để cho bọn chuột nhắt khinh nhờn. Vừa rồi, nếu ta bị lọt vào tay mấy tên tiểu tử phái Thanh Thành thì chết cũng không sợ, chỉ sợ bị chúng làm nhục.

Nghi Lâm nói:

– Thì ra đại ca nghe thấy hết rồi ư?

Cô nghĩ đến việc mình đã ôm Lệnh Hồ đại ca chạy lâu như vậy mà cũng không biết đại ca mở mắt nhìn mình từ lúc nào, bất giác mặt cô lại đỏ lên như ráng chiều.

Lệnh Hồ Xung không biết tại sao cô lại mắc cỡ. Hắn cho là vì cô chạy quá lâu, hao tổn nhiều sức lực, bèn nói:

– Sư muội, sư muội ngồi xuống đây một chút, dùng tâm pháp của quý phái điều hòa nội tức để khỏi bị nội thương.

Nghi Lâm dạ một tiếng, lập tức ngồi xếp bằng rồi vận dụng tâm pháp. Sư phụ đã truyền cho cô tâm pháp để điều hòa nội tức, nhưng tâm ý cô bồn chồn, không có cách nào an tịnh được. Không bao lâu, cô mở mắt liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, xem thương thế của y biến chuyển ra sao, rồi lại xem đại ca có nhìn mình không. Khi Nghi Lâm liếc nhìn lần thứ tư thì đúng lúc Lệnh Hồ Xung mở mắt nhìn cô. Cô giật nẩy người, vội vàng nhắm mắt lại. Lệnh Hồ Xung cười lên ha hả.

Nghi Lâm hai má ửng hồng, bẽn lẽn hỏi:

– Tại… tại sao cười?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Không có gì. Sư muội còn nhỏ tuổi, công phu còn non nớt, nhất thời không định thần được, bất tất phải miễn cưỡng. Định Dật sư bá nhất định đã dạy cho tiểu muội lúc luyện tập mà tinh tiến dũng mãnh quá thì cũng đáng ngại. Việc điều hành nội tức nên bình tâm tĩnh trí mới thực hiện được.

Lệnh Hồ Xung nghĩ một chút rồi nói tiếp:

– Tiểu muội an tâm, nguyên khí của ta đang từ từ hồi phục, bọn tiểu tử phái Thanh Thành có đuổi theo đến đây, chúng ta cũng không sợ chúng nữa. Ta sẽ cho bọn chúng từng tên một Thí cổ hướng hậu…

Nghi Lâm mỉm cười nói:

– Từng tên phái Thanh Thành bình sa lạc nhạn.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đúng vậy. Thật là tuyệt diệu. Cái gì Thí cổ hướng hậu… nói ra thì hơi bất nhã. Chúng ta gọi nó là Bình sa lạc nhạn thức của phái… Thanh Thành nghe hay hơn.

Lệnh Hồ Xung nói những tiếng sau cùng thì nổi lên một cơn ho dài, dường như muốn nghẹt thở.

Nghi Lâm nói:

– Đại ca đừng nói nhiều, hãy ngủ thêm một chút nữa đi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sư phụ của ta đã đến thành Hành Sơn rồi! Ta hận mình không đứng dậy đi được để đến phủ Lưu sư thúc xem cuộc náo nhiệt này.

Nghi Lâm thấy đôi môi Lệnh Hồ Xung khô rang, hai mắt ráo hoảnh. Cô biết Lệnh Hồ Xung mất máu quá nhiều, cần phải uống nhiều nước, bèn nói:

– Tiểu muội đi tìm một ít nước cho đại ca uống. Nhất định đại ca khát nước lắm phải không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta thấy trên đường ở mé trái đám ruộng có nhiều dưa hấu. Tiểu muội đi hái mấy trái đi! Nghi Lâm đáp dạ một tiếng rồi đứng dậy sờ lên người. Một đồng cũng không có.

Cô liền hỏi:

– Lệnh Hồ đại ca, đại ca có tiền không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Để làm gì?

Nghi Lâm nói:

– Để đi mua dưa.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Mua cái gì? Tiện tay thì hái. Gần đó không có người, người trồng dưa nhất định ở rất xa, tiểu muội hỏi ai mà mua?

Nghi Lâm chần chừ rồi nói:

– Không cho mà lấy là… trộm cắp rồi. Đây là giới cấm thứ hai trong ngũ giới, không được đâu. Nếu không có tiền thì xin một trái, chắc họ cũng cho.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy khó chịu nói:

– Tiểu…

Lệnh Hồ Xung định mắng cô ta là “Tiểu ni cô lẩn thẩn” nhưng nghĩ đến cô vừa tận lực cứu mình, nên vừa nói ra chữ “Tiểu” thì lập tức nín lại.

Nghi Lâm thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung không vui, nên cô không dám nói nữa. Cô đành nghe lời đi tìm. Cô đi hơn hai dặm quả nhiên thấy mấy đám dưa hấu, từng dây lúc lỉu những trái. Trên ngọn cây, tiếng ve kêu râm ran, bốn bề không có một bóng người. Cô nghĩ thầm: L ệnh Hồ đại ca muốn ăn dưa hấu, nhưng vật có chủ, làm sao ta có thể tùy tiện trộm cắp của người ta được.

Nghi Lâm đi thêm hơn một dặm nữa, đứng bên một gò cao rồi nhìn bốn phía vẫn không thấy một bóng người; ngay cả một ngôi nhà của nông dân cũng không có. Cô đành quay về đứng trong ruộng dưa. Chần chừ một lúc, toan đưa tay hái một trái nhưng lại thụt tay về. Nghi Lâm nhớ lại giới luật sư phụ đã dạy, quyết không thể ăn trộm đồ của người khác. Cô đã muốn bỏ đi nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt tiều tụy, miệng đắng môi khô của Lệnh Hồ Xung. Nghi Lâm bặm miệng, chấp hai tay lâm râm khấn nguyện:

– Bồ Tát từ bi xin chứng giám cho đệ tử. Đệ tử không dám có ý ăn trộm nhưng vì Lệnh Hồ đại ca… Lệnh Hồ đại ca muốn ăn dưa hấu…

Nhưng rồi cô chợt nghĩ lại tám chữ “Lệnh Hồ đại ca muốn ăn dưa hấu” không phải là lý do chính đáng, lòng cô rất nóng nảy, hai dòng lệ tự nhiên tuôn trào. Cô cúi xuống, hai tay ôm trái dưa lên; cuống dưa đứt lìa. Cô thầm nghĩ: Người ta đã cứu tính mạng ngươi thì ngươi có vì người ta mà đọa xuống địa ngục, vĩnh viễn chịu đau khổ trong luân hồi cũng chẳng hề hấn gì. Chuyện ta làm thì ta chịu. Nghi Lâm này đã phạm vào giới luật chứ Lệnh Hồ đại ca không có liên can gì đến cả.

Nghi Lâm ôm trái dưa hấu chạy về bên Lệnh Hồ Xung.

Trước nay, Lệnh Hồ Xung chẳng hề để ý đến lễ pháp giáo điều của thế tục, thấy Nghi Lâm đi một lúc lâu mới hóa duyên trái dưa hấu của người ta, hắn chỉ cho rằng tiểu ni cô này còn nhỏ tuổi không hiểu việc đời. Hắn không ngờ rằng cô ta vì hái trộm một trái dưa mà trong thâm tâm đã nổi lên một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội, phải chịu đựng nhiều điều ấm ức. Thấy cô ôm trái dưa về, hắn vui mừng cất tiếng khen:

– Hảo sư muội, sư muội thật là một cô nương ngoan ngoãn.

Nghi Lâm thình lình nghe Lệnh Hồ Xung khen mình như vậy, lòng chấn động, suýt làm rơi trái dưa. Cô vội túm trái dưa vào trong vạt áo. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Sao sư muội lại hoang mang như vậy? Tiểu muội ăn trộm dưa bị người ta rượt theo ư?

Má Nghi Lâm lại đỏ lên, nói:

– Không, không ai rượt theo tiểu muội cả.

Cô nói rồi từ từ ngồi xuống.

Trời vừa sáng, mặt trời mọc lên ở phía Đông. Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm vẫn ngồi trong bóng núi, ánh mặt trời không thể chiếu tới được. Sau cơn mưa cây cối quanh núi cành lá xanh tươi, ngọn gió thanh lương thật dễ chịu.

Nghi Lâm đã định thần lại, rút cây kiếm gãy sau lưng ra, nhìn chỗ đầu kiếm bị gãy, nghĩ thầm: Tên ác nhân Điền Bá Quang võ công thật lợi hại. Nếu hôm đó không có Lệnh Hồ đại ca xả thân cứu ta thì bây giờ làm sao ta có thể bình yên mà ngồi ở đây.

Cô liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy hai mắt hắn sâu hoắm, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. Cô tự nhủ: Vì đại ca, dẫu ta có phạm thêm nhiều đại ác nghiệp cũng không hề hối hận, chỉ mới ăn trộm một trái dưa thì có sao đâu?

Cô nghĩ đến đây thì những điều bất an trong lòng sau khi phạm giới vụt tan biến hết. Cô dùng vạt áo lau sạch lưỡi kiếm gãy rồi xẻ trái dưa ra; mùi thơm man mác xông lên mũi.

Lệnh Hồ Xung ngửi thấy mùi thơm, kêu lên:

– Dưa ngon quá!

Rồi hắn nói:

– Sư muội, ta chợt nhớ ra một câu chuyện vui. Rằm nguyên tiêu năm nay, bọn sư huynh sư muội ta tụ tập để uống rượu. Linh San sư muội đưa ra một câu đố, cô nói: “Bên trái là một con chó, bên phải là một trái dưa, hãy đoán xem đó là chữ gì?” Lúc đó ngồi bên trái cô ta là Lục Đại Hữu Lục sư đệ, người sư đệ tối hôm qua đã vào kỹ viện tìm ta; còn ta thì ngồi bên phải cô.

Nghi Lâm mỉm cười nói:

– Cô ta đưa ra câu đố là để trêu đại ca và vị Lục sư huynh kia rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy. Câu đố này không khó đoán, đó là chữ “Hồ” trong cái tên Lệnh Hồ Xung của ta. Cô ta đưa ra câu đố vui như vậy là do lấy từ sách mà ra. Hay là chỗ Lục Đại Hữu ngồi ở bên trái còn ta thì ngồi ở bên phải. Thật là trùng hợp, bây giờ bên cạnh một bên ta là con chó nhỏ, bên kia là một quả dưa to.

Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa chỉ vào trái dưa rồi chỉ vào Nghi Lâm, nét mặt tươi cười. Nghi Lâm mỉm cười, nói:

– Hiểu rồi, đại ca nói vòng vo là để ám chỉ tiểu muội là một con chó nhỏ.

Nghi Lâm cắt trái dưa ra thành từng miếng, bỏ vỏ rồi lần lượt đưa cho Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung nhận dưa cắn một miếng, cảm thấy mùi dưa thơm ngọt, bèn ăn hết một miếng lớn. Nghi Lâm thấy đại ca ăn một cách ngon lành, lòng cô rất vui sướng, lại thấy hắn nằm ăn khiến nước dưa nhỏ ướt cả vạt áo trước, nên cô cắt miếng dưa sau ra thành từng cục nhỏ, đặt vào tay hắn. Lệnh Hồ Xung cho gọn vào miệng, nước dưa không nhỏ lên áo nữa. Thấy đại ca ăn dưa, mỗi lần đưa tay lên không tránh khỏi làm động đến vết thương, cô không đành lòng, bèn đút từng miếng dưa nhỏ vào miệng Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung ăn gần hết nửa trái dưa mới nghĩ đến Nghi Lâm chưa ăn miếng nào, bèn nói:

– Tiểu muội nên ăn một chút đi.

Nghi Lâm nói:

– Đợi đại ca ăn no xong, tiểu muội mới ăn.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta ăn đủ rồi, tiểu muội ăn đi.

Nghi Lâm cảm thấy khát nước từ lâu, lại đút thêm cho Lệnh Hồ Xung vài miếng nữa rồi mới cắt một miếng nhỏ ăn. Cô thấy Lệnh Hồ Xung nhìn mình không chớp mắt, mắc cỡ quay người lại, lưng hướng về Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung đột nhiên khen:

– A! Thật là đẹp!

Giọng nói của Lệnh Hồ Xung đầy ý tán thưởng. Nghi Lâm mắc cỡ, không hiểu tại sao đại ca bỗng nhiên khen mình đẹp. Cô muốn đứng dậy chạy trốn nhưng nhất thời lại bỏ ý định đó, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran. Cô mắc cỡ đến nỗi ngay cả cái cổ cũng đỏ lên.

Lệnh Hồ Xung lại nói:

– Tiểu muội nhìn kìa, thật là đẹp! Tiểu muội có thấy gì không?

Nghi Lâm từ từ xoay người nhìn theo hướng tay Lệnh Hồ Xung đang chỉ về phía Tây, thấy xa xa có một cầu vồng xuất hiện phía sau rừng cây với bảy sắc màu biến ảo vô cùng rực rỡ. Bấy giờ, cô mới biết Lệnh Hồ Xung nói “Thật là đẹp” là để khen cầu vồng. Vừ a rồi cô đã hiểu lầm, bất giác cô lại mắc cỡ. Nhưng lần mắc cỡ này hàm chứa một chút thất vọng, so với lúc trước là cái tâm tình thẹn thùng ngấm ngầm vui sướng thì có chỗ bất đồng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu muội lắng tai thử có nghe thấy gì không?

Nghi Lâm nghiêng tai lắng nghe. Từ nơi xa xa hướng cầu vồng mọc vọng lại tiếng nước chảy. Cô nói:

– Dường như có thác nước.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy. Trời mưa mấy ngày liền, trong khe núi nhất định có thác nước. Chúng ta đi đến đó xem đi.

Nghi Lâm nói:

– Đại ca… đại ca còn phải tịnh dưỡng thêm nhiều nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chỗ này toàn là đá lởm chởm, phong cảnh không đẹp chút nào. Chúng ta đi xem thác nước hay hơn.

Nghi Lâm không nỡ làm trái ý đại ca, bèn đỡ hắn đứng dậy. Khuôn mặt cô lại b ỗng nhiên đỏ bừng. Cô nghĩ: Ta đã ôm đại ca hai lần rồi, lần thứ nhất đại ca đã chết, lần thứ hai thì đang bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng nên ta phải ôm chạy. Lúc này, đại ca tuy đang bị trọng thương nhưng thần trí rất tỉnh táo, ta làm sao dám ôm đại ca thêm một lần nữa? Ý đại ca muốn đến bên thác nước đó, phải chăng… phải chăng… muốn ta…

Trong lúc cô ta do dự thì Lệnh Hồ Xung đã lượm một khúc cây làm gậy, chống xuống đất, chầm chậm bước đi về phía trước. Thì ra cô đã nghĩ sai.

Nghi Lâm vội chạy đến, đưa tay dìu Lệnh Hồ Xung, lòng tự trách: Ta làm sao vậy? Lệnh Hồ đại ca là một chính nhân quân tử, hôm nay sao tâm trí ta lại thất thường, ý nghĩ lại chao đảo như vậy? Dù sao, một mình ta ở bên cạnh một nam tử thì cũng phải đề phòng cẩn thận. Nhưng đại ca và Điền Bá Quang tuy cùng là nam tử lại khác nhau một trời một vực. Sao ta có thể ghép cả hai người một duộc như nhau?

Lệnh Hồ Xung tuy bước không vững nhưng vẫn cố tự chống chọi mà đi. Được một quãng, thấy một tảng đá to, Nghi Lâm dìu Lệnh Hồ Xung đến đó ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô nói:

– Ở đây cũng đẹp vậy. Đại ca nhất định muốn đi xem thác nước ư?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tiểu muội nói ở đây đẹp thì ta với tiểu muội ở đây ngắm cảnh một chút.

Nghi Lâm nói:

– Được rồi. Phong cảnh ở bên kia đẹp, đại ca muốn tới đó thưởng thức, lòng khoan khoái thì vết thương sẽ lành nhanh hơn.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười, đứng lên.

Hai người đi chầm chậm đến một thung lũng thì nghe tiếng nước chảy róc rách; lại đi thêm một đoạn nữa, tiếng nước chảy nghe càng rõ hơn. Sau khi đi xuyên qua một rừng tùng, họ thấy một thác nước giống như con bạch long từ vách núi đổ xuống. Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:

– Bên Ngọc Nữ phong của Hoa Sơn ta cũng có một thác nước lớn hơn thác nước này, hình dạng cũng gần giống như vậy. Linh San sư muội và ta thường đến bên thác nước luyện kiếm. Có lúc cô ấy nghịch ngợm, còn chui vào trong thác nước nữa.

Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung nhắc đến “Linh San sư muội” lần thứ hai bỗng nhiên cô tỉnh ngộ: Đại ca bị trọng thương, lại nhất định muốn đến bên thác nước không phải để thưởng ngoạn phong cảnh mà là để nhớ đến Nhạc Linh San sư muội của đại ca.

Không hiểu sao, tim cô nhói đau giống như bị ai đánh một chùy thật mạnh. Lệnh Hồ Xung lại nói:

– Có một lần luyện kiếm bên thác nước, cô ấy bị sẩy chân trượt ngã suýt chút nữa té xuống dòng nước sâu. May mà ta chụp được y lại, thật là nguy hiểm.

Nghi Lâm lạnh lùng hỏi:

– Đại ca có nhiều sư muội không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Phái Hoa Sơn ta tổng cộng có bảy nữ đệ tử; Linh San sư muội là con gái của sư phụ. Bọn chúng ta đều gọi y là tiểu sư muội; còn sáu người kia đều là đệ tử của sư mẫu.

Nghi Lâm nói:

– Ờ. Thì ra cô ta là tiểu thư của Nhạc sư bá. Cô ta… cô ta… cô ta và đại ca thân nhau lắm phải không?

Lệnh Hồ Xung từ từ ngồi xuống, nói:

– Ta là một đứa bé côi cút không cha không mẹ, mười lăm năm về trước được ân sư và sư mẫu thâu nhận làm môn hạ. Lúc đó, tiểu sư muội mới có ba tuổi. Ta lớn tuổi hơn nhiều, thường ẵm tiểu sư muội đi hái trái rừng, đi bắt thỏ, sống chung một nhà từ nhỏ đến lớn. Sư phụ sư mẫu không có con trai nên coi ta như con ruột, tiểu sư muội chẳng khác nào em ruột của ta.

Nghi Lâm ồ một tiếng rồi một lúc sau mới nói:

– Tiểu muội cũng là một đứa bé côi cút không cha không mẹ, từ ấu thơ được ân sư nuôi dưỡng nên xuất gia từ nhỏ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đáng tiếc, đáng tiếc!

Nghi Lâm quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi. Lệnh Hồ Xung nói:

– Nếu như tiểu muội không phải là môn hạ của Định Dật sư bá thì ta sẽ cầu xin sư mẫu nhận tiểu muội làm đệ tử. Sư huynh, sư đệ, sư muội, sư tỷ của chúng ta rất đông, có đến hai mươi mấy người; mọi người rất vui vẻ. Sau giờ luyện công, bọn ta cùng nhau kết bạn đi chơi; sư phụ sư mẫu cũng không quản lý. Tiểu muội mà gặp tiểu sư muội của ta nhất định sẽ rất thích và có thể hai người sẽ trở thành đôi bạn thân.

Nghi Lâm nói:

– Đáng tiếc là tiểu muội không có được cái phước như vậy, nhưng sống trong Bạch Vân am, sư phụ và các sư tỷ đối với tiểu muội rất tốt. Tiểu muội… tiểu muội… tiểu muội cũng sống rất vui.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phải, phải. Ta nói sai rồi. Kiếm pháp của Định Dật sư thái rất thần diệu. Lúc sư phụ và sư mẫu ta bàn luận đến kiếm pháp của các phái, đối với sư phụ của tiểu muội thì hai vị rất khâm phục kiếm pháp của lão nhân gia. Phái Hằng Sơn đâu có thua gì phái Hoa Sơn ta?

Nghi Lâm nói:

– Lệnh Hồ đại ca, hôm đó đại ca nói với Điền Bá Quang là đánh đứng thì Điền Bá Quang đứng thứ mười bốn trong thiên hạ, còn Nhạc sư bá đứng thứ tám. Vậy thì sư phụ của tiểu muội đứng hàng thứ mấy?

Lệnh Hồ Xung cười lên rồi nói:

– Đó là ta nói gạt Điền Bá Quang, làm gì có chuyện ấy? Võ công mạnh hay yếu đều thay đổi mỗi ngày, có người ngày càng tiến bộ, có người tuổi già sức yếu thì ngày càng suy thoái, làm sao có thể sắp đặt thứ bậc trong thiên hạ được? Điền Bá Quang tuy võ công cao cường nhưng nói là đứng thứ mười bốn trong thiên hạ thì chưa chắc. Ta cố ý xếp hắn vào hạng cao một chút cốt để hắn vừa lòng.

Nghi Lâm nói:

– Thì ra đại ca gạt hắn.

Nghi Lâm nói xong, ngẩn ngơ nhìn thác nước một lúc rồi lại hỏi:

– Đại ca thường nói gạt người ta lắm sao?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Còn phải tùy tình hình chứ không phải “thường” đâu. Có những người có thể gạt được, có những người không thể gạt được. Sư phụ và sư mẫu hỏi chuyện gì, ta tất nhiên không dám lừa dối.

Nghi Lâm ồ lên một tiếng rồi nói:

– Vậy còn trong sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội đồng môn của đại ca thì sao?

Ý cô muốn hỏi: “Đại ca có lừa dối Linh San sư muội của đại ca không?” nhưng không hiểu sao cô lại không dám hỏi thẳng ra như vậy. Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Điều đó còn phải tùy người tùy việc. Bọn ta thường đùa giỡn với nhau, nói chuyện mà không bịp nhau thì còn chi là thú vị nữa?

Cuối cùng Nghi Lâm hỏi:

– Ngay cả Linh San tỷ tỷ, đại ca cũng gạt ư?

Lệnh Hồ Xung từ trước tới giờ chưa nghĩ qua chuyện này. Hắn chau mày, trầm ngâm một lúc, nghĩ lại trong cuộc đời mình từ trước đến giờ có việc nào đã lừa gạt cô ấy, rồi nói:

– Nếu là việc quan trọng thì dĩ nhiên không thể gạt y được, nhưng lúc giỡn chơi, nói dối để làm trò cười thì thế nào cũng phải có.

Nghi Lâm sống trong Bạch Vân am, sư phụ giữ giới luật rất nghiêm, không cho phép đùa giỡn bao giờ; các vị sư tỷ ai cũng lạnh nhạt ít nói. Tuy mọi người rất thương yêu đùm bọc nhau nhưng không ai nói đùa lấy một câu, chuyện vui nhộn thì càng rất hiếm thấy. Môn hạ của hai vị sư bá Định Tĩnh và Định Nhàn có không ít đệ tử tục gia còn trẻ, nhưng họ cũng hiếm khi cùng với người xuất gia đồng môn nói cười. Từ lúc còn nhỏ, Nghi Lâm đã sống nơi tịch mịch lạnh lẽo này, ngoài giờ luyện võ ra là gõ mõ tụng kinh. Bây giờ nghe Lệnh Hồ Xung nói bọn đồng môn phái Hoa Sơn náo nhiệt như vậy, cô bất giác cao hứng, nghĩ bụng: Nếu mình có thể cùng với đại ca đi đến Hoa Sơn chơi thì thích thú biết mấy.

Nhưng cô lập tức nghĩ lại: Ra khỏi Bạch Vân am lần này ta đã gặp phong ba như vậy, chắc chắn sau khi trở về am thì sư phụ không cho phép xuất môn nữa. Ta đến Hoa Sơn vui chơi cái gì, sao lại si tâm vọng tưởng như vậy được?

Lòng cô bỗng nhiên se lại, mắt đỏ lên suýt nữa rơi lệ.

Lệnh Hồ Xung hoàn toàn không để ý đến cô, nhìn thác nước rồi nói:

– Ta và tiểu muội đang nghiên cứu một bộ kiếm pháp mượn sức mạnh của thác nước mà thi triển chiêu thức. Sư muội, sư muội biết có hiệu dụng gì không?

Nghi Lâm lắc đầu đáp:

– Tiểu muội không biết.

Giọng nói của cô đã có một chút nghẹn ngào nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn không để ý đến điều đó.

Hắn tiếp tục nói:

– Chúng ta cùng với người động thủ, nếu người đó nội công rất thâm hậu thì đao kiếm và quyền chưởng thường đi đôi với nội lực. Nội lực vô hình hữu chất, có thể đánh văng kiếm của chúng ta đi. Ta và tiểu sư muội luyện kiếm trong thác nước, mong có thể dùng lực nước để xung kích nội lực của đối phương mà còn dùng chính lực của đối phương để đánh lại đối phương.

Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung nói rất hứng khởi bèn hỏi:

– Hai vị đã luyện thành kiếm pháp ấy chưa?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Chưa, chưa được. Tự sáng chế ra một bộ kiếm pháp đâu dễ dàng như vậy? Vả lại, chúng ta đâu có sáng chế ra chiêu kiếm nào đâu mà chỉ nghĩ ra từ kiếm pháp bổn môn đã được sư phụ truyền dạy rồi chế ra thôi. Cứ coi như có một chút sáng chế mới, đó cũng chỉ để vui chơi, lúc gặp địch thủ thì chẳng hiệu dụng chút nào. Nếu không thì ta làm sao lại bị Điền Bá Quang đánh cho te tua, không còn sức chống đỡ?

Lệnh Hồ Xung đưa tay ra vạch một đường xuống đất, hớn hở nói:

– Ta lại nghĩ ra được một chiêu, đợi sau khi vết thương lành rồi, trở về sẽ cùng với tiểu sư muội chiết giải thử.

Nghi Lâm dịu dàng hỏi:

– Hai vị gọi bộ kiếm pháp này là gì?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ta đã nói rồi, bộ kiếm pháp này không thể đặt cái tên khác. Nhưng tiểu sư muội nhất định phải đặt cho nó một cái tên; gọi là Hồ – Linh kiếm pháp vì bộ kiếm pháp này do ta và sư muội cùng chế ra.

Nghi Lâm nói:

– Hồ – Linh kiếm pháp, Hồ – Linh kiếm pháp. Ôi, trong kiếm pháp này có tên đại ca và tên của cô ta, truyền đến đời sau, ai ai cũng biết là hai vị… hai vị đã cùng sáng chế ra.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tiểu sư muội của ta tính như con nít nên mới gọi như vậy thôi chớ chúng ta một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng có tư cách gì, làm sao tự chế ra kiếm pháp được? Tiểu muội đừng có nói với ai, nếu mà người ta biết thì chắc họ cười chúng ta đến trẹo quai hàm mất.

Nghi Lâm nói:

– Dạ, tiểu muội quyết sẽ không nói cho ai biết.

Cô ngừng lại một chút rồi mỉm cười:

– Chuyện đại ca tự sáng chế ra kiếm pháp, người ta đã biết cả rồi.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi nói:

– Sao? Linh San sư muội đã nói với người ta ư?

Nghi Lâm cười nói:

– Chính đại ca nói với Điền Bá Quang mà. Đại ca không phải nói là tự mình sáng chế ra một bộ kiếm pháp ngồi đâm ruồi nhặng sao?

Lệnh Hồ Xung cười lớn nói:

– Ta nói vớ nói vẩn với hắn mà tiểu muội cũng nhớ được ư?

Lệnh Hồ Xung cười lớn làm động đến vết thương; hắn đau quá phải chau mày lại. Nghi Lâm nói:

– Chao ôi, tiểu muội thật ngớ ngẩn đã làm cho vết thương của đại ca đau. Thôi đừng nói nữa, đại ca nên nằm ngủ một chút đi.

Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc thì lại mở mắt ra nói:

– Ta chỉ biết phong cảnh ở đây đẹp nhưng bên thác nước lại không thấy cầu vồng đâu.

Nghi Lâm nói:

– Thác nước thì có cái đẹp của thác nước; cầu vồng có cái đẹp của cầu vồng.

Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:

– Tiểu muội nói thật không sai, trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ. Có người chịu trăm đắng ngàn cay để đi cầu tìm một vật, khi được vật đó rồi thì không chừng lại muốn liệng đi.

Nghi Lâm mỉm cười nói:

– Lệnh Hồ đại ca, những câu nói của đại ca ẩn chứa Thiền cơ, nhưng đáng tiếc tiểu muội tu còn nông cạn, không hiểu rõ đạo lý trong đó. Nếu sư phụ nghe được, nhất định sẽ giải thích cho tiểu muội rõ.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Cái gì là Thiền cơ với không Thiền cơ, ta không hiểu gì hết. Ui chao, ta mệt quá!

Lệnh Hồ Xung nói xong từ từ nhắm mắt lại, dần dần hơi thở trầm xuống. Hắn đã chìm vào trong giấc mộng. Nghi Lâm ngồi cạnh bên. Cô bẻ một cành cây, nhẹ nhàng xua ruồi muỗi cho đại ca ngủ yên. Cô ngồi hơn một canh giờ, cảm thấy hơi mệt mỏi, mơ hồ nhắm mắt muốn ngủ , bỗng nhiên lại nghĩ: Đợi lúc đại ca tỉnh dậy, nhất định rất đói bụng mà ở đây lại không có gì ăn. Ta đi hái thêm mấy trái dưa nữa, để có thể vừa giải khát vừa ăn cho no.

Thế là cô nhanh bước chạy về hướng đám dưa, hái thêm một trái. Cô sợ lúc mình đi khỏi có người hay dã thú đến xâm phạm Lệnh Hồ Xung nên vội vàng chạy nhanh về. Thấy đại ca vẫn còn an giấc, cô mới yên tâm, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung mở mắt ra, mỉm cười nói:

– Ta tưởng tiểu muội về rồi.

Nghi Lâm lấy làm lạ hỏi:

– Tiểu muội về đâu?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sư phụ và các sư tỷ của tiểu muội đang tìm kiếm tiểu muội đó. Họ nhất định rất nhớ tiểu muội.

Nghi Lâm không hề nghĩ đến chuyện này, nghe đại ca nói như vậy, cô sốt ruột vô cùng, lại nghĩ: Sáng mai về gặp sư phụ, không biết sư phụ lão nhân gia có trách phạt mình không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu muội, đa tạ tiểu muội đã chăm sóc cho ta nửa ngày. Cái mạng của ta đã được tiểu muội cứu sống rồi, tiểu muội nên đi về sớm một chút đi!

Nghi Lâm lắc đầu nói:

– Không, nơi hoang sơn dã lĩnh để đại ca ở một mình, không có người bên cạnh chăm sóc thì làm sao được?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tiểu muội đến phủ Lưu sư thúc ở thành Hành Sơn, nói nhỏ với các sư đệ của ta, bọn họ sẽ đến đây chăm sóc ta.

Nghi Lâm xót xa, nghĩ bụng: Thì ra đại ca chỉ muốn tiểu sư muội của đại ca chăm sóc thôi, nên muốn đuổi ta về nhanh để mau gọi cô ta đến.

Nghi Lâm cầm lòng không được, nước mắt rơi xuống từng giọt. Lệnh Hồ Xung thấy cô ta bỗng nhiên rơi lệ, lấy làm lạ hỏi:

– Tiểu muội… tiểu muội… sao lại khóc. Tiểu muội sợ về bị sư phụ trách mắng phải không?

Nghi Lâm lắc đầu. Lệnh Hồ Xung lại nói:

– A, phải rồi, tiểu muội sợ trên đường lại đụng phải tên Điền Bá Quang. Không phải sợ, từ nay về sau hắn mà thấy tiểu muội thì chuồn ngay, không dám gặp mặt tiểu muội nữa đâu.

Nghi Lâm lại lắc đầu, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Lệnh Hồ Xung thấy cô ta càng khóc nhiều, lòng dâng trào cảm xúc, bèn nói:

– Được rồi, được rồi. Ta đã nói sai rồi, ta xin lỗi tiểu muội. Tiểu sư muội, sư muội đừng giận nữa.

Nghi Lâm nghe giọng nói của Lệnh Hồ Xung rất dịu dàng, lòng cô vơi bớt tủi buồn. Nhưng cô lại nghĩ: Đại ca nói những lời dịu dàng này rõ ràng là thói quen thường dùng để xin lỗi tiểu sư muội, lúc này y thuận miệng nói ra thôi.

Bỗng nhiên cô khóc òa lên, một lát sau mới nói:

– Tiểu muội đâu phải là tiểu sư muội của đại ca… Đại ca… lòng của đại ca chỉ nhớ đến tiểu sư muội của đại ca thôi!

Câu nói vừa thốt ra thì cô lập tức nghĩ lại: Mình là người xuất gia, sao lại có thể nói với đại ca những lời như vậy, quá trớn lắm rồi. Bất giác, mặt cô thẹn đỏ lên, quay đi hướng khác.

Lệnh Hồ Xung thấy cô bỗng nhiên đỏ mặt mà nước mắt chưa dứt, cứ tuôn rơi như những giọt nước lấp lánh nhỏ bé văng tung tóe bên thác nước, yêu kiều tươi đẹp không sao tả xiết, nghĩ thầm: Cô ta thật đẹp, không thua kém gì Linh San tiểu sư muội.

Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra một lát rồi dịu dàng nói:

– Tiểu muội nhỏ tuổi hơn ta nhiều. Ngũ Nhạc kiếm phái của chúng ta đồng khí liên chi, mọi người đều là sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội của nhau. Tiểu muội tất nhiên là tiểu sư muội của ta rồi, ta có chỗ nào lầm lỗi với tiểu muội, tiểu muội nói cho ta nghe có được không?

Nghi Lâm đáp:

– Đại ca không có điều gì lầm lỗi với tiểu muội cả. Tiểu muội biết đại ca muốn tiểu muội mau mau rời khỏi đây để đại ca khỏi nhìn thấy thêm bực mình, làm đại ca bị xui xẻo. Đại ca đã nói rồi mà hễ gặp ni cô thì đánh bạc…

Cô nói đến đây lại òa lên khóc tiếp. Lệnh Hồ Xung không nhịn được tức cười, nghĩ bụng: Thì ra cô chiêu này còn ấm ức những câu mình nói trên Hồi Nhạn lâu. Kiểu này không xin lỗi thì không xong rồi. Hắn bèn nói:

– Lệnh Hồ Xung ta thật là đáng chết, ăn nói không biết lựa lời. Ngày hôm đó ở Hồi Nhạn lâu, ta đã nói năng bậy bạ, đắc tội cùng toàn thể quý phái từ trên xuống dưới, thật đáng đánh đòn, đáng đánh đòn.

Lệnh Hồ Xung nói xong liền giơ tay tự tát vào mặt mình hai cái bốp bốp. Nghi Lâm vội quay người lại nói:

– Đừng… đừng đánh… tiểu muội… không trách đại ca. Tiểu muội… tiểu muội chỉ sợ làm liên lụy đến đại ca.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Thật là đáng đánh!

Bốp một tiếng, hắn lại tát vào mặt mình một cái tóe lửa. Nghi Lâm vội nói:

– Tiểu muội đâu có giận. Lệnh Hồ đại ca, đại ca… đại ca đừng đánh nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu muội nói là không giận ta nữa ư?

Nghi Lâm lắc đầu. Lệnh Hồ Xung lại nói:

– Tiểu muội không cười, đó không phải là còn đang giận ta ư?

Nghi Lâm đành miễn cưỡng cười lên, nhưng bỗng nhiên không hiểu sao lòng cô quặn đau không tả xiết. Cô không cầm được nữa, nước mắt chảy dài trên má, lại vội quay người đi. Lệnh Hồ Xung thấy cô cứ khóc hoài, liền buông tiếng thở dài. Nghi Lâm từ từ nín khóc, sụt sùi hỏi:

– Đại ca… sao đại ca lại thở dài?

Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng: Quả nhiên con cừu non này đã trúng kế mình rồi.

Lệnh Hồ Xung làm bạn với Nhạc Linh San từ nhỏ. Nhạc Linh San thỉnh thoảng hay giở tính trẻ con, lúc bực mình là òa lên khóc, khóc dai ơi là dai, bất luận nói gì hay dỗ dành thế nào cô ta cũng không nín. Những lúc như vậy, Lệnh Hồ Xung bèn làm “khổ nhục kế” giống khi nãy, khiến cô ta tò mò quay lại hỏi. Nghi Lâm từ tấm bé chưa hề có thói nhõng nhẽo với ai, nên lại càng dễ rơi vào mưu kế của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung lại thở dài, quay người đi không nói.

Nghi Lâm hỏi:

– Lệnh Hồ đại ca, đại ca giận rồi sao? Vừa rồi tiểu muội có lỗi với đại ca, đại ca… đại ca đừng để bụng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đâu có, tiểu muội đâu có lỗi lầm gì với ta.

Nghi Lâm thấy nét mặt Lệnh Hồ Xung vẫn u sầu, nào biết trong bụng hắn đang cảm thấy tức cười mà ngoài mặt làm ra bộ buồn bã. Cô sốt ruột nói:

– Tiểu muội đã hại đại ca phải tự đánh mình, tiểu muội… tiểu muội phải đền cho đại ca.

Cô nói xong liền nhấc tay lên bốp một tiếng, tự tát vào má phải của mình một cái, cái tát thứ hai toan đánh thì Lệnh Hồ Xung vội quay người lại, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô, nhưng hắn dùng lực mạnh khiến vết thương trên người đau nhói, chịu không được khẽ rên lên một tiếng. Nghi Lâm vội nói:

– Ui chao! Mau… mau nằm xuống, đừng làm vết thương bị đau.

Cô nói xong liền đỡ Lệnh Hồ Xung nằm xuống, rồi tự trách:

– Tiểu muội thật là ngu ngốc, chuyện gì làm cũng không đúng. Lệnh Hồ đại ca, đại ca… đại ca đau lắm phải không?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.