Hồi 37: Cuộc quyết chiến giữa 2 phe kiếm, khí

Nhạc Bất Quần vẫy bọn Thi Đới Tử nói:

– Các ngươi lại đây!

Thi Đới Tử, Lục Đại Hữu, Nhạc Linh San cùng dạ rồi đi đến trước mặt lão.

Nhạc Bất Quần ngồi xuống tảng đá, nói:

– Hai mươi lăm năm về trước, công phu của bổn môn phân ra thành hai đường chính tà.

Bọn Lệnh Hồ Xung đều ngạc nhiên, nghĩ thầm:

– Võ công của phái Hoa Sơn thì cũng là võ công của phái Hoa Sơn, sao lại phân ra chính – tà? Chuyện này vì sao trước đây chưa từng nghe sư phụ và sư nương nói qua?

Nhạc Linh San nói:

– Gia gia, công phu của chúng ta đương nhiên là công phu chính tông rồi.

Nhạc Bất Quần nói:

– Tất nhiên rồi, chẳng lẽ chúng ta biết công phu bàng môn tả đạo mà vẫn còn luyện sao? Có điều là nhóm tả đạo lại tự nhận là chính tông, bảo chúng ta là tả đạo. Nhưng lâu ngày thì chính tà rạch ròi, nhóm bàng môn tả đạo cuối cùng cũng tan theo mây khói, hai mươi lăm năm nay không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Hèn chi hài nhi chưa bao giờ nghe nói qua. Gia gia, nhóm bàng môn tả đạo đó chắc chắn đã bị tiêu diệt hết rồi?

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi biết cái gì mà nói? Cái gọi là bàng môn tả đạo cũng không phải là tà ma ngoại đạo. Đó cũng là công phu của bổn môn nhưng trọng điểm luyện công không giống nhau. Ta truyền thụ võ công cho các ngươi, trước tiên là dạy cái gì?

Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Trước tiên, sư phụ truyền thụ khẩu quyết vận khí rồi bắt đầu luyện khí công.

Nhạc Bất Quần nói:

– Đúng vậy, công phu của phái Hoa Sơn cốt yếu là ở chữ “khí”. Khi khí công đã luyện thành thì bất luận sử quyền cước cũng được, động đao kiếm cũng được, hoàn toàn thuận lợi; đây là con đường chính tông luyện công của bổn môn. Nhưng trong các vị tiền bối của bổn môn có một số nhân vật khác lại cho rằng điều cốt yếu võ công của bổn môn là ở chữ “kiếm”, khi kiếm thuật luyện thành thì nội công bình thường cũng có thể khắc chế địch thủ để thắng. Sự phân biệt giữa chính – tà chủ yếu là như vậy.

Nhạc Linh San nói:

– Gia gia, hài nhi nói câu này, xin gia gia đừng giận.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi muốn nói gì?

Nhạc Linh San nói:

– Hài nhi nghĩ võ công của bổn môn, khí công tất nhiên là rất quan trọng nhưng kiếm thuật cũng không thể xem thường. Nếu chỉ có khí công thâm hậu mà kiếm thuật tầm thường thì hiển nhiên công phu của bổn môn không thể có oai danh được.

Nhạc Bất Quần hừ một tiếng rồi nói:

– Ai bảo kiếm thuật không quan trọng? Quan trọng là ở chỗ lấy cái nào làm chủ yếu, nhưng nói cho cùng thì khí công mới là điểm chủ yếu.

Nhạc Linh San nói:

– Hay nhất là cả khí công và kiếm thuật đều làm chủ.

Nhạc Bất Quần tức giận nói:

– Một câu này cũng đủ chứng tỏ ngươi đã bước đến gần ma đạo rồi. Nếu ngươi nói cả hai đều làm chủ thì khác nào cả hai đều không phải là chủ. Năm xưa, cuộc tranh biện giữa hai phe chính tà đã long trời lở đất. Câu này nếu ba mươi năm trước ngươi nói ra e rằng không được nửa ngày thì đầu đã bên Đông mà xác thì ở bên Tây rồi.

Nhạc Linh San lè lưỡi nói:

– Một câu nói sai mà phải bị đứt đầu thì thật là cường hung bá đạo.

Nhạc Bất Quần đáp:

– Lúc ta còn nhỏ, hai phe Kiếm tông và Khí tông của bổn môn đang tranh thắng bại. Nếu câu nói của ngươi ngang nhiên nói ra thì phe Khí tông tất nhiên đã muốn giết ngươi và phe Kiếm tông cũng muốn giết ngươi. Ngươi nói khí công và kiếm thuật đều ngang nhau, không phân cao thấp; phe Khí tông tất sẽ cho rằng ngươi đề cao địa vị Kiếm tông còn phe Kiếm tông thì nói ngươi hỗn xược. Đối với cả hai phe, ngươi chẳng khác nào kẻ đại nghịch bất đạo.

Nhạc Linh San nói:

– Ai đúng ai sai có gì hay đâu mà phải tranh luận? Cứ tỉ thí với nhau thì sẽ phân ra phải trái ngay thôi.

Nhạc Bất Quần thở dài chậm rãi nói:

– Ba mươi năm trước, phe Khí tông chúng ta là phe thiểu số, các vị sư bá trong Kiếm tông lại chiếm phần đa số. Hơn nữa công phu Kiếm tông mau thành tựu mà hiệu quả lại ứng nghiệm nhanh chóng, sau mười năm luyện tập nhất định Kiếm tông chiếm thượng phong; còn luyện đến hai mươi năm thì cả hai phái khó phân cao thấp; đến sau hai mươi năm, Khí tông mới dần dần càng lúc càng mạnh hơn; đến ba mươi năm thì Kiếm tông không đuổi kịp Khí tông. Mãi đến hơn hai mươi năm sau mới thực sự phân ra cao thấp, trong hơn hai mươi năm này hai bên tranh đấu quyết liệt như thế nào không cần nói ra cũng biết.

Nhạc Linh San hỏi:

– Sau đó thì sao? Phe Kiếm tông chịu thua phải không?

Nhạc Bất Quần lắc đầu không đáp, một lúc lâu sau mới nói:

– Họ thà chết chứ không chịu thua, trên ngọn Ngọc Nữ xảy ra một trận tỷ kiếm, họ bị thất bại thảm hại, phần lớn… phần lớn đều vung kiếm tự tử. Còn người nào không chết thì quy ẩn biệt tăm và cũng không lộ diện trong võ lâm nữa.

Bọn Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San đều ồ lên một tiếng kinh hãi. Nhạc Linh San nói:

– Mọi người là đồng môn sư huynh sư đệ với nhau, đấu kiếm tranh thắng bại để làm gì? Hà tất phải xử sự với nhau như vậy?

Nhạc Bất Quần nói:

– Học võ căn bản là ở yếu chỉ, đó không phải là cái cớ mà sư huynh sư đệ tỉ kiếm với nhau. Năm xưa Ngũ Nhạc kiếm phái tranh đoạt địa vị minh chủ, nói đến nhân tài và võ công cao cường thì bổn phái đứng đầu, nhưng vì trong nội bộ bổn phái xảy ra cuộc đấu tranh kịch liệt trên ngọn Ngọc Nữ, chết hơn hai mươi vị tiền bối cao thủ. Kiếm tông cố nhiên bị đại bại, nhưng cao thủ Khí tông cũng bị tổn hại không ít, vì vậy ngôi vị minh chủ mới bị phái Tung Sơn cướp đoạt. Truy tìm nguyên nhân mối họa này, chính là do sự tranh chấp Khí tông – Kiếm tông mà ra.

Bọn Lệnh Hồ Xung gật đầu.

Nhạc Bất Quần nói tiếp:

– Bổn phái không làm được minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái đã đành, oai danh của phái Hoa Sơn không bằng phái khác cũng không sao, điều đau xót nhất là sư huynh sư đệ trong bổn phái náo loạn cả lên, kết cục là người giết ta thì ta giết người, tàn sát lẫn nhau thật thảm khốc. Bây giờ nhớ lại tình cảnh người người sắp chết trên Hoa Sơn năm xưa, lòng ta dường như chưa hết kinh hãi.

Lão nói vậy rồi đưa mắt nhìn Nhạc phu nhân. Mặt Nhạc phu nhân nhíu lại, nghĩ về chuyện những vị cao thủ bổn phái tàn sát lẫn nhau mà không cầm được sợ hãi. Nhạc Bất Quần từ từ mở dải áo, để ngực ra. Nhạc Linh San la lên:

– Chao ôi! Gia gia, gia gia… gia gia…

Mọi người thấy trên ngực lão có một đường sẹo nằm ngang dài khoảng hai thước, từ vai trái xiên thẳng qua sườn bên phải, vết sẹo tuy đã lành lâu rồi nhưng vẫn còn màu hồng lợt, chắc chắn năm xưa lão bị thương rất nặng, chỉ sợ suýt chút nữa đã mất mạng. Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San từ thuở nhỏ tới lớn quanh quẩn bên Nhạc Bất Quần nhưng đến hôm nay mới biết trên người lão có vết sẹo dài như vậy. Nhạc Bất Quần cột dải áo lại rồi nói:

– Trong cuộc tỉ kiếm một mất một còn trên ngọn Ngọc Nữ hôm đó, ta bị một vị sư thúc bổn môn chém một kiếm, nằm hôn mê dưới đất. Y tưởng ta đã chết nên không thèm để ý tới nữa; nếu y tiện tay bổ xuống thêm một kiếm nữa thì…

Nhạc Linh San cười nói:

– Gia gia tất nhiên không chết rồi, nếu không thì Nhạc Linh San này không biết ở đâu nữa.

Nhạc Bất Quần cười, rồi nét mặt lại nghiêm lại. Lão trịnh trọng nói:

– Đây là điều đại cơ mật của bổn môn, không ai được tiết lộ ra ngoài. Nhân sĩ các phái khác tuy đều biết trong một ngày phái Hoa Sơn uổng mạng hơn hai mươi vị cao thủ nhưng không ai biết nguyên nhân sâu xa của nó. Chúng ta chỉ nói là do bệnh dịch đột ngột xảy ra, chứ quyết không thể đem chuyện xấu hổ của môn hộ để người ngoài biết. Tiền nhân hậu quả của chuyện này hôm nay không thể không nói cho các ngươi biết, vì chuyện này có liên quan rất lớn đến chúng ta. Xung nhi, nếu ngươi cứ đi theo con đường như trước đây thì không đầy ba năm nữa sẽ rơi vào cục diện “trọng kiếm hơn khí”, thật là vô cùng nguy hiểm, không những làm hủy hoại bản thân mà còn uổng công ta rèn luyện và các vị tiền bối năm xưa đã đem tính mạng để giữ lấy nền võ học chính tông cho bổn môn. Ngay cả phái Hoa Sơn cũng bị ngươi hủy hoại đó.

Toàn thân Lệnh Hồ Xung toát mồ hôi hột. Chàng cúi đầu nói:

– Đệ tử phạm trọng tội, xin sư phụ sư nương trách phạt nặng cho.

Nhạc Bất Quần than thở:

– Không có gì, ngươi vốn không có ý làm vậy, đã không biết thì không có tội. Nhưng ta nghĩ đến các vị sư bá sư thúc Kiếm tông năm xưa cũng đều có hảo tâm, muốn lấy tuyệt đỉnh võ học để làm rạng rỡ bổn môn nhưng lỡ lạc vào đường rẽ, đã lún sâu nên về sau khó tự quay lại được. Hôm nay nếu ta không đánh đòn cảnh tỉnh ngươi thì với tư chất, tính tình ấy, ngươi dễ đi vào đường rẽ của phe Kiếm tông vì cầu mau thành danh.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ.

Nhạc phu nhân nói:

– Xung nhi, vừa rồi ngươi dùng vỏ kiếm để đoạt trường kiếm của ta. Ngươi nghĩ sao mà xuất ra chiêu này như vậy?

Lệnh Hồ Xung xấu hổ nói:

– Đệ tử chỉ mong đỡ được đòn cực kỳ lợi hại của sư nương nhưng không ngờ… không ngờ…

Nhạc phu nhân nói:

– Thì ra là vậy. Khí tông và Kiếm tông cao thấp ra sao, bây giờ ngươi tất đã rõ. Chiêu này của ngươi tất nhiên là xảo diệu nhưng không bằng khí công thượng thừa của sư phụ ngươi. Chiêu số có xảo diệu cỡ nào mà thiếu nội công thì cũng vô dụng. Trong cuộc tỉ kiếm năm xưa trên ngọn Ngọc Nữ, các vị cao thủ Kiếm tông kiếm khí thiên ảo, chiêu kiếm biến hóa vô cùng, nhưng sư tổ ngươi luyện được Tử hà công, lấy cái vụng về thắng cái tinh xảo, lấy cái tĩnh chế ngự cái động, hơn mười vị cao thủ Kiếm tông đều thất bại thảm hại. Sư tổ ngươi định ra môn võ học chính tông cho bổn môn, đặt trên nền tảng vững chắc ngàn năm không thay đổi. Hôm nay sư phụ giáo huấn, các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ. Công phu bổn môn lấy khí làm thể, lấy kiếm làm dụng. Khí là chủ mà kiếm là tùy tùng. Nếu luyện khí không thành thì kiếm thuật có cao cường đến đâu cũng vô dụng mà thôi.

Lệnh Hồ Xung, Thi Đới Tử, Lục Đại Hữu, Nhạc Linh San đều cúi đầu thụ giáo.

Nhạc Bất Quần nói:

– Xung nhi, hôm nay ta định truyền khẩu quyết nhập môn Tử hà công cho ngươi để mai sau ngươi xuống núi đi giết tên ác tặc Điền Bá Quang. Chuyện này hãy tạm gác lại. Trong hai tháng tới, ngươi nên luyện lại khí công mà ta đã truyền cho ngươi trước đây, quên hết sạch thứ kiếm pháp bàng môn tả đạo quỷ quái kia đi, đợi ta khảo nghiệm lại xem ngươi có thật sự tiến bộ không rồi hãy tính.

Lão nói đến đây bỗng nhiên đổi giọng nghiêm nghị nói:

– Nếu ngươi còn mê muội chưa tỉnh ngộ, tiếp tục đi vào con đường tà của Kiếm tông, nặng thì ta sẽ lấy mạng của ngươi, nhẹ thì ta phế truất võ công, đuổi khỏi môn tường, lúc đó ngươi có năn nỉ van xin cũng đã muộn rồi. Đừng trách ta không nói trước cho ngươi biết chuyện này.

Lệnh Hồ Xung toát mồ hôi trán, nói:

– Dạ, đệ tử quyết không dám.

Nhạc Bất Quần quay qua con gái nói:

– San nhi, tính cách của ngươi và Đại Hữu đều bộp chộp, những lời ta giáo huấn đại sư ca ngươi, hai ngươi cũng nên thuộc lòng.

Lục Đại Hữu dạ.

Nhạc Linh San nói:

– Hài nhi và Lục sư ca tuy tính tình hơi bộp chộp nhưng không thông minh bằng đại sư ca nên tự mình không thể sáng chế ra được chiêu kiếm. Gia gia yên tâm.

Nhạc Bất Quần hừ một tiếng rồi nói:

– Tự mình không sáng chế ra được chiêu kiếm ư? Ngươi và Xung nhi không phải đã sáng chế ra bộ Hồ – Linh kiếm pháp là gì?

Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San thẹn đỏ mặt lên. Lệnh Hồ Xung nói:

– Bọn đệ tử chỉ đùa vui thôi.

Nhạc Linh San cười nói:

– Đây là chuyện xưa rích rồi. Lúc đó hài nhi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nên cùng với đại sư ca đùa giỡn như vậy. Tại sao gia gia biết?

Nhạc Bất Quần nói:

– Đệ tử của mình tự sáng chế kiếm pháp, tự lập môn hộ, làm chưởng môn nhân mà không biết được há không hồ đồ sao?

Nhạc Linh San kéo tay áo phụ thân cười nói:

– Gia gia, gia gia cứ nói mỉa người ta hoài.

Lệnh Hồ Xung thấy trong lời nói sư phụ tuyệt không có chút gì đùa giỡn, bất giác hắn cảm thấy ớn da gà.

Nhạc Bất Quần đứng dậy nói:

– Nếu luyện đến chỗ tinh thâm công phu của bổn môn, dù chỉ ném một đóa hoa, liệng một chiếc lá cũng có thể đả thương người. Người ngoài chỉ biết phái Hoa Sơn chỉ sở trường về kiếm thuật nên không khỏi khi dể chúng ta.

Lão nói xong, vung tay áo một cái, nhả kình lực ra khiến thanh trường kiếm ở sau lưng Lục Đại Hữu vọt ra khỏi vỏ. Nhạc Bất Quần phẩy tay áo phải một cái, quét vào thân trường kiếm. Rắc rắc, thanh trường kiếm đã gãy làm đôi. Bọn Lệnh Hồ Xung vô cùng kinh hãi; Nhạc phu nhân nhìn chồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ và kính phục.

Nhạc Bất Quần nói:

– Đi thôi!

Lão cùng với phu nhân xuống núi trước; Nhạc Linh San, Thi Đới Tử nối gót theo sau.

Lệnh Hồ Xung nhìn hai đoạn kiếm nằm dưới đất vừa kinh sợ vừa vui mừng, nghĩ bụng: Võ học bổn môn lợi hại như vậy thì bất cứ chiêu kiếm nào mà sư phụ thi triển có ai có thể phá giải được? Chàng lại nghĩ: Những đồ hình khắc trên vách đá trong hậu động có thể phá giải hết các tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái, nhưng Ngũ Nhạc kiếm phái vẫn được giữ oai danh cho đến ngày nay, xứng đáng đứng ở ngôi vị cao trong võ lâm. Thì ra các kiếm phái đều lấy khí công thượng thừa làm căn bản, trong chiêu kiếm nếu phát huy được nội lực thâm hậu thì khó có thể phá giải được. Đạo lý này cũng bình thường thôi vậy mà ta lại suy nghĩ vớ vẩn đâu đâu. Kỳ thực cùng một chiêu Hữu phụng lai nghi nhưng Lâm sư đệ sử ra thì làm sao có thể so sánh với sư phụ được? Người sử côn trên vách đá không thể phá giải được chiêu Hữu phụng lai nghi của sư phụ ta.

Lệnh Hồ Xung nghĩ thông được vấn đề này thì những phiền muộn trong mấy tháng qua đều tan biến hết. Tuy hôm nay sư phụ chưa truyền thụ Tử hà công, càng không nói tới chuyện đem Nhạc Linh San gả cho mình nhưng tinh thần Lệnh Hồ Xung không còn suy sụp, ủ ê nữa. Đối với võ công bổn môn chàng đã hồi phục niềm tin, cảm thấy lòng yên ổn. Nhưng nghĩ đến nửa tháng qua cứ loạn tâm vọng tưởng rằng sư phụ và sư nương muốn đem con gái gả cho mình, bất giác mặt chàng đỏ lên tới tận mang tai, ngấm ngầm xấu hổ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.