Định Tĩnh sư thái biết mình đang ở trong trùng vây thì chiêu kiếm này không tài nào phóng đến hắn được, chẳng qua chỉ là một hư chiêu thôi. Người kia cũng là một cao thủ tuyệt luân, hắn đoán được chiêu kiếm này chỉ là hư chiêu, nên không thèm né tránh. Chiêu kiếm này Định Tĩnh sư thái vốn đã thu về nhưng bà thấy hắn không màng đến, nên nửa chừng đột ngột biến chiêu, vận lực vào cánh tay phóng nhanh đi. Hai người đứng bên cạnh vội chụp lấy hai vai của bà.
Định Tĩnh sư thái né người qua, chuyển động nhanh như gió, xoay mình nhằm tấn công người rất cao bên phía Đông. Người đó trượt đi nửa bước, soạt một tiếng, đã rút binh khí ra cầm tay. Đó là tấm thiết bài rất nặng. Gã vung thiết bài lên nhằm gạt trường kiếm của bà. Trường kiếm của Định Tĩnh sư thái đã chuyển thành vòng tròn, vèo một tiếng, nhằm phóng đến bên trái của lão già. Lão già đưa tay trái ra toan chụp trường kiếm của bà. Dưới ánh trăng thấp thoáng, bà thấy dường như lão có mang bao tay màu đen. Bà đoán rằng lưỡi kiếm không chém vào được nên lão mới dám tay không mà đoạt trường kiếm.
Trận chiến chuyển vòng tròn. Định Tĩnh sư thái đã giao thủ với năm người trong bảy tên địch, cảm thấy năm người này đều là những cao thủ. Nếu bà đơn đả độc đấu hoặc lấy một chọi hai, thì bà quyết chẳng sợ gì, còn có thể nắm được bảy tám phần thắng. Nhưng bảy người này cùng tấn công, chỉ cần có chút sơ hở thì người khác liền đánh vào ngay, đẩy bà vào thế chỉ còn chống đỡ, khó mà phản kích được.
Càng đấu bà càng ngạc nhiên: Những nhân vật có tên tuổi trong Ma giáo, tám chín phần ta đều có nghe biết. Võ công lộ số của bọn chúng, binh khí sử dụng, Ngũ Nhạc kiếm phái ta không phải không biết. Nhưng bảy người này lai lịch thế nào, ta hoàn toàn đoán không ra. Không ngờ mấy năm gần đây thế lực của Ma giáo lại lớn mạnh, có nhiều cao thủ thân phận bí ẩn đến như vậy.
Cuộc đấu kéo dài đến sáu bảy chục chiêu, Định Tĩnh sư thái gạt trái đỡ phải, miệng thở hồng hộc. Bà liếc mắt nhìn, bỗng thấy trên mái nhà đối diện có hơn mười bóng người. Những người này hiển nhiên đã ẩn phục ở đây từ lâu, đến bây giờ mới đột nhiên xuất hiện. Bà la thầm: Thôi rồi, thôi rồi, trước mắt bảy người này ta đã đối phó không xong. Bây giờ lại có thêm những địch nhân ngấm ngầm mai phục bên cạnh, hôm nay Định Tĩnh này khó mà trốn thoát. Đằng nào ta cũng chết, để lọt vào tay địch nhân, phải chịu sỉ nhục, chi bằng tự tử sớm một chút thì hơn. Cái bọc thúi này chỉ là ngôi nhà tạm thời của ta, hủy nó đi thì đâu có gì mà tiếc. Nhưng mấy chục tên đệ tử ta thống lĩnh cũng bị uổng mạng theo, Định Tĩnh này thật là tủi hổ với liệt vị tiền nhân của phái Hằng Sơn.
Bà phóng ba kiếm veo véo, bức địch nhân lùi lại hai bước, bỗng xoay trường kiếm lại tự đâm vào ngực mình.
Mũi kiếm vừa đến ngực, bỗng choang một tiếng, cánh tay bà chấn động, trường kiếm bị hất ra.
Một hán tử tay cầm kiếm đứng cạnh bà nói lớn:
– Định Tĩnh sư thái chớ có làm vậy. Có bằng hữu phái Tung Sơn đến viện trợ đây.
Trường kiếm của bà bị lão đánh gạt ra.
Nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, mười mấy người mai phục trong bóng tối tới tấp nhảy ra đấu với bảy người bọn Ma giáo. Định Tĩnh sư thái thoát chết, tinh thần phấn chấn, liền chống kiếm tiến lên truy sát. Nhưng thấy những người phái Tung Sơn lấy hai mà địch một, bảy người Ma giáo lập tức xuống hạ phong. Ít không địch lại nhiều, họ huýt lên một tiếng ra hiệu rút lui, chạy về phía Nam.
Định Tĩnh sư thái cầm kiếm đuổi theo, bỗng nghe tiếng gió rít lên trước mặt, trên mái nhà mười mấy thứ ám khí đồng thời phát ra. Bà vung trường kiếm lên, ngưng thần lắng nghe từng thứ ám khí bay đến. Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng sao lờ mờ, trường kiếm múa tít, những tiếng leng keng vang lên liên tục, mười mấy thứ ám khí bị bà đánh rớt hết. Có điều bà bị ám khí ngăn cản, bọn Ma giáo bảy người đã chạy xa rồi. Người ở phía sau la lên:
– Vạn hoa kiếm pháp của phái Hằng Sơn tinh diệu tuyệt luân, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.
Định Tĩnh sư thái tra kiếm vào vỏ, từ từ quay người lại. Trong phút chốc từ chỗ động vào chỗ tĩnh, một người cường kiện trong võ lâm còn đang vung kiếm kịch đấu bỗng biến thành một lão ni đắc đạo hiền hòa nhân từ. Bà chắp tay hành lễ, nói:
– Đa tạ Chung sư huynh đã giải vây.
Bà nhận ra hán tử trung niên này là sư đệ của Tả chưởng môn phái Tung Sơn, họ Chung tên Trấn, ngoại hiệu là Cửu khúc kiếm. Ngoại hiệu đó không phải là do lão sử dụng binh khí là thanh trường kiếm cong, mà là tán dương kiếm pháp của lão biến ảo vô cùng, ít ai bì kịp. Năm kia, đại hội Ngũ Nhạc kiếm phái trên ngọn Nhật Quán núi Thái Sơn, Định Tĩnh sư thái đã có duyên gặp lão. Trong những nhân vật còn lại của phái Tung Sơn, bà biết được ba bốn người.
Chung Trấn cung tay đáp lễ, mỉm cười nói:
– Định Tĩnh sư thái một mình địch lại Thất tinh sứ giả của Ma giáo, quả nhiên kiếm pháp cao siêu. Tại hạ rất khâm phục, khâm phục!
Định Tĩnh sư thái thầm nghĩ: Thì ra bảy cái đồ thối tha đó gọi là cái gì Thất tinh sứ giả.
Bà không muốn để người ta biết mình cô lậu quả văn nên không hỏi nữa, lòng nghĩ sau này từ từ thăm dò cũng chưa muộn, đã biết danh hiệu của bọn chúng, thì dễ hỏi ra thôi.
Những người còn lại của phái Tung Sơn cũng đến hành lễ. Có hai người là sư đệ của Chung Trấn, còn lại là hàng đệ tử. Định Tĩnh sư thái đáp lễ xong, rồi nói:
– Nói ra thật xấu hổ, lần này phái Hằng Sơn của lão ni đến Phúc Kiến, dẫn theo mấy chục tên đệ tử, đột nhiên chúng mất tích ở trấn này. Chung sư huynh, các vị đến Trấp Bát phố này hồi nào vậy? Có chút manh mối gì để giúp lão ni điều tra không?
Bà nghĩ đến những người của phái Tung Sơn đã ẩn phục ở đây từ lâu, muốn đợi bà thế cùng lực kiệt vung kiếm toan tự tử mới ra tay giúp đỡ. Rõ ràng là họ muốn bà lộ chỗ dở ra trước thì oai phong của bọn chúng càng mạnh hơn. Lòng bà rất không vui. Nhưng mấy chục tên nữ đệ tử đột nhiên mất tích thật là chuyện vô cùng trọng đại, không thể không hỏi thăm bọn chúng. Nếu là chuyện cá nhân của bà thì thà chết chứ không mở miệng cầu xin những người này. Bà hỏi Chung Trấn câu này là đã nhịn nhục lắm rồi.
Chung Trấn nói:
– Yêu nhân Ma giáo quỷ kế đa đoan, chúng biết rõ sư thái võ công trác tuyệt, đấu bằng lực khó mà thủ thắng, nên ngấm ngầm sắp đặt âm mưu, bắt tất cả đệ tử của quý phái đem đi. Sư thái không cần phải sốt ruột, bọn Ma giáo tuy to gan đến đâu cũng không dám lập tức gia hại các vị sư muội của quý phái liền đâu. Chúng ta sẽ thương lượng kế sách cứu người.
Lão nói xong xòe tay trái ra mời bà xuống nhà. Định Tĩnh sư thái gật đầu, nhảy xuống đất. Bọn Chung Trấn cũng nhảy theo sau.
Chung Trấn đi về hướng Tây, lão nói:
– Tại hạ xin dẫn đường.
Sau khi đi được mấy chục dặm thì quẹo qua hướng Bắc, đến trước Tiên An khách điếm. Lão đẩy cửa vào, rồi nói:
– Sư thái, chúng ta vào đây thương nghị.
Hai người sư đệ của lão một người tên là Tiểu thần tiên Đặng Bá Công, còn người kia tên là Cẩm mao sư Cao Khắc Tân. Ba người dẫn Định Tĩnh sư thái đi vào một gian phòng rộng lớn, đốt nến lên rồi phân ra chủ khách mà ngồi. Bọn đệ tử dâng trà lên rồi lùi ra. Cao Khắc Tân đóng cửa phòng lại.
Chung Trấn nói:
– Bọn tại hạ ngưỡng mộ kiếm pháp của sư thái thuộc hàng cao thủ đệ nhất phái Hằng Sơn đã lâu…
Định Tĩnh sư thái lắc đầu nói:
– Không phải đâu, kiếm pháp của lão ni không bằng chưởng môn sư muội, cũng không bằng Định Dật sư muội.
Chung Trấn mỉm cười nói:
– Sư thái không nên quá khiêm. Hai vị sư đệ của tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã lâu, nên muốn xem cho biết kiếm pháp thần diệu của sư thái, vì vậy vừa rồi mới cứu viện chậm trễ, thực ra không có ác ý. Bây giờ tại hạ có lời xin lỗi, xin sư thái miễn trách.
Định Tĩnh sư thái đã hơi nguôi giận. Thấy ba người đứng cung tay hành lễ, bà cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ nói:
– Chung sư huynh quá lời.
Chung Trấn đợi Định Tĩnh sư thái ngồi xuống rồi nói:
– Sau khi Ngũ Nhạc kiếm phái ta kết minh, như cây liền cành thì không có chuyện phân bỉ thử. Có điều mấy năm gần đây mọi người ít khi gặp mặt, có nhiều chuyện lại không liên thủ với nhau mà làm, khiến cho Ma giáo bành trướng ngày càng lớn mạnh.
Định Tĩnh sư thái ừm một tiếng, thầm nghĩ: Lão này lại nói chuyện vòng vo để làm gì?
Chung Trấn lại nói tiếp:
– Tả sư ca thường nói: Hợp lại là thế mạnh còn phân ra thì lực yếu. Nếu Ngũ Nhạc kiếm phái ta có thể hợp lại làm một thì Ma giáo không phải địch thủ của chúng ta; Thiếu Lâm, Võ Đang những danh môn đại phái đã lừng danh từ lâu thanh thế cũng không bằng chúng ta. Tả sư ca lão nhân gia có tâm nguyện muốn đem Ngũ Nhạc kiếm phái phân tán quy về làm một Ngũ Nhạc phái. Lúc đó chúng ta người đông thế mạnh, đồng tâm hợp lực, có thể đứng đầu các phái trong võ lâm, không biết ý sư thái thế nào?
Định Tĩnh sư thái giương cặp lông mày lên. Bà nói:
– Bần ni ở trong phái Hằng Sơn là người nhàn hạ, không để ý đến mọi việc. Đại sự mà Chung sư huynh mới đề cập nên đi nói với chưởng môn sư muội của lão ni mới phải. Việc cấp thiết nhất là phải tìm cách cứu bọn nữ đệ tử của tệ phái mất tích. Còn những chuyện khác sẽ thủng thẳng tính sau.
Chung Trấn mỉm cười nói:
– Sư thái cứ yên tâm. Đã đến tay phái Tung Sơn thì chuyện của phái Hằng Sơn cũng là chuyện của phái Tung Sơn, không thể để cho các vị sư muội của quý phái chịu khuất phục.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Vậy thì xin đa tạ. Nhưng không biết Chung huynh có cao kiến gì mà nói chắc như vậy?
Chung Trấn mỉm cười nói:
– Sư thái là một cao thủ lừng danh của phái Hằng Sơn chẳng lẽ còn sợ mấy tên yêu nhân Ma giáo? Hơn nữa bọn sư huynh đệ của tại hạ và mấy tên sư điệt sẽ tận tâm tận lực, nếu không điều tra được mấy tên lưu manh này trong Ma giáo, hì hì, thì còn làm cái trò gì nữa?
Định Tĩnh sư thái nghe nói vòng vo, bà vẫn không điều tra được cái gì. Bà vừa sốt ruột vừa tức giận, đứng dậy nói:
– Chung sư huynh đã nói vậy tất nhiên là hay biết mấy. Bây giờ chúng ta đi thôi.
Chung Trấn nói:
– Sư thái đi đâu?
Định Tĩnh sư thái nói:
– Đi cứu người.
Chung Trấn hỏi:
– Đi đâu để cứu người?
Nghe câu hỏi này, Định Tĩnh sư thái bất giác cứng họng không trả lời được. Ngừng lại một lúc, bà nói:
– Bọn đệ tử của lão ni mất tích không lâu, thì đương nhiên là ở gần đây, càng chần chờ thì càng khó tìm.
Chung Trấn nói:
– Theo tại hạ biết, có một sào huyệt là chỗ ở của bọn Ma giáo cách Trấp Bát phố không xa. Các sư muội của quý phái chắc đã bị giam ở chỗ đó, theo tại hạ…
Định Tĩnh sư thái vội hỏi:
– Sào huyệt đó ở đâu? Chúng ta đi cứu người đi.
Chung Trấn thủng thẳng nói:
– Bọn Ma giáo đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta mạo nhiên đến trước, nếu có sự sai lầm, không chừng người chưa cứu được mà bọn ta lại mắc bẫy chúng rồi. Theo ý kiến của tại hạ hãy bàn định kế hoạch rồi đi cứu người cho vẹn mọi bề.
Định Tĩnh sư thái không biết làm sao, đành ngồi lại xuống ghế. Bà nói:
– Lão ni xin nghe cao kiến của Chung sư huynh.
Chung Trấn nói:
– Lần này tại hạ phụng mệnh chưởng môn sư huynh đến Phúc Kiến là có một chuyện lớn muốn thương lượng với sư thái. Chuyện này có liên quan đến vận khí võ lâm Trung Nguyên, liên quan đến sự thịnh suy của Ngũ Nhạc kiếm phái ta, thật là chuyện trọng đại. Đợi đại sự thương định xong, thì chuyện cứu người chỉ cần vung tay một cái là xong.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Không biết đại sự đó là chuyện gì?
Chung Trấn nói:
– Thì là chuyện mà vừa rồi tại hạ đề cập, đem Ngũ Nhạc kiếm phái hợp lại làm một.
Định Tĩnh sư thái tức giận nói:
– Chính miệng Chung huynh nói ra thì lão ni khỏi phải nói. Đây không phải thừa cơ người gặp nguy khốn thì là cái gì?
Chung Trấn nói:
– Quý phái là phái Hằng Sơn, tệ phái là phái Tung Sơn. Việc của quý phái tuy tệ phái quan tâm, nhưng là chuyện liều mạng trên đầu đao mũi kiếm. Dù tại hạ tình nguyện vì sư thái mà tận lực nhưng không biết ý của các vị sư đệ, sư điệt thế nào. Nếu hai phái hợp lại làm một thì thành ra chuyện của phái mình, không dễ đùn đẩy trách nhiệm cho ai.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Theo như Chung huynh nói, nếu phái Hằng Sơn lão ni không hợp nhất với quý phái, phái Tung Sơn sẽ tụ thủ bàng quan đối với chuyện đệ tử Hằng Sơn mất tích phải không?
Chung Trấn nói:
– Sao lại nói vậy. Tại hạ phụng mệnh chưởng môn sư huynh đến đây thương nghị với sư thái đại sự này. Còn chuyện khác chưa được mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh, nên tại hạ không dám hành sự bừa. Mong sư thái đừng trách.
Định Tĩnh sư thái cả giận, sắc mặt trắng xanh. Bà lạnh lùng nói:
– Chuyện hai phái hợp lại, bần ni không làm được. Dù bần ni có ưng thuận mà chưởng môn sư muội của bần ni không ưng thuận cũng vô ích thôi.
Chung Trấn đến gần, nói khẽ:
– Chỉ cần sư thái ưng thuận rồi thì đến lúc đó Định Nhàn sư thái cũng phải ưng thuận theo. Từ trước đến nay chưởng môn của một môn một phái, tám chín phần là do đại đệ tử chấp chưởng. Luận về đức hạnh, võ công, nhập môn, đáng lẽ sư thái chấp chưởng môn hộ phái Hằng Sơn mới phải…
Định Tĩnh sư thái vung chưởng trái lên, bốp một tiếng, đánh gãy một góc bàn. Bà gằn giọng nói:
– Chung huynh muốn li gián tỉ muội lão ni sao? Sư muội của lão ni làm chưởng môn là do lão ni năn nỉ với tiên sư rồi hết sức khuyên Định Nhàn sư muội chấp chưởng. Nếu Định Tĩnh này muốn làm chưởng môn thì đã làm từ năm đó rồi, đâu cần người khác đến xúi bẩy?
Chung Trấn thở dài nói:
– Lời Tả sư ca nói quả thật không sai.
Định Tĩnh sư thái hỏi:
– Tả chưởng môn nói cái gì?
Chung Trấn nói:
– Trước khi tại hạ xuống miền Nam, Tả sư ca nói: “Định Tĩnh sư thái phái Hằng Sơn nhân phẩm rất cao, võ công cũng rất tinh thông, xưa nay mọi người ai ai cũng rất khâm phục, nhưng đáng tiếc không hiểu biết đại thể”. Tại hạ hỏi: “Sao sư ca nói vậy?” Tả sư ca nói: “Ta biết con người của Định Tĩnh sư thái. Tính cách của sư thái thanh cao, không màng hư danh, lại không thích tham dự vào chuyện trần tục. Sư đệ đi nói với sư thái chuyện hợp nhất ngũ phái, nhất định sẽ đụng phải một cái đinh to, có điều chuyện này quá trọng đại, chúng ta biết vậy nhưng không thể không làm. Nếu Định Tĩnh sư thái chỉ muốn hưởng phúc thanh nhàn một mình, không màng đến sự sinh tử an nguy của mấy ngàn người trong chính giáo, đó là kiếp nạn khó thoát trong võ lâm, cũng không biết phải làm sao”.
Định Tĩnh sư thái đứng dậy lạnh lùng nói:
– Chung huynh nói toàn những lời hoa ngôn xảo ngữ trước mặt lão ni cũng vô ích thôi. Phái Tung Sơn của Chung huynh hành động như vậy, là đã thừa cơ hội người ta gặp nguy hiểm mà đẩy người ta như đẩy đá xuống giếng.
Chung Trấn nói:
– Sư thái nói sai rồi. Nếu sư thái thấy được trách nhiệm, bổn phận đối với đồng đạo võ lâm mà chịu cùng gánh vác trọng trách này, hợp các phái Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, Hằng Sơn, Hoa Sơn lại làm một thì phái Tung Sơn của tại hạ nhất định cử sư thái làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Có thể thấy Tả sư ca của tại hạ rất công bằng, tuyệt không có chút gì riêng tư…
Định Tĩnh sư thái liên tục xua tay nói lớn:
– Chung huynh còn nói nữa chỉ tổ làm bẩn tai lão ni.
Bà vung song chưởng lên, rồi vận chưởng lực, ầm một tiếng hai cánh cửa gỗ bay đi. Thân người bà chuyển động, thoáng một cái đã ra khỏi Tiên An khách điếm.
Bà vừa ra khỏi cửa, một luồng gió thổi vào mặt. Mặt bà đang nóng bừng liền cảm thấy mát mẻ. Bà thầm nghĩ: Theo lời lão họ Chung nói, sào huyệt của Ma giáo ở gần Trấp Bát phố, bọn nữ đệ tử của bổn phái đều bị giam giữ ở đó. Không biết lời nói này có chính xác không?
Bà ngập ngừng, không có kế sách gì nữa, lủi thủi đi một mình. Lúc này trăng sắp lặn, bóng người bà đổ dài in trên đường lát đá xanh.
Sau khi đi được vài trượng, bà dừng bước thầm nghĩ: Sức một mình ta không thể cứu được chúng đệ tử. Xưa nay bậc anh hùng hào kiệt phải biết lúc nào đánh lúc nào khuất. Sao ta không tạm thời ưng thuận lời Chung Trấn? Đợi cứu được bọn đệ tử rồi ta liền tự tử để tạ tội, làm cho hắn mất bằng chứng vì tử vô đối chứng? Dù hắn có sỉ nhục ta nuốt lời thì Định Tĩnh ta vẫn vui lòng nhận lấy sự ô danh.
Bà thở dài quay người lại, từ từ đi về Tiên An khách điếm. Bỗng nghe bên kia đường có người lớn tiếng quát:
– Tổ mẹ nó, bổn tướng quân muốn uống rượu nghỉ ngơi. Tổ mẹ nó, điếm tiểu nhị sao không mau mở cửa?
Đúng là thanh âm của tham tướng Ngô Thiên Đức mà tối hôm qua bà vừa gặp ở Tiên Hà Lĩnh. Định Tĩnh sư thái vừa nghe khác nào như người chết đuối vớ được khúc gỗ lớn.
Lệnh Hồ Xung ở trên Tiên Hà Lĩnh đã giúp phái Hằng Sơn thoát nguy khốn, lòng rất lấy làm đắc ý, liền đi nhanh đến trấn Trấp Bát phố. Lúc này phạn điếm vừa mở cửa. Chàng đi vào trong điếm, lớn tiếng quát:
– Đem rượu ra đây!
Điếm tiểu nhị thấy một vị tướng quân, không dám chậm trễ, rót rượu làm cơm, giết gà cắt thịt, cung kính cẩn thận khoản đãi tướng quân ăn một bữa. Lệnh Hồ Xung uống hơi ngà ngà say, nghĩ thầm: Lần này bọn Ma giáo bị thất bại, nhất định không cam tâm, mười phần sẽ đi sinh sự với phái Hằng Sơn. Định Tĩnh sư thái là người hữu dũng vô mưu, không phải là đối thủ của Ma giáo, ta phải ngấm ngầm theo dõi bảo vệ bọn họ mới được.
Sau khi tính tiền cơm rượu, Lệnh Hồ Xung đến Tiên An khách điếm mướn phòng ngủ. Chàng ngủ đến chiều mới tỉnh dậy rửa mặt. Bỗng nghe trên đường có mấy người lớn tiếng la hét om sòm:
– Bọn cường nhân ở trại Hoàng Phong núi Loạn Thạch đêm nay sẽ đến càn quét Trấp Bát phố, gặp người thì giết người, thấy của thì cướp. Mọi người hãy mau chạy trốn đi.
Trong khoảnh khắc tiếng kêu la vang dậy khắp nơi. Điếm tiểu nhị đập cửa phòng của Lệnh Hồ Xung đùng đùng kêu lớn:
– Quan gia, quan gia, có chuyện nguy rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tổ mẹ nó, có chuyện đại sự gì mà nguy?
Điếm tiểu nhị nói:
– Quan gia, quan gia, bọn đại vương ở trại Hoàng Phong núi Loạn Thạch tối nay sẽ đến càn quét, nhà nào cũng chạy trốn hết rồi.
Lệnh Hồ Xung mở cửa phòng ngoác miệng chửi:
– Bà mẹ nó, giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn xán lạn, làm gì có trộm cướp? Bổn tướng quân ở đây, bọn chúng dám làm càn không?
Điếm tiểu nhị nhăn mặt nói:
– Những đại vương đó, hung… hung ác lắm, bọn… bọn chúng lại không biết tướng quân… tướng quân đang ở đây.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngươi hãy đi nói với bọn chúng là ta đang ở đây.
Điếm tiểu nhị nói:
– Tiểu… tiểu nhân vạn lần không dám đi nói, chưa nói xong thì đã bị cường nhân chém rơi cái đầu quả dưa này rồi.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Trại Hoàng Phong núi Loạn Thạch ở đâu?
Điếm tiểu nhị đáp:
– Núi Loạn Thạch nằm ở đâu tiểu nhân cũng chưa nghe nói nhưng biết cường nhân của trại Hoàng Phong vô cùng độc ác, hai ngày trước chúng đã càn quét Phúc Châu cách Trấp Bát phố ba mươi dặm về phía Đông, giết đi sáu bảy chục người, đốt hơn một trăm gian nhà. Tướng quân… tuy tướng quân lão nhân gia võ nghệ cao cường, nhưng song quyền khó địch tứ thủ. Trong trại không tính đại vương gia, nghe nói chỉ riêng đám lâu la cũng có hơn ba trăm tên.
Lệnh Hồ Xung chửi:
– Tổ mẹ nó, ba trăm tên thì sao nào? Bổn tướng quân xông vào giữa chiến trận với thiên binh vạn mã, cũng bảy tám lần vào bảy tám lần ra.
Điếm tiểu nhị nói:
– Dạ, dạ!
Nói xong gã quay người chạy nhanh đi.
Bên ngoài thành nhốn nháo cả lên, tiếng kêu con gọi mẹ vang khắp bốn phía. Tiếng địa phương Triết Mân, Lệnh Hồ Xung không hiểu gì cả, chàng đoán rằng đều là những tiếng nào là “Mẹ của A Mao ơi, bà có đem cái chăn không?” nào là “Đại Bảo, Tiểu Bảo chạy mau, bọn cướp đến rồi”. Lệnh Hồ Xung đi ra ngoài cửa thấy có mấy chục người lưng đeo túi, tay xách rương chạy về hướng Nam.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Đây là nơi giáp ranh giữa hai tỉnh Triết Mân, tướng quân Hàng Châu và Phúc Kiến đều không quản nổi, đến nỗi cường tặc tác loạn làm hại muôn dân. Đại tướng quân Ngô Thiên Đức, tham tướng phủ Tuyền Châu ta đã gặp phải giặc loạn thì không thể khoanh tay làm ngơ, đem đầu bọn cường tặc chém hết cũng là một việc công đức. Đây gọi là ăn lộc vua phải vùa việc nước. Tổ mẹ nó, có gì đâu mà không được, ha ha!
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây không kìm được, hắn bật cười gọi:
– Điếm tiểu nhị, đem rượu ra đây! Bổn tướng muốn uống rượu cho say rồi đi giết giặc.
Nhưng lúc này trong điếm chủ khách, chưởng quỹ, vợ cả, vợ hai, vợ ba của chưởng quỹ và điếm tiểu nhị, đầu bếp đều trốn sạch, chỉ sợ chạy chậm một bước thì gặp phải cường nhân. Lệnh Hồ Xung gọi một lúc nhưng không nghe ai lên tiếng.
Chàng không còn cách nào khác đành phải đi xuống bếp lấy rượu, ngồi trên đại đường rót rượu uống một mình. Nghe tiếng gà kêu, chó sủa, ngựa hí ỏm tỏi, chàng đoán rằng người trong trấn đem súc vật ra đi. Một lúc sau tiếng ồn ào của súc vật dần dần giảm bớt, chàng uống thêm ba bát rượu nữa, tất cả những thanh âm kinh hoàng sợ hãi đều im bặt hết. Bốn bề lặng yên. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Lần này bọn cường nhân trại Hoàng Phong gặp vận xui rồi, không hiểu sao chúng lại để lộ tin tức, lúc đến trấn thì còn cái gì nữa mà cướp.
Cái trấn rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lệnh Hồ Xung cũng là chuyện lạ, bình sinh chưa bao giờ gặp. Trong lúc mọi âm thanh đều lắng xuống, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, bốn kỵ mã từ hướng Nam phi nhanh đến.