Lệnh Hồ Xung nói:
– Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Bất luận thi từ, thư pháp gì của lão mình cũng cóc hiểu.
Ngốc Bút Ông dựng phán quan bút lên, hướng về má trái của Lệnh Hồ Xung liên tục điểm ba chấm, đúng là ba nét chấm đầu của chữ “Bùi”. Ba điểm này chỉ là hư chiêu. Lão lại giơ bút lên, muốn vạch từ trên xuống dưới. Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm ra đâm nhanh vào vai phải của lão để chế ngự tiên cơ. Ngốc Bút Ông bất đắc dĩ phải giơ ngang cây bút để đỡ thì Lệnh Hồ Xung đã rút trường kiếm về rồi. Binh khí của hai người chưa giao nhau, chiêu sử ra đều là hư chiêu, nhưng chiêu thứ nhất trong bút pháp Bùi tướng quân thi của Ngốc Bút Ông chỉ sử được nửa chiêu, không cách nào sử ra hết được. Cây bút của lão đỡ vào khoảng không. Lão liền sử ra chiêu thứ hai. Lệnh Hồ Xung không chờ đầu bút của lão đâm ra, vung trường kiếm tấn công buộc lão phải tự cứu mình. Ngốc Bút Ông hồi bút về đỡ, Lệnh Hồ Xung cũng rút trường kiếm về; chiêu thức thứ hai của Ngốc Bút Ông vẫn chỉ sử ra được nửa chiêu.
Ngốc Bút Ông vừa xuất chiêu thì bị Lệnh Hồ Xung liên tiếp phong tỏa hai chiêu, bộ bút pháp vô cùng đắc ý của lão không sao sử ra được. Lão vô cùng bực bội, giống như một người viết chữ đẹp nhưng vừa để bút lên viết được vài nét thì bị đứa con nít đứng bên cạnh cản bút, kéo cánh tay khiến cho người đó không sao viết xong một chữ. Ngốc Bút Ông thầm nghĩ: Ta lỡ đem nội dung bài thơ “Bùi tướng quân thi” ngâm cho hắn nghe nên hắn biết đường bút của ta mà kìm chế tiên cơ. Từ giờ trở đi, mỗi chiêu ta đánh không theo thứ tự bài thơ nữa.
Lão liền giơ bút lên không, điểm một cái rồi từ góc phải kéo xuống đến chỗ quanh bên góc trái, kình lực của lão sung mãn, đầu bút vẽ chữ “Như” theo lối viết chữ thảo, Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm ra nhắm vào sườn phải của lão đâm tới. Ngốc Bút Ông giật mình kinh hãi, vội xoay phán quan bút về để đỡ trường kiếm của chàng. Lệnh Hồ Xung phóng ra chiêu này kỳ thực không phải muốn đâm vào lão mà chỉ bày ra tư thế của chiêu thức thôi. Ngốc Bút Ông lại chỉ sử được nửa chiêu. Trong nét chữ thảo, lão đã tập trung bao nhiêu tinh thần khí lực, bỗng nhiên nửa chừng phải chuyển hướng, không những đường bút bị gián đoạn mà đồng thời nội lực bị đổi hướng nên lão cảm thấy khí huyết trong huyệt Đan điền nhộn nhạo rất khó chịu.
Lão thở mạnh, múa tít phán quan bút toan sử ra chiêu thức của chữ “Đằng” nhưng chỉ sử ra được nửa chiêu thì bị Lệnh Hồ Xung tấn công, lão phải hồi bút về để chiết giải. Ngốc Bút Ông tức giận quát:
– Hảo tiểu tử, chỉ giỏi quấy rối!
Lão sử phán quan bút càng nhanh, nhưng dù lão chuyển dịch, biến hóa thế nào thì bút pháp của mỗi chữ nhiều lắm chỉ viết được hai nét liền bị Lệnh Hồ Xung kìm chế, không cách nào viết được nữa.
Lão quát to một tiếng liền biến hóa bút pháp, không phóng túng như vừa rồi mà tập trung kình lực vào đầu ngọn bút, đường bút phóng ra như tuốt kiếm giương cung, khí thế cực kỳ dũng mãnh. Lệnh Hồ Xung không biết đường bút pháp này của lão là mô phỏng cách viết của Trương Phi, đại tướng đời Thục Hán để viết chữ “Bát mông sơn minh” nhưng Lệnh Hồ Xung cũng nhận thấy đường bút này khác hẳn trước. Chàng mặc kệ cho lão sử chiêu thức gì, cứ thấy phán quan bút của lão vừa nhấc lên thì liền tấn công vào chỗ sơ hở của lão. Ngốc Bút Ông tức quá la oai oái, bất luận lão biến hóa ra sao rốt cuộc cũng chỉ sử được nửa chiêu, không cách nào sử được trọn vẹn.
Ngốc Bút Ông lại biến đổi bút pháp, lão viết lối chữ thảo trong bài Hoài Tố tự sự thiếp, nét bút tung hoành, lưu chuyển vô phương. Lão nghĩ: Chữ thảo của Hoài Tố vốn rất khó nhận ra, nếu mình càng viết tháu thêm thì chắc tiểu tử này không phát hiện được lối cuồng thảo trên đầu bút của ta.
Lão cho rằng vừa rồi Lệnh Hồ Xung kìm chế được lão là vì hắn đoán mò được đường bút. Kỳ thực Lệnh Hồ Xung chỉ thấy chiêu thức của lão đầy những chỗ sơ hở và chàng chỉ tấn công vào chỗ sơ hở mà thôi.
Trong đường cuồng thảo này của Ngốc Bút Ông, mỗi chiêu lão vẫn chỉ có thể sử được nửa chiêu. Lão càng tức giận, đột nhiên quát to:
– Không thèm đấu nữa, không thèm đấu nữa!
Lão nhảy ra phía sau, bê thùng rượu của Đan Thanh tiên sinh để trên bàn đổ xuống thành một vũng rồi thấm cây bút to vào vũng rượu, viết lên trên bức tường bài “Bùi tướng quân thi”. Cả hai mươi ba chữ lão viết với tinh thần sảng khoái, nhất là chữ “Như” lão viết tưởng chừng như muốn phá bức tường mà bay đi. Lão viết xong, thở phào một cái thật mạnh, cười ha hả, nghiêng đầu thưởng thức các chữ to đỏ như máu trên bức tường, rồi nói:
– Thật tuyệt! Thư pháp trong đời của ta chỉ có bức này là tuyệt nhất.
Lão càng xem càng đắc ý, nói:
– Nhị ca, gian kỳ thất này của nhị ca nên nhường lại cho tiểu đệ ở thôi. Tiểu đệ không thể rời bức này, chỉ e rằng từ nay về sau tiểu đệ không thể viết được chữ đẹp như vậy nữa.
Hắc Bạch Tử nói:
– Được thôi. Trong kỳ thất này của ta, ngoài cái bàn cờ ra chẳng có gì cả. Dù tam đệ không muốn thì ta cũng đổi đi chỗ khác vì trước mấy chữ lớn rồng bay phượng múa của đệ thì làm sao ta có thể tĩnh tâm đánh cờ được?
Ngốc Bút Ông cứ nhìn mấy chữ vừa viết, nghiêng đầu lắc cổ, lẩm bẩm tự khen: Dù Nhan Lỗ Công sống lại cũng chưa chắc viết được như vậy.
Lão quay sang Lệnh Hồ Xung nói:
– Huynh đệ, nhờ huynh đệ đã áp bức khiến bút ý đầy bụng ta không cách nào thi triển được, mới đột nhiên bật lên ngón tay, viết thành một kiệt tác chưa từng có trong thiên hạ. Kiếm pháp của huynh đệ thật tuyệt, thủ pháp của ta cũng thật tuyệt, thế này gọi là mỗi người có một sở trường, nên cuộc tỷ đấu này bất phân thắng bại.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Đúng vậy, mỗi người có một sở trường, bất phân thắng bại.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Còn nữa, còn nhờ vào rượu của tiểu đệ nữa.
Hắc Bạch Tử nói:
– Con người tam đệ ta thật hồn nhiên, say mê thư pháp như kẻ điên khùng đến độ tỉ thí thua rồi mà không chịu nhận.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Tại hạ hiểu. Cuộc cá cược của chúng ta như tại hạ đã nói là trong Mai trang không ai có thể thắng kiếm pháp của Phong huynh đệ. Chỉ cần song phương bất phân thắng bại thì cuộc cá cược này bọn tại hạ cũng chưa thua.
Hắc Bạch Tử gật đầu nói:
– Đúng vậy.
Lão thò tay vào dưới bàn đá, kéo ra một tấm thiết bản hình vuông. Trên thiết bản khắc mười chín đường cờ ngang dọc, thì ra đó là một cái bàn cờ đúc bằng sắt. Lão nắm góc bàn cờ giơ lên nói:
– Phong huynh, ta dùng cái bàn cờ này làm binh khí, xin lãnh giáo cao chiêu của Phong huynh.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Nghe nói cái bàn cờ này của nhị trang chủ là một báu vật, có thể hút được các loại binh khí, ám khí?
Hắc Bạch Tử nhìn chằm chằm vào Hướng Vấn Thiên rồi nói:
– Đồng huynh thật là bác văn cường ký. Khâm phục, khâm phục! Kỳ thực binh khí của ta không phải là báu vật, nó được chế từ sắt và nam châm dùng để hút những con cờ làm bằng sắt. Ta đấu cờ với ai trên thuyền hay trên ngựa, dù bị chao lắc, các con cờ cũng không bị rối loạn.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Thì ra là vậy.
Lệnh Hồ Xung nghe xong liền nghĩ: May nhờ Hướng đại ca chỉ giáo, nếu không thì thanh trường kiếm của ta bị bàn cờ của lão hút vào, chưa đánh đã thua rồi. Đối địch với người này không thể để bàn cờ của lão chạm vào trường kiếm của ta.
Lệnh Hồ Xung liền hướng mũi kiếm xuống, cung tay nói:
– Xin nhị trang chủ chỉ điểm.
Hắc Bạch Tử nói:
– Không dám. Kiếm pháp của Phong huynh thật cao minh, bình sinh tại hạ chưa từng thấy qua. Xin tiếp chiêu.
Lệnh Hồ Xung thuận tay quét kiếm ra, trường kiếm trong không trung cong cong quẹo quẹo tiến về phía trước. Hắc Bạch Tử ngẩn người ra, thầm hỏi: Đây là chiêu số gì?
Lão thấy mũi kiếm nhắm chỉ vào yết hầu của mình liền giơ bàn cờ lên đỡ. Lệnh Hồ Xung chuyển đầu kiếm toan đâm vào vai phải của lão, Hắc Bạch Tử lại giơ bàn cờ lên đỡ. Lệnh Hồ Xung không để trường kiếm đến gần bàn cờ; chàng liền rút kiếm về rồi vung kiếm hướng vào bụng dưới của lão mà đâm.
Hắc Bạch Tử lại giơ bàn cờ gạt, thầm nghĩ: Nếu ta không phản kích thì làm sao chiếm được tiên cơ?
Đánh cờ cần chú trọng chiếm tiên cơ, tỉ võ quá chiêu cũng chú trọng chiếm tiên cơ. Hắc Bạch Tử tinh thâm kỳ lý, đương nhiên lão cũng tinh thông nguyên tắc chiếm tiên cơ. Lão vung bàn cờ nhắm đánh nhanh lên vai phải của Lệnh Hồ Xung. Cái bàn cờ này dài hai thước vuông, dày cỡ một tấc, là một thứ binh khí rất nặng. Nếu nó đập vào kiếm dù từ trường trên bàn cờ không hút vào thì trường kiếm cũng bị gãy.
Lệnh Hồ Xung hơi nghiêng người, kiếm chênh chếch đâm vào sườn phải của lão. Hắc Bạch Tử thấy chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung dường như không thành chiêu thức nhưng chỗ hắn tấn công cần phải ứng phó. Lão liền nghiêng bàn cờ để gạt trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đồng thời đẩy bàn cờ về trước. Chiêu Đại phi này vốn trong thế thủ có thể tấn công, chỉ cần Lệnh Hồ Xung ra tay đối phó chiêu này thì những chiêu sau sẽ ồ ạt xông tới. Nào ngờ Lệnh Hồ Xung lại bỏ mặc, trường kiếm đâm chênh chếch ra tấn công lão. Trong chiêu Đại phi này của Hắc Bạch Tử vừa thủ vừa công nên hiệu lực chỉ có một nửa, chỉ còn lại thế đỡ mà không có lực để tấn công.
Lệnh Hồ Xung liên tiếp tấn công hơn bốn chục chiêu không ngừng nghỉ . Hắc Bạch Tử chống bên phải gạt bên trái rồi chống trước đỡ sau. Lão thủ rất kín kẽ dường như nước cũng không văng vào được, nghiêm mật vô cùng. Nhưng hai người đã chiết hơn bốn chục chiêu mà Hắc Bạch Tử vẫn giữ thế thủ hơn bốn chục chiêu, không ra tay đánh trả được chiêu nào.
Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh, Thi Lệnh Oai, Đinh Kiên cả bốn người chỉ trợn mắt há miệng, thấy kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung không nhanh lắm, càng không uy mãnh lợi hại gì, lúc hắn biến chiêu cũng không có gì đặc biệt xảo diệu nhưng mỗi kiếm hắn phóng ra đều khiến cho Hắc Bạch Tử phải chống đỡ, không thể không phòng thủ chỗ sơ hở. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đều biết bất cứ trong chiêu số nào cũng có chỗ sơ hở, nhưng đã có thể chiếm được tiên cơ một bước, tấn công đánh vào điểm yếu của đối phương thì chỗ sơ hở của mình không còn là chỗ sơ hở nữa. Cho dù có trăm ngàn chỗ sơ hở cũng không sao. Lệnh Hồ Xung liên tiếp tấn công hơn bốn chục chiêu này chính là đã dùng đạo lý đó.
Hắc Bạch Tử càng lúc càng kinh hãi, chỉ muốn biến chiêu để đánh trả nhưng bàn cờ vừa dịch chuyển thì mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung đã chỉ vào chỗ sơ hở của lão. Trong hơn bốn mươi chiêu, ngay cả nửa chiêu lão cũng không kịp đánh trả, chẳng khác nào lão đang đấu cờ với một tay cao thủ hơn mình xa. Đối phương liên tiếp đi hơn bốn chục nước cờ mà mình ngay cả một nước cũng không đi được.
Hắc Bạch Tử thấy nếu cứ tỉ đấu tiếp nữa thì dù chiết một chiêu hay hai trăm chiêu cũng vẫn không cách nào đánh trả được. Lão thầm nghĩ: Hôm nay, nếu ta không mạo hiểm, nếu bị gãy gánh giữa đường thì thanh danh cả đời của Hắc Bạch Tử này sẽ trôi theo dòng nước.
Lão liền quét ngang bàn cờ vung mạnh ra, đánh vào hông trái của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung vẫn không né tránh, phóng trường kiếm ra trước đâm vào bụng dưới của lão. Lần này Hắc Bạch Tử lại không thu bàn cờ về để phòng hộ mà vẫn thuận thế đánh giống như lão quyết đánh liều mạng để cả hai cùng bị thương. Đợi trường kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng đến, lão liền đưa song chỉ của tay trái phóng ra nhằm kẹp vào lưỡi kiếm của chàng. Lão đã luyện thần công Huyền thiên chỉ, nội kình trên hai ngón tay này rất lợi hại, thật không có thứ binh khí nào lợi hại hơn.
Năm người đứng xem thấy lão mạo hiểm như vậy đều la lên, ai cũng hiểu cách đánh như vậy đã không còn là tỉ võ để so tài mà là cuộc chiến sinh tử. Nếu lão kẹp không trúng thì lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung sẽ xuyên vào bụng lão. Trong khoảnh khắc, năm người đều nắm chặt bàn tay, toát mồ hôi hột.
Hai ngón tay của Hắc Bạch Tử sắp đụng vào lưỡi kiếm, bất luận có kẹp trúng hay không cũng có người bị thương hoặc chết. Nếu lão kẹp trúng thì trường kiếm của Lệnh Hồ Xung không cách nào đâm ra được, bàn cờ sẽ đánh lên lưng không thể nào né tránh; nếu lão kẹp không trúng mà sức của song chỉ cản không nổi thế kiếm thì trường kiếm sẽ đâm tới, dù Hắc Bạch Tử muốn thoái lui cũng không kịp nữa.
Lúc hai ngón tay của Hắc Bạch Tử sắp đụng kiếm thì mũi kiếm bỗng hất lên, chỉ vào yết hầu của lão.
Cách biến chiêu của Lệnh Hồ Xung vượt ra ngoài sự liệu đoán của mọi người. Trong võ học từ xưa tới nay quyết không thể có chiêu nào như vậy. Nếu như vậy thì chiêu kiếm nhằm đâm vào bụng dưới vừa rồi lại là hư chiêu, những tay cao thủ tương đấu mà sử hư chiêu kiểu ấy thì thật giống trò trẻ con. Nhưng chiêu này tuyệt không có trong kiếm lý mà Lệnh Hồ Xung lại sử ra. Mũi kiếm hất lên đâm thẳng vào yết hầu của lão, nếu bàn cờ của Hắc Bạch Tử tiếp tục đánh tới thì mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung nhất định đâm xuyên qua yết hầu của lão trước.
Hắc Bạch Tử kinh hãi, tay phải cố sức giữ cho bàn cờ đứng yên. Lão là người nhanh nhạy, lại giỏi về kỳ lý, trong lúc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, lão vẫn đoán được tâm ý của đối phương. Nếu lão dừng bàn cờ lại thì trường kiếm của hắn cũng không đâm tới nữa.
Quả nhiên Lệnh Hồ Xung thấy bàn cờ của lão không đánh đến thì chàng cũng dừng, trường kiếm bất động, mũi kiếm cách yết hầu của lão không quá vài tấc mà bàn cờ của lão cách lưng Lệnh Hồ Xung cũng không quá vài tấc. Hai người nhìn nhau giữ thế giằng co nhưng toàn thân bất động.
Trông cục diện giống như thế giằng co nhưng kỳ thực Lệnh Hồ Xung đã chiếm thượng phong toàn diện. Bàn cờ là vật rất nặng, ít nhất phải cách mấy thước vận lực đánh xuống thì mới có thể đả thương được địch. Bây giờ nó chỉ cách Lệnh Hồ Xung vài tấc thì dù lão có đánh mạnh đến đâu cũng không đả thương được đối phương. Nhưng trường kiếm của Lệnh Hồ Xung chỉ cần nhẹ đâm tới thì lão sẽ mất mạng. Tính cách ưu liệt của hai bên ai cũng thấy được.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Bên này cũng không dám tranh tiên cơ, bên kia cũng không dám tranh tiên cơ, theo kỳ lý đây là thế Song hoạt. Nhị trang chủ quả là người đại trí đại dũng, đấu với Phong huynh đệ bất phân thắng bại.
Lệnh Hồ Xung thu trường kiếm về, lùi ra hai bước, cúi người nói:
– Tại hạ đắc tội!
Hắc Bạch Tử nói:
– Đồng huynh khéo nói đùa. Cái gì bất phân thắng bại? Kiếm thuật của Phong huynh tinh tuyệt, tại hạ thua liểng xiểng rồi.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Nhị ca, tài dùng con cờ làm ám khí của nhị ca là đệ nhất trong võ lâm, ba trăm sáu mươi mốt con cờ đen trắng bắn ra thì không ai có thể cản được. Sao nhị ca không thử xem công phu phá ám khí của vị Phong huynh đệ này thế nào?
Hắc Bach Tử giật mình thấy Hướng Vấn Thiên hơi cúi đầu. Lão quay qua nhìn Lệnh Hồ Xung thấy vẻ mặt chàng vẫn thản nhiên, bèn nghĩ bụng: Kiếm pháp của người này quá cao minh, trong võ lâm hiện nay e rằng chỉ có người đó mới có thể thắng được vị khách họ Phong này.
Nhìn mặt bọn họ vẫn không có chút gì ra vẻ sợ hãi thì dù lão có sử ám khí xem ra cũng chỉ thêm một lần xấu hổ nữa mà thôi.
Lão liền lắc đầu cười nói:
– Ta đã chịu thua rồi, còn tỉ đấu ám khí gì nữa!