Không đầy một ngày, chàng đã đến tỉnh Hồ Nam, tính ghé phân cục Trường Sa nhưng chàng nghĩ phân cục Trường Sa chắc cũng bị phái Thanh Thành đốt rụi rồi. Chàng hỏi thăm Phước Oai tiêu cục có xảy ra chuyện gì không, những người đi đường đều nói không có. Lâm Bình Chi vui mừng, hỏi rõ Phước Oai tiêu cục ở đâu rồi cất bước đi nhanh về hướng tiêu cục.
Lâm Bình Chi đến trước cửa, thấy phân cục Hồ Nam tuy không oai phong bằng tổng cục Phúc Châu nhưng cổng lớn cũng sơn đỏ, hai bên cổng dựng hai con sư tử đá, trông rất hùng dũng. Lâm Bình Chi nhìn vào trong cửa không thấy ai, do dự nghĩ thầm: Ta đến phân cục mà ăn mặc lam lũ, dơ bẩn như thế này chắc là bọn tiêu đầu mất dạy trong tiêu cục xem thường.
Chàng ngẩng đầu lên thấy tấm biển đề “Phước Oai tiêu cục – Tương cục” bằng chữ vàng bị treo ngược, bụng lấy làm kỳ, tự hỏi: Bọn tiêu đầu trong phân cục sao lại vô ý đến vậy, ngay cả bảng hiệu cũng treo ngược?
Chàng quay lại nhìn lá cờ cắm trên cột, bất giác lạnh cả người. Bên trái đầu cờ treo một đôi giày cỏ, bên phải đầu cờ treo một cái quần phụ nữ rách nát bay phất phơ trong gió.
Đang lúc kinh ngạc, chàng nghe tiếng chân người. Trong phân cục, có một người chạy ra quát:
– Tiểu ô quy, đứng đây lấp la lấp ló muốn ăn cắp cái gì đây?
Lâm Bình Chi nghe giọng nói củ a hắn giống như giọng của Phương Nhân Trí và Giả Nhân Đạt, cũng là người Tứ Xuyên. Chàng không dám nhìn h ắn, lập tức b ỏ đi. Đột nhiên nghe mông đau nhói, chàng đã bị hắn đá cho một cước. Lâm Bình Chi tức giận quay người toan đánh lại nhưng chàng vội nghĩ: Tiêu cục ở đây đã bị phái Thanh Thành chiếm rồi. Ta đang lần tìm tin tức của gia gia má má, tại sao không dằn được cơn tức giận?
Chàng lập tức giả bộ không biết võ công, nghiêng người té ngã, một hồi lâu không bò dậy nổi. Gã đó cười hô hố, rồi chửi mấy tiếng:
– Tiểu ô quy!
Lâm Bình Chi từ từ bò dậy, đi vào một hẻm nhỏ xin bát cơm nguội ăn. Chàng nghĩ thầm: Kẻ thù ở sát bên cạnh ta, nhất định ta phải cẩn thận mới được.
Chàng liền tìm mấy cục than bôi lên mặt cho đen thêm rồi nằm xuống góc tường ôm đầu ngủ. Đợi đến canh hai, chàng lấy trường kiếm ra đeo sau lưng, rồi đi vòng ra phía cửa sau tiêu cục. Lắng tai nghe không thấy động tĩnh gì, chàng liền nhảy lên đầu tường, thấy bên trong là một vườn cây ăn trái. Chàng nhẹ nhàng nhảy xuống, men theo tường dò dẫm từng bước một.
Bốn bề tối đen mịt mùng, đã không có đèn lại không có tiếng người. Tr ống ngự c Lâm Bình Chi đập thình thịch. Chàng l ần vách mà đi, chỉ sợ chân dẫm phải cành khô, gạch vỡ mà phát ra âm thanh. Chàng đi qua hai tòa nhà, thấy trong cửa sổ sương phòng phía Đông có ánh sáng phát ra, bèn đến gần mấy bước, nghe có tiếng nói chuy ện. Chàng đánh bạo bước tới rồi khom người đến dưới cửa sổ, nín thở, xoạc hai chân ngồi xuống dựa vào tường.
Bỗng nghe tiếng một người nói:
– Sáng sớm ngày mai chúng ta đem lửa thiêu rụi tiêu cục con rùa này để khỏi phải ở lại đây mà canh giữ.
Tiếng một người khác nói:
– Không được! Không thể đốt. Bì sư ca ở Nam Xương đã đốt rụi tiêu cục của bọn rùa, nghe nói làm mười mấy căn nhà lân cận cũng bị liên lụy. Thanh danh nghĩa hiệp của phái Thanh Thành chúng ta bị thương tổn, việc này không khéo lại bị sư phụ phạt.
Lâm Bình Chi chửi thầm: Quả nhiên phái Thanh Thành làm nên việc đê tiện kia, vậy mà còn tự xưng là nghĩa hiệp! Thật không biết hổ thẹn!
Chàng lại nghe người nói trước lên tiếng:
– Đúng, không thể đốt được. Vậy thì cứ để nó sờ sờ ra như vậy sao?
Người kia cười nói:
– Cát sư đệ nghĩ xem. Chúng ta đảo ngược biển hiệu tiêu cục con chó này, lại treo trên cột cờ của chúng một cái quần phụ nữ rách nát là thanh danh của Phước Oai tiêu cục đã bị hủy diệt hoàn toàn trên giang hồ rồi. Cái quần này treo càng lâu càng tốt, chẳng việc gì phải đốt tiêu cục này cả.
Gã họ Cát cười nói:
– Thân sư ca nói chí lí. Hà hà, cái quần rách này đủ làm cho Phước Oai tiêu cục của hắn xui xẻo, ba trăm năm nữa cũng không ngóc đầu dậy nổi.
Hai người cười một tràng dài. Gã họ Cát nói:
– Ngày mai, chúng ta đi Hành Sơn để chúc mừng Lưu Chính Phong. Phải mang theo một ít lễ vật mới được. Lần này, tin tức đến quá đột ngột, nếu lễ vật nhỏ nhoi thì mất mặt phái Thanh Thành lắm!
Gã họ Thân cười nói:
– Ta đã sớm chuẩn bị lễ vật, ngươi cứ yên tâm, không mất mặt phái Thanh Thành đâu. Lưu Chính Phong đãi tiệc ăn mừng rửa tay gác kiếm, lễ vật của chúng ta không chừng có thể to nhất đó.
Gã họ Cát vui vẻ cười nói:
– Lễ vật gì vậy? Có thể cho đệ biết một chút xíu được không? Gã họ Thân cười mấy tiếng, tỏ ý tự đắc rồi nói:
– Chúng ta mượn hoa dâng Phật chứ không phải bỏ tiền túi mình ra mua. Ngươi xem món lễ vật này có vẻ vang không?
Chỉ nghe trong phòng có tiếng sột soạt, dường như đang mở bao. Gã họ Cát la lên:
– Tuyệt diệu! Thân sư ca thần thông quảng đại, ở đâu mà có món quà quý giá như vậy?
Lâm Bình Chi muốn ngóc đầu lên cửa sổ nhìn xem lễ vật gì, nhưng chàng nghĩ nếu thò đầu lên thì trên cửa sổ sẽ có bóng đen, bị kẻ thù nhìn ra lại sinh lớn chuyện. Chàng đành tự kìm chế. Gã họ Thân cười nói:
– Chúng ta chiếm Phước Oai tiêu cục này, lẽ nào là chiếm không? Đôi ngọc mã này, ta vốn nghĩ dành để hiếu kính sư phụ, nhưng trước mắt thì không thể được. Cho nên ta dùng làm lễ vật tặng Lưu Chính Phong.
Lâm Bình Chi tức giận, nghĩ thầm: Rõ là hắn đã cướp ngọc ngà châu báu trong tiêu cục ta, rồi tự đem đi kết giao thân tình với người khác. Đó không phải là hành vi của lũ đạo tặc sao? Phân cục Trường Sa tự nó chẳng có ngọc ngà châu báu gì cả mà do ngườ i cần bảo tiêu đem đến. Đôi ngọc mã này nhất định giá trị không nhỏ, nếu không lấy lại thì gia gia phải bồi thường cho chủ nhân của nó thôi.
Gã họ Thân lại cười nói:
– Ở đây có bốn bao, một bao để hiếu kính các vị sư nương, một bao tặng cho các vị sư huynh sư đệ, một bao cho ngươi, một bao của ta! Ngươi hãy chọn một bao đi!
Gã họ Cát nói:
– Đó là bao gì vậy?
Một lúc sau, bỗng nghe ồ lên một tiếng:
– Đều là vàng bạc châu báu, chúng ta đại phát tài rồi. Phước Oai tiêu cục rùa đen nầy bao nhiêu đời thu lợi không phải ít. Sư ca đào đâu ra vậy? Tiểu đệ tìm cả mười mấy lượt từ trong ra ngoài, bệ cửa, xó xỉnh nào cũng bới ra mà chỉ được hơn một trăm lạng bạc lẻ. Sư ca lầm lì không tìm chẳng kiếm, mà lôi ra được một kho tàng.
Gã họ Thân đắc ý cười nói:
– Vàng bạc châu báu trong tiêu cục sao có thể tùy tiện cất ở những nơi bình thường? Mấy ngày nay ta thấy ngươi lục lạo, bổ rương, khoét vách, bận bịu đến nỗi không kịp nghỉ tay, từ sáng đến tối hoa cả mắt. Còn ta thì không làm như ngươi!
Gã họ Cát nói:
– Bội phục, bội phục! Thân sư ca, sư ca tìm ở chỗ nào ra vậy?
Gã họ Thân nói:
– Ngươi nghĩ xem, trong tiêu cục này có những thứ không bình thường. Đó là cái gì nào?
– Không bình thường ư? Đệ thấy tiêu cục rùa đen này có nhiều cái nghịch lý. Mẹ nó, võ công thì tầm thường mà lá cờ treo trước cổng lại thêu con sư tử lớn trông rất oai phong lẫm liệt.
Gã họ Thân cười nói:
– Con sư tử lớn đã bị đổi thành cái quần rách là hợp đạo lý lắm rồi. Ngươi hãy thử nghĩ xem tiêu cục này còn có chuyện gì ly kỳ cổ quái nữa không?
Gã họ Cát vỗ đùi nói:
– Mấy con lừa Hồ Nam này làm rất nhiều chuyện tà môn. Sư ca nghĩ xem, cái gã tiêu đầu họ Trương kia là chủ tiêu cục ở đây, vậy mà sát bên phòng ngủ của hắn lại đặt một cái quan tài há chẳng phải là điềm xui xẻo sao? Ha ha!
Gã họ Thân cười nói:
– Đệ thử động não chút nữa coi. Tại sao hắn đặt quan tài gần phòng ngủ của mình? Lẽ nào người chết trong quan tài là vợ hắn, hắn không đành xa? E rằng không phải vậy. Có phải là ở trong quan tài cất giấu những thứ quan trọng để che mắt người khác…
Gã họ Cát à lên một tiếng, nhảy cẫng lên, la to:
– Đúng, đúng! Vàng bạc châu báu này cất giữ trong quan tài phải không? Rất tuyệt, rất tuyệt. Mẹ nó, bọn rùa bảo tiêu thật lắm trò bịp bợm.
Gã lại nói:
– Thân sư ca, hai cái bao này đựng bao nhiêu? Đệ làm sao cùng sư ca chia cho công bằng? Sư ca phải được chia nhiều hơn mới đúng.
Chàng chỉ nghe tiếng vàng bạc, châu ngọc kêu loảng xoảng, nghĩ là hắn quơ tay lấy bỏ thêm qua một bao khác.
Gã họ Thân không từ chối, chỉ cười vài tiếng lấy lệ. Gã họ Cát nói:
– Thân sư ca, tiểu đệ đi kiếm chậu nước đến để chúng ta rửa chân rồi hãy đi ngủ.
Gã nói xong, ngáp dài một cái rồi đẩy cửa đi ra.
Lâm Bình Chi ngồi dưới cửa không dám động đậy. Chàng liếc mắt nhìn cái tướng mập mập lùn lùn của gã hán tử họ Cát, nghĩ thầm chắc là người đã đá một cước vào mông chàng hôm nay.
Một lúc sau, gã họ Cát bưng một chậu nước nóng vào phòng rồi nói:
– Thân sư ca, sư phụ phái mười mấy sư huynh sư đệ chúng ta đi phen nầy, xem ra chỉ có hai anh em ta thu lợi được nhiều nhất. Nhờ hồng phúc của sư ca, tiểu đệ cũng thơm lây. Tưởng sư ca và anh em đi đánh phân cục Quảng Châu; Mã sư ca và anh em đi đánh phân cục Hàng Châu, bọn họ thô lỗ thì làm sao tìm được quan tài và cũng không thể ngờ trong đó cất giữ vàng bạc châu báu.
Gã họ Thân cười nói:
– Phương sư ca, Vu sư đệ, Giả Nhân Đạt đi đánh tổng cục Phúc Châu chắc thu hoạch hơn anh em chúng ta rất nhiều. Chỉ có điều cậu con yêu quý của sư nương lại bị mất mạng ở Phúc Châu, nói ra thì tội còn lớn hơn cả công nữa.
Gã họ Cát nói:
– Chính sư phụ ta đích thân chỉ huy đánh vào tổng cục Phước Oai tiêu cục. Phương sư ca, Vu sư đệ chẳng qua chỉ là kẻ thừa hành. Dư sư đệ mất mạng, sư phụ nhiều lắm cũng chỉ khiển trách bọn Phương sư ca không biết lo liệu chu đáo mà thôi. Lần này chúng ta cùng ra tay đánh tổng cục và phân cục các tỉnh, không ngờ võ nghệ nhà họ Lâm chỉ có hư danh, một mình Phương sư ca đã bắt được ba người chúng, ngay cả sư phụ chúng ta cũng nhận xét lầm. Ha ha!
Lâm Bình Chi nghe đến đây thì toát mồ hôi hột. Chàng nghĩ thầm: Thì ra phái Thanh Thành đã có sẵn âm mưu thâm độc từ lâu nên ra tay đánh cùng một lúc tổng cục và các phân cục của nhà ta chứ không phải đánh trả thù vì mình giết gã họ Dư. Ta không giết tên ác đồ họ Dư đó thì bọn chúng cũng ra tay. Dư Thương Hải đích thân đến Phúc Châu, thảo nào Tồi tâm chưởng lợi hại như vậy. Nhưng không biết tiêu cục của ta có chỗ nào đắc tội với phái Thanh Thành mà chúng lại hạ thủ tàn bạo như vậy?
Lúc này sự hối hận của chàng giảm bớt nhưng lòng căm phẫn lại dâng cao, nếu không tự biết rõ võ công chẳng bằng đối phương thì chàng đã phá cửa xông vào, giết chết hai tên mọi rợ này.
Chàng nghe được tiếng nước lỏn tỏn trong phòng, biết hai gã đang rửa chân.
Chàng lại nghe gã họ Thân nói:
– Không phải sư phụ nhận xét lầm. Trước đây, Phước Oai tiêu cục oai danh chấn động vùng Đông Nam, chúng có bản lĩnh thực sự. Tịch tà kiếm pháp nổi danh trong võ lâm, không thể là chuyện bịp người. Chắc do con cháu đời sau lêu lổng, không học được võ nghệ tuyệt chiêu của tổ tông mà thôi.
Lâm Bình Chi nghe vậy, thẹn đến đỏ mặt tía tai. Gã họ Thân nói tiếp:
– Trước khi chúng ta xuống núi, sư phụ đã cùng với chúng ta chiết giải Tịch tà kiếm pháp, tuy nhiên chỉ trong vài tháng khó mà học hết được. Nhưng ta xem tiềm lực của bộ kiếm pháp này không nhỏ, chỉ do không biết phát huy oai lực mà thôi. Cát sư đệ, sư đệ lĩnh hội được mấy thành?
Gã họ Cát cười nói:
– Đệ nghe sư phụ nói ngay cả Lâm Chấn Nam cũng không thể lĩnh hội được kiếm pháp yếu chỉ, nên đệ thấy nản, không để tâm lắm. Thân sư ca, sư phụ truyền lệnh xuống, ra lệnh cho các bản môn đệ tử về núi Hành Sơn đầy đủ, nên có lẽ Phương sư ca và anh em sẽ áp giải hai vợ chồng Lâm Chấn Nam đến Hành Sơn. Không biết Tịch tà kiếm pháp đó có đặc điểm như thế nào?
Lâm Bình Chi nghe cha mẹ vẫn còn sống, bị người áp giải đi Hành Sơn, lòng chàng phấn chấn, vừa vui lại vừa buồn.
Gã họ Thân cười nói:
– Mấy ngày nữa, ngươi sẽ được gặp, không chừng còn có dịp lĩnh giáo công phu Tịch tà kiếm pháp.
Bỗng nhiên nghe cách một tiếng, cánh cửa sổ mở ra. Lâm Bình Chi thất kinh, cho là mình bị chúng phát hiện, muốn bỏ chạy. Chỉ nghe ào một cái, chậu nước nóng đã đổ lên đầu chàng, suýt chút nữa chàng đã la lên kinh hoảng. Trước mắt tối đen, trong phòng đèn đã tắt.
Lâm Bình Chi nghe những dòng nước chảy từ trên mặt xuống thúi hoắc, mới biết gã họ Cát bưng chậu nước rửa chân từ cửa sổ đổ xuống trúng người chàng ướt sũng. Đối phương tuy không cố ý nhưng chàng tự thấy tủ i nhục không ít. Tuy nhiên biết được tin tức của cha mẹ, đừng nói là nước rửa chân, ngay cả nước tiểu nước phân dội xuống chàng cũng không sao! Lúc này, mọi âm thanh đều lắng lại, nếu chàng bỏ đi chỉ sợ hai gã phát giác, đành đợi chúng ngủ say rồi mới tính. Chàng vẫn ngồi dựa vào bức vách dưới cửa sổ không dám nhúc nhích. Trải qua một hồi lâu, chàng nghe trong phòng phát ra tiếng ngáy khò khò mới từ từ đứng dậy.
Lâm Bình Chi ngoảnh đầu lại, bỗng thấy một cái bóng dài dài in trên cửa sổ. Chàng giật mình sợ hãi, vội vàng cúi thấp người xuống, đẩy cánh cửa sổ đóng lại. Nguyên do gã họ Cát sau khi đổ chậu nước rửa chân quên chưa đóng cửa. Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Báo thù tuyết hận chính là lúc này!
Tay phải chàng rút trường kiếm sau lưng ra, tay trái nhẹ nhàng kéo cánh cửa nhón gót bước vào phòng r ồi đóng lại. Qua ánh trăng từ ngoài cửa sổ xuyên vào phòng, chàng th ấy hai người ngủ hai bên giường; một gã n ằm quay mặt vào bên trong, đầu bị hói; một gã n ằm ngửa mặt lên, dưới cằm râu mọc tua tủa như đám cỏ tranh. Trên mặt bàn đặt trước giường để sẵn năm cái bao và hai thanh trường kiếm.
Lâm Bình Chi cầm trường kiếm lên, nghĩ bụng: Bây giờ ta cho mỗi đứa một kiếm thì dễ như lấy đồ trong túi.
Chàng muốn giơ kiếm lên đâm vào cổ gã hán tử nằm ngửa, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lúc này mà ta lén lút giết hai gã này thì không phải là hành vi của bậc anh hùng hảo hán. Đợi một ngày kia, ta luyện thành võ công gia truyền, đến tiêu diệt quần tặc Thanh Thành mới là việc làm của đại trượng phu.
Chàng liền từ từ lấy năm cái bao đặt lên bàn cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Trường kiếm đeo lại trên lưng. Chàng thò tay lấy mấy cái bao, đeo sau lưng ba bao, hai tay xách hai bao, bước từng bước hướng về hậu viện, chỉ sợ gây ra tiếng động làm hai gã kia tỉnh giấc.
Chàng mở cửa sau, ra khỏi tiêu cục, nhận định phương hướng rồi đi đến cửa thành phía Nam. Nhưng lúc đó cửa thành chưa mở. Chàng bèn tìm đến sau một gò đất bên tường thành tựa lưng vào nghỉ ngơi nhưng vẫn sợ hai gã Thanh Thành truy đuổi nên rất hồi hộp, trống ngực đập thình thịch. Đợi đến lúc trời sáng, cổng mở, chàng liền ra khỏi thành, chạy một mạch đến mười mấy dặm mới an tâm dừng lại. Từ khi rời khỏi thành Phúc Châu đến nay, lúc này chàng mới thấy lòng mình khoan khoái. Chợt thấy phía bên đường trước mặt có quán mì nhỏ, chàng lập tức vào quán gọi một bát mì ăn. Không dám chần chừ lâu, ăn xong bát mì, chàng lập tức thò tay vào trong bao lấy bạc ra trả. Chàng mò ra được một thỏi bạc nhỏ. Chủ quán kiếm tiền lẻ để thối lại nhưng vẫn không đủ. Lâm Bình Chi trên đường lưu lạc đã chịu nhiều nhục nhã, ê chề, chàng khoát tay nói:
– Cứ giữ hết đi, không cần thối lại.
Chàng đã trở lại cách ăn xài phóng túng của một vị thiếu tiêu đầu, đại thiếu gia.
Đi được hơn ba mươi dặm, Lâm Bình Chi đến một thị trấn lớn. Chàng kiếm một khách điếm thuê phòng, vào phòng đóng cử a cài then, mở năm cái bao ra, thấy bốn bao toàn là vàng bạc châu báu, còn bao nhỏ thứ năm là một đôi Dương chi ngọc mã cao đến năm tấc đặt trong hai cái hộp bọc gấm.
Chàng nghĩ bụng: Phân cục Trường Sa của tiêu cục ta có nhiều tài sản quý giá, cũng không trách bọn Thanh Thành tham lam muốn chiếm đoạt.
Chàng lấy ra một ít bạc vụn cất bên mình, rồi dồn năm bao thành một vác trên lưng, đến chợ mua hai con tuấn mã. Chàng dùng hai con ngựa để thay đổi, mỗi ngày chỉ ngủ vài canh giờ, đi cả ngày lẫn đêm cho kịp.
Không bao lâu, chàng đã đến Hành Sơn. Vừa vào đến thành, thấy trên đường có rất nhiều hán tử giang hồ đi đi lại lại. Lâm Bình Chi chỉ sợ chạm mặt bọn Phương Nhân Trí. Chàng cúi mặt đi, tìm một cái quán trong một hẻm nhỏ. Nào ngờ nơi nào cũng đầy chật cả khách. Tiểu nhị nói:
– Qua ba ngày nữa là đến ngày hoàng đạo, ngày rửa tay gác kiếm của Lưu đại gia. Tiểu điếm đã chật ních, không thể nhận thêm khách nữa. Đại gia đến nơi khác hỏi xem.
Lâm Bình Chi đành phải lần tìm ở những ngõ vắng, qua ba khách điếm, mới có được một gian phòng nhỏ. Chàng nghĩ bụng: Mặt ta tuy đã bôi đen, nhưng Phương Nhân Trí là một kẻ ranh mãnh, chỉ sợ bị hắn nhận ra.
Chàng bèn đến một hiệu thuốc mua ba miếng thuốc dán, dán trên mặt cho cặp lông mày rủ xuống như lá liễu, lại dán cho khóe miệng bên trái méo xệch để lộ mấy cái răng. Nhìn vào trong gương, chàng thấy diện mạo mình bỉ ổi không thể tả, tự mình cũng cảm thấy khó ưa. Chàng lại lấy cái bao to đựng đầy vàng bạc châu báu đeo trên lưng rồi mặc thêm cái áo khoác ra bên ngoài.
Chàng nhẹ nhàng khom lưng thì đã biến thành một người gù. Chàng nghĩ bụng: Hình dạng của ta kỳ quái như thế này, ngay cả gia gia má má có thấy cũng không nhận ra. Vậy thì chẳng phải lo gì nữa cả!
Lâm Bình Chi ăn xong một tô mì hầm xương lớn, rồi thong thả d ạo trên đường phố, lòng thầm mong gặp được song thân, nếu không thì thám thính tin tức của phái Thanh Thành cũng có lợi.