Hồi 82: Hoàng Chung Công thảm bại mà mừng

Ngốc Bút Ông chỉ nhớ đến bức Suất ý thiếp của Trương Húc nên nói:

– Đồng huynh, xin Đồng huynh mở tấm thiếp ra cho ta xem một chút nữa đi.

Hướng Vấn Thiên mỉm cười nói:

– Chỉ đợi đại trang chủ thắng được Phong huynh đệ của tại hạ thì tấm thiếp này thuộc về sở hữu của tam trang chủ, lúc đó dù có muốn xem ba ngày ba đêm cũng là quyền của tam trang chủ.

Ngốc Bút Ông nói:

– Ta muốn xem bảy ngày bảy đêm liền.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Được, trang chủ cứ xem bảy ngày bảy đêm.

Ngốc Bút Ông cảm thấy bứt rứt khó chịu hỏi:

– Nhị ca, tiểu đệ đi mời đại ca ra tay được không?

Hắc Bạch Tử nói:

– Hai ngươi ở đây tiếp khách để ta đi nói với đại ca.

Lão nói rồi quay người đi ra ngoài. Đan Thanh tiên sinh nói:

– Phong huynh đệ, chúng ta uống rượu đi. Ôi thùng rượu này bị tam ca làm đổ mất quá nhiều.

Lão nói xong rót rượu vào bát. Ngốc Bút Ông bực mình nói:

– Cái gì mà đổ mất quá nhiều? Rượu của ngươi có đổ vào trong bụng cũng biến thành nước tiểu ra ngoài, còn rượu lưu lại qua nét bút của ta trên tường thì ngàn năm không hư hoại. Nhờ có thư pháp của ta mà rượu lưu lại được tiếng thơm ngàn năm, người đời sau xem thư pháp của ta mới biết trên đời này còn có thứ rượu đỏ Thổ Lỗ Phồn này của ngươi.

Đan Thanh tiên sinh cầm chén rượu lên hướng vào bức tường nói:

– Bức tường ơi hỡi bức tường, ngươi thật là may mắn được thưởng thức rượu ngon của tứ đại gia. Dù cho không có tam ca ta viết lên mặt của ngươi, ngươi… ngươi… ngươi cũng ngàn năm không bị hư hoại.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– So với bức vách vô tri vô giác này thì vãn bối may mắn hơn nhiều vì được thưởng thức thứ rượu ngon hiếm có trên đời.

Lệnh Hồ Xung nói xong liền nâng chén lên uống cạn. Hướng Vấn Thiên ngồi bên cạnh bồi tiếp được hai chén thì dừng lại không uống nữa. Đan Thanh tiên sinh và Lệnh Hồ Xung cứ rượu đưa đến thì uống cạn, càng uống càng hứng chí.

Hai người mỗi người uống được mười bảy mười tám chén thì Hắc Bạch Tử mới trở lại nói:

– Phong huynh, đại ca ta mời Phong huynh dời bước. Đồng huynh ở lại đây uống thêm vài chén rượu nữa được chăng?

Hướng Vấn Thiên ngạc nhiên nói:

– Chuyện này…

Lão thấy Hắc Bạch Tử hoàn toàn không có ý mời lão cùng đi nên lão không thể đi theo được. Lão thở dài nói:

– Tại hạ vô duyên không được bái kiến đại trang chủ thật là điều hối tiếc suốt đời.

Hắc Bạch Tử nói:

– Xin Đồng huynh miễn trách, đại ca của ta ẩn cư đã lâu, xưa nay không tiếp khách. Nhưng vì nghe kiếm thuật của Phong huynh tinh tuyệt nên sinh lòng ngưỡng mộ mới mời Phong huynh đến tiếp kiến chứ quyết không dám có ý bất kính với Đồng huynh.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Tại hạ đâu dám, đâu dám!

Lệnh Hồ Xung để bát rượu xuống, nghĩ không tiện cầm kiếm đi gặp chủ nhân, liền đi tay không theo Hắc Bạch Tử ra khỏi kỳ thất. Đi qua một dãy hành lang, hai người đến trước một cái cửa động hình bán nguyệt.

Trên cửa động có hai chữ “Cầm tâm” do những mảnh đá lưu ly màu lam xếp thành, nét bút rất cứng cáp, đúng là thủ bút của Ngốc Bút Ông. Đi qua cửa là một con đường hoa thẳng tắp, hai bên trúc mọc um tùm. Đường hoa rải đá trứng ngỗng, phủ đầy rêu xanh, rõ ràng nơi đây bình thường ít người qua lại. Đường hoa thông đến trước ba gian thạch thất. Trước sau thạch thất trồng bảy tám cây tùng cao vút, che phủ âm u cả mặt đất. Hắc Bạch Tử nhẹ đẩy cửa phòng rồi nói khẽ:

– Mời Phong huynh vào.

Lệnh Hồ Xung vừa vào cửa thất thì ngửi thấy một mùi đàn hương ngào ngạt. Hắc Bạch Tử nói:

– Đại ca, Phong thiếu hiệp phái Hoa Sơn đến rồi.

Một lão già từ trong nội thất đi ra vung tay nói:

– Phong thiếu hiệp giá lâm tệ trang, lão phu chưa ra xa đón tiếp. Xin miễn thứ, miễn thứ!

Lệnh Hồ Xung thấy lão già này khoảng sáu mươi tuổi, ốm như que củi, mặt hóp sọp giống như một cái đầu lâu nhưng hai mắt lão thần quang sáng loáng. Chàng liền cúi người nói:

– Vãn bối đến thật đường đột, xin tiền bối miễn thứ.

Lão già nói:

– Nói hay lắm, nói hay lắm!

Hắc Bạch Tử nói:

– Đại ca của ta có đạo hiệu là Hoàng Chung Công, Phong thiếu hiệp chắc cũng đã nghe tiếng rồi.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối ngưỡng mộ đại danh của bốn vị trang chủ đã lâu, hôm nay được bái kiến thanh nhan, thật là may mắn.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Hướng đại ca thật lắm trò. Chuyện này đại ca không nói trước cho mình biết, chỉ dặn tất cả phải nghe theo sự sắp đặt của lão. Bây giờ đại ca lại không ở bên cạnh mình, nếu vị đại trang chủ này đưa ra vấn đề nan giải thì mình không biết ứng phó sao đây?

Hoàng Chung Công nói:

– Nghe nói Phong thiếu hiệp là truyền nhân của tiền bối Phong lão tiên sinh phái Hoa Sơn, kiếm pháp như thần. Xưa nay lão phu rất ngưỡng mộ võ công và nhân cách của Phong tiên sinh, chỉ đáng tiếc chưa có duyên gặp mặt. Trước đây ít lâu nghe trên giang hồ đồn rằng Phong lão tiên sinh đã về nơi tiên cảnh, lão phu rất thương tiếc. Hôm nay được gặp truyền nhân đích tôn của Phong lão tiên sinh cũng coi như được an ủi nguyện vọng trong đời lão phu. Không biết Phong thiếu hiệp có phải là con cháu của Phong lão tiên sinh không?

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Phong thái sư thúc tổ đã ân cần dặn dò ta không được tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc lão nhân gia. Hướng đại ca thấy kiếm pháp của ta thì đoán ta được lão nhân gia truyền thụ. Vào đây Hướng đại ca đã không kiêng dè, cứ phô trương đã đành còn nói ta thuộc họ Phong, không tránh khỏi chuyện huênh hoang lừa bịp. Nhưng nếu ta nói thật cả ra thì không ổn. Lệnh Hồ Xung đành phải nói lấp lửng:

– Vãn bối là đệ tử thuộc hàng hậu bối của Phong lão nhân gia. Vãn bối tư chất đần độn, thụ giáo chỉ ít ngày nên kiếm pháp của lão nhân gia vãn bối chỉ học được một hai phần.

Hoàng Chung Công thở dài nói:

– Nếu Phong huynh thật chỉ học được một hai phần kiếm pháp của Phong lão nhân gia mà đã thắng được ba huynh đệ của lão phu thì kiếm thuật của Phong lão tiên sinh cao thâm khôn lường.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ba vị trang chủ và vãn bối chỉ tùy ý qua lại vài chiêu, chưa phân thắng bại thì đã dừng tay.

Hoàng Chung Công gật đầu, vẻ mặt xương xẩu của lão lộ ra nét vui mừng, lão nói:

– Người trẻ tuổi không kiêu ngạo, không nóng nảy thật hiếm có. Xin mời Phong huynh vào cầm đường dùng trà.

Lệnh Hồ Xung và Hắc Bạch Tử đi theo lão vào cầm đường ngồi xuống. Một tên đồng tử bưng trà xanh vào, Hoàng Chung Công nói:

– Nghe nói Phong thiếu hiệp có bộ cổ phổ “Quảng Lăng tán”, chuyện này có thật không? Lão phu rất mê âm nhạc, nghĩ đến chuyện lúc Kê Khang sắp bị hành hình đã gảy khúc đàn này rồi nói “Quảng Lăng tán từ nay không còn nữa”. Nếu khúc phổ này còn trên đời thật thì lúc lão hủ chưa xuống mộ mà được tấu khúc phổ này, cuộc đời không còn chuyện gì nuối tiếc nữa.

Lão nói đến đây, khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra chút huyết sắc, rõ ràng lão rất thiết tha được tấu khúc phổ này.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hướng đại ca liên tục nói dối để lừa bịp họ. Ta thấy bốn vị trang chủ ở Cô Sơn Mai trang đều không phải là người tầm thường, vả lại đại ca đến cầu xin bọn họ trị thương cho ta thì việc gì phải bịa ra lắm chuyện như vậy? Cuốn cầm phổ này nếu đúng là “Quảng Lăng tán” do Khúc Dương tiền bối tìm được trong ngôi mộ của người nào đó thời Đông Hán thì ta nên đưa cho lão xem qua.

Lệnh Hồ Xung lấy từ trong túi ra cuốn cầm phổ liền đứng dậy, dâng hai tay lên nói:

– Xin mời đại trang chủ xem.

Hoàng Chung Công nghiêng người nhận lấy nói:

– “Quảng Lăng tán” thất truyền trong nhân gian đã lâu, hôm nay lão phu được xem danh phổ của cổ nhân thật không còn gì sung sướng bằng. Có điều… có điều không biết…

Dường như lão muố n nói làm sao biết được đây xác thực là chân phổ “Quảng Lăng tán”, phải chăng có kẻ hiếu sự ngụy tạo ra nó để lừa bịp người? Lão liền giở cầm phổ ra nói:

– Ồ, khúc phổ này rất dài.

Lão xem trang thứ nhất, chỉ xem được chốc lát thì mặt biến sắc. Lão đưa tay phải lật cầm phổ, còn năm ngón tay trái thì gõ lên bàn theo tư thế gảy đàn, khen:

– Tuyệt diệu! Âm điệu nhu hòa, trong trẻo, u nhã vời vợi.

Lão lật đến trang thứ hai, xem một lúc lại khen:

– Cao lượng nhã chí, thâm tàng huyền cơ, thần trí ra theo tiếng đàn, trong khoảnh khắc lòng đã sung sướng vô cùng.

Hắc Bạch Tử thấy Hoàng Chung Công mới xem đến trang thứ hai mà thần trí đã mê mẩn, chỉ e lão xem tiếp nữa thì không biết đến mấy canh giờ mới xong, liền nói xen vào:

– Vị Phong thiếu hiệp phái Hoa Sơn này cùng đến với vị Đồng huynh nói rằng trong Mai trang nếu có người thắng được kiếm pháp của Phong thiếu hiệp…

Hoàng Chung Công ngắt lời:

– Ấy, nhất định phải có người thắng được kiếm pháp của Phong huynh đệ thì Phong huynh đệ mới chịu đưa cho mượn bộ “Quảng Lăng tán” này để sao chép phải không?

Hắc Bạch Tử đáp:

– Đúng vậy. Ba người bọn tiểu đệ đều bại cả rồi, nếu đại ca ra tay thì Cô Sơn Mai trang của chúng ta, hì hì…

Hoàng Chung Công cười nhạt nói:

– Các người đã thất bại thì ta cũng vậy thôi.

Hắc Bạch Tử nói:

– Ba người bọn tiểu đệ làm sao có thể bì với đại ca được?

Hoàng Chung Công nói:

– Già rồi, ta vô dụng rồi.

Lệnh Hồ Xung đứng dậy nói:

– Đại trang chủ có đạo hiệu là Hoàng Chung Công, dĩ nhiên là cao thủ trong cầm âm. Khúc phổ này tuy khó có được nhưng cũng không phải là bí quyết bất truyền gì. Đại trang chủ cứ giữ lại để sao chép. Ba ngày sau, vãn bối sẽ đến đây mượn lại.

Hoàng Chung Công và Hắc Bạch Tử đều sửng sốt. Hắc Bạch Tử lúc ở trong kỳ thất thấy Hướng Vấn Thiên rất khó chịu, làm khó dễ đủ điều khiến tâm thần lão bứt rứt, nhưng không ngờ gã Phong Nhị Trung này lại vô cùng khẳng khái. Lão là người giỏi về đánh cờ nên nghĩ cử chỉ này của Lệnh Hồ Xung chắc là muốn bày cái bẫy để Hoàng Chung Công lọt vào, nhưng lão chưa nhìn ra được chỗ ngụy tạo của Lệnh Hồ Xung. Hoàng Chung Công nói:

– Vô công bất thụ lộc. Phong huynh đệ và lão phu vốn không quen biết, làm sao lão phu có thể nhận hậu lễ này của Phong huynh đệ được? Hai vị đến tệ trang, rốt cuộc có điều chi muốn chỉ giáo, mong hãy nói thật ra.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Hướng đại ca và ta đến Mai trang có dụng ý gì, đại ca chẳng hề đề cập. Nhưng nghĩ lại, chắc đại ca muốn cầu bốn vị trang chủ trị thương cho ta nhưng đại ca sắp đặt công chuyện vô cùng bí mật. Bốn vị trang chủ này đều là những nhân vật đặc biệt khác ngườ i, ta không nên nói rõ cho họ biết. Dù sao ta cũng không biết Hướng đại ca đến đây để cầu xin gì, vậy ta cứ nói thẳng ra cũng đâu có ý khinh người. Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nói:

– Vãn bối theo Đồng đại ca đến bảo trang, thực tình mà nói trước khi bước vào vãn bối chưa từng nghe đại danh của bốn vị trang chủ, cũng không biết trên đời này có tòa Cô Sơn Mai trang này.

Lệnh Hồ Xung ngừng một lúc lại nói tiếp:

– Vì vãn bối cô lậu quả văn không biết các vị là cao nhân tiền bối trong võ lâm, xin hai vị trang chủ đừng trách.

Hoàng Chung Công liếc nhìn Hắc Bạch Tử, mặt lộ ra nụ cười, lão nói:

– Phong thiếu hiệp nói rất chân thành, lão phu xin đa tạ. Lão phu vốn rất lấy làm lạ, bốn huynh đệ lão phu ẩn cư ở Lâm An, trên giang hồ rất ít người biết. Ngũ Nhạc kiếm phái và huynh đệ lão phu càng không có liên quan gì, mà sao hai vị lại tìm đến đây? Nói như vậy thì Phong thiếu hiệp quả thật không biết lai lịch của bốn huynh đệ lão phu phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối rất lấy làm hổ thẹn, mong hai vị trang chủ chỉ giáo. Vừa rồi vãn bối nói cái gì “ngưỡng mộ đại danh của bốn vị trang chủ đã lâu” kỳ thực… kỳ thực… là…

Hoàng Chung Công gật đầu nói:

– Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử đều do bọn lão phu tự đặt ngoại hiệu cho mình. Tên họ đích thực của bọn lão phu đã sớm không dùng nữa. Thiếu hiệp trước nay chưa từng nghe thấy qua tên của bốn huynh đệ lão phu thì cũng là lẽ đương nhiên.

Tay phải lão mở cầm phổ ra hỏi:

– Phong thiếu hiệp thành tâm cho lão phu mượn bộ cầm phổ này để sao chép ư?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đúng vậy. Vì cầm phổ này là vật sở hữu của Đồng đại ca, vãn bối mới nói là cho mượn. Nếu không thì vãn bối đã nói tiền bối giữ luôn cũng được. Kiếm báu tặng người tài thì cũng không cần phải trả lại.

Hoàng Chung Công ồ lên một tiếng, vẻ mặt xương xẩu của lão lộ ra nét hớn hở. Hắc Bạch Tử hỏi:

– Phong thiếu hiệp đem cầm phổ cho đại ca ta mượn, Đồng huynh có đồng ý không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đồng đại ca và vãn bối giao tình sâu nặng, đại ca lại là người khẳng khái hào hiệp. Vãn bối đã đồng ý dù chuyện có lớn đến đâu đại ca cũng không chấp nhứt.

Hắc Bạch Tử gật đầu, Hoàng Chung Công nói:

– Hảo ý của Phong thiếu hiệp lão phu rất cảm kích. Nhưng chuyện này chưa được Đồng huynh chính miệng nói đồng ý thì lòng lão phu không yên. Vị Đồng huynh đó nói muốn được cầm phổ thì phải có người của bổn trang thắng được kiếm pháp của Phong huynh đệ, nên lão phu không thể giành lấy phần tiện nghi này được. Vậy chúng ta hãy tỉ đấu vài chiêu xem sao.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Vừa rồi nhị trang chủ nói: “Ba người tiểu đệ làm sao có thể sánh với đại ca được”, vậy thì võ công của vị đại trang chủ này đương nhiên cao hơn hẳn ba người kia. Võ công của ba vị trang chủ trác tuyệt, còn ta hoàn toàn dựa vào kiếm pháp của Phong thái sư thúc tổ truyền thụ cho mới chiếm được thượng phong. Ta giao thủ với đại trang chủ chưa chắc có thể thắng được thì việc gì ta phải tự chuốc lấy cái nhục vào thân? Dù ta thắng được lão đi nữa cũng chẳng hay ho gì.

Lệnh Hồ Xung bèn nói:

– Đồng đại ca nhất thời hiếu sự nên mới nói vậy, thật khiến cho vãn bối hổ thẹn vô cùng. Bốn vị trang chủ không phiền trách tính ngông cuồng, vãn bối đã vô cùng cảm kích, làm sao còn dám giao thủ với đại trang chủ?

Hoàng Chung Công mỉm cười nói:

– Phong huynh đệ là người rất tốt, chúng ta tỉ đấu vài chiêu điểm đến thì dừng, cũng đâu có gì là quan trọng?

Lão xoay lại lấy cây ngọc tiêu treo trên vách, đưa cho Lệnh Hồ Xung nói:

– Huynh đệ cầm ống tiêu làm kiếm, còn lão phu dùng cây dao cầm làm binh khí.

Lão lấy ở đầu giường ra một cây dao cầm, mỉm cười nói:

– Hai thứ nhạc khí này của lão phu tuy không dám nói là vật có giá trị liên thành nhưng cũng là những vật hiếm có trên đời, không nên để chúng bị vỡ. Chúng ta chỉ ra kiểu dáng của chiêu thức mà thôi.

Lệnh Hồ Xung thấy cái ống tiêu làm bằng ngọc xanh biếc, đúng là thứ thúy ngọc tuyệt hảo. Gần miệng ống tiêu có mấy chấm đỏ như máu, nổi bật lên màu xanh biếc của thân tiêu. Hoàng Chung Công cầm cây dao cầm rất cũ, là cổ vật mấy trăm năm, thậm chí một ngàn năm trở lại. Hai thứ nhạc khí này chỉ cần chạm nhẹ cũng bị vỡ tan, cho nên không thể dùng chúng đấu thật được. Lệnh Hồ Xung cũng không thể từ chối nên đưa hai tay cầm ngọc tiêu, cung kính nói:

– Xin đại trang chủ chỉ điểm cho.

Hoàng Chung Công nói:

– Phong lão tiên sinh là bậc kiếm hào danh tiếng một đời, xưa nay lão phu vô cùng khâm phục. Phong lão nhân gia truyền thụ kiếm pháp thì không phải tầm thường. Xin mời Phong thiếu hiệp.

Lệnh Hồ Xung vung ống tiêu lên một cách nhẹ nhàng, gió lùa vào ống tiêu phát ra mấy tiếng nhạc nhu hòa. Hoàng Chung Công đưa tay phải gảy vào huyền cầm mấy cái, tiếng đàn vang lên, đuôi đàn đẩy về hướng vai phải Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng đàn, lòng hơi chấn động. Chàng từ từ điểm vào sau khuỷu tay Hoàng Chung Công. Nếu dao cầm tiếp tục đánh về đầu vai Lệnh Hồ Xung thì chắc chắn huyệt đạo sau khuỷu tay của lão bị điểm trước. Hoàng Chung Công xoay dao cầm nhắm đánh lên phía trên Lệnh Hồ Xung. Lúc dao cầm phóng ra, lão lại gảy lên mấy tiếng. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu ta dùng cây ngọc tiêu này đánh nhau thì hai thứ nhạc cụ quý hiếm cùng bị vỡ. Vì lão quý trọng nhạc khí nên chuyển thế dao cầm. Nhưng cách đánh như vậy thì không tránh khỏi hành vi vô lại.

Lệnh Hồ Xung liền xoay ống tiêu, nhắm vào phía dưới nách của Hoàng Chung Công. Hoàng Chung Công đưa đàn lên đỡ thì Lệnh Hồ Xung liền thu ngọc tiêu về. Hoàng Chung Công lại liên tiếp gảy mấy tiếng đàn, nhạc âm chuyển rất gấp.

Hắc Bạch Tử biến sắc mặt. Lão lảo đảo người quay ra khỏi cầm đường, tay vịn lên cánh cửa. Hắc Bạch Tử biết Hoàng Chung Công đang gảy đàn phát ra tiếng là đang vận nội công thượng thừa vào cầm âm để phân tán tâm thần của địch nhân. Nội lực của đối phương và tiếng đàn đồng sinh cộng hưởng thì vô tình bị tiếng đàn khắc chế. Tiếng đàn thong thả ung dung thì đối phương xuất chiêu cũng thong thả; tiếng đàn gấp rút thốt nhiên thì đối phương xuất chiêu cũng gấp theo. Nhưng chiêu số trên tiếng đàn của Hoàng Chung Công và cầm âm lại tương phản vừa vặn. Lão xuất chiêu càng thần tốc mà cầm âm càng du dương nhẹ nhàng, đối phương không cách nào đỡ được. Hắc Bạch Tử hiểu rõ môn công phu này của Hoàng Chung Công không phải tầm thường.

Lão sợ nội lực của mình lại bị tổn thương, liền bước lui ra ngoài cầm đường.

Tuy Hắc Bạch Tử đứng bên ngoài cách một lần cửa nhưng vẫn còn nghe được tiếng đàn lúc thong thả, lúc dồn dập, chợt im bặt, chợt thét lên. Qua một lúc sau, tiếng đàn càng dồn dập. Hắc Bạch Tử nghe đến nỗi tâm thần bất định, hơi thở khó chịu, lại lùi ra ngoài cửa lớn rồi đóng cửa lớn lại. Đã cách hai tầng cửa, tiếng đàn dường như không nghe được nữa. Nhưng thỉnh thoảng tiếng đàn lên cao lọt ra mấy tiếng, vẫn làm cho trái tim lão đập càng kịch liệt hơn. Lão đứng bên ngoài rất lâu, nhưng nghe tiếng đàn vẫn không dừng. Lão kinh dị thầm nghĩ: Thiếu niên họ Phong này kiếm pháp cực cao, nội lực lại cũng cao thâm khó tả. Thất huyền vô hình kiếm của đại ca ta tấn công đã lâu, tại sao hắn vẫn có thể chống chọi được?

Giữa lúc lão đang lo lắng thì Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh sóng vai đi tới. Đan Thanh tiên sinh hỏi khẽ:

– Sao rồi?

Hắc Bạch Tử nói:

– Đã đấu lâu lắm rồi. Thiếu niên này vẫn còn gắng gượng chống chọi. Ta lo đại ca sẽ làm tổn thương tính mạng của thiếu niên này.

Đan Thanh tiên sinh nói:

– Để tiểu đệ đi cầu xin đại ca nương tình, không sát thương vị hảo bằng hữu này mới được.

Hắc Bạch Tử lắc lắc đầu nói:

– Không vào được đâu.

Ngay lúc này, cầm âm phát lên choang choang rất lớn. Cầm âm phát lên thì cả ba người thoái lui một bước, cầm âm liên tiếp phát ra năm tiếng, ba người không tự chủ được liền lui năm bước, sắc mặt của Ngốc Bút Ông trắng bệch, lão định thần lại mới nói:

– Chiêu Lục đinh khai sơn này trong vô hình kiếm pháp của đại ca thật là lợi hại. Sáu âm này mãnh liệt liên tục đánh mạnh ra thì họ Phong làm sao chống đỡ nổi?

Lão chưa dứt lời, lại nghe rít một tiếng, tiếp theo là bựt bựt mấy tiếng, dường như đã đứt mấy dây huyền cầm.

Hắc Bạch Tử giật mình kinh hãi, đẩy cửa lớn chạy vào, lại đẩy cánh cửa cầm thất, thấy Hoàng Chung Công đứng thộn ra không nói gì, cây dao cầm bảy dây trong tay lão đều bị đứt hết, rủ xuống bên đàn. Lệnh Hồ Xung tay cầm ngọc tiêu đứng một bên cúi người nói:

– Vãn bối đắc tội.

Hiển nhiên trong cuộc tỉ võ này Hoàng Chung Công đã thua. Bọn Hắc Bạch Tử đều ngạc nhiên vô cùng vì họ biết nội lực của đại ca rất hùng hậu, là một nhân vật cao thủ nhất nhì trong võ lâm, không ngờ lại bị thua trong tay của thiếu niên phái Hoa Sơn này. Nếu không tận mắt chứng kiến khó tin là thật.

Hoàng Chung Công cười khổ não nói:

– Phong thiếu hiệp kiếm pháp tinh thâm, bình sinh lão phu rất hiếm thấy mà nội lực cũng thật tuyệt vời. Thật đáng kính phục. Thất huyền vô hình kiếm của lão phu vốn được xem như một môn tuyệt học trong võ lâm, nào ngờ nó như một trò chơi dưới tay Phong thiếu hiệp. Bốn huynh đệ của lão phu ẩn cư ở Mai trang mười mấy năm không bước chân ra giang hồ, biến thành ếch ngồi đáy giếng hết rồi.

Lão nói với giọng rất thê lương. Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối cố gắng chống đỡ, rất may được tiền bối hạ thủ lưu tình.

Hoàng Chung Công thở dài, lắc đầu ngồi thừ ra, vẻ mặt buồn thảm. Lệnh Hồ Xung thấy Hoàng Chung Công đau đớn như vậy, cảm thấy áy náy, thầm nghĩ: Hướng đại ca không muốn bọn họ biết nội lực của ta bị mất hết, để ta khỏi xin bọn họ trị thương cho, khỏi bị trở ngại. Nhưng bậc đại trượng phu quang minh lỗi lạc, ta không thể chiếm phần tiện nghi này. Chàng liền nói:

– Đại trang chủ, có một chuyện vãn bối cần nói rõ. Sở dĩ vãn bối không sợ Vô hình kiếm khí trong tiếng đàn của tiền bối phát ra không phải vì nội lực của vãn bối cao cường mà là vì trên người vãn bối không có một chút nội lực nào hết.

Hoàng Chung Công sửng sốt đứng dậy hỏi:

– Cái gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối bị thương nhiều lần, nội lực mất hết nên hoàn toàn không bị cảm ứng tiếng đàn của tiền bối.

Hoàng Chung Công vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, lão run run hỏi:

– Có thật vậy không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Nếu tiền bối không tin thì cứ chẩn mạch của vãn bối là biết ngay.

Lệnh Hồ Xung nói xong đưa tay phải ra. Hoàng Chung Công và Hắc Bạch Tử đều lấy làm lạ, lòng nghĩ hắn đến Mai trang, tuy không hẳn là địch nhưng cũng không phải vì lòng tốt. Nhưng sao hắn lại dám ngang nhiên đưa tay ra, y như đem tính mạng của mình giao vào tay người? Nếu Hoàng Chung Công mượn cơ hội bắt mạch mà nắm lấy huyệt đạo trên cổ tay hắn thì hắn có bản lãnh bằng trời cũng không cách nào thi triển được, đành phải để mặc ai muốn làm gì thì làm. Vừa rồi Hoàng Chung Công đã vận thần kỹ Lục đinh khai sơn, không những không làm gì được Lệnh Hồ Xung mà sau cùng cả bảy dây đàn cũng được gảy vang lên, nội lực vận đến tột đỉnh khiến bảy dây đứt hết. Lão bị đại bại, không cam lòng, thầm nghĩ: Nếu ngươi chờ ta đưa tay qua để nắm huyệt đạo của ta thì ta sẽ cùng ngươi liều đấu nội lực.

Lão liền đưa tay phải ra, từ từ đặt lên mạch tay phải của Lệnh Hồ Xung. Trong lúc đưa tay ra, lão đã ngấm ngầm vận thủ pháp ba môn cầm nã thủ thượng thừa là Hổ trảo cầm nã thủ, Long trảo công, Tiên thập bát nã, để bất luận đối phương biến chiêu ra sao cũng không thể nắm được cổ tay lão, thừa cơ kiềm chế lão. Không ngờ năm ngón tay của lão vừa đưa qua, Lệnh Hồ Xung vẫn bất động, tuyệt không có biểu hiện phản kích gì.

Hoàng Chung Công vừa cảm thấy mạch của Lệnh Hồ Xung đập rất yếu, chậm chạp, xác thực nội lực của hắn bị mất hết. Lão ngẩn người ra, bất giác cười ha hả nói:

– Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Lão phu bị mắc bẫy của lão đệ rồi, lão phu bị mắc bẫy lão đệ rồi.

Tuy lão nói mình bị mắc bẫy nhưng vẻ mặt lão lại rất vui sướng.

Thất huyền vô hình kiếm của lão chỉ là cầm âm, thanh âm vốn có thể đả thương địch, hiệu dụng của nó là kích phát nội lực của địch, làm quấy động chiêu thức địch. Nội lực của đối thủ càng mạnh thì cảm ứng cầm âm càng lợi hại hơn. Vạn lần lão không ngờ Lệnh Hồ Xung lại không có chút nội lực nào, nên Thất huyền vô hình kiếm này chẳng có chút hiệu nghiệm gì. Hoàng Chung Công bị đại bại, lòng buồn chán vô cùng, bây giờ biết sở dĩ lão thất bại không phải là do tuyệt kỹ mấy chục năm khổ luyện không hiệu nghiệm nên lão vui mừng đến phát điên. Lão nắm tay Lệnh Hồ Xung lắc lắc rồi cười nói:

– Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ! Tại sao hảo huynh đệ lại đem bí mật này nói cho lão phu biết?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Nội lực của vãn bối bị mất hết. Vừa rồi, lúc tỉ kiếm phải giấu giếm thì đã không ngay thẳng, làm sao có thể dối gạt đến cùng được? Tiền bối đánh đàn ra hay đến đâu cũng không lọt vào tai của vãn bối được.

Hoàng Chung Công vuốt râu cười nói:

– Nếu nói như vậy thì Thất huyền vô hình kiếm của lão phu cũng không thể coi là phế vật. Lão phu chỉ sợ Thất huyền vô hình kiếm sẽ biến thành Đoạn huyền vô hình kiếm mà thôi. Ha ha!

Hắc Bạch Tử nói:

– Phong thiếu hiệp, Phong thiếu hiệp thành thật nói ra khiến huynh đệ bọn ta rất cảm kích. Nhưng tại sao Phong thiếu hiệp không nghĩ rằng hễ tiết lộ nhược điểm thì bọn ta muốn giết thiếu hiệp dễ như trở bàn tay? Tuy kiếm pháp của thiếu hiệp cực cao nhưng nội lực không có thì không thể chống nổi bọn ta.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nhị trang chủ nói không sai. Vãn bối biết bốn vị trang chủ là anh hùng hào kiệt nên mới nói rõ ra như vậy.

Hoàng Chung Công gật đầu nói:

– Phải lắm, phải lắm! Phong huynh đệ, Phong huynh đệ đến tệ trang vì dụng ý gì xin đừng ngại, cứ nói thẳng ra. Bốn huynh đệ lão phu vừa gặp mặt huynh đệ mà như thể cố tri, chỉ cần sức còn thì không ngại chi tính mệnh để giúp huynh đệ.

Ngốc Bút Ông nói:

– Nội lực của thiếu hiệp đã mất hết chắc do bị trọng thương. Ta có một hảo bằng hữu y thuật như thần, có điều người này tính tình cổ quái, không dễ trị thương cho ai, nhưng nể mặt ta tất chịu trị thương cho thiếu hiệp. Đó là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ, xưa nay có giao tình với ta…

Lệnh Hồ Xung đau đớn thốt lên:

– Bình Nhất Chỉ đại phu ư?

Ngốc Bút Ông nói:

– Đúng vậy, thiếu hiệp cũng nghe qua tên của lão phải không?

Lệnh Hồ Xung buồn bã:

– Vị Bình đại phu này mấy tháng trước đã tạ thế trên Ngũ Bá Cương ở Sơn Đông rồi.

Ngốc Bút Ông la lên một tiếng, kinh hãi nói:

– Lão… lão chết rồi ư?

Đan Thanh tiên sinh nói:

– Bệnh gì lão cũng có thể trị được sao lão không trị được bệnh của mình? A, lão bị kẻ thù nào giết hại rồi sao?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu. Cái chết của Bình Nhất Chỉ khiến lòng chàng rất lấy làm áy náy. Lệnh Hồ Xung nói:

– Lúc Bình đại phu sắp chết, đại phu còn chẩn mạch cho vãn bối, nói thương thế của vãn bối rất cổ quái, quả thật không thể trị khỏi.

Ngốc Bút Ông nghe tin Bình Nhất Chỉ chết, lão rất thương cảm. Lão ngồi thừ người ra, nước mắt chảy dài. Hoàng Chung Công trầm tư một lúc rồi nói:

– Phong huynh đệ, lão phu chỉ cho huynh đệ một con đường. Người ta có đồng ý hay không cũng khó nói trước. Lão phu viết một lá thư, huynh đệ cầm đi gặp chưởng môn Phương Chứng đại sư ở Thiếu Lâm tự. Nếu lão có thể dùng Dịch cân kinh, tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm để truyền thụ thì nội lực của huynh đệ có hy vọng hồi phục. Dịch cân kinh này vốn là bí cấp bất truyền của phái Thiếu Lâm, nhưng Phương Chứng đại sư năm xưa còn nợ lão phu một món ân tình, không chừng lão có thể nể mặt lão phu.

Lệnh Hồ Xung nghe hai lão, một người giới thiệu Bình Nhất Chỉ, một người chỉ điểm đi cầu Phương Chứng đại sư, đều là những người rất tài giỏi có thể chữa được bệnh của mình. Hai vị trang chủ này không những tri thức hơn người mà đối với mình xác thực cũng có tấm lòng nhiệt thành. Bất giác lòng chàng cảm kích vô cùng nói:

– Thần kỹ Dịch cân kinh, Phương Chứng đại sư chỉ truyền cho đệ tử bổn môn, mà vãn bối thì không tiện bái nhập vào môn hạ Thiếu Lâm. Chuyện này rất khó xử.

Lệnh Hồ Xung đứng dậy xá dài nói:

– Hảo ý của bốn vị trang chủ vãn bối rất cảm kích. Sống chết có số, thương thế trên người vãn bối cũng không sao, khiến cho bốn vị phải bận tâm. Vãn bối xin cáo từ.

Hoàng Chung Công nói:

– Khoan đã!

Lão quay người đi vào nội thất, trong khoảnh khắc lấy ra một cái bình sứ nói:

– Đây là hai viên dược hoàn mà ngày trước ân sư đã ban cho lão phu. Nó vừa bổ thân thể vừa trị thương rất hiệu nghiệm. Lão phu tặng cho tiểu huynh đệ, coi như là chút thành ý của lão phu về cuộc hội ngộ hôm nay.

Lệnh Hồ Xung thấy cái nắp của bình sứ rất cũ, lòng nghĩ đây là di vật của sư phụ lão. Lão giữ gìn đến ngày nay dĩ nhiên nó trân quý vô cùng. Chàng vội nói:

– Đây là thuốc tôn sư ban cho tiền bối, không phải là vật tầm thường, vãn bối không dám bái lãnh.

Hoàng Chung Công lắc đầu nói:

– Bốn huynh đệ lão phu tuyệt không bước vào giang hồ, không tranh đấu với ai bên ngoài nên thánh dược trị thương cũng không cần dùng đến. Huynh đệ của lão phu không có đệ tử, cũng không có con cái, huynh đệ từ chối không nhận thì hai viên dược hoàn này lão phu chỉ còn cách mang theo vào quan tài.

Lệnh Hồ Xung nghe lão nói thật thê lương đành phải trịnh trọng đáp tạ nhận lấy hai viên dược hoàn, cáo từ đi ra cửa. Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh cả ba người đưa Lệnh Hồ Xung về đến kỳ thất.

Hướng Vấn Thiên thấy vẻ mặt của bốn người rất trịnh trọng thì biết rằng Lệnh Hồ Xung tỉ kiếm với đại trang chủ đã thắng rồi. Nếu đại trang chủ thắng thì Hắc Bạch Tử cố nhiên vẫn không biến sắc, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh bừng bừng khí thế, vừa gặp mặt thì đã đưa tay đòi lấy thư pháp của Trương Húc và bức họa sơn thủy của Phạm Khoan ngay. Lão giả bộ hỏi:

– Phong huynh đệ, đại trang chủ chỉ điểm kiếm pháp cho Phong huynh đệ chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Công lực của đại trang chủ cao thâm thật hiếm thấy, nhưng vừa rồi gặp phải tiểu đệ nội lực đã mất hết, nên đối với dao cầm của đại trang chủ phát ra nội lực không cảm ứng đến tiểu đệ. Chuyện hy hữu trong thiên hạ đến vậy là cùng.

Đan Thanh tiên sinh trừng mắt nhìn Hướng Vấn Thiên nói:

– Vị Phong huynh đệ này là con người thành thật, không giấu giếm điều gì. Đồng huynh lại nói nội lực của Phong huynh đệ còn cao thâm hơn Đồng huynh nhiều, làm cho đại ca ta mắc bẫy.

Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Phong huynh đệ khi chưa mất hết nội lực, quả thật là cao thâm hơn tại hạ nhiều. Tại hạ nói là trước đây chứ đâu có nói bây giờ đâu.

Ngốc Bút Ông hừ một tiếng nói:

– Ngươi không phải là người tốt.

Hướng Vấn Thiên cung tay nói:

– Trong Mai trang đã không có ai thắng được kiếm pháp của Phong huynh đệ của tại hạ. Ba vị trang chủ, bọn tại hạ xin cáo từ.

Rồi lão quay lại nói với Lệnh Hồ Xung:

– Chúng ta đi thôi!

Lệnh Hồ Xung cung tay cúi người nói:

– Hôm nay được hân hạnh bái kiến bốn vị trang chủ là điều an ủi trong đời của vãn bối. Sau này nếu có cơ duyên sẽ ghé thăm bảo trang, bái kiến các vị.

Đan Thanh tiên sinh nói:

– Phong huynh đệ, bất luận ngày nào Phong huynh đệ muốn uống rượu thì cứ việc đến đây, ta sẽ đem các loại danh tửu đã cất lâu nay ra cùng với huynh đệ bình phẩm từng loại một. Còn vị Đồng huynh này thì hì hì, hì hì…

Hướng Vấn Thiên mỉm cười nói:

– Tại hạ tửu lượng rất kém, không dám đến thảo luận, cũng không thích uống lắm đâu.

Lão nói xong, lại cung tay bái biệt lần nữa, rồi nắm tay Lệnh Hồ Xung đi ra. Bọn Hắc Bạch Tử đưa tiễn. Hướng Vấn Thiên nói:

– Ba vị trang chủ xin dừng bước, không dám làm phiền các vị đưa tiễn xa.

Ngốc Bút Ông nói:

– Ô hay, Đồng huynh tưởng bọn ta tiễn Đồng huynh sao? Bọn ta tiễn là tiễn Phong huynh đệ. Nếu một mình Đồng huynh đến đây, thì một bước bọn ta cũng không tiễn nữa.

Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Thì ra là vậy.

Bọn Hắc Bạch Tử tiễn đến ngoài cổng lớn, mới cùng Lệnh Hồ Xung trân trọng từ biệt. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh chỉ trừng mắt lườm lườm nhìn Hướng Vấn Thiên, hận là không giật được cái bao trên lưng của lão.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.