Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bọn họ đi về hướng Nam vào đất Mân, phải chăng có liên quan đến phái Hoa Sơn ta? Chẳng lẽ họ phụng mệnh Nhậm giáo chủ đi làm khó dễ sư phụ sư nương ta?
Lệnh Hồ Xung đợi đoàn người đi xa liền lén theo sau. Đi được vài dặm, đường núi bỗng nhiên dựng đứng, hai bên sườn núi rất cao, ở giữa là con đường rất hẹp, hai người không thể cùng đi ngang nhau. Hơn ba chục người sắp thành một hàng dài như con rắn, leo lên sơn đạo. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu ta leo lên theo, bọn chúng ở trên cao chỉ cần một người quay đầu lại thì sẽ thấy ta ngay.
Lệnh Hồ Xung tạm thời ẩn mình vào bụi cỏ, đợi bọn họ lên hết sườn núi, đi xuống phía Nam thì mới đuổi theo. Nào ngờ đoàn người này lên đến sườn núi bỗng phân tán ra, ẩn vào sau những tảng đá. Trong khoảnh khắc, bọn họ nấp hết không còn thấy một bóng người.
Lệnh Hồ Xung giật mình, nghĩ: Bọn chúng đã thấy ta rồi. Nhưng chàng liền biết là không phải, thầm nghĩ: Bọn họ mai phục ở đây là muốn tập kích người lên núi. Phải rồi, địa thế ở đây tuyệt hay, đột ngột xuất hiện tấn công thì người lên núi khó mà thoát khỏi độc thủ. Bọn họ muốn phục kích ai? Chẳng lẽ sư phụ và sư nương sau khi về phương Bắc lại có chuyện gấp rút phải đi Phúc Kiến ư? Nếu không thì tại sao bọn này cũng cản đường ngay cả trong đêm hôm tăm tối? Đêm nay ta có thể tương hội cùng tiểu sư muội rồi ư?
Lệnh Hồ Xung vừa nghĩ đến Nhạc Linh San, khắp người nóng ran lên. Chàng nhè nhẹ từ trong bụi cỏ bò ra, len lén đi ra xa sơn đạo rồi mới từ giữa những tảng đá mà chạy nhanh xuống núi, quẹo qua mấy khúc quanh. Chàng ngoái đầu lại không thấy sườn núi cao, mới quay về sơn đạo chạy theo hướng Bắc.
Lệnh Hồ Xung vừa chạy thật nhanh vừa lắng tai định thần xem trước mặt có người đi đến không. Sau khi chạy hơn mười dặm, bỗng nghe có người trên sườn núi bên trái mắng chửi:
– Lệnh Hồ Xung là tên chẳng ra gì mà ngươi còn cố biện hộ cho hắn ư?
Trong đêm khuya giữa chốn hoang sơn, bỗng nhiên có người kêu họ tên mình ra rất rõ khiến Lệnh Hồ Xung không khỏi giật mình. Chàng chợt nghĩ chắc là sư phụ của bọn chúng.
Nhưng thanh âm rõ ràng là của phụ nữ, cũng không phải là sư nương, càng không phải là Nhạc Linh San. Tiếp theo lại nghe giọng nói của một người con gái, nhưng khoảng cách đã xa mà giọng nói lại nhỏ, nên nghe không rõ cô nói cái gì. Lệnh Hồ Xung nhìn lên sườn núi, chỉ thấy có ba bốn chục bóng đen. Lòng chàng hơi chua xót: Không biết là ai đang chửi mình? Nếu quả thật là người phái Hoa Sơn, tiểu sư muội nghe người khác chửi mình như vậy, không biết tiểu sư muội sẽ nói thế nào?
Lệnh Hồ Xung liền cúi thấp người chui vào lùm cây bên vệ đường, đi vòng qua bên sườn núi, khom người chạy nhanh đến phía sau một gốc cây to. Tiếng một phụ nữ nói:
– Sư bá, Lệnh Hồ sư huynh hành hiệp trượng nghĩa…
Lệnh Hồ Xung chỉ nghe được nửa câu thì trong đầu đã hiện lên gương mặt trái xoan thanh tú. Ngực cảm thấy nóng ran, chàng biết người nói là tiểu ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn. Lệnh Hồ Xung biết những người này là người phái Hằng Sơn chứ không phải là phái Hoa Sơn nên thất vọng vô cùng. Giữa lúc tâm thần bị kích động, Nghi Lâm nói tiếp mấy câu nhưng chàng không nghe được nữa.
Giọng người phụ nữ lớn tuổi rất đanh thép lúc trước tức giận nói:
– Ngươi còn nhỏ tuổi sao cố chấp vậy? Chẳng lẽ lá thư của Nhạc tiên sinh chưởng môn phái Hoa Sơn là giả sao? Nhạc tiên sinh đã truyền thư khắp thiên hạ, trục xuất Lệnh Hồ Xung ra khỏi môn tường, nói là hắn cấu kết với người trong Ma giáo. Còn oan ức cho hắn lắm sao? Trước đây Lệnh Hồ Xung cứu ngươi, chắc hắn sẽ dựa vào chút ân tình nhỏ đó để ám toán hạ thủ chúng ta…
Nghi Lâm nói:
– Sư bá, đó không phải là chút ân tình nhỏ đâu. Lệnh Hồ sư huynh tình nguyện liều cả tính mạng của mình…
Giọng người phụ nữ lớn tuổi quát:
– Ngươi còn gọi hắn là Lệnh Hồ sư huynh ư? Hắn là tên ác tặc tâm địa hiểm độc, giả nhân giả nghĩa để gạt bọn con nít như ngươi. Người trên giang hồ tâm địa hiểm độc, quỷ quyệt muôn mặt đều có cả. Các ngươi còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều thì dễ bị lừa lắm.
Nghi Lâm nói:
– Lời sư bá dạy bảo, đệ tử không dám không nghe, nhưng… nhưng… Lệnh Hồ…
Chữ “huynh” cô chưa nói ra miệng liền kìm lại được. Người phụ nữ lớn tuổi hỏi:
– Nhưng thế nào?
Dường như Nghi Lâm rất sợ hãi, cô không dám nói nữa.
Người phụ nữ lớn tuổi nói:
– Lần này Tả minh chủ phái Tung Sơn truyền tin tức, rất nhiều người Ma giáo vào đất Mân với mưu đồ cướp đoạt Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm ở Phúc Châu. Tả minh chủ muốn Ngũ Nhạc kiếm phái cùng tìm cách ngăn cản để những kẻ yêu ma đen tối không đoạt được kiếm phổ. Võ công chúng đại tiến thì Ngũ Nhạc kiếm phái người người bị chết không có đất mà chôn. Con trai nhà họ Lâm ở Phúc Châu đã đầu nhập vào môn hạ của Nhạc tiên sinh, nếu phái Hoa Sơn được kiếm phổ dĩ nhiên là hay biết mấy. Chỉ e Ma giáo lắm quỷ kế lại thêm đồ đệ của phái Hoa Sơn là Lệnh Hồ Xung biết rõ nội tình, khiến chúng ta vô cùng bất lợi. Chưởng môn nhân đã giao phó trọng trách cho ta gánh vác, ra lệnh cho ta thống lãnh mọi người vào đất Mân. Chuyện này có liên quan đến vận mạng của hai phe chính tà, vạn lần không được khinh suất. Còn ba mươi dặm nữa thì đến chỗ giao giới Triết – Mân. Hôm nay mọi người chịu vất vả một chút, phải đi suốt đêm đến Trấp Bát phố hãy nghỉ ngơi. Chúng ta đón đầu, đợi lúc bọn người Ma giáo kéo đến thì chúng ta chiếm được tiện nghi, lấy khỏe đánh kẻ nhọc mệt. Nhưng mọi chuyện phải thật cẩn thận.
Chỉ nghe tiếng mấy chục phụ nữ đồng thanh dạ. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Vị sư thái này không phải là chưởng môn phái Hằng Sơn, Nghi Lâm sư muội lại gọi bà ta là sư bá, Hằng Sơn Tam Định, chắc là Định Tĩnh sư thái rồi. Bà ta nhận được thư của sư phụ, xem mình là kẻ phản đồ cũng không trách được. Bà ta muốn mau lên đón đầu mà không biết giáo chúng Ma giáo đã mai phục trước rồi. May mà ta phát giác, phải tìm cách báo cho bọn họ biết mới được.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Khi vào đất Mân phải đề phòng từng bước, bốn bề đều là địch nhân. Không chừng cả điếm tiểu nhị trong phạn điếm hay tên hầu trà trong quán trà đều là gian tế trong Ma giáo. Đừng nói bức tường có tai, dù ở trong bụi cỏ cũng có địch nhân ẩn núp. Từ giờ trở đi, mọi người không được nhắc tới Tịch tà kiếm phổ, ngay cả những cái tên Nhạc tiên sinh, Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại… cũng không được nhắc đến.
Bọn nữ đệ tử đồng thanh đáp dạ.
Lệnh Hồ Xung biết giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại thần công vô địch. Lão tự xưng là Bất Bại, nhưng người trong chính giáo lúc nhắc đến lão thì thường gọi là Tất Bại, chuyển âm đi là có hàm ý đề cao chí khí của mình mà giảm bớt oai phong của địch. Lệnh Hồ Xung nghe bà ta đem tên của mình sắp ngang hàng với sư phụ và Đông Phương Bất Bại thì không khỏi cười khổ não, thầm nghĩ: Ta là tên vô danh tiểu tốt mà được tiền bối phái Hằng Sơn xem trọng như vậy, quả thật không dám nhận.
Định Tĩnh sư thái nói:
– Chúng ta lên đường thôi.
Chúng đệ tử đồng thanh đáp dạ. Bảy tên nữ đệ tử từ trên sườn núi chạy nhanh xuống, một lúc sau lại có bảy người nữa chạy xuống theo. Khinh công của phái Hằng Sơn đặc biệt có thanh danh trong võ lâm, bảy người trước cách bảy người sau xa gần giống nhau, giống như kết thành trận pháp, tay áo rộng của mười bốn người bay bay phất phới đồng thời tiến về trước, từ xa nhìn rất đẹp mắt. Một lúc sau nữa lại có bảy người chạy xuống núi.
Không bao lâu, chúng đệ tử phái Hằng Sơn từng tốp đều động thân. Tất cả có sáu tốp, tốp sau cùng có tám người. Chắc là có thêm Định Tĩnh sư thái. Những nữ đệ tử này không phải là nữ ni mà là đệ tử tục gia. Trong bóng đêm, Lệnh Hồ Xung khó nhận ra Nghi Lâm ở trong tốp nào. Chàng thầm nghĩ: Tuy những sư tỉ sư muội phái Hằng Sơn mỗi người đều có tuyệt kỹ, nhưng lên tới sườn núi, hai bên núi cao mà đường hẹp, giáo chúng Ma giáo tập kích bất ngờ tất thương vong nặng nề.
Lệnh Hồ Xung liền bứt một tí cỏ vắt lấy nước, móc một ít bùn bôi lên mặt, lại bôi lên bộ râu quai nón. Chàng nghĩ dù là ban ngày Nghi Lâm chắc cũng khó nhận ra được liền vội vàng đi qua mé trái của sơn đạo, đề khí đuổi theo. Khinh công của Lệnh Hồ Xung vốn cũng không giỏi gì, nhưng khinh công cao hay thấp là hoàn toàn lệ thuộc vào nội lực mạnh hay yếu. Bây giờ nội lực của chàng đã mạnh thì tùy ý cất bước, một bước nhảy rất xa. Lệnh Hồ Xung đề khí chạy rất gấp, trong khoảnh khắc đã đuổi kịp đám người phái Hằng Sơn. Chàng sợ Định Tĩnh sư thái võ công cao cường nghe được tiếng bước chân của mình, nên chạy theo đường vòng đón đầu mọi người. Sau khi đến sơn đạo chàng chạy càng nhanh.
Không bao lâu, mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu. Lệnh Hồ Xung chạy đến dưới chân núi, đứng lại lắng nghe, không một chút động tĩnh nào. Chàng thầm nghĩ: Nếu không phải ta tận mắt thấy giáo chúng Ma giáo mai phục ở sườn núi, làm sao mà nghĩ được nơi đây nguy cơ bốn bề. Thật là nguy hiểm.
Lệnh Hồ Xung từ từ đi lên sườn núi, đến chỗ đường hẹp giữa hai ngọn núi, cách chỗ mai phục của giáo chúng Ma giáo khoảng hơn một dặm, ngồi xuống thầm nghĩ: Người trong Ma giáo đã thấy ta rồi, nhưng bọn họ sợ động chà cá nhảy, sẽ không động thủ với ta đâu.
Chàng đợi một lúc, liền nằm xuống giữa đường, nghe có tiếng bước chân ở dưới núi truyền lên. Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ: Hay nhất là ta dụ được giáo chúng Ma giáo xuống động thủ với ta. Chỉ cần đánh nhau thì phái Hằng Sơn biết ngay.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nói lớn:
– Bình sinh lão tử ghét nhất kẻ bắn lén đả thương người. Có bản lãnh sao không vung đao múa thương đánh nhau một trận mà lại ẩn núp lén lút hại người. Đó là hành vi của kẻ đê tiện vô liêm sỉ.
Lệnh Hồ Xung quay về hướng núi cao đề khí nói lớn, tuy thanh âm không vang lắm nhưng nội lực sung mãn truyền đi rất xa, đoán rằng bọn Ma giáo nhất định phải nghe được. Nào ngờ bọn Ma giáo im hơi lặng tiếng, không thèm để ý tới.
Không bao lâu bảy tên nữ đệ tử phái Hằng Sơn đi đầu đã đến trước Lệnh Hồ Xung. Dưới ánh trăng, bảy nữ đệ tử thấy một tên quan sải tay sải chân nằm ngủ dưới đất. Đường núi này chỉ đủ một người đi qua, hai bên đều là vách núi cao chót vót, nếu muốn đi lên thì phải bước qua người của Lệnh Hồ Xung mới được. Bọn nữ đệ tử chỉ cần nhảy một cái thì đã qua khỏi người hắn, nhưng vì nam nữ khác biệt, nhảy qua đầu người đàn ông thì không khỏi quá vô lễ.
Một nữ ni trung niên lớn tiếng nói:
– Cảm phiền quan gia cho mượn đường đi.
Lệnh Hồ Xung ú ớ hai tiếng rồi bỗng nhiên ngáy o o. Nữ ni đó pháp danh là Nghi Hòa nhưng tính tình lại không hòa hoãn chút nào. Cô thấy viên quan này nửa đêm khuya khoắt mà ngủ giữa đường đã là chuyện bê bối, lại còn lớn tiếng ngáy, chín mười phần là cố ý cản lối đi. Cô cố dằn nỗi tức giận nói:
– Nếu quan gia không nhường lối, thì bọn bần ni phải nhảy qua người quan gia đó.
Lệnh Hồ Xung ngáy o o, mơ màng nói:
– Trên đường này yêu ma quỷ quái nhiều lắm, đi qua không được đâu. Ơ ờ ờ, khổ hải vô biên, hồi… hồi đầu thị ngạn.
Nghi Hòa ngẩn người ra, nghe hắn nói mấy câu này dường như có ẩn ý. Một tên nữ ni kéo tay áo Nghi Hòa, cả bảy người đều lui mấy bước.
Một người nhỏ nhẹ nói:
– Sư tỷ, người này kỳ quặc quá.
Lại một người nói:
– Chỉ sợ hắn là gian nhân của Ma giáo, chực chờ ở đây để khiêu chiến với chúng ta.
Một người khác nói:
– Người trong Ma giáo quyết không đi làm quan binh cho triều đình, dù có cải trang cũng không cải trang như vậy.
Nghi Hòa nói:
– Mặc kệ hắn! Hắn không tránh ra thì chúng ta nhảy qua luôn.
Nghi Hòa bước lên quát:
– Quan gia không chịu nhường đường thì bọn bần ni phải đắc tội thôi.
Lệnh Hồ Xung vươn vai ngáp dài từ từ ngồi dậy. Chàng sợ bị Nghi Lâm nhận ra nên quay mặt về hướng sườn núi, lưng quay về phía bọn đệ tử phái Hằng Sơn. Lệnh Hồ Xung chống tay phải lên sườn núi, thân người loạng choạng giống tên say rượu, nói:
– Rượu ngon, rượu ngon thật!
Lúc này tốp đệ tử thứ hai phái Hằng Sơn đã đến, một tên nữ đệ tử tục gia hỏi:
– Nghi Hòa sư tỷ, người này ở đây làm gì vậy?
Nghi Hòa chau mày nói:
– Ai mà biết hắn làm gì?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Vừa rồi ta mổ một con chó ăn nên bụng phát trướng ra rồi uống quá nhiều rượu, chỉ e phải nôn ra mới hết. Trời ơi, không xong rồi, nôn thật rồi.
Lệnh Hồ Xung liền nôn ọe liên tục. Bọn nữ đệ tử chau mày bịt mũi dần dần lùi bước. Lệnh Hồ Xung ọe mấy tiếng mà không nôn ra cái gì cả. Mọi người còn đang thì thào bàn tán thì tốp thứ ba đã đến.
Nghe một giọng trong trẻo mềm dịu nói:
– Người này đã say rồi, thật tội nghiệp. Để người này nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi cũng không muộn.
Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói này, lòng chợt động, thầm nghĩ: Nghi Lâm tiểu sư muội có tấm lòng thật nhân hậu.
Nghi Hòa nói:
– Người này cố tình gây rối chứ không phải đàng hoàng gì.
Nói xong, Nghi Hòa bước lên trước quát:
– Tránh ra!
Nghi Hòa vung chưởng nhắm đánh vào vai phải của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung loạng choạng mấy cái rồi la lên:
– Trời ơi, đừng làm vậy mà!
Lệnh Hồ Xung chân thấp chân cao khập khiễng đi lên trước mấy bước, đường đi càng bế tắc, cả người chàng chắn ngang lối nhỏ chật hẹp, người phía sau trừ phi nhảy qua đầu, nếu không thì không cách nào vượt qua được.
Nghi Hòa cũng đi theo Lệnh Hồ Xung rồi quát:
– Tránh ra!
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ, dạ!
Rồi chàng lại đi thêm mấy bước. Lệnh Hồ Xung càng đi lên cao, thì đường núi càng chật hẹp hơn. Đột nhiên hắn lớn tiếng nói:
– Này, các bằng hữu mai phục ở phía trên để ý, người các vị đợi đang lên đây. Các vị nhào ra đánh thì không ai trốn khỏi được.
Bọn Nghi Hòa nghe vậy liền lùi lại. Một người nói:
– Nơi này địa thế cực kỳ nguy hiểm, nếu địch nhân ở đây mai phục đánh úp thì chúng ta khó mà chống đỡ nổi.
Nghi Hòa nói:
– Nếu có người mai phục, thì sao hắn còn gọi ra? Hư là thực mà thực là hư, phía trên nhất định không có người. Nếu chúng ta sợ mà thoái lui khiến cho địch nhân cười nhạo sao?
Hai nữ ni trung niên cùng nói:
– Đúng vậy, ba người chúng ta đi trước mở đường, bọn sư muội đi theo sau.
Ba người rút trường kiếm ra rồi chạy đến sau lưng Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thở hổn hển nói:
– Cái sườn núi này dốc quá. Ôi, lão gia lớn tuổi rồi, đi không nổi nữa.
Một nữ ni quát:
– Này, quan gia tránh qua một bên để bọn ta đi lên trước có được không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Người xuất gia đừng nóng nảy như vậy, đi nhanh cũng đến nơi mà đi chậm cũng đến nơi. Hà hà, đến Quỷ môn quan thì đi chậm một chút vẫn hay hơn.
Nữ ni hỏi:
– Có phải quan gia nói lòng vòng để chửi người ta không?
Vèo một tiếng, trường kiếm của Nghi Hòa đã nhắm đâm vào Lệnh Hồ Xung. Bà chỉ muốn dọa cho tránh ra, lúc chiêu kiếm này đâm đến người Lệnh Hồ Xung liền dừng lại.